:: Quên mật khẩu ::


 Diễn đàn NVFC
 Naruto Vietnamese Fan Club :: CHUYÊN MỤC NARUTO :: Fanfic Naruto


[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
5/3/2013, 11:07 pm
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat14
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat19[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat21[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat22
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat11Sylph[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat13
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat15[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat17[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat18
.: NVFCer :.Sylph 
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 151
Tổng số bài gửi : 92
Ngày tham gia : 30/01/2013
Status : Nữ thần gió và yêu quái nhưng lại là một mà thôi.
Được Cảm Ơn : 8

[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Vide10

Bài gửiTiêu đề: [Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. http://vnsharing.net/forum/member.php?u=506629

Tác giả: Sylph ở đây

Thể loại:

Nhân vật: mượn tên nhân vật trong truyện do kishi sáng tác.

Cốt truyện: Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Xuyên không, phi lý và không tưởng Wink) Một cái fic mà không nhân vật nào là không bị OCC =))

Độ tuổi: Vô tư đi.

Chữ ký của Sylph

5/3/2013, 11:08 pm
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat14
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat19[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat21[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat22
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat11Sylph[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat13
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat15[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat17[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat18
.: NVFCer :.Sylph 
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 151
Tổng số bài gửi : 92
Ngày tham gia : 30/01/2013
Status : Nữ thần gió và yêu quái nhưng lại là một mà thôi.
Được Cảm Ơn : 8

[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. http://vnsharing.net/forum/member.php?u=506629

Ánh chớp nhoáng lên trong màn đêm tối mịt, tia sét rạch ngang bầu trời. Bên trong căn phòng thí nghiệm tối om, vị bác học trẻ bật cười điên loạn khi cuối cùng cũng đã hoàn thành thí nghiệm của mình. Hắn mải mê ngắm nhìn sản phẩm mà không hề để tâm xung quanh cho đến khi một tiếng động “rầm” vang lên hắn vội quay đầu lại, cánh cửa phòng bị đá bay vào trong và suýt đè lên hắn lên như hắn không vội lùi lại. Hắn tá hỏa la lên:

- Em làm cái quái gì thế, muốn những bảo bối của anh đi đời à!

Tiếng quát của hắn nhỏ xíu dần lại khi thấy cô gái đứng chống tay ngang hông ở ngưỡng cửa:

- Nii chan, làm ơn ra khỏi phòng đi, đã gần một tuần rồi đấy.

Ánh điện trở lại với căn phòng, xem ra nó không đáng sợ như khi tắt đèn. Cả phòng chỉ ngổn ngang sắt vụn và bao nhiêu giấy tờ để lộn xộn, còn giữa phòng, một anh chàng có mái tóc màu đỏ rực bù xù và dù đang mặc một bộ đồ rất chi là luộm thuộm thì anh chàng đó lại khá bảnh trai với khuôn mặt trẻ măng , tay thì đang ôm khư khư cái bàn điều khiển của mình như đứa trẻ con sợ bị cô em gái cướp mất đồ chơi vậy , còn cô em gái, dáng người cao, cô đang mặc một chiếc áo khoác bóng chày cùng chiếc váy ngắn khiến nhìn cô khá khỏe khắn và trẻ trung cùng với mái tóc màu hồng tươi tắn được cột hai bên nhìn thực sự rất xinh xắn , cái trán cao thông minh và mắt cô có màu xanh ngọc long lanh nhưng cau có, khuôn mặt thì vừa như phụng phịu hờn dỗi vậy.
Cô khoanh tay thở dài thườn thượt rồi làm một tràng:

- Nii san, em biết anh thích nghiên cứu và sáng tạo ra những cỗ máy kì lạ, nhưng mà anh nên chăm sóc mình một chút. Đã một tuần, anh xem, mấy cái bánh mì của anh mà em mua hôm trước đã mốc meo ra rồi này, người anh thì sắp bốc mùi rồi đấy, râu thì chưa cạo, nhìn lởm chởm như một ông già chứ chẳng còn giống một chàng trai hơn hai mươi tuổi nữa. Quần áo xộc xệch. Anh mà thế này thì trước khi anh cống hiến được cái gì đó cho thế giới anh đã biến thành một ông cụ mốc meo mất rồi. Cho nên nghe lời ngoan ngoãn ra khỏi phòng. Đi tắm!
Cô em gái này nói đi đôi với làm, tay lượm một chút giấy tờ trong phòng, tay cầm cái bánh mì để đem bỏ vào thùng rác và sau đó là lôi xềnh xệch ông anh cứng đầu ra khỏi phòng.

- Khoan đã! Làm ơn để anh làm nốt! Sakura!!

- Không! Đi tắm đã! Có gì làm sau!

Lệnh đã đưa ra là cấm cãi, Sasori anh trai cô chẳng còn cách nào khác cả.

- Mà anh quên là chiều nay anh phải lên Trường đại học báo cáo tiến độ công trình nghiên cứu à, đồ đãng trí.

- Á! Sao bây giờ em mới nhắc!

Sasori gào lên, rắc rối to rồi, bà lão giáo sư Chiyo đó nghiêm khắc kinh khủng, đã thế lại còn phải rất chỉnh chu bà ấy mới ưa dễ không làm ăn cẩn thận, anh bị cắt dự án nghiên cứu cho coi. Anh giãy đành đạch như con cá mắc cạn:

- Chết rồi! Bỏ anh ra, anh phải nhanh lên mới được.

Thoát khỏi tay em gái, Sasori te te đi ra khỏi phòng chạy về phía phòng tắm, tắm rửa chải chuốt để trình mặt các vị Giáo sư. Các vị ấy thì kiểu cách phải biết. Sakura thở phào vì cuối cùng anh cô cũng chịu ra khỏi phòng. Cô sẽ tranh thủ dọn dẹp căn phòng của anh cô để đỡ lộn xộn.

Sau khi Sasori còn đang trong phòng tắm và làm một cuộc tổng vệ sinh vĩ đại sau cả tuần chẳng tắm rửa, Sakura vẫn chưa sắp xếp xong đống giấy tờ lộn xộn của anh cô thì có tiếng chuông cửa. Bỏ ở đấy cô bước xuống nhà mở cửa cho khách.

Khi cánh cửa mở ra, cô ngạc nhiên và thốt lên “woa” khi trước mắt cô là một đóa hoa rực rỡ và tiếng cười:

- Ngạc nhiên chưa nào!

Một cái đầu vàng rực rỡ không kém hoa thò ra sau đóa hoa. Một cậu con trai cười toe toét với cô.

- Sakura lâu rồi không gặp. Nhớ tớ không.

- Naruto!

Sakura reo lên, cô mở rộng cửa ra và mời cậu bạn Naruto của mình vào nhà:

- Nhanh vào đây nào, cậu về nước hồi nào vậy!

Cậu bạn của Sakura bước vào, vẫn cười không dứt. Naruto là bạn học thời cấp 1 và 2 của Sakura, cậu đã ra nước ngoài định cư với cha mẹ mình một thời gian, một cậu nhóc cao và cũng hơi gầy, cậu có đôi mắt màu xanh nước biển, ánh mắt tinh nghịch và quyết đoán, cộng thêm mái tóc màu vàng chóe nổi bật, khiến ai cũng đoán đó là một cậu nhóc nghịch ngợm và thông minh. Nhưng với Naruto, đây là cậu bạn dễ làm chuyện ngốc nghếch nhất mà cô biết. Cô định mời cậu ngồi xuống chơi sau cả mấy năm không gặp nhưng Naruto từ chối. Cậu háo hức hỏi cô.

- Anh Sasori đâu, anh ấy đến trường đại học rồi à, hay là anh ấy lại trốn trong phòng thí nghiệm.

Sakura thở dài nhắc đến anh mình với giọng trách móc nhẹ nhàng:

- Haizz, anh tớ đang tắm, dụ mãi mới đẩy anh ấy vào phòng tắm được đấy.

- Hì hì, niềm đam mê của anh ấy mà biết sao được. Xem ra dạo này hai anh em cậu vẫn khỏe.

- Tất nhiên, cậu thì sao, ông cậu có khỏe không, học hành thế nào, sao lại về nước lúc này.

- Tớ mới đi du lịch với ông già, du lịch vòng quanh thế giới, Nhật Bản là điểm dừng chân cuối cùng, giờ ổng thả tớ ở đây rồi về Mỹ, tớ cũng mới thuê nhà nữa, sẽ chuyển về đây sống, nay tranh thủ tạt qua thăm cậu, rủ cậu đi chơi với mấy đứa bạn học cùng nữa, chúng ta sẽ mừng nhà mới của tớ.

Naruto ríu rít khoe với Sakura. Cô cũng cười tươi tắn đáp lại, cậu bạn của cô vẫn như xưa, vui vẻ và trẻ con. Chợt Naruto hỏi Sakura:

- À, tớ có thể thăm căn phòng của anh cậu không, lên đó đợi anh ấy tắm xong mình sẽ hỏi anh ấy mấy cái thứ anh ấy làm ra, tớ còn nhớ nó có nhiều cái thú vị lắm.

- Không.

Sakura từ chối thẳng thừng, cô không thích tên siêu ngốc Naruto này mò vào phòng thí nghiệm của Sasori chút nào. Nếu nhỡ hắn táy máy làm hỏng cái gì thì Sasori sẽ thổ huyết mà chết mất. Anh trai cô yêu những sản phẩm của anh ấy như yêu tính mạng mình mà.

- Sao lại thế. Tớ chỉ xem qua chút thôi mà.

- Miễn đi. Nhỡ cậu làm hỏng cái gì thì chết tớ và anh tớ mất. Ngồi yên đó đi, tớ đi pha trà cho cậu.

Sakura nghiêm mặt bảo Naruto và đi vào bếp, lúi húi pha trà. Khi trà gần xong cô nói vọng từ trong bếp ra.

- Chiều nay đi chơi ở đâu đây. Mọi người sẽ vui lắm khi thấy cậu về đấy. Xa Nhật lâu rồi nên hôm nay mọi người sẽ dẫn cậu đi chơi cho thoải mái nhé. Naruto!........ Naruto!......... Naruto ?

Không nghe thấy tiếng trả lời, Sakura gọi thêm vài lần nữa. Cô thấy lạ khi thấy yên ắng vậy. Cô liền đi ra phòng khách và tá hỏa lên khi không thấy Naruto đâu cả.

- Chết rồi, có khi nào cậu ta mò lên phòng anh Sasori không.

Sakura lo lắng và lao lên phòng Sasori. Lần này cô chẳng cần phá cửa nữa ( vì cửa hỏng rồi còn đâu) mà lao vào phòng với tốc độ kinh hồn. Sau khi ngó nghiêng tìm Naruto thì cô mới thấy cậu đang ngồi xổm ở góc phòng chơi với cái máy chơi điện tử của ông anh. Khi đó cô mới thở phào nhẹ nhõm, chí ít cậu ta chưa phá hoại điều gì. Sakura bước lại gần và dộng vào đầu cậu ngốc ta một cú đau điếng:

- Đã cấm rồi kia mà.

- Á đau.

Naruto la lên. Nhìn thấy Sakura đang muốn hỏi tội, Naruto mới gãi đầu gãi tay phân bua:

- Đã phá gì đâu. Tớ mới chơi phá mìn trong máy này chứ mấy.

- Đừng sò mó vào bất cứ thứ gì đấy. Cậu quên là cậu từng phá hỏng đồ của anh ấy rồi sao.

Naruto cười hề hề thanh minh:

- Khi đó tớ còn bé, mới có sáu bảy tuổi. Với đã hỏng gì đâu, có cái máy của anh cậu làm hại tớ ấy. Tự dưng chạm vào mà giật mình nhận ra mình đang nằm ngoài sân cùng cái máy ấy thế có đáng sợ không kia chứ.

- Ai bảo cậu dám đụng vào anh ấy đã dán biển cấm vào rồi kia mà.

- Hừ! Cậu vẫn vào đấy thôi.

- Tớ là em gái anh ấy, hơn nữa tớ có cái đầu thông minh và không tò mò như cậu cho nên đến giờ tớ chưa phá hại cái gì của anh ấy.

Sakura cãi lại. Không thể thắng được lý lẽ của cô bạn này từ khi còn nhỏ cho nên Naruto tặc lưỡi, chào thua.

- Ok, tớ sẽ không đụng vào bất cứ thứ gì.

- Phù, được rồi.

Sakura nhẹ nhõm quay đi gấp lại mấy bìa sách của Sasori và xếp lên kệ, từ bé cô đã dọn dẹp cho anh rồi cho nên chẳng khi nào cô xếp nhầm hay dọn sai cho anh cả. Có điều chẳng mấy chốc thì nó lại đâu vào đấy, bừa bộn không chịu được.

Lúi húi một hồi, cô liền đưa mắt sang chỗ Naruto kiểm tra và đánh rơi cả đống giấy khi thấy cô đã lò dò leo lên cái bệ cao hình tròn bằng phẳng và có một cái cột cao hình trụ ở ngay chính giữa bệ của Sasori rồi. Cô hốt hoảng lật đật chạy lại rối rít:

- Này này, làm gì đấy. Cậu xuống ngay.

- Bình tĩnh nào. Cái này có lẽ chỉ là cái sàn sân khấu xoay được của anh Sasori thôi mà.

- Không tin, cậu quên anh ấy rất quái gở sao, có lẽ trong này không có cái gì bình thường đâu. Xuống ngay.

Sakura phản đối và ra hiệu bằng dấu chéo.

- Thôi được rồi. Tớ chỉ mới nhìn thôi chứ đã làm gì đâu.

Naruto đáp lại vẻ hơi khó chịu và chống tay và cái cột hình trụ đó. Bỗng nhiên sau cú chống tay đó, cái bệ xoay tròn nhanh dần đều. Naruto mất đà ngã lăn quay trên bề và la lên oai oái vì chóng mặt. Hốt hoảng Sakura trèo lên một cách khó khăn vì tốc độ của cái bệ xoay càng nhanh, cô kéo tay Naruto và định nhảy xuống thì cái bệ xoay tít với tốc độ chóng mặt khiến cả hai không làm được gì, đành ôm chặt cái cột ở giữa hét lên:

- Chuyện gì thế này.

- Tớ không biết nhưng có lẽ nên tắt cái máy này đi thôi.

- Như thế nào.

- Hay chạm tay vào chỗ cũ xem

- Ừ.

Nhưng cả hai không có cơ hội làm được điều đó vì nó quá cao so với tầm tay hai người. Chiếc bệ xoay nhanh đến mức Sakura và Naruto phải nhắm tịt mắt lại và chúi đầu xuống vì gió nổi lên làm mọi thứ có trọng lượng nhẹ trong phòng bay tứ tung và đập vào đầu họ.

Đúng lúc ấy thì Sasori đang thong dong bước ngoài hành lang trở về phòng. Bây giờ trên vai anh đang khoác chiếc khăn bông. Anh vừa đi vừa lau đầu và cười sảng khoái:

- Thoái mái quá mình cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Mình nghĩ mình có thể bay.

Bốp.

Một cái lon nước ngọt bay thẳng vào đầu Sasori. Vừa xoa chỗ đau và vừa nhìn quanh tìm kiếm thì anh trợn tròn mắt khi nhìn thấy có vô số giấy tờ đang bị thổi bay ra ngoài hành lang từ phòng của anh.

Sasori liền chạy ngay đến cửa và giơ hai tay quơ cào để tránh có thứ che mất mặt mình. Anh hét lên trong đám mù mịt ấy.

- Sakura!

Nghe tiếng cứu tinh Sakura kêu lên cầu cứu:

- Nii san, cứu em với.

- Sakura em ở đâu.

Tiếng Sasori vang lên. Sakura mừng rỡ và hé mắt ra nhìn. Cô lờ mờ nhận thấy chỏm đầu đỏ của anh trai cô, nhưng sau đó chiếc bệ xoay nhanh đến mức cô chẳng thấy gì nữa, cô cũng không nghe thấy tiếng gọi lo lắng của anh cô mà chỉ thấy tiếng gió rít.

Rồi một cú thúc mạnh tất cả sáng lòa với Sakura. Và sau đó là một cú đập đất khô khốc. Sakura kêu lên.

- A.

Sakura cảm thấy như là mình vừa mới bị đập cả cái lưng xuống đất. Cô mở mắt ra và nhìn xung quanh. Cái gì đây.

Trước mắt cô là tán cây cao màu xanh mát đang rì rào những cơn gió nhẹ mát. Cô nhìn sang bên và thấy mình đang nằm trên mặt đất, không phải là mặt lá mới đúng, dưới tán cây là những lớp lá khô. Sakura chống tay ngồi dậy, cú tiếp đất khiến cô đau ê ẩm toàn thân, quần áo thì bị lấm lem ra hết. Cô suýt xoa khi nhận thấy cánh tay của mình bị trầy da và hơi tía máu ra. Cô rút cái urgo trong túi áo ra và dán lên chỗ đau. Thật may vì trong túi cô lúc nào cũng có cái này. Sakura đứng dậy và nhìn quanh quất , cô rên rỉ:

- Mình đang ở đâu đây, anh ơi, Naruto ơi.

Chữ ký của Sylph

5/3/2013, 11:09 pm
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat14
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat19[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat21[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat22
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat11Sylph[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat13
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat15[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat17[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat18
.: NVFCer :.Sylph 
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 151
Tổng số bài gửi : 92
Ngày tham gia : 30/01/2013
Status : Nữ thần gió và yêu quái nhưng lại là một mà thôi.
Được Cảm Ơn : 8

[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. http://vnsharing.net/forum/member.php?u=506629

Sakura hoàn toàn không hiểu gì hết. Làm cách nào mà cô lại ở trong rừng được trong khi mới hơn một phút trước cô còn chơi trò xoay chong chóng với tên ngốc Naruto đó. Mặc kệ cô rút điện thoại ra và bấm số của Sasori.

Tút tút.

Sau một hồi chờ đợi sốt ruột cuối cùng cũng có tiếng bắt máy. Ngay lập tức Sakura rên rỉ:

- Anh ơi. Cứu em với, em đang ở đâu vậy.

Đáp lại lời kêu cứu và cả tiếng nói gần như sắp khóc của Sakura là tiếng mếu máo của Sasori:

- Sakura ơi, anh xin lỗi.

Sau tiếng xin lỗi và tiếng sịt mũi cực to của Sasori. Sakura đoán hẳn là anh cô vừa hỉ mũi vào cái khăn, hai anh em chắc giống nhau chuyện hay khóc và cực nhanh khóc.

- Không phải lỗi của anh đâu ạ. Là lỗi của em khi để Naruto đến gần cái máy đó.

- Hả sao lại có Naruto ở đây.

Sasori thắc mắc, cũng đúng vì lúc đó Sasori không có mặt cùng chỗ với thiên tài phá hoại.

- Cậu ta đến chơi và mò vào phòng, nếu em kiên quyết hơn có khi cậu ta chẳng có cơ hội đụng vào cái máy.

- À là vậy, không sao à mà cậu ta yên lặng thế, sao không kêu la ầm ĩ.

- Hả chứ cậu ta không ở chỗ anh sao. Em đang ở một mình mà.

- Cái gì.

Sasori hét vào cái điện thoại

- Naruto và cái máy không ở chỗ em sao.

- Không, em tỉnh lại và chỉ thấy một mình em thôi.

Một cơn gió lạnh thổi qua làm Sakura rùng mình. Cô nắm chặt cái máy và kêu lên:

- Nhanh đến đưa em về đi Sasori.

- À anh xin lỗi em, Sakura.

Sasori lấy cái khăn lau mồ hôi.

- Cái máy đó là một cái máy dịch chuyển không gian và thời gian. Anh cũng không biết em đang ở đâu nữa. Anh chỉ biết em không ở Nhật bản và không ở hiện tại. Anh xin lỗi.

Sakura buông thõng cánh tay sợ hãi. Cô phải làm gì đây, không ai bên cạnh và đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Cô nắm chặt tay và thất vọng noi:

- Tức là em không về được nữa.

- À không hẳn. Chỉ cần em tìm lại được cái máy đó rồi đứng lên nó, anh sẽ tìm cái bản nghiên cứu công thức chế tạo điều khiển từ xa. Anh sẽ đưa em trở về.

- Thật chứ ạ.

Giọng Sakura vang lên lảnh lót, có chút hi vọng rồi.

- Nhưng mà khá lâu đấy, anh không biết nó đang ở đâu nữa kia.

- Sao cơ?

Giọng Sakura trùng xuống.

- Anh không nhớ để nó ở đâu à.

- Không phải là không nhớ mà là không biết. Cơn gió lốc lúc nãy đã cuốn mọi thứ đi lung tung khắp nơi. Mọi thứ, mọi nơi, tất cả giờ là đống ngổn ngang và anh sẽ phải tìm kiếm trong cả đống như thế. Nhưng em yên tâm.

Sasori vội động viên Sakura khi thấy đầu bên kia im lặng hơi lâu.

- Anh nhớ rất tài và anh sẽ làm nhanh thôi.

- Nhưng không có em ở đó, anh có xoay xở được không?

Sakura lo lắng hỏi.

- Đừng lo. Anh của em là một thiên tài cơ mà

Sasori vỗ ngực tự khoe.

- Nhưng việc cấp bách là em đi tìm Naruto và cái máy đó đi. Nếu không có cái máy thì em không về được đâu, nếu tìm được cũng đừng đánh Naruto mạnh quá nhé, không là cậu ta tiêu đời mất.

Sasori nhắc khéo, anh cũng sợ Naruto no đòn mà.

- Vâng ạ, em sẽ tìm Naruto.

- Sakura nhớ bảo trọng nhé.

Sasori nhắc nhở cô em gái với giọng ưu tư lo lắng. Sakura mỉm cười khi nghe thấy giọng nói ấm áp của anh cô. Cô gật đầu và lau đi hàng nước mắt, cô đã khóc thầm nãy giờ vì trống vắng và cô độc nhưng mà có điện thoại này, cô có thể liên lạc với anh cô vậy là tốt rồi. Cô sẽ tìm được Naruto và cùng trở về nhà với anh mình.

- “À đúng rồi nhắc đến Naruto. Mình mới nhớ.”

Sakura giật mình và tự cốc đầu mình khi đãng trí vậy.

- Mình có thể gọi cho cậu ta kia mà.

Rồi cô bấm số của Naruto. Ngay lập tức Naruto bắt máy và la lên, cậu ta có vẻ còn hoảng sợ hơn cả Sakura.

- Sakura cứu tớ với.

- Naruto hả, cậu yên tâm đi, chúng ta chỉ…….

- Yên tâm sao được khi tớ đang bị cả đám lính bao vây với cả đám mũi kiếm đang chĩa vào cổ mình. Tớ nghĩ mình sắp chết rồi. Cứu…….. á đừng lấy nó đi. Không!!!

Bíp bíp.

Tiếng kêu cứu của Naruto bị ngắt quãng, ai đó đã lấy mất chiếc điện thoại của Naruto. Sakura cực kì lo lắng, chết rồi lần này thì chết thật rồi, sao Naruto lại gặp rắc rối này kia chứ. Bị cả đám lính bao vây, kiếm ….


Sakura vừa đi vòng tròn vừa vò đầu suy nghĩ. Cái suy nghĩ Naruto sẽ bị giết khiến cô điên lên không biết nên làm gì tiếp theo nữa. Đúng lúc ấy một tiếng la thất thanh vang lên làm Sakura giật nảy cả mình.

- Cứu tôi với.

Từ đằng xa cùng tiếng kêu cứu là một dáng người nhỏ đang chạy đến, đó là một cô gái. Sakura vội lao đến chẳng tính toán gì. Nhìn thấy Sakura, cô gái đó lao vào cô và cầu xin.

- Cứu tôi.

- Woa.

Sakura thốt lên trầm trồ ngạc nhiên khi thấy một cô bé xinh đến vậy, da trắng như tuyết, mái tóc đen mượt thả dài như suối, nhưng Sakura giật mình khi thấy cô bé này có đôi mắt màu trắng kì quái. Sakura bỏ tay ra và lùi lại hỏi đề phòng:

- Cô là ai hả.

Cô bé sụt sịt .

- Xin cứu tôi có kẻ đuổi giết tôi.

Dù mặc bộ kimono đơn giản và bị bẩn vì bùn thì cô bé này vẫn rất xinh đẹp. Trên tay cô còn xách một giỏ đồ nữa, hình như là hoa quả, sầu riêng, táo và lê. Nhưng nhìn lương thiện thế không có nghĩa là người tốt. Sakura nghi ngờ sao tự dưng lại chạy đến và rối rít kêu cứu chứ.

- Đứng lại.

Có tiếng hô hoán đằng xa, sau đó là một đám người toàn đàn ông gồm sáu bảy tên đang vác giáo và gươm chạy về phía hai người. Sakura cứng đờ người ra và há hốc mồm chỉ vào cô gái nọ:

- Cô làm gì nên tội à.

Cô bé này chẳng giải thích và lôi Sakura chạy luôn:

- Cô cũng xinh đẹp như thế vào tay bọn chúng là chết đấy.

Nghe cô gái này dọa vậy, Sakura sợ quá cũng co chân chạy luôn.

- Á đợi đã.

Cô gái mắt trắng vấp ngã sóng soài và rơi cả hoa quả xuống đất văng tứ tung khi vừa chạy được một quãng thì Sakura đã chạy biến lên trước khá xa. Thấy vậy Sakura đành chạy trở lại đỡ cô lên và kéo đi.

- Nhanh nào.

- Á tôi đi không nổi.

Cô gái nọ khóc lóc khi thấy chân mình bị chảy máu. Giờ thì cả hai chẳng thể chạy tiếp được khi sáu bảy tên kia đang đuổi đến nơi.

Hết đường lui, Sakura đứng dậy đe dọa:

- Xem ra ta phải cho các ngươi một trận mới được.

Nói rồi Sakura nhặt mấy quả táo dưới đất, nhằm thẳng vào đầu mấy tên đó mà ném.

Bốp.

Sau tiếng khô khốc đó là một tên dính chưởng và ngã ra đè lên tên đằng sau. Sakura nhặt tiếp quả lê và giục cô gái đó.

- Này giúp tôi một tên.

- À, ừ.

Cô gái này bận khâm phục Sakura mà quên cả mọi thứ nhưng nghe Sakura nhắc cũng cầm lấy một quả lê và ném, có điều kết quả rất tệ hại, không trúng. Máy tên đó cười lên chế giễu:

- Có thế thôi à.

Bốp.

Khác với cô gái đó, Sakura ném quả nào trúng quả đó, khiến bọn chúng đứa nào cũng bị ăn ổi trên đầu và ngã lăn quay đơ. Nhưng có một tên né được, hắn vác kiếm và hô lên rồi chạy thẳng đến chỗ Sakura và cô gái kia. Sakura nhìn xuống tìm vũ khí nhưng chỉ còn quả sầu riêng lởm chởm gai chứ chẳng còn lê với táo. Hết cách, Sakura liền cầm quả sầu riêng lên, nảy nảy trên tay và bị gai đâm vào da.

- Ái da, đau quá.

Ném cái này chắc chắn là một được rồi, Sakura quan sát nhanh và vác lên một khúc gỗ to trên đất. Sau đấy cô hất quả sầu riêng lên cao rồi giơ khúc gỗ lên. Đợi quả sầu riêng rơi xuống vừa tầm, Sakura nhếch mép:

- Ăn điểm này.

Vụt. Sakura quất mạnh vào đúng tâm quả sầu riêng và nó bay thẳng về phía tên khốn nọ, sau đó là

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Hắn la lên khi quả sầu riêng bay vào mặt hắn, rồi cũng như những đồng bọn của hắn, hắn đỏ gục xuống như cây đổ nằm mê man.

- Yahoo.

Sakura reo lên và nhảy cẫng sung sướng, cô chỏ ngón tay cái xuống đất đắc thắng:

- Knock out nhé.

- Nốc ao? Là gì thế.

Cô gái đó tò mò hỏi. Cô chẳng hiểu được Sakura được nói gì.

- A.

Sakura cũng la lên khi thấy cô gái đó hỏi vậy, Sakura liền tra khảo cô gái nọ:

- Này nói cho tôi biết đây là đâu đi, năm bao nhiêu. Ngày nào tháng nào, ah mà cô là ai sao lại bị đuổi bắt vậy.

- Từ từ đã nào.

Bị hỏi dồn dập, cô gái đó bối rối và rụt người lại tránh xa khỏi Sakura. Nhận thấy mình hơi khiếm nhã, Sakura lấy vài miếng urgo ra dán vào vết thương và đỡ cô gái đó dậy.

- Tôi là người mới đến bị lạc nên mới muốn hỏi cô. Làm ơn nói cho tôi biết đi. Và làm cách nào ra khỏi rừng nữa.

- Uhm. Tôi sẽ chỉ đường và trả lời từng câu hỏi của cô. Bây giờ thì đi đường này.

Sakura dìu cô gái đó đi theo hướng được chỉ. Trên đường đi, cô gái đó mới trả lời cho Sakura biết:

- Đây là Hỏa quốc, hôm nay là ngày rằm tháng năm, nhưng năm chẳng nhẽ cô còn chẳng nhớ sao.

- À, năm thì có thể bỏ qua.

Sakura ngượng ngụng trả lời nhìn cách ăn mặt của cô gái này Sakura đoán chắc có lẽ đây là quá khứ rồi và cô đoán đây chắc là từ thời Chiến quốc nên mới lộn xộn như thế.

- Sao họ lại đuổi bắt cô? À tên cô là gì. Tôi là Sakura.

- Cô dám nói tên với người lạ sao?

Cô gái đó tò mò hỏi lại.

- Cha tôi anh tôi bảo phải luôn đề phòng người lạ.

- Ooh vậy sao, nhưng tôi nói tên mình rồi, cô cũng nên nói tên cô chứ.

- Tôi là Hinata, năm nay 16 tuổi, nay là ngày rằm cho nên tôi đi lễ chùa cầu phúc, khi về thì bị bọn lính của Triều đình đuổi bắt, lại đến đợt tuyển cung nữ phi tần của Tân hoàng thượng, cho nên tôi mới bị bọn chúng truy đuổi như thế. Dạo này tôi trốn mãi trong nhà vì chuyện này thế mà mới ra khỏi nhà một hôm đã bị đuổi đến mức thế này.

- Vậy sao? Khổ quá nhỉ?

Sakura chép miệng. Đúng là thời xưa, cái gì cũng phải theo ý vua. Sakura thầm nghĩ. Cũng may mà cô chẳng phải liên quan đến vua chúa làm gì không là đến khổ.

- À cô định đi về đâu. Sakura?

Hinata hỏi khi thấy Sakura trầm ngâm như vậy.

- À, tôi đang đi tìm bạn tôi, chúng tôi bị lạc rồi nhưng chưa biết đi đường nào nữa, . Hỏa quốc thật là lạ với tôi.

Sakura thú thực.

- Uhm, nhìn cô ăn mặc kì quái thế, chắc là cô là tộc người man di sống trên núi à hay là ngoại bang vậy?

- Tộc người man di sống trên núi , ngoại bang?

Sakura tức tối lặp lại.

- Chứ còn gì nữa. Tóc thì màu hồng, chưa thấy ai tóc hồng như cô hết. Lại còn mặc đồ kìa quái nữa. Mà lại còn nói thứ tiếng kì lạ, không tộc người man di sống trên núi hay là ngoại bang thì là gì?

- Không phải man di, tôi văn minh hơn cô nhiều.

Sakura cự cãi, cô bực mình đến mức chỉ muốn thả tay ra không dìu cô gái này nữa, nhưng nghĩ đến việc mình từ tương lai đến, thôi thì bỏ qua. Sakura chuyển chủ đề.

- Sắp đến nhà cô chưa?

- Sắp vào Thành rồi, khi vào thành chúng ta phải đi nhanh lên không là bị bọn lính để ý đấy, nhà tôi gần chân thành mà. Chỉ cần vào cổng rồi quẹo vào ngõ là được.

- Ừ.

Sakura sốt ruột đáp lại, cô cũng nhận ra là bụng mình đang cồn cào đói và nó còn kêu lên biểu tình nữa.

Hinata nhận thấy vậy liền ngỏ lời:

- Để cảm ơn cô, cứ đến nhà tôi ở tối nay rồi đi tìm bạn cũng chưa muộn.

- Cảm ơn cô nhé.

Sakura biết ơn Hinata quá, mới lúc nãy còn bảo không nên tin người lạ, giờ lại cho cô nghỉ lại, có lẽ Sakura cần phải xem lại mới được, có nên bảo Hinata là ngây thơ không nhỉ.

- Không có gì.

Khi hai người vào cổng thành thì trời đã tối cho nên thật may mắn là chẳng ai nhìn rõ mặt mà để ý nữa. Sakura dìu Hinata đến một căn nhà xây trong ngõ nhưng khá lớn và khang trang. Sau khi đập cửa vài lần cuối cùng cũng có người ra mở cửa. Đó là một cô bé khoảng 12 13 tuổi nhìn giống y hệt Hinata Sakura đoán là em gái Hinata, thấy chị mình cô bé mở rộng cửa ra và nói:

- Mừng chị về nhà.

Sau đó cùng Sakura đưa Hinata đang bị thương vào nhà.

Chữ ký của Sylph

15/3/2013, 2:05 pm
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat14
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat19[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat21[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat22
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat11Sylph[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat13
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat15[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat17[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat18
.: NVFCer :.Sylph 
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 151
Tổng số bài gửi : 92
Ngày tham gia : 30/01/2013
Status : Nữ thần gió và yêu quái nhưng lại là một mà thôi.
Được Cảm Ơn : 8

[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. http://vnsharing.net/forum/member.php?u=506629

Nhìn thấy kiến trúc của căn nhà bề thế và gia nhân chạy nườm nượp, Sakura đoán gia đình cô gái này cũng có tiếng tăm hoặc là có gia sản. Cô cứ đứng trong phòng mãi cho đến lúc một anh chang chạy đến, tóc và mắt giống như Hinata tay cầm một bộ đồ tươm tất và cúi đầu bẩm với Sakura:
- Mời tiểu thư đi tắm thay đồ và nghỉ ngơi ạ.
Sakura đỡ lấy bộ đồ từ tay anh này cười xòa:
- Hì anh không phải kiểu cách như thế, tôi có phải là tiểu thư gì đâu.
- Tiểu nhân đâu dám, tiểu thư là bạn của Hinata tiểu thư nên phải cung kính ạ.
Tiểu thư! Sakura thầm giễu cợt cái danh xưng đó, cô đáp lời anh này:
- Được rồi tôi cảm ơn anh. Anh đi làm việc của anh đi.
- Để tôi dẫn tiểu thư đến phòng tắm đã ạ.
Sau khi gần như bơi trong một cái bồn lớn trong một căn phòng cực lớn, Sakura cảm thấy thật thoải mái. Cô dời khỏi bồn tắm và lấy bộ đồ ra. Đó là một bộ kimono màu trắng điểm xuyến những cánh hoa đào màu hồng li ti. Sakura cảm thấy thích bộ này, cô mỉm cười:
- Cũng may mà mẹ dạy mình mặc kimono rồi chứ.
Dù được mẹ dạy cho mặc thì Sakura cũng phải loay hoay một lúc mới mặc được bộ kimono đó. Đánh vật với nó xong, Sakura ra phòng khách thì thấy Hinata đang ngồi đó nhìn ra cửa như chờ ai vậy. Sakura tò mò hỏi:
- Cô nhìn gì thế?
- Là cha và anh tôi. Họ sắp từ trong cung trở về rồi. A cha về .
Hinata reo lên khe khẽ và tấp tễnh chạy ra cửa cung kính đón hai người đàn ông, họ nhìn rất giống nhau từ hình dáng chiều cao đến bộ đồ đang mặc.
- Con sao thế này.
Người đàn ông lớn tuổi hơn lo lắng hỏi khi thấy bộ dạng như vậy của cô con gái:
- Con không sao đâu ạ. Chỉ bị ngã thôi.
Sakura cũng bước đến lễ phép chào:
- Cháu chào bác ạ.
Hai người đàn ông này dừng lại ngó Sakura như là vật thể lạ vậy.
- Bác ư.
Rồi cả ba người, từ hai người đàn ông ấy đến Hinata lặp lại từ đó. Hinata liền chữa cháy cho Sakura:
- Không phải chào như thế, phải là đại nhân Hyuga.
- Vậy sao. Cháu chào đại nhân Hyuga.
Sakura lặp lại như với giọng điệu hơi châm biếm kín đáo.
- . À cha ơi đừng để ý, cô ấy là người man di nên không biết phép tắc đâu.
- Man di sao. Thế làm thế nào mà con gặp được.
Cha Hinata ngạc nhiên hỏi, còn Sakura thì lẩm bẩm nhỏ:
- “Này này nếu mà bình thường thì tôi phải cho cô một trận rồi đấy.”
- Hôm nay con đi chơi, suýt bị lính triều đình bắt nhưng nhờ cô ấy giúp nên mới thoát nạn, cô ấy đang đi tìm bạn mà lại chẳng có nơi chốn dừng chân nên cô đưa cô ấy về nhà.
- Ta đã bảo con cẩn thận với người lạ kia mà.
- Cha à, tội nghiệp cô ấy là man di mà.
Mí mắt Sakura giật giật. Cô bé này kênh kiệu quá mức rồi đấy.
- Thôi được rồi nhờ ơn cô mà con gái tôi mới thoát nạn nên cứ nghỉ ở đây đêm nay.
- Cảm ơn ạ.
Sakura đáp lại máy móc. Sau đó cha Hinata và anh trai cô bước ngang qua. Có vẻ như họ đang bàn bạc chuyện hệ trọng.
- Cha à, tên quái dị hôm nay tính sao.
- Tên quái dị nào nhỉ. À ý con là tên tóc vàng mặc đồ kì quái từ đâu xuất hiện nằm đè lên hoàng thượng, bên cạnh hắn lại còn cái thứ cũng quái dị không kém đó ư. Ta đoán hắn là yêu quái quỷ thần từ đây xuất hiện đấy. Hoàng thượng định tự tay xử lý vụ này vì dám kinh động đến Ngài đấy.
Nghe thấy tóc vàng, quái dị Sakura liền chạy với theo cha Hinata và tóm lấy hỏi lấy hỏi để:
- Hai người làm ơn nói cho cháu biết mọi chuyện được không.
- Này.
Anh trai Hinata hét lên hất tay Sakura ra và đá ngay một cước vào bụng Sakura khiến cô văng ra rồi ngạo mạn nói:
- Dám đụng vào cha ta sao.
- Sakura cô không sao chứ.
Hinata hốt hoảng kêu lên khi thấy Sakura dám làm vậy, cô vội đỡ Sakura đứng dậy.
- Bình tĩnh Neji.
Cha Hinata giơ tay ra căn Neji và điềm tĩnh hỏi Sakura đang đau đớn vì cú đá bất ngờ:
- Cô gái sao cô dám làm thế hả, cô có biết ta là….
- Ai quan tâm. Cái tôi cần biết là người bị bắt đó có phải Naruto không?
Sakura sẵng giọng, làm cho những người còn lại rất đỗi ngạc nhiên, đâu phải ai cũng dám to tiếng với Hyuga đại nhân, một vị đại thần nghiêm khắc khó tính và cao ngạo nhưng cô bất cần, cô đang lo lắng cho Naruto. Trong cuộc điện thoại lúc nãy, có vẻ Naruto bị ai đó bắt giờ nghe thêm chuyện này, Sakura đoán Naruto bị hạ cánh ngay trong Hoàng cung cho nên mới thành ra như thế này.
- Cô thật không biết sợ là gì sao.
- Tôi quan tâm đến bạn tôi hơn.
- Bạn cô, cái tên đó là bạn cô sao.
Hinata sợ hãi. Không ngờ bạn của Sakura đang tìm kiếm lại dám phạm thượng khi quân như thế.
- Nhưng sao hai người lạc nhau rồi lại kẻ trong cung người ngoài rừng vậy được.
- Đã thế tên nhóc đó như là từ trên trời rơi xuống vậy.
Neji thêm vào. Sakura nghe vậy liền rút từ túi áo ra chiếc điện thoại và nói:
- Để tôi cho mọi người xem nhân dạng của cậu ta.
Sau đó Sakura chìa cái ảnh tự sướng khoe răng hết cỡ của Naruto hôm đi đến Ai cập trong hành trình của cậu ra cho mọi người xem.
Lúc ấy cha Hinata mới gật đầu:
- Đúng là hắn. Mà cô có cái gì thế, thứ quái quỷ gì thế này. Với cả nếu như hắn là …. Thì cô cũng là……
Cha Hinata lùi lại, cả Neji và Hinata cũng vậy, nhìn Sakura đề phòng. Sakura tức giận định thanh minh thì lúc ấy, một gia nhân hớt ha hớt hải chạy vào:
- Nguy rồi lão gia, trong cung có lệnh đến.
- Cái gì.
Cha Hinata chỉ kịp chỉnh lại triều phục, Hinata thì kéo Sakura vào trong và chờ đợi. Lát sau một vị thái giám bước vào kính cẩn chào;
- Hyuga đại nhân.
- Ồ công công, có chuyện gì đến muộn thế này.
- Chúc mừng đại nhân
- Chúc mừng sao?
- À là vì trong đợt tuyển phi tần này tiểu thư của nhà đại nhân cũng có trong danh sách.
- Hả.
Hyuga kêu lên, thảng thốt, Neji thì nhăn mặt lại, tức giận và lo lắng. Hinata đang đứng bên trong cũng vây cô gần như ngã quỵ xuống khi nghe thấy vậy. Nhưng vị công công này không biết nên cười cười nói nói:
- Sáng hôm sau tôi sẽ đưa kiệu đến rước tiểu thư. Vì là con gái danh gia cành vàng lá ngọc cho nên sẽ không qua kiểm tra nhiều mà được tuyển thẳng vào vòng trong cho Đại ty xem xét mà thôi. Thôi hạ nô xin phép.
- À xin mời công công.
Khi vị thái giám kia ra về, cha Hinata thì thở dài sườn sượt, Neji thì tức tối đấm vào cái cột nhà, Hinata ngay lập tức lao ra dù chân đang đau:
- Cha ơi, con thà chết chứ không vào cung đâu.
- Ta biết con ơi. Nhưng lệnh vua khó cãi.
- Không con sẽ chết cho cha xem, vào cung như là vào rừng đao biển lửa, ai biết ai tốt ai xấu mà dấn thân vào.
Hinata nấc lên chẳng thể nói hết câu..
- Con yên lặng nào.
Hinata rớt nước mắt khi thấy cha mình gắt lên, cô lê bước vào bên trong đôi mắt đau đớn không gì tả được. Sakura lắng nghe nãy giờ cô thấy tội nghiệp cho cô bé này quá, Sakura cũng từng đọc những cuốn sách về thời xưa, xem phim nữa nên cô hiểu rõ vào cung là chốn dìm thân phụ nữ, chẳng còn tự do hạnh phúc mà chỉ tranh đấu mưu toan mà thôi. Nhưng mà biết sao được, lệnh vua khó cãi mà. Sakura cũng bất lực mà thôi. Cô nghĩ có lẽ giờ chỉ nên đi an ủi Hinata cho cô bé bớt buồn thôi. Nghĩ là làm, Sakura cũng chạy đi tìm Hinata ngay.
Sau một hồi lang thang trong phủ đệ rộng lớn nhà Hyuga, gặp ai là hỏi Sakura cũng đã tìm thấy cô bé đang ngồi buồn rầu bên ao sen lớn. Thót tim vì sợ Hinata làm chuyện dại dột, Sakura lao đến kéo Hinata lên và rối rít khuyên can.
- Này đừng làm chuyện dại đột chứ, cô còn trẻ mà với đâu phải là hết cách chứ.
- A a, Sakura tôi không làm chuyện hồ đồ đâu.
Hinata cũng hét lên khi thấy Sakura cuống cuồng như thế. Khi thấy mình đã hiểu nhầm Sakura mới buông Hinata ra và thở phào:
- Tôi cứ tưởng……..
Sau đó hai cô gái cùng ngồi xuống và trò chuyện.
- Này cô sợ Hoàng cung lắm à.
- Ừ . Từ bé tôi đã từng được nghe là Hoàng cung đáng sợ. Chỉ có thể vào mà chẳng thể ra được. Nhưng nếu tôi không vào Hoàng cung theo ý chỉ thì chắc chắn gia tộc tôi sẽ bị chịu tội. Tôi không muốn thế.
- Tôi hiểu.
Sakura gật đầu. Cuối cùng cô an ủi Hinata:
- Này hay là tôi vào Hoàng cung với cô nhé, tôi sẽ đi theo làm tì nữ cho cô. Chắc là được phép đó. Vào đấy hai hơn một mà. Mà cô xinh đẹp thế này biết đâu lại được Hoàng thượng yêu quý thì sao.
Hinata bật cười buồn bã. Cô quay sang ôm lấy Sakura:
- Sakura cảm ơn cô rất nhiều. Tại sao cô lại tốt với tôi thế chứ. Chúng ta mới chỉ gặp nhau chiều nay.
Sakura cười ngại ngùng thật ra là cô có lý do riêng đấy chứ, cô cần vào Hoàng cung để tìm Naruto và chiếc máy ngớ ngẩn của anh cô, có vậy cô mới về nhà được chứ. Cô đẩy Hinata ra và nói với giọng hối lỗi:
- Xin lỗi cô thật ra tôi muốn vào cung tìm bạn tôi mà thôi. Tôi nghĩ nếu mà tôi tìm được bạn tôi rồi thì có khi cô sẽ phải cô đơn trong Cung cấm đấy.
Đôi mắt Hinata hơi cụp xuống, cái viễn cảnh cay đắng đó khiến cô thấy sợ. Nhưng cuối cùng cô cũng nắm lấy tay Sakura nói:
- Ít nhất tôi cũng có người cùng đặt chân vào nơi khốn cùng đó. Có lẽ chúng ta nên cầu xin Ông trời phù hộ hai ta gặp may mắn vậy.
Sakura gật đầu. Hai người cùng ngước nhìn ánh trăng đang chiếu sang trên cao nhắm mắt lại và thầm cầu nguyện.

Chữ ký của Sylph

15/3/2013, 4:43 pm
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat14
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat19[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat21[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat22
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat11lazlik[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat13
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat15[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat17[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat18
.: NVFCer :.lazlik 
http://rank.naru.to/geninkumo.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 3003
Tổng số bài gửi : 1584
Ngày tham gia : 19/06/2012
Status : Đi học điểm kém hơi nhiều :|~
Được Cảm Ơn : 210

[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. http://vn-zoom.com

Dài vãi,lười đọc @@!

Chữ ký của lazlik

15/3/2013, 6:11 pm
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat14
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat19[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat21[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat22
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat11Sylph[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat13
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat15[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat17[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat18
.: NVFCer :.Sylph 
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 151
Tổng số bài gửi : 92
Ngày tham gia : 30/01/2013
Status : Nữ thần gió và yêu quái nhưng lại là một mà thôi.
Được Cảm Ơn : 8

[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. http://vnsharing.net/forum/member.php?u=506629

Nếu vậy đừng com tôi thấy fic của tôi so vs mấy bạn viết fic lâu năm còn ngắn chán Exclamation

Chữ ký của Sylph

12/6/2013, 11:19 pm
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat14
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat19[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat21[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat22
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat11Sylph[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat13
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat15[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat17[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat18
.: NVFCer :.Sylph 
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 151
Tổng số bài gửi : 92
Ngày tham gia : 30/01/2013
Status : Nữ thần gió và yêu quái nhưng lại là một mà thôi.
Được Cảm Ơn : 8

[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. http://vnsharing.net/forum/member.php?u=506629

Chap 4: Khi phòng có nhiều đồ cần nhớ dọn dẹp thường xuyên và xếp gọn chúng.
Trích dẫn :



Tuy nhiên nói thì dễ làm thì khó, tối hôm đó Sakura bị Hinata bắt ngồi cùng để học những điều cơ bản nhất trước khi vào cung. Nào là phép tắc nào là cách ăn nói đi lại, Sakura cứ ngồi nghe câu được câu mất, thật ra cô chả quan tâm. 

Thứ duy nhất mà cô chú ý đến đó là một cuốn sách mà cô vô tình vớ phải trong số những quy tắc trong Hoàng cung. Nội dung cuốn sách có vẻ rất thú vị cho nên khi gấp cuốn sách cô mỉm cười ranh mãnh. Một ý tưởng điên rồ nảy ra trong đầu cô và ngay lập tức cô đi tìm Neji.

Cái Sakura đi hỏi Neji là bản đồ đi lại trong cung và những nơi có quân lính canh phòng hay không thôi. May mắn là Neji lại là đội trưởng Cấm quân cho nên đã chỉ dẫn cho Sakura một cách khá là vô tư. Nhưng mà cô nàng này sau khi cầm được chỉ dẫn lại thở dài thầm nghĩ: “ Sao mà cậu ta không nghĩ là mình có thể là kẻ gian muốn đột nhập Hoàng cung nhỉ. Hay là cả nhà họ chỉ quan tâm mình đi cùng Hinata nên cũng chẳng muốn nghĩ xa hơn. Bó tay.”

Sakura nhún vai. Cô cũng chẳng quan tâm nữa. Cô quyết định ngồi lật điện thoại lên, đọc lại những ghi chú mà cô đã ghi lại, những thông tin về Hoàng thượng mà gia đình Hyuga đã cho cô biết, cùng một số điều về Hoàng cung. Cô bật cười khi nhớ lại cái mặt kinh ngạc của gia đình họ khi thấy vật thể lạ - điện thoại mà Sakura cầm trên tay. Thậm chí để an toàn họ còn lùi ra xa hẳn Sakura, Neji còn nắm chắc cái thanh kiếm của anh ta nữa. 

Tạm quên đi chuyện hài hước đó, Sakura tập trung đọc ghi chú. Có vẻ như Hoàng thượng của đất nước này mới lên ngôi chưa được bao lâu cho nên đây là lần tuyển chọn mỹ nhân đầu tiên, Neji cũng từng nhắc với Sakura rằng việc tuyển chọn đã bị Hoàng thượng lùi lại mấy lần nhưng sau đó không thể lần lữa mãi nên nó cũng phải diễn ra. Hoàng thượng còn khá trẻ, bằng tuổi với Neji. Sakura thầm tính, tức là bây giờ Hoàng thượng cũng mới chỉ 20 tuổi, cũng chỉ hơn Sakura có 4 tuổi. Sakura thầm coi thường, cô nghĩ: “Hơn mình có hai tuổi thế mà vì làm hoàng thượng nên nắm quyền sinh sát trong tay thành ra chẳng xem mạng người với ý người khác ra làm sao hết. Loại mình ghét nhất.” Sakura đọc tiếp và ngạc nhiên khi thấy Neji khen ngợi Hoàng thượng là đức minh quân hiếm thấy, luôn xử lý công việc rất đúng đắn lại không ham tửu sắc dù người là kẻ lạnh lùng nhưng những kẻ người đưa ra phán quyết cuối cùng luôn là kẻ làm hại người dân. Cô nhún vai, sao mà đêm qua cô lưu lại mà chẳng nhớ mình đã ghi những gì nhỉ. Cô kéo xuống dưới, một lưu ý cuối cùng của Neji. Đó là tên húy của Hoàng thượng: Uchiha Itachi. Điều tối quan trọng đó là không bao giờ được đụng đến húy danh của Người nếu không không chỉ kẻ thốt lên mang tội mà cả dòng tộc cũng chịu tội thay. 

Sakura tắt điện thoại đi thở dài. Cô đã đến đất nước nào thế này thật đáng sợ. Và điều đáng lo giờ thì cả đống, nhưng điều cô lo nhất là bao giờ Sasori mới tìm được bản nghiên cứu đó.Giờ cô nên đi ngủ lấy sức mai vào cung. Sẽ có nhiều điều chờ đợi cô trong cung đây. Và liệu cô có cứu được Naruto không khi mà Naruto đang chuẩn bị đem ra chém đầu vì khi quân phạm thượng. Đã thế còn bị nghi là quỷ thần yêu quái nữa. Bởi vậy cứ ngủ cho lại sức đã.


------------------------------------------

Trong khi đấy tại phòng của Sasori anh đang lục tung căn phòng lên, tuy nhiên những bản báo cáo nghiên cứu của anh thì được xếp gọn lại, anh cũng đã có ý thức được rằng nên xếp cẩn thận thì mới dễ tìm, nhưng Sasori vò đầu bứt tai anh đã để nó ở đâu chứ, thậm chí anh tìm bản lưu trữ trong máy tính cũng không có. 

Thất vọng, anh kéo cái đống đồ lộn xộn cuối cùng xuống nhưng hệ quả là nó đã đổ nhào khiến anh hốt hoảng la lên khi cả đống đổ sụp xuống đầu anh. 

- Aaaaaaaaaaaa.

Một vài phút yên ắng trôi qua, cuối cùng cũng thấy một cái tay của Sasori vươn lên khỏi đống đổ vỡ, anh gạt những mảnh kim loại và nhựa những sản phẩm cũ của anh ra và trồi lên. Hú hồn suýt thì ngạt thở. Thở gấp gáp và tìm đường thoát ra một thứ gì đó đập vào mắt Sasori. Nhoài người vươn ra anh túm lấy nó và reo lên:

- Tìm thấy mày rồi.



------------------------------------------

Sakura ngủ chẳng được sâu phần vì lạ nơi ngủ phần vì lo lắng cho nên cô có cảm giác vừa đặt mình xuống một lát đã bị dựng dậy. Sáng tinh mơ mà cả nhà Hyuga đã loạn cả lên. Ngoài việc chuẩn bị cho cô con gái vào cung, cả nhà cũng có vẻ chán nản khi bị bắt buộc đưa cô con gái hiền lành của mình vào chốn nguy nan. Sakura chỉ kịp được mặc một bộ kimoto và được trang điểm qua loa thì đã bị lôi ra đứng bên cạnh Hinata chờ kiệu của Hoàng cung tới rước. Nhưng không chỉ riêng cô bồn chồn lo lắng mà nhà Hyuga cũng vậy, cha và anh, mẹ và em gái ai cũng lo cho số phận của Hinata. Gia đình bịn rịn chia tay một hồi, mãi đến khi vị công công nọ quá sốt ruột nên đã can ngăn và ra hiệu lệnh khởi kiệu. Sakura đi bên cạnh kiệu, bước những bước đến gần với Hoàng cung, nơi mà vô vàn điều Sakura không lường trước được. 

- Hoàng cung đúng là Hoàng cung.

Sakura thốt lên một câu rất chi là vô nghĩa khi những cảnh vật của Hoàng cung đập vào mắt cô. Thật là ngoài tầm hiểu biết của cô, những cảnh vật mà cô từng được xem trong Bảo tàng hay khu di tích không thể nào so sánh được với độ tráng lệ nguy nga của nơi đây. Những ngôi nhà hay là cung điện nhỉ cực lớn và được xây dựng hoàng tráng. Những khoảnh sân rộng được lát đá với hoa văn tỉ mí khiến Sakura cực kì thích thú, cô cực kì muốn giơ điện thoại ra ghi lại nhưng cô biết giờ không phải lúc nên đàng ghìm lại mong muốn đó. Nơi dừng chân cuối cùng là khoảnh sân nhỏ trồng hoa, phía trước là căn điện lớn. Sakura nhìn quanh, phía trước cô là hai hàng mỹ nữ đang đứng im lặng đầu ngẩng lên về phía trước chờ đợi hiệu lệnh của người trong cung. Sau một hồi chờ đợi, những mỹ nữ này trong đó có Hinata đều được đưa vào bên trong điện. Phía trên điện có một người phụ nữ đang mặc những bộ kimono cổ được thiết kế rất cầu kì, mặt bà cũng đang nhíu mày nhìn về hàng mỹ nữ này. Nhận thấy có thể bị chú ý Sakura không ngó nghiêng nữa mà cũng thẳng lưng nhìn về phía trước đi cho nghiêm túc. Khi cả hai hàng dừng lại thì người phụ nữ ngồi chính giữa bước xuống, bà nhẹ nhàng lướt qua hai hàng người và quan sát, có người bà dừng lại lâu đắn đo suy nghĩ có người bà đi qua nhanh chóng. Sakura bồn chồn chờ đợi xem bao giờ cho xong những thủ tục sát hạch để có thể lẻn ra đi tìm Naruto và chiếc máy nên chẳng hề để ý khi người phụ nữ đó dừng lại đứng nhìn Sakura chăm chú. Đến khi cô nhận thấy ánh nhìn của bà thì mới giật mình đứng im lại hơi run lên khi nhớ đến ánh mắt sắc lẻm của bà nhìn xoáy vào cô. Tại sao bà lại chú ý vào một con bé hầu gái kia chứ.

Khi đi hết một lượt bà đứng lên phía trước, bà liền nói với những mỹ nữ ở đây bằng giọng uy nghiêm và dõng dạc. 

- Ta là Tsunade Senju, là Đại ty phụ trách việc tuyển chọn những mỹ nữ vào Cung. Trong số các cô đây có thể là Đại tiểu thư danh giá và quyền quý nhưng một khi đã đứng vào đây thì đều phải nghe theo lời của ta. Có thể trong số các cô sẽ trở thành Hoàng phi của Đương kim Hoàng thượng nhưng cũng có thể không. 

Bà dừng lại chút khi thấy những khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu lo lắng. Bà hạ giọng nói:

- Đừng căng thẳng. Cho dù không được trở thành người phụ nữ của Hoàng thượng, các cô có thể trở thành những người nằm dưới quyền của ta, cùng ta tham gia sát hạch để tuyển chọn những mỹ nhân cho Thánh thượng. Vì vậy đừng bi quan và cũng đừng quá huyễn hoặc mơ tưởng. Hãy cứ là chính mình. 

Những lời cuối Tsunade vừa nói vừa nhìn phía Sakura khiến cô chột dạ. Nhưng ánh nhìn của bà liếc qua quá nhanh khiến cho Sakura tự nhủ rằng mình đã nhầm. 

- Bây giờ ta sẽ có bài kiểm tra riêng cho từng người một. Ta hi vọng các ngươi sẽ đủ bản lĩnh để vượt qua.

Sau lời tuyên bố của Tsunade, các mỹ nữ lần lượt bước vào phòng trong để tham gia kiểm tra. Tranh thủ mọi người đang bận rộn tập trung vào cuộc thi, Sakura lẻn nhanh ra ngoài. Cô thì thầm: 

- Xin lỗi Hinata nhưng mà tôi phải tranh thủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Từ giờ cô phải cố gắng đấy nhé, mong là chúng ta có ngày gặp lại.

Sau đó cô rút tấm bản đồ mà Neji đã đưa đêm qua. Xem ra từ nơi cô đang đứng tới chỗ giam Naruto không xa. Vì Naruto là tù nhân đặc biệt cho nên được giam ở nơi rất gần chỗ Hoàng thượng ở. Ngoài ra theo như Neji nói thì có thể hôm nay Hoàng thượng sẽ thẩm vấn Naruto trong sân rồng, một khu vườn nhỏ mà dành cho các bá quan chức tước quan trọng cùng những người trụ cột của đất nước tham gia. Sakura tự hỏi sao mà một người như Naruto có gì đặc biệt lại được ưu ái xét xử riêng như thế. Cô đã đem thắc mắc đó nói với Neji thì ngay lập tức nhận được câu trả lời là thứ kì quái đi cùng Naruto đó liên tục phát ra những tiếng kêu quái đản, dù quân lính đã dùng gậy với kiếm đâm vào mà nó vẫn y nguyên, cộng thêm việc Hoàng thượng đang ngồi đàm đạo cùng với các vị đại thần thì nó tự dưng xuất hiện từ trong khoảng không và rơi phịch xuống trước mắt mọi người khiến ai cũng khiếp đảm không dám lại gần. Sakura nhoẻn cười chí ít, người dân mê tín cũng là một lợi thế với cô hiện nay.

Sakura quyết định đến chỗ sân rồng trước, cũng đã khá muộn cho nên nguy cơ Naruto bị đem ra tra khảo là rất lớn. Nhờ có tấm bản đồ chỉ lối cho nên Sakura đến đích nhanh chóng. Nhưng đường cô chọn lại dẫn đến một khu vườn nhỏ và có những bức tường kín khá là cao. Đang đứng dậm chân bực bội vì nhầm đường, Sakura nghe thấy tiếng thét vang từ bên kia bức tường, một giọng rất quen thuộc, cô vội áp tai vào tường nghe ngóng.

- Tôi đã nói là tôi không phải yêu ma gì gì đó rồi mà, tôi cũng không gây tai họa và cũng chẳng muốn giết ai. Tôi chỉ không biết làm cách nào mà tôi ở đây lại còn lạc mất bạn tôi Sakura cả. Cho nên tôi hoàn toàn vô tội.

- Không được sằng ngôn.

Một giọng gay gắt quát lên, Sakura hít sâu, là giọng Naruto và có lẽ cậu đang bị tra hỏi, phải qua bên đó ngay. Nhưng Sakura không biết làm cách nào mà đi sang được. Lúc đó bỗng nhiên có một giọng nam trầm trầm vang lên:

- Ta không nghĩ ngươi là yêu quái. Nhưng mà ta nghĩ ngươi có ý đồ xấu. Hiện nay có nhiều kẻ rất muốn lấy đầu của ta mà. … Ta chỉ không hiểu sao ngươi vào được Hoàng cung với bao lính canh phòng cẩn mật. 

Tiếp theo đó là một tiếng động lạ, nghe như là tiếng kim loại cọ xát, giống như tiếng rút kiếm khỏi bao vậy, Sakura nín thở, có chuyện chẳng lành chăng. Sau đó lại là giọng nam đó vang lên, khác với lần nói chậm rãi lần này là tiếng nói đanh hơn đáng sợ hơn :

- Ngươi có thể không nói nhưng thanh kiếm của ta thì không thích những kẻ cứng đầu hơn.

Sakura cảm thấy sợ hãi, cô loay hoay tìm cách trèo lên nhìn cho rõ, đang bối rối bỗng cô nhận thấy những cái cây bên cạnh tường, không đắn đo cô lập tức tìm cách leo lên. Bộ kimono mà cô đang mặc thật vướng víu, phải một hồi sau cố gắng lắm, cô mới với tay lên bờ tường và ló đầu sang bên nhìn được. 

Lúc đấy Sakura nhận thấy giữa hai hàng ghế nơi những người mặc lễ phục như nhà Hyuga có một người mặc đồ màu vàng chói lọi vẻ uy nghiêm hơn cả đang cầm kiếm kề vào cổ một kẻ đang bị bắt quỳ bên dưới, kẻ này dù đứng đằng xa Sakura cũng nhận ra đó là cậu bạn Naruto. Cậu đang đứng im lặng không biết nên trả lời thế nào với Hoàng thượng đáng sợ này, còn Sakura cô rất muốn chạy ra đó giải thích nhưng mà nên nói như thế nào đây, không cẩn thận là bị giết ngay. 

Chữ ký của Sylph

12/6/2013, 11:21 pm
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat14
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat19[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat21[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat22
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat11Sylph[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat13
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat15[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat17[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat18
.: NVFCer :.Sylph 
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 151
Tổng số bài gửi : 92
Ngày tham gia : 30/01/2013
Status : Nữ thần gió và yêu quái nhưng lại là một mà thôi.
Được Cảm Ơn : 8

[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. http://vnsharing.net/forum/member.php?u=506629

Chap 5: Nên mặc đồ gọn gàng và không nổi bật khi đi do thám thứ gì đó.
Trích dẫn :





Trong lúc còn đang đắn đo như vậy thì có chuyện ngoài kiểm soát xảy ra. Cái cành cây chết tiệt mà Sakura đang đứng bỗng nhiên gãy, tiếng crắc vang lên không hề nhỏ và kèm theo Sakura vì quá bất ngờ nên theo bản năng kêu lên:

- Aaaa.

Khiến cho toàn bộ những người đang dồn sự chú ý vào Naruto quay sang nhìn về nơi phát ra tiếng động. Tất nhiên là mọi người đều thấy một cái đầu màu hồng và một bộ kimono màu đỏ chói rực rỡ đang nhô lên khỏi vòm cây rồi. Sakura lúc đó chỉ còn tự trách mình sao lại đồng ý mặc bộ đồ dễ phát hiện như thế. Tên Hoàng thượng đang cầm kiếm đó thu kiếm lại và nhằm về hướng Sakura lao thẳng. Thanh kiếm cắm phập vào thân cây ngay phía trên đầu Sakura khiến cô sợ hãi quên cả thở, cô gần như đông cứng không dám ngọ nguậy.

- Ngươi là ai mau xuống đây.

Vị Hoàng thượng hạ lệnh khiến Sakura tỉnh táo lại, cô nhắm mắt lại tự bảo mình : !@#$^& Chết rồi suy nghĩ đi nào, phải nhanh làm cái gì đó, kế hoạch của mình là gì, nhanh lên nghĩ ra đi nào.

- Xuống ngay.

Hoàng thượng nhắc lại lần nữa. Tiếng đanh thép hơn, Sakura đành nhảy xuống đất, cú tiếp đất không hề như ý, vì quá cao cho nên Sakura rơi bịch xuống đất và la oái oái :

- Đau quá, cái bàn tọa của mình đi tong mất rồi. Hix, hix.

Một vài vị đại thần bật cười, vội lấy tay áo rộng che miệng lại khi nhận thấy Hoàng đế nhăn mặt khó chịu. Còn Naruto đang mặt đỏ tía cả mặt vì lo sợ cũng bật cười và reo lên sung sướng nhận thấy cô bạn mình:

- Sakura. 

Nhưng tiếng reo của cậu chìm nghỉm và thay vào đó là cậu gào lên :

- Sao cậu cũng lao đầu vào chỗ chết thế này.

Và có hai người nữa nhận ra Sakura, một là Huyga đại nhân, ông đang há hốc mồm không nói lên lời khi thấy cô hầu gái của con gái mình đã bỏ rơi con gái ông ở chỗ chết tiệt nào đó để dẫn xác đến đây chuốc họa, giờ ông chỉ mong đừng hé miệng có quan hệ với nhà Hyuga nếu không thì cả nhà chịu tội. Người còn lại là Neji, cậu tối sầm cả mặt mày khi thấy cô gái này ở đây ngay thời điểm này, cậu ngớ người khi đêm qua đã ngô nghê đưa cho cô ta tấm bản đồ và hôm nay là cô ta lại ở đây gây họa thế này. 

Nhưng mọi người càng ngạc nhiên hơn khi chưa thấy Hoàng thượng ra hiệu cho quân lính đến vây bắt, cho nên mọi người lại chờ đợi xem cô gái này làm trò gì tiếp theo.

Còn Sakura lờ đi màn xuất hiện đáng xấu hổ đó, Sakura đứng dậy thản nhiên phủi phủi bụi và sửa lại y phục thẳng lưng và ngẩng đầu lên, cô nhìn về phía trước với vẻ uy nghiêm nhất có thể. Sau đó cô bước từng bước hiên ngang đến trước mắt Hoàng thượng. Ngay lập tức quân lính lao đến chĩa gươm vào Sakura nhưng Hoàng thượng phẩy tay cho tất cả lùi lại. Sakura bước tiếp đến đối mặt với vị Hoàng đế trẻ tuổi, nhìn thẳng vào mắt anh ta và nhẹ nhàng nói :

- Xin chào Thánh thượng.

Mặc dù Sakura nặn ra nụ cười đẹp nhất có thể nhưng mà mồ hôi thì đang túa ra, đầu cô thì loạn lên : 

Mình đang làm gì thế này, sao mình dám liều mạng đến đây thế này.

- Ta là Haruno Sakura. Rất vui khi được gặp Hoàng thượng. 

Oi trời ơi cậu ta đẹp trai quá. Tâm trí của Sakura lên tiếng khi cô nhìn vào anh chàng Hoàng đế này. Quá cool. Đẹp trai y như anh Sasori ấy, không phải đẹp hơn ấy chứ. Ôi cậu ta chỉ bằng tuổi mình thôi chứ chưa đến 20 tuổi đâu.Rồi cả quả đầu đen tóc dựng này nữa chứ, còn thời thượng hơn cả Ninomiya Kazunari ấy chứ. Quá cool. Đúng như Sakura nói, anh chàng này cực kì đẹp trai, dù khoác bộ đồ màu vàng nhưng một màu đen hiện lên khi nhìn về người này. Đôi mắt đen lạnh, mái tóc màu đen mái sau hất lên và hơi rối nhìn quá giống những anh chàng style trên các tạp chí playboy nữa, rồi cả nước da trắng bóc min màng hơn cả con gái. Hậu quả là khiến cô ú ớ không biết nên phản ứng tức khắc khi cậu ta hỏi :

- Cô là ai. Tại sao dám nói giọng ngạo mạn như thế khi đối mặt với ta.

- À à, ta là là…….. Nữ thần phán xét. 

Sakura nói những từ cuối với giọng quyết đoán hết sức có thể, cô vừa dứt lời tất thảy những đại thần đang ngồi đứng bật dậy nhìn cô sợ hãi. Naruto thì khỏi nói, con ngươi thiếu điều nhảy khỏi hốc mắt, miệng thì há hết cỡ. Riêng Hoàng đế vẫn bình thản hỏi lại :

- Cô là Nữ thần phán xét ? Đừng làm ta cười. Một Nữ thần thì không như vừa rồi đâu.

Hoàng đế chọc tức Sakura khi gợi lại cho cô về đoạn hạ cánh hào hùng khi nãy.

- Đáng tiếc Ngươi là Hoàng đế mà không thấy được năng lực thực sự của ta. Để ta nói Người nghe, không giống những vị thần tiên khác. Ta là người được đưa ra khả năng phán xét những kẻ có tội, ta đến đây để đưa ra phán quyết cho đất nước này.

Những người xung quanh nhìn nhau lo sợ, tất nhiên rồi khi mà phải là một kẻ không phải người phàm mới dám phát ngôn như vậy trước mặt Hoàng đế chứ.

- Ngươi dám.

Hoàng đế rút thanh kiếm của tên lính hầu bên cạnh và kề vào cổ Sakura. Naruto rú lên lo lắng :

- Sakura.

- Đừng lo Naruto à.

Sakura trấn an Naruto mặc dù trong đầu cô thì Lưỡi gươm này…. Sắc quá đi, mình chết mất. hix, phải bịa tiếp thôi.

- Người có thể giết ta một người vô tội chỉ muốn đem lời cảnh tỉnh cho Người nhưng sau đó thì không biết những tai họa nào sẽ giáng xuống đất nước này đây. Người liệu có là một Minh quân không hay chỉ là kẻ bạo ngược. 

Tha cho tôi nhé, tôi chỉ muốn về nhà mà thôi, ….

- Liệu có điều gì chứng minh cô có thể là một Nữ thần đây. Hay đây chỉ là một trò bịp bợm rẻ tiền.

Này sao ngươi đa nghi thế. 

- Thứ nhất người thanh niên này là Hầu cận của ta- Uzumaki Naruto.

Sakura chỉ vào Naruto và nhận thấy mắt Naruto nheo lại ngay lúc cô nói chữ hầu cận. 

- Cậu ấy là người bảo vệ cho ta cho nên cậu ấy đã đi trước mở đường. Chắc chắn Người nhớ cậu ấy đã đến đây như thế nào.

Sakura dừng lại thăm dò thái độ của Hoàng đế và mọi người xung quanh, tiếng bàn tán lại vang lên: cậu thanh niên này hôm qua xuất hiện từ không trung đấy, ………. phải rồi cậu ta chắc chắn không phải người phàm, mà cái thứ đi cùng đó cũng kì lạ nữa, ……. đã thế cậu ta còn có cái vật nhỏ phát ra âm thanh nữa, nhưng mà cái ấy bị Hoàng thượng đập nát rồi, ……có khi nào nó gây tai ương không…..

Sakura mỉm cười, có vẻ như mọi người đang hồ nghi và chỉ cần bồi thêm vài nhát chắc chắn họ sẽ tin.

- Thứ hai ta có thể ghi lại những kẻ phạm tội vào một danh sách để đến lúc phán tội đấy.

Lời nói đó của Sakura khiến tất cả im lặng. Danh sách ư, nó như thế nào thế. Không để mọi người chờ lâu Sakura rút điện thoại mình ra và click, cô chụp một tấm ảnh của Hoàng đế.

Cái ảnh này mình sẽ đem về làm kỉ niệm, đẹp trai hơn cả Arashi nữa. Hì hì.

Hoàng đế giật mình khi nghe tiếng động của điện thoại và cậu ta lùi lại cảnh giác, cũng như quân lính thì cũng lùi lại sợ hãi Thần nữ.

- Người xem này.

Nói rồi Sakura chìa bức ảnh ra cho Hoàng đế xem, và tất nhiên là độ kinh ngạc của cậu ta lên tới cực độ, sao mà tin được khi một bức tranh vẽ bộ mặt của mình lại được hiện lên trên một cái hộp bé xíu kì lạ đó. Không kìm được cậu ta giơ chân đạp Sakura một phát làm cô ngã nhào xuống đất và cô phải kêu lên đau điếng :

- Ái da, quỷ tha ma bắt cậu đi, sao dám đá ta.

- Sakura cậu sao không ?

- Nói, ngươi đã giở thủ thuật gì thế hả ?

Hoàng đế giơ kiếm vào cổ Sakura. Bực tức vì bị hành hạ như thế cô nhổm dậy phản kháng.

- Đó chính là bộ mặt của cậu nó đã đánh dấu trong sổ sinh tử phán xét của ta rồi. Những tội lỗi của cậu sẽ sớm được Ngọc hoàng xem xét và trị tội mà thôi. Thật ra thì cả đất nước này sẽ chịu tội nghiệt đó.

Sakura đứng dậy khi nhận thấy khuôn mặt hoang mang của những người đứng xung quanh, cũng như khuôn mặt đang tối sầm lại của Hoàng đế, cô lấn tới :

- Mới chỉ hai ngày ta được Ngọc hoàng phái xuống đây mà ta đã ghi nhận bao nhiêu tội lỗi rồi. Hôm qua thì là một toán lính đi bắt thiếu nữ trẻ để vào tiến cung. Thật là một trò lố lăng, một mình cậu. – Sakura chỉ thẳng vào mặt Hoàng đế- mà cớ làm sao lại phải bắt lắm mỹ nữ vào cung thế. Sao đày đọa họ như thế. Cho nên tôi đến đây là để bắt cậu chịu tội đó. Nghe chưa hả !!

Sakura gần như hét lên vào mặt Hoàng đế khiến cậu ta phải lùi lại. 

- Vậy cô muốn gì.

Hoàng đế hỏi lại vẻ đã dịu giọng.

- Chẳng làm gì hết. – Sakura nhún vai thản nhiên trả lời. – Thả bạn ta ra, à khôn vệ sĩ của ta ra ngoài ra ngươi nên xử lý vụ cung nữ đi.

- Được thôi.

Hoàng đế đồng ý ngay không thắc mắc khiến Sakura hơi chột dạ nhưng cô không quan tâm. Việc cần để ý là đến chỗ Naruto đang được cởi trói. Còn Hoàng đế, phất tà áo choàng một cái bực bội và ngồi xuống chiếc ghế. Hoàng đế cau có nói với vị quan đang đứng bên cạnh :

- Sắp xếp cho Thần nữ và vệ sĩ của cô ấy một chỗ ở ổn định trong Hoàng cung. Và nhớ bảo vệ cô ấy thật cẩn thận.

Câu cuối được nhấn mạnh một cách có chủ ý và khiến cho lời dặn dò đó trở nên nguy hiểm, làm Sakura lạnh sống lưng cô vội quay lại từ chối lịch sử hết có thể :

- Cảm ơn tấm lòng vị tha của Người nhưng chúng tôi phải rời khỏi đây. Nhiệm vụ của chúng tôi là đi khắp nơi và phán xét những kẻ có tội.

- Đừng từ chối tấm lòng của ta. Và chẳng phải Hoàng cung còn cần những kẻ phải nhận trừng phạt sao.

Hoàng đế mỉm cười trả lời Sakura. Không chỉ Sakura, Naruto mà bất cứ ai đứng đó đều rùng mình trước nụ cười hắc ám của Hoàng đế. Cho nên Sakura- thần nữa phán xét gật đầu gọn lỏn và đi theo vị quan hầu.

- Haizz, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

Sakura thì thầm than thở với Naruto.

- ầy, dù sao cũng nhờ cậu mà mạng tớ mới giữ được. Hix, cứ nghĩ đến việc cái kiếm sắt lạnh ấy kề cổ.

Naruto đáp lời và lấy tay giữ cổ rồi nuốt nước bọt cái ực ra chiều vẫn còn sợ lắm. 

Khi họ đi được một đoạn dài, vị quan dẫn đường của họ dừng lại và cung kính nói với Sakura:

- Thưa thần nữ và vệ sĩ, đã đến nơi để hai người nghỉ ngơi ạ.

- Cảm ơn ông.

Nghe lời cảm ơn của Sakura, vị quan kia lùi lại, khép nép nhìn Sakura. Còn phản ứng của Sakura là: “ Tai hại thật thế này ai dám tới gần mình nữa chứ. ”.

Đã thế, Naruto lại còn bụm miệng cười trêu chọc cô nữa. Sakura bực mình lấy tay đập đầu Naruto một nhát và nói nhẹ nhàng hết sức với vị quan nọ:

- Đừng sợ hãi, dù ta là thần nữ phán xét nhưng ta không phán xét những kẻ không có tội đâu.

Trái với mong đợi vị quan này lại giật mình một cái nhẹ. Sakura nhíu mày lại chút và cười mỉm, co chợt nhận ra đây là vị công công đến nhà Huyga hôm qua, cô ghé sát lại với vị quan này nói nhỏ nhưng giọng sắc bén:

- Ồ, có người đang sợ hãi này, dù thần lực của ta bị hạn chế nên chưa thể truy rõ tội trạng của những kẻ bề dưới nhưng mà ta sẽ sớm nhìn rõ tất cả mọi thứ thôi. Nhưng mà đừng sợ dù sao thì đi tuyển chọn mỹ nữ cho Hoàng thượng chẳng hạn đó là lệnh của bề trên mà

Vị quan này càng lập cập rõ hơn, rõ rang ông ta đang bối rối khi mà làm sao Sakura có thể biết được chuyện này, ngoài Tsunade Đại ty thì không ai biết chuyện ông đến từng nhà quan đại thần kén chọn hay chính xác là ép buộc họ theo yêu cầu của Tsunade để tuyển chọn mỹ nữ vào cung. Sakura cảm thấy thế là đủ, cô đứng thẳng người lên, giang tay mở hai cánh cửa lớn bước vào nơi mà Hoàng đế ban tặng cho cô và Naruto, hay nói chính xác hơn, cô mở cảnh cửa nơi giam lỏng cô và Naruto, dưới sự kiểm soát của vị Hoàng đế trẻ tuổi mà nguy hiểm. 


----------------

Bên lề: Sakura chép miệng:

- Người đẹp trai nhưng đáng sợ quá, tiếc thật.

Chữ ký của Sylph

[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat14
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat19[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat21[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat22
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat11[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat13
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat15[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat17[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bgavat18
.: NVFCer :.Sponsored content 

[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật.

Chữ ký của Sponsored content


[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang

Similar topics

+
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Naruto Vietnamese Fan Club :: CHUYÊN MỤC NARUTO :: Fanfic Naruto-
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Botmai10[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Botmai11
[Fanfic] Nói dối, trốn tránh, đối mặt và sự thật. Bot0211
NARUTOFC.COM
NVFC Official Vietnam Fan Site.
Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed
Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox
BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên.
Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]
   
Free forum | Nghệ thuật | Mangas | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất