*Disclaimer : Các nhân vật trong truyện không thuộc quyền sở hữu của tớ mà là của tác giả bộ truyện Naruto. *Author : Su bé *Warnings : OOC *Category :Humor ~~> tình cảm sướt mướt *Rating : K+ *Parings : Sasusaku _Status : Chưa hoàn thành. _Notes : Các nhân vật trong truyện có tích cách khác để cho câu chuyện thêm phần hấp dẫn. _Summary :
Anh là cát em là thuyền Cát ở đất liền còn thuyền sẽ theo sóng ra ngoài khơi xa Cát ko thể bơi ra Nếu cố gắng bơi ra nó sẽ bị chìm xuống Vốn dĩ 2 thứ chẳng liên quan đến nhau Như tình yêu chúng ta chỉ để lại niềm đau về sau. . .
Phần 1 : Đơn Giản Là Yêu
Haruno Sakura cô gái mang họ Haruno, một gia tộc khá nổi tiếng trong các gia tộc, thịnh trị ở Thủy Quốc. Sakura mang trên mình một nét đẹp kiêu sa của nàng tiểu thư nhà giàu, sở hữu một đôi mắt biết cười màu lục bảo quý phái, làn da màu đào, đôi mi mắt cong hình lá liễu. Nổi bật nhất là mái tóc màu hoa anh đào của Sakura - nét đẹp của một thiên thần
Uchiha Sasuke công tử nhà Uchiha, gia tộc danh giá nhất Hỏa Quốc. Sở hữu đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, lạnh lùng, kì lạ ... Mái tóc đen mượt, đôi mắt đen tuyền như màn đêm, thân hình cao lớn, con của ông chủ tập đoàn Uchiha - hot boy no.1 của học viện Konoha.
Kino Hakagi - Con gái của chủ tập đoàn lớn mạnh nhất Hỏa Quốc, đại tiểu thư nhà Kino có đôi mắt màu pha lê tím huyền ảo, mái tóc màu da cam xoăn lọn. Từ khi gặp Sasuke thì cô đã yêu chàng và nghĩ chàng sẽ là của riêng mình mà không để một ai khác cướp lấy. Nhân vật về sau mới xuất hiện.
Hình ảnh của em trong anh luôn là thứ gì đó thật tươi tắn Có thể là hoa . có thể là tranh cũng có thể là một cô công chúa xinh xắn Anh như kẻ đã chết từ rất lâu cho đến 1 ngày anh nhận ra rằng Em yêu anh Em đã đánh thức con tim của anh Là người khiến anh phải cười khiến anh phải yêu và cũng là người khiến trái tim này thêm 1 lần băng lạnh Em có nhớ về nơi ta thường gặp nhau không bây giờ vắng tanh Những cơn gió mùa mang theo những cơn mưa đâu tạnh Giá như còn em ở đây anh chắc rằng mùa đông này đâu lạnh Em đã đi về nơi xa
Chap 1 :
Sakura chuyển đến đây từ hè, cô ở với dì là Tsunade - được bố cô giao nhiệm vụ chăm sóc cho Sakura, cô cũng chẳng hiểu tại sao tự nhiên lại phải chuyển sang Hỏa Quốc sống. Dì Tsunade rất dễ tính và suy nghĩ cực kì logic. Dì là người sôi nổi, tâm lí và đôi lúc cũng khiến người ta phải khiếp sợ bởi bác có một sức mạnh thần kì, bác rất xinh đẹp và trẻ Điều phải chú ý là bác hay uống rượu sake khi rảnh dỗi hay mỗi khi có chuyện gì đó cần phải suy nghĩ.
Quay lại với chủ đề là Sakura tuy là một trong những thành viên trong gia tộc Haruno nhưng cô không phải những cô tiểu thư chảnh chọe, không lòe loẹt, không sặc sỡ. Sakura hồn nhiên ngây thơ như chính bản chất của loài hoa Sakura vậy.
Vài tháng hè ở Konoha thành phố phồn thịnh nhất Hỏa Quốc, Sakura cũng đã khá quen với nơi này và có khá nhiều bạn. Hôm nay là ngày đầu cô đến trường, cô mặc bộ đồng phục và chỉnh sửa tóc tai, cô nghĩ đơn giản nhưng đẹp là được.
Một chiếc xe Mescerdes mới cứng đứng phịch ở trước cổng học viện Konoha, một người đàn ông mặc vet đen khoảng 30 tuổi xuống mở xe, một người phụ nữ cũng khoảng 30 tuổi có mái tóc vàng mặc bộ díp đen, tay cầm ô trắng như đợi chờ một ai đó ở trong xe.
Cánh cửa ô tô mở ra, một người nữa bước xuống xe, tóc hồng, mặc bộ đồng phục quen thuộc, váy sọc carô màu nâu, áo trắng cộc tay trước ngực có chiếc nơ carô màu nâu. Cô gái bước xuống xe, ánh mặt trời như bị hào quang khác che lấp.
- Bên ngoài trời nóng vậy mà vào trong này mát nhỉ dì Tsunade.- Giọng Sakura lanh lảnh.
- Vâng. Thưa cô đi lối này.
Tại phòng nhận học sinh mới của trường.
- . . . Chương trình học ở đây rất nhẹ nhàng, không giống như các học viện khác, chúng tôi lấy sự thoải mái của học sinh làm đầu. Các thầy cô trong học viện là những người nắm vững kiến thức uyên thông, không chỉ vậy thầy cô còn tận tình, tận tâm, nhiệt huyết tuổi trẻ tràn trề, nắm bắt chính xác trình độ của các học sinh . . .
- Đủ rồi. Bây giờ thầy nghe em hỏi. Trả lời ngắn gọn, chính xác. Thầy hiểu chứ ? - Thầy giáo hơi bất ngờ nhưng vẫn lấy lại tự tin.
- Được, cô cứ hỏi, tôi sẽ trả lời đầy đủ.
- Em đến đây để học nên em là học trò của thầy nên thầy cứ xưng hô như thầy trò cho đúng cách giao tiếp. - Sakura cười cười.
- Vâng. Vậy cô à trò hỏi đi thầy sẽ trả lời . . .
- Em học lớp nào ?
- VIP 1
- Ở đâu
- Dãy nhà A tầng 5
Tận tầng 5 á
- Ôkê . Thanks u !
- Được rồi . Dì về trước đi . Con đi học, lúc về dì đón con là được rồi.
- Vâng . Vậy ta về, con ở lại nhé. - Tsunade chào Sakura rồi bước đi.
***
- Mình học ở dãy A, dãy A ở đâu nhỉ ??? - Ngó nghiêng xung quanh Sakura thấy một cậu con trai tóc đen. - Ê ! Ấy ơi cho tớ hỏi, ê này !!!
Cậu thanh niên cao ráo cứ thế bước đi mà chả thèm để ý người đằng sau còn Sakura thì cứ thế chạy theo.
- Ấy ơi, ấy, ấy ơi, cho tớ hỏi cái này! Ê này ??? - Sakura ra đuổi theo mà người thanh niên kia không quay lại.
- Ê THẰNG KIA ! THẰNG MẶC QUẦN JEAN ÁO TRẮNG CALAVAT ĐEN KIA ĐỨNG LẠI ! - Cậu ta đứng khựng lại, Sakura cắm đầu chạy.
- Hì hì, ấy đứng lại rồi hả, cho mình h. . .
- Vừa gọi tôi là gì ?
Sakura đang cười thì tắt ngụm, thộn mặt ra, nhìn gương mặt lạnh hơn tiền, giọng nói buốt như băng, các dây thaàn kinh như đua nhau đình công. Sakura đứng yên như phỗng nhìn người con trai đang nhìn mình bằng ánh mắt sắc như dao găm.
- U. . . um, tớ chỉ muốn h. . . - Sakura cuối xuống cậy móng tay, tim đập thình thịnh, cô sợ phải đối mặt với ánh mắt ấy.
- Vừa gọi tôi là gì ? - Cái giọng lạnh lẽo lại vang lên, câu ta gằn lên từng tiếng một.
- Là ' thằng ', nhưng mà tớ gọi ấy có quay lại đâu, tớ chỉ muốn hỏi dãy A ở đâu thôi mà ...
- IM ĐI - cậu ta ngầm lên một cách đáng sợ. Từ trước đến giờ Sakura chưa thấy ai đáng sợ như cậu ta, cô nhìn cậu sợ hãi, đôi mắt cậu chuyển sang màu huyết đỏ. Sợ hãi, Sakura nhắm nghiền mắt lại, người cô run lên.
Nhìn thấy Sakura như vậy cậu thấy mình hơi quá. Cậu đi qua Sakura mà không nhìn lại. Mở mắt ra, Sakura ngoái lại đằng sau thấy cậu cũng đi khá xa rồi mới bình tĩnh lại được.
Đáng sợ thật !
Mãi mới mò mẫm được đến lớp VIP1, tận trên tầng 5 cơ mà. Bước vào lớp tim sakura đập mạnh hơn thường ngày, hồi hộp, lo lắng, tuy bình thường ít khi cô gặp cảm giác lạ lẫm này.
- Học sinh mới chuyển đến à - Shino hỏi nhưng vẫn chăm chú nhìn quyển sách trên tay.
- Giới thiệu với cả nhà đây là học sinh mới chuyển đến và cũng là bạn của chúng ta, Haruno Sakura. - Naruto bắc loa thông báo.
- Cô ta mang họ Haruno đấy.- Có vài tiếng xì xào dứơi lớp, họ Haruno thuộc ròng họ quý tộc cao sang có thể gọi là cao sang nhất trong các họ và sánh ngang với họ Uchiha.
- Chào các bạn. Tớ mới chuyển đến mong các hạ có thể chỉ giáo tại hạ nhiều - Sakura giơ tay chào cả lớp cười toe toét.
- SASUKE SASUKE TỚ YÊU CẬU..........- Một đám học sinh nữ đổ xô theo cậu con trai tóc đen đang đi vào lớp, cả đám xông vào xô đẩy chà đạp lên nhau, không khác đi bon chen đi mua vé xem show của thần tượng, Sakura vô tình bị " lũ bệnh " này đẩy va vào về phía tường.
Sao lại không đau nhỉ ?
Quay người lại thấy một cậu con trai tóc đen đứng đằng sau đỡ mình.
- Cậu không sao chứ ? - Sakura hỏi ân cần, cúi xuống nhặt vài quyển sách cho cậu con trai.
- À, tớ không sao. - Cậu con trai cười, trông duyên phết đấy chứ.
- Cậu là học sinh mới chuyển đến à, tớ chưa thấy cậu bao giờ.
- Ừm, cậu tên gì cũng học lớp này sao?
- Tớ là Sai, còn cậu? - Vẫn nụ cười ấy.
- À mình là Sakura.
Naruto đang bị đè bẹp trong đám fan girl, thê thảm. Nhìn thấy Sakura, Naruto liền chạy đến như thiêu thân cầm hai vai Sakura lắc lắc như nhìn người mới ra trận về.
- Không sao chứ, vẫn lành lặn. . .
- Đây là đâu mà các cô dám vào.
Một giọng nam trầm lạnh làm mọi người chú ý hướng mọi ánh nhìn về cậu.
- Ra khỏi đây ngay.- Vẫn cái chất giọng không cao độ ấy làm Sakura nổi ra gà
cậu ta mà đi kể truyện ma thì chắc ăn khách lắm
Một lũ con gái lại đổ xô chạy ra ngoài, lần này thì Sakura nhanh nhảu tránh được không thì đã bị đè bẹp bởi hàng chục đôi chân.
Sakura bỗng giật mình khi nhìn thấy Sasuke - cậu con trai vừa nãy.
- Cậu ta là ai mà ghê gớm vậy . - Chỉ chỉ về phía Sasuke.
- Uchiha Sasuke.- Naruto gãi đầu.
Uchiha à, đồ công tử con nhà đại gia, gái mê, đồ con trai gì mà chảnh như con cá cảnh =))*
Tự nhìn, tự nghĩ, tự cười, tự tỉnh lại mới thấy mình giống con tắc ngơ.
Vừa lúc đó, chuông đồng hồ của trường đã reo, mọi người đi vào hết lớp, ngồi vào vị trí của họ. Sakura đứng như trời trồng trên bục giảng chờ thầy giáo đến xếp chỗ.
- Chào các em ! - Thầy giáo có mái tóc bạc vuốt sang 1 bên nhìn rất cool, mỗi tội khuôn mặt bị che đi bởi 1 chiếc khẩu trang.
- Em là Haruno Sakura, học sinh mới chuyển đến đúng không ? - Nhòm ngó, nhòm ngó.
- Vâng. - Sakura nhìn cậu con trai tóc đen ấy rồi nhìn lên cái bàn trên còn trống, trên nữa là Naruto, hai người này rất hay cãi nhau nên thày giáo để trống 1 chiếc bàn ra. Đừng nói mình là mốc phân cách đấy.
- Thưa thầy có phải em sẽ ngồi chỗ kia không ? - Sakura chỉ chỉ vào chiếc bàn trống.
- Em rất tinh ý Haruno ^^!
Biết ngay mà
Một riếng chuông nữa vang lên, giờ thì vào lớp và bắt đầu học, Sakura đi vào chỗ chống hay tay nhìn lên bảng.
Hàiiiiiiii, lại phải học, có nghĩa là lại phải vận dụng trí óc, có nghĩa là rất đau đầu có nghĩa là không có thời gian chăm sóc nhan sắc có nghĩa là...
Cô đang nghĩ thì bị thu hút bởi nụ cười của cậu bạn bên cạnh tổ mình.
Cậu ấy tên Sai, dù cao thì vẫn có cậu ấy là người tốt trong cái lớp tòan học sinh cá biệt này
- Thầy Kakashi, hôm nay cho chúng em học cái gì mới mới nhé .- Naruto quàng tay qua đầu ngán ngẩm, mỏ chu lên.
Sakura quay xuống, mà cô cũng chẳng biết mình quay xuống nhìn cái gì
Ngớ ngẩn rồi
-Ềyyyyyyyyyyyy.- Sakura giật mình hét lên làm mọi người chú ý.
- C...cậu.. l...là ...U...Uchiha..Sasuke.- Sakura như nhìn thấy ma nói lắp bắp.
- Tôi không có hứng thú với những đứa con gái như cô - Sasuke nghĩ đơn giản là cô cũng giống đám fan girl kia, và cậu thấy ghê sợ cái cảnh này rồi.
- Cậu nghĩ thế à.
- Cũng có thể lắm. Đơn giản là đứa con gái nào chẳng giống nhau. - Ngán ngẩm.
- Đồ công tử Uchiha, cậu quá tỏa sáng về cái họ đấy rồi, đẹp trai à, tôi cũng đâu có biết cậu là ai và cậu cũng không biết cậu đang nói chuyện với ai? Bày đặt tán tỉnh, dụ dỗ á. Tôi không như lũ ngốc kia lúc nào cũng lăng xăng chạy theo cậu làm mấy cái thừa hơi đấy đâu.- Sakura nổi giận, các nỗi ức chế từ lúc đầu đến bây giờ đã làm ' máu dồn lên não ' cô beautiful hết ra những gì mình có thể nói mà không để ý có hàng chục ánh mắt đang nhìn vào mình.
Đấy là lần đầu tiên trong đời cậu bị một đứa con gái nói thế, ấn tượng khá mạnh đối với cậu, Sasuke thầm nghĩ là một Uchiha không thể bị một đứa con gái xỉ nhục như vậy được.
- Cô tưởng cô là ai mà dám nói với tôi như thế.- Sasuke bắt đầu nổi giận.
"Lần này thì tai họa rồi" cả lớp cùng Naruto đều có chung một suy nghĩ.
-Nghe rõ đây đồ công tử chảnh kia, ta là Haruno Sakura.- Sakura gằn giọng nói vừa kiềm chế cơ giạn vừa muốn nhấn mạnh chữ Haruno.
- Haruno.- Sasuke ngạc nhiên.- Đúng, Haruno Sakura, nên đừng ra oai trước mặt tôi vì cái họ Uchiha ấy.- Sakura cười đắc thắng.
- ĐỒ BÀ CHẰN ĐỘC ÁC HARUNO SAKURA.- Sasuke nói lớn, cậu cũng tức giận nhưng vẫn có phần nhường Sakura
THUMP
Im ắng, không ai mở mồm, yên lặng đến gì lạ, mọi ánh nhìn đều nhìn vào Sakura và. . . Sasuke đang nằm ngất xỉu dưới đất, cậu Uchiha đã ăn trọn một cú đấm tỉ cân vào mặt và đang nằm xỉu dưới đấy.
Naruto người run run răng cắn móng tay.- S..sakura ..c ..cậu cậu sao cậu... dám...-Nói đến đây naruto cũng té xỉu luôn.
Vâng, phải nói là ngày đầu đi học mà cô bạn Haruno đã gây ấn tượng rất rất và rất mạnh trong lòng khán giả à nhầm trong lòng cả lớp và nhất là Uchiha Sasuke người vừa ăn trọn cú đấm của Sakura. Chắc cậu sẽ không bao giờ quên cô bạn tóc hồng ngồi trên bàn mình Haruno Sakura này.
~~~~~~
Nhưng Sasuke đâu ngờ người con gái có mái tóc hồng ấy đã làm cuộc đời cậu ngoặc sang một hướng khác.
Em là thiên thần Anh là ác quỉ Liệu . . . Qua bao gian nan Qua bao khó khăn Sự ngăn cách của không gian và thời gian Có thể ngăn cách đc ' Anh yêu em ? '
12/10/2012, 8:30 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 77
Tổng số bài gửi : 36
Ngày tham gia : 04/12/2011
Status : Su Doll
Được Cảm Ơn : 42
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Chủ thớt đây. Máy nhà Su bị hỏng ời . Lúc nào sửa đc thì Su up chap sau TT Sr so muchhhhhhhhhhhhhhhhh
12/10/2012, 8:33 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1133
Tổng số bài gửi : 463
Ngày tham gia : 13/06/2012
Status : Chán quá
Được Cảm Ơn : 85
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Hu hu, tưởng Su lên post chap mới. Rin ngồi canh me, tranh cái *** nữa chứ =)) zui ghê Thôi, ngồi chờ chap mới của Su thôu ^^
18/10/2012, 10:06 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 77
Tổng số bài gửi : 36
Ngày tham gia : 04/12/2011
Status : Su Doll
Được Cảm Ơn : 42
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
m.n yên tâm mình sẽ không bỏ fic đâu. hẹn ngày come back
18/10/2012, 10:32 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1203
Tổng số bài gửi : 790
Ngày tham gia : 24/08/2012
Status : Cố gắng làm những việc bình thường để trở nên phi thường ^^!~
Được Cảm Ơn : 41
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Đệk...cứ tưởng là có chap mới hờ hờ : (( : ((
27/1/2013, 1:16 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 109
Tổng số bài gửi : 46
Ngày tham gia : 04/05/2012
Status : Uầy ! Anh yêu ảo lòi :))*~~
Được Cảm Ơn : 21
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
SU IS COME BACK .
27/1/2013, 10:37 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1203
Tổng số bài gửi : 790
Ngày tham gia : 24/08/2012
Status : Cố gắng làm những việc bình thường để trở nên phi thường ^^!~
Được Cảm Ơn : 41
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Thím h mới chịu ló mặt hở == Cứ nghĩ thím nói đc mà không làm đc chứ ; )) Sao ko post lun mấy chap liền lun :-s
27/1/2013, 11:33 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 824
Tổng số bài gửi : 468
Ngày tham gia : 08/03/2011
Status : chinh phục ước mơ
Được Cảm Ơn : 47
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
nhanh nhanh lên su ơi. Ngồi chờ cái fic này làm cổ em vượt kỉ lục hươu cao cổ rồi này
28/1/2013, 11:11 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 109
Tổng số bài gửi : 46
Ngày tham gia : 04/05/2012
Status : Uầy ! Anh yêu ảo lòi :))*~~
Được Cảm Ơn : 21
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Bây giờ mới viết chap mới mà ) Hihô Mà sẽ post trong tuần này thôi Đc cái viết fic nhanh lắm ) Viết tí là xong rồi Su k bùng nữa đôu mừ lo
29/1/2013, 8:31 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 394
Tổng số bài gửi : 222
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Đừng buồn, cậu buồn tớ cũng sẽ buồn lắm, đừng khóc, tớ khóc mất, đừng gạt tay tớ đi, tim tớ tan vỡ
Được Cảm Ơn : 76
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
~~ im lặng, im lặng~~
Thành thật chả biết tin hay không. Mèo cũng là 1 đứa từng ngồi viết fic nhưng cũng hứa lèo dữ lắm, mèo thông cảm nhưng mà...
Mèo muốn có fic mới
31/1/2013, 5:00 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 109
Tổng số bài gửi : 46
Ngày tham gia : 04/05/2012
Status : Uầy ! Anh yêu ảo lòi :))*~~
Được Cảm Ơn : 21
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Chap 29:
Tiếng điện thoại rung, có tin nhắn. Cậu đang ngồi tựa mình trên chiếc ghế ghỗ với tay lấy điện thoại. Mở tin nhắn, đôi mắt sững lại nhìn bức ảnh, có chút bối dối.
« Choang »
Chiếc điện thoại va vào chiếc bình thuỷ tinh làm cả chiếc bình và điện thoại rơi xuống đất vỡ tan. Đôi mắt cậu nhắm lại tìm lại sự bình tĩnh, cô giúp việc trẻ sợ tái mặt, từ lúc vào ngôi nhà này làm việc cậu chủ chưa nói với cô lời nào.
Đâu phải cứ yêu là hạnh phúc..!*
Đâu phải kết thúc là hết yêu..*
***
Tại nhà của Sasori.
Ngôi nhà đơn độc, lạnh lẽo và cô đơn như chính chủ nhà của chúng. Bộ bàn ghế bụi bặm như đã lâu không ai ngồi, đồ dùng đều không có sự sống! Chỉ có căn phòng toàn một màu trắng ấy là được sử dụng. Nó ngồi khoanh chân trên giường sắc thuốc cho anh, nhìn vết thương làm nó thêm não lòng, có thứ gì đó có lỗi!
- Đau không? - Nó hỏi hờ hững, nhìn những vết bầm tím làm nó thấy anh thật tội nghiệp.
- Không! - Anh quay ra nhìn chiếc gương, thấy gương mặt nó có vẻ buồn.
- Hết việc rồi, về đi!
Nó thấy tự ái trước câu nói vô cùng lạnh lùng của anh, nhưng bản tính lì trỗi dậy. Xấc thuốc xong đâu đấy, nó thu dọn đồ đi ra khỏi phòng. Để lại anh một mình trong phòng, khuôn mặt trùng xuống. Nó xắn tay áo lên, cầm chiếc chổi lau nhà, hít một hơi thật dài và... lau dọn nhà. Lần đầu tiên trong đời nó tự nguyện dấn thân vào nghề ôsin. Sau hơn một tiếng làm việc hết năng suất người nó đã mệt lử, bộ đồng phục nhem nhuốc thấm đầu mồ hôi. Nó lê xác xuống nhà bếp, mở hết các tủ không lấy một gói mì, tự hỏi anh sinh tồn bằng gì khi trong nhà chẳng còn gì mà vơ vét?
- Anh không có thuê em làm Ôsin đâu nhé! - Tiếng bước chân từ trên cầu thang xuống, nó cúi gằm mặt, tay nắm chặt lại ngăn cho chiến tranh không bùng nổ.
- Làm cho tốt lắm rồi còn ý kiến, đồ hoàng tử du côn xấu xa đáng ghét, đáng hận... - Nó thầm rủa nhưng nói rất nhỏ như đứa bị bệnh tự kỉ, anh đứng sau nó tựa vào tường nhìn từ đằng sau.
- Để anh trả công cho em nhé! - Nó quay phắt lại, nó đnag ' dỗi ', bước qua người anh định đi về. Một bàn tay nắm lấy cổ tay nó, nó quay quắt mặt sang một bên, không thèm nhìn.
- Em dỗi à? - Anh nhíu mày nhìn nó, nó không thèm trả lời, mặt vẫn hằm hằm như thịt bằm hầm xương.
- Ơ! Anh xin lỗi! Chắc anh nói hơi quá... - Anh lấy tay xoa xoa mái tóc của mình, tại chưa bao giờ thấy con gái dỗi nên hơi lạ, chẳng biết làm gì cả. Nó hơi mỉm cười nhưng cố nhịn vì độ ' ngố ' của người được cho là ' không ai dám động tới ' ở học viện. Anh kéo tay nó đi về phía trước, nó hơi e ngại..
- Nhưng.. Quần áo? - Nó khựng người lại, anh quay xuống nhìn chằm chằm từ dưới lên trên.
- Không sao, đi rồi thay sau!
***
Tenta ngồi vuốt ve chú chó lông xù tên ' Kita ' mà Kiba tặng nhóc, Neji ngồi trên ghế nhìn chăm chú vào từng cử chỉ của nhóc. Phải mất mấy tiếng rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh của lời nói của ai.
- Em thích nó tới thế à? - Cậu bất ngờ hỏi, cậu cảm thấy chú chó ấy còn quan trọng hơn mình. Nhóc gật đầu, chú chó ngoan ngoãn nằm trên giường mặc cho cô chủ xinh đẹp của mình làm gì thì làm.
- Tôi có thể mua cho em rất nhiều!
- Không thích!
- Em thích Kiba hơn tôi?
-... - Nhóc không nói gì, gương mặt cũng chẳng biểu cảm thứ gì là chấp nhận hay phản đối. Cuộc nói chuyện ngắn ngọn, trả lại cho căn phòng tối sự im lặng đáng sợ!
***
Nó đang ngồi ngấu nghiến đĩa mì Ý, cả ngày hôm nay hoạt động quá sức cộng thêm bữa tối muộn nên nó mặc kệ sự bất bình thường của mình trước mặt một người con trai lại rất điển trai. Các cô gái mặc quần áo sang trọng bước vào không khỏi nhìn nó như sinh vật lạ, nó vẫn mặc kệ, cắm cúi ăn, điển hình là ba chiếc đĩa trống trơn bên cạnh nó.
- Em ăn từ từ! Không người ta tưởng anh bỏ đói em đấy! - Anh trêu gương, nó ngừng ăn lại ngước đôi mắt ngây dại lên nhìn anh, sốt của mì còn dính trên miệng, dù thế nào thì hoàn cảnh trông nó rất đáng yêu, với bộ quần áo đơn giản: quần short áo phông, mái tóc màu đào dài tới hông, chiếc mái ngố đáng yêu, đội một chiếc mũ tròn.
- Em giống như một đứa trẻ cần sự chăm sóc đặc biệt vậy! - Anh đưa tay lên miệng nó, khẽ lau phần nước sốt dính trên khoé miệng. Nó hơi ngạc nhiên, các cô nàng bàn bên cũng phải ghen tị. Nó cười, nụ cười để lộ chiếc má núm xinh hai bên má làm các một số chàng trai rơi cả thìa xuống đất!
- Em cứ như vậy thì những thằng đàn ông trên thế giới này sẽ không sống nổi đâu! - Nó vẫn chẳng để ý rằng bàn ăn của mình đang là tâm điểm hot trong quán này, vẫn cắm cúi ăn một cách tự nhiên. Anh cũng cúi xuống ăn nốt phần của mình!
***
Neji tiến tới tủ quần áo bằng gỗ sơn trắng, cậu mở tủ lấy ra một bộ váy ngủ màu trắng đưa cho nhóc. Nhóc hơi nhíu mày nhìn chằm chằm vào bộ váy ngủ trên tay cậu, ngừng việc vuốt ve con Kita, nhóc nhận lấy chiếc váy từ nay cậu.
- Em định mặc áo anh để đi ăn cơm sao? - Cậu mỉm cười, nhóc như hiểu ra lặng lẽ đi vào phòng tắm. Cậu ngồi trên giường, đôi mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ nhỏ.
- Tối nay tôi sẽ cho em gặp bố mẹ tôi. - Nhóc ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt thay đổi hẳn, có chút sửng sốt, bất ngờ và thứ gì đó trong nhóc mà chẳng ai hiểu được. Nhóc gật đầu, mặt lại cúi gằm xuống để mái tóc nâu ngắn che đi gần nửa khuôn mặt. Hai bóng người lẳng lặng đi trên dãy hành lang dài ngoằn nghoèo, chẳng ai nói với ai câu nào. Bước tường màu hồng tím nhạt, có chút ánh sáng vàng vọt phát ra từ những chiếc đèn tường. Qua nhiều dãy hành lang cũng tới được phòng ăn, một căn phòng với diện tích lớn và chiếc bàn bằng ghỗ sứ trải dài, hai hàng người làm đứng ở cửa phòng. Họ đều dành cho nhóc ánh mắt không thể đáng hận hơn, nhưng nhóc mặc kệ, rồi đến một ngày lũ người này sẽ phải trả giá.
- Bố, mẹ. - Cậu cất tiếng thu hút ánh nhìn của hai người, ông là trưởng họ Huyga mang quyền cao nhất trong họ này. Mái tóc đã điểm bạc, đã xuất hiện những nếp nhăn do cao tuổi nhưng trí não ấy vẫn sắc bén, nhanh nhậy. Còn bà thì trông rất đẹp, đôi mắt ngọc trai ấm áp nhìn nhóc từ đầu tới chân, ánh nhìn ôn nhu làm nhóc ngẩn ngơ nhìn bà.
- Đây là… Tenta. - Cậu nhìn sang hướng khác, phải, nhóc là một người hoàn toàn khác, nhóc chẳng phải là cái người ấy, cậu phải chấp nhận một sự thật đau đớn rằng người con gái đó đã bỏ cậu đi mãi mãi. Dù có giống nhau tới từng chi tiết nhưng nhóc đâu có phải người ấy, sao cậu cứ phải sống trong ảo tưởng suốt thời gian qua.
- Tenta? - Mẹ cậu hơi ngạc nhiên, chắc tại nhìn cô nhóc giống ai đó bà đã gặp. Rồi khuôn mặt lại trở về trạng thái ôn nhu của một quí bà. Ông chẳng nói chằng rằng, chỉ hơi giật mình khi ánh mắt nhóc nhìn ông có thứ gì đó khiến ông cảm thấy không an tâm. Một linh cảm chẳng lành đến với ông, nhưng liệu một cô nhóc yếu ớt có thể làm được gì?
- Nhìn cháu rất giống một người mà bác từng quen, nhưng cô bé đó đã mất, thật sự rất giống. - Bà mỉm cười nhìn nhóc, nhóc không nói gì, cầm thìa và ăn một cách ngon lành.
“ Keeng ”
Chiếc thìa trên tay nhóc rơi xuống chạm vào nền đá tạo nên thứ âm thanh khiến mọi người giật mình, ông quay ra nhìn nhóc, bà bất giác nhìn nhóc. Từ một góc độ khác của khuôn mặt, nhóc chẳng hề giống Tenten một thứ gì mà hoàn toàn là… một con người khác. Nhóc cúi người xuống lấy chiếc thìa nhưng chiếc thìa nhanh chóng bị một bàn tay khác lấy mất. Nhóc ngước lên nhìn, là người làm ở đây, cô ta nở nụ cười thân thiện nhìn nhóc.
- Để tôi đi lấy chiếc thìa khác. - Cô ta quay bước, không quên liếc xéo nhóc. Nhóc vẫn chẳng để tâm, cầm cốc sữa uống một mạnh rồi đứng dậy bước đi. Ông từ nãy tới giờ để ý từng cử chỉ của nhóc, ra đi ra cửa phòng không quên liếc nhìn ông Huyga, một thứ gì đó báo trước…
- Cô ta, không bình thường chút nào, hãy đuổi cô ta ra ngay khỏi nhà này. - Ông đặt mạnh chiếc đũa xuống bàn.
- Bố ! - Neji cũng đứng dậy, mặt hằm hằm nhìn ông rồi chạy theo bóng nhóc khuất khỏi tường.
***
Nó bước vào nhà, mệt mỏi, giờ đã tối khuya nó mới về. Lê xác vào nhà, đôi mắt nó mở to khi nhìn thấy không ai khác là bố nó?
- Ta đã báo trước? - Ông nhìn nó trầm ngâm, nó lấy lại bình tĩnh, gật đầu đi vào nhà. Không chỉ có bố nó mà còn cả anh Deidara và dì Tsunade, có vẻ họ đang chờ nó về.
- Công chúa? - Dì Tsunade lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng của nó, nó lắc đầu vẻ không có chuyện gì rồi ngồi xuống ghế cúi gằm mặt.
- Còn một tháng? Con nhớ chứ? - Ông nhìn nó, nghiêm khắc, nó gật đầu, bặm chặn môi. Giờ nó mới nhớ, có phải nó đã quên cái hạn ấy rồi. Có phải, đã tới lúc nó nói cho cậu biết sự thật không? Có thể cậu sẽ giận nó vì đã dấu cậu, nhưng cậu cần biết rằng nó không phải người bình thường mà là Thần Nữ cai trị thế giới này.
- Công chúa, người nên biết, tiên đan trong người công chúa có thể gây phản ứng lạ, công chúa sẽ làm được những điều người bình thường không làm được…
- Được rồi ! Cháu mệt, mai hẵng nói. - Nó chán nản đi lên phòng, từng bước nặng nhọc.
* Ở dưới nhà *
- Công chúa đi đâu giờ này mới về. - Ông lặng lẽ châm điếu thuốc hút, đám người làm nhìn nhau chẳng ai dám bật miệng. ông “ Hừm ” một tiếng khiến họ co rúm vào nhau, một người đi lên trước mạnh dạn nói.
- Công chúa đi với bạn, thưa ông chủ. - Đám người làm đằng sau gật đầu nguầy nguậy như người chết đuối vớ được phao, dì Tsunade nhìn ông hơi e ngại và lo cho đứa cháu khác người của mình.
- Bạn? nó cũng có bạn ở đây à.. - Nhả hói, ông nói giọng khàn khàn vẻ trầm tư.
- Tsunade? - Ông nhắc.
- Ông chủ có gì muốn dặn dò?
- Hãy điều tra cậu nhóc tên Uchiha Sasuke đó. - Deidara ngước nhìn cha mình vẻ ngạc nhiên, ông cầm chiếc áo camle đen đi về phòng, đám người làm gập người cúi chào xong mới dám hít thở bình thường.
~~~
Nó đứng ngóng cậu ngoài cổng đã gần 30 phút và sắp muộn học, nhìn đồng hồ, nhìn đồng hồ. người nó nhảy tưng tưng lên, gọi cho cậu mà chẳng thèm nghe mới khổ, ngóng ngóng cuối cùng thì thất vọng tràn trề, nó ngồi sụp trên vỉa hè cầm cái que vẽ vẽ.
- Anh bỏ em đi sao Sasukeeee.. - Giọng như mếu, rồi nó cầm cái que bẻ bẻ cho nó đứt đôi ra, nhảy lên di di cái que như một con tự kỉ nặng ^^.
- Taxi người đẹp. - Nó mừng quýnh lên quay ra sau, chưa được ba giây thì gương mặt lại xụ xuống.
- Không phải Sasukeee. - Nó thở dài thườn thượn nhưng dù sao cũng đã muộn rồi, đi cùng xe với anh chắc cũng không sao. Thế xong nó nhảy ngay lên xe Sasori, chiếc xe phóng ra khỏi cái ngõ nhỏ.
- Lại còn đi cùng hắn ta nữa ! - Đằng sau là chiếc BMW đen sang trọng, bên trong chiếc xe là một chàng trai có mái tóc đen xanh, đôi mắt đen vô cảm nhìn theo chiếc xe kia khuất bóng, cười khẩy. Rồ ga, quay ngược lại con đường hai người kia đi. Vâng, cậu hôm nay trốn học vô điều kiện.
- Tên đáng ghét, đáng hận, đáng nguyền rủa, anh làm gì mà giờ này chưa tới chứ..? - Nó như sắp đáp cả cái điện thoại lên bục giảng, gương mặt vừa lo vừa tức, Satomi khẽ nhếch miệng cười tiếp tục chép bài. Nó ngục xuống bàn, nhìn sang chỗ bên cạnh rồi từ từ chìm vào cơn ngủ =)~
***
- Cậu là Uchiha Sasuke? - Ông trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Ông gọi tôi tới có việc gì ? - Cậu nhìn người đàn ông tóc điểm bạc một cách vô cảm, đây là nhà của nó, còn người đàn ông này cậu đã gặp trong bữa tiệc lần trước, ông ta là họ hàng gì đó của nó.
- Ta là cha của con bé Sakura. - Ông quay ghế lại nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt cậu hơi chuyển động rồi lại trở lại vẻ lạnh lùng như thường, cậu nhìn ông nhếch mép.
- Thì sao? - Ông phải nể phục cái cách cậu phản ứng, thật là con người không tầm thường.
- Cậu ngồi đi. - Cậu ra hiệu cho cậu ngồi vào chiếc ghế gần bàn làm việc của mình, cậu lặng lẽ ngồi xuống, linh cảm chẳng lành lấn át cậu.
- Ta đã cho người điều tra, kết quả làm ta cảm thấy thật tệ, cậu là kẻ lãnh đạo băng đảng xã hội đen, nổi tiếng độc đoán và tàn ác. Đúng chứ? - Ông nhìn cậu, nhếch miệng cười. cậu thì ngược lại, nhìn ông ta có vẻ ngạc nhiên, tại sao ông ta lại biết? Những điều ấy đã được bảo mật kĩ lưỡng nhưng tại sao..?
- Cậu đang qua lại với con gái ta? Cậu biết những gì về nó, hay chỉ vụ lợi cá nhân? - Cậu chẳng thể hiểu con người này đang nói gì, đầu óc cậu rối loạn, vụ lợi? vụ lợi cái gì cơ chứ?
- Chắc cậu chưa biết điều này, con bé đó không hề tầm thường nó là mà Ngũ Đại Cường Quốc tôn sùng, còn cậu, thật rơ bẩn… - Cậu mắt mở to nghe rõ ràng từng chữ.
- Là… Thần nữ, người cuối cùng sao? - Cậu nói trong vô thức, cậu đã nghe qua chuyện này. Đây là lễ hội lớn nhất trong năm nay, nghe nói thần nữ ấy rất bí ẩn, cô ta rất xinh và nắm quyền lực của Ngũ vị Thần nữ.
- Đúng vậy, nó đã vì cậu hi sinh tất cả. còn cậu đã làm được những gì cho nó, hay chỉ làm nó thêm đau khổ và che đi những tội ác mình đã làm… Nếu cậu yêu con bé thật lòng thì ngay từ đầu cậu nên biết đâu là tốt cho nó chứ? Dù cậu mang họ Uchiha danh giá đi chăng nữa thì tôi không thể trao con gái cho cậu… - Ông đứng lên đi tới phía cậu, ông biết, vì người con trai này con gái ông có thể chống lại cả thế giới.
- Tôi xin cậu… - Ông quì xuống trước mặt cậu, bỏ hết hãnh diện của một người đàn ông thành đạt, những nếp nhăn trên mặt nheo lại trông rất kì. - … Chỉ khi cậu rời xa, con bé mới có thể trở về Thuỷ Quốc, để đứng lên vị trí ấy, xin cậu hãy rời xa nó…
Cậu bàng hoàng, hai từ ‘ rời xa ‘ cậu chưa bao giờ nghĩ tới. mọi việc diễn ra quá nhanh khiến cái đầu nhạy bén của cậu như ngừng hoạt động, trái tim cậu gào thét. Nó đã dấu cậu quá nhiều, giờ cậu mới hiểu, từ khi quyết định đến với nó cậu đã sai lầm thật sự. nó phải chịu bao nhiêu nguy hiểm, gần như mất mạng, cậu đã quá ích kỉ… Loạn cảm xúc, cậu đứng dậy chạy thật nhanh ra khỏi căn nhà này. Một lúc sau, ông đứng dậy với nụ cười đắc thắng trên mặt.
- Chỉ khi con lên nắm quyền, ta mới có thể làm đứng đầu lãnh đạo Thuỷ Quốc…
***
Có những thói quen không dễ dàng để quên được Và .. có những yêu thương không sao dễ xoá bỏ được… Vậy thì hai từ mãi mãi anh đã từng nói với em… Sẽ như thế nào nếu như anh không còn bên cạnh em nữa !
“ Trong giấc mơ, nó đang đứng trong một không gian chỉ toàn màu đen cô quạnh. Nó nhớ cậu, trái tim nó cồn cào vì nhớ. Phía xa có chút ánh sáng, nó từ từ đi tới chỗ ấy.
- Thần nữ ! - Nó ngạc nhiên, thần nữ Kasumi ngồi trên chiếc ghế đá nhìn nó đầy ôn nhu.
- Em tới rồi. - Khoé miệng thần nữ cong lên thành hình bán nguyệt, nó thắc mắc, có lẽ mình đang mơ chăng?
- Có thể em chưa biết, trong người mình đang hình thành nên một tiên đan của thần tiên… chân khí của em sẽ trở nên mạnh hơn, trong những thời gian này, em sẽ biến đổi dần dần không còn giống như một con người bình thường nữa… - Kasumi ôn tồn nói, nó lắng nghe từng câu, đưa tay lên ngực mình như cảm nhận xem có thứ gì đó trong người.
- Tiên đan đó được hình thành trên chân khí của năm vị thần nữ của Ngũ Đại Cường Quốc nên nó không giống bình thường, em là vị thần nữ mạnh nhất trong mọi triều đại, hãy nhớ, em sẽ chẳng còn giống người bình thường và… làm được những điều người bình thường không làm được…
- Những điều người bình thường không làm được? Tiên đan ư? ”
- Ắ ! - Nó giật mình tỉnh dậy, đây là lớp học và nó đang học sao?
- Trò Haruno, ra ngoài cho tôi. - Một giọng nói chanh chua đáng ghét của vị giáo viên trên bục giảng, nó đã ăn chọn cả hộp phấn bay vào đầu.
- Vầng ! - Nó đứng dậy xoa xoa chán, bước nhanh ra khỏi lớp. Đưa tay lên ngực, thứ gọi là ‘ tiên đan ‘ đang tồn tại trong này sao?
- Chẳng lẽ đứng dây cả tiết sao? - Nó nhăn mặt, lấy chân đá nhẹ vào tường.
- A, đúng rồi, mình sẽ đi tìm Sasuke. - Nó nhanh nhảu đi lên lớp, cúi thấp xuống bên chiếc cửa sổ chỗ bàn học của mình.
- Narutooo.. - Cậu thấy có ai đó rít tên mình khẽ rùng mình, quay lại, là Sakura, mặt cậu đần ra nhìn cô bạn thân thập thò ngoài cửa sổ.
- Vứt tớ chiếc cặp. - Nó rít khẽ khẽ như rắn.
- Cậu định trốn tiết? - Naruto rít theo, nó gật gật, Hinata khẽ bật cười vì hai con người này. Naruto len lén đút chiếc balô hình con rùa ra khỏi khe cửa sổ.
‘ Bịch !!! ‘
Chiếc balô được ném ra khỏi bức tường cũ kĩ bám đầy rêu, nó hì hụi trèo lên tường và…
‘ Bịch ‘
- Trốn học thành công >: ) - Nó đáp gọn xuống bên kia của tường, bụi bẳjm bốc lên, nó ho khù khụ. Nhanh nhảu nhặt chiếc balô và biến mất trong làn bụi…
31/1/2013, 6:36 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1203
Tổng số bài gửi : 790
Ngày tham gia : 24/08/2012
Status : Cố gắng làm những việc bình thường để trở nên phi thường ^^!~
Được Cảm Ơn : 41
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Sao ko post lần mấy chap bù lại lun đi ng` đẹp : ( Mối quan hệ giữa các nhân vật ngày càng phức tạp thiệt ==
1/2/2013, 4:49 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 109
Tổng số bài gửi : 46
Ngày tham gia : 04/05/2012
Status : Uầy ! Anh yêu ảo lòi :))*~~
Được Cảm Ơn : 21
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Làm sao mà viết nhanh thế đc Vào cuối phần 1 nên hơi rắc rối Có biến có biến dồi nhé
2/2/2013, 7:35 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 824
Tổng số bài gửi : 468
Ngày tham gia : 08/03/2011
Status : chinh phục ước mơ
Được Cảm Ơn : 47
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
hihi, ngày càng kịch tính
8/2/2013, 8:58 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 109
Tổng số bài gửi : 46
Ngày tham gia : 04/05/2012
Status : Uầy ! Anh yêu ảo lòi :))*~~
Được Cảm Ơn : 21
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Chap 30 :
Cái nắng nhè nhẹ của trời mùa xuân chiếu lên cái dáng người nhỏ bé của nó, nó nhảy lò cò trên từng ô gạch. Miệng cười không ngớt, nó dừng lại trước cổng nhà cậu.
