đây chính là cảm nhận của tôi về nhân vật nỳ có lẽ co hum hay nhưng cũng là cảm nhận của chính bản thân tôi
Mỗi khi nhắc đến cái tên Uchiha Sasuke, tôi thường nghe thấy những lời trách móc của người ta về cậu. Người bảo cậu ngu ngốc và bất tài. Ngu ngốc vì thù hận mù quáng. Bất tài vì không tự đứng trên đôi chân của mình. Thù hận là sai, bỏ làng là sai, mượn sức mạnh từ Orochimaru cũng sai,... Tất cả, cậu đều sai. Tôi cũng đã từng như người ta, ghét cậu vì cậu sai.
Nhưng thử hỏi, có ai sống trên đời mà không sai?!
Các bạn hãy tha thứ cho sasuke , tất cả đều sai đều ngu ngốc kể cả bạn , và bạn biết điều đó phải không . Vì sao ngọn lửa hận thù trong cậu không thể nguôi ngoai?! Vì tình yêu thương của cậu dành cho cha mẹ, cho bạn bè, cho gia tộc, và... cho anh trai - Uchiha Itachi là quá lớn. Lớn đến nỗi không gì có thể dập tắt niềm yêu thương ấy, cũng như khi nó đã biến lòng thù hận.
Ngỡ ngàng biết chừng nào khi bất chợt thấy mình chẳng còn ai bên cạnh?! Hoảng sợ ra sao khi nhìn thấy cả gia tộc mình nằm rải rác khắp nơi trên những vũng máu đỏ?!
Nhói đau như thế nào khi tận mắt nhìn người anh trai mà mình yêu thương nhất, tay cầm thanh kiếm đỏ màu máu, đứng bên cạnh xác của cha mẹ mình?!
Thử hỏi, có ai không thù, không hận, không khắc sâu khoảnh khắc đáng sợ đó vào sâu trong tim?!
Thử hỏi, trong khoảnh khắc tâm trí hỗn loạn, tình cảm rối bời như vậy, có ai còn đủ minh mẫn, sáng suốt và tỉnh táo để xem xét, suy đoán, lựa chọn?!
Thử hỏi, khi nghe lời thú nhận và vẻ mặt lạnh lùng đó của anh trai mình, có ai sẽ nghĩ rằng "Một ngày nào đó, tôi sẽ tha thứ cho con người này" không?!
Hạnh phúc. Bỗng chốc tuột khỏi tầm tay. Cô đơn. Tự dưng ập đến. Người anh trai cậu đã từng yêu thương, đã chết ko nhắm mắt.
Người đứng trước mặt cậu trong khoảnh khắc dáng sợ kia, chỉ là một người khác. Cậu buộc phải trả thù. Phải giết chết kẻ đã cướp đi nụ cười và tương lai của cậu. Một đứa trẻ chưa hiểu biết nhiều, chỉ có thể nghĩ đến thế.
Ngọn lửa thù hận cứ nung nấu. Ngày càng lớn dần theo năm tháng. Cũng như sự đau đớn đã theo cậu suốt mấy năm trời. Việc quên đi thù hận là không thể. Nhưng việc chứng kiến Naruto
- tên đần mà cậu vẫn thường chế nhạo, tên ninja ngốc nghếch mà cậu xem là bạn thân, ngày càng mạnh mẽ hơn cậu lại càng không thể chấp nhận. Cậu phải mạnh mẽ, phải có sức mạnh. Ngay cả tên đần ấy cũng tiến bộ rất nhanh, thì tại sao?! Tại sao cậu lại cứ dậm chân tại chỗ?! Cậu không cho phép mình chờ đợi nữa. Itachi đã xuất hiện
và có ý định cướp đi người bạn thân của cậu, cướp đi đối thủ của cậu, cướp đi nụ cười của cậu lần nữa.
Nhớ đến lời đề nghị của Orochimaru
Lúc đầu, có ai biết sự thật về Itachi thế nào không? Họ vẫn sỉ vả Itachi để rồi hối hận, để rồi "Ờ, thằng này tốt. Mình hiểu lầm. Thôi bỏ qua.". Chưa rõ đầu đuôi, câu chuyện vẫn chưa kết thúc đã vội đánh giá một người và xúc phạm họ không thườn tiếc. Dù đó là nhân vật trong tưởng tượng, điều đó vẫn không thể chấp nhận được. , cậu suy nghĩ, đắn đo rồi quyết định. Ra đi tìm sức mạnh. Trả thù và bảo vệ. Trả thù. Cho gia tộc. Bảo vệ. Cho bạn bè.
Uchiha Sasuke.
Hãy cứ để cho lý trí của cậu lên tiếng. Hãy cứ để cho ngọn lửa thù hận ấy bùng lên. Vì vết thương âm ỉ bao giờ cũng đau. Hãy cứ để nó bùng lên. Đến khi nào, cậu thực sự có thể tìm lại nụ cười và niềm hạnh phúc.
Thì tôi... Tôi sẽ ở đây cầu nguyện cho cậu được giải thoát.
Nếu không có người ích kỉ thì sao ta biết hai chữ "hy sinh"? Nếu không có kẻ bỏ bạn bè vì thù hận thì sao ta biết bạn bè quan trọng biết nhường nào? Nếu không có kẻ ác thì sao ta phân biệt được đâu là thiện?
Vậy thì tại sao không nhìn nhận nó ở một góc khách quan nhẹ nhàng?
Đã có lúc tôi rất ghét Sasuke. Nhưng nghĩ lại, thấy mình trẻ con quá. Ghét ai không ghét, lại đi ghét một kẻ không có người thân, một người muốn thiện mà không thể thiện.
Sasuke chỉ là một nhân vật do Kishi-sensei tạo dựng nên. Để người ta nhìn vào đó, đồng cảm, mở rộng lòng mình và rút ra những bài học cho chính mình. Chứ không phải để soi mói, để sỉ vả và chỉ trích nặng nhẹ đúng sai.
Ai chẳng biết Sasuke sai? Chính Kishi-sensei cũng biết Sasuke sai. Điều đó có cần nói nữa chăng?
Ngay cả Itachi, anh ấy cũng còn sai kia mà? Giết cả gia tộc vì mệnh lệnh của một người? Bạn cho điều đó là đúng đắn hơn sao? Tôi viết bài cảm nhận trên là muốn mình và nhiều người khác có thể đồng cảm hơn với Sasuke và đừng vội kết luận về giá trị con người cậu khi câu chuyện còn chưa chấm dứt.
cái bài trên kia copy chắc rồi, ( xui cho cậu là Wind hay tìm mấy bài fanfic đọc lắm ). Bài này cũng chính mình post lên đầu tiên trước chứ ai :-ss. Mà cho hỏi post 1 bài hay post nhiều bài vậy ?
OooO, giải thưởng hấp dẫn, xin 1 vé tham gia, đây là bài của Wind Bị cướp và không nhận được có giống nhau ko ? Người ta bảo Sasuke chỉ nguỵ biện lý do mất gia đình để phản bội làng lá, nhưng........xin nhấn mạnh nhé, Sasuke ko phải thế, Sasuke BỊ CƯỚP. không những thế, trong tâm hồn của một đứa trẻ chưa đủ tuổi để lớn lại phải bị bắt nhìn toàn cảnh gia đình mình luôn yêu thương bị tàn sát bởi người anh trai mà mình đã luôn yêu quý..........! Mọi người ghét Sasuke bởi vì hắn kênh kiệu, bởi vì hắn ko chịu đáp lại tình cảm của Sakura, tôi biết. Nhưng, xin hỏi tất cả, khi gia đình của các bạn BỊ CƯỚP ĐI bởi người mà mình đã luôn tin tưởng thì liệu trong số chúng ta, ai lại đồng ý mở lòng ra để tin tưởng một người khác sớm đến thế, huống gì Sakura lại là một người chưa bao giờ biết được nỗi đau của Sasuke ( không biết tôi nói thế có ai phản đối ko, nhưng tôi tin chắc tôi đúng ). Lại một số người bảo " Ừ thì cứ cho là Sakura ko biết nỗi đau của tên Sặc đi, nhưng khi tên Sặc có một người bạn đồng cảm thì hắn cũng đâu có trân trọng ". Ai bảo các bạn thế nhỉ, Naruto là không nhận được tình yêu thương, , ừm thật đáng buồn, bởi vì cha mẹ của Nar đã hy sinh trong một nhiệm vụ bảo vệ làng lá, nhưng, sự hy sinh luôn đc coi là cái chết đúng, cái chết vì chính nghĩa. Còn Sasuke, cha mẹ cậu bị giết, BỊ GIẾT và BỊ CƯỚP, bị cướp và không nhận được là hoàn toàn KHÁC NHAU nhé. Các bạn còn ghét Sasuke bởi vì hắn đi theo Oro, bởi vì hắn đã nhẫn tâm bỏ rơi Sakura. Xin lỗi nhưng mình nói thật nhé, khi các bạn biết cha mẹ các bạn bị giết và các bạn còn biết người giết họ, thì, xin lỗi, chứ ai dám nói sẽ không đi báo thù nào ? Còn Sakura, một con người lạnh lùng, cô độc, chỉ biết máu và hận thù như Sasuke, lần đầu tiên, 2 tiếng cảm ơn lại thốt lên từ chính đôi môi của cậu ấy, ( cứ thử rà 586 chap của truyện xem còn có đoạn nào Sasuke nói cảm ơn nữa ko nào ). Thế đấy, vậy là, Sakura ko chiếm chỗ nào trong trái tim của Sas ư ? Liệu ai còn dám nói thế nữa ko ? Hội anti "Sasuke" còn thêm cả lý do vì Sasuke đã suýt giết chết Naruto - nhân vật chính của truyện. À, tôi đồng ý với cái đó, nhưng cho hỏi, từ chap đó đến chap 586 bây giờ, Nar đã chết chưa thế ? Tại sao ở thác nước, Sas có thể giết Nar, à không, Sas bắt buộc phải giết Nar nếu muốn mạnh hơn và nếu muốn báo thù " người đó ". Nhưng Sas đã dừng lại, Sas đã chống chế lại = câu nói, " ta sẽ không làm theo cách của ngươi, ta có cách của ta" ( vậy thì cách của Sas là phải đi theo Oro đấy à ? Mình cũng ko biết có phải ko nữa ). Các bạn còn nhớ câu nói của Itachi chứ, - Nếu muốn thắng ta, mi phải có đôi mắt của ta. Muốn có đôi mắt của ta, ngươi phải giết NGƯỜI BẠN THÂN NHẤT CỦA MÌNH.. Và Sas đã cố giết Nar, thế có phải là một cách gián tiếp mà Sas đã xem Nar là người bạn thân nhất của mình ko nhỉ ? Sas vô tình nhưng trái tim lại đơn giản, Sas - vô tâm nhưng luôn chần chờ trước Naruto, Sas - mạnh mẽ nhưng có thể bật khóc trong cơn mưa dai dẳng khi biết mình đã giết đi người thương yêu cậu nhất trên đời. Và Sas - có thể rất lạnh lùng khi giết Karin - nhưng Sas cũng đã rất ấm áp, phải ko ? - Bởi vì có một người con trai tên là Sasuke - Bởi vì có một người luôn chỉ ở một mình cạnh khung cửa sổ - Bởi vì cũng chỉ có duy nhất một người luôn ngồi ở một góc nhìn về phía bầu trời cao kia - Bởi vì có một người chỉ luôn là im lặng... - Bởi vì có một người đã khóc trong cơn mưa nhưng lại luôn cố tỏ ra những hạt nước dài lăn trên mắt mình chỉ là nước mưa... - Bởi vì có một người có thể giết một người và lại quyết tâm đi báo thù cho người mà mình đã giết - Bởi vì chỉ có một người là thiên tài nhưng trái tim lại vô cùng ngốc nghếch. - Và bởi vì, cuối cùng chỉ còn một người, một mình, luôn đứng ở một nơi, rất cao, rất xa nhưng..........lại luôn cô độc. Sasuke, cả thế giới có thể căm ghét cậu, cả thế giới có thể hận thù cậu, nhưng một ngày nào đó cậu sẽ làm chính thế giới phải nhìn sự thật về tấm lòng của cậu. Và ngày đó đang tới, Sasuke ạ, rất gần thôi...............
( Cái này đặc biệt, xin anbu vs các kage cho e cm liên tiếp một cái ) Cuối cùng mình cũng lục ra bài này, các bạn thử so sánh bài của tên Sasuke với bài của Zetsu-Sharingan xem có giống nhau ko nhé, Điều lệ tham gia cuộc thi là Không copy dưới mọi hình thức cơ mà :-ss Mình ko phải là nhỏ mọn nhưng mình chỉ nói thế thôi, hy vọng mấy mem tham gia sau sẽ rút kinh nghiệm, đây là link bài của tên Sasuke: http://fan.naru.to/t17423-topic. Cứ đọc thử nhé, =))
Uchiha Itachi....một kiếp người quá sức tưởng tượng. Anh có sức mạnh, có gia đình, có cậu em trai tinh nghịch mà anh vô cùng yêu thương. Anh đã có cuộc sống thật sự...vậy mà xem xem, số phận đã đối xử quá đỗi khắc nghiệt....với anh...
Anh đã mất tất cả...chỉ trong một đêm. Ôi!!!!Chiến tranh....nó có thể cướp đi của con người ta tất cả chỉ trong vòng vài giây. Itachi đã xuống tay hạ sát cả gia tộc của mình. Anh không đau ư????...có chứ...Itachi cũng là con người mà...và trái tim anh cũng biết đau đớn chứ....Itachi đã khóc, nhưng đó không đơn thuần là những giọt nước mắt bình thường, đó là những giọt huyết lệ....những giọt lệ từ trái tim đang quặn lại vì đau. Khi một người đàn ông rơi lệ, chắc chắn người đàn ông đó đang rất đau đớn, đau đến nỗi sự mạnh mẽ vốn có sẵn trong bản chất cũng chẳng thể làm được gì, nó hoàn toàn vô dụng trước nỗi đau đang tan biến thành nước mắt. Và Itachi đã nuốt nỗi đau ấy vào trong....vì Làng Lá...Vậy mà mọi người xem anh là cái gì chứ???Anh là kẻ phản bội ghê tởm ư??? Tôi không nghĩ vậy. Anh đáng nhẽ phải là người được kính trọng nhất, được tôn sùng nhất, người đã hi sinh không chỉ bản thân mình mà cả gia đình...vì ngôi làng thân thương. Nhưng cái ngôi làng ấy đã làm được gì cho anh nếu như không phải là sự hắt hủi, sự ghét bỏ và cả những lời nguyền rủa. Không có bất kì một ai hiểu cho anh....dù chỉ là một người cũng không.
Anh chấp nhận tất cả....vì Làng Lá....vì cậu em trai Sasuke mà anh dù có thể hạ sát cả làng nhưng không thể nào xuống tay được...với Sasuke...Cậu như là máu thịt của anh, là linh hồn của anh, là người duy nhất anh yêu trên cõi đời này. Itachi buộc lòng gieo vào người em rất đỗi thương yêu lòng thù hận mình, để Sasuke mạnh mẽ hơn và cũng là để anh luôn thấy được Sasuke trưởng thành. Vì vinh quang của người em mà Itachi chấp nhục nhã, ngay cả khi xuống mồ. Chắc hẳn Sasuke căm thù Itachi như thế nào, thì nỗi đau trong Itachi cũng như vậy. Ngay cả đến khi chết, những gì anh làm cũng là vì em trai. Phải , Itachi chấp nhận tất cả, cả nỗi nhục nhã của một kẻ phản bội, cả bí mật cay đắng của cuộc đời mình, cả quãng đời hãi hùng mà anh nhận lấy.Tôi đã ghét Itachi, ghét một kẻ lạnh lùng tàn nhẫn như anh. Tôi đã tự hỏi mình rằng sao trên đời này lại tồn tại một kẻ như vậy....nhẫn tâm xuống tay với những người ruột thịt, những người đã làm nên một phần tâm hồn anh....NGU NGỐC...Thật ngu ngốc làm sao!!!!!Làm sao có thể hiểu được nỗi thống khổ mà anh đang phải chịu.....Và tôi đã khóc...khóc khi anh chết. Một người như vậy sao lại ra đi cơ chứ, trong khi bao kẻ đáng nguyền rủa khác lại đang sống. Cuộc đời thật bất công mà....
Nhưng ít ra thì Itachi cũng đã hạnh phúc, cũng đã mỉm cười - nụ cười mãn nguyện. Những gì anh đã làm....quan trọng và to lớn làm sao dù rằng không ai biết đến nó, sự tồn taị của nó cũng như sự tồn tại của anh. Anh hạnh phúc, vì những gì mình đã làm được,vì sự mạnh mẽ của Sasuke...dù cho chỉ trong vài giây phút ngắn ngủi cuối đời.....
"Vì yêu em..Linh Hồn anh bán cho quỷ dữ" Đó chính là những điều tôi cảm nhận đươc từ Itachi - người anh đáng ngưỡng mộ nhất trong Naruto!
Thật sự là mình hơi bị thất vọng vì bạn đấy mem mới, bạn đã đọc kỹ điều lệ của cuộc thi chưa vậy -KO COPY DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. Bạn tự so sánh bài bạn với bài này đi nhéhttp://blog.apps.zing.vn/toilagirl_mipu_3011/blog/detail/id/142597806/request/1, mình ko cần nói nhìu, haizzzz.
Nếu viết cảm nghĩ về 1 nhân vật truyện tranh thì Gaara sẽ là nhân vật mà mình nghĩ đến đầu tiên vì có rất nhiều vấn đề mà mình muốn chia sẻ với các bạn. Khi nhắc tới Gaara hầu hết những người đọc Naruto sẽ nghĩ đó là hiện thân của chiến tranh, thù hận và là hiện thân của 1 con quái vật chỉ quan tâm tới bản thân mình. "Quái vật" ư ? Đó là cái tên người đọc dùng để gọi Gaara lúc cậu mang con quái vật Shukaku trong người. Đâu phải Gaara sẵn đã như thế mà là do bà Chiyo ( bà Sasori ) phong ấn Shukaku vào người. Gaara cô đơn, hụt hẫng đã có ai nghĩ đến điều đó hay chưa ? Hay chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài mà phớt lờ ? Gaara cô đơn vì chẳng có ai muốn làm bạn. Gaara hụt hẫng khi chính người mà cậu tin tưởng lại là người mang đến cho cậu nỗi đau mà có lẽ nó sẽ trở thành những vết sẹo không thể mờ đi trong trái tim yếu mềm ấy. Sự lạnh lùng của Gaara là tấm khiên che chắn cho tâm hồn bị tổn thương ấy ! Quá khứ đau thương nhưng không được ai thấu hiểu. Nhìn Gaara với ánh nhìn khinh bỉ, coi thường khiến cho cậu cảm thấy ghê sợ. Đôi mắt xanh ngọc lục bảo ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm mà ai không có thể hiểu hểt. Đôi tay nhuốm máu, Gaara bước vào bóng tối, trên trán khắc chữ "ái " màu của máu như muốn nói rằng :" Đúng! tôi là một con quái vật" . Trong bóng tối ấy, Naruto là nguồn sáng, chỉ dẫn của cuộc đời, kéo cậu ra khỏi nó. Đã bao giờ bạn tự hỏi liệu có liều thuốc nào tốt hơn liều thuốc nhận được từ cha mẹ chưa? Câu trả lời là "không, liều thuốc ấy là tuyệt nhất." Và Gaara đã nhận được nó trong chiến trường khốc liệt và cậu đã khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc. Suna là tất cả của Gaara khi cậu lên làm Kazekage, hi sinh cả tính mạng để bảo vệ nó. Những người vốn ghét cậu, xa lánh cậu thì giờ coi cậu là thần tượng, là một tấm gương. Đó là cảm nghĩ của Yune về Gaara mọi người có gì cứ nói nhé :X
Nước mắt và máu... Trong đêm tối, có một người con trai vẫn thức, và tất nhiên là cô độc, trái tim người con trai rung mạnh vì nhớ một người con trai khác, đã ở rất xa, rất xa, và chắc chắn người con trai kia cũng đang hận thù người con trai đó vô vàn. Bởi vì, đôi bàn tay quỷ dữ của người còn thức đã nhẫn tâm cướp đi gia đình của chính mình, đã cướp đi hạnh phúc của một đứa bé, phá tan niềm tin, sự hy vọng và tương lai. Thằng nhóc còn sống, bây giờ đã phải là một thiên tài thực thụ, đã phải trở thành một người con trai mạnh mẽ, đã phải trở thành là một người hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng, chính anh, vâng, chính người con trai còn thức đã gieo rắc lòng hận thù vào tim một đứa bé, trái tim anh đã bị ác quỷ đánh cắp, trái tim anh đã nguội lạnh khi thấy những giọt nước mắt của cũng người anh đã từng rất yêu thương. Đôi kiếm anh đã buông xuống như một lưỡi hái của tử thần, phá tan đêm tối tĩnh mịch, kiếm anh nhuốm máu bởi những người đã sinh ra anh, những người đã trao cho anh mái tóc, sức mạnh, trái tim, đôi bàn tay, để rồi chính những thứ đó lại giết họ. Và đau đớn làm sao cho anh, em trai anh, người mà anh có thể hy sinh tất cả chỉ cho nó, và ,nó lại đang nhìn anh với một ánh mắt lạnh lẽo, run run, còn có cả căm hận nữa. Anh đã để lại cho em trai anh một cái bóng quá lớn khi anh còn là một con người, và bây giờ thì anh đã để lại cho Sasuke của anh lòng hận thù cao ngất ngưỡng và còn cả sự ham muốn giết được anh. Anh biết, nhưng anh đã chấp nhận, bởi anh đã bán linh hồn anh cho quỷ dữ, trái tim anh chẳng còn một chỗ trống nào cho Sas nữa, bởi vì cả con người anh đã giành cho Sas mất rồi. Itachi - một kẻ phản bội, Itachi - một kẻ bất nghĩa, Itachi - một kẻ giết người ko ghê tay, nhưng , Itachi lại khóc, không phải khóc cho chính mình, Itachi khóc cho người mà anh đã từng rất yêu thương và đến bây giờ tình yêu của anh cũng chẳng bao giờ dừng lại. Tôi dám cá anh luôn mong ước được như ngày xưa, khi anh còn được vô tư " Poc " Sasuke mà chẳng phải e sợ, khi anh còn được cõng Sasuke bé nhỏ lên lưng và đi qua những dãy anh đào nở muộn nhưng vân đẹp lạ kỳ, khi anh còn có thể tập luyện với Sas tinh nghịch của anh, và khi anh vẫn còn được thấy nụ cười đẹp lạ kỳ của Sasuke. Nhưng............tất cả đối với anh bây giờ chỉ là ký ức, một ký ức đã xa, rất rất xa rồi...................Hiện tại, đối với Sas mà anh đã từng yêu thương thì anh chỉ là một vết nhơ, một vết bẩn lớn mà Sas phải loại bỏ, là một thứ kinh khủng nhất trong cuộc đời của Sas, là một kẻ đã nhẫn tâm bỏ rơi Sas, bỏ rơi cả gia đình và bỏ rơi cả làng lá. Nhưng, rất kinh ngạc, Itachi , người con trai tuyệt vời đã chấp nhận tất cả, anh còn chấp nhận để Sasuke giết mình, bởi anh biết, Sasuke sẽ là anh hùng khi giết được anh. Một ngày mưa chầm chậm, anh vẫn đang cố gắng gượng trên con đường vốn đã nhơ bẩn của mình, Sas đến, cũng như một cơn gió, nhanh, nhanh , lại càng nhanh, Sas giết anh, lạnh lùng và dứt khoát như anh đã từng giết cả gia đình. Sas bây giờ đã rất giống anh, giống từ hận thù đến nước mắt. Nhưng hận thù trong Sas dường như đã vơi đi khi anh biến mất, thay vào đó, Sas lần thứ hai trong cuộc đời, Sas khóc, rất to, trong cơn mưa nặng hạt, dầm dề, Sas khóc như đứa trẻ ngày xưa anh đã thấy, nhưng, Sas đã cố che giấu, bằng những hạt nước mưa. Bởi vì Sasuke, đến phút cuối, vẫn còn ngây ngô như một đứa trẻ..... Sasuke, em sưởi ấm những ngày dài lạnh giá trong tim ta bằng hơi ấm của riêng em Em làm nguội đi những tia lửa hừng hực chỉ bằng một nụ cười Em có một thứ sức mạnh gì đó rất to lớn Em có một đôi mắt có thể làm ta run sợ khi nhìn nó..... Sức mạnh đó, ta gọi là tình yêu Ta đã có thể thành người như em mong muốn Nhưng.....Khi tay đã cầm chặt kiếm sao ta có thể ôm em Thả kiếm xuống thì ai sẽ bảo vệ em Hãy để ta ở từ xa, nhìn về em, như một cái gì đó ta đã vô tình đánh mất,.... Và phút cuối cùng, ta vẫn yêu em, người em bé nhỏ của ta
Bởi vì anh,...........phút cuối vẫn là một thiên thần Trong đêm tối tĩnh mịch và nặng nề, có một bóng người đang chuyển động nhanh lên từng phút, thanh kiếm lao vun vút trong gió, máu, mùi máu tanh bắn lên người của anh, một cậu nhóc ngồi đấy, khuôn mặt như ngơ người, nhìn anh, lo sợ, anh trả lại cho cậu nhóc một ánh nhìn sắc lạnh, rồi anh cũng bỏ đi, trong đêm tối, nặng nề, anh đi rất nhanh, anh cố nuốt từng giọt nước mắt chảy trên khóe mi của mình. Đêm nay, anh đã trở thành ác quỷ thật rồi , liệu cậu nhóc đang ngồi ngớ ngẩn ở đấy có chịu tha thứ cho anh, liệu anh có thể trở về được ko ? Tất cả mọi thứ đã biến mất trước mắt anh. Giờ đây, trong tim một cậu bé, một người bạn đã chết anh chỉ là một tên sát nhân ghê người, một tên sát nhân với thanh kiếm lạnh lùng rướm máu. Hình ảnh của anh, lúc ra đi, làm tim tôi như chợt sững lại, anh đã mất tất cả, anh đã chấp nhận nhưng.... trái tim anh vẫn ko thể đánh mất được tình yêu của anh dành cho Sas kun. Anh đã làm một chuyện kinh động cả thế giới quanh anh, anh giết cha mẹ anh, anh tiêm lòng hận thù vào trái tim của em trai anh, anh giết người bạn thân nhất của anh và anh còn phản bội cả ngôi làng từng xem anh là một thiên tài. Trái tim anh, quằn quặn, có nhiều lúc, tôi ghét anh, hận anh, bởi hàng ngàn câu hỏi, tại sao ? Tại sao anh lại lựa chọn ngu ngốc như vậy ? Tại sao anh lại chấp nhận bị ruồng bỏ trong khi đáng lẽ anh phải là con người được kính trọng nhất ? Anh quá ngốc để làm một thiên tài ............ Thời gian có thể xóa nhòa tất cả, nhưng lòng hận thù của em trai anh đối với anh ko hề suy giảm, Sas kun hận anh, anh đã cướp đi nơi quan trọng nhất của một đứa bé, anh, đôi bàn tay rướm máu, không thể suy nghĩ nổi, chính đôi bàn tay ấy đã ôm chặt Sasuke kun, đôi bàn tay ấy đã tiếp cho Sasuke thêm sức mạnh, đôi bàn tay ấy cũng đã nắm thật chặt tay của Sas, để Sas có thể trưởng thành. Giờ đây, trong đôi mắt của Sasuke, điều duy nhất anh đọc được là sự ham muốn một sức mạnh giống anh, sự ham muốn được giết anh và cả sự ham muốn được........gặp anh. 10 năm, một khoảng thời gian đủ dài có thể khiến con người ta thay đổi, nhưng, anh thì không, cả Sasuke cũng vậy. Anh đã từng luôn ao ước trong những giấc mơ, ước rằng anh ko phải là một Ninja, Sasuke cũng ko phải là một người của tộc Uchiha, nếu vậy, thì có lẽ bây giờ anh vẫn đang nắm thật chặt tay Sas, và 2 anh em sẽ cùng dẫn nhau đi qua những bông hoa anh đào, đi qua một bến nước trong xanh. Tất cả vẫn đang còn đọng lại chút tình cảm nhỏ hèn trong anh, anh ko thể níu kéo, anh đã chọn một con đường khác, dơ bẩn và tệ hại, nhưng , anh đã không lo cho mình, anh lo cho Sas và anh hy vọng Sasuke sẽ không bước theo con đường ngu ngốc của anh. Chỉ mình anh chịu đựng thôi, quá đủ lắm rồi. Anh chưa bao giờ đúng tư cách là một ông anh tốt, anh đã gieo biết bao bất hạnh, tai ương cho những người còn ở lại, anh biết, nhưng anh chấp nhận. Cả thế giới có thể ghét bỏ anh, vì , anh chỉ cần Sasuke của anh được mạnh mẽ, chỉ cần Sasuke của anh được sống, đó là điều duy nhất mà anh luôn thầm ao ước. Anh ngốc, anh đau khổ, tất cả cũng chỉ một mình anh, gia nhập vào akatsuki, đó là con đường cuối cùng của anh, anh sẽ là một sát thủ lạnh lùng, một sát thủ nhẫn tâm, nhưng anh đã không hoàn thành được nhiệm vụ đó, bởi trái tim anh lại run mạnh lên khi vô tình nhìn thấy một hình ảnh thân quen nào đó của Sas. Có một ai đó đã nói rằng , Một buổi chiều lang thang và buồn man mác ..... cả tâm trạng cũng lên tụt thất thường ! Những cái gì cần đau cũng đã đau rồi, những gì cần tiếc nuối cũng xong, những gì lo lắng và mệt mỏi cũng hoàn thành, vậy còn những gì để lăn tăn đây Itachi ? Có người đã nói rằng - tôi biết Itachi có nhiều tâm sự, và suy nghĩ rất nhiều, nhưng anh không nói ra ... Chỉ rằng không phải ai mà anh cũng có thể nói ra. Khi nói với ai đó bất kỳ chuyện riêng tư của anh, thậm chí là bí mật - Anh phải tin tưởng người ấy rất nhiều, rất nhiều, tin tưởng như chính bản thân mình vậy. Vậy có điều gì chứng minh người ấy có thể giữ kín như Anh ?! Và mình hiểu rằng, khi mọi thứ bộc bạch hết ra, người chịu tổn thương lớn nhất là bản thân Anh - suy cho cùng, người ấy đã nhìn thấy mọi thứ giấu kín rồi, vậy còn lại những gì để bảo vệ bản thân ?! Bởi vì Itachi, anh còn có ai để nói ra nữa ko ? Cả làng lá bây giờ còn ai tin anh, ngay cả người em trai đã từng bên cạnh anh nhiều nhất thì liệu gặp mặt sẽ yên lặng mà lắng nghe hay sẽ cố gắng giết anh. Anh luôn cố gắng ngăn mình ko được để rơi nước mắt, anh đã quá mệt mỏi rồi, tôi muốn đặt hàng ngàn câu hỏi cho anh.. Liệu có ai chấp nhận để thông cảm cho anh ? Tại sao ko có ai để anh yên ? Tại sao hàng ngàn áp lực và khó khăn luôn đặt chồng chất lên đầu anh ?
Và anh đã mỉm cười – nụ cười đẹp nhất mà tôi thấy ở anh. Anh gục xuống, ra đi nhẹ nhàng tựa lông hồng. Itachi đã chết. Tôi không nghĩ anh sẽ sống lại, tôi không dám hi vọng vào một điều như thế.
Tôi rất muốn khóc to lên, nhưng không hiểu sao nước mắt không rơi. Lúc anh chết, tôi cảm thấy máu trong người sôi sục, nắm chặt tay tới nỗi lòng bàn tay in hằn dấu móng.
Tôi hận!! Hận gì, chính bản thân tôi cũng không rõ. …….
Và cũng thật đau, đau kinh khủng khi anh bỏ Sasuke lại quá sớm , bởi vì không có anh, Sas - dù có trưởng thành, mạnh mẽ đến thế nào - cậu cũng vẫn là MỘT ĐỨA TRẺ
Vâng, và vì , dù thế nào, đến phút cuối,......anh vẫn là một thiên thần.......
p/s : bài này 3/4 Wind tự làm, còn lại là tìm tư liệu, nhưng chắc chắn ko copy hoàn toàn như những ai kia, ( Wind nói thế, đừng giận ), cho Wind hỏi luôn thời gian kết thúc cuộc thi đi ?
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]
18/5/2012, 8:37 am by Zetsu-Sharingan