Fic title: Định mệnh Author: Thỏ ngọc Disclaimer: Các nhân vật trong tác phẩm này đều không thuộc về tôi mà thuộc về Kishimoto-sensei. Riêng các nhân vật tôi thêm vào thì đơn nhiên thuộc sỡ hữu của tôi Rating: 14+ Paring: Tất nhiên là sasusaku, tôi chỉ thích mỗi couple này mà thôi. Ngoài ra sẽ có các nhân vật khác trong naruto Status: Chưa hoàn thành Notes: Tính cách của các nhân vật có lẽ sẽ khác vì như thế mới thoãi mãn được trí tưởng tượng của tôi. Tình tiết fic tùy thuộc vào cảm hứng sáng tác và tôi được quyền thêm mắm, muối vào để nó hấp dẫn hơn. Summary: Đây là một chuyện tình vượt không gian và thời gian. Nó bắt đầu vào một buổi sáng mùa xuân rất đẹp và...muốn biết thì tự xem nhá!^.^
----------------------------------------
Chap 1:cuộc sống
.... ... Vượt qua cả không gian và thời gian Ánh sáng và bóng tối Định mệnh đã mang nàng đến cho ta Nàng là ánh sáng chiếu rọi bóng tối trong tâm hồn ta Là thiên thần cứu rỗi tội lỗi trong trái tim ta Nàng thuộc về ta và chúng ta thuộc về nhau Trái tim ta sẽ mãi mãi thuộc về nàng mà thôi... ... ....
Phố Haido, Tokyo, Nhật Bản
- Con đi đây ạ!
Một cô bé khoảng chừng 15 tuổi đang vụt chạy ra khỏi ngôi nhà phía cuối góc phố. Ngôi nhà xinh xắn với những bức tường được phủ một màu vàng nắng rất đẹp. Trước nhà, hai cây anh đào đang nở rộ, những bông hoa đã hé mở như khoe sắc hồng của chúng dưới ánh nắng sớm vàng nhẹ. Những cánh hoa anh đào mỏng manh bay bay trong gió tạo nên một khung cảnh thật đẹp.
Từ trong nhà, một người phụ nữ khoảng ngoài 30 bước ra và nhìn theo cô bé bằng một ánh mắt thật dịu dàng. Bà luôn cầu chúc những điều tốt đẹp sẽ đến với cô con gái bé bỏng của mình.
----- Dọc hai bên phố, hai hàng cây anh đào đang nhuốm cho con phố này một màu hồng thật đẹp. Cũng phải, cây cối chỉ chờ đến mùa xuân để chúng được cởi bỏ chiếc áo xấu xí bấy lâu nay và khoát lên mình một chiếc áo xanh mới. Anh đào cũng vậy, chúng cũng chỉ chờ đến khoảnh khắc này để được thỏa sức khoe những bông hoa sắc hồng cho tất cả mọi người được chiêm ngưỡng, làm đẹp thêm cho cuộc sống.
Trước vẻ đẹp của những bông hoa anh đào, cô bé đang vội vã chạy đến trường vì sợ trễ học cũng phải dừng lại ngắm. Gió khẽ đưa những cánh hoa mong manh bay nhẹ trong không trung. Cô bé đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình lên hứng những cánh hoa mỏng manh đó. Đôi mắt màu lục bảo tuyệt đẹp ngước nhìn lên để ngắm những tán hoa anh đào đang nở rộ, ánh nắng chiếu xuyên qua đáy mắt ánh lên một tia nhìn thích thú. Gió nghịch ngợm khẽ hất tung những lọn tóc màu hoa đào.
- Đẹp thật!
Cô bé nói với một nụ cười đẹp trên môi. Mọi người trong phố thường nói cô bé rất giống hoa anh đào. Từ cái tên, vẻ ngoài cho đến tính cách. Vừa xinh đẹp, trong sáng và mỏng manh, vừa mạnh mẽ ,kiên cường. Rồi như chợt nhớ ra một điều gì đó, cô bé lại vội vã chạy đi, để lại những cánh hoa anh đào vẫn mãi rơi trong gió...
----- Trường Trung học Idol
Từ đằng xa, cô bé tất tả chạy tới . Nét mặt đầy vẻ lo lắng và có phần tức giận. Thậm chí cô bé có thể nghe rõ tiếng lầm bầm của mình:
- Chết thật!Sao lại đứng ngắm hoa lâu như vậy chứ, sắp trễ học rồi!
Khuôn mặt đỏ ửng với những giọt mồ hôi lấm tấm cho thấy cô bé đã phải dùng hết sức lực chạy tới trường để không bị trễ học. May mắn là khi chuông vào lớp vừa reo thì cô bé cũng kịp chạy qua cổng trường trước khi cửa đóng lại.
Với bộ dạng thê thảm vì lúc nãy chạy quá nhanh đã dẫm phải một vũng nước. Cô bé cố gắng chạy thật nhanh vào lớp và rất may là sensei vẫn chưa vào.
- May quá, kịp rồi!
Thở phù một cái như trút được gánh nặng. cô bé vội bước về phía bàn của mình và ngồi yên tại đó cho tới khi hết tiết 2.
----- Reeeeeeeeeeeeeeeeeng
- Chúng ta học tới đây thôi, chúc các em ăn trưa ngon miệng.
- Chúc sensei ăn trưa ngon miệng ạh!!
Hết tiết 2, các học sinh lần lượt ra khỏi lớp để xuống nhà ăn, một số học sinh thì lại mệt mỏi úp mặt xuống bàn tỏ vẻ không quan tâm.
