| ĐÊM TRĂNG Author: Wicca Diclaimer: Tất cả các nhân vật đều thuộc quyền sở hữu Masashi Kishimoto Pairing: SasSakNar Genres: Oneshot Rating: G Summary: Bắt đầu vào một đêm trăng, để rồi kết thúc cũng vào một đêm trăng. *** Đôi mắt trong veo của người thiếu nữ phản chiếu ánh trăng sáng rực trên nền trời đen thẳm lấp lánh cả dãy ngân hà. Nàng không cử động, cả thân hình nhỏ xinh bồng bềnh trên hồ nước lạnh được bao bọc bởi vô vàn bông sen đang khoe sắc. Máu từ người nàng thấm đẫm chiếc kimono màu huyết dụ, lan ra rồi hòa vào dòng nước sánh đặc của buổi đêm. Đứng trên bờ, người thất thần nắm chặt thanh kanata dính máu trong tay, mái tóc đen nhánh bay theo từng cơn gió. Nàng cố vươn bàn tay trắng muốt về phía mặt trăng, như muốn nắm lấy thứ ánh sáng dịu dàng ấy. Nàng mỉm cười, những giọt lệ tràn ra khi nàng từ từ nhắm mắt lại, cánh tay buông thõng xuống khiến làn nước xao động… Người vứt thanh kiếm đi rồi lao vào hồ nước lạnh, người không khóc cũng chẳng kêu gào… Ôm khối thi thể đã lạnh ấy vào lòng, người chỉ run rẩy… Bắt đầu vào một đêm trăng, để rồi kết thúc cũng vào một đêm trăng. *** Người không bao giờ quên đêm hoa đăng ấy. Ngày ấy, trăng cũng sáng như thế, cả dãy ngân hà lấp lánh như muốn phản chiếu lại dòng sông tràn ngập hoa đăng nhấp nhô theo từng ngọn sóng. Edo đêm ấy như đang tự mình tỏa sáng, đèn lồng giăng đầy đường phố, hoa đăng trôi nổi trên dòng sông. Người chưa bao giờ thích sự huyên náo, càng không ưa chốn đông người. Đợi cho chủ nhân của mình vào trong điện thờ với những người hầu khác, người mới lẻn ra rừng trúc tiếp giáp sau lưng ngôi đền. Và rồi, trong ánh trăng nhập nhoạng ấy,người đã thấy một người thiếu nữ vấn khăn trắng điểm vài cành sakura và vận bộ kimono màu huyết dụ đứng lẻ loi giữa khu rừng tối, đầu ngẩng cao ngắm ánh trăng xa. Người im lặng, cánh tay đang giơ lên nắm lấy thân trúc xanh chẳng thể buông xuống. Người con gái ấy toát ra một thứ gì đó khiến người không thể rời mắt được, có thể là ở phong thái ung dung tĩnh lặng, cũng có thể là ở vẻ thần bí nấp sau tấm khăn lụa che khuất gương mặt nàng. Dù cho lý do có là gì đi nữa, cái khung cảnh mộng ảo ấy khiến người không đành lòng phá vỡ. Vậy nên, người duy trì trạng thái tĩnh mặc cho đến khi mây giăng ngang bầu trời để rồi ôm trọn vầng trăng vào bóng đêm. Người thiếu nữ khẽ thở dài, nàng sựng lại đôi chút để lắng nghe và nhìn về phía người. Cơn gió lớn chẳng biết từ đâu thổi tới hất tung đám lá rơi rụng đầy trên đất, xõa tung tấm khăn choàng đầu của nàng, để lộ mái tóc dài màu đào khác lạ. Đôi mắt màu cỏ non lấp lánh dưới ánh trăng khi thấy người không tỏ vẻ ghê tởm về màu tóc của mình, nàng từ từ nhỏe miệng cười. Nụ cười ấy, cho đến khi trái tim ngừng đập, cho đến khi linh hồn tan biến vào hư vô, người cũng không bao giờ có thể quên được. *** Người gặp lại nàng vào một đêm trăng, khi ấy, nàng đang đứng trên chiếc cầu gỗ bắc ngang dòng sông dẫn ra ngoại thành, trong tay ôm một chú cáo nhỏ có bộ lông vàng cam sọc trắng. Chú cáo nhỏ ấy phát hiện ra người và có vẻ không thích thú lắm sự viếng thăm của vị khách lạ mặt này. Nó xù lông đuôi lên và gầm gừ trong cổ họng, cái mõm nhỏ xinh nhe những chiếc răng trắng ra đầy vẻ đe dọa. Nàng nhẹ nhàng vỗ về chú, thì thầm điều gì đó khiến chú cáo yên lòng rồi cuộn tròn trong lòng nàng, nhưng thi thoảng vẫn cảnh giác liếc mắt theo dõi người. Nàng mỉm cười, chậm rãi chỉ tay về phía mặt trăng. Ánh trăng bạc phủ một lớp sương mỏng lên cảnh vật đêm khuya. Vầng trăng nhấp nhô trong dòng nước, hiện ra để rồi tan đi khi một chiếc lá buông mình rơi xuống. Người chẳng biết gì về nàng cả… Cả tên nàng người cũng chưa từng hỏi đến, có lẽ, vì người nghĩ rằng, nàng cũng chỉ là một kẻ qua đường tình cờ bước ngang qua cuộc đời người mà thôi… *** Tin đồn về Oni rộ lên khắp cả Edo, đâu đâu người ta cũng bàn tán về Oni có mái tóc khác thường hay lướt ngang khu rừng vào mỗi đêm trăng. Người lo sợ, kẻ khiếp đảm, tin tức lan đến tai thành chủ khiến ông chẳng thể làm ngơ được nữa. Người nhận lãnh nhiệm vụ diệt trừ Oni trong sự khấp khởi vui mừng của toàn bộ dân thành Edo, người là samurai số một của Edo, chẳng ai có thể đánh bại người được cả. Đó, chỉ là một nhiệm vụ dễ dàng thôi, phải không? *** Người tìm đến Oni ở một ngôi miếu hoang ẩn sâu trong rừng, khi đó, Oni đang đứng bên bờ hồ ngắm nhìn vầng trăng ẩn hiện trên mặt nước phủ đầy sen. Ẩn mình trong tấm khăn trắng, Oni không ngạc nhiên về sự xuất hiện của người, cũng chẳng phản kháng khi người rút kiếm ra. *** Chú cáo nhỏ với bộ lông vàng cam đã chứng kiến tất cả. Từ khi Oni đứng lặng lẽ bên bờ hồ đến khi vị samurai kia tiến đến… Từ khi nhát kiếm kia vung lên đến khi tấm khăn choàng của Oni xõa tung… Từ khi máu của Oni thấm đẫm bộ kimono huyết dụ đến khi người ngã xuống lòng hồ lạnh giá, máu người lan ra hòa vào dần vào dòng nước… Chú cáo húc cả thân mình vào bức màn vô hình mà Oni đã dựng nên vô số lần, nhưng pháp lực yếu ớt của chú chẳng thể phá vỡ được kết giới. Vậy nên, chú cáo nhỏ đã chẳng thể làm gì để bảo vệ người. Chú cáo bật khóc, cả vầng trăng cũng bật khóc… Mưa rơi lác đác trong đêm khuya buốt giá… Dần dà, tiếng nói chuyện của con người ngày một gần hơn, những ngọn đuốc thắp sáng cả cánh rừng già. Họ tiến đến, vui mừng khen ngợi vị samurai đã ra tay giết chết Oni trừ họa cho dân. Con người đang kéo đến ngày một đông hơn… Họ cười ư? Họ vui mừng vì cái chết của Oni ư? Nhưng… Oni đã làm gì họ chứ? Oni không giết người, Oni không gây rối, Oni không tạo ra thiên tai… Người chỉ là một Oni tĩnh lặng thích ra ngoài một mình vào những đêm trăng mà thôi… Con người đang kéo đến… Họ sẽ làm gì Oni? Ngay cả khi đã giết chết Oni, họ sẽ làm gì xác của người? Chú cáo không muốn con người đụng đến Oni! Bàn tay dơ bẩn đã nhuốm máu Oni cũng không thể đụng vào người! Kể cả