:: Quên mật khẩu ::


 Diễn đàn NVFC
 Naruto Vietnamese Fan Club :: CHUYÊN MỤC NARUTO :: Fanfic Naruto


Hồ ly [SasuNaru]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
30/1/2013, 4:01 pm
 Hồ ly [SasuNaru] Bgavat14
 Hồ ly [SasuNaru] Bgavat19 Hồ ly [SasuNaru] Bgavat21 Hồ ly [SasuNaru] Bgavat22
 Hồ ly [SasuNaru] Bgavat11NhacPhi Hồ ly [SasuNaru] Bgavat13
 Hồ ly [SasuNaru] Bgavat15 Hồ ly [SasuNaru] Bgavat17 Hồ ly [SasuNaru] Bgavat18
.: NVFCer :.NhacPhi 
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 31
Tổng số bài gửi : 9
Ngày tham gia : 14/01/2013
Được Cảm Ơn : 3

 Hồ ly [SasuNaru] Vide10

Bài gửiTiêu đề: Hồ ly [SasuNaru]

Nguồn: VnSharing.net Link gốc (http://vnsharing.net/forum/showthread.php?t=71079)

Đã được tác giả Rurouni cho phép post. Bằng chứng: đây (http://vnsharing.net/forum/member.php?u=199027) và đây (http://vnsharing.net/forum/member.php?u=228040)




Hồ ly


Author : Rurouni
Series : Naruto
Genres : SA, AU, OOC, romance.
Rating : G
Summary : Tất cả bắt đầu từ một câu chuyện…

~*~

1. Prologue

Những ngôi làng ven núi thường có cuộc sống rất tĩnh mịch, nhất là về ban đêm, dân làng không có ai bước chân ra khỏi nhà khi chuông điểm sáu tiếng. Khi mặt trời khuất hẳn về sau núi, gió bắt đầu thổi về ào ạt dữ dội, tiếng cành cây khô kêu răng rắc, tiếng lá đưa xào xạc và tiếng hú của bầy sói hoang khiến cho ngôi làng chìm trong một bầu không khí ngột ngạt sợ hãi. Người ta nói rằng, ai đi ra khỏi nhà vào lúc ấy sẽ trở thành mồi ngon cho cửu vĩ hồ ly, một con cáo thành tinh đã tu luyện 999 năm.

Dân làng Konoha bắt đầu truyền miệng cho nhau nghe câu chuyện này từ 3 năm về trước, khi có 5 thanh niên trẻ đi săn sói dữ vào ban đêm và mất tích. Ban đầu, họ đổ cho bầy sói hoang, nên ngay sáng hôm sau, toàn bộ thanh niên khỏe mạnh của làng cũng vào núi để tìm người và để tiêu diệt bầy sói. Họ kinh hoảng khi phát hiện ra xác của cả những người mất tích lẫn những con sói, những cái xác chỉ mới qua một đêm đã thối rữa, nhưng khủng khiếp hơn, toàn bộ tim và nội tạng đểu bị moi mất, để trơ ra đó những thi thể chỉ còn trơ lại khung xương giập nát.

Tin đồn lan nhanh chóng, từ đó đến nay, không còn khách vãng lai nào dám đi ngang qua làng nữa. Họ dồn dấy lên rằng, con hồ ly chín đuôi đã trốn về núi này, giết người ăn tim để tu thành người. Thường thì cửu vĩ hồ chỉ có thể biến thành người vào ban đêm để dụ dỗ những ai chẳng may lạc đường trong núi và ăn thịt họ. Muốn duy trì hình dáng con người cả ban ngày thì nó cần ăn tim của đủ 999 người. Vậy nên, suốt 3 năm qua, dân làng Konoha sống trong câm lặng sợ hãi, cứ đến tối là nhà nhà đóng cửa, yểm bùa trừ tà bên ngoài. Dãy núi trở thành nỗi kinh hoàng cho tất cả.

~*~


Không ai biết lí do vì sao con hồ ly ấy muốn tu thành người…





Chapter 1


Đêm ấy không trăng sao, một đêm mùa đông với cái rét tái tê luồn vào từng mạch máu, một bóng người màu đen lảo đảo bước lại gần một ngôi nhà cổ trên vách núi heo hút. Căn nhà bề ngoài âm u đáng sợ nhưng vẫn sáng ánh đèn. Tự kiềm chế cơn rét run rẩy của mình, cậu thanh niên tóc đen gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ nâu xỉn.

“Ai đó?” – một giọng khá thanh cất tiếng hỏi, khó đoán được nam hay nữ.

‘Nếu là nữ thì còn có thể là hồ ly, còn nếu là nam thì…’. Cậu tặc lưỡi nghĩ thầm về câu chuyện được đồn đại trong làng, rồi nghĩ tiếp về cái bụng đói và cái sự rét run của mình.

“Tôi đi lạc trong núi, qua đây xin tá túc một đêm, nếu không phiền thì…” – chưa dứt câu, cánh cửa đã bật mở ra trước mắt. Cậu thanh niên há hốc miệng kinh ngạc trước người vừa xuất hiện ở ngưỡng cửa, bao tử thót lên một cái. Con trai. Vậy là mối nguy về con cửu vĩ hồ ăn tim người đã được dẹp bỏ. Nhưng ngay sau đó, khuôn hàm cậu lại được rớt ra một lần nữa, tuy là con trai, nhưng người đó đẹp mĩ miều như được đúc nên từ ngọc lục bảo. Bộ kimono màu trắng viền đỏ như tôn thêmnét thanh tao của cậu con trai đó, bên cạnh mái tóc màu vàng lạ kì và đôi mắt xanh thẳm.

Người đó cất tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu :

“Bên ngoài tuyết đang sắp rơi, mời anh vào nhà cho ấm…”

“Ah…vâng…”

Căn phòng ngoài được bố trí khá đơn giản, chỉ có một bếp lửa nhỏ giữa nhà và một chiếc bàn nằm ở một góc, xiêu vẹo. Bên bếp lửa, một nồi cháo thơm phức đang sung sục sôi, kích thích cho cái bao tử khốn khổ của con người lạc đường đêm bão tuyết réo lên đầy khổ sở.

Cậu thiếu niên tóc vàng khẽ cười :

“Anh đến kể như đúng lúc. Dùng bữa tối cùng với tôi nhé…”

“À...ừm, nếu…nếu cậu không phiền…” – mặt cậu thanh niên tóc đen hơi ửng đỏ khi nhìn thằng vào cái cười ấm áp như nắng xuân đó, cậu vội vàng cúi xuống lấp liếm sự ngượng nghịu của mình.

“Đương nhiên là không rồi…” – mái tóc vàng ấy vẫn tiếp tục mỉm cười và ngồi xuống cạnh cậu – “và nếu được, xin anh cho biết quý danh. Tại sao anh lại lạc ở nơi đây vào thời tiết thế này?”

“Uhm…tôi tên là Sasuke. Uchiha Sasuke. Cách đây 2 ngày, tôi vào núi tìm lá thuốc cho anh trai, vì mải đi theo đàn sói hoang những mong mang được thức ăn dự trữ về nhà nên đã bị lạc. Sau một đêm mất ngủ gần hang sói, sáng nay tôi quyết định đi tìm đường về, nhưng không ngờ còn bị lạc sâu hơn, nên…”

“Hm…anh cũng khá gan dạ nhỉ, dám gõ cửa một ngôi nhà cổ trên vách núi. Anh không sợ con cáo thành tinh đó sao?”

