:: Quên mật khẩu ::


 Diễn đàn NVFC
 Naruto Vietnamese Fan Club :: CHUYÊN MỤC NARUTO :: Fanfic Naruto


[Fanfic SasuSaku] Hẹn kiếp sau

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
3/8/2013, 10:11 pm
[Fanfic SasuSaku] Hẹn kiếp sau Bgavat14
[Fanfic SasuSaku] Hẹn kiếp sau Bgavat19[Fanfic SasuSaku] Hẹn kiếp sau Bgavat21[Fanfic SasuSaku] Hẹn kiếp sau Bgavat22
[Fanfic SasuSaku] Hẹn kiếp sau Bgavat11LilySwift[Fanfic SasuSaku] Hẹn kiếp sau Bgavat13
[Fanfic SasuSaku] Hẹn kiếp sau Bgavat15[Fanfic SasuSaku] Hẹn kiếp sau Bgavat17[Fanfic SasuSaku] Hẹn kiếp sau Bgavat18
.: NVFCer :.LilySwift 
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 25
Tổng số bài gửi : 8
Ngày tham gia : 03/05/2012
Status : Everyone wants happiness, no one wants pain. But you can`t have a rainbow, without a little rain
Được Cảm Ơn : 7

[Fanfic SasuSaku] Hẹn kiếp sau Vide10

Bài gửiTiêu đề: [Fanfic SasuSaku] Hẹn kiếp sau

Disclaimer: Tôi không sở hữu Naruto hay bất cứ thứ gì ngoại trừ cốt truyện này.


Author: Hayuki Aira


Rating: T


Pairing: SasuSaku


Genre: Romance, Angst, Tragedy


Summary: Hẹn kiếp sau, nguyện bên anh đến trọn đời, nguyện yêu anh đến tận cùng của thời gian.


Warning: AU, character's death.


Note: Ờ, ừm, hơi lủng cũng và khó hiểu. Xin thứ lỗi.
 
Chưa từng có một giây phút nào trong đời khi mà Sakura lại khao khát mình không phải là con người đến thế, để mọi xúc cảm có thể rời bỏ cơ thể cô và sẽ chẳng còn gì có thể ngăn cản cô khỏi tiếp tục với những dòng chữ này trong sự bàng quang, không chút quan tâm, không chút nặng nề.


Nhưng cô là con người, trái tim cô vẫn sống, vẫn đang đập, vẫn đang chan chứa tình cảm, tình yêu và cả nỗi đau nữa, cái nỗi đau đang cào xé con tim cô, khiến cho giọt lệ không thể ngừng rơi trong yên lặng.


Sakura ném cây bút vào tường và vội vàng quay đi, sợ hãi, đau đớn, tuyệt vọng.


Tại sao mọi chuyện lại ra đến nông nỗi này? Tại sao họ lại gặp nhau? Tại sao họ lại không thể kìm lòng? Tại sao cô lại sinh ra trong cái giá đình này? Tại sao định mệnh lại có thể nghiệt ngã và tàn bạo đến vậy, đẩy họ đến với nhau để rồi cuối cùng lại không bao giờ có thể ở bên nhau?


Đó là những câu tự vấn vô nghĩa, Sakura biết. Có ích gì chứ khi cứ tiếp tục băn khoăn về cái cách mà thế giới này vận động, cái cách mà vận mệnh sắp xếp cho mọi thứ xảy ra? Cái cách mà nó sắp xếp để cho cuộc đời cô, với anh, một cuộc đời thậm chí còn chưa được bắt đầu, kêt thúc tại đây?


Sakura biết, ngay từ những giây phút đầu tiên, rằng rồi thế nào đi chăng nữa thì họ cũng sẽ không bao giờ có thể mơ ước đến được với nhau. Họ là hai con người đối lập, sống những cuộc đời quá xa nhau, với anh là cảnh sát và cô ư? Cô là con gái của trùm băng đảng khét tiếng nhất Nhật Bản. Cô đã quá ngốc nghếch và điên rồ khi lao đầu vào tình yêu ấy dù đã nhìn thấy trước tương lai đang chờ đợi họ.


Và giờ là lúc Sakura phải trả giá cho hành động đó. Cha cô đã phát hiện ra mối quan hệ của họ. Ông muốn cô lựa chọn, như là một hình phạt cho sự phản bội của cô, lựa chọn giữa cái chết của anh và cái chết của cô.


