Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Được Cảm Ơn : 79
Tiêu đề: oneshot Neji Tenten: Họa Tâm
Họa tâm
_Author: Kirino_chan
_Disclaimer: Các nhân vật trong tác phẩm này đều không thuộc về tôi mà thuộc về Kishimoto-sensei.
_Rating: 14+
_Paring: NejiTenten
_Status: hoàn thành.
_Notes: Ai muốn đưa nó đi chỗ khác cứ việc, không cần phải xin phép, chỉ cần giữ nguyên bản gốc và dẫn nguồn là NVFC là ổn; lời bài hát không phải do au nghĩ ra, lấy tên là “Họa tâm” nhưng au sẽ lấy cả lời của bài “họa tâm” và “tam thốn thiên đường” nữa
_Summary: “…Những thứ thuộc về thế giới này sao mà lắm sắc màu đến thế. Đôi mắt nâu nhỏ bé của cô thì làm sao có thể thấy cho kì hết được đây, trong khi chính cô còn cảm thấy mọi thứ trước mắt là những thứ vô sắc, còn tự cảm thấy bản thân là một kẻ vô cảm. Một họa sĩ thì nên vẽ những gì? Có phải chỉ là nguệch ngoạc vài nét cho xong? Có phải chỉ là bôi lên giấy vài chấm, tô vài màu cho sặc sỡ là đủ? Không! Không phải là như thế! Họa sĩ còn cần có một thứ khác nữa….”
…….*………..*…………..*……………
Part 1
_Tenten, cháu định đi đâu đây?-giọng người đàn ông trung tuổi vang lên đầy lo lắng và có chút bất lực
_Cháu…sẽ đến những nơi mà cháu muốn!-cô đáp, mắt hướng về phía bầu trời vẩn đục
_Cháu đã bao giờ tính đến chuyện trở về chưa?-người đàn ông dường như đang cố gắng làm một điều gì đó giúp ích cho đứa cháu nhỏ tội nghiệp.
“Trở về ư?” cô cười nhẹ khi nghĩ đến hai từ ấy. Cô đi chuyến này đâu có muốn mong được trở về, mà cho dù có thế đi chăng nữa thì cô còn về cái nơi này làm quái gì.
_Cháu đã tính cả rồi!-cô đáp bâng quơ, gọi là có. Thực ra, đầu óc cô lúc này đâu nghĩ được mấy thứ như thế nữa. Cô chỉ muốn đi thôi. Đúng rồi! Phải đi thôi, càng nhanh càng tốt. Cô cần phải rời khỏi chỗ này.
Người đàn ông hình như không còn muốn níu kéo gì thêm nữa, mà thực ra thì cho dù có muốn, ông cũng đâu có thể làm được gì. Đành buông một tiếng thở dài não nề, cho hơi khói thuốc lá bay bay từng sợi theo làn gió, ông nhắm mắt như thể đang cố gắng nuốt một cái gì đó đang trào lên ở cổ. “Cái gì đến rồi cũng sẽ phải đến thôi, gượng ép mà làm gì!” ông nghĩ và ngắm nhìn cô cháu gái yêu quý của mình. Ngắm thật lâu, ông muốn từng đường nét, từng hình ảnh về cháu gái mình khắc sâu mãi vào tận trong lòng. “Nó đi chuyến này, tức là muốn rời xa ta, không muốn gây khó dễ cho ta, người như nó, có bao giờ tính đến chuyện trở về đâu” ông thấy mắt mình cay xè khi nghĩ như thế. Ông đành ngậm ngùi nói gọn một câu rồi vội quay mặt đi:
_Thôi, cháu đi đi, mạnh giỏi nhé!
Cô còn muốn nán lại thêm chút nữa, một chút nữa thôi. Cô muốn ôm lấy người bác già của mình, để không bao giờ quên ông. Nhưng mà, không hiểu sao đôi chân lại cứ vô thức bước đi. Lạnh lùng quá! Có lẽ cô sợ, sợ rằng nếu làm thế, cô không còn cơ hội mà dứt tình ra đi nữa. Và có thể cũng là vì, cô sợ sự dày vò của tội lỗi bào mòn trái tim mình những ngày sau đó nữa.
Gió lạnh hiu hắt. Con đường xế chiều oằn mình chịu nỗi cô đơn dày xéo, nó ngả màu xám xịt, không biết do lạnh, hay do trái tim nó đã chết. Gió từng chập thổi, lá cây tan tác lìa cành từng chiếc một. Bóng mây xam xám từ từ di chuyển, ôm gọn những ngôi nhà hai tầng thẳng tắp vào lòng. Xám! Tất cả chỉ là một màu xám cô đặc giữa không gian vốn đã lạnh nay lại càng lạnh hơn.
Cái bóng nhỏ bé xách va-li cứ mờ dần trong chiều chớm đông. Sau vài phút xúc động, ông mới có thể quay lại mà ngắm nhìn nốt những hình ảnh cuối cùng còn sót lại của cháu ông. Nhìn nó cô đơn một mình đến tội nghiệp, nước mắt ông đã trào ra lúc nào không hay. Đôi mắt mờ đục đỏ hoen.
“Mỗi con người đều có một con đường riêng, muốn níu giữ mà sao quá khó khăn. Thôi thì cứ để cho nó tự bước đi trên con đường nó chọn. Dù sướng hay khổ, vui hay buồn, nó cũng đành phải chịu. Ta đành bất lực!”
Đến khi cái bóng đã khuất, ông lão mới từ từ lê cái thân già vào trong ngôi nhà của mình. Cánh cửa đóng nhẹ, không gian lại tĩnh mịch y như lúc chưa hề có cuộc chia tay của hai bác cháu.
………*……….*………………..*……………*……………
Sân ga Odakyuu….
Tiết trời chớm đông u ám, gió nhẹ nhưng cũng đủ làm giá buốt xúc giác con người. Sân ga có vẻ vắng người. Cũng phải, xế chiều rồi, mọi người thường chả ai chọn đi tàu vào thời điểm này mà họ thường chọn những buổi sáng sớm để đi. Bởi vậy mà sân ga hiu hắt hẳn. Tenten nhìn khắp một lượt, cô chỉ thấy những khuôn mặt thờ ơ, hiếm lắm mới thấy một đứa trẻ con nhìn cô với ánh mắt tò mò. Thở dài, Tenten đứng lặng người. Một cảm xúc rất kì lạ ập đến trong cô, một thứ gì đó khó có thể gọi tên.
“Mình đang mong chờ điều gì đây?” Tenten nghĩ và đôi mắt chợt thoáng buồn. Cô đã không còn là trẻ con nữa, đã thôi tin vào những câu chuyện cổ tích xa xưa, càng không còn tin vào điều kì diệu nữa. “Những thứ mình càng mong muốn thì lại càng không bao giờ xảy ra”-đó chính là điều mà 20 năm tồn tại, cô đã đúc kết được. Thế giới này vốn dĩ không đơn giản như con người tưởng tượng, không hoàn toàn phụ thuộc vào con người, càng không bao giờ là thứ để cho con người quyết định. Trái lại, chính con người mới phải lệ thuộc vào những cái gọi là hữu hình ấy. Cũng giống như khi vẽ một bức tranh, nhìn thoáng qua thì người ta tưởng tranh vẽ được hay không là phụ thuộc vào người họa sĩ. Sai! Sai hoàn toàn! Chính người họa sĩ mới phải phụ thuộc vào cảnh vật mà vẽ nên bức tranh ấy. Thế cho nên, chả có cái gì trên cuộc đời này là hoàn toàn do ta nắm giữ, kể cả sinh mệnh của chính bản thân ta.
Cô biết việc chờ đợi là vô ích. Có lẽ không nên chờ nữa, cậu ấy sẽ không đến đâu. Cô có quyền gì mà mong chờ người ta sẽ đến tiễn cô đây? Cô là cái gì đối với người ta chứ? Ngay cả hai từ “bạn bè” mà bấy lâu nay họ có được, cô còn không chắc, huống hồ…..
Cô chợt bật cười. Thật là quá ngu ngốc! Cậu và cô, vốn dĩ đã bước trên hai con đường khác nhau, không có lối rẽ mà gặp lại. Hai con đường ấy sao mà dài đến thế, mênh mông đến thế? Nó thẳng tắp không hề có điểm giao nhau-hai đường thẳng song song!
“Xình xịch…..xình xịch….”
Tàu đã đến nơi rồi. Nó dừng lại chầm chậm. Cô gạt bỏ mọi suy nghĩ mông lung ấy ra khỏi đầu và bước lên tàu. Cô quay mặt lại, như thể tìm chút hi vọng mong manh mà tuyệt nhiên không thấy – “tranh đã xé làm hai rồi, sao có thể trở về nguyên vẹn như trước”-rồi lại lẳng lặng quay đầu bước tiếp.
Đặt va-li lên toa để hành lí xong xuôi, cô ngồi xuống ghế, mắt hướng ra khung cảnh sau tấm kính trắng. Chớm đông mà sao cảnh vật lại xám xịt thế kia? Không có chút sinh khí nào cả. Dường như tất cả đều muốn trốn chạy mọi thứ, đều muốn ngủ một giấc dài thiên thu. “Trốn chạy ư?”-cô cười nhẹ-“thật ra thì mình cũng đang trốn chạy đấy chứ”
Dừng chân nơi đây không dám bước tiếp
Để bi thương chẳng cách nào hiện diện
Đúng rồi, cô phải trốn chạy thôi. Không có ai bắt buộc cô, cô không phải tội phạm, không phải kẻ bị truy nã, nhưng cô cần chạy trốn hơn ai hết. Cô cần đi khỏi nơi này, cần thoát ra những thứ tình cảm hỗn độn như một mớ bòng bong mà cô không biết nó xuất phát từ đâu, nó kết thúc ở chỗ nào. “Đã không có điểm kết thúc, thôi thì mình đành tự kết thúc nó vậy” –cô nghĩ như thế. Dù trái tim đau lắm, nhưng cũng chẳng là gì đối với cô. Đau ư? Cô cảm thấy tức cười khi gọi những cảm giác đó là đau. Nếu nó được người đời đặt tên là “đau” thì Tenten, cô đã đau bao nhiêu lần rồi? Cô chỉ im lặng, mắt hướng về phía cửa kính trắng. Cảnh vật lùi xa dần trước mắt cô. Phải tạm biệt thôi, đúng rồi, phải tạm biệt nơi này thôi-nơi mà cô đã 20 năm gắn bó, nơi mà có lẽ cô sẽ không bao giờ nghĩ mình phải từ bỏ để mà ra đi. Nhưng cuộc đời mấy ai được như mình mong muốn. Cô phải cho kí ức ngủ quên cùng quá khứ của mình. Những quá khứ đau thương mà cô không muốn nhắc lại nữa
Năm 7 tuổi, cô nguệch ngoạc vẽ chân dung mẹ mình. Đó là bức tranh đầu tiên trong cuộc đời họa sĩ của cô. Nhưng ai ngờ, hai tháng sau, mẹ cô đột nhiên qua đời. Bà ra đi trong một ngày mùa xuân êm dịu, hôm đó, bà ngồi mãi bên cửa sổ ngắm hoa anh đào rơi rồi bay cùng thiên sứ lên bầu trời ngập sắc hồng kia, mãi mãi không bao giờ quay trở về nữa. Đó thực sự là cú sốc đối với cô. Cô cầm bức tranh vẽ mẹ trên tay, mắt đờ đẫn nhìn người đang nằm trước mặt. Nước mắt vô thức rơi xuốn đôi mắt người mẹ trong tranh, biến khuôn mặt vui vẻ thành một khuôn mặt đau buồn với những giọt nước mắt ướt thẫm giấy. Rồi thời gian cũng qua đi, đau thương cũng nguôi ngoai phần nào. Đến năm 14 tuổi, cô lại tiếp tục vẽ bước tranh thứ 2. Bức tranh ấy vẽ hai cha con cô đang đứng trên cầu, cười thật tươi, đằng sau là dải sông xanh phẳng lặng, lấp lánh ánh bạc. Thế rồi ba tuần sau, cha cô nhảy sông tự tử. Đau đớn, suy sụp, cô hoàn toàn từ bỏ vẽ tranh.
Cô cứ nghĩ là do cô, tất cả là do lỗi của cô. Nhưng không phải, tất cả là tại ý trời đã định, khó mà tránh khỏi. Cha mẹ cô mắc nợ. Mẹ cô bị ung thư từ lâu, để có tiền chạy chữa, cha cô đã phải vay một khoản tiền lớn. Thế rồi khoản tiền đó cứ lớn dần, lớn dần lên, cha cô không thể trả được, đành bán ngôi nhà để trả rồi tự tử. Đúng là, trời ép con người phải chết. Nhưng cô không hiểu, thực sự không hiểu, tại sao ông trời lại quá tàn nhẫn như thế? Tại sao lại để cha mẹ cô ra đi khi cô vẽ xong những bức tranh yêu thương ấy? Để rồi giờ đây cô phải ôm nỗi ân hận suốt cuộc đời. Người họa sĩ còn lại gì khi mà những tác phẩm của mình lại khiến những người yêu thương phải chết? Họa, vốn không chỉ là họa, mà nó còn ẩn chứa nhiều thứ khác nữa.
Nhưng những thứ đó là gì thì ngày đó cô không sao hiểu nổi. Cô đã dành 6 năm học vẽ bên người bác già của mình. Ông ấy thực là người tốt. Chính ông đã nuôi cô, coi cô như con đẻ suốt 6 năm đó. Những tưởng, cuộc sống của cô sẽ cứ thế qua đi. Cô sẽ có thể an nhàn mà ngồi vẽ tranh hết ngày này qua ngày khác. Nhưng không….
“Cuộc đời lắm toan tính, con người lắm khuôn mặt” cô đã biết thế nào gọi là bản tính con người. Những kẻ vốn đã ích kỉ thì sẽ không bao giờ biết quan tâm đến người khác. Cũng giống như một tên họa sĩ nghiệp dư, cứ khăng khăng cho rằng màu vàng là màu vàng, màu xanh dương là màu xanh dương, hai màu ấy mà trộn với nhau sẽ ra được cái gì. Nhưng tên ngu xuẩn ấy không hiểu rằng, có những thứ kì diệu xảy ra mà hắn không bao giờ khám phá được, âu cũng là vì cái ích kỉ quá lớn trong hắn. Con người cũng vậy thôi. Cô những tưởng sẽ được sống yên bình, cho đến một ngày, hai người con của ông bác già trở về, họ ghét bỏ cô chẳng vì những nguyên do gì cả. Và tất nhiên, cô không bao giờ muốn bác già phải khó xử. Ra đi, thực tình mà nói, cô cũng day dứt lắm. Bởi cô nghĩ, mình còn chưa làm được gì cho bác ấy, chưa trả cho hết công lao bác nuôi dưỡng mình 6 năm trời.
“Thôi thì đành tạ lỗi với ân nhân, nếu có kiếp sau chắc chắn sẽ đền đáp” cô đã tự khắc sâu vào lòng như thế, tuyệt đối không bao giờ quên.
Khẽ thở dài một tiếng, Tenten ngả người vào tấm đệm trên lưng ghế. Đôi mắt cô chùng xuống, thẫn thờ. Cô liếc nhìn những người xung quanh. “Hờ hững” –tự nhiên trong đầu cô hiện lên hai từ đó. Chẳng có ai đang thức, họ đều ngủ cả, có lẽ vì không muốn sự mệt mỏi và cái lạnh đánh gục. Vẫn có vài người thức, nói là thức nhưng họ cũng nửa tỉnh nửa mê. Chỉ còn có cô. Lại cười-cái cười giả tạo hết sức, có lẽ không khóc được nên cô mới phải cố cười. “Dù đi đến đâu, làm gì, hình như chỉ có mình là cô độc”-cô nghĩ và khóe mắt đã đỏ lên. Tenten vội quay đi, chớp chớp mắt nhìn xuống cái túi xách nhỏ, hình như cô đang cố kìm nén cảm xúc trong lòng. Và….tay cô chợt chạm vào một thứ gì đó cứng cứng trong túi. Ngạc nhiên, Tenten lôi nó ra.
“Tóc….tóc”
Từng giọt nước mắt rơi xuống tấm kính trong suốt trên khung lồng.
“Ngu ngốc! Tại sao mình lại đem nó theo chứ?” Tenten nghĩ và cố cười-nụ cười méo xệch trông đến tội nghiệp.
Đã bao lần muốn quên đi, đã bao lần muốn chôn chặt tất cả trong quá khứ, vậy mà thói quen vẫn không thể thay đổi. Hoặc là…chỉ có người ta thay đổi, còn cô thì không.
Trong tấm kính, có hình một cô gái mặc kimono trắng điểm những đóa cẩm tú cầu xanh dương,tóc đen búi tó hai bên, tay cầm kẹo bông, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười đứng bên cạnh một chàng trai tóc den dài, mắt bàng bạc màu tuyết, cũng mặc kimono nhưng là màu nâu. Cả hai đều đang cười, đó là những nụ cười thật.
Người trong hình thì đang cười, còn người nhìn bức hình đó sao mắt nhòa lệ? Tenten vội lau những giọt nước mắt đang trào ra, cố hít thở thật sâu rồi thở ra như để trút bỏ hết muộn phiền. Nhưng, nét u buồn vẫn không hề tiêu tan trên gương mặt cô.
“Thời gian sao mà trôi nhanh quá, phải không hả Neji?” cô nghĩ và một lần nữa, cô lại phải kìm nén không cho nước mắt tiếp tục tràn ra. Phải rồi! thời gian đúng là một thứ đáng sợ. Mới cách đây 3 năm, cô và cậu còn vui cười bên nhau, còn cùng nhau đi xem pháo hoa và lễ hội hanami. Vậy mà 3 năm sau, đôi người đôi ngả. Cô cũng không hiểu vì lí do gì mà giữa cả hai có bức tường ngăn cách lớn đến như thế. Họ đã là những người bạn tốt của nhau suốt 10 năm qua. Từ năm lên 10, cô và cậu đã gắn bó như hình với bóng. Cô đã mơ ước về một ngày bình yên, có thể mãi mãi bước đi bên cạnh cậu. Cô đã mong chờ đến một ngày được nghe thấy tiếng chuông giáo đường. Vậy mà…
“Đáng lẽ không nên hi vọng nhiều, chỉ càng thêm thất vọng mà thôi. Ngày đó mình nghĩ gì chứ? Nghĩ gì mà có thể mong được ‘hạnh phúc’ như thế? Mình và cậu ấy, vốn dĩ đã quá khác biệt rồi!” cô thầm nghĩ, đầu tựa vào cửa kính tàu hỏa.
Phải rồi! Khoảng cách giữa cô và cậu quá lớn. Cậu là con trai độc nhất của danh gia Hyuga. Còn cô…cô chỉ là kẻ đã mất tất cả thôi. Cô có hi vọng gì mà mong được trèo cao như thế? Cô, cuối cùng cũng chỉ là một họa sĩ quèn, cả đời chẳng vẽ nổi một bức tranh vừa ý. Dù giới chuyên môn đánh giá cao cô, dù người ta có ca ngợi tranh cô vẽ như thế nào đi nữa thì cô vẫn cảm thấy tất cả chỉ là những thứ bỏ đi. Tranh cô vẽ, vốn không hề có cái gọi là “họa”. Tại sao? Chính cô còn không biết. Và cô tự hỏi, đến bao giờ, cô mới tìm ra điều mà tranh vẽ của mình không có. 1 năm? 3 năm? 10 năm? Hay là cả đời này cô cũng mãi mãi không tìm ra? Rốt cuộc, nó là cái gì mới được chứ? Có phải là những thứ hữu hình trong thế giới này? Chúng…quả thực rất nhiều màu. Những thứ thuộc về thế giới này sao mà lắm sắc màu đến thế. Đôi mắt nâu nhỏ bé của cô thì làm sao có thể thấy cho kì hết được đây, trong khi chính cô còn cảm thấy mọi thứ trước mắt là những thứ vô sắc, còn tự cảm thấy bản thân là một kẻ vô cảm. Một họa sĩ thì nên vẽ những gì? Có phải chỉ là nguệch ngoạc vài nét cho xong? Có phải chỉ là bôi lên giấy vài chấm, tô vài màu cho sặc sỡ là đủ? Không! Không phải là như thế! Họa sĩ còn cần có một thứ khác nữa.
“Thứ khác đó, có lẽ là thứ mà con người không bao giờ nhận ra, hoặc có nhận ra cũng ngoảnh mặt làm ngơ”-cô chỉ có thể nghĩ thế, bởi cái “thứ khác biệt” đó, cô không tài nào đặt nổi tên cho nó.
Tenten nghĩ ngợi hồi lâu, mắt đã díp lại. Cô cứ thể ngủ thiếp đi, mặc tiếng tàu xình xịch bên tai.
“Có lẽ, đây sẽ là chuyến tàu cuối của mình”-những suy nghĩ cuối cùng cũng dứt bỏ cô, cũng chịu buông tha cho cô trước khi nó vang lên một câu lạnh lùng.
Nhưng….tất cả vẫn chỉ bắt đầu bằng “có lẽ”. Có nhiều thứ, chính bản thân con người cũng không bao giờ ngờ đến được, kể cả sự thay đổi của chính mình.
19/1/2013, 12:12 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 824
Tổng số bài gửi : 468
Ngày tham gia : 08/03/2011
Status : chinh phục ước mơ
Được Cảm Ơn : 47
Tiêu đề: Re: oneshot Neji Tenten: Họa Tâm
fic này kết thúc buồn nhưng vẫn hứa hẹn 1 điều gì đó ở phía trước, có thể là hi vọng thay đổi cuộc đời chăng!!!
20/1/2013, 10:59 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1139
Tổng số bài gửi : 347
Ngày tham gia : 28/11/2011
Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Được Cảm Ơn : 79
Tiêu đề: Re: oneshot Neji Tenten: Họa Tâm
ninjafan.tran đã viết:
fic này kết thúc buồn nhưng vẫn hứa hẹn 1 điều gì đó ở phía trước, có thể là hi vọng thay đổi cuộc đời chăng!!!
đã kết thúc đâu bạn , đây mới là part 1 mà ^^! part 2 mới là part cuối =)) mọi người ráng đợi nha
20/1/2013, 2:15 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 824
Tổng số bài gửi : 468
Ngày tham gia : 08/03/2011
Status : chinh phục ước mơ
Được Cảm Ơn : 47
Tiêu đề: Re: oneshot Neji Tenten: Họa Tâm
nhanh chút nhé. Cả cái này và cái Luân hồi nữa nhá
8/2/2013, 9:09 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1139
Tổng số bài gửi : 347
Ngày tham gia : 28/11/2011
Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Tiếng nhạc phát ra nhè nhẹ, du dương, tan vào trong không khí, tan vào trong hơi sương giữa trời tuyết lạnh. Đôi mắt cô gái hờ hững nhìn cảnh vật trước mắt, đôi chân vẫn bước đi vô hồn. Tuyết rơi mỗi ngày một nhiều, tuyết phủ trắng xóa mặt đất. Những bông tuyết nhỏ phủ lên áo cô. Chiếc mũ áo khoác che gần hết khuôn mặt cô gái đang dần lốm đốm vệt tuyết trắng. Đôi hearphone đen cắm chặt vào tai, dường như Tenten đang trốn tránh mọi thứ. Cũng phải thôi, hiện thực luôn là thứ phũ phàng và vô cùng tàn khốc, dù cô có muốn chối bỏ cũng sao có thể, đành phải chấp nhận nó thôi, đúng không?....!
Tokyo tháng 11, trời tuyết lạnh và gió sương. Con người khó mà thở nổi trong cái không khí giá buốt này, lạnh thấu xương! Con đường đi ngập trong tuyết. Tưởng chừng như mọi sự sống đề đã tắt thở, mọi hành động đều đã bị dừng lại không lí do. Người người vội vã trở về nhà. Người người lướt đến và đi một cách lặng lẽ. Tenten vẫn bước đi, quả thực chính cô cũng không biết mình sẽ đến đâu
“Liệu sau màn tuyết kia, có cầu vồng không?” Tenten đưa đôi mắt nâu nhìn xa xăm vào khung trời trước mặt. Chỉ một màu trắng! Chỉ một màu tuyết! Làm sao mà có thể xuất hiện cầu vồng vào thời điểm này chứ? Tenten ngẩn người ra một lúc, bỗng cô thấy bản thân mình thực quá nực cười. Đã tự hứa sẽ quên đi, đã tự hứa sẽ không bao giờ nhớ đến nữa, vậy mà bản thân vẫn không thể kiểm soát được là sao? Những ngày được ngắm cầu vồng cùng cậu ấy đã qua đi rất lâu rồi, đâu còn có thể trở lại nữa. Những tháng ngày hạnh phúc ấy tựa như cát trong lòng bàn tay, đến cuối cùng cũng tan vào gió mà trở về với sa mạc. Tenten bỗng cảm thấy hụt hẫng. Cười nhẹ, cô lại tiếp tục bước đi.
Không nhìn nữa…
ánh sáng của vầng thái dương nhuộm màu mây
chẳng tìm nữa….
Thiên đường đã hẹn ước…
“Cầu vồng….vốn đã tắt từ lâu rồi, nó đã tan biến cùng với ‘tôi’ của những ngày xưa”
Gió thốc đến. Lạnh buốt! Những hạt tuyết bay bay, vạt áo nâu lùa theo chiều gió cuốn.
……………………………………………
Khu triển lãm nghệ thuật…..
Cả một tòa nhà rộng lớn đều được trưng bày toàn những bức tranh tuyệt mĩ. Trên các bức tường trắng mịn, từng bức tranh được lồng khung gỗ, treo một cách rất cẩn thận. Khách khứa ra vào tấp nập. Nhìn thoáng qua, ta cũng đủ thấy họ là những người am hiểu nghệ thuật, những nhà báo hàng đầu. Những người đó đang chăm chú nhìn những bức tranh, ngắm từng nét vẽ, và không ít người ồ lên kinh ngạc hay tấm tắc khen ngợi.
Cô bước vào cửa lặng lẽ. Mọi người không ai nhận ra cô trong bộ đồ giản dị: áo khoác nâu, đội mũ trùm đầu, quần bò bó. Cô thấy rất thoải mái bởi ngay từ khi quyết định đến đây, cô đã không muốn gây sự chú ý, cô chỉ muốn được nghe những lời nhận xét từ tận đáy lòng của các vị khách.
Tenten bước lại gần nơi mọi người đang đứng. Vẫn là những câu nói quen thuộc:
_Ồ, nữ họa sĩ Tenten càng ngày càng giỏi!
_Tranh cô ấy vẽ thật không chê vào đâu được!
_Tuyệt, tuyệt lắm!
“Tầm phào!” Tenten ngám ngẩm nghĩ. Cô đã nghe những lời đó đến phát ngán rồi, đến nhàm cả tai rồi và thực sự là cô không muốn nghe thêm nữa. Chẳng lẽ mục đích cô đến đây lại chỉ để nghe những lời đó hay sao? Nếu thế thì cô đang phí phạm thời gian của mình. Tenten ngước mắt nhìn bức tranh trước mặt. Đó là hình chân dung người phụ nữ Châu Âu với mái tóc vàng óng, đôi mắt hút hồn và nụ cười tỏa nắng. Cô vẽ người đàn bà này trong lúc ngái ngủ, cô cũng chả hình dung gì nhiều, cứ tiện tay mà vẽ. Cô vẽ một cách vô thức như một cái máy không chút cảm xúc. Chẳng lẽ cả cuộc đời họa sĩ lại chỉ có mỗi việc ngồi ở nhà vẽ tranh, pha màu, dập khuôn màu sắc và những ý nghĩ thôi sao? Tầm thường, thực quá tầm thường! Cái cô muốn không phải là thế! Cái cô muốn tìm thực sự không phải là thế! Nó…là một thứ gì đó khác cơ! Cô tự hỏi rằng, tại sao những người kia lại không nhìn ra điều đó? Tại sao họ là những người trong giới chuyên môn đã nhiều năm mà không nhận ra nụ cười giả tạo trên khuôn mặt tươi đẹp trát đầy phấn trong bức tranh kia? Nếu như vậy, nếu không ai nhận ra thì chả phải cô cũng đang tốn công vô ích sao?
Thờ dài não nề, Tenten đang định quay đầu bước đi thì bỗng, một giọng khàn khàn phát ra khe khẽ:
_Bức tranh này…. quá tầm thường!
Tenten quay đầu lại. Đôi mắt nâu ánh lên những tia sáng long lanh, như thể cô đã tìm được ánh mặt trời giữa buổi tuyết lạnh. Cố gắng đi lách qua dòng người mỗi lúc đổ về một đông, Tenten cố gắng tìm kiếm chủ nhân của giọng nói ban nãy. Và, trong một phút, Tenten bỗng thấy mắt mình hoa lên bởi ánh sáng lóe lên không ngớt từ những chiếc máy ảnh. Cô lập tức choạng vạng va vào một ông lão đã già. Tenten vội vàng đứng thẳng người lại, mũi cô còn vương mùi thuốc lá đâu đây.
Trước mặt cô là một ông lão đầu đã bạc gần hết, ăn mặc giản dị, miệng ngậm chiếc tẩu gỗ. Ông mỉm cười hiền hậu với cô. Cô vội nói:
_A, cháu xin lỗi vì đã va vào ông
Ông lão cười, đáp:
_Không sao cháu ạ!
Đôi mắt mờ đục của ông nhìn cô một lúc rồi bỗng, ông mỉm cười đầy ẩn ý. Không có một điều gì có thể qua khỏi đôi mắt của người từng trải. Ông lão chống gậy, khập khiễng bước lại gần cô và nói:
_Có phải…cháu đang có một mối lo nghĩ về hội họa không sao dứt được?
Tenten tròn mắt, cô ngạc nhiên đến độ đứng chôn chân tại chỗ. Mãi một lúc sau, cô mới ấp úng:
_Sa…sao….sao ông biết?
_Haha, không có gì có thể qua mắt ta được, cháu hãy theo ta!
Nói rồi ông quay người bước đi mà không cần để ý xem Tenten có đồng ý không. Bởi ông biết, chắc chắn cô sẽ đi theo ông. Ông còn biết rằng, cô gái này không giống như những cô gái bình thường khác, dù cô vẫn không hề nói gì với ông về bản thân mình. Và quả như ông lão đã nghĩ, Tenten đã lách người qua đám đông mà vội vã bước theo ông.
Hai ông cháu bước ra khỏi tòa nhà bằng lối cửa sau. Tenten bước lại gần ông lão và hỏi:
_Rốt cuộc, ông muốn cháu đi đâu vậy?
Ông lão chỉ im lặng và mỉm cười.
“Xem ra ông muốn mình phải đến được nơi ông nói rồi!” nghĩ vậy, Tenten chỉ còn biết im lặng mà bước theo.
Họ đi đến một cây cầu nhỏ. Tuyết đã phủ trắng tất cả. Cuối cùng, ông lão cũng dừng lại.
_Ông muốn cho cháu xem cái gì ở đây vậy?-Tenten hỏi, lòng không giấu nổi sự tò mò.
Ông đứng lặng trên cầu, mắt hướng về phía bầu trời nhỏ bé sau những nóc nhà cao tầng. Ông đáp:
_Cháu…đã từng nghĩ nghệ thuật là gì chưa?
Tenten sững người trong giây lát. Phải, nghệ thuật là gì? Nó là cái gì đối với cô? Nó rốt cuộc có phải chỉ là những màu sắc rực rỡ? Hay là những nét nguệch ngoạc cho xong? Cô không đáp. Cô thực sự không biết nên trả lời thế nào, bởi bây giờ chính cô cũng đang rối bời trong một mớ suy nghĩ chả đâu vào đâu.
Ông lão nhìn cô và cười nhẹ. Ông biết thể nào cô cũng im lặng. Vậy là ông đoán không sai.
_Cháu…chính là cô nữ họa sĩ trẻ tài năng mà báo chí đã nói đúng không?
_Tại….tại sao ông biết? Cháu còn chưa nói gì- lần này, Tenten không thể ngạc nhiên hơn được nữa. Cô thực sự cảm thấy người trước mặt như đã nhìn thấu tâm can mình, nhìn thấy cả những điều mình chưa kịp nói.
_Vậy là đúng rồi!-ông lão cười đắc chí-…cuối cùng cái thân già này cũng đã tìm được kẻ đồng cảm…Đúng là trời không phụ lòng người!
Tenten ngơ ra, cô thực sự không hiểu được những gì ông đang nói. Nhưng khi nghe cái từ “đồng cảm”, cô chợt bật cười và đáp:
_Hahaha, ông nhầm rồi, cháu sao có thể đồng cảm với ông được cơ chứ!
Ông lại đưa đôi mắt đã ngả màu của mình nhìn cô. Một thoáng trôi qua, tuyết đã vơi bớt, gió mạnh dần, thổi bay những hạt tuyết đọng lại trên người hai ông cháu. Bỗng, ông nói:
_Có phải cháu luôn thấy….tranh mình vẽ thiếu một cái gì đó?
Đôi mắt nâu nhìn ông chằm chằm.
_Có phải cháu cảm thấy…..hội họa không phải là những sắc màu sặc sỡ, càng không phải là sự máy móc?
Kinh ngạc tột độ.
_Ông…ông…là ai? Tenten cảm thấy người trước mặt mình thực quá cao siêu. Ông ấy có thể biết được những suy nghĩ mà cô chưa từng nói với ai, kể cả bác già của mình. Liệu ông ấy có sức mạnh siêu nhiên đi vào não cô không?
_Hahahaha!!!!!!-ông lão cười dài, rít một hơi thuốc dài rồi phả khói ra ngoài không trung. Ông vội cất chiếc tẩu vào túi áo khoác trước khi bắt đầu câu chuyện của mình.
_Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là ta muốn giúp cháu thôi!
_Nhưng…..tại sao ông lại muốn giúp cháu-một kẻ không hề quen biết?-Tenten bắt đầu tỏ ý hồ nghi
_Cháu tưởng ta không biết à?...-ông lão nói và nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của cô-…cháu, đang rất đau khổ vì tình đúng không?
Tenten cứng họng. “Tại sao ông ấy lại biết? Tại sao ông ấy lại biết điều mà ngay cả chính mình còn đang mơ hồ?” những suy nghĩ lại bắt đầu đan xen trong trí não cô.
_Có lẽ cháu không biết điều đó, nhưng ta thì biết, những bức tranh cháu vẽ đã phản ánh tất cả. Cho dù chúng có được ngụy trang khéo léo bằng những nụ cười hay những gam màu nóng thế nào đi nữa thì vẫn ẩn nấp một nỗi buồn da diết.
Im lặng và im lặng, gió thổi, đưa đẩy thời gian trôi đi. Đã xế chiều, trời bắt đầu ngả màu xam xám.
_Có điều gì khiến ông chắc chắn như vậy?-Tenten hỏi, cố giấu đi đôi mắt đang chìm vào buồn đau của mình
_Ta chỉ cần nhìn thoáng qua là biết, đối với người đồng cảm thì lại càng dễ để nhận ra. Có thể cháu không nhận thấy, đôi mắt của người phụ nữ Châu Âu mà cháu vẽ, thực sự rất đẹp, rất cuốn hút, nhưng…..ẩn sâu trong màu đại dương đó là một bể nước mắt như sắp trực trào-ông lão nói, mắt không nhìn Tenten mà nhìn về phía bầu trời.
_Cháu…không hề nhận ra điều đó. Cháu đã vẽ bức tranh đó trong lúc ngái ngủ-Tenten tự dưng thấy hổ thẹn với mình. Tranh mình vẽ mà chính mình còn không biết mình đã vẽ gì. Thực đáng xấu hổ!
Ông lão đã nhìn ra sự bất lực đó của cô. Bỗng ông thấy thương cô lạ. Bởi cô thực quá giống ông ngày xưa. Ông nói tiếp, giọng không giấu nổi sự xúc động.
_Cháu….rất giống ta ngày xưa, giống từ cách vẽ đến cách nghĩ. Có lẽ vì thế mà ta có thiện cảm với cháu…-ông thở dài, lời nói pha chút gì đó nghẹn ngào-…ta của 40 năm trước cũng như cháu bây giờ, chỉ có điều, ta ngày đó đã 30 tuổi chứ không trẻ trung như cháu. Thoạt đầu, khi nghe những tán thưởng về tranh của ta, ta đã rất vui mừng và nghĩ mình đã đạt được những gì mình có. Thế rồi thành công nối tiếp thành công. Có lẽ vì quá thành công mà không nhận thất bại nên ta đã không nhận ra rằng ngay từ đầu, mình đã hoàn toàn thất bại. Cho đến khi ta đã phát ngán những lời khen thưởng, ta mới nhận ra một sự thực đau lòng rằng, tranh ta vẽ, hoàn toàn vô hồn! Thật đau lòng! Tất cả những bức ta vẽ, một ngàn bức thì cả một ngàn bức không có nổi một cái gọi là tình cảm trong đó!...
Đến lúc này, ông phải cố kìm nén những giọt nước mắt đang dâng lên trên khóe mắt. Cổ họng nghẹn ứ không phát ra tiếng.
Tenten đứng lặng người. “Phải rồi! Tại sao mình không nhận ra điều đó? Tình cảm-tại sao mình lại không nhìn ra điều đó? Thật quá ngu ngốc!”
Đến lượt Tenten không giấu nổi nước mắt. Tại sao cô lại đi tìm một thứ gì đó quá viển vông? Tại sao lại không nghĩ đến cái cảm xúc vốn có của con người, luôn thường trực trong cô? Tại sao cô lại tốn bao năm để tìm cái “thứ khác biệt” mà chính mình không thể gọi tên? Tại sao cô không nhận ra nó chính là tình cảm con người?
_Nhưng mà…..dù có biết được tranh cần tình cảm thì ta cũng không thể đưa tình cảm của mình vào trong đó-ông lão nói tiếp-…dù có cố thử nhưng tất cả chỉ là vô dụng, cái ta nhận được vẫn là một con số 0 tròn trĩnh. Có lẽ, ta đã không gửi tình cảm chân thành của mình vào trong bức tranh. Cho đến một ngày…..ta nhận được tin, người ta yêu sẽ ra đi mãi mãi trên giường bệnh…..
Tenten giật thót mình. “Ra đi….mãi mãi ư?” cô bỗng nghĩ đến Neji, thật quá kì lạ!
_Đúng rồi…vào cái ngày bà ấy ra đi, ta đã khóc rất nhiều, đã như điên loạn. Cuối cùng, ta gửi hết chút tàn lực cuối cùng của cái tài năng này vào một bức tranh duy nhất. Bức tranh tặng người ta yêu…!-ông lão ngừng lại. Mắt ngước nhìn bầu trời đã chuyển đêm đen tự lúc nào. Ông bỗng thấy có cái gì đó ấm áp và thanh thản lạ!
“Bức tranh…..tặng người mình yêu?” Tenten mấp máy môi, tim cô như lỡ một nhịp khi ông lão nói ra những từ đó. Và cuối cùng, thay vì khóc, cô đã cười-nụ cười thật sự suốt bao năm phải gượng cười giả dối. Cô cúi người trước ông và nói:
_Cảm ơn ông rất nhiều, cháu…đã tìm được câu trả lời cho mình rồi!
Nói rồi, cô quay bước đi. Lòng bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn, như vừa trút được cả tá buồn phiền bấy lâu ẩn nấp.
Tenten bước vội xuống cầu, cái bóng nhỏ như tan vào màn đêm
“Phải rồi, cô họa sĩ trẻ, đã tìm thấy câu trả lời rồi thì hãy làm những gì mình phải làm để không hối hận. Ta mong cháu sẽ tìm thấy được sự thanh thản như ta lúc này! Tạm biệt cháu!” Ông lão cười, đôi mắt lấp lánh như sao xa trên trời. Và, ông cũng khập khễnh rời khỏi cây cầu.
…………………………………..
Về đến nhà, Tenten đã nhận được ngay bức thư của bác già. Đều đặn 3 năm nay, cô đều viết thư cho bác và bác cũng gửi hồi âm cho cô. Nhưng đã mấy tháng nay, cô bận bịu với công việc, không hề có thời gian viết thư cho bác, mà bác thì không có thói quen viết thư cho cô trước vì cô đã từng nói trong thư:”Nếu không thấy cháu viết thư cho bác, tức là cháu vẫn ổn, bác không phải lo đâu!” Nhưng hôm nay, tự dưng cô lại nhận được thư của bác thì quả là lạ!
Vội vàng bóc phong thư ra, Tenten hồi hộp mở tờ giấy đã gấp nếp ra để đọc. Tim cô đập nhanh, linh cảm như có chuyện gì kinh khủng lắm. Và, quả thực, bức thư đó như liều thuốc độc giết chết cô.
“ Tenten, cháu gái yêu quý!
Cháu có khỏe không? Đã lâu ta không nhận được thư của cháu. Thực sự lần này ta có chuyện cần phải báo cho cháu biết, nhưng lại khó mà mở lời. Bởi ta lo sợ nếu cháu biết được rồi, cháu sẽ đau khổ. Dù ta không ở bên cháu đã 3 năm nhưng ta biết, cháu vẫn là cháu của ngày xưa, là đứa cháu nhỏ mà ta đã nuôi dưỡng 6 năm. Nhưng, cháu biết đấy, cuộc đời này có nhiều thứ khiến ta buộc phải đối mặt mà không thể né tránh. Và dù cho ta có muốn bảo vệ cháu thế nào đi nữa thì ta cũng không thể che chở cho cháu khỏi số kiếp được. Tenten à! Ta…thực sự không muốn cháu đau lòng, nhưng ta lại hoàn toàn bất lực. Neji….nó sắp kết hôn….”
Tenten choáng váng, cô tưởng như cả đất trời đang sụp đổ trước mắt mình. Nước mắt chợt tuôn ướt đẫm mặt, rơi cả vào trang giấy. Cố gắng lau đi những giọt nước mắt, Tenten lấy hết can đảm để đọc tiếp
“….Nó sẽ kết hôn với tiểu thư nhà Haruno, cô bé Sakura. Ta mong cháu có thể về chung vui với nó, vì dù gì nó cũng đã từng là bạn rất thân của cháu. Nhưng….nếu cháu không muốn thì ta cũng không ép. Ta ghi địa điểm và thời gian ở đây, nếu cháu đi được thì cứ đi!
_Địa điểm: nhà thờ Komonaka
_Thời gian: 2h chiều ngày 17/11
Bác của cháu”
Tenten buông rơi tờ giấy. Đôi mắt cô thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mặt. Sụp đổ. Tuyệt vọng. Chỉ toàn một màu mơ hồ. Cho dù cô có muốn gào thét thật to tên cậu thì dội lại vẫn chỉ là khoảng trắng ảo và thực. Nước mắt tuôn rơi trong vô thức. Nhưng cô lại nghĩ, đó có lẽ là điều tốt nhất cho cô và cậu.
“Bởi vì ngay từ đầu, tớ và cậu đã không là gì rồi có phải không, hả Neji? Chỉ có tớ là kẻ tự huyễn hoặc mình mà thôi! Chỉ có tớ vẫn luôn là kẻ ngốc mà thôi! Tình cảm này, tớ chưa từng nói với cậu, bởi tớ sợ nếu cậu biết rồi, liệu giữa chúng ta có còn tồn tại cái gọi là ‘tình bạn’ nữa không? Tớ không biết! Tớ chỉ biết rằng, tớ sợ điều đó! Tớ sợ sẽ mất đi tình bạn mà bao năm tớ đã trân trọng! Nhưng giờ, tớ…vẫn phải để cậu ra đi thôi. Vì….cậu không hề thuộc về tớ!”
Tenten khóc. Cô đứng trước cửa sổ, mắt hướng về phía trời đen, cô đang cố tìm kiếm một chút thanh thản mà tuyệt nhiên không thấy. Giờ trong cô chỉ tồn đọng hai chữ “đau khổ’’ mà thôi
Chẳng ca thán nữa
Nhân gian người thường nói là thế sự vô thường..
Chẳng với tới ánh mặt trời ba tấc..
Không nhìn nữa
ánh sáng của vầng thái dương nhuộm màu mây
Chẳng tìm nữa
thiên đường đã hẹn ước..
Chẳng ca thán nữa
Nhân gian người thường nói là thế sự vô thường..
Chẳng với tới ánh mặt trời ba tấc..
Thiên đường ấy là nơi ta đã từng yêu người..
còn nữa.....
9/2/2013, 11:59 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 824
Tổng số bài gửi : 468
Ngày tham gia : 08/03/2011
Status : chinh phục ước mơ
Được Cảm Ơn : 47
Tiêu đề: Re: oneshot Neji Tenten: Họa Tâm
hic, thế là vẫn kết thúc bằng nước mắt. Ngóng phần sau của bạn. Mà oneshot gì mà dài thế??
12/2/2013, 11:25 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 6643
Tổng số bài gửi : 873
Ngày tham gia : 02/06/2011
Status : Đối với ai đó cuộc đời như một cái lồng mà chỉ có chết mới thoát ra được.... Love Neji forever...
Được Cảm Ơn : 41
Tiêu đề: Re: oneshot Neji Tenten: Họa Tâm
hix tình iu của mình.... bùn...... T__T thks muội Kiri
12/2/2013, 5:29 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 14
Tổng số bài gửi : 9
Ngày tham gia : 12/02/2013
Được Cảm Ơn : 3
Tiêu đề: Re: oneshot Neji Tenten: Họa Tâm
== Fic này buồn gê. Nhưng trong nó có hi vọng nhỏ nhoi nào đó:P
13/2/2013, 1:00 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 140
Tổng số bài gửi : 9
Ngày tham gia : 10/02/2013
Status : let's love like we've never been hurt before.
Được Cảm Ơn : 22
Tiêu đề: Re: oneshot Neji Tenten: Họa Tâm
painfuldream đã viết:
== Fic này buồn gê. Nhưng trong nó có hi vọng nhỏ nhoi nào đó:P
Con dại này, m ko thếy là tác giả bảo còn phần 3 nữa hả??? Thanh=)))))
13/2/2013, 2:04 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 14
Tổng số bài gửi : 9
Ngày tham gia : 12/02/2013
Được Cảm Ơn : 3
Tiêu đề: Re: oneshot Neji Tenten: Họa Tâm
=)) nhưng tao thik zậy hơn:)) dại đầu mày á kon Thanh
13/2/2013, 7:04 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1139
Tổng số bài gửi : 347
Ngày tham gia : 28/11/2011
Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Được Cảm Ơn : 79
Tiêu đề: Re: oneshot Neji Tenten: Họa Tâm
^^! Xin lỗi mọi người, mấy ngày Tết Kiri lên = điện thoại mà không com được ==''', giờ mới lên được nè T^T phần 3 sẽ là phần cuối nhá ^^! @Tỷ Neji: TT^TT thui mà tỷ, muội biết tỷ buồn, muôi cũng buồn lắm nên mới viết fic về NejiTenten nè @christinavo : ^^! mình có đọc fic về NejiTenten của bạn rồi, lát com nhé, tại mình đọc chùa = điện thoại mà, cố lên nhá bạn @painfuldream : hì hì ^-^ ban đầu Kiri định để part 2 là the end cơ nhưng mà thế nào lại cho ra thêm part 3 =='' @Ninja.tran: =='' mình cũng chẳng hiểu sao cái one shot nó dài thế, chắc mình nên để lại là shot fic hơn =='' mà thôi, lỡ rồi...
Cảm ơn các bạn đã vào comment và ủng hộ nha, Kiri vui lắm à ^w^
13/2/2013, 11:48 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 140
Tổng số bài gửi : 9
Ngày tham gia : 10/02/2013
Status : let's love like we've never been hurt before.
Được Cảm Ơn : 22
Tiêu đề: Re: oneshot Neji Tenten: Họa Tâm
Part 2 này làm ngừi ta thót tim luôn đấy Kiri... mong rằng cả hai sẽ được bình yên bên nhau trong chap 3....
14/2/2013, 2:02 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1139
Tổng số bài gửi : 347
Ngày tham gia : 28/11/2011
Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Được Cảm Ơn : 79
Tiêu đề: Re: oneshot Neji Tenten: Họa Tâm
ờ thì......à thì.....hơ hơ @@ chả biết nói sao, nhưng mà....chắc 2 người này...hờ.....ko được như mọi người nghĩ đâu T.T thông cảm và xá tội cho Kiri
23/2/2013, 9:17 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 140
Tổng số bài gửi : 9
Ngày tham gia : 10/02/2013
Status : let's love like we've never been hurt before.
Được Cảm Ơn : 22
Tiêu đề: Re: oneshot Neji Tenten: Họa Tâm
hayuri kirino đã viết:
ờ thì......à thì.....hơ hơ @@ chả biết nói sao, nhưng mà....chắc 2 người này...hờ.....ko được như mọi người nghĩ đâu T.T thông cảm và xá tội cho Kiri
Kiri ơi, part 3 ra chưa vậy? Chris đang ngóng cổ chờ Kiri đêy~ đợi Kiri ra xong, để Chris còn đọc mà học hỏi văn phong viết chứ~
19/6/2013, 8:01 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1139
Tổng số bài gửi : 347
Ngày tham gia : 28/11/2011
Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Được Cảm Ơn : 79
Tiêu đề: Re: oneshot Neji Tenten: Họa Tâm
Part cuối
_Vậy là…tôi không đi được cũng bắt buộc phải đi sao?-giọng cô có chút uể oải, cũng phải, mãi một giờ sáng cô mới ngủ được, mới có thể tạm thời gác bỏ những kí ức xưa cũ ùa về trong tâm trí
_Tôi rất xin lỗi, nhưng cô là người không thể vắng mặt trong hội nghị ấy. Mong cô hãy xem xét- người ở đầu dây bên kia khẩn nài
Tenten ngáp một cái dài rồi hỏi:
_Vậy…bao giờ diễn ra hội nghị nghệ thuật đó?
_Ngày 17/11 lúc 3 giờ!- cậu thanh niên nói nhanh, mạnh. Từng từ từng chữ từ cái ống nghe hằn chặt vào tai cô
“Ngày…ngày 17/11 sao? Đó chẳng phải là ngày….” Tenten sững người trong giây lát rồi lặng lẽ cúp máy. Cô không trả lời mình có đi hay không. Bởi thực ra lúc này cô cũng chẳng biết mình nên đi đâu và về đâu
Cô ngồi thần người ra, đôi mắt đờ đẫn nhìn vào khung cửa kính trước mặt. Tất cả…vẫn nhạt nhòa như vậy. Tất cả…vẫn lạnh lẽo như thế. Vẫn chỉ có một màu trắng mịt mùng của tuyết, vẫn là những bông tuyết bay nhảy một cách vô định, bám chặt vào mặt kính rồi cũng chịu buông mình theo gió mà tiếp tục cuộc hành trình không bao giờ dứt. Tenten không cười. Bởi có lẽ, cô đã không thể cười được nữa.