Sasuke phì cười.

“Với cái bụng đói 2 ngày liền và một đêm bão tuyết, đằng nào tôi cũng chết thôi. Hơn nữa, nếu chết vì cửu vĩ hồ thì chẳng phải sẽ được sung sướng một đêm sao? Vì nghe nói con cáo đó thường biến thành một mĩ nữ để dụ dỗ các thanh niên…”

Câu nói khiến cậu thiếu niên tóc vàng bật cười khanh khách.

“Vậy anh không sợ tôi là do con cáo ấy biến thành à?”

“Không thể.” – Sasuke tròn mắt – “…cậu là con trai mà. Hơn nữa…, trông cậu đâu có giống. Nếu cậu là nó, thì có lẽ tôi đã chết mất rồi…”

“Ồ…”

“Mà tôi vẫn chưa được biết tên cậu…”

“Cứ gọi tôi là Naruto.”

“Uhm, Naruto. Và bây giờ thì tôi nghĩ, nếu được chết trong tay cậu đêm nay, có lẽ cũng không uổng…” – khóe miệng Sasuke bất chợt kéo dãn thành một cái nhếch mép gian xảo.

Đôi mắt màu xanh biển mở lớn hết cỡ thành hai hình tròn hoàn mĩ trước khi cậu con trai tóc vàng, Naruto phá ra cười đến bể cổ họng.

“Ôi…ôi…tôi không…ngờ đâu đấy… Thật là…, thôi được, …được rồi, anh ăn cháo đi cho nóng, tôi sẽ đi trải đệm cho anh…”

Vừa cố dứt mình khỏi cơn cười, Naruto vừa cố gắng đứng lên và đi sang căn phòng bên cạnh. Còn lại một mình với nồi cháo nóng, Sasuke vừa cười thầm vừa tự tán dương cái quyết định sáng suốt của mình khi đi lạc đến đây.

Hóa ra, lạc đường cũng là một điều không tệ chút nào.








Chapter 2

Part 1



Theo đúng lý thuyết thì cửu vĩ hồ sẽ biến thành một mĩ nữ để “dụ dỗ con nhà người ta”. À, ừm, theo đúng lý thuyết thì ta cứ tạm coi như điều này là đúng. Thứ nhất, thử nghĩ mà xem, vào ban đêm chỉ có thanh niên trai tráng dám *đi lạc* ra ngoài đường, tệ hơn là trong một dãy núi được đồn là có cáo thành tinh ăn tim người. Thứ hai, bọn thanh niên ngu ngốc đó sẽ làm gì nếu chúng nhìn thấy một ngôi nhà ấm áp, một nồi cháo thơm phức và một mĩ nhân kiều diễm? Chúng sẽ sập bẫy. Sasuke cam đoan điều này luôn đúng. Bởi vì mệnh đề trên đã được cậu đem chính bản thân mình ra để chứng minh, và dù nó có được thay đổi “mĩ nữ” bằng “mĩ nam”, thì nó cũng vẫn đúng.

Và cuối cùng, tất cả mớ lí luận dài dòng kia chỉ để Sasuke của chúng ta tự an ủi mình rằng, đêm nay cậu ngủ lại đây, và sáng mai cậu hoàn toàn có thể thức dậy, lành lặn và nguyên vẹn với quả tim của mình. Đó cũng là lí do để cậu ru ngủ mình trong căn phòng ngủ duy-nhất của căn nhà cổ. Naruto, sau một hồi nhường qua nhường lại, đã ngủ ở căn phòng-chúng-ta-tạm-coi-là-phòng-khách ở bên ngoài.

Tiếng gió rít bên ngoài đã lặng dần, cậu đoán rằng tuyết đã thôi rơi, vì bên ngoài trời sáng hơn hẳn ban nãy, mặc dù vầng trăng vẫn nhất quyết đi di cư tuốt luốt về nơi nào đó cam đoan là ấm áp hơn nơi này. Khẽ kéo tấm chăn lên ngang ngực, cậu nằm im lặng lắng nghe. Nếu bên phòng bên kia có chút động tĩnh gì, dù chỉ một chút ngọ nguậy thì chắc chắn cậu sẽ nhận ra, tai cậu thính lắm mà. Hơn nữa…sát vách như thế này thì…

Nghĩ đến đó, cậu bất chợt đỏ mặt không hiểu lí do. Tiếng thở đều đều nhè nhẹ phía phòng bên báo hiệu rằng Naruto có lẽ đã chìm vào giấc ngủ từ lâu rồi. Sasuke trở mình, tự nguyền rủa mình đã không hỏi rõ lí do. Vì sao Naruto sống ở đây chỉ một mình? Cậu ta là ai? Từ đâu tới? Bằng một sự kiềm chế đáng khâm phục, Sasuke ngăn mình không tự phun trào ra một tràng rủa xả nào đó.

Những dòng suy nghĩ tràn ngập hình ảnh một mái tóc vàng chảy dọc qua đầu cậu, và dần dần dỗ cậu vào giấc ngủ lúc nào không biết.

~*~

Vào sáng hôm sau, khi Sasuke tỉnh dậy thì đã không còn thấy Naruto đâu nữa. Căn phòng nơi cậu ta nằm thì lạnh toát và đó đây trên sàn nhà vương vãi những giọt máu đỏ tươi.

Một cơn rùng mình kinh sợ chạy khắp toàn thân Sasuke, trong phút chốc, toàn bộ suy nghĩ của cậu đứt đoạn và máu thì như đông cứng lại, đóng đinh cậu xuống sàn nhà. Sasuke có lẽ vẫn sẽ đứng chết trân như thế nếu không vì tiếng động sột soạt bên ngoài vườn. Vét hết sự can đảm mà mình có, cậu cất bước đi về phía có tiếng động đó, nơi phát ra cả tiếng rên rỉ đau đớn.

Sự sợ hãi đã chuyển phắt sang kinh ngạc và lo lắng sau chỉ một tích tắc khi cậu nhìn ra người đang ngồi đó.

“Naruto?” – cậu vội vàng chạy lại bên mái tóc vàng – “…sao lại…cậu làm sao vậy? Sao chân lại chảy máu thê thảm thế này?”

Sasuke nhẹ nhàng nâng bên chân phải của Naruto lên, trông nó như bị đá cứa nát tét ra vậy, máu chảy ra không ngừng từ lớp vải mỏng được Naruto vụng về quẩn quanh vết thương.

Cậu vội vàng xé toạc vạt áo của mình để băng chặt lại vết thương, trong khi Naruto ngước lên nhìn cậu, cái cười nhẹ thoảng qua môi. Cậu nhóc chìa ra trước mặt cậu một nắm lá.

“Đây là lá thuốc. Nó có thể trị được bách bệnh. Anh hãy đem về cho anh trai mình.”

Cậu trai tóc đen trợn tròn mắt nhìn nằm lá trên cánh tay run rẩy của Naruto.

