Mẹ ơi, sao cô bé bán diêm chết trong giá lạnh? Nàng tiên cá tan thành bọt biển vì tình yêu? Tại sao những ngôi sao chiếu sáng ngàn đời Tựa bao khát khao cháy hoài không nghỉ? Mẹ ơi…
Sâu trong cổ tích buồn ngày xưa, Mỗi linh hồn đều muôn thuở ước mơ: Hai chữ “yêu thương” không bao giờ tàn lụi. Cho đến tận bây giờ, vẫn mãi một ước mơ.
***
Hãy để tôi kể cho các bạn một câu chuyện cổ tích rất buồn về cậu bé bất hạnh phải sống thiếu tình cha tình mẹ, câu chuyện về một trong những thiên thần dễ thương nhất trên đời đã trót sa xuống địa ngục. Cách đây rất lâu, tại làng ninja Cát, một đứa bé sơ sinh phải chia lìa cha mẹ mình vì chiến tranh. Lớn lên trong tình thương của người bà, tất cả những gì cậu bé biết về cha mẹ chỉ là những tấm ảnh đặt ở đầu giường. Cậu luôn luôn cô đơn.
Dù bà có tốt đến đâu cũng không thể thay thế cho cha mẹ. Từng ngày, từng ngày, cậu bé lớn lên, đôi mắt nâu trầm lặng nhìn đăm đắm vào bức ảnh cũ. Người bà lặng lẽ nhìn vào qua cánh cửa he hé, lòng nặng trĩu xót xa. Bà không thể nào nói rằng cha mẹ cậu đã hi sinh từ lâu trong trận chiến giữa làng Cát và làng Lá.
Một mái tóc nâu đỏ, một khuôn mặt đáng yêu hiếm thấy và đôi mắt nâu buồn vời vợi – ấn tượng của tôi về cậu bé là vậy. Đối với tôi, cậu là một thiên thần bé bỏng.
Khi đi cùng với bà ra phố, cậu tình cờ thấy thằng bé trạc tuổi mình bị ngã, được cha mẹ ôm ấp dỗ dành. Chứng kiến cảnh hạnh phúc đó, đáy mắt nâu ngây thơ dường như thẫm lại, u buồn thêm. Cậu bé cứ đăm đăm dõi theo gia đình nọ, trái tim dâng lên khao khát được yêu thương. Người bà thương cháu, không thể làm gì ngoài việc an ủi. nhưng khi bà vừa mở lời…
- Sasori.
- Bà Chiyo, khi nào về nhà hãy mua cho cháu ít kẹo nhé? Đáng lẽ cậu đã khóc, tuy nhiên cậu vẫn cố quay lại và mỉm cười. Cậu mạnh mẽ quá, Sasori! Dù ẩn sau vẻ mạnh mẽ là tâm hồn đang rỉ máu. Một thiên thần buồn bã. Một thiên thần đơn độc. Ước gì tôi có thể giúp gì cho cậu bé.
Qua khung của sổ nhỏ hướng ra thành phố đầy cát và gió, Sasori ngóng về phía xa, mãi mãi đợi chờ trong vô vọng.
…………
Sasori ngồi trên giường xem tấm ảnh cũ chụp gia đình mình nhiều năm trước, bỗng một con rối nhỏ bước vào phòng cậu, hệt như trong cổ tích thần kì. Sasori cười tươi thích thú.
- Cháu có muốn học thuật điều khiển rối không? – bà Chiyo hỏi.
- Wa! Bà sẽ dạy cháu thật chứ?
***
Bằng đôi tay nhỏ nhắn, Sasori đã tạo ra hai con rối giống hệt cha và mẹ. Cậu bé dùng thuật điều khiển rối cho chúng ôm lấy mình. Nét mặt cậu rạng ngời hạnh phúc, gò má ửng hồng. A, cảm giác được cha mẹ ôm vào lòng có lẽ là đây!
Bỗng… sợi dây điều khiển rối trên các đầu ngón tay đứt phựt một tiếng đanh lạnh. Đôi mắt nâu mở to thảng thốt. Hai con rối đổ gục xuống sàn nhà.
Cậu bé tóc đỏ đứng lặng nhìn. Phải rồi, đó đâu phải cha mẹ cậu, chỉ là những con rối gỗ mà thôi! Không có hơi ấm, không tình thương, không sự sống, chỉ là gỗ đá. Vậy mà cậu cứ mơ tưởng. Khuôn mặt cậu bé vô cảm. Ánh mắt vẫn buồn xa xăm, nhưng sao lần này lạnh lẽo quá vậy Sasori??
Thiên thần nhỏ gãy cánh.
Hơn hai mươi năm sau, bi kịch xảy ra.
***
Cậu bé đáng yêu ngày nào giờ đã thành một tội phạm cấp S, thành viên trong tổ chức Akatsuki. Trải qua bấy nhiêu năm, cậu chẳng hề già đi dù chỉ một chút, bởi Sasori đã tự biến mình thành rối gỗ.
Hai bà cháu đối đầu, giết lẫn nhau. Cuối cùng, bà Chiyo đã thắng và Sasori bị đâm vào tử huyệt duy nhất trên người, máu đỏ bắn ra. Kẻ đã đâm anh không ai khác ngoài hai con rối cha, mẹ hồi nhỏ anh đã từng làm ra.
“Bà già ấy cũng giống như những người ta đã từng giết thôi, ta sẽ chẳng cảm thấy đau đớn gì đâu…” – Sasori lạnh lùng nói trong khi vệt máu chảy ra từ khóe miệng.
BỐP
Cô gái ninja làng Lá có màu tóc hồng tươi như chính tên cô: Haruno Sakura, đã đấm vào mặt anh một cú rất mạnh. “Ngươi coi sinh mạng là gì? Gia đình là gì??” Vô ích thôi, Sasori chẳng hề biết đau, bởi vì anh là gỗ đá. Không đau, không có trái tim, không có tình yêu. “Đấm ta chỉ đau tay thôi… Đúng là phụ nữ, thích làm những chuyện vô ích!”
Sinh mạng? Với ta nó chẳng là gì hết, đã là thành viên của Akatsuki, mùi máu tanh đã trở nên quá quen thuộc. Hơn nữa, ta đâu đã còn là “con người” toàn vẹn, chỉ còn một nửa con người thôi.
Gia đình? Ta làm gì có thứ đó! Thứ đầu tiên và cũng là duy nhất ta cảm nhận được chỉ là sự lạnh lẽo vô hồn từ những con rối gỗ.
Sasori gục xuống đất bên hai con rối cha và mẹ, trút hơi thở cuối cùng.
Cổ tích buồn khép lại. Niềm day dứt mãi không thôi. ***
Tôi tự hỏi, khi biến thành rối gỗ cảm giác sẽ ra sao?? Sasori bảo rằng anh không hề biết đau đớn. Không già đi, không chịu bất kì nỗi đau nào về thể xác, nhưng cũng sẽ không thể cảm nhận được hơi ấm khi được ôm vào lòng, không cảm nhận được sự mềm mại của làn da hay nhịp đập trái tim. Điều đó có thực sự tốt không?
Tôi tin Sasori vẫn còn tình cảm, mặc dù trái tim anh không còn như xưa. Anh đã nhường cho bà mình thắng cuộc, chấp nhận chết.
……….
Có một giấc mơ tôi luôn ấp ủ, dẫu biết nó chẳng thành sự thật bao giờ, đó là được lại gần và ôm cậu bé tóc đỏ ấy bằng tất cả tình thương. Tôi sẽ ôm cậu bé thật lâu, thật lâu, cho đến khi tôi kiệt sức.
“Xin lỗi, xin lỗi em!! Đều là do những kẻ đã gây ra chiến tranh…”
Đối với tôi, Sasori mãi mãi là một thiên thần nhỏ. Thiên thần dù mất đi đôi cánh nhưng không thể chết, ác quỷ không bao giờ giết được thiên thần!!! **hết**
Mỗi nhân vật trong Naruto đều có một niềm đau sâu kín được Kishimoto khéo léo đan xen thành một câu truyện xuyên suốt cả chặng đường.. Cười rồi lại khóc, suy nghĩ về một vài câu nói của ai đó... ........ Sasori quả thật rất đáng thương! Thank bạn một cái nhé, thích phần mở đầu với những câu thơ của bạn. ^.^
Dù thế nào thì Sa cũng là 1 đứa bé đáng thương (đây là Sasori chứ không phải là Sa 4rum đâu nhá). Có lẽ ng` ta nói đúng. Cho dù có là thiên thần thì khi rơi xuống địa ngục cũng thế cả thôi. Mà khuôn mặt của Sa đâu có vô cảm. Chỉ là đôi mắt nó có cái j` đó buồn buồn thôi. Đâu có vô cảm
trời ơi, bạn viết hay wa', xúc động quá , suýt thì khóc òy. thanks bạn nhá. Mà công nhận là truyện hay , chỉ có mỗi một tẹo về Sasori thôi mà bao nhiêu ý nghĩa trong đấy. Trước khi chết Sasori cũng phần nào bớt vô cảm rồi mà, nhường cho bà sống còn mình chết.
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]
16/2/2010, 9:34 pm by Xích Sa_Sasori