khi đó là con người mà Oni yêu, cũng không có quyền đụng vào người! *** Từ một góc rừng, ánh sáng vàng cam bỗng bừng lên để rồi tỏa sáng cả một không gian rộng lớn. Những người lính hoảng sợ chạy trốn, miệng lẩm bẩm những đoạn kinh trừ tà. Người quỳ dưới đất, nheo mắt nhìn về phía ánh sáng chói lọi ấy, trong tay người vẫn ôm chặt thi thể lạnh giá người con gái có vẻ ngoài bình thường như bao người khác, chỉ trừ mái tóc dài màu đào và hai chiếc sừng nhỏ nhô ra trên trán. Từ quầng sáng ấy, một người con trai cao lớn có mái tóc rối màu vàng chậm rãi bước ra, chiếc áo kimono màu cam đen bay tung trong cơn gió lớn. Đôi mắt vàng rực nhìn về phía người với sự căm ghét không hề che giấu, đoạn, hắn tung cánh tay áo lên khiến người bị một cơn gió cuốn đi rồi đập mạnh vào thân cây. Người con trai ấy đang khóc, hắn quỳ xuống rồi ôm lấy cô gái vào lòng một cách kính cẩn và dịu dàng nhất có thể. Đoạn, hắn thì thầm vào tai nàng. -“Chúng ta về nhà thôi, Sakura-sama” Tất cả những gì mà người ta có thể thấy để mà kể cho nhau nghe, đó là câu chuyện về một Youkai có đôi mắt vàng như ánh sáng đã mang xác Oni đi trong một cơn gió lớn. Đó là lần đầu tiên người biết tên của nàng… Tên nàng là Sakura! ***
Người không nhớ mình đã giết bao nhiêu người, cũng chẳng biết đã bao lần có những kẻ tấn công dưới danh nghĩa “phục thù”.
Ngày hôm ấy, trăng sáng vằng vặc trong đêm khuya văng vẳng tiếng côn trùng của một đêm mùa hè oi nóng. Hắn choàng một chiếc áo lớn màu đen, che đi cả khuôn mặt trong bóng tối. Hắn lao đến tấn công bằng tay không, người tước kiếm ra đỡ lấy. Tiếng kêu chát chúa của những thứ kim loại va vào nhau vang lên nhức nhối trong đêm thanh, người nhanh chóng vung lên một nhát kiếm chí tử, thế nhưng kẻ kia dễ dàng ngả người ra sau, tấm áo choàng rơi ra để lộ đôi mắt vàng rực đang hừng hực ngọn lửa căm thù. Hắn cúi người thủ thế, móng tay dài và cứng như vuốt sắc của loài thú săn mồi nhấp nhoáng thứ chất lỏng đỏ thẫm. Bên một cánh tay của hắn buộc chặt một mảnh lụa trắng có điểm những cành sakura đã ngả màu. Vậy ra, hắn đến đây để “phục thù”. Cũng chỉ như những người khác thôi, phải không? Người nhếch môi cười khẽ, đoạn, hắn lao đến và tấn công người bằng những chiếc vuốt sắc nhọn, người đã không né tránh… Đôi mắt đen thẳm của người chứa trọn vầng trăng sáng. Người không cảm thấy hối tiếc, cũng chẳng lưu luyến điều gì… Máu người thấm đẫm chiếc áo xanh đen, lan ra bãi cỏ thấm hơi sương. Trăng sáng dịu dàng bao phủ không gian, tiếng côn trùng râm ran trong bụi cỏ, Youkai đứng đó, lạnh lùng nhìn người, đoạn, hắn thì thầm dường như chỉ để cho bản thân. -“Tại sao Sakura-sama lại yêu con người như ngươi?” Phục thù được rồi, hắn có cảm thấy vui không? Trả được nợ rồi, người có cảm thấy thanh thản không? Đó là những câu hỏi mà không ai có thể trả lời được… Bắt đầu vào một đêm trăng, để rồi kết thúc cũng vào một đêm trăng. _HẾT_ | |