“Tại sao…cậu…”

“Chẳng phải anh vào núi để hái thuốc sao? Đêm hôm qua, khi anh đang ngủ, tôi đã ra ngoài để hái cho anh đó. Loại cây này chỉ nở hoa vào ban đêm, và lá non của nó sau khi hứng sương đêm sẽ có công hiệu tốt lắm đó.”

Lòng cảm kích và hối hận trào dâng trong Sasuke. Cậu tự oán trách mình đã nghi ngờ Naruto vô lý và ngốc nghếch. Sasuke đưa tay đón lấy nắm lá…, rồi bất chợt quẳng sang một bên và vòng tay ghì chặt Naruto vào lòng. Sự kinh ngạc đong đầy trong đôi mắt Naruto khi tiếng nói trầm ấm thoảng nhẹ bên tai.

“Cậu ngốc quá, dobe, đồ đại ngốc…”





Part 2

Sau một ngày trời loanh quanh ở vách núi hiểm ác phủ đầy băng tuyết, đôi chân bất lực của Sasuke đưa cậu trở lại nơi cậu xuất phát.

“Xin lỗi, Naruto…” – cậu thở ra đầy chán nản – “có lẽ đêm nay tôi lại phải ở đây thôi. Dãy núi này cứ như bị yểm bùa vậy. Đường nào cũng giống đường nào…”

Naruto im lặng nghe Sasuke than thở và nguyền rủa hàng tràng đầy màu sắc rồi cười nhẹ.

“Anh cứ ở đây, và anh có thể quay lại đây bất cứ lúc nào, không sao đâu…”

Nụ cười đó khiến cái lạnh buốt và mệt nhọc của cậu trai tóc đen bỗng chốc tan biến cả. Cậu mỉm cười với Naruto.

“Mà…dẫu sao thì tôi cũng không thể yên tâm để cậu ở lại một mình với vết thương, nhất là khi tôi là kẻ gián tiếp gây ra nó…”

Đôi gò má bầu bĩnh dưới ánh nhìn xanh thẳm kia bất chợt ửng hồng. Và cứ thế, họ ăn bữa tối trong sự im lặng khá ngượng ngùng.


~*~


“Ngủ lại đây nhé.” – Sasuke kéo vạt áo Naruto khi cậu nhóc tóc vàng chuẩn bị đứng lên ra khỏi phòng.

“Sao…sao cơ..?”

“Tôi…nghĩ là…đêm nay rất lạnh. Và…và nếu chúng ta ngủ cùng thì,..có lẽ sẽ ấm hơn. Mà, cũng đâu có sao, hén? Tôi và cậu cùng là con trai cơ mà. Sẽ không có chuyện gì đâu…haha…”

Sasuke liên tục đưa ra những lời giải thích gần giống với cách bao che tội lỗi nhất trên đời. Cứ như thể một thằng con trai hết sức kiềm chế đang dụ dỗ con gái nhà lành cùng qua đêm với mình, và khăng khăng bảo đảm rằng sẽ không làm bất cứ điều gì phá hoại trinh tiết của cô ta vậy.

Sau một hồi căng mắt nhìn biểu hiện của người đối diện-vừa-đưa-ra-lời-đề-nghị-có-vẻ-là-thiếu-tế-nhị kia, cậu nhóc tóc vàng phì cười.

“Ừ, được thôi. Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Mà, anh cũng không cần giải thích bằng một tràng dài thế đâu. Cứ như thể anh đang dụ dỗ một trinh nữ nào đó vậy…” – cậu ngoái lại nói trước khi bước sang phòng bên để lấy chăn nệm, và câu nói này gây ra một hiệu ứng “tô-đỏ” rất đậm nét trên khuôn mặt kẻ vừa kịp định hình tình thế vừa rồi.

Sasuke mỉm cười đầy trìu mến khi nhìn Naruto lúi húi trải chiếc đệm ngay sát chỗ mình nằm.

“Vậy đấy, ấm hơn khi ngủ một mình, phải không?”

“Uhm…” – Naruto cười đáp lại. Và ruột gan cậu trai tóc đen lộn tùng phèo theo nhịp đập loạn xạ của trái tim.

“Ngủ ngon, Naruto…” – cậu đưa tay luồn nhẹ qua những lọn tóc vàng.

“Ngủ ngon.”

Rồi hơi thở đều đều hòa nhịp trong đêm thanh lặng. Sasuke không hề biết rằng, cậu đã ôm lấy thân hình mảnh dẻ đó rất chặt.


Khi cái lạnh ùa vào, một lẽ tự nhiên, con người ta sẽ đi tìm hơi ấm









Chapter 3

Part 1





‘Ôi…cuối cùng thì cậu hai nhà Uchiha sẽ phải vùi xác nơi này sao…?’

‘Cha ơi…mẹ ơi…con có lỗi…’

‘Anh hai ơi…mùa đông năm nay anh lại phải chịu đau đớn rồi…’

‘Mình không cam tâm…mình còn chưa lấy vợ kia mà…chết thế này thì…’

‘Sao không ai đi tìm kiếm mình? Sao chẳng có lấy một ai…sao mà…’

Nằm vất vưởng ở một bụi cây sau 3 ngày đói rét vùi thân ở núi tuyết trắng mênh mông, Sasuke vẫn thầm than thân trách phận, oán hận cuộc đời cho đến khi từ đằng xa, một ánh đèn leo lét đang tiến lại gần…

‘Gì thế? Lửa? Ma trơi à?...’

‘Ông trời ơi…ông cũng thật biết cách trêu đùa Uchiha này đấy. Đã cho ta chết ở nơi hoang vắng lạnh lẽo này, mà đến hồn ta ông cũng định hiến cho lũ ma trơi nữa….’

‘Thôi…dù sao thì đằng nào mà chả chết…’



Nhưng dường như không thể cậu hai có cơ hội rủa xả mình thêm nữa, ông trời đã chừa cho cậu một con đường sống. Ánh lửa ấy tiến lại gần, gần nữa, cho đến khi soi thẳng vào mặt cậu.



“Sa…Sasuke…??? Là anh sao?”

“..cái giọng này…” – Sasuke rên khe khẽ.

“Là tôi. Là tôi, Naruto đây, anh không nhận ra sao?” – cậu thiếu niên hốt hoảng đặt cây đèn và ngồi thụp xuống khẽ nâng đầu Sasuke lên – “Sao lại ra đến nông nỗi này? Đã 5 ngày rồi, tôi cứ tưởng anh đã tìm đường về đến nhà rồi chứ?...”

“Tôi chết mất…” – Sasuke thều thào, chẳng còn đủ sức để trả lời đám câu hỏi rối rít của Naruto nữa.

“Tôi sẽ không để anh chết đâu.”

Nói rồi, cậu đỡ Sasuke đứng dậy, cõng trên vai và tìm đường về nhà mình. Cơn bão tuyết quái ác không hiểu sao cũng ngừng bặt, y như vừa được phù phép, mặc dù trước đó nó điên cuồng gào thét mặc xác lời oán than lẫn sỉ vả của Sasuke.


~*~


Khi Sasuke mở mắt ra thì trời đã tờ mờ sáng. Cậu lơ mơ cảm thấy một cơn đau nhức và nhói buốt từ đằng lưng, đồng thời với cơn đói run rẩy xộc lên từ dạ dày, tấn công vào hệ thần kinh khiến cậu hết luôn khả năng suy nghĩ. Sasuke quờ quạng bò dậy, mơ màng tự hỏi nếu đây là thiên đàng hay địa ngục, thì liệu nó có cái gì để ăn hay không.

Tay cậu chạm vào những sợi tơ mảnh khiến nó giật bắn, vội vàng rụt lại. Nheo mắt trong cảnh tranh sáng tranh tối, cậu cố nhìn cho rõ, đến khi định hình được vật ấy thì mới vội vàng kêu lên.

“N..Naruto?”

“Hm?...” – cậu nhóc tóc vàng khẽ rên lên, giọng ú ớ ngái ngủ - “Anh tỉnh rồi sao? May quá..”

“Tôi vẫn còn sống sao?” – Sasuke nghi hoặc tự hỏi.

“Đêm qua tôi đã tìm thấy anh ở cách đây 4 dặm và đưa anh về. Chuyện gì đã xảy ra thế?”

“Tôi đã nói với cậu mà, dãy núi này bị ếm rồi. Tôi đã đi tìm suốt 2 ngày trời vẫn không thấy đường ra. Ba ngày còn lại thì để dành cho việc trốn khỏi bầy sói dữ và tìm thức ăn. Đến đêm hôm qua thì…”

Sasuke nói một hơi rồi kiệt sức, nằm lăn ra giường thở dốc.

“Chắc anh đói lắm rồi?” – Naruto hỏi rồi vội vàng đứng dậy – “Tôi sẽ đi lấy cho anh chút bánh.”

Nằm nhìn theo mái tóc vàng và dáng người mảnh khảnh, lòng Sasuke trào dâng một niềm cảm kích mãnh liệt.

“Nếu không có cậu, tôi có lẽ đã chết mất 2 lần rồi…” – cậu mỉm cười khi nhận những chiếc bánh nướng nóng hổi từ tay Naruto – “Cảm ơn cậu.”

“Không…” – trong một thoáng, gương mặt Naruto sáng bừng lên một niềm vui khó tả - “..không có gì đâu. Đó cũng là việc tôi nên làm mà…”

“…”

“Từ mai, anh cứ ở lại đây, cho đến mùa xuân thì về cũng được. Chứ với những cơn bão tuyết điên cuồng thế này thì…”

Sasuke buông tiếng thở dài.

“Tôi chỉ lo ở nhà, có khi mọi người đã làm đám tang cho tôi rồi cũng nên. Còn anh hai tôi nữa. Bệnh ngày càng trở nặng, chỉ sợ…”

“Anh ấy bị làm sao?”

“Mắt. Sắp không nhìn được nữa rồi…”

Căn phòng lại chìm trong những tiếng thở dài.

Bên ngoài trời đã hửng sáng. Dù mặt trời vẫn không cách nào len qua những đám mây dày.

Mùa đông năm nay thật dài…






Part 2


Sáng hôm ấy nắng lên. Một kì tích trong những kì tích. Đêm qua tuyết rơi đến tưởng như định vùi cả ngọn núi, mà sớm nay đã thấy hửng đằng đông những tia nắng đầu. Cậu trai tóc đen khẽ cười và ngâm nga huýt sáo một giai điệu tự chế, trước khi bước vào khoảnh sân nhỏ của ngôi nhà cũ kĩ quen thuộc.

“Oi, Naruto. Ra coi tôi có quà gì cho cậu này.” – Sasuke vui mừng thông báo.

“Sớm vậy?”

Từ trong nhà, thiếu niên vận một bộ kimono đỏ với điểm xuyết những ánh vàng tuyệt đẹp bước ra.

“Awww…thỏ…thỏ à? Dễ thương quá! Anh kiếm chúng ở đâu hay vậy?”

“Tôi tình cờ thấy lũ nhóc này đi lạc. Lạc một đôi cơ đấy. Hay là chúng thấy nắng lên mà hí hửng trốn ra ngoài tình tự nhỉ?”

Naruto khúc khích cười, cúi xuống ôm hai con thỏ vào lòng.

“Dễ thương quá. Chúng mày đã lạc sao?”

Cái cảnh vừa đập vào mắt Sasuke khiến cậu suýt chút nữa muốn văng tim khỏi lồng ngực. Đẹp như tiên giới. Thực vậy, nếu nàng Kaguya có thật đi nữa, thì chắc cô ta cũng phải lao bổ từ cung trăng xuống đây mà chết vì ghen tỵ trước khuôn trăng mĩ miều của thiếu niên tóc vàng ấy. Những sợi tơ mảnh óng ánh vàng của mặt trời lỡ bỏ quên đọng lại trên vệt sáng xanh thẳm của bầu trời trong vắt không một gợn mây, hài hòa với nhau trên nền trắng tinh khôi của tuyết. Naruto quả là một sự kết hợp hoàn mĩ của tạo hóa. Cứ như thể, từ “đẹp” sinh ra vốn chỉ để dành riêng cho cậu ta vậy.

“Na…ruto…” – cậu lắp bắp gọi.

“Hm? Gì vậy?” – Naruto quay đầu lại, nụ cười vẫn đọng trên môi.

‘Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ giết chết tôi đấy…’

Sasuke quay ngoắt đầu đi để che giấu gương mặt đang bị mặt trời nung đỏ lên của mình.

‘Chết tiệt’. Cậu rủa thầm. ‘Sao mặt trời lại lên đúng vào ngày hôm nay chứ???’ [Hn…tôi thì không nghĩ là do mặt trời đâu, Sasuke à…kufufufu…]

“Sasuke? Sasuke…? Err…”

Bắt đầu hơi lo lắng vì biểu hiện lạ thường đó, cậu nhóc buông rơi hai con thỏ và tiến lại gần kẻ đang vận hết 12 thành công lực để trấn áp nhịp tim và điều hòa khí huyết kia.

“Anh sao vậy??”

“Aaaaaaaaaaaaa…..” – Sasuke hét toáng lên và bắn xa tới 3 thước.

“Ehhh?? Gì vậy?” – Naruto hốt hoảng hỏi – “Có gì…đáng sợ tới mức đó sao…?”

“Kh-không…không, chỉ,…chỉ là….cậu…ở gần quá…” – cậu trai tóc đen lúng búng trong miệng và tự rủa mình tơi bời.

Cậu nhóc tóc vàng phì cười.

“Gì chứ? Ở gần quá thì làm sao? Hàng đêm chúng ta vẫn ngủ với nhau đó thôi…”







Tai họa!!!