Một cô bé đang nhìn về phía cô bé đi trễ lúc nãy-hiện giờ cũng đang úp mặt xuống bàn bằng ánh nhìn tóe lửa. Cô bé vội đi đến chỗ cô bé đi trễ.
- HARUNO SAKURAAAAA!!!Cậu đã nói sẽ cho tớ mượn vở bài tập, vậy mà tại sao sáng nay lại đến trễ như vậy hả?
Cô bé tóc vàng xinh xắn đang đứng trước mặt Sakura la lớn. Đôi mắt màu đại dương ánh lên một tia nhìn giận dữ. Rõ ràng là cô bé đang rất tức giận vì cô bạn của mình đã không giữ lời hứa.
Sakura uể oải nhổm dậy nhìn cô nàng với ánh mắt hối lỗi:
- Hinako, tớ xin lỗi. Vì tối qua tớ thức khuya làm bài tập nên.....cậu tha lỗi cho tớ nhé!
Bằng cái nháy mắt tinh nghịch và nụ cười dễ thương nhất có thể. Sakura đang cố gắng làm Hinako - cô bạn thân nhất của mình nguôi giận và hình như đã thành công mĩ mãn. Nhận được cái nháy mắt và nụ cười thật-sự-rất-dễ-thương của Sakura, quả bóng tức giận trong đầu Hinako đã bị nó làm cho xẹp lép. Hinako tự rủa thầm trong bụng là tại sao lại không thể ghét được cô bạn này và tại sao lại có thể trở thành bạn thân của cô nàng tinh quái này được.
- Tha cho cậu đấy Sakura, tớ chẳng dư hơi để giận cậu đâu. Nhưng cậu nên chú ý đến sức khỏe của cậu đấy!Học sinh gương mẫu mà lại đi trễ thế àh!Lần sau còn đi trễ nữa thì biết tay tớ.
- Biết rồi, biết rồi mà!Cảm ơn cậu Hinako!
Mỉm cười tinh nghịch, Sakura đang cố gắng làm xiêu lòng cô bạn khó tính của mình một lần nữa và bất ngờ nhận được ánh mắt gian xảo của Hinako.
- Nhưng bù lại hôm nay cậu phải đãi tớ ăn !
Đáy mắt Sakura bỗng ánh lên một tia nhìn ngạc nhiên nhưng rồi lại vui thích sau đó. Không ngờ cô bạn Hinako cũng biết tính toán ra phếch. Nhưng tốt nhất là nên chiều cô bạn này vì nếu không cô nàng sẽ giận và hét toán lên mất.
- Được rồi Hinako, hôm nay tớ sẽ đãi cậu.
- Vậy thì nhanh lên, tớ sắp chết đói rồi này!
Nói xong, Hinako vội kéo tay Sakura và lôi cô bé ra khỏi bàn rồi chạy nhanh về phía nhà ăn. Sakura theo sau với nụ cười tuyệt đẹp mà bất cứ tên con trai nào trong thấy cũng sẽ chết-mê-chết-mệt!
Nhưng ai có ngờ được là cô nàng tinh nghịch và đi trễ hôm nay lại chính là "Đương kim Hoa khôi năm I của trường trung học Idol" đâu. Dù bây giờ có hỏi toàn bộ học sinh trường Idol hay các học sinh trường khác thì ai nấy đều biết đến cái tên Haruno Sakura. Được biết đến là một học sinh xuất sắc toàn diện, là một người gương mẫu và luôn được mọi người yêu mến bởi tính cách vừa tốt bụng, vừa tinh quái của mình. Sakura và Hinako được xem là cặp "ác chủ bài" của trường Idol vì thành tích học tập đáng nể của cả hai.
Không chỉ vậy, Sakura còn nổi tiếng bởi vẻ ngoài hết-sức-dễ-thương của mình. Khuôn mặt trái xoan xinh xắn, mái tóc dài màu hoa đào, đôi mắt màu ngọc lục bảo tuyệt đẹp và làn da trắng hồng. Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi cũng đủ đề Sakura giành lấy ngôi vị Hoa khôi của trường.
Nhưng những người xinh đẹp và tài năng thì thường bị nhiều người ganh ghét. Sakura cũng không phải ngoại lệ. Có lần cô bé cũng đã bị một đám côn đồ chặn đường . Nhưng thật không may cho đám côn đồ đó và thật tiếc cho kẻ chủ mưu vì đã không biết đến một Haruno Sakura từng đoạt giải Xuất sắc Không Chủ Đạo môn karate thời cấp II . Kết quả là đám côn đồ đó đã bị đánh cho một trận tơi tả và từ đó không tên nào dám thuê người đánh lén Sakura nữa.
--------
Reeeeeeeeeng
- Hôm nay các em học tới đây thôi. Về nhà nhớ chuẩn bị bài đấy!
- Vâng!Chúng em chào sensei ạh!!!!!!
Kết thúc một ngày học tập mệt mỏi. Ai nấy đều muốn mau chóng về nhà để được nghỉ ngơi và nạp thêm năng lượng. Học sinh lũ lượt ra về, mỗi người đều theo đuổi một ý nghĩ của riêng mình. Những nhóm bạn tụ tập với nhau nói chuyện rôm rả, những người có đôi có cặp thì tay trong tay và cố tìm cho mình một không gian riêng biệt, còn những người cô đơn thì thường đứng lặng nhìn dòng người qua lại hay thỉnh thoảng ngước nhìn bầu trời để ngắm buổi hoàng hôn tuyệt đẹp.
- Ngày mai không được đi trễ đấy!
Hinako quay lại nhìn Sakura trước khi bước lên xe nơi có người bảo vệ đã mở cửa xe sẵn và đang chờ cô chủ nhỏ của mình.
- Cậu đừng lo!Nếu ngày mai tớ đi trễ thì tớ sẽ lại đãi cậu ăn.
- Nhớ đấy nhé!
Mỉm cười tinh nghịch, Sakura gật đầu. Hinako cũng mỉm cười và bước lên xe. Ngồi trong xe, Hinako vẫy tay chào cô bạn của mình và Sakura cũng vậy. Cô bé vẫy tay mãi cho đến khi chiếc xe đã hòa vào dòng người nhộn nhịp trên đường.
Có những lúc tưởng chừng rất bình thường Và rất quen thuộc đối với ta...
Ta cứ ngỡ rằng Ngày mai Lại sẽ tiếp tục cuộc sống của mình Và được gặp lại tất cả mọi người...
Nhưng định mệnh vốn thích trêu chọc người khác Ta không thể ngờ Hôm nay Lại là ngày cuối cùng được gặp mọi người...
-------
Sakura thơ thẩn đi trên con đường về nhà quen thuộc. Vừa đi vừa ngân nga câu hát:
- Mùa xuân mùa xuân đã đến Cho hoa anh đào nở rộ trong sắc xuân Đem phép màu làm đẹp cho cuộc sống Đem bao niềm vui hạnh phúc đến cho mọi người
Tiếng hát trong trẻo vang lên. Làm cho cảnh vật xung quanh bỗng tươi đẹp hơn bao giờ hết. Lòng người ấm lại và dâng trào một cảm xúc khó tả. Hoàng hôn thật đẹp nhưng hôm nay lại mang một sắc đỏ ghê rợn người, như báo hiệu một điều không may sắp xảy ra...
Sakura thật sự rất muốn về nhà ngay lúc này, cô bé bước thật nhanh trên con đường về nhà và không hiểu sao lại thấy lạnh sống lưng. Chút ánh sáng cuối cùng của mặt trời chiếu rọi, bóng của Sakura in hình xuống mặt đất trong thật đơn độc. Hôm nay trời tối nhanh một cách bất thường, chẳng mấy chốc con đường về nhà đã vắng tanh và tối mịt. Điều này làm Sakura cảm thấy hơi sợ, nhưng cô bé đâu phải người nhát gan và Sakura cố gắng bước nhanh hơn nữa để mau về tới nhà.
Nhưng ta vốn đâu biết trước được tương lai...
Gió bỗng nhiên thổi mạnh. Lá cây rụng và cánh hoa anh đào bay tứ tung quất vào mặt Sakura làm cô bé khó di chuyển hơn. Mây đen bỗng kéo đến vần vũ trên bầu trời và Sakura có thể nhận ra điều bất thường đó.
"Có lẽ trời sắp có bão". Sakura nghĩ thầm trong bụng và cố gắng bước đi trong khi gió đang quật mạnh vào người. Bỗng nhiên trước mặt Sakura xuất hiện một đám mây đen lớn. Đám mây từ từ cuộn tròn lại ở giữa hồng tâm rồi tạo thành một cái lỗ đen hun hút. Sakura thật sự rất bất ngờ vì không tin nổi vào chuyện đang diễn ra trước mắt mình và dám cá là nếu ngày mai cô bé đem chuyện này kể cho Hinako nghe thì chắc chắn sẽ bị Hinako bảo là cô bé đang biạ đặt mất.
Bỗng nhiên từ cái lỗ đen đó có một sức hút rất mạnh hút tất cả mọi thứ vào. Lá cây , cành cây , hoa anh đào hay kể cả những vỏ lon trên đường đều bị nó hút vào. Đơn nhiên Sakura sẽ phải chịu chung số phận, cô bé cố bám vào cái cây gần đó với nét mặt đấy sợ hãi. Trong những cố gắng cuối cùng níu giữ lấy cái cây, Sakura cố hét lên cầu cứu nhưng dường như chẳng có ai nghe thấy. Bàn tay cuối cùng nắm lấy cái cây cũng bị buông ra vì lực hút của hố đen quá lớn. Cả thân người của Sakura bị hút vào cái hố đen vô tận.
- Khoooong!!!AAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!
Tiếng hét của Sakura như chìm lẫn vào âm thanh của gió bấc. Cái lỗ đen từ từ đóng lại và rồi tan biến hẳn. Gió ngày càng thổi mạnh hơn và theo sau đó là cơn mưa dông tầm tã. Mọi thứ chìm vào màn mưa trắng xóa, tĩnh mịch và u uất. Như chưa hề có chuyện gì xảy ra......
End chap 1
22/11/2012, 11:41 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 824
Tổng số bài gửi : 468
Ngày tham gia : 08/03/2011
Status : chinh phục ước mơ
Được Cảm Ơn : 47
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
chưa có chap mới à? Mấy pic hot sao toàn sasusaku dzậy? Kakashi của em sao chẳng ai viết nhỉ?
28/11/2012, 8:14 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 897
Tổng số bài gửi : 416
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Lâu lắm mới về 4rum :3
Được Cảm Ơn : 36
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
ế ế ế !!!! Làm Yu mừng hụt à!!!!!! Tưởng có chap mới >"<
28/11/2012, 8:44 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1133
Tổng số bài gửi : 463
Ngày tham gia : 13/06/2012
Status : Chán quá
Được Cảm Ơn : 85
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
Ack, mn zô comment mà làm mình giống Yune, tưởng có chap mới =.="
29/11/2012, 2:13 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 394
Tổng số bài gửi : 222
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Đừng buồn, cậu buồn tớ cũng sẽ buồn lắm, đừng khóc, tớ khóc mất, đừng gạt tay tớ đi, tim tớ tan vỡ
Được Cảm Ơn : 76
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
Mèo tưởng có chap mới cơ! T.T Hụt hâng ghê gớm
13/12/2012, 7:00 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 100
Tổng số bài gửi : 56
Ngày tham gia : 03/03/2012
Status : Keep Holding On NVFC! Cause I know You'll Make IT Through!
