*Disclaimer : Các nhân vật trong truyện không thuộc quyền sở hữu của tớ mà là của tác giả bộ truyện Naruto. *Author : Su bé *Warnings : OOC *Category :Humor ~~> tình cảm sướt mướt *Rating : K+ *Parings : Sasusaku _Status : Chưa hoàn thành. _Notes : Các nhân vật trong truyện có tích cách khác để cho câu chuyện thêm phần hấp dẫn. _Summary :
Anh là cát em là thuyền Cát ở đất liền còn thuyền sẽ theo sóng ra ngoài khơi xa Cát ko thể bơi ra Nếu cố gắng bơi ra nó sẽ bị chìm xuống Vốn dĩ 2 thứ chẳng liên quan đến nhau Như tình yêu chúng ta chỉ để lại niềm đau về sau. . .
Phần 1 : Đơn Giản Là Yêu
Haruno Sakura cô gái mang họ Haruno, một gia tộc khá nổi tiếng trong các gia tộc, thịnh trị ở Thủy Quốc. Sakura mang trên mình một nét đẹp kiêu sa của nàng tiểu thư nhà giàu, sở hữu một đôi mắt biết cười màu lục bảo quý phái, làn da màu đào, đôi mi mắt cong hình lá liễu. Nổi bật nhất là mái tóc màu hoa anh đào của Sakura - nét đẹp của một thiên thần
Uchiha Sasuke công tử nhà Uchiha, gia tộc danh giá nhất Hỏa Quốc. Sở hữu đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, lạnh lùng, kì lạ ... Mái tóc đen mượt, đôi mắt đen tuyền như màn đêm, thân hình cao lớn, con của ông chủ tập đoàn Uchiha - hot boy no.1 của học viện Konoha.
Kino Hakagi - Con gái của chủ tập đoàn lớn mạnh nhất Hỏa Quốc, đại tiểu thư nhà Kino có đôi mắt màu pha lê tím huyền ảo, mái tóc màu da cam xoăn lọn. Từ khi gặp Sasuke thì cô đã yêu chàng và nghĩ chàng sẽ là của riêng mình mà không để một ai khác cướp lấy. Nhân vật về sau mới xuất hiện.
Hình ảnh của em trong anh luôn là thứ gì đó thật tươi tắn Có thể là hoa . có thể là tranh cũng có thể là một cô công chúa xinh xắn Anh như kẻ đã chết từ rất lâu cho đến 1 ngày anh nhận ra rằng Em yêu anh Em đã đánh thức con tim của anh Là người khiến anh phải cười khiến anh phải yêu và cũng là người khiến trái tim này thêm 1 lần băng lạnh Em có nhớ về nơi ta thường gặp nhau không bây giờ vắng tanh Những cơn gió mùa mang theo những cơn mưa đâu tạnh Giá như còn em ở đây anh chắc rằng mùa đông này đâu lạnh Em đã đi về nơi xa
Chap 1 :
Sakura chuyển đến đây từ hè, cô ở với dì là Tsunade - được bố cô giao nhiệm vụ chăm sóc cho Sakura, cô cũng chẳng hiểu tại sao tự nhiên lại phải chuyển sang Hỏa Quốc sống. Dì Tsunade rất dễ tính và suy nghĩ cực kì logic. Dì là người sôi nổi, tâm lí và đôi lúc cũng khiến người ta phải khiếp sợ bởi bác có một sức mạnh thần kì, bác rất xinh đẹp và trẻ Điều phải chú ý là bác hay uống rượu sake khi rảnh dỗi hay mỗi khi có chuyện gì đó cần phải suy nghĩ.
Quay lại với chủ đề là Sakura tuy là một trong những thành viên trong gia tộc Haruno nhưng cô không phải những cô tiểu thư chảnh chọe, không lòe loẹt, không sặc sỡ. Sakura hồn nhiên ngây thơ như chính bản chất của loài hoa Sakura vậy.
Vài tháng hè ở Konoha thành phố phồn thịnh nhất Hỏa Quốc, Sakura cũng đã khá quen với nơi này và có khá nhiều bạn. Hôm nay là ngày đầu cô đến trường, cô mặc bộ đồng phục và chỉnh sửa tóc tai, cô nghĩ đơn giản nhưng đẹp là được.
Một chiếc xe Mescerdes mới cứng đứng phịch ở trước cổng học viện Konoha, một người đàn ông mặc vet đen khoảng 30 tuổi xuống mở xe, một người phụ nữ cũng khoảng 30 tuổi có mái tóc vàng mặc bộ díp đen, tay cầm ô trắng như đợi chờ một ai đó ở trong xe.
Cánh cửa ô tô mở ra, một người nữa bước xuống xe, tóc hồng, mặc bộ đồng phục quen thuộc, váy sọc carô màu nâu, áo trắng cộc tay trước ngực có chiếc nơ carô màu nâu. Cô gái bước xuống xe, ánh mặt trời như bị hào quang khác che lấp.
- Bên ngoài trời nóng vậy mà vào trong này mát nhỉ dì Tsunade.- Giọng Sakura lanh lảnh.
- Vâng. Thưa cô đi lối này.
Tại phòng nhận học sinh mới của trường.
- . . . Chương trình học ở đây rất nhẹ nhàng, không giống như các học viện khác, chúng tôi lấy sự thoải mái của học sinh làm đầu. Các thầy cô trong học viện là những người nắm vững kiến thức uyên thông, không chỉ vậy thầy cô còn tận tình, tận tâm, nhiệt huyết tuổi trẻ tràn trề, nắm bắt chính xác trình độ của các học sinh . . .
- Đủ rồi. Bây giờ thầy nghe em hỏi. Trả lời ngắn gọn, chính xác. Thầy hiểu chứ ? - Thầy giáo hơi bất ngờ nhưng vẫn lấy lại tự tin.
- Được, cô cứ hỏi, tôi sẽ trả lời đầy đủ.
- Em đến đây để học nên em là học trò của thầy nên thầy cứ xưng hô như thầy trò cho đúng cách giao tiếp. - Sakura cười cười.
- Vâng. Vậy cô à trò hỏi đi thầy sẽ trả lời . . .
- Em học lớp nào ?
- VIP 1
- Ở đâu
- Dãy nhà A tầng 5
Tận tầng 5 á
- Ôkê . Thanks u !
- Được rồi . Dì về trước đi . Con đi học, lúc về dì đón con là được rồi.
- Vâng . Vậy ta về, con ở lại nhé. - Tsunade chào Sakura rồi bước đi.
***
- Mình học ở dãy A, dãy A ở đâu nhỉ ??? - Ngó nghiêng xung quanh Sakura thấy một cậu con trai tóc đen. - Ê ! Ấy ơi cho tớ hỏi, ê này !!!
Cậu thanh niên cao ráo cứ thế bước đi mà chả thèm để ý người đằng sau còn Sakura thì cứ thế chạy theo.
- Ấy ơi, ấy, ấy ơi, cho tớ hỏi cái này! Ê này ??? - Sakura ra đuổi theo mà người thanh niên kia không quay lại.
- Ê THẰNG KIA ! THẰNG MẶC QUẦN JEAN ÁO TRẮNG CALAVAT ĐEN KIA ĐỨNG LẠI ! - Cậu ta đứng khựng lại, Sakura cắm đầu chạy.
- Hì hì, ấy đứng lại rồi hả, cho mình h. . .
- Vừa gọi tôi là gì ?
Sakura đang cười thì tắt ngụm, thộn mặt ra, nhìn gương mặt lạnh hơn tiền, giọng nói buốt như băng, các dây thaàn kinh như đua nhau đình công. Sakura đứng yên như phỗng nhìn người con trai đang nhìn mình bằng ánh mắt sắc như dao găm.
- U. . . um, tớ chỉ muốn h. . . - Sakura cuối xuống cậy móng tay, tim đập thình thịnh, cô sợ phải đối mặt với ánh mắt ấy.
- Vừa gọi tôi là gì ? - Cái giọng lạnh lẽo lại vang lên, câu ta gằn lên từng tiếng một.
- Là ' thằng ', nhưng mà tớ gọi ấy có quay lại đâu, tớ chỉ muốn hỏi dãy A ở đâu thôi mà ...
- IM ĐI - cậu ta ngầm lên một cách đáng sợ. Từ trước đến giờ Sakura chưa thấy ai đáng sợ như cậu ta, cô nhìn cậu sợ hãi, đôi mắt cậu chuyển sang màu huyết đỏ. Sợ hãi, Sakura nhắm nghiền mắt lại, người cô run lên.
Nhìn thấy Sakura như vậy cậu thấy mình hơi quá. Cậu đi qua Sakura mà không nhìn lại. Mở mắt ra, Sakura ngoái lại đằng sau thấy cậu cũng đi khá xa rồi mới bình tĩnh lại được.
Đáng sợ thật !
Mãi mới mò mẫm được đến lớp VIP1, tận trên tầng 5 cơ mà. Bước vào lớp tim sakura đập mạnh hơn thường ngày, hồi hộp, lo lắng, tuy bình thường ít khi cô gặp cảm giác lạ lẫm này.
- Học sinh mới chuyển đến à - Shino hỏi nhưng vẫn chăm chú nhìn quyển sách trên tay.
- Giới thiệu với cả nhà đây là học sinh mới chuyển đến và cũng là bạn của chúng ta, Haruno Sakura. - Naruto bắc loa thông báo.
- Cô ta mang họ Haruno đấy.- Có vài tiếng xì xào dứơi lớp, họ Haruno thuộc ròng họ quý tộc cao sang có thể gọi là cao sang nhất trong các họ và sánh ngang với họ Uchiha.
- Chào các bạn. Tớ mới chuyển đến mong các hạ có thể chỉ giáo tại hạ nhiều - Sakura giơ tay chào cả lớp cười toe toét.
- SASUKE SASUKE TỚ YÊU CẬU..........- Một đám học sinh nữ đổ xô theo cậu con trai tóc đen đang đi vào lớp, cả đám xông vào xô đẩy chà đạp lên nhau, không khác đi bon chen đi mua vé xem show của thần tượng, Sakura vô tình bị " lũ bệnh " này đẩy va vào về phía tường.
Sao lại không đau nhỉ ?
Quay người lại thấy một cậu con trai tóc đen đứng đằng sau đỡ mình.
- Cậu không sao chứ ? - Sakura hỏi ân cần, cúi xuống nhặt vài quyển sách cho cậu con trai.
- À, tớ không sao. - Cậu con trai cười, trông duyên phết đấy chứ.
- Cậu là học sinh mới chuyển đến à, tớ chưa thấy cậu bao giờ.
- Ừm, cậu tên gì cũng học lớp này sao?
- Tớ là Sai, còn cậu? - Vẫn nụ cười ấy.
- À mình là Sakura.
Naruto đang bị đè bẹp trong đám fan girl, thê thảm. Nhìn thấy Sakura, Naruto liền chạy đến như thiêu thân cầm hai vai Sakura lắc lắc như nhìn người mới ra trận về.
- Không sao chứ, vẫn lành lặn. . .
- Đây là đâu mà các cô dám vào.
Một giọng nam trầm lạnh làm mọi người chú ý hướng mọi ánh nhìn về cậu.
- Ra khỏi đây ngay.- Vẫn cái chất giọng không cao độ ấy làm Sakura nổi ra gà
cậu ta mà đi kể truyện ma thì chắc ăn khách lắm
Một lũ con gái lại đổ xô chạy ra ngoài, lần này thì Sakura nhanh nhảu tránh được không thì đã bị đè bẹp bởi hàng chục đôi chân.
Sakura bỗng giật mình khi nhìn thấy Sasuke - cậu con trai vừa nãy.
- Cậu ta là ai mà ghê gớm vậy . - Chỉ chỉ về phía Sasuke.
- Uchiha Sasuke.- Naruto gãi đầu.
Uchiha à, đồ công tử con nhà đại gia, gái mê, đồ con trai gì mà chảnh như con cá cảnh =))*
Tự nhìn, tự nghĩ, tự cười, tự tỉnh lại mới thấy mình giống con tắc ngơ.
Vừa lúc đó, chuông đồng hồ của trường đã reo, mọi người đi vào hết lớp, ngồi vào vị trí của họ. Sakura đứng như trời trồng trên bục giảng chờ thầy giáo đến xếp chỗ.
- Chào các em ! - Thầy giáo có mái tóc bạc vuốt sang 1 bên nhìn rất cool, mỗi tội khuôn mặt bị che đi bởi 1 chiếc khẩu trang.
- Em là Haruno Sakura, học sinh mới chuyển đến đúng không ? - Nhòm ngó, nhòm ngó.
- Vâng. - Sakura nhìn cậu con trai tóc đen ấy rồi nhìn lên cái bàn trên còn trống, trên nữa là Naruto, hai người này rất hay cãi nhau nên thày giáo để trống 1 chiếc bàn ra. Đừng nói mình là mốc phân cách đấy.
- Thưa thầy có phải em sẽ ngồi chỗ kia không ? - Sakura chỉ chỉ vào chiếc bàn trống.
- Em rất tinh ý Haruno ^^!
Biết ngay mà
Một riếng chuông nữa vang lên, giờ thì vào lớp và bắt đầu học, Sakura đi vào chỗ chống hay tay nhìn lên bảng.
Hàiiiiiiii, lại phải học, có nghĩa là lại phải vận dụng trí óc, có nghĩa là rất đau đầu có nghĩa là không có thời gian chăm sóc nhan sắc có nghĩa là...
Cô đang nghĩ thì bị thu hút bởi nụ cười của cậu bạn bên cạnh tổ mình.
Cậu ấy tên Sai, dù cao thì vẫn có cậu ấy là người tốt trong cái lớp tòan học sinh cá biệt này
- Thầy Kakashi, hôm nay cho chúng em học cái gì mới mới nhé .- Naruto quàng tay qua đầu ngán ngẩm, mỏ chu lên.
Sakura quay xuống, mà cô cũng chẳng biết mình quay xuống nhìn cái gì
Ngớ ngẩn rồi
-Ềyyyyyyyyyyyy.- Sakura giật mình hét lên làm mọi người chú ý.
- C...cậu.. l...là ...U...Uchiha..Sasuke.- Sakura như nhìn thấy ma nói lắp bắp.
- Tôi không có hứng thú với những đứa con gái như cô - Sasuke nghĩ đơn giản là cô cũng giống đám fan girl kia, và cậu thấy ghê sợ cái cảnh này rồi.
- Cậu nghĩ thế à.
- Cũng có thể lắm. Đơn giản là đứa con gái nào chẳng giống nhau. - Ngán ngẩm.
- Đồ công tử Uchiha, cậu quá tỏa sáng về cái họ đấy rồi, đẹp trai à, tôi cũng đâu có biết cậu là ai và cậu cũng không biết cậu đang nói chuyện với ai? Bày đặt tán tỉnh, dụ dỗ á. Tôi không như lũ ngốc kia lúc nào cũng lăng xăng chạy theo cậu làm mấy cái thừa hơi đấy đâu.- Sakura nổi giận, các nỗi ức chế từ lúc đầu đến bây giờ đã làm ' máu dồn lên não ' cô beautiful hết ra những gì mình có thể nói mà không để ý có hàng chục ánh mắt đang nhìn vào mình.
Đấy là lần đầu tiên trong đời cậu bị một đứa con gái nói thế, ấn tượng khá mạnh đối với cậu, Sasuke thầm nghĩ là một Uchiha không thể bị một đứa con gái xỉ nhục như vậy được.
- Cô tưởng cô là ai mà dám nói với tôi như thế.- Sasuke bắt đầu nổi giận.
"Lần này thì tai họa rồi" cả lớp cùng Naruto đều có chung một suy nghĩ.
-Nghe rõ đây đồ công tử chảnh kia, ta là Haruno Sakura.- Sakura gằn giọng nói vừa kiềm chế cơ giạn vừa muốn nhấn mạnh chữ Haruno.
- Haruno.- Sasuke ngạc nhiên.- Đúng, Haruno Sakura, nên đừng ra oai trước mặt tôi vì cái họ Uchiha ấy.- Sakura cười đắc thắng.
- ĐỒ BÀ CHẰN ĐỘC ÁC HARUNO SAKURA.- Sasuke nói lớn, cậu cũng tức giận nhưng vẫn có phần nhường Sakura
THUMP
Im ắng, không ai mở mồm, yên lặng đến gì lạ, mọi ánh nhìn đều nhìn vào Sakura và. . . Sasuke đang nằm ngất xỉu dưới đất, cậu Uchiha đã ăn trọn một cú đấm tỉ cân vào mặt và đang nằm xỉu dưới đấy.
Naruto người run run răng cắn móng tay.- S..sakura ..c ..cậu cậu sao cậu... dám...-Nói đến đây naruto cũng té xỉu luôn.
Vâng, phải nói là ngày đầu đi học mà cô bạn Haruno đã gây ấn tượng rất rất và rất mạnh trong lòng khán giả à nhầm trong lòng cả lớp và nhất là Uchiha Sasuke người vừa ăn trọn cú đấm của Sakura. Chắc cậu sẽ không bao giờ quên cô bạn tóc hồng ngồi trên bàn mình Haruno Sakura này.
~~~~~~
Nhưng Sasuke đâu ngờ người con gái có mái tóc hồng ấy đã làm cuộc đời cậu ngoặc sang một hướng khác.
Em là thiên thần Anh là ác quỉ Liệu . . . Qua bao gian nan Qua bao khó khăn Sự ngăn cách của không gian và thời gian Có thể ngăn cách đc ' Anh yêu em ? '
31/8/2013, 1:39 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 109
Tổng số bài gửi : 46
Ngày tham gia : 04/05/2012
Status : Uầy ! Anh yêu ảo lòi :))*~~
Được Cảm Ơn : 21
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Một fan của Hoa trong mộng tặng Su nè , hihi
Chụp bằng điện thoại nên hơi mờ nhé cả nhà ^^ Những tình tiết trong fic đó Cảm ơn m.n đã đọc fic ạ :"> Fic tròn 1 năm rồi đó
1/9/2013, 8:48 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1203
Tổng số bài gửi : 790
Ngày tham gia : 24/08/2012
Status : Cố gắng làm những việc bình thường để trở nên phi thường ^^!~
Được Cảm Ơn : 41
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Mới 1 năm thôi ák : )): )) Thành công rực rỡ nhễ ; ))
2/9/2013, 5:15 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 109
Tổng số bài gửi : 46
Ngày tham gia : 04/05/2012
Status : Uầy ! Anh yêu ảo lòi :))*~~
Được Cảm Ơn : 21
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Chap 41 :
“ Có những việc đã thấy trước sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì nhưng con người lại đâm đầu vào một cách cố chấp rồi nghĩ kì tích sẽ xảy ra. Nhưng cuối cùng còn lại gì? Đau khổ, tuyệt vọng và thù hận! ”
- Đã đến lúc thức tỉnh rồi phải không, Haruno Sakura?
Đôi mắt lục bảo như viên ngọc sáng đẹp mĩ mãn khép hờ lơ đãng nhìn ra bên ngoài, nơi những cây hoa anh đào đang dần nhú những mầm non xanh mơn mởn. Lại một mùa xuân chuẩn bị tới, hơi gió lành lạnh thỉng thoảng ùa tới, khẽ lùa vào từng sợi tóc màu đào mượt mà. Bộ váy trắng mỏng nhẹ trải dài trên lan can đá xám, bàn tay nhỏ nhắn khẽ đặt lên bụng. Thứ ánh nắng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt thanh tú đẹp mê hồn, nắng nhảy nhót trên làn da hồng đào tươi tắn.
“ Phía sau học viện – nơi chẳng ai để ý bao giờ, một cây hoa anh đào lớn nghìn tuổi, gốc cây sần sùi với những chiếc rễ con rắn chắn cắm thẳng xuống đất, tán cây rủ xuống che râm một vùng lớn. Những bông hoa bồ công anh nghiêng nghiêng theo nhịp gió, cánh hoa xoay tròn chậm rãi.
- Này, cậu định làm cái quái gì thế? – Một cô bé với mái tóc hồng búi gọn phía sau mặt nhăn nhó giật tay ra khỏi tên con trai trước mắt mình. Đôi mắt nhìn cậu ta hình tên lửa.
- Ngồi xuống! – Chất giọng đáng ghét như ra lệnh, nó hất mặt lên vênh váo phía sau lưng hắn.
- Tại sao tôi phải làm theo ý cậu chứ? – Cô bé ương bướng đáp trả, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, từ từ ngước mặt lên. Đôi mắt đen tuyền đang nhìn nó bằng ánh mắt lạnh đến rợn người.
Chàng trai ngồi phịch xuống gốc cây, một tay kéo cô bé ngồi xuống. Cô khẽ xoa xoa cái mông ê của mình, thầm rủa cái tên độc tài trước mắt. Giờ cô mới nhìn rõ khung cảnh trước mắt, trên một ngọn đồi nhỏ là muôn vàn những ngọn cỏ bé bé xanh mơn mởn, từng ngọn cỏ có những bông hoa màu tím nhạt hé nở. Từng cây hoa bồ công anh màu xanh sẫm khẽ rủ sang, gió thổi những cánh hoa bay lơ đãng trong không trung. Cây hoa anh đào với những chồi xanh che phủ một khoảng. Cô ngỡ ngàng nhìn khung cảnh đẹp như trong truyện trước mắt.
- Tảng băng, làm gì thế ??? – Cô gần như hét ầm lên khi một cái đầu của tên trước mặt toạ thẳng xuống đùi mình.
- Ồn ào quá! – Hắn khẽ làu bàu, đôi mắt đen tuyền dần nhắm lại. Mái tóc xanh đen khẽ bay bay. Khuôn mặt cậu đẹp như tạc tượng, nó nhìn chằm chằm vào cái thứ trên đùi mình. Bất giác đưa tay lên chạm vào gương mặt đẹp đẽ ấy. Một cảm giác lạ xen vào lòng cô, để lại cho cô muôn vàn thắc mắc.
Ngó qua đồng hồ, đã hơn một tiết trôi qua mà cái tên khốn này chưa chịu tỉnh dậy. Cô lại chẳng dám ngọ nguậy sợ động tới giấc ngủ của hắn, chân cô tê ran như mất cả cảm giác. Hít hà không khí nơi đây thật dễ chịu, thỉng thoảng trong vô thức bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ nhẹ vào tấm lưng rộng rắn chắc ấy.
- Xong việc rồi, cô có thể về! – Một giọng nói trầm không âm vực phá tan sự tận hưởng sảng khoái của cô bé, khuôn mặt như chết đứng, lông mày trái giật giật. Rút đôi chân của mình lại làm cái đầu đang an toạ trên đùi cô bất giác đập xuống nền cỏ. Cô bé đứng dậy làu bàu rủa thầm, phủi phủi váy áo rồi tức tối bước đi không thèm ngoảnh lại. Chàng trai phía sau khẽ liếm môi, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười tinh quái. ”
Một mái tóc mận đỏ nổi bật trong nắng, đôi tay đút vào túi quần đứng lặng yên nhìn thân hình bé nhỏ đang ngủ một cách lả lơi trước mắt. Khẽ tiến lại gần nhìn sát khuôn mặt ấy, quả là thiên hạ không ai đẹp bằng nàng ta! Cậu như bị đắm say mỗi khi nhìn vào khuôn mặt với bờ môi đào mọng lúc nào cũng ươn ướt ấy. Bất giác trong vô thức, khuôn mặt cậu tiến gần tới mặt nó. Miệng cậu cách mờ môi nó một khoảng cách rất ngắn, lí trí như đánh thức sự u mê trong cậu. Rụt người lại, nhẹ nhàng bế nó trên tay đi vào phòng.
Đi trên dãy hành lang cô quạnh dài hun hút của cái dinh thự Kage lớn như cung điện. Cậu rẽ vào một phòng chứa rất nhiều hoá chất và sách. Mặc áo, đeo găng tay cao su vào, cậu lục trong kệ sách những cuốn sách về loài hoa độc nhất thế giới. Theo trong bộ nhớ của não, loại độc nó dính phải là lúc bữa tiệc nó lên đảm nhiệm chức vụ Công chúa Thuỷ Quốc, là cậu đã quá chủ quan rằng vài tên thích khách ấy chỉ muốn phá đám mà không hay rằng khi nó bị đánh trúng chính là tên thích khách truyền một loài kịch độc vào người nó. Loài độc khiến con người trở nên điên dại ngay sau đó, nếu không có máu của cậu thì chắc chắn nó đã sống được không quá ba ngày sau đó. Vậy có nghĩa máu của cậu có thể giúp ích cho việc chữa độc, loài độc ấy đã từng tồn tại trong người cậu sau đó. Vậy độc mà nó dính phải phải chăng là Huyết Độc?
Mất vài tiếng để tìm kiếm loại hoa độc này, chúng khá hiếm và chỉ xuất hiện ở những nơi có thời tiết cực lạnh. Hoa Huyết Độc – loài hoa mà ít người nghiên cứu và nghĩ tới vì tìm kiếm chúng còn khó hơn mò kim đáy bể. Khi bị dính độc, con người có thể điên dại đến chết lập tức sau 32 tiếng phát tác, hoặc nếu trong trường hợp hiếm, loài độc ấy sẽ ăn ngấm vào từng mạch máu của người đó, khiến con người phải gánh chịu cơn đau sống không bằng chết, nội tạng như vỡ tung, mạch máu trở nên loạn. Triệu trứng thường gặp là thổ huyết, đau đến tận cùng và không có ai trên thế giới này chịu nổi cơn đau khi bị dính độc của loài hoa này. Với lượng thông tin ít ỏi và dòng chữ cuối tờ giấy khiến cậu như gục ngã ‘ khoa học không thể tìm ra cách để giải độc của loài hoa này! ‘
Đóng gập quyển sách dầy cộp lại, cậu khẽ nhăn trán. Nhất định, cậu sẽ tìm cách cứu nó, bằng bất cứ giá nào…
***
Tại Konoha.
Đã gần 5 năm trôi qua, nơi đây ngày càng phồn thịnh, những toà cao ốc lớn ngất trời cứ thể mọc như những cây nấm trong thủ đô. Lớn nhất là dãy nhà thuộc họ Uchiha, vẫn là vậy, tộc Uchiha luôn dẫn đầu trong những lĩnh vực về kinh tế trên thế giới. Bầu trời nơi đây vẫn vậy, trong xanh và cao vời vợi. Học viện nổi tiếng nhất nhì thế giới, học viện Konoha đồ sộ ngày càng phát triển, chắc hẳn câu chuyện truyền kì ngày ấy vẫn chưa ngày nào lặng đi ở ngôi trường này. Câu truyện tình bất diệt về tình yêu của một cô nữ sinh với thân phận Thần nữ cứng đầu, láu cá và tinh ranh dám đối đầu với tên độc tài Uchiha lạnh hơn băng – leader của nhóm FiveKing nổi tiếng lẫy lừng – kẻ nắm giữ sức mạnh của Sharingan – đứng đầu tổ chức xã hội đen lớn nhất Konoha.
Câu chuyện như một kì tích nơi này, như lời cảnh báo không hề dễ dãi cho những kẻ cứng đầu. Tấm biển bạch kim lớn nổi bật, ngày đầu tiên của tuần mới, các cô cậu ấm đều ra hết sân trường ngồi nghe nhà trường phổ biến những hoạt động mới. Học sinh chật kín sân trường rộng thênh thang, đồng phục toát lên sự sang trọng khác sẳn các trường khác. Một hàng xe Limo đen bóng sang trọng đỗ thành hàng dài trước cổng học viện, hàng người mặc vet đen đứng thành hai hàng bên cổng trường nghiêm trang. Hai người phụ nữ bước tới cửa xe của một chiếc Limo như chờ người bên trong, một thân hình bé nhỏ bước ra với bộ đồng phục váy carô nâu và chiếc áo trắng cài khuy hiệu trường, mái tóc hồng búi lỏng phía sau.
Nó bước ra, mặt trời như bị ánh hào quang khác che lấp. Kì quặc thêm là chiếc mũ che gần hết khuôn mặt nó, nhất là đôi tai cáo dễ gây sự sợ hãi này. Hàng người cúi chào nó kính cẩn, chiếc cửa sắt màu bạch kim được kéo sang hai bên, tên bảo vệ nuốt khan mặt tái mét nhìn con người phía trước mặt. Sân trường bỗng nhốn nháo hẳn lên, lời bàn tán rầm rộ khắp nơi. Đội ngũ giáo viên vội trấn tĩnh đám học trò đang nhốn nháo.
- Thần nữ! Vạn tuế, vạn tuế! – Hàng triệu con người cúi đầu trước nó, đôi mắt lục bảo vô hồn nhìn một loạt những con người ở đây. Đôi mắt khẽ dừng lại ở mái tóc đỏ nổi bật, đôi mắt với chiếc kính cận tím. Karin vội vàng cúi đầu xuống trước sự bỡ ngỡ, lo sợ của mình. Haruno Sakura năm nào giờ đã trở thành kẻ đứng đầu Ngũ Đại cường quốc.
- Chào mừng thần nữ tới học viện Konoha! – Một lão già tóc đã bạc trắng, đội chiếc mũ phớt xám cúi đầu tiến lên phía trước. Nó khẽ nhíu mày nhìn ông, Danzou, ông đã già quá rồi mà sao không chịu nhả cái ghế hiệu trưởng ra vậy? Thật là tham vọng luôn là thứ giết chết con người đầu tiên.
Nó khẽ phẩy tay, mọi người im thin thít, đến nỗi có thể nghe được tiếng lá rơi xào xạc. Nó đưa đôi mắt lục bảo nhìn lên ngôi trường 5 tầng cao đồ sộ, một cái nhếch miệng thành hình bán nguyệt đẹp đến kì lạ. Bỏ lại những con người phía dưới, nó đang đứng trước của lớp VIP1 khoá II. Hít một hơi dài, nó cầm nắm cửa bằng nhôm khẽ mở ra, bên trong là những gương mặt quen thuộc đến lạ, dù có đổi thay theo thời gian nhưng nó làm sao quên được. Ai cũng đều ngồi y nguyên chỗ người nấy, chỉ thiếu bàn của Satomi, Neji, Tenten và cả Sasuke nữa thôi! Kakashi lờ đờ đôi mắt nhìn nó, tia nhìn ánh lên sự vui mừng chào đón đứa con nhỏ xa nhà nhiều năm. Cảm xúc như vỡ oà, bờ vai nó run run.
- Cuối cùng cậu cũng tới, Sakura, chúng tớ đã chờ cậu rất lâu đấy! – Sai tiến tới đặt tay lên vai nó. Đúng vậy, cả lớp đã đặt ra một lời hẹn cứ mỗi lần khai giảng sẽ họp mặt lại một lần. Nó đưa tay lên miệng để ngăn thứ cảm xúc nào đó một cách khó khăn.
- Sakuraaa – Một tiếng hét lớn, Ino xông tới ôm chầm lấy nó, nước mắt ngắn nước mắt dài thút thít. Rồi một người, hai người vây quanh ôm lấy nó. Họ có thể thấy một vỏ bọc hoàn hảo bới lớp quyền lực mà nó nắm lớn như thế nào, nhưng đứng trước những người bạn, chỉ họ mới nhìn ra sự tổn thương nặng nề mà nó đang ngày ngày phải gánh chịu. Họ xót thương, cảm thông sâu sắc cho số phận nó. Nó bật khóc thành tiếng, ôm chầm lấy Naruto, khóc như một đứa trẻ, khóc cho sự câm nín chịu đựng bao nhiêu lâu qua. Naruto ôm chặt lấy nó, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc nó.
- Sakura ngoan, có tớ rồi đừng sợ gì cả! Nhé! – Dù có chuyện gì sảy ra tồi tệ thế nào, dù bản thân đã đổi thay ra sao, hãy nhớ rằng vẫn còn những người bạn luôn lắng nghe, chia sẻ và sẵn sàng vì bạn!
Sân trường rộng, khoảng trời lớn chất chứa những dòng kỉ niệm vui đùa của nó và cậu. Nơi đây nó gặp cậu, nơi thứ tình yêu bất diệt ấy nảy nở, hàng cây anh đào đung đưa, góc sân trường vắng bóng lũ quái thai nô đùa.
“ Tại nơi này, em có anh, trả lại cho anh những cảm xúc anh vô tình đánh mất. nhưng cũng tại nơi này, em mất anh, mất đi người con trai em điên cuồng yêu, biến thứ tình yêu trong em thành bất diệt !” Nó lặng im nhìn sân trường vắng lặng, cũng chính nơi này nó đã giúp ai đó tìm lại những cảm xúc đã lãng quên. Cô học trò tinh ngịch ngang bướng dám đối đầu với cậu ấm nhà Uchiha, gió vuốt nhẹ gò má hây hây, hôn lên mái tóc màu đào có mùi thơm lạ.
Nơi chất chứa kỉ niệm tươi đẹp nhất của nó, nơi cả lớp vui đùa, bầy trò trêu đùa thầy cô. Nơi đem đến những niềm vui, nỗi buồn và cả hạnh phúc, nơi nó tin tình bạn là mãi mãi. Nơi này - giờ đây sẽ phải lãng quên, để chúng chìm vào đáy sâu của trái tim <3
***
Căn biệt thự nhỏ màu xanh da trời trên con đường ngập những cây hoa anh đào đang dần hé những búp hoa hồng nhạt, cánh cổng sắt màu xanh đen thẫm lạnh cứng truyền từ những ngón tay vào cơ thể nó. Cây hoa anh đào phía trước cửa đã lớn và đang ra hoa, những tán lá bé xíu xanh mơn mởn như sức sống mạnh mẽ của màu xuân chuẩn bị ghé qua. Nó lướt tay qua những kẽ sắt, căn nhà để trống đã lâu, chắc vì đây là thứ cuối cùng mà ông Uchiha muốn giữ lại nên không bán đi. Nhưng chẳng ai tới đây nữa, phải chăng vì không ai muốn chạm tới nỗi đau dần như đã chìm vào quá khứ cách đây 5 năm.
Nó tra chìa khóa - ông Uchiha đã trao lại cho nó chìa khóa căn nhà này. Con đường bằng sỏi đá dẫn tới ngôi biệt thự nhỏ cô quạnh, hàng cây diên vĩ vẫn lớn theo ngày tháng, màu hoa tím nhạt đấu tranh với những ngày tháng khắc khổ không ai chăm bón. Cỏ cây mọc lớn lấn dần vào lối đi, nó gặng bước tới ngôi biệt thự phía đằng trước. Chiếc cửa gỗ bám đầy bụi, khẽ đẩy cửa vào, bóng tối hiu quạnh bị thứ ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào. Căn phòng vẫn y nguyên như ngày ấy, khẽ ho một tiếng, nó bịt mũi kéo những tấm màn che ra khỏi các đồ vật. Mở tất cả cửa sổ trong nhà, cậu thường càu nhàu về thứ ánh sáng chói mắt ấy mỗi khi nó mở. Nó nhíu mắt thích nghi với ánh sáng từ ngoài chiếu vào, mọi thứ trong căn nhà vẫn y nguyên như năm năm trước, căn nhà đã từng vang ầm tiếng bước chân, cãi nhau loạn xạ và những tiếng động kì lạ phát ra từ gian bếp nhỏ.
Nó dựa người vào bức tường từ từ trượt người xuống như hết sức lực, tim nó bị bóp nghẹt, nó rất hay quên. Nhưng tại sao lại nhớ như in từng việc, từng vụ cãi nhau, vị trí từng vật của ngôi nhà này. Tại sao cậu ra đi lại để lại cho nó quá nhiều thứ liên quan tới cậu, tại sao lại để nó nhớ cậu nhiều đến thế, để nỗi nhớ dày vò bản thân nó điên đảo. Nó phải chấp nhận sự thật đau đớn rằng cậu đã bốc hơi mất rồi, cuộc sống không có cậu chẳng hề dễ dàng gì, sẽ chẳng còn cánh tay nào chắn che bão trời điên đảo. Nó cô độc giữa vàng vạn tỉ người, nó mím môi như cố gắng kìm chế thứ gì đó.
Lê bước chân tới chiếc cầu thang gỗ ấm áp, bước từng bước thật chậm rãi. Hành lang nhỏ có vài phòng, đứng trước cánh cửa gỗ đen dính bụi. Khẽ nắm chốt cửa, hít một hơi, nó vặn chốt. Căn phòng trống trơn không lấy một chút của sự sống, đôi mắt hi vọng dần trở nên tuyệt vọng. Nó đang trông chờ vào thứ gì vậy? Chờ sẽ có người đứng sau căn phòng, một hình dáng cô độc quen thuộc hay chờ cái sự thật nghiệt ngã ấy một lần nữa như tát vào mặt nó. Thở dài, nó lại lúi húi gỡ những tấm vải che đi, kéo dèm cửa sang hai bên để lộ chiếc tường kính lớn trong veo, có lẽ mưa nhiều nên khiến nó luôn trong suốt như vậy. Phía sau là những hàng cây anh đào lớn rủ xuống hàng ghế ghỗ nhỏ xinh, một cái hồ bơi tròn ở giữa, những loài hoa nó thích được trồng xung quanh. Tách trà sữa bằng thủy tinh vẫn đặt trên bàn, 5 năm, không dài cũng chẳng ngắn để nơi này thay đổi…
Lướt nhẹ lên từng phím đàn ở chiếc piano đen bên cạnh chiếc tường kính, đôi mắt nó mờ đục đi. Âm thanh trong, vang khiến trái tim nó thổn thức. Những ngón tay thon nhỏ lướt trên những phím đàn đen trắng thuần thục, một bản nhạc không đầu không đuôi. Giọt nước mắt lăn trên gò má gầy, bờ môi mím chặt, nước mắt khiến mắt ai mờ đi. Tiếng nhạc đứt quãng, bàn tay nó buông thả, đưa tay lên miệng ngăn tiếng nấc. Nó khóc thành tiếng, thật lớn xua đi cái cảm giác khốn nạn đang diễn ra.
Sông Usan lúc về chiều, màu nước xanh mắt ngả thêm màu da cam nhè nhẹ. Gió luồn qua kẽ tóc, ôm lấy thân người nhỏ bé đứng giữa biển. Mặc cho gió biển tạt vào mặt, nó đứng lặng im nhìn về phía xa xăm.
“ Nó ngồi đối diện với KazeKage, chiều tà khiến thứ ánh sáng hắt hiu chiếu vào hai con người này. Nó dường như chẳng bận tâm nhiều đến chuyện cậu định nói, đôi mắt lục bảo chăm chú nhìn ra những ngôi nhà cao ngất trời bên ngoài bức tường chống bức xạ kia.
- Tôi biết cô hiểu rất rõ về bệnh tình của mình hơn ai hết! – Cậu chậm rãi nói, nó chỉ nhìn cậu không lấy ngạc nhiên, uống một ngụp trà sữa một cách bình thản.
- Mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn nếu cô cung cấp cho tôi một số thông tin về căn bệnh ấy! – Nó đưa tay lấy một chiếc donut phủ socola ăn giòn tan.
- Haruno Sakura! – Cậu hắng giọng thu hút sự chú í, đôi tai cáo khẽ vẩy vẩy rồi lại chụp xuống báo hiệu chủ nhân của nó đã nghe thấy nhưng lại cố tình lờ đi. Nó vẫn tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình một cách vô duyên trước mặt vị lãnh đạo tối cao của Kim Quốc. Không thể chịu được, cậu đưa tay kéo đĩa donut và cốc trà sữa sang bên mình, vứt tờ giấy và chiếc bút máy về phía nó như yêu cầu một câu trả lời.
- ‘ Có những thứ gọi là không thể! ‘ – Nó đặt bút xuống rồi đứng dậy bước đi, lần đầu tiên có người dám lờ đi cậu, dám tỏ thái độ và bỏ đi khi không được cậu cho phép. Cầm tờ giấy lên, ánh mắt ánh lên một tia nhìn kì lạ.
- Em đúng là rất bướng ! – Khóe miệng khẽ nhếch lên, một nụ cười đẹp lạ xuất hiện trên khuôn mặt ít khi có cảm xúc này.
***
Vẫn cái bộ dạng bất cần không bao giờ để ý người khác đang cau có khó chịu với mình thế nào, nó lại mân mê những chiếc bán kem hấp dẫn trên khay thức ăn mặc cho ngài KazeKage tối cao đang luyên huyên đủ thứ. Thỉng thoảng ngài thở dài, ngáp ngắn ngáp dài nhìn nó, đôi khi cau có, gắt ầm lên nhưng chẳng làm cho đôi tai cáo kia vểnh lên nghe nghóng. Ngày nào cũng vậy, nó được triệu tập lên phòng làm việc của cậu như một thói quen và nghe cậu càu nhàu, luyên thuyên là một điều dĩ nhiên.
- Tôi đã tìm được cách chữa rồi! – Một ngày, nó mới mở cửa phòng đã bị lời nói mang niềm vui khó tả ấy làm giật mình, đôi mắt lục bảo khẽ lay động nhìn cậu, cậu không thể hiểu được cảm xúc trong đôi mắt ấy là gì? Nó kéo ghế ngồi đối diện với cậu, khác với mọi ngày, nó không mân mê đồ ăn mà nhìn về một nơi xa xăm nào đó mà nơm nớp lo sợ.
- Máu của tôi có thể giúp cô chữa bệnh, nhưng… - Đôi mắt nó bắt đầu trở nên hi vọng hơn, nhưng lại cụp xuống như mỉa mai rằng cái cuộc sống nó đang phai dần này thì lấy đâu ra phép màu chứ? Đã bao đêm thức trắng để nghiên cứu, tìm bằng được loài hoa độc ấy bằng bất cứ giá nào. Đinh lan – loài hoa tối kị của Huyết Độc, dung dịch pha loãng của hai loài hoa này cùng với máu của cậu sẽ giúp độc trong người nó được rút hết. Nhưng độc sẽ làm mất dần đi trí nhớ của người dính phải, dần dần người bệnh sẽ mất hết trí nhớ cho tới khi khỏi bệnh. Cùng với khi lấy máu, cậu phải truyền dung dịch cực độc ấy vào người mình rồi lại rút ra rồi mới có thể đưa vào người nó. Trong quá trình chữa bệnh, nó sẽ phải chịu một nỗi đau không hề nhỏ, sẽ gánh chịu sự hành hạ của hai loài độc cực mạnh này. Và, cậu cũng không chắc rằng nó sẽ khỏi hoàn toàn, nhờ vào ý chí của nó một phần nữa! Bất cứ giá nào, dù cơ thể cậu cũng sẽ phải dính độc thì cậu cũng sẽ cứu lấy nó!
- Cô sẽ quên hết những gì đã xảy ra trong quá khứ! – Đôi mắt nó mở to ngạc nhiên, đôi môi mím lại. Quá khứ ư? Một nửa nó muốn nhớ mãi và một nửa nó muốn dìm sâu chúng đi. Nó sẽ phải chọn cách nào đây?”
3/9/2013, 8:35 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 72
Tổng số bài gửi : 35
Ngày tham gia : 05/05/2013
Status : Mỗi ngày một niềm vui nhưng hết 80% của ngày đó toàn là chuyện buồn T.T
Được Cảm Ơn : 1
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
HAY QUÁ AAAAA!!!!
7/9/2013, 4:15 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 109
Tổng số bài gửi : 46
Ngày tham gia : 04/05/2012
Status : Uầy ! Anh yêu ảo lòi :))*~~
Được Cảm Ơn : 21
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Chap 42 :
« Có thật là cô sẽ giữ mãi cái quá khứ đang hủy diệt cô dần dần ấy chứ? – Gaara mở tròn mắt nhìn nó, hẳn là cậu đã thất vọng biết mấy! »
Vẫn trong bộ trang phục toát lên vẻ thần thánh và quyền lực của thần nữ, long phượng rát vàng cuốn lấy nhau uốn lượn, vương niệm vàng gắn kim cương tọa trên mái tóc màu đào kiêu hãnh. Vẫn là nó với thân phận kẻ cầm đầu thế giới đứng trước hồ Yasa – nơi được coi như gắn liền với sinh mạng của nó từ khi sinh ra. Người dân quanh một vùng lớn đã được di rời đến nơi an toàn vì ai cũng hiểu cửu vĩ không hề dễ đối phó và bị phong ấn một cách dễ dàng. Hoàng cung như một mê cung lớn vẫn được bao bọc trong hình bán cầu trong suốt nhưng bất khả chiến bại, không kẻ nào có thể xâm nhập vào hoàng cung. Hoàng cung cũng chính là điểm thiết yếu của Thủy quốc, nhờ vào đó mà Thủy Quốc luôn đứng đầu trong năm quốc gia. Giờ Thủy quốc như rắn mất đầu, nghe tin thần nữ trở lại mà người người cảm thấy yên tâm hơn. Cung điện hoàng gia qua những năm bỏ trống giờ lại tấp nập người ra kẻ vào như những năm thịnh trị về trước.
Kẻ nắm giữ quyền lực chưa chắc đã là kẻ hạnh phúc nhất thế gian, con người thường có câu được cái này mất cái khác. Trong tay nó nắm giữ quyền lực tối cao nhưng cũng chính thứ mà ai cũng khao khát ấy đã biến nó trở nên chai lì với cuộc sống này, vô cảm với những cảm xúc, khinh bỉ sự yếu đối và ghê tởm chính bản thân mình. Cũng chính tại nơi này đã thay đổi số phận nó, khiến nó căm hận cái thứ tình cảm bất diệt trong mình. Nó thường đặt ra từ nếu? Nếu ngày ấy nó không vướng bận vào những thứ tình cảm ấy, nếu nó không buông xuôi số phận đến thế. Nó không hề hận cậu, hận người đã bỏ rơi nó lạc lõng trong cái thế gian tàn độc này, mà nó hận chính mình, chính nó đã giết cậu, chính nó đã dựng lên tất cả những thứ tồi tệ trong quá khứ! Giờ nó có quyền gì mà tránh người khác khi nó là nguyên nhân chính, nó đã được những gì và đánh đổi những gì?
Hồ Yasa yên ả lặng sóng khi đứng trước nó, người con gái khó hiểu. Gaara đứng nhìn nó mà trong lòng không khỏi lo lắng, nghĩ tới cuộc nói chuyện tối qua mà cậu chẳng buồn nhìn mặt nó nữa? Là nó muốn ôm cái thứ đang hủy hoại dần nó ư? Cái quá khứ đã giết chết nó là gì mà nó lại đánh đổi bằng cả tính mạng mình!
Không cần nói đến chuyện gì xa xôi, ngay trước mắt đây, kể cả khi xảy ra sai xót nhỏ thì mạng sống của nó cũng đứt. Trải qua các bước thủ tục rắc rối, nó chỉ mặc trên người chiếc váy trắng mỏng, tóc buông dài xuống hông, đôi mắt lục bảo nhắm nghiền lại. Chiếc thuyền ra tới giữa hồ, đôi chân nó hơi dịch chuyển nhưng lại đắn đo. Nước – vẫn là cái nỗi sợ hãi chết tiệt ấy, nó nắm chặt tay nhưng lại chẳng thể buông lơi mình trong dòng nước này. Các vị Kage cảm thấy điều gì đó bất ổn, có tiếng xì xào nào đó. Nó xanh mặt, lùi lại vài bước, người đưa thuyền mặc chiếc áo choàng đen kín mặt. Nó quay lại như định nói gì nhưng đôi mắt lại mở to hơn, người đưa thuyền ngẩng mặt lên nhìn nó nở một nụ cười đáng sợ.
- Mau đưa thần nữ vào trong! – Gaara hét lên khi nhận ra thứ gì đó không ổn, mọi người nháo nhác hét lên nhưng.
- HARUNO SAKURA, tao đã chờ ngày này lâu rồi, hahaha, thần nữ ư? Nực cười, tao sẽ bắt mày trả giá cho cái sự ngu ngốc của mày… hahaha. – Karin tháo chiếc mũ ra để lộ mái tóc đỏ, đôi mắt huyết sắc căm hận nhìn nó. Nó mấp máy môi, mọi thứ bắt đầu hoảng loạng…
- Mày nghĩ tại sao Sasuke chết, vì mày, vì mày, vì chính mày… Tao hận mày, tao đã từng nghĩ mày sẽ đem lại cho anh ấy tất cả. Nhưng mày làm được gì, hả? Hả? Mày làm được gì, mày đã khiến anh ấy chết thì tao sẽ khiến mày chết đau đớn gấp trăm lần. Không phải mày rất sợ nước sao? Hi sinh cho cái thế giới này sao? Hahaha, mày tháo cái mặt nạ ấy đi được rồi đấy Sakura… Tao sẽ cho mày chết trong đau đớn, MÀY PHẢI CHẾTTT… - Karin như một kẻ điên nghiến răng nghiến lợi túm lấy áo nó, cố đẩy nó xuống nước. Vì hồ quá rộng, lại không kịp chuẩn bị phương tiện gì nên phía bờ hồ đang náo loạn, các Kage chỉ đứng trân trân nhìn. Nó cố gắng đẩy Karin vào trong nhưng cùng với sự giận dữ đã trôn vùi 5 năm ấy, cô ta như một con quỉ chỉ muốn lao cào cấu xé nó.
« Tủm ! »
- Hahahaha… Sasuke, em đã trả thù cho anh rồi đấy, SASUKE, ANH THẤY KHÔNG??? Hahaha… - Karin cười như một kẻ tâm thần, một dòng nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô, cô cười, cười rồi khóc, khóc vỡ òa lên… Gaara gào khản họng đám người nhưng tất cả đều chạy biến mất, các Kage đều ngăn cậu không lao xuống dòng nước sâu ấy. Nó chỉ chới với trong nước, như đêm hôm ấy, chới với trong sự tuyệt vọng… Đám người chạy biến ra khỏi hồ Yasa, một khi thần nữ đã bị dìm dưới hồ thì hẳn là thế gian khó tồn tại.
Tiết trời chuyển đông khiến nước trong hồ tê cứng, nó vùng vẫy trong nước, vẫn như cái ngày ấy, người người đều bỏ mặc nó. Nó tuyệt vọng, cố níu kéo sự sống, nó đang sợ chết ư? Nó cảm nhận được thân người mình bị dìm sâu trong làn nước vô tình này, từng mạch máu nó đông cứng, bàn tay nó nắm chặt. Tai nó ù đi, kí ức như cuốn phim quay chậm dần và nó muốn nắm giữ lấy, đưa tay lên cố với thứ ánh sáng mờ ảo phía trên mặt nước. Họ nói anh ra đi vào rạng sáng, họ nói anh vẫn nhắc tên nó trong những giây phút cuối cùng, anh vẫn ở đó với khuôn mặt lạnh lùng, vòng tay anh ấm, bờ vai anh rộng khiến nó trở thành kẻ vô nhiễm trơ mắt trêu ngươi với đời… Miệng nó khẽ mấp máy, đôi mắt lục bảo khép dần, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười đẹp mĩ mãn, đôi tay buông lỏng. Nó chìm xuống đáy hồ, thân xác lạnh buốt không lấy một chút sự sống!
- KazeKage, xin hãy bình tĩnh! – Mọi Kage đều giữ chặt cậu lại, cậu như một con thú điên dại muốn dấn mình xuống dòng nước lạnh kia để cứu người con gái ấy. Karin vừa khóc vừa cười, cả một thành phố lớn giờ chỉ còn sót lại những con người này. Gaara buông người quì rạp xuống, bàn tay nắm chặt đỏ ửng đấm mạnh xuống đất. Sao đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu gì? Tại sao cậu lại đi tin vào những thứ viển vông ấy chứ, để nó phải cảm tử để đánh gục Cửu vĩ. Một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, mọi người bắt đầu đã nản, nỗi đau buồn hiện trên gương mặt mỗi người.
Trời kéo mây phủ kín bầu trời Thủy Quốc như báo hiệu một điều chẳng lành, từng giọt mưa rơi nặng hạt thê lương. Mặt hồ vẫn phẳng lặng như không có chuyện gì xảy ra, họ kéo cậu đi trú nhưng cậu mặc kệ, kệ những hạt mưa nặng tạt vào mặt mình đau rát. Mưa lạnh buốt bàn tay cậu, nó ở dưới đấy chắc phải lạnh lắm đấy, lạnh gấp mấy lần cậu đang phải chịu ý chứ? Tại sao nó lại ngu ngốc như vậy chứ, tại sao cứ phải là nó gánh hết chứ? Là mưa rơi hay nước mắt cậu rơi, cậu đâu phải Ác quỉ để khi nước mắt rơi mọi quyền lực sẽ vô hiệu hóa tất cả, khiến ai kia như hồi sinh? Sấm ầm ầm, Karin mệt lả chèo về bờ, dựa người vào gốc cây, đưa tay cảm nhận những hạt mưa lạnh như ai oán, ai trách!
Mặt hồ bắt đầu rung chuyển những đợt sóng lớn khiến mọi người hoảng sợ, chúng xoáy lại thành một hố sâu hoắm giữa hồ. Nước cạn dần, cậu chạy tới miệng hồ nhìn xuống, mọi người đều hoảng hốt không bật lên tiếng nhìn cảnh tượng trước mặt. Người nó ướt sũng, lưng gù xuống hẳn, mái tóc màu đào bết lại dính lên khuôn mặt ấy. Nó từ từ ngẩng mặt lên, đôi mắt xanh biển sáng rực như ngọn lửa ma quái đáng sợ, răng nanh từ từ nhô ra, đôi tai cáo dài ra vểnh lên. Nó ngồi thụp xuống, hai tay để phía trước, lưng gù thấp như một con mèo đang ngồi. Cùng một lúc chín chiếc đuôi mọc ra, quấy động cả một vùng trời. Gió thét gào như một con thú dữ xổng chuồng, như cả một sự tức giận của vị thần tối cao. Cửu vĩ gào lên đáng sợ, mọi thứ rơi vào thế hoảng loạn, Gaara như chết đứng trước phản ứng quá dữ của Cửu vĩ.
