Status : trượt đại học rồi :'( về chăn vịt năm sau thi lại với các em thôi =(((
Được Cảm Ơn : 100
Tiêu đề: Fanfic Sasusaku ( sưu tầm)
WARNING
Spoiler:
Các fic tớ post không phải do tớ viết, hay dịch. Người viết và dịch sẽ được viết phía dưới, tớ không sở hữu bất cứ gì ngoài bản copy lậu Tớ post lại lên đây để mọi người thưởng thức. Ai đọc rồi đọc lại, chưa đọc thì tự biết phải làm gì, thích thì hẵng đọc, không thích không ai bắt đọc cả. Đọc xong đừng ném gạch, chọi đá, phá bàn ghế lung tung,... Hãy bảo vệ tài nguyên và vệ sinh môi trường công cộng.
Xin chân thành cảm ơn
Title: Fading Away Author: Rawrchelle Translator: By Disclaimer: SasuSaku là con đẻ của Kishi, và họ thuộc về nhau. Bản gốc của fanfic này thuộc về Rawrchelle. Cái còn lại, bản dịch, thuộc về By. Link fic gốc: fanfiction.net Rating: T Pairing: SasuSaku Genre: Romance/Mystery, AU Summary: "Tôi không quan tâm bọn chúng đã tiêm vào em những thứ gì. Em là Sakura, và với tôi em là tất cả, vậy nên tôi sẽ làm hết sức mình để cứu em—cho dù em có muốn hay không."
F a d i n g A w a y Rawrchelle//By | T | Romance/Mystery, AU | SasuSaku
1. Hơi thở yếu ớt.
(thịch. thịch. thịch.)
"Shishou, tìm thấy cậu ấy rồi! Hơi thở rất yếu, nhưng cậu ấy còn sống—"
(thịch. thịch. thịch.)
Mở mắt ra đi. Làm ơn. Cậu có cảm nhận được hay không, bàn tay tớ áp vào trái tim cậu? Cậu có cảm nhận được hay không, tớ đang truyền hơi ấm cho cậu? Cậu có cảm nhận được tớ hay không?
"Giữ cậu ta ổn định, rồi đưa về—"
"Nhịp tim của cậu ấy mất rồi—"
(thịch. thịch. thịch.)
Sasuke. Sasuke. Sasuke.
Sasuke-kun.
Sasuke-kun.
"Shizune! Lại đây mau lên!"
"V-Vâng!"
(thịch. thịch... th...ị...ch...)
"Nhanh lên, nhiều chakra hơn—đừng để chảy máu thêm nữa—"
"Sasuke-kun, cậu không thể chết. Tớ không quan tâm cậu đang bất tỉnh; cậu phải nghe tớ. Đừng chết." Làm ơn.
Cậu không thể bỏ lại tớ khi mà tớ như thế này. Cậu không thể bỏ lại tớ khi mà tất cả những gì tớ đang làm là chờ đợi. Cậu không thể bỏ đi khi trái tim tớ vẫn duy trì nhịp đập vì cậu.
(th...ịch.)
"Sasuke—"
Chầm chậm, cô mở mắt.
"...-kun."
***
Cô không biết anh là ai.
Trong thế giới của đen và trắng, cô không hề biết anh là ai. Cô không thể nhớ gương mặt anh, không biết ý nghĩa của anh—cô thậm chí cũng chẳng hề biết tên anh.
Cô chỉ biết anh là tất cả của cô.
(cô có anh trên đầu lưỡi của mình—gần như bỏng rát—nhưng cô chẳng bao giờ chạm tay vào đó.)
Khi cô tỉnh dậy, cô cứ nằm đó thêm một chút, tự hỏi cô đã có một giấc mơ như thế nào. Đó là một giấc mơ, cô biết—ngay cả khi cô chẳng thể nhớ được nó ra sao. Bởi mỗi khi cô có một giấc mơ, cô tỉnh dậy và cảm thấy trống rỗng, mang cảm giác như cô đã đánh mất một điều gì—
Nhưng cô luôn đánh mất. Cô đã luôn luôn đánh mất.
Cô rời khỏi giường và đặt chân xuống sàn xi măng lạnh buốt, trước khi chậm chạp làm những công việc buổi sáng. Tắm nước nóng, ăn qua loa một bữa sáng lạnh lẽo và ra khỏi cửa.
Sẵn sàng cho một ngày nữa.
(bởi vì những gì cô có thể làm là tiếp tục. cô chỉ có thể tồn tại.)
Trong thế giới của đen và trắng, cô chỉ biết, rất rõ ràng rằng, mình đang—
T A N
B I Ế N
Nơi đó trống rỗng kỳ lạ; cũ kỹ và đang phân hủy, nhưng vẫn nồng mùi thuốc khử. Những chiếc giường khan hiếm và mỗi chiếc chỉ có một tấm chăn mỏng, màu xanh trên mặt vải đã mờ dần. Sàn gạch tạp nham được sử dụng nhiều năm, và đèn trên trần thì chỉ phát ra ánh sáng lập lòe.
(bước. bước. bước.)
Có một chiếc bàn ở góc xa, bị bao phủ bởi giấy tờ này nọ. Nếu ai đó nhìn gần thì sẽ thấy những mảnh giấy nhớ được ghi cẩu thả và dựa vào mép giấy có thể thấy nó đã không còn quan trọng nữa. Có một chiếc tủ ở góc bên kia căn phòng, chất đầy chai lọ băng gạc và tất cả những gì mà một bác sỹ thông thường cần.
Nhưng nơi này không thông thường, và cả cô cũng vậy.
(cô chưa bao giờ thấy ánh nắng mặt trời. cô sống ở một nơi mà ngay cả ước mơ cũng không dám gọi tên—)
Hôm nay là một ngày quan trọng. Ít nhất thì, đó là điều được ghi ở tấm lịch trên tường. Cô cũng không chắc chắn tại sao.
Cô có nhiều vết thương ở cánh tay và bàn tay, và một vết thương chạy dài trên gương mặt được mái tóc che khuất. Cô gầy và trống rỗng và nếu ai đó nhìn vào cô, người đó sẽ nghĩ rằng cô thật chán ngấy và đổ vỡ và chẳng thể sửa chữa được.
(bước. bước. két.)
Đứng ở ngưỡng cửa là một cô gái tóc hồng với đôi mắt xanh mờ đục, đã từng (đã từng, đã từng, đã từng) có một cái tên.
Chỉ là đã từng thôi.
(cô không còn tồn tại nữa.)
*
"Cô có cảm nhận được gì không?"
Cô nghiêng đầu sang một bên.
"Cảm nhận là gì?"
*
"Cô là dân nhập cư bất hợp pháp."
Đó là những từ ngữ đầu tiên cô được nghe khi đến với thế giới này. Cô được sinh ra trong thế giới đen-và-trắng ở tuổi hai mươi ba, và đó là ký ức đầu tiên của cô.
(bất hợp pháp, bấp hợp pháp, bất hợp pháp.)
Cô là sản phẩm của một cuộc thí nghiệm. Một đứa trẻ sinh non bị đánh cắp được quan tâm chăm sóc, cho tới khi đủ lớn để bọn họ có thể an toàn mà tiêm vào người cô đủ loại thuốc, âm mưu hủy hoại một phần bộ não của cô. Cô là một con chuột thí nghiệm, cho công cuộc tạo dựng những con rô-bốt người hoàn hảo.
(hoàn hảo. nhưng cô nhận ra rằng cô sẽ chẳng bao giờ hoàn hảo cả.)
Hôm nay là một ngày quan trọng.
Cô đi sau một người đàn ông có tóc và mắt màu đen—Itachi, họ gọi anh ta như vậy—họ thầm thì tên anh ta đằng sau những cánh cửa đóng kín, và mỗi khi cô nghe thấy cái tên ấy, là lại cảm thấy một cơn run rẩy tới tận xương sống, nhưng cô chẳng bao giờ biết chính xác tại sao. Có lẽ đó là một bản năn không cần thiết mà họ không gạt bỏ.
"Cô sẽ gặp em trai ta," anh ta bảo cô như vậy. "Và từ lúc này, cô sẽ là của nó."
"Của người ấy?"
"Phải. Của nó."
(của người ấy. của người ấy. cô là vật sở hữu.)
Tiếng bước chân của họ vang vọng trên tiền sảnh trống rỗng và lạnh lẽo, chỉ được chiếu sáng lờ mờ bằng những ngọn đèn vàng. Cô nghịch những ngón tay. "Itachi-sama, tôi hết thuốc gây tê—"
"Vậy thì đừng có dùng."
"Nhưng những bệnh nhân—"
"Chúng không phải bệnh nhân, Bác sỹ." Đó là tên của cô. Bác sỹ. Đó là những gì cô làm. "Chúng là những vật thí nghiệm."
(nhưng liệu cô có thật sự là bác sỹ không, khi mà cô thậm chí chẳng nhìn thấy bệnh nhân của mình?)
"Họ rất đau đớn," cô phản đối. Anh ta chẳng hề nhìn lại.
"Và tại sao cô lại quan tâm? Cô đâu phải là người phải hứng chịu chúng."
(thành thật mà nói, cô không hề thích khi họ gào thét. cô không hề thích khi họ cầu xin cô dừng lại. khi ngay cả một người đàn ông trưởng thành cũng bắt đầu kêu khóc như một đứa trẻ.)
Cô im lặng, cho tới khi họ tới phòng chính—có vài đồ đạc thưa thớt như vào chiếc trường kỷ, ghế bành, và bàn. Đó là căn phòng xa xỉ nhất nơi này, nhưng cô hiếm khi có thời gian ở đây. Cô không phải là một trong số bọn họ.
(họ tự gọi mình là "akatsuki"—nguy hiểm, rình mò và chực chờ bắt lấy bạn.)
Một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bành, và ngay cả trong ánh sáng lờ mờ, cô cũng có thể nhìn ra diện mạo người ấy một cách rõ ràng. Đôi mắt cô là vậy.
Anh là một người đàn ông hấp dẫn. Trông rất giống với Itachi; với mái tóc đen và đôi mắt ánh lên vẻ nguy hiểm, cùng một gương mặt không thể nào quên và phong thái bình thản đĩnh đạc. Khi thấy họ lại gần, anh đứng dậy, cùng nét mặt khó dò.
"Cô ta là của cậu," Itachi nói. "Muốn làm gì cũng được."
Người kia nhìn anh ta với vẻ điềm tĩnh. "Chậc. Anh toàn đưa cho tôi phế phẩm."
"Lần này chắc chắn sẽ dài lâu, rồi cậu sẽ thấy." Và khi Itachi biến mất, họ là những người duy nhất còn lại trong phòng.
Người đàn ông giơ tay lên, và cô tự động nắm lấy. (tay thật ấm.) "Tôi là Uchiha Sasuke."
Cô gật đầu.
Gương mặt anh lại không biểu lộ tình cảm. "Cô là ai?"
Cô nhìn anh trống rỗng. Chẳng biết tại sao, môi dưới của cô lại run lên.
(cô là dân nhập cư bất hợp pháp. cô là phế phẩm. cô không tồn tại.)
"Tôi là ai?"
Cô ngần ngại khi anh giơ tay chạm vào tóc cô. Bởi mỗi khi có ai đó chạm vào cô, tất cả đều là để đánh cô, để làm tổn thương cô, để nói với cô rằng cô đã làm sai một điều gì đó.
Nhưng cái chạm của anh lại không đau.
(cô chỉ gần như cảm nhận được. nó dường như không hiện hữu.)
"Tên cô," anh nói chầm chậm. "Sẽ là Sakura."
"Sakura," cô lặp lại.
"Vì mái tóc cô. Nó chính là màu hoa anh đào."
"Hoa anh đào?"
(nghe thật ngọt ngào. trong sáng. ấm áp.)
Anh hơi cau mày. "Lần cuối cùng cô rời khỏi đây là khi nào?"
Dừng lại. "Tôi không biết."
Chàng trai—tên anh là Uchiha Sasuke, cô tự nhắc mình thế; em trai của Uchiha Itachi; thật đẹp đẽ, và cũng thật nguy hiểm—đơn thuần chỉ nhìn cô một lúc lâu, trước khi mím môi và nói, "Cho tôi xem chỗ làm việc của cô."
Và cô dẫn anh quay ngược trở lại tiền sảnh trống không để tới phòng khám nhỏ của cô—nhưng đó cũng không thật sự là một phòng khám, bởi tất cả những gì cô làm chỉ là phẫu thuật cắt bỏ và loại trừ.
Uchiha Sasuke đi một vòng, ước định căn phòng. "Cô có thứ gì quan trọng cần đem theo không? Tôi muốn đưa cô tới văn phòng mới ngay lập tức. Cô cũng sẽ chuyển đi, vậy nên hãy thu dọn tất cả đồ đạc đi."
Cô chớp mắt. "Tôi chuyển đi?"
"Phải. Tôi sẽ không để cô ở đây đâu."
(ở nơi tối tăm ẩm ướt luôn khiến cô sởn gai ốc. ở nơi cô chỉ có toàn nỗi đau và máu và cái chết. và có lẽ...
có lẽ là địa ngục.)
***
(thịch... thịch... thịch...)
"Naruto, tránh ra!"
"Sakura-chan, cậu ta còn sống, phải không? Cậu sẽ phẫu thuật cho cậu ta, phải không?"
"Phải, nhưng nếu cậu không tránh ra, cậu ấy sẽ chết—tránh ra!"
Đừng ngừng thở. Cậu làm gì cũng được, đừng ngừng thở. Trái tim tớ đập vì cậu. Vậy nên làm ơn—liệu trái tim cậu có thể đập vì tớ?
(th-ịch... th...thịch...)
"Một phần trái tim cậu ta đã vỡ—còn sống đã là điều kỳ diệu rồi—"
"Nhưng thế có nghĩa là cậu ấy muốn sống, phải không? Sasuke-kun muốn sống?"
Không có tiếng trả lời.
"Tiếp tục đi! Chỉ một rối loạn nhỏ trong chakra của con cũng khiến cậu ta mất mạng!"
Làm ơn. Làm ơn. Làm ơn.
Hãy sống.
***
Đó là một ánh sáng khác.
Nhà mới của cô rất lớn. Cô được bảo rằng đó là Dinh thự Uchiha; với sàn nhà lát đá hoa cương, những cầu thang sang trọng to rộng, những ngọn đèn chùm và tất cả những thứ tượng trưng cho một cuộc sống vương giả.
Nhưng chẳng có gì trong số đó thu hút cô.
Điều khiến cô chú ý lại là dãy cửa sổ.
(ngọn cỏ. ánh nắng. bầu trời.)
Cô chưa từng nhìn thấy bất kỳ điều gì tương tự, ngoài những quyển sách y khoa. Và ngay cả như thế, thì những hình ảnh cũng bị giới hạn.
Thật... rực rỡ.
Mỗi buổi sáng, cô sẽ thức dậy trên chiếc giường đôi, gối đầu trên chiếc gối mềm và được bao bọc bởi một hơi ấm dễ chịu. Và mỗi buổi sáng, cô sẽ nhìn ra phía bên trái, nơi cửa sổ ẩn hiện sau lớp rèm trắng.
Mỗi buổi sáng, cô sẽ cuộn rèm và nhìn ra ngoài, rồi tự hỏi.
(có những sắc màu. đã không chỉ còn đen và trắng nữa.)
Cô làm việc chủ yếu ở tầng hầm. Nơi làm việc của cô ở đây sạch sẽ hơn trước; có đèn huỳnh quang và cả thảm trải sàn; giường cho bệnh nhân (Sasuke đã sửa lại khi cô gọi họ là vật thí nghiệm) được dọn dẹp mỗi ngày, và cô có nhiều dụng cụ y tế hơn.
Cô vẫn có nhiều vật thí nghiệm—bệnh nhân—thật phiền toái, nhưng thay vì phẫu thuật và loại bỏ, giờ đây cô chữa trị.
Đó là một từ mới. Chữa trị.
Cô dành gần như cả tuần đầu tiên ở thư viện. Sasuke bảo cô thế. Ở đó có rất nhiều các loại sách, cả y khoa lẫn không phải y khoa. Tiểu thuyết, từ điển, bách khoa toàn thư—
(với cô nơi này như thiên đường vậy.)
Sasuke ra ngoài cả ngày. Anh chỉ trở về trước khi cô đi ngủ một chút (giờ cô ngủ càng lúc càng muộn, đắm mình trong thế giới của sách và sách), nhưng thỉnh thoảng anh cũng về trước bữa tối. Và những khi như thế, anh sẽ nấu bữa tối cho cả hai.
(cô chưa bao giờ giỏi nấu ăn cả. trong tủ lạnh luôn có vài loại rau tươi cho cô.)
Và họ sẽ ăn tối cùng nhau.
(trong yên lặng, nhưng đó là một sự bình yên mà trước đây, cô chưa bao giờ biết đến.)
Và cô nhanh chóng nhận ra cô đã không còn cảm thấy đánh mất nữa. Khi thức dậy mỗi sáng, cô thấy được lấp đầy.
Ngay cả khi cô có mơ.
*
"Cô cười được không?"
"Cười là gì?"
Anh vươn tay kéo hai bên môi cô. "Gần gần như thế."
"Không, tôi nghĩ mình chưa bao giờ làm thế cả."
"Như thế là không bình thường đâu."
Cô nhìn anh tò mò. "Nhưng anh cũng vậy."
*
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thật lâu. "Tôi ra ngoài được không?"
Sasuke không rời mắt khỏi tờ báo. "Không."
Họ luôn dùng bữa sáng cùng nhau. Sakura luôn thức dậy đúng giờ, nhìn ra ngoài cửa sổ, đi tắm và xuống nhà chuẩn bị một bữa sáng nóng sốt. Đôi khi là bánh mỳ nướng, cũng có thể là trứng—hay cũng có khi cô may mắn hơn, họ sẽ có bánh quế hoặc bánh kếp.
Ở bên Sasuke cũng giống một cuộc phiêu lưu vậy.
(tràn ngập điều mới lạ. tràn ngập sự thích thú.)
Cô nhìn anh tò mò. "Nhưng anh ra ngoài mỗi ngày."
"Tôi và cô khác nhau, mong cô hiểu điều đó."
Cô biết chứ. Cô biết cô chỉ là chú vịt con xấu xí và anh là thiên nga xinh đẹp (cô đã đọc cuốn sách dành cho thiếu nhi trong thư viện), cách cô không biết gì còn anh biết tất cả, và cô thuộc về anh, không phải bản thân cô.
Nhưng vì thế mà cô không được phép ra ngoài?
"Ánh nắng như thế nào?" Cô hỏi, xịt thêm chút tương cà lên món trứng bác (cô thật sự rất thích tương cà). "Cả gió nữa?"
(trước mặt Sasuke cô có thể lên tiếng. có thể hỏi. có thể học.)
"Ánh nắng thì ấm áp." Anh đặt tờ báo xuống và uống nốt chỗ cà phê.
"Như tay anh?"
Anh dừng lại và nhìn cô. Anh rất thích làm thế. "Phải," cuối cùng anh nói. "Như tay tôi."
"Gió thì sao?"
"Còn gió..." Anh kéo dài và đứng dậy. "Lại đây." Anh kéo cô lại gần chỗ cửa sổ. Mở nó ra, anh lùi lại để cô lén lại gần. Một cơn gió miên man thổi, và cô đóng băng.
Cô không thể miêu ta một cách rõ ràng, nhưng—
(cảm giác như sự sống.)
Cô miễn cưỡng lùi lại khi cảm nhận được bàn tay Sasuke trên cánh tay mình. "Khi anh đi rồi tôi có được mở cửa sổ không?"
Anh đóng cửa và khóa nó bằng một tiếng cách gọn gàng. "Không."
Bởi vì cô là vịt con xấu xí, còn anh là thiên nga xinh đẹp.
Nhưng ngay cả vịt con xấu xí cũng sẽ có ngày trở nên đẹp đẽ.
*
"Sasuke-sama, gia đình của anh đâu?"
"Tôi không có."
"Nhưng Itachi-sama không phải là gia đình của anh sao?"
Anh dừng lại. "Không, không phải."
*
Bệnh nhân đầu tiên của cô là người đàn ông đã mất một mắt.
Nhiệm vụ của cô là chữa trị. Sasuke đã nói thế. Anh bảo cô đọc sách, ghi nhớ lại những gì họ viết và áp dụng cho các bệnh nhân. Anh nói bác sỹ là để chữa trị, không phải phá hủy.
"Anh có thấy đau không?" Cô hỏi.
(bởi nếu anh ta có, cô phải gây tê. cô phải làm tê liệt.)
Anh ta chỉ vào hốc mắt trống không. "Đây," anh ta cộc cằn. "Đau như quỷ. Cả mắt cá chân tôi nữa."
Cô cho anh ta chút moóc phin, và rồi băng mắt anh ta lại. Cô đặt chân anh ta lên giá. Cô còn đưa cho anh ta cả thuốc giảm đau như những điều trị thông thường. Cô đưa anh ta ra khỏi phòng và tới khu vực của bệnh nhân. Có rất nhiều phòng dưới tầng hầm, hầu hết ở các nhánh và tách rời khỏi dinh thự—tất cả đều trống, nhưng rồi dần dần sẽ đầy cả thôi, Sasuke đã bảo cô thế. Và khi người đàn ông lảo đảo bước vào khu vực cá nhân của mình, anh ta giơ chai thuốc cho cô.
"Cám ơn cưng."
Và thật lạ lùng, bởi đó là lần đầu tiên có người cám ơn cô. Cô đứng đó rất lâu, cố gắng nhận thức xem điều gì đang xảy ra với mình, vì cảm giác như trái tim cô đang vỡ òa vì xúc động, và đôi môi cô muốn cong lên một cách không bình thường—
(cô đang cười sao?)
"Không..." Cô hít vào. "Không có gì."
Và anh ta biến mất sau căn phòng.
Ngay cả khi cô nguệch ngoạc viết vào hồ sơ mất một mắt, vỡ mắt cá chân, điều trị hai tuần và đính vào cửa phòng anh ta, cảm giác choáng váng trong cô cũng không nhạt đi.
(bởi vì cảm giác như vẫn còn hy vọng.)
17/6/2012, 12:00 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 953
Tổng số bài gửi : 442
Ngày tham gia : 22/01/2012
Status : trượt đại học rồi :'( về chăn vịt năm sau thi lại với các em thôi =(((
Được Cảm Ơn : 100
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku ( sưu tầm)
2. Những tiếng hét câm lặng.
(thịch. thịch. thịch.)
"Sasuke-kun?"
"Sakura."
"Tớ rất nhớ cậu."
Mọi chuyện thật tốt đẹp khi tớ bên cậu. Cậu có cảm thấy không? Cậu có cảm nhận được điều gì không?
"Hn."
"Một khi cậu xuất viện, Naruto sẽ cho cậu một trận đấy."
"Nói về cậu trước đi."
"...Gì cơ?"
Tớ đã cứu mạng cậu. Tớ đã cứu trái tim cậu. Tớ đã cứu cậu. Sao cậu không thể cũng làm điều ấy với tớ?
"Đừng có lởn vởn quanh tôi như con ruồi thế."
"Nhưng—Nhưng tớ không—"
"Đừng có ngày nào cũng đến thăm tôi nữa. Càng lúc càng phiền phức."
"Tớ—Tớ xin lỗi." Tớ xin lỗi.
Sasuke-kun. Sasuke-kun. Sasuke—
Tớ rất xin lỗi.
(thịch. thịch.
...thịch.)
***
"Anh nói với Itachi-sama... rằng anh ta khiến anh toàn phải nhận những thứ phế phẩm."
Anh đang ngồi bên bàn làm việc với cô ở cạnh bên, ngồi trên chiếc trường kỷ với một quyển sách giáo khoa dày đặt trong lòng. Anh đang đeo kính; chiếc kính gọng đen. Cô nghĩ nó rất hợp với anh.
"Đúng. Tôi phải nhận phế phẩm."
"Như vậy có nghĩa... Tôi cũng là phế phẩm?" Phế phẩm là những người không hoàn hảo. Những người không đủ tốt.
(cô không đủ tốt.)
Anh chỉ liếc nhìn cô một thoáng, không qua mắt kính, trước khi quay lại với đám giấy tờ. "Phải."
Cô nuốt xuống. "Ồ." Cô quay về với quyển sách giáo khoa nhưng không thể nào nhập tâm những từ ngữ và biểu đồ được nữa.
(cô sẽ không bao giờ đủ tốt.)
Căn phòng im lặng trong một khoảng thời gian rất dài, Sasuke đang làm việc, còn cô thì đang học. Cho dù anh có tốt hơn Itachi hay bất kỳ thành viên nào của Akatsuki rất nhiều, thì cũng không có nghĩa là cô có thể thoải mái trò chuyện với anh như một người bạn.
Anh vẫn sở hữu cô.
"Sakura." Cô ngước nhìn anh, và anh bỏ kính ra, day day hai bên thái dương. "Quả thật phế phẩm là những người sẽ mắc sai lầm. Nhưng..."
Cô nín thở.
"Thế cũng có nghĩa rằng cô là một con người."
T A N
BIẾN
Chàng trai trỏ ngón cái về phía mình. "Anh là Uzumaki Naruto."
Cô ép môi mình tạo thành một đường cong mà cô nghĩ đó là một nụ cười. "Tôi là Sakura."
(cậu ta thật rạng rỡ. ồn ào. hạnh phúc. là tất cả những gì cô không có được.)
Cậu ta cười toét. "Này Sasuke, tôi đưa cô ấy ra ngoài nhé? Bọn tôi sẽ về trước khi trời tối!"
Và mắt cô mở lơn, bởi vì được đưa ra ngoài nghĩa là cô sẽ được ở ngoài trời, và được ở ngoài trời nghĩa là được cảm nhận ánh mặt trời trên làn da, được cảm nhận gió luồn qua mái tóc, trải nghiệm cả thế giới—
Sasuke lườm cậu trai tóc vàng. "Không."
Naruto xuôi xị. "Thôi nào teme, không sao đâu—Tôi sẽ luôn ở bên cô ấy—"
"Vậy nên tôi mới lo đấy."
"Teme—"
"Naruto." Giọng Sauske lạnh băng, và Sakura theo bản năng lùi lại. Cô chưa bao giờ đẩy Sasuke đi xa đến thế, bởi vì anh luôn kiềm chế trong cuộc đời cô. Cô chưa bao giờ trông thấy anh như thế, bởi cô luôn nghe lời anh. Sasuke này thật khủng khiếp. "Cô ấy là dân nhập cư bất hợp pháp. Cô ấy vốn không được phép tồn tại."
(cô không tồn tại. cô không tồn tại. cô không tồn tại.)
Cậu trai tóc vàng im lặng một lúc lâu, trước khi thở dài và gãi gãi đầu. "Xin lỗi, Sakura-chan," cậu ta nói bẽn lẽn. "Hôm nay thôi vậy."
(sakura-chan?)
Khuôn mặt cô thay đổi đáng kể. Cô nghĩ Sasuke để ý, nhưng khi cô liếc về phía anh, anh đã quay lại làm việc rồi.
*
"Đó là một bông hoa sao?"
"Phải."
Cô nghĩ ngợi một chút. "Hoa cúc?"
"Ừ."
"Tôi hái nhé?"
"Được."
Cô nhìn bông hoa không chớp khi ngắt nó lên. Rồi cô cài bông hoa vào tóc như họ đã làm trong những quyển sách cô đã đọc.
"Tôi có đẹp không?"
"Có."
*
Mắt cô quét qua một lượt khắp căn phòng, nhanh chóng xét đoán tình hình. Cuối cùng, cô cột cao tóc, và bắt đầu công việc.
Người bị một vết thương vừa dài vừa sâu trên ngực cần được chữa trị đầu tiên. Rồi tới người phụ nữ với đôi mắt mở lớn cùng biểu hiện điên loạn. Tiếp đến là người với cánh tay đã biến dạng.
(bọn họ đều là phế phẩm. họ đều là những người sẽ phạm sai lầm.
họ đều là con người.)
Người đang ông có một vết cắt vừa dài vừa sâu trên ngực đã ngất đi vì mất máu. Cô không có máu dự trữ để truyền cho anh ta—và cho dù nếu có, cô cũng không biết liệu có trùng khớp hay không, khi mà cô không biết nhóm máu của anh ta. Cô vô thức nghiến chặt răng khi thít chặt chỗ băng gạc—
(vết thương quá, quá sâu. họ đã làm gì anh ta vậy?)
Mắt cô mở lớn khi máu bắn lên khắp người cô. Đôi tay cô dừng lại, và cô nhìn anh ta chằm chằm.
Cô nhìn bệnh nhân của mình rất lâu.
(bởi vì anh ta là một bệnh nhân, anh ta không phải là một vật thí nghiệm, và anh ta là con người và anh ta quan trọng—)
Chầm chậm, cô giơ đôi tay đầy máu và ấn và ngực anh ta. Mạch đã ngừng. Cô chỉ có thể cho rằng trái tim yếu ớt của anh ta đã không chịu nổi áp lực cô đặt vào lồng ngực anh ta.
Anh ta đã chết.
Cô cảm thấy có gì đó giống như sự lạnh giá đáng sợ bao trùm lấy mình, thế nên cô nhanh chóng chuyển sang người tiếp theo. Đôi mắt người phụ nữ đảo khắp căn phòng không ngừng nghỉ, và khi Sakura hỏi cô ta có đau chỗ nào không, và cô ta thấy ra sao, cô ta mở miệng hét một tràng dài chói vói.
"Xin hãy bình tĩnh lại," Sakura nói, nhẹ nhàng đặt tay lên vai người phụ nữ—nhưng như thế chỉ khiến một thứ gì đó bùng nổ, và bệnh nhân của cô lao về phía cô.
Cô bị ném vào tường, đôi tay đầy cáu ghét của cô ta thít chặt lấy cổ cô. Cô không thở được, người phụ nữ vẫn cứ la hét, và cảm giác như vai cô đã trật khớp. Cô vùng vẫy cố thoát khỏi người phụ nữ nhưng có cái gì đó trong đôi mắt sẫm màu đó, đôi mắt trống rỗng sâu hoắm chẳng có chút sức sống—cô đã mất đi mọi sức lực trước ánh mắt ấy.
(đó là ánh mắt mà cô đã từng có.)
Khi dường như phổi cô bắt lửa và cô tuyệt đối, tuyệt đối cần không khí, thì tất cả trở nên tối đen.
***
(thịch. thịch. thịch.)
"Cảnh mặt trời lặn ở đây rất tuyệt vời, phải không?"
"Hn."
Nếu tớ có thể, tớ sẽ theo cậu đi khắp mọi nơi. Nếu tớ có thể, tớ sẽ cứu cậu khỏi chính bản thân mình. Nếu tớ có thể, tớ sẽ cho cậu thấy tình yêu là gì. Nếu tớ có thể.
"Cậu có khi nào nghĩ về anh ấy không? Ý tớ là Itachi ấy?"
"Tôi không bảo cậu quay đi không có nghĩa là tôi thích cậu."
"Tớ... Tớ biết."
(thở. thở. thở.)
Sasuke. Sasuke. Sasuke.
Sasuke-kun.
"Tình cảm của tớ không thay đổi, cậu biết mà."
"Và câu trả lời của tôi cũng không thay đổi."
(thở. thở—)
Tớ vẫn không biết cậu cám ơn tớ vì điều gì. Nếu cậu cám ơn vì tình yêu của tớ, thì tớ không xứng đáng. Nếu cậu cám ơn vì sự giúp đỡ của tớ, thì tớ đâu có giúp cậu. Tớ quá ngốc nghếch và ngây thơ để giúp được cậu.
"Tớ biết."
"Vậy thì đừng làm như cậu không—"
"Không phải như vậy, Sasuke-kun." Không bao giờ như vậy. "Chỉ là tớ bỗng dưng có suy nghĩ ngu ngốc rằng..."
Nếu cậu cám ơn vì tớ đã luôn ở đó—
"Rằng nếu tớ tự lặp lại đủ nhiều, đủ lâu, cậu sẽ..."
—thì không có gì đâu.
"Cậu sẽ đáp trả tình yêu của tớ."
(...thở.)
***
Đôi mắt xanh chầm chậm mở. "S-Sasuke-sama."
Anh đã mang một chiếc ghế đặt bên giường cô, và đang ngồi trên đó đọc một cuốn sách.
(dù rất bận rộn, anh ấy cũng vẫn ở đó.)
"Tôi đã chữa vai cho cô rồi," anh nói đều đều, "Nhưng đầu cô cũng bị vài vết thương nữa. Có đau không?"
Cô nuốt xuống, nhưng cổ họng khô khốc. "Chỉ một chút thôi." Giọng cô gay gắt.
(đau đớn cũng chẳng là gì khi mà đó là tất cả những gì anh có thể cảm nhận.)
"Hn." Anh gấp sách lại, và lấy ra thức gì đó từ thắt lưng. Đó là một vật quen thuộc—cô đã có nhiều cơ hội thấy nó từ trước khi gặp anh. "Từ bây giờ, phải luôn mang cái này theo." Anh đặt nó ở chiếc tủ đầu giương cô rồi rời khỏi phòng.
Đó là một khẩu súng.
*
"Cô nên cười đi."
Lông mày cô cau lại khi cô ép đôi môi nhướn lên. "Khó lắm, tôi không làm được."
"Đơn giản lắm. Chỉ cần thế này thôi." Khi cô nhìn anh, đôi môi anh thấp thoáng nụ cười.
Điều đó ngay lập tức khiến cô mỉm cười, nhưng không như anh, ngay cả mắt cô cũng cười.
*
Cô ở trên giường cả ngày, hết thức lại ngủ.
Cô không muốn đọc. Cô không muốn ăn. Cô thậm chí cũng chẳng muốn nhìn ra ngoài cửa sổ thật lâu, tưởng tượng làn gió nhẹ mơn man làn da.
Cô chỉ muốn ngủ.
Ngủ, và mơ.
Bởi cô biết khi cô mơ, mọi chuyện sẽ trở nên đúng đắn. Khi cô mơ, cô sẽ được có một cuộc sống ngập tràn ánh nắng và bạn bè và nụ cười và tất cả những gì cô không thể có—cô sẽ hạnh phúc và tự do và—
Cô có anh.
Cô muốn ngủ, bởi ngay cả bây giờ, những giấc mơ của cô cũng tốt đẹp hơn hiện thực rất nhiều.
Cô không biết anh là ai, nhưng cô biết anh là tất cả của cô.
Sasuke đến chỗ cô kiểm tra khi mặt trời đang lặng. Cô nhìn vẩn vơ khẩu súng ở chiếc tủ đầu giương, vẫn chưa chạm vào kể từ lúc anh để nó lại cho cô. Đôi mắt khép hơn của cô gặp đôi mắt anh khi anh mở cửa. "Bữa tối xong từ một tiếng trước."
Anh trở về để dùng bữa tối.
(cô không ở đó để cùng dùng bữa với anh. cô không nghe lời anh.)
Cô nhắm chặt mắt lại khi anh tới gần. Anh sẽ đánh cô. Anh sẽ hét lên với cô như cái cách Itachi thường làm, mỗi khi cô làm sai điều gì. Anh sẽ gọi cô là vô ơn và vô dụng, bởi vì lần đầu tiên sau rất lâu rồi anh mới dành thời gian cho cô, mà cô lại không ở đó—
Chiếc giường hơi lún xuống khi anh ngồi vào mép. "Cô thấy đỡ hơn chưa?"
Không tin nổi, cô thận trọng mở một mắt. "Rồi," cô đáp, vùi sâu hơn vào chăn.
"Cô đói không?"
Cô cuộn mình lại theo thế tự vệ. "Vâng." Nhưng giờ anh sẽ không cho cô ăn tối đâu, cô bỏ lỡ cơ hội mất rồi.
(itachi luôn luôn như vậy. lúc nào cũng vậy.)
Anh nhìn cô thật lâu, trước khi chuyển hướng nhìn sang khẩu súng. "Cô có biết sử dụng không?"
"Không," cô nói lặng lẽ. "Tôi xin lỗi—Ngày mai tôi sẽ học, tôi hứa." Anh lại im lặng một lúc lâu.
(anh luôn lựa chọn những từ ngữ một cách cẩn thận. rất thận trọng.)
Đôi môi mỏng của anh khẽ thoát ra tiếng thở dài, và rồi anh đứng dậy, rời khỏi phòng. Anh thậm chí còn không đóng lại cánh cửa đằng sau cô. Cô rùng mình, và rúc sâu hơn nữa vào cái chăn.
Cô đã làm anh thất vọng.
Vài phút sau, anh quay lại cùng một chiếc khay trên tay.
Có thức ăn ở trên khay. Cô hơn tròn mắt ngạc nhiên.
Đó là bữa tối của cô.
"Ngồi dậy đi," anh chỉ thị. Cô bò dậy, bởi anh đã dành thời gian hâm nóng bữa tối của cô và thậm chí còn mang tới cho cô, và cô không được làm gì khiến anh phật lòng nữa, bởi anh sẽ cầm lấy khẩu súng bên cô và bắn cô ngay lập tức—"Tôi biết cô thuận tay trái, và vai cô thì vẫn còn đau. Tôi..." Anh dừng lại. "Tôi sẽ đút cho cô."
"Đút cho tôi...?"
(như một bệnh nhân. như một đứa trẻ. như một con người cần được chăm sóc.
anh đang chăm sóc cho cô.)
Đó chỉ là một món hầm đơn giản, nhưng cô nhận ra đó là hương vị tuyệt vời nhất cô được nếm qua.
*
"Sasuke-sama?"
"Quá nửa đêm rồi Sakura. Sao cô vẫn thức?"
Cô lê bước tới chiếc trường kỷ cô vẫn ngồi mỗi khi anh làm việc. "Tôi không ngủ được. Tôi không thể... mơ."
"Đôi khi, mơ cũng không tốt đẹp đâu."
"Với tôi nó rất đẹp." Đôi môi cô cong lại thành một nụ cười nhỏ xíu. "Những giấc mơ của tôi rất... đẹp."
"Đẹp?"
"Chúng khiến tôi cảm thấy... tự do."
Cô thiếp đi trên chiếc trường kỷ.
Tự do.
*
Cô luôn mang theo khẩu súng bên mình, giắt nó ở thắt lưng. Sasuke bảo cô sử dụng nó trong trường hợp bị bệnh nhân tấn công, như cái cách người phụ nữ kia đã làm.
(người phụ nữ đó đã chết. sasuke đã giết cô ta.)
Cô phải đeo một cái băng đỡ tay, chờ cho tới khi vai khá hơn. Đằng sau đầu cô vẫn hơi đâu, nhưng cô đã khá hơn, đủ để đi quanh nhà kiểm tra các bệnh nhân đang chờ để được xuất viện.
(đưa ra ngoài thế giới. tới nơi cô sẽ không bao giờ tới được.)
Cô không bao giờ biết họ đi đâu; cô chỉ cho Sasuke biết số phòng và ngày những người ở đó hoàn toàn hồi phục, và đêm đó, họ sẽ biến mất. Trước khi cô đi ngủ, họ vẫn ở đó—và khi cô thức giấc, họ đã đi rồi.
Sasuke đưa họ tới đâu đó, và cô muốn biết đó là đâu.
Cô muốn tới cùng một nơi với họ.
Naruto lại tới chơi. Naruto tới rất nhiều—đặc biệt là vào cuối tuần, khi Sasuke không phải làm việc.
Cậu ta thích ramen, cô nhận ra. Cậu ta luôn mang theo ba tô ramen khi tới, để họ dùng trong bữa trưa. Và rồi cậu ta giới thiệu với cô trò chơi điện tử, bởi "teme không cho cô ấy ra ngoài".
"Cô ấy xanh quá, Sasuke. Nhìn cô ấy xem! Trông giống ma cà rồng kinh dị."
Cô liếc nhìn xuống tay mình. Xanh quá.
(naruto lại thật rám nắng. một dấu hiệu cho thấy anh ta ở ngoài trời rất nhiều. tận hưởng ánh mặt trời rất nhiều. cười rất nhiều.)
"Sasuke-sama cũng rất xanh," cô chỉ ra.
Naruto cười lớn. "Phải, vì teme cũng tránh nắng như tránh tà. Hắn nghĩ hắn sẽ tan chảy dưới nắng hay cái gì đó đại loại thế."
Sakura chùn bước khi nhân vật của cô trong trò chơi chết. Cô thua. Cô nhận ra cô không giỏi mấy trò này—cái trò cô phải đi vòng quanh và bắn vào tất cả những gì tiến về phía mình.
Cầm súng trong một trò chơi đã đủ sợ lắm rồi—Vậy còn khi cầm một khẩu súng thật và bắn vào một con người thực sự thì sẽ phải sợ hãi tới thế nào?
Sasuke, đang ngồi trên trường kỷ, thở dài và gấp sách lại. "Sakura." Cô quay về phía anh, sẵn sàng cho bất kỳ yêu cầu nào.
(bởi vì anh, cô sẽ làm cho người đàn ông coi cô như một bệnh nhân, như một con người—cô sẽ làm.)
"Cô có muốn ra ngoài không?"
Mất một lúc cô mới có thể ngấm vào đầu những lời của anh, bởi ra ngoài đối với cô là một khái niệm quá xa lạ, quá ngoài tầm với mà cô đã hoàn toàn loại trừ đi khả năng nó có thể xảy ra. Hơi thở của cô mắc lại trong cổ họng, và ngay cả Naruto cũng ngồi im mất một lúc.
"Nhưng—Tôi là dân nhập cư bất hợp pháp."
"Sẽ chỉ ra sân sau thôi." Anh nói, gỡ kính và đặt nó xuống chiếc bàn kế bên. "Tôi ở đó là ổn."
Đó là lần đầu tiên cô nở một nụ cười thực sự.
Cô gần như bị nhấn chìm trong sự thích thú được rời khỏi dinh thực. Naruto chạy cùng cô, nắm lấy tay cô và chỉ cho cô thấy những gì cô mong mỏi được cảm nhận kể từ khi cô có thể nhớ—
Họ ngồi trên khoảng sân rộng, hít thở bầu không khí và tìm bọ rùa và nhìn Naruto cố gắng bắt vài chú châu chấu.
Và cả ánh nắng. Ánh nắng quá ấm áp trên làn da xanh xao của cô, và cô không thể định nghĩa một cách rõ ràng—nhưng nếu cơn gió cảm giác như cuộc sống, thì—
Thì ánh nắng cảm giác như tình yêu.
17/6/2012, 12:26 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1097
Tổng số bài gửi : 560
Ngày tham gia : 29/03/2012
Được Cảm Ơn : 36
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku ( sưu tầm)
Bài viết của bạn Minari hay lắm, thanks bạn 1 phát nè Mình vừa thấy Fic là chạy tới liền
17/6/2012, 8:16 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 953
Tổng số bài gửi : 442
Ngày tham gia : 22/01/2012
Status : trượt đại học rồi :'( về chăn vịt năm sau thi lại với các em thôi =(((
Được Cảm Ơn : 100
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku ( sưu tầm)
Akatsuna : thanks u very much tiếp nhé
3. Những bước vội vàng.
(thịch. thịch. thịch.)
"Chuyện gì—"
(thở dốc. đổ ập. la hét.)
"Akatsuki! Chúng ta đang bị tấn công!"
"Iruka, tập trung chuunin và di tản dân làng!"
"Sakura-chan, Sasuke, đi thôi!"
(thịch. thịch. thịch.)
"Sasuke-kun?"
Cậu sẽ chiến đấu cùng chúng tớ chứ? Giờ Itachi đã mất, cậu sẽ chiến đấu vì chúng tớ chứ? Chiến đấu vì chúng tớ?
"Teme, đi nào! Chúng ta sẽ chết nếu cậu cứ đứng đó mà nghĩ ngợi—"
"Naruto, không đời nào ta cho cậu ra tiền tuyến đâu—"
"Baa-chan, không sao mà—"
Sasuke-kun. Sasuke-kun. Sasuke-kun.
Sasuke?
"Sasuke-kun, đi nào, làm ơn." Làm ơn. "Chúng tớ cần cậu."
Tất cả những gì chúng tớ đã làm là cố gắng cứu cậu. Cố gắng giúp cậu. Tất cả những gì tớ đã làm là yêu thương cậu. Nếu không phải vì tớ, vì họ?
(đổ sập. giật mình—)
"Sasuke! Cậu sẽ, hay không, chiến đấu vì Konoha?"
"Này teme, thôi đi! Đây không phải lúc để cái khoảnh khắc trả thù ngớ ngẩn trỗi dậy đâu!"
"Sasuke-kun, làm ơn, cậu phải—"
Chỉ lần này thôi. Làm ơn. Làm ơn. Làm ơn.
(thịch. thịch. thịch.)
(...yên lặng.)
***
Trong một ngày, khi Sasuke đã rời khỏi nhà, cô cũng có những việc cần hoàn thành.
1. Kiểm tra các bệnh nhân. 2. Ăn. 3. Ngủ. 4. Luyện chơi Resident Evil, và mong rằng cô sẽ sống sót lâu hơn Naruto (chỉ một lần thôi cũng được).
Những bệnh nhân mới luôn tới cùng Sasuke. Anh nhận những phế phẩm từ Akatsuki, trước khi đưa họ quay trở lại đó.
Hôm nay, Sakura quyết định có vài trải nghiệm mới.
Nhà bếp là nơi cô thường xuyên tránh xa, bởi lần cuối cùng cô cố gắng làm thử một thứ tương đối đơn giản (chính xác là pha cà phê) hồi còn ở với Akatsuki, cái bình pha đổ tràn ra và cô vướng vào vài rắc rối lớn.
(lúc đó, itachi không ở gần đấy, nhưng cô gần như đã ước sao anh ta ở đó. bởi vì deidara là người trừng phạt cô.)
Nhưng ở đây cô thấy an toàn hơn. Ở một nơi chỉ có cô và Sasuke, cảm giác như những lỗi lầm rồi cũng ổn thỏa cả. Lỗi lầm cũng được. Lỗi lầm là một phần để nắm bắt được thành công.
Cô tìm thấy vài túi trong tủ để ly cốc đề socola nóng.
(nghe thật ấm áp và ngọt ngào và thân thuộc. không sasuke một chút nào.)
Cô lật một túi lại và thấy hướng dẫn sử dụng. Cô không biết đâu, nhưng đôi mắt cô sáng lên đôi chút, bởi cô rất giỏi làm theo chỉ dẫn, và đi pha socola nóng, để xem liệu nó có thực sự ấm áp và ngọt ngào và thân thuộc hay không.
Sau khoảng mười phút, cô đã có một cốc socola nóng. Và có một cảm giác trỗi dậy trong cô—
(tự hào?)
—cái cảm giác không thể nói thành lời này khiến cô cảm thấy... hài lòng với chính mình. Thỏa mãn. Cô uống nó, hiển nhiên là bỏng lưỡi, nhưng—
Nhưng đó là hương vị của hạnh phúc.
Cô ngồi giữa bếp, nhấp từng ngụm socola một cách thích thú. (Đó là món đồ uống yêu thích mới của cô, cô đã quyết định như thế. Chứ không phải lần đầu tiên cô có một món đồ uống yêu thích.)
Khi cô đã uống xong và đang rửa cốc trong bồn rửa, cô nghe có tiếng mở cửa chính. Trong cô sôi sục một cảm giác—cô nhận ra đó là háo hức—và cô nhanh chóng rửa nốt để có thể kể cho Sasuke nghe về phát hiện mới của mình.
(bởi vì sasuke sẽ lắng nghe. sasuke sẽ nhướn mày thích thú, và đưa tay xoa đầu cô.)
Nhưng người đứng ở cửa chính lại không phải là Sasuke. Một người rất giống Sasuke, nhưng không phải là Sasuke.
Người đó khiến cô đứng thẳng dậy và co rúm lại sau mỗi cử động mạnh.
Itachi.
(người đã khiến tâm trí cô trống trơn và quét sạch đi mọi cảm xúc.)
"Itachi-sama," cô ngay lập tức chào, gần như thành bản năng. Cô cúi đầu và đứng tránh sang bên để anh ta có thể bước qua cô.
Một khoảng im lặng dài, và cô ngước nhìn anh ta chăm chú. Đôi mắt sẫm màu ấy nhìn xoáy vào cô, tính toán, kiểm tra, trước khi anh ta gật đầu. "Bác sỹ," anh ta đáp lại, trước khi tiến vào sâu hơn.
Cô chờ một lúc sau mới dám đứng thẳng dậy và thở hắt ra.
Đúng thế. Cô đã không còn thuộc về anh ta nữa—anh ta không thể điều khiển cô được nữa. Trước khi phải chạm mặt anh ta thêm lần nữa, cô nhanh chóng lủi về phòng.
(thật là kỳ lạ, bởi cô chưa bao giờ sợ hãi trước itachi. chỉ có sự lãnh đạm—bởi chỉ đến khi cô gặp sasuke, cô mới biết đến những xúc cảm. chỉ đến khi cô gặp sasuke, cô mới nhận ra mình đã sợ hãi itachi.)
Cô ở trong phòng cả ngày, trở nên quen thuộc với cảm giác sợ hãi.
TAN
B I Ế N
Trước nửa đêm một chút, có tiếng gõ cửa phòng cô. Cô lầm bầm tiếng cứ vào từ trên giường, nhưng cô cũng chắc rằng người ở bên ngoài kia sẽ chẳng nghe thấy đâu.
Dù sao thì anh cũng vào.
(anh luôn làm như vậy.)
Cô nằm im không động đậy, trùm chăn kín mít. Mắt cô nhắm hờ, đầu óc thả trôi không suy nghĩ—như trước đây khi cô chưa gặp Sasuke. Ở đây vừa ấm vừa dễ chịu—cô không muốn phải rời đi. Cho dù cả quãng đời còn lại có trôi qua ở đây, cô cũng sẵn lòng.
"Có vài bệnh nhân mới," anh nói đều đều, tựa vào khung cửa. "Một số đang trong tình trạng rất tệ."
Cô hít vào thật sâu trước khi buộc mình rời khỏi cái nhà tù ấm áp từ chiếc giường quá ư mềm mại. "Được." Cô đi qua anh, không nói thêm lời nào nữa. Chân cô bỗng dưng cảm thấy nặng nề—cứ như cô phải kéo lê nó cùng mình khi trên đường xuống tầng hầm. Cô không biết liệu cô có thấy an toàn ở đó nữa hay không—cô sẽ không thể biết được có gì đang ẩn nấp sau những góc khuất kia. Itachi? Deidara? Vài thành viên của Akatsuki?
Hay lại một bệnh nhân khác, sẵn sàng siết cổ cô?
Cô không hề chú ý rằng Sasuke theo sau cô và quan sát cô làm việc cho tới khi cô xoay người để vứt chỗ băng gạc. Một ý nghĩ lướt qua đầu cô, và khi chuyển sang bệnh nhân tiếp theo, cô lên tiếng.
"Hôm nay tôi đã pha socola nóng."
Giọng anh dường như pha lẫn thích thú. "Vậy sao."
"Vâng. Rất là... ngon." Cô dừng lại. "Ngọt lắm."
"Chắc chắn là Naruto đã nhân lúc tôi không để ý mà đặt vào. Tôi không uống socola nóng."
"Tôi chưa bao giờ thấy anh ăn đồ ngọt," cô đáp. "Nhưng anh rất thích cà chua."
(những trái màu đỏ mà anh ăn cũng như cái cách naruto ăn ramen. anh khiến chúng trông thật ngon lành.)
"Cô rất để ý mọi chuyện."
"Đó là điều duy nhất tôi thực sự biết làm."
Cô thận trọng đặt tay lên mắt cá chân của bệnh nhân. "Tôi sẽ nắn lại xương, nên sẽ đau đấy." Không thông báo gì thêm, cô nắm thẳng lại chỗ ấy, và người đàn ông cằn nhằn, mặt ông ta cau lại. Cô do dự. "Xin lỗi."
"Con khốn." Cô nghe ông ta lầm bầm trong hơi thở.
(mắng chửi cô, căm ghét cô, như cái cách bọn họ luôn luôn làm, cho dù cô không hề biết mình đã làm gì sai.)
"Ông ở phòng số mười một. Ông muốn tôi đưa tới đó, hay tự mình đi?"
"Tự tôi tới đó được, cám ơn." Hiển nhiên là sự mỉa mai trong giọng nói ông ta rất đau đớn rồi. Cô hơi lùi lại một chút khi ông ta khập khiễng bước ra khỏi phòng.
Đó là người cuối cùng. Bỗng dưng nhớ ra, cô vội vàng bước tới bên chiếc bàn đặt ở góc và lấy ra một mảnh giấy. "Danh sách mới đây." Cô đưa nó cho anh, và anh nhanh chóng đọc qua một lượt, đôi mắt đen lướt qua lại, trước khi anh thở dài và luồn một tay vào mái tóc.
Cô chờ một lúc trước khi lên tiếng hỏi. "Lần tới anh gửi họ đi, tôi có thể theo cùng không?" Khi không có tiếng trả lời, cô lại tiếp tục. "Là buổi tối nên sẽ không ai thấy tôi hết! Tôi sẽ che đi mái tóc và những thứ khác nữa." Anh vẫn không trả lời. Anh vẫn còn đang phân vân, cô nghĩ. "Làm ơn?"
Cuối cùng, anh thở dài. "Được. Thực ra đêm nay tôi sẽ đi, nên có lẽ cô sẽ không được ngủ đâu."
Cô thoáng mỉm cười—
(bởi cô sẽ chẳng bao giờ biết nở một nụ cười thực sự.)
—và tiếp tục dọn dẹp nơi làm việc của mình bằng chất khử trùng, kèm một chút vui mừng.
*
"Sasuke-sama, anh có nhớ lúc anh hỏi tôi có biết cảm nhận không?"
Anh nhìn cô bằng một cách cô không thể định nghĩa được. "Ừ."
"Tôi nghĩ giờ tôi cảm nhận được rồi." Một nụ cười nhẹ nở trên môi cô.
Mắt anh không rời cô.
"Anh khiến tôi cảm nhận."
*
Những chiếc xe tải thật thú vị. Chúng vừa to lớn lại vừa ồn ào, và bạn có thể cho người ngồi vào phía sau.
Cô nhìn thế giới bên ngoài qua những cánh cửa sổ; ánh đèn đường. những loại ô tô khác nhau băng qua, những biển hiệu, những người đi trên vỉa hè—cô chưa bao giờ thấy chúng trước đây, và cô thấy tất cả đều thật quyến rũ.
(và tất cả đều trở thành sự thật nhờ có anh.)
Họ lái xe trong khoảng một giờ, cho tới khi những ngọn đèn trong thành phố tan biến vào màn đêm, và cô thậm chí còn chìm vào giấc ngủ. Cô chỉ thức dậy khi Sasuke lắc nhẹ vai cô.
Không khi ban đêm thật là làm người ta rùng mình—một thứ cô chưa từng nghĩ tới trước đây—và khi ngước nhìn bầu trời, cô ngạc nhiên nhận ra rằng những đám mây đã biến mất.
"Cái gì vậy?" Cô hỏi Sasuke, chỉ về phía bầu trời.
Anh ngay tức khắc nhìn theo hướng cô chỉ. "Những ngôi sao."
"Và đó là mặt trăng?"
"Phải."
Cô có thể thấy nước. Là biển, cô sửa lại. Không khí ẩm ướt và mặn mòi, và cô đang tận hưởng nó.
Trong khi đó, Sasuke lại gần một kho chứa đồ, và trao đổi vài lời với một người đàn ông. Sau khi ký nhận giấy tờ, cả hay quay lại và mở khoang chứa xe tải, cho phép những bệnh nhân của cô ra ngoài.
Có một chiếc thuyền nhỏ đã được neo sẵn. Từng người một bước vào đó. Sakura im lặng quan sát cho tới người cuối cùng lên thuyền, và họ được người đàn ông kia đưa đi.
"Họ đi đâu vậy?" Cô hỏi Sasuke.
Anh im lặng một lúc. "Tới một nơi tốt đẹp hơn," cuối cùng anh đáp.
"Một ngày nào đó tôi cũng sẽ được tới nơi ấy chứ?"
(hy vọng.)
Anh quay lại nhìn cô, nhưng cô không thể nhìn ra nét mặt của anh trong đêm. "Cô muốn đi sao?"
Cô suy nghĩ một lúc. "Anh sẽ đi với tôi chứ?"
"Không."
Môi cô cong xuống một chút (một cái nhăn mặt, cô tự nhắc mình như thế—cô đang nhăn mặt). "Thế thì, tôi không biết." Cô không biết cái "nơi tốt đẹp hơn" ấy ra sao, nhưng cuộc sống hiện tại với Sasuke đã rất tốt rồi, so với cuộc sống cùng Akatsuki. Cuộc sống với Itachi.
Anh nhìn cô thật lâu, như đang suy tính điều gì, nhưng chỉ đưa cô quay trở lại chiếc xe.
Chẳng ai nói thêm một lời nào trên đường về.
***
(thịch. thịch. thịch.)
"Biến mất rồi."
(im lặng.)
"Sakura."
(hít vào. thở ra. hít vào. thở ra.)
"Konoha—Konoha đã biến mất."
Tất cả những gì tớ đã từng cố gắng để phục vụ. Tất cả những gì tớ đã từng cố gắng để bảo vệ— Đã biến mất, chỉ trong chớp mắt.
"Sakura."
"Sasuke-kun—" Nghe tớ đi. "Cậu có nghe tớ không? Konoha đã biến mất. Naruto—Naruto đang mất tích."
"Hít thở nào, Sakura."
(thịch, thịch, thịch—)
"Không có thời gian để thở—làm sao tớ có thể thở khi tất cả đã biến mất—"
Bạn thân nhất của tớ đang mất tích. Sư phụ của tớ đang sống thực vật. Bạn bè của tớ bị thương. Một vài người đã chết. Và tớ chẳng thể làm gì để giúp họ.
"Sakura, nhìn tôi này."
Thở ra. "Sasuke-kun."
(thịch, thịch, thịchthịchthịch—)
Cho tớ một điều để tin tưởng. Cho tớ một lý do để bước tiếp.
(hít vào...)
"Tôi vẫn ở đây."
(...thở ra.)
***
"Cô có giữ được bí mật không?" Cô gật đầu. Cô có thể làm tất cả những gì Sasuke bảo cô làm.
Họ đang ở bếp, ngay sau bữa sáng. Anh ra dấu cho cô ở lại, và cô làm y như vậy.
"Vì sao đó, mà tôi có thể làm thế này." Anh xếp tay thành những hình dáng kỳ lạ, trước khi tay phải tạo thành một vòng tròn trên miệng. Cô chờ đợi, băn khoăn không biết anh đang làm gì.
Và rồi anh tạo ra một quả cầu lửa nhỏ.
Anh thổi ra lửa. Sasuke có thể thổi ra lửa.
"Không thể nào," cô nói, cho dù nó xảy ra ngay trước mắt cô. "Tôi đã đọc gần hết sách y khoa trong thư viện của anh rồi—tôi chưa từng đọc được cái gì liên quan tới thổi ra lửa cả."
(sasuke luôn luôn khác biệt.)
"Là bởi vì nó không được phép có thể," anh đáp đơn giản. "Nhưng nó tồn tại."
"Làm sao...?"
"Tôi đã có những giấc mơ từ rất lâu rồi. Thực ra là nhiều năm nay." Anh ngồi xuống bàn bếp, với cô ở bên cạnh. "Chúng bắt đầu khi tôi còn là thiếu niên, nhưng rồi trở nên rất nổi bật. Gần như... là một câu chuyện. Một giấc mơ xảy ra theo thứ tự nối tiếp với giấc mơ trước."
Cô muốn lên tiếng, nhưng lại chẳng biết phải nói gì. Cô có nên kể cho anh nghe rằng cô cũng có những giấc mơ hay không? Nhưng cô chẳng nhớ gì cả. Cô chưa bao giờ nhớ được những giấc mơ ấy.
"Nhưng vì lý do nào đó, trong những giấc mơ của tôi... Cô luôn ở đó."
Cô nhìn anh ngạc nhiên. "Tôi?"
(anh mơ về cô.)
"Sakura." Gương mặt anh chẳng biểu lộ cảm xúc gì. "Tôi muốn hiểu cô hơn. Tôi không tin vào những linh hồn, và tôi cũng không sùng đạo hay mê tín—nhưng điều này ở ngay trước mắt tôi, và tôi muốn tìm hiểu thêm."
"Vậy nên anh giữ tôi lại?" Cô nuốt xuống. "Vì anh mơ về tôi?"
"Phải."
Anh không giữ cô lại vì khả năng y thuật. Anh không giữ cô lại vì anh muốn lo cho cô.
Anh giữ cô lại chỉ bởi anh muốn tìm hiểu thêm về bản thân mình.
Cô hơi bặm môi, cảm thấy những cảm xúc dồn lên trong lòng. Chúng dừng như không phải những cảm xúc tốt đẹp, vậy nên cô quét sạch tâm trí, gương mặt cũng vô cảm như anh.
Chẳng nói thêm lời nào, cô rời khỏi phòng.
*
"Sasuke-sama...?"
"Cô lại ngủ quên trên ghế nữa."
Cô thở dài, và tựa đầu vào vai anh khi anh bế cô về phòng. "Tôi xin lỗi."
"Không có gì. Cô có ác mộng sao?"
"Tôi... không nhớ." Cô không bao giờ nhớ được.
"Tôi hiểu."
"Tại sao?"
"Cô đang khóc."
*
Sasuke ngồi bên bàn làm việc ngước nhìn cô, cặp kính vẫn nằm trên sống mũi. "Cô vẫn giận tôi sao?"
Và dường như cô vẫn thế. Mỗi khi cô thấy anh, có cảm giác ngọn lửa sôi sục, như cô muốn đập vỡ điều gì đó—đặc biệt là gương mặt anh. Nhưng cô chẳng bao giờ làm thế—cuộc sống của cô dựa vào anh. Nhưng điều đó không khiến cô ngăn những cảm giác của mình lại.
(không ngăn cô trở thành một con người.)
Cô cố gắng giữ lại lòng tự trọng. Cằm vươn cao, cô chiến đấu đề cầm lại những giọt nước mắt.
"Tôi cũng mơ."
17/6/2012, 11:24 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1097
Tổng số bài gửi : 560
Ngày tham gia : 29/03/2012
Được Cảm Ơn : 36
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku ( sưu tầm)
Chap 3 cũng hay ko kém 2 chap đầu , mà cho hỏi, chừng nào ra chap 4 thế? Mình đợi đây
18/6/2012, 12:52 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 953
Tổng số bài gửi : 442
Ngày tham gia : 22/01/2012
Status : trượt đại học rồi :'( về chăn vịt năm sau thi lại với các em thôi =(((
Được Cảm Ơn : 100
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku ( sưu tầm)
Akatsuna: mặc dù muốn lắm nhưng fic này không phải tớ làm đâu nó được Rawrchelle trên fanfiction viết và do By dịch tớ đơn giản chỉ copy sang đêy thoi chap 4 nà
4. Nhịp đập điềm tĩnh.
(thịch. thịch. thịch.)
"Chúng ta làm gì bây giờ? Đi đâu đây?
Im lặng.
"Chúng ta sẽ tìm kiếm Naruto."
Sasuke-kun. Sasuke-kun.
Sasuke-kun?
"Cậu sẽ làm thế sao?"
Tại sao phần con người của cậu lại chỉ xuất hiện khi tớ gần như đã ra đi? Tại sao cậu lại chỉ nhượng bộ khi tớ đã rạn vỡ và đang bên bờ vực thẳm?
"Tớ... chẳng còn lại gì."
Sasuke-kun.
"Đừng chạm vào tôi, Sakura."
(hơi ấm. hít vào. nước mắt.)
"Cậu vẫn còn có tôi."
(thở ra.)
Cậu vẫn còn có tôi.
***
Sasuke hoàn toàn chẳng hề có cái gọi là cuối tuần. Gần như lúc nào anh cũng ở trong phòng làm việc, vùi đầu vào một đống giấy tờ. Dường như công việc của anh liên quan tới rất nhiều văn bản pháp lý. Cô thường kiểm tra các bệnh nhân, chơi Resident Evil, hoặc ăn ramen với Naruto trong bếp.
Nếu có thể, cô sẽ nói rằng mình rất hạnh phúc. Nhưng không hiểu tại sao, như thế là chưa đủ.
(sẽ chẳng bao giờ có cái gọi là đủ cả.)
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thường xuyên hơn. Đôi khi, sân sau trông thật ảm đạm nếu so với phần còn lại của thế giới. Lái xe tải ra biển vào ban đêm cũng chẳng là gì khi cô tưởng tượng tới thành phố.
Cô và Sasuke có một bí mật. Một bí mật mà ngay cả Naruto—bạn thân nhất của Sasuke—cũng không biết.
Họ luyện tập. Sasuke luyện hỏa công, và cô quan sát. Anh đã từng nói với cô rằng trong những giấc mơ của anh, cô có thể chữa lành cho mọi người như một phép thuật—đôi tay cô sẽ phát sáng, và những vết thương sẽ khép miệng một cách thần kỳ.
Cô chỉ có thể ước sao đó là sự thật.
Nhưng cô bắt đầu với những thứ đơn giản trước. Ít nhất, là những thứ anh cho là đơn giản. Anh nói họ có thể đi trên mặt nước—ai cũng có thể—vậy nên cô luyện tập cái đó. Ở một mức độ nào đó, anh có thể làm được; đôi chân anh bị nhận nước, nhưng anh vẫn đứng vững.
Và nếu như có bất kỳ sợi dây liên hệ nào giữa những giấc mơ của cô và cuộc sống này, thì cô cũng sẽ nắm lấy nó.
[chúng ta đang] tan biến
Cô thích ra ngoại ô với Sasuke.
Có lẽ chỉ bởi đó là khoảng thời gian duy nhất cô được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cho dù thật lạnh và tối, và gần như tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Cũng hơi cô đơn một chút, nhưng cô đã quen với sự cô đơn rồi—nên đó cũng chẳng phải vấn đề gì lớn lắm.
(cô yêu mùi hương của chiếc xe tải, và cả sự yên lặng khi ngồi bên sasuke.)
"Naruto-sama, anh cũng biết lái xe phải không?"
Cậu trai tóc vàng chun mũi. "Đừng có gọi anh như thế nữa, Sakura-chan. Phiền chết được. Gọi anh là Naruto thôi."
Cô hơi ngập ngừng, bởi cô luôn gọi tên mọi người kèm kính ngữ. "Naruto?" Cô cố gắng, cảm giác như ngay sau đó sẽ bị trừng phạt vì dám gọi thế.
Cậu ta cười. "Đúng rồi. Và phải, anh biết lái xe. Sao nào?"
"Anh dạy tôi được không?" Cậu ta trông ngạc nhiên, và cô ngay lập tức biết rằng mình đã nói sai điều gì đó. "Xin lỗi." Cô muốn cười thật to, nhưng nó nghe thật trống rỗng. "Chỉ là... nói giỡn thôi. Nghe hay mà, phải không?"
Naruto vòng tay ôm lấy cô, như cậu ta thỉnh thoảng vẫn làm—nhưng nó vẫn làm cô ngạc nhiên. Gần gũi với người khác không phải là điều cô có thể nhanh chóng thích nghi.
"Thực ra thì, em được phép ra ngoài mà."
"Ra ngoài?"
"Phải. Chỉ cần em không vướng vào bất kỳ rắc rối nào hay những gì cần đến thẻ căn cước hoặc những thứ tương tự. Chẳng ai có thể nói em là dân nhập cư bất hợp pháp. Chỉ là teme không muốn mạo hiểm thôi."
Cô hơi cau mày. "Ồ. Sasuke-sama chỉ là lo lắng cho tôi thôi."
Naruto vung tay lên. "Đó là vấn đề của em. Em không bao giờ chịu bước ra khỏi vỏ ốc! Em để Sasuke-sama quyết định mọi thứ, và em thậm chí còn không thể tự đứng dậy. Em để bản thân mình bị nhốt ở nơi đây, và em chỉ được hít thở không khí trong lành khi bọn anh đưa em ra sân sau, hoặc khi teme chuyển những người nhập cư bất hợp pháp tới Siberia hay đại loại thế.
Cô chớp mắt. "Nhưng Sasuke-sama sở hữu tôi."
(cô sẽ chẳng là gì nếu không có anh.)
"Bỏ đi," Naruto càu nhàu. "Anh sẽ dạy em lái xe."
*
"Tại sao anh lại thích cà chua đến thế?"
"Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi có một vườn cà chua. Tôi không thích cà chua."
Cô nuốt xuống.
"Tôi yêu mẹ mình."
*
"Có gì trong một cái tên?" Cô đọc to. "Dù ta có gọi bông hồng bằng một cái tên khác thì nó vẫn mang hương thơm như vậy."
"Shakespeare." Sasuke nhướn mày. "Tôi không nghĩ cô lại là người như vậy."
"Tôi đọc hết số sách y học và khoa học của anh rồi," cô bẽn lẽn. "Tôi bắt đầu chuyển sang đọc sách văn học." Không phải là cô không thích văn học hiện thực—chỉ là nó gợi ra những cảm xúc cho người đọc, và cô chính xác là không giỏi làm những điều đó cho lắm. Cô chẳng hề cảm thấy gì khi đọc những thứ đó. "Sasuke-sama—"
"Chỉ lần này, tôi nghĩ Naruto đã đúng. Gọi tôi là Sasuke thôi."
Điều này ngay lập tức khiến cô giật mình. Naruto cô còn có thể hiểu, bởi cậu ấy chỉ là một người bạn—chỉ thế thôi phải không? Cô không cần phải làm điều đó với họ—nhưng Sasuke? Sasuke hoàn toàn sở hữu cô. Cô không được phép đặt họ ngang nhau.
Cô lắc đầu điên cuồng. "Không. Sasuke-sama là Sasuke-sama."
Môi anh cong lên thành một cái nhếch mép. "Có gì trong một cái tên?" Anh hỏi, lặp lại lời cô. "Dù ta có gọi bông hồng bằng một cái tên khác thì nó vẫn mang hương thơm như vậy."
Nhưng ngay cả khi anh lý luận như thế, cô cũng không thể phản đối.
Cô do dự trước khi lên tiếng. "S...Sasuke," cô dừng lại, mong rằng anh sẽ không quở trách mình. "Khi nào chúng ta lại ra ngoại ô?"
Anh quay lại với công việc. "Ngày kia. Sao cô lại hỏi?"
"Gần đây chúng ta không có đi." Từ sau hôm đó với Naruto, cô thật sự cảm thấy bị cầm tù, cho dù dinh thự có thật là rộng lớn. Hầu hết thời gian cô ở dưới tầng hầm, trong phòng cô, phòng bếp hoặc phòng khách. Cô luôn ở cánh phía đông. Một thời gian trước cô nhận ra khu vực của Itachi là ở cánh phía tây, thế nên cô cố gắng tránh nó hết mức có thể.
"Cô ngủ suốt trên đường còn gì."
"Tôi cũng quan sát mà!"
Anh trông thích thú. "Hiển nhiên." Rồi anh thở dài. "Gần đây tôi hơi bận."
"Cả ngày anh làm gì vậy?"
Anh nhìn cô thật lâu. Cô đã quen với điều này rồi—thậm chí còn thích thú nữa—bởi cô biết rằng anh đang nghĩ về cô và suy ngẫm xem nên nói với cô những gì. Đôi khi, cô muốn nghĩ rằng anh suy nghĩ xem nên nói điều gì khiến cô hạnh phúc nhất.
"Cô không cần phải lo," cuối cùng anh nói, đẩy cao gọng kính.
Lại im lặng; cô đang đọc Romeo và Juliet, còn anh đang giải quyết chỗ giấy tờ. Rất thoải mái—trước khi cô gặp Sasuke, cô sẽ chẳng bao giờ dám nghĩ tới sẽ có một cuộc sống như thế này.
Nhưng liệu có là mãi mãi?
(tất cả những điều tốt đẹp, rồi cũng sẽ phải kết thúc mà thôi.)
"Họ..." Cô nỗ lực nói hết câu. "Romeo và Juliet yêu nhau."
Anh thậm chí còn không ngước nhìn. "Phải."
Cô cau mày. "Họ sẵn sàng hy sinh tính mạng của mình cho nhau."
"Phải."
"Thật... ngu ngốc."
Cuối cùng, anh liếc cô. "Đúng thế."
Cô hơi mỉm cười. "Tôi sẽ không bao giờ giống họ đâu."
"Ừ."
(tất cả những điều tốt đẹp, rồi cũng sẽ phải kết thúc mà thôi.)
***
(thịch. thịch. thịch.)
"Thật là lạnh..."
"Cậu nghĩ Thổ Quốc sẽ thế nào chứ?"
Có sai lầm không khi nói rằng tớ không quan tâm? Có ích kỷ không khi nói rằng cho dù tớ có mất đi mọi thứ, còn người bạn thân nhất vẫn đang mất tích... Thì được ở bên cậu đã xóa nhòa đi tất cả? Có sai lầm không khi tự hỏi liệu cậu cũng có những cảm giác ấy?
"Sao cậu nghĩ Naruto có thể ở đây?"
(thở. thở. thở.)
"Lần cuối cùng tôi hợp tác với Akatsuki, căn cứ tạm thời của chúng là ở đây."
"Và cậu cho rằng chúng bắt Naruto?"
"Phải."
Một Sasuke-kun luôn tài giỏi.
(rùng mình.)
"Cậu làm thế nào chống chọi với cái rét?"
"Tôi tạo lửa."
(ấm áp.)
Sasuke-kun, cậu thật là ấm.
"Tôi nhớ đã bảo cậu rằng đừng có dựa vào tôi mà ngủ nữa."
"Phải, nhưng chia sẽ hơi ấm là cách tốt nhất để vượt qua tình hình nhiệt độ thế này."
(thở. thở...)
Cậu cố gắng giấu đi, nhưng cậu thật sự rất ấm.
"Hn."
(...thở.)
***
Cô dành cả ngày luyện tập. Và cuối cùng, ngày hôm nay, cô đã đứng được trên mặt nước.
Cô đổ đầy một bồn tắm lớn, và cố gắng đứng trên mặt nước hàng giờ đồng hồ. Và cuối cùng, bây giờ, cô đã làm được. Ngay trên mặt nước. Không bị nhận nước như Sasuke—mà ngay trên bề mặt, chỉ tạo ra những gợn sóng khi cô di chuyển.
Cứ như là phép thuật vậy. Và bây giờ, cô nhận ra, cô cần một chút phép thuật trong cuộc sống của mình.
(bất cứ điều gì khiến cô tiếp tục hy vọng rằng thế giới này có nhiều hơn là dinh thự Uchiha và thế giới ban đêm.)
Và một khi cô đã đứng được trên mặt nước, cô tự hỏi liệu mình có thể đứng được trên những thứ khác hay không. Như là những bức tường. Hay trần nhà nữa.
Cô nhận ra mình có thể—chỉ là cô chưa thành thạo thôi. Và điều đó khiến cô tự hào kinh khủng, bởi liệu Sasuke có biết không? Anh có biết họ có thể đi trên tường và trần nhà hay không?
Đêm đó cô chờ anh về để kể cho anh nghe điều ấy. Để kể cho anh nghe, và để cùng anh lên xe tải đưa những bệnh nhân của cô ra biển, tới một nơi tốt đẹp hơn. Cô rất sốt ruột. Đã lâu rồi cô không được hít thở bầu không khí ngoài trời.
(chờ đợi. thích thú. khát khao.)
Khi bữa tối trôi qua mà anh vẫn chưa về, cô thấy trái cà chua trong tủ lạnh và cắn một miếng. Không hợp với khẩu vị của cô lắm, nhưng cô chẳng thể nấu cái gì ra hồn, nên cô đành ăn nó. Ăn xong, cô pha socola nóng để tẩy sạch vị giác.
Nhưng quá nửa đêm rồi mà anh vẫn chưa về. Và cô bắt đầu lo lắng.
Chắc chắn là anh lại bận việc rồi. Lúc nào cũng vậy. Nhưng anh nói anh sẽ về—và anh chưa bao giờ trễ hẹn.
Cô cau mày. Các bệnh nhân của cô đang chờ. Cô thậm chí đã nói với họ rằng đêm nay họ có thể đi, vậy nên chắc chắn họ còn sốt ruột hơn cả cô.
Có lẽ cô làm được. Có lẽ cô nên lái xe đưa họ ra ngoại ô và gửi họ đi. Cô đã thấy Sasuke làm điều đó nhiều lần rồi—và cô biết phải đi đâu, bởi cô gần như một người máy, biết những điều đó cho dù có ngủ suốt bao nhiêu chuyến đi.
Sasuke chưa bao giờ nói cô không thể tự làm mọi việc. Cô đứng dậy, tim đập rộn ràng trong lồng ngực.
Thật tốt khi Naruto đã dạy cô lái xe.
*
"Cậu ta đã chết trước khi tới đây, Sakura. Đây không phải là lỗi của cô."
Cô không ngừng hô hấp nhân tạo. "Nhưng tôi thậm chí còn không có cơ hội chữa cho anh ta—"
"Cậu ta chết rồi. Buông ra đi."
"Nhưng—"
Anh đặt một tay lên cô tay cô, và ngăn cô lại.
"Có những lúc cô buộc phải học cách buông tay."
*
Người đàn ông cau mày. "Uchiha-san đâu?"
"Ồ. Đêm nay... anh ấy bận. Thế nên tôi đi thay."
"Một mình?"
"Anh ấy đồng ý," cô khăng khăng. Người đàn ông trông hoài nghi. Nhưng cô không thể đưa những bệnh nhân của mình trở lại được—họ đang chờ đợi trong khoang xe cả rồi. Thậm chí còn có cả một người phụ nữ trẻ kể cho cô nghe rằng cô ấy sẽ có một cuộc sống mới, xây dựng gia đình với một người đàn ông cô ấy yêu thương và sẽ có những đứa con xinh xắn.
Cô không thể quay lại được.
(không thể khi đã tới nước này. không thể khi cô đã cố gắng không ngừng để làm một điều gì đó có ích.)
"Tôi không thể gửi họ đi khi thiếu chữ ký của cậu ấy," ông ta nói, thở dài. "Cô không được phép."
"Tôi sẽ ký mà, làm ơn? Họ thật sự muốn đi lắm." Và cô mong là sẽ ổn, bởi nếu không được, nếu ông ta thật sự cần chữ ký của Sasuke, thì cô sẽ vướng vào rắc rối lớn khi quay lại.
Ông ta cau mày. "Tôi thề, nếu tôi dính vào bất kỳ rắc rối nào, cô sẽ là người đầu tiên tôi sờ tới."
Cô gật đầu. "Được!"
Khi cô viết Sakura vào tờ giấy, trông nó thật không chuyên nghiệp chút nào, hoàn toàn trái ngược với chữ ký lịch lãm của Sasuke. Rồi cô bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Cô hít vào thật sâu, kiên quyết.
Cười toét, cô tiến lại chỗ khoang xe và mở cửa sau. Cô ra hiệu cho các bệnh nhân ra ngoài, và họ bước xuống, từng người một. "Lại kia đi," cô nói, chỉ về phía người đàn ông giờ đã ở trên thuyền. "Ông ấy sẽ đưa mọi người đi."
Người phụ nữ trẻ kể cho cô nghe về những giấc mơ của cô ấy nắm chặt lấy tay cô. Và Sakura nhận ra, cô ấy có đôi mắt xanh thăm thẳm màu đại dương, mở lớn và tràn đầy hy vọng.
"Cám ơn," cô ấy thì thầm.
Cái từ ấy cứ mãi vang lên trong tâm trí cô.
(cám ơn. cám ơn. cám ơn.)
"Không có gì."
*
"Những giấc mơ thật mơ hồ, phải không?"
"Ừ."
"Nhưng cho dù tôi chẳng bao giờ nhớ được, thì tôi cũng biết rằng chúng thật... rõ ràng. Mọi điều thật mơ hồ khi tôi tỉnh giấc."
"Có lẽ chúng ta đã sai."
"Ý anh là gì?"
"Có lẽ cuộc sống này chỉ là giấc mơ của chúng ta."
"..."
"...Và giấc mơ mới chính là cuộc sống của chúng ta."
*
Cô kiệt sức khi quay về. Giờ cô chỉ muốn tắm nước nóng, một chút socola nóng và rồi lăn vào giường.
Nhưng mọi chuyện lại không như cô mong muốn.
(chưa bao giờ như cô mong muốn.)
Sasuke đang ngồi ở phòng khách khi cô về, nhưng cô không chú ý, bởi cô quá mệt. Cô đang lê từng bước tới phòng tắm, khi cảm thấy cổ tay bị nắm chặt. Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt dữ dội của anh.
"Cô," Sasuke rít lên, "đã ở đâu?"
Và lần đầu tiên, cô sợ hãi. Cô đã sợ hãi Itachi, cô đã sợ hãi bệnh nhân của mình gần như bóp cổ cô tới chết—nhưng trước đây cô chưa bao giờ sợ hãi Sasuke. Và đây là lần đầu tiên cô thấy gương mặt anh méo mó đi vì giận dữ, thịnh nộ—
"Tôi..." Cô nuốt xuống. "Ở biển. Đưa... những bệnh nhân... tới đó." Cô thấy khó thở và mãi mới có thể nói được một câu ra hồn.
"Từ lúc nào,"—cô do dự khi anh nắm cổ tay cô chặt hơn—"tôi nói"—anh cúi sát vào cô hơn nữa—"cô được phép làm điều đó?"
"Tôi—tôi xin lỗi," cô thở hổn hển, cố dứt ra. Anh làm cô đau. "Làm ơn. Tôi xin lỗi."
"Cô có nghĩ tới những hậu quả có thể xảy ra hay không? Cô có biết điều gì có thể xảy ra cho cô không? Cô có thể sẽ chết. Cô có thể bị chính quyền tìm ra và bị hành quyết. Và rồi ai sẽ bị chỉ trích? Tôi. Cô sẽ là tử huyệt của tôi."
Nghĩ anh thật đẹp có phải là sai không? Có phải là sai không khi nghĩ rằng, cho dù anh đang đe dọa cô, đúng hơn là giận dữ với cô, thì anh cũng vẫn là thứ đẹp đẽ nhất cô đã từng nhìn thấy? Cô cắn lưỡi để kìm lại những giọt nước mắt đã dâng lên.
(xin lỗi. xin lỗi. xin lỗi.)
"Anh—anh về trễ, và tôi nghĩ—"
"Cô không nghĩ gì hết. Cô không cảm nhận được gì hết." Anh bước lại gần cô hơn nữa, và cô trượt chân lùi lại, va vào tường. "Cô là Sakura, cô đơn thuần chỉ là một bác sỹ, và nếu muốn, tôi có giết cô ngay bây giờ."
"Tôi xin lỗi." Giọng cô run rẩy. Những giọt nước mắt lăn dài xuống má cô, nhưng cô không biết tại sao. Con người ta khóc khi buồn đau—nhưng cô không buồn đau. Cô kinh hãi.
Anh gần tới nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh phả vào miệng mình. Anh gần tới nỗi cô chỉ hơi cử động là mũi họ chạm nhau. Anh gần tới nỗi có thể làm cô tan chảy bằng đôi mắt sẫm màu ấy. Cổ tay cô bỏng rát. Anh đang chặn đường lưu thông máu ở tay cô.
"Đau quá," cô thút thít.
Một khoảng im lặng thật dài. Và cuối cùng, anh cũng thả lỏng tay. Nhưng những ngón tay thanh mảnh của anh vẫn bao quanh cổ tay cô.
"Tôi không thể," anh nói chầm chậm, hít vào thật sâu, "làm thế nếu thiếu cô. Tôi không thể tìm ra lý do tôi mơ về cô khi mà cô không có ở đây."
"Tôi..." Cô nuốt xuống. "Tôi xin lỗi." Và bất ngờ, cái cổ tay đau nhức đã không còn là mối bận tâm của cô khi cô chầm chậm thở ra, thoải mái tựa vào bức tường phía sau mình. Trông anh rất mệt mỏi; anh có những quầng thâm dưới mắt, vai anh thõng xuống, và cảm giác như anh đang nói rằng làm ơn, làm ơn đừng làm thế với tôi.
Nhưng cô không chắc chắn được, bởi cô không giỏi đọc cảm xúc của người ta, dù có là Sasuke đi nữa.
(cô thậm chí còn chưa nói với anh rằng cô có thể đứng trên mặt nước. cô thậm chí còn chưa nói với anh rằng cô có thể làm những điều không tưởng.)
"Đi ngủ thôi," cô lặng lẽ đề nghị. "Tôi đưa anh về phòng." Và anh im lặng lùi lại, rồi họ cùng nhau lên phòng anh trong yên lặng. Trái tim cô vẫn đập mạnh vì lượng adrenaline, và cô giữ một khoảng cách an toàn với anh khi họ bước qua hành lang trống không.
(bản năng đã luôn bên cô ngay từ đầu.)
Cô chỉ mới ở phòng Sasuke vài lần. Nó rất lớn và thơm ngát, với tông màu đỏ chủ đạo. Bộ đồ ngủ của anh được gấp ngăn nắp trên giường, và anh bắt đầu cởi bộ đồ đang mặc để thay đồ ngủ. Cô quay đi cho tới khi anh thay xong.
"Mặc cái này vào." Cô quay lại, thấy anh tung lên một chiếc áo phông và quần lửng. Cô định bắt lấy, nhưng hụt.
"Tại sao?"
"Làm đi." Và anh biết mất trong phòng tắm. Ngạc nhiên, cô thay bộ đồ của anh vào, nhận ra chúng có mùi của anh.
(mùi của gia đình.)
Khi quay lại, anh lên giường và vớ lấy quyển sách đặt bên chiếc tủ nơi đầu giường, mở ra và đọc.
"Anh nên ngủ đi," cô rụt rè. "Trông anh rất mệt mỏi."
"Cô cũng vậy," anh nhăn nhó đáp, không ngẩng lên. "Đi đánh răng đi, rồi quay lại đây."
Cô làm theo, và khi quay lại, anh đã bỏ sách xuống và nằm im trong chăn, nhắm mắt. Hơi thở của anh yên lặng, hơi thở của cô yên lặng—tất cả đều yên lặng.
(nhất thời bình yên.)
Một nụ cười bé xíu nở trên môi cô, và cô tự hỏi mười phút trước liệu có thực sự xảy ra hay không. Một Sasuke giận dữ đã biến mất rất nhanh chóng—và nghĩ rằng anh ta có tồn tại khi Sasuke đang ngủ quả thật là quá sức cô.
Cô nhẹ nhàng nhón chân tới bên giường anh để tắt đèn, khi anh vươn tay và nắm lấy cánh tay đau nhức của cô. Cô ngần ngại.
"Trèo lên giường," anh nói, trước khi thả cô ra. Cô thở hắt ra, và bò tới bên cạnh anh, dưới tấm chăn. "Anh vươn tay tắt đèn, trước khi xoay người sang một tư thế dễ chịu hơn. "Từ bây giờ,"—giọng anh đã gần như tan biến—"cô sẽ cần phải được giám sát. Không có ngoại lệ."
"Được." Cô cũng đang lơ mơ; cô quá mệt.
18/6/2012, 10:12 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1097
Tổng số bài gửi : 560
Ngày tham gia : 29/03/2012
Được Cảm Ơn : 36
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku ( sưu tầm)
Ồ, thì ra Fic của bạn là copy à? Mình thấy hay lắm, mặc dù không phải của bạn làm Mà bữa nào bạn làm thử 1 Fic đi, mình uổng hộ bạn nha
18/6/2012, 11:36 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 953
Tổng số bài gửi : 442
Ngày tham gia : 22/01/2012
Status : trượt đại học rồi :'( về chăn vịt năm sau thi lại với các em thôi =(((
Được Cảm Ơn : 100
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku ( sưu tầm)
Akatsuna: cám ơn, nhưng mà tớ lười lắm , ngồi viết được 5 phút là nản rồi đi sưu tầm nhanh hơn
5. Hổn hển tuyệt vọng.
(thịch. thịch. thịch.)
"Họ là ninja làng Đá?"
"Phải. ANBU."
"Ồ, chúng ta say rồi sao."
"Không phải lúc để đùa đâu, Sakura."
Ở đây thật cô đơn. Không có Naruto cùng ánh sáng của cậu ấy, thật cô đơn và tối tăm. Và cậu, Sasuke-kun— Cậu chỉ khiến cho tất cả tăm tối hơn.
"Cậu nghĩ chúng ta đánh bại được họ không?"
"Đó là lựa chọn tốt nhất."
(bước. bước. bước.)
Sasuke-kun. Sasuke-kun. Sasuke-kun.
(lao đi.)
"Khốn kiếp, bị phát hiện—"
"Đừng có đánh trả, Sakura—chạy đi—cậu không thể tiêu diệt được tất cả bọn chúng—"
"Bọn họ sẽ không để chúng ta thoát khỏi đây đâu!"
(đổ sập. bước. đổ sập.)
Nếu chúng ta không thể chạy thoát, vậy thì tớ sẽ chiến đấu. Sau tất cả mọi chuyện, tớ cũng không thể đánh mất cậu được. Tở không thể đâu.
"Sakura, cậu không quen với jutsu của bọn chúng—"
"Cái gì cũng có lần đầu tiên, Sasuke-kun—tự tớ sẽ làm quen được với chúng—" Do dự.
"Senbon của chúng luôn tẩm độc—"
(ngập ngừng.)
"Khốn kiếp, Sakura, ở bên tôi—"
(thịch. thịch. thịch.)
"Cậu đừng hòng chết trước tôi, cô nàng phiền phức, bằng không tôi thề—"
Bất cứ điều gì cậu muốn. Chỉ cần cậu nói ra, tớ sẽ giành cả thiên đường cho cậu.
(hít vào. thở ra.)
"Sakura—"
"Tớ... tớ đang tan biến, Sasuke-kun..." Cười. "Thấy không?"
"Cậu không biến mất. Cậu không biến mất."
"Tớ đang tan..."
(...thở dài.)
***
Khi cô tỉnh dậy, anh đã đi rồi.
Cô cũng không bất ngờ lắm, bởi cô thường ngủ rất say, và cô rất nghi ngờ liệu công việc của Sasuke có cho phép anh được ngủ đủ giấc hay không. Nhưng khi tỉnh lại, được trùm kín trong màu đỏ, cô dường như như không tìm được dũng khí để thức dậy.
Những tấm rèm cửa dày màu đỏ đã được kéo lên, ánh mặt trời chiếu vào khắp căn phòng. Cô nằm thẳng lại, thở dài. Giấc mơ đêm qua của cô rất lạ.
(kinh hãi. tàn nhẫn. tuyệt vọng.)
Cô không muốn rời khỏi phạm vi an toàn trên chiếc giường của Sasuke. Giường của Sasuke thật là tốt.
Cô giật mình khi cánh cửa đột ngột mở ra, để lộ ra một Uchiha cô đang nghĩ tới bước vào với một khay thức ăn.
"Anh không đi làm sao?" Cô hỏi ngạc nhiên, bò dậy. Cô không muốn để anh biết cô vừa đắm mình trong mùi hương vương trên gối anh, hoặc cứ mãi nhìn về nơi anh đã ngủ bên cạnh cô đêm qua.
"Tôi đã nói tôi sẽ luôn luôn giám sát cô."
"Vậy là anh không đi làm nữa?" Anh đặt cái khay xuống cạnh giường. Cô do dự khi anh thận trọng nâng cổ tay cô lên. Vết bầm khá lớn.
"Có. Nhưng tôi sẽ mang cô đi theo." Anh nhìn vào cổ tay cô một lúc lâu, trước khi đặt nó xuống. Anh không xin lỗi—cũng không phải điều cô mong anh sẽ làm. Cô đã làm sai—và cô đáng bị trừng phạt.
(nhưng không biết tại sao, cô lại không hối hận vì những gì đã làm.)
"Ăn sáng đi," anh bảo cô, rời khỏi phòng. "Tôi sắp muộn rồi. Khi nào xong xuôi thì xuống phòng khách gặp tôi."
Là bánh kếp. Cùng sốt dâu.
Từ khi nào Sasuke làm bánh kếp với nước sốt dâu vậy?
Nhưng cô mỉm cười khi ăn, bởi vì nó vừa ấm vừa ngọt, và nó khiến cô cảm thấy ấm áp và ngọt ngào từ đầu tới chân. Có lẽ đó là lời xin lỗi vì chuyện tối qua. Hoặc có lẽ, anh chỉ muốn làm bánh kếp với nước sốt dâu thôi. Cô không biết tại sao, nhưng nó khiến cô hạnh phúc, và thế là đủ.
(đã rất lâu rồi, đó là điều đầu tiên thật đủ đầy.)
tan
biến...
"Sakura-chan?" Cô vui hơn khi thấy Naruto mặc trang phục công sở, trông rất hoài nghi. "Em làm gì ở đây?"
"Cô ấy gặp rắc rối," Sakura lấp lửng. "Bởi có ai đó dạy cô ấy lái xe."
Cô mỉm cười ngượng ngùng với cậu trai tóc vàng, siết chặt tay sau lưng. "Xin lỗi."
Naruto gãi đầu, nhưng cười toét. "Chào mừng em tới thế giới thật sự," cậu ta bảo cô, dang rộng tay. "Thật tệ là em phải ở trong một tòa nhà chán ngắt cả ngày trời." Ba người họ chầm chậm bước xuống tiền sảnh. Tất cả đều là những trải nghiệm mới mẻ với cô, và cô háo hức—những bộ sô pha nhung xa hoa và những khung cửa sổ mới nguyên, thảm đỏ và những người đàn ông mặc trăng phục công sở—thật là vui.
(adrenaline. tốc độ. tuyệt đối và dứt khoát là hạnh phúc.)
Naruto vòng tay qua vai cô, và cô dựa vào cái ôm ấm áp của cậu ta. "Chúng ta sắp có cuộc họp," cậu ta bảo cô. "Có lẽ teme nghiêm túc khi bảo rằng em phải bị giám sát. Ừm, chắc em sẽ thành thư ký mới của cậu ta."
"Tôi không cần thư ký."
"Im đi—cả đời cậu chưa có một ngày nghỉ nào rồi. Một thư ký sẽ giúp cậu nhiều hơn."
Cô đang mặc một chiếc áo trắng và một chiếc váy xám—mang cả giày cao gót nữa, cho dù thật khó đi lại chết được, và tóc cô búi cao. Cô cảm thấy quan trọng. Cô cảm thấy... mình quan trọng. Và khi cô bước vào phòng họp, tất cả mọi ánh mắt đều đổ vào cô.
"Bạn gái mới hả, Uzumaki?"
"Im đi, Kiba. Cậu chỉ ghen tỵ thôi."
"Hiển nhiên là tôi ghen tỵ. Cô ấy quá hấp dẫn."
Đôi môi cô vô thức cong lại thành một nụ cười. Xét theo ngữ điệu, đó là một điều tốt. Cô hấp dẫn. Ra sao cũng được.
Vòng tay thoải mái và bảo vệ của Naruto rời đi khi mọi người ngồi xuống. Sasuke ngồi ở đầu bàn, và ngay lập tức điều chỉnh lại chiếc ghế xoay phía sau, tựa vào tường.
"Đây là thư ký mới của tôi," Sasuke càu nhàu, lật giấy tờ. "Chạm vào cô ấy, tôi sẽ giết cậu."
Không khí trong phòng rất căng thẳng, nên cô cố giấu nụ cười.
*
"Mẹ không phải là lý do duy nhất khiến tôi ăn cà chua."
"Không phải?"
"Ngày xưa, thường thì người ta vẫn ném cà chua vào những người biểu diễn khi họ không mang lại một màn trình diễn tốt. Tôi còn ăn cà chua để nhắc nhở mình điều đó."
"Ý anh là gì?"
"Rằng từ sau khi mẹ mất, cuộc đời của tôi đã không còn êm đềm."
Cô hơi cau mày.
"Từ sau khi mẹ mất, cuộc đời của tôi đã kết thúc."
*
"Nhiều sách quá đi!" Cô reo lên khi anh đưa cô tới văn phòng của mình. "Tôi đọc được không?"
Anh lầm bầm. "Cứ tự nhiên."
Vui mừng, cô xem lướt qua giá sách của anh. Cô đã đọc hết số tài liệu ở nhà rồi, vậy nên đây là cơ hội tốt để mang thêm về. "Anh có cả sách về khủng long?" Cô hỏi, đầy bất ngờ.
"Grừ," anh đáp khô khan.
Thỏa mãn, cô ngồi xuống một chiếc ghế dài, trên tay là một cuốn sách dày nói về những sinh vật thời tiền sử.
*
"Rốt cuộc tình yêu là gì vậy?"
"Sao cô lại muốn biết?"
"Ừm, họ viết trong Romeo và Juliet rất nhiều..."
"Cô không nên hỏi tôi điều này."
"Anh không yêu sao?"
Dừng lại. "Tôi đã đánh mất khả năng ấy từ rất lâu rồi."
*
Có một bức hình trên bàn của Sasuke ở nhà. Cô chưa bao giờ để ý đến nó, nhưng hôm nay, nó khiến cô tò mò.
Bức hình đó rất đơn giản—là anh và Naruto. Trông họ còn rất nhỏ—chắc chắn họ đã là bạn của nhau từ rất lâu rồi, cô kết luận. Trong cả văn phòng, bức ảnh là thứ duy nhất dường như mang những cảm xúc tươi sáng nhất.
(trong một khoảnh khắc, nụ cười đã nở trên môi anh.)
Cô ngước lên khi anh bước vào phòng. "Chúng ta chụp chung một bức ảnh được không?" Cô hỏi, cố gắng cười ngây thơ. Anh nhướn mày—cô không chắc là tại biểu cảm, hay tại yêu cầu của mình nữa.
"Tôi nghĩ không cần thiết."
"Ừm... cảm giác như làm vậy tôi sẽ con người hơn một chút nữa."
(giống anh thêm một chút nữa.)
"Không."
Cô nhăn mặt—một thứ bản năng hơn nhiều so với mỉm cười—và rời khỏi bàn làm việc của anh, im lặng. Cô xem xét những quyển sách trong phòng. Cô đã đọc tất cả sách trong thư viện, nhưng sách trong phòng làm việc của Sasuke thì vẫn chưa. Cô tự hỏi không biết liệu cô có đọc được cái gì ở đây không.
Cô liếc nhìn Sasuke qua vai, vẫn đang chăm chú nhìn đám giấy tờ, chìm trong suy nghĩ miên man. Cô muốn với lấy cuốn sách dày và trông rất sang trọng kia, nhưng cho dù có kiễng chân thì nó cũng ngoài tầm với của cô.
Cô do dự khi cố kiễng lên để kéo cuốn sách xuống, nhưng rồi nó biến mất ngay khi cô mở ra.
Đó là một album ảnh. Và có những bức hình của Sasuke. Sasuke lúc còn là em bé, Sasuke lúc là trẻ con—cười toét miệng trước tô cơm, dáng cầm đũa rất thanh lịch dù chỉ mới là một đứa trẻ—và cả một bé trai nữa—lớn hơn, cô nghĩ—rất dễ thương, và thậm chí còn có vẻ quen thuộc—
Itachi.
Cô ngay lập tức lật sang trang khác.
"Sasuke, anh vẫn giữ những bức hình này sao?" Một nụ cười thành thật nở trên môi cô khi cô lướt qua từng trang. Cô không nhận được câu trả lời—Sasuke giật lấy cuốn album từ tay cô và bước lại gần cô hơn để trả nó về đúng vị trí.
"Sách ở đây," anh nói với cô, giọng vô cảm, "là ngoài phạm vi cho phép."
Cô nuốt khan, ngước nhìn anh với một chút xíu sợ hãi. "Vâng."
(bởi vì cô không còn sợ anh nữa. không nữa. không còn sợ nữa, khi mà anh khiến cô cảm thấy được chấp nhận.)
Anh đứng đó, lướt qua số sách phía trước. Cô chờ anh lùi lại để cô có thể đi làm một việc gì đó—có lẽ là pha socola nóng, và rồi đi kiểm tra các bệnh nhân.
Khi cảm nhận được anh đang nhìn mình, cô ngước lên và bắt gặp ánh mắt anh. Anh cao lớn, rất gần—khiến cô cảm thấy vừa không thoải mái vừa như có gì nhói lên. Cô nhăn mặt trước cảm giác ấy—đó là một cảm giác mà cô chưa từng biết đến trước đây. Cả hai người đều im lặng, chỉ lắng nghe hơi thở dịu nhẹ của nhau, và qua cái cách đôi mắt anh ánh lên, cô có thể thề rằng anh đang suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng—
"Tôi chợt nhớ tới một điều trong giấc mơ đêm qua," anh nói, bằng một chất giọng dịu dàng không hề giống anh của thường ngày. "Cô có thể chữa lành những vết thương chỉ bằng đôi tay."
Phải mất một lúc cô mới có thể tập trung được. "Ồ. Anh có muốn tôi thử làm vậy không?"
"Nếu cô có thể." Anh lùi lại, đủ cho cô bước qua anh và rời khỏi phòng, trái tim cô đập điên cuồng trong lồng ngực.
***
(thịch. thịch. thịch.)
"Sasuke-kun...?"
"Sakura."
"Sao tớ lại ở đây...? Ninja làng Đá—"
"Tôi tìm được cách để thoát ra."
Sasuke-kun. Sasuke-kun.
Ôi, Sasuke-kun của cô.
"Chất độc..."
"Nó cũng chưa lan rộng, nên tôi đẩy được ra rồi."
Điều duy nhất tớ không yêu cầu cậu— Điều duy nhất tớ không muốn cậu làm vì tớ— Cậu đã làm rồi. Cậu đã cứu mạng tớ. Khi mà tớ nghĩ rằng sẽ tốt hơn cho cậu nếu không có tớ ở bên.
Ánh mắt dịu dàng. "C...Cám ơn cậu."
(thịch. thịch.)
"Hn."
(thịch...)
***
Bệnh nhân mới của cô là một chàng trai rất dễ thương—tầm tuổi cô, nhưng vẫn còn mang vài nét trẻ con. Cậu ấy có một đôi mắt màu xám lúc nào cũng mở to và cả mái tóc vàng thẫm, với một cơ thể gầy gò yếu ớt.
"Cậu thật dễ thương," cô bảo cậu ấy, chấm nhẹ những vết thương trên gương mặt mỏng manh của cậu ta. Cũng như cô, chắc chắn cậu ta chưa từng được thấy ánh mặt trời khi còn ở nơi ấy.
"Cám ơn." Bờ môi mỏng của cậu ấy cong lại thành một nụ cười nhỏ xíu. "Cô cũng vậy."
Cô nhìn cậu ấy ngạc nhiên, bởi cậu ấy là người đầu tiên và duy nhất đã nói với cô rằng cô cũng có một chút dễ thương. "Cám ơn," cô đáp, có hơi bối rối. Cảm giác như má cô càng lúc càng nóng, nhưng đó lại là một cảm giác mà cô chưa chưa từng trải qua trước đó.
(thật lạ lẫm.)
Và cô có thể nói rằng, chẳng có vấn đề gì trầm trọng với cậu ấy. So với một phế phẩm, cậu ấy... bình thường một cách kỳ lạ. Và có lẽ như thế thật tốt.
Cô thấy một vết bầm xấu xí trên tay cậu, và đặt chỗ băng gạc xuống. Cô đặt tay lên đó, và cố gắng tự chữa lành nó.
Chẳng có gì xảy ra.
"Cô đang làm gì vậy?" Cậu trai hỏi, nhìn vào tay cô tò mò.
"Tôi đang cố gắng chữa vết bầm này," cô giải thích. "Sasuke—người sống ở đây—nói rằng tôi có thể làm được."
"Nhưng chẳng có gì xảy ra cả," cậu ấy chỉ ra.
Mặt cô hơi xịu xuống, và cô buông tay ra. "Tôi biết. Tôi đang luyện tập."
(nhưng sẽ không bao giờ thành công cả. không bao giờ đâu.)
"Anh ta là Uchiha Sasuke?"
Cô lau đi vết máu khô nơi khóe miệng cậu ta. "Phải."
"Anh ta có giống... Itachi-sama không?"
Cô thoáng dừng lại khi nghe thấy cái tên ấy. "Không," cô đáp, hơi mỉm cười. "Anh ấy... rất tốt. Bề ngoài anh ấy trông giống Itachi-sama, nhưng chỉ cần ở bên anh ấy một chút thôi, cậu sẽ thấy họ rất khác nhau. Anh ấy... thật sự, thật sự rất tốt."
"Tốt quá." Cậu ấy mỉm cười. "Nếu mà nghe rằng anh ta đối xử tàn tệ với một cô gái dễ thương như cô thì buồn lắm."
Cô lại mỉm cười, lần này thành thật hơn. "Dường như bên trong cậu không bị phá hủy nhiều lắm. Họ đã ép cậu dùng bao nhiêu thuốc vậy?"
Cậu ấy cau mày. "Thực ra là rất nhiều. Chẳng biết tại sao, nhưng mà chúng không ảnh hưởng gì tới tôi. Tôi vẫn bình thường. Tôi... vẫn là chính mình." Cô hơi run lên, bởi cô vẫn nhớ khi mình bị ép thử thuốc. Cô là trường hợp điển hình, bởi khi lượt thuốc đầu tiên kết thúc—lượt đầu tiên ấy đã quét sạch mọi ký ức và tất cả những gì con người trong cô.
"Tốt quá," cô nói nhẹ nhàng, cầm tập hồ sơ lên và nguệch ngoạc vài dòng vào đó. "Tôi sẽ đưa cậu về phòng. Lần tới cậu sẽ được rời khỏi đây."
"Cám ơn, ừm... tên cô là gì?"
"Sakura." Cô cười. "Sasuke gọi tôi là Sakura."
"Một cái tên đẹp."
"Tên cậu là gì?"
"Tôi không có."
Nụ cười của cô có chút héo đi. "Ồ. Phải. Vậy cậu cũng có thể tự đặt tên cho mình."
"Sao cô không đặt tên cho tôi?" Đôi chân nhỏ của cậu ấy đung đưng khi cậu ngồi trên bàn khám bệnh.
"Ừm... Vậy—" Cô dừng lại khi nhận ra cậu ấy đang run lên. Đôi mất cậu ấy trũng sâu và ngã khỏi bàn, đổ nhào xuống đất. Tập hồ sơ của cô cũng thế khi cô quăng nó đi, tiếng động chát chúa vang lên khắp các bức tường vững chắc. Cậu ấy đang bị kéo đi.
Khi cậu ấy đã ngừng thở, và khi cô vô vọng nhấc tay khỏi ngực cậu ấy, cô gọi cậu là Hibiki, bởi hơi thở hổn hển cuối cùng của cậu ấy cứ mãi vang lên trong tâm trí cô.
*
"Sakura, cái gì đây?"
Cô mỉm cười ngoan ngoãn. "Bữa sáng?" Trứng cháy khét trông không ngon miệng chút nào, không giống như khi Sasuke làm. Anh nhìn chằm chằm vào cái đĩa của mình, như đang suy tính điều gì. "Không sao! Tôi sẽ—tôi sẽ làm ngũ cốc hay gì đó vậy. Anh không cần phải ăn đâu!"
Anh không nhìn cô—chỉ đơn giản cúi đầu xuống. "Cám ơn vì bữa ăn."
Cô nhìn anh bất ngờ trong một thoáng, trước khi chầm chậm ngồi xuống đối diện với anh. "Cám ơn vì bữa ăn."
*
Cô vỗ tay tán thưởng. "Anh làm được rồi!"
"Đừng có coi tôi như trẻ con nữa."
"Nhưng thật là tuyệt," cô khăng khăng. "Đứng trên mặt nước đâu có được cho là có thể chứ."
"Chẳng phải cô buộc phải vô cảm sao?"
Cô nhăn mặt với anh, và nhích sang bên kia trường kỷ một chút. Cô đang tạm dừng trò Resident Evil và nhận ra rằng Sasuke đã phải chịu đủ sự ồn ào của mình rồi, cô nhấn tiếp tục trước khi trở nên mê mải với những chỉ dẫn trên màn hình.
"Tôi đi tắm," Sasuke lầm bầm sau đó, đứng dậy và bỏ đi. "Không được lái xe đi nghe chưa."
"Tôi biết mà."
Tất cả trở nên yên lặng với cô—ngay cả tivi cũng vậy. Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình; làn gió nhẹ từ ô cửa sổ để mở dường như báo điềm chẳng lành khi cứ lay động những tấm rèm đỏ, và sự tối tăm ngoài kia cũng trở nên dễ chịu hơn một chút khi nó gợi cho cô hay rằng cô có một mái ấm.
Cô thậm chí không giật mình khi có kẻ bất ngờ xuất hiện từ trong đống sọt, bắn ngã cô. Ngay khi cô đang lên đạn, một hàng chứ lớn xuất hiện trên màn hình.
TRÒ CHƠI KẾT THÚC.
Cô nhìn chằm chằm cái tivi trong một thoáng trước khi tìm điều khiển để tắt nó đi. Cho dù cô có luyện tập như thế nào đi nữa, thì cô cũng không thể giỏi như Naruto. Gần như là tự động, cô đứng dậy để đóng các cửa sổ trước khi cô sẽ quên mất. Có một hôm cô đã quên, và đêm đó trời mưa—thế nên Sasuke không thích đâu.
Cô ước mình có thể ra ngoài. Thật sự ra ngoài. Thật là kỳ cục, vì rõ ràng cô đã làm điều ấy rồi mà. Cô đã ở nơi làm việc của Sasuke, cô đã ra biển—
Nhưng vẫn có cảm giác như đó chưa phải là tất cả.
Và khi dừng lại bên cửa sổ, đặt tay trên ngưỡng cửa, cô đã có ham muốn bước ra và chạy trốn.
(cách mạng. thay đổi. chống lại.)
Cô nuốt xuống và cắn môi. Không.
Mọi chuyện chưa bao giờ khó khăn như thế. Khi cô còn ở với Akatsuki, mọi chuyện chưa bao giờ khó khăn như thế. Cô chỉ việc nghe theo những mệnh lệnh, tuân thủ những nguyên tắc—và chừng nào cô còn làm như thế, thì cô còn an toàn. Cô chưa bao giờ phải đối mặt với những thứ như cám dỗ, đề phòng, sợ hãi—hạnh phúc.
Nhưng có lẽ, nếu như có hạnh phúc, thì cũng xứng đáng.
Mắt cô mở lớn khi bỗng dưng, một thân ảnh bất ngờ xuất hiện trước mắt cô. Hắn ta mặc đồ đen, che mặt—gần như nhân vật trong trò chơi của cô vậy.
"Đây là tài sản cá nhân—" Cô cố giải thích, nhưng hơi thở của cô đột ngột ngừng lại khi hắn vươn tay qua ngưỡng cửa và thô bạo kéo cô ra ngoài. Và cô tạm thời chưa thể phân loại được những cảm xúc của mình lúc này, nhưng nếu có, thì cũng là thích thú, adrenaline, và một chút—một chút—sợ hãi.
Và gần như đã quá muộn, một tiếng gọi thoát khỏi cổ họng cô, bị bóp nghẹt và gần như không thể nghe thấy, "Sasuke—"
Rồi cô ngất đi.
18/6/2012, 12:06 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1097
Tổng số bài gửi : 560
Ngày tham gia : 29/03/2012
Được Cảm Ơn : 36
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku ( sưu tầm)
Mình đã thanks cho bạn rồi đó , post thêm chap mới đi bạn, mình đang đợi này
18/6/2012, 2:26 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 953
Tổng số bài gửi : 442
Ngày tham gia : 22/01/2012
Status : trượt đại học rồi :'( về chăn vịt năm sau thi lại với các em thôi =(((
Được Cảm Ơn : 100
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku ( sưu tầm)
6. Đồng tử mờ nhạt.
Spoiler:
(thịch. thịch. thịch.)
"Chúng ta nên đi đâu đây?"
(bước. bước. bước.)
"Tôi không biết."
Trước đây chưa bao giờ vô vọng như thế. Đặc biệt là khi có cậu ở bên. Sasuke-kun, khi có cậu ở bên, chẳng có gì là vô vọng hết. Nhưng bây giờ, cảm giác như tất cả đều đang đổ sụp xung quanh tớ.
"Naruto," run lên. "Tớ nhớ Naruto."
"Thôi đi."
"Cậu cũng nhớ cậu ấy mà." Nuốt xuống.
Dừng lại. "Ừ."
(thở. thở. thở.)
Cậu sẽ làm sao khi đã chẳng còn lại gì?
"Sasuke-kun, lần cuối cùng cậu sợ hãi là khi nào vậy?"
"Từ khi tôi vẫn còn có một gia đình."
"...Ồ. Tớ hiểu."
Cậu sẽ làm sao khi đã chẳng còn nơi để trở về?
"Vậy nên tôi cũng không nhớ chính xác thế nào là sợ hãi, nhưng... có lẽ là như bây giờ."
"Ý cậu là sao?"
Im lặng.
(thịch. thịch. thịch.)
Trả lời tớ đi. Xin cậu, hãy nói với tớ rằng có hơn một người con trai không có trái tim đang ngồi bên tớ.
"Bởi vì, cậu đang ở đây."
(—hít vào—)
"Và tôi chỉ còn có cậu."
(...thở ra.)
Cám ơn cậu.
***
Khi cô mở mắt, chẳng có gì cả. Không một thanh âm, không một ánh sáng, không cả những nghĩ suy—không có gì cả.
Cô mở mắt, nhưng điều đó không làm thay đổi đi cái sự thật rằng tất cả đang chìm trong bóng tối. Cổ họng cô khát khô và đôi môi thì nứt nẻ, nhưng cô cũng chẳng để ý. Ở đây lặng im. Ở đây... lặng im.
(một từ nữa mà cô không thể gọi ra—một từ nữa thoát khỏi miệng cô.)
Cánh cửa phía bên trái cô bật mở, đem theo một chút ánh sáng, vừa đủ để một người bước vào. Khi người đó đã vào phòng, cánh cửa đóng lại, và tất cả lại chìm vào bóng tối.
"Bác sỹ."
Đôi mắt cô vẫn hướng về phía mà cô biết chắc là trần nhà, nhưng hoàn toàn không thể thấy được. "Itachi-sama."
"Chúng ta có thêm vài cuộc thử nghiệm nữa. Đi thôi."
Cô chui ra khỏi giường, đặt chân xuống nền nhà lạnh buốt, và đi tới căn phòng đằng sau anh ta.
(bước. bước. bước.
lặng im.)
ĐỪNG TAN BIẾN
"Ha, kẻ làm đứt tay tôi, tôi vẫn nhớ rõ đó. Cám ơn cô!" Cô không thèm ngước lên, vẫn tiếp tục điều chỉnh lượng kali clorua trong kim tiêm. "Tôi tưởng cô là một phế phẩm. Chẳng phải đã bị đưa đi rồi sao?"
"Tôi không nhớ," cô đáp.
"Này, từ khi cô đi, càng lúc càng ít người hấp hối ở đây đấy. Cô có nghĩ là họ sẽ để tôi đi không? Tôi cho rằng mình càng lúc càng bình thường rồi."
(phế phẩm, phế phẩm, phế phẩm.)
"Có lẽ," cô lại đáp, đặt kim tiêm tĩnh mạch lên cánh tay anh ta. Cô không nhìn vào mắt. Cô chưa bao giờ nhìn vào mắt cả.
"Hồi trước tôi đã từng gặp một cô em," người đàn ông lại tiếp. "Tôi vẫn nhớ rõ cô nàng. Khi nào ra khỏi đây, tôi sẽ đi tìm cô ả."
Cô không đáp—chỉ đâm kim vào da anh ta và tiêm kali clorua vào. "Anh xong rồi." Ném chiếc kim tiêm vào thùng rác, cô rửa tay ở bồn nước gần đấy.
"Vậy sao? Nhanh thế à."
"Anh nên ngồi lại một chút—thuốc sẽ khiến anh choáng váng đấy." Chỉ một chút thôi—cô sẽ phải chờ một chút thôi trước khi máu lưu thông tới toàn bộ cơ thể và trái tim của anh ta, và rồi—
Anh ta sẽ ngã xuống, nằm dài trên mặt đất.
Và rồi sẽ chết.
Vô cảm, cô vắt cái thi thể bốc mùi, ấm nóng, (trống rỗng, trống rỗng, trống rỗng) qua vai bằng một sức mạnh bất thường, rồi rời khỏi phòng.
Có một thùng phế thải được đặt sau tòa nhà lớn, với những thi thể được chất cao. Tới khi nó đầy, tất cả sẽ được giải quyết gọn gàng. Cô đi ngang qua Deidara ở tiền sảnh, và cẩn thận tránh nhìn vào mắt anh ta. Cô chưa bao giờ thích Deidara.
"Mừng vì anh ta chết, nhỉ," kẻ tóc vàng lên tiếng. "Chỉ có đau đớn thôi. Hắn ta la hét suốt chứ hả?" Anh ta cau mày. "Máu đâu?"
"Không có máu," cô đáp, nhanh chóng bước tới chỗ cái thùng phế thải. Deidara có gì đó khiến bản năng mách bảo cô hãy chạy đi, chạy cho tới khi anh ta biến khỏi tầm mắt, khỏi tâm trí cô.
"Cái gì?" Anh ta bắt kịp cô. "Cô giết hắn như thế nào hả?"
"Mũi tiêm nhân đạo. Tôi dùng kali clorua."
Dừng lại một chút. "Bọn ta dạy cô giết người bằng cách cắt tĩnh mạch cảnh. Mũi tiêm nhân đạo cô học được ở đâu?"
Cô vắt óc suy nghĩ tìm kiếm một câu trả lời, bởi cô không muốn làm Deidara nổi giận—chọc giận Deidara là điều cuối cùng mà bất kỳ ai muốn làm. "Tôi... không biết." Cô không nhớ.
Cô không nhớ.
(trơ trụi. trống không. biến mất.)
Cô quăng cái xác vào thùng phế thải màu xanh, đầy những xác chết hôi thối đang phân hủy. Deidara vẫn im lặng, trước khi quay đi, bước thật nhanh và mạnh trên nền xi măng.
Cô bị bỏ lại một mình với lũ ruồi vo ve và dòi nhung nhúc.
*
"Những câu chuyện tình thật là... nhàm. Hoàng tử vì Người Đẹp ngủ trong rừng mà chiến đấu với cả một con rồng."
"Bởi chuyện tình vốn là thế mà."
"Tại sao tôi lại không có một chuyện tình?"
"Không phải ai cũng có đâu."
"Anh thì sao?"
"Không. Tôi không có."
*
"Cô ấy đâu?"
"Nào nào. Bình tĩnh đi, em trai."
"Khốn kiếp, Itachi, cô ấy đâu?"
Tiếng hét vọng ra từ hành lang vắng lặng làm cô tỉnh giấc. Đôi mắt cô lười biếng mở ra khi cô nhìn chăm chú vào màn đêm—tại sao chất giọng ấy lại quen thuộc tới thế? Cô chắc chắn là đã nghe thấy tiếng nói ấy ở đâu đó, nhưng lại chẳng thể nhớ ra...
"Anh đã luôn luôn tin rằng khi cậu nói cậu đã tống khứ đám phế phẩm, tức là cậu đã giết chúng. Anh không biết rằng cậu giữ chúng lại làm thú nuôi đấy."
"Tôi có giết chúng. Sakura là ngoại lệ duy nhất."
"Cậu thậm chí còn đặt tên cho cô ta. Thật quá ngọt ngào đấy."
(sakura là ai?)
"Trả cô ấy lại cho tôi, Itachi, bằng không tôi thề, anh sẽ hối hận—"
"Sao cậu không bình tĩnh lại nhỉ? Ngồi xuống uống tách trà—hay cậu muốn cà phê nào?"
"Bây giờ là hai giờ sáng."
Tiếng bước chân áp sát phòng cô, và cô ngay lập tức nhắm mắt lại. Đã từ lâu cô học được rằng khi vô tình nghe hoặc phát hiện điều gì đó không phải việc của mình, thì tốt nhất là giả bộ như không hề biết.
Cô không cử động khi cánh cửa mở ra, và đèn bật sáng. Itachi lại lên tiếng. "Đừng có hoảng hốt như thế, Sasuke. Cô nàng vẫn ổn cả."
Sasuke. Sasuke. Sasuke.
Nghe thật quen thuộc. Dường như đã khắc sâu trong tâm trí cô.
"Trả cô ấy lại cho tôi, và tôi sẽ đi ngay."
"Anh ngạc nhiên là cậu lại phát điên lên vì một thứ phế phẩm như thế. Nhưng đừng lo—bọn anh đã chữa lại cô ta rồi. Cô nàng sẽ ở lại với Akatsuki."
"Đồ khốn, các người đã làm gì cô ấy—"
"Chỉ đơn giản là tìm ra vài loại thuốc mới rất công hiệu thôi. Bọn anh thậm chí còn... Ồ, có lẽ là kali clorua. Sakura bé nhỏ của cậu dường như biết những ảnh hưởng của chúng lên cơ thể người, bất chấp sự thật rằng Akatsuki chưa bao giờ sử dụng phương pháp thí nghiệm đó."
(sakura là ai?)
"Cô ấy là một bác sỹ giàu kinh nghiệm. Cô ấy biết rất nhiều điều các người không thể ngờ tới."
"Anh nên chọc tức cậu một chút nhỉ, Sasuke? Đó luôn là thói quen của anh mà." Tấm chăn mỏng bị kéo ra, và cô chậm chạp mở mắt, chớp mắt để làm quen với thứ ánh sáng chói lòa từ bóng đèn trần. "Chào buổi sáng, Bác sỹ."
Cô ngồi dậy. "Chào buổi sáng, Itachi-sama." Cô không động đậy khi anh ta đùa nghịch mái tóc của cô. Tốt nhất là không nên động đậy khi Itachi chạm vào bạn.
Người đàn ông đứng sau Itachi—trông họ thật giống nhau—nghiến răng. "Đừng có chạm vào cô ấy—"
"Cậu chỉ cần cử động, em trai, là anh sẽ giết cô ta. Cậu biết mà."
"Tôi sẽ giết anh trước."
"Cái đó thì anh không chắc đâu."
"Sakura, tránh xa hắn ra." Trông cô trống rỗng hệt như em trai của Itachi—tên anh là Sasuke. "Bằng không chắc chắn cô sẽ bị phạt đấy."
Bàn tay của Itachi trượt khỏi mái tóc cô, trườn xuống má. Tay anh ta thật lạnh. "Tôi là Bác sỹ," cô bảo Sasuke. "Ở đây không có ai là Sakura cả." Và có cái gì đó biến đổi trong đôi mắt sẫm màu ấy, nhưng cô không chắc rằng đó là gì. "Anh không sở hữu tôi."
"Đúng thế," Itachi nói nhẹ nhàng khi anh ta kinh ngạc trước nét mặt của cô. "Bởi vì người đó là anh."
"Khốn kiếp, Itachi—"
"Cậu đặt tên hay lắm, Sasuke," anh ta tiếp tục, cúi xuống đủ gần để cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa cologne. "Sakura. Như một bông hoa bé nhỏ thảm hại với cuộc đời ngắn ngủi trong chớp mắt." Đôi môi anh ta đặt xuống trán cô, và cô ớn lạnh tới tận xương tủy. "Bác sỹ," anh ta thầm thì, cọ mũi mình vào mũi cô, "Cô có muốn tôi thăng cấp cho cô không?"
"Tôi rất hân hạnh," cô đáp, giữ giọng mình đều đều.
"Tốt," anh ta thầm thì trước khi ép môi mình vào môi cô. "Ta chắc chắn cô sẽ thích sự thăng tiến này hơn nhiều so với việc ở bên em trai ta. Ta có thể khiến cô cảm nhận được những điều mà nó chỉ có thể mơ tưởng sẽ khiến cô cảm thấy."
Cô vẫn chẳng cảm thấy gì cả, nhưng cô chọn cách im lặng.
Itachi lồng những ngón tay của anh ta và cô vào nhau, rồi quay lại nhìn Sasuke. "Cậu sẽ để mọi chuyện diễn ra như thế này sao?"
"Nếu không chẳng phải anh sẽ giết cô ấy sao?"
"Cậu vẫn luôn thật sắc sảo. Anh huấn luyện cậu rất kỹ nhỉ."
"Câm đi, tên khốn kiếp."
Itachi quay về phía cô. "Cô có cảm nhận được không, Bác sỹ?" Anh ta hôn lên môi cô trước khi kéo cô lại gần, đôi tay chạm vào những nơi mà cô cho rằng thật không thích hợp, nhưng cũng không đau—và nếu Itachi không làm đau cô, thì cũng là điều thần kỳ rồi—nên cô vẫn để anh ta chạm vào mình.
"Sakura, em có thể để anh ta làm như vậy với mình sao?" Sự chú ý của cô lại một làn nữa hướng về Sasuke, người vẫn đang trông rất điềm tĩnh. "Ngay cả tôi cũng chưa bao giờ chạm vào em như vậy."
"Tôi—" Cô đột ngột hít vào khi những ngón tay của Itachi chạm vào một điểm nhạy cảm, "—không phải là Sakura."
"Em là Sakura. Nhìn tôi này."
"Tôi vẫn đang đó thôi."
"Nhìn vào tôi." Anh hít vào thật sâu. "Nhìn vào tôi."
(sakura là ai? cô ấy là ai?)
Cô nhìn anh. Và cô chỉ thấy một đôi mắt đen đặc trông thật lẻ loi—nhưng cô cũng không dám chắc, bởi cô không giỏi trong chuyện cảm xúc, bởi trước đó cô chưa bao giờ trải qua những chuyện này.
"Ôi—" Cô hé môi, và cơ thể cô cong lên khi những ngón tay của Itachi làm những điều thật khó tả.
"Sakura. Đừng quan tâm tới Itachi. Hướng về tôi." Làm được điều đó rất khó. Cô chưa bao giờ cảm thấy điều này cả. "Nhìn vào tôi. Nghĩ về tôi. Nhớ về tôi."
(anh là ai?)
Nhưng nhắm mắt lại và dựa vào vai Itachi, thở dốc sẽ dễ dàng hơn nhiều so với nhìn và nghĩ và nhớ về Sasuke. Bởi vì cô chẳng có gì để nhớ cả. Cô chỉ cần ngồi đây và nghe lời Itachi—và mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa cả.
(sẽ chẳng có gì ổn thỏa hết. sẽ chẳng có một thứ gì ổn thỏa hết.)
Cô cắn môi tới chảy máu. Rất tốt. Quá tốt. Tốt đẹp tới mức độc ác.
Và bỗng dưng, tất cả đều dừng lại. Đôi mắt cô hé mở, và cô chăm chú nhìn Sasuke, đang cầm một con dao bỏ túi đẫm máu trên tay.
"Anh gặp rắc rối lớn rồi," cô nói, giọng hơi run lên. "Không có ai dám làm tổn thương Itachi hết."
(cô sẽ nói thật. nếu cô thành thật, họ sẽ không trừng phạt cô.)
"Tôi mặc kệ," Sasuke đáp, cúi xuống và chùi máu trên con dao vào áo Itachi. "Đừng đánh giá một quyển sách chỉ bằng vẻ bề ngoài."
Cô vẫn đang cháy lên—từng phần trong cơ thể cô vẫn như bùng lên, nhưng cô không đáp. Cô đang chờ cho tới khi Sasuke rời khỏi phòng, và cô sẽ chữa cho Itachi. Cô sẽ cứu anh ta, và rồi cô sẽ được thưởng.
Sự yên lặng kéo dài trong một khoảnh khắc. Cuối cùng, cô đứng dậy, bỏ qua những cảm giác mới lạ mà Itachi đã cho cô trải qua. "Anh nên đi đi," cô bảo Sasuke. "Trước khi họ đi tìm anh."
"Tôi sẽ đưa em đi cùng."
Cô lắc đầu. "Tôi phải chữa cho Itachi-sama."
"Em sẽ không cứu hắn." Sasuke tàn nhẫn. "Em sẽ đi với tôi, và hắn ta sẽ chảy máu cho tới chết."
"Tôi không thuộc về anh."
"Tên tôi," anh chậm rãi, "là Uchiha Sasuke. Tôi là em trai của Itachi, và khi hắn ta chết, em sẽ thuộc về tôi."
"Anh nhầm rồi. Tôi sẽ thuộc về Akatsuki."
Sasuke đột ngột vươn tay, và những ngón tay anh vòng quanh cổ cô đầy nguy hiểm. Cô ho và lặng đi, nhưng không hề có biểu hiện thoái lui. Rất nhanh thôi, mọi người sẽ tới đây—sẽ có người nghe thấy tiếng hét và sự ồn ào. Và lần đầu tiên, cô mong rằng Deidara sẽ là người bước qua ngưỡng cửa đó.
(đánh anh ta. hành hạ anh ta. giết anh ta. giết kẻ dám động vào itachi.)
Anh lại gần cô hơn nữa—đủ gần để cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh. Cô không thể đọc được trong mắt anh—không thể hiểu được khi anh ép môi mình vào trán cô.
Cô cảm thấy một sức ép nhỏ ở phía sau cô trước khi tất cả trở nên tối đen.
***
(thịch. thịch. thịch.)
"Sasuke-kun..." Nuốt xuống. "Em yêu anh."
Thở dài. "Tôi biết."
Tớ yêu cậu. Tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu. Tớ cứ nghĩ rằng tớ đã ngừng yêu cậu từ rất lâu rồi. Lâu đủ để buông tay ấy. Nhưng tớ đã nhầm. Tớ đã nhầm rồi.
"Không. Em yêu anh."
"Tôi biết. Cậu yêu tôi."
"Không, Sasuke-kun. Tớ không yêu cậu. Và tớ không yêu cậu. Em yêu anh. Khác nhau đấy."
(hít vào. thở ra. hít vào. thở ra.)
Tớ yêu cậu.
"Sakura. Tôi biết."
Khụt khịt. "Cậu có yêu tớ không?"
Cậu có hiểu không? Tớ yêu cậu.
"Tôi không biết."
Tớ yêu cậu tới phát điên.
(thở. thở. thở.)
"Đã nhiều năm rồi mà cậu vẫn không biết? Sasuke-kun, một câu trả lời, có hay không, với cậu khó khăn đến thế sao?"
Tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, khốn kiếp, nạp vào đầu cậu đi.
"Tôi—tôi không biết. Vậy nên đừng có hỏi nữa, khốn kiếp."
Im lặng.
"Tớ nhớ Naruto..."
Yêu cậu là điều đau đớn nhất mà tớ đã từng làm.
"Tôi cũng vậy."
(thịch. thịch. thịch.)
***
Cô mở mắt.
Cô lại mơ nữa. Nhưng là về cái gì? Cô dường như chưa bao giờ nhớ được. Chưa bao giờ cả.
Nhìn quanh, cô nhận ra mình không ở trong căn phòng thường lệ—nơi này được trải thảm, có những tấm rèm màu đỏ, và ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ. Cô đang nằm trên một chiếc giường lớn, ấm áp và mềm mại.
Cô chưa bao giờ ở đây.
Mắt cô lại chuyển hướng và cô đông cứng khi nhận ra sự vận động phía bên phải mình. Đó là một con người. Anh ta nằm nghiêng, đầu gối trên cánh tay. Cơ thể anh ta hiện lên và cả hơi thở sâu nữa.
Anh đang ngủ.
(yên bình, như một đứa trẻ. như một điều hiển nhiên.)
Và rồi cô nhận ra, qua mái tóc sẫm màu, rằng đó là Sasuke.
Chạy trốn, giết anh ta, hay là phục tùng—đó là ba lựa chọn của cô. Cô không biết nên chọn cái nào—và thật kỳ lạ, bởi cô chưa từng không chắc chắn như thế.
Và không có cơ hội để chọn—bởi khoảnh khắc cô chuyển sang một tư thế dễ chịu hơn, thì anh cũng cử động. Cô nhìn anh không chút sợ hãi khi anh gãi xù tóc lên và ngước lên nhìn cô bằng cặp mắt ngái ngủ.
"Xin chào," anh nói.
"Xin chào."
Họ cứ nhìn nhau như thế trong một thoáng—điều khiến cô không thể hiểu nổi, bởi nhìn nhau như thế thì được cái gì—cho tới khi anh lại lên tiếng, dịu dàng.
"Tôi là Sasuke. Từ giờ phút này, em sẽ ở đây. Em hiểu không?"
Cô gật đầu. "Vâng."
"Tên em," anh dừng lại, "Sẽ là Sakura."
Cô lại gật. "Sakura."
7. Chớp mắt bất thường.
Spoiler:
(thịch. thịch. thịch.)
"Sasuke-kun?"
Cậu đang chạm vào tớ. Cậu đang chạm vào tớ. Điều gì đã khiến cậu chạm vào tớ như vậy?
(thịch, thịch, thịchthịchthịch—)
"Hn."
"Cậu ổn chứ?"
Đây là lần đầu tiên cậu thậm chí bắt đầu làm quen với tớ.
"Tôi ổn."
Thở ra. "Cậu đang nắm tay tớ."
"Tôi chỉ đơn thuần đặt tay tôi lên tay cậu thôi. Tôi không nắm tay cậu."
(mơ tưởng.)
"Như vậy cũng là nắm tay rồi."
"Thôi đi Sakura, bằng không tôi dừng lại đó."
Điều này có mang chút ý nghĩa nào không? Tớ chẳng còn biết phải nghĩ gì nữa, nên làm ơn, hãy cho tớ biết. Điều này có mang chút ý nghĩa nào không?
Im lặng. Mỉm cười.
"Được."
Nhưng có lẽ tớ chưa cần phải biết vào lúc này.
(thịch. thịch. thịch.)
***
"Tôi thấy ngờ ngợ." Cô ngồi thẳng trên trường kỷ, tay đặt trong lòng. "Dường như tôi đã làm điều này trước đây."
Sasuke nhìn cô qua cặp kính. "Bởi vì em đã làm rồi."
Cô bị cái ý muốn yêu cầu anh giải thích quyến rũ, nhưng cô không được phép, vậy nên cô im lặng. Trong vài phút tiếp theo, tất cả chìm vào yên tĩnh, với anh đọc sách còn cô ngồi đó, cho tới khi anh lại lên tiếng. "Trước đây em là một phế phẩm. Itachi đưa em cho tôi. Em bắt đầu chăm sóc các bệnh nhân ở đây—cho tới khi, vì một vài lý do không may mắn cho lắm, Itachi phát hiện ra rằng tôi chưa giết em như lẽ ra tôi phải làm. Rồi hắn cướp lại em, và xóa sạch ký ức của em."
"Anh ta cũng cướp lại tất cả các bệnh nhân?"
"Hắn không hề. Tôi giết chúng."
Cô nhìn anh thật cẩn thận; cặp kính trắng, mái tóc sẫm, và đôi mắt thậm chí còn sẫm màu hơn nữa—chiếc mũi quý tộc và cả gò má cao—điều cốt yếu của một vẻ đẹp.
"Nơi này có an toàn không?" Cô hỏi.
"Có." Anh đứng dậy và hít vào thật sâu, day day thái dương trước khi bước lại chỗ cô và cúi xuống, để họ nhìn thẳng vào mắt nhau. "Tôi không biết chúng đã dùng những loại thuốc gì lên em, nhưng tôi không nghi ngờ gì chuyện em có thể nhớ lại tất cả."
Cô nghiêng đầu sang một bên. "Nếu tôi chỉ ở đây để chăm sóc các bệnh nhân, thì tại sao anh lại muốn tôi nhớ lại?"
Anh nhìn cô thật lâu, và cô nhìn lại anh, không chớp mắt. "Bởi vì," cuối cùng anh lên tiếng, giọng dịu dàng. "Em không chỉ là một bác sỹ." Một bàn tay của anh đặt trên đùi cô, bàn tay còn lại luồn vào mái tóc cô. "Em là Sakura."
(tại sao anh lại quen thuộc đến thế?)
Cô hít vào thật sâu, đem theo cả mùi xạ hương của anh. "Cái tên đó có ý nghĩa gì không?"
Anh cúi thấp hơn—đủ để mũi họ chạm nhau. "Nó là tất cả những gì em đã là và có thể là, nếu những chuyện kia không xảy ra với em." Cả hai tay anh áp vào má cô, và cô ngồi đó như một cô gái ngoan, hy vọng anh sẽ không đánh mình. "Nó là tất cả những gì thuộc về em mà tôi mong đợi."
Rất thận trọng, ngập ngừng, cô vươn một tay đặt lên tay anh đang áp vào má cô. Tay anh so với tay cô rất ấm. "Tôi sẽ cố nhớ lại," cô bảo anh.
(sao anh lại có cảm giác như gia đình?)
"Cám ơn em." Anh hôn lên trán cô dịu dàng, và rời khỏi phòng.
tan ra, em đang b i ế n m ấ t . . .
"Tôi chỉ cho em cái này." Anh mang cô tới phòng tắm chính, và mở nước bồn tắm. Cô kiên nhẫn chờ đợi khi anh xắn gấu quần jeans và cởi vớ. "Nhìn kỹ nhé." Anh trèo lên thành bồn tắm, và rồi rất thận trọng, bước vào mặt nước.
Chính xác: anh bước trên mặt nước.
Anh có thể đứng trên mặt nước.
"Không thể nào," cô la lên ngay lập tức. "Chuyện này không thể nào xảy ra được."
Anh có vẻ thích thú. "Em cũng nói vậy khi tôi cho em thấy tôi có thể thổi ra lửa."
"Anh có thể thổi ra lửa?"
(người đàn ông này có thể làm những chuyện không tưởng.)
Anh ra hiệu cho cô vào bồn tắm cùng mình. "Em là người đã dạy tôi làm trò này một cách hoàn hảo. Để xem em có còn nhớ không?"
Cô nhìn anh, và cảm giác lạ lùng này dâng lên trong cô (hy vọng, hy vọng, hy vọng). Cô trèo lên thành bồn tắm, và rất cẩn thận, đặt một chân lên mặt nước. Nước âm ấm, rất thích hợp để tắm.
Khoảnh khắc cô đặt tất cả trọng lượng cơ thể lên chân đó để có thể đặt chân còn lại lên mặt nước, thì nó lún xuống dưới đáy. Cô thụt xuống và kéo Sasuke theo.
(rắc rối rồi, rắc rối rồi, rắc rối rồi.)
"Tôi xin lỗi," cô lắp bắp, cố gắng gạt sạch nước khỏi mắt. "Tôi sẽ lau khô cho anh ngay—"
"Không sao," anh nói, cắt ngang lời cô. Cô há hốc không tin nổi. Itachi sẽ lột da cô ra ấy chứ.
"Tôi sẽ lau khô cho anh," cô lặp lại, lảo đảo đứng dậy, ướt sũng nước và trang phục dính chặt vào da. "Phải thay đồ, nếu không anh sẽ cảm mất."
"Em cũng vậy."
(có lẽ anh có thể chữa lại cô.)
"Tôi sẽ ổn thôi." Cô vươn tay chạm vào bụng anh, cố cởi chiếc áo phông đen của anh ra. "Tôi xin lỗi."
"Tự tôi cởi đồ được." Anh nói ngắn gọn, và bỏ tay cô ra. "Em lo cho mình đi." Cô lùi lại một chút khi anh cởi chiếc áo, và rồi là quần jeans ra. Cô đánh vật với chỗ quần áo của mình, cho tới khi trên người chỉ còn bộ đồ lót.
"Tôi sẽ đi lấy khăn," cô sốt sắng.
"Em đâu biết khăn ở đâu." Anh không nhìn cô khi bước ra khỏi bồn tắm, chỉ mặc độc chiếc quần lót, và nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Cô run lên, vòng tay ôm lấy thân mình.
(cô sẽ biết nếu anh chỉ cho cô.)
"Kiếm đồ cho em nhé." Anh quay lại ngay sau đó, đưa cho cô một chiếc khăn tắm màu đỏ, còn anh đã quấn sẵn một chiếc ngang hông. Cô theo anh ra khỏi phòng tắm, bước vào căn phòng mà giờ đây cô đã biết là phòng anh. Cô quấn chặt chiếc khăn quanh người, cố ép mình khỏi cơn run rẩy. "Em sẽ không thể ấm lên một khi vẫn còn mặc bộ đồ lót ướt đẫm đó, em biết mà."
"Nhưng đây là bộ duy nhất của tôi."
"Cởi ra đi. Mặc đồ của tôi cũng được. Em không mặc áo lót một ngày cũng không sao hết."
Và cô làm đúng như vậy—cô phục tùng từng lời anh nói. Cô quay lưng lại phía anh sau khi anh đưa cô áo phông và quần lửng. Cô mặc quần trước, và khi với lấy áo, cô cảm thấy bàn tay ấm áp của anh đặt trên vai cô.
"Là sẹo sao?" Giọng anh thật trầm.
Cô đứng yên. "Ở Akatsuki, hầu hết các vật thí nghiệm đều có sẹo. Thuốc khiến chúng tôi không vâng lời. Vậy nên chúng tôi phải bị trừng phạt."
"Tới mức này?"
"Họ thử rất nhiều các loại thuốc lên tôi, bởi tôi có vẻ có sức kháng cự cao hơn người khác."
"Sakura, thế này không chỉ là đánh đập—còn có cả những vết cháy xém nữa."
"Deidara-sama thích chơi với lửa."
"Ai làm những chuyện này?"
"Hidan-sama."
"Tất cả những vết sẹo này?"
"Itachi-sama cũng để lại vài vết nhỏ. Trên tay tôi."
Im lặng trong một thời gian dài, và anh ghì chặt lấy vai cô trong một thoáng, trước khi nhẹ nhàng lấy chiếc áo ra khỏi tay cô và tự mình luồn nó qua đầu cô. Cô để anh làm thế; xỏ hai tay vào, và chờ anh kéo nó xuống.
"Anh thật là tốt, Sasuke-sama."
"Sasuke thôi."
"Xin lỗi. Tôi toàn quên cả."
Ngay cả sau khi đã mặc xong áo, tay anh vẫn đặt trên eo cô. Cô có thể cảm nhận được hơi thở anh phả vào tóc mình, và cô tự hỏi có phải liệu mình đang được trải nghiệm một thứ cảm xúc. Có lẽ cô đã cảm nhận tất cả những điều này trước đây. Có lẽ loại thuốc họ đã thử trên người cô mạnh tới nỗi khiến cô quên đi những cảm giác của một con người.
(phế phẩm, phế phẩm, phế phẩm.)
Cô cứng người lại vì bất ngờ khi vòng tay của Sasuke siết chặt quanh cô, kéo cô tựa lưng vào người anh. Má anh áp vào tai cô, và tiếng anh nghe thật dịu dàng, nhưng cũng thật cô đơn.
"Nhớ lại tôi đi. Xin em đó."
Cô hơi tựa vào anh, thở thật chậm. "Tôi sẽ cố gắng."
Anh thở dài. "Tôi biết." Rồi hơi ấm của anh biết mất—và cả anh cũng vậy, khi cô quay lưng lại để nhìn anh.
*
"Tình yêu không đáng để mạo hiểm."
Cô cau mày. "Gì cơ?"
Anh không ngước lên khỏi tờ báo. "Trước khi gặp em tôi sẽ nói như vậy đấy."
"Ý anh là gì vậy?"
"Ý tôi là em đáng để mạo hiểm."
*
"Ôi không." Cậu ta trông rất buồn. "Sakura-chan, không."
"Đây là Naruto." Sasuke càu nhàu. "Em đã từng chơi Resident Evil với cậu ta hàng giờ đồng hồ, và thường ăn ramen trong lúc nghỉ giải lao."
"Cô ấy vừa mới chơi khá lên mà!" Naruto rền rĩ. "Giờ thì tôi lại phải dạy cô ấy lại từ đầu, và phải mất hàng tuần mới khá lên được!"
"Tôi không quan tâm." Sasuke luồn một tay vào tóc, thở dài khi đọc qua số tài liệu cầm trên tay còn lại. "Tôi sẽ về văn phòng vài giờ. Nếu cậu rời mắt khỏi cô ấy chỉ một giây, dobe, tôi sẽ cho cậu hết đường làm bố."
"Ngay cả lúc cô ấy vào toa-lét?"
"Cút đi."
Cô và Naruto ngồi trước tivi—cậu ta dạy cô điều khiển trò chơi, còn cô lắng nghe. Cô rất giỏi nhớ những phím điều khiển—cô chỉ không giỏi áp dụng nó vào trò chơi thôi. Cuối cùng, cậu ta ném cái tay điều khiển xuống và nằm dài ra sàn.
"Từ khi em trở về với ký ức đã bị xóa sạch, Sasuke trở nên khác hẳn."
Cô nhìn cậu ta. "Ý anh là gì vậy?"
"Hắn ta càng lúc càng ít nói hơn. Dễ nổi nóng. Anh không biết có chuyện gì với Akatsuki, nhưng Sakura-chan, cố gắng nhớ lại đi. Cố gắng vì Sasuke."
Bỗng dưng bực bội (một trải nghiệm mới), cô quát cậu ta. "Anh ấy luôn luôn bảo tôi vậy. Tôi luôn luôn phục tùng mệnh lệnh—nhưng tôi không thể chỉ nghe lệnh mà nhớ lại được. Đừng bảo tôi cố nữa. Tôi đang hết sức rồi."
Mắt cậu ta xanh thẳm. "Anh biết. Cám ơn em." Không biết vì sao mà nụ cười nửa miệng của cậu ta thật dịu dàng. "Akatsuki cực kỳ khắc nghiệt—đầu tiên, chúng sẽ không để em yên lành mà lấy lại những gì thuộc về một con người đâu. Chúng cần cải thiện loại thuốc đã sử dụng trên cơ thể em." Cậu ta thở dài. "Sasuke không để lộ ra đâu, nhưng hắn ta thực sự lo lắng lắm."
Cô nuốt xuống. "Tôi nghĩ mình cũng vậy."
(nếu như cô biết làm thế nào.)
*
"Thấy không, chẳng phải nhịp tim rất bình thường sao?" Cô hỏi khi cuối cùng anh cũng áp tai mình lên ngực cô.
"Có lẽ."
"Gì chứ, anh không thấy vậy sao?" Im lặng. Cô nhìn xuống, thấy mắt anh đã khép hờ. Hơi thở anh đều đều, và cô mỉm cười thật dịu dàng.
Sasuke ngốc nghếch.
*
Cô rút cây kim ra khỏi cánh tay của một phế phẩm, chờ cho tới khi sự sống của anh ta bị rút cạn, cho tới khi hơi thở tĩnh lặng cũng trở thành hư vô.
(suy nhược.)
Sasuke khiến cô mềm dẻo hơn. Trước khi cô gặp Sasuke, trước khi cô tới đây—cô không quan tâm mình đã giết ai, đã chữa trị cho ai. Tất cả những gì cô làm là cắt bỏ và kết liễu—nhưng giờ đây, dấu hiệu của một cơ thể không còn sự sống khiến cô muốn ói.
Cô ngồi dựa vào tường, ép đầu gối vào ngực. Đó là một ý tưởng không hay cho lắm—cô phải giải quyết cái xác trước khi nó được đưa đi khám nghiệm tử thi, bằng không sẽ rất khó giải quyết. Nhưng bỗng dưng cô thấy thật mệt mỏi.
Cô không hề chú ý tới điều bất thường cho tới khi đã quá muộn.
"Sasuke-kun..." Hơi thở run rẩy. "Cậu ấy không thở."
Nhẹ nhàng. "Cậu ta đã được khám nghiệm. Chắc cũng đã được một thời gian rồi."
(hổn hển. hổn hển. hổn hển.)
"Cậu ấy không thở, Sasuke-kun. Cậu ấy chết rồi."
Sao cậu lại bỏ tớ lại, Naruto? Cậu là người duy nhất tớ cần— Thiếu shishou tớ vẫn có thể sống tiếp, thiếu Ino tớ cũng có thể sống tiếp—thậm chí thiếu Sasuke-kun tớ cũng có thể tồn tại được— Nhưng cậu ư? Tó không thể sống thiếu cậu được đâu.
"Cậu không làm được, nhưng tôi thì có! Cậu có biết cậu ấy quan trọng với tôi thế nào không? Khi cậu bỏ đi để giết nốt người cuối cùng trong cái gia đình khốn kiếp của cậu, Naruto là người duy nhất ở bên tôi! Với cậu, cậu ấy không là gì, Sasuke-kun—Nhưng cậu ấy là tất cả của tôi!"
(đổ sụp. nước mắt. hổn hển.)
"Bình tĩnh, Sakura."
"Đừng bảo tôi phải bình tĩnh khi người bạn thân thiết nhất của tôi vừa mới mất!"
Naruto. Naruto. Naruto.
Naruto của cô.
Đã đi rồi.
Đừng bảo tớ phải bình thản mà buông tay khỏi người luôn ở bên tớ khi không có cậu ở đây.
"Tôi không có tâm trạng để mà ôm ấp đâu, Sasuke-kun. Cái ôm của cậu khiến người ta rùng mình đấy!"
"Tôi sẽ chỉ nói một lần thôi, vậy nên im lặng và lắng nghe này."
(hít vào. thở ra. thở. thở.)
Cậu không được phép cảm thấy dễ chịu.
"Sakura, tôi chỉ còn có cậu. Và cậu cũng chỉ còn có tôi. Không còn chỗ cho kiêu hãnh hay bẽ bàng nữa. Cậu yêu tôi. Vậy nên... tôi cũng sẽ cố gắng để mà yêu cậu. Nhưng cậu phải để tôi cố."
Nấc lên. "Naruto đã đi rồi."
Ôm tớ thật chặt đi. Hãy làm nỗi đau này biến mất đi.
"Tôi biết."
(thở.)
***
"Sakura-chan!" Cánh cửa bật mở, và cô ngước lên bằng cặp mắt lờ đờ. Cô không hề nhận ra mình đã thiếp đi. Đó là Nartuo—cậu ta ôm chặt lấy bả vai đang chảy máu. "Chúng ta cần phải rời khỏi đây!"
"Có chuyện gì vậy?"
"Dinh thự đang bốc cháy! Khốn kiếp, Sasuke vẫn chưa quay lại—"
Cô nuốt xuống. Bốc cháy? Ai lại muốn phóng hỏa nhấn chìm Dinh thự Uchiha trong biển lửa—lâu đài rực rỡ, tráng lệ này—
"Bệnh nhân," cô kêu lên, lao ra khỏi phòng. "Sasuke sẽ muốn tôi di tản bệnh nhân—"
"Quên bệnh nhân của em đi—Ra khỏi đây mau!" Naruto nắm lấy tay cô khi cô cố vượt qua cậu ta, càu nhàu khi cô va vào cái bả vai bị thương của cậu. "Chúng đã rải xăng khắp nơi rồi—Em không có thời gian lo cho họ đâu!"
"Chúng? Chúng là ai?" Cô để cậu ta dẫn mình lên cầu thang hướng tới nhà chính. Mùi khói đã đong đầy trong không khí, nhiệt độ càng lúc càng tăng cao theo từng bước chân.
"Bọn khốn Akatsuki—Còn ai vào đây nữa?"
(akatsuki. cơn ác mộng của cô.)
"Ngọn lửa," cô hổn hển. "Deidara đang ở đây—"
"Phải, thằng khốn đó. Cả Hidan nữa. Anh nghĩ chúng là những kẻ chuyên tiêu diệt—"
Cô đông cứng người khi nhìn thấy căn phòng của Sasuke. Căn phòng đẹp đẽ, cực kỳ đẹp đẽ của Sasuke với tông màu đỏ chủ đạo, đang bị những lưỡi lửa màu vàng thiêu đốt, tạo nên một hình ảnh phá hủy trong tâm trí cô—
(rất nhiều buổi sáng khi cô thức giấc, có anh ở đây.)
"Đi nào, Sakura-chan!"
Gạch vụn bốc cháy rơi đầy xung quanh họ, tạo thành một cái hang lửa. Nhiệt độ làm da cô nóng như thiêu, tiếng Naruto gào thét bên tai cô, và máu cô dâng tràn trong huyết quản—cô gần như không thể thở bởi đám khói bụi, nhưng cô cũng không thể rời mắt khỏi căn phòng đó.
Căn phòng đó có một ý nghĩa nào đó. Đó là căn phòng—là căn phòng mà cô đã sống. Là căn phòng mà cô đã mơ.
Và nó đang cháy rụi.
(cô đã luôn tự hỏi liệu anh có bao giờ mơ về cô trong giấc ngủ của mình.)
Cô vô tình nấc lên, và nhận ra mình đang khóc.
"Sasuke đâu rồi?" Giọng cô như chìm nghỉm giữa những tiếng ồn khác. Naruto không trả lời cô—chỉ đơn thuần nhấc bổng cô lên và thô bạo vắt cô qua vai, lao ra khỏi đám lửa.
Không khí bên ngoài mát mẻ tuyệt vời, nhưng cô chẳng cảm thấy chút nhẹ nhõm dễ chịu nào. Khi Naruto đặt cô xuống, cô đứng dậy để quay vào trong—chỉ để nhận ra đôi chân mình đang run rẩy và chẳng thể cử động. Cô điên cuồng nhìn xung quanh, tìm kiếm Sasuke—nhưng anh không có ở đây.