Được Cảm Ơn : 2
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
lần ni là tới gấu tưởng có chap mới.........
25/1/2013, 7:55 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 239
Tổng số bài gửi : 87
Ngày tham gia : 01/12/2011
Status : kakaka, ta thành nữ sinh ùi!!!!!
Được Cảm Ơn : 37
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
khụ khụ...sau khoảng thời gian mất tích, thỏ cuối cùng đã trở về ùi đây!!!!!!!!!!!!!
Chỉ muốn viết ba thông báo:
1, beta xong.
2, đọc thì phải đọc lại hết, ai muốn tiếp tục thì mời nhấn vào link này http://vnsharing.net/forum/showthread.php?t=399366
3, đọc xong nhớ phải comment (không comt thì...*cười tít mắt) ai có nick bên vnsharing thì comt luôn bên đó, không có thì cứ comt vào đây, thỏ sẽ bắt đầu post ở diễn đàn này từ chap 30 (chap 30 đang chờ ra lò)
yêu mọi người nhìu nhìu:X
26/1/2013, 7:43 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 6
Tổng số bài gửi : 5
Ngày tham gia : 17/06/2012
Status : Minh la TOBI
Được Cảm Ơn : 0
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
moi~ Mat' Qua' Moi' Doc. 2 Vong` La` On' Rui
20/2/2013, 5:25 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 239
Tổng số bài gửi : 87
Ngày tham gia : 01/12/2011
Status : kakaka, ta thành nữ sinh ùi!!!!!
Được Cảm Ơn : 37
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
Chap 30: Trùng phùng
Tiếng đàn réo rắc trầm bổng bay lượn trong không trung, rót vào lòng người những mật ngọt mê đắm.
Đêm nay, dường như toàn bộ đèn đóm ở Xuân Mộng Lâu được thắp sáng trưng cả lên, ánh sáng rực rỡ tỏa ra khắp xung quanh, thu hút biết bao ánh nhìn trầm trồ ngưỡng mộ. Trên mái hiên, giàn đèn lồng đỏ khẽ lắc lư trong gió, soi rõ từng bóng người nườm nượp đi vào. Nhộn nhịp như thế, chắc cũng là vì lòng hiếu kì muốn được chiêm ngưỡng những màn đàn ca múa hát điêu luyện của các mĩ nữ nổi tiếng ở đây, nhất là dàn mĩ nữ siêu cấp trong ‘Mĩ Nhân Tranh Đấu’
Bên trong sảnh lớn, khắp nơi được treo những chiếc đèn lưu ly lóng lánh khiến nơi đây trở nên sáng rõ như ban ngày, từ dưới sảnh đến lầu cao, đâu đâu cũng đông nghịch người. Có kẻ đến chỉ để vui chơi, lại có kẻ quyết tâm ôm được mĩ nữ về nhà, nhưng dù có mục đích gì đi nữa thì hiện giờ, những kẻ đó lại không thể nào dời mắt khỏi đài cao giữa sảnh, nơi có bóng dáng của vị mĩ nhân ngồi cạnh cổ cầm.
“ Năm trăm lượng!”
“ Ta trả một ngàn lượng!”
“ Ba ngàn lượng, bán không?”
Tiếng đàn vừa dứt, người mua kẻ bán liền đua nhau ra giá ầm ĩ, kẻ mua thì dán chặt mắt vào khuôn mặt xinh đẹp cùng thân hình yểu điệu của vị mĩ nhân nọ, người bán thì khoái trá bởi món hời sắp lấy được, còn cô gái được coi là mĩ nhân kia chỉ có thể làm một con búp bê bị đem ra trưng bày, bị soi mói và hiển nhiên trở thành một món hàng đổi chát không hơn không kém.
Cuối cùng, người ôm được mĩ nhân về là một lão thương nhân mặt tròn bụng bia, tất nhiên, cái giá phải trả cho điều đó là năm ngàn lượng vàng.
Mĩ nhân đã bị cái lão thương nhân nhà giàu đó đem đi mất, nhiều kẻ đâm ra cáu gắt, chán nản, nhưng thoắt cái đã bị vẻ bí ẩn của vị mĩ nhân cuối cùng cuốn hút – người đắt giá nhất đêm nay, người mà mụ tú bà đã tự tin rao cái giá trên trời: mười ngàn lượng, kèm theo câu nói ‘Nàng ta là một cái đùi gà thơm phứt, đảm bảo các người nhìn thấy sẽ thèm rỏ dãi!’
Vì câu PR quá trớn của tú bà, thế nên mọi người đều rất háo hức chờ đợi ‘đùi gà’ lên dĩa.
Trong sự ồn ào của mọi người, không ai chú ý đến, ở một góc sảnh cũng có hai nhân vật đang trở thành tâm điểm, thu hút mọi ánh nhìn của các cô gái, mà mới vừa xuất hiện ở đây thôi đã hân hạnh được các cô gái phong tặng danh hiệu ‘siêu cấp mĩ nam bí ẩn’.
Sỡ dĩ gọi là bí ẩn là vì cả hai đều không lộ ra khuôn mặt thật của mình, nửa trên đã bị mặt nạ che khuất, hai người họ ngồi cạnh nhau mà cứ như hai cực đối lập: Một người với mái đầu vàng chóe như tổ quạ lúc nào cũng cười toe toét, lại rất vui vẻ nhận sự tán tỉnh của các cô gái, ngược lại, người kia lại y hệt một tảng băng di động, khiến người ta chỉ có thể ngưỡng mộ đứng nhìn mà không dám lại gần, làn môi mỏng lúc nào cũng mím lại, vài sợi tóc đen lòa xòa trước trán che đi đôi mắt sâu thẫm, càng tăng thêm phần lãng tử.
“Hắn ta vẫn chưa chịu ra mặt, tính sao đây?” Đẩy cô gái đang dính như sam trên người mình ra, Naruto liền nghiêng người qua hỏi nhỏ.
“Sẽ không.” Sasuke thông thả nhấp ngụm trà, lạnh nhạt nói “ Hắn chưa bao giờ ra về tay không cả.” Nếu về tay không, phủ hắn đã không có hơn mười tiểu thiếp như thế rồi.
“Oh, mong là vậy, tôi còn muốn được vui vẻ với vài cô nương xinh đẹp nữa!” Vừa nói Naruto vừa nháy mắt cười toe với một cô nương khiến nàng ta ngây ngây ngất ngất mà xỉu luôn vào lòng gã.
Sasuke liếc mắt nhìn gương mặt đào hoa của Naruto, tay trái làm vài động tác nho nhỏ dưới gầm bàn.
“Ui!” Gã kêu ré lên.
“Tôi sẽ làm tốt nhiệm vụ mà…Ui da..ngài mau bỏ thanh kiếm ra khỏi chân tôi mau!” Naruto nhăn nhó quay sang Sasuke, thấp giọng cầu cứu, vừa dứt lời, tiếng nhạc đã nổi lên, tầm mắt của tất cả mọi người trong sảnh đều đồng loạt hướng về phía đài.
Rèm sa lay động...
Bóng hình yểu điệu chầm chậm tiến ra giữa đài, cánh tay trắng nõn mềm dẻo vung lên, bắt đầu vũ điệu mê hoặc. Tiếng nhạc bỗng réo rắt dồn dập, điệu múa của nàng biến đổi theo từng giai điệu, có lúc mềm mại như nước, lúc lại mãnh liệt như lửa, khi thì lại tự do, phóng khoáng như gió, tà áo theo từng điệu nhảy bay lên, lượn lờ trong không trung. Thân hình yểu điệu được che dấu sau lớp hồng y đỏ rực, trông nàng hệt như một con phượng hoàng xinh đẹp đang hết mình nhảy vũ điệu của riêng nó.
Sảnh lớn im phăng phắc, không ai dám một phút rời mắt khỏi bóng hồng, tất cả bị mê hoặc không chỉ vì vũ điệu đẹp mê hồn của nàng mà còn bởi vì dung nhan kiều diễm ẩn hiện sau lớp mạn che kia.
“A!!!!” Tiếng kêu hốt hoảng bất ngờ vang lên, ai nấy chưa kịp hoàn hồn thì đã cả kinh khi thấy vị mĩ nhân kia trượt chân rơi khỏi đài cao. Sảnh lớn chợt nháo nhào cả lên, nhiều vương tôn công tử ngồi gần đó định chạy đến đỡ lấy mĩ nhân, nhưng chưa kịp nhấc mông thì một bóng áo lam đã lướt nhanh qua đầu họ, người nọ chạm chân lên mặt bàn lấy đà, khinh công đến bên người mĩ nhân rồi vươn tay ôm lấy nàng.
Ở đằng xa, Sasuke chỉ khẽ hừ một tiếng, cái tên này, đúng là nhanh tay nhanh chân thật.
Hai người kia xoay vài vòng trong không trung rồi mới nhẹ nhàng đáp xuống đất, tà áo đỏ và lam bay bay, hòa quyện vào nhau đẹp như tranh vẽ. Mọi người nhìn thấy một màn kinh điển ‘anh hùng cứu mĩ nhân’ đó đều không khỏi ồ lên xuýt xoa: Cái tên kia sao mà ‘cơ hội’ thế!!!
Trên không trung, chỉ còn nhìn thấy tấm mạn sa phất phơ, chao liệng mãi mới chịu rơi xuống.
“Cô nương có sao không?” Naruto nhìn cô gái trên tay, quan tâm hỏi. “ Tôi không sao…” Cô gái khẽ đáp rồi ngước mặt lên nhìn Naruto, đôi mắt đỏ sẫm chạm phải ánh mắt màu đại dương của gã.
Chợt, Naruto sững sờ, tất cả mọi người đứng gần đó cũng sững sờ, ngay cả Sasuke dường như cũng không tin vào mắt mình.
Là nàng sao?
Nhưng… đôi mắt ấy…
“ Mười ngàn hai trăm lượng!”
“ Mười hai ngàn lượng!”
“ Mười hai ngàn tám trăm lượng!!”
“ Mười ba ngàn lượng!!!”
Sau một phút im lặng sững sờ, toàn bộ đại sảnh liền vỡ òa bởi vẻ đẹp kiều diễm tuyệt luân của mĩ nhân tóc màu đào kia, nhiều kẻ không tiếc tiền cứ lần lượt vun ra những con số khiến người ta thèm thuồng, mức giá cứ từ từ tăng lên, cuối cùng chỉ còn những kẻ nhà giàu sụ ăn chơi trác táng là con kiên nhẫn để đấu giá, và lúc này nó cũng đã thành cái giá trên trời.
“Hai mươi ngàn ngàn lượng!!!” Không biết ai vừa đưa ra mức giá đó, khiến mọi người chỉ có nước đành potay chấm com, vài kẻ còn lẩm bẩm chửi thề.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Sasuke và Naruto liền thay đổi.
“Xin công tử mau thả tôi xuống…” Giọng nói nho nhỏ của cô gái đánh thức tâm trạng đang ngơ ngẩn của Naruto, gã bối rối đặt nàng xuống, chỉ là chân vừa mới chạm đất thì nàng ta đã khuỵ xuống, cả người dựa hẳn vào người gã.
“ Xin lỗi…trật chân rồi…” Chết tiệt, nàng ta có cần nhìn gã bằng đôi mắt ‘nai tơ’ đó không? Đúng là…giống quá đi mất. Naruto rủa trong lòng, nghiêng người nhìn về phía Sasuke, trông thấy gương mặt hắc ám kia thì liền khóc ròng, dùng ánh mắt ném lại: Đừng có trưng ra bộ mặt hung thần ác sát như thế, rất dọa người đó…
Chẳng mấy chốc đã có vài nha hoàn đến đỡ vị mĩ nhân ngồi xuống bàn, nàng ta chỉ lí nhí nói lời cảm ơn Naruto rồi quay đi.
Và mức giá cuối cùng cho vị mĩ nhân là hai mươi ngàn lượng, mụ tú bà thỏa mãn đến nỗi cười không khép miệng lại được, mụ không ngờ là cô gái đó lại được giá đến vậy, gấp tư số tiền mụ bỏ ra mua còn gì. Tiền nào của nấy, phải có nhiều tiền thì mới lấy được mĩ nhân về chứ!
Phía trên lầu, sau bức màn che, có hai người đang đứng, một người dáng vẻ gầy cọm đang dán chặt mắt xuống dưới sảnh, một kẻ thì cung cung kính kính đứng bên, đích thị là trướng của người vừa đấu giá lúc nãy.
“Đại nhân, vàng và ngân phiếu vẫn còn chưa xóa ấn kí, có thể nào…”
“Im đi! Mĩ nhân đã tới tay sao còn có thể không lấy! Ngươi cứ dùng đi, ai có thể biết được nguồn gốc thật của số vàng đó chứ!”
Người nọ toát mồ hôi, vâng lệnh lui xuống. Lát sau đã thấy hắn ta tay bưng một cái rương to đi xuống dưới sảnh, tiến về phía mụ tú bà, phía sau có thêm vài tên gia nhân.
Không ai chú ý đến, vị mĩ nhân yếu ớt đang ngồi kia lúc này đã thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhiễm máu trở nên bén nhọn, bàn tay nhỏ bé ẩn dưới lớp áo đã nắm chắc một viên sỏi nhỏ.
Chỉ là…
‘Bặt…huỵt…rầm!...rào!!!!’
Từng thỏi từng thỏi vàng rơi khỏi rương, rơi vãi xuống sàn, dưới ánh nến sáng rực những thỏi vàng ấy lại càng thêm lấp la lấp lánh, khiến biết bao nhiêu kẻ thèm thuồng đến độ hai tròng mắt hiện lên chữ $o$ thật bự.
“Xin lỗi nhé! Ta…lỡ chân chút ấy mà!” Tên tóc vàng cười vô lại một tiếng, chân vắt sang một bên ngồi lắc đùi, không có vẻ gì là hối lỗi về cái việc mình đã làm.
Dưới tay áo, bàn tay dần thu lại, đôi mắt đỏ rực khẽ liếc nhìn Naruto đầy ẩn ý.
Kẻ kia nằm thảm thương như chó ăn p*** dưới sàn, chật vật đứng dậy, không kịp mắng một câu đã vội cuống quýt hốt lấy hốt để vàng vào rương, khổ nỗi mới vừa hốt được vài cái thì bất ngờ bàn tay đã bị chân của ai đó dẫm lên, đau điếng, khiến tên hầu la oai oái.
“Oh, ta dẫm phải tay ngươi à, tại ngươi thấp quá nên ta không thấy, chân không có mắt mà, haha.” Naruto cười hi hi liếc nhìn tên hầu từ trên cao xuống, chân lại ‘vô tình’ dẫm mạnh hơn một chút.
“Công tử…làm ơn bỏ chân khỏi tay tiểu nhân đi…” Tên hầu nghiến răng cầu xin, dù đau cũng không dám nặng nhẹ tiếng nào.
“Ờ, được thôi…” Gã bỏ chân ra, đồng thời dùng chân hất một thỏi vàng lên cao, bắt lấy “Không biết chủ nhân của ngươi là ai mà giàu thế? Oh xem xem, thỏi vàng vừa chắc vừa nặng, gia công tinh xảo, a dưới đáy hình như có khắc hình gì đó này…” Gã săm soi, đôi mắt sau chiếc mặt nạ chợt sáng lên như đèn điện.
“Công..công tử! Trả vàng cho tiểu nhân mau!!!” Tên kia vừa nghe mặt liền thoắt xanh thoắt đỏ, bất chấp tất cả nhào về phía Naruto. Chỉ tiếc lấy đà quá trớn, nhào hụt, chẳng những không bắt được Naruto mà còn té lăn cù mèo.
Mấy tên gia nhân đi theo thấy tình hình không ổn, ba bốn người kéo băng nhào tới người Naruto, gã cười nhạt, né né tránh tránh, cuối cùng thưởng cho mỗi người một cú đạp vào mông, đem từng tên như quả rocket bay vọt ra phía ngoài, kẻ té dưới đất u mày tím mặt, kẻ té trên bàn gẫy bàn sập ghế, người la hét kẻ náo loạn, khung cảnh phút chốc hỗn loạn không thôi.
Naruto vẫn một bộ dáng thanh thản ung dung, tay cầm thỏi vàng ngắm nghía một hồi, cuối cùng nhẹ nhàng phán ra một câu, nhưng trong giọng nói nước lạnh đã ngập tới bảy tám phần.
“Nếu ta không lầm, cái ấn kí khắc trên này hình như chỉ có vàng bạc trong cung mới có thôi…”
Mọi người đồng loạt im phăng phắt.
Bỗng nhiên, một toán người không biết từ đâu xông ra bao vây lấy Naruto, mặt người nào người nấy hầm hầm như xã hội đen đi đòi nợ, Naruto nhìn bức tường người quanh mình, môi chợt nở nụ cười tươi rói, ngoắt ngoắt ngón tay “Muốn đánh nhau hả? Ngon, lại đây thử xem.”
Lời vừa dứt, mấy tên đó liền nhào tới…
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10s…
‘Rầm! Bẹp! Xẻng! Độp! Bộp! Choảng!’
Mọi người…lại tiếp tục im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chưa đầy 10s, mỗi người một nơi, những kẻ kia đã như sao sáng ngàn khơi bay vọt lên trời đêm cao vời vợi.
Bên dưới, Naruto ngước mắt nhìn theo, phủi phủi bàn tay, một đám người khác không biết nặng nhẹ lại tiến đến vây quanh Naruto, gã nhìn từng khuôn mặt đen đúa hung hãn như la sát, khóe mắt thấy bóng dáng của ai đó cùng tên hầu cần đang lén la lén lút rời khỏi đây, miệng khẽ cười cười gọi to một tiếng: “Hữu thừa tướng, không cần đi nhanh như vậy chứ!!!! Vàng còn ở đây nè!!!!!!!!”
Không đợi người kia phản ứng, Naruto lại một lần nữa…ra chân.
“Bụp! Binh! Rầm! Bốp! Hự!”
Lại thêm nhiều nhiều nữa những vì sao được khai sáng trên bầu trời…
Tiếp đó, quân lính, giáo mác sáng loáng, tiếng la hét, người người hỗn loạn, cuộc tuyển chọn người đẹp bỗng chốc trở thành một nơi bị xử phạt bắt người, và cái tên đoản mệnh bị bắt đó không ai khác chính là Hữu thừa tướng.
Ông ta mặc dù đã là một đại quan ngang hàng với Tả thừa tướng Hyuga Hiashi, thế nhưng lại không an phận làm một thừa tướng, cấu kết với người quản lí ngân khố, định lén triều đình bòn rút ít tiền của để ăn chơi. Nhưng đáng tiếc thủ đoạn quá sơ hở, chỉ động tay động chân được vài lần đã bị phát hiện.
Càng ngu hơn là, ông ta dám lấy vàng bạc còn ấn kí của triều đình ra để mua gái, đúng là đã quá xem thường quân tình báo của triều đình.
“Tướng quân! Tướng quân!!! Cầu xin ngài tha cho hạ quan một con đường sống! Hạ quan…hạ quan sau này sẽ không dám nữa!!! Xin ngài nói giúp hạ quan trước mặt hoàng thượng!! Cầu xin ngài!!!!!!!!!!” Khuôn mặt gày xọm của Hữu thừa tướng phút chốc đã méo mó biến dạng, trông như quỷ đói hiện hình, rất ghê rợn, miệng lưỡi không ngớt cầu xin người tóc vàng.
Mọi người nghe thấy lời đó, trợn mắt hít sâu một hơi: Người kia là tướng quân, tướng quân đó, ở cả Hỏa quốc này có vị tướng quân nào để tóc vàng ngoại trừ người kia chứ!!!!!!!!
Phút chốc, ánh mắt của tất cả các cô gái trong Xuân Mộng Lâu xẹt ra tia lửa điện cao thế phóng thẳng về phía Naruto!
Naruto giữa trận sấm sét ào ạc đang phóng đến vẫn bình chân như vại, thậm chí không kìm lòng được quay sang đá lông nheo đáp lại tình cảm của các fan, rồi lại rất đàng hoàng quay nhìn người dưới chân nói: “Hữu thừa tướng, muốn thưa gửi gì thì cứ từ từ vào nhà lao suy nghĩ rồi tâu trước mặt hoàng thượng đi, chuyện này không thuộc thẩm quyền của ta, thế nhé!” Nói rồi phất tay, lập tức có hai binh lính tiến đến áp giải người đi.
“Không!!!!!!!!! Cầu xin ngài tha cho ta! Tha cho ta!!!!!!!!!!! Tướng quân…” Tiếng la thống thiết vang vọng khắp sảnh lớn, nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất.
Naruto thở hắt một cái, ngoái ngoái lỗ tay, haizzz~ Cái đà này chắc không chỉ bị cắt chức tịch thu tài sản không mà còn đày luôn ra đảo hoang quá…
Binh lính rút đi, Xuân Mộng Lâu rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Thế nhưng…kì lạ là không một ai lên tiếng.
“Ha ha…làm phiền mọi người rồi, cứ tiếp tục, tiếp tục đi nhé, ta đi trước…” Naruto đổ mồ hôi hột nhìn từng cặp mắt thao láo đang nhìn mình, đang định tính kế chuồn đi trước thì…
“AAAAAA!!! Tướng quân đừng đi mà!!!! Ở lại với em điiiiiiiiiiii~~” Một đám con gái như ong mật vỡ tổ vo vo bay về phía ‘bông hoa’ Naruto, chớp mắt cả người gã đã bị nhấn chìm trong đám áo quần lòe loẹt, tưởng chừng sắp bị đè bẹp bởi hàng trăm kí ‘thịt’ đang ép vào người.
