Mèo thấy cái event hay hay nên mò vào xem, rồi nộp bài luôn.
Lần đầu tiên tham gia even ở diễn đàn.
Lại lần đầu tiên thử sức nên bài không được hay, xin mọi người đừng chê nhé!
Đây là bài của Meo, là tự mèo viết đấy!
Bài :
Tới bây giờ cậu vẫn vậy, Naruto à, chẳng thay đổi chút nào.
À không không, cậu đã thay đổi nhiều chứ.
Cậu đã cao hơn trước nhiều, không còn bị gọi là tên lùn nữa.
Cậu đã không chỉ biết phá phách như ngày nào, cậu đã trở thành anh hùng của làng Lá, được mọi người ngưỡng mộ.
Ánh mắt mọi người dành cho cậu đã khác trước lắm, giờ đã có người xin chữ kí nữa cơ đấy.
Và trên hết, cậu đã không còn đơn độc nữa đúng không. Tớ mừng cho cậu lắm.
Cũng phải thôi, cậu đã cố gắng hết sức để khẳng định mình, cậu đã tiến bộ vượt bậc với lòng quyết tâm đáng ngưỡng mộ.
Cậu có biết không, khi tớ đọc truyện, những tập đầu, tớ luôn phá lên cười vì mấy trò ngốc của cậu, hài hước thật đấy.
Nhưng tớ thích cái tính cách của cậu, cố gắng hết sức mình để thực hiện ước mơ lớn lao. Tớ thích nụ cười của cậu, nhìn nó rực rỡ lắm. Vậy mà đã bao lần thấy cậu cười tớ lại khóc đấy.
Dù thời gian có thay đổi, thì vẫn có những thứ không thể đổi thay. Đúng vậy đấy, bao biến cố xảy ra, đã có những chuyện tồi tệ thế nào. Sao cậu vẫn là một tên ngốc vậy?
Sao cậu ngốc quá vậy, sao cậu vẫn lao đầu vào, cố gắng lôi Sasuke về mà không bỏ mặc cậu ta chìm vào trong bóng tối luôn đi. Cậu ta có xứng đáng với bao nhiêu công sức của cậu không hả? Có đáng cho cậu phải khổ sở dằn vặt, có đáng cho cậu từ chối cái hạnh phúc cậu hằng mong ước, khi Sakura đứng trước mặt và bảo yêu cậu, có đáng không cậu phải qùy gối để van xin cho hắn ta. Có đáng không, nhiều lần cậu đánh nhau đến gần như thiệt mạng? Có đáng không?
Bao nhiêu lần tớ thấy thật mệt mỏi, nhưng tớ vẫn dõi theo bước chân của cậu. Vì sao ư? Vì tớ với cậu hình như đã đặt cược rồi. Cược rằng Sasuke có thể thoát khỏi thù hận mà quay về hay không. Và cậu đã mỉm cười bao lần khẳng định với tớ rằng chắc chắn Sasuke sẽ quay về, đội 7 sẽ cùng nhau thực hiện nhiệm vụ như trước kia, và cậu và hắn ta sẽ lại là bạn, tuy có hơi xích mích chút, có hơi cãi nhau một chút, nhưng không sao cả.
Đúng vậy, dù thế nào hạnh phúc của cậu vẫn là những người bạn. Chẳng trách cậu được vì họ chính là người giúp cậu đứng lên, thoát khỏi cái nỗi cô đơn đáng sợ. Họ không để cậu đứng một mình.
Nỗ lực của cậu là để bảo vệ làng, để giữ gìn và phát triển nó. Vì cậu muốn được công nhận mà. Tớ vẫn luôn dõi theo để xem cậu thực hiện điều đó đấy, tên ngốc ạ!
Và thời gian không thể thay đổi được lời nói của cậu, nó cứng hơn sắt thép, kiên cừng hơn tất cả và không bị thời gian bào mòn. “ Ta không bao giờ thay đổi lời ta nói đâu, vì đó là nhẫn đạo của ta.” Đúng vậy, cậu sẽ không rút lui đâu, vì vậy mà tớ ngưỡng mộ cậu.
Tớ luôn bảo cậu là tên ngốc, tên ngốc nhưng mà, tớ vẫn phải học hỏi cậu đấy thôi. Cậu đã dùng sự cố gắng, sự quyết tâm, sự cứng đầu và cả sự cố gắng để tớ khâm phục cậu lắm. Vậy đó, cậu vẫn ngốc, vậy mà người khác vẫn phải ngưỡng mộ cậu, phải khâm phục cậu đấy thôi.
Tớ biết cuộc đời này rất trớ trêu. Có phải vì vậy mà Kishi-sensei đã tạo cho cậu một hoàn cảnh như vậy. Một đứa trẻ không cha mẹ, tồn tại dưới sự khinh bỉ, những cái nhìn cay độc của mọi người.
Mỗi lần tan học, cậu lại ngồi một mình trên chiếc xích đu, hướng cái nhìn của mình về những đứa trẻ được cha mẹ đón về, nhìn nụ cười hạnh phúc của chúng, cậu đã đau như thế nào, điều đó là quá sức chịu đựng với một đứa trẻ mà. Đôi mắt xanh của cậu u buồn, ảm đạm như buổi hoàng hôn, màu xanh ấy đơn độc, sâu và rông mênh mông như biển cả.
Rồi khi nhìn thấy người ta hắt hủi cậu, hắt hủi một đứa bé, coi nó là quái vật khi nó không làm gì sai, thậm chí nó như thế cũng là để cứu lấy tính mạng họ. Khi thấy cậu lủi thủi một mình, khi thấy những ánh nhìn đối với cậu, khi thấy người cha bảo đứa con của mình rằng đừng chơi với nó, tớ đã rất tức giận, chỉ muốn nhào vào truyện mà hét ầm lên cho mọi người biết rõ là họ đang sai, họ đang sai nhiều lắm…Nhưng tớ không thể. Tại sao họ có thể đối xử với cậu như vậy…
Cậu chỉ là một đứa trẻ thôi mà… Một đứa trẻ không biết mình đã làm gì sai…
Tớ đã khóc đấy, khóc rất nhiều, khóc nức nở. Vì tớ yêu qúy cậu, vì cậu không đáng phải chịu như vậy,…
Số phận có trớ trêu quá không?
Rồi khi cậu có những người bạn, người bạn đầu tiên lại là Uchiha Sasuke, người đưa hộp cơm cho cậu lúc cậu đang bị cột vào cột với cái bụng đói cồn cào.
Rồi qua thời gian qua, bên cạnh cậu có ngày càng nhiều người bạn, người thầy. Cậu không còn cô đơn nữa, cậu không còn một mình đơn độc nữa, và cuộc sống của cậu cũng có phần vui vẻ hơn.
Nhưng rồi cuộc đời lại xoay chuyển, để cậu lại đau khổ, buồn bã vì chính hạnh phúc của cậu, người bạn đầu tiên của cậu, đối thủ của cậu.
Có bao giờ cuộc đời này có chút bình lặng… Để cho cậu một lần thôi… Được biết đến cuộc đời bình thường… Hai chữ bình yên mà cậu xứng đáng được có.
Mỗi phút giây cậu sống, mỗi bước chân cậu đi, tớ vẫn dõi theo cậu. Cậu đừng lo lắng, tớ sẽ luôn cầu nguyện cho cậu.
Dù cậu là sản phẩm của một bàn tay? Không đâu, trong tim tớ, cậu luôn là một cậu nhóc ngốc nghếch, một vị tiền bối giỏi giang.
Hãy vững bước đi trên con đường của cậu, hãy cố gắng sống thật đúng với chính mình, hãy làm những điều cậu cho là cần thiết, hãy tiếp tục làm một tên ngốc khờ khạo...
Hãy tiếp tục cười, hãy tiếp tục cố gắng, hãy tiếp tục phấn đấu và hãy tiếp tục cứng đầu…
Hãy lôi Sasuke về, hãy trở thành một Hokage tốt và nhớ ghi danh vào lịch sử…
Dưới ánh hoàng hôn nào, dường như tớ thấy cậu đấy, dưới bóng áo một Hokage, với nụ cười rực rỡ, cùng những người cậu yêu qúy, nhìn lên khuôn mặt mới khắc…
Hãy tiếp tục trở thành vị tiền bối đáng kính trong tim tớ nhé, Naruto.
Tớ luôn hy vọng rằng… Một ngày nào đó… Cậu sẽ tìm thấy hạnh phúc…
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]
24/5/2012, 1:21 pm by †..::The♥Wind::..†