“Kẻ thứ ba, luôn là người đáng ghét và…đáng chết?” có đúng không nhỉ? Tenten tự hỏi mình câu đó, trái tim như bị đóng băng, có cảm giác như nó đã văng đến tận cùng thế gian. Đau! Đau lắm! Một nỗi đau câm lặng! Nếu có thể khóc thì may ra nỗi đau ấy còn có thể vơi bớt. Nhưng cớ sao cô lại không thể khóc? Cô lúc này như một pho tượng không có cảm giác. Chẳng lẽ, cô….là một kẻ vô cảm sao?
Nhếch môi cười chua xót, đôi mắt nâu kia như sắp tan ra theo nỗi đau không thể nói nên lời. Phải rồi, cô làm sao mà quên được chứ? Cô quên làm sao được vị trí của mình lúc này chứ? Cô luôn trốn tránh, nhưng sự thực vẫn hiện hữu ở đó, vẫn tồn tại ở đó, cô hoàn toàn không thể thay đổi. Không bao giờ!
Và ngay lúc này đây, ngay trong khoảnh khắc này đây, cô chợt thấy rùng mình sợ hãi nỗi cô đơn vô hình. Kể cũng lạ, suốt bao năm qua cô luôn cô độc mà không hề nao núng, vậy cớ sao giờ lại sợ?
Tenten không biết, đôi mắt đờ đẫn như người mất hồn. Và cô nhớ. Chao ôi! Cô nhớ ngày xưa da diết. Cô nhớ những buổi sáng tinh mơ, hơi lạnh còn lẩn lút, cậu hay gọi cô đi học cùng. Và những lúc như thế, cô luôn lặng lẽ quan sát cậu, nhưng…cậu lại chẳng bao giờ biết được. Cô nhớ những hôm mưa phùn, cậu và cô che chung một chiếc ô. Nhớ! Nhớ quá! Đáng lẽ những kỉ niệm ấy phải là những kí ức đẹp đẽ được nâng niu, luôn lưu giữ trong tâm trí cô. Nhưng tại sao giờ chúng lại như những mũi dao vô hình bủa vây cô mỗi ngày, cào xé cô từng giờ từng phút và không hề cho cô một giây yên bình?
Nhớ để làm gì…. Cho lòng càng buồn thêm… Yêu để làm chi…. Cho sầu vương gấp bội….
………..
Xót xa quá người ơi! Một câu nhớ ta cũng không thể nói…. Đau đớn quá người ơi! Một câu quên ta đành ngậm ngùi…. Buồn không người? Ngày mai đôi ta không còn gặp nhau nữa Đau không người? Ngày mai ta chính thức rời xa người
….
Trái tim ơi! Xin đừng nhói nữa Cảm giác ơi! Xin đừng tồn tại Nụ cười ơi! Tạm biệt mi nhé
Nước mắt rơi. Lần cuối cùng nó lăn trên gương mặt cô. Đúng vậy, lần cuối cùng…..! Sẽ không bao giờ đôi mắt nâu này gặp cái màu bàng bạc của tuyết và gió sương nữa, cũng sẽ chẳng bao giờ còn thấy những nỗi buồn bi ai trên gương mặt ai nữa. Vì bây giờ, cậu ta…..đã chẳng là gì. Và họ…cũng chẳng còn là gì.
………………………
Căn nhà của bác họa sĩ….
Chàng trai bước vào căn phòng. Nó vẫn như thế, dù đã ba năm trôi qua rồi. À, không! Làm sao mà nó vẫn như thế được kia chứ? Nó phủ bụi….phải! Tất cả đều trở nên mờ nhạt, đều bị bụi bám đầy. Chúng…giống như kỉ niệm của cậu và cô, đều mờ nhạt và vô vị như vậy sao? Đều dễ dàng để thời gian phủ bụi vậy ư?
Cậu đứng lặng giữa căn phòng ấy. Liệu cậu có thể quên chăng? Có thể quên những kí ức mà suốt bao năm qua họ đã gắn bó sao? Những bức vẽ nguệch ngoạc của hai đứa khi còn nhỏ vẫn ở yên trên tường. Những tấm ảnh mỗi dịp đi ngắm pháo hoa đón năm mới vẫn nằm nguyên trong tấm khung đủ màu. “Cô ấy vẫn giữ chúng sao?”-Neji cầm khung ảnh lên, và nghĩ ngợi. Cậu nghĩ về một cái gì đó xa xăm lắm. Mắt cậu hướng ra xa, tay vẫn cầm khung ảnh. Cậu đang nhìn gì vậy? Có thể là cái khung cửa sổ đầy nắng mùa hạ mà Tenten hay ngồi mệt mỏi, chỉ chực nằm dài xuống mà ôm lấy cái khung cửa ấy, ngủ một giấc ngon lành như con mèo lười. Hay cậu nhìn ra cái mảnh vười dưới kia, nơi cái cây ổi mùa thu thơm lừng mà cậu đã suýt ngã gãy chân chỉ để trèo lên hái cho cô vài quả? Hay…cậu nhìn về một nơi nào đó? Một nơi sầm uất và đầy tuyết rơi?
“Một nơi….nữ họa sĩ nổi tiếng đang ở….!”-Neji rùng mình vì điều cậu vừa nói ra. Và cậu thẫn thờ. Lần đầu tiên cậu như thế. Lần đầu tiên cậu phải thừ người ra mà ngẫm nghĩ. Lần đầu tiên đôi mắt màu bạc ấy không đượm màu tuyết mà mang một nỗi buồn xa xăm. Và cũng là lần đầu tiên, cậu cảm thấy hiểu cô hơn bao giờ hết.
Quay người lại, nhìn khắp căn phòng một lượt, Neji càng thêm hận bản thân mình. “Phải, tại sao? Tại sao mình lại không hề nhận ra điều đó? Tại sao ? Suốt bao năm qua, chỉ có một mình cô ấy là kẻ chịu đựng. Suốt bao năm qua, cũng chỉ có mình cô ấy là người gìn giữ? Còn mình….mình thì sao?” Và cậu lại nhìn xuống tấm ảnh trên tay mình. Chân dung người vẫn vậy. Cô gái mắt nâu ấy. Cô ấy vẫn luôn như vậy.
“Cô ấy…!”
………………..
_Neji! Ta rất xin lỗi cháu, nhưng Tenten nó gửi thư về, báo với ta rằng nó không thể tham dự hôn lễ của cháu được. Nó mong cháu hãy tha thứ cho nó…-bác già nói, chậm rãi, từ từ, như thể đang rặn è è một cái gì đó rất khó nhọc ở cổ.
Còn cậu, cậu sững sờ, thêm một chút bàng hoàng, thêm một chút nhói đau như thể lòng tự trọng vừa bị làm tổn thương.
_Cháu…cháu không tin….
_....
_Bác đưa bức thư đó đây! Cháu không tin Tenten….cô ấy lại làm thế với cháu!!! Và tờ giấy trắng được đưa ra. Cậu im bặt. Nét chữ này, lời lẽ này, cả mùi hương này nữa, chả lẽ còn nhầm được?
“Neji thân mến!
Tớ rất xin lỗi cậu. Tớ không thể tham dự hôn lễ của cậu được. Hãy tha thứ cho đứa bạn tồi tệ này. Tớ biết cậu sẽ giận tớ lắm. Và tớ cũng không mong gì cậu sẽ nguôi giận cả. Vì tớ quả là một người đáng trách lắm, nhỉ? Tớ đã ra đi mà không hề nói một lời tạm biệt. Ngẫm lại thì từ đó đến giờ, đây là bức thư đầu tiên tớ viết cho cậu. Viết cho cậu mà còn không đủ can đảm để gửi đến tận tay cậu nữa. Tớ đúng là hèn quá rồi phải không? Ừ! Nếu là trước đây thì tớ đã khác rồi. Nhưng cậu biết đấy, cuộc sống này đã dạy tớ nhiều điều. Và có những thứ tớ không hề muốn trốn tránh đâu, không hề, nhưng mà ông trời cứ buộc tớ phải trốn tránh. Tớ chẳng thể làm khác được.
Bây giờ, hai chúng ta đã bước trên hai con đường khác nhau rồi. Tớ cứ nghĩ là sẽ chẳng có cái gì có thể chia cắt chúng ta cơ. Nhưng mà cậu đừng buồn, tớ cũng không buồn đâu. Tớ mong cậu có thể hạnh phúc, có thể vui cười, và bớt đi cái tính lạnh lùng của mình nữa, nhé! Tớ chắc chắn sẽ gửi cho cậu một món quà mừng đám cưới, coi như là lời tạ tội của đứa bạn này đi. Cho tớ gửi lời chúc phúc chân thành nhất đến Neji và Sakura-hai người bạn tốt nhất trên đời của tớ.
Kí tên
Tenten’’
……………………………. “Cạch”
Tấm ảnh đặt xuống mặt bàn. Neji mệt mỏi ngồi phệt xuống chiếc ghế gần đó. Cậu lặng lẽ rút bức thư được gấp cẩn thận trong túi áo ra và đọc lại nó.
“Cho dù có cố gắng thế nào đi nữa, cậu….vẫn mãi là Tenten mà thôi!” Neji thầm nghĩ, nụ cười đã đượm vẻ bi ai. Phải rồi! Dù cô có cố viết ra những lời lẽ vui vẻ đến đâu thì cũng chẳng thể qua mắt được cậu. Tenten, cô vẫn luôn là một kẻ vụng về trong việc che giấu cảm xúc. Những giọt nước mắt rơi nhiều đến nỗi thấm ướt cả tờ giấy. Những dòng chữ run run như thể đang kìm nén cảm xúc dâng trào. Tất cả đã hiện rõ mồn một trên bức thư ấy.
“Nếu đã không cố gắng được rồi, thì cậu còn tự gượng ép bản thân làm gì hả Tenten?” Neji lẩm bẩm một mình. Đôi mắt cậu bỗng lướt đến dòng chữ mà cậu chắc rằng Tenten đã không thể kìm được cảm xúc trong lòng mình hơn được nữa
“Tớ cứ nghĩ là sẽ chẳng có cái gì có thể chia cắt chúng ta cơ.” Trái tim Neji như bị một mũi kim chích vào. Nó bất giác tê buốt đến khó chịu. Đúng! Cậu và cô là hai người bạn rất thân, thân đến mức mà đi đâu cũng dính lấy nhau, có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe không một chút giấu giếm. Cái tình cảm ấy, thì ra, cô ấy đã dành cho cậu từ rất lâu rồi. Chẳng qua là do cậu quá ngu ngơ mà không nhận ra đó thôi.
Neji nắm chặt tờ giấy trong tay, cậu như thể đang cố gắng không cho những cảm xúc rất lạ đang chực bùng phát ra ngoài. “Bao lâu nay, mình xem cô ấy là gì? Một người bạn tốt? Có thật chỉ là một người bạn tốt thôi không? Nếu chỉ xem cô ấy là bạn, vậy cớ sao mình lại đau đến vậy?”
Cậu đưa tay lên ngực trái, đặt bàn tay nén chặt trái tim đang thổn thức. Từng nhịp đập như gào khóc, như rên rỉ của trái tim mạnh đến nỗi bàn tay cậu có thể cảm thấy rất rõ. “Đúng thế! Ở đây, ở nơi này, đau lắm!”
………………………………………… Tokyo, ngày 15/11
Chiều đã sà đến dần, không khí càng trở nên lạnh hơn bao giờ hết. Nếu như ở mùa hạ, buổi chiều mang màu đỏ rực của mặt trời thì ở mùa đông lại trái ngược hoàn toàn. Chiều đông chỉ mang một màu xám bạc lạnh lẽo không hơn không kém. Tất cả mọi thứ trên bầu trời giống như một tấm vải màu bạc được căng ra hết cỡ, thỉnh thoảng có vài đám khói mỏng manh bay bay theo chiều gió cuốn. Phía dưới thành phố, những hạt tuyết thi nhau bay nhảy. Tất cả các con đường, những ngôi nhà đều phủ một màu trắng. Nền đen, không khí lạnh buốt, và tuyết trắng.
Tenten bước ra khỏi cửa đã nghe hơi lạnh len lỏi vào cơ thể. Cô vội kéo cao cổ áo và chà hai tay vào nhau, mong có chút hơi ấm nhỏ nhoi.Nói thực là cô không hề thích ra khỏi nhà vào những buổi tối giá lạnh như thế này. Bởi không khí này khiến cô cảm thấy khó thở. Nhưng mà cô lại đặc biệt thích mùa đông. Thật kì lạ! Ngay bản thân cô cũng chẳng biết tại sao nữa. Tenten cười nhẹ, cái cười mau đến và mau đi. Cô cần phải hoàn thành một công việc. Đó có thể là điều tâm huyết nhất trong sự nghiệp hội họa của cô.
Gió thổi nhẹ. Gió mùa đông chỉ thoáng qua thôi cũng đủ khiến con người sợ hãi. Bởi cái lạnh nó mang lại hòa cùng với hơi tuyết luôn là thứ làm con người co mình lại. Tenten vừa bước đến cửa hiệu thân thuộc mà cô đã ra vào rất nhiều lần thì cũng là lúc một cơn gió mùa đông ùa tới. Tuyết bay đến, xao động, quay vòng xung quanh cô. Tenten vội đưa tay gạt đi những hạt tuyết bám vào người rồi vội bước vào cửa hiệu.
Tiếng chuông kêu leng keng. Người chủ quán quay ra mỉm cưởi chào cô rất niềm nở. Cô đáp lại cái chào ấy bằng nụ cười thật tươi. Trong này có cơ man là màu vẽ chuyên dụng và bút lông. Nói không quá thì nơi này hệt như một thế giới riêng của họa sĩ vậy. Tenten bước nhanh tới một gian nhỏ. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cô cũng chọn cho mình những thứ cần thiết. Khi ra tính tiền, người chủ quán ngạc nhiên hỏi cô:
_Ủa, tôi tưởng họa sĩ chuyên nghiệp thì không dùng thứ màu này chứ? Nó là màu dành cho trẻ con mà!
Tenten chỉ mỉm cười và đáp:
_Đó là hộp màu đã vẽ nên ước mơ của tôi!
Cô trả tiền và bước ra cửa. Người chủ quán vẫn còn ngơ ngác bởi câu nói của cô. Ông ấy không hiểu ý cô là gì. Cũng phải! Làm sao mà ông ấy hiểu được chứ. Hộp màu ấy giống y hệt hộp màu lần đầu tiên Tenten vẽ khi còn nhỏ xíu.
Tenten phủi những hạt tuyết trên người trước khi bước vào nhà. Cô đến ngay bên khung vẽ. Khoảng giấy trắng mịn nằm ngay ngắn trên giá gỗ. Tenten ngồi vào ghế, lấy màu ra, pha màu vào bảng. Cô chấm bút lông vào màu vẽ. Mắt nhắm lại, Tenten hít một hơi thật sâu. Những kỉ niệm ngủ sâu trong tiềm thức bỗng ùa về mãnh liệt và dữ dội hơn bao giờ hết.
Đó là một bầu trời trong xanh với những đám mây trắng bồng bềnh trôi, đâu đó còn thấp thoáng ánh nắng nhẹ rọi qua những tầng mây bông xốp… Bên dưới là một triền đê lộng gió với thảm cỏ xanh trải dài bát ngát… Trên cái triền đê ấy có hai đứa trẻ đang nô đùa, đuổi bắt nhau rất vui vẻ….. Tất cả như tràn ngập trong tiếng cười, trong sự thanh bình bất tận…..
Tenten ngừng cây cọ trên tay, mỉm cười hạnh phúc. Cuối cùng thì, cô đã vẽ được thứ mà cô cho là “họa”. Đây, chính nó, là những cảm xúc chất chứa trong tâm hồn cô. Một bức tranh tặng cho người mình yêu quý!
……………………………………………. Ngày 16/11…
_Cô dâu ra rồi!
Sau tấm rèm, một cô gái vô cùng xinh đẹp bước ra. Bộ váy cưới màu trắng tinh khôi ôm sát thân hình mảnh mai, mái tóc hồng nhạt được vấn cao lên và cài thêm hai bông hoa tuyệt đẹp. Sakura trông như một đóa anh đào vừa nở vậy, đẹp và thuần khiết.
_Trông tớ thế nào hả Neji?-Sakura mỉm cười nhìn Neji đang ngồi trước mặt trong bộ lễ phục đen sang trọng
_...!
_Neji à?
“Tớ cứ nghĩ là sẽ chẳng có cái gì có thể chia cắt chúng ta cơ.” _Không có gì có thể chia cắt chúng ta!
_Neji! Cậu nói gì vậy?
_Hả?...À! Không! Không có gì! Cậu thử xong váy chưa?
Sakura lộ vẻ lo lắng, cô hỏi:
_Có thật là cậu không sao không?
Neji vội nhìn đi chỗ khác và đáp:
_Ừ! Tớ ổn!
Đôi mắt màu bạc ấy lại nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Cậu vẫn cứ quay cuồng trong mớ suy nghĩ hỗn độn “ rốt cuộc, mình coi cô ấy là gì?”
_Ái chà! Cô dâu và chú rể đẹp đôi gớm!-giọng khàn khàn của bác già vang lên, phá vỡ không khí căng thẳng nãy giờ
Cả Neji và Sakura cùng quay lại cúi chào ông. Ông nói tiếp:
_Cô cậu đã thử xong lễ phục chưa?
_Dạ thưa bác , rồi ạ!-Sakura cười, đáp
_Vậy ta mượn Neji chút được không?-bác già cười trêu đùa mọi người và kéo Neji đi mất.
_Bác….! –không để cậu nói hết câu, ông đã kéo ngay cậu đi ra khỏi phòng thử đồ.
Sakura nhìn theo bóng Neji. Đôi mắt xanh lục lấp lánh bởi những giọt nước. Những người quanh đấy vội vã hỏi:
_Tiểu thư làm sao vậy?
_Để chúng tôi báo cho cậu Neji!
_Không cần đâu!...-Sakura lau những giọt nước mắt và nói-…không cần phải làm thế đâu! Dù sao đi nữa, người sẽ mặc chiếc váy này, không phải là tôi!
………………………………
Căn nhà của bác họa sĩ…
_Bác! Bác kéo cháu đến đây làm gì?
Ông dừng lại. Neji ngạc nhiên hết sức. Cậu không thể hiểu được ông đang định làm gì nữa. Một thoáng im lặng, dường như ông đang cố không để cho tiếng nâc trào lên.
_Có…có chuyện gì vậy…bác?
Tim cậu đập nhanh, nỗi lo lắng bủa vây lấy cậu.
_Cháu có nhớ rằng….Tenten nói sẽ tặng cho cháu một món quà không?
_Dạ nhớ…!
_Nó đây này!
Ông đưa gói quà ra. Neji run run nhận lấy. Tay cậu cẩn trọng bóc từng lớp giấy trang trí. Lần đầu tiên, cậu thấy run như vậy. Và khi bức tranh hiện ra, trái tim cậu như ngừng đập. Đôi vai cậu run run. Bàn tay run rẩy cầm bức tranh đã được lồng khung. “Đây là…” chỉ lẩm bẩm được mấy từ, nước mắt cậu đã lăn dài. Đây chính là lần đầu tiên cậu và cô gặp nhau.
Hôm ấy là một ngày mùa hạ không gay gắt, cậu đã tìm thấy một cô bé ngồi khóc nức nở dưới triền đê…..
_Ê!Sao lại ngồi đấy? Bộ không có nhà à?
_Huhuhu….cút đi! Cút hết đi!!!
_Bị….bị điên à?
_Tôi là kẻ bị bỏ rơi đấy! huhuhu…..!
_Thật vậy sao?
_Đi đi…..đi hết đi!
_Vậy tôi sẽ làm bạn với “ kẻ bị bỏ rơi” nhé!
_Thật….thật không?
_Thật! Ngoắc tay nè! Từ giờ sẽ chẳng có gì chia cắt chúng ta!
Bàng hoàng, sững sờ đến không thốt nên lời. Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau ấy, Tenten, cô ấy….! Neji như chìm trong sự ân hận vô cùng. Cậu nhìn xuống phía dưới bức tranh.
_Họa tâm ?
Đúng lúc đó, tiếng nhạc du dương phát ra. Bác già đã mở đĩa hát. Ông quay ra nói với cậu:
_Nghe đi cậu bé, đây chính là lời Tenten muốn nói với cậu đấy!
Lúc này đây em không thể nhìn thấy tâm hồn lạc lõng của anh…. Cũng chẳng thể nào đoán được những sắc màu trong anh… Một cơn gió thoáng qua, một giấc mộng dài… Tình yêu giống như là số mệnh không thể nào đoán trước Rốt cuộc thì con tim anh đã bị điều gì mê hoặc? Bóng hình anh như bị đêm tối nhấn chìm Kết quả cuối cùng của hoa đào khi nở rộ rồi sẽ ra sao? Nhìn anh ôm lấy em còn lạnh lẽo hơn cả ánh trắng kia Vì thế em đành để anh hạnh phúc trong vòng tay người khác Tình yêu em dành cho anh giống như nhịp tim mãi không ngừng Muốn phác họa anh nhưng lại không thể hình dung ra dáng hình anh Em mong được thấy sự quyến luyến trên gương mặt anh Vì anh mãi là bản tình ca bất tận trong em…
Neji lao nhanh ra cửa, cậu chạy thật nhanh đến phòng thử đồ. Đang chạy, cậu bỗng dừng lại. Sakura đang đứng ngay trước mặt cậu. Cô ấy đã nhìn thấy bức tranh cậu cầm trên tay và hiểu ra tất cả. Nhưng cô vẫn im lặng. Cả hai người chỉ đứng đó nhìn nhau mà không ai mở lời trước. Neji cảm thấy khó mà nói được. Cậu không muốn làm Sakura tổn thương. Cho nên cậu cứ lưỡng lự mãi. Cuối cùng, người lên tiếng trước lại là Sakura
_Tớ biết…rồi sẽ có một ngày như thế này!
Cô bước lại gần cậu và tháo chiếc nhẫn trên tay ra, đưa nó vào tay cậu.
_Tớ trả lại nó cho cậu, nó không thuộc về tớ. Hãy đi đi, đi tìm người con gái cậu yêu!
Neji nhìn Sakura và mỉm cười. Cậu ôm cô và nói:
_Cảm ơn cậu, Sakura!
Nói rồi, Neji quay bước vụt chạy thật nhanh. Sakura nhìn theo bóng Neji khuất dần và run run nói:
_Tạm biệt cậu! ………………………….. _Cháu đã quyết đinh rồi phải không?-bác già hỏi, như thể tìm một lời khẳng định cuối cùng _Đúng vậy, cháu sẽ mang Tenten về đây! Cháu sẽ không để cô ấy đi mất nữa!-Neji nói thật to để bác già nghe thấy và để ông chắc chắn rằng ông không nghe nhầm.
Bác già rút trong túi ra chiếc vé xe lửa duy nhất và trao nó cho cậu. Ông nắm chặt tay cậu, đôi mắt lấp lánh, nói:
_Hãy cầm lấy và đi đi!
Neji mỉm cười và bước vội.
Chỉ còn bác già đứng đó. Vẫn là vị trí này, ba năm trước ông đã tiễn đứa cháu thân yêu của mình ra đi. Ngày ấy ông phải chịu nỗi bất lực giằng xé, phải đứng nhìn đứa cháu bé bỏng cô đơn chống chọi lại với mọi thứ. Bây giờ, vẫn vị trí này, ông lại tiễn chàng trai đã làm cháu ông đau khổ. Nhưng ông chắc rằng, đây là lần cuối cùng, những giọt nước mắt đau thương rơi. Sau lần này, sẽ chẳng có thêm lần nào nữa!
…………………………. Sân ga Odakyuu….
Xe lửa dừng lại. Những cột xám bay nhẹ lên trời. Neji bước lên tàu. Cậu ngồi xuống ghế. Và chiếc xe khởi hành. Cảnh vật lùi xa trước mắt cậu. Tất cả mọi thứ thuộc về kỉ niệm đều có hình bóng của cô. Cậu không thể bào quên được. Đáng lẽ cậu nên nhận ra điều này sớm hơn. Nếu vậy, cậu sẽ không để cô phải sống trong đau khổ suốt ba năm qua. Neji xiết chặt hai bàn tay và nói:
_Tenten, tớ hứa, đây sẽ là lần cuối! Tớ sẽ không để cậu khóc nữa đâu!
……………………… Ngày 17/11….
Tenten thức giấc. Cô bước ra ban công với ly cà phê sữa trên tay. Đôi mắt nâu nhìn về một nơi xa thật xa. Ở nơi ấy, người cô yêu đang tất bật chuẩn bị cử hành hôn lễ “Vậy là…ngày này cũng đã đến!”. Nước mắt bỗng dưng đong đầy khóe mắt cô. Tenten vội lau chúng đi trước khi chúng kịp trào ra. Cô quay vào nhà, chuẩn bị đồ đạc để tiếp tục cuộc hành trình của mình. ……………
Sân ga Tokyo….
Neji bước xuống tàu. Cậu mệt mỏi vì lạnh và đói. Nhưng cậu không thể để nó đánh gục được. Chỉ một lần này thôi, cậu phải cố gắng lên. Bây giờ hoặc không bao giờ, cậu sẽ mang cô về hoặc sẽ mất cô vĩnh viễn
“_Ngày 17/11, Tenten nó sẽ rời khỏi Nhật Bản để dự hội nghị nghệ thuật, nếu không nhanh, cháu sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa đâu!”
“Phải nhanh lên! Không còn thời gian nữa” Neji nghĩ vậy và cố gắng lách người qua đám đông chật ních. Cậu đang loay hoay không biết nên đi đường nào thì bỗng, cậu nhìn thấy một bóng hình quen thuộc phía xa. Neji vội chạy tới. “Đúng là cô ấy!”
_Tenten! Tenten à! – cậu gọi thật to nhưng tiếng ồn ào nơi sân ga đã át hẳn tiếng gọi của cậu. “Chết tiệt! Cô ấy không nghe thấy!”. Cậu vội lao đến. Cậu cố gắng chen qua dòng người càng ngày càng đông, miệng vẫn không ngừng gọi tên cô.
Tenten quay lại nhìn nhưng chả thấy ai ngoài những người đang chen chúc nhau để lên tàu. Cô có cảm giác gì đó rất lạ. Hình như ban nãy cô nghe thấy tiếng Neji gọi mình. Thở dài một tiếng, Tenten tiếp tục bước đi. May mà cô có những người vệ sĩ của hiệp hội nghệ thuật đi dẹp đường, nếu không chắc cô chẳng thể nào chen qua nổi dòng người kia.
_Tenten!!!
Cô khựng lại. Cô nhìn khắp nơi. Rõ ràng là tiếng của Neji mà! Cậu đang gọi cô. Nhưng tìm mãi mà không hề thấy có ai quen thuộc cả. Cô chợt mỉm cười “Mày lại lú lẫn rồi Tenten, mày nhớ người ta quá rồi đấy! Phải quên đi thôi, giờ này người ta đang cử hành hôn lễ rồi, làm sao có thể ở đây được chứ? Đừng tự huyễn hoặc mình nữa!”
Và cô lại bước đi.
_Tenten à!
Nước mắt vô thức tuôn rơi.” Giọng nói này….! Không lẽ….” Cô quay người lại. Là cậu! Cậu thở không ra hơi, mệt mỏi với những giọt mồ hôi lăn dài trên trán. Nước mắt nhạt nhòa khuôn mặt cô. Tenten vội chạy đến ôm chầm lấy cậu. Cô nghẹn ngào, nức nở trong niềm vui quá đỗi bất ngờ.
_Tớ ở đây! Từ giờ chẳng có gì chia cắt chúng ta nữa đâu! Tớ hứa!
Không cần biết bao năm sẽ trôi qua Cũng chẳng cần biết thời gian sẽ xóa nhòa Chúng ta vẫn ở đây, tại nơi này Cảm xúc từ hai trái tim vẫn vậy! Chỉ cần như thế, tất cả sẽ ổn Ước mơ lại một lần nữa được vẽ nên Bầu trời bao la, mây trắng xóa Triền đê lộng gió và những đứa trẻ! Mãi mãi như lúc này, em nhé!
THE END
19/6/2013, 10:40 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 140
Tổng số bài gửi : 9
Ngày tham gia : 10/02/2013
Status : let's love like we've never been hurt before.
Được Cảm Ơn : 22
Tiêu đề: Re: oneshot Neji Tenten: Họa Tâm
Hayuri Kirino cuối cùng cậu cũng trở lại rồi~ Mình chờ mòn mỏi cả năm chứ chẳng ít đâu=]] À, bàn về cái part cuối một tí~ Bỏ qua một vài lỗi chính tả nhỏ xíu, thì, nhìn chung, rất là tuyệt vời, không nịnh đâu~ đặc biệt là mô tả về cảnh vật lồng ghép cả tình cảm vào đó (văn học gọi là tả cảnh hữu tình đấy) rất hợp lý trong từng hòan cảnh, khi Tenten đối mặt với nỗi đau, khi Tenten vui mừng,... Và mình rất thích cái kết của Họa tâm, rất là có tình người, không gây ra đau thương trong lòng độc giả. Chung quy là rất trọn vẹn đó :v :3 à này, Hayuki ráng viết nhiều fic nữa nhé, càng nhiều càng tốt. Mình chờ.
20/6/2013, 10:24 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1139
Tổng số bài gửi : 347
Ngày tham gia : 28/11/2011
Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Được Cảm Ơn : 79
Tiêu đề: Re: oneshot Neji Tenten: Họa Tâm
@ Christinavo: thanks bạn nhiều nha, hai tháng qua mình có nhiều chuyện xảy ra quá nên không lên được. Thú thực là định để cho Họa tâm cái sad ending cơ, nhưng rồi nghĩ thế nào lại thôi, ai cũng cần được hạnh phúc mà! Bạn cũng ráng ra nhiều fic nhá, thanks bạn !
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]