Các bệnh nhân. Những cuốn sách. Căn phòng của anh.
Căn phòng của họ.
"Chúng chết ở đây là cái chắc. Mình chất cả tấn propane rồi còn gì."
"Sao cũng được. Cần khử chúng ngay tức khắc." Đầu cô đột ngột quay về hướng phát ra tiếng nói, hai biểu cảm cô đã trở nên rất quen thuộc đang bùng cháy trong cô—sợ hãi và giận dữ.
"Chúng mày muốn gì?" Naruto gầm gừ.
Deidara nghiêng đầu sang bên. "Cái chết của Itachi. Mày có biết ai giết hắn không? Sasuke. Quá ngon đấy—khi mà Itachi chính là lý do khiến cha mẹ chúng phải chết. Thằng nhóc chưa bao giờ bỏ qua chuyện đó."
Cô ngồi trên mặt đất, không thể đứng lên, không thể làm bất cứ điều gì.
"Ở Akatsuki ai chả phải chết," Naruto gầm lên, đặt một tay lên thắt lưng, nơi cô biết chắc chắn có một khẩu súng. "Ý tao là, đã có Orochimaru—"
"Câm miệng," Hidan khinh khỉnh, lấy ngón út ngoáy tai. "Tao đập chết mày được chưa?"
"Mẹ kiếp!"
Deidara nhún vai, môi giãn ra tạo thành một nụ cười mỉa điên cuồng. "Tao vẫn còn một cặp lựu đạn. Chơi n—" Hắn dừng lại, giữa chừng, khi một tiếng súng vang lên xé nát bầu không khí. Trong một thoáng, hắn lặng đi, khạc ra một bãi máu—trước khi ngã xuống đất, tắt thở.
(sasuke?)
8. Nguyện cầu câm lặng.
Spoiler:
(thịch. thịch. thịch.)
"Tới Suna thôi. Em nghĩ tất cả những người còn sống sót đang tị nạn ở đó."
"Hn."
Tớ không muốn phải thừa nhận đâu, nhưng tất cả đều thật trống rỗng. Đã chẳng còn lại gì ở mảnh đất hoang tàn này. Tớ chẳng còn gì cả. Chẳng còn gì ngoài cậu—nhưng tốt đẹp gì đây, khi mà cậu cũng trống rỗng như thế?
"Đấy là lời đồng ý chứ?"
"Cũng chẳng còn nơi nào khác để đi."
(bước. bước. bước.)
Chúng ta sẽ cố gắng, phải không? Tớ sẽ cố gắng đứng dậy và cậu sẽ cố gắng là chính mình một lần nữa. Chúng ta sẽ cố gắng, bởi chúng ta vẫn còn có nhau— Và điều đó thật ra còn nhiều hơn tất cả những gì tớ hằng mong đợi.
"Sasuke-kun... em nắm tay anh được không?"
Càu nhàu. "Trừ khi em không biến nó thành một màn hoành tráng."
Cười nhẹ. "Chẳng còn ai để biến nó thành một màn hoành tráng nữa." Ôi, Sasuke-kun.
(thịch. thịch. thịch.)
Tớ yêu cậu.
***
Dinh thự vẫn đang cháy rụi phía sau họ, nhưng cô không quan tâm. Cô nhìn chăm chú, không hề chớp, vào đôi mắt đen.
Sasuke đang ở đây. Sasuke sẽ cứu họ. Anh đã đánh bại Deidara—anh cũng có thể giết Hidan dễ dàng.
"Sakura." Tên cô nghe thật hay mỗi khi anh gọi. "Đưa khẩu súng cho tôi."
Mắt cô mở lớn, rồi cô nhìn xuống tay mình, lạnh lẽo và ẩm ướt và run rẩy—và đang cầm một khẩu súng màu đen rất nặng. Trái tim cô trong một thoáng đã ngừng lại, và cô thấy không thể thở được.
Cô rút súng ra từ lúc nào vậy?
Cô đã luôn mang nó bên mình—Sasuke bảo cô luôn phải mang theo, nhưng cô chưa bao giờ biết tại sao. Và cô cũng không biết cách dùng súng—nhưng cô vẫn có thể rút chốt an toàn, hướng về phía Deidara và bắn một cú chí mạng.
Và trước khi cô nhận ra, thì cô đang khóc.
"Đừng động đậy," Sasuke nhẹ nhàng bảo cô, môi anh ép sát vào tai cô, trước khi buông ra và đứng dậy. Khẩu súng rời khỏi tay cô, và cô nhìn anh đứng bên Naruto, vẫn đang ôm chặt lấy cánh tay bị thương.
Hidan đứng một mình, cười khúc khích. "Vãi cả thú vị!" Rồi hắn ta rút ra một lưỡi kiếm dài, sắc bén tới đáng sợ từ ống tay áo, và chĩa về phía họ.
Sasuke hướng khẩu súng về phía trước bằng cả hai tay, bắn về phía gã tóc bạc liên tiếp ba phát. "Dobe, khẩu súng chết tiệt của cậu đâu rồi?"
"Hết đạn!" Naruto hét trả, cầm một con dao bấm bằng cái tay lành. "Nhưng khỏi phải lo—chẳng có gì giết nổi Uzumaki Naruto này hết. Tôi chơi Resident Evil cũng có lý do cả đấy!"
(nhưng đây nào phải trò chơi. anh sẽ không có cơ hội thứ hai đâu.)
Trong ba phát đạn khẩu súng khạc ra, có hai phát trúng Hidan—nhưng không phải là những phát chí mạng. Hắn chỉ đơn thuần cười khúc khích, những bước chạy hướng về phía họ không hề trì trệ, lưỡi kiếm lắc lên điên cuồng trong tay. Cô ngồi đó, đôi tay nắm chặt tới mức từng khớp xương trở nên trắng bệch, nguyện cầu với tất cả những chúa trời thần thánh có thể tồn tại trên đời này rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thoả cả.
Sasuke lớn tiếng chửi thề khi con dao quét qua đầu anh. Anh lại bắn Hidan, nhưng hụt—và rồi khẩu súng trống rỗng.
(đây là hiện thực.)
"Sasuke!" Cậu trai mang họ Uchiha trong một khoảnh khắc ngước lên nhìn Naruto, đang dùng hết sức chạy về phía anh và Hidan. Với một cái nhếch mép tàn nhẫn, anh kéo gã đàn ông tóc bạc và khoá chặt lấy hắn, khiến anh phải chịu một vết chém dài và sâu. Tuy nhiên, Naruto cũng đã đâm được vào gáy hắn, và gã thành viên của Akatsuki chết đứng.
"Hah," Hidan hổn hển, ho ra máu. "Vãi cả thú vị. Nhưng nó không được phép trở nên—như thế này." Đôi mắt bạo lực của hắn ánh lên nguy hiểm, và hắn chầm chậm chùi sạch máu ở miệng. "Nếu tao mà chết thì cũng phải lôi theo một đứa chúng mày!" Hắn lao về phía Sasuke, đang ở đối diện, nhưng tay hắn không đủ dài để với tới anh. Naruto làm theo bản năng và vươn tới ngăn hắn lại, nhưng bằng một động tác rất nhẹ nhàng, Hidan quay gót, lưỡi kiếm vung lên thành một vòng tròn, và bằng một nhát may mắn, giáng thẳng vào cổ cậu trai tóc vàng.
Cô không biết phải cảm thấy như thế nào.
Thời gian dừng lại. Không phải với cô, nhưng dường như là với Sasuke, bởi khi nhìn anh, cô thấy đôi mắt anh mở lớn với toàn bộ bất ngờ và kinh hoàng.
(ở hiện thực, anh không có cơ hội thứ hai đâu.)
"Sakura..." Giọng anh run rẩy khi anh rút chiếc điện thoại ra khỏi túi và ném về phía cô mà không hề rời mắt khỏi Naruto và Hidan. "Gọi 911. Ngay bây giờ." Khi những ngón tay của cô vẫn dò dẫm trên những nút bấm, anh chạy thẳng về phía Hidan và đấm hắn, khiến hắn ngã xuống đất, bất tỉnh.
Khi cảnh sát, xe cứu hoả và cứu thương tới, cô và Sasuke đang quỳ bên Naruto, lưỡi kiếm vẫn ở trên cổ cậu—nhưng là một bác sỹ, cô biết đã quá muộn.
Cậu ấy đã mất.
(đây là hiện thực, và khi anh chết, trò chơi kết thúc.)
*
"Sasuke, những chiếc áo lót này từ đâu ra vậy?"
"Tôi xem cỡ của em khi giặt giũ, và mua cho em vài chiếc mới."
Cô nhìn chiếc áo lót trong tay thật lâu—ba bộ, tất cả đều màu trắng và giản dị—"Cám ơn anh."
Anh quay đi. "Không có gì."
*
Mọi thứ thật yên tĩnh. Họ ngồi bên nhau trong căn hộ của Naruto, vẫn mặc nguyên bộ quần áo cáu bẩn. Có vỏ sữa và cốc ramen ăn liền rỗng không trên bàn, nhưng cô cũng chẳng muốn dọn.
Đã hai ngày sau sự kiện đó. Cô vẫn còn tê liệt, nhưng đang dần khá hơn—còn Sasuke thì lại khác.
Khi nhìn anh, cô thấy như có gì đó thúc mạnh vào tim mình. Nhiều ngày rồi anh chưa cạo râu, và có vẻ anh cũng không chợp mắt nhiều lắm. Cô đã nhanh chóng học được những cảm xúc của mình—sợ hãi, tức giận, và giờ đây, cả đau đớn. Co chưa hề biết đến một cảm xúc tốt đẹp nào. Và với Sasuke, anh cũng không cảm thấy dễ chịu gì cho lắm.
"Khốn kiếp," anh lầm bầm, nắm tay siết chặt. "Nếu tôi quay về sớm hơn—nếu tôi cẩn thận hơn—Itachi sẽ không bao giờ thấy em, và mọi chuyện sẽ không xảy ra như thế này—"
"Đó không phải lỗi của anh," cô lặp lại đã không biết bao nhiều lần. Cô đã lặp đi lặp lại câu nói đó rất nhiều lần, tới mức mà nghe nó chẳng còn dù chỉ một chút thuyết phục.
"Nếu không trách mình thì tôi còn biết trách ai đây?" Sasuke đòi hỏi, đối diện cô. Mắt anh mờ đục—chúng gợi cho cô đến chính mình. "Naruto chết rồi, Sakura. Cậu ta là bạn thân nhất của tôi—chúng tôi đã ở bên nhau ngay từ đầu—" Anh hít vào một ngụm lớn không khí, tự làm mình bình tĩnh lại. "Cậu ta bảo tôi đừng dính dáng gì đến Akatsuki. Cậu ta bảo tôi hãy chấp nhận cái chết của gia đình mình. Nếu tôi giữ bình tĩnh, nếu tôi không giết Itachi—"
"Anh giết Itachi vì tôi," cô nói nhẹ nhàng, tự hỏi không biết có nên nắm tay anh hay không. Vết thương của anh vẫn chưa lành lại, vẫn phải băng bó. Cô vẫn thay băng thường xuyên. "Không phải vì anh. Đó không phải là lỗi của anh."
"Cô không biết gì hết!" Anh buộc tội, đôi tay quấn chặt quanh cổ cô đầy đe doạ. Cô hổn hển, nghẹt thở. "Hình như cô đã quên mất mình lẽ ra không được tồn tại. Cô quên là tôi sở hữu cô rồi sao? Cô quên là cô không có quyền hay bất cứ thứ gì khác sao? Cô chỉ là một đứa trẻ khốn kiếp, cứ suốt ngày hỏi xem có được ra ngoài hay cảm nhận những cơn gió chết tiệt hay không, và cô biết không? Gió máy chỉ đầy cay đắng mà thôi!"
Cô khó khăn thở, nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi. "Tôi xin lỗi," cô cố gắng. "Tay—tay anh—đừng siết quá chặt—"
Tay anh vẫn nấn ná trên cô cô một lúc trước khi buông ra. Cô lùi khỏi anh, ho và thở hổn hển. Anh liếc bàn tay đang phải băng bó trong một thoáng. Máu đang thấm qua—vết thương đã há miệng. Không chút do dự, cô vươn tay tháo băng. Anh để yên cho cô làm vậy.
(cô sẽ luôn là của anh. và anh biết cô sẽ không bao giờ làm tổn thương anh.)
"Xin lỗi." Anh làm rối tung mái tóc của mình bằng tay lành. "Tôi... không hoàn toàn kiểm soát được bản thân bây giờ."
"Không sao."
"Tôi đã suýt giết chết em."
"Không sao." Cô cẩn thận tháo lớp băng gạc và đặt chúng xuống bàn cà phê. Trên vết thương được chăm sóc cẩn thận, cô nhận thấy nó đã khép miệng. Không phải theo cách thông thường, mà từng giây một. "Sasuke, vết thương của anh—"
"Tay em đã phát sáng." Khi cô nhìn xuống, cô nhận ra anh đã đúng—có một ánh sáng xanh dịu bao quanh tay cô. "Y như trong giấc mơ của tôi."
(anh mơ về cô?)
Cô để tay mình lơ lửng trên vết thương của anh—và chắc chắn là, phần thịt đang tự lành lại. Cô nhìn như bị thôi miên. "Chuyện này không thể nào."
"Cả đi trên mặt nước và thổi ra lửa nữa."
Khi tay của Sasuke hoàn toàn lành lại, cả hai người họ nhìn vào nó chăm chú thật lậu. "Ồ," cô thở ra, một nụ cười nho nhỏ nở trên môi cô. "Thật kỳ diệu." Cô ngước nhìn anh. "Thật kỳ diệu."
"Phải."
Và cô cảm nhận được điều gì đó—cô không biết nó có bình thường hay không, nhưng nó giống như một vài tác động lớn với anh. Anh đặt lại tay xuống ghế, và họ im lặng trong một thoáng, trước khi cô lên tiếng.
"Tôi là gì của anh?"
"Ý em là gì?"
"Tôi." Cô cẩn thận không nhìn vào mắt anh. "Tôi chỉ là bác sỹ của anh, hay vật sở hữu của anh—tôi là gì?"
Anh im lặng trong một khoảnh khắc. "Em là... tất cả."
"Tất cả?"
"Em là bác sỹ của tôi và cả vật sở hữu của tôi, nhưng em cũng là người cứu rỗi tôi, là bạn tôi. Em..." Anh khẽ thở dài, và xoay người để có thể ngả đầu vào lòng cô. "Em là Sakura." Cô ngập ngừng trong một thoáng, nhưng rồi nhẹ nhàng luồn ngón tay chải mái tóc anh. Đôi mắt thẫm màu của anh nhìn cô bằng sự dịu dàng kỳ lạ. "Còn tôi? Tôi là gì của em?"
"Tôi chẳng có gì để so sánh cả. Nên tôi không biết." Tóc anh thật mềm. "Nhưng anh rất quan trọng."
Cô không biết họ đã ngồi như vậy trong bao lâu, chỉ nhìn vào nhau—nhưng rất dễ chịu. Bây giờ Sasuke rất cần sự ủng hộ—sau khi mất đi người bạn thân nhất, căn nhà, và rất có thể là cả công việc, thì anh cần tất cả những gì cô có thể trao.
"Có một lần, tôi đọc về hành động hôn," cô nói lơ đãn, hy vọng để tâm trí anh tạm thời quên đi những câu chuyện buồn. "Một ngày nào đó tôi muốn được trải nghiệm nó."
"Tại sao?"
"Có vẻ như nó đem lại những cảm xúc tốt đẹp—tôi muốn được cảm thấy tốt đẹp." Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
Đôi mắt anh trống rỗng. "Itachi đã hôn em lúc ở Akatsuki."
"Nhưng nó chẳng tốt đẹp gì cả. Và cũng không thể tính đó là một nụ hôn."
(cô không hề cảm nhận được những gì mà lẽ ra cô phải cảm nhận được như những cuốn sách đã viết.)
Sasuke ngồi dậy, nhún vai. "Ừm, nếu chúng ta còn dây dưa với Akatsuki nữa, có lẽ em có thể kiếm một bệnh nhân mà hôn. Tôi đi tắm đây."
Cô nghĩ đó là một ý tưởng hay, nhưng không nói gì khi nhìn anh lê bước vào phòng tắm của cậu bạn thân nhất đã chết.
***
(thịch. thịch. thịch.)
"Anh đã bao giờ nghĩ đến chuyện phục hưng gia tộc chưa?"
"Không nhiều lắm. Em có muốn có con không?"
Cười. "Những đứa trẻ tóc đen mắt xanh nhỏ xíu ha? Cũng được đấy chứ."
(ánh sáng. niềm tin. hy vọng?)
Nhếch mép. "Mắt chúng không thể màu xanh được, chúng còn phải có Sharingan."
"Này! Gen của em cũng phải được di truyền chứ! Hay tụi trẻ sẽ có tóc hồng nhỉ?"
Chối bỏ là cách để tiếp tục. Tớ chối bỏ sự thật rằng Naruto đã chết. Tớ chối bỏ sự thật rằng tớ chẳng còn gia đình. Tớ chối bỏ tất cả. Và tớ sẽ còn tiếp tục chối bỏ, vì có cậu ở đây.
"Hồng với đỏ đánh nhau chan chát. Không."
Ôi, Sasuke-kun.
Băng đội đầu Suna của tớ nặng quá.
"Trên thực tế, chúng ta không thể nào quyết định được ngoại hình của đứa trẻ. Phải thử mới biết."
"Chúng ta sẽ bỏ nó nếu tóc nó màu hồng."
"Này!"
Nhưng có lẽ mọi chuyện đang dần khá lên.
(thịch. thịch. thịch.)
***
"Chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ có ngày phải cám ơn cái kho chứa ramen của Naruto," Sasuke nói khi họ đang xem bản tin. Mỗi ngày, khuôn mặt của anh sẽ xuất hiện dưới lệnh truy nã vì đã giết Uchiha Itachi, một trong những thành viên có thế lực lớn của Tập đoàn Akatsuki. Họ không thể rời khỏi căn hộ.
Và chưa một lần nào người ta thông báo về cái chết của Uzumaki Naruto, một trong những CEO của Tập đoàn Uchiha.
"Tôi nhớ anh ấy," cô nói, ép chặt đầu gối vào ngực.
"Em gần như không biết gì về hắn."
"Tôi biết mà." Cô nhìn Sasuke. "Tôi chỉ không nhớ thôi, nhưng tôi biết mà. Và thật kỳ cục, bởi vì... tôi cảm nhận được. Rất đau."
(rất đau, ở ngay chỗ trái tim cô ấy. ngay chỗ phải là trái tim của cô ấy.)
Anh không đáp lại. Cô nhắm mắt. "Tôi mong mình sẽ sớm nhớ lại." Khi cô ngả đầu vào vai anh, anh cứ để yên như vậy. Anh để cô làm rất nhiều điều trong những ngày này—dường như anh đã quá mệt mỏi để bảo cô dừng lại.
(cô có thể ra ngoài, cô có thể mở cửa sổ—nhưng chẳng có gì là quan trọng khi so với người đàn ông rạn vỡ đang ngồi bên cô.)
"Em còn nghĩ về những nụ hôn chứ?" Khi cô nhìn anh tò mò, mắt anh nhắm hờ và trống rỗng, hướng về phía màn hình tivi—nhưng cô có cảm giác rằng anh không thật sự nhìn thấy gì cả.
"Tôi vẫn hứng thú muốn tìm hiểu tại sao con người lại làm điều đó."
"Có thể là vì tình yêu. Một số khác lại vì dục vọng. Một số người... là để an ủi." (để biết rằng họ không chỉ có một mình.)
"Anh làm điều đó để được an ủi?" Cô hỏi.
"Nếu em đồng ý."
"Anh chỉ cần bảo tôi thôi."
Anh nhìn vào mắt cô. "Tôi không bảo em làm điều này vì sự sở hữu của tôi, Sakura. Tôi hỏi em. Và em có quyền từ chối."
"Tôi muốn," cô nhấn mạnh.
Họ nhìn nhau thật lâu. Hơi thở của anh đều đều, và ở khoảng cách gần, cô nhận ra lông mi của anh thật dài—anh đẹp hơn cô biết bao nhiêu. Cô mỉm cười đau đớn, và nhắm mắt lại. Khi cô không cảm nhận được anh tiến lại gần, cô lại mở mắt ra.
"Anh sẽ không hôn tôi sao?"
Anh nghiêng đầu, tựa như đang suy nghĩ. Anh quá mệt mỏi. Anh lẽ ra không nên nghĩ ngợi. "Không," cuối cùng anh nói. "Em chưa sẵn sàng." Nhưng anh vòng tay qua người cô, kéo cô lại gần hơn.
"Chỉ cần ở bên tôi thôi."
"Vì sự an ủi?"
"Vì sự an ủi."
(bởi anh không chỉ có một mình. và cô cũng vậy.)
Chuông cửa reo vang, nhưng cả hai người họ đều không động đậy. Cô nhắm mắt lại và tận hưởng hơi ấm của Sasuke—anh thật ấm áp.
Nhưng tiếng chuông cửa cứ dai dẳng, ngay cả sau nhiều phút liền, nên cuối cùng, cô miễn cưỡng đứng dậy và lê bước ra nhìn qua chỗ mắt rình. Đó là một gương mặt cô không thấy thường xuyên, nhưng cô biết.
"Tôi có phải mở cửa không?" Cô hỏi Sasuke, đã đứng phía sau cô.
"Ai vậy?"
"Hoshigaki Kisame."
chap 8 là chap dịch mới nhất gòi đấy
18/6/2012, 10:33 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1097
Tổng số bài gửi : 560
Ngày tham gia : 29/03/2012
Được Cảm Ơn : 36
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku ( sưu tầm)
Lần này Minari chơi 3 chap cùng lúc đọc phê vãi cả ra , dù sao cũng thanks thôi
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]