Mọi người mở to mắt như cái dĩa: Bạo động, bạo động rồi ah…
Naruto đang sắp tắc thở đến nơi, chợt nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của ai kia thì như vừa nhận được vàng bạc châu báu, ba chân bốn cẳng chạy té khói khỏi cơn lốc fan cuồng ép gã sắp thành con tép, để lại phía sau biết bao nhiêu phấn hồng nuối tiếc hụt hẫng í ới gọi tên mình.
Khăn bay mù mịt, bạo động qua đi, người người thở phào nhẹ nhõm.
Mụ tú bà thấy tình hình đã tạm ổn, lại sợ mất miếng ngon vừa kiếm được, vội vội vàng vàng kéo mĩ nhân tóc hồng lên đài cao, hướng mọi người phía dưới cất giọng eo ẻo: “Các vị, các vị…thành thật xin lỗi vì đã để những chuyện đó xảy ra làm mất hứng thú của mọi người, mong các vị thông cảm cho ta, quan binh đã đi rồi, vì thế ‘Mĩ nhân tranh đấu’ vẫn có thể tiếp tục nha…”
Bầu không khí bên dưới bỗng chốc sôi sục hẳn lên, hàng chục cặp mắt háo sắc hao háo nhìn về phía người đẹp đứng bên cạnh mụ tú bà.
“Vậy theo mức giá vừa nãy, giá khởi điểm của Xuân Anh cô nương sẽ là hai mươi ngàn lượng!” Mụ đắc ý hét giá trên trời, tin chắc rằng sẽ không ai có thể bỏ qua đóa hồng xinh đẹp này.
Mọi người bên dưới quay đầu e ngại, thế nhưng nhìn thấy vẻ đẹp hút hồn e lệ của người đẹp, lập tức máu nóng dồn lên nào, không tiếc thẳng tay vun tiền.
“22 ngàn lượng!” Công tử A.
“25 ngàn lượng!” Thương nhân B.
“30 ngàn lượng!” Trang chủ C.
…
“40 ngàn lượng!”
Giá vừa nêu ra, mọi người không biết nói gì hơn ngoài việc: /|O.O|\
Lão già đó…điên rồi!
Mụ tú bà thấy con số đã lên đến cực cực lớn như thế, miệng không ngừng cười ngoát đến cả mang tai, biết ngay mà! Cô gái này đúng là con gà đẻ trứng vàng cho mụ mà, bây giờ không chỉ lời một mà còn lời đến mười lận! Trông thấy bên dưới không còn ai dám vun tiền quá trớn nữa, mụ mới kích động nói: “Nếu không còn ai đưa ra mức giá cao hơn, vậy ta xin tuyên bố, đêm nay Xuân Anh cô nương sẽ thuộc về…”
“100 ngàn lượng.”
Giọng nói trầm tĩnh của ai đó vang lên, không lớn nhưng sức công phá lại như một quả bom nguyên tử, đủ để toàn bộ người xung quanh phải há miệng cứng lưỡi, ngay cả mụ tú bà đang thao thao bất tuyệt cũng phải ngớ người tưởng lỗ tai nghe nhầm.
“Ta trả 100 ngàn lượng cho cô gái này.” Người đó lặp lại lần nữa.
Mọi người: Tên này não chắc chắn là làm từ đậu hũ OoO|||
Mụ tú bà: Thần tài..thần tài đến rồi aaaaa $$o$$
“Đại nhân, ngài thực sự muốn mua đêm đầu của Xuân Anh cô nương với giá…100 ngàn lượng vàng chứ?” Mụ tú bà mắt sáng như sao nhìn vào người áo đen nọ hỏi lại.
“Không.” Hắn trả lời.
Mọi người bỗng nghệch mặt ra.
Mái tóc lòa xòa đen nhánh che dấu đôi mắt như hắc thạch cao quý, như loài báo đen ẩn mình trong đêm tối tìm kiếm con mồi. Hắn nhìn về phía đài cao, xuyên qua tầng tầng lớp lớp ánh mắt của người khác, rọi thẳng vào đôi mắt nhiễm máu của cô gái, gần như phản chiếu thân ảnh đỏ rực kia vào mắt.
Hai ánh nhìn giao nhau, đen thâm trầm, đỏ cao ngạo, thế giới phút chốc như chỉ còn tồn tại ánh mắt cùng thân ảnh của đối phương.
Làn môi bạc khẽ động.
“Cái ta muốn…là đem cô gái này ra khỏi đây!”
End chap 30
9/8/2013, 8:57 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 5
Tổng số bài gửi : 5
Ngày tham gia : 03/08/2013
Được Cảm Ơn : 0
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
hóng chap mới mình lười đăng kí bên vn nên comt bên này hì hì đọc chùa lâu rùi bây jo mới comt mong thứ lỗi nhe
13/8/2013, 11:07 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 953
Tổng số bài gửi : 442
Ngày tham gia : 22/01/2012
Status : trượt đại học rồi :'( về chăn vịt năm sau thi lại với các em thôi =(((
Được Cảm Ơn : 100
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
sau bao năm rong mỏi mòn chờ đợi h đây thỏ đã trở về để lại cho min thêm nhiều tiếc nuối chờ chap sau mặc dù vậy, thỏ cũng đã làm thỏa mãn phần nào nỗi nhung nhớ của min bằng 1 chap mới rất thú vị và đáng yêu mong chờ chap sau của thỏ
24/1/2014, 4:12 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 159
Tổng số bài gửi : 93
Ngày tham gia : 28/10/2012
Status : Đứa con của Sa Mạc
Được Cảm Ơn : 2
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
bạn ơi cho mình xin bản quyền truyện này đăng trên page của mình được không
Link page: https://www.facebook.com/HoiNhungNguoiYeuUzumakiNaruto
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]