"Ở một nơi rất xa,xa lắm,vượt qua cả giới hạn của thời gian và không gian,có một nơi gọi là "Hành tinh của những giấc mơ"....
(Học viện quốc tế S.I.P - lớp D) _Lại không chú ý!Ở trong lớp mà đầu óc em cứ nghĩ đi đâu vậy?Cuối giờ ở lại gặp tôi! _Vâng! -Sakura gượng gạo trả lời trong bộ mặt nhăn nhó.Lại phiền phức rồi đây.Sao hôm nay xui xẻo thế nhỉ?
Đó là một cô bé tóc hồng,có cái trán cao,thông minh nên kết quả học tập kha cao
Mấy tiết học trôi qua thật nhanh,chuông tan học đã điểm,mọi người về hết, chỉ còn đứa bạn thân nán lại,chúc nó " bình an" rồi ra về.Chiều xuống, chùm nắng cuối cùng len lỏi qua những đám mây soi vào lớp học vắng vẻ.Nhưng thay vì lo nghĩ cho việc gặp mặt thầy giao,nó lại ngồi mơ mộng.Chuyện trên trời,dưới biển,không chuyện nào là nó không nghĩ đến. Thậm chí nó còn thả hồn mình đến một nơi xa xăm nào đó - nơi vượt qua cả giới hạn của thời gian và không gian....
Mải nghĩ vẩn vơ,thầy giáo đã vào lớp từ lúc nào mà nó không hay. _Lúc nào cũng vậy,không bao giờ chú ý cả. Nó giật mình,đứng phắt dậy,miệng lí nhí: _Em chào thầy. _Theo tôi được biết dạo này em học rất kha em co the bay cach de toi lam cho hoc sinh lop toi kha len khong Thầy giáo chư nói xong, nó đã lên tiếng: _Nhưng em đâu có cach nào! .............
1 tiếng,thời gian ko quá dài để một con bé ngang ngược lắm lý cãi nhau với thầy giáo. Nhưng 1 tiếng cũng là quá muộn với một ngày cuối thu.Trời đã nhá nhem tối...,chỉ còn mình nó ở ngôi trường vắng vẻ rộng lớn này.
Nó chạy,vừa chạy vừa nghĩ xem sẽ giải thích với mẹ nó thế nào về việc nó về muộn.Nó chạy nhanh băng qua mấy dãy hành lang vắng lặng của trường học.Cảnh vật xung quanh nó chìm dần xuống, đâu đó le lói ánh đèn.Nó vẫn chạy, chạy như bay xuống cầu thang.Bỗng nhiên: _Aaaaaaaaaaaaaaaah!....... Nó vấp phải cái gì đó cũng không rõ nữa,chỉ biết bây giờ nó đang lao xuống. Cầu thang cao và dốc. Lần này mình chết chắc rồi - nó nghĩ thế.Nó nhắm mắt lại như chẳng còn biết làm gì hơn ngoài việc chờ cái gì đến rồi sẽ đến.Và rồi: _Cậu không sao chứ? Nó giật mình, mở mắt ra.Có lẽ đến bây giờ nó mới hoàn hồn trở lại......... Nó đã không bị ngã.Người đỡ nó là một chàng trai ưa nhìn nếu không nói là rất đẹp. _Này cậu không sao chứ? - Chàng trai hỏi lại. _À ờ ! Mình không sao.
Nó lồm cồm đứng dậy, nhưng....cái chân nó có lẽ bị chẹo sau cú va đập, còn bàn chân thì miết vào lan can, rướm máu.Nó khuỵu xuống, một lần nữa chàng trai kia đỡ nó. Rút trong túi ra chiếc khăn tay trắng muốt,anh cẩn thận băng lại vết thương cho nó. Lần này nó mới thực sự nhìn kĩ người đã "cứu mạng" mình. Và nó đã rất bất ngờ: _Ủa! Cậu là...Cậu..là...hội trưởng hội học sinh mà. _Đúng vậy,nhưng có vấn đề gì à? _À không! Tim nó đập loạn xạ. Kì thực là bây giờ nó muốn chạy, chạy thật nhanh nhưng cái chân đau không theo ý nó. _Xem ra cậu không đi được rồi.- chàng trai ôn tồn nói. _Không sao đau,mình sẽ cố... _Nhà cậu ở đâu? _Nhà mình á? Ở sông Usa. _Xa nhỉ! Vậy mình sẽ đưa cậu về. _Ơ! Không cần đâu,mình tự về được... Chưa nói dứt câu,chàng trai kia đã ngắt lời: _Tôi sẽ cõng cậu! Biết là không thể làm gì khác,nó miễn cưỡng ngồi lên lưng anh.Lần này,tim nó càng đập mạnh hơn.Không một lời nào,trên suốt quãng đường,cả hai đều im lặng.Nhìn cái chân đau đang bắt đầu tấy lên,nó sực nhớ ra: _À cảm ơn cậu nhé!Từ nãy đến giờ quên mất,thật vô ý quá! _Không sao,tôi không đẻ ý đâu.Mà cậu học lớp nào vậy? _Lớp A,mình là Haruno Sakura còn cậu? _Uchiha Sasuke lớp S.
Giữa phố xá đông người,có một chàng trai đang cõng một cô gái. Đâu đó có lời xì xào: _Ôi nhìn kìa,lãng mạn chưa! _Chắc là một đôi đó. Trời càng về tối càng lạnh.Bây giờ là cuối thu,cái lạnh của nó có thể thấm vào và làm tê cứng da thịt bất kì người đi đường nào.Nhưng....má nó nóng bừng.Không biết tại ngượng vì bị hiểu lầm hay vì con tim đang thổn thức bởi lần đâu tiên có người lạ lại ân cần với nó đến như vậy. Anh đưa nó về tận nhà, nó tạm biệt anh.Anh ra về,nó cũng đi vào trong. Nhưng.....như có một cái gì đó thôi thúc,nó khập khiễng cố bước ra ngoài cổng và nhìn theo cho đến lúc bóng anh khuất hẳn.Nó mỉm cười rồi trở vào nhà.
_Làm gì mà đến bây giờ mới về? -Tiếng mẹ nó vang lên sau khi vừa nhìn thấy cái mặt nó thò vào trong cửa. _Con bị ngã. -Nó vừa thanh minh,vừa tập tễnh bước vào. - Ai ui! Đau lắm! Hiểu ra mọi việc và đáp trả lại lời nói của nó là một câu ngắn ngủn: _Ngã ở đâu? _Con ngã ở trường. _toi nghiep. Mẹ nó chép miệng, thở dài rồi trở vào trong. - Nhanh lên rồi xuống ăn cơm. .....Vâng! -Nó mệt mỏi trả lời. Nó là chị cả,có nhiều việc mà nó phải chịu trách nhiệm.Có lẽ chính vì vậy mà quan hệ của nó với gia đình không được tốt lắm.Nó rất yêu quý ba mẹ nó,nhưng không hiểu sao cứ ở gần là kiểu gì cũng xảy ra cãi vã.Chính vì thế mà nó đã chọn giải pháp tránh xa,càng xa càng tốt.Nhưng một con nhóc 17 tuổi như nó có thể tách ra khỏi ba mẹ như thế nào ngoài cách thu mình cả ngày ở trong phòng? Nó có nhiều bạn nhưng vài người trong số đó là bạn thân.Dù cho là vậy,nó cũng chưa bao giờ nói cho họ biết tâm sự của mình. Nó tự nhận mình là một con sên. Mà có lẽ là đúng là như thế. Lúc nào cũng vậy, luôn thu mình trong cái vỏ ốc do chính nó tạo ra. Nó giấu con tim mình sau một bức tường rất dày, dày đến nỗi chẳng ai nhìn được, hiểu được. Không phải nó không muốn mở rộng lòng mình nhưng....kì thực nó cũng không hiểu tại sao... Ăn cơm,học bài, "ngồi mơ mộng" là việc ngàn năm không đổi đối với nó. Tối nay cũng vậy, nhưng có duy nhất một điều thay đổi là nó không nghĩ về nhưng điều xa xôi mà là về người con trai ấy, người đã ân cần và cõng nó đi suốt quãng đường dài:
Uchiha Sasuke, một người đặc biệt! Cậu ấy thật tốt. Giờ thì mình đã hiểu vì sao con gái ở trường lại tôn thờ cậu ấy.Chỉ một nụ cười thôi mà có thể làm mấy đứa bạn của mình đổ rạp xuống chân thì quả thật không tầm thường. Nhưng mà nghe người ta nói cậu ấy chẳng bao giờ nói chuyện với ai cơ mà? Vậy mà hôm nay cậu ấy lại cõng mình, có nhầm không vậy?Liệu có phải.... Không! Không thể nào. Làm gì có chuyện đó! Làm sao một người như Sasuke có thể để ý đến một con bé chẳng có gì nổi bật như mình được chứ? Nhưng mà... Biết đâu mình lại là "cô bé Lọ Lem thì sao"? Nghĩ đến đây nó cười rất tười làm em gái nó ngồi đằng sau phải giật mình: _Chị làm sao thế? _À không có gì! Nó lại tiếp tục dòng suy nghĩ vừa bị cắt ngang. - Chưa đến hồi kết, mình vẫn có quyền hy vọng mà! -Lần này không kìm chế được,nó reo ầm lên: _Đúng vậy đó,cố lên Sakura! _Chị lại có vấn đề gì đấy? _Không lằng nhằng,học bài đi. Mà sao không về phòng em mà học,cứ sang đây làm gì? _Nhưng mà học bên này dễ hiểu hơn. _Bó tay! Thôi muộn rồi,em về phòng nghỉ đi. _Không,em xuống nhà chơi đây. _Tùy em.
Em nó đi ra,trả lại cho căn phòng không khí tĩnh lặng. Nó nhẹ nhàng rút trong túi ra chiếc khăn mà anh đã băng cho nó lúc nó bị thương, trong lòng nó có một cảm giác kì lạ mà bản thân nó cũng không hiểu là gì, dường như rất quen,nhưng nó không nhớ ra.Nó đặt lưng xuống giường,trằn trọc mãi và ngủ lúc nào không hay.... Chap 2
"1 ngày,2ngày, rồi một tuần trôi qua,nó vẫn chưa tìm được cơ hội để trả lại anh chiếc khăn.Nó không thể trả trước mặt mọi người được bởi nếu thế thì không khác gì công khai tuyên chiến với con gái toàn trường,với lại lúc nào nó cũng nghĩ mình không xứng với anh.
_Sakura,nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy? -Tiếng con bạn nó vang lên đằng sau lưng làm chặn đứng dòng suy nghĩ đang miên man chảy trong đầu nó. _Có gì đâu. _Mình gọi mấy câu,cậu vẫn không nghe thấy vậy mà dám bảo không có gì.Hay là.....đang để ý bạn nào? _Làm gì có chuyện đó! -Nó cuống quýt thanh minh nhưng đôi má đang đỏ bừng lên đã tố cáo nó. _Chu choa đỏ mặt rồi kìa. Rất bình tĩnh,nó đáp lại: _Bị nói như thế,ai mà chẳng đỏ mặt. Gọi tớ có việc gì đấy? _Ấy chết,suýt quên! Lớp trưởng vừa gọi cậu vào đấy. _Gọi mình? Có việc gì thế? Bạn nó nhún vai: _Có Chúa mới biết. _Uh,thế thì mình vào đây!
Bước vào trong lớp,tiến đến chõ lớp trưởng,nó hỏi: _Fye,gọi tớ có việc gì? _Hôm nay bà trực nhật hả? _Ừ, biết rồi còn hỏi. _Thế thì lên phòng trực hội học sinh lấy thông báo cho lớp đi! _Sao lại là tôi? Hôm nay ông cũng trực nhật mà, sao không đi lấy đi hả đồ lười nhác? _Vì tôi là lớp trưởng. _Ah! Dám ăn nói với tôi thế hả? Nói cho mà biết nhá, lớp trưởng cũng phải đi lấy! _Không lấy thì sao? _Thì... -Vừa nói nó vừa bẻ tay kêu răng rắc. Biết không thể làm gì cô nhóc tinh quái này, Fye hạ giong: _Thôi chị ơi, chị đi lấy hộ em. Đùa thôi,tôi còn phải nộp báo cáo lên phòng hiệu trưởng,đi lấy hộ tôi đi! _Uh, lễ phép thế còn nghe được, lần sau dám ăn nói "hỗn láo" chết với tôi! _Biết rồi, nói nhiều! _Ông vừa nói gì cơ? _À.....à.... không có gì. Nó ra khỏi lớp và chạy thật nhanh về phía phòng trực của hội học sinh.
Nhưng rồi nó đột ngột dừng lại vì nó sực nhớ ra một điều -người nó sẽ gặp là hội trưởng hội học sinh,cũng chính là người đã cõng nó. Nó lúng túng đi đi lại lại hồi lâu. Nó nhìn đồng hồ, chuông vào học sắp điểm, nếu không đi ngay, nó sẽ vào học muộn, nó đành nhắm mắt, bước thật nhanh.
(Phòng trực hội học sinh) Nó nhẹ nhàng gõ cửa,từ trong có tiếng vọng ra, một giọng nói quen thuộc: _Mời vào! Nó giật bắn người. Là Sasuke! Làm sao đây? Chẳng nhẽ lại vờ như không quen biết? Ôi trời ơi sao thế này? -Trong lúc đó, giọng nói từ trong lại vọng ra một lần nữa: _Mời vào! Biết chắc là không thể chạy được nữa, nó đánh liều đẩy cửa, rụt rè đi từng bước một và miệng lí nhí: _Xin chào! Sasuke ngẩng mặt lên nhìn và đáp lại: _Chào bạn, có việc gì vậy? Nó lắp bắp: _Mình lấy thông báo. _À ra vậy. Thông báo đây, xác nhận vào tờ giấy này là cậu có thể đi. Một ý nghĩ thoáng qua đầu nó, cậu ấy đã quên mình? Uh, quên cũng phải thôi, mình chẳng có tư cách gì để trách cậu ấy. Rồi nó kí thật nhanh vào tờ danh sách và rảo bước về phía cửa như để tránh đi nỗi buồn. Đột nhiên: _Haruno Sakura! (Nó giật mình ngoảnh đầu lại) Đừng chạy quá nhanh, cẩn thận không bị ngã đấy! Một nụ cười nở ra trên môi nó,nó gật đầu: _Uh! Nhất định tôi sẽ cẩn thận. Nó đóng cửa chạy đi, anh mỉm cười và tiếp tục công việc đang làm dở. Đi giữa đường, nó sực nhớ ra rằng mình chưa trả lại anh chiếc khăn, định quay lại nhưng chuông vào học đã điểm,nó đành chờ dịp khác.
(Về đến lớp) _Fye! Thông báo đây! Đọc đi! _Về rồi à "con ong cần mẫn"? Trông vui vẻ thế kia thì lần sau cứ thế phát huy nhé! _Cậu vừa nói gì cơ, tên Fye óc bã đậu? -Nó trừng mắt và đã sẵn sàng để dạy cho tên ngốc một bài học. _Nài, không đúng hay sao? Tôi khen cậu chăm chỉ, không cám ơn thì thôi lại còn định đánh tôi hả? _Ừ đấy thì sao? - Nói rồi,nó đập cho Fye te tua. _Đau! Mụ trằn lửa. __Đáng đời con heo óc bã đậu. _Không thèm chấp với đồ con gái đanh đá, chua ngoa, bướng bỉnh, bạo lực. _Ha...Ha...Ha....Không nói lại được thì cứ nhận thua đi lại còn bày đặt. Thôi, về chỗ ngồi đi, đồ "óc bã đậu". Hôm nay tôi đang vui, tạm thời không tính sổ với ông.
Một tiết học mới lại bắt đầu. Nó ngồi đó, mơ màng. Bỗng nhiên, Fye từ ngoài chạy vào, hét ầm lên: _Tin vui đây, tin vui đây! Hôm nay giáo viên cả trường họp, các lớp tự quản. Yeah! Cả lớp nhộn nhạo, tất cả đều nhao nhao lên, chỉ riêng có một người vẫn ngồi đó, im lặng và có lẽ đang mơ mộng. _Sakura! - Hina,cô bạn thân nhất của Sakura đập tay vào vai nó. _Giật cả mình, gì thế Hina? _Sao cả ngày nay cậu cứ như người mất hồn thế? _Đâu ra. _Đúng vậy mà, gọi mấy câu mà chẳng biết gì. Đúng là có vấn đề. - Hina nhìn thẳng vào mặt nó làm nó luống cuống. _Vấn đề gì? Đâu có. _Không có gì thật chứ? _Thật, mình nói dối cậu làm gì. _Trông mặt thật thà thế kia nhưng vẫn không tin tưởng được. _Không tin thì thôi, tiết cuối không phải học, có định về không? _Có chứ, còn cậu? _Mình làm nốt bài rồi sẽ về. _Uh! Thế thì cứ ở lại làm bài, mình về trước đây, con ong cần mẫn.
Chap 3
_Hina! Hina dùng 2 tay ôm lấy đầu, giọng nói ra vẻ "sợ sệt": _Chị ơi, đấy là anh lớp trưởng dạy em. _Cậu là bạn mình, lần sau không được nghe tên "óc bã đậu" ăn nói vớ vẩn nghe chưa. _Em nhớ rồi, thưa "phu nhân lớp trưởng" -Giọng Hina dài ra, cô nhìn nó một cách lém lỉnh. _Hina, không đùa đâu. -Đôi mày nó nhíu lại, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Khuôn mặt của Hina biến sắc, nụ cười đang toe toét trên môi tắt hẳn, cô thực sự bất ngờ. Chưa bao giờ cô thấy bạn mình nghiêm túc như thế,điều này trái hẳn với bình thường, Mọi khi, lúc bị trêu như vậy, Sakura chỉ cười xòa cho qua chuyện hoặc véo cho cô một cái, vậy mà lần này..... Cô hạ giọng: Sakura, hôm nay cậu sao thế? Giận rồi đấy à? _Không, nhưng lần sau đừng đùa như thế, mình không thích đâu. Vừa nãy, thông báo có gì không? _À! Chuyện mấy cái câu lạc bộ ấy mà. _Câu lạc bộ? Là sao? _Có mấy câu lạc bộ mới đang tuyển thành viên. _Có thiên văn không? _Hình như có. Nhưng thôi, đi hỏi Fye cho chắc. _Fye về lâu chưa? _Mới ra thôi, chạy nhanh chắc vẫn kịp. _Uh! Nói rồi nó ra ngoài chạy vù đi tìm Fye.
(Ngoài hành lang) _Fye! Fye! _Gì đấy? Fye quay lại nhìn nó. _Mấy cái câu lạc bộ ấy, có thiên văn không? _Có. _Thế à, đăng kí cho tôi vào đó đi. _Mà bà biết ai là người lập ra cái hội đó không? _Không, ai? _Hội trưởng hội học sinh đấy. _Thì sao? - mặt nó tỉnh bơ. _Nghe nói khó gần lắm, lại khó tính nữa chứ, đừng mơ được xếp loại tốt, tốt nhất đừng có vào. Mà kể cũng lạ, Con gái lại đi thích thiên văn, tôi hỏi thật, bà mang giới tính gì vậy? _Fye! Tên Fye đại ngốc - Nó trừng mắt nhìn Fye - Muốn ăn đòn không? - Nói rồi, nó véo cho Fye một cái rõ đau. _Đau. Chả đúng sao? Con gái gì mà đọng tý là đánh người. _Thôi ngay! Còn hơn đồ con trai chỉ biết tham gia mấy cái trò vớ vẩn thiếu trí tuệ. Đúng là "óc bã đậu" chỉ thế mà thôi. Thôi, không nói với ông nữa, tôi về lớp đây. Bye.
Tạm biệt Fye, nó lại trở về với không khí tĩnh lặng, nhưng không lúc nào nó không nghĩ về anh, Uchiha Sasuke. Quả thực anh đã để lại trong nó một ấn tượng rất mạnh mẽ. Nó về lớp, thu dọn sách vở và một mình lên tầng thượng hóng gió. Cộp... cộp... cộp, tiếng chân khẽ bước của nó không đủ để xua tan cái tĩnh lặng đến đáng sợ của trường học vào lúc hoàng hôn. Gần lên đến nơi rồi, nó đã cảm nhận được hơi lạnh của những làn gió cuối thu lùa vào mặt nó. Rồi tim nó bỗng đập liên hồi. - Là Sasuke! -Không biết anh đã đứng đó từ bao giờ. Nó mỉm cười, cúi đầu chào anh; _Sasuke cũng lên đây hóng mát à? _Uh! Tôi thích không khí ở đây. Còn cậu, hôm nay được nghỉ sớm sao chưa về? Nó mỉm cười: _Vì muốn thử một mình ngắm mặt trời lặn xem thế nào, ai ngờ lại gặp cậu ở đây, trùng hợp thật. _Uh! Như người ta vẫn hay nói, có khi là duyên phận. 2 má nó đỏ bừng, giọng nói ấp úng: _Mình...mình...không biết. - Nó gượng cười rồi lảng sang chuyện khác. - Sasuke nhìn kìa, máy bay đấy. Anh quay sang nhìn cô bé tóc hồng đang hồn nhiên chỉ tay về phía chân trời như một đứa trẻ. Mím chặt môi, anh lặng lẽ quay đi như để cố giấu điều gì. Anh nói vu vơ: _Chiều xuống rồi, buồn thật! _Gì cơ? _Không có gì. Trường mới lập mấy câu lạc bộ mới, cậu có tham gia không? _Có. Thiên văn, mình nghe lớp trưởng bảo cậu là người điều hành à? _Uh! Không ngờ cậu lại có hứng với thiên văn. Rồi anh khẽ nói với giọng buồn buồn: Cô ấy vẫn thế, không thay đổi. _Vậy bao giờ câu lạc bộ bắt đầu hoạt đông? _Tuần sau, nhớ đến đúng giờ nhé! Muộn tôi sẽ ghi lỗi đấy. _Nhất định rồi. _Sakura, tối rồi, xuống thôi. _Uh!
Mặt trời đã khuất sau rặng cây, chỉ còn vài tia nắng nhỏ bé, le lói, đi xuyên qua kẽ lá. Nhưng chừng ấy là không đủ để chiếu rọi cái bóng tối u ám nơi trường học. _Sakura, đưa tay đây! -Sasuke nhẹ nhàng chìa tay ra. Trong lúc nó luống cuống chư biết làm thế nào, anh giải thích: Đường tối lắm, cầu thang lại dốc, đi một mình sẽ ngã đấy. _Cám ơn. - Tay nó run run, nắm chặt lấy tay anh. Từng bước, từng bước một, anh đi rất chậm để nó có thể theo kịp. Cẩn thận và ân cần, có một cảm giác gì đó rất quen thuộc vì hình như...Cũng đã từng có người nắm chặt tay nó như thế này...... _Xuống đến nơi rồi. - Sasuke ôn tồn bảo nó, nó ấp úng: _Sasuke, cám...ơn. _Không có gì.
Cái khăn, cái khăn của anh, nó đã nhớ ra là phải trả anh chiếc khăn nhưng nó đã không làm thế. Cứ cho là nó ích kỉ đi, không sao cả, vì nó muốn giữ lại bên mình một chút gì đó gắn với anh ngay cả khi đó chỉ là chiếc khăn tay.
nguồn: Zing me
1/1/2011, 1:21 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 976
Tổng số bài gửi : 499
Ngày tham gia : 29/05/2010
Status : Lò Độ Xe Thanh Sơn
Được Cảm Ơn : 23
Tiêu đề: Re: [fanfic] sas-suk :no name
ái chà hay quá xá luôn +2 cho bạn nè nhớ làm tốt hơn nưa nha
3/1/2011, 9:50 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 872
Tổng số bài gửi : 814
Ngày tham gia : 06/01/2010
Status : Come...Back
Được Cảm Ơn : 254
Tiêu đề: Re: [fanfic] sas-suk :no name
Nice ! Nhưng mình nghe hoàng hồn của noona mình thì 1st
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]