Vâng, vâng. Phải nói thực sự là dân gian nói không có sai bao giờ. Đúng là “tai họa từ miệng mà ra”. Dám cam đoan rằng, kể cả cháy nhà cháy đồi cũng không thể khiến cho Sasuke của chúng ta đến mức đó. Mấy tiếng “ngủ với nhau hàng đêm” vừa được cất ra, cậu đã bất thình lình lãnh trọn một cú dộng đánh “boong” vào đầu, và ngất xỉu lúc nào không biết vì đám máu chảy lênh láng không kiểm soát được từ mũi. Đây có thể là một căn bệnh lạ mà y học đã bó tay? Nhưng có lẽ với riêng trường hợp của Sasuke thì có thể nói là đã “vô phương cứu chữa”. Mà làm sao chúng ta có thể cứu được, khi mà đêm nào cậu ta cũng phải tiếp xúc với nguyên nhân gây bệnh cho mình chứ? *cười*


Khốn khổ thay cho cậu trai tóc đen hiền lành ấy, là cái “nguyên nhân gây bệnh chết người” của cậu vẫn cứ hồn nhiên không hiểu gì, vẫn cứ một mực ngây thơ thiện lương trong sáng như ánh trăng rằm. Và cái nguyên nhân ấy vẫn đang hoảng cả vía mà chạy lại đỡ cậu lên sau một hồi há hốc kinh ngạc. Dám chắc rằng, Sasuke sẽ còn phải ngất lên ngất xuống vài tập nữa nếu vẫn được cậu bé xinh đẹp kia ôm chặt trong vòng tay mà lay lắc dữ dội như vậy…Khác nào tra tấn chứ?

Một sự tra tấn ngọt ngào…





sasuke_kun
18-07-2009, 03:49 PM
Chapter 4



Theo các công thức thông thường mà dân gian rất hay dùng đến để tạo một bầu không khí lãng mạn, người ta cần có nến và hoa hồng. Rồi sau đó, khi cô gái xinh đẹp cảm thấy tràn ngập hạnh phúc với sự ngọt ngào ấy, chàng trai sẽ thêm phần bằng một lời tỏ tình dễ thương. Họ sẽ là một cặp hạnh phúc.



Ôi…ai mà chả biết thế.



Vấn đề ở đây là chúng ta không có hoa và nến. Cái đó thì cũng chẳng sao. Bóng tối làm được nhiều hơn thế.



Điều thứ hai ta cần lưu tâm, đó là ta và nàng đều đang ở trong hang. Cũng chẳng hề gì. Không gian hẹp tạo được rất nhiều điều kiện tốt. Ví dụ như…à..ừm, ta sẽ dễ dàng hơn nếu …



Nhưng…khoan đã…



Chúng ta sẽ phải làm sao? Phải làm sao nếu như buổi tối lãng mạn mộng mơ ngọt ngào điển hình mà mình sắp xếp để tỏ tình với nàng đều đã bị phá-hoại-hoàn-toàn chỉ vì HAI CON THỎ??? Chúng ta sẽ phải làm sao khi mà nàng vì chạy đi tìm 1 con thỏ bị lạc rồi lạc luôn theo nó? Chúng ta phải xử lý thế nào khi đi tìm và thấy nàng bị vùi trong tuyết? Và… buổi tối lãng mạn kia đã trôi đi đâu khi ta và nàng đang phải vùi mình ở một cái hang tối tăm lạ hoắc, còn nàng thì trong trạng thái hôn mê?



Không. Tôi cam đoan là không gì có thể tệ hơn thế.



Và Sasuke của chúng ta thì vẫn đang lầm bầm tự chửi rủa bất cứ thứ gì cậu có thể nghĩ ra được để rủa cho bõ cơn tức. Ôi kami-sama… ngài nhìn mà xem… cậu đã nhân lúc Naruto ra ngoài để bày vẽ trang trí cho một căn phòng lộng lẫy như phòng hoa đêm tân hôn. Cậu cũng đã chuẩn bị một món quà còn dễ thương hơn hai con yêu - quái - thỏ để làm động lòng người đẹp. Cậu chỉ còn việc duy nhất là chờ nàng về và rồi… Thế mà…



…Ta chỉ nên hận sự đời cớ sao chẳng bao giờ được như mong ước…





Một tay ôm chặt Naruto vào lòng, tay còn lại dùng cành cây khẽ cời vào đống lửa để nó cháy tiếp, cậu ném một tia nhìn sắc lẻm và ám đầy sát khí về phía con thỏ trắng chết tiệt ấy, làm cho nó co rúm người lại, lăn tròn vào một góc hang. Ừ đấy, mày nên cảm ơn Naruto đi, nếu không thì giờ này mày đang nằm trên đống lửa này rồi.



Sasuke khẽ thở dài và cúi xuống dán ánh nhìn đầy trìu mến lên khuôn mặt cậu bé xinh đẹp ấy. Vài lọn tóc vàng rực lòa xòa qua đôi mắt đang nhắm nghiền, hai hàng mi khép lại, yên ả. Dù là lúc thức hay lúc ngủ, Naruto vẫn đẹp như ánh nắng. Cậu đã yêu cậu ta từ lúc nào không biết…



Nếu không xảy ra cái sự cố đáng ghét này, có lẽ giờ này cậu đã thổ lộ được tình cảm đó, và biết đâu lúc này...



“Uh..m……” Tiếng thở của Naruto chững lại một nhịp, cậu bé rên khẽ và chậm chạp mở mắt. Dòng suy nghĩ của Sasuke đứt đoạn, cậu giật bắn mình nhìn đôi mắt xanh ấy đang hé ra dần dần.



“Na…Naruto? Cậu… cậu tỉnh rồi sao?”



“Sasuke?...” – cậu bé tóc vàng hỏi khẽ, chớp nhẹ mắt để làm quen với ánh sáng.



“Cậu làm tôi lo quá…cậu đã mềm rũ được 3 canh giờ rồi đấy…” – Sasuke thở phào, nâng vai Naruto lên ngang vai mình và vùi đầu vào cổ cậu bé – “Ơn trời… cậu không sao cả…”



Thoáng ngỡ ngàng mừng rỡ đổ tràn qua đôi mắt xanh thẳm, đôi môi hồng khẽ nhoẻn ra một nụ cười trọn vẹn.



“Cảm ơn… vì đã lo lắng cho tôi…”



Tiếng thì thầm đầy âu yếm và hơi thở nhẹ phả vào tai Sasuke khiến cậu cảm thấy, có lẽ mình chẳng còn cần thứ gì trên đời này hơn thế nữa. Cậu khẽ cạ má mình vào má Naruto, lướt môi qua vành tai đang đỏ ửng và cảm nhận làn da mịn màng ấy một cách dịu ngọt.



“Không…”



“…”



“Vì tôi yêu cậu…”



~*~




Gió uốn mình chậm chạp qua màu đỏ cháy lách tách.

Tuyết tan ra bên đốm lửa sáng bập bùng.



~*~



Vì có lửa. Nên tuyết sẽ tan.


End chap 4





sasuke_kun
20-07-2009, 05:38 PM
Chapter 5










Ánh sáng ùa vào hang, mờ ảo hắt lên những vách đá báo hiệu một bình minh mới. Cậu khẽ nhíu mày, kéo chiếc áo phủ lên ngang cổ Naruto và ôm siết cậu bé vào mình, cạ nhẹ cằm mình vào những sợi tơ vàng óng.









“Cậu tỉnh từ lúc nào vậy?”









“Lâu rồi. Anh ngủ ngon quá.”









“Uhm. Vì tôi đã có cậu…”









“…”









“Sao thế? Cậu khóc sao? Tôi đã làm cậu đau à?” – Sasuke hơi ngập ngừng khi đưa tay vuốt qua giọt nước trong veo mới kịp lăn khỏi khóe mắt cậu bé tóc vàng.









“Không. Anh rất dịu dàng..”









“Vậy sao cậu lại khóc?”









“Vì anh quá đỗi dịu dàng…”









“Cậu thật lạ…” – Sasuke mỉm cười, đặt một dấu hôn lên má Naruto, hơi tham lam lần xuống cổ, xuống vai, rồi lướt nhẹ lưỡi qua làn da trắng mịn nơi bờ ngực khiến Naruto bật ra những tiếng rên khe khẽ.









“Để…để sau đi…Sasuke…” – cậu bé thở gấp gáp, cố gắng đầy mái tóc đen ra khỏi mình khi cậu ta đang chuẩn bị đi xa hơn về phía dưới.









“Ah…xin lỗi…” – Sasuke hơi ngẩng mặt lên, cười tinh quái – “Tôi không cưỡng lại được sự quyến rũ của thân thể cậu…”









“Đêm qua tôi chẳng đã cho anh tất cả rồi sao?” – khóe môi cậu bé tóc vàng khẽ nhếch lên đáp lại cái cười trên khuôn mặt người đối diện.









“Hn…có lẽ mới chỉ một lần thì không đủ chăng?...”









“Tham lam.”









“Vì cậu khiến tôi phát điên.”









“…”









“Sao nữa thế?”









“Tôi muốn nói với anh một chuyện…”









“Để sau khi chúng ta về nhà đã, được không?” – cậu trai tóc đen ngồi dậy, khoác áo qua vai và nâng vai người yêu mình lên, âu yếm hôn môi cậu bé – “Trời đã sáng rồi. Không thể ở trong cái hang này mãi được, neh?”









Sasuke đã không hề nhận ra một thoáng bi thương khó tả đong đầy trong đôi mắt xanh thẳm màu nước hồ thu ấy…









~*~





Trắng mênh mông. Nếu như sự thật cũng được vùi sâu dưới những tầng tuyết kia…thì tốt quá…










~*~










Xin lỗi, Sasuke, tôi xin lỗi.












Tất cả chỉ vì…


















































.












.












.











~*~









“Sasuke.”









“Hm?”









“Anh có muốn về nhà gặp lại người thân của mình không?”









Cậu thanh niên hướng đôi mắt đen láy xoáy sâu vào ánh nhìn của người mình yêu. Một thoáng. Cậu chậm rãi trả lời.









“Có. Mặc dù tôi không hề muốn phải xa cậu chút nào…”









Hồ thu trong ánh mắt xanh thẳm khẽ xao động. Cái cười buồn bã phảng phất qua gương mặt thanh tú của câu bé tóc vàng.





'Anh sẽ muốn rời xa tôi, sớm thôi…’










“Có biết vì sao mỗi khi anh cố gắng tìm đường về đều bị lạc không?”









“Huh?...”









“Có biết vì sao khi anh đi thì tuyết rơi nhiều, còn lúc anh ở lại thì trời có nắng?”









“…”









“Có biết vì sao các thanh niên lên núi đều mất tích?...Ouch…Sa…Sasuke…đau đấy…” – Naruto nhăn mặt kêu lên khi Sasuke bật dậy tóm lấy cổ tay cậu và bấu mạnh.









“Cậu biết sao? Cậu biết nguyên nhân vì sao các thanh niên làng tôi lên núi đều bị lạc rồi mất tích? Nói cho tôi đi! Giờ họ đang ở đâu???”









“…”









“Nói đi, Naruto, tôi cầu xin cậu đấy…”









“Họ chết rồi…”









“Hả? Tại sao? Sao lại…..”









“…”









Im lặng.









Một màu xám lạnh băng tràn vào căn phòng. Đen và Vàng. Họ đứng đối diện nhau. Ánh mắt nhìn nhau không chớp. Đôi mắt xanh khẽ nhíu lại khi thấy người kia đang lùi xa khỏi mình, mắt vẫn không quên gửi lại một dấu hỏi. Như một phản ứng tự vệ, Naruto lùi dần lại góc tường, một tay ôm lấy ngực giữ cho trái tim khỏi những nhịp đập gấp gáp dồn dập. Ánh nhìn màu đen lạnh lẽo khiến cậu ngạt thở.









Từng mảnh kí ức rời rạc ùa vào đầu cậu. Đêm tuyết rơi trắng xóa. Làn gió đêm buốt lạnh. Ánh lửa bập bùng. Hương dạ lan phảng phất. Mái tóc vàng ướt nước. Đôi mắt xanh hút hồn. Bờ ngực phập phồng, vòng ôm siết chặt, thân thể mềm mại và những lời yêu thương.









Gió lạnh bất chợt lùa vào gian phòng trống. Bếp lửa phụt tắt. Cậu giật mình, bất giác đưa mắt ra bầu trời mênh mang một màu trắng bệch băng giá, rồi quét ngang qua căn phòng lạnh lẽo, chạm một tia nhìn vào đôi mắt ấy, vẫn màu xanh vĩnh hằng không thay đổi…









“Naruto?”









“Chính tôi. Tôi đã dụ họ đến đây … và… dùng tim của họ…AHHHH!!!!”









Câu nói đứt quãng vì tiếng thét đau đớn của Naruto. Thân thể cậu đập mạnh vào vách tường rồi văng ra. Phía đối diện, ánh mắt màu đỏ chết chóc đang dán chặt không chớp vào thứ đang oằn mình vì đau đớn dưới chân.









“Nói dối!!!!” – Sasuke gào lên, lảo đảo lùi xa khỏi nơi Naruto đang nằm. Một vòng xoáy quay tròn rồi đổ ụp lên toàn thân cậu. Đôi chân run rẩy như không chịu nổi sức nặng của một cơ thể đang rối loạn dữ dội.









Nén nỗi đau vào tiếng thở dài, Naruto gượng đứng dậy, nhìn Sasuke không chớp. Cái nhìn bi thương quét nhẹ khắp gương mặt. Cậu cắn môi tưởng chừng đến bật máu để ngăn một tiếng nấc khẽ khàng.









“Anh biết không? Về một con yêu hồ…hơn 900 năm trước…?”









Cậu ngừng lại, chăm chú nhìn biếu hiện của người đối diện, khi anh ta có vẻ như sắp nôn ra hết. Hai đồng tử gần như trắng bệch trên khuôn mặt hoảng loạn. Trong một tích tắc dài bằng cả ngàn năm đơn độc trên đỉnh núi, Naruto thấy như mình bỗng chốc bị ném trở về quá khứ, với thứ tình yêu đau thương ngàn năm không trọn, với sự căm ghét khinh bỉ đến thấu tận xương, với từng nhịp bùng nổ của trái tim đau đến chảy máu. Cậu thấy mình, vẫn như xưa, bị con người đó đè chặt vào tường, đôi mắt đỏ vằn lên những tia căm giận. Đã quen rồi. Mắt khẽ nhắm lại như một biểu hiện của sự chấp nhận.





Cũng thế thôi.
Dù ngàn năm trước. Hay ngàn năm sau.
Anh vẫn ghê tởm một con quái vật như tôi, phải không?










Luồng khí lạnh rát buốt xộc lên cuống họng. Cậu nhận ra cổ mình đang bị siết chặt bởi đôi bàn tay run lên vì giận dữ.









“Ngươi…” – Sasuke gằn giọng – “Ngươi chính là con cửu vĩ hồ? Con quái vật khốn kiếp ấy….”









*đau nhói*









“Quái vật khốn kiếp ư?”









Cười khẩy.









“Phải. Là tôi. Tôi chính là con quái vật đó. Con hồ ly tinh chín đuôi đã dụ dỗ các chàng trai để ăn tim họ.”









Một lần nữa, mái tóc vàng rên lên đau đớn. Cổ họng tắc nghẹn lại khi bị bàn tay to khỏe ấy chẹn ngang và siết chặt. Tấm lưng bị đè sát vào tường giờ đang tứa máu. Biến lạnh đối diện với Máu. Sóng dữ dội cuộn trào trong mắt cậu. Máu lênh láng chảy ngập trong anh ta.









Một tiếng thở dốc.









Cậu mấp máy môi như muốn cầu xin.









Tay anh ta nới lỏng dần, rồi quẳng cậu xuống sàn với ánh nhìn ghê tởm.









Cậu ôm ngực đau đớn.









Anh ta quay lưng lạnh lùng.









Mà ngoài trời, tuyết vẫn cứ rơi.





Vô tình, nhỉ?





Rita_Namikaze
21-07-2009, 11:40 AM
trời ơi anh sasuke_kun viết bài hay zậy đúng là người ở akasuki =D>:100: ngưỡng mộ quá đi :100::100:

Post bài thành 2 dòng đi bạn. Thế này là spam đó nghe chưa :59: Mà sasuke_kun là chị chứ không phải anh đâu nhé :59:

Fic này hay lắm chồng ạ :X Cho vợ cám ơn người đã viết fic này nhé :X

Lúc đầu vợ cứ tưởng Nar sẽ gặp Sas trong dạng hồ ly cơ, hoá ra là người thật :33: Nhưng có vẻ fic này đang đi theo chiều hướng sadfic :111: Tội nghiệp Nar quá :111:

Nhưng văn phong thì rất mượt và nhẹ nhàng; nội dung thì không phải là mới tuy nhiên vẫn là "hàng độc" chất lượng cao :12:





Obito Uchiha
21-07-2009, 12:08 PM
Fic hay,nhưng em thấy có nhiều khoảng cách xa quá,đâm ra nhìn đoạn văn có nhiều chỗ trắng,không bắt mắt cho lắm,nhưng về giọng văn thì rất mượt,trơn tru.
Hay,chờ chap tiếp (nếu còn)





sasuke_kun
25-07-2009, 02:35 PM
Chap 6


Một mùa tuyết qua. Rồi nhiều mùa tuyết cũng trôi qua.




Trên một đỉnh núi ngàn năm băng phủ, có một trái tim vẫn lỗi nhịp lạc lõng. Từng lời ca ngọt ngân vang trong gió, đưa qua từng cành cây khô, lạc điệu vô loài.




Con hồ ly nhỏ tự ôm chặt lấy trái tim của mình, sưởi ấm và tìm yêu thương. Nếu chỉ đơn giản là cần một tình yêu, thì đâu quá xa vời? Nhưng để ánh mắt đen đó mãi mãi hướng về nó…




~*~




Đêm hôm đó dân làng mở tiệc linh đình, nhà nhà kết đèn hoa rực rỡ để mừng hạnh phúc cho nhị thiếu gia của một gia tộc danh giá trong vùng. Ai ai cũng hân hoan chúc tụng cho hôn sự hoàn hảo đó. Chàng trai có đôi mắt và mái tóc màu đen láy của đêm, cuốn hút và bí ẩn. Cô gái có mái tóc hồng màu hoa anh đào và đôi mắt màu ngọc bích long lanh. Họ sẽ là đôi vợ chồng hạnh phúc nhất thế giới.




Hạnh phúc của người này. Là nỗi đau xé lòng cho kẻ khác.




Rúc vào trong một xó nhỏ, con hồ ly chúc phúc cậu chủ của mình bằng những giọt nước long lanh chảy ra từ khóe mắt. Hồ ly có biết khóc?




Khi đau đớn, ai cũng sẽ khóc thôi.


~*~



Trong đêm tuyết rơi dày nhất, nó để lại bên cậu chủ của mình một móng vuốt và bỏ đi. Bóng dáng nhỏ bé khuất dần sau màn đêm trắng xóa.




Dù không biết cũng không sao.
Nếu một ngàn năm đủ để chôn vùi tình Ta dành cho Người,
thì thân xác này sẽ trở về với cát bụi.




Đâu có khó, phải không? Chỉ là…chỉ là yêu thôi.
Rồi lớp băng tuyết vô tình kia sẽ che mờ tất cả.





Thế nhưng…



Một ngày nào đó nếu còn gặp lại.






Khi từng phần trong thân thể Ta vẫn gào thét gọi tên Người,
xin được tan vào nhau, để yêu nhau trọn vẹn…





~*~






Ngôi làng im lìm tẻ vắng nay chợt rộn ràng lên lạ kì. Mọi người bước ra khỏi nhà với khuôn mặt mừng rỡ như vừa được cứu thoát khỏi một cơn ác mộng dai dẳng.



Một pháp sư cao tay ấn đã được mời đến làng để trừ bỏ nỗi sợ cho người dân.




Vị nữ pháp sư ấy xem chừng còn rất trẻ, chỉ khoảng 25, 26 tuổi với mái tóc dài màu vàng được cột thành hai bím tóc và đôi mắt màu ngọc ánh lên vẻ kiên định. Thanh niên trong làng hết thảy đều hăng hái lên núi tìm diệt con chồn tinh đã tác yêu tác quái bấy lâu nay.




Với pháp lực của mình, nữ pháp sư đã nhanh chóng tìm ra nơi mà con yêu hồ ẩn trốn. Dân làng dồn đuổi nó ráo riết nhưng không tài nào bắt được. Mọi đường đi lối lại cứ như đã bị ếm bùa, tất cả ngõ quanh đều dẫn về một điểm và không thoát ra được mê cung khép kín đó. Lấy máu của chính mình, Miko đã ếm vào ngôi nhà của nó và niệm chú. Từ dưới tầng tuyết dày, con yêu hồ dần dần lộ ra. Vẫn mang hình hài một mĩ thiếu niên tóc vàng xinh đẹp, nhưng đôi tai và chín cái đuôi của nó đã không thể che giấu được.






Nằm úp mặt trên tuyết, đôi mắt xanh thẳm thất thần. Dường như, con yêu hồ không hề có ý muốn chạy trốn nữa. Hai hàng mi từ từ khép lại, những hạt châu long lanh rơi xuống, chảy hòa vào tuyết. Không ai biết lý do vì sao con hồ ly ấy khóc.





Những hòn đất, đá, những ngọn giáo, mũi tên bay như mưa về phía thân thể đang rũ rượi ấy, một cơn mưa nặng hạt của sự oán giận cùng mùi máu tanh. Dân làng không ai muốn lại gần con yêu đó, tất cả chỉ hướng những mũi nhọn hận thù vào nó, kẻ đã cướp đi sự sống của bao người thân yêu của họ. Dù sao đi nữa, với họ, quái vật thì làm gì có trái tim?







Trong làn âm thanh xào xạo của tiếng nứt vỡ, tiếng nguyền rủa và tiếng khóc ai oán, dường như len lỏi trong không gian một vọng âm rất lạ. Đôi môi không mấp máy. Nhưng hình như từ đáy tim, tiếng gọi cứ vang lên, vang lên mãi, bi thương và day dứt. Cứ kéo dài như van vỉ, như cầu xin. Chỉ một cái tên được gọi ra. Cái tên như đã được gọi từ ngàn năm trước, trong nỗi cô độc, trong đêm tối thẳm sâu với niềm thống khổ, trong yêu thương và trong cả lời trách móc.











Tên ai? Là tên của ai đó?




Nếu chỉ là yêu mà làm đớn đau đến vậy…








Thì thôi tuyết ơi…



Nỗi bi ai này…xin nhờ Người vùi lấp…


.


.


.



Vĩnh viễn...





sasuke_kun
27-07-2009, 03:21 PM
Những lời thì thầm tan vào không gian tấp nập
khiến bao kí ức rơi dưới chân người như mờ dần đi.
Tia sáng trên con đường nơi tôi lang thang vô định


Chiếu rọi vào tôi, lạnh giá như băng.

Những ngày lạnh lẽo khiến cơn mộng rơi như hạt mưa,
trượt khỏi tầm tay tôi


Khi thức tỉnh khỏi bao ảo mộng,
tôi thấy người phản chiếu trong một ảo ảnh sáng lung linh…
Bóng dáng người với nụ cười nhẹ dẫn bước tôi đi.










Tôi vẫn không mong ngày mai…


















Giọt nắng rớt nhè nhẹ qua từng không hanh hao lạnh lẽo.






Rõ ràng là nắng mà, nhưng sao đâm xuyên qua thân thể đau như những mũi băng nhọn hoắt. Không mang bên mình một thứ gì, nhưng sao cả người nặng trĩu, mệt mỏi như vừa qua một cơn ác mộng dài dai dẳng.






Ngôi làng thân yêu đã dần hiện ra trước mặt, cậu thanh niên tóc đen vẫn nặng nhọc bước tiếp từng bước, cố lê thân thể mệt mỏi của mình về phía trước. Niềm vui chưa kịp rạng lên đã bị nỗi đau vô hình dìm xuống.






“Sasu……Sasuke-kun???” – một giọng nữ thanh mảnh cất lên ngỡ ngàng rồi thảng thốt một tiếng gọi – “Sasuke-kunnnn….”






Trước khi kịp ngẩng mặt lên, cậu đã thấy mình bị ôm lại chặt cứng, vài sợi tóc hồng tươi màu hoa anh đào vương qua trước mắt.






“Sa…kura?”






“Un~…” – giọng cô bé tên Sakura đã chuyển dần thành tiếng nấc nghẹn – “tớ…tớ cứ nghĩ cậu đã…ơn trời…ơn trời…”






Sasuke vụng về đưa tay vuốt tóc cô bé vẫn đang thổn thức trên vai mình.






“Được rồi. Nín đi…tớ ổn mà…”






“Đã ba năm rồi…mọi người ai cũng…”






“CÁI GÌ??? Sakura…cậu vừa nói…đã…ba năm rồi sao???”






Ngỡ ngàng trước những tiếng thét dồn dập, cô bé tóc hồng vội vàng dụi mắt và ngẩng đầu nhìn cậu.






“Uh…cậu…cậu mất tích đã ba năm rồi. Thậm chí gia đình cậu đã để tang rồi cơ…”






“Gia đình…tớ…Sakura…anh tớ vẫn ổn chứ? Mà mọi người đâu hết rồi? Sao hôm nay vắng lặng thế này?”






“Uhm…anh Itachi vẫn ổn. Còn…mọi người trong làng đều lên núi rồi.”






“Hả? Lên núi?”






“Uh. Gia đình cậu…hai bác đã mời giúp cho Konoha một nữ pháp sư. Hiện tất cả đều lên núi để tìm con cửu vỹ----“






“SASUKEEE??? Cậu đi đâu vậy? Sasuke????”






Bỏ qua tiếng gọi thất thanh của cô bạn thân từ thủa bé, cậu lao mình về phía trước như không còn cần biết đến ngày mai. Bụi tuyết văng tung tóe dưới chân, gió rét buốt đâm thủng qua da, luồn cái lạnh tái tê đến từng mạch máu, mắt cậu như nhòe đi vì nước mắt chảy ràn rụa.






Mặc kệ mọi đau đớn của thể xác và từng lời kêu gào của nhịp tim điên loạn, cậu chỉ còn biết tự biến mình thành mũi lao xé tan khoảng trắng trước mặt mà lao về phía trước. Từng đợt, từng đợt sóng của nỗi bất an cứ dồn dập ùa vào lòng, đập vào bờ đá của khối óc lạnh băng và vỡ tan tành như bọt nước.






Mỗi một tích tắc trôi đi, thời gian như biến thành bàn tay đen đúa bám lấy thân người mà lôi tuột lại phía sau.










Đã sai một lần


Xin đừng có thêm lần nữa





sasuke_kun
01-08-2009, 12:25 PM
Những lời thì thầm tan vào không gian tấp nập
khiến bao kí ức rơi dưới chân người như mờ dần đi.
Tia sáng trên con đường nơi tôi lang thang vô định
Chiếu rọi vào tôi, lạnh giá như băng.







Tôi. Anh. Chúng ta.













Anh đã đến bên tôi. Nhẹ nhàng lắm. Vòng tay ấy ôm trọn lấy con vật bé nhỏ đang rên lên từng hồi với vết thương chí mạng.






Chính vì anh cho tôi tất cả.

Nên anh là tất cả của tôi.






Yêu một người nhiều đến thế. Tôi đâu có lỗi gì. Phải không?





Những ngày lạnh lẽo khiến cơn mộng rơi như hạt mưa,
trượt khỏi tầm tay tôi
Khi thức tỉnh khỏi bao ảo mộng,
tôi thấy người phản chiếu trong một ảo ảnh sáng lung linh…
Bóng dáng người với nụ cười nhẹ dẫn bước tôi đi.








Một ngàn năm đơn độc trên đỉnh núi toàn băng tuyết. Trong lòng tôi không lúc nào nguôi ngoai nỗi đau đớn.






Một ngàn năm tu thành tinh, nhuốm mình trong máu tanh và ngọt. Chỉ vì quá yêu một người. Nhiều đến thế. Tôi…đã sai…, chăng?







Tôi vẫn không mong ngày mai…










Là ngày mà tôi, nhìn thấy anh. Mái tóc ấy. Đôi mắt ấy. Giọng nói ấy. Nụ cười ấy.

Thổi vào trong tôi một luồng ánh sáng lạ lùng.






Một ngàn năm. Tôi đợi anh chuyển kiếp.






Lang thang đơn độc và sống kiếp yêu quái khốn nạn đến thế.

Tôi tưởng mình đã quên anