Fic title: Định mệnh Author: Thỏ ngọc Disclaimer: Các nhân vật trong tác phẩm này đều không thuộc về tôi mà thuộc về Kishimoto-sensei. Riêng các nhân vật tôi thêm vào thì đơn nhiên thuộc sỡ hữu của tôi Rating: 14+ Paring: Tất nhiên là sasusaku, tôi chỉ thích mỗi couple này mà thôi. Ngoài ra sẽ có các nhân vật khác trong naruto Status: Chưa hoàn thành Notes: Tính cách của các nhân vật có lẽ sẽ khác vì như thế mới thoãi mãn được trí tưởng tượng của tôi. Tình tiết fic tùy thuộc vào cảm hứng sáng tác và tôi được quyền thêm mắm, muối vào để nó hấp dẫn hơn. Summary: Đây là một chuyện tình vượt không gian và thời gian. Nó bắt đầu vào một buổi sáng mùa xuân rất đẹp và...muốn biết thì tự xem nhá!^.^
----------------------------------------
Chap 1:cuộc sống
.... ... Vượt qua cả không gian và thời gian Ánh sáng và bóng tối Định mệnh đã mang nàng đến cho ta Nàng là ánh sáng chiếu rọi bóng tối trong tâm hồn ta Là thiên thần cứu rỗi tội lỗi trong trái tim ta Nàng thuộc về ta và chúng ta thuộc về nhau Trái tim ta sẽ mãi mãi thuộc về nàng mà thôi... ... ....
Phố Haido, Tokyo, Nhật Bản
- Con đi đây ạ!
Một cô bé khoảng chừng 15 tuổi đang vụt chạy ra khỏi ngôi nhà phía cuối góc phố. Ngôi nhà xinh xắn với những bức tường được phủ một màu vàng nắng rất đẹp. Trước nhà, hai cây anh đào đang nở rộ, những bông hoa đã hé mở như khoe sắc hồng của chúng dưới ánh nắng sớm vàng nhẹ. Những cánh hoa anh đào mỏng manh bay bay trong gió tạo nên một khung cảnh thật đẹp.
Từ trong nhà, một người phụ nữ khoảng ngoài 30 bước ra và nhìn theo cô bé bằng một ánh mắt thật dịu dàng. Bà luôn cầu chúc những điều tốt đẹp sẽ đến với cô con gái bé bỏng của mình.
----- Dọc hai bên phố, hai hàng cây anh đào đang nhuốm cho con phố này một màu hồng thật đẹp. Cũng phải, cây cối chỉ chờ đến mùa xuân để chúng được cởi bỏ chiếc áo xấu xí bấy lâu nay và khoát lên mình một chiếc áo xanh mới. Anh đào cũng vậy, chúng cũng chỉ chờ đến khoảnh khắc này để được thỏa sức khoe những bông hoa sắc hồng cho tất cả mọi người được chiêm ngưỡng, làm đẹp thêm cho cuộc sống.
Trước vẻ đẹp của những bông hoa anh đào, cô bé đang vội vã chạy đến trường vì sợ trễ học cũng phải dừng lại ngắm. Gió khẽ đưa những cánh hoa mong manh bay nhẹ trong không trung. Cô bé đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình lên hứng những cánh hoa mỏng manh đó. Đôi mắt màu lục bảo tuyệt đẹp ngước nhìn lên để ngắm những tán hoa anh đào đang nở rộ, ánh nắng chiếu xuyên qua đáy mắt ánh lên một tia nhìn thích thú. Gió nghịch ngợm khẽ hất tung những lọn tóc màu hoa đào.
- Đẹp thật!
Cô bé nói với một nụ cười đẹp trên môi. Mọi người trong phố thường nói cô bé rất giống hoa anh đào. Từ cái tên, vẻ ngoài cho đến tính cách. Vừa xinh đẹp, trong sáng và mỏng manh, vừa mạnh mẽ ,kiên cường. Rồi như chợt nhớ ra một điều gì đó, cô bé lại vội vã chạy đi, để lại những cánh hoa anh đào vẫn mãi rơi trong gió...
----- Trường Trung học Idol
Từ đằng xa, cô bé tất tả chạy tới . Nét mặt đầy vẻ lo lắng và có phần tức giận. Thậm chí cô bé có thể nghe rõ tiếng lầm bầm của mình:
- Chết thật!Sao lại đứng ngắm hoa lâu như vậy chứ, sắp trễ học rồi!
Khuôn mặt đỏ ửng với những giọt mồ hôi lấm tấm cho thấy cô bé đã phải dùng hết sức lực chạy tới trường để không bị trễ học. May mắn là khi chuông vào lớp vừa reo thì cô bé cũng kịp chạy qua cổng trường trước khi cửa đóng lại.
Với bộ dạng thê thảm vì lúc nãy chạy quá nhanh đã dẫm phải một vũng nước. Cô bé cố gắng chạy thật nhanh vào lớp và rất may là sensei vẫn chưa vào.
- May quá, kịp rồi!
Thở phù một cái như trút được gánh nặng. cô bé vội bước về phía bàn của mình và ngồi yên tại đó cho tới khi hết tiết 2.
----- Reeeeeeeeeeeeeeeeeng
- Chúng ta học tới đây thôi, chúc các em ăn trưa ngon miệng.
- Chúc sensei ăn trưa ngon miệng ạh!!
Hết tiết 2, các học sinh lần lượt ra khỏi lớp để xuống nhà ăn, một số học sinh thì lại mệt mỏi úp mặt xuống bàn tỏ vẻ không quan tâm.
Một cô bé đang nhìn về phía cô bé đi trễ lúc nãy-hiện giờ cũng đang úp mặt xuống bàn bằng ánh nhìn tóe lửa. Cô bé vội đi đến chỗ cô bé đi trễ.
- HARUNO SAKURAAAAA!!!Cậu đã nói sẽ cho tớ mượn vở bài tập, vậy mà tại sao sáng nay lại đến trễ như vậy hả?
Cô bé tóc vàng xinh xắn đang đứng trước mặt Sakura la lớn. Đôi mắt màu đại dương ánh lên một tia nhìn giận dữ. Rõ ràng là cô bé đang rất tức giận vì cô bạn của mình đã không giữ lời hứa.
Sakura uể oải nhổm dậy nhìn cô nàng với ánh mắt hối lỗi:
- Hinako, tớ xin lỗi. Vì tối qua tớ thức khuya làm bài tập nên.....cậu tha lỗi cho tớ nhé!
Bằng cái nháy mắt tinh nghịch và nụ cười dễ thương nhất có thể. Sakura đang cố gắng làm Hinako - cô bạn thân nhất của mình nguôi giận và hình như đã thành công mĩ mãn. Nhận được cái nháy mắt và nụ cười thật-sự-rất-dễ-thương của Sakura, quả bóng tức giận trong đầu Hinako đã bị nó làm cho xẹp lép. Hinako tự rủa thầm trong bụng là tại sao lại không thể ghét được cô bạn này và tại sao lại có thể trở thành bạn thân của cô nàng tinh quái này được.
- Tha cho cậu đấy Sakura, tớ chẳng dư hơi để giận cậu đâu. Nhưng cậu nên chú ý đến sức khỏe của cậu đấy!Học sinh gương mẫu mà lại đi trễ thế àh!Lần sau còn đi trễ nữa thì biết tay tớ.
- Biết rồi, biết rồi mà!Cảm ơn cậu Hinako!
Mỉm cười tinh nghịch, Sakura đang cố gắng làm xiêu lòng cô bạn khó tính của mình một lần nữa và bất ngờ nhận được ánh mắt gian xảo của Hinako.
- Nhưng bù lại hôm nay cậu phải đãi tớ ăn !
Đáy mắt Sakura bỗng ánh lên một tia nhìn ngạc nhiên nhưng rồi lại vui thích sau đó. Không ngờ cô bạn Hinako cũng biết tính toán ra phếch. Nhưng tốt nhất là nên chiều cô bạn này vì nếu không cô nàng sẽ giận và hét toán lên mất.
- Được rồi Hinako, hôm nay tớ sẽ đãi cậu.
- Vậy thì nhanh lên, tớ sắp chết đói rồi này!
Nói xong, Hinako vội kéo tay Sakura và lôi cô bé ra khỏi bàn rồi chạy nhanh về phía nhà ăn. Sakura theo sau với nụ cười tuyệt đẹp mà bất cứ tên con trai nào trong thấy cũng sẽ chết-mê-chết-mệt!
Nhưng ai có ngờ được là cô nàng tinh nghịch và đi trễ hôm nay lại chính là "Đương kim Hoa khôi năm I của trường trung học Idol" đâu. Dù bây giờ có hỏi toàn bộ học sinh trường Idol hay các học sinh trường khác thì ai nấy đều biết đến cái tên Haruno Sakura. Được biết đến là một học sinh xuất sắc toàn diện, là một người gương mẫu và luôn được mọi người yêu mến bởi tính cách vừa tốt bụng, vừa tinh quái của mình. Sakura và Hinako được xem là cặp "ác chủ bài" của trường Idol vì thành tích học tập đáng nể của cả hai.
Không chỉ vậy, Sakura còn nổi tiếng bởi vẻ ngoài hết-sức-dễ-thương của mình. Khuôn mặt trái xoan xinh xắn, mái tóc dài màu hoa đào, đôi mắt màu ngọc lục bảo tuyệt đẹp và làn da trắng hồng. Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi cũng đủ đề Sakura giành lấy ngôi vị Hoa khôi của trường.
Nhưng những người xinh đẹp và tài năng thì thường bị nhiều người ganh ghét. Sakura cũng không phải ngoại lệ. Có lần cô bé cũng đã bị một đám côn đồ chặn đường . Nhưng thật không may cho đám côn đồ đó và thật tiếc cho kẻ chủ mưu vì đã không biết đến một Haruno Sakura từng đoạt giải Xuất sắc Không Chủ Đạo môn karate thời cấp II . Kết quả là đám côn đồ đó đã bị đánh cho một trận tơi tả và từ đó không tên nào dám thuê người đánh lén Sakura nữa.
--------
Reeeeeeeeeng
- Hôm nay các em học tới đây thôi. Về nhà nhớ chuẩn bị bài đấy!
- Vâng!Chúng em chào sensei ạh!!!!!!
Kết thúc một ngày học tập mệt mỏi. Ai nấy đều muốn mau chóng về nhà để được nghỉ ngơi và nạp thêm năng lượng. Học sinh lũ lượt ra về, mỗi người đều theo đuổi một ý nghĩ của riêng mình. Những nhóm bạn tụ tập với nhau nói chuyện rôm rả, những người có đôi có cặp thì tay trong tay và cố tìm cho mình một không gian riêng biệt, còn những người cô đơn thì thường đứng lặng nhìn dòng người qua lại hay thỉnh thoảng ngước nhìn bầu trời để ngắm buổi hoàng hôn tuyệt đẹp.
- Ngày mai không được đi trễ đấy!
Hinako quay lại nhìn Sakura trước khi bước lên xe nơi có người bảo vệ đã mở cửa xe sẵn và đang chờ cô chủ nhỏ của mình.
- Cậu đừng lo!Nếu ngày mai tớ đi trễ thì tớ sẽ lại đãi cậu ăn.
- Nhớ đấy nhé!
Mỉm cười tinh nghịch, Sakura gật đầu. Hinako cũng mỉm cười và bước lên xe. Ngồi trong xe, Hinako vẫy tay chào cô bạn của mình và Sakura cũng vậy. Cô bé vẫy tay mãi cho đến khi chiếc xe đã hòa vào dòng người nhộn nhịp trên đường.
Có những lúc tưởng chừng rất bình thường Và rất quen thuộc đối với ta...
Ta cứ ngỡ rằng Ngày mai Lại sẽ tiếp tục cuộc sống của mình Và được gặp lại tất cả mọi người...
Nhưng định mệnh vốn thích trêu chọc người khác Ta không thể ngờ Hôm nay Lại là ngày cuối cùng được gặp mọi người...
-------
Sakura thơ thẩn đi trên con đường về nhà quen thuộc. Vừa đi vừa ngân nga câu hát:
- Mùa xuân mùa xuân đã đến Cho hoa anh đào nở rộ trong sắc xuân Đem phép màu làm đẹp cho cuộc sống Đem bao niềm vui hạnh phúc đến cho mọi người
Tiếng hát trong trẻo vang lên. Làm cho cảnh vật xung quanh bỗng tươi đẹp hơn bao giờ hết. Lòng người ấm lại và dâng trào một cảm xúc khó tả. Hoàng hôn thật đẹp nhưng hôm nay lại mang một sắc đỏ ghê rợn người, như báo hiệu một điều không may sắp xảy ra...
Sakura thật sự rất muốn về nhà ngay lúc này, cô bé bước thật nhanh trên con đường về nhà và không hiểu sao lại thấy lạnh sống lưng. Chút ánh sáng cuối cùng của mặt trời chiếu rọi, bóng của Sakura in hình xuống mặt đất trong thật đơn độc. Hôm nay trời tối nhanh một cách bất thường, chẳng mấy chốc con đường về nhà đã vắng tanh và tối mịt. Điều này làm Sakura cảm thấy hơi sợ, nhưng cô bé đâu phải người nhát gan và Sakura cố gắng bước nhanh hơn nữa để mau về tới nhà.
Nhưng ta vốn đâu biết trước được tương lai...
Gió bỗng nhiên thổi mạnh. Lá cây rụng và cánh hoa anh đào bay tứ tung quất vào mặt Sakura làm cô bé khó di chuyển hơn. Mây đen bỗng kéo đến vần vũ trên bầu trời và Sakura có thể nhận ra điều bất thường đó.
"Có lẽ trời sắp có bão". Sakura nghĩ thầm trong bụng và cố gắng bước đi trong khi gió đang quật mạnh vào người. Bỗng nhiên trước mặt Sakura xuất hiện một đám mây đen lớn. Đám mây từ từ cuộn tròn lại ở giữa hồng tâm rồi tạo thành một cái lỗ đen hun hút. Sakura thật sự rất bất ngờ vì không tin nổi vào chuyện đang diễn ra trước mắt mình và dám cá là nếu ngày mai cô bé đem chuyện này kể cho Hinako nghe thì chắc chắn sẽ bị Hinako bảo là cô bé đang biạ đặt mất.
Bỗng nhiên từ cái lỗ đen đó có một sức hút rất mạnh hút tất cả mọi thứ vào. Lá cây , cành cây , hoa anh đào hay kể cả những vỏ lon trên đường đều bị nó hút vào. Đơn nhiên Sakura sẽ phải chịu chung số phận, cô bé cố bám vào cái cây gần đó với nét mặt đấy sợ hãi. Trong những cố gắng cuối cùng níu giữ lấy cái cây, Sakura cố hét lên cầu cứu nhưng dường như chẳng có ai nghe thấy. Bàn tay cuối cùng nắm lấy cái cây cũng bị buông ra vì lực hút của hố đen quá lớn. Cả thân người của Sakura bị hút vào cái hố đen vô tận.
- Khoooong!!!AAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!
Tiếng hét của Sakura như chìm lẫn vào âm thanh của gió bấc. Cái lỗ đen từ từ đóng lại và rồi tan biến hẳn. Gió ngày càng thổi mạnh hơn và theo sau đó là cơn mưa dông tầm tã. Mọi thứ chìm vào màn mưa trắng xóa, tĩnh mịch và u uất. Như chưa hề có chuyện gì xảy ra......
End chap 1
14/3/2012, 4:19 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 194
Tổng số bài gửi : 88
Ngày tham gia : 31/01/2012
Status : さと かおり ♥ 日向ネジ
Được Cảm Ơn : 19
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
Hixxxxxxxx chị làm bài kt tốt r nhanh viết nhá ! Mong mỏi mắt T.T
14/3/2012, 5:20 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 100
Tổng số bài gửi : 56
Ngày tham gia : 03/03/2012
Status : Keep Holding On NVFC! Cause I know You'll Make IT Through!
Được Cảm Ơn : 2
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
ưm ưm!!! gấu hỉu cho chị thỏ mừk gấu cũng đang làm kt giữa kì 2. mong thỏ kt tốt nha. vs lại tuần ni là tuần cao điểm của thỏ nên miễn răng là có post fic lên là OK ùi. dài ngắn hok co wan trọng mô!!!!! HWATING thỏ-chan!!!!!!!!!!!!?
14/3/2012, 5:37 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 100
Tổng số bài gửi : 56
Ngày tham gia : 03/03/2012
Status : Keep Holding On NVFC! Cause I know You'll Make IT Through!
Được Cảm Ơn : 2
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
thỏ ui! pé gấu lập nick me ring ùi đó chơi chung vs pà đại tỷ ở nhà khó chịu quá! nick nè: run_the_world_1511 tên đăng nhập là Nguyễn Michelle
14/3/2012, 9:09 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 953
Tổng số bài gửi : 442
Ngày tham gia : 22/01/2012
Status : trượt đại học rồi :'( về chăn vịt năm sau thi lại với các em thôi =(((
Được Cảm Ơn : 100
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
chúc thỏ KT tốt
15/3/2012, 6:27 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 239
Tổng số bài gửi : 87
Ngày tham gia : 01/12/2011
Status : kakaka, ta thành nữ sinh ùi!!!!!
Được Cảm Ơn : 37
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
tks các nàng nhiều lúm nhóa, thỏ cũng mong là dk điểm tốt nhưng khổ nỗi toàn mấy môn học bài (chiều nay sẽ lên dĩa ba môn địa , sinh , hóa mà mới học dk 2 môn ak` ), có các nàng động viên ta dẽ làm bài ngon ơ cho coi
@A-N: thỏ đã kêt bn rùi đấy, lên đồng ý ha, iu:X
ta iu mọi người nhìu, hẹn gặp ở chap mới nhất
15/3/2012, 9:32 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 953
Tổng số bài gửi : 442
Ngày tham gia : 22/01/2012
Status : trượt đại học rồi :'( về chăn vịt năm sau thi lại với các em thôi =(((
Được Cảm Ơn : 100
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
vừa thi giữa kì xong, điểm bê bết quá thế này thì chả mấy mà bị cắt mạng khỏi lên đọc fic của thỏ luôn
15/3/2012, 11:50 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 100
Tổng số bài gửi : 56
Ngày tham gia : 03/03/2012
Status : Keep Holding On NVFC! Cause I know You'll Make IT Through!
Được Cảm Ơn : 2
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
hu hu nghe minari nói zậy gấu thấy lo lo seo seo á!!! môn nào làm cũng được bài nhưng môn toán hình của gấu ẹ quá đi!!!! hix hix!!! lỡ giền fic rồi mà cắt mạng đi thì chắc gấu tự vẫn lun ák! (
15/3/2012, 12:08 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 195
Tổng số bài gửi : 82
Ngày tham gia : 11/02/2012
Status : sonexotic 4ever
Được Cảm Ơn : 4
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
haha mình thi xong rùi khỏe mún chết mà còn sắp được đi tham quan nữa haha yêu đời ghê
15/3/2012, 3:12 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 100
Tổng số bài gửi : 56
Ngày tham gia : 03/03/2012
Status : Keep Holding On NVFC! Cause I know You'll Make IT Through!
Được Cảm Ơn : 2
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
ai cha đây còn nhìu môn quá. mới đi học về nè!! mới kt xong 2 môn đại vs lý. làm bài tốt nên gấu hok lo. mai được xả hơi hihi trường cho nghỉ ở nhà để luyện....môn khác => cũng khổ như ss zậy! lại còn chuẩn bị đi trại tham quan giống như sasusaku_memories nữa!!!!! nên chắc phải nhờ vô fic định mệnh nhà thỏ để phấn đấu thôi àh! gấu-sempai Hwating!
15/3/2012, 7:28 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 953
Tổng số bài gửi : 442
Ngày tham gia : 22/01/2012
Status : trượt đại học rồi :'( về chăn vịt năm sau thi lại với các em thôi =(((
Được Cảm Ơn : 100
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
tớ được đi thăm quan Hạ Long đấy
15/3/2012, 9:06 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 239
Tổng số bài gửi : 87
Ngày tham gia : 01/12/2011
Status : kakaka, ta thành nữ sinh ùi!!!!!
Được Cảm Ơn : 37
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
hehe, thỏ cũng vừa mới kt xong 3 môn, làm bài ngon ơ a` nên hum nay lên đọc tiểu thuyết xả láng=> chưa viết fic
nghe các nàng được đi chơi seo thỏ ham hố quá, minari còn dk đi hạ long cơ đấy, sướng quá yh còn thỏ có mấy chỗ cứ đi qua đi lại woai`, cứ tưởng năm nay sẽ dk về miền tây cơ đấy, ai ngơ`...
ngày ma thỏ vẫn còn 1 môn nữa, tuần lại có 2 bài nữa, khổ quá mừ , thui ta sẽ cố gắng viết cho các nàng nhé, iu::X
15/3/2012, 9:38 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 100
Tổng số bài gửi : 56
Ngày tham gia : 03/03/2012
Status : Keep Holding On NVFC! Cause I know You'll Make IT Through!
Được Cảm Ơn : 2
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
mai gấu được nhà trường cho nghỉ xã hơi!!!! nhưng ở nhà học bài chứ sướng gì mà.Gấu vẫn còn những 2 hay 3 môn gì đó. học hành căng thẳng quá. nhưng cố gắng phấn đấu cho khỏi bị cắt mạng đây!!!
18/3/2012, 1:13 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 24
Tổng số bài gửi : 3
Ngày tham gia : 26/02/2012
Status : sasusaku no 1
Được Cảm Ơn : 0
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
chap mới hay đấy thỏ ạ ủng hộ thỏ tiếp tục ra chap mới nhá
19/3/2012, 9:30 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 239
Tổng số bài gửi : 87
Ngày tham gia : 01/12/2011
Status : kakaka, ta thành nữ sinh ùi!!!!!
Được Cảm Ơn : 37
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
hehe, thỏ tới gùi đây như đã thông báo mở đầu chap 14 sẽ hơi ngắn nhá các nàng, để tuần này ta bù lại sau hen :sm17:
Chap 14
Hoàng cung Hỏa quốc
Mùa đông, cuối cùng đã đến.
Bầu trời khoát lên mình những đám mây trắng vẩn đục, có phần hơi âm u khiến ánh nắng ấm áp không thể nào xuyên qua được, chỉ còn ánh sáng trong suốt bao phủ. Không khí lạnh lẽo tràn ngập trong không gian, len lỏi vào trong từng ngõ ngách. Hơi lạnh tràn vào trong từng căn phòng, đánh thức những người đang say ngủ, cũng đánh thức Sakura.
Ngày mới đã bắt đầu rồi.
Sakura nằm cuộn tròn trong ổ chăn ấm áp, bên cạnh là con mèo Mimi cũng đang cuộn tròn lại ngủ như nàng, một người một vật đến cả tư thế ngủ cũng rất giống nhau, không ai chịu dậy cả, cứ càng ngày càng rút người vào chăn bông.
Mấy ngày nay, dù đã sớm làm quen với buổi sáng lạnh giá nhưng nàng vẫn không tránh khỏi bị nhức đầu sổ mũi. Sakura khóc trong lòng, cái thời đại gì mà lò sưởi không đủ lớn, áo ấm không có mà mặc. À, xin nói thêm là chỉ những cung nhân mới như thế, còn vua chúa thì đơn nhiên là khác rồi, có lò sưởi lớn ấm áp hết cả căn phòng, mỗi lần ra ngoài đều khoát áo lông thú thượng hạng, nhìn thật sung sướng. Sakura thầm nghĩ, nếu mình có một chiếc thì tốt biết mấy.
Một cơn gió rất nhẹ-nhàng thổi vào, da gà da vịt của Sakura nổi hết cả lên.
Haizz, phải chạy sang cung của Miyura lánh nạn mới được.
Nói như thế là bởi vì, mỗi lần bị cơn gió đáng ghét đánh thức nàng đều nhanh chóng thức dậy, khăn gối sẵn sàng chạy sang chỗ Miyura. Tại sao ư? Là vì cung của quận chúa rất ấm áp, khắp nơi đều có đặt lò sưởi tỏa ra mùi hương thật dễ chịu, vả lại nếu nàng qua đó thì Kurenai sẽ không bắt nàng làm việc nữa, cả ngày chỉ cần đi quậy phá cùng Miyura thôi. Vừa được ấm áp, vừa không phải làm việc, tiện cả đôi đường còn gì.
Nghĩ là làm, Sakura tung chăn bật dậy rất hăng hái, vừa bước xuống giường thì khí thế đã giảm mất một nữa. Trời ạ, lạnh quá đi mất! da gà da vịt lại đồng loạt biểu tình nữa rồi, bàn chân trần vừa chạm đất thì đã vội rụt lại. Nhưng nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp sắp tới, Sakura cắn rắng đi rửa mặt, khoát hai lớp áo mỏng manh lên người rồi ôm Mimi đến Đông cung.
Gió lạnh từng cơn từng cơn thổi vào Sakura khiến nàng run rẩy, chân tự động chạy đến Đông cung với tốc độ như tên lửa tầm cao.
Vừa đến nơi, Sakura với tâm trạng vui sướng tột độ đang định bước vào thì đã bị giọng nói cao vút của Miyura làm khựng lại.
- Sakura, ngươi lại đến trễ!!!
Miyura hét lên, tức tối nhìn cái người đang thở hồng hộc kia rồi lại chuyện hướng tới con vật đang ở trên tay người đó. Thân hình nhỏ nhắn lập tức chạy tới ẵm lấy con vật đáng yêu ấy rồi đi vào trong, bỏ mặt cái người đi trễ kia đứng ở ngoài.
Sakura nhìn theo vị quận chúa trẻ con kia, trong lòng thở dài một cái, nàng thực ra đâu có muốn đi trễ chứ, chỉ tại cái thời tiết lành lạnh này làm nàng giống như con mèo lười ngủ nướng cứ muốn chui vào chăn ấm mà ngủ thôi.
Nàng bước vào trong, một luồng hơi ấm liền bao bọc lấy nàng, mũi còn ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng. A, đúng là cái cảm giác ấm áp sung sướng này rồi, thực không uổng công nàng vượt qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, ba chân bốn cẳng chạy đến đây. Nhìn Miyura đang nhàn nhã ngồi uống trà trên ghế, nhoẻn miệng cười một cái thật tươi, Sakura tiến về phía nàng ta, hay tay chấp lại đưa lên trước ngực, khuôn mặt buồn rầu nhăn nhó tựa như đang hối lỗi dữ lắm, nàng hắng hắng giọng, nịnh nọt nói:
- Quận chúa, nô tì nào đâu dám đến trễ, chỉ là hôm nay tiết trời rất thích hợp cho việc ngủ nướng nên nô tì mới cả gan nằm nướng có chút xíu à. Quận chúa là người rộng lượng, từ bi như Bồ tác chắc sẽ không trách phạt nô tì đâu chứ hả?
Sakura vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt to long lanh trông hệt như một chú mèo con.
Lời vừa nói ra, Miyura cùng các cung nữ khác trợn mắt há mồm kinh hãi nhìn Sakura, riêng Miyura không có mồm mà há vì lúc đó nàng đang uống trà, 'phụt' một cái nàng đem nước trà phun hết ra ngoài, ho sặt sụa khiến mấy cung nữ kia thất kinh phải chạy lại vỗ vào lưng nàng. Còn Sakura thì dường như đã đoán trước được việc này nên đã kịp lắc mình qua tránh khỏi trận đại hồng thủy của Miyura, đứng một bên cười cười, xem nàng ta sặc đến đỏ cả mặt.
Lát sau, khi Miyura đã bình tĩnh hơn, nàng mới đưa tay vuốt vuốt ngực, trợn mắt nhìn Sakura rồi nói:
- Ngươi..làm ơn đừng có nói mấy cái lời buốn nôn đó nữa, nếu không ta đem cả bữa sáng trong bụng mà ói hết ra ngoài mất. Ta không phạt gì ngươi hết là được chứ gì.
Sakura cười tủm tỉm không nói, ngầm đồng ý với câu nói của Miyura. Thực ra mấy lời đó là nàng học được trong mấy bộ phim cổ trang TQ từng xem, vì thế mới mặt dày đem chiêu này ra mà xài với Miyura, xem ra cũng hữu dụng đấy chứ.
Chợt thấy dưới chân có gì đó nhột nhột, hóa ra là mèo mun Boshi đang cọ vào chân nàng, Sakura liền cúi xuống bế nó lên, mèo Boshi dường như cũng rất thích nàng, để mặt cho nàng vuốt lấy vuốt để bộ lông đen mượt, thân hình mềm mại nằm gọn lỏn trong lòng Sakura.
- Xí, đúng là con mèo háo sắc mà. - Miyura nhìn cảnh đó, không nhịn được la lên một câu.
Nhìn khuôn mặt bí xị của nàng, Sakura chợt phì cười, tự hỏi sao lại có người trẻ con như thế cơ chứ, nàng ta có đúng là hoàng muội của Sasuke không vậy nhỉ?
- Ha Ha, thực ra thần rất có duyên với động vật, con nào gặp cũng đều mến hết cả.
Miyura nheo mắt, đôi mắt đen huyền chợt lóe lên một tia ma mãnh, nàng thấp giọng châm chọc:
- Thế...người nào mấy hôm trước xém bị con ngựa hất tung đấy hả?
- Đó là trường hợp đặc biệt! M-Mà không phải hôm nay quận chúa muốn cùng thần ra ngoài chơi hay sao?
Sakura đỏ mặt, nàng lắp bắp lảng sang chuyện khác, còn nói về cái này nữa thì nàng sẽ mất mặt đến chết mất. Mà nhắc đến con ngựa thì sẽ làm nàng nhớ đến Sasuke, mà nhớ đến Sasuke thì nàng sẽ nhớ đến chuyện hắn đưa nàng đi ngắm hoàng hôn trên biển, ngượng chết đi được.
Từ ngày về cung, cứ tưởng sẽ được sống những ngày yên bình ai ngờ vừa gặp thì mọi người đã xúm lại chất vấn nàng, nào là tại sao hoàng đế bệ hạ lại đối xử tốt với nàng? tại sao lại đưa nàng cùng đi đến doanh trại? tại sao nàng lại được cưỡi cùng một con ngựa với Sasuke và bla lab lab câu hỏi khác nữa. Mặt dù nàng đã hết lòng tốn nước bọt giải thích cho mấy cung nữ tò mò đó biết chuyện chẳng hề tốt đẹp đến như thế nhưng họ vẫn khăng khăng không tin, có người còn ác ý bảo nàng chính là hồ ly tinh mê hoặc hoàng đế bệ hạ.
Càng tệ hại hơn là, ngay đến cả Miyura cũng châm chọc nàng về chuyện đó, dù chỉ là nói đùa nhưng khiến người nghe phải đỏ mặt tía tai, nào là hoàng huynh đã hôn ngươi chưa? Đã chạm vào ngươi chưa? Hai người đã cùng nhau 'song tu' chưa? Huynh ấy có 'ăn' ngươi hay chưa và một loạt những câu hỏi hentai khác. Chẳng biết vô tình hay cố ý mà nàng ta toàn hỏi những câu hentai đó ở chỗ đông người, không những mất mặt mà còn được khuyến mãi thêm rất nhiều ánh mắt giết người không-thấy-máu nữa chứ, khiến nàng hận không thể đào ngay cái lỗ mà chui xuống. Sakura khóc thầm trong lòng, lạy Phật, lạy thánh Ala cho con được thoát khỏi kiếp nạn này đi.
Sakura đang nhớ lại những thời khắc đau khổ, bỗng từ bên ngoài, một cung nữ không nhanh không chậm đi vào, lễ phép bẩm báo:
- Quận chúa, có tiểu thư Kimimura đến thăm.
- Sao? Tỷ ấy lại đến nữa à?
Vừa nghe thấy cái tên đó, Miyura đã nhảy dựng lên, mặt nhăn nhó như trái khổ qua. Nàng nghĩ ngợi một lát, cuối cùng thở dài một cái, hạ lệnh:
- Cho vào đi.
Ngươi kia nhận lệnh, từ từ lui ra ngoài, bóng áo hồng mất hút sao cánh cửa.
Sakura nghi hoặc nhìn quận chúa, người có thể khiến cho nàng ta mặt mày nhăn nhó đến như vậy chắc hẳn nội công phải rất thâm hậu mới chống lại mấy đòn công kích quái chiêu của Miyura được. Nàng cười khoái chí, ánh mắt sáng lên như đèn pha, nhẹ nhàng đặt Boshi xuống đất rồi quay sang hỏi Miyura:
- Quận chúa, vị tiểu thư đó là ai vậy?
Miyura uể oải đứng dậy, ngán ngẩm đáp:
- Là vị thiên kim độc nhất của Tể tướng Danzo, Kimimura Karin. Haizz, ngươi gặp rồi sẽ biết tỷ ấy là người thế nào.
Vừa dứt lời, một thân ảnh mảnh mai nhưng lại không yêu điệu tiến vào bên trong, trên ngươi tỏa ra khí chất cao ngạo, quyền uy khiến người ta phải ngước nhìn. Nàng ta vận váy gấm hoa rực rỡ, chân váy thêu đóa hoa mẫu đơn đài cát, cả thân hình nổi bật trong sắc trời nhợt nhạt. Bên ngoài khoát chiếc áo lông trắng muốt, mái tóc đỏ vấn cao, cài trâm ngọc phỉ thúy sáng lấp lánh. Khuôn mặt mĩ miều không nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại rất sắc sảo, nhất là đôi mắt màu huyết sắc cô đọng ánh lên một tia nhìn lạnh lẽo, sắc bén.
Đó là lần đầu tiên, Sakura gặp Kimimura Karin.
(Còn tiếp)
p/s: yeah, yeah, hai tình địch đã gặp nhau ùi
19/3/2012, 9:33 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 953
Tổng số bài gửi : 442
Ngày tham gia : 22/01/2012
Status : trượt đại học rồi :'( về chăn vịt năm sau thi lại với các em thôi =(((
Được Cảm Ơn : 100
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
yei yei yei :-j có chap mới rồi vào phá nhà đi mọi người ơi cm đã bh mới đọc sợ mất tem thanks thỏ nhá
20/3/2012, 12:54 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 100
Tổng số bài gửi : 56
Ngày tham gia : 03/03/2012
Status : Keep Holding On NVFC! Cause I know You'll Make IT Through!
Được Cảm Ơn : 2
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
ưm ưm định bóc tem chap mới mà bận quá thành ra ri đây!!!!!!!!!!!!!!! HAY quá thỏ ới ời ơi!!!!!! chắc chap sau sak vs kar "choảng" nhau kinh lắm nhỉ?????????? hihi!!! P/s: đang mong cháp mới đấy tỷ tỷ!!!!!!!!!!!
25/3/2012, 2:59 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 195
Tổng số bài gửi : 82
Ngày tham gia : 11/02/2012
Status : sonexotic 4ever
Được Cảm Ơn : 4
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
thỏ ơi chừng nào ra fic mới đợi mún mục xương rùi
25/3/2012, 6:08 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 239
Tổng số bài gửi : 87
Ngày tham gia : 01/12/2011
Status : kakaka, ta thành nữ sinh ùi!!!!!
Được Cảm Ơn : 37
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
chap mới tới ùi này các nàng ui, phải cho thỏ thời gian viết chứ hẻn
Chap 14(Cont)
" Cô gái có đôi mắt lục bảo và mái tóc màu đào hiếm thấy chính là Haruno Sakura!"
Karin nheo mắt nhìn thoáng qua người đứng cạnh Miyura, đáy mắt hiện lên một tia bất ngờ. Cô gái này quả là....
Quá tầm thường!!! Không hiểu sao nàng ta lại câu dẫn được Sasuke chỉ với thân hình nhỏ bé và dung mạo tầm thường đó được? Duy chỉ có ánh mắt trong suốt linh hoạt cùng với khí chất rất đặc biệt đó là thu hút y. Một cung nữ bình thường không thể nào có khí chất như vậy.
Karin chợt nghĩ, nếu nàng ta được to son đánh phấn, mặc trên người nhung lụa quý giá thì chắc không đến nỗi tệ, mà còn diễm lệ là đằng khác.
Y nhìn một lượt từ trên xuống dưới bằng ánh mắt khinh bỉ khiến Sakura cảm thấy thật khó chịu, nàng ghét phải nhận ánh mắt này, cảm giác như mình không phải là người mà chỉ là một con chó con mèo tầm thường, dơ bẩn vậy. Nhưng nàng chân chính là một con người cơ mà, vả lại bản thân không làm gì xấu hổ để người khác nhìn như thế.
Đây chắc là bản tính tiểu thư không coi ai ra gì rồi.
Lập tức, Sakura không nhân nhượng mà gửi đến Karin một cái nhìn thù địch.
- Ta đường đột đến đây mong quận chúa không phiền.
Karin không khách khí ngồi xuống, môi nở một nụ cười giả lả.
Miyura nở nụ cười cứng ngắc nhìn y, khóe miệng khẽ giật giật, nàng thực sự rất muốn nói 'không đâu, ta thực sự rất phiền' nhưng lại không nỡ phá hỏng hình tượng thục nữ của mình, nàng thân là quận chúa thì phải lấy đại cục làm trọng, giữ gìn thể diện thay cho hoàng huynh, không được phép làm điều gì lỗ mãn trước mặt những người có ảnh hưởng - tiểu thư nhà tể tướng trước mặt nàng đây. Miyura cố kiềm nén cõi lòng yếu đuối muốn đứng dậy đập bàn của mình, hết sức nhẹ nhàng nói:
- Không sao, tiểu thư hạ cố dành chút thời gian đến thăm ta là tốt rồi.
- À..thực ra ta chỉ thuận đường ghé thăm quận chúa thôi. - Karin 'nhiệt tình' giải thích.
Trán ai đó nổi gân xanh, hai chủ tớ nhà Đông cung trong lòng gào lên: Được, là ngươi khiêu chiến đấy nhé!
Bầu không khí nồng đượm mùi thuốc súng, chủ tớ nhà đông cung gần như trừng mắt nhìn Karin và cung nữ đi cùng y, nhưng công phu mặt dày của ai đó rất cao nên dù bị lườm đến cháy cả mặt như thế nhưng vẫn rất bình thản an nhàn ngồi uống trà.
"Méooooooooooo....."
Một tiếng rít chói tai vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ thấy hai chú mèo nhỏ một đen một trắng đang hướng về phía mặt dày tiểu thư mà khè lên trông rất dữ tợn, lông toàn thân của chúng đều xù lên hết cả, răng nanh bén nhọn nhe ra. Sakura khó hiểu nhìn chúng, từ trước đến giờ Boshi với Mimi có bao giờ khè người khác như thế này đâu, trông chúng dường như rất ghét cái cô tiểu thư Karin kia thì phải.
Karin nhìn hai chú mèo đang giơ nanh múa vuốt với mình, gương mặt bỗng hơi khó chịu, chân mày nhướng cao lên rồi chợt giãn ra nhớ đến cái gì đó.
- Ra là ngươi, hôm nay lại có thêm bạn đồng hành à. Lần trước được ta giáo huấn vẫn chưa sợ sao?
Không biết chúng có hiểu lời Karin nói không, chỉ thấy hai chú mèo lại khè dữ tợn hơn nữa.
Lời nói của Karin khiến Sakura lấy làm lạ, lần trước? giáo huấn? nghe cứ như nàng ta đã gặp chúng từ trước vậy, Mimi chỉ mới vào cung chưa được bao lâu, vậy 'ngươi' chắc là chỉ Boshi rồi.
Nhưng sao Boshi lại căm ghét Karin đến vậy? nàng ta nói lần trước giáo huấn nghĩa là sao? Sakura nhăn mày suy nghĩ, rồi chợt nhớ ra vết thương của Boshi. Ơ...chẳng lẽ vết thương lần trước của Boshi là do...Đúng, chắc chắn là như vậy, nếu không nó đâu có tự dưng mà ghét nàng ta. Nghĩ thế, Sakura liền bước đến đem Boshi cùng Mimi tránh xa khỏi cái người nguy hiểm kia.
Miyura dường như cũng nhận thấy điều khó hiểu trong câu nói của Karin, nàng chất vấn:
- Tiểu thư nói vậy nghĩa là sao?
Khẽ cười nhẽ một tiếng, Karin đưa tay nhấp một ngụp trà rồi mới từ tốn giải thích, làm hai người kia sốt cả ruột.
- À, lần trước ta vào cung, chính con mèo đen đó đã làm hỏng mất chiếc áo mà ta thích nhất nên đã tiện tay giáo huấn nó một chút, không ngờ... - y ngừng một chút, ngước mắt nhìn Miyura rồi lại nhìn Boshi đang nằm trong lòng nàng - ...nó lại là thú cưng của quận chúa, thật xin lỗi.
Đùa sao? Làm Boshi bị thương như thế mà nói là 'giáo huấn một chút'? Thật không biết xấu hổ mà.
Sakura mặt giận đến hồng cả lên, hận không thể mắng cho nàng ta một trận, nàng nhìn sang Miyura kêu gọi sự đồng tình nhưng chỉ thấy quận chúa vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt không nóng cũng không lạnh, bàn tay vẫn bình thản vuốt ve mèo nhỏ, nhẹ nhàng nói:
- Là ta quá nuông chiều nên nó mới sinh hư, nhưng mong rằng sau này tiểu thư sẽ rộng lượng không làm nó đau nữa vì dù sao, nó cũng là món quà của bệ hạ tặng cho ta... - Ánh mắt Miyura nhìn Karin lóe lên một tia thâm trầm, rồi nàng đưa tay đón lấy cả Mimi vào lòng vuốt ve - ...Còn nữa, con mèo này cũng là món quà mà bệ hạ tặng cho Sakura, dù ta không phải là chủ nhân của nó nhưng cũng xin quận chúa nể mặt ta mà không làm khó chúng.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Karin liền thay đổi, không còn giữ được vẻ nhàn nhã như lúc đầu.
Sakura cũng bất ngờ trước câu nói đó, trong lòng chợt cảm thấy có linh cảm xấu, quận chúa có nhất thiết phải nói chuyện Mimi là do Sasuke tặng nàng không? Mà lại nói trước mặt tiểu thư của tể tướng Danzo, vậy chẳng khác nào muốn ông ta biết việc này. Chuyện Sasuke tặng quà cho một cung nữ thấp kém như nàng nếu truyền ra ngoài thì..không hay lắm thì phải, Miyura làm vậy là có chủ ý gì?
Nàng liếc nhìn sang Miyura tìm kiếm một sự giải thích nhưng chỉ thấy nàng ta cười nửa miệng, vẻ mặt rất đắc ý nhìn người đối diện. Sakura theo tầm mắt quận chúa hướng về phía Karin - người đang có khuôn mặt xám hoắc. Bất chợt, nàng dường như đã hiểu được ý định của Miyura.
Đừng nói là..tiểu thư Karin cũng thầm thương trộm nhớ Sasuke đấy nhé?
Sakura cảm thán trong lòng, quận chúa, thực sự lần này đã hại chết nàng rồi. Lần trước là bọn cung nữ vẫn chưa đủ hay sao, lần này lại là đại tiểu thư nhà tể tướng quyền lực siêu cấp nữa, chắc nàng phải cuốn gói ra khỏi cung lánh nạn thôi.
Lát sau, dường như cũng không chịu nổi mấy lời đả kích của quận chúa nữa nên quận địch đã êm đẹp rút lui, để lại chủ tướng là Miyura mặt mày hớn hở phẩy tay không tiễn khách, còn Sakura thì mặt ủ mày chao rất khổ sở. Nàng nhìn sang quận chúa, cười khổ nói:
- Quận chúa, chiêu mượn dao giết người thật hữu dụng nha. Không chỉ viết được kẻ địch mà còn giết luôn người cho mượn dao.
Miyura nhìn nàng như thể người sinh vật lạ, cười cười bảo:
- Ha ha, quá khen, quá khen rồi. Ta chỉ muốn đuổi tỷ ấy đi cho nhanh nên mới phải dùng hạ sách này, yên tâm, có ta ở đây không ai dám làm phiền ngươi đâu.
Nói xong nàng thông thả đứng lên vỗ vai Sakura mấy cái rồi đi vào trong, nói vọng ra:
- Ngươi mau chuẩn bị đi, chúng ta sẽ ra ngoài thành, ta đã hẹn với Ino rồi đấy.
Sakura thở dài một cái nhìn theo thân ảnh màu xanh kia, khóe miệng cười méo xệt, ông trời ơi, nàng sẽ phải chịu cảnh làm người cho mượn dao đến bao giờ đây.
Chợt nàng đưa mắt nhìn vật lạ trên bàn, là một chiếc khăn tay màu đỏ, chắc là do tiểu thư Karin bỏ quên. Nàng cẩn thận cầm lấy chiếc khăn, ngắm nghía, trên nền khăn đỏ chót thêu một bông hoa hải đường trắng tinh xảo, nhìn rất nổi bật, nhụy hoa cũng màu đỏ nhưng lại sẫm hơn. Sakura lấy làm lạ, ngoại trừ khăn hỉ ra thì có ai lại làm khăn tay màu đỏ đâu, sở thích của nàng ta cũng thật quái dị nhỉ.
Nhìn sắc đỏ của chiếc khăn, Sakura chỉ cảm thấy mắt nàng nhức nhói, một cảm giác thật khó chịu, bất an chợt dâng lên trong lòng...
---------------------------
Trên hành lang dài gấp khúc, tiếng bước chân của Karin vang lên đều đều trên nền đá lạnh lẽo, bước chân nàng rất chậm rãi nhưng nội tâm thì đang bừng lửa giận, bàn tay ẩn sau ống tay áo siết chặt lại, trắng bệch, móng tay gần như muốn xé rách lòng bàn tay xinh đẹp. Nàng gương mặt vô cảm, tĩnh lặng nhưng lại khiến cung nữ đi theo nàng không khỏi lạnh sống lưng.
Sự im lặng đến đáng sợ.
Đằng xa, một cung nữ hớt hải chạy đến, lễ phép đưa cho người kia chiếc khăn tay màu đỏ nổi bật, ánh mắt cung nữ chợt ánh lên một tia âm hiểm đang sợ, khẽ gật đầu. Người kia hiểu ý nhận lấy chiếc khăn rồi bảo cung nữ lui về. Sau đó cung kính đưa nó cho chủ nhân của mình.
Karin nhận lấy chiếc khăn, ánh mắt dừng trên nhụy hoa hải đường màu đỏ chói. Nàng cẩn thận xé nửa chiếc khăn, bên trong liền lộ ra một miếng vải khác cũng màu đỏ, Karin lấy miếng vải ra rồi đem soi dưới ánh nắng mờ nhạt. Trên mặt vải đỏ vốn không có một vết tích gì dưới ánh sáng lại hiện lên vài hàng chữ nhỏ rất rõ ràng. Karin nheo mắt lại, đọc chúng, khóe miệng bỗng cười nhẹ.
- Đúng là trời giúp ta.
Nàng than nhẹ một tiếng, đem miếng vải đưa cho cung nữ của mình. Lập tức người kia cũng nở một nụ cười ngoan độc, nhỏ giọng nói:
- Quận chúa bí mật xuất cung, chắc chắn sẽ đem theo ả cung nữ kia, vậy tiểu thư định....
Ả kéo dài câu nói, ngầm hỏi ý chủ nhân trước khi ra tay. Karin ngước nhìn bầu trời có phần u ám, bàn tay khẽ ngắt một đóa hoa trắng, không chần chừ đáp:
- Lần này cứ thẳng tay mà làm, ta không thích đêm dài lắm mộng.
Cung nữ gật đầu nhận lệnh, thầm vui mừng thay cho cung nữ kia, muốn trách thì hãy trách ngươi vì sao lại được bệ hạ để mắt, trở thành kẻ thù của chủ nhân. Từ trước đến nay, tiểu thư chưa bao giờ cho một tình địch nào chết dễ dàng như thế cả.
Mây xám lại càng dày đặc hơn trên bầu trời.
Đóa hoa, cũng theo lời nói của nàng mà gãy nát.
Giông tố đang nổi lên..
Vùi giập đóa hoa yếu ớt..
Mỏng manh...
---------------------------
Vường thượng uyển
Cơn gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua, khẽ làm lay động vài sợi tóc lướt trên khuôn mặt anh tuấn của Sasuke, đôi mắt chàng nhìn xa xăm về phía bầu trời, nơi những áng mây xám đang cuồn cuộn bao phủ. Tiết trời hôm nay dường như không được tốt lắm.
Chàng nhắm mắt lại, dưỡng thần, tận hưởng một vài giây phút ngắn ngủi bình yên không phải nghĩ đến chính sự, Sasuke đứng trong vườn thượng uyển, tự mình cảm nhận những làn gió lướt qua trên gương mặt, mũi ngửi thấy sự hanh khô hòa với hương hoa nhàn nhạt lẫn trong không khí, trường bào khẽ tung bay.
Mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn nếu không có người đến phá đám tâm trạng tốt lành của chàng.
- Tham kiến bệ hạ.
Haizz, Shikamaru, ngươi không để ta yên được sao?
Sasuke quay lại nhìn cái người phá đám kia, mày hơi nhíu lại khó chịu. Shikamaru dường như cũng hiểu ý, y hắng giọng giải thích:
- Ừm, thần biết là đã làm phiền bệ hạ nhưng đây là việc quan trọng, thần không thể không nói.
Nhìn thần sắc nghiêm túc của y, Sasuke phần nào cũng miễn cưỡng chấp nhận lý do đó, chàng miễn lễ rồi bảo y nói cái vấn đề quan trọng đó. Mong rằng đây là việc đáng để nghe.
- Tướng quân Naruto vừa báo tin, tên sát thủ hôm trước đã chết.
Shikamaru nói xong liền im lặng, chờ đợi phản ứng của Sasuke, chỉ thấy sắc mặt chàng bỗng trầm xuống, chân mày nhíu lại càng sâu.
- Vậy các ngươi đã điều tra được gì từ hắn chưa?
- Trước đó chúng thần vẫn chưa moi được tin tức gì từ hắn, nhưng lúc khám nghiệm thi thể hắn sau khi chết, chúng thần mới phát hiện.. - Shikamaru đè thấp giọng, nhìn thẳng vào Sasuke - ...kí hiệu của thủy quốc trên da đầu hắn.
Ngay lập tức, thân thể Sasuke liền chấn động, đồng tử giãn to ra ánh lên một tia huyết sắc, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm, chàng trầm giọng:
- Thủy quốc...sau nhiều năm im hơi lặng tiếng, giờ đây chúng đã bắt đầu hành động rồi sao?
Tên Orochimaru và Kabuto sau ngần ấy năm biến mất, đến khi xuất hiện thì mục tiêu của chúng lại là hỏa quốc. Không cần biết chúng đang có âm mưu gì nhưng muốn chính thức gây chiến với hỏa quốc thì chắc chắn chúng đã có đầy đủ lực lượng rồi.
- Ngày mai, ngươi cứ đem chuyện này tâu lên triều, để các đại thần của ta có thời gian mà chuẩn bị.
Sasuke bình thản ra lệnh khiến Shikamaru bất ngờ, đi theo dưới trướng Sasuke từ trước đến nay y chưa bao giờ thấy chàng lại đem những chuyện về nội gián ra bàn trước quần thần, lí do lớn nhất là vì không muốn gian tế có thể từ đó mà nghe ngóng thêm được nhiều tin tức. Huống hồ lần này thủy quốc chỉ mới phái một tên sát thủ đến doanh trại, chúng vẫn chưa động thủ và vấn đề này không quan trọng đến mức phải đưa ra bàn bạc với quần thần, chưa nói đến việc bọn gian tế có thể nghe ngóng được nhiều tinh tức quan trọng.
Y lập tức lên tiếng khuyên can:
- Nhưng thưa bệ hạ, thần nghĩ chuyện này chưa quan trọng đến mức đó.
Sasuke cười khẩy một tiếng.
- Shikamaru, ngươi nghĩ thủy quốc có thể phái một tên sát thủ mà ngay đến cả một cung nữ chỉ biết tí võ công có thể đánh lại được hay sao?
Shikamaru chỉ biết hớ người ra nhìn Sasuke, chàng tiếp lời:
- Nếu muốn thăm dò chúng cũng không cần đưa đến một tên có khắc kí hiệu của thủy quốc, Kabuto làm vậy là muốn ta biết chúng thực sự có ý định với hỏa quốc. Và ngươi không thấy chuyện tên nội gián đó vào doanh trại đúng lúc ta hồi cung là rất lạ sao?
- Ý của bệ hạ là....
Sasuke nhìn thẳng vào mắt Shikamaru, đáy mắt léo lên tia thâm trầm, nói giọng chắc nịch:
- Đúng, ta nghi ngờ trong cung có nội gián của chúng, vì thế tại sao lại không tương kế tựu kế, chờ xem chúng sẽ làm gì tiếp theo? Ta muốn nhìn cho rõ cái đuôi là của con chuột nào.
Shikamaru kinh ngạc nhìn Sasuke, y không ngờ chàng lại nhân việc này, tìm ra nội gián trong cung cũng như thăm dò kế hoạch tiếp theo của thủy quốc. Đối với việc này y lại càng thêm bội phục vị hoàng đế băng lãnh này, có thể Shikamaru giỏi về việc quân sự nhưng về mặt chính trị, y cũng không thể nào bằng Sasuke được. Y mỉm cười nhẹ nhìn chàng đầy tin tưởng, nhưng...vẫn còn một việc cần phải hỏi.
Dường như cảm nhận được ý định của y, Sasuke khẽ nhăn mày, gằng giọng nói:
- Ta không thích dông dài, có việc thì cứ nói.
- Bệ hạ, thần xin mạn phép hỏi có phải ngài có tình ý với cung nữ Sakura?
Câu nói này khiến chàng không thể không nổi giận, từ lúc nào mà ai cũng muốn quản chuyện của chàng vậy? Những hành động của chàng thực sự thể hiện rõ như vậy sao?
- Từ lúc nào mà ngươi lại quan tâm việc ta để ý đến ai vậy Shikamaru?
Shikamaru chợt rùng mình khi cảm thấy sự băng lãnh trong giọng nói của Sasuke, dù biết mình đã can thiếp quá sâu vào việc riêng của chàng nhưng y vẫn phải nói.
- Bệ hạ thứ lỗi, chỉ là thần nghĩ nếu ngài muốn nữ nhân thì có thể tìm các tiểu thư quyền quý trong kinh thành, họ đều là quốc sắc thiên hương, thân phận cao quý. Không nhất thiết phải là một cung nữ thân phận thấp kém, lai lịch bất minh như vậy.
- Im đi!! Ngươi không có quyền quản lí hậu cung của ta!!! Tự bản thân ta biết rõ mình muốn ai, không đến lượt ngươi phải nhắc nhở!!
Sasuke nổi giận, thật sự rất nổi giận, không hiểu vì sao nhưng khi nghe đến tên nàng, nghe đến từ 'thân phận thấp kém, lai lịch bất minh', chàng lại không thể nào chịu đựng được, cảm giác như chính mình bị xúc phạm.
Chàng nổi giận vì cái gì chứ?
Cô gái có đôi mắt lục bảo trong sáng, nụ cười hồn nhiên đó dù lai lịch bất minh, nhưng sâu tận trong lòng Sasuke vẫn có cái gì đó sai khiến rằng chàng không thể nghi ngờ nàng và từ lúc nào đã không còn xem nàng là một nội gián nữa. Sasuke từ nhỏ đã cao ngạo, chàng không phủ nhận rằng mình xem thường những người thấp kém nhưng riêng với Sakura, chàng lại không thể nhìn nàng bằng con mắt khinh bỉ đó được.
Bây giờ, ý định duy nhất của Sasuke là cắt đứt thứ tình cảm nam nữ mà Naruto dành cho Sakura, chàng không có sở thích quan tâm đến những chuyện nhảm nhí như vậy nhưng lại không ngăn được bản thân mình tức giận khi biết được điều đó và thẳng tay chặt đứt tình cảm của Naruto.
Bởi lẽ, chàng không hề muốn nàng nảy sinh tình cảm với một người nam nhân khác.
Nhiều lúc Sasuke thấy ý nghĩ đó thật nực cười, nếu nàng ta thích ai thì chàng làm sao có thể ngăn cản được chứ. Thật điên rồ mà.
Sự nổi giận của Sasuke cũng khiến Shikamaru rất bất ngờ, y càng thêm chắc chắn với ý nghĩ cũa mình.
Bệ hạ đã thực sự động tâm với cô gái đó rồi.
(Còn tiếp)
25/3/2012, 6:21 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 100
Tổng số bài gửi : 56
Ngày tham gia : 03/03/2012
Status : Keep Holding On NVFC! Cause I know You'll Make IT Through!
Được Cảm Ơn : 2
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
ưm ưm!!! fic hay quá đó nha!! chắc chap sau sẽ kịch tính nữa chứ thỏ hĩ? p/s: đã bắt tay vào vẽ fan art (là một vị sensei, ^^)
25/3/2012, 6:43 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 953
Tổng số bài gửi : 442
Ngày tham gia : 22/01/2012
Status : trượt đại học rồi :'( về chăn vịt năm sau thi lại với các em thôi =(((
Được Cảm Ơn : 100
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
oài, nhanh thế mất tem rồi mà Anh Nguyen vẽ art gì thế? của sasusaku hả
25/3/2012, 7:51 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 953
Tổng số bài gửi : 442
Ngày tham gia : 22/01/2012
Status : trượt đại học rồi :'( về chăn vịt năm sau thi lại với các em thôi =(((
Được Cảm Ơn : 100
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
hì hì... chap mới hay lắm thỏ à...cố gắng viết tiếp nhá :D mong chap sau của thỏ lắm đấy
25/3/2012, 8:51 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 100
Tổng số bài gửi : 56
Ngày tham gia : 03/03/2012
Status : Keep Holding On NVFC! Cause I know You'll Make IT Through!
Được Cảm Ơn : 2
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
hihi gấu vẽ chung chung thôi minari ui!!! chừng nào ra là bít nha!!! nhớ đón nhận ^^. nếu lần ni thành công thì chắc chắn sẽ vẽ sasusaku.
1/4/2012, 3:19 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 14
Tổng số bài gửi : 14
Ngày tham gia : 05/03/2012
Được Cảm Ơn : 0
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
hix thỏ ơi mình đợi mòn răng rồi đây này, chờ chap mới của thỏ đến đúng hẹn đó....
2/4/2012, 9:27 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 239
Tổng số bài gửi : 87
Ngày tham gia : 01/12/2011
Status : kakaka, ta thành nữ sinh ùi!!!!!
Được Cảm Ơn : 37
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
sr vì post trễ nhoak, thỏ đã cố gắng tranh thủ time lún gùi nhưng cũng chẳng viết thêm được bao nhiêu, định viết choak hết chap lun nhưng vì các nàng nên thỏ post lun, sẽ gắng viết nhanh nhanh phần còn lại gui` post lun choak các nàng.
với lại các nàng đừng hối thò quá, tình hình là chỉ còn một tháng nữa là thi nên trường thỏ kt ráo riết, tuần nào cũng có một vài bài(toàn 1 tiết hok ) thế nên tiến độ sẽ hok dk đều đặn lun âu
thui hok tám nữa, nhường chỗ lại cho phần tiếp theo nà, iu các nàng nhoak, moaw:X:X:X
Chap 14(Cont)
Ngoại ô phía bắc kinh thành Konoha
Mùa đông, người ta vốn chỉ muốn ở lì trong nhà tìm một cảm giác ấm cúng bên người thân, thi thoảng đi lại trong dinh thự ngắm cây cỏ hoa lá - những thứ mà trong những ngày chạy ngược chạy xuôi ít khi nhìn đến. Rồi dưới cái khí trời se se lạnh ấy, nhâm nhi một ly trà nóng cho ấm bụng thì không còn gì bằng, vì thế nên trong thời gian này, ngoại trừ là việc bất đắc dĩ, nếu không cũng chẳng ai muốn ra khỏi nhà.
Muốn đi lên các trấn phía bắc kinh thành chỉ có duy nhất một con đường độc đạo, thường ngày con đường ấy tấp nập người qua lại, có đủ mọi dạng người từ địa chủ, thương nhân, cho đến những những kẻ tầm thường, hay thậm chí là những người được xưng tụng là bang phái 'cái bang', thi thoảng cũng xuât hiện quan lại. Nhưng với tình hình thời tiết như thế này thì từ một con đường đông đúc người biến thành thưa thớt, hiu quạnh thì cũng không có gì khó hiểu.
Nhưng nếu có người qua lại trên đường, dù là chỉ vài người thì cũng thật là may mắn đi, ít nhất Sakura sẽ không cảm thấy rợn người như lúc này. Nói thế là bởi vì, hiện tại trên đường chỉ có duy nhất một chiếc xe ngựa chở ba thiếu nữ chân yếu tay mềm, mà người đánh xe lại chính là nàng. Xe ngựa lộc cộc chạy, lá đỏ rơi đầy trên đất, những hàng cây hai bên bởi vì không chịu nổi khí hậu lạnh giá phương bắc mà đã trở nên xơ xác, héo tàn, có chăng trên cành chỉ còn lại vài chiếc lá úa màu đang cố bám lấy và rồi rụng xuống, kết thúc quãng đời của nó khi cơn gió quét qua.
Sakura nhìn trời, cảm thấy khung cảnh con đường vắng lặng chỉ còn thấy những chiếc lá đỏ bị thổi bay theo cơn gió ấy sẽ rất lãng mạn kiểu phim Hàn nếu như cơn gió kia không phải là gió đông bắc vừa thổi qua đã khiến nàng chết cứng hay bầu trời kia không phải là bầu trời đang dày đặc những đám mây xám mà rất nhanh sẽ thành mây đen - dấu hiệu nhận biết của một cơn mưa không mong muốn.
Haizzz, đi chuyến này đúng là tự chuốc khổ vào thân mà.
Lại nói, sau khi tiễn dong cái cô tiểu thư đáng ghét ấy đi, Miyura và nàng liền theo kế hoạch trốn khỏi cung, tụ họp ở cửa bắc thành cùng với Ino. Lúc đầu cả bọn chỉ muốn đi lòng vòng trong thành, nào ngờ ngoài ấy cũng ngươi thưa kẻ thớt, vì thế Miyura với phương châm: Không để lãng phí tuổi xuân tươi đẹp của các cô nương xinh đẹp, liền đề xuất ý tưởng đi hồ Trường Sinh, với mong ước giống như tên của hồ. Mà dù không được trường sinh thì cũng mong mình trẻ lâu lâu thêm được một chút. Nàng và Ino chưa từng đến hồ đó nên cũng sinh ra tò mò, liền đồng ý, thuê một chiếc xe ngựa, cải nam trang ra khỏi thành.
Oa, nhưng giờ Sakura hối hận rồi, đi từ sáng đến giờ, 'trường sinh' đâu chưa thấy mà chỉ thấy trước rằng sau chuyến này nàng sẽ phải nằm trên giường thêm mấy ngày nữa thôi.
Sakura ngước nhìn những đám mây xám đang cuộn lại trên bầu trời, lại nhìn đằng xa một mảng mây đen rất lớn đang lù lù tiến tới, gió thổi mạnh hơn khiến những chiếc lá đỏ bay tán loạn trước mặt nàng, không khỏi nhíu mày, Sakura nói vọng vào bên trong:
- Quận chúa, trời sắp mưa rồi, có chăng chúng ta nên trở về?
Tiếng trò chuyện bên trong chợt ngừng lại, tấm màn che bị một đôi tay trắng nõn vén lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú của Miyura, nàng nheo mắt nhìn trời, xong quay sang Sakura bảo:
- Ngươi điên à? Giờ có quay về thì chắc cũng không tránh khỏi cơn mưa, dù sao cũng sắp đến nơi rồi, cứ đi đến hồ Trường Sinh luôn, ở đó có chỗ trú mà.
Sakura nghiêng đầu nghĩ nghĩ một lát, Miyura nói cũng đúng, đã đâm lao thì phải theo lao, đi thì phải đi đến cùng, cớ sao lại bỏ cuộc giữa chừng được? Với lại nàng ta nói cũng sắp đến nơi rồi nên Sakura cũng bớt lo, chắc là sẽ không xui xẻo đến nỗi bị mắc mưa đâu nhỉ.
Nghĩ tới đó, nàng thúc ngựa chạy nhanh hơn, ngồi từ sáng tới giờ cũng ê mông muốn chết luôn rồi, đến nơi nhanh nhanh cho người ta còn nhờ.
Nhưng..kế hoạch của nàng có lẽ phải tạm bị hoãn rồi...
Bỗng nhiên, từ phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, Sakura quay đầu lại nhìn, ba hắc y nhân bịt mặt cưỡi chiến mã dũng mãnh phi nước đại đang hướng đến nàng mà phi như bay. Trong lòng bỗng chấn động, một cảm giác bất an liền ập tới, nàng thúc ngựa càng chạy nhanh hơn, khổ nỗi con ngựa đáng thương này phải kéo cả chiếc xe ngựa cùng các nàng thì đâu thể nào chạy nhanh hơn được, nó chỉ hí vang một tiếng như đang trách móc nàng đã hành hạ nó từ sáng tới giờ, tốc độ cũng chẳng tăng được bao nhiêu.
Chẳng mấy chốc, ba hắc y nhân đã vượt mặt Sakura chạy về phía trước, nàng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, cứ tưởng họ là người xấu định tấn công các nàng cơ đấy. Đang mừng thầm thì chợt ba hắc y nhân đã quay đầu ngựa lại chắn trước mặt Sakura. Nàng lúc này mới hoàn hồn vội ghìm cương thắng ngựa, lại một tiếng ngựa hí vang lên, chiếc xe ngựa thắng gấp kéo thành mảng bụi tên đường.
Hai tay Sakura nắm chặt dây cương, lòng bàn tay đã rịt mồ hôi, ướt đẫm. Nàng cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, nhìn ba tên hắc y nhân kia, bọn chúng hẳn là không có ý tốt, Sakura trong đầu không khỏi cảm thấy lo lắng, chẳng biết chúng định làm gì với các nàng. Quan trọng là ở đây còn có quận chúa Miyura, mà người duy nhất biết võ lại chỉ có nàng, nhưng với công phu sơ cấp thế này thì làm sao nàng có thể đối phó lại ba tên này đây?
Không khỏi rùng mình một cái, nàng cảnh giác nhìn bọn chúng.
Miyura ngồi bên trong, cảm giác xung quanh không có động tĩnh gì bèn bước ra ngoài hỏi:
- Chuyện gì vậy Sakura?
Lời vừa dứt, Miyura liền cảm thấy một luồng kình phong quất vào mặt, chỉ thấy một hắc y nhân cầm kiếm quang loang loáng đang đánh tới, chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị tiếng quát lớn của Sakura làm cho giật cả mình rồi bất ngờ bị nàng ta đẩy ngược vào trong xe ngựa, nằm bẹp lên người Ino.
Miyura chật vật ngồi dậy, mày liễu nhíu lại, cảm thấy sự việc đã bắt đầu nghiêm trọng bèn bỏ mặt sự ngăn cản của Ino mà lao ra ngoài. Nhưng ngay lập tức một thanh kiếm sáng quắc đâm ngay tới khiến nàng khựng lại, đôi mắt đen đặc liếc nhìn tên hắc y nhân, chỉ thấy hắn khàn khàn nói, ánh mắt nhìn Miyura đầy vẻ dâm đãn:
- Ngoan ngoãn một chút, bọn ta sẽ không làm gì quận chúa.
Sắc mặt Miyura bỗng trầm xuống. Hắn..biết thân phận của nàng.
Nàng khinh! Chỉ nói bằng cái mồm, ánh mắt kia chẳng phải là muốn đem nàng nhìn xuyên thấu luôn hay sao, đồ háo sắc!
Nhưng Miyura không rảnh để ngồi chửi rủa hắn, nàng đảo mắt tìm kiếm thân ảnh của Sakura, vừa nhìn thấy nàng ta bộ dáng thê thảm nằm lăn dưới đất, bị hai tên còn lại bao vây, nàng chỉ kịp hét lên:
- Sakura!!!!!!!!
Sakura khó khăn đứng dậy, tay nắm chặt thanh đoản kiếm trong tay, may mà lúc ra khỏi thành nàng đã lo xa mua một thanh kiếm để phòng hờ, cứ tưởng là chỉ để phòng hờ thôi, ai ngờ bây giờ thì đã có việc để dùng đến rồi.
Nàng cười giễu một cái, thầm than số phận sao lại huyết cẩu như thế này vậy chứ. Trừng mắt nhìn hai tên hắc y nhân, nàng khắc chế cảm giác sợ hãi trong lòng, cao giọng nói:
- Các người là ai? Muốn gì ở bọn ta?
Một tên liếc nhìn Sakura từ trên xuống dưới, chợt cười khinh bỉ nói:
- Muốn gì à? Tất nhiên là muốn... - Hắn kéo dài giọng nói, ánh mắt chợt trở nên độc ác - ...giết ngươi!
Lập tức, ngân quang lóe lên, hai tên kia đồng loạt hướng nàng đánh tới, với trình độ kiếm thuật của Sakura căn bản không thể nào đánh lại chúng, chỉ có thể dùng kiếm chống đỡ. Hai tên kia một tả một hữu liên tiếp ra chiêu, chẳng mấy chốc Sakura đã bị dồn vào thế bí.
'Xoẹt' một tiếng, thanh kiếm lướt qua trên đầu nàng, mái tóc không còn ràng buột gì liền xổ tung ra, bay tán loạn theo làn gió. Sakura thở hổn hển, trong thâm tâm không thể nào chấp nhận chuyện sắp bị giết mà không biết lí do, nàng liền hét lên:
- Các ngươi...tại sao lại muốn giết ta????
Hai tên kia liếc nhìn nhau trao đổi ánh mắt, một tên dường như cũng rũ lòng tốt không muốn một cô gái xinh đẹp như Sakura chết oan nên mới khàn giọng đáp:
- Muốn trách..thì hãy trách tại sao lại đắc tội với chủ nhân của ta đi..
Chủ nhân của hắn??? Sakura thầm nghĩ, nàng đã bao giờ đắc tội với nhân vật quyền thế nào đâu chứ? Nếu có chăng thì chỉ là sáng nay, nhờ phúc của Miyura mà nàng đã chọc vào một ổ kiến lửa thật to. Nhưng..không lẽ chỉ vì thế mà nàng ta đã vội tìm người thủ tiêu nàng?
Đang trong hoàn cảnh hiểm nguy như thế này, Sakura không thể nào không nghĩ đến chuyện Karin định giết nàng, dù chỉ là phóng đoán nhưng cũng không loại trừ khả năng nàng bị các vị tiểu thư khác hãm hại. Phóng tầm mắt về phía Miyura và Ino, Sakura thấy một tên khác đang khống chế nàng ta nhưng dường như không có ý định làm hại các nàng, Sakura thở phào một cái nhẹ nhõm, vậy thì lí do duy nhất chỉ có thể là từ sự đối xử đặc biệt của Sasuke đối với nàng thôi. Nghĩ tới đó, Sakura nghiến răng nghiến lợi không thôi, chung quy cũng tại cái tên hoàng đế đáng ghét đó mà ra.
Bỗng vai phải nàng chợt nhói lên, một cây ngân châm dài khoảng một tấc đang cắm sâu vào da thịt nàng. Sakura hung hăn rút nó ra vứt thẳng xuống đất, căm tức nhìn hai tên kia, đang định nã pháo một trận thì chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, sức lực toàn thân như bị rút cạn đi, tay nàng yếu ớt không cầm nổi đoản kiếm liền để nó rơi xuống đất. Trước mắt nàng, trời đất như quay cuồng, mắt hoa hết cả lên, dáng đi loạng choạng y hệt người say nắng. Nàng ngước đôi mắt giờ đã mơ màng nhìn hai tên hắc y nhân, giọng đầy tức giận nói:
- Các..các ngươi....
Chưa nói hết câu, bên tai liền nghe thấy một tiếng rít gió, hai chân Sakura vốn đã đứng không vững giờ đùi phải lại chợt đau nhói, không chịu được khụy ngay xuống, hai tay nàng cũng không chống đỡ nổi, thân mình lập tức ngã xuống đất. Ý thức đã bắt đầu mơ hồ, bên tai nàng chỉ còn lờ mờ nghe được giọng nói của Miyura, hình như quận chúa đang gọi tên nàng thì phải.
Tên kia thấy thế, cười nhạo nói:
- Nhìn xem..quận chúa lo lắng cho ngươi chưa kìa, yên tâm, ngươi sẽ chết rất nhẹ nhàng.
Giữa khung cảnh trời mây đen đặc, giò thổi ào ào, tay hắn cầm kiếm từ từ đưa lên...
Sakura thầm nghĩ, cuộc đời nàng rồi sẽ kết thúc như vậy sao? Nàng..sắp được mười sáu tuổi rồi, vẫn chưa lập gia đình, sinh con đẻ cái, còn chưa về nhà cơ mà...còn mẹ, còn Hinako và các bạn đang chờ nàng trở về nữa chứ...Nàng...nàng thực sự không muốn chết lúc này đâu.
Hắc y nhân giơ kiếm lên cao, xoay cổ tay một cái liền hạ một đường kiếm hiểm độc xuống người Sakura.
Bỗng một tiếng rú đau đớn của tên đó vang lên khiến Sakura thức tỉnh, nàng vẫn chưa chết, vẫn chưa chết!
Tay hắn cầm kiếm dừng giữa không trung, lòng bàn tay bị một cây ngân chăm xuyên thẳng qua khiến hắn đau đớn, máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống, trong như những huyết hoa nở rộ trên đất. Kiếm cũng bị một đạo ám khí khác đánh bật ra xa. Tên hắc y nhân vừa tức vừa đau quay lại nhìn dáo dác xung quanh, quát lên:
- LÀ AI???
Một giọng nói mềm mại nhưng băng lãnh vang lên, đầy sát khí khiến hai tên hắc y nhân kia không khỏi rùng mình.
- Là ta.
Giọng nói vừa cất lên, hai tên kia cùng với Sakura không hẹn mà cùng hướng mắt nhìn về phía xe ngựa, Sakura trong lòng chấn động, giọng nói kia...không phải là của Miyura sao?
Hắc y nhân khống chế Miyura dường như cũng rất kinh ngạc, vội hoàn hồn quay sang nhìn vị quận chúa nhưng chỉ kịp nhìn thấy một ánh mắt mà ngay lần đầu tiên nhìn thấy đã khiến hắn ám ảnh, khiếp sợ và không thể nào quên được. Và giờ đây, hắn lại bắt gặp ánh mắt đó lần thứ hai, trên chính hoàng muội của người đó.
Sắc lạnh, đỏ máu như ánh mắt của tử thần đòi mạng.
Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, hắn kịp chạm vào ánh mắt của Miyura, bởi vì ngay sau đó, một cái gì đó lạnh lẽo lướt qua cổ hắn, đau đớn ập tới, máu từ cổ hắn như thác tuôn ra, bắn vào khuôn mặt trắng trẻo của Miyura. Nhưng nàng lúc này không hề biến sắc, khuôn mặt ngập tràn sự lạnh giá cùng đôi mắt nhuốm màu đỏ sẫm thản nhiên nhìn hắn đang trợn mắt đầy tơ máu nhìn nàng kinh hãi, thân hình cao lớn từ từ đổ gục xuống.
Miyura tay cầm thanh chủy thủ, máu theo lưỡi dao sắc bén chảy xuống, nhỏ giọt. Nàng thanh sắc bất động chợt đưa tay lên mặt, chậm rãi lau sạch vết máu. Nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, từng bước từng bước tiến về phía hai gã còn lại. Trong xe ngựa, Ino đã bị nàng đánh ngất từ lâu.
Nàng ánh mắt đầy sát khí nhìn chúng. Là chính các ngươi ép nàng phải ra tay.
Sakura dù ánh mắt mơ hồ nhưng từ khoảng cách này cũng có thể nhìn khá rõ. Nàng không thể nào tin vào mắt mình, người ra tay giết tên kia không chút đắn đo, người có thân thủ nhanh nhẹn đến nỗi tên kia chết cũng không kêu được một tiếng lại chính là...Miyura sao? Một cảm giác kinh ngạc cùng sợ hãi chợt dâng lên trong lòng, người đó..người đó không thể là Miyura luôn hoạt bát, tinh quái, sợ leo cây mà nàng biết được. Miyura mà nàng biết là người luôn có đôi mắt biết cười, luôn vui vẻ chứ không phải là người có khuôn không chút cảm xúc, ngoan tuyệt như thế này.
Không thể! Không thể là quận chúa được!
Hai tên hắc y nhân còn lại mặt biến sắc, thất kinh nhìn Miyura, một tên gằng giọng hỏi:
- Ngươi...không phải là quận chúa!! Ngươi là ai??
Dứt lời, một đạo ngân quang lóe sáng, một cây ngân châm phóng tới rất nhanh khiến hắn trở tay không kịp, một đường đâm xuyên qua cuốn họng, hắn không kịp nói thêm lời nào nữa đã ngã vật xuống.
Một lần nữa Sakura lại chấn động.
Miyura dần bước tới, cùng với đó là sự lùi lại của tên hắc y nhân cuối cùng, tà áo nàng tung bay, bước đi giữa một rừng lá đỏ đang rơi xuống. Sắc mặt nàng không đổi, lạnh giọng nói:
- Hỗn xược, ta đơn nhiên chính là quận chúa, không phải người nào khác!
Nàng từng bước, từng bước tiến tới.
Tên hắc y nhân kia căn bản đã sợ tới mất mật, hắn không thể nào ngờ được vị quận chúa cành vàng lá ngọc, vốn sống trong nhung lụa này lại luyện đến trình độ võ công cao siêu đến vậy, ra tay giết hai đồng bọn hắn không tốn một chút sức, và còn sự tàn bạo đó nữa, hắn đã sai lầm khi đánh giá thấp người trong dòng tộc Uchiha. Hắn nghĩ chủ nhân cũng không thể nào biết được bản chất thật của ả ta vì thế mới không đề phòng, điều cần làm bây giờ là phải báo ngay tin tức này cho chủ nhân, nhưng trước tình cảnh này...hắn khó mà toàn mạng trở về.
Hắn liếc nhìn Sakura đang nằm bất động dưới đất, chợt thức thời nhận ra, nữ nhân kia chính là ác chủ bài của hắn! Lập tức tên hắc y nhân nhảy bổ tới, giữ chặt lấy Sakura, kề thanh kiếm vào cổ nàng. Sakura vốn đã bị trúng dược không cử động được nên dĩ nhiên không thể nào chống lại hắn, chỉ còn cách để mặc cho tên đó dùng nàng để uy hiếp Miyura.
Chết tiệt! Nàng một lần nữa lại bị kề dưới lưỡi kiếm!
Mặt hắn xám hoét, trừng mắt nhìn Miyura, gằng giọng uy hiếp:
- Ngươi còn bước tới, ta lập tức giết ả này! - Mạng sống quan trọng hơn, hắn không thể nào không vứt bỏ nhiệm vụ giết Sakura.
Quả nhiên, Miyura dừng bước. Hắn đang đắc ý nhìn nàng thì bị lời nói của Miyura làm cho cứng họng.
- Ngươi nghĩ làm cách này có thể bảo toàn được mạng sống của mình sao? Ngây thơ quá đấy.
'Phập'
Âm thanh bén ngọt vang lên, một nam nhân xuất quỷ nhập thần đứng phía sau tên hắc y nhân, thanh kiếm đâm sâu vào người hắn, lực đạo vừa đủ khiến thanh kiếm chỉ xuyên thủng tên đó mà không làm hại tới Sakura. Bỗng chốc mùi máu xộc vào mũi, Sakura chỉ thấy thanh kiếm trên cổ mình rơi xuống, tiếp đó cả thân hình không có gì chống đỡ liền ngã xuống, nhưng thật may có một ai đó đã đỡ lấy nàng.
Giây tiếp theo, Sakura bị một lực mạnh đánh vào gáy, ngất đi.
Miyura chứng kiến một màn, không khỏi kinh ngạc nhìn người nam nhân đang đỡ lấy Sakura, mái tóc trắng..đôi mắt màu hổ phách, kia chẳng phải là Suigetsu sao?
Nam nhân trước mặt nàng đây chính là một trong hai tên sát thủ bí mật của Sasuke - Suigetsu, tên còn lại thì nàng không nhớ rõ, chỉ biết hắn là một người...cực kì quái dị. Những kẻ này là bề tôi trung thành của hoàng huynh và chỉ tuân theo lệnh của huynh ấy. Rất ít người biết đến hành tung của những kẻ này, đơn giản vì họ luôn ẩn mình trong bóng tối và chỉ xuất hiện khi có lệnh từ Sasuke. Bất kể là gián điệp, sát thủ hay hộ vệ, họ luôn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo không chút sơ xót. Và sự hiện diện của Suigetsu ở đây chứng tỏ nàng đã bị bám đuôi từ lúc đầu rồi.
- Suigetsu..bây giờ hoàng huynh còn muốn theo dõi cả ta nữa ư?
- Đó chẳng qua chỉ là vì lo cho sự an nguy của quận chúa.
Câu trả lời hết sức thản nhiên của Suigetsu khiến Miyura tức giận, nàng hét lên:
- Vậy tại sao lúc xảy ra chuyện ngươi không xuất hiện ngay hả?
- Thần chỉ có trách nhiệm bảo hộ quận chúa, ngoài ra những người khác như thế nào, thần không quan tâm.
Suigetsu cười để lộ hàm răng bén nhọn làm Miyura phát ớn. Nàng chúa ghét cái kiểu cứ lệnh thế nào thì làm thế ấy, nếu lúc nãy hắn chịu ra mặt thì Sakura đâu có bị thương và mọi chuyện sẽ không diễn biến xa như thế này.
Nghĩ tới đó, nàng nổi cáo đến nỗi mặt hồng hết cả lên.
- Nhưng..dù sao thần cũng đã giúp cô gái này. Vả lại quận chúa không định để nàng ta chảy máu đến chết chứ?
Suigetsu khuôn mặt vẫn rất bình thản, trong đôi mắt tựa có điều gì đó thích thú. Y nhanh chóng xé một miếng vài thô băng vết thương ở chân của Sakura, tạm thời cầm máu, sau đó nhẹ nhàng bế xốc nàng lên rồi liếc nhìn về phía Miyura. Nàng dù rất tức giận nhưng vì thương thế của Sakura mà đành nhịn xuống cục tức này, trừng mắt nhìn y một cái rồi hậm hực đi về phía xe ngựa, khẽ quát:
- Hồi cung!
Suigetsu ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn theo bóng dáng nàng rồi chậm rãi bế theo Sakura đi về phía xe ngựa.
Cơn mưa phùn không nhanh không chậm, rất đúng lúc ào xuống, mang theo sự lạnh giá thẩm thấu qua từng lớp da thịt, chẳng mấy chốc đã bao phủ cả con đường. Hạt mưa tí tách rơi, đọng lại trên những chiếc lá đỏ đã úa màu, tàn phai.
Xe ngựa lộc cộc chạy, xuyên qua màn mưa bụi hướng thẳng về phía kinh thành hỏa quốc...
------------------------
Kinh thành Konoha
Lúc họ về đến kinh thành, trời đã sẫm tối.
Bên ngoài, mưa rơi rả rít, cơn gió lạnh buốt cứ chực chờ thổi qua. Những con đường trong thành vốn luôn nhộn nhịp đông vui giờ vắng lặng hẳn, chỉ còn một vài người đi lại, tay cầm những chiếc ô đầy màu sắc hối hả trở về. Những chiếc đèn lồng treo trên mái hiên cứ khẽ đung đưa qua lại, ngọn lửa lập lòe cháy sáng chỉ chợt phụt tắt.
Mưa là thế, nhưng vẫn không ngăn được thú vui tao nhã của những người sống trong kinh thành. Dù bên ngoài có thưa thớt người nhưng bên trong những tửu lâu, trà quán, người lại đông như trẩy hội, có đủ mọi loại người nhưng đa phần là các nam nhân vương tôn công tử, thương nhân giàu có. Họ đến đây chỉ với thú vui duy nhất là được nghe một bản đàn hát của các cô nương phong trần, thưởng thứ cái hương vị cay nồng, nong nóng của rượu hay vị dịu ngọt, chan chát của trà. Vài người thích được ngồi trên lầu cao, sau đó phóng tầm mắt ra xa, hưởng thụ thứ vẻ đẹp huyền ảo của cảnh đêm kinh thành trong màn mưa bụi. Lúc ấy, lòng người sẽ dịu lại, cảm thấy thật thê lương, thật cô tịch, cảnh đêm đẹp đẽ trước mắt dường như cũng trở nên nhạt nhòa, mờ ảo và có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Ino sau khi bị Miyura đánh ngất, suốt dọc đường ngủ như chết trên xe ngựa, đến khi về thành mới tỉnh lại. Miyura trước sự quan tâm lo lắng thái quá của Ino cũng chỉ giải thích mập mờ, nói rằng lúc sau có quý nhân tương trợ nên nàng cùng Sakura mới thoát được, may mắn lại gặp được nam nhân tốt bụng này đồng ý đánh xe ngựa đưa các nàng về thành. Ino nghe thế cũng không hỏi gì thêm, từ biệt Miyura rồi nhanh chóng trở về phủ, tránh để phụ thân lo lắng.
Còn về Sakura, vì không thể tự mình đưa nàng ta trở vào trong cung bằng cái lối đi bí mật kia được nên Miyura không khách khí ném nàng cho Suigetsu chăm sóc, bảo hắn làm cách gì thì làm, nhất định phải đem Sakura vào cung để săn sóc lại vết thương. Trước khi trở vào còn cười gian một cái, nói: "Ngươi tốt nhất là đem nàng đến cho hoàng huynh của ta."
Suigetsu nhìn theo vị quận chúa, lòng thở dài một cái não nề. Y khẽ nhún mình nhảy vọt lên, biến mất trong màn đêm tĩnh mịch...
Trong đường hầm đen đặc, đen đến nỗi bàn tay năm ngón cũng không thấy được, Suigetsu từng bước di chuyển, dường như bóng tối trong đường hầm không gây ra bất cứ trở ngại nào cho y. Trên tay y, Sakura lại khẽ cựa mình động đậy, thân thể nhỏ nhắn không ngừng run lên nhè nhẹ.
Suigetsu đắn đo mãi, rốt cuộc vẫn là nghe theo lời quận chúa giao Sakura cho bệ hạ, dù sao thì theo y thấy, thái độ của ngài ấy với nữ nhân này rất đặc biệt, dường như dành sự ưu ái cho nàng nhiều hơn những nữ nhân khác. Bệ hạ..chắc lại thấy thích thú với nữ nhân này rồi.
Đến cuối đường hầm, nơi có một chút ánh sáng le lói, y dừng lại, tay gõ nhẹ vào cánh cửa trước mặt. Qua một hồi im lặng, bên ngoài một giọng nói trầm thấp vang lên, đầy sự uy quyền:
- Ra đi, Suigetsu.
Suigetsu khẽ mỉm cười, không hiểu sao lúc nào bệ hạ cũng phân biệt được giữa y và Jugo thế nhỉ? Không lẽ chỉ nhờ vào cách gõ của mỗi người thôi sao?
Thân mình y tựa lên cánh cửa, dùng lực đẩy nó ra ngoài. Một cỗ ánh sáng vàng đượm lập tức chiếu vào đường hầm tăm tối, rọi vào y cũng nữ nhân trên tay. Suigetsu khẽ nheo nheo mắt làm quen với ánh sáng, thông thả bước ra khỏi đường hầm, cánh cửa phía sau lập tức đóng lại, lộ ra bức bích họa vẽ huyền vũ - bức cuối cùng trong bốn bức họa vẽ bốn linh thú trấn giữ tứ phương: thanh long, bạch hổ, chu tước và huyền vũ.
Mật đạo mà Suigetsu vừa đi qua, không chỉ thông đến tẩm phòng này mà còn thông đến nhiều nơi khác trong hoàng cung. Tương truyền rằng mật đạo này là do các hoàng đế triều đại trước xây dựng dùng để thuận tiện đi lại hoặc sẽ là lối thoát nếu chẳng may có binh biến xảy ra. Mật đạo bao gồm rất nhiều các đường hầm liên kết với nhau như một mê cung và chỉ có hoàng đế mới nắm rõ địa đồ của mật đạo này, chẳng may nếu có ai lạc vào đây thì kể như chỉ có thể chờ chết. Đến nay, chỉ có bệ hạ, y và Jugo là những người biết đến cũng như nắm rõ mật đạo này.
Y đảo mắt nhìn quanh, tẩm phòng to lớn trước mặt bị bao phủ bởi ánh nến cháy sáng, dịu nhẹ nhưng cũng đủ để đọc sách, trong phòng bày biện đơn giản, đồ vật cũng không nhiều nhưng mỗi cái đều là những bảo vật trân quý, đáng giá ngàn vàng. Dưới sàn trải thảm nhung mềm mại, rèm cửa buông thỏng xuống bao phủ lấy tẩm phòng, khắp nơi đều có lò sưởi khiến tẩm phòng trở nên cực kì ấm áp, trái ngược hẳn với bên ngoài, làn khói mềm mại từ lưu hương tỏa ra, làm người ta cảm thấy thật thư thái, dễ chịu. Khắp tẩm phòng chỉ có một long sàng thật lớn, trên có rèm sa rũ xuống bao phủ xung quanh, một tràng kỉ dài cùng bàn gỗ đàn hương có đặt vài cuốn binh pháp, sách lược, còn có bàn trà nho nhỏ đặt ấm trà bằng ngọc thạch vẫn đang bốc khói nghi ngút, ngoài ra còn có một vài đồ trang trí và kệ để bảo vật.
Đây là tẩm cung của hoàng đế.
Mà cái người đang ngồi trên tràng kỉ kia, ánh mắt chăm chú nhìn y hay nói đúng hơn là người trên tay y, chính là Sasuke. Chàng tay cầm một cuốn binh pháp, khoát áo ngủ nhạt màu, dây buộc hơi lỏng khiến lòng ngực săn chắc lộ ra ngoài.
Đôi mắt mã não thâm trầm nhìn về phía Suigetsu rồi lại chuyển hướng sang Sakura, miếng vải đã thấm đẫm máu trên đùi nàng làm chàng chú ý. Bỗng chốc, ánh mắt chợt tối lại, chàng lên tiếng:
- Xảy ra chuyện gì?
Suigetsu dường như cũng rất hiểu ý chàng, trả lời rất cặn kẻ không sót chữ nào:
- Xe ngựa của quận chúa bị phục kích, nhưng bọn chúng nhắm vào nữ nhân này, dường như muốn thủ tiêu nàng ta ngay tức khắc... - Y ngừng lại rồi chợt bổ sung thêm - ...quận chúa vẫn an toàn, bòn người kia căn bản không phài là đối thù của quận chúa.
- Vậy có điều tra được bọn chúng là người của ai không?
- Theo thuộc hạ thấy thì đó là người của phủ tể tướng, nhưng Danzo không có lí do gì để giết một cung nữ cả...
Y bỏ lấp lửng câu nói, chắc rằng bệ hạ trong lòng cũng sẽ ngầm hiểu ngụ ý của mình.
Sasuke trầm ngâm giây lát, khóe miệng bất chợt nhếch lên. Trong ánh mắt lóe lên một tia ma mị.
Nàng ta..lại ra tay! Thú vị rồi đấy!
Nhưng lần này sẽ không dễ dàng như những lần trước nữa đâu!
Ánh mắt một lần nữa chạm đến khuôn mặt tái nhợt của Sakura, chàng hạ giọng:
- Đặt nàng xuống long sàng.
Suigetsu theo lệnh nhẹ nhàng đặt Sakura xuống long sàng, nhưng trong lòng không khỏi kinh ngạc.
- Lui ra đi. - Sasuke trầm giọng nói.
Suigetsu không nói thêm gì nữa, hướng Sasuke cúi đầu cung kính, mắt lại khẽ liếc nhìn Sakura, sau đó lui ra ngoài, từ cửa sổ nhảy vọt ra, biến mất....
Để nàng ta ở lại tẩm cung của ngài là có ý gì? Chẳng lẽ...
Từng bước, từng bước, Sasuke đến gần Sakura, nhẹ ngồi xuống bên cạnh nàng.
Chàng nhìn mái tóc ẩm ướt đã bếch lại vì mưa, khuôn mặt vốn trắng hồng giờ nhợt nhạt như tờ giấy trắng, trong lòng không khỏi trào lên cảm giác thương tiếc. Những ngón tay thô ráp khẽ chạm vào đôi má lán mịn nhưng lạnh lẽo của nàng, ánh mắt tràn đầy sủng nịch cùng ưu thương.
- Sakura...ta nên làm gì với nàng bây giờ?
Bàn tay tiếp tục trườn xuống, lướt qua đôi môi cũng đã lạnh lẽo không kém cùng quần áo thô ẩm ướt của nàng, mày bất giác nhíu lại, ngón tay như những con rắn bò tới thắt lưng của nàng, khẽ khàng tuột nút thắt....
Ngoài kia, mưa vẫn rơi rả rít....
(Còn tiếp)
p/s ý, Sasuke định làm gì bn Sak thế nhở
3/4/2012, 3:59 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 100
Tổng số bài gửi : 56
Ngày tham gia : 03/03/2012
Status : Keep Holding On NVFC! Cause I know You'll Make IT Through!
Được Cảm Ơn : 2
Tiêu đề: Re: Định Mệnh (SasuSaku)
tem tem *** . hay quá tỷ ui. chap típ sẽ không kém phần bí hiểm đâu à nha (ở nhà đoán mới được )
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]