- Lâu lắm không tới đây rồi, vẫn thế nhỉ. - Nó nghiêng đầu trước cái cổng to đùng, ngó nghiêng một lúc nó bấm chuông, một người giúp việc tuổi trung niên đi ra mở cửa.
‘ Chắc đây là người giúp việc mới ’ - Nó nghĩ, nhìn chằm chằm vào người giúp việc với đôi mắt ngây ngô.
- Cô tìm ai? - Bà mở cửa nhìn thấy một cô bé xinh xắn với mái tóc hồng dài qua hông, mái xèo, đôi mắt lục bảo long lanh như ướt, đôi môi màu đào mềm mịn. Tay ôm chiếc balo hình con rùa cái mai xanh đáng yêu, mặc trên mình bộ đồng phục trường, đi đôi dầy thể thao xanh đen.
- Sasuke ở nhà không bác? - Nó chuyển hướng ngó nghiêng vào phía trong nhà cố tìm xem có dấu hiệu nào của cậu trong ngôi nhà kia không?
- Cậu chủ ra khỏi nhà từ sáng giờ vẫn chưa về, cô có việc gì tôi có thể chuyển lời đến cậu chủ. - Bà vẫn chăm chú nhìn nó, nước ra màu đào nổi bật, trên tay đeo rất nhiều kiểu vòng tay nhưng bà để ý nhất là chuỗi ngọc màu xanh ngọc.
- Ah.. vâng. Thôi cháu đi tìm cậu ấy cũng được. - Nó nhìn bà cười cười rồi chạy đi mất, bà chỉ nhìn theo sau lắc đầu cười.
Đúng lúc ấy, cậu đi ngang qua và không thể nào thoát khỏi cặp mắt nhanh nhậy của nó. Nó phanh lại quay ra đằng sau thấy chiếc xe BMW màu đen tuyền thân thuộc, nó chạy theo chiếc xe, cậu nhìn qua gương chiếu hậu thấy nó… lòng đau như thắt. Đã đến lúc này, phải phũ sao?
- Sasuke, Sasuke, UCHIHA SASUKE.. - Nó chạy theo gọi cậu, mãi cậu mới dừng xe lại, nó chạy tới gần chiếc xe thở hồng hộc tay chống lên đầu gối. Đưa tay lên lau mồ hôi, cậu bước từ trong xe xa nhìn nó một cách lạnh lùng.
- Sao hôm nay anh không đi học, hả hả hả? - Nó nhìn cậu nhíu mày, đứng thẳng dậy ngước lên nhìn cái dáng cao lớn trước mặt mình.
- Không thích ! - Cậu trả lời một cách lạnh lùng nhưng đối với nó thì quá chây rồi, cậu quay đi định bước vào xe thì nó cầm cánh tay cậu giật mạnh.
- Anh đã đi đâu thế tảng băng kia, không trả lời thì đừng hòng được đi. - Nó nắm chặt cánh tay cậu, tỏ vẻ mặt rất chi là nghiêm túc, cậu hơi nhói lòng.
- Cô là gì mà tôi phải báo cáo? - Cậu giật mạnh cánh tay mình khiến bàn tay nhỏ bé của nó văng ra, nó hơi ngạc nhiên, tròn mắt nhìn cậu.
- Não anh có vấn đề à, hôm nay anh làm sao thế. - Nó nhìn cậu rưng rưng, cậu hôm nay thật lạ.
- Đúng, não tôi có vấn đề thế nên hãy tránh xa tôi ra. Cô thật là phiền phức, biến đi cho khuất mắt tôi. - Cậu nhìn nó lạnh lùng, từng lời nói của cậu như ghim chặt vào tim, nhói.
- Anh làm sao thế? - Nó trân trân nhìn, nhìn ánh mắt, nhìn khuôn mặt ấy, nghẹn, nó chẳng thế nói nổi lời nào.
- Tôi thấy cô thật là phiền phức, tôi thật sự chán ngấy cô rồi. Ngốc nghếch, hậu đậu, rắc rối, từ khi quen cô tôi không có ngày nào được yên hết, không hiểu sao tôi tại đi yêu một đứa như cô. Cô chẳng có chút gì thú vị cả, thế nên hãy biến ra khỏi cuộc đời tôi. Mình chia tay đi…
- … - Bàng hoàng, nó tròn xoe mắt nhìn cậu, miệng mấp máy chẳng ra câu nào.
- Im lặng là đồng ý. Từ giờ chúng ta coi như không quen biết nhau. - Cậu bỏ đi lên xe, đóng mạnh cửa rồi phóng thẳng vào gara nhà mình. Nó đứng đấy, đôi mắt khẽ lay động, không được khóc, nó cố nhủ, bàn tay nắm chặt lấy gấu áo, cắn môi để không bật ra tiếng nấc.
- Chắc anh ấy… tức chuyện gì thôi… anh ấy… không bao giờ… làm vậy với mình mà… - Nói nói bằng giọng yếu ớt, lặng lẽ đi tới chỗ nhà cậu, cổng đã khoá, nó bấm chuông cho tới khi mòn chuông cũng chẳng có ai ra mở. Hững hờ, nó ngồi sụp bên cổng nhà cậu, ôm chiếc balô gương mặt với vô hồn. Mọi người đi qua đều nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu pha chút thương hại, mỉa mai.
- Xinh vậy mà làm gì không biết, đúng là thần kinh…
- Nghe nói đây là nhà của Uchiha Sasuke đó, chắc cô ta định ăn vạ ở đây…
- Trời, tội nghiệp quá đi…
Nó bỏ ngoài tai, đôi tai nó ù đi, chỉ vẳng lại từng câu nói của cậu. Nó vòng tay ôm đầu gối, gục mặt xuống chiếc balô hình chú rùa xin xắn trong cái nắng nhè nhẹ của buổi chiều xuân, từng cánh hoa anh đào bên cạnh rủ xuống bay xoay vòng quanh nó.
***
* Ở lớp học *
- Gì cơ , thưa thầy, thầy… - Ino đứng lên mếu máo nhìn thầy, gì chứ? Tội bao che lớn tới thế sao? Đúng là làm ơn mắc tội mà, Shikamaru cười khì khì bên cạnh, lâu lắm mới có dịp bắt lỗi lớp trưởng. Chuyện là hôm nay có một học sinh nghỉ hõ không phép và một học sinh bị đuổi ra khỏi lớp sau đó mất tích, lớp trưởng tốt bụng đã bao che tội danh của hai người kia và kết quả là bí mật bại lộ.
- Thưa thầy, em nghĩ nên có một hình phạt cảnh cáo. - Shikamaru đứng dậy nén cười nói, gương mặt vô cùng hình sự. Ngay lập tức cậu đã nhận được ánh nhìn sát thủ của cô bạn bên cạnh.
- Vậy thì, Ino - chan, em hãy dọn dẹp nhà vệ sinh cả tuần này nhé. Shikamaru, hãy đi kiểm tra. Cả lớp nghỉ. - Kakashi ban lệnh rồi nhanh chóng thu dọn đồ biến mất để khỏi nghe những lời chăng chối của em học sinh ưu tú VIP1.
- Thầy ơi, thầy đừng điiiii… - Ino đưa tay lên với theo níu kéo bóng thầy nhưng thầy đã khuất bóng lúc nào không biết, mọi người thu xếp đồ ra về không quên chia buồn với cô. Cô quay mặt lại nhìn tên con trai đang nhe nhởn bên cạnh mình với ánh nhìn hình con dao.
- Tên khốn đậu phụ thối, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ. Dám động tới Ino này à? Grrrr… Đứng lại đó… - Ngay tức khắc, cô cầm ngay cái ô chạy theo cậu, vừa chạy vừa hét lên những tiếng kinh hoàng, hai người họ rượt đuổi trên hàng lang trường học. Ai cũng phải né tránh, họ nhìn mà liên tưởng tới phim hành động bạo lực học đường.
- Thầy ơi cứu em… - Shikamaru cầm cặp chạy bán sống bán chết, cậu biết một khi con lợn đó tóm được thì chỉ có đường ngồi tủ hít mùi hương.
***
Trời đã chuyển sang một màu vàng pha tím cũng là lúc mặt trời lặn, buổi chiều xuân thật ấm áp, ánh nắng yếu ớt phản chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của nó, toàn thân nó tê dại. Cây hoa anh đào trước cổng nhà cậu khẽ rơi từng cánh hoa, có cánh rơi trên mái tóc nó. Nó vẫn ngồi đó chờ đợi ai đấy.
‘ Tách , tách… ’
Một giọt mưa rơi trên tóc, nó ngước nhìn. Từng giọt mưa nặng nhọc rơi xuống những lỗ hổng trên cây hoa anh đào, người nó mềm nhũn ra. Cơn mưa ngày càng nặng hạt, nó mặc kệ, nó phải chờ cậu để nghe cậu giải thích.
- Sasukeee… - Nó nói như thở, hi vọng, bàn tay nó nắm lấy nhau thật chặt. Mưa làm ướt mái tóc mềm mại của nó, mưa rơi làm toàn thân nó ướt sũng, nó vẫn mặc, vẫn ngồi bó gối bên cạnh cổng nhà cậu. Lạnh, người nó run lên, từng dòng người đi qua như không còn để ý tới nó nữa.
Trong ngôi nhà ấy, bên chiếc tường kính, cậu lặng nhìn ra ngoài, từng giọt mưa bám trên kính chảy dài xuống. Đôi mắt đen vô cảm không biểu hiện thứ cảm xúc nào, không ai hiểu cậu đang nghĩ gì.
- Cậu chủ, cô bé đó vẫn đứng ngoài đấy. - Bà giúp việc lo lắng nhìn cậu, cậu vẫn không nói gì, bà định bụng nói thêm nhưng cũng lủi ra ngoài.
Mưa rơi hơn 2 tiếng, và nó là kẻ hứng chịu cả cơn mưa ấy. Lạnh buốt, thân người nó không còn cảm giác gì nữa. Nhưng làm sao đau bằng tim nó, nỗi đau nó hứng chịu còn khủng khiếp hơn. Có tiếng cổng mở, nó mừng quýnh lên quay sang bên cạnh, chiếc xe của cậu sáng đèn đi ra ngoài.
- Lên đi. - Cậu nói giọng như ra lệnh, nó cười vui trống tay đứng dậy, người nó tê cứng. Loạng choạng tí ngã, phải lấy tay bám vào tường mới đứng dậy nổi. Cậu chẳng lấy một lần nhìn nó, vẻ lạnh lùng của cậu như một thứ gì đó khiến nó không thể chạm vào được, tựa như cậu đang tự xây một bức tường dày ngăn cách giữa cậu và nó.
- Sasukee.. - Nó mệt nhọc leo lên xe, quay sang bên cạnh nhìn cậu, cậu không nói gì lẳng lặng phóng đi. Người nó mệt lừ, nóng ran lên, người ướt sũng như mèo gặp mưa, mái tóc hồng bết lại trông rất khó coi. Chỉ có đôi mắt nó nhìn cậu đầy đau khổ, nó muốn chạm vào khuôn mặt cậu nhưng sợ cậu gạt nó ra thêm lần nữa.
- Anh đưa em đi đâu thế? - Nó nhìn thấy nơi này quen quen.
- Nhà Sasori.
- Tại sao? - Nó hoảng hốt, nước mắt trực trào ra, cậu phóng nhanh mặc kệ ánh mắt của nó. Xót xa nhưng chẳng thể làm thế nào, mưa lại bắt đầu rơi từng hạt, mưa tí tách, hai con người không ai nói câu nào. Nó mệt mỏi, có phải cậu không cần nó nữa thật sao?
‘ Kíttt… ’
Cậu phanh gấp, anh đã đứng trước cửa từ lúc nào. Nghe cậu nói có việc muốn nói với anh, anh liền chạy ra đợi cậu. Trên tay anh cầm chiếc ô trong suốt, ánh đèn cao áp chiếu xuống mái tóc đỏ lãng tử của anh tạo nên một vẻ đẹp mê hồn.
- Xuống xe! - Cậu ra lệnh, nó nghẹn nghào, bất lực mở cửa xe bước xuống, trời lại mưa. Đôi chân nó mềm nhũn, anh nhìn thấy nó vội chạy tới.
- Sakura, em làm sao mà ướt sũng thế này. - Anh lấy ô che cho nó, cậu nhìn nó xót xa nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng, bất cần.
- Từ nay coi như tôi và cô không liên quan gì hết, tôi biết hắn rất yêu cô. - Ánh mắt cậu lặng đi, quay sang nhìn anh đang chẳng hiểu mô tê gì. - Tôi chán cô ta rồi, từ giờ cô ta không là của tôi nữa nên anh thích làm thế nào cũng được. Chúc hai người hạnh phúc. - Cậu nói xong vội quay đi, nó ngước lên nhìn cậu với hai hàng nước mắt dài, khuôn mặt khổ sở.
- Mày nói gì? Thằng khốn. - Sasori chạy tới cầm vai kéo lại đấm mạnh vào mặt cậu, cậu ngã vật ra đường. Đứng dậy, nhếch mép cười đểu, đưa tay lên lau vết máu trên miệng.
- Đó không phải điều anh muốn sao, bảo cô ta đừng làm phiền tôi nữa. - Vừa rứt câu, anh lao vào đấm liên tiếp vào mặt cậu, nó hoảng hốt chạy tới can.
- Đừng… Sasori… đừng mà. - Nó nghẹn nghào, nước mắt ướt đẫm mặt. Sasori đứng dậy, nó kéo anh ra xa cậu. Cậu đứng dậy nhếch miệng cười bất cần rồi lên xe phóng thẳng đi.
- SASUKEE… - Nó gào lên đau khổ, cậu nhắm nghiền mắt lại, đưa tay lên miệng, cắn ngón tay để ngăn tiếng nấc trong lòng.
- Anh xin lỗi… - Một giọt nước mắt ác quỉ rơi xuống, trong suốt như pha lê, cay đắng. Có ai nỡ phũ người con gái mình yêu, cảm giác đó như đã chạm tới tận cùng của sự đau thương.
Hai con người không chung một thế giới, cùng chịu chung một nỗi đau khổ tột cùng. Nó ngất đi, anh đỡ lấy nó, trong lòng anh dâng trào một cảm giác đau xót, pha chút thương hại.
***
Giữa đêm, nó tỉnh dậy thấy anh nằm ngủ bên cạnh. Trên chán có một chiếc khăn thấm nước, chắc nó bị sốt. Nó ngước lên nhìn trần nhà, nước mắt lại rơi. Thật sự quá đau khổ, tim nó vỡ vụn.
- Đừng khóc, anh sợ con gái khóc lắm. - Bất giấc anh lên tiếng, nó quay sang nhìn với đôi mắt ầng ậc nước. Anh đưa tay lên lau hai hàng nước mắt dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. Anh nhấc chiếc khăn trên chán nó ra đưa tay lên chán nó để kiểm tra.
- Đỡ sốt rồi đó, em đi thay quần áo đi. - Anh lục trong tủ bộ quần áo ngủ hình Đôrêmon đưa cho nó, anh cũng chẳng nhớ anh lấy bộ quần áo này ở đâu ra. Nó gượng cười, anh đỡ nó dậy, nó cầm bộ quần áo bước vào phòng tắm mệt nhọc. Thay quần áo xong, nó ngửi thấy mùi gì đó rất thơm, bước ra thấy một tô cháo nghi ngút khói.
- Ăn cháo nhé, cháo gói thôi. - Anh nhìn nó lo âu, nó ngồi lên giường không chịu ăn. Mặt quay đi hướng khác, anh lắc đầu cười, múc một miếng cháo rồi thổi nhẹ cho nguội chìa ra trước mặt nó. Nó nhìn anh chằm chằm, miệng tự động mở ra… tự dưng nó nghĩ tới cậu, nghĩ tới yêu thương đã nằm lại phía sau.
- Em muốn về. - Nó mở miệng sau khi ăn được vài miếng cháo, mặt nó như người bị đánh cắp linh hồn nhìn anh. Anh không nói câu nào, gật đầu đưa nó về. Bầu trời sau mưa ẩm ướt, ánh đèn cao áp mờ ảo chiếu xuống gương mặt vô hồn của nó, lòng nó đau thắt quặn lại. Nắm chặt vấu áo của mình, cúi ngằm mặt xuống giờ nó không khác gì con mèo con bị bỏ rơi. Anh dừng xe lại, nhìn nó với ánh mắt cảm thương, nó đẩy cửa xe bước ra chẳng ngoái lại nhìn anh lấy một lần.
- Công chúa, người đi đâu mà giờ này mới về? - Tsunade thấy nó bước vào vội vã hỏi han, nó lắc đầu rồi bước từng bước mệt nhọc lên cầu thang. Thấy có gì đó không ổn, bà lên theo nó. Nó ngồi phịch xuống giường, úp mặt vào lòng bàn tay bất lực.
- Người không sao chứ? - Bà nhẹ nhàng ngồi cạnh nó, bà hiểu giờ nó cần bà hơn ai hết. Nó nhìn bà nước mắt rưng rưng, vỡ oà lên khóc nức nở như đứa trẻ con, nấc lên từng hồi khiến ai nhìn thấy cũng thương.
- Cậu ấ… ấy… bỏ … cháu… rồi… - Từng câu nói nghẹn lại, Deidara nhìn em gái mình mà lòng cũng quặn lại, anh đi xuống nhà, bố nó ngồi trên ghế sôpha như không có chuyện gì, miệng khẽ nhếch lên cười đắc thắng.
- Sao bố lại làm thế? - Anh nhìn bố mình hững hờ, trách móc.
- Vì muốn tốt cho nó thôi ! - Ông nói thản nhiên, đứng dậy vươn vai đi vào phòng ngủ. Để lại Deidara với lòng thương cảm em gái mình vô cùng, ngay từ đầu anh đã lường trước được những việc này, nhưng vì bố và cả gia tộc này nên anh đành ngậm miệng nuốt đắng nhìn em gái mình khổ sở.
Nó cứ khóc mãi như vậy, rồi chìm vào giấc ngủ trên vai dì Tsunade. Bà đặt nó nằm xuống giường, kéo chăn lên cho nó, vuốt nhẹ những lọn tóc vương trên khuôn mặt thánh thiện ấy. Bà nắm nhẹ lấy bàn tay nó, nhìn nó lo âu như một người mẹ lo cho con mình.
Ác quỉ ngồi giữa bóng đêm, căn phòng đen thui. Bà giúp việc lo lắng chạy lên xem cậu chủ ra sao, căn phòng im lặng như không ai tồn tại, bà liều mạng mở cửa.
- Cậu chủ, cậ… Aaa ! - Bà hét lên kinh hoàng, giữa bóng đêm tối tăm ấy là một con quỉ khát máu, đôi mắt của cậu chuyển thành màu huyết sắc nhìn bà. Bà sợ hãi hét lên, mồ hôi bà chảy từng giọt trên trán.
- Biến đi ! - Bà liên tưởng giọng nói này như của thần chết, khàn đặc, không có một âm bậc nào, lạnh lùng đáng sợ. Miệng bà lắp bắp không lên lời, bàn tay run rẩy đóng mạnh cửa chạy đi trong sự sợ hãi tột cùng. Người cậu run lên vì tức giận, nắm chặt tay lại để kìm hãm con quỉ ẩn nấp trong người mình, mồ hôi tuôn ướt hết lưng áo. Đưa tay lên che đi đôi mắt đáng sợ ấy, đúng vậy, cậu là con quỉ đáng sợ, cậu sẽ làm vấy bẩn đôi cánh thiên thần của nó. Đáng lẽ ra cậu phải biết điều này ngay từ đầu, để không có ai phải đau như bây giờ.
Đừng nói chi nữa, một lời làm anh đớn đau…
Giọt nước mắt lăn trên đôi mi…
Biệt li ngày em ra đi…
Dòng thời gian cứ trôi quá nhanh
Ngày em đến như cơn mưa qua !
***
Một buổi sáng mùa xuân tinh khiết, thần mùa xuân đem những hạt bụi thần tiên gieo rắc lên từng nụ hoa anh đào, màu hồng phấn phủ ngập Ngũ Đại Cường Quốc. Người ta đi xem hoa anh đào nở rất đông, họ cười đùa vui vẻ. Nhưng đâu phải ai cũng có thể thanh thản đi ngắm hoa anh đào, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Tại biệt thự nhà Huyga.
- Đuổi ngay con bé này ra khỏi nhà tao ! - Tiếng ông Huyga thét lên đáng sợ, nhưng cậu con trai của ông có vẻ không có gì gọi là sợ hãi hay hoảng hốt. Cậu đứng trân trân đút tay vào túi quần nhìn ông bằng con mắt bất cần.
- Vậy con sẽ đi cùng cô ấy?!
- Thằng nghịch tử, mày dám, mày… mày… - Ông ôm ngực ngồi xuống ghế, bà mẹ chạy tới chỗ ông lo lắng.
- Ông đừng kích động, Neji, xin lỗi bố đi con! - Bà nói bằng giọng trách mắng, cái cảnh này đã quá quen thuộc với bà và cả cái nhà này. Cậu chủ chẳng bao giờ nghe lời ông, và dĩ nhiên là cha mẹ không bao giờ thắng được con cái.
- Bố nên nhớ con là kẻ thừa kế duy nhất cái gia sản khổng lồ của bố đấy ! - Cậu nói có phần châm biếm rồi nở một nụ cười đểu trên mặt, bước ra khỏi căn phòng mặc cho ông đang quát mắng phía sau. Gỡ lỏng chiếc calavat ra, ông thở hổn hển trên ghế, đôi mắt đảo qua đảo lại tức giận.
Nhóc lặng yên trên giường, tay nắm lấy nhau. Ngước đôi mắt nâu nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Tenta, đến lúc rồi đúng không? - Nhóc đưa tay lên cổ, mân mê chiếc vòng cổ hình thánh giá bằng bạc…
***
Ino hậm hực cầm chiếc cây cọ nhà vệ sinh chà mạnh vào chiếc tường bám đầy rêu bẩn thỉu. Dọn chỗ nào không dọn, dọn ngay nơi mà tỉ năm mới có người lui tới, có khi chỉ là những bạn lén lút trốn học ra đây nghe điện thoại để không bị giám thị phát hiện. Chỉ có cái tên đang ngồi trên thành bể nước nhìn cô với vẻ nham nhở mới nghĩ ra được cái vố chơi cô đau thế này.
- Ino, đi mua tôi cái bánh mì ! - Cậu bỗng dưng thấy đói, nhìn xuống mái tóc vàng đang cặm cụi cọ nhà vệ sinh kia nở một nụ cười gian tà.
- Tôi làm ôsin cho cậu từ khi nào thế? - Cô ngước nhìn cậu đầy hậm hực, cây cọ trên tay sao chỉ muốn đè tên ấy ra mà cọ sạch sẽ mồm miệng cho hắn cơ chứ!
- Buổi chiều, tôi sẽ cho cậu nghỉ? - Shikamaru đưa ra lời đề nghị vô cùng hấp dẫn, Ino dừng tay, đăm chiêu suy nghĩ.
- Nhớ lấy tên đậu phụ thối tha! - Cô bực tức ném cây cọ vào một góc rồi đi ra ngoài, cậu nở một nụ cười thoả mãn, đúng là nghìn năm mới có một lần sai cô ta đi làm việc cho mình. Thật là trên cả hạnh phúc!
Tại căn tin của trường học, giờ ra chơi thì đông đúc như chợ mà giờ học thì lại rất vắng lặng. Chỉ thấy mùi thơm của các hàng bán đồ ăn, cô dạt vào một quán gần cửa ra vào.
- U ! Bán con cái bánh mì! - Cô liếc mắt nhìn quanh xem có thứ gì chơi được cậu không, cái đầu thông minh nhanh nhậy bỗng bật sáng, nở một nụ cười hơn cả quỉ sứ.
- Con chờ U tí nhé. - Người phụ nữ đeo tạp dề đỏ cười hiền, lẩn vào bếp để chế biến bánh mì.
- U, thấy thêm cho con lon Coca cho ngọt giọng với nhé ! - Cô nháy mắt, u cười hiền hậu bỏ chiếc bánh mì đang làm rở lên bàn bước tới chỗ tủ lạnh. Nhanh như cắt, cô chạy tới rốc gần nửa hũ bột canh vào cái bánh mì rồi trở lại vị trí ban đầu.
- Của con đây. - U đưa cho cô lon coca rồi quay ra chế biến tiếp cái bánh mì đang làm rở. Đúng vậy, U được mệnh danh là người được cả trường yêu quí, chỉ cần mua đồ cho U thì trốn học hay trốn tiết U bao che cho hết.
- Tks U. - Cô nháy mắt cầm túi bánh mì vui vẻ đi ra khỏi căn tin, đưa tay bật lon coca tu một mạch.
- Bánh mì của cậu đây. - Ra vẻ bực dọc đưa cho cậu, cô cầm lấy cây chổi nhựa dài đi vào trong nhà vệ sinh đóng chặt cửa lại. Cậu đi ra ngoài, mở bánh mì ra xem có thứ gì nguy hiểm không, cảm thấy an toàn, cậu cắn một miếng, rồi hai miếng.
- Ôi mặn quá ._. - Nhanh lập tức, cậu phi tới căn tin, uống hơn 3 lít nước mới có thể giải toả được nỗi hận chan chứa trong lòng.
- Cô dám chơi tôi à? - Cậu lẩm bẩm đứng ngoài nhà vệ sinh, bên trong, một nữ sinh với dáng hình chuẩn không cần chỉnh, một tay chống lên cây chổi nhựa, một tay cầm điện thoại tạo dáng giữa nhà vệ sinh chơi đập chuột. Một lúc sau…
- Cô xong chưa? - Cảm thấy hơi có nhu cầu, cậu hỏi, chắc tại vì hốc lắm nước quá đây mà ._.
- Chưa, nhà vệ sinh bẩn thế này sao nhanh thế được. - Cô nhoẻn miệng cười, bắt đầu phát huy tác dụng rồi.
- Xong chưa hả? - Một lúc sau cậu nói có vẻ cầu khẩn.
- Chưa mà. Ôi mệt quá ! - Ino nham nhở, mới tới bàn thứ 12 mà.
- Nhanh ra đi. - Cậu nhảy tưng tưng lên.
- Chưa xong làm sao mà ra được, thầy chửi chết.
- Thôi được rồi, cậu ra đi, còn chuyện thầy giáo tôi lo. - Có vẻ như đang rất nguy cấp thì phải, tại bên cạnh là nhà vệ sinh của nữ, nhỡ đâu có đưa nào rảnh rỗi trốn học ra đây nghe điện thoại thì thanh danh nhà cậu vứt xuống sông hết.
- Con người có trách nhiệm không ai làm thế đâu. - Được đà, Ino càng nham nhở, đang vui mà!
- Tôi lậy cậu, cậu ra khỏi nhà vệ sinh dùm tôi. Tôi sẽ không bắt cậu đi dọn nhà vệ sinh nữa. - Giờ thì giọng có vẻ như van nài.
- Thật không?
- Thật.
- Cậu không mách thầy chứ?
- Nhanh… - Ino cười cười, cất điện thoại rồi đi ra ngoài. Shikamaru lao vào như bò tót thấy vải đỏ.
‘ Bụp ! ’
Chỉ có con nhỏ đó mới nghĩ ra cái trò này, cậu vồ ếch trên nền nhà vệ sinh và nguyên nhân là do cây chổi nhựa ngáng đường. Không còn suy nghĩ nổi gì nữa, giờ cậu phải giải thoát cho cái nỗi buồn tận thế của mình trước rồi tính kế trả thù sau.
- INO, CẬU CHẾT VỚI TÔI…
Ino tung tăng bước trên cầu thang, đáng đời, đấy là kết quả của những kẻ dám trống lại Ino.
***
Nó đi theo sau cậu nhưng thật xa, chỉ dám đứng phía sau nhìn tấm lưng dài và rộng đằng trước mình, cậu đang đi đâu đó, nó bất ngờ vì đằng xa là Satomi đang đứng đợi cậu. Nó lẩn vào góc tường nơi cầu thang lên xuống, ngó mặt ra bên ngoài thăm dò tình hình.
- Tôi biết, cậu còn giận tôi, nhưng chuyện gì qua rồi hãy bỏ qua, tôi thật sự xin lỗi cậu và Sakura, bạn bè cùng lớp với nhau cả. Xin hãy tha thứ cho tôi. - Satomi với vẻ mặt hối lỗi tột cùng nhìn cậu, cậu không nói năng gì, nhìn cô với ánh mắt vô cảm.
- Nhé Sasuke, tôi hứa sẽ sửa đổi. - Satomi cầm cánh tay cậu lay lay, chẳng hiểu thế nào cậu lại nghĩ tới nó, cái hành động này nó thường làm với cậu những khi muốn thứ gì đó.
- Ư.. Ừm. - Bất chợt cổ họng cậu thốt lên, cô ôm chầm lấy cậu, những giọt nước mắt lăn dài trên má vì vui mừng. Cậu không nói gì, có thể cậu đang tưởng tượng đây là nó chăng? Rằng cậu đã rất mệt mỏi, đau khổ khi thấy nó ngồi bên mình mà không dám chạm vào, rằng buồn thật nhiều khi thấy cái dáng nhỏ bé của nó đi trên hành lang và bị lũ người kia trêu ghẹo.
Nó nhói lòng, quay mặt đi, đưa tay lên miệng che đi tiếng nấc nghẹn ngào của trái tim mình. Nó không thể tin vào mắt mình, thật sự quá sức tưởng tượng. Nó chạy xuống cầu thang với đôi mắt ướt nhoè .< Nó không nghe thấy cuộc đối thoại này nhé ^^! >
Ngày trôi qua đêm lại về… Lúc nào em cũng chỉ biết nhớ đến anh…
Nó ngồi bên cửa sổ trầm ngâm, những lọn tóc hồng khẽ bay theo gió. Mùi hoa anh đào dịu ngọt thoang thoảng tràn ngập căn phòng nó. Nó nhìn về phía xa một cách vô định, đã hai tuần nó không đi học. Từng đêm là lúc nó vật lộn với những cơn đau chết đi sống lại, tiên đan đang dần phát huy tác dụng, hằng đêm nó đều ôm ngực đau đớn, kêu gào thảm thiết tới sáng.
Nó đã quyết định rời khỏi cuộc sống của cậu, giờ đây, chỉ còn một tuần tròn nữa là nó phải trở về Thuỷ Quốc, trở về với chức Thần Nữ ấy! Nhưng tại sao, nó vẫn cứ lưu luyến thứ gì đó ở đây. Lưu luyến một mùi Huân Y Thảo khi ôm trọn từ sau lưng cậu, khi cọ má vào tấm lưng dài và rộng ấy. Là lúc nó mệt mỏi nhưng chỉ cần tựa vào vai cậu, cả thế giới như được cậu gánh đỡ cho nó. Hạnh phúc mỏnh manh, long lanh dễ vỡ. Có lẽ giờ này, cậu đang vui vẻ bên ai kia rồi, chẳng còn nhớ tới nó nữa…
Thực ra, hai tuần nay cậu sống như kẻ bị đánh cắp linh hồn, bên cạnh cậu chẳng còn dáng hình nhỏ bé của nó. Chẳng còn mùi hoa anh đào thoang thoảng quen thuộc, không còn lúc nó ngủ gật bên cạnh để cậu có thể ngắm kĩ khuôn mặt nó mà không bị phát hiện. Nhưng để nó có thể hạnh phúc, cậu có thể chịu đựng tất cả. Cả tuần nay Satomi luôn quấy rầy cậu, cậu cảm thấy khó chịu. Bạn bè coi cậu không ra gì, vì cậu bỏ nó. Cậu cũng chán nản với cuộc sống của mình. Không còn cảm giác gì nữa, cậu thật sự rất lo lắng cho nó. Ngày nào cậu cũng vùi mình trong men say để quên đi hình bóng nó. Để không còn những nỗi nhớ da diết hành hạ bản thân.
Nó đi chân đất trên hành lang, mùa xuân vẫn là mùa nó thích nhất. Mùa nó được sinh ra trên đời, mẹ nó nói mùa xuân tạo nên nó, một đứa con gái có trái tim ấm áp. Đi ngang qua căn phòng điều hành của nhà nó, một anh chàng chạy ra nghe điện thoại mà quên để ý rằng phía sau lưng có người. Theo bản năng trời phú, nó đi vào căn phòng chỉ toàn chứa những chiếc máy tính với màn hình hiện lên từng góc cạnh ngôi nhà nó. Oa, thì ra nhà nó lại cài lắm camera thế này, nó đi tới chiếc máy chủ ngồi xuống ghế. Xem lại những cuộn băng camera, kiểm tra xem chúng có quay những cảnh nó tắm hay thay quần áo không. Bất chợt con chuột dừng lại ở một cuộn băng có xuất hiện mái tóc xanh đen của cậu.
- Sasuke. . . có tới nhà mình sao? - Nhíu mày, vội gửi qua điện thoại mình mình rồi chạy nhanh về phòng. Cip chỉ có 15 phút, đôi mắt nó mở to khi xem toàn bộ cuộc nói chuyện của Sasuke và bố nó. Bàn tay nó nắm chặn, bặm môi, tức giận, thật sự nó đang rất tức giận. Xen lẫn sự tức giận là ngạc nhiên, xã hội đen ư? Não nó bắt đầu hoạt động hết công xuất, từng mảng kí ức đan xen được sâu chuỗi với nhau. Vì thế… nên cậu mới rời xa nó.
Đôi chân trần của nó chạy, nó chỉ biết chạy thật nhanh để thoát khỏi căn nhà ấy. Nếu bố nó bắt được thì coi như xong, học viện Konoha cách đây khoảng 3 km, đầu óc nó loạn lên chẳng thể nghĩ tới thứ gì, nó chà trộn vào đám người tấp nập kia để đi kiếm thứ tình yêu mà nó dầy công vun đắp.
Đôi chân nó đỏ lừ lên vì chạy, xước xát tới rỉ máu nhưng nó mặc kệ, nó cần tìm cậu. Đứng trước cổng học viện Konoha, tên bảo vệ nhất quyết không cho nó vào, tới nước này thì đành liều thôi.
- Bên kia có ai chèo tường kìa chú ! - Nó chỉ tay sang bên kia, tên bảo vệ quay sang nhìn và…
- Ọc ! - Nốc ao 1 tên, không ngờ nó thụi vào bụng hắn lại gây tác dụng mạnh vậy, hắn nhăn nhó ôm bụng đau đớn, không chờ gì nó chạy thẳng vào cổng nhỏ của học viện.
- C…cô ta là… khủng long à… - Tên nó nhăn nhó ôm bụng gục xuống, còn đau hơn cả một tên con trai đánh, đúng là… sức mạnh của Thần Nữ!
Nó lôi chiếc điện thoại trên tay gọi cho cậu, đám bảo vệ trong trường đang được huy động để tìm ra nó. Ai cũng phải nhìn nó, đúng giờ ra chơi trường đông như kiến, ai ai cũng mặc đồng phục trường chỉ riêng bóng dáng nhỏ bé đang chạy trên sân trường kia là ăn mặc khác người, như người ở thế kỉ khác xuất hiện vậy. Mọi người đều phải há mồm nhìn cô bé tóc hồng với bộ váy trắng cộng thêm đôi chân trần đang chạy tới Khối 1 dãy nhà 5 tầng. Điện thoại cậu rung trong ngăn bàn, vớ lấy chiếc điện thoại đôi mắt ngái ngủ mở to khi nhìn thấy số nó, vội vàng bắt máy mà không cần nghĩ ngợi gì.
- Sasuke, em biết tại sao anh làm thế, ra ngoài đi. - Giọng nó vừa nói vừa thở hổn hển, cậu chẳng hiểu mô tê gì liền đi ra ngoài hành lang.
- Em làm sao thế? Còn chuyện gì muốn nói à? - Cậu nhìn quanh không thấy nó đâu, tưởng đây là một trò đùa của nó, tim cậu đập mạnh từ khi nhìn thấy số điện thoại của nó, có chút gì đó thất vọng len lỏi.
- Em ở dưới này ! - Cậu nhìn xuống, nó với chiếc váy trắng, khuôn mặt xanh xao, mái tóc hồng, đôi chân trần tróc máu.
- Em tới đây làm gì? - Cậu hỏi một cách thờ ơ nhưng trong lòng đau xót xa khi thấy bộ dạng thê lương của nó.
- Tại bố em đúng không? Anh vì thế mà rời xa em đúng không ? - Nó nói gấp gáp, phía sau là đám bảo vệ đã bắt đầu truy đuổi nó.
- Anh… không thể… vì… - Anh nắm chặt bàn tay, ấn nút kết thúc cuộc gọi, lại một lần nữa cậu nếm trải cảm giác đắng ngắt của việc phũ người con gái mình yêu.
Tít… títtt…
Tiếng tít kéo dài, nó nhìn lên hình dáng cậu đang di chuyển trên hành lang. Nó chạy theo dáng cậu phía dưới, 5 tầng, quá cao đối với nó nhưng vì thứ gì đó thì dù có cao tới đâu nó cũng mặc. Giờ đây nó là tâm điểm của cả học viện, mọi người chen chúc ra ngoài hành lang quay phim chụp ảnh, đám đông cũng bắt đầu vây kín nó, ai liệu có thể bỏ qua màn luỵ tình của cô chủ Haruno và Uchiha cơ chứ! Nó không thể chịu được sự hờ hững của cậu.
- ANH LÀ XÃ HỘI ĐEN THÌ ĐÃ SAO… - Nó gào lên, cậu dừng lại, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên, nhìn xuống đôi mắt ầng ậc nước của nó.
- Anh với em như hai thế giới riêng biệt, em phải hiểu chứ! - Ánh nắng chiếu lên gương mặt thiên thần của nó, tim cậu đập mạnh, cố cứng rắn lên. Cố kìm chế để không chạy xuống ôm chầm lấy thân hình bé nhỏ của nó. Satomi đứng bên cạnh nhếch mép cười nhìn nó.
- Tại sao lại không? - Nó nhìn cậu đầy uất hận, không chịu bỏ cuộc, tới lúc này thì nó có thể bất chấp tất cả.
- Giống như… em không thể lên tới đây chỉ trong 2 phút. - Cậu thờ ơ nhìn nó, đi cầu thang máy còn phải 5 phút mới tới nơi thì dù cho nó có là gì cũng chẳng thể tới được. Nó trân trân nhìn cậu, cái nhìn khó hiểu.
- Sakura, em thôi đi ! - Cậu đút tay vào túi quần tiếp tục đi, nó vẫn chạy theo cậu phía dưới, đám bảo vệ vẫn đang truy lùng nó. Giờ nó phải làm gì? 2 phút lên được tầng 5 ư? Nó nghĩ tới chuyện này đúng là ngu ngốc. Nhưng… nó là thần nữ và… có thể làm được những điều người thường không làm được, lời thần nữ Kasumi đã nói với nó như vậy trong giấc mơ.
- EM SẼ LÀM ĐƯỢC, SASUKE ! - Nó hét lên, cậu đứng lơ đãng chờ xem nó có trò gì, cậu nghĩ tới nước này thì nó chỉ có thể bỏ cuộc. Cả trường ồ lên một tiếng, còn hơn cả được xem phim tình cảm lãng mạng í chứ!
- Kia rồi, con bé đó, tóm lấy nó! - Đám bảo chen chúc vào đám đông vây quanh nó. Nó toát mồ hôi, vì tình yêu nó có thể… BẤT CHẤP TẤT CẢ. Nắm chặt bàn tay, tiên đan ơi? Hoạt động nào, nó dồn hết lực xuống bàn chân.
Hàng nghìn người trố mắt nhìn nó, đám bảo vệ cũng sững lại nhìn nó. Giữa cái thời tiết mùa xuân ấy, một cô bé với bộ váy trắng đang dần dần bay lên giữa những cánh hoa anh đào. Nó cười, lên hết tầng 1 mọi người chỉ nhìn nó với ánh mắt không tin được, như thần tiên tái thế. Mọi hành động như tê liệt lại, nó nhẹ nhàng bay lên giữa đám người đông đúc để đến với tình yêu của nó. Cậu nhìn nó cũng ngạc nhiên không kém, chỉ phút trốc nó đã đối diện với cậu.
- 1 phút 15 giây. - Nó nở một nụ cười, đôi bàn tay nó ôm lấy cổ cậu, đặt một nụ hôn trên môi để chứng tỏ thứ tình yêu mãnh liệt trong con người nó. Thời gian như ngừng trôi, nó nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống. Người cậu tê liệt, nụ hôn nhẹ nhàng, người nó vẫn lơ lửng trên không khí tạo thành một khung cảnh huyền thoại mà chẳng ai làm được. Kết thúc nụ, nó đứng lên lan can của trường, cậu kéo nó xuống, ôm chầm lấy hình dáng bé nhỏ quen thuộc ấy. Dụi đầu vào mái tóc nó như kìm kiếm mùi hương quen thuộc. Nó cũng ôm lấy tấm lưng rộng của cậu, Satomi chỉ còn nước há mồm nhìn nó, không còn ai nghĩ tới sự gen tức của bản thân nữa.
Ngày em cố nén nỗi đau sẽ đến... một lúc nào đó em sẽ ra đi. Ngày em đau đớn như kẻ ngốc, em biết phải làm sao đây? Con tim đi theo tình yêu, em có thể làm gì được chứ?
***
Nó mặc chiếc váy trắng ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi tách cà phê sữa ngọt ngào. Trốn nhà là quyết định táo bạo của nó, mặc kệ tất cả, chỉ cần được bên cậu thì nó đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Cậu ngồi đối diện nhìn nó, cả ngày nay nó bám cậu như sêm, giờ đây cậu chẳng còn chút ý thức nào để đẩy nó ra xa mình. Ngay cả liều mạng sống, cậu cũng phải bảo vệ nó và cậu tin, mình đủ sức bảo vệ nó.
Ngày 14 / 12, tại biệt thự Huyga, Neji có việc nên phải sang Vân Quốc, cậu hứa với nhóc là sẽ về trong ngày hôm nay, trước khi đi cậu đã hôn nhẹ lên trán nhóc. Nhóc không nói gì, đến khi cách cửa phòng đóng lại, nhóc chỉ nói hai từ “ Tạm biệt ” như báo trước một điều gì đó không lành. Nhóc ngồi mên mê chiếc vòng cổ hình thánh giá bằng bạc, có tiếng cửa mở, tiếng bước chân tới gần nhóc và. . .
“ Shụt ! ”
Máu bắn lên tường nhà, thân xác của cô người làm đổ rạp xuống, đôi mắt trợn lên kinh hoàng. Chiếc giường trắng bị máu nhuốm đỏ, nhóc đưa tay lên tháo đôi tròng mắt ra, để lộ đôi mắt màu đen tuyền như màn đêm u tịnh không lấy một ánh sao. Đôi mắt đen xoáy sâu tận cùng vào một không gian vô định nào đó…
“ Bừng … ! ”
Từng tiếng nổ liên tiếp phát ra, mọi vật cháy bùng lên, ngọn lửa màu đen kì bí như trêu ngươi người khác. Ống nước ngầm bắn tung toé làm bộ tóc nâu ướt sũng từ từ chuyển sang màu đen tuyền, đôi mắt đỏ dừng lại ở cánh cửa, đưa tay lên túm lấy bộ tóc giả lôi ra để lộ mái tóc dài qua hông màu đen. Bộ váy đen bằng da để hơi lộ ngực bên dưới là nhiều lớp vải voan mỏng xếp như chiếc váy ngắn gần tới đầu gối, đôi tất đen lưới dài qua đầu gối, nhóc mặc thêm chiếc áo da mỏng dài tay bên ngoài, đôi giày bằng cao su dẻo bóng nhoáng. Nhóc bước ra ngoài với chỉ một màu đen đặc trưng, lưỡi kiếm sáng loáng, đuôi kiếm có hình cây quạt nửa đỏ nửa trắng, từng bước chân lên cầu thang hướng tới ánh trăng bàng bạc bên ngoài sân thượng.
Vào lúc 10h tối, nó đang ngồi xem phim thì bất giác giật mình, quá khứ sâu chuỗi lại với nhau, cô nhóc ấy phải chăng nhìn từ góc độ khác của gương mặc sẽ giống một người mà nó đã từng gặp. Đứng dậy chạy ra khỏi nhà, lúc đó cậu đang có việc nên không thể về nhà sớm hơn 12h. Nó bắt taxi tới biệt thự Huyga, lập tức lên phòng nhóc với lí do có việc quan trọng, tất nhiên nhà Huyga luôn muốn có một quan hệ tốt đẹp với họ Haruno nên chẳng ngại từ chối. Nó chạy lên phòng Neji, chẳng thấy nhóc đâu, bàng hoàng khi thấy chiếc giường trắng bị nhuốm máu đỏ tanh tưởi và thân xác người giúp việc còn mặc bộ y phục màu hồng phấn nằm trên sàn nhà với đôi mắt mở to như vừa nhìn thấy quái vật.
‘ Bụp ! ’
Nó giật mình quay người lại, chiếc đèn tường bỗng dưng tắt ngóm, giống như bị chập điện vậy. Không gian quanh nó trở nên đen tối, nó bám vào tường đi tới nơi có chút ánh sáng gần đó.
- Tenta? Cô ở đâu? - Nó lần theo hành lang đến nơi có chút ánh trăng, gặp một chiếc cầu thang, mạnh dạn bước lên chiếc cầu thang được thiết kế theo kiểu Châu Âu. Chiếc cửa gỗ đã mở sẵn như đợi nó từ khi nào, bên ngoài là sân thượng của biệt thự Huyga, nơi cao nhất cửa ngôi nhà. Ánh trăng bạc tròn vành vạnh chiếu thẳng vào biệt thự, nó đi ra ngoài sân thượng nhưng chẳng thấy ai, gió thổi lồng lộng khiến gai ốc nó không ngừng nổi lên tựa hồ đang đóng vai chính của phim viễn tưởng vậy. Quay phắt lại phía sau, trên chiếc cột trụ bằng sắt lớn, hình ống dài, phía trên là hình chữ H lớn sáng đèn, trên chữ H ấy là một thân người đen như chú mèo ngồi trên, thanh kiếm Kusanagi được trống lên bên cạnh. Nhóc nhìn nó bằng ánh mắt băng lãnh.
- Cô là… Uchiha SeNa? - Nó bất giác hỏi, những mảng kí ức đan xen xâu chuỗi đã dẫn đến một kết luật khá đúng.
- Thần nữ? Người đến đây làm gì? - Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Để ngăn ý đồ của cô lại.
- 14 / 12 của mười năm trước, nhà Huyga đã giết cả gia đình nhà Tenta, đã cướp đi những người tôi thân yêu nhất, và ngày này của mười năm sau… cả gia tộc Huyga sẽ chết ! - Nó bất giác rởn gai ốc, lùi lại phía sau, phía sau không có một chiếc lan can nào ngăn cách cả, phía dưới là 10 tầng sâu hun hút, đen thui khiến ai cũng phải khiếp sợ.
- Neji, thật sự yêu cô, đừng làm thế! SeNa. - Giọng nó run run.
- Bất biết, xin lỗi Thần nữ ! - Dứt câu, nhóc cầm thấy thanh kiến nhảy xuống phía dưới, dần dần đi tới chỗ nó. Nó sợ hãi tới xanh mặt, đôi mắt lục bảo run rẩy.
- Cô định làm gì? - Nó cố gắng bình tĩnh để không thở gấp gáp. Cây kiếm sáng loáng vung lên, nhóc đi nhanh rồi dần dần thành chạy lao tới chỗ nó. Xoay một vòng cây kiến lao tới người nó, theo phản xạ nó lùi lại phía sau để tránh, mũi kiếm chỉ cách nó khoảng 1,5 cm, tựa hồ người nó đang trên mây.
- AAAAA… - Nó hét lên kinh hoàng, cả thân người nó rơi xuống phía dưới, tai nó ù đi. Phía dưới là cái ngõ hẹp bên cạnh biệt thự Huyga, một cậu nhóc ăn mày đang lục lọi thùng rác, nhìn lên, một thân người rơi từ độ cao khoảng 10 tầng xuống. Cậu nhóc chỉ biết há mồm ra mà chẳng hét nổi câu nào. Ý thức nó trỗi dậy, Sasuke, nó không được chết một cách lãng xẹt thế này. Nhắm mắt lại, nó đưa tay lên ngực như thi triển một thuật nào đó.
“ Phập ”
Đôi cánh màu đào long lanh ánh lên những vệt sáng huyền ảo, những cánh hoa anh đào rơi từ chiếc cánh xuống, cậu bé được thể sắp rụng cả quai hàm xuống. Chỉ còn 2m nữa là nó tiếp đất rồi, nó xoay người lại lao lên, đôi cánh màu đào toả ra thứ ánh sáng huyền ảo, những cánh hoa anh đào từ chiếc cánh không ngừng rơi.
- Ch… Chúa ơi ! Con gặp th… thiên thần. - Bánh mì trên tay cậu bé rơi xuống đất, nước dãi chảy dài từ miệng xuống. Ánh mắt không chớp nhìn về phía một thiên thần đang bay lên trên trời.
- DỪNG LẠI SENA ! - Nó hét lên, nhảy lên sân thượng, nhóc quay lại nhìn nó, đôi lông mày hơi nhíu lại nhìn thứ đằng sau nó rồi nhóc lại nhìn vào đôi mắt lục bảo đang run lên vì sợ ấy. Nó nhìn thẳng vào đôi mắt đen đang chuyển động, xoáy sâu vào nó, từ từ chuyển sang màu đỏ - Sharingan mức độ hoàn hảo, nó như bị thôi miên bởi đôi mắt đó, người nó nóng ran như có một lực nào đó áp lên người rất khó chịu, bàn tay nắm chặt đến đỏ lừ.
“ BÙM ”
Tiếng nổ lớn phát ra kinh hoàng, chữ H bốc cháy, nhóc lấy tay ôm mắt đau đớn, người nó đổ rạp xuống, đôi cánh tan biến thành những cánh hoa anh đào. Ngẩng mặt lên, một vệt máu thẫm dài chảy từ mắt nhóc xuống.
- Quả là, không hổ danh là thần nữ, chống được cả Sharingan của ta ! - Một lực vô định nào đó trong nó chống lại Sharingan của nhóc đang dần thiêu dụi người nó, lực bật lại khiến Sharingan phản tác dụng ngay lập tức nhóc chuyển sang cột trụ H là nạn nhân hứng chịu. Dùng Sharingan nhiều sẽ khiến cho thị lực của người dùng giảm, hoàn toàn có hại. Người nó do chịu hai luồng sức mạnh ngược nhau như hai cực bát quái, chưa thích nghi được khiến sức khoẻ suy nhược nặng.
Hình chữ H bốc cháy tạo nên một tiếng nổ lớn, Neji nhìn lên biệt thự, cậu cách khá xa Konoha nhưng biệt thự họ Huyga rất cao nên có thể quan sát được. Không hiểu chuyện gì xảy ra, cậu tăng tốc trở về thành phố. Mọi người chạy toán loạn vì vụ nổ lớn ấy, đám giúp việc hét ầm lên, đám vệ sĩ được tập hợp để bảo vệ khá đầy đủ. Ông Hizashi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nới lỏng calavat ra, bà đưa cho ông lọ thuốc an thần và cốc nước. Ông ở yên trong phòng, kí ức như được phục hồi, cái cảnh ông tàn sát cả nhà Shinbe để lấy giấy tờ bàn giao công việc, có phải đã đến ngày ông phải trả giá?
Tiếng sắt cọ sát với nền đá phát lên một thứ âm thanh rùng rợn, nhóc lê kiếm trên nền nhà bước xuống cầu thang. Đôi mắt huyết sắc chết chóc tựa thần chết tới đòi mạng của những kẻ xấu. Đám vệ sĩ nhìn thấy nó, bình tĩnh lên súng, có kẻ cầm dùi cui điện. Tiếng kiếm va vào sàn nhà vẫn vang lên đều đặn, từ từ trở nên nhanh hơn, một vệt sáng loáng giữa nền đèn vàng vọt. Tiếng kiếm va vào sắt, tiếng chết chóc, tiếng súng, nhóc nhảy lên xoay người chém qua một lượt dãy đầu ngã xuống. Nhóc né, nhóc chém, ai bị đôi mắt huyết sắc ấy làm loạn trí. 20 tên gục xuống, máu nhuộm đỏ tường, nhuộm lên màu bạc kiêu hãnh của thanh Kusanagi. Mái tóc đen dung chuyển theo từng bước chân của chủ nhân, đôi mắt huyết sắc không ngừng chuyển thành nhiều dạng khác nhau tạo thành một vòng tròn đen trong mắt.
Ông Hizashi toát mồ hôi, màn hình hiện lên những cảnh tượng kinh hoàng mà chắc cả đời ông sẽ chẳng bao giờ quên. Ông cầm điện thoại run rẩy bấm số báo cảnh sát, vệ sĩ hơn 200 người cũng đã chết gần hết. Nghĩ gì ông lại bấm số Neji, cậu vội vàng bắt máy và câu chuyện của 10 năm trước như được hồi thuật lại.
Sasuke nhìn thấy vậy, liền quay về nhà. Tới nhà biết tin nó đã tới nhà Neji, cậu vội vã phóng tới biệt thự Huyga. Tiếng hét thất thanh, kinh hoàng, tiếng kiếm đâm vào da thịt, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên. Máu, con quỉ ấy đang rất phẫn nộ và cần máu. Cậu chạy lên phòng Neji, bật điện lên, vũng máu đỏ thẫm in lên giường và xác người giúp việc nằm trên sàn nhà, tìm mọi nơi nhưng không thấy nó, lần theo hành lang lên cầu thang, phía trước là vầng trăng tròn khổng lồ, cửa đã mở sẵn từ lúc nào. Cậu cố tìm kiếm bóng hình nhỏ bé quen thuộc, thấy nó, cậu vội vã chạy tới.
- Sakura, Sakura? Tỉnh dậy nào! - Cậu gọi nó, bàn tay nó hơi di chuyển, miệng mấp máy.
- Ngăn… cô ta lại… Sharin… gan ! - Nó lả đi, cậu cố tìm cách để cứu nó thoát khỏi lực kình của Sharinga. Neji cũng đến lúc tới nơi, vội chạy lên phòng mình, cũng chứng kiến cảnh tượng kinh khủng trong phòng mình. Sasuke cõng nó trên vai chạy xuống. Neji chạy theo hành lang, những cái xác đáng sợ nằm la liệt, máu chảy thành vũng, cậu cố đi tìm bóng dáng ai đó, để ngăn cho cơn thịnh nộ của nhóc không làm hại ai khác.
“Bụp”
Cánh cửa gỗ bật mở, ông Huyga nhìn ra ngoài, đôi bàn tay run rẩy đặt chiếc điện thoại xuống. Người nó dính bê bết máu, thanh kiếm từ từ tiếng tới chỗ ông.
- Đến lúc… mạng đền mạng rồi… thưa ông Huyga! - Nhóc nói bằng giọng băng lãnh, chính ông là kẻ sát hại gia đình Shinbe 10 năm về trước, đã giết đi người bạn Tenta mà nhóc yêu thương. Chỉ còn nhóc sống, thoát khỏi cái ngày kinh khủng ấy, nhóc đã thề, sẽ có một ngày cả nhà ông sẽ bị huỷ diệt.
- N… Ngườ…người đâu. - Ông quát nhưng không có tiếng đáp lại, nhóc giơ chiếc vòng cổ bạc hình thánh giá.
- Ông khiến người khác rơi nước mắt, người khác sẽ làm ông chảy máu mắt ! - Nhóc từ từ tiến tới, kiếm dính máu dê trên nền đá kêu lên như thời khắc tử thần đang dần đến với ông.
“ Choang ”
Chiếc vòng thánh giá rơi xuống nền nhà, bà Huyga đứng bên cạnh cũng run rẩy chân tay, thanh kiếm được nhấc lên khỏi sàn, ánh mắt đỏ xoáy sâu vào ông. Bà liều mạng lao ra, nắm lấy tay nhóc giữ lại, vừa khóc vừa gét.
- Chạy đi. Lão gia chạy đi, tôi xin cô hãy tha cho ch…
“ Shụt ! ”
Nhóc hất tay bà ra, vung kiếm thành một đường. Ông đang chạy ra cửa, quay lại, thân xác bà ngã xuống, đôi mắt mở to sợ hãi. Máu nhỏ từng giọt từ trên kiếm xuống, nhóc quay lại nhìn thẳng vào ông, đôi mắt huyết sắc lại xoáy sâu.
“ Bừng ! ”
Từng thứ trong phòng bốc cháy, ngọn lửa đen chết chóc. Ông sợ hãi chạy đi, nhóc chỉ lẳng lặng đi theo. Xác người nằm lăn lộn, ông vấp phải ngã nhào về phía trước. Nhóc đi tới, ông bò ra phía sau, quay lại nhìn nhóc, đôi mắt băng lãnh không biểu hiện gì thêm.
- TENTA . . .
“ Shụt ”
Máu bắn lên mặt nhóc, ông giãy nảy một cái rồi nằm im. Cậu chứng kiến toàn cảnh, sững người, đôi mắt hốt hoảng nhìn nhóc. Đến đây, cậu cũng được nghe toàn bộ câu chuyện, bố cậu đã kể lại trong điện thoại. Kia đâu phải Tenta, đâu phải khuôn mặt ấy. Đôi mắt huyết sắc nhìn cậu bỗng lặng lại. Cậu khuỵ xuống dưới xác bố mình, dù cậu không bao giờ nghe lời ông nhưng dù sao, ông cũng là bố cậu. Đau đớn, tột cùng của sự đau đớn, bánh xe định mệnh khẽ kêu lên một tiếng “ Kẹt ” đáng sợ.
- Neji ! - Sasuke chạy tới, trên vai là nó đã ngủ say, Sasuke nhìn toàn cảnh nơi này nhìn lên đôi mắt huyết sắc kia.
- Công chúa, người…? - Cậu ngạc nhiên nhìn người con gái kia. Đó có thể được coi là em họ của cậu, nhưng từ nhỏ đã được nuôi lớn ở Kim Quốc, là một người con gái nặng tình, yêu động vật. Sau một vụ thảm sát ở gia đình mà nhóc được gửi nuôi ở đó, nhóc đã thay đổi hẳn, trở lên máu lạnh, ngày ngày vùi đầu vào để luyện kiếm. Thì ra, cái người mà sát hại cả gia đình Shinbe để cướp đoạt quyền sở hữu công ty lại là bố của Neji - Huyga Hizashi
- S… Sao em lại đối sử như vậy với tôi? - Neji nói trong sự đau xót, khuôn mặt thể hiện rõ sự thất vọng, bất lực nhìn nhóc. Thanh kiếm vẫn còn nhỏ máu từng giọt thẫm màu, nhóc nhìn anh, đôi mắt đỏ vẫn lạnh băng, đôi môi mím chặt như kìm nén thứ tình cảm nào đó. Neji đứng dậy tiến gần nhóc, cầm bàn tay nhỏ nhắn cầm kiếm đưa lên, giương kiếm thẳng vào ngực mình, nhóc tròn mắt nhìn cậu.
- Để trả thù, hãy giết nốt tôi đi ! - Một giọt nước mắt đắng cay lăn dài trên khuôn mặt cậu, đôi mắt ngọc trai đau khổ nhìn nhóc, tay cầm lưỡi kiếm đã rỉ máu. Con quái vật trong nhóc như tan biến dần, bàn tay nhóc run lên.
- Neji, đừng ! - Sasuke nói to, vì có nó trên lưng nên chẳng kịp xoay sở mà chỉ đứng đằng sau nhìn.
“ Shụt ! ”
Đôi mắt nhóc mở to, máu bắn lên gương mặt trắng trẻo của nhóc. Cậu tự ấn kiếm vào ngực mình, dù nhóc có là ai thì cậu vẫn luôn yêu nhóc, yêu hết thuốc chữa! Người cậu ngã xuống cạnh bố mình, đôi mắt ngọc trai nhoà đi.
- NEJII… - Nhóc gào lên, vứt chiếc kiếm đi, nhóc chạy tới ôm lấy cậu. Nước mắt lăn dài trên mặt, đôi mắt đỏ trở về thành màu đen của màn đêm. Tiếng còi cảnh sát kêu ầm ĩ dưới nhà, mọi thứ trước mắt cậu mờ đi tựa ảo ảnh. Chỉ thấy có thứ chất lỏng mặn đắng rơi trên khuôn mặt cậu, miệng cậu mấp máy.
- Đừng bỏ mặc em, Neji, xin anh đấy ! - Nhóc khóc oà lên, nước mắt kìm nén bao lâu cứ thế tuôn ra hết. Lí trí chẳng thể nào thắng nổi trái tim, không thể phủ nhận một sự thật hiển nhiên rằng nhóc đã yêu chàng trai của tuyết này ! Yêu, rất nhiều.
- Đ… Đừng… sợ! - Cậu nói như thở, cuối cùng nhóc cũng đã khóc vì cậu, cuối cùng thì nhóc cũng đã chịu thừa nhận tình cảm của mình. Đôi môi cậu nhếch lên cười, nụ cười thoả mãn không chút gượng ép. Nhóc ôm lấy người cậu khóc nức nở, tiếng bước chân lên cầu thang càng lúc càng gần, cảnh sát đã lên tới nơi, kinh hoàng bởi khung cảnh trước mặt. Ai cũng dè chừng nhóc, giương súng đã lên đạn thẳng vào nhóc. Cảm thấy phạm không có hành vi chống trọi, chúng mới lao vào tóm lấy hai tay nhóc lôi dậy. Cậu thoi thóp thở được đưa đi bệnh viện. Sasuke đứng như trời trồng, trên lưng là nó, cậu hiểu mình không nên xen vào chuyện này thì hơn.
“ Cạch ”
- Nếu có duyên, nhất định em sẽ tìm đến anh ! - Chúng còng tay nhóc lại, mái tóc đen che đi nửa khuôn mặt, nhóc nói một cách bình tĩnh ngoái lại phía sau nhìn thân xác Neji đang được đưa đi. Trên môi hiện nên một nụ cười của quỉ dữ và đôi mắt đỏ đang xoáy sâu vào không gian vô định như muốn nhấn chìm tất cả trong biển lửa.
Sasuke cõng nó lên xe, chiếc váy đã lấm lem bẩn, mái tóc hồng rối bù lên có vương cánh hoa anh đào. Trông gương mặt nó giờ rất hiền, không còn vẻ ngang bướng, lầm lì nữa! Thay vào đó là gương mặt như thiên thần, phải, bạn gái cậu là Thần Nữ. Đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nó, cậu phóng xe ra khỏi biệt thự Huyga, nơi vừa sảy ra một vụ thảm sát lớn. Cậu không nhận một lời phỏng vẫn nào của phóng viên, mấy tên cảnh sát cũng đã được lót nên sẽ coi như cậu không xuất hiện trong hiện trường vụ án. Phạm nhân thì cũng đã bắt, nhưng đâu ai biết, còn những chuyện kinh hoàng hơn sắp sảy ra với những con người này.
Pơ sữa : Cả nhà ăn tết vui vẻ nhé . Su lì xì cho hẳn 2 chap HOT nhe . Nhớ lì xì lại người ta vài cái Thanks nữa đấy, chăm cmt thì Su mới có hững viết mà ra đc chap mới nhé . Chúc mừng năm mới ^^
9/2/2013, 1:14 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1203
Tổng số bài gửi : 790
Ngày tham gia : 24/08/2012
Status : Cố gắng làm những việc bình thường để trở nên phi thường ^^!~
Được Cảm Ơn : 41
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Dã man...bây h là 1h11 @_@ Đọc tuy phải là truyện ma nhưng thấy ớn qá :- s...Thảm sát gia đình @_@ Su viết truyện kịch tính qá : ))...good job : x Thằng Sas nóa chứng kiến toàn bộ cứ như xem phim 3D ấy nhễ Càng đọc càng thấy hay...muốn đọc tiếp ds...haizz...Và Neji ở 1 TG khác lại "sắp sửa" ra đi : ( Ôi cái số phận :-s...chã mún thía tẹo nào...hjx hjx : (
9/2/2013, 12:01 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 824
Tổng số bài gửi : 468
Ngày tham gia : 08/03/2011
Status : chinh phục ước mơ
Được Cảm Ơn : 47
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
chap này buồn buồn. Tiếp tục nhe su
9/2/2013, 10:51 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1133
Tổng số bài gửi : 463
Ngày tham gia : 13/06/2012
Status : Chán quá
Được Cảm Ơn : 85
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Máu me...chém giết....Chap này hay nhưng bùn ghê. Tks Su nhak
10/2/2013, 7:48 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 109
Tổng số bài gửi : 46
Ngày tham gia : 04/05/2012
Status : Uầy ! Anh yêu ảo lòi :))*~~
Được Cảm Ơn : 21
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Có ai hiểu Su viết dì k Có nghĩa là cái quá khứ ấy là Công chúa Sena được chứng kiến tất cả và mượn danh của người bạn xấu số - Tenta để trả thù bằng cách cải trang giống TenTen, xây dựng một quá khứ đáng thương để tiếp cận Neji , mục tiêu chính là trả thù cả nhà ông Hizashi T,T
11/2/2013, 3:00 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1203
Tổng số bài gửi : 790
Ngày tham gia : 24/08/2012
Status : Cố gắng làm những việc bình thường để trở nên phi thường ^^!~
Được Cảm Ơn : 41
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Su bé đã viết:
Có ai hiểu Su viết dì k Có nghĩa là cái quá khứ ấy là Công chúa Sena được chứng kiến tất cả và mượn danh của người bạn xấu số - Tenta để trả thù bằng cách cải trang giống TenTen, xây dựng một quá khứ đáng thương để tiếp cận Neji , mục tiêu chính là trả thù cả nhà ông Hizashi T,T
Ủa...thì cái này ai chã biết má == Đọc rõ ràng rồi còn gì...mà có chuyện gì sao ? Sao lại nhắc lại ế...chắc chắn là mn đều hiểu mà :-?
11/2/2013, 10:05 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1133
Tổng số bài gửi : 463
Ngày tham gia : 13/06/2012
Status : Chán quá
Được Cảm Ơn : 85
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Su bé đã viết:
Có ai hiểu Su viết dì k Có nghĩa là cái quá khứ ấy là Công chúa Sena được chứng kiến tất cả và mượn danh của người bạn xấu số - Tenta để trả thù bằng cách cải trang giống TenTen, xây dựng một quá khứ đáng thương để tiếp cận Neji , mục tiêu chính là trả thù cả nhà ông Hizashi T,T
Có hỉu mà Su. Su viết chap này thấy rõ sự thật mà ^.^
16/2/2013, 12:22 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 109
Tổng số bài gửi : 46
Ngày tham gia : 04/05/2012
Status : Uầy ! Anh yêu ảo lòi :))*~~
Được Cảm Ơn : 21
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Sao k sửa bài đc v. nè
17/2/2013, 5:10 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 824
Tổng số bài gửi : 468
Ngày tham gia : 08/03/2011
Status : chinh phục ước mơ
Được Cảm Ơn : 47
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Su bé đã viết:
Sao k sửa bài đc v. nè
bài có comment rồi thì không sửa đc đâu
24/2/2013, 1:51 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 109
Tổng số bài gửi : 46
Ngày tham gia : 04/05/2012
Status : Uầy ! Anh yêu ảo lòi :))*~~
Được Cảm Ơn : 21
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Chap 32 :
Đôi mắt lục bảo hé mở, mọi thứ như màn sương phủ mờ bắt đầu trở nên rõ nét, đầu nó đau nhức choáng váng, người nặng trịch như chẳng phải của nó. Ánh sáng hiu hắt nên đôi mắt nó không mất quá nhiều thời gian để thích nghi, nó từ từ ngồi dậy nhìn quanh căn phòng chỉ mang hai màu chủ đạo là trắng và đen, đồ đạc trong phòng có vẻ quen thuộc đối với nó. Cách một khoảng tường nhỏ là một bức tường hoàn toàn làm bằng kính nhưng đã bị che đi bởi chiếc dèm đen, bên cạnh là chiếc đàn piano bằng ghỗ sơn đen nhẵn bóng, căn phòng im như tờ. Nó bước xuống giường, trên ngường mặc chiếc váy trắng mỏng manh, chiếc váy đã lem liếc vết bẩn, nó bước trên nền nhà đen nhẵn lạnh buốt, nó đã biết chủ nhân phòng này là ai. Tivi vẫn còn bật chứng tỏ có người vừa ở trong này, nó nhẹ bước tới chiếc ghế Sopha bằng nhung trắng, đang là chương trình thời sự, nó lắng tai nghe những điều trên tivi...
“ Ngày hôm qua, tại biệt thự nhà ông Huyga Hizashi - chủ tịch công ty bất động sản lớn ở Konoha đã sảy ra một vụ thảm sát đẫm máu kinh hoàng. Khi chúng tôi đến nơi thì đã không còn một ai sống sót, ngoại trừ con trai của ông - là Huyga Neji vẫn đang nằm trong viện điều trị do bị một vết đâm khoảng 10cm gần tim. Đêm kinh hoàng ấy đã làm cháy cột trụ bằng sắt lớn hình chữ H trên tầng thượng của biệt thự, 150 người chết trong đó có cả vệ sĩ và người làm, ông Huyga và phu nhân đã tử nạn. Người gây ra cuộc thảm sát lại chính là công chúa của Hoả Quốc - Uchiha SeNa, chỉ mới 16 tuổi mà cô đã có thể tàn sát người như vậy, thật là không tin nổi ! Chuyện này đã làm kinh thiên động địa tới Ngũ Đại Cường Quốc, có người đã phán đoán rằng con quỉ Sharingan trong truyền thuyết đang gần được hồi sinh. Hội đồng chuyên gia của Vân Quốc còn nói rằng con quỉ ấy đã ấn định Sharinga cho hai người - một nam và một nữ tộc Uchiha, và chúng tôi xin cảnh báo với mọi người rằng Sharingan RẤT NGUY HIỂM.
Hiện công chúa Uchiha SeNa đã bị tước bỏ danh vị và đang bị bắt giam tại nhà tù có các thiết bị canh giữ tối tân, vệ sĩ được rèn luyện tinh nhuệ. Việc sử quyết công chúa còn đang được hội đồng bàn bạc... ”
Nó tròn mắt nhìn màn hình tivi, là cái cảnh đáng sợ xác người nằm la liệt trên sàn nhà, và nhất là cảnh ông Hizashi mắt trợn ngược lên như đã nhận được cái chết đáng sợ và đau đớn. Đầu nó lại đau nhức, mọi sự việc tối hôm qua diễn ra như cuốn phim quay chậm. Thật sự quá kinh khủng, lồng ngực nó nghẹn lại như có thứ gì đó chặn không cho nó thiwr, cuối cùng thì nó vẫn không thể ngăn được Uchiha Sena, là thần nữ mà vô dụng thế sao! Tiếng tivi tiếp tục làm nó chú ý.
“ Tại học viện nổi tiếng ở Konoha đã sảy ra một vụ việc khá kì lạ, một cô gái có máu tóc hồng xông vào học viện, khi bị bảo vệ tóm lấy cô đã bay lên tầng năm mà không dùng một thiết thị hỗ trợ nào. Chúng tôi đang phân tích về cô gái lạ này, cuộn băng chỉ ghi được một đoạn ngắn do mọi người đều không thể tin được vào mắt mình. Năm nay quả là năm nhiều điều đáng phải nói... ”
Hình ảnh nó bay lên từng tầng được chiếu chậm, nó thở phào vì không có cảnh nó và cậu... Vậy thì... không sớm thì muộn thân phận nó sẽ bị phát giác, bố nó chắc chắn sẽ không để nó yên ổn. Nó đưa tay lên đầu, ngồi gục mặt xuống đầu gối, rối bời, lạc cảm xúc, nó muốn khóc nhưng nước mắt lại chảy ngược vào trong, lòng nó thắt lại. Sao nó lại ra nông nỗi này, yêu có gì là sai ư? Sao lại đẩy nó vào con đường bế tắc ấy, đẩy nó vào vòng xoay đáng sợ của định mệnh, của số phận. Dù có thế này, nó vẫn không hối hận vì đã chọn tình yêu.
« Cạch »
Cậu bước vào, trên tay là khay thức ăn gồm bánh mì quết mứt và sữa bò. Đôi mắt nhìn lên giường, rồi nhìn xung quanh phòng để tìm bóng hình quen thuộc của nó. Đôi bàn chân cậu bước chầm chậm tiến tới chỗ nó ngồi, cậu đã nghe qua bản tin vừa rồi, tâm trí cậu cũng chẳng khác gì nó nhưng một thứ gì đã thúc cậu phải thật bình tĩnh để gánh trên vai gánh nặng mà đang từng giờ giết dần bản thân nó. Cậu ngồi xuống đối diện với nó, đặt khay thức ăn lên sàn nhà. Nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy bàn tay đang run lên của nó, nó ngước nhìn cậu bằng ánh mắt như ướt, nó ôm chầm lấy cậu. Đôi chân quì xuống nền nhà lạnh buốt, tay quàng qua cổ cậu, khóc nấc lên. Cậu nuốt nỗi đau xuống, vuốt nhẹ mái tóc màu đào của nó. Chỉ vậy thôi, cũng đủ để hai trái tim hoà cùng một nhịp đập.
Anh đưa em theo với...
Cầm tay em và đưa lối...
Đến nơi đâu em có thể bên anh trọn đời...
Nơi thương yêu không phôi phai, được bên nhau mỗi sớm mai...
Cậu đặt nó ngồi xuống nền nhà, chăm chú nhìn vào khuôn mặt đã lớn lên nhiều của nó, bỗng cậu nhớ lại khuôn mặt ngây ngô cười của nó khi chưa biết cậu, nhớ cái tát đầu tiên của cậu, nhớ nụ cười tinh ranh như báo hiệu chuẩn bị một tai hoạ giáng xuống đầu cậu. Nhìn mái tóc dài buông chạm vào nền nhà, đôi mắt lục bảo long lanh, mũi nhỏ xinh, đôi môi đỏ phai lúc nào cũng như ướt. Cậu vén tóc mái của nó sang một bên, nhướn người về phía nó.
- Em chỉ cần tin và yêu anh thôi ! - Môi cậu chạm môi nó, tay cậu vuốt từ tóc mái xuống. Đôi mắt nó mở hờ, hàng mi khép lại cảm nhận vị ngọt ở đầu môi. Cánh hoa đào đẹp nhất mà cậu đang nâng niu từng chút, để bàn tay bẩn thỉu nhuốm máu tanh của cậu không chạm tới nó. Cậu sẽ yêu nó theo cách riêng của cậu, không một ai có quyền được chạm đến bông hoa ấy, nếu không... Kết cục thật là bi thảm!
***
« Rầm »
Bố nó đập bàn, những tên vệ sĩ hoảng sợ cúi rạp đầu xuống. Ông đỏ mặt tía tai nhìn một lượt, chửi rủa cũng đã chửi rồi không ngờ tên nhóc đó lại cứng đầu như vậy.
- Các người, phải tìm bằng được công chúa về cho ta! Cả con nữa, Deidara, hãy đi tìm nó về đây. Ba ngày nữa nó phải về Thuỷ Quốc để nhận phong tước Thần Nữ. - Ông gằn lên giận dữ, Deidara chỉ thờ ơ nhìn bố rồi gật đầu một cách chán nản. Thật ra anh cũng đồng tình với hành động của nó, chỉ cần hai ngày nữa nó không xuất hiện thì lễ hội đăng quang Thần Nữ sẽ huỷ.
***
Nó ngồi trầm ngâm bên chiếc cửa sổ trắng nhìn ra ngoài, bên ngoài vườn có cây hoa anh đào đã lớn tuổi. Tán cây lớn, phân thành nhiều nhánh, hoa anh đào phủ một vùng vườn, chúng nhẹ nhàng thả người xuống để gió cuốn đi đến một vùng trời xa xôi nào đó, nào cánh hoa bé nhỏ biết rằng gió kiêu sa, ác độc, gió vô tình để cánh hoa mỏnh manh bị dập nát, vấy bẩn, để có một kết cục chẳng ai ưa. Nó đang ở trong một ngôi nhà nhỏ ở ngoại thành Konoha, nơi đây yên tĩnh chỉ có tiếng chim hót líu lo, tiếng gió thổi hiu hiu, tiếng những con vật nhỏ bé. Nó vô cùng thích nơi này, ngoài ra nơi này không ai có thể biết tới và được bảo vệ chặt chẽ, tựa có cao siêu bao nhiêu cũng chẳng xâm nhập nổi. Đôi mắt màu lục bảo lơ đãng nhìn ra bên ngoài, chân đung đưa theo nhịp nhạc.
Đôi chân trần nhỏ nhắn bước xuống nền đá, chiếc váy trắng chuyển động theo từng bước chân, dáng người tựa như con mèo nhỏ. Nó bước ra ngoài đi tới gốc cây anh đào, cánh hoa rơi lơ đãng vương vãi khắp nơi, vương trên mái tóc hồng của nó. Nó đưa tay lên đón lấy những cánh hoa, đúng là... chúng mỏng manh và yếu ớt. Cây anh đào và nó như hoà làm một, cậu đứng từ xa nhìn nó, một nụ cười đẹp mĩ mãn hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt cậu. Nó hí hoái làm gì đó bên gốc cây anh đào, cậu hơi cúi xuống nhìn.
- Ặcc, anh xuất hiện cứ như ma ấy! - Nó giật bắn mình, mặt xanh lét nhìn cậu như vừa bị bắt quả tang vụng trộm.
- Viết gì thế? - Cậu nhìn chằm chằm vào hình gì đó méo méo trên thân cây, nó đỏ lựng mặt nhìn cậu.
- Sakura... anh hỏi em là hình gì mà? - Cậu cúi xuống nhìn khuôn mặt đỏ như gấc của nó.
- H.. Hình trái tim. - Nó lắp bắp, cậu nhíu mày nhìn hình được cho là trái tim rồi lại quay sang nhìn nó. Một hồi cậu ngồi xuống cạnh nó, cầm con rao nhỏ khắc lên thân cây chữ gì đó, khuôn mặt nó hiện lên một hình dấu hỏi to đùng.
- S2 là gì? - Nó ngơ ngẩn hỏi cậu, cậu không nói gì mà chỉ cười, mãi tới tận sau nó mới hiểu, S2 là hình trái tim và cũng được viết tắt bởi hai chữ Sasuke Sakura.
~~~
Dạo này cậu thường đi đâu đó đến muộn mới về, vài tên vệ sĩ kè kè bên nó suốt ngày làm nó khá khó chịu. Những lúc cậu về mang theo vài vết thương trên người, nó vẫn không hiểu... hay là nó không chịu hiểu.
- Sasuke, anh làm gì mà bị thương nặng vậy? - Cậu đang tự băng bó cho mình, nó đứng ngoài cửa nhìn một cách thất thần, cậu quay đầu lại nhìn nó hững hờ, im bặt.
- Nói đi! Sasuke, tại sao anh lại bị như vậy. - Nó giận dữ quát lên, cậu vẫn im lặng cầm bông thấm thuốc lau lên vết thương trên tay. Đôi mắt đen láy không tỏ ra bất kì một sự đau đớn nào.
« Choảng ! »
Nó chạy tới hất phăng đống thuốc men trên khay nhôm bên cạnh cậu, Suietsu từ dưới nhà vội vã chạy lên phòng. Đôi mắt nó ánh lên vẻ uất ức, nhìn cậu tức giận, vết thương vẫn rỉ máu trên người cậu, cậu nhìn nó thờ ơ.
- Không phải chuyện của em!
- Thế anh coi em là cái gì? Hả? - Đôi mắt nó ầng ậc nước, chạy ra khỏi phòng. Bên ngoài Suigetsu đứng ngoài nghe toàn bộ câu chuyện, bàn tay nắm chặt lại bặm môi như kìm nén thứ gì đó. Khi nó đã về phòng hắn mới đi vào nhìn đống thuốc nằm lăn lóc trên sàn nhà, hắn quì xuống nhặt từng lọ thuốc bỏ vào khay quì xuống bên cạnh cậu, đôi mắt cậu đầy sự bất lực và căm hận bản thân, hắn quì xuống bên cạnh cậu.
- Cậu chủ, để tôi băng vết thương cho cậu. - Hắn nói nhỏ, ân cần, cầm bông thấm thuốc cà nhẹ lên từng vết chém sâu hoắm. Một tiếng rên cũng không hề có, cậu đã quen với nỗi đau da thịt. Nó ngồi trong phòng uất ức, cậu không tìm nó, một lời giải thích cũng không có, một ngày nó không ăn gì, cậu cũng chẳng màng. Cậu luôn tránh mặt nó, nó hờn giận. Tiếng cửa mở làm nó chú ý, khuôn mặt vẫn cúi gằm xuống như còn rất giận.
- Chị hai. - Giọng nói khác lạ khiến nó ngẩng đầu lên, không phải cậu, mà là Suigetsu, bộ tóc trắng tới vai, hàm răng nhọn như nanh cá mập, đôi mắt tím ánh lên sự nhanh nhẹn hoạt bát. Nó nhìn hắn chằm chằm như sinh vật lạ, không lẽ tên tảng băng lại nhờ hắn nói gì với nó chăng? ' Chị hai ' là cái cách xưng hô của những người ở đây với nó, tôn trọng và kính cẩn với nó. Hắn đặt khay thức ăn lên bàn, nó nhíu mày nhìn hắn.
- Chị ăn đi, dạo này trông chị xanh xao quá. - Đôi mắt tím của hắn không ánh lên vẻ gì là thành thật, thay vào đó là sự phiền hà. Nó quay mặt đi hướng khác.
- Cô còn định thế này bao lâu nữa? Cô biết gì về cậu chủ mà đối sử với cậu ấy như vậy! Đúng là tình cảm là thứ ngáng đường lớn nhất, tôi ghét cô, vô cùng gét! - Hắn rằn lên như đang rất tức giận, đôi mắt nó hoảng sợ nhìn hắn, gặm nhấm từng từ từng câu thoát ra từ miệng hắn.
- Cậu chủ phải suốt ngày kè kè bên cạnh để bảo vệ cho cô, những trận chiến chết đi sống lại cũng chỉ vì cô nhưng cô đã làm gì? Phải, đã đi theo cậu chủ là phải chấp nhận cậu ấy là xã hội đen. Chẳng phải cô đã nói xã hội đen thì đã sao sao? Đừng có mãi dựa dẫm vào cậu ấy thế! - Đôi mắt nó mở to, đôi môi mấp máy chẳng nói lên lời. Hắn bước ra khỏi phòng để lại khoảng không câm lặng. Nó bặm môi, từng giọt nước mắt rơi xuống, có phải nó đã ích kỉ quá không?
Nó vẫn giam mình trên phòng, nắng chiều nhè nhẹ liếm lên gương mặt hốc hác như thiếu đi linh hồn của nó. Đôi chân trắng ngần bước xuống giường, vừa lúc cậu đi ra khỏi nhà. Nó lén đi ra bằng cổng sau, bắt taxi theo sau xe cậu. Tới một ngõ ít người qua lại, những chiếc xe phân khối lớn xếp thành hàng dài gần vỉa hè. Nó men theo hàng xe tới một quán bar lớn, đám người trong bar chạy ra hết, ai cũng mang khuôn mặt kinh hãi. Nó bước gần tới quán, mở cửa chính ra, đập vào mắt nó một cảnh tượng khủng khiếp mà chắc cả đời này sẽ chẳng bao giờ quên. Đám người cầm mã tấu, rao, gậy đang điên cuồng giết nhau. Bàn ghế đổ vỡ, xác người nằm la liệt trên sàn nhà, mùi máu tanh xộc lên mũi, nó tưởng như cổ họng mình nao nao buồn nôn. Đôi mắt lục bảo sợ hãi, trong đám hỗn loạn ấy, cậu đang điên cuồng cầm chiếc xích sắt lớn quấn vào cổ một tên, kéo mạnh, tên nó trợn trừng mắt lên rồi nằm lăn ra đất, bàn tay nó run lên bám lấy thành cửa.
- Con ranh đó là người yêu của thằng Sasuke đó! - Một tên hét lên nhìn về phía nó, nó trở thành tâm điểm chú ý của cả bar.
- Bảo vệ cô chủ! - Suigetsu gào lên, vài tên vệ sĩ chạy tới gần nó. Chưa kịp định thần gì thì một chai bia bằng thuỷ tinh lớn bay thẳng vào đầu nó, chai thuỷ tinh rơi xuống vỡ choang. Nó khuỵ xuống, choáng váng, đưa tay lên đầu, một dòng máu đào chảy từ chán nó xuống, bàn tay dính máu, đôi mắt lục bảo sợ hãi. Nhanh chóng chủ nhân của chai bia đó bị chiếc xích sắt quấn lấy cổ, kéo tới.
- Tay nào? - Cậu nhìn hắn, mồ hôi hắn úa ra kinh hãi.
- Tao hỏi mày tay nào cầm chai? - Cậu gằn lên, đôi mắt đen trở thành màu đỏ, xoáy sâu vào hắn, máu từ miệng, hốc mắt, hốc tai trào ra một cách kinh khủng. Đôi mắt nó mở to, trợn trừng nhìn cảnh trước mắt.
- Sasuke... - Nó yếu ớt rên lên, cậu vác chiếc ghế sắt phi thẳng vào tên đang định xông tới chỗ nó. Cậu nhìn nó tức giận, đôi mắt nó hốc hác, đôi mắt sợ hãi tới nỗi không thể bật khóc. Suigetsu đưa cho nó một khẩu súng.
- Súng đã lên đạn, cô nên biết mình lên làm gì! - Suigetsu thì thầm vào tai nó, đôi mắt nó thất thần nhìn cái cảnh loạn lạc này. Cậu vẫn điên cuồng vung xích sắt, nhân lúc không để ý, có một tên cầm con dao nhỏ sắc bén lao tới trong chớp mắt.
« Bùm! »
Tên đó ngã xuống, đôi mắt nó mở to, khẩu súng trên tay rơi xuống. Cả quán bar như im bặt nhìn nó. Cậu quay lại, đôi mắt bất thần nhìn nó.
- Đồ xúi quẩy, em đã giết người đấy! - Cậu nói như lạc hẳn giọng, đôi mắt mất hồn tiến lại nó. Người nó run lên, nó đã làm gì vậy? Nó đã giết người sao?
- Đứa nào đã đưa súng... Đứa nào? - Cậu gào lên như một con thú hoang, bộn bề.
- Là tôi. - Suigetsu trả lời một cách dõng dạc, khuôn mặt cúi gằm xuống.