Cửu vĩ đang đau đớn, thứ nước thánh này là điều tối kị của nó. Nó gào lên điên đảo, giận dữ xen lẫn nỗi đau tột cùng. Thân chủ của nó đã bán rẻ nó, nó không thể điều khiển nổi thân chủ dù đã mất sức mạnh của thần nữ! Cửu vĩ là con vật huyền thoại có sức mạnh đáng nể, nhưng lại phải cúi rạp trước người con gái ấy! Những chiếc đuôi lớn vùng vẫy nhưng như bị ngăn lại bởi một mạng lưới vô hình nào đó ngăn cản Cửu vĩ thoát khỏi phạm vi hồ. Cửu vĩ khò khè, đôi mắt xanh biển sáng rực trở nên băng lạnh, không lẽ nó phải chịu chết thế này sao?
Gaara nhanh chóng mang bình hồ lô tới miệng hồ, nhìn cửu vĩ không lấy một cảm xúc. Con quái thú này đã từng là mẹ cậu sao? Cậu đã được sinh ra từ con vật này sao?
- Gaaraaaaaaaa… Không được! – Kyuubi gào lên, vùng vẫy, cấu xé, đáy hồ như nát vụn, những hình vẽ trạm khắc tinh xảo bị phá hủy, từng miếng xi măng lớn tróc dần. Cả một vùng trời hội tụ sấm sét trắng ngợp như một con rồng giáng xuống Thủy Quốc, bầu trời đen vần vũ như một lỗ xoáy hút vạn vật, gió đánh bật cả từng gốc cây anh đào, phá tan nhà cửa. Đôi mắt đen trở nên băng lạnh, nếu không nhanh sẽ nguy hiểm tới nó mất! Cậu rút nắp hồ lô ra, miệng lẩm bẩm, mắt nhắm lại.
- GAARA, NGƯƠI KHÔNG THỂ…. – Tiếng gào như tan vào trong không khí, như tiếng gió xé tan bầu trời, vang vọng khắp thế gian.
Nó cựa mình trong đống xiềng xích trên người, chiếc cổng lớn mở toang. Nặng nhọc đứng dậy, lưng nó gù xuống vì chiếc còng tay to xụ nặng trịch.
- Cửu vĩ, đến lúc trở về với thế giới của mình rồi! – Tóc che đi nửa khuôn mặt của nó, đôi mắt băng lãnh với nụ cười nửa miệng. Nó gồng mình hét lên, mọi xiềng xích trên người nó vỡ vụn cũng là lúc luồng Chakra cuối cùng của cửu vĩ bị rút cạn khỏi người nó. Đôi tai cáo cũng biến mất, Gaara đóng bình hồ lô lại thở phào, thân người nó ngã xuống đáy hồ đã nát vụn. Gió ngừng thét, mây đen kéo đi để lại cho nơi đây một áng mây xanh, cầu vồng xuất hiện nơi xa xa. Ánh nắng len lỏi trong từng kẽ lá, Thủy Quốc hoang tàn, nhà cửa đổ nát, những ngôi nhà cao từng gẫy đôi đổ xuống những ngôi nhà thấp hơn. Hồ Yasa gần như bị phá hủy, chiếc hồ lớn nhất ngũ quốc giờ chỉ còn những mô đất nhấp nhô với những mảng xi măng in những hình thù quái dị vương vãi.
Đây cũng chính là lúc thời kì của những sức mạnh kì bí kết thúc, lịch sử ghi lại những khoảnh khắc này không bỏ xót tình tiết nào! Nó trở thành một huyền thoại…
***
Trong ngôi biệt thự hai tầng nhỏ ở một thị trấn nhỏ thuộc Kim Quốc, một cô gái tóc hồng ngơ ngác ngắm nhìn mình trước gương. Cô gái lật từng trang nhật kí đọc có vẻ nghiền ngẫm, đôi mày trau lại rồi dãn ra. Cô gái chạy xuống phía dưới nhà, một chàng trai với mái tóc đỏ mận đang chuẩn bị bữa sáng, cô chạy tới gần cậu ngước lên nhìn gương mặt cậu.
- ‘Anh là người yêu Em hả? ‘ – Nó ngơ ngác nhìn Gaara đưa cho cậu một tờ giấy nhỏ, cậu khẽ xoa đầu nó, hôn nhẹ lên chán nó.
- Trong nhật kí có ghi thế mà! – Mặt nó ngắn tũn nhìn đáng yêu kinh khủng, một nụ cười xuất hiện trên môi. Nó lè lưỡi ngồi vào bàn ăn, đến cách nó ăn cũng thấy đáng yêu. Nó mất dần đi trí nhớ, nó như một trang giấy trắng tinh, mỗi sáng thức giấc nó đều phải đọc lại cuốn nhật kí mà cậu dựng lên về một quá khứ đầy màu hồng của nó. Giờ nó chỉ biết ba mẹ nó mất sớm, nó được ông nội cậu nhận nuôi từ nhỏ, trong lần tai nạn nó đã bị mất trí nhớ. Sáng nào cũng vậy, nó tỉnh dậy với thân phận vợ sắp cưới của KazeKage.
Nó ngồi ngoài ban công rộng với chiếc hồ bơi trong suốt tầng trên của biệt thự, những chậu hoa nhỏ li ti nhiều màu đung đưa trong gió. Nó đưa đôi mắt lục bảo vẫn trơ lì cảm xúc nhìn vào một không gian vô định phía trước, khẽ cầm lấy chiếc bút chì phác lên tờ giấy trắng. Cậu chăm chú nhìn nó, nó đang nhớ một thứ gì đó mà nó cũng chẳng biết. Bức tranh dần được hoàn thiện, là một chàng trai với khuôn mặt băng lãnh, đẹp như tạc tượng. Nó nhìn cậu rồi lại nhìn bức tranh, khuôn mặt hơi bẫn mãn.
- Sao thế? – Cậu nhìn vào tờ giấy nó vẽ, chắc nó đang không hiểu tại sao bức tranh có vẻ khác với cậu. Cậu biết người con trai trong bức tranh này, lòng khẽ quặn lại, hắn ta có thứ gì đó rất bí ẩn mà ngay tới cậu cũng thấy tò mò. Cậu lại nhìn nó, khẽ vuốt mái tóc mỏng, ngửi mùi thơm lạ trên mái tóc nó. Cậu biết như này là không hay, nhưng bản thân cậu cũng là một thằng đàn ông, mà thằng đàn ông nào cũng không thể chấp nhận chia sẻ người mình yêu. Trí nhớ của nó đang mất dần, cậu thấy vui vì điều đó, trong tâm can cậu dậy lên một sự độc chiếm lạ. Cậu muốn nhìn thấy nó mỗi sáng, được thân mật với nó như thế này, được yêu nó và bên nó. Không biết từ khi nào, trái tim cậu đã loạn lạc vì nó, sống vì nó.
Sau một ngày nô đùa chán chê, nó miên man với giấc ngủ. Tay nắm chặt tay cậu như sợ cậu đi mất. Giấc ngủ sâu hơn, người nó bắt đầu co giật, nước mắt nó ứa ra vì đau. Người nó co lại, cậu mở chiếc hộp nhỏ bên trong là chiếc kim tiêm chứa dung dịch màu đen, khẽ truyền thứ độc ấy vào người mình rồi rút ra, chất độc trở thành màu đỏ thẫm. Cậu truyền dung dịch ấy vào người nó, nó càng đau hơn, co giật mạnh hơn, mồ hôi nhễ nhại khắp người. Một lúc sau nó chìm vào cơn ngủ mê, cậu khẽ vuốt tóc, hôn nhẹ lên chán nó…
***
Chiếc rèm lụa quí phái kéo sang hai bên, trên bục với ánh đèn chiếu sáng, nó với chiếc váy trắng dài bồng bềnh, vai áo thả sang hai bên, mái tóc màu đào được làm kì công. Nó chuẩn bị làm cô dâu, trong tiềm thức nó là vậy, nó thật đẹp với chiếc váy cưới, bó hoa hồng trên tay, đôi môi nó khẽ cười. Mọi người ai cũng phải ngơ ngác nhìn nó, cậu trong bộ vet nâu lịch lãm, sang trọng nhưng không thiếu đi phần quí tộc.
Nó và cậu chụp ảnh cưới, tấm ảnh lớn được treo khắp nơi trong dinh thự Kage. Nó chưa bao giờ được đến ngôi nhà nào rộng như này, nó dính lấy cậu như sêm. Họ nói nó sướng, chỉ cần tỉnh dậy là có tất cả, có chú rể đẹp trai lại là Kage của Kim Quốc, cuộc sống của nó với bao la màu hồng. Chỉ một tuần nữa là nó sẽ là vợ chính thức của cậu, nó yêu cậu, hẳn là vậy! Kí ức của nó như trang giấy trắng, không đau đớn, không dày vò, không lo âu. Không còn là một cô nữ sinh xinh xắn đanh đá, ương bướng, tinh nghịch … cũng chẳng còn là một Thần Nữ quí tộc, yêu kiều và lạnh băng. Giờ chỉ còn một người con gái nhẹ nhàng, hiền lành và ngoan ngoãn. Kí ức đã xóa bỏ sao đôi mắt lục bảo ấy chưa một lần tươi cười như đúng nghĩa, vẫn chỉ là đôi mắt trây lì cảm xúc và cái miệng biết cười. Nó đẹp, đẹp đến mức chỉ cần nhìn một lần cũng có thể say, nhưng đôi mắt lục bảo ấy đâu mấy lần được nở nụ cười?
Người ta nói nó hạnh phúc biết nhường nào, chỉ cần tỉnh dậy nó có tất cả, nhưng ai đâu hiểu những thứ nó đã trải qua. Những nỗi đau nó phải gánh chịu khi mới 17 tuổi, cuộc đời nó vẫn loanh quanh trong mớ rắc rối xen lẫn những nỗi đau ẩn nấp đâu đó. Ai hiểu được cái gánh nặng đè lên vai cô bé tuổi 17, hiểu được cái giá nó phải trả bội bạc đến mức nào? Đời bạc như vôi, nó gắng gượng từng bước đứng lên thì thế giới lại dìm nó vào trong nỗi tuyệt vọng, nó đưa tay chới với cầu cứu.
Cậu nhẹ nhàng ôm lấy nó từ phía sau, vùi mình vào mái tóc nó như thói quen khó bỏ. Nó để im cho cậu âu yếm, nó lặng lẽ nhìn vào gương, bờ môi khẽ mỉm cười hạnh phúc. Giờ nó có người nó yêu và người yêu nó, che chắn cho nó cả cuộc đời, nó sẽ chẳng phải lo nghĩ gì cả. Tất cả đều như một giấc mộng, bông hoa anh đào vẫn lặng trôi trong giấc mộng, vẫn mải miết đi tìm chốn bình yên mà hằng mong ước.
Tại nhà thờ lớn nhất Kim Quốc, tòa nhà cao chót vót tọa giữa trung tâm Kim Quốc. Nhà thờ hình cầu, phía trên là bức tượng vị thần nữ Kim Quốc dang hai tay bằng đá trắng rất lớn, vị thần nữ ấy mặc chiếc áo cánh dài, gương mặt phúc cậu môi hơi mỉm, giữa chán đính một viên pha lê tím. Mái tóc ngắn qua tai, trên đầu là chiếc vương niệm có khắc kí hiệu tượng trưng cho đất nước này. Nhà thờ được xây dựng lâu đời với kiến trúc sắc sảo, đại sản lớn, rộng tròn lát đá trong veo, bên dưới là một bể cá với rất nhiều ngoài cá hiếm. Những chiếc ghế nhung đỏ cài nơ phía sau xếp thẳng hàng dài theo lối vào đến thánh đường. Ngăn cách bên cạnh là những bàn ăn sang trọng, chiếc bàn xoay tròn phủ những lớp khăn màu trắng sữa, bên trên là những thức ăn hảo hạng, ở giữa bàn bày những chiếc ly thủy tinh xếp tầng. Thánh đường có một bức tượng thần nữ đúc bằng đá, có điều bức tượng này được tô vẽ sắc sảo y như thật, người nhìn vào thấy được sự quí phái của vị thần nữ tối cao này. Hai tay người chắp phía trước, vẻ khoan dung thánh thiện đem đến nơi này cảm giác yên bình đến kì lạ.
Những lãng hoa xếp dọc theo lối đi, lối đi được trải một tấm thảm đỏ bằng nhung, bao quanh là bức tường với những hình vẽ tỉ mỉ đến từng kẽ nhỏ. Chiếc bánh gato có hình cô dâu chú dể, những chiếc ly sang trọng được xếp tầng, bên cạnh là thùng rượu vang thượng hạng. Thánh đường sáng đèn lung linh huyền ảo, Kim Quốc mấy ngày gần đây trở nên lung linh phồn thịnh. Mọi người ở khắp nơi đều muốn đến chứng kiến lễ cưới của KazeKage – vị Kage trẻ tuổi nhất, cùng với Thần nữ Haruno Sakura. Cũng muốn được một lần chiêm ngưỡng sắp đẹp thần thánh ấy, phố xá tấp ngập người về đêm, tiếng nói cười không ngớt như cũng chính là niềm vui của mọi người dân.
Nó mặc lên mình chiếc váy cưới đính ngọc trai, tay áo khẽ thả hai bên vai để lộ bờ vai trắng ngần. Chiếc váy có một không hai trên đười, mái tóc được tạo kiểu tỉ mỉ đính chiếc khăn voăn dài phía sau, khăn voan nhẹ thả xuống bờ vai mịn. Nước da màu đào nổi bật, đôi mắt lục bảo long lanh đẹp mê hồn, sống mũi cao kiêu ngạo, bờ môi hồng mọng lúc nào cũng như ướt, hai ria mái uốn xoăn nhẹ thả xuống ôm lấy gương mặt yêu kiều. Bó hoa hồng nhung mỗi bông đều to bằng cái chén, từng bông được chọn lọc tinh tế. Nó ngồi trong phòng dành cho cô dâu, ngồi trên chiếc ghế sang trọng, chiếc cây trắng toát với những bông tuyết bên cạnh nó thả những bông tuyết bé li ti, những bông tuyết bay khắp căn phòng. Nó rất hồi hộp, tim nó như nhảy khỏi lồng ngực. Nó thấy lo âu, rời xa cậu một lúc mà nó đã bất ổn rồi!
Ông nội cậu đứng ngoài tiếp khách, hàng vệ sĩ đứng nghiêm trang từ ngoài cổng vào tới trong, cứ mỗi khi khách bước vào tất cả đều cúi đầu chào. Mọi người rất hài lòng với đám cưới này, mọi người nói chuyện rôm rả, khách ngồi chật kín thánh đường. Giờ phút quan trọng đã đến, Gaara đứng trông ngóng phía cửa vào, thỉng thoảng lại xem đồng hồ rồi cười xã giao với vài người. Cậu với bộ vet nâu mang đậm chất quí tộc, mái tóc đỏ lãng tử, đôi mắt tô hơi đậm trở nên sắc bén, dáng người cao cao. Nơi này tràn ngập hoa, đã đến giờ, cha – cũng là vị chủ hôn khẽ hắng giọng nhắc nhở. Mọi người ngồi ngay ngắn, hướng ánh mắt ra phía cửa vào.
Chiếc cửa gỗ lớn cao ngất, bằng ghỗ quí, sơn đen bóng. Chiếc cửa gỗ từ từ mở, một ông già tóc đã bạc trắng chống gậy đi vào, một cô dâu xinh như thiên thần khoác tay ông bước đi thật chậm. Những cô bé mặc váy trắng theo sau nó, bên cạnh là những chàng trai mới chỉ cấp 3 với gương mặt tuấn trú mặc vet đi bên cạnh. Hai đứa trẻ lên 3 cầm giỏ đựng hoa đi phía trước, mỗi bước đi chúng tung những cánh hoa anh đào mỏng manh. Từ đâu bong bóng tràn đầy thánh đường, bong bóng đầy sắc màu bay lơ lửng trong không trung. Tiếng nhạc từ chiếc piano trắng khẽ vang lên. Mùa xuân tới, những cây hoa anh đào nhú hoa, từng cánh hoa mỏng manh hòa vào làn gió vẫn còn mang hơi lạnh!
Đến lưng chừng, ông trao tay nó cho cậu, ánh mắt ông nhìn cậu như trao cả niềm tin, nó nhẹ nhàng đón lấy tay cậu, cậu mỉm cười chắc chắn nhìn ông. Pháo giấy bắn khắp lối đi, ai nấy vỗ tay như chúc phúc cho đôi trai tài gái sắc. Nó và cậu sinh ra như dành cho nhau vậy, quãng đường đời còn lại, nó đã có cậu, cuộc đời nó đã có bến đỗ. Mẹ nó đứng một góc, đưa tay bịt miệng ngăn tiếng khóc, Deidara khẽ đỡ mẹ, anh cũng chúc phúc cho đứa em gái đã mang quá nhiều tổn thương. Dù trước mắt nó bây giờ, anh chẳng còn là người anh trai hết mực nó yêu thương nhưng anh vẫn vui, vẫn hạnh phúc vì cuối cùng nó cũng tìm được chỗ dựa. Ông Uchiha nhìn nó trầm tư, đôi mắt đen tuyền không xác định rõ được cảm xúc đang diễn ra trong tâm trí mình.
- “ Sabaku No Gaara, con có đồng ý lấy Haruno Sakura làm vợ không ? Dù sau này có sóng gió, khó khăn, và sẽ già đi? “ – Vị cha với bộ quần áo dài bằng lụa bằng trắng, đeo chiếc kính nhỏ trước mắt đứng trên bục dõng dạc nói.
- Con đồng ý! – Cậu nhìn nó, tim nó đang loạn nhịn.
- “ Haruno Sakura, con có đồng ý lấy Sabaku No Gaara làm chồng không? Dù sau này có sóng gió, khó khăn, và sẽ già đi? “ – Tim nó muốn nhảy ra ngoài, giây phút quan trọng nhất đời nó, mọi người đều im lặng nhìn nó, Gaara nhìn nó đầy yêu thương. Tâm trí nó rối bời, nó đang làm sao vậy??? Khẽ hít một hơi dài, nó dõng dạc nói…
28/10/2013, 8:36 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 72
Tổng số bài gửi : 35
Ngày tham gia : 05/05/2013
Status : Mỗi ngày một niềm vui nhưng hết 80% của ngày đó toàn là chuyện buồn T.T
Được Cảm Ơn : 1
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
sao chưa ra chap mới zậy chị ui
19/11/2013, 2:51 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 109
Tổng số bài gửi : 46
Ngày tham gia : 04/05/2012
Status : Uầy ! Anh yêu ảo lòi :))*~~
Được Cảm Ơn : 21
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Chap 42 :
« Anh đã về rồi, sao Em lại như thế? – Sasuke nhìn nó đau khổ. »
Tại bệnh viện lớn nhất Kim Quốc, căn phòng VIP đã quá quen thuộc với các bác sĩ và y tá ở đây. Itachi đặt chiếc thiệp cưới của nó và KazeKage lên bàn, tiến tới chỗ giường bệnh. Chiếc giường rộng bằng ghỗ đắt tiền sơn đen bóng, ga, nệm và gối đều mang một màu trắng. Trong màu trắng ấy có một thân người nằm tưởng như ngủ, máy đo huyết áp, đo nhịp tim, các loại máy hỗ trợ điều trị, dây dẫn ống truyền đan xen nhau truyền vào con người ấy. Mái tóc đen xanh xõa trên chiếc gối trắng mịn, căn phòng bệnh hiện đại nhất bệnh viện được coi như là ngôi nhà thu nhỏ của cậu thiếu gia này!
- 5 năm rồi, Sasuke… ! – Itachi lặng lẽ nhìn đứa em mình, đã năm năm trôi qua rồi, đã quá nhiều điều sảy ra để bắt kịp với cuộc sống! Anh vẫn vậy, vẫn nằm bất động với hơi thở đều đều. Qua cái đêm định mệnh ấy, anh trở thành người thực vật, ông Uchiha đã dựng lên chuyện anh chết để che mắt các cấp chức trách, cũng như là lối thoát duy nhất cho mớ len hỗn độn lúc ấy. Giờ đây, họ Uchiha đã nắm giữ quyền lực ở Hỏa Quốc, anh chẳng lo bị truy tố hay vướng vào luật pháp nữa. Mặc kệ dòng đời vẫn không ngừng trôi đi, anh vẫn ngủ yên bình và chẳng biết sẽ có ngày tỉnh lại không, tựa thiên thần nằm trên chiếc giường trắng tinh, khiến trái tim bao nữ y tá rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Những con người này như có một sợi dây dàng buộc vô hình, họ đã làm lên chuyện gì mà giờ phải trả cái giá đắt như vậy? Thời gian không chờ đợi ai, hối hận liệu có làm lại được không? Có thể thay đổi được quá khứ đau thương mà hằng mong quên đi chăng? Năm năm, đủ để giết chết một người con gái và tái sinh chính mình, một bắt đầu từ một kết thúc. Bánh xe định mệnh vẫn vần vũ quay chầm chậm mà không dừng lại, phải chăng ông trời còn muốn đùa giỡn với số phận của họ tới bao giờ? Khóc thương cho số phận của cô bé mang trong mình dòng máu quí tộc với thân phận thần nữ, đáng thương cho một tình yêu đẹp lại là nỗi ảm ảnh trong quá khứ! Khóc thương cho chàng trai sinh ra như không thuộc về thế giới này, họ chỉ nhắc đến tên anh như một huyền thoại, hoặc như một con quỉ máu lạnh, đáng sợ! Đáng thương cho một Irashi Satomi hoàn hảo nhưng lại vướng vào mớ tình cảm phức tạp để rồi gây nên bi kịch tận về sau! Một Karin đầy kiêu hãnh lại vùi mình trong thù hận, một KazeKage đã từng bỏ lơ tất cả giờ lại chỉ muốn yên bình bên người con gái cậu yêu…
Ngón tay anh khẽ động đậy, mi mắt hơi rung, Itachi trợn mắt nhìn, miệng lắp bắp vội đi gọi bác sĩ. Anh khó khăn động đậy các ngón tay cứng nhắc, khuôn mặt nhăn nhó, hàng ngũ bác sĩ giỏi số một ở bệnh viện vội vàng chạy tới…
- Em thế này đã bao lâu rồi! – Chất giọng băng lãnh cất lên trong căn phòng chỉ còn hai con người, anh với bộ quần áo bệnh nhân trông cực kì dị hợm – đối với anh là vậy.
- Năm năm rồi! – Itachi khẽ thở dài, sao lại tỉnh dậy đúng lúc vậy chứ? Nếu biết mọi chuyện hẳn anh sẽ không tin nổi, người con gái trong quá khứ mà anh đã rất yêu chuẩn bị lấy người khác, điều đau khổ hơn, cô ấy chẳng còn nhớ anh là ai nữa.
Bỏ lại Sasuke trong phòng, Itachi chạy đi tìm mua vài bộ quần áo, dù sao em cậu cũng là kẻ không bao giờ chịu để mình xấu trước người khác =)) Người anh vẫn còn gượng gạo với những vận động nhẹ, kẻ thông minh không bao giờ hỏi tại sao mình lại thế này, mà sẽ đi thẳng vào vấn đề! Itachi không biết đây có phải tin vui hay không? Nhưng hắn biết chắc một điều, sẽ có tai họa xảy ra khi con quỉ vô tình tỉnh dậy sao giấc ngủ kéo dài năm năm. Sasuke vừa ăn cháo vừa suy nghĩ, mắt buâng quơ nhìn tấm thiệp lạ trên bàn, anh vô tình mở ra xem…
Nó hít một hơi dài, chuẩn bị gật đầu thì…
- Haruno Sakura! – Chiếc cửa gỗ lớn xuất hiện một bóng người cao cao, nó ngơ ngác quay người lại, Gaara cũng phải ngạc nhiên nhìn con người vừa xuất hiện ấy. Bó hoa trên tay nó rơi xuống đất, thánh đường trở nên nhốn nháo, ông Uchiha bỏ ghế đứng dậy. Anh tiến tới chỗ nó trong ánh mắt không thể ngạc nhiên hơn của hàng trăm người, chẳng nhẽ người chết lại đội mồ sống lại? Anh đứng trước mắt nó, nó vẫn chẳng phản ứng gì ngoài việc ngơ ngác nhìn người con trai với gương mặt tuấn tú phía trước. Sasuke ngạc nhiên vì phản ứng của nó, ánh mắt nó nhìn anh xa lạ đến xót xa. Nhấc bổng người nó lên, anh đi ra phía cổng lớn.
Thánh đường nhốn nháo, Gaara vừa kịp nhận ra chuyện gì đang diễn ra, nó không kháng cự cũng không đồng tình. Lực lượng vệ sĩ lao tới anh, đôi mắt đen tuyền xoáy tròn thành màu huyết sắc lạnh lẽo, những lãng hoa giấy nhiều màu hai bên lối đi rực cháy, ngọn lửa như trêu ngươi người khác. Mọi người hét ầm lên, xô ghế, xô bàn chạy ra khỏi nơi này bằng những lối thoát nhỏ, mẹ nó ngất đi vì hoảng, ông Uchiha cũng bị lôi ra ngoài. Mọi người hiểu sự nguy hiểm của con người vừa xuất hiện ấy, một linh cảm chẳng lành cho vị khách đáng ngờ này!
Gaara giơ tay lên trước mặt nắm chặt, cánh cửa gỗ lớn bị đám cát bao phủ đóng kín lại, những cánh cửa nhỏ khác cũng thi nhau đóng lại. Sasuke nhìn xuống nó, nó tròn mắt nhìn anh, anh quặn lòng nén xót xa vào bên trong.
- Em sao thế? Sakura? Em không nhận ra anh sao? – Anh đặt nó xuống, đôi mắt huyết sắc làm nó sợ, nước mắt nó ứa ra! Nó lùi lại, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi, đôi mắt xoay tròn thành màu đen tuyền như màn đêm không lấy ánh sao, nó có thể thấy được sự đau khổ trong đôi mắt ấy.
- Sakura! – Gaara cất tiếng gọi, nó quay người lại, nó đứng trung gian giữa hai con người này. Một người với mái tóc đỏ mận lãng tử, bộ vet nâu sang trọng, lịch lãm, gương mặt tuấn tú nhìn nó cười, nụ cười cậu ấm áp đến lạ, đôi tay cậu đưa ra như chờ nó. Nó mỉm cười, đôi chân định bước nhưng khựng lại, quay ra đằng sau. Một người con trai với mái tóc xanh đen như vuốt gel phía sau, tóc mái ôm lấy khuôn mặt lạnh băng, đẹp như tạc tượng, dáng người cao cao, đôi mắt đen ấy nhìn nó thấy rõ những nỗi đau, anh mặc chiếc áo mơ mi trắng và quần jean đen. Nó không thể nhớ anh là ai, một cảm giác quen thuộc cũng không, nó cảm thấy sợ anh.
- Đối với em, anh đáng sợ thế sao? – Giọng nói không cao độ nhưng mang muôn vàn đắng cay cất lên, nó chạy đến bên Gaara. Anh đắng lòng nhìn nó, tất cả như sụp đổ trước mắt anh trong tích tắc. Nó nhìn anh, đôi mắt lục bảo có chút dao động, nó cố nhớ lại nhưng càng đau đầu hơn. Trong trí nhớ của nó, anh là ai, là ai? Gaara bắt đầu cảm thấy âu lo, nếu nó nhớ hết chuyện quá khứ sẽ ra sao, rồi căn bệnh đã sắp khỏi có tái phát không?
- AAAA… - Nó ôm đầu đau đớn, nó muốn nhớ lại nhưng đầu nó đau quá, cậu đỡ lấy nó, người nó đổ rạp xuống…
***
- Hãy cho tôi một tuần, nếu cô ấy không nhớ tôi là ai, tôi sẽ biến mất! – Sasuke bỏ lại cậu trên hàng ghế chờ đi vào trong phòng bệnh, nó nằm như ngủ trên giường bệnh, mái tóc màu đào xõa trên nền trắng tinh khôi, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền lại, bờ bôi mềm mại đã từng là của anh. Nếu anh tỉnh dậy sớm hơn, thì nỗi đau hẳn sẽ chẳng lớn như thế này. Anh cần bắt nhịp với cuộc sống bây giờ, anh cần biết những chuyện gì đã diễn ra với nó.
- Một tuần thôi sao? – Gaara lẩm bẩm trong miệng, cậu biết rõ bệnh tình của nó, liệu khi nhớ ra anh là ai trong quá khứ, nó có còn như trước với cậu, có cười tươi với cậu không? Lại một lần nữa, vòng xoay cứ tiếp tục vần vũ quay quanh những con người đã quá nhiều tổn thương này, đâu là bờ kết cho câu chuyện dài lê thê?
***
Sasuke di nút gọi, khá lâu sau đầu dây bên kia mới có thể bắt máy.
- Chào mừng cậu chủ đã trở lại… - Một giọng nói tôn thờ bên đầu dây kia vang lên.
- Hãy tìm hiểu những chuyện gì đã diễn ra sau đêm ấy! – Chưa kịp để người kia kịp nói, anh vứt chiếc điện thoại sang ghế bên, rít một hơi thuốc dài, nhắm nghiền mắt để nén đi nỗi đắng cay trong lòng.
***
- Sakura, ăn mì cả tuần rồi, em không ngán sao? – Sasuke chắn trước mắt nó, nó quắc mắt khó chịu nhìn anh. Đã gần hết một tuần nó vẫn chẳng có tiến bộ gì về trí nhớ, hình như ở gần anh cái tính trơ lì, ương bướng của nó lại phát huy thì phải. Nó vẫn luôn tỏ thái độ chán ghét, hậm hực, cách xa anh. Nó đi lên phía trên tầng tại ngôi biệt thự của Gaara, nó không hiểu làm cách nào mà tên quái thai này đuổi được cậu đi chứ? Nó ngồi vào chiếc bàn bằng ghỗ sơn trắng nhìn trời, nhìn mây, ăn quả bơ đội mũ phớt với tên bên cạnh.
Như thói quen, nó lại cầm bút chì phác vài nét lên giấy, hí hoáy một lúc. Vẫn cái khuôn mặt khó hiểu đến đáng yêu ấy, anh ngó vào, đôi mày khẽ nhíu lại rồi dãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên hài lòng.
- Có phải bức tranh vẽ anh không? – Anh lơ mắt đi chỗ khác khi gặp ánh nhìn hình viên đạn của nó, đúng là rất giống, một lần nữa nó muốn nhớ lại quá khứ, người con trai trước mặt là ai???
Cơn mưa hiếm hoi ở Kim Quốc, mưa phủ trắng xóa một khoảng trời, căn biệt thự lộn xộn những cảm xúc của nó.
- Giờ muốn nó sống hay chết? – Anh búng vào củ cà rốt nhỏ trong một cái bình đất nhỏ, nó nhìn cậu khó chịu, lơ đi chỗ khác. Anh đẩy nó qua một bên đi vào nhà bếp, có tiếng lục cục xoong nồi, nó vội chạy vào, thấy anh đang lấy nồi đun thứ gì đó. Nó chạy tới kéo anh ra, ánh mắt tức tối nhìn anh.
- Anh luộc! – Nó với lên tóm lấy bình đất mà không được, anh quá cao, nó kiễng chân lên chới với cái bình đất. Mất thăng bằng, nó ngã đổ vào người anh, anh vội ôm lấy nó. Khoảng khắc tim nó đập lỗi nhịp, vội đẩy anh ra. Đôi mắt anh có chút hụt hẫng dần trở lại trạng thái không cảm xúc.
- Em tính thế nào? – Anh nhìn nó thách thức, vạn tỉ lần nó muốn vặn cái gương mặt mĩ nam ấy ra phía sau để không phải nhìn thấy. Nó bặm môi, mặt xị ra, gật đầu miễn cưỡng giật lại bình đất đựng củ cà rốt nhỏ mới nở.
- Vậy thì phiền em! – Sasuke nở nụ cười ma quái nhìn nó, một lúc sau nó mang ra một đĩa cơm chiên với trứng. Anh nhìn đĩa cơm trên bàn với một sự khó hiểu, kéo nó ngồi vào trong lòng mình, anh đưa thìa cơm trước mắt nó, nó bặm môi không chịu ăn.
- Em có ăn không? – Anh gằm ghè đe dọa mà nó vẫn bướng, khoanh tay lại quay mặt ra chỗ khác. Cằm anh ghì nhẹ trên đầu nó khiến nó khẽ cau mày.
- Đừng để anh mớm! – Vẫn cái giọng đe dọa ấy, nó vẫn chẳng thèm đếm xỉa đến anh. Anh ăn ngậm miếng cơm vào miệng, xoay vai nó khiến môi anh chạm môi nó. Nó trợn mắt lên nhìn, miệng ú ớ, anh tách môi nó ra đẩy cơm vào. Tim nó như rớt ra ngoài, môi anh rời môi nó, anh khẽ liếm môi mình rồi cười. Người nó như có dòng điện chạy xoẹt qua, miệng vô thức nhai thức ăn trong miệng rồi nuốt chửng…
Trong ánh đèn vàng dìu dịu của căn phòng ngủ màu hồng phấn, nó nằm ngủ co quắp người lại như thói quen. Cửa phòng bật mờ, dáng người cao cao tiến lại gần bên nó, khẽ vuốt những lọn tóc ra khỏi gương mặt quen thuộc. Anh nhìn nó đầy yêu thương, đôi mắt đen tuyền như màn đêm u tịnh, như một hố sâu không lấy tia sáng. Điện thoại khẽ rung, anh đưa lên nghe, Suigetsu nói rất dài, rất lâu, giọng nói có chút gì đó sợ sệt, cáu giận. Anh tắt điện thoại, nhẹ hôn lên mái tóc nó rồi đi ra ngoài. Nó hơi cựa người, như có một làn nó lạnh buốt vừa thổi qua nơi này, như nó vừa để tuột mất thứ gì đó. Trong vô thức, một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt thiên thần ấy!
Tại học viện N của Kim Quốc, trời vẫn đang chìm trong màn đêm. 2 giờ đêm, sân trường chỉ còn thứ ánh sáng từ cây đèn cao áp chiếu xuống mờ nhạt, ánh trăng không đủ sáng để chiếu rọi khắp thế gian. Chiếc BWM đen dừng hẳn trước cổng trường, một dáng người cao gầy tiến vào, một đám người mặc áo choàng đen cúi ngập người chào. Một tên tóc trắng nói nói thứ gì đó rồi đi ra phía sau chàng trai. Hắn tiến vào bên trong, hai tên mặc áo choàng đen đang kẹp chặt tên nào đó. Gã đeo chiếc kính cận dầy cộp đổ mồ hôi hột nhìn cái bóng đen trước mặt, gương mặt gã chằng chịt sẹo, gương mặt sần sùi thoáng rùng mình.
- Thả hắn ra! – Chàng trai ra lệnh, tên tóc trắng ngẩng mặt lên ngơ ngác nhìn chủ nhân của mình.
- Cậu chủ? – Không nhận được dấu hiệu trả lời, Sugetsui đành ra hiệu cho hai tên gangster kia, gã được thả, thở phào nhẹ nhõm nghĩ chúng chỉ bắt nhầm người. Đang định chuồn đi thì giọng nói lạnh tựa băng cất lên phá tan không khí về đêm cô đặc đáng sợ.
- Bây giờ sẽ chơi một trò, mày sẽ chạy trốn tao, nếu tao bắt được mày… Thì đừng mong cái chết đơn giản ?! – Cái bóng đen vẫn như nhìn vào gã, gã hốt hoảng vội vàng chạy đi, vừa chạy vừa quảnh lại nhìn đến ngã chúi đầu xuống đất lăn vài vòng.
Đôi mắt đen tuyền như màn đêm cô đặc khiến người khác nhìn vào trở nên mê hoặc, anh ngước lên nhìn bầu trời đêm, những đám mây hờ hững trôi chê lấp mặt trăng. Anh cảm nhận được vị đắng vẫn còn vương nơi đầu lưỡi, nỗi đau vẫn không giờ nào nguôi nhưng đâu có là gì so với nó. Anh vô dụng, anh chỉ nằm bất động một chỗ trong khi nó chật vật với cuộc sống, anh không dám nghĩ nó đã phải chịu đựng chúng thế nào?
Đám người tách ra bắt đầu trò chơi tử thần!
23/11/2013, 7:26 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 109
Tổng số bài gửi : 46
Ngày tham gia : 04/05/2012
Status : Uầy ! Anh yêu ảo lòi :))*~~
Được Cảm Ơn : 21
Tiêu đề: Re: Fanfic Sasusaku - Hoa trong mộng
Chap 44 :
Tin thời sự, tìm thấy xác của người đàn ông tại trường học viện N, các học sinh vô cùng hoảng loạn. Khám nghiệm tử thi cho thấy người đàn ông bị vỡ từng mạch máu khiến máu trào ra ngoài… Đám nữ sinh hét ầm lên chạy toán loạn, học viện N phải tạm cho học viên nghỉ vài ngày để điều tra rõ vụ việc. Gần như vụ án đã đi vào bế tắc khi hung thủ không để lại đầu mối nào, các nhà lãnh đạo tối cao đang đau đầu về khả năng con quỉ Sharingan sau khi tỉnh lại đã bắt đầu làm loạn thế giới!
Việc xuất hiện của Uchiha Sasuke sau lễ cưới của thần nữ Haruno Sakura và KazeKage Kim Quốc đang trở thành một sự kiện hót khó tả trong cả bộ máy chính quyền lẫn các nữ sinh của các trường trung học và phổ thông toàn thế giới. Hẳn là anh đang là tâm điểm hot của giới báo chí hiện giờ và là mục tiêu của hàng triệu nữ sinh trên thế giới! Hơn hẳn là sự xuất hiện bất ngờ của cậu hai độc nhất nhà Uchiha lại trở nên im ắng trước các cấp chức tránh trên thế giới, người dân đang trở nên hoang mang trước những sự kiện lớn đua nhau xảy ra gần đây và sự im lặng của giới chính quyền!
Quá khứ của thần nữ Haruno Sakura bị phanh phui trước thiên hạ, có người bênh vực nhưng bên cạnh cũng là những lời phản đối. Nhưng thật may là nàng ấy chẳng hề nhớ mình là ai =) Các Kage đang đau đầu nhức óc với những mớ rắc rối mà con quỉ Sharingan đem lại, sự yên bình năm năm đang dần được đảo lộn
***
Một chiếc xe mui trần màu đỏ hun đỗ phịch trước cửa nhà nó, nó nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ. Tưởng như tên tóc đen đáng ghét kia về sau khi phá phách làm ngôi nhà trở nên hoang tàn rồi biến mất sau một đêm mà không hề để lại vết tích! Khuôn mặt nó nhăn lại nhìn mái tóc đỏ đeo kính đen đang dần di chuyển vào trong nhà mình. Tra chìa khóa nhà, Gaara bước thẳng lên phòng nó kéo nó đi trong vô vàn ngạc nhiên mà nó chỉ tròn mắt ra nhìn. Đến cổng nó vội giật phăng tay mình ra khỏi tay cậu, cậu quay lại nhìn nó khó hiểu.
- Sakura, em sao thế? Xa tôi 1 tuần mà đã không nhớ tôi là ai rồi à? – Cậu nói giọng chế giễu khiến nó cực kì khó chịu. Nó làm một loạt những hành động để diễn tả những gì mình muốn nói.
- Em trách tôi tại sao lại giao em cho một tên không quen biết trong khi hắn đã phá hỏng lễ cưới sao? – Có chút gì đó vui mừng ánh nên trong ánh mắt cậu, cậu vẫn nghiêm mặt nhìn bộ dạng tức tối của nó.
- Nhớ tôi không? – Gaara hạ giọng nhìn nó ấm áp, nó lơ đi câu hỏi của cậu.
- Tôi hỏi em có nhớ tôi không? Chẳng lẽ giờ tai em lại có vấn đề à? – Hắn cúi xuống dí sát mặt mình vào mặt nó, nó lắc đầu chun mũi một cách đáng yêu.
- Đừng điêu! – Cậu hôn nhẹ vào môi nó, nó bất ngờ lại tỏ ra khó chịu quay đi chỗ khác!
- Sao thế? Cho hắn hôn được mà tôi lại không à? Em có nhớ mình là vợ chưa cưới của ai không? – Không để nó trả lời cậu kéo nó lên xe, dù hôm nay là hạn cuối cùng cho cái giao kèo ngu ngốc ấy thì cậu vẫn không thể chịu đựng được cách hắn quá thân mật với nó. Cậu đã tự kìm chế bản thân không phi thẳng đến đây nhưng thật sự cậu không thể chịu đựng được khi để người khác động chạm tới vợ chưa cưới của mình. Ích kỉ khiến cho con người trở nên độc ác, tình yêu khiến con người trở nên mù quáng và chính bản thân cậu đang dần dấn vào một sai lầm khác, sai lầm khi coi hắn là ‘ người khác ‘
Nó đứng đợi cậu dưới một gốc cây anh đào đang nhú mầm, chiếc áo khoác nỉ pha lông bên trong không làm nó ấm lên tí nào. Nó hí hoáy quàng đi quàng lại chiếc khăn cho đúng nhưng hình như không lầm thì nó toàn quàng kiểu tư thế tự sát. Cậu đi mua matcha gì mà lâu vậy? Đôi mắt lục bảo liếc nhìn khung cảnh nơi này, là ngoại thành nên ít người qua lại, có cũng chỉ vài quán bida, quán bia rượu, người dân ở đây còn chưa tiếp xúc nhiều với văn hóa hiện đại nên nó ở đây khá an toàn vì sẽ chẳng ai phát hiện ra thân phận thật sự của nó. Hẳn là cậu đang rất tức tối khi tên tóc đen kia dám bỏ mặc nó trong biệt thự một mình cả đêm qua, may mắn là người nó không sây sát tí nào chứ nếu không chắc cậu sẽ lột da xẻ thịt tên tóc đen đáng ghét kia!
Đang chìm trong suy nghĩ về tên tóc đen kia thì một đám thanh niên cao to lông lá bước tới trước mặt nó, đáng râu ria nhìn nó cười cười như phát hiện ra một vật hiếm trong chốn hẻo lánh này và…
***
- Chết tiệt ! – Sasuke gằn giọng, đôi mắt sắc lạnh liếc nhìn chiếc camera bí ẩn được gắn trong góc nhà. Di nút gọi, hẳn là anh đang dần mất kiên nhẫn.
- Uchiha …
- Cô ấy đang ở đâu? Cậu đang phá game đấy, Kazekage? – Một giọng sặc mùi nguy hiểm.
- Cô ấy không ở chỗ cậu sao? Tôi tưởng…
***
Chiếc BWM thắng lại sát vỉa hè cách cậu một đoạn, một thân người cao cao bước từ trong xe ra thu hút sự chú ý của cậu và đám vệ sĩ. Những bước di chuyển dài mang sặc mùi tử thần, hai tay vẫn đút vào túi quần. Đám vệ sĩ được huy động đi tìm nó khắp nơi, chỉ còn lại vài tên để canh chừng chỗ này. Bước gần tới chỗ cậu, Sasuke giơ chân đạp thẳng vào bụng cậu khiến cậu ngã đập người xuống đất, một tên vệ sĩ chạy tới giữ lấy anh ăn thẳng một quả đấm khiến hắn choáng váng. Anh ngồi lên người cậu vung thẳng một nắm đấm, cậu cũng không kém vế đẩy lại anh khiến anh ngã sang bên cạnh rồi đè lên đấm lại. Cuộc đấu vẫn còn diễn ra nếu đám vệ sĩ không kéo hai người ra!
- Tôi đã sẵn sàng đảo lộn mọi thứ! Là do cậu phá game trước, Gaara! – Sasuke giằng người ra khỏi đám vệ sĩ, sải bước trên con đường ngược lại với cậu. Gaara lau vệt máu còn dính trên khóe miệng, khẽ nhếch một nụ cười nhạo.
Quán bida cũ kĩ với chiếc cửa sắt rỉ tróc sơn trông khó coi, tiếng kéo cửa làm cả đám giật mình quay ra xem tên nào to gan dám phá công việc của chúng. Một bóng người đội chiếc mũ lưỡi chai che gần hết khuôn mặt tiến vào, hắn mặc chiếc áo sơ mi trắng buông lỏng với quần jean.
- Mày là ai? Việc gì? – Tên to béo nhất hội với quả tóc túm một chỏm phía sau quay ra nhìn hắn gằn giọng.
- Chỉ là chơi bida thôi! – Tên đội mũ lưỡi trai nhếch miệng cười, nhận ra vẻ không bình thường của hắn, tên béo phẩy tay cho cả đám tản ra khỏi chiếc bàn bida duy nhất sáng đèn trong quán để lộ thân người nhỏ nhắn bị trói chặt trên ghế, miệng bị bịt chặt. Ánh mắt nó rực hi vọng nhìn vào hắn, đôi mắt khẽ lướt qua nó không lấy cảm xúc đi thẳng tới bàn bida.
- Nếu mày thua? – Tên béo nhíu mày nhìn hắn.
- Nếu tao thắng thì con bé đó sẽ là của tao? Còn nếu thua…
- Thì toàn quyền tao sử! Thằng ôn, mày chết rồi! – Tên béo cười lớn, ra hiệu cho một tên đàn em có vẻ chơi khá giỏi vào bàn. Tên đội mũ lưỡi chai nghiêng người xuống, ngắm vào bi, đôi mắt nhìn ra phía sau, đôi mắt lục bảo còn tỏ rõ nỗi sợ hãi, hoang mang. Nó dù vẫn chẳng biết hắn là ai và có mục đích gì khi tới đây nhưng từ khi dáng người ấy xuất hiện trong nó đã tràn trề hi vọng, có một thứ gì đó trong nó là niềm vui chăng? Thọc vào bi, viên bi trắng va mạnh vào các bi khác khiến cả đám bi đập vào thành bàn bida rồi lại bắn vào trong, tiếng va đập những viên bi với nhau thu hút cả đám côn đồ. Dần một một viên xuống, rồi hai, ba… rồi tất cả đều xuống lỗ hết làm cả đám trợn trừng mắt nhìn. Chỉ một lần bắn mà hắn có thể khiến đám bi rơi xuống lỗ hết sao?
- Thằng ôn con đó đâu? – Tên béo gào lên khi thấy hắn đã mất tích sau một phút ngắn ngủi, quảnh lại sau thì con nhóc tóc hồng cũng đã biến mất theo. Một bàn bida phía trước sáng đèn, tên đội mũ lưỡi chai vẫn cầm cây gậy và bên cạnh là con bé vừa nãy, thấy miếng mồi ngon lọt vào tay kẻ khác một cách ngu ngốc tên béo cáu giận.
- Tóm lấy bọn chúng! – Vài chục tên mặt mày hung tợn cầm gậy guộc, mã tấu lao tới chỗ hắn.
- Anh đếm một, hai, ba là phải chui xuống bàn đấy! – Hắn dứt câu kéo nó ra sau mình vung chân đạp vào một tên đang lao tới, dùng gậy đập mạnh vào một tên định đánh lén ở đầu tên kia.
- Một, hai… BA! – Hắn đẩy nó vào gầm bàn, tiếng gào thét, chửi rủa, tiếng sắt va vào nhau, tiếng hét đau đớn, tiếng bàn ghế gẫy vỡ tạo nên một thứ âm thanh hết sức kinh khủng. Nó biết hắn là ai, là cái tên tóc đen bá đạo mà đã ở cùng nó gần tuần nay, là cái tên xấu tính ấy? Tại sao tên tóc đen đấy lại biết được mà tới cứu nó? Một lúc sau khi mọi tiếng động đã ngớt, nó chui ra khỏi bàn bida, những thân người nằm chồng chéo dưới đất, những chiếc bàn bida bị lật đổ, mã tấu vương vãi khắp nơi. Nó đưa mắt nhìn đám hỗn độn phía trong, tên tóc đen đang chống chọi với vài tên. Cách đấy một đoạn tên béo đang làm thứ gì đó, phải chăng là… ?
« Cạch »
Đôi mắt nó mở to… Nước mắt trào ra sợ hãi, trong đầu nó xuất hiện hình ảnh đáng sợ vừa lạ vừa quen, đầu nó đau nhức. Một đứa con gái rất xinh với mái tóc hồng và bộ váy trắng, điều đặc biệt là đôi cánh màu hồng đang phát sáng những cánh hoa anh đào thi nhau rớt ra từ đôi cánh ấy. Trông cô gái như một thiên thần vậy, hình như cô gái đó đang giận dữ, nó thấy một quả cầu khổng lồ che lấp cả vầng trăng bạc, cả thế giới như chìm trong bóng tối nguyên quả cầu phát sáng, thứ ánh sáng mê hoặc kì ảo…
Nó thấy một chàng trai tuấn tú với mái tóc đen bộ quần áo dính bết máu ôm cô gái ấy từ phía sau, phải chăng họ đang cùng nhau chạm tới tận cùng nỗi đau. Một tiếng nổ lớn phát ra từ trên không trung, người con gái đó ngã vào lòng chàng trai… Khóe mắt nó tuôn ra một dòng nước mắt cay đắng, đôi môi nó mím chặt.
- SASUKE! – Nó hét lên, anh quay lại nhìn nó ngỡ ngàng.
« Đoàng! »
Nó đứng hình, một thân người ngã xuống, đôi mắt trợn trừng lên! Nó đưa tay lên bịt miệng, tên hung hãm ngã xuống, hắn đã lấy tên ấy ra đỡ cho mình. Không để tên béo trở tay, hắn nhấc chiếc ghế phang phẳng vào tên béo, bị chiếc ghế sắt ném trúng đầu, tên béo gục xuống nhanh chóng. Cả quán bida chỉ còn hai hình bóng, anh tháo mũ để lộ gương mặt đẹp như tạc tượng nhìn nó đầy bất ngờ, đôi vai gầy nó run từng nhịp, những giọt nước mắt cứ vô tình rơi! Anh từ từ đi tới, đưa đôi tay lên gần mặt nó nhưng lại dừng lại, đôi tay nhuốm máu tanh sao dám chạm lên khuôn mặt thiên thần của nó. Đôi mắt nó dâng lên sự đau khổ, anh xót xa, anh vẫn chỉ lặng nhìn nó. Đau, tại sao tìm được nhau sau bao năm xa cách lại đau như vậy? Đôi mắt quen thuộc của nó luôn nhìn anh, không phải ánh mắt xa lạ, ngỡ ngàng. Họ chỉ lặng nhìn nhau qua bao năm xa cách, qua bao thử thách tưởng chừng không thể vượt qua, tưởng chừng như chẳng thể thấy nhau thêm lần nữa.
- Em nhớ lại rồi sao? Em nói được rồi? – Anh nhìn nó trấn an, nhưng những ngón tay vẫn không hề chạm vào nó. Nó bất ngờ ôm anh, thật chặt, chặt như sợ nếu thả ra anh sẽ tan biến thành những chiếc lông quạ đen xấu xí. Là anh, là anh bằng xương bằng thịt. Nó khóc nấc lên như đứa trẻ, bao uất ức dồn nén, bao đau khổ, bao sợ hãi nó tuôn ra hết. Nó đánh anh, trách anh.
- Sao giờ anh mới tới, tại sao anh để em phải chịu đau khổ như vậy? Anh là đồ tảng băng đáng ghét, anh là đồ tồi, đồ đáng chết… - Nó vừa đánh vừa khóc, anh mặc nó đánh, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười đẹp hoàn hảo. Anh ôm lấy nó, vuốt mái tóc màu đào quen thuộc.
Phía trước quán, sau cánh cửa sắt kũ kĩ đã bị đổ ngả hẳn ra ngoài một cách đáng thương sau cuộc ẩu đả diễn ra. Một đôi mắt nhìn vào trong một cách đau thương, đôi mắt chỉ nhìn mà không nói gì, là do quá đau hay không thể nói nổi lên lời? Tim cậu như vỡ tan, như bị bóp nghẹt.
- KazeKage? – Một tên thuộc hạ khẽ nói nhỏ, cậu vẫn không rời ánh mắt. Phẩy tay cho tên đó lui, bặm môi kìm nén thứ gì đó.
- Thì ra đôi mắt nhìn người em yêu đẹp đến thế ?! – Cậu nhếch miệng cười bỏ vào trong xe rồ ga phóng đi. Trên con đường dài, bên cạnh là núi và vách núi mọc những bông hoa vàng đung đưa trong gió, biển xanh lặng. Chiếc xe mui trần màu đỏ hun phóng bằng tốc độ tử thần trên đó, con đường ngoằn nghoèo, gió tạt vào mặt cậu đau rát. Từ khóe mắt, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bị gió cuốn đi vội, một tay cậu chống lên thành xe. Cảm giác như cậu đã đánh mất thứ quan trọng nhất cuộc đời này!
“ Thì ra phép lạ trên đời là có thật, hắn có thể làm em nhớ lại, khiến em nói được. Thì ra trong em anh không tồn tại, sao em chỉ khóc vì hắn? Sao em lại độc ác như vậy? Tôi… muốn trách em lắm! ”
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]