"Hãy chọn đi, Sakura. Hãy suy nghĩ cho khôn ngoan vào." Ông đã nói như vậy, giọng nói lạnh lễ và bỏng rát hơn băng.


"Con." Câu trả lời đến với cô, không một chút đắn đo. Sẽ luôn là cô, dù có thế nào đi chăng nữa, bởi Sakura nào có thể sống trong một thế giới mà không có anh?


Cô đã mường tượng ra, ngay trong căn phòng tối tăm và lạnh lẽo ấy, ngay sau khi tự tuyên bố án tử hình cho chính mình, hình ảnh của anh, nhiều năm sau, hạnh phúc bên một người phụ nữ khác, một người phụ nữ không bị vấy bẩn bởi tội ác và máu, một người phụ nữ mà sẽ không bao giờ đem lại nguy hiểm cho anh, một người phụ nữ xứng đáng với hơn cô rất nhiều lần. Họ sẽ có con, những đứa bé kháu khích và đáng yêu mà cô tin rằng cô sẽ quý chúng kể cả khi cô không bao giờ có thể nhìn thấy chúng, bởi chúng là con anh. Và Sakura đã mỉm cười, hạnh phúc, toại nguyện.


Nhưng giờ đây, khi viết những dòng từ biệt này cho anh, tất cả những gì cô có thể cảm thấy nơi trái tim mình là nỗi đau, nỗi đau đến tột cùng. Cô muốn là người phụ nữ sẽ đứng bên cạnh anh trong lễ cưới, là người sẽ trở thành vợ anh, được nhìn thấy anh mỗi sáng thức dậy, được có con với anh và nuôi chúng khôn lớn, được sống bên anh đến đầu bạc răng long. Chúng là những viễn cảnh, những ảo ảnh tuyệt vời và trong một phút giây ngắn ngủi, Sakura thả cho bản thân mình chìm vào cái thế giới huyễn hoặc ấy, nơi mọi ước mơ của cô đều trở thành sự thật, nơi mà họ sống hạnh phúc, an toàn.


Cô tự đánh lừa bản thân mình rằng mình vừa sống cuộc đời ấy, mình vừa trải qua tất cả những thứ đó, chỉ để cho nỗi đau của cô bớt nhức nhối phần nào.


Chỉ vài giờ nữa thôi, cô sẽ mãi mãi rời khỏi thế giới này như cô chưa từng tồn tại, ra đi trong thầm lặng, trong khổ đau, chết bởi chính bàn tay của cha mình. Lúc ấy, anh sẽ vẫn chưa hay biết đến cái chết của cô, nhưng anh sẽ sớm biết thôi, sau khi lá thư này đến được tay anh.


Và với suy nghĩ ấy, cô lại nhặt cây bút của mình lên, bắt đầu viết lại từ đâu.


'Anh Sasuke...'
 
_o0o_
 
"Hãy đưa bức thư này cho Sasuke vào tối nay hộ em." 
Sakura đã nói như vậy khi cô đột ngột xuất hiện ở căn hộ của Naruto, trắng bệch và có vẻ như sắp khóc. Rồi cô biến mất sau cánh cửa thang máy, nhanh và khó hiểu như cái cách mà cô đã đến, không lời giải thích, không chút biện minh cho bất cứ thứ gì.


Anh không biết nhiều về Haruno Sakura. Tất cả những thông tin Naruto có được về người phụ nữ này đều chỉ là qua các tập hồ sơ về băng đảng của cha cô và qua chút ít ỏi mà Sasuke nói về cô. Họ không tiếp xúc với nhau nhiều, vốn dĩ do bản chất nghề nghiệp và cuộc sống không cho phép, nhưng đủ để anh nhận ra rằng tình cảm giữa bạn thân của anh với cô gái ấy là thật, chân thành và nồng cháy.


Naruto biết rằng có gì đó không ổn. Và linh tính mách bảo anh Sasuke cần phải nhận được bức thư này ngay lập tức, không phải tối nay, không phải là một giờ sau mà là lúc này.


Vậy nên, anh lập tức lấy chì khóa xe, rời khỏi căn hộ của mình.
 
_o0o_
 
Sasuke phóng lên toà nhà nơi Sakura ở, trái tim anh đập loạn nhịp, điên cuồng trong nỗi sợ hãi mà ngôn ngữ hoàn toàn bất lực trong việc lột tả. Chưa bao giờ, chưa một lần nào trong đời, anh lại hoảng loạn đến thế, hoảng loạn trước vài từ ngắn gọn mà Sakura đã viết trong bức thư Naruto đưa cho anh.


Hẹn kiếp sau.


Hàng ngàn, hàng vạn ý nghĩ đã xuất hiện trong đầu anh vào lúc ấy, tất cả đều kết thúc trong bi kịch. Và, không chút đắn đo, anh vội vàng rời khỏi ngôi nhà của mình để đến tìm Sakura, để được nhìn thấy cô cười và nói với anh rằng đấy chỉ là một trò đùa ngớ ngẩn mà thôi, rằng cô vẫn an toàn, vẫn ở đây, vẫn bên anh.


Sasuke cố gắng, một cách tuyệt vọng, để không nghĩ đến cái viễn cảnh khi anh mở cánh cửa căn hộ của cô ra, nơi ấy sẽ biệt tăm không một bóng người.


"Sakura, là anh đây." Anh gọi cửa, và khi không có tiếng đáp lại, lòng anh bắt đầu quặn lại một cách khó chịu, cái cảm giác không yên không chịu rời bỏ cơ thể anh. Sasuke kìm nén chúng lại và dùng chiếc chìa khóa dự phòng mà Sakura đã đưa cho anh nhiều tháng trước để mở cửa vào căn hộ.


Có lẽ cô đang ngủ, hoặc ở trong phòng tắm, và không nghe thấy tiếng anh gọi. Có lẽ cô chỉ đang muốn đùa với anh một chút.


Hẹn kiếp sau.


Như là, cô sắp rời bỏ anh. Như là, cô sắp rời bỏ cả dương gian này.


Sợ hãi, Sasuke nhanh chóng đẩy lùi những ý nghĩ đó và gọi tên Sakura thêm nhiều lần nữa. Đáp lại anh là một sự im lặng đến đáng sợ bao trùm toàn bộ căn hộ.


Thế rồi, một âm thanh quen thuộc chạm đến tai anh và Sasuke quay lưng lại, tiến về phía nơi nó phát ra.


_o0o_


Tuyết bắt đầu rơi nặng hạt hơn khi Sakura bước ra khỏi xe, vương vẩn trong không khí giá buốt, lững thững nán lại trên những cành cây khẳng khiu, trơ trọi và thấm vào từng thớ đất, từng mảnh vườn. Cái lạnh ngấm vào cơ thể cô, khiến cho da thịt cô tê tái và buốt giá, và Sakura khẽ mỉm cười khi một kỉ niệm hiện ra trước mắt cô.


Cũng vào ngày này cách đây hai năm, khi đất trời đang được bao phủ trong tuyết và băng như thế này, cô đã gặp anh, tình yêu của cuộc đời cô, Uchiha Sasuke. Anh đã vận đồ đen, nổi bật lên giữa nền tuyết trắng và có cái gì đó trong anh cuốn hút cô, khiến cho cô đến gần anh và bắt chuyện, dù cô đã đặt ra những luật lệ vô cùng nghiêm khắc liên quan đến những vấn đề như thế này.


Anh là ngoại lệ của cô, luôn luôn là vậy.


Một cơn gió mạnh ào đến, kéo cô ra khỏi luồng suy nghĩ của mình và Sakura khẽ rùng mình. Cô kiểm tra đồng hồ đeo tay của mình, nhận ra rằng mình đã đến trễ nhưng vẫn cứ nấn ná ở vị trí ấy, bên cạnh chiếc xe của cô, tận hưởng những giây phút ngắn ngủi cuối cùng trước khi thần Chết đến để bắt cô đi.


Đi xa khỏi nơi này. Rời xa anh mãi mãi.


_o0o_


Sasuke cầm chiếc điện thoại đang đổ chuông của Sakura lên, quá đỗi quen thuộc với bản nhạc mà cô sử dụng để có thể bỏ lỡ nó. Sao anh có thể cơ chứ, khi mà đó là bài hát của họ, là bản tình ca của riêng họ?


Đó là một số lạ, không có trong danh bạ của Sakura nên Sasuke không bắt máy, để cho cuộc gọi tự động đi vào hộp thư thoại. Người gọi không để lại tin nhắn gì.


Thế rồi, một cách ngẫu nhiên, mắt anh lướt qua một tờ giấy trắng đặt ở bên dưới chiếc điện thoại, trên là nét chữ ngay ngắn của Sakura với nội dung ‘Gửi Sasuke’. Anh vội vàng cầm lấy nó, mở ra và những gì được ghi trong đó khiến cho anh cảm thấy như trái tim mình vừa bị xé nát ra đến hàng ngàn mảnh.


_o0o_
 
“Cô đến trễ.” Giọng nói đều đều, vô cảm ấy là thứ đầu tiên Sakura nghe thấy khi bước chân vào khu nghĩa trang không một bóng người qua lại. Từ trong bóng tối của hàng cây, hai người đàn ông bước ra và cô không thể nào ngăn một nụ cười cay đắng hiện lên trên gương mặt mình khi cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Sai. Sai, người bạn thuở thơ ấu của cô.


Độc ác và tàn bạo, quả là những từ xứng đáng với người cha yêu quý của cô.


“Vậy ra, ông ta cũng nắm thóp được cả cậu, Sai nhỉ?” Đó không phải là một câu hỏi. Sakura biết rằng, thứ duy nhất có thể khiến Sai xuất hiện ở buổi tử hình của cô là bởi anh trai của cậu ấy. Cha cô hẳn đã tìm cách đe dọa Sai, buộc cậu ấy phải là người tự tay giết cô.


Như thể, cái chết không thôi đối với cha cô chưa xứng đáng là một hình phạt cho sự phản bội.


Cả hai cùng chĩa súng về phía cô, im lặng. Sakura nhìn họ, không một chút nao núng hiện lên trên gương mặt xinh đẹp ấy, dù cho trái tim cô đang thổn thức và lòng cô đang quặn lại khi giờ biệt li đến gần.


Hoặc cô, hoặc anh, chỉ có vậy thôi. Và Sakura sẽ không bao giờ để cho anh phải là người chịu chết thay cho cô.


Họ chuẩn bị kéo cò. Sakura nhắm mắt, nhưng bóng tối không bao trùm lấy cô mà thay vào đó là ánh sáng của cả cuộc đời cô vụt qua trước mắt, nhanh hơn sao băng. Hàng ngàn kỉ niệm ùa về, bao trùm lấy tâm trí cô trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy. Và giữa tất cả những hình ảnh, những câu nói ấy, anh hiện lên, rõ ràng nhất và rực rỡ nhất, như vì sao bắc đẩu sáng rỡ trên bầu trời đêm, làm rực lên cả một khoảng trời tăm tối với tình yêu, với sự trìu mến, với mọi thứ mà anh có thể cho cô.


Em yêu anh.


Bốn tiếng súng liên tiếp vang lên và Sakura bật ra một tiếng kêu khi hai viên đạn găm vào người cô.


“Sakura!”


Máu nóng trào ra từ hai vết thương, nhuộm đỏ tuyết trắng. Sakura choàng mở mắt khi nhận ra giọng nói đã gọi tên mình ấy, cú rơi của cơ thể cô không đủ nhanh để đôi mắt cô bỏ lỡ mất hình ảnh của anh, hoảng loạn, run rẩy, chạy về phía cô trong tuyệt vọng. Sakura nhếch môi, miệng đầy máu và cô cố gắng gọi tên anh, nhưng tất cả những gì phát ra từ đôi môi cô chỉ là một tiếng thì thầm yếu ớt:


“Sasuke...”


Cô ngã xuống nền tuyết nhuốm máu, tóc hồng rực lên giữa cái trắng đến lạnh người. Kì lạ, nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn dù nội tạng của cô chắc hẳn đã bị xé toang và bị tổn thương nghiêm trọng bởi hai viên đạn ấy.
Có lẽ bởi vì anh đang ở đây. Vì một lí do nào đó, anh đang ở đây.


“Sakura, Sakura,” Anh ngã xuống nền tuyết bên cạnh cô và nhẹ nhàng nâng cô dậy, “Anh sẽ đưa em đến bệnh viện, đừng lo. Ở lại với anh, Sakura...”


“Không...không...”Cô thở ra một cách yếu ớt. Sakura biết mình sẽ không còn sống được bao lâu nữa. “Sẽ không kịp....”


Sasuke nén nước mắt, thầm nguyền rủa tất cả mọi thứ trên đời này. Anh đã cố. Khi anh nhìn thấy họ chĩa súng về phía Sakura và bóp cò, anh đã cố để hạ chúng nhanh hết sức có thể, cố để đến bên cô, để cứu tình yêu của cuộc đời mình nhưng không kịp.


Anh đã quá chậm, quá muộn.


“Sao...anh...biết...nơi này...”Cô thì thầm.


“Điện thoại của em có lưu địa điểm...anh đã kiểm tra. Sakura, anh xin lỗi, anh đã không đến kịp.”


“Không...” Sakura nói khẽ, cố gắng để đưa tay lên và chạm vào gương mặt của người đàn ông mà cô yêu với cả trái tim mình, nhưng cánh tay phản bội ấy chỉ nằm im, vô dụng, hết sức sống.


Thời khắc của cô sắp đến gần.


“Hứa với em....rằng...rằng anh sẽ....sẽ sống, sẽ...tìm hạnh phúc...tìm một người con gái khác...hứa với em...” Sự sống bắt đầu tuột khỏi cơ thể cô và, một cách tuyệt vọng, Sakura níu lấy nó, giữ lấy nó để kéo dài thêm một chút thời gian.


“Sakura, không. Chỉ có em thôi, chỉ có em thôi.”


“Không...hứa với em....em muốn anh...hạnh phúc....”


Nước mắt làm nhòe đôi mắt Sasuke và anh vội vàng đẩy chúng đi, để anh có thể nhìn Sakura thật rõ ràng, để anh có thể ghi nhớ mãi hình ảnh của cô trong tâm trí anh.


“Anh hứa.” Anh thì thầm, run rẩy trước nỗi đau đến tột cùng này.


Cô sẽ chết.


“Hôn em đi...”


Và Sasuke cúi xuống, đặt môi anh lên môi cô một cách nhẹ nhàng và đầy yêu thương. Nụ hôn ấy có cái tanh của máu, cái mằn mặn của nước mắt và cả cái đắng cay của hai con người yêu nhau mà mãi mãi sẽ không bao giờ có thể đến được với nhau nữa.


Sakura đã trút hơi thở cuối cùng của mình trong nụ hôn ấy, giữa cơn mưa tuyết trắng loà, giữa cái giá băng của trời đất và hơi ấm của tình yêu giữa cô và anh. Cô ra đi, mỉm cười.


Thật trùng hợp làm sao, khi tuyết là khởi đầu và cũng là cái kết cho câu chuyện tình đầy dang dở của họ.


_o0o_


Anh Sasuke,


Có lẽ, khi anh đọc được những dòng này, thì em đã đến một thế giới khác từ rất lâu rồi, một thế giới không có anh. Thật đáng sợ, đúng không, khi sống ở một nơi mà em không bao giờ có thể gặp anh, hay nhìn thấy anh, cho tới khi anh chết.


Nhưng em sẵn sàng chấp nhận, sẵn sàng đối mặt với tất cả điều đó, chỉ để đảm bảo rằng anh còn sống và an toàn.


Cha em đã phát hiện ra về chúng ta và ông cho em hai lựa chọn, hoặc em, hoặc anh. Làm sao em có thể bao giờ nói với ông ta, hay bất cứ ai, rằng em sẵn sàng để cho anh chết thay em được? Vậy nên em chọn em, em tự tuyên án tử hình cho bản thân em và em mãn nguyện với lựa chọn ấy.


Chẳng phải, tình yêu là hi sinh cho người mình yêu hay sao?


Em xin lỗi, vì mọi thứ mà em đã gây ra cho anh, và em hy vọng, với tất cả tấm lòng của mình, là anh sẽ tha thứ cho em. Em yêu anh, nhiều hơn bất cứ một ai khác trên đời, nhiều hơn chính bản thân em và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.


Hẹn kiếp sau, nguyện bên anh đến trọn đời, nguyện yêu anh đến tận cùng của thời gian.


Sakura.

Chữ ký của LilySwift


[Fanfic SasuSaku] Hẹn kiếp sau

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang

Similar topics

+
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Naruto Vietnamese Fan Club :: CHUYÊN MỤC NARUTO :: Fanfic Naruto-
[Fanfic SasuSaku] Hẹn kiếp sau Botmai10[Fanfic SasuSaku] Hẹn kiếp sau Botmai11
[Fanfic SasuSaku] Hẹn kiếp sau Bot0211
NARUTOFC.COM
NVFC Official Vietnam Fan Site.
Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed
Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox
BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên.
Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]
   
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất