:: Quên mật khẩu ::


 Diễn đàn NVFC
 Naruto Vietnamese Fan Club :: CHUYÊN MỤC NARUTO :: Fanfic Naruto


Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
5/9/2013, 7:37 pm
Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat14
Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat19Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat21Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat22
Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat11hayuri kirinoRun,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat13
Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat15Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat17Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat18
.: NVFCer :.hayuri kirino 
http://rank.naru.to/geninkumo.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 1139
Tổng số bài gửi : 347
Ngày tham gia : 28/11/2011
Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Được Cảm Ơn : 79

Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Vide10

Bài gửiTiêu đề: Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku)

Oneshot SasuSaku
                               Run, run away…and never comback
 
_Tác giả; hayuri kirino
_Thể loại: oneshot
_Nhân vật: Sasuke, Sakura
_Nội dung: đọc sẽ rõ…
_Ghi chú: Sasuke có vẻ rất đáng ghét trong fic này?
Các bạn nhớ mở bài Lovin you-DBSK lên nghe nhé!
………………………………………………….
 
 
_Sakura! Tôi không cần cậu nữa!
 
_....!
 
_Và đừng khóc trước mặt tôi như bao đứa con gái khác đã làm…
 
_.....!
 
_Với tôi, cậu chỉ là một trò đùa!
 
_Ừ! Đi đi!
 
Sasuke bất ngờ, hắn không thể tin được cô lại nói như thế. Hắn những tưởng cô sẽ òa lên khóc hay níu giữ hắn lại như bao kẻ đã làm! Nhưng không, chả có giọt nước mắt nào rơi xuống, và cũng chẳng có tiếng nức nở nào vang lên như thể van xin hắn ở lại. Cô chỉ đứng im đó, và cười. Gió khẽ thổi qua, hoa anh đào rơi nhè nhẹ trong làn gió mùa xuân. Hoa anh đào màu hồng! Mái tóc cô màu hồng! Hương thơm nhẹ nhàng cuốn lấy mái tóc bồng bềnh ấy! Dưới làn hoa bay bay, cô vẫn cười. Đôi mắt lục bảo lấp lánh, rạng ngời y như ngày đầu tiên họ gặp nhau. Sasuke thực sự bất ngờ! Cô không hề cảm thấy gì sao? Thực sự không muốn nói gì sao? Một lời sau cuối cũng không?
 
_Hãy sống tốt nhé!
 
Sakura cười thật tươi và bảo hắn, rồi cô quay gót bước đi. Sasuke bàng hoàng. Hắn những tưởng hắn mới là kẻ phải lạnh lùng rời đi trước chứ! Nhưng không, thói đời thường là vậy. Những gì ta tưởng vốn dĩ chỉ là những gì ta tự vẽ ra cho bản thân mình, thật sự nó chưa bao giờ tồn tại ngoài đời thật cả. “Hm! Chả sao cả!” Hắn nghĩ, và quay gót bước đi. Hắn vốn không phải loại người thích ràng buộc, càng không phải kẻ thích dây dưa. Cái gì với hắn cũng phải dứt khoát và nhanh chóng có câu trả lời “có” hoặc “không”. Những gì hắn đã quyết là sẽ làm. Những gì hắn muốn thay đổi là sẽ thay đổi, cho dù mới trước đó hắn đã thay đổi nó cả trăm lần đi nữa. Cuộc đời hắn chỉ có thế. Mục đích sống của hắn cũng chỉ có vậy. Nhàm chán và vô vị!
 
Còn Sakura, cô lại trái ngược hoàn toàn so với hắn. Cô lúc nào cũng cười, dù là vui hay buồn. Cô lúc nào cũng nhẫn nhịn lại những lời quát mắng và bản tính ích kỉ của hắn. Tại sao Sasuke không hiểu vì sao cô không khóc, đơn giản là vì hắn chưa bao giờ thật sự thương yêu cô, hiểu cô cả. “Vốn dĩ cuộc đời này, người ta sinh ra không có trách nhiệm và bổn phận đối xử tốt với mình!” Sakura nghĩ vậy, và cô cố gắng  yêu thương mọi người cho đến khi trái tim cô ngừng đập. Sakura vừa đi, đôi mắt lục bảo vừa ngước nhìn về phía chân trời xa xăm lắm. Nắng nhạt quá, rọi vào tâm hồn người ta một cái gì đó mông lung khó hiểu. Và sao chân trời kia, xa đến vậy? Tưởng gần nhưng lại rất xa, có khi cả cuộc đời này cô cũng không thể đi đến được. Sakura nhìn trời. Sao hôm nay trời rộng quá? Bao la quá? Tự dưng cô thấy nhỏ bé và trơ trọi lạ, bơ vơ, hụt hẫng và cô quạnh! Bỗng dưng cảnh vật bị lu mờ đi, nhạt nhòa. Mưa sao? À không! Do thứ nước mằn mặn nào đó đã ướt đẫm mi cô, lăn xuống khóe môi lúc nào không hay. Sakura chững lại. Cô khóc? Nhưng mà…tại sao? Sakura khẽ đưa tay lên lau những giọt nước mắt đậu lại trên khóe mi. “Đã chấm hết thật rồi!” Sakura nghĩ, và bước đi. Dù trái tim cô chẳng hề muốn đập nữa, dù lí trí muốn ngưng trệ lại, nhưng vô thức, cô vẫn phải bước đi. Cô không thể dừng lại được. Tại sao ư? Tại vì kẻ đó đã bước đi rồi, đã đi xa mãi rồi và họ không bao giờ còn có thể gặp nhau được nữa. Cô chắc vậy! Bởi vì chỉ cẩn một cái quay lưng, con người ta có thể xa nhau vĩnh viễn. Cô không dám dừng lại. Bởi nếu dừng lại bây giờ, cô sẽ không còn đủ sức mà bước tiếp nữa. Cô càng không dám quay đầu lại nhìn, bởi nếu làm thế, cô sẽ nhìn mãi mà không bao giờ muốn chớp mắt nữa. Vì vậy, cô phải bước đi.
 
“Nếu có kiếp sau, Sasuke à! Hãy là một cô gái…để hiểu cảm giác của tôi lúc này!”
 
Cuối trời, màu đỏ hoàng hôn đã nhuộm. Cái màu đỏ tan nát hồn ấy thấm vào những tầng mây. Màu của máu! Máu không chảy trên môi, nhưng chảy âm ỉ trong lòng, trong trái tim, trong từng tế bào. Có lẽ, chỉ có một người thấy vậy. Còn người kia thì không….âu cũng vì hắn quá vô tâm và sống vì quá khứ của hắn. Chiều hoàng hôn ấy, những bông hoa anh đào nhuốm màu đỏ bi ai. Từng cánh hoa rơi trên mặt sông in màu đỏ máu, tan nát, héo tàn và yếu đuối.
 
Chiều hoàng hôn ấy, ngày cuối cùng cây anh đào ra hoa, dù vẫn đang là mùa xuân
Chiều hoàng hôn ấy, có một nơi sẽ vĩnh viễn không thể quay trở lại, mà cho dù có quay lại, thì vẫn chỉ có một cái bóng lẻ loi đơn độc in trên mặt đất
Chiều hoàng hôn ấy, có một thứ gì đó rơi, rơi ở trong lòng, rơi ở không trung, vỡ tan thành từng mảnh. Và người ta dẫm đạp nó. Bởi vì nó vô hình!
Chiều hoàng hôn ấy, có một con người nhẫn tâm chà đạp lên một con người yêu thương hắn
Và chiều hoàng hôn ấy, họ xa nhau vĩnh viễn….!
 
…………………………………………………………
 
Ngay ngày hôm sau, Sasuke rời Nhật Bản. Hắn bỏ lại toàn bộ tình thương của quê hương hắn và đến một vùng trời mới, đến một đất nước mới, bắt đầu một cuộc sống mới. Hắn đứng ở sân bay Tokyo, giữa tiếng ồn ào và náo nhiệt ấy, hắn vẫn chả cảm thấy gì cả. Mọi người ai cũng có người thân ra tiễn. Còn mình hắn lại cô độc. Hắn nhếch mép cười. Có hề gì! Chả làm sao cả! Hắn chả cảm thấy có cái gì gọi là buồn, là tiếc nuối, là thương nhớ ở trong lòng cả. Một chút cũng không! Hắn đã quyết định ra đi thì đừng mong quay trở về thêm lần nào nữa. “Chà! Xem ra đây là lần vĩnh biệt với nơi này rồi!”. Hắn nghĩ, và cười. Nụ cười mỉa mang vẻ giễu cợt, dưng dưng tự đắc. Vốn dĩ hắn không buồn, bởi ngay từ đầu cả gia tộc Uchiha đã không đồng ý cho hắn sang Mĩ. Tất nhiên, hắn không muốn bị ràng buộc. Và bỏ ngoài tai tất cả, hắn vẫn quyết định ra đi. Đi thì có làm sao? Hắn chả thiệt cái gì cả! Với lại, hắn sang Mĩ đâu phải để chơi, mà để học 7 năm để thành một luật sư cơ mà! Dù bố mẹ hắn có cấm, cấm nữa thì cũng chỉ thế mà thôi, hắn đi vì mục đích cao cả. Hắn nghĩ là vậy!
 
Sasuke xách vaili và bước vào khu vực hành khách. Hắn nhanh chóng ngồi yên vị trên ghế của mình. Và máy bay, cũng nhanh chóng cất cánh. Cái gì cũng nhanh nhanh, gấp gáp, y như thể một cuộc trốn chạy. Chạy trốn ư? Đôi lông mày hắn khẽ cau lại. Vớ vẩn! Hắn mà chạy trốn? Nực cười, hắn đi chuyến này hoàn toàn không phải để chạy trốn!
 
Sasuke ngả đầu vào chiếc ghế nệm, thiêp thiếp ngủ. Máy bay bay qua cái bãi đất trống bên con sông ngày ấy, bay qua cả cái cây anh đào cố gắng khoe hết sắc xuân của mình để lụi tàn. Sasuke! Nếu ngươi không quá nhẫn tâm, thì ngươi đã có thể nhìn thấy cây anh đào ấy lần cuối! Sasuke! Nếu ngươi không quá vô tình, thì ngươi đã có thể nhìn thấy cô ấy lần cuối! Chỉ cần hắn vươn người ra tấm kính trắng là có thể lờ mờ nhìn thấy cô, thấy cây anh đào. Nhưng hắn lại chọn một giấc ngủ hơn là một cái nhìn ấy
 
                                                             Ano eki ni tsuita kana kimi wa
                                                            Mou boku no kanojo janaku naru
                                                             Sukoshi yukkuri auite
                                                            Kimi wa kotoba sagashiteru
                                                            Saigo made iwanakute ii yo
                                                            Sono kao mireba wakaru kara
                                                            Itsumo machi awaseshiteta kaisatsu ga chikazuku yo
                                                           My everyday boku no tonari de waratteta 
                                                          Feel far away mou nido to ano hi no kimi ni aenai ne
                                                          Lovin you , tsunaideta kimi no te ga
                                                          Lovin you,hanarete yuku
                                                         Lovin you, boku no te wa nukumori wo
                                                        Lovin you, oboeteru no ni 
 
                                                               
                                                            Khi anh đặt chân lên chuyến tàu đó
                                                            Anh đã không còn là người yêu của em nữa
                                                           Bước chầm chậm trên con đường
                                                          Em như đang cố gắng tìm ra điều gì để nói
                                                          Không sao cả khi hai chúng ta yên lặng cho đến khi
                                                                  mọi việc kết thúc
                                                         Vì em có thể hiểu được, khi nhìn vào gương mặt anh
                                                        Điều mà em vẫn luôn  lo sợ đang đến gần
                                                        Mỗi ngày qua em đều tự mỉm cười một mình
                                                        Anh đã rất xa xôi, và em đã không còn có thể gặp lại
                                                                      anh kể từ ngày hôm ấy
                                                       Vẫn yêu anh, yêu bàn tay em đã từng nắm chặt
                                                      Vẫn yêu anh, dường như mỗi ngày lại yêu nhiều hơn
                                                     Vẫn yêu anh, yêu hơi ấm từ bàn tay anh
                                                    Vẫn yêu anh, đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ mãi
 
Phía dưới kia, có một con người đang ngước nhìn lên bầu trời, nhìn cái chấm nhỏ li ti vội vàng vụt qua. Người đó mỉm cười. Nhưng nụ cười mang đầy vẻ bi ai. Những dòng lệ bất giác tuôn trào. Gió thốc tới. Hoa anh đào rơi lả tả, vương vãi trên nền đất lạnh. Và người đó quay mặt bước đi
 
“Vốn dĩ, ngay từ đầu, chúng ta sinh ra đã có những mối ràng buộc nhất định. Nhưng chúng ta không muốn phá vỡ nó, âu cũng vì ta quá yêu thương, không muốn người khác phải ‘đau’. Nhưng thật oan nghiệt, những người ta yêu thương ấy bao giờ cũng làm ta phải ôm một nỗi đau câm lặng, cứ âm ỉ hành hạ, dày vò ta, không cho ta một lối thoát. Những kẻ cắt đứt những mối ràng buộc ấy là những kẻ lạnh lùng, có trái tim băng….nhưng sau cuối bao giờ cũng đau đớn nhất. Còn những kẻ cứ ôm mối dây kia bên mình, cuối cùng cũng tan thành tro bụi….”
 
………………………….
Hai năm sau….
 
Mùa đông tháng 11-nước Mĩ
 
New York mùa này lạnh. Tuyết rơi dày đặc và kín lối đi. Giao thông ách tắc. Ngày nào cũng thấy mấy chiếc xe dọn tuyết cỡ lớn đi lại khắp các con đường. Sasuke nhìn khung cảnh trắng xóa ấy, lòng có chút bực bội khó hiểu. Hắn cúi mặt xuống, hơi ấm từ chiếc khăn len màu nâu sẫm cho hắn chút dễ chịu, nhưng cũng nhanh chóng thoáng qua mà thôi. Sasuke bước đi, những dấu chân in lên mặt tuyết, lõm xuống. Hắn đang có chút gì đó khó chịu.
 
_Sh!!
 
Tiếng rít qua kẽ răng vang lên, từng làn khói mỏng từ miệng hắn bay bay ra ngoài. Sasuke nhìn mọi thứ nơi này, và bỗng dưng hắn thấy nơi này thật nhàm tẻ. Những cây thông đẫm sắc phủ đầy tuyết, thi thoảng lại rơi đến ụp một tảng lớn tướng. Suốt hai bên đường, chả có lấy một cây hoa. À mà hắn đang nghĩ cái quái gì không biết? Mùa này thì hoa nào mà chả phải úa tàn?. Nhưng bất giác, hắn thấy nhớ. Dù suốt hai năm qua, hắn chưa bao giờ nhớ cả! Hắn nhìn lên bầu trời, và chỉ thấy một màu trắng nhờ nhờ. Sasuke nhìn rất lâu. Và bỗng dưng hắn thấy lướt qua mắt mình một màu hồng nhè nhẹ, một cái cây anh đào cổ thụ mọc bên con sông nhỏ, dù là mùa nào  nó cũng cố gắng để nở hoa.
 
Sasuke rùng mình. Không phải vì những cơn gió quá lạnh, ở hai năm bên này, hắn đã dần quen rồi. Hắn chợt thấy giật mình, là bởi một cái gì đó khiến hắn thấy lòng nao nao. Hắn khẽ nhíu mày lại, đôi mắt đen thẳm ánh lên một cảm xúc gì đó khó có thể miêu tả bằng lời. Và hắn thở dài. Những luồng khí trắng đục tỏa ra, bay quanh hắn rồi nhẹ nhàng tan biến. Hắn cúi mặt bước đi
 
Về đến nhà, Sasuke đặt phịch người xuống tấm nệm trắng. Hắn cảm thấy dễ chịu, có lẽ là một chút. Im lặng. Mắt hắn nhìn chăm chăm vào trần nhà. Chả có gì cả! Hắn lại bật dậy, rồi bước thẳng xuống bếp. Sasuke pha cà phê. Mùa này chỉ uống cà phê là thích. Ly cà phê đặc, đen sẫm bốc, khói nghi ngút, sóng sánh trong chiếc cốc bằng sứ. Sasuke đưa nó lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ. Bỗng hắn thấy sao nó đắng vô cùng? Tại sao lại có điều lạ lùng như vậy kia chứ? Hắn vốn rất thích uống cà phê đắng và ghét tất cả những thứ có vị ngọt. Hắn chưa bao giờ than phiền về cà phê hắn pha. Cho dù nó có đắng, đắng nữa thì hắn vẫn thấy ngon. Vậy mà hôm nay, bỗng dưng lại thấy đắng sao? Suốt từ sáng đến giờ, hắn bị sao vậy?
 
_Một ngày tồi tệ!
 
Sasuke bỏ dở ly cà phê, có thể nói là ly cà phê đen đầu tiên trong cuộc đời mà hắn bỏ dở. Hắn bước đến chiếc sô pha bọc nhung màu trứng sáo và ngồi ở đó một lúc lâu. Hai tay hắn đan vào nhau, và hắn bắt đầu suy nghĩ mông lung
 
“Tất cả mọi chuyện kì lạ hôm nay là bắt đầu từ giấc mơ ấy…!”
                             ……………………………………………….
                                    Sasuke! Tuyết rơi rồi kìa!
                                          Ừ! Thì sao?
                                   Bộ cậu không thấy đẹp sao?
                                       Sh! Chả liên quan
                                  Baka!! Suốt ngày cau có! Cười lên nào
                                            Sakura, cậu thôi đi
                                       ………! Hehehe
                                  Đúng là đồ không bình thường!
                        Lè! Tớ không bình thường sao cậu còn yêu?
                                                 ……..!
                                           Hahahaha!
 
                                   ……………………………………………………
 
_Giấc mơ chết tiệt!
 
Sasuke cảm thấy một điều gì đó nao lên ở trong lòng. Khó chịu? Có thật chỉ là khó chịu? Day dứt? Có không? Tiếc nuối? Có không? Sasuke không biết! Và hắn lại nhớ về cả quá khứ. Lời hứa ngày hôm đó, với người quan trọng ấy, hắn không thể quên. Nhưng….quyết định ra đi như vậy liệu có đúng? Sasuke nhìn quanh căn phòng rộng lớn, bất giác cảm thấy bơ vơ. Trong căn phòng lạnh lẽo này, ngoài hắn ra, còn có ai nữa không?....!
 
Và Sasuke bắt đầu thấy 7 năm ở đây là quá dài, quá cô độc với hắn. Tại sao hắn lại từ bỏ những người thân của mình để sống ở đây? Ở một nơi lạnh như thế này? Không ai thân thích! Ban đầu, khi đến đây, hắn công nhận là vui thật, là thích thú thật. Bởi ai cũng tò mò về hắn-một người ngoại quốc, và thấy hứng thú với vẻ lạnh lùng của hắn. Nghiễm nhiên, hắn trở thành hotboy trong mắt đám nữ sinh Đại học Luật. Nhưng cái gì cũng chỉ được lúc ban đầu. Nếu những người thật sự yêu thương ta, họ sẽ không bao giờ thấy ta nhàm chán, dù là ở bất cứ đâu, bất kì nơi nào. Nhưng đối với những người lướt qua ta thì lại hoàn toàn ngược lại. Sasuke! Đáng lẽ ngươi phải nên biết điều đó! Hai năm trôi qua, hắn trở nên lạc lõng ở bất cứ đâu. Người ta không còn thấy hắn thú vị nữa, và người ta cũng đã hết tò mò về hắn. Và đương nhiên, hắn trở nên cô độc trong lớp học, và cũng chả còn là hotboy như ngày nào. Cay nghiệt thật! Giờ hắn mới thấy cái cay đắng của cuôc đời mà đáng lẽ hắn phải biết từ lâu. Khốn nạn thật! Đã không biết bao nhiêu lần hắn thầm rủa trong bụng như vậy khi ngồi ở trong cái lớp học ấy. Và hắn thấy chán! Thấy buồn khổ vì đi bất cứ đâu, hắn cũng chỉ một mình.
 
“Chả lẽ mình phải tiếp tục chịu đựng ở đây thêm 5 năm nữa?” Sasuke thầm nghĩ, và lại nhớ đến lời hứa ngày nào.
 
                        ………………………………………………..
                                 Karin! Khoan đã! Cậu định đi đâu ?
         Sasuke! Hãy sống sao cho đáng mặt nam nhi vào! Cậu không thấy rằng mình đang phí
             hoài tuổi trẻ của mình sao?
                              Ý cậu là gì?
         Hãy trở thành một luật sư! Khi đó hãy về tìm tớ!
               Luật sư ư? Nhưng ít nhất cũng phải mất 7 năm học đại học mới thành luật sư được
       Bởi vậy hãy cố gắng! Hứa đi!
                        ……Ừ! Hứa!
 
                         ……………………………………………………..
Con người mà hắn đã hứa ấy, đã một đi mà không bao giờ trở lại. Không phải là hắn không đi tìm! Hắn đã tìm, tìm suốt trong ba năm mà vẫn không thấy, vẫn bặt vô âm tín. Hắn đã giữ lời hứa của mình, đang thực hiện nó. Nhưng con người ngày ấy liệu có còn nhớ hắn? Sasuke nhếch mép cười, và thấy chua xót tột cùng. Hắn chả nhớ rõ mình đã lao vào bao nhiêu cuộc tình, và đã đá đi bao nhiêu cô gái. Hắn cảm thấy chán nản với tình yêu, và đùa cợt với bất kì ai lại gần hắn.
 
“Cuộc đời chỉ là kiểu cho vay và trả lãi. Ta cho người ta vay mượn tình cảm thì người ta phải trả lãi cho ta gấp đôi, chỉ đơn giản là vậy!”
 
Sasuke quan niệm cuộc đời là vậy. Hắn không biết rằng có những con người sẵn sàng trao cho hắn thương yêu mà không bao giờ mong hắn trả lại cái gì. Hắn cũng không hề biết rằng có những người luôn mòn mỏi mong hắn hạnh phúc và âm thầm làm mọi điều tốt đẹp cho hắn mà chả mong hắn nhớ đến. Hắn vô tình? Hay do cuộc đời đã xô đẩy hắn như vậy?
 
Hắn cười. Trong tiếng cười hình như có cả tiếng khóc. Tiếng cười khản đục và lạc giọng dần. Hắn cười man dại. Hắn bị sao thế này? Quá khứ và hiện tại! Hiện tại và quá khứ, hắn nên chọn cái gì đây?
 
Và hắn tiếp tục gồng mình cố gắng thêm 4 năm nữa! Bốn năm cô độc! Bốn năm không bạn bè người thân! Bốn năm bị người ta nhìn với con mắt khinh bỉ! Bốn năm luôn bị những lời nói mỉa mai cắn xé
 
Và bốn năm ấy cuối cùng cũng kết thúc. Khi cầm bằng đại học trên tay, hắn cảm giác như mình vừa thoát khỏi địa ngục.
 
Nhưng lời hứa năm nào thì chẳng còn! Sasuke choáng váng, hắn cảm thấy mình đã quá ngu ngốc, đã phí hoài 7 năm một cách vô nghĩa hết sức.
 
Và hắn quyết định trở về Nhật Bản
 
Ngày hắn về, là một ngày mùa xuân rất ấm áp. Mọi người ra chào đón hắn, mọi thành viên trong gia tộc đêu cảm phục hắn và thấy tự hào về hắn. Lòng Sasuke như mặt trời bừng sáng sau cơn giông bão. Mọi yêu thương đã ngủ quên bỗng chốc òa ra dữ dội hơn bao giờ hết. Hắn đã khóc, khóc như một đứa con nít và gục đầu vào vai mẹ hắn. Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình nhỏ bé đến vậy! Lần đầu tiên hắn thấy vai mẹ hắn thật ấm áp và là chỗ dựa vững chắc nhất chặn đứng mọi cơn bão cuộc đời.
 
Sasuke về nhà. Mọi thứ vẫn vậy, vẫn y nguyên như  ngày hắn đi. Nhưng hình như, hắn đã quên mất một ai đó. Sasuke vội vã ra cửa, mẹ hắn gọi giật lại:
 
_Sasuke!
 
_Mẹ ơi! Cho con đi đến đây một lát!
 
Đôi mắt mẹ hắn thoáng chút buồn. Sasuke khó hiểu. Mẹ bị sao vậy? Hắn không biết rằng mẹ hắn biết hắn định đi đâu.
 
_Con vào đây tí đã, mẹ cho xem cái này!
 
Giờ thì hắn thấy khó hiểu thật sự. Căn phòng cuối cầu thang kia có gì để hắn xcm đến vậy? Nhưng Sasuke đã lầm!
 
Cánh cửa mở ra. Kí ức chợt vỡ òa. Những kỉ niệm thay nhau hành hạ hắn
 
Những bức ảnh ngập khắp căn phòng. Những bức ảnh ngày hội hanami, ngày lễ Tết, hay đơn giản là những bức ảnh chụp cỏ dại, chụp một cánh đồng hoa đang độ vào mùa, tất cả được để ngay ngắn trên chiếc tủ gỗ nhiều ngăn, lồng khung kính cẩn thận. Và còn có cả những lá thư với những dòng chữ nắn nót được xếp cẩn thận trong chiếc hộp nhỏ đặt dưới chiếc tủ. Sasuke bước lại gần. Đôi mắt như nhòa đi. Và trái tim như bị lỡ nhịp
 
“Mùa xuân đầu tiên không có Sasuke, buồn thật đấy! Sasuke à! Nếu cậu ở đây sẽ thấy pháo hoa đẹp thế nào! Tớ cá thế nào cậu cũng ghen tị với bức ảnh tớ chụp cho coi, hahaha”
 
“Sasuke! Thấy không? Hoa cẩm chướng mà cậu thích đã nở hoa rồi kìa, về đây xem đi Sasuke!”
 
“Sasuke! Cậu ở bên đấy có lạnh không? Nước Mĩ chắc lớn lắm nhỉ, đẹp lắm nhỉ? Thế nên cậu không muốn về đúng không? Nhưng mà mùa đông ở Nhật vẫn là thích nhất. Mau về đi, Sasuke!”
 
                                                            Sasuke….!
                                                                    Sasuke….!
                                                                          Sasuke…..!
 
 
Những tiếng gọi trong tiềm thức chợt ùa về mạnh mẽ, ép nước mắt phải chảy trên mặt. Những tiếng gọi đó trong một thoáng như cô đặc lại trong những bức ảnh. Những tiếng gọi đó trong một phút chợt vỡ òa ra giữa không gian, như thể đã kìm nén rất lâu rồi.
 
Có những thứ ở ngay trước mắt ta, ta lại vội bỏ quên nó. Đến khi tìm lại, có còn không?
Có những thứ không phải bao giờ cũng là mãi mãi!
Có những thứ khi đã mất rồi thì dù có tìm thế nào cũng không bao giờ thấy nữa, bởi vì ta đã vứt bỏ nó rồi!
 
Quá khứ mãi là quá khứ! Ta không được phép quên. Bởi nó nhắc ta nhớ ta đã từng đau như thế nào
 
Hiện tại không bao giờ mãi là hiện tại. Bởi khi ta vứt bỏ nó. Nó đã trở thành quá khứ rồi. Vốn dĩ giữa hiện tại và quá khứ chỉ cách nhau một sợi chỉ mỏng manh
 
Và tương lai, khi ta không còn quá khứ và hiện tại, thì tương lai cũng chỉ là cái đích nhắm đến chứ không còn là mục đích để ta sống!
 
Sasuke không biết, từ khi nào mà hắn đã vứt bỏ hiện tại…!
                                                                  
 Một buổi chiều nắng nhẹ, có một bóng người dổ dài trên mặt đất trống. Người đó đứng trước cây anh đào ngày nào., chăm chú nhìn. Nó đẹp thật, nở hoa ngập cả một khoảng trời. Nhưng nghe nói, kể từ mùa xuân 7 năm trước thì đến tận mùa xuân này, nó mới ra hoa. Hình như là nó đã ngủ quên quá lâu rồi thì phải!
 
Đôi mắt đen thẳm chùng xuống. Nỗi buồn sâu khẽ gợn lên trong đôi mắt ấy, nhưng sâu tận tâm can. Người đó bước lại gần phía gốc cây anh đào. Những ngọn cỏ non đã mọc lên thật tươi tốt. Chúng khẽ vờn quanh chân. Người đó ngồi xuống, vuốt nhẹ khuôn mặt trên tấm mộ.
 
_Chào Sakura! Tớ về rồi đây
 
Khuôn mặt ấy vẫn tươi tắn như ngày nào. Vẫn nở nụ cười hạnh phúc. Nhưng không biết trong lòng có thực hạnh phúc không?
 
_Tại sao cậu không đợi tớ hả Sakura?
 
Gió thổi qua, hoa anh đào rơi, vương trên nấm mồ, và trên người kẻ đang chực khóc.
 
_Đã quá muộn rồi phải không…?
 
Gió vờn đám cỏ, đâu đây có tiếng cười ngân nga, rồi vụt tan biến.
 
  Chiều hoàng hôn ấy, có một nơi sẽ vĩnh viễn không thể quay trở lại, mà cho dù có quay lại, thì vẫn chỉ có một cái bóng lẻ loi đơn độc in trên mặt đất….
 
“Chạy, chạy mãi….và không bao giờ có thể quay trở lại được nữa”
 
                                                                 End!
                                                            

Chữ ký của hayuri kirino

5/9/2013, 8:30 pm
Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat14
Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat19Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat21Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat22
Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat11†..::The♥Wind::..†Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat13
Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat15Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat17Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat18
.: NVFCer :.†..::The♥Wind::..† 
http://rank.naru.to/anbuakat.swf
Hoàn Thành NV : NV S
Ryo : 8219
Tổng số bài gửi : 1885
Ngày tham gia : 27/04/2012
Status : Xin lồi vì cuối cùng vẫn chưa thay đổi được thế giới này.
Được Cảm Ơn : 354

Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku)

AAAAAAAAAAAAAAA
Hay quá đi à ^^  . Nhưng mà tui thích SasuNaru cơ :'(

Chữ ký của †..::The♥Wind::..†

5/9/2013, 9:14 pm
Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat14
Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat19Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat21Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat22
Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat11hayuri kirinoRun,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat13
Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat15Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat17Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat18
.: NVFCer :.hayuri kirino 
http://rank.naru.to/geninkumo.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 1139
Tổng số bài gửi : 347
Ngày tham gia : 28/11/2011
Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Được Cảm Ơn : 79

Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku)

†..::The♥Wind::..† đã viết:
AAAAAAAAAAAAAAA
Hay quá đi à ^^  . Nhưng mà tui thích SasuNaru cơ :'(
thanh kiu lão =)) nhưng mà tui ko viết cặp đấy Suspect

Chữ ký của hayuri kirino

Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat14
Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat19Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat21Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat22
Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat11Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat13
Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat15Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat17Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bgavat18
.: NVFCer :.Sponsored content 

Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku)

Chữ ký của Sponsored content


Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang

Similar topics

+
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Naruto Vietnamese Fan Club :: CHUYÊN MỤC NARUTO :: Fanfic Naruto-
Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Botmai10Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Botmai11
Run,run away...and never comback (oneshot SasuSaku) Bot0211
NARUTOFC.COM
NVFC Official Vietnam Fan Site.
Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed
Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox
BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên.
Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]
   
Create a forum on Forumotion | Nghệ thuật | Mangas | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất