*Disclaimer : Các nhân vật trong truyện không thuộc quyền sở hữu của tớ mà là của tác giả bộ truyện Naruto. *Author : Su bé *Warnings : OOC *Category :Humor ~~> tình cảm sướt mướt *Rating : K+ *Parings : Sasusaku _Status : Chưa hoàn thành. _Notes : Các nhân vật trong truyện có tích cách khác để cho câu chuyện thêm phần hấp dẫn. _Summary :
Anh là cát em là thuyền Cát ở đất liền còn thuyền sẽ theo sóng ra ngoài khơi xa Cát ko thể bơi ra Nếu cố gắng bơi ra nó sẽ bị chìm xuống Vốn dĩ 2 thứ chẳng liên quan đến nhau Như tình yêu chúng ta chỉ để lại niềm đau về sau. . .
Phần 1 : Đơn Giản Là Yêu
Haruno Sakura cô gái mang họ Haruno, một gia tộc khá nổi tiếng trong các gia tộc, thịnh trị ở Thủy Quốc. Sakura mang trên mình một nét đẹp kiêu sa của nàng tiểu thư nhà giàu, sở hữu một đôi mắt biết cười màu lục bảo quý phái, làn da màu đào, đôi mi mắt cong hình lá liễu. Nổi bật nhất là mái tóc màu hoa anh đào của Sakura - nét đẹp của một thiên thần
Uchiha Sasuke công tử nhà Uchiha, gia tộc danh giá nhất Hỏa Quốc. Sở hữu đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, lạnh lùng, kì lạ ... Mái tóc đen mượt, đôi mắt đen tuyền như màn đêm, thân hình cao lớn, con của ông chủ tập đoàn Uchiha - hot boy no.1 của học viện Konoha.
Kino Hakagi - Con gái của chủ tập đoàn lớn mạnh nhất Hỏa Quốc, đại tiểu thư nhà Kino có đôi mắt màu pha lê tím huyền ảo, mái tóc màu da cam xoăn lọn. Từ khi gặp Sasuke thì cô đã yêu chàng và nghĩ chàng sẽ là của riêng mình mà không để một ai khác cướp lấy. Nhân vật về sau mới xuất hiện.
Hình ảnh của em trong anh luôn là thứ gì đó thật tươi tắn Có thể là hoa . có thể là tranh cũng có thể là một cô công chúa xinh xắn Anh như kẻ đã chết từ rất lâu cho đến 1 ngày anh nhận ra rằng Em yêu anh Em đã đánh thức con tim của anh Là người khiến anh phải cười khiến anh phải yêu và cũng là người khiến trái tim này thêm 1 lần băng lạnh Em có nhớ về nơi ta thường gặp nhau không bây giờ vắng tanh Những cơn gió mùa mang theo những cơn mưa đâu tạnh Giá như còn em ở đây anh chắc rằng mùa đông này đâu lạnh Em đã đi về nơi xa
Chap 1 :
Sakura chuyển đến đây từ hè, cô ở với dì là Tsunade - được bố cô giao nhiệm vụ chăm sóc cho Sakura, cô cũng chẳng hiểu tại sao tự nhiên lại phải chuyển sang Hỏa Quốc sống. Dì Tsunade rất dễ tính và suy nghĩ cực kì logic. Dì là người sôi nổi, tâm lí và đôi lúc cũng khiến người ta phải khiếp sợ bởi bác có một sức mạnh thần kì, bác rất xinh đẹp và trẻ Điều phải chú ý là bác hay uống rượu sake khi rảnh dỗi hay mỗi khi có chuyện gì đó cần phải suy nghĩ.
Quay lại với chủ đề là Sakura tuy là một trong những thành viên trong gia tộc Haruno nhưng cô không phải những cô tiểu thư chảnh chọe, không lòe loẹt, không sặc sỡ. Sakura hồn nhiên ngây thơ như chính bản chất của loài hoa Sakura vậy.
Vài tháng hè ở Konoha thành phố phồn thịnh nhất Hỏa Quốc, Sakura cũng đã khá quen với nơi này và có khá nhiều bạn. Hôm nay là ngày đầu cô đến trường, cô mặc bộ đồng phục và chỉnh sửa tóc tai, cô nghĩ đơn giản nhưng đẹp là được.
Một chiếc xe Mescerdes mới cứng đứng phịch ở trước cổng học viện Konoha, một người đàn ông mặc vet đen khoảng 30 tuổi xuống mở xe, một người phụ nữ cũng khoảng 30 tuổi có mái tóc vàng mặc bộ díp đen, tay cầm ô trắng như đợi chờ một ai đó ở trong xe.
Cánh cửa ô tô mở ra, một người nữa bước xuống xe, tóc hồng, mặc bộ đồng phục quen thuộc, váy sọc carô màu nâu, áo trắng cộc tay trước ngực có chiếc nơ carô màu nâu. Cô gái bước xuống xe, ánh mặt trời như bị hào quang khác che lấp.
- Bên ngoài trời nóng vậy mà vào trong này mát nhỉ dì Tsunade.- Giọng Sakura lanh lảnh.
- Vâng. Thưa cô đi lối này.
Tại phòng nhận học sinh mới của trường.
- . . . Chương trình học ở đây rất nhẹ nhàng, không giống như các học viện khác, chúng tôi lấy sự thoải mái của học sinh làm đầu. Các thầy cô trong học viện là những người nắm vững kiến thức uyên thông, không chỉ vậy thầy cô còn tận tình, tận tâm, nhiệt huyết tuổi trẻ tràn trề, nắm bắt chính xác trình độ của các học sinh . . .
- Đủ rồi. Bây giờ thầy nghe em hỏi. Trả lời ngắn gọn, chính xác. Thầy hiểu chứ ? - Thầy giáo hơi bất ngờ nhưng vẫn lấy lại tự tin.
- Được, cô cứ hỏi, tôi sẽ trả lời đầy đủ.
- Em đến đây để học nên em là học trò của thầy nên thầy cứ xưng hô như thầy trò cho đúng cách giao tiếp. - Sakura cười cười.
- Vâng. Vậy cô à trò hỏi đi thầy sẽ trả lời . . .
- Em học lớp nào ?
- VIP 1
- Ở đâu
- Dãy nhà A tầng 5
Tận tầng 5 á
- Ôkê . Thanks u !
- Được rồi . Dì về trước đi . Con đi học, lúc về dì đón con là được rồi.
- Vâng . Vậy ta về, con ở lại nhé. - Tsunade chào Sakura rồi bước đi.
***
- Mình học ở dãy A, dãy A ở đâu nhỉ ??? - Ngó nghiêng xung quanh Sakura thấy một cậu con trai tóc đen. - Ê ! Ấy ơi cho tớ hỏi, ê này !!!
Cậu thanh niên cao ráo cứ thế bước đi mà chả thèm để ý người đằng sau còn Sakura thì cứ thế chạy theo.
- Ấy ơi, ấy, ấy ơi, cho tớ hỏi cái này! Ê này ??? - Sakura ra đuổi theo mà người thanh niên kia không quay lại.
- Ê THẰNG KIA ! THẰNG MẶC QUẦN JEAN ÁO TRẮNG CALAVAT ĐEN KIA ĐỨNG LẠI ! - Cậu ta đứng khựng lại, Sakura cắm đầu chạy.
- Hì hì, ấy đứng lại rồi hả, cho mình h. . .
- Vừa gọi tôi là gì ?
Sakura đang cười thì tắt ngụm, thộn mặt ra, nhìn gương mặt lạnh hơn tiền, giọng nói buốt như băng, các dây thaàn kinh như đua nhau đình công. Sakura đứng yên như phỗng nhìn người con trai đang nhìn mình bằng ánh mắt sắc như dao găm.
- U. . . um, tớ chỉ muốn h. . . - Sakura cuối xuống cậy móng tay, tim đập thình thịnh, cô sợ phải đối mặt với ánh mắt ấy.
- Vừa gọi tôi là gì ? - Cái giọng lạnh lẽo lại vang lên, câu ta gằn lên từng tiếng một.
- Là ' thằng ', nhưng mà tớ gọi ấy có quay lại đâu, tớ chỉ muốn hỏi dãy A ở đâu thôi mà ...
- IM ĐI - cậu ta ngầm lên một cách đáng sợ. Từ trước đến giờ Sakura chưa thấy ai đáng sợ như cậu ta, cô nhìn cậu sợ hãi, đôi mắt cậu chuyển sang màu huyết đỏ. Sợ hãi, Sakura nhắm nghiền mắt lại, người cô run lên.
Nhìn thấy Sakura như vậy cậu thấy mình hơi quá. Cậu đi qua Sakura mà không nhìn lại. Mở mắt ra, Sakura ngoái lại đằng sau thấy cậu cũng đi khá xa rồi mới bình tĩnh lại được.
Đáng sợ thật !
Mãi mới mò mẫm được đến lớp VIP1, tận trên tầng 5 cơ mà. Bước vào lớp tim sakura đập mạnh hơn thường ngày, hồi hộp, lo lắng, tuy bình thường ít khi cô gặp cảm giác lạ lẫm này.
- Học sinh mới chuyển đến à - Shino hỏi nhưng vẫn chăm chú nhìn quyển sách trên tay.
- Giới thiệu với cả nhà đây là học sinh mới chuyển đến và cũng là bạn của chúng ta, Haruno Sakura. - Naruto bắc loa thông báo.
- Cô ta mang họ Haruno đấy.- Có vài tiếng xì xào dứơi lớp, họ Haruno thuộc ròng họ quý tộc cao sang có thể gọi là cao sang nhất trong các họ và sánh ngang với họ Uchiha.
- Chào các bạn. Tớ mới chuyển đến mong các hạ có thể chỉ giáo tại hạ nhiều - Sakura giơ tay chào cả lớp cười toe toét.
- SASUKE SASUKE TỚ YÊU CẬU..........- Một đám học sinh nữ đổ xô theo cậu con trai tóc đen đang đi vào lớp, cả đám xông vào xô đẩy chà đạp lên nhau, không khác đi bon chen đi mua vé xem show của thần tượng, Sakura vô tình bị " lũ bệnh " này đẩy va vào về phía tường.
Sao lại không đau nhỉ ?
Quay người lại thấy một cậu con trai tóc đen đứng đằng sau đỡ mình.
- Cậu không sao chứ ? - Sakura hỏi ân cần, cúi xuống nhặt vài quyển sách cho cậu con trai.
- À, tớ không sao. - Cậu con trai cười, trông duyên phết đấy chứ.
- Cậu là học sinh mới chuyển đến à, tớ chưa thấy cậu bao giờ.
- Ừm, cậu tên gì cũng học lớp này sao?
- Tớ là Sai, còn cậu? - Vẫn nụ cười ấy.
- À mình là Sakura.
Naruto đang bị đè bẹp trong đám fan girl, thê thảm. Nhìn thấy Sakura, Naruto liền chạy đến như thiêu thân cầm hai vai Sakura lắc lắc như nhìn người mới ra trận về.
- Không sao chứ, vẫn lành lặn. . .
- Đây là đâu mà các cô dám vào.
Một giọng nam trầm lạnh làm mọi người chú ý hướng mọi ánh nhìn về cậu.
- Ra khỏi đây ngay.- Vẫn cái chất giọng không cao độ ấy làm Sakura nổi ra gà
cậu ta mà đi kể truyện ma thì chắc ăn khách lắm
Một lũ con gái lại đổ xô chạy ra ngoài, lần này thì Sakura nhanh nhảu tránh được không thì đã bị đè bẹp bởi hàng chục đôi chân.
Sakura bỗng giật mình khi nhìn thấy Sasuke - cậu con trai vừa nãy.
- Cậu ta là ai mà ghê gớm vậy . - Chỉ chỉ về phía Sasuke.
- Uchiha Sasuke.- Naruto gãi đầu.
Uchiha à, đồ công tử con nhà đại gia, gái mê, đồ con trai gì mà chảnh như con cá cảnh =))*
Tự nhìn, tự nghĩ, tự cười, tự tỉnh lại mới thấy mình giống con tắc ngơ.
Vừa lúc đó, chuông đồng hồ của trường đã reo, mọi người đi vào hết lớp, ngồi vào vị trí của họ. Sakura đứng như trời trồng trên bục giảng chờ thầy giáo đến xếp chỗ.
- Chào các em ! - Thầy giáo có mái tóc bạc vuốt sang 1 bên nhìn rất cool, mỗi tội khuôn mặt bị che đi bởi 1 chiếc khẩu trang.
- Em là Haruno Sakura, học sinh mới chuyển đến đúng không ? - Nhòm ngó, nhòm ngó.
- Vâng. - Sakura nhìn cậu con trai tóc đen ấy rồi nhìn lên cái bàn trên còn trống, trên nữa là Naruto, hai người này rất hay cãi nhau nên thày giáo để trống 1 chiếc bàn ra. Đừng nói mình là mốc phân cách đấy.
- Thưa thầy có phải em sẽ ngồi chỗ kia không ? - Sakura chỉ chỉ vào chiếc bàn trống.
- Em rất tinh ý Haruno ^^!
Biết ngay mà
Một riếng chuông nữa vang lên, giờ thì vào lớp và bắt đầu học, Sakura đi vào chỗ chống hay tay nhìn lên bảng.
Hàiiiiiiii, lại phải học, có nghĩa là lại phải vận dụng trí óc, có nghĩa là rất đau đầu có nghĩa là không có thời gian chăm sóc nhan sắc có nghĩa là...
Cô đang nghĩ thì bị thu hút bởi nụ cười của cậu bạn bên cạnh tổ mình.
Cậu ấy tên Sai, dù cao thì vẫn có cậu ấy là người tốt trong cái lớp tòan học sinh cá biệt này
- Thầy Kakashi, hôm nay cho chúng em học cái gì mới mới nhé .- Naruto quàng tay qua đầu ngán ngẩm, mỏ chu lên.
Sakura quay xuống, mà cô cũng chẳng biết mình quay xuống nhìn cái gì
Ngớ ngẩn rồi
-Ềyyyyyyyyyyyy.- Sakura giật mình hét lên làm mọi người chú ý.
- C...cậu.. l...là ...U...Uchiha..Sasuke.- Sakura như nhìn thấy ma nói lắp bắp.
- Tôi không có hứng thú với những đứa con gái như cô - Sasuke nghĩ đơn giản là cô cũng giống đám fan girl kia, và cậu thấy ghê sợ cái cảnh này rồi.
- Cậu nghĩ thế à.
- Cũng có thể lắm. Đơn giản là đứa con gái nào chẳng giống nhau. - Ngán ngẩm.
- Đồ công tử Uchiha, cậu quá tỏa sáng về cái họ đấy rồi, đẹp trai à, tôi cũng đâu có biết cậu là ai và cậu cũng không biết cậu đang nói chuyện với ai? Bày đặt tán tỉnh, dụ dỗ á. Tôi không như lũ ngốc kia lúc nào cũng lăng xăng chạy theo cậu làm mấy cái thừa hơi đấy đâu.- Sakura nổi giận, các nỗi ức chế từ lúc đầu đến bây giờ đã làm ' máu dồn lên não ' cô beautiful hết ra những gì mình có thể nói mà không để ý có hàng chục ánh mắt đang nhìn vào mình.
Đấy là lần đầu tiên trong đời cậu bị một đứa con gái nói thế, ấn tượng khá mạnh đối với cậu, Sasuke thầm nghĩ là một Uchiha không thể bị một đứa con gái xỉ nhục như vậy được.
- Cô tưởng cô là ai mà dám nói với tôi như thế.- Sasuke bắt đầu nổi giận.
"Lần này thì tai họa rồi" cả lớp cùng Naruto đều có chung một suy nghĩ.
-Nghe rõ đây đồ công tử chảnh kia, ta là Haruno Sakura.- Sakura gằn giọng nói vừa kiềm chế cơ giạn vừa muốn nhấn mạnh chữ Haruno.
- Haruno.- Sasuke ngạc nhiên.- Đúng, Haruno Sakura, nên đừng ra oai trước mặt tôi vì cái họ Uchiha ấy.- Sakura cười đắc thắng.
- ĐỒ BÀ CHẰN ĐỘC ÁC HARUNO SAKURA.- Sasuke nói lớn, cậu cũng tức giận nhưng vẫn có phần nhường Sakura
THUMP
Im ắng, không ai mở mồm, yên lặng đến gì lạ, mọi ánh nhìn đều nhìn vào Sakura và. . . Sasuke đang nằm ngất xỉu dưới đất, cậu Uchiha đã ăn trọn một cú đấm tỉ cân vào mặt và đang nằm xỉu dưới đấy.
Naruto người run run răng cắn móng tay.- S..sakura ..c ..cậu cậu sao cậu... dám...-Nói đến đây naruto cũng té xỉu luôn.
Vâng, phải nói là ngày đầu đi học mà cô bạn Haruno đã gây ấn tượng rất rất và rất mạnh trong lòng khán giả à nhầm trong lòng cả lớp và nhất là Uchiha Sasuke người vừa ăn trọn cú đấm của Sakura. Chắc cậu sẽ không bao giờ quên cô bạn tóc hồng ngồi trên bàn mình Haruno Sakura này.
~~~~~~
Nhưng Sasuke đâu ngờ người con gái có mái tóc hồng ấy đã làm cuộc đời cậu ngoặc sang một hướng khác.
Em là thiên thần Anh là ác quỉ Liệu . . . Qua bao gian nan Qua bao khó khăn Sự ngăn cách của không gian và thời gian Có thể ngăn cách đc ' Anh yêu em ? '
27/7/2012, 2:14 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 77
Tổng số bài gửi : 36
Ngày tham gia : 04/12/2011
Status : Su Doll
Được Cảm Ơn : 42
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Chap 18:
Một tuần sau khi Tenten qua đời, lớp học vẫn mang một nét mặt buồn chán khi nhìn vào chỗ cô ngồi. Trong giờ học, cậu ngồi đấy, ngục mặt xuống bàn quay sang bên cạnh, bây giờ sao nó trống trải quá. Chẳng còn có người bên cạnh, chẳng còn tiếng cạch cạch bút làm cậu khó chịu nữa. Tự dưng một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hốc hác của cậu, cái thứ nước cay đắng mà cậu ghét bỏ.
Cậu biết cô mong cậu sống tốt, nhưng làm sao có thể vui vẻ khi người cậu yêu đã bị gạch tên khỏi cái thế giới này. Lúc này, mọi thứ đối với cậu thật nhàm chán, không có vị của cuộc sống. Sức sống trong người cũng chết dần chết mòn do chủ nhân của chúng, bây giờ cậu biết làm sao? Rồi sẽ đi đâu và về đâu nữa?
***
Gần ba tháng trôi qua không nhanh cũng không chậm, nó vẫn ở trong cái căn nhà ấy nhưng giờ đã thân quen như nhà của mình rồi. Vẫn những tiếng cãi nhau um sùm, vẫn là nó náo loạn nhà bếp. Rồi đủ trò quái thai, hàng tuần với những điều kiện thật ngớ ngẩn. Sóng gió bắt đầu nổi nên giữa cuộc đời của những con người này, số phận họ xoay quanh bánh xe định mệnh... Hãy nhớ, bánh xe định mệnh chỉ dừng lại khi con người chạm đến tận cùng của nỗi đau.
- Thật sự là phải đi sao? - Nó thở dài ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn chằm chằm như mong mỏi còn tia hi vọng nào đó.
- Anh không muốn nói lần thứ hai. - Hắn quay đi, nó trề môi, biết ngay là hắn mà nói thứ gì thì chúa cũng không ngăn được. Lóc cóc lên phòng lục tủ quần áo, nó hét xuống dưới nhà.
- Tảng băng??? Em không có đồ dạ hội đâu nên nghỉ nhé... kaka. - Nó đóng tủ quần áo cười nhăn nhở vì thoát được kiếp nạn. Nhưng mà cái số nó vồ lấy nhau, đến tối.
- Bỏ tay ra, đừng có manh động. - Nó dằng tay mình ra nhưng không được, hắn lôi nó như lôi bao cát vậy. Nó đành khóc ròng trong bụng ngoan ngoãn đi theo hắn, mặc cho số phận đưa đẩy.
Hắn hôm nay đẹp trai cực, mặc một bộ vet màu đen lịch lãm, chắc hắn hợp với màu tối. Mái tóc vuốt gel như thường ngày nhưng sao tối nay trong nó đẹp lạ thường. Người hắn toả ra mùi bạc hà dễ chịu, nó hơi bất ngờ nhìn hắn rồi tự cười thầm. Hắn dừng xe trước một shop thời trang lớn, nó hơi ngỡ ngàng nhưng cũng đi vào, hắn nói với mấy nhân viên thứ gì đó rồi họ lôi nó vào phòng thay đồ, phủ rèm lại.
30 phút trôi qua, chiếc dèm được vén sang hai bên. Nó bước ra với một bộ cánh màu đen, bộ váy ngắn tôn lên người nó làm mái tóc hồng của nó nổi bật. Phía dưới ngực là chiếc đai màu đen, chiếc váy đen nhiều tầng ngắn qua đầu gối. Mái tóc hồng đào đặc biệt được uốn phía cuối lọn tóc, khuôn mặt được make up đơn giản nhưng trông nó thật xinh đẹp.
Hắn chỉ ' hừm ' một cái rồi quay mặt đi làm nó tức gần chết. Ít ra cũng phải có một lời khen chứ, hắn bước ra ngoài quầy lễ tân trước. Nó hậm hực bỏ đi mặc cho mấy cô nhân viên đang tíu tít khen ngợi. Nhìn nó với hắn cực hợp đôi, hoàn ảo đến từng mini mét.
Hình như hôm nay có tiệc lớn gì thì phải, các người có địa thế cao ở Konoha đều tới và cả Hokage nữa. Bố hắn viện cớ việc bận bắt hắn đi, lôi luôn nó đi nữa. Nó ngồi trên xe tay cấu xé chân váy, thỉng thoảng liếc xéo tên bên cạnh một cái.
- Hừm... Hôm nay em đẹp lắm. - Hắn ta nói nhưng mắt lại liếc ra chỗ khác, lảng tránh cái nhìn của nó. Nó tròn mắt nhìn hắn, rồi một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi nó.
- Có khi... đẹp hơn thần nữ ý chứ. - Câu nói của hắn làm nó hơi ngỡ ngàng, tự dưng một linh cảm không lành ùa tới. Mặt nó bắt đầu biến sắc quay đi.
Đến nơi, nó đứng chờ hắn cất xe, gai ốc nổi lên nhanh chóng. Bước vào đại sảnh, nó bám chặt lấy tay hắn sợ hãi. Công nhận nơi này đẹp thật, mọi thứ được trang trí lung linh như cung điện, người người cười nói vui vẻ. Nó cùng hắn đi tiếp vài vị khách của công ti bố hắn. Những lời khen ngợi làm nó cũng chẳng thấy dễ chịu bao nhiêu.
- Hêy, Sakura, Sasuke. - Có tiếng gọi từ sau, nó quay ra.
- Satomi...? Sasori? - Nó cười tít mắt, gặp người quen nơi này thật là hạnh phúc mà.
- Wow. Hai người hợp đôi quá ha ~ - Lời khen ngợi không được trung thực cho lắm nhưng lại được phát ra một cách tự nhiên kèm theo nụ cười hiền làm hai gò má của nó ửng đỏ trong dễ thương phải biết.
- Hai người trông cũng đẹp ghê. - Nó cười gượng, Satomi mặc một chiếc váy dạ hội trắng, dài như váy cưới vậy. Những viên ngọc lấp lánh trang trí làm bộ váy nổi bật, mắi tóc màu vàng chanh được ép thẳng vào cụp vào khuôn mặt hoàn hảo kia. Còn anh mặc một bộ vet trắng, vẫn mái tóc đỏ lãng tử làm bao cô gái chết mê mệt nhưng khuôn mặt lại thả hồn ở nơi nào rồi.
Satomi như nhớ ra điều gì đó, cô đoán chắc hôm nay hai người này sẽ đến này mọi thứ đã được cô xem xét sẵn, luôn là những kế hoạch đã được sắp xếp sẵn chỉ nhằm cho con mồi mắc bẫy.
- Này Sakura. - Satomi thì thầm vào tai nó làm nó hơi giật mình.
- Sao vậy? - Nó ghé tai gần vào Satomi
- Bạn biết đánh piano chứ?
- À... Ừ... Mình không. - Nó cười trừ, nó không muốn động chạm đến cái nơi xa hoa thế này, dù có trong gia tộc Haruno thì nó cũng gét những nơi thế này. Satomi cười, trong bụng lại bắt đầu một âm mưa nào đó, cô không thể chịu nổi việc nó ngày nào cũng quanh quẩn bên Sasuke nữa. Nó có chút nghi ngờ về câu hỏi của cô, đôi lông mày nhíu lại nhưng lại chẳng tìm ra một lí do chính đáng nào trả lời cả.
Một lúc sau thì nó gặp rất nhiều bạn, có Naruto đi cùng ông cậu ấy, Shikamaru, Neji, Hinata... Đúng là vui khỏi nói, cả lũ tụ tập một chỗ nói chuyện vui vẻ mà chẳng để ý đến có một số người đang nhìn mình.
- È hèm... - Một người đàn ông tóc trắng, đứng lên phía trên bục sân khấu nói thu hút sự chú ý của toàn thể các thành viên có mặt tại đây, mọi người quay lên phía sân khấu, được trang trí rất nhã nhặn, sân khấu cao hơn sàn một bậc và được dải một tấm vải đỏ. Trên sân khấu có đầy đủ các nhạc cụ để phục vụ cho buổi tối hôm nay và cả một bục để phát biểu nữa.
- Rất vui vì các quí ông, quí bà đã bỏ ít thời gian vàng ngọc đến đây, tôi nghĩ chúng ta nên vào việc chính trước rồi sẽ mở tiệc sau... - Rồi ông già bước xuống nhường vị trí ấy cho ai đó, người đàn ông tuổi trung niên bước lên. Nó lùi lại, chân nó run run không đứng vững được nữa. Sasuke thấy nó không ổn, đỡ lấy nó.
- Em không sao chứ? - Hắn hỏi vẻ ân cần, ánh mắt lo lắng, trên trán nó suất hiện vài giọt mồ hôi, gương mặt tái nhợt đi.
- K... Không sao. - Nó bối rối quay đi, cả lũ đâm ra lo lắng sợ bệnh hen của nó phát tác đúng lúc này.
- Tôi là Haruno Keuchi, Như mọi người đã biết, tôi thay mặt cho Thuỷ Quốc, quốc gia đang chịu tang của vị thần nữ đã khuất. Sắp tới, các nàng công chúa của năm cường quốc sẽ tới Thuỷ Quốc để tìm ra vị thần nữ cuối cùng. Ngày ấy sẽ là ngày trăng dằm tháng sau, mong cho các cường quốc tìm được vị thần nữ uy lực cuối cùng ấy. - Mọi người im lặng lắng nghe ông, sau đó là những tiếng bàn tán xôn xao làm căn phòng đang im lặng bỗng trở nên ồn ào. Nó bối rối quay đi lảng tránh thứ gì đó, riêng Hokage vẫn bình thản ngồi trên chiếc ghế hút thuốc một cách lãnh đạm.
- Không biết công chúa của Hoả Quốc là ai nhỉ? - Hinata che miệng cười, nàng diện chiếc đầm trắng dài, tóc búi gọn ra phía sau khoác tay Neji.
- Liệu mình có cơ hội làm công chúa không ta? - Ino đăm chiêu thì bị Shikamaru phán một câu xanh rờn.
- Bây giờ mình mới biết có cả công chúa heo nữa đấy các bạn ạ.
- Tên đậu phụ thối kia đứng lại. - Một cặp nam nữ đuổi nhau thu hút sự chú ý của toàn thể những người có mặt tại đây. Ino tháo đôi giầy ra cầm trên tay đuổi cái tên tóc đen cột cao nhà Nara làm ông Nara xấu khổ không biết lẩn vào lỗ nào rồi.
- Mình nghe nói thần nữ cuối cùng này mang một sức mạnh lớn lắm, và hình như là linh nhất trong các vị thần luôn. - Satomi cũng bàn tán, đây đang là chủ đề quá hot trong đêm nay. Đầu nó đau nhức nhối, choáng váng, nó muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức nhưng điều đó là không thể.
Trong lúc Sasuke tiếp vài người khách thì nó lảng ra chỗ khác, nó không muốn ở gần hắn nữa, vài tên hám sắc làm nó khó chịu. Nó cầm li rượu đi tới gần những chiếc bàn đựng đầy đồ ăn, lang thang thả hồn theo gió thì nó chạm phải một người, li rượu trên tay rơi xuống vô thức.
« Choảng »
Âm thanh không quá lớn nên không dễ có người chú ý, nó tròn mắt nhìn người trước mặt mình. Một thứ gì đó trong tâm thức khiến trốn tránh, nó bối rối quay người đi trong sự vụng về. Trong lúc ấy có ai đó giữ lấy nó, nó ngước lên trong đôi mắt đầy ắp nước như đứa trẻ vừa gặp phải ác mộng.
- Anh hai? - Một từ đã quá đỗi quen thuộc với nó bật ra khỏi miệng, nước mắt nó tuôn ra, đây có được cho là một nỗi sợ hãi ?
- Nhóc vẫn mít ướt như ngày nào, chẳng lớn thêm được tí nào. - Deidara đưa tay quệt nhẹ hai hàng nước mắt trên khuôn mặt của em gái mình, gần một năm rồi hai anh em chưa gặp nhau, trông nó hôm nay xinh hơn xưa nhiều, anh vẫn thắc mắc về sự có mặt của nó ở nơi này.
- Ta không ngờ là gặp con ở đây đấy con gái. - Người đàn ông kia cầm ly rượu tiến lại gần nó, một phản xạ nào đó khiến nó lùi lại về phía anh trai mình, khoé miệng ông nhếch lên, làm nó trở nên sợ hãi chắc là một thú vui mới tìm ra của ông.
- Con không muốn gặp ba. - Tay nó run run nắm lấy chân váy, mặy cúi xuống né tránh ánh mắt của bố nó.
- Né tránh không phải là cách giải quyết, con phải tập đối mặt với sự thật. - Ông điềm tĩnh nói, nhìn vẻ mặt đáng sợ như chú mèo con của con gái ông làm tim ông cũng đôi chút thắt lại, nhưng ông phải rèn luyện cho đứa con gái của mình cách đối mặt với cuộc đời, vì cuộc đời bạc lắm nên phải chà đạp nên nó mà sống.
- Bố... - Chàng trai với mái tóc vàng che nửa mặt nói nhẹ như nhắc nhở, cậu nhìn sang bên đứa em gái tội nghiệp của mình với ánh mắt thông cảm.
- Sakura, sẽ không còn xa nữa đâu.. - Ông nặn ra một nụ cười đáng sợ nhìn người con gái duy nhất đang run lên cầm cập như mèo mắc mưa, một cảm giác sợ hãi nào đó bao vây làm nó thấy ngột ngạt.
- Con.. k.. không muốn, bố đừng hòng ép con. - Nó gương ánh mắt quyết tâm nhưng vẫn còn đôi chút sợ sệt lên nhìn bố nó, đôi mắt lục bảo đẹp tựa pha lê giống mẹ nó.
- Sakura.. - Tiếng nói quen thuộc làm nó giật mình quay sang nhìn, là hắn, là Uchiha Sasuke. - .. Đi đâu mà để tôi tìm mãi thế. - Vẫn cái giọng ấy, làm nó bắt đầu thấy dễ thở phần nào, có lẽ... bên hắn nó cảm thấy mình được bảo vệ.
- Tôi... - Nó lắp bắp, chợt nhớ ra sự suất hiện của bố và anh hai nó, khuôn mặt tái nhợt vì lo lắng.
- Ông đây là... ? - Cậu nhìn bố nó, giọng nói không có âm độ, chỉ thấy lạ về biểu hiện của nó và người con trai bên cạnh nó.
- Ah, tôi là Haruno Keuchi, tôi chỉ tiện thăm hỏi tiểu thư Haruno đây thôi.. - Ông cười xã giao, liếc ánh mắt nhìn xoẹt qua nó, nó bám lấy tấm vải hồng phủ bàn ăn bên cạnh, nó lắc đầu phủ nhận hay ra hiệu cho hắn thì phải.
- Vậy ngài và cô ấy cùng huyết thống.. - Sasuke nhìn nó, sự thương cảm dâng lên trong người hắn, một linh cảm nào đó cho thấy nó đang rất sợ.
- Cũng có thể nói là vậy... Chắc cậu đây và cô ấy là một đôi...? - Ông hỏi, ánh mắt chỉ nhằm vào nó, nó tay run rẩy, nó biết ông sẽ không tha cho nó và hắn, hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm, để ép nó ông có thể bất chấp thủ đoạn nào.
- Không... không phải... - Nó khua khua tay trên bàn làm một vài thứ rơi xuống tạo thành âm thanh nhức nhối tai.
- Tiểu thư Haruno, tiểu thư không sao chứ? - Ông tạo vẻ mặt ân cần hỏi, nhận thấy thái độ của nó, ông cười, nụ cười mà chỉ có nó mới hiểu.
- Này, em không sao chứ Sakura? - Deidara nói nhỏ, hắn thì ngạc nhiên lắm, cảm thấy nó không ổn từ đầu rồi và cũng không hiểu sao lại phản ứng có phần thái quá thế? Phải chăng việc làm bạn gái hắn đối với nó lại như một cơn ác mộng?
- KHÔNG PHẢII... Mấy người đừng nói nữa. - Nó chạy đi trong hai hàng nước mắt chảy dài. Tiếng hét của nó làm cả căn phòng đổ dồn sự chú ý tới...
***
- Anh nhận thấy cậu ta có vẻ quan trọng với em? - Deidara nhìn nó ân cần, nó hờ hững nhìn mặt nước phẳng lặng trước mặt mình.
- Có thể? - Nó và anh đang đứng ngoài khuôn viên, nơi có chiếc hồ nhỏ nhưng lại rất sáng, như hồ Yasa ý, chiếc hồ chỉ bằng 1/10 của hồ Yasa thôi.
- Vậy thì rắc rối rồi. - Anh thở dài, bộ vet đang mặc làm anh khó chịu, lới lỏng chiếc calavat ra, anh đưa nhìn sang cô em gái xinh đẹp của mình.
-... - Nó ngước lên nhìn cậu anh trai của mình, anh nhìn nó với ánh mắt thông cảm. Nó đủ thông minh để hiểu rằng con đường phía trước của nó sẽ không bình yên nữa.
- Thôi vào đi, em biết là bố không cho phép họ Haruno làm những điều ngu ngốc ở những nơi thế này mà. - Deidara thở dài, đút tay vào túi quần bước vào.
- Đồ gà vàng, sao bây giờ anh nói nhiều hơn xưa ý nhỉ. - Nó nói giọng chế giễu, một nụ cười phớt ra trên gương mặt vẫn đọng nước của nó.
- Em học thói cằn nhằn từ đâu thế, muốn anh dìm xuống nước hả? - Anh cũng trêu lại cô em, tay ấn đầu nó xuống.
- Ôi ôi sợ quá.. - Nó ra vẻ sợ sệt cắn móng tay, hai anh em phá lên cười. Đã lâu lắm rồi hai anh em không được như vậy, nó vui lắm, nó chỉ ước một điều, nó không mang họ Haruno, chỉ vậy thôi là đã quá đủ rồi nhưng ai sinh ra cũng không có quyền chọn bố mẹ mà ~!
***
Satomi thì thầm vào tai lão già ở sau cánh gà một thứ gì đó, ông có vẻ ngại ngần nhưng sau đó lại gật đầu. Satomi cầm chân váy nhấc lên, đi ra ngoài với vẻ lịch lãm cùng nụ cười giả tạo.
« Haruno Sakura? Mày tưởng mày mang họ đấy thì sẽ có được tất cả sao Sakura? »
Nó đứng nói chuyện với hắn và vài người khách, không ngừng đấu võ miệng bằng mắt. Hắn và nó lườm nhau sắp rách cả màn hình rồi ý chứ, rồi thì cố tình nhẵm vào chân khi dám bật ra khỏi mồm mấy cái không được nói. Rồi thì nheo hông ra hiệu, đủ thứ trên đời, nhưng nó vẫn cố tình lảng tránh bố nó, cố tỏ ra thân thiện để khỏi mất danh họ Haruno, nó biết bố nó vẫn đang theo dỗi từng hành động lời nói của nó.
Sân khấu sáng lên bởi những chiếc đèn được gắn trên sân khấu, giọng nói dà dặn của người dẫn chương trình làm mọi người dừng công việc hướng lên phía trên.
- Để cho bữa tiệc thêm vui vẻ, tôi xin mời một người trong số chúng ta sẽ đánh một bản piano được không ạ? - Giữa căn phòng sáng lên một chiếc piano trắng, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao. Satomi nhìn nó từ xa cười, Sasori thì quá chán nản cái nơi lịch lãm đến khó ưa này nên chỉ ngồi một chỗ. Đưa ánh mắt xung quanh tìm kiếm nó, đôi mắt đỏ khẽ buồn khi thấy nó cười nói với ai đó bên cạnh mình.
- Tôi sẽ chọn một người trong số những người ở đây được không ạ. - Căn phòng lớn tắt ngóm đèn, chỉ còn ánh đèn sáng trưng ở cây đàn piano.
Nó giật mình, nơi nó đang đứng bỗng sáng hẳn lên. Mọi người xung quanh vỗ tay, nó bối rối định từ chối thì bắt gặp ánh mắt của bố nó.
« Haruno không cho phép người trong họ làm những điều ngu ngốc, nhất là những nơi như thế này »
Ông nhìn xuống phía dưới ra hiệu, nó quay lại nhìn Sasuke. Hắn giật đầu rồi ra hiệu cho nó tiến lên phía trước, nó quay lên.
- Vâng, là đại tiểu thư Haruno, rất hân hạnh. - Mọi người vỗ tay, nó bước tới phía trước. Sasuke ra hiệu cho Shikamaru, cậu chạy lên sân khấu ngồi vào bàn trống của mình, cậu nghĩ mình nên tiếp sức cho nó cho dù dở hoặc hay.
- Um... Tôi xin gửi tới mọi người ở đây một bài hát tôi rất thích... bài hát mang tên Reb Bean. - Mọi người vỗ tay đều đều, nó ngước nhìn những phím đàn, lâu lắm rồi nó không động tới chúng.
Nó bắt đầu đánh những nốt đầu tiên, một đoạn nhạc dễ nghe, nó cất tiếng hát, chậm, buồn. Vẫn cái giọng mà nó oang oang chửi hắn mà sao bây giờ nó lại hay như vậy? Nó đâu phải không biết đánh đàn, vậy... tại sao nó giấu hắn?
Tiếng đàn violin vang lên hoà với tiếng đàn và giọng hát của nó, nó quay sang bên cạnh.. Một mái tóc đỏ lãng tử trong đám đông, mọi người lùi bước cho anh bước ra, bàn tay thon dài lướt từng điệu trên dây đàn. Nó tiếp tục đánh những nốt nhạc buồn, tiếng trống của Shikamaru hoà vào làm bài hát chỉ có thể tả bằng hai từ: Tuyệt vời. Ba thứ âm thanh hoà lẫn nhau, cả khán phòng im lặng nghe, tất cả mọi người đều thán phục nó..
... Cuộc sống cũng giống như 1 cây đàn Piano vậy
... Phím trắg đại diện cho hạnh phúc
... Phím đen đại diện cho khổ đau
... Nhưg quan trọg là
... Muốn có 1 pản nhạc hay thì ta cần dùg cả 2 phím đen và trắng !
...Cũg như...
...Để cuộc sống thật í nghĩa thì chúg ta cần phải nếm trải cả hạnh phúc lẫn khổ đau...
Giọng hát nó buồn như báo trước một tương lai, không có thứ gì tốt đẹp cả, cuộc đời nó như một bông hoa trong mộng tìm kiếm giấc mộng đẹp giữa miền hoang vu, một bông hoa anh đào mơ mộng giữa những giấc mơ đẹp và một ngày nào đó, nó sẽ nhận ra nó chỉ đang sống trong những giấc mơ đẹp - hoa trong mộng .
Hắn nhìn Sasori đứng cạnh nó, cảm nghĩ à? Liệu ai hiểu hắn đang nghĩ gì, hắn chỉ hờ hững nhìn nó từ đằng sau. Ánh mắt hơi trùng xuống, vì bài hát hay hay vì một lí do nào khác?
« Con ranh, mày dám lười tao, MÀY LƯỜI TAO, mày sẽ phải trả giá những gì mày đã làm với tao, TẤT CẢ »
Tâm thức như gào thét, Satomi nắm chặt bàn tay...
***
Cậu dừng xe ở ven hồ, ánh trăng vàng vọt chiếu xuống hồ, thứ ánh sáng lung linh dưới hồ tạo nên một khung cảnh như ảo ảnh. Nó mở cửa xe bước xuống, tâm trạng nó đang như một mớ bòng bong, loạn. Cậu thấy nó không ổn nên chọn nơi này cho thoáng, chứ về nhà giờ này chắc tắc thở với nó. Nó hít một hơi dài hàng ngàn km, nhìn xuống mặt hồ, cậu đã đứng bên cạnh nó lúc nào.
Nó suy nghĩ, những lời bố nó nói, chỉ có nó mới có thể hiểu. Cậu là điểm yếu của nó và ngược lại, nó là điểm yếu của cậu. Tất cả đều có một bí mật mà không ai muốn đối phương biết...
....Ai cũng có những bí mật ...
...Họ đặt chúng ở một nơi mà họ nghĩ khôg ai có thể chạm vào ...
... Đôi lúc họ nói ra .. nhưng khôg bao giờ họ nói hết ...
... Đó có thể là niềm vui .. có thể là nỗi buồn ...
...Nhưng chắc chắn đó là điều ... họ sẽ chẳng bao giờ cho phép mình quên đi ..~~!
Nước mắt rưng rưng nhìn cậu, cậu giật mình, sao tự dưng nó khóc. Mà cậu lại rất ghét thấy nó khóc, cậu muốn đưa tay lau nước mắt cho nó nhưng lí trí không cho phép. Vì cậu là con người không có tình cảm, cậu không được có tình cảm với bất cứ ai... vì có thể cậu sẽ hại người cậu yêu... giống như 14 năm về trước những gì cậu đã chứng kiến khiến cậu không thể quên. Chúng trở thành nỗi ám ảnh đáng sợ, cậu cũng không thể cho bất cứ ai hi vọng... con người cậu nhạt nhẽo vậy đất.
Những tiếng nấc của nó như xé tan lòng cậu, đau à? Đây liệu có phải cảm giác đau đớn khi nhìn thấy người con gái mình yêu khóc không nhỉ? Cậu vẫn đứng đấy, như vô hình, không cảm xúc, lạnh nhạt, đôi mắt đen tuyền hoà lẫn vào màn đêm bao phủ Konoha. Bất chợt nó ôm lấy cậu, hai tay ôm lấy tấm lưng rộng của cậu. Ngay lúc này, nó cần cậu bên cạnh, nó sợ đây chỉ là một giấc mơ, mai tỉnh dậy nó sẽ bị bắt đi, bắt ra khỏi cái giấc mơ nó cố gắng tạo nên. Nó dúi đầu vào ngực cậu khóc nức nở...
Mái tóc hồng bay trong gió, hai chiếc bóng trải dài trên con đường, gió thôi vào khiến mái tóc có mùi dâu tây ấy bay lên, nước mắt hoà lẫn cảm xúc, tự hỏi em liệu còn bên anh được bao lâu..?
... Hãy cho em ôm anh
... Em sợ... Mai em sẽ phải xa anh
.. Xin đừng dẫm đạp lên trái tim em lần nữa
... Em thú nhận, em yêu anh mất rồi...
***
Hôm nay cậu đi sớm không hiểu có chuyện gì, lang thang trên con đường gạch đỏ, hàng cây anh đào trải dài, mùa này thì chưa có hoa nhưng những chiếc lá nhỏ bé màu xanh lá cũng làm nó thấy vui vui. Trời lạnh dần khiến cho hai má nó đỏ ửng lên trông đáng yêu lắm. Vừa đi vừa ngân nga bài hát yêu thích của nó, khoảng thời gian vừa rồi làm nó cảm thấy rất hạnh phúc.
Đi tới một con đường vắng người, một chiếc xe limo đỗ phịch xuống trước mắt nó. Nó dừng bước, nhíu mày nhìn chiếc xe. Từ trên xe có một toán người mặc vet đen đi lại gần nó, nó lùi lại, linh cảm không lành, tay nắm chặt chiếc Ipad.
- Mấy người định làm gì? - Nó cố bình tĩnh.
- Ông chủ kêu chúng tôi tới đón tiểu thư về Thuỷ Quốc để phong tước người làm công chúa. - Toán người ấy cúi rạp xuống chào nó, ai cũng đeo kính như xã hội đen.
- Ta... Ta không đi, các người đừng hòng dở trò. - Nó lùi lại, chuông điện thoại reo, là bố nó. Nó sợ hãi nhìn chiếc điện thoại, ấn nghe.
~ Ta biết con sẽ không đồng ý về Thuỷ Quốc... lão gia đã phong con lên làm công chúa, mọi thứ đã được định sẵn.
~ CON CHƯA ĐỒNG Ý, MẤY NGƯỜI ĐỪNG LÀM BỪA. - Nó hét lên.
~ Con không muốn thấy cậu nhóc đẹp trai nhà Uchiha đấy có kết cục không tốt chứ? - Nó sững lại...
- Bố ép con...?
- Con gái à? Ta chỉ muốn tốt cho con thôi...
« THUWP »
Người nó ngã xuống, một tên đỡ lấy nó, một giọt nước mắt đọng lại ở khoé mắt. Người kia đưa chiếc điện thoại lên nghe.
~ Tôi nghe thưa ông chủ.
~ Đưa tiểu thư về Thuỷ Quốc, tiểu thư mà mất một cọng tóc thì các người chết với ta. Còn chiếc điện thoại... thủ tiêu đi.
~ Rõ...
Tít.... tít..
Chiếc Ipad trắng bị tháo pin và sim ra, ném vào một lùm cây. Nó bị lôi lên xe, chuyến bay về Thuỷ Quốc.
... Số phận ăn bài.
... Những bị kịch đau lòng diễn ra.
... Chỉ vì lòng tham của con người..
.. Khiến cho Ngũ đại cường quốc đứng trên bờ vực diệt vong bởi cơn phẫn nộ của Thần nữ...
P/S: M.n ưi, chap mứi r` đó :panda52:, chăm chỉ lắm đó nha :panda52: m.n nhớ ẤN TKS ĐI NHÁ :panda39::panda39::panda39: AI có lòng tốt send ta ít keng đê :panda28: Kô ta hành hạ 2 ẻm đừng khóc nhá haha :panda49: Su đùa thôi, chứ chắc mấy vẹo cắt tiết Su qá :panda92: Tóm lại nà...... Comt cho ta đừng có chùa :panda19::panda19:
27/7/2012, 8:28 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1133
Tổng số bài gửi : 463
Ngày tham gia : 13/06/2012
Status : Chán quá
Được Cảm Ơn : 85
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Yeah! Giựt tem rùi. Sao bữa nay không có tình tiết hài như mấy chap trước vậy Su . Su bữa nay ác quá đy hành hạ 2 em nhỏ thảm dễ sợ. Tha cho 2 ẻm đy mà Su ơi, tội hai ẻm lắm. Nhưng vấn +1 cho Su. Mong chap mới nhe!
28/7/2012, 2:16 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 897
Tổng số bài gửi : 416
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Lâu lắm mới về 4rum :3
Được Cảm Ơn : 36
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Ôi! Sakura có làm sao không zậy ???? ????? Sasori đz quá ( có thể tg? tg. theo miêu tả )
29/7/2012, 9:52 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 195
Tổng số bài gửi : 82
Ngày tham gia : 11/02/2012
Status : sonexotic 4ever
Được Cảm Ơn : 4
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
chap này thấy con satomi mới lộ bản chất của mình nhỉ dám hãm hại sakura của ta ak
29/7/2012, 12:49 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 897
Tổng số bài gửi : 416
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Lâu lắm mới về 4rum :3
Được Cảm Ơn : 36
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
sasusaku_memories đã viết:
chap này thấy con satomi mới lộ bản chất của mình nhỉ dám hãm hại sakura của ta ak
Ừm ! Đồng ý với bạn cả 2 chân lun ==" Satomi dám hãm hại Sakura là một chuyện ... Định làm mất mặt là một chuyện khác. Cho nó chết đê >"<
Để xem Sasori làm zì với đứa em gái này đã rồi tính sau =]~
30/7/2012, 4:54 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 77
Tổng số bài gửi : 36
Ngày tham gia : 04/12/2011
Status : Su Doll
Được Cảm Ơn : 42
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Ahihi, cảm ưn các bạn đã đọc truyện của Su nha :"> Hình như ai cũm phản cảm vs' E Satomi nhỉ Thôg báo cho m.n 1 tin vui là E Satomi sẽ đồng hành cùng với chúng ta từ đầu tới cuối : )) KHuyến cáo vài chap nữa thì m.n nên mua moojrjt chai Dr.Thanh để bên cạnh nha để tránh cho việc Su thiệc mạng vì các bạn quá khích. Có sao thì tìm não vs cái tay của Su ý đừng tìm Su tính sổ nha T^T Cả cái link nhạc nữa, sao nó không hịên nhỉ :> Yu là fans của Sas ò : )) May là Su k cho Sas là nv phản diện chứ k chắc chết vs Yu qá C~ k pýt ns E Satomi thế nào nữa T^T M.n chờ chap sau r` sẽ rõ nha >< Luv...
30/7/2012, 8:37 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 897
Tổng số bài gửi : 416
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Lâu lắm mới về 4rum :3
Được Cảm Ơn : 36
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
==" Không hẳn là có ác cảm đâu =="
Chỉ là mình hơi quá khích thôi. ... Chap sau ra nhanh nhé để mình còn cướp lại cái ***!!!
2/8/2012, 8:06 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 77
Tổng số bài gửi : 36
Ngày tham gia : 04/12/2011
Status : Su Doll
Được Cảm Ơn : 42
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Chap 19 :
Không ai là không có lòng tham, mức độ của lòng tham cũng tương ứng với ý chí của con người, biết dừng lại đứng mức của nó hoặc đến mức không thể dừng lại được nó. Ác hay thiện, thiên thần hay ác quỉ cũng đều có một chữ ' Tình', chỉ vì một chữ ' Tình' mà họ đã sa ngã vào một vòng tròn định mệnh nghiệt ngã. Đường ra là nơi nào khi chúng lôi họ vào và chẳng thể tìm nổi đường ra. Nó - Haruno Sakura - Lối ra của Định Mệnh.
Nó mất tích không dấu vết, dẫn đến mọi người lại được dịp lo ra mặt, ai nấy tìm một nguyên nhân ác độc nhất cho nó, nào là bị bắt cóc, côn đồ bắt, đi lạc,... Không ai biết được thân phận thật sự của nó, không ai hiểu nó đã bị lôi tới một quốc gia khác, đây đang là vấn đề đáng bàn tán sôi nổi của học viện “ Haruno Sakura đột nhiên biến mất ”. Nhưng không ai để ý rằng các thầy cô giáo trong trường đều không hề nhắc tới một chữ về vấn đề này, bố nó đã sắp xếp cho nó mất tích một cách nhẹ nhàng.
Cậu ngồi trong giờ học, ánh mắt bắt đầu tỏ ra lo lắng nhìn sang phía góc bên cạnh mình. Chỉ một câu hỏi mà ai cũng sẽ tự đặt cho mình trong trường hợp này “ Nó đi đâu mà giờ này chưa đến lớp ? ”. Sau đó là những tin đồn mất tích không rõ nguyên nhân, mọi người học xong ráo rác tìm nó. Cậu còn huy động các anh em đi tìm, dù đây sẽ là rất nguy hiểm cho nó và cho cậu, chúng sẽ biết nó quan trọng với cậu thế nào, một điểm yếu.
Đã một ngày nó mất tích không rõ nguyên nhân, cậu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Vẫn chỉ nghĩ đây là một trò đùa dai của nó để trả thù những gì cậu bắt nó làm và đến lúc chán nó sẽ tự mò tới tìm cậu.
Ngày thứ hai không thấy nó, cậu bắt đầu lo lắng, mở cửa căn phòng của nó, vẫn mùi dâu tây ngọt nhẹ, vẫn chiếc giường lộn xộn đủ thứ, vẫn căn phòng thân thuộc mà sao nó trở nên trống vắng quá. Vì nó thiếu chủ nhân, căn nhà hai ngày nay đã như ma ám, và cậu là một con ma máu lạnh trong ngôi nhà đơn độc. Vì ngôi nhà không có nó, không có cái tiếng hét lên điên đảo đến chói tai của nó. Vẫn cái bức hình cậu chôm từ điện thoại nó sang, đây... là cảm giác gì? Cậu trượt xuống, dựa vào tường, nhìn bức ảnh, nhìn căn phòng, đôi mắt nhắm hờ. Cậu đang cố tưởng tượng hình bóng nó, cậu thật sự muốn nó sẽ chỉ đùa cậu, nó sẽ lại toe toét nấp trong tủ quần áo chạy ra. Nó sẽ tránh cậu sao không tìm ra nó sớm hơn, cậu sẽ bắt nó giặt một chậu quần áo to đùng mà không dùng máy...
~~~
Nó nheo mắt, tỉnh lại sau một giấc ngủ dài. Họ đã cho nó uống thuốc ngủ trong vòng một ngày. Nó thấy căn phòng này quen lắm, hình như nó đã từng sống ở đây, đây... chẳng phải phòng nó sao?
- Phòng mình? Thuỷ quốc? - Nó chạy ra cửa, đúng rồi, đây là nhà nó, ngôi nhà thân thuộc của nó. Nó chạy xuống nhà, thấy cả nhà đang ngồi ở phòng khách, nó không tin nổi vào mắt mình, thật sự... họ đã mang nó về đây bằng cách nào.
- Con dậy rồi sao, con gái? - Bố nó bỏ tờ báo xuống bàn, nhâm nhi li trà nhìn nó. Mẹ và anh hai nó cúi gằm mặt xuống như vừa làm một chuyện gì đó có lỗi với nó.
- Bố bắt con về Thuỷ Quốc? - Nó nhìn bố, khuôn mặt nhăn nhó khó coi mong tìm được một lời giải thích chính đáng.
- Đúng. - Ông nhìn nó thách thức.
- Được, mấy người chỉ vì tiền mà làm mọi thủ đoạn với tôi sao? Các người nghĩ tôi là Thần Nữ thật sao? Nực cười, cả mẹ và anh nữa, hai người cũng vậy sao? Được thôi, nếu các người đã muốn... - Nó gào lên, đập vỡ chiếc bình lớn bên cạnh, tiếng vỡ khá lớn làm mẹ nó giật mình nhìn nó, khuôn mặt hốc hác nhăn nheo do nhiều tuổi của bà đầy ắp nước mắt.
- Tôi sẽ chết cho mấy người xem. - Nó cầm lấy một mảnh sứ vỡ, định cứa vào cổ tay thì...
- Giữ lấy tiểu thư. - Bố nó ra lệnh, hai người đàn ông lớn giữ lấy hai tay nó, nó cố giẫy dụa nhưng chỉ bất lực.
- Con hãy nhớ? Nếu con mà làm liều thì... đừng trách bố ác với thằng nhóc Uchiha đó. - Nó tròn mắt, nước mắt đã tuôn ra từ lúc nào, nó buông người mệt mỏi mặc cho hai đôi tay đang giữ nó.
- Các người... - Nó bất lực, hai người kia lôi nó lên phòng, khoá trái cửa lại, nó dựa vào cửa. Khóc, nó biết cậu sẽ rất lo cho nó nhưng giờ nó biết phải làm sao?
***
Ngày thứ ba không có nó bên cạnh, cậu chạy đi mọi nơi tìm nó, tới nhà cũ của nó nhưng ngôi nhà vẫn vậy. Không có chút gì đó gọi là có người ở, chạy ra biển Usan, đi xe khắp nơi tìm nó, mọi người cũng kêu không tìm thấy nó. Thật sự... nó đã đi đâu, cậu muốn gào lên, gào tên của nó. Nó đã trở nên quan trọng với cậu từ khi nào rồi, cậu trở nên dễ tức giận, vẫn kêu đàn em tìm mọi ngóc ngách của Konoha này. Bạn bè thì chỉ lắc đầu nhìn cậu. Ba ngày sao giống ba thế kỉ quá, ba ngày cậu cũng không đi học, cậu chỉ đi tìm nó, mong mỏi hình bóng nó xuất hiện, cậu... nhớ nó lắm...
~~~
Nó gào thét trong phòng, đập cửa, ba ngày không ăn uống. Nó đập phá mọi thứ trong phòng mình, kể cả những thứ nó thích nhất. Mẹ nó bất lực nhìn con gái mình tự hành hạ bản thân, tự trách sao mình bất tài vô dụng. Tim bà đau thắt, quặn lại, con trai bà chỉ ở bên cạnh vỗ về an ủi. Anh cũng thương đứa em gái bé bỏng của mình nhưng sao số phận sắp đặt lại tàn nhẫn với nó vậy? Lúc nó còn ở Thuỷ Quốc, cuộc sống chỉ có ăn chơi sa đoạ, đến lúc tìm được người quan trọng với mình thì lại...
- Thả tôi ra, thả ra... Tôi không muốn ở đây... - Nó khóc ròng rã, nước mắt như sắp cạn hết, chỉ còn tiếng rên rỉ của nó, chất giọng trong như chuông gió trở nên khàn đặc. Chiếc cửa mở ra, nó tròn mắt nhìn lên mong chờ điều diệu kì, nhưng...
- Ta nói cho con biết, con mà làm trái ý ta, ta sẽ chặt từng ngón tay của cậu ta, rồi là bàn tay, sau đó... hãy tự biết cách cư xử đi. Mai là ngày ban chức công chúa cho con rồi. Hãy nhớ... bố con là ai nhé? - Những tiếng nói của ông ù ù bên tai nó, một lần nữa, nó bất lực, chìm vào cơn mê man trong sự mệt mỏi.
***
Ngày thứ tư không có nó, cậu như phát điên, đập phá mọi thứ trong nhà. Sugetsui không dám vào can, chỉ đứng ngoài nhìn, cậu hiểu cậu chủ của mình đang mắc vào một căn bệnh vô phương cứu chữa, đó là tình cảm. Cậu biết đã đến lúc cậu chủ của mình nhận ra, ngoài ân oán còn có thứ gọi là tình cảm. Dù với thân thế của cậu chủ mình không được có tình cảm với bất cứ ai, nhưng cậu chủ cũng là người, chỉ khác chút là có một quá khứ khiến cậu ta biến thành con quỉ lạnh lùng tàn nhẫn.
Không tìm được nó, cậu cười nhạt, cái nhếch mép đẹp mê người... cậu ngồi trong bar, bu quanh là một tá con gái ăn mặc sexy ưỡn ẹo. Cậu uống rất nhiều rượu, uống để quên cái hiện tại mà sao... càng say thì hình bóng nó càng hiện lên rõ ràng, cậu nhớ nó quá, muốn phát điên lên vì nó, cậu nhận ra nó quan trọng với cậu biết nhường nào... cậu mở điện thoại ra, mở ảnh nó, ánh mắt dịu xuống nhìn xuống bức ảnh có cô gái tóc hồng hồn nhiên như đứa trẻ con. Những ánh đèn mờ ảo, những con người như những con thú điên dại - Thế giới ngầm, thế giới cậu đang sống. Nó giống mẹ cậu, cậu sợ cậu sẽ lại phải trải qua nỗi đau mất mát lần nữa, cậu rất sợ, chúng ám ảnh cậu trong mỗi giấc mơ. Một điều khiến cậu đỡ lo hơn là nó không rơi vào tay một trong những kẻ thù của cậu.
- Đồ xúi quẩy, về với anh đi... anh xin em đấy... - Câu nói nhỏ, như có tiếng nấc cắt ngang, không ai là không có tình cảm, chỉ là chưa nhận ra thôi. Giờ thì, cậu đã nhận ra, cậu yêu nó chứ không đơn thuần là nhớ nó nữa.
Có một điều em không biết...
... Anh yêu em.
Cậu đi như thằng say rượu thực thụ, đầu óc choáng váng. Đâm sầm vào một chiếc bàn nào đó làm cốc chén trên bàn rơi xuống, mọi người chú ý tới cậu, tên to lớn đang ôm gái đứng dậy nhìn cậu đầy tức giận.
- NÀY THẰNG NHÃI KIA, KHÔNG BIẾT ĐI À? - Tên đó to tiếng, cơ bắp nổi lên, tay in những hình săm quái dị. Cậu đưa tay ấn vào thái dương, đầu đau như búa bổ, nheo mắt nhìn xem tên nào to gan đang đứng trước mặt mình.
- Mày nói ai là thằng nhãi? - Buông một câu hỏi hờ hững, thứ âm thanh phát ra lạnh lùng tới sởn gai ốc, tên kia có chút sợ sệt nhưng là nơi đông người nên không thể để sĩ diện bị đè bẹp được.
- Mày... - Hắn vung tay đấm vào mặt cậu, cậu ngã văng ra sau, khoé miệng rỉ máu. Đưa tay lên lau vết máu trên khoé miệng, cậu đứng dậy cười nhạt.
- Thằng khốn, mày không biết mày đang động vào ai đâu. - Cậu đấm trả hắn, hắn ngã xuống, được thể cậu đè lên người hắn vung những quả đấm cứng như sắt vào mặt hắn. Hắn nhìn cậu, sợ hãi, ánh mắt ấy... hắn thấy có một màu đỏ máu trên mắt cậu, hắn sợ hãi, một con quỉ...
Satomi thấy bên đó có ẩu đả, định không tới nhưng một động lực nào đó thúc đẩy cô. Cô chen vào đám đông, nhìn thấy cậu, cô hốt hoảng chen vào trong.
- Sasuke, Sasuke dừng tay lại đi. - Cô chạy vào đỡ lấy tay cậu, đúng lúc có một toán người chạy tới, mọi người dãn ra.
- Cậu chủ, cậu không sao chứ? - Jungo và cô đỡ Sasuke đứng dậy, tên kia hốt hoảng ngồi từ từ dậy, khuôn mặt toàn máu xanh ngắt lại.
- Dám động tới cậu chủ Uchiha Sasuke thì mày tới số rồi. - Suigetsu nhe hàm răng sắc nhọn của mình ra, nhìn hắn ghê tởm, ra hiệu cho đàn em lê xác hắn đi.
Cô đỡ cậu đi trên đường, dáng đi siêu vẹo làm cô cũng khó đỡ được. Cậu đứng tựa vào cột điện lớn gần đấy, cô thấm vết máu trên môi cậu bằng khăn ẩm. Người cậu toàn mùi rượu nồng nặc, cậu hờ hững nhìn cô như đã từng nhìn nó. Cậu nhớ nó, tưởng tượng ra cô là nó, nó đang ở trước mắt cậu đây mà. Bất chợt, cậu nắm lấy tay cô đang lau vết máu, cô tròn mắt nhìn cậu, mặt cậu tiến lại gần hơn. Tim cô như loạn nhịp, gần quá... Một nụ hôn ngọt ngào dành cho người cậu yêu, thật sự cậu nhớ nó quá rồi...
- Haruno Sakura, đừng xa anh... - Cậu thì thầm nhỏ đủ để cô nghe thấy, sau đó ngục đầu vào vai cô. Cô sững ra, bắt một chiếc taxi, ngồi trên xe cậu dựa đầu vào vai cô. Một giọt nước mắt rơi trên gương mặt hoàn hảo của cô.
“ Nụ hôn ấy... dành cho Haruno Sakura sao? Tôi có gì thua cô ta sao? Sao cậu chọn cô ta mà không phải là tôi? Nhưng... tôi sẽ khiến nụ hôn ấy là của tôi ”
Cô đưa tay lên khuôn mặt cậu, ánh mắt quyết tâm, nụ cười nhếch mép.
~~~
Nó ngồi trong phòng Make up, bên cạnh là hàng chục người đang sửa soạn cho nó thành một vị công chúa xinh đẹp. Khuôn mặt kiều diễm của nó mang một nỗi buồn khó tả, nó nhìn vào gương, nó nhớ cậu, nó đã nhận ra... nó yêu cậu mất rồi... vì cậu, nó có thể trống lại thế giới.
Nó mang chiếc váy dài như thời cổ TQ, chiếc váy nhiều lớp sặc sỡ làm bằng gấm vóc quí hiếm. Đai lưng điểm một bông hoa mẫu đơn hồng, chiếc áo hơi hở hai vai để lộ chiếc áo yếm trắng. Mái tóc búi cao, búi gọn một bên, một bên cài một vài bông hoa nhỏ. Hai đuôi tóc thẳng dài... Nó lộng lẫy, xinh đẹp không ai sánh bằng, gương mặt u sầu. Đúng là người đẹp vì lụa, nó nhếch miệng cười.
Hai hàng người ăn mặc mang chất quí tộc đứng hai bên, cánh cổng lớn của cung điện mở ra. Có một thứ ánh sáng rọi vào, nó bước vào, hai bên tung thứ hoa nhỏ, đằng sau là hai hàng được gọi là cung nữ. Lão gia ngồi ở trên cùng, trên chiếc ghế Mizukage, bà dì nó ngồi bên cạnh, cầm chiếc quạt phe phẩy, bĩu môi liếc qua nó. Nhưng không ai có thể phủ nhận được vẻ đẹp của nó. Vị công chúa trước mang vẻ đẹp của mùa đông lạnh giá, còn nó mang vẻ đẹp của vị thần mùa xuân, dịu dàng. Nó bước tới đứng trước mặt lão gia, khuôn mặt nó vẫn mang một nỗi buồn thăm thẳm.
- Từ giờ, ta phong tước cho Haruno Sakura là Công chúa của Thuỷ Quốc. - Lão gia đứng lên, đối diện nó, nhìn nó hi vọng. Ông đưa nó một cuộn giấy như thánh chỉ, chắc đó là chứng thực nó là công chúa và những điều cần làm. Nó thở dài.
- Mizukage vạn tuế, chúng thần xin cung kính. - Mọi người hô to, một tay đặt lên ngực người hơi cúi xuống.
- Đa tạ Mizukage. - Nó cầm lấy cuộn giấy lụa màu vàng có những hoạ tiết rồng bay phượng múa trên tay lão gia, mặt hơi cúi xuống, lão gia gật đầu tỏ vẻ ưng ý.
- Chúc mừng công chúa, công chúa vạn tuế...
Vinh quang gia tộc, liệu nó có thể vui. Nó giờ đã khác - Vị công chúa của Thuỷ Quốc, được người người ngưỡng mộ và ganh tị. Bố nó đứng từ xa cười mãn nguyện, Deidara chỉ nhìn nó bằng ánh mắt thông cảm. Nó muốn xé nát cái thứ trên tay, nó sắp không chịu nổi nơi này nữa. Buổi tiệc diễn ra linh đình, nó chỉ ngồi thu lu một chỗ, không ăn không uống dù có một vài người khách bằng tuổi mời rượu. Bà dì cùng đứa cháu gái liếc xéo nó. Tất cả những thứ ở đây đều làm nó khó chịu, nó ngồi trên chiếc ngai cao nhất vì Công chúa được coi như là mạng sống của một Quốc gia. Vị công chúa ấy cũng có thể sánh ngang hàng với Kage. Tiếng nhạc linh đình, vũ công nhảy múa loạn xạ, thứ ánh sáng lấp lánh huyền ảo.. Cũng không hề làm mặt nó vui lên được chút nào.
- Mày thì công chúa gì chứ? Tầm thường. Sướng thấy mồ còn bày đặt vẻ mặt... Đúng là chảnh - Đứa cháu gái cũng bĩu môi ném nó ánh mắt khinh bỉ.
- Công chúa gì mà một tí đức tính cũng chẳng có, liệu lão gia có tin tưởng nó quá không? Gì chứ? Thần nữ là nó ư?? Mơ à... Đồ xấu xa.. - Đứa con ngồi bên cạnh cũng thêm mắm thêm muối, chúng cố tình nói to để nó nghe thấy. Tay nó bấu chặt thành ghế giữ bình tĩnh, được đà lên nước bà dì và con bé càng nói những câu làm gương mặt nó có phần biến sắc.
« Choảng »
Thứ âm thanh khiến mọi người giật mình, hướng ánh mắt vào nó.
- Bà nói ai tầm thường, giỏi thì mấy người làm công chúa đê. Ta không cần, nghe chưa? Ta nhường cho mấy người đấy, lên đây ngồi... - Nó khua tay làm bộ li cốc trên bàn rơi xuống, bà dì tái mặt lại, không ngờ phản ứng của nó lại ác vậy. Nó cắn răng nhịn nhục đã chục năm rồi, giờ nó chẳng còn gì để mất thì sao phải xoắn bà già này.
- Con kia mày dám ăn nói với tao thế à? Mày tưởng mày lên làm Công chúa thì làm gì cũng được sao - Bà ta đứng dậy sắn tay áo xông tới nó thì bị vệ sĩ bắt lại.
- Chém.. - Nó gằn lên, bà dì cùng đứa cháu gái tái mặt, mồ hôi túa ra như mưa. Khuôn mặt đáng sợ của nó làm cả người anh trai nó cũng cảm thấy sợ, không ngờ sự tức giận của nó lại đáng sợ như vậy.
- C... Công chúa tha mạng. Chúng thần biết lỗi rồi, xinh công chúa tha mạng lần này.. - Đứa cháu chạy tới gần nó, quì xuống khóc lóc.
- Cháu có thể nể ta tha cho bà lão ấy không? - Tiếng của lão gia trong đám đông làm mọi người im bặt, nó hướng ánh mắt bực tức về phía lão gia. Nhìn sang bố nó, ông ra hiệu bằng tay.
- Lôi bà ta đi. - Nó hậm hực ngồi xuống ghế, mọi người ai nấy thờ ơ tản ra sợ rằng người xấu số tiếp theo là mình.
***
Mấy ngày nay cô thường bên cạnh cậu chăm sóc, làm những việc mà nó đã từng làm. Cô cảm thấy vui vui, hơi ganh tị với nó về khoản này. Cô cũng đặc biệt thấy cậu dễ thương qua những đồ vật ở nhà.
- Mình nghĩ bạn không cần phải thế đâu, dù gì... - Cậu ngừng uống bia nhìn cô đang quì xuống lau sàn.
- Trong thời gian này mình nghĩ nhà bạn cần người chăm sóc, tránh để nó trở thành nhà hoang, với tính cách của bạn thì chắc không đụng vào những đồ này bao giờ. - Cô ngắt lời cậu, cậu nhìn cô rồi đưa lon bia lên uống tiếp.
- Mình không nghĩ là bạn cũng có thể làm những việc này.
- Đừng nghĩ ai cũng giống ai vậy, ý nghĩ đó không tốt đâu Sasuke. Mình đã phải làm những việc này từ nhỏ dù nhà mình không thiếu tiền thuê giúp việc. - Cô vừa lau vừa nói, đưa tay quệt mồ hôi trên chán. Cô muốn nói, ở bên cậu là cô hạnh phúc rồi.
-... - Cậu nhíu mày nhìn cô.
- Vì mình phải ở với mẹ kế. - Cô cười, cậu không nói gì, quay đi xem tivi. Cô cảm thấy vui vì cậu đã có vẻ tốt hơn rồi, không còn đêm nào cũng gọi tên nó nữa.
- Mình đã phải đi điều trị chứng trầm cảm ở viện... - Cô nói nốt rồi cười nhạt, cô muốn cậu hiểu trong tuổi thơ cô không hề có màu hồng - màu của hạnh phúc.
~~~
Nó ngồi trên cửa sổ, chiếc cửa sổ hình chữ nhật màu hồng khá lớn. Có hai chiếc dèm cửa. Mai là ngày trăng dằm tháng 10, ngày quyết định ai sẽ là Thần nữ...
Nó thổi vào vòng tròn, bong bóng xà phòng bay ra thật nhiều. Chúng bay lơ lửng, ánh nắng chiếu vào làm chúng nổi bật với nhiều màu. Nó khua khua chân theo điệu nhạc, nó sắp được trở về Hoả Quốc - điều tốt đẹp nhất đối với nó bây giờ.
- Cháu có điều muốn nói với Lão gia. - Nó nhìn Lão gia đang ngồi quay lưng về phía nó.
- Việc gì vậy? - Ông quay ra nhìn nó, ánh mắt nhìn nó trìu mến.
- Qua đợt này cháu sẽ được trở về Hoả Quốc tiếp tục việc học của mình chứ? - Nó nhìn ông trằm trằm, hơi ngại ngùng nhưng lời nói có vẻ cương quyết.
- Sao lại có thể vậy được? Cháu ở lại đây sẽ được học trường quí tộc và những điều mà một công chúa cần làm. - Ông nói chậm rãi, ánh mắt nhìn nó ân cần như đối với đứa cháu ruột của mình.
- Cháu không muốn, nếu muốn cháu tham gia vào buổi lễ ngày mai thì ông nên đồng ý. - Ánh mắt nó sắc lạnh nhìn vào người đàn ông già ngồi trước mặt mình.
- Được rồi, cháu cứ làm theo ý của mình. - Mắt ông trĩu lại, những nếp nhăn khẽ nhau, ông hiểu nó không hề thích vị trí này, nó bị bắt ép. Có phải ông quá tham lam khi cướp đi quyền tự do mà nó vốn có. Nó khép cửa lại đi ra ngoài, bà dì lướt qua nó không dám hé răng nửa lời, mặt cúi gằm xuống.
« Bụp ! »
Bong bóng vỡ tan như nó chưa từng xuất hiện, nó tiếp tục thổi vào cái vòng tròn. Ánh nắng chiếu vào người nó khiến cho nó càng nổi bật, nó được giấu thân phận khi ở Hoả Quốc. Nếu có là thần nữ đi chăng nữa thì đến lúc nó kết thúc năm học bên Hoả Quốc mới có thể nhận chức và thông báo với bàn dân thiên hạ.
- Chỉ được đến lúc kết thúc năm học thôi! - Nó khẽ thì thầm một mình, nó ngắm những quả bóng trong veo này như nhìn thấy hình ảnh cậu trong đó.
***
Hôm nay là đủ một tuần nó mất tích, nhớ nó như cơn điên hành hạ cậu. Cậu tự chút cho mình say, say đến nỗi chẳng còn biết gì nữa, chỉ còn biết gọi tên nó. Biết tìm đâu ra nó, thực ra nó đã đi đâu, ở Hoả Quốc không có thì... cậu ngồi bật dậy như vừa mới nghĩ ra gì đó.
- Thuỷ Quốc? - Chưa kịp nghĩ gì, cậu lấy chiếc áo dài tay mặc vào tiến ra gara. Lấy xe và phóng đi với tốc độ chóng mặt, cậu đi tới sân bay. Đầu cậu đau nhức, lấy một tay day chán, những thứ trước mặt mờ ảo đi và...
« Rầm ! »
Thứ âm thanh lớn vang lên, chiếc xe thể thao màu trắng đâm vào cột điện, khói mù mịt. Mọi người chạy tới, càng lúc càng đông, có cả công an và tiếng xe cấp cứu...
Đã muộn rồi, Satomi cảm thấy bồn chồn đứng ngồi không yên. Bỗng chuông điện thoại cô vang lên, bắt máy rất nhanh như có gì đó thúc đẩy.
~ Một giọng khàn của đàn ông trung niên, cô thắc mắc.
- Vâng, nhưng đây là điện thoại của bạn tôi?
~ Người đàn ông nói trong cơn hỗn loạn bên ngoài
- Sao ạ? Cậu ấy đang ở đâu, làm ơn cho tôi biết, cậu ấy đang ở đâu... - Satomi khóc ròng, nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt..
-...
Tít....... Cô chạy đi trong màn nước mắt, tay nắm chặt chiếc vòng cổ hình thập giá.
- Cậu nhẩt định không được làm sao... Cậu không được làm sao...
~~~ ( Trong lúc đó ) ~~~
Có một mái tóc đỏ trên mái nhà, gió thổi bay mái tóc lãng tử ấy. Để lộ khuôn mặt đẹp như tạc tượng. Hôm nay là ngày rằm có khác, trăng sáng và cao quá.
Anh ngồi đấy, nghĩ về một người con gái. Phải nói, anh cũng thấy thiếu thiếu gì đó trong cuộc sống. Hay khó chịu và dễ nổi giận, anh cũng đã lo cho nó biết bao nhiêu. Anh tin, nó sẽ quay lại, sẽ trở lại với anh và mọi người...
~~~ Trong lúc đó ~~~
3 người Công chúa đã thử mà không có thấy gì, còn nó và nàng Công chúa Hoả Quốc. Nó hơi lo sợ về người này, không phải vì sợ cô ấy là thần nữ mà sợ cô ấy biết nó. Hôm nay hồ Yasa đông người quá, lòng hồ sáng loáng, mờ ảo như ảo ảnh. Một thứ ánh sáng huyền bí mà không ai hiểu, có tụ tập đầy đủ các Kage của Ngũ đại Cường quốc, từ già tới trẻ. Người trẻ nhất là Kazekage, người mang mái tóc đỏ, gương mặt lạnh băng giống một ai đó, trên trán hắn săm một hình thù rất lạ. Năm vị Kage ai cũng có điểm khác biệt và cá tính riêng, các nàng Công chúa cũng rất xinh đẹp, mặc những bộ váy màu hồng, trắng, vàng... toàn màu nổi.
Riêng nó, màu đen, nhưng màu đen lại làm nó nổi bật, ánh mắt lục bảo long lanh nhìn vào hồ, chiếc váy ngắn khẽ đung đưa theo nhịp gió. Nó đan tay vào nhau nhìn vào khoảng không vô định.
- Chị là công chúa của Thuỷ Quốc à? - Một giọng nói trẻ con hơn cả nó làm nó giật mình quay ra sau, một cô nhóc tóc xanh đen với đôi mắt đen tuyền, gương mặt lãnh đạm nhưng lạnh lùng.
- Um, còn em là... - Nó hỏi lại, cô nhóc cao hơn vai nó một xíu, mặc chiếc đầm trắng xinh xinh.
- Uchiha SeNa, công chúa Hoả Quốc. - Nó điếng người nhìn cô nhóc đang toe toét cười.
- Uchiha?
- Vâng, còn chị là... Haruno Sakura đúng không ạ?
- Ùm, em rất giống một người...
- Ai ạ?
- Nhưng cậu ta lạnh lùng như cục băng nhặt ở hồ băng vĩnh cửu vậy. - Nó cười xoà, xoa đầu cô nhóc.
- Xin mời Công chúa Thuỷ Quốc, chúng nhân Thuỷ Quốc sẽ cầu nguyện cho Công chúa. - Giọng nói của ông già vang lên, nó chào tạm biệt cô nhóc và bước đi. Chỉ nghe thấy lời chúc của cô nhỏ, nó chỉ cười nhạt như đáp lại.
Chiếc thuyền được trang trí với những tấm vải trắng và hoa mẫu đơn nổi bật, hai người đứng hai bên chèo thuyền, bên nó là bố và hai người đàn ông to lớn như vệ sĩ. Chiếc thuyền lẳng lặng bơi ra giữa hồ, thứ ánh sáng kì quặc kia chiếu vào da thịt nó, nó rởn da gà, nó chợt nhận ra một sự thật phũ phàng là mình không biết bơi.
- Công chúa hãy ngâm mình xuống làn nước xanh mát ấy và hưởng thụ, liệu các vị thần có ban sứ mệnh to lớn cho người không... - Ông già rắc rối kia cứ đứng đọc diễn văn, nó xanh mặt.
- KHÔNG. - Nó hét lên, mọi người ngạc nhiên nhìn nó.
- Tôi không biết bơi, đừng ép tôi xuống nước. - Nó như sắp khóc, bố nó đứng bên cạnh mới nhớ ra, thật là không biết giấu mặt đi đâu. Tiếng xì xào bàn tán.
- Người Thuỷ Quốc mà không biết bơi à? Đến Công chúa Phong Quốc còn biết bơi nữa là...
- Chắc cô ta không phải thần nữa rồi..
- Vậy chỉ còn Uchiha SeNa - Công chúa Thuỷ Quốc...
Bố nó nheo mắt nhìn xung quanh, năm vị Kage vẫn không nói gì. Hai người vệ sĩ giữ lấy nó, nó dẫy dụa nhìn bố nó cầu khẩn, đôi mắt lục bảo long lanh sắp vỡ oà. Nhưng lòng tham của con người không có mức độ, đã làm phải làm cho trót.
« Tùm ! »
Ông đẩy nó xuống nước, nó chới với, nó thấy mình chìm xuống. Bố nó đứng thản nhiên nhìn nó, mọi người dè bỉu nó. Nó nhớ lần lúc bị rơi xuống hồ bơi của trường, cậu đã cứu nó, nó chỉ mong điều kì diệu ấy diễn ra lần nữa. Đưa tay với lấy thứ ánh sáng mặt hồ, nó lưu luyến thứ gì đó trên đấy. Không ai hiểu cho nó, nó chìm xuống đáy hồ, nơi sâu nhất Thuỷ Quốc. Mẹ nó khóc lên lao tới hồ nhưng bị Deidara giữ lại, bà khóc, tim bà nhói lên. Mặt hồ không còn thứ gì, một gợn sóng cũng không có, ai nấy lắc đầu. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt anh, người em gái bé bỏng.
- Ông thấy chưa... Ông thấy chưa, đồ tham lam, thú vật... - Mẹ nó khóc lóc đánh vào người bố nó khi đã đưa thuyền vào bờ, bà ngất đi, mọi người gọi tên bà... Nó nằm dưới đáy hồ, vô vọng...
P/s: Chap này dài nhá Tha hồ mà đọc, đọc xong đừng ném đá ta. Mà qá khứ của Sas thì về cuối mới có thể biết được. Chap này dài nhưg k hót Để chap sau nhé Satomi chưa làm rỳ đâu nên m.n đừng tưởg bở Cả nhà có thấy Sak nhà mìg Xinh k nào
2/8/2012, 8:46 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1133
Tổng số bài gửi : 463
Ngày tham gia : 13/06/2012
Status : Chán quá
Được Cảm Ơn : 85
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Tem rồi nhá! Fic cyxng tạm ổn nhưng mà, hài lên chút nữa đi nhé. Nếu không lại chán lắm. Haizz. Mà sao dạo này mọi người lười viết fic thế nhở? Chỉ có mem mới dô nghiệp là có vẻ chăm chỉ thui. Hay tại zo năm rồi.
2/8/2012, 10:17 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 394
Tổng số bài gửi : 222
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Đừng buồn, cậu buồn tớ cũng sẽ buồn lắm, đừng khóc, tớ khóc mất, đừng gạt tay tớ đi, tim tớ tan vỡ
Được Cảm Ơn : 76
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Bực mình cái chap, cuối cùng chẳng lẽ Sak không phải là thần nữ à, rồi bạn Uchiha nhà mình thì sao nữa, như tên nghiện rượu ấy. Và còn cô em gái xinh đẹp nữa chứ... Nói chung chap sau chắc sẽ hay. Chap này tạm ổn.
2/8/2012, 1:50 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 897
Tổng số bài gửi : 416
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Lâu lắm mới về 4rum :3
Được Cảm Ơn : 36
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
aaaaaaaaaaaaaaaa! Sakura có sao không bà !!! Gaara xuống cứu Sakura đi huhu! ( tại còn mỗi Sama ý ở đây )
T^T Chap này bùn quá trời! Sasuke có sao k ???? Bị thương không nghiêm trọng chứ??? Nhỡ Sasuke quên mất Sakura là ai và Sakura quên mất Sasuke là ai thì sao????
T^T ! Ôi! Hồi hộp
2/8/2012, 2:02 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1133
Tổng số bài gửi : 463
Ngày tham gia : 13/06/2012
Status : Chán quá
Được Cảm Ơn : 85
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Nói típ nhóe!Ủng hộ với Mèo: Chap này Sasuke nát rượu quá. Sakura ức chế quá rồi nhỉ. Mà đừng có nói là Sasuke bị tai nạn giao thông nhé. Chap sau Satomi có hành động quá đáng không đấy Su.
5/8/2012, 9:00 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 310
Tổng số bài gửi : 160
Ngày tham gia : 09/06/2012
Được Cảm Ơn : 25
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Ngạc nhiên ghê nhoa. Trong chap mới này lại xuất hiện em gái của Sasuke hay zi? Sao mà tội Sak nhà ta thế, cả Sas nữa. Chap mới nhanh nhé
7/8/2012, 1:15 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 77
Tổng số bài gửi : 36
Ngày tham gia : 04/12/2011
Status : Su Doll
Được Cảm Ơn : 42
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Chap 20:
Chiếc xe BMW trắng đâm thẳng vào chiếc cột điện lớn làm phát ra một thứ âm thanh lớn, rung mặt đất. Sasuke va đập vào xe, máu chảy ra, cậu bất tỉnh, chiếc xe bốc khói tùm lum. Mọi người nháo nhào chạy ra, đưa cậu vào viện, một người đàn ông thấy chiếc điện thoại rơi ở ghế, ông mở mục gọi, thấy số Satomi ở đầu và gọi nhiều nhất. Ông không ngại ngần gọi cho cô, cuộc nói chuyện không quá 3 phút. Cô hốt hoảng chạy từ trong nhà ra, đón một chiếc Taxi đến bệnh viện, nước mắt rơi như mưa..
- Bác sĩ, bạn tôi có sao không ạ? - Satomi vớ lấy ông bác sĩ già từ phòng bệnh Sasuke đi ra, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi và nước mắt. Gương mặt sợ đến xanh lại, cô bặm môi tới nỗi cảm thấy vị tanh của máu trong miệng mình. Ánh mắt xanh dương ướt đẫm hướng về phía phòng cấp cứu đang sáng đèn.
- Cô là người nhà của bệnh nhân sao? - Ông hỏi.
- K... Không, tôi không có số của người nhà cậu ấy.
- Vậy, cô là bạn gái cậu ấy?
- Đ... Đúng, mà có chuyện gò vậy bác sĩ? - Nó hơi bối rối nhưng nghĩ tới cậu cô không thể không nói.
- Cậu ấy mất quá nhiều máu, mà máu của bệnh viện lại vừa hết, chờ máu tới chắc rất lâu mà tình trạng của cậu ấy đang rất nguy kịch. - Satomi bàng hoàng mở to mắt, người cô cứng đơ lại. Miệng không nói lên lời.
- Cậu ấy nhóm máu gì? - Chợt nghĩ ra, cô nói như có hi vọng, một tia hi vọng nhỏ nhoi.
- Nhóm máu A.
- V... vậy hãy lấy máu của tôi, tôi xin ông, hãy cứu lấy cậu ấy. - Satomi nắm chặt cánh tay ông bác sĩ cầu khẩn, ông nhìn cô một hồi rồi cũng gật đầu, thở dài.
***
Nó nằm giữa hồ, cái chết như đang dần dần tới. Dưới đáy hồ Yasa, ánh trăng ngày rằm tròn và sáng, chiếu vào hồ thứ ánh sáng dị hoặc, dưới hồ không nấy một con cá. Nó nằm giữa hồ, nằm giữa một vòng tròn thần linh, bên ngoài là năm hình thù khó hiểu, chúng được chạm khắc dưới đáy hồ mà không ai hề biết. Năm hình thù được chạm khắc sắc sảo, có nhữg vệt xanh xanh như rêu bám, chúng hướng vào phía vòng tròn đó là HOẢ - LÔI - THUỶ - PHONG - THỔ. Ở bên trong cũng có một hình thù trạm khắc sắc sảo, không ai có thể hiểu nó đang miêu tả thứ gì. Nó - nằm trên hình ấy, mái tóc hồng bồng bềnh trong nước...
- Chúng ta phải làm gì bây giờ? - Một người bên cạnh Mizukage nói nhỏ, ông đưa mắt nhìn bố nó, ánh mắt bố nó vẫn không cảm xúc như chưa từng có chuyện gì sảy ra.
- Mời công chúa Hoả Quốc, Uchiha SeNa. - Tiếng người đàn ông già vang lên, mọi người bàn tán xôn xao. SeNa lo lắng bước đi tới chiếc thuyền, cô biết bơi nhưng... có một con người đang ở bên dưới hồ.
Trong một khoảng không đen tối, mịt mù. Nó lang thang trong cái khoảng không ấy, nó thấy Sasuke, cậu đứng đấy như đang chờ nó.
- Uchiha Sasuke? - Nó oà lên, chạy tới, càng chạy thì hình bóng cậu càng nhạt dần. Nó cắm đầu vào chạy, nước mắt lưng trừng. Đến gần cậu, nó đưa tay lên với tới và... hình ảnh cậu biến mất, nó mất đà ngã khuỵ xuống.
Từ đâu một luồng ánh sáng từ dưới chỗ nó đứng, nó mở to mắt. Ngẩng đầu lên, kinh hoàng...
- N... Ngũ đại thần nữ? - Nó hốt hoảng thấy năm vị thần nữa của năm chiều đại, họ ăn mặc theo từng chiều đại của mình. Ánh mắt mỗi người một màu nhìn nó chằm chằm, gương mặt ai cũng trắng bệch đến ghê người, ánh mắt lạnh lùng quét ngang...
- Số phận của nàng... - Thần nữ của Hoả Quốc mở lời, đôi môi xinh xắn mấp máy, gương mặt trẻ con của nàng vẫn xinh đẹp như trước. Mất khi mới lên 15 tuổi...
- Đã được sắp đặt trước... - Thần nữ của Phong Quốc tiếp lời, đôi mắt nhăn nheo nhìn nó.
- Hãy biết chấp nhận sự thật... - Thần nữa của Thổ Quốc, đôi mắt màu vàng nhìn xoáy nó, miệng nhếch lên, nàng ấy đẹp kiêu sa, kênh kiệu nên đã phải chấp nhận một số phận đáng thương..
- Và đối mặt với nó... - Thần nữ của Lôi quốc, ăn mặc kì dị nhìn nó, bà tuổi trung niên nhưng vẫn còn mang vẻ đẹp của các cô gái nơi ấy, ánh mắt sắc bén.
- Ta tin vào em, Haruno Sakura. - Thần nữ Thuỷ Quốc, Kasumi lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhưng nụ cười lại ấm áp. Nó rưng rưng nước mắt nhìn năm người, họ bỗng tan thành những mảnh vụn.
Nơi nó nằm sáng lên soi lên mặt hồ, mọi người hướng ánh mắt về phía giữa hồ.
- Dừng lại. - Tiếng nói của bố cô vang lên, cô khựng lại, quay đầu nhìn bố mình.
- Sao vậy bố? - Sena thắc mắc, đang chuẩn bị xuống thuyền.
- Con hãy từ từ, đừng xuống giờ này... Nhìn đi.- Cô đưa ánh mắt đen tuyền nhìn vào vệt sáng ở dưới hồ. Mọi người trầm trồ chờ một kì tích tới.
Năm hình khắc kia cũng sáng lên, các màu tương ứng với năm quốc gia. Người nó phát ra một thứ ánh sáng màu xanh lục, nó mở mắt ra, đôi mắt trắng toát, gương mặt cũng trắng. Nó tức giận, không ai hiểu nó, bố mẹ nó vứt bỏ nó, chúng phỉ bám nó, tất cả dìm nó xuống vực sâu... Nó thực sự đang rất tức giận... nó cảm nhận được người nó đang được nâng lên trên.
« Tùm ! »
Một âm thanh lớn vang lên, mặt nước bắn lên trên cao, ở giữa ngòi nước là hình ảnh của một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần. Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sáng như vầng trăng, làn ra trắng như sinh ra từ nước. Ngọn nước cao giữa vầng trăng tròn, nó tức giận ánh mắt quét hết một loạt. Năm vị Kage đứng dậy nhìn lên... Nó thật sự quá đẹp. Nó đưa bàn tay lên làm một động tác gì đó ( Giống thi chuyển các thuật trong truyện ), mặt nước sôi sùng sục, mặn hồ gợn sóng lớn.
« Bùm ! »
Tiếng nổ lớn phát ra, ai nấy giật mình, từ mặt hồ nhô lên năm phô tượng bằng đá màu trắng khắc hình ngũ đại thần nữ. Nó ở phía trên ngọn nước, nước với nó như hoà vào thành một, nước cuốn lấy thân hình bé nhỏ của nó. Xung quanh nó phát ra thứ ánh sáng màu xanh lục, mọi người nghĩ đó là chakra của thần nữ.
- Thần nữ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...
***
Sau một hồi hoành hành thì cũng đến lúc kết thúc buổi ' tế ' bởi những bài thánh ca nhàm chán. Năm pho tượng chìm xuống nước, ngọn nước cũng tan chảy, nó ngã xuống nước lần nữa nhưng không hiểu sao nó lại nổi. Giờ thì khỏi tìm thêm thần nữ nào nữa, mọi người tôn nó lên làm thần làm thánh bởi sức mạnh kinh hoàng của nó. Những người đã dè bỉu nó vừa rồi tái mặt lại, liên tục che miệng. Nó nổi phềnh trên hồ, mọi người đưa nó lên thuyền mang vào bờ...
Trong buổi lễ chúc mừng, nó thật sự chán nản nơi này. Đến đoạn quan trọng rồi, nó thở dài, nó gét sự phức tạp mà. Nó mặc bộ đồ công chúa, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần làm bao chàng trai si mê từ cái nhìn đầu tiên. Nó chăm chú nhìn vị Kage nhỏ tuổi nhất, hắn có một gương mặt lạnh lùng, ít nói, ánh mắt sắc bén. Nó lại nhớ tới hắn, một lỗi lo lắng ùa về, nó nhăn chán uống một li rượu cho bớt nhạt.
- Mời thần nữ của chúng ta. - Nó nhếch mép cười, uống thêm một li nữa, con người thật mà... lúc không là gì thì coi khinh nhau, lúc lại xúm lại nói những lời nịch lọt chối tai. Nó đứng lên, đi vào ngôi nhà lớn được trang trí như nhà cổ phía trước mặt mình.
- Mấy người hài lòng rồi chứ? - Nó dừng lại chỗ bố mẹ và anh nó đứng, nhếch mép cười khinh. Mẹ nó đau lòng nhìn nó, con gái bà trở thành thế này là tại bà cả? Bố nó không nói gì, nhìn ra chỗ khác, nó cười đi vào trong. Bước ra lan can ở tầng hai, nhìn ra mọi người bằng ánh mắt chế giễu, nó không tự kiêu mà chỉ chán nản nơi này.
- Ta muốn đề nghị mọi người một việc, đó cũng là nguyện vọng của thần nữ... - Lão gia đứng phía dưới nó lên tiếng, mọi người hướng ánh mắt ngưỡng mộ tới nó. Nhao nhao tiếng bàn tán, đúng là con người, điều nó cần là trở về Hoả Quốc sớm.
- Các vị có thể giữ bí mật thân phận của Thần nữ, để Thần nữ có thể tiếp tục việc học bên Hoả Quốc được không? Thần nữ sẽ đăng cơ khi kết thúc năm học.. - Tiếng bàn tán càng lớn hơn, nó nhìn quét một lượt, mọi người im lặng. Có vẻ là đã đồng ý, nó nhìn Hokage mang chiếc mũ màu đỏ ông nhìn nó gật đầu, một nụ cười phớt trên gương mặt nó.
Đang định đi xuống thì tiếng người kêu lên làm nó giật mình.
- Thích khách... - Nó quay lại, năm người ăn mặc kít mít cũng giống những tên thích khách trong phim, thân người mặt một bộ quần áo đen thui, mặt bịt kín chỉ hở hai mắt như bịt khẩu trang.
« Bất ngờ gì đây? Thời cổ à? »
Tầm năm tên “ thích khách ” nhảy từ trên cao xuống, tay cầm chiếc ô như của TQ từ từ hạ xuống trước mắt nó, chân chạm lan can ban công. Nó chẳng hiểu cái chuyện khỉ gì đang sảy ra, chỉ thấy bên tai ù ù tiếng người la hét, tiếng li chén rơi leng keng.
- Bảo vệ Thần nữ. - Tiếng hô to của Lão gia làm nó giật mình, giờ thì nó đã hiểu, theo những thông tin hiện giờ cho biết là nó đang bị ám sát.
« Choang ! »
Năm tên thích khách này rút kiếm ra, thanh kiếm sáng loáng xoẹt ngang bóng kiếm qua mặt nó. Nó thầm khâm phục vì bây giờ mới nhìn thấy kiếm thật, không khác gì trong phim. Nó đang cố nhớ xem ở tình huống này thì trong phim họ thường làm thế nào. Ở đâu một toán người nữa chạy tới chỗ nó, bọn thích khách liếc ánh mắt đầy sát khí vào nó rồi nhảy qua chỗ kia. Nó cũng thấy phục lão gia, chắc lão đã biết trước được việc này nên chuẩn bị sẵn.
Nó lùi dần ra phía lan can bên ngoài, nhìn ra sau. Khẽ rợn người, nếu có hạ cánh từ tầng hai xuống không mất mạng cũng gãy tay gãy chân. Thầm khóc than, nó chỉ có thể đứng nhìn, năm vị Kage đứng bên dưới hô hoán người bảo vệ nó. Một tên thích khách nhận thấy tình cảnh không ổn cho lắm, quay ra nhìn nó, ánh mắt giết người toàn lòng trắng. Nó sợ hãi lùi lại, lắp bắp không ra từ..
« Bụp ! »
Hắn đánh một trưởng vào ngực nó, nó văng ra sau. Người rơi từ lan can xuống, máu ở khoé miệng nhỏ ra. Nó không muốn chết một cách lãng xẹt thế này, nó còn nhiều ước mơ phải thực hiện. Xác định cái quãng đời thần nữ ngắn ngủi của nó, nó nhắm hờ mắt. Thường thì nó sẽ không bao giờ tin trên đời này có phép thuật hay những gì liên quan tới phim - chúng đều là ảo tưởng. Trong một giây phút cuối cùng nào đó, nó thấy phủ quanh thân người mình là những hạt cát nhỏ, màu vàng mang hơi ấm, mơ mờ mái tóc đỏ, gương mặt lạnh lùng nhìn nó lo âu..
Gaara hạ người xuống, trên tay là Thần nữ Haruno Sakura. Nó bất tỉnh, khoé miệng dính ít máu đặc, màu đỏ thẫm, khuôn mặt bắt đầu xanh dần, hơi thở có vẻ không ổn cho lắm...
***
Cô nằm bên cạnh cậu, máu của cô đang được chuyền từ người ra ngoài. Cô đang cứu sống cậu, cô cười, môi cô nhạt dần đi. Từ nhỏ tới giờ cô khá yếu, nhưng đối với cô, cậu còn quan trọng hơn cả cái mạng của mình. Dù có phải chết thì cô vẫn chấp nhận, chỉ mong ngày nào đó cậu sẽ nhận ra cô yêu cậu thật lòng...
Sasuke nằm trên giường bệnh, mái tóc xanh đen xoã ra trên gối trắng. Khuôn mặt phờ phạc, xanh xao, đầu được cuốn băng trắng, tay chằng chịt các ống dẫn.. Nhìn đến đau lòng.
Naruto cùng đám bạn chạy tới, đúng lúc ấy ông Fugaku và Itachi cũng tới. Mọi người không khỏi bàng hoàng, tất cả ngồi chờ bên ngoài. Ông bố cắn chặt răng, Itachi lo đến xanh mặt... Một lúc sau, Satomi đi ra với khuôn mặt trắng bệch như sắp chết, môi tím lại không còn sức sống.
- Cảm ơn cháu đã cứu Sasuke, cảm ơn cháu... - Ông Fugaku nắm lấy đôi bàn tay đang run lên của Satomi, cô gắng gượng cười, miệng mấp máy.
- Cảm ơn em, em chính là ân nhân cứu mạng của nó.. - Itachi đỡ lấy bố mình đang xúc động, khuôn mặt đã già của ông nhăn nheo đến thương, trên người vẫn mặc bộ vet ở công ty.
- Satomi, thật lòng chúng mình rất biết ơn bạn. - Hinata nước mắt rưng rưng nhìn cô, vẫn gắng gượng cười nhưng hình như đã quá sức đối với cô, cả thân người cô ngã xuống. Kiba nhanh chóng giữ lấy, nhấc bổng cô lên ráo rác đi tìm bác sĩ.
***
Nó từ từ tỉnh dậy, thấy mẹ nó bên giường, mắt nheo lại chỉnh độ sáng cân bằng. Quay sang nhìn mẹ nó và một số người đứng bên, nó định bụng ngồi dậy nhưng có ai giữ lấy nó.
- Em đừng cử động. - Deidara ngăn em gái mình lại, chắc tối qua anh đã thức cả đêm, mắt anh thâm lại. Mẹ nó mừng đến rơi nước mắt, bố nó đứng bên tay đặt lên vai mẹ.
- Em bị làm sao vậy. - Giọng nó khàn đi, nhìn những người lạ ở đây nó thắc mắc, đầu đau như búa bổ.
- Kazekage đã cứu em. - Deidara nhìn sang người tóc đỏ đứng bên ngoài, nó ngước ra cửa cậu khoanh tay đứng bên ngoài phòng bệnh.
Nó mê man, chẳng hiểu chúng loại độc gì đó. Không thể kiểm soát nổi, nó tự cào xé bản thân, quằn quại đau đớn. Vài người giữ lấy nó, ông bác sĩ già trong hoàng cung lắc đầu.
- Thần nữ đã trúng Mê Độc Tán. Loại thuốc độc khó chữa, mà ở Thuỷ Quốc không hề có loại cây chữa căn bệnh này, người trúng độc sẽ tự giày vò mình cho đến chết, một cái chết đau đớn. - Mọi người bàng hoàng, SeNa nhìn khuôn mặt nó nước mắt rưng rưng. Ánh mắt nó như muốn ăn thịt hết những người ở đây, móng tay cào cấu vào người thành những vệt hằn tím và rỉ máu, họ cố giữ nó lại. Mọi người dường như đã bất lực..
- Để tôi. - Gaara nhìn nó một hồi rồi nói, cậu ngồi xuống cạnh nó, ánh mắt điên dại của nó nhìn cậu như một con dã thú mất phương hướng. Ánh mắt cậu dịu đi, nhìn nó chăm chú.
- Em định làm gì, Gaara. - Temari nhìn cậu em mình lo lắng, nàng là Công chúa của Phong Quốc.
- Chỉ có em mới cứu được thần nữ. - Cậu giơ tay ra, vén tay áo màu nâu thẫm của mình lên để hở đôi tay trắng nõn nà như con gái, mọi người vẫn chưa hiểu gì?
- Em định cho thần nữ uống máu mình?
- Phải. Từ nhỏ em đã được ngâm trong các loại thuốc độc nên máu em có thể chữa được các loại độc. - Cậu liếc ánh mắt sắc bén nhìn nó, đưa tay gần hơn.
- Cắn đi. - Cậu nhìn nó gằn lên đáng sợ, nó giằng người, răng cắn vào tay cậu một vết lớn, máu từ từ chảy ra. Temari giật mình, không tin nổi em trai mình lại đi cứu người khác, liệu có phải...
Sức cắn của nó yếu dần, máu dính lên miệng nó. Mọi người chăm chú nhìn, mắt nó lim dim. Ngẩng đầu lên nhìn cậu, người nó ngã vào ngực cậu, cánh tay cậu có một vết cắn sâu mảu chảy ra rất nhiều. Giờ thì ai cũng có thể nhẹ lòng vì nàng thần nữ đã qua giai đoạn nguy hiểm, mọi người cảm ơn Gaara rối rít khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Nó nhìn ra ngoài, ánh nắng xuyên qua kẽ tóc màu đỏ mận làm chúng nổi bật, hình săm bên chán bị che khuất giờ đã bị gió làm hở. Ánh mắt sắc lạnh nhìn về một nơi xa xăm, những đường cong quyến rũ trên khuôn mặt làm ai nhìn cũng xiêu lòng.
- Kazekage... cảm ơn ngài. - Nó nói nhỏ, cậu quay người lại nhìn nó, không nói gì..
***
Sasuke mơ màng tỉnh dậy, đầu và toàn thân đau nhức. Đôi vai nặng trịch chẳng thể nhấc nổi, cậu ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn toàn cảnh nơi này. Một màu trắng đáng sợ, trên người cậu mặc bộ quần áo bệnh nhân, trên tay chằng chịt các loại dây. Tự hỏi có chuyện gì đã sảy ra, cách cửa mở, Satomi cầm tô cháo bốc khói chạy vào.
- Oa, Sasuke bạn tỉnh lại rồi hả? - Không giấu nổi niềm xúc động, cô đặt tô cháo lên bàn chạy tới ôm cậu, quàng tay qua cổ, nước mắt chảy dài.
- Satomi... Chuyện gì đã sảy ra với mình vậy? - Cậu nói nhỏ nhẹ như thở, vẫn mơ màng thì bố và Itachi cùng lũ bạn nhao nhao đi vào. Nhìn thấy cảnh này, bố cậu cười nhẹ nhìn.
- Cậu biết mình lo cho bạn thế nào không Sasuke? - Satomi ngồi bên cạnh, khẽ lau nước mắt, miệng cười tươi nhìn cậu. Cậu ngơ ngác, dần dần hiểu ra mọi chuyện.
- Mọi người rất lo cho con đấy. - Bố cậu ngồi xuống ghế, miệng cậu mấp máy.
- Cậu uống rượu say và đã bị tai nạn.. - Ino lườm Satomi khoanh tay nói, Satomi cúi cúi mặt xuống, tóc phủ mất một bên.
- Mình đã nằm đây bao nhiêu ngày rồi?
- Hai ngày. - Shikamaru ngồi dưới ghế nói, lảng tránh ánh mắt dò xét của Sasuke.
- Còn Sakura? Cô ấy đâu? - Cậu ngơ ngác hỏi như đứa trẻ con tìm người thân, dương những ánh mắt mong chờ. Mọi người ai nấy xụ mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
- Mình phải tìm Sakura.. - Sasuke định bụng bước xuống thì ông Fugaku giữ lại, nhìn cậu bằng ánh mắt tức giận.
- Con tìm con nhỏ đó làm gì, nếu nó quan tâm tới con thì đã tới rồi. Người đã cứu sống con thì không lấy một lời cảm ơn, tỉnh dậy đã gọi tên nhỏ đó. Bố thấy nó chẳng coi con là gì cả? Satomi đã cứu sống con kìa, nó đã thức đêm thức hôm để chăm sóc con đó... - Sự tức giận làm ông không kìm chế nổi, cậu mở to mắt nhìn bố. Tai cậu ù ù, thật sự là thế sao...?
***
Ngày hôm sau, nó tỉnh dậy. Bỏ mặc chuyện quái quỉ gì đã sảy ra, nó đặt chuyến bay tới Hoả Quốc...
7/8/2012, 2:17 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 33
Tổng số bài gửi : 24
Ngày tham gia : 04/08/2012
Được Cảm Ơn : 1
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Bóc ***đâyyy!!! Mình là mem mới, cũng là fan cuồng sausaku đã theo dõi fic của Su lâu òj [ nhưng tới tân bây giờ mới dám lù dù chui ra ] Tay nghề của Su vẫn rất tuyệt, trong chap nì hình như hông có lỗi chính tả nhỉ Neh hông bít lúc sakura bay về Hoả Quốc có bị tra tấn hông đây, nhưng mong là tác giả nhẹ tay chút xíu, đừng co như zậy là zui òj Mong chap mới nhé Tks Su nì ^^~
7/8/2012, 9:02 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 195
Tổng số bài gửi : 82
Ngày tham gia : 11/02/2012
Status : sonexotic 4ever
Được Cảm Ơn : 4
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Chap này buồn quá nhưn mà dù có sao đi nữa thì con satomi cũng không cần nhận bó là bạn gái sasuke chứ Cha của sasuke nữa tại con bé bị bắt đi chứ bộ đâu phải lỗi của sakura đâu sao nói người ta nữa nếu lúc đó sakura ở đó không bít sasuke đã còn sống hay bị cha sakura giết rồi nữa
8/8/2012, 6:18 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1133
Tổng số bài gửi : 463
Ngày tham gia : 13/06/2012
Status : Chán quá
Được Cảm Ơn : 85
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Sao bữa nay chap nào cũng buồn zậy Su ơi. Tội cho Sakura quá trở thành thần nữ rồi thì có được yêu Sasuke nữa hông? Kon Satomi đúng là lợi dụng thời cơ nhận làm bạn gái của Sas. Còn ông Fugaku kia nữa không pik tại sao Sak không về thì đừng có gán tội cho Sak chứ. Tội Sak lắm. Tác giả ơi, chém hai ẻm nhẹ tay chút đi mà
8/8/2012, 11:22 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 897
Tổng số bài gửi : 416
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Lâu lắm mới về 4rum :3
Được Cảm Ơn : 36
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
WTH ???? Ông Uchiha nói cái gì thế hả ???? Đã không biết gì thì thôi chứ >"< Sakura nhà ta suýt chết đấy Mr =="
Aa~ Su viết nhanh lên nhé >"< Mình muốn Sakura yêu Gaara cơ. Yêu Sasuke khổ lắm >"< Hix T^T
Muốn đọc chap tiếp theo quá.
11/8/2012, 9:14 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 77
Tổng số bài gửi : 36
Ngày tham gia : 04/12/2011
Status : Su Doll
Được Cảm Ơn : 42
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Chap 21 :
Nó bước ra từ sân bay, chỉ mang vẻn vẹn một chiếc túi đeo làm bằng da màu đỏ. Đeo kính nâu, chỉ còn nửa cuối học kì nữa là nó sẽ phải xa rời nơi này. Hít hà một hơi dài, nó bắt chiếc taxi về nhà Sasuke. Miệng không ngớt cười một mình, khiến ông tài xế cũng phải ngước lên nhìn nó ở gương chiếu hậu. Nghĩ về những điều chuẩn bị tới làm nó cảm thấy hạnh phúc và ấm ấp. Nó sẽ làm những việc mà nó thích, để không quá muộn khi quay trở về. Nó sẽ nói với Uchiha Sasuke rằng nó yêu cậu, rất nhiều...
Bước xuống xe, nó bước tới cánh cổng, thấy là lạ, hình như ngôi nhà đã tuần nay không ai lui tới. Vội vàng mở túi lấy chiếc chìa khoá nhỏ được treo chú thỏ dễ thương. Nó chạy vào trong nhà, trên con đường hai bên là hoa diên vĩ tím.
- Sasuke, tảng băng ah? Em về rồi đây... - Nó gọi, tiếng gọi liên tiếp mà không hề có âm thanh nào đáp trả nó. Mở cửa trong nhà, ngôi nhà gọn gàng sạch sẽ nhưng không có dấu vết của cậu ở đây. Nó chạy lên tầng, lục tung các phòng cả phòng tắm và WC vẫn không thấy.
- Sasuke ah? Anh đi đâu rồi? - Nó ngồi thụp xuống ở giữa nhà, mệt mỏi, bối rối, tâm trí hỗn loạn. Úp mặt vào lòng bàn tay, nó khóc oà lên như đứa trẻ không tìm thấy mẹ. Cánh cửa nhà mở ra lần nữa, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt nó..
- Sakura đấy à?
- Ông Shin? - Nó ngỡ ngàng quay ra nhìn ông lão đứng ngoài cửa, nó mừng rỡ chạy tới.
- Ông Shin có biết Sasuke đi đâu không?
- Hàiz, cậu chủ hả? Cậu ấy bị tai nạn cách đây ba ngày, tôi vừa ở quê lên mới biết. Cô đi đâu mà không nói cho cậu ấy biết, cậu chủ tìm cô ráo rác lắm, còn đập vỡ đồ trong nhà nữa.. - Ông lão luyên thuyên, nó trợn trừng mắt.
- Cậu ấy đang ở bệnh viện nào vậy?
-...
Nó chạy ra ngoài, tay bịt miệng chặn tiếng nấc lại. Tất cả những thứ nó làm đều vì cậu nên cậu không thể bỏ nó đi được...
***
Nó chạy trên dãy hành lang ở bệnh viện, tìm phòng cậu.
- Đây rồi. - Nó thở hổn hển, tay nắm lấy núm mở. Chỉnh chu lại đầu tóc quần áo và chiếc giỏ đựng hoa quả, nó mở cửa, khuôn mặt tươi tắn..
- Sasuke.. - Nó bước vào, miệng cười chúm chím, trên tay cầm giỏ hoa quả. Không thấy có động tĩnh gì, nó mở mắt ra. Satomi đang ngồi bên cạnh cậu, đầu cậu cuốn khăn trắng, tay truyền thứ gì đó. Nhìn nó bằng ánh mắt của thần chết, lạnh sống lưng. Chẳng lẽ cậu không đón tiếp nó chăng? Nó đi lại gần, mặt dò xét..
- Cậu đã đi đâu vậy Sakura? - Satomi hỏi han, mặt tỏ vẻ lo lắng nhìn nó.
- Sasuke? Anh sao vậy? - Nó đặt giỏ hoa quả lên bàn, cúi xuống nhìn cậu.
- Cô còn tới đây làm gì? Sao không đi luôn đi. - Cậu gằn lên, ánh mắt như dao găm chĩa vào nó. Rởn da gà, nó bối rối..
- E.. Em có việc mà, Sasuke.. - Nó biện minh, cậu đang hiểu làm nó chuyện gì đó.
- Cút ! Cút đi ! Tôi không muốn thấy bản mặt đáng ghét của cô nữa. - Cậu gào lên, cầm chiếc gối ném trúng mặt nó. Tóc nó xoã một bên, dù không hề hấn gì nhưng sao nó cảm tưởng như vừa bị cậu tát vào mặt vậy?
-... - Nó vẫn đứng đấy nhìn cậu trân trân một cách khó hiểu. Cậu tức giận lên, cầm giỏ hoa quả của nó ném nốt.
- Tôi bảo cô biến đi rồi cơ mà ! - Cậu lấy mọi thứ ném đi..
- Sasuke, bình tĩnh đi.. - Satomi cầm lấy tay cậu, can ngăn.
- Anh muốn em biến đi thật sao? - Nó quay lại nhìn cậu, cười nhạt.
- ĐI. - Cậu hét lên, nước mắt nó tuôn ra, đây là tất cả những gì nó được đáp trả sao? Nó làm thế là vì ai chứ? Vì ai mà nó phải gào thét, phải chấp nhận những thứ nó ghét tận xương tuỷ.. Để giờ, nhìn thấy cậu bên người khác, để thấy cậu đuổi nó đi như đuổi chó. Nó nhếc miệng cười cho đời mình bạc, nó bước đi không ngoảnh lại.
Cậu bình tĩnh lại, không nói năng gì. Chỉ nhìn ra phía ngoài cửa..
***
- Thì ra là vậy.. - Nó cười nhạt, ngước đôi mắt lên nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, trên trời cao ấy.. Có sao và trăng, còn trên đời này... Có đắng và ngọt, nụ cười và nước mắt.
- Mình nghĩ là cậu ấy nhất thời vậy thôi cũng không có ý gì đâu. - Hinata vỗ vai nó, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt lấp lánh trong đêm tối.
- Ừm. Bạn nghỉ đi, mình không sao đâu. - Nó cười cười để chứng tỏ rằng mình rất ổn, nhưng ai hiểu rằng trái tim nó đang bị tổn thương nặng nề lắm.
- Vậy Sakura nghỉ đi nha. - Hinata bước ra ngoài để lại căn phòng vẻ yên tĩnh lạ thường, nó vẫn chống cằm bên cửa sổ. Suy nghĩ về một thứ gì đó.
***
Hai ngày nữa nó không đi học, cậu đã ra viện rồi, dù lo cho nó sắp chết nhưng vẫn tỏ ra không quan tâm. Mỗi lần có người nhắc tới nó, cậu đều đi ra chỗ khác, dạo này cậu đã thân thiết với Satomi hơn. Nhận ra cô rất tốt bụng và khéo léo, nhưng sao ngôi nhà vẫn thiếu vắng hình bóng của ai đó.
Đang miên man suy nghĩ thì nó bước vào, cả lớp nhao nhao tới, đứa ôm ấp, đứa hỏi han. Nó chỉ cười nhạt và nói nhà mình có việc, nó bước tới chỗ cậu, Satomi ngoái ra sau nhìn. Nó ngồi xuống, gương mặt vô cảm có chút hồng hào. Cả năm tiết không nói không rằng với cậu nửa lời, chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Này. - Lúc ra về, nó người mất hồn. Một bàn tay ấm áp nắm lấy nó, quay lại nhìn, nó tròn mắt.
- Sasuke?
- Hợp đồng chưa kết thúc thì cô đừng có mà chạy trốn.
- Ừm. - Nó hơi thất vọng, nhưng cũng ngoan ngoãn lẽo đẽo theo cậu về. Có một mái tóc đỏ lãng tử nhìn theo nó, miệng khẽ cười để lộ chiếc má núm xinh xinh.
***
Tưởng trừng truyện tới đó là kết, nhưng dã tâm của con người một khi đã lên ngôi thì còn ác hơn loài rắn độc. Họ có thể làm bất cứ chuyện gì, giở bất cứ thủ đoạn nào để dành lấy thứ mình muốn.. Với bộ óc thông minh của mình, chẳng chuyện gì là cô không nghĩ ra. Một kế hoạch hoàn mĩ..
Nó lang thang, vừa đi vừa hát vu vơ, trên tay giỏ rau củ quả. Nhảy chân sáo, dạo này nó đã tỏ ra nội trợ hơn dù cho cậu có lạnh lùng với nó hơn trước. Satomi thường xuyên lui tới, làm những món ngon nên những ngày ấy món nó nguy cơ ' ế ' nặng. Hai người cười cười nói nói, làm nó như người thừa, nhiều lúc tủi thân lắm nhưng nghĩ tới cậu là nó lại vui hẳn lên.
Bỗng nó nhìn thấy ai đó quen quen, chạy tới.
- Rido, làm gì đó? - Nó cúi cúi xuống nhìn cô bé nhỏ nhắn có mái tóc đen, đang hí húi làm gì đó ở bánh xe ô tô.
- Híc híc, xe mình bị sao đó, không đi được. - Cô bé mặt méo xị nhìn nó, dễ thương như chú mèo con. Nó ngồi xuống nhìn chiếc bánh xe không còn tí hơi nào, cầm mấy cái tua vít... lên vặn viếc vớ vẩn. Rido đứng bên, phủi tay, miệng nhếch lên nhìn nó.
« Bụp ~ »
Nó ngã xuống, lịm đi, chiếc xe khác chạy tới lôi thân người nó lên xe.
***
Nó nheo mắt nhìn nơi này, căn phòng tối thui, bặm bụi như nhà hoang, chỉ có chút ánh sáng le lói từ ngoài cửa. Nó day đầu, đầu nó nhức lên. Bỗng chiếc cửa gỗ mục nát mở toang. Nó nheo mắt nhìn, chẳng thể thấy gì, thỉ thấy hai chiếc bóng đen ngoài ấy.
- Em làm tốt chứ chị Satomi? - Người con gái lên tiếng, mái tóc buộc hai bên khẽ đung đưa theo đầu.
- Tốt, cảm ơn em. - Người kia nói, nó thấy mờ mờ, dáng người và mái tóc quen lắm.
- S... Satomi, Rido? - Nó nói nhỏ.
- Mày thông minh lắm Sakura. - Satomi cười lớn, tiến về phía nó.
- Sao cậu bắt mình tới đây?
- Để trả lại những gì mày đã làm.. - Một bàn tay lắm lấy tóc nó, làm nó chưa kịp phản ứng gì cả. Liên tục những cái tát đau điếng khiến khoé miệng nó rỉ máu, nó cảm nhận được vị tanh nồng của máu. Rồi cô đập đầu nó vào thành bàn, máu nó từ từ chảy xuống. Nó ngất lịm đi trong vô thức.
- Nó ngất rồi tí làm sao có thể...? - Rido quanh tay đứng nhìn cảnh tượng trước mặt.
- Không sao đâu, dội nó gáo nước là được. - Cô nhếch mép cười, đứng dậy, cười lớn như một mụ phù thuỷ.
***
- Cậu nói mình phải làm gì khi đây không phải là ảnh ghép. - Sasuke vứt chiếc ảnh lên bàn, cả lũ nhìn nhau.
- Cậu tin Sakura hay Satomi? - Neji đứng hướng ánh mắt ra ngoài sân trường.
- Hãy nhớ, phía sau cái sự thật này luôn có một vỏ bọc giả tạo.. - Shikamaru vỗ vai Sasuke. Cả lũ bước ra ngoài cửa, để lại cậu một mình ở lại đây.
- Sasuke, hãy lựa chọn đi.. -Naruto giơ tay chào.. miệng nhếch lên cười đi ra ngoài.
***
Satomi nằm phòng 304, nó nằm phòng 305. Trên mặt cô được dán băng trắng, Sasuke ngồi bên cạnh, không biết nói gì. Nó được cuốn băng trên đầu, băng dán khắp người, từ từ tỉnh dậy, khua khua ngón tay.
- Em dậy rồi à? - Một giọng nói vang lên, nó quay ra nhìn.
- Em bị làm sao vậy? - Nó ngơ ngác hỏi, đầu nó đau nhức, thật sự nó chẳng hiểu việc gì đã sảy ra với mình.
- Có người nhắn tin cho anh hốt xác em về. - Anh cười, lấy tay hua hua mái tóc đỏ, nhìn nó trẻ con.
- Chuyện gì sảy ra vậy nhỉ? - Nó cúi gằm đầu xuống, lấy tay đấm đấm vào chán, cố nhớ nguyên nhân việc nó nằm đây..
***
Nó thở dài, sao lại có thể thế được, nó không nhớ thứ gì cả. Tấm hình đó, là sao? Tấm hình chụp hình nó cầm con dao tiến tới mặt Satomi, còn cô ấy đang khóc lóc thảm thiết. Nó phải nói với cậu ra sao khi đó không phải ảnh ghép, thật sự nó đã làm chuyện đó sao? Nó liên tục lắc đầu, đấm vào đầu mình, bây giờ nó phải làm sao?
Nó ngồi trên chiếc xe lăn ngoài công viên của bệnh viện, đầu nó dạo này không ổn lắm. Đau nhức từng cơn, mỗi lần cơn đau hành hạ nó đau đớn tột cùng, nắm chặt tấm mền, cắn răng chịu đựng. Mắt nó nhìn xa xăm, đằng kia có một đôi nam nữ đang ngồi nói chuyện vui vẻ, họ thật đẹp đôi. Người con trai mang vẻ lạnh lùng, đôi mắt đen như màn đêm, nó yêu cậu con trai ấy lắm, yêu vẻ lạnh lùng xen lẫn ấm áp ấy, yêu con người khó hiểu ấy. Nhưng hình như cậu ấy đang cười với ai đó, là cô gái xinh đẹp bên cạnh, từng đường cong trên người đều hoàn mĩ. Còn nó, còn gì nữa? Cười gượng, nó có nên chúc phúc cho họ không nhỉ, một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt còn đậm nét ngây thơ của nó. Vậy thì.. những gì nó đã gánh chịu vì lí do gì? vì ai? Nhưng có một điều, nó không hề hối hận.
Trên gương mặt cô gái có màu tóc vàng chanh, đôi mắt đẹp màu xanh dương có một vệt dán trắng. Cái đó, là nó gây ra sao? Nó lỡ huỷ hoại gương mặt ấy sao? Nhưng có ai biết, đằng sau miếng băng dán ấy không có gì cả..
***
Naruto cùng bốn người nữa, trừ Sasuke ra và thêm Lee vào. Cả lũ đi lên cầu thang, tay mang bao nhiêu là đồ. Vì biết nó ở đây một mình, mà con trai lại không hiểu gì nên mua bừa thành ra đồ mua cho nó chất thành đống. Trên đường lên tầng 3 bắt gặp Sasuke, cậu đứng lại nhìn lũ quái vật này bằng ánh mắt ngạc nhiên.
- Ấy, đừng ngạc nhiên. Lên tới tầng 3 thì đường ai nấy đi nhé? - Naruto nhìn cậu cười, một nụ cười không thân thiện như trước. Thảo nào, lũ này đâu có ưa Satomi mà lại tốt bụng thế chứ?
- Các cậu thăm ai à?
- Dạo này cậu có vẻ bên nàng ta 24/7 ý nhờ? - Kiba xoáy Sasuke, miệng nhếch lên, con Akamaru trên đầu sủa theo.
- Những truyện này nguyên nhân đều do mình nên mình có trách nhiệm.. - Cậu cúi mặt xuống, lảng tránh ánh mắt, thời gian bên cô mà cậu cũng quên mất nó, cậu cũng chẳng buồn hỏi thăm nó nữa.
- Ừ, chúng mình đi trước... - Shikamaru vỗ vai cậu, cả lũ đi trước, vài y tá hết ầm lên rồi chạy đi như gặp phải ma???
Naruto ngồi xuống cạnh Sakura, cậu tin nó, tin nó không làm cái trò đó vì ghen tuông
- Khiếp ! Mấy cậu mua gì mà nhiều thế. - Nó tròn mắt nhìn vài cái vali trước mặt, cứ như cả lũ chuyển tới đây sống không bằng.
- Có cái này chúng tớ muốn tặng cậu. - Kabi nhanh nhảu lục cái vali, cuối cùng lấy ra hộp gì đó lấp lánh. Một bình thuỷ tinh đựng sao giấy, lấp lánh, sặc sỡ,..
- Người ta nói 1000 ngôi sao giấy sẽ đổi được một điều ước. - Neji mãi mới lên tiếng, sau đợt của Tenten thì cậu đã ít nói giờ còn ít nói hơn.
- Cảm ơn mọi người nhaz~ - Nó nháy mắt, tặng cho mỗi người một nụ cười chết người, đúng là mật ngọt chết ruồi mà cười ngọt chết người.
- Ư.. Hưm. - Shikamaru sau hồi há mồm nhìn nó, cậu hắng giọng ra đứng ngoài cửa sổ miệng lẩm bẩm.
“ hoả - thổ - thuỷ - phong - sa, mình đã có Ino, lợn no.1,... ”
Cả lũ cười lăn lộn nhìn anh chàng trai có não 200+ của họ.
- Các bạn.. Tin mình chứ? - Nó bẽn lẽn, mặt cúi gằm xuống, không khí bắt đầu trùng xuống, nó hiểu, bằng chứng như vậy thì ai có thể tin nó chứ?
11/8/2012, 9:45 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1133
Tổng số bài gửi : 463
Ngày tham gia : 13/06/2012
Status : Chán quá
Được Cảm Ơn : 85
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Chap này hay lắm Su ơi. Kon Satomi thật đáng ghét. Cả Sas nữa. Bực Sas ghê, không quan tâm và tin Sak-chan gì hết. Sasori đâu rồi đến cho Sas ghen đi
11/8/2012, 12:07 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 897
Tổng số bài gửi : 416
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Lâu lắm mới về 4rum :3
Được Cảm Ơn : 36
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Hừm. Kết thúc câu truyện muốn SAkura với SAsori là một cặp ... Ở cùng Sas Sakura toàn đau khổ thôi
Hóng chap mới :]~ TkZ nhé
13/8/2012, 8:23 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 33
Tổng số bài gửi : 24
Ngày tham gia : 04/08/2012
Được Cảm Ơn : 1
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Aaaaaaaaaaaaaaaah!!! Tội nghiệp pé saku wá, bị nhỏ Satomi hành te tua Neh, còn sasu nữa, tại sao lại hog tin saku kia chứ chẳng phải sasu thích saku sao ,đọc xong chap nì mà mình muốn bay vô oánh nhỏ satomi ghê Neh,neh,neh!Hog chịu đâu saku iu quý của mình
16/8/2012, 9:17 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 195
Tổng số bài gửi : 82
Ngày tham gia : 11/02/2012
Status : sonexotic 4ever
Được Cảm Ơn : 4
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
aigoooooooo tình hình rất chi là tình hình Tại sao sakura lại hiền như vậy ám sát con satomi cho rùi tức hơn cả chữ tức Su ra chap mới nhanh nhá hồi hộp mún sút con satomi quá
17/8/2012, 6:15 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 2
Tổng số bài gửi : 1
Ngày tham gia : 17/08/2012
Được Cảm Ơn : 1
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
oiiiiiiii Sak cua toi kho qua? Bo Sas den voi Sasori di
17/8/2012, 7:29 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 394
Tổng số bài gửi : 222
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Đừng buồn, cậu buồn tớ cũng sẽ buồn lắm, đừng khóc, tớ khóc mất, đừng gạt tay tớ đi, tim tớ tan vỡ
Được Cảm Ơn : 76
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
SnowWhite đã viết:
oiiiiiiii Sak cua toi kho qua? Bo Sas den voi Sasori di
Đồng ý đồng ý, thuận cả đôi đường. Mà viết có dấu nha bạn! Anbu thấy là không được đâu
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]