« Chát ! »
- Mày dám.. - Cả một bàn tay to lớn in hằn đỏ lên khuôn mặt Suigetsu, gương hắn vẫn không hề ánh lên vẻ gì như oán trách.
- Anh đừng trách Suigetsu, là em tự đến đây. Anh là sát nhân thì tại sao em không làm kẻ giết người được chứ? - Nước mắt nó trào ra, cậu ngồi bệt xuống nhìn gương mặt nó, dòng máu đào từ chán lăn xuống cổ.
- Anh xin lỗi... Anh xin lỗi... Sakura... - Cậu ôm nó, nấc lên nghẹn ngào, cậu đã khóc như một cô gái vì không giữ được sự trong sạch cho nó. Căn phòng im bặt như tờ, không gian chỉ còn tiếng khóc như ai oán.
~~~
Nó ngồi trên chiếc giường phủ ga trắng, êm ái và vô cùng thoải mái. Ánh đèn vàng vọt từ chiếc đèn ngủ phản lên gương mặt nó một nỗi lo âu khó tả, mai là ngày quyết định số mệnh nó. Dù chỉ vẻn vẹn hai ngày nhưng nó lại vô cùng hạnh phúc bên cậu, nào ai hiểu hạnh phúc long lanh mong manh dễ vỡ, ngắn ngủi khiến ai nấy đều phải luyến tiếc... Nó ôm gối, mái tóc dài xoã trên vai, đôi mắt như một nước hồ thu, căn phòng im lặng như tờ. Đã gần nửa đêm, tim nó đập mạnh hơn bao giờ, nó gét cái cảm giác này, sợ hãi, run rẩy.
« Cạch »
Nó mở cửa phòng cậu, căn phòng tối đen chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ chiếc laptop trên giường. Nó lần theo bức tường đến giường, cậu vẫn còn thức, đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào một không gian vô định. Có tiến tới gần cậu gương mặt cậu băng lãnh, u khuất, như đang cố ngăn cho nỗi sợ hãi không bật ra khỏi hơi thở, nó biết đêm về cậu hay mơ thấy ác mộng, mơ thấy những điều khủng khiếp nhất với cậu, lòng nó như có thứ gì chẹn ngang, nặng trĩu pha chút thương xót. Đôi mắt lục bảo nhìn cậu đầy cảm thông, nó chẳng còn sợ cậu như ngày nào, giờ nó đã đủ lớn để hiểu cuộc đời mình phải tự chống đỡ đừng lên quá lệ thuộc vào thứ gì, tại sao cậu giờ đây trong mắt nó lại trở nên đáng thương như vậy? Đôi mắt ngấn nước trong màn đêm trở lên long lanh như những ánh sao xa, nó vòng tay ôm lấy thân người cậu, nước mắt trực trào tuôn ra, hai con người nhưng chung một nỗi đau. Chưa bao giờ, cậu sợ một thứ gì, nhưng tại sao giờ đây nỗi sợ ấy lại bám riết lấy cậu đêm nay, nỗi sợ mất đi người mình yêu thương nhất. 15 năm trước, cậu đã mất đi người mẹ mà cậu yêu thương, quá khứ bám lấy cậu. Cậu sợ hãi khi nghĩ đến chúng, đôi mắt nhắm nghiền kìm nén thứ gì đó trong cổ họng, cảm giác khó tả khiến cậu trở nên tức giận, tức giận, thật sự giận.
« Bừng! »
Chiếc đèn bỗng dưng cháy, toé lửa, nó giật mình nhìn ngọn lửa đen đang bùng cháy trêu ngươi nó, đôi mắt hốt hoảng nhìn cậu. Trong màu đen của bóng đêm đôi mắt cậu cứ vậy xoay tròn thành một dạng nhất định, nó thấy cậu giờ như tử thần nỗi sợ ùa về, nó sợ hãi lùi ra mép giường khuôn mặt tỏ rõ sự hãi hùng, mọi thứ cứ bốc cháy thành tro, nó bịt tai lại co người lại. Nỗi sợ, nỗi đau, cảm xúc loạn lạc khiến cậu chẳng thể làm chủ bản thân mình. Sao nó lại sợ cậu đến vậy, sợ con quỉ mà định mệnh gắn cho cậu, sợ cậu của bây giờ, một tên ác quỉ thèm khát máu, cô độc! Đôi mắt lục bảo ngấn nước, giọt nước liếm đôi gò mà hây hây, rồi chảy xuống miệng, nó còn định yếu đuối đến bao giờ? Giờ không phải lúc khóc lóc nó quệt vội dòng nước mắt, giờ nó phải làm thứ gì đó giúp cậu, nó không thể để cậu bị con quỉ ấy điều khiển nó lê đầu gối gần phía cậu ngồi - một góc tối trên giường. Cảm giác như đang tự hiến thân cho ác quỉ còn đáng sợ ngàn vạn lần, vầng trán lấm lem mồ hôi. Nó oà khóc ôm lấy cậu, ôm lấy đầu cậu vòng tay qua cổ mà khóc lên như một đứa trẻ, bao nhiêu nỗi sợ hãi theo đó mà tuôn ra hết.
- SASUKE... ĐỪNG... em xin anh, Sasu... ke. - Nó gào lên, bờ môi đắng ngắt hạ giọng nói như để cho mình cậu nghe thấy,lời nói đứt quãng, cổ họng nó nghẹn ứ, từng giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên má, xuống miệng, xuống tóc cậu. Đôi mắt huyết sắc trở về màu đen của màn đêm không lấy một ánh sao, khuôn mặt cậu chạm vào ngực nó, cậu cũng ôm lấy nó, thật chặt, thật chặt để nó không biến mất, để nó mãi mãi bên cậu. Cậu buông tay, nó ngồi phệt xuống đệm nhìn cậu, đôi mắt lục bảo long lanh nước mắt trong bóng tối lại vô cùng quyến rũ, cậu đưa lên tay lau những vệt nước mắt vương trên khuôn mặt trắng ngần của nó. Cậu đặt lên đôi môi mỏng như cánh đào của nó một nụ hôn nhẹ nhàng như sợ nó đau, dần dần trở nên mạnh mẽ, người nó tê đi, cậu đẩy người nó nằm xuống, thân người cậu đè lên người nó, nụ hôn từ từ chuyển xuống tai. Dục vọng của một tên con trai khiến cậu không kiểm soát nổi mình, ý muốn chiếm hữu nó phủ sóng toàn não bộ khiến cậu chẳng thể nghĩ gì khác. Hơi thở nó trở nên dồn dập, đứt quãng như thêm kích thích dục vọng trong con người cậu, cậu hôn xuống ngực, bàn tay kéo dây áo ngủ xuống, nó không kháng cự bàn tay nó chạm vào da thịt cậu, chạm vào lưng như sự đáp trả. Chiếc áo sơ mi trắng bị ném xuống đất, hai con người chìm trong u mê và ham muốn dục thể.
- S... Sasuke! - Nó bất chợt đẩy người cậu ra, 12 giờ đêm - cái chết cuối cùng để tiên đan trở lên hoàn hảo, khuôn mặt nó nhăn lại. Cậu chống tay nhìn nó, thấy có gì đó không ổn, cậu bật điện đèn ngủ. Nó quằn quại một cách đau đớn, hai quai áo bị kéo xuống gần nửa, cậu mặc áo vào nhìn nó hoảng sợ.
- Sakura, em làm sao vậy? Để anh đi gọi bác sĩ. - Cậu chạy vội xuống giường, bàn tay nó nắm lấy tay cậu, người nó co lại vì đau.
- Cái chết... cuối cùng... đừng... bỏ mặc... em! - Nỗi đau chết đi sống lại hành hạ nó mỗi đêm vào ngày gần cuối tháng, cậu ôm nó vào lòng, nắm chặt tay nó. Nó đau đến phát khóc, cào cấu, cắn xé khiến lưng cậu xây xước chóc máu. Cậu không phản kháng, cậu hiểu nỗi đau của nó còn hơn gấp tỉ, gấp vạn lần, vì cậu đã từng bị Sharingan hành hạ như vậy trong một thời gian dài. Nó ngủ thiếp đi trên người cậu, ngày định mệnh đã tới.
Vệ sĩ mà bố nó sai đi tìm không thể tìm ra tung tích của nó, giờ thì cậu thực sự lo lắng cho đứa em gái ương bướng này. Bạn bè cũng đã biết tin gần hết, nhưng chẳng ai tin đó là sự thật, Naruto còn kêu đó là tin đồn nhảm, rằng thần nữ cái con khỉ khi nó bơi còn không biết, rằng lúc bay lên ấy là do nó bày trò nhờ một số dụng cụ đắt tiền. Ai cũng nghĩ nó là thần nữ là tin đồn nhảm, chỉ riêng Satomi - nỗi lo lắng trên khuôn mặt không ngớt, không biết lão già kia đang định giở trò gì. Neji miên man trong cơn mê gọi tên một cô gái lạ, bác sĩ nói cậu có thể trở thành người thực vật nếu không tỉnh lại sớm, Hinata chỉ lăn dài nước mắt thương cho số phận của anh họ mình.
- Con bé đó là thần nữ, thật không tin được!- Satomi gằn lên giận dữ, tại sao lại có thể vậy chứ, thật là ông trời đang trêu ngươi cô sao.
- Vậy thì, đã có thứ hay đây, con bé đó, chính là con cờ quan trọng của ta. - Tên đeo mặt nạ ngồi trên chiếc ghế đá cũ kĩ rên lên đáng sợ, giọng nói khàn khàn, trầm đặc như trêu ngươi.
- Ông nói vậy là sao? - Cô nhìn hắn thắc mắc, chẳng lẽ kế hoạch hắn ta định thay đổi?
- Ta cần, tiên đan của con bé đó.
- Tiên đan? Là thứ gì?
- Là nguồn sức mạnh lớn vô hạn mà trong người con bé đang hình thành tới mức hoàn hảo, nên nhớ, con bé Sakura đó là vị thần nữ cuối cùng và cũng là mạnh nhất trong Ngũ Đại Thần Nữ. - Hắn ôn tồn nói, giọng nói như rắn rít ở nơi cổ họng. Satomi vẫn nhìn đăm đăm vào hắn, bộ óc siêu thông minh bắt đầu hoạt động.
- Ý của ông...?
- Ta sẽ dùng nó để... huỷ diệt cả thế giới này! - Đôi mắt đỏ xoáy sâu vào không gian vô định. Satomi đứng người, cái thứ gọi là tiên đan đó có sức mạnh lớn vậy sao?
~~~
Nó tỉnh dậy, xỏ dép đi ra ngoài, mọi thứ như dần quên đi. Nó dọc theo hành lang đi xuống cầu thang, nhìn thấy cậu nó nghiêng đầu hỏi.
- Sasuke? Anh làm sao thế? - Cậu đang đeo chiếc tạp dề hình pucca, tay áo xắn lên làm món gì đó một cách khó khăn, quay ra nhìn nó, khuôn mặt dính kem và chocolate khiến nó phì cười. Tiến lại gần xem cậu đang giở trò gì.
- Anh làm bánh gato hả, hôm nay trái gió sao? - Nó nhìn đống đổ nát trên bàn nấu ăn, đưa tay lên chán cậu như đo nhiệt độ. Cậu bực mình vứt chiếc thìa xuống, tháo bỏ tạp dề.
- Khó quá ! Ra tiệm mua cho nhanh. - Xong bước vào phòng tắm, nó cười vì cái sự đáng yêu hiếm thấy của cậu. Nó nhìn quanh, thấy một tờ giấy, cầm lên xem đôi mắt mở to ngạc nhiên.
- Hôm nay sinh nhật mình sao? - Tự chỉ tay vào người mình, đúng là đầu óc nó dạo này rất hay quên, nhất là những thứ lâu không tiếp xúc, mỗi lần cố nhớ lại là đầu óc nó lại đau kinh khủng.
- Này, anh định tự làm bánh gato tặng sinh nhật em đấy à? Sasukeee... - Đúng lúc cậu mở cửa ra, đỏ mặt đỏ mặt, không thể đỏ mặt hơn, tìm lí do biện minh nhưng chẳng tìm được. Cậu ' hừm ' một tiếng rồi dắt nó ra ngoài mua bánh gato.
Tới một cửa hàng nhỏ bằng gỗ màu trắng, có những ô cửa kính trong veo, bên trên mái nhà trồng những cây hoa hồng nở rộ. Hai bên nhà là hai cây hoa anh đào rất lớn, cánh hoa bay lả tả xoay tròn nhẹ nhàng chạm đất. Nó và cậu mở cửa đi vào, bên trong là những bộ bàn ghế bằng gỗ nhỏ xinh bên cạnh từng chiếc cửa sổ, khúc nhạc A Little Love vang lên dịu hàng, bộ váy trắng ngắn tay đung đưa theo nhịp chân. Mái tóc màu đào thả ra dịu dàng phía sau, nó không ngớt khen ngợi những chiếc bánh ở đây khiến cậu cũng cảm thấy đau đầu. Đôi mắt đen tuyền nhìn quanh xem xét tình hình, những ngón tay nhỏ nhắn chạm vào tủ kính đựng bánh, đôi mắt lục bảo thích thú miệng không ngớt cười.
Cuối cùng nó quyết định mua chiếc bánh hai tầng hình trái tim màu hồng, được quết mứt thơm phức, trang trí giản dị. Thế là nó đã tròn 18 tuổi, đủ tuổi kết hôn rồi, nó nhìn lên gương mặt cậu bằng đôi mắt gian tà. Cậu mua thêm cho nó một bó hoa hồng nhung, mỗi bông to ụ bằng cái chén. Có điện thoại, cậu nghe máy, đôi mắt nheo lại tức giận.
- Giờ anh phải đi có việc. - Cậu nhìn nó lo lắng.
- Vậy anh đi đi, em sẽ bắt taxi về. - Nó không nhìn cậu, tay mân mê bó hoa hồng.
- Nhưng mà... - Cậu nhìn nó, ánh mắt ái ngại.
- Không sao đâu, đừng lo, cứ đi đi! - Nó lấy tay như đuổi cậu đi, cậu vẫn đứng trên vỉa hè do dự nhìn nó.
- Không sao thật chứ?
- Thật mà! Về đến nhà em sẽ gọi cho anh.
- Phải gọi đấy.
- Rồi ! Thề này! - Nó đảo mắt đưa tay lên thề, cậu đi vào trong xe đặt chiếc bánh gato bên cạnh nhưng vẫn ngoái cổ ra nhìn nó lưỡng lự.
- Nhớ đấy!
- Để trên trán rồi! - Nó nhìn cậu gắt, cậu phóng xe đi, có tin lũ mặt quỉ đã xuất hiện và tìm được nơi cư trú của chúng. Đã đến lúc món thù từ 15 năm trước phải trả bằng sạch. Đi gần đến nơi, không lẽ bọn chúng lại dễ để lọt tin tức vậy sao, phải chăng đây là một kế hoạch để dụ cậu. Đôi mắt đen tuyền mở to, vội vàng gọi cho Suigetsu.
- Bảo vệ cô chủ! - Cậu gắt. Lập tức quay xe lại chỗ vừa nãy bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Đến nơi thì đúng lúc Sugetsui đến gần xe cậu bằng gương mặt thất thần, trên những ô gạch trên vỉa hè là bó hoa hồng nhung cậu vừa tặng nó, vài cánh hoa vương vãi ra nền. Bần thần, điện thoại cậu rung. Đôi mắt vô hồn nhìn điện thoại, số lạ.
- ' Sasuke, lâu lắm không gặp, vẫn khoẻ chứ? ' - Giọng nói như rắn rít bên điện thoại vang lên cậu đã biết chủ nhân của giọng nói đó là ai đâu.
- Tên khốn, thả Sakura ra!
- ' Đừng nóng thế! Đừng lo tao sẽ đối đãi với con bé tốt hơn mày! ' - Giọng cười lớn như trêu ngươi cậu, bàn tay cậu nắm chặt đỏ lừ.
- Mẹ khiếp! Mày đang ở đâu!- Bàn tay cậu nổi gân xanh, nắm chặt lấy điện thoại, cậu rít lên đáng sợ.
- ' Mày còn nhớ vết chém trên mặt tao chứ? Tao sẽ không tha cho mày và con bé đó đâu.'
- Mày muốn gì? Tobi.
- ' Tối sẽ có kịch hay, mày sẽ là nhân vật chính, tao không thể thiếu mày để kích thích con bé thần nữ đó. Hẹn gặp lại, Sasuke...' - Sau đó là tràng cười bất tận đểu cáng nhất mọi thời đại, tiếng ' Tít... ' kéo dài bên đầu dây kia, cậu gọi lại chục cuộc nhưng không có tín hiệu trả lời, đôi mắt cậu thất thần nhìn về một khoảng không vô định, đôi tai vang lên văng vẳng từng từ mà hắn nói trong điện thoại, cậu đấm mạnh vào vô lăng, lại một lần nữa cậu không bảo vệ được nó.
24/2/2013, 9:25 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1133
Tổng số bài gửi : 463
Ngày tham gia : 13/06/2012
Status : Chán quá
Được Cảm Ơn : 85
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Woa!!! Chap mới quá hay. Thích cái chap này ghê. Xém nữa là có cảnh nỏng hoàn hảo rồi :troll: Sak bị Tobi bắt ư ? Mong là Sas sẽ cứu được. Mong chap mới nhak Su
22/3/2013, 2:11 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 109
Tổng số bài gửi : 46
Ngày tham gia : 04/05/2012
Status : Uầy ! Anh yêu ảo lòi :))*~~
Được Cảm Ơn : 21
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Chap 33 :
Cậu ráo riết tìm nó khắp nơi nhưng một tin cũng chẳng có, chiếc xe oto đen bóng đỗ gần vỉa hè, cậu châm một điếu thuốc. Khói thuốc đặc bay lên, sống mũi cay, khoé mắt đỏ. Giờ cậu phải làm sao đây, gục đầu xuống vô lăng. Cậu thấy mình thật vô dụng và ăn hại, lại một lần nữa cậu sai khi giữ nó bên mình. Điện thoại rung lên bên cạnh, cậu nhìn điện thoại, đôi mắt mở to vội vàng bắt máy.
- Hãy đến khu xây dựng Stars Buildings, một mình đấy Sasuke, không thì tao không chắc con bé còn toàn thây cho mày nhặt đâu!
Câu nói ngắn gọn không để cậu chen vào lời nào, chẳng nghĩ ngợi gì, cậu lao đi bằng tốc độ của thần chết. Stars Buildings là khu thương mại cao tầng nhất Konoha thuộc quyền đầu tư của nhà Huyga nhưng giờ nó đã bị đình công, khu thương mại sắp sửa xong chỉ chờ hoạt động vậy mà...
~~~
- Cấp báo! Phạm nhân phòng 010 đã mất tích ! - Tiếng còi báo động ở trụ sở cảnh sát Konoha, nhanh chóng lệnh truy nã được ban khắp nơi. Uchiha Sena đã mất tích trong khi đèn laze không hề có một hiện tượng thứ gì đó chạm vào, quả là quá cao siêu. Chiếc áo choàng có những đám mây đỏ, cổ cao che kín mặt, chiếc nón kì dị để lộ đôi mắt huyết sắc như thử thần, mái tóc đen tung bay trong gió, nhóc tiến tới toà nhà cao tầng nhất Konoha!
« Cạch cạch cạch ! Bụp »
Bánh xe định mệnh bỗng dưng dừng lại ở mốc thời gian lạ 21 - 12 sinh nhật Haruno Sakura.
***
Quả không sai, hắn đã gài hàng trăm tên sát thủ chỉ chờ cậu đến, chúng mặc vest đen, đeo kính đen, trên tay là dao, gậy, mã tấu và cả súng. Dây sắt không ngừng vung lên, tiếng nổ, tiếng la hét đau đớn. Xích sắt quật ngã bọn sát thủ, không một tên nào sống sót, cảnh tượng như chọi với tổ kiến, không chết vì vết thương thì cũng chết vì mệt, Tobi quả cao tay khi nghĩ ra trò chơi định mệnh này. Những động tác, hành động nhanh như chớp mà không hề lệch lạc đi đâu. Một tên nhân lúc cậu không để ý lén chém vào tay cậu, cậu giận dữ, Sharingan không ngừng xoay vòng, máu từ khoé mắt trào ra... Máu từ miệng hắn phun ra, máu mắt, tai cũng tuôn ra, cái chết đến một cách đau đớn, vài tên khác sợ bãi lùi ra sau.
- Cậu chủ. - Jungo hét lên, cầm chiếc gậy sắt phi thẳng vào tên định đánh lén cậu, cả hai chạy tới, phía sau là Naruto, Kiba, Shikamaru,... những thành viên trong nhóm của cậu, cậu nhíu mày nhìn họ.
- Bạn bè mà thế hả, cậu đểu quá đấy Sasuke. - Naruto đánh nhẹ vào vai Sasuke, cười nham nhở.
- Đừng nói nhiều, chúng ta cùng chiến nào, cùng vì Haruno Sakura cô bạn đáng yêu của chúng ta! - Kiba phấn khởi nói.
- Các cậu... - Sasuke nhìn, đám đàn em phía sau kéo tới như kiến, đúng vậy, họ là những người vào sinh ra tử cùng cậu làm sao cậu có thể quên được cơ chứ!
- Five King! Fightting.
- Hãy đi tìm Sakura đi, chỗ này để bọn tớ lo. - Lũ bạn của cậu lao tới đám gangster kia một cách hưng phấn, tưởng như họ đang chơi games thực vậy. Khi chỉ còn cậu và Naruto, Naruto nói nhỏ miệng nhếch lên nở một nụ cười ngạo nghễ, bất cần. Bình thường cậu và hắn hay cãi vã nhưng dù sao cũng được cho là bạn, cậu như được tiếp thêm sức mạnh. Hai nắm đấm chạm nhau như trao cho nhau niềm tin, cậu bỏ lại sự hỗn loạn ấy
« Bụp~ »
Cánh cửa tầng thượng đập mạnh vào tường xi mănh rụng rơi xuống đất, gió thổi lồng lộng, mái tóc cậu tung bay. Tên đeo mặt nạ mang trên người chiếc áo choàng màu đen điểm những đám mây đỏ, chiếc mặt nạ xoáy tròn, hai hốc mắt sâu hoắm đứng quay lưng lại như đang chờ sẵn cậu. Gần hắn là Satomi, mái tóc vàng nổi bật dưới ánh trăng, đôi mắt nhìn cậu vui mừng, đã gần tuần rồi cô chưa gặp cậu. Phía cuối của sân thượng, trên lan can nó bị trói trên một chiếc cột bằng sắt nhỏ, hai tên mặc áo choàng đen nhìn cậu lạnh băng, đầu nó gục xuống, mái tóc hồng xoã che đi khuôn mặt xanh xao. Máu trên cánh tay rỉ ra đỏ một vùng áo, cậu nhìn nó rồi liếc sang tên đeo mặt nạ, đêm nay cậu sẽ trả mối thù 15 năm trước và cứu người cậu yêu. Ánh trăng bạc to và tròn hơn bao giờ, gió thổi gấu váy nó bay nhè nhẹ tựa như cả người nó có thể rơi xuống bất cứ khi nào.
- Cuối cùng mày cũng tới, Sasuke! Còn nhớ tao chứ. - Tên đeo mặt nạ vỗ tay quay người lại nhìn cậu, đôi mắt màu huyết sắc đáng sợ nhìn thẳng vào hắn, thanh kiếm sáng loáng chiếu lên khuôn mặt hắn một vệt sáng, đôi mắt với những vết nhăn sâu hoắm vẫn không hề biểu hiện một cảm xúc gì.
- Thả cô ấy ra, tao sẽ làm những điều mày muốn! - Hắn cười, nụ cười càng kích thích con quỉ trong người cậu, cậu nắm chặt tay, nắm tay đỏ lử kiềm nén sự tức giận.
- Sasuke! - Satomi nhìn cậu lo lắng, chiếc váy bó ngắn tôn nên từng đường cong trên thân người, gió thổi tung mái tóc vàng yêu kiều, chiếc giầy cao gót đỏ mận chạy tới gần chỗ cậu đứng. Đôi chân dừng lại hờ hững, cậu nhìn cô bằng nửa con mắt, trong đó có sự ghê tởm, khinh ghét tận cùng, đôi môi màu đào của cô mấp máy, cánh tay buông lơi trong không trung, ánh mắt cô đau khổ nhìn cậu, cậu mặc!
- Đừng manh động, sử dụng Sharingan nhiều không tốt đâu! - Hắn trêu ngươi, đưa tay ra hiệu gì đó, một tên tiếng gần nó điểm huyện sau lưng nó. Đôi mắt nó mơ màng mở, người nó đau nhức, tên đó nâng cằm nó lên. Nó mơ màng nhìn cậu, đôi mắt mở to. Tên đó đưa lưỡi lên liếm tai nó, dần xuống liếm cổ, tay mân mê tay áo nó, khuôn mặt nó sợ hãi tái lại.
- Đừng để bàn tay chúng mày động vào người con gái tao yêu! - Cậu gằn lên như một con quỉ khát máu, tên đó dừng lại đưa ánh mắt lơ là nhìn cậu, trở về vị trí cũ của mình. Satomi cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, nghiến chặt răng ném cho nó ánh nhìn thù gét. Cậu lê kiếm ra gần ngoài.
- Sasuke, đằng sau. - Satomi hét lên, cậu dừng lại, nó nhìn cậu lo lắng, vẫn chiếc quần jean đen ôm sát cái dáng người chuẩn như siêu mẫu, chiếc áo sơ mi trắng, đôi môi mỏng với nụ cười nhếch miệng bất cần, sống mũi cao kiêu ngạo, đôi mắt đen không cảm xúc, bên tai phải đeo chiếc khuyên tai bằng kim cương đen lấp lánh, mái tóc xanh đen, tóc mái ốp sát mặt trên tay là thanh kiếm Kusanagi ánh lên ánh bạc, nó muốn ghi nhớ hình ảnh này, mãi mãi!
- Uchiha Sena, vũ khí lợi hại của ta! Tận hưởng đi Sasuke! - Hắn cười, hãy để hai Sharingan của truyền thuuyết tự huỷ hoại nhau. Một bóng người từ phía sau nhảy ra phía trước, chiếc nón kì lạ che đi khuôn mặt nhỏ bé bên trong để lộ hai con ngươi đỏ, cậu đã đoán được chủ nhân của đôi mắt ấy, ngoài cậu và nhóc ra, không ai còn đôi mắt này nữa! Một thanh sắt dài nhọn từ tay áo nhóc rút ra, chiếc áo choàng buông xuống, nón rơi xuống đất, mái tóc đen tung bay trong gió, bộ đồ đen bó sát người, hai đôi mắt băng lãnh nhìn nhau. Nhóc lao vào, đôi mắt xoáy vòng trở thành màu đỏ huyết sắc, Sharingan hoàn hảo. Tiếng sắt chạm sắt vang lên trong không gian yên tĩnh, lo lắng, sợ hãi, bất lực.
« Shụt ! »
Đôi mắt nó mở to, cậu bị một vết chém bên tay phải. Giờ khả năng cầm kiếm đã giảm, cuộc chiến vẫn diễn ra. Do dùng Sharingan nhiều nên máu càng chảy ra nhiều hơn từ khoé mắt cậu. Nhanh chóng né đòn chí mạng của nhóc, cậu xoay người qua một bên. Lấy lại tinh thần, cậu liếc nhìn nó rồi nhìn nhóc, đôi mắt chuyển sang một dạng khác. Nhóc nhíu mày, chẳng lẽ Sharingan của cậu... Cuộc chiến vẫn diễn ra trong gay go đến nghẹn thở, nó cúi mặt xuống, đôi mắt nhắm chặt, nó sợ cái âm thanh này, sợ cái khoảng không chết chóc đang lấn dần nơi đây.
Naruto vẫn hăng say chiến đấu, là lần đầu họ nhìn thấy cảnh giết người ghê rợn, có chút bất ngờ, ghê sợ rồi cũng trở nên bình thường. Giờ họ mới hiểu, cuộc sống của Uchiha Sasuke không đơn giản, không hoa mĩ như họ đã từng nghĩ, chúng mang màu đen của nỗi kinh hãi, màu đỏ của máu. Một qui luật mà họ rút ra trong cuộc đời này, mình không giết chúng thì chúng sẽ tới giết mình. Họ vẫn không hiểu, hàng trăm hàng nghàn lí do tại sao Sasuke lại chọn con đường này. Họ đã chỉ biết cái tên và khuôn mặt Sasuke, họ sẽ không bao giờ biết một thứ gì về cậu nếu như ngày hôm nay không sảy ra. Một tên nằm đo ván dưới chân Naruto, cậu rút điện thoại trong túi ra nghe. Đôi mắt mở to, một nụ cười nở trên khuôn mặt, cậu nhìn ra ngoài sân thượng, Uchiha SeNa? Cứ như vậy thì Sasuke sẽ kiệt sức mà chết mất, cậu phải nghĩ ra thứ gì đó, một lúc sau Naruto chạy ra khỏi khu xây dựng, không ai hiểu cậu chạy đi đâu nhưng Naruto sẽ quay lại, để kết thúc trận chiến ấy!
« Shụt »
- Sasukeee .. - Nó hét lên, máu từ miệng cậu rỉ ra, thanh sắt đâm vào bụng cậu. Nó như bị thứ gì đó chặn lại nơi cổ họng. Cậu cầm lấy thanh sắt, đôi mắt tiếp tục xoáy vào nhóc, hai Sharingan chạm nhau, máu từ khoé mặt cậu lại chảy, nhóc cảm thấy không ổn, người nhóc đang dần mất kiểm soát. Một cảm giác lạ trong người nhóc, bứt dứt, khó chịu, hắn đang chuyền một sức mạnh vô hình nào đó từ thanh sắt tới nhóc.
- Tenta! - Tim nhóc nhói lên, đôi mắt ngây ngô nhìn về phía cửa sân thượng, dáng người cao gầy, mái tóc đen dài được buộc gọn phía sau. Neji đứng ở cửa tầng thượng, đôi mắt bạc nhìn nhóc đau khổ, thất vọng như cái đêm hôm ấy, tim nhóc đập lỗi nhịp, mọi sức lực như tiêu tan khi nhìn vào đôi mắt ngọc trai ấy! Bên cạnh là Naruto, Naruto đã nhanh chóng nghĩ ra phương án này khi nhìn thấy Tenta xuất hiện. Nhóc đứng người nhìn người con trai ấy, đôi mắt ngỡ ngàng xen lẫn một chút gì đó vui mừng.
Đôi mắt nhóc mở to, thanh kiếm xuyên vào người nhóc. Đôi mắt từ từ chuyển thành màu đen, nhìn cậu, rồi nhìn Neji, đôi mắt lạnh băng nhưng dạt dào tình cảm. Neji nhìn nhóc đầy xót xa, cậu rút kiếm ra, nhóc ngã xuống, nằm trên nền xi măng. Naruto chạy tới xốc nhóc lên tay, Neji vẫn đứng đó nhìn lại quang cảnh nơi này, đôi mắt nhìn Sasuke trao cậu một niềm tin tưởng hoàn toàn. Cậu rút thanh sắt trong người ra, lảo đảo nhìn về phía trước, nó vẫn đó nhìn cậu, vẫn chưa hề biến mất, cậu sắp tới được chỗ nó rồi!
- Khá lắm Sasuke! - Hắn lại vỗ tay, vô cùng bình tĩnh. Chiếc kiếm lê đến chỗ nó, hai tên áo choàng rút ra một con rao nhỏ, sắc bén lao tới. Đôi mắt Satomi như nổi sóng, con tim lấn át lí trí, tiếng lên đạn nhỏ nhưng không thể lọt qua tai Tobi. Một tên áo choàng đen ngã xuống cũng là một vết thương trên người cậu, còn một tên, dáng đứng không vững, sức lực cậu đã kém đi rất nhiều.
- Sasuke.. Đừng mà... Anh sẽ chết mất! - Đôi mắt nó ầng ậc nước, cúi đầu xuống, nó lắc đầu như sợ nhìn thấy cảnh này. Thân người cậu tàn tạ, bê bết máu, nó thật sự không muốn thấy! Con rao cắm vào bụng cậu, máu chảy càng lúc càng nhiều, con rao được rút ra khỏi người cậu là lúc tên đó ngã xuống.
- Cô làm gì vậy Satomi! Không được. - Tobi lao tới tóm lấy cánh tay cô đang dương súng tới nó.
- Tôi phải giết con ranh đó! - Cuộc đôi co diễn ra.
« Pằng! »
Đôi mắt xanh như nước biển mở to, khẩu súng trên tay rơi xuống đất. Máu từ khoé miệng cậu chảy ra, đôi chân gục xuống. Cô bàng hoàng, thất thần nhìn cậu, tại sao? Tại sao cậu lại đỡ cho nó? Phải khi cậu đỡ cậu sẽ chết sao? Cô vẫn không hiểu, cái thứ gì lại khiến cậu dám khi sinh cả tính mạng mình như vậy chứ? Kiếm chống trên nền xi măng, cậu từ từ đứng dậy tiến tới chỗ nó, khuôn mặt nó dàn dụa nước mắt, lắc đầu ý nói cậu đừng lại đây, cậu sẽ chết mất. Đau tới nỗi không thể nói lên lời, đến nghẹn thở, tại sao nó không trầy xước chỗ nào mà lại đau như vậy chứ. Chiếc dây thừng bị cắt đứt, cổ tay nó tím ngắt. Cậu lảo đảo lùi lại phía sau như sẽ làm vấy bẩn bộ váy của nó, nó chết đứng, người nó tê liệt nhìn cậu. Cậu ngã xuống, chiếc áo sơ mi trắng bị một màu đỏ nhuốm lên.
Nó tiến tới chỗ cậu, quì xuống bên cạnh, đôi môi mím chặt để kìm tiếng nấc trong cổ họng. Cánh cửa bật mở, Deidara và bố nó bất thần nhìn khung cảnh trước mặt, kiếm tìm hình bóng nó. Nó đã quá ương bướng, ngang ngạnh, phải chi nó ngoan ngoãn thì cậu cũng đâu phải thế này? Khoảng cách giữa địa ngục và thiên đàn, vị đắng của nước mắt hay vị đắng của cuộc đời! Biết trước sẽ xa nhau sao còn níu kéo. Cả bầu trời như sụp đổ trước mắt nó, nó ngẩng mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào trong lòng. Cậu gét nó khóc, nó sẽ không khóc, nó sẽ cứng rắn, cậu đã bảo vệ nó quá nhiều rồi... Hãy để một lần, chỉ một lần thôi, nó được bảo vệ cậu... Nó bật cười, cười như điên dại, như tâm thần, nó cười mà sao nước mắt vẫn cứ rơi... Sự tủi nhục, uất ức, đau khổ, tức giận cứ thế theo nước mắt nó tuôn ra. Thân xác cậu lạnh ngắt, nó ôm lấy cậu vào lòng. Mùi máu tanh nồng quyện theo Huân Y Thảo quen thuộc, máu từ người cậu dính lên chiếc váy trắng. Deidara đau xót đi tới chỗ nó, Satomi khuỵ xuống, đôi mắt vô hồn, cô đã làm gì thế này? Chính cô đã tự tay giết người mình yêu nhất, cô bật khóc, như một đứa trẻ, như chưa bao giờ được khóc.
- Các người đừng lại đây! - Nó gào lên trong đau đớn tột cùng, anh đứng lại, thương xót nhìn nó. Nó ôm cậu khư khư như sợ người ta cướp mất. Gió vẫn thổi, trăng tròn vành vạnh chiếu lên trần thế thứ ánh sáng mờ ảo.
- Tất cả là tại các người, chính các người đã ép tôi đến mức đường cùng! Tại sao? Tại sao không buông tha cho tôi? Tôi hận... Hận các người! - Nó buông cậu ra, dứng dậy, đôi chân trần tiến tới chỗ Deidara. Nó gào lên đau xót, bố nó quay mặt đi, sự tức giận đang lấn át nó. Tên đeo mặt nạ nhếch miệng cười, đúng như kế hoạch! Đôi mắt nó ánh lên sự thù hằn, gió càng thổi mạnh, tất cả mọi thứ trở lên lạ lùng!
- AAAAAAAAAAAAAAAAAA... - Nó hét lên, như một con thú khát máu, nỗi đau đến giới hạn, nó không chịu được cảm giác này. Đôi tay nó vung lên cao, hét thật to, thật to để thoả lòng. Gió thổi mạnh cuốn lấy thân người nó. Một luồng ánh sáng lấp lánh từ cổ họng nó phát ra, viên ngọc tiên đan từ miệng nó từ từ bay lên không trung. Gió như từng cơn lốc xoáy, nó vẫn hét, hét một cách điên cuồng. Cát bụi bị hất tung lên, viên tiên đan đó như đang hút hết những thứ gì tồn tại trên thế giới này.
Gió tập trung quanh tiên đan, tiên đan cao dần đến giữa mặt trăng. Gió tạo thành một quả cầu trong, bên trong chứa thứ ánh sáng lì lạ, mê hoặc. Giọng nó lạc hẳn, như không còn xuất phát từ miệng nó mà từ một nơi khác.
« RẦM... »
Từng tiếng động như động đất, rung chuyển cả mặt đất. Từng mảng đất từ từ tách khỏi mặt đất tiến tới tiên đan, đến cả cánh rừng cũng từ từ bay lên. Deidara phải bám vào cánh cửa mới có thể giữa được mình, tên đeo mặt nạ cười lớn như đang rất thoả mãn. Satomi ngưng khóc nhìn lên cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, một khối hình cầu đen đang to dần, che lấp cả mặt trăng, như nguyệt thực. Tiếng còi cảnh sát inh ỏi bên dưới, trên là những chiếc trực thăng, chúng cũng bị hút vào tiên đan. Quả cầu ngày một to dần, người dân hoảng sợ, thật sự đang chứng kiến ngày tận thế. Ngũ Đại Cường Quốc ai ai cũng đều thất thần nhìn khung cảnh trên trời, mặt trăng đang bị che khuất. Gaara đứng ngoài lan can nhìn, mái tóc đỏ mận tung bay trong gió, đôi mắt không chút hoảng sợ nhìn quả cầu khổng lồ.
Hồ Yasa bỗng dưng sáng hẳn mặt hồ, ánh sáng kì dị. Bên dưới là hình tròn với những hình thù kì coặc phát sáng. Sasori nhìn quả cầu, chẳng lẽ, là nó sao? Thời sự liên tục cập nhật những hình ảnh đáng sợ của quả cầu, mặt trăng hoàn toàn bị che lấp, thành phố bị cắt điện, người dân chìm trong hoảng loạn. Gió cuốn lấy những cánh hoa anh đào mềm mại tung lên trời, hoa anh đào từ mọi nơi bay lên hội tụ vào quả cầu ấy! Người nó phát ra thứ ánh sáng màu xanh ngọc kì ảo, đôi mắt trắng rã đáng sợ. Quả cầu đang được lấp đi bằng một màu hồng, quả cầu như phát sáng, thứ ánh sáng dịu dàng mà muôn vàn nguy hiểm.
Không ai có thể lường trước được cảnh tượng này, người dân đổ xô ra đường, đã quá muộn để kiếm tìm cách thoát khỏi đại hạn này. Cảnh sát bắt sống những tên xã hội đen, may mắn Naruto và tất cả đều đã rời khỏi khu vực bị tình nghi. Nhưng không một tên cảnh sát nào dám bén mảng tới tầng thượng. Mặt trăng bị một khối cầu màu hồng phủ cánh hoa đào mỏng manh, bố nó hoảng hốt nhìn nó, ra hiệu cho Deidara hãy làm gì đó để ngăn nó lại.
« Phập »
Đôi cánh hồng phát sáng như thiên thần mọc ra từ đôi vai nó, cánh hoa anh đào rơi từ đôi cánh xuống. Nó lặng yên nhìn tác phẩm của mình, thân người nhỏ bé với đôi cánh trắng tinh đứng giữa cả cầu, Tobi đi ra phía sau nó, liếc nhìn cậu, cậu vẫn nằm đó, thân người không chút sự sống. Đôi chân nó bước nhẹ nhàng về phía trước tới gần Satomi. Khuôn mặt cô tái xanh vì sợ, nó nắm lấy cổ áo của cô nhấc lên.
- Không phải đây là những gì các người muốn sao? - Nó nhếch miệng cười, bạn bè nó chạy lên sân thượng, bàng hoàng nhìn cảnh trước mặt. Nụ cười đẹp tựa thiên thần mà giờ chỉ là cái nhếch miệng đáng khinh bỉ, đáng sợ, như báo trước một niềm chết nhóc.
- Vậy thì... Tôi sẽ huỷ diệt cả thế giới này! - Nó ném Satomi sang một bên, cô nàng bị đập mạnh vào tường cộng với nỗi sợ hãi, nằm bất động trên nền xi măng...
- Dừng lại đi Sakura! - Deidara chạy tới ôm lấy nó nhưng bị một sức mảnh vô hình nào đó đánh bật ra phía sau, luồng ánh sáng xanh ngọc mờ ảo như lớp màng bảo vệ không cho bất kì thứ gì tiếp cận nó. Tobi thoả mãn nhìn quang cảnh trước mắt mình mà không ai để ý rằng.. Một bóng đen phía sau đang từ từ đứng dậy, thanh kiếm chống trên nền sắt làm điểm tựa bẩy cả thân người nặng trịch đứng dậy. Từng bước nặng nhọc tiến tới chỗ nó...
« Phụt ! »
« Rắc... »
Máu từ khoé mắt, hốc tai, từ miệng Tobi trào ra ngoài. Chiếc mặt nó nứt, đứt đôi để lộ gương mặt kinh sợ. Vết sẹo lớn ngang mặt, một con mắt Sharingan đỏ lừ, một bên như chẳng còn nhìn thấy gì nữa, từng tầng nếp ngăn từ mắt xuống... Cậu rút kiếm ra khỏi người hắn, hắn ngã xuống đôi mắt trợn trừng đáng sợ. Đôi mắt cậu chuyển sang một dạng khác với những Sharingan bình thường, cậu dồn lực từ mắt vào kiếm để đâm thẳng vào huyệt tim hắn tạo nên một đòn chí mạng. Mọi người vẫn lặng người nhìn những gì sảy ra trước mắt, dáng cậu lảo đảo đến gần đôi cánh thiên thần của nó, cánh hoa đào mỏng manh hoà theo gió, quyện lại thành một.
Cậu đưa cánh tay từ từ ôm lấy người nó, thứ ánh sáng xanh ngọc vẫn như ngăn cảnh thứ gì chạm vào nó. Cậu ôm nó từ đằng sau, cố gắng chạm vào đôi cánh ấy, chạm tới người nó. Máu từ vết thương rỉ ra, cậu vẫn tiến tới. Đôi cánh tan thành những cánh hoa anh đào, hoà vào làn gió khô cằn, lạnh buốt. Bàn tay cậu ôm trọn người nó, đôi mắt nó mở tròn, ngỡ ngàng, đôi mắt trở về màu lục bảo yêu kiều. Đôi tay đưa lên như thi triển một thuật nào đó, khối cầu lớn nổ tung. Cả thế giới rung chuyển mạnh, tưởng chừng phút giây cả thế giới này kết thúc thì... những cánh hoa anh đào màu hồng đào rơi xuống từ không trung, rơi không ngừng, nhẹ nhàng, xoay tròn mỏnh manh. Khung cảnh trước mắt nó tối sầm lại, cậu khuỵ xuống đỡ lấy thân người nó vào lòng mình, cậu cũng chìm vào bóng tối, đầu dựa vào vai nó...
Cảnh ấy được truyền hình trực tiếp lên tivi, càng vạn tỉ con người rơi lệ... Dù họ không hiểu chuyện gì sảy ra, nhưng những giọt nước mắt trong như pha lê vẫn vô thức rơi, như thương thay cho số phận nghiệt ngã của hai con người không thuộc cùng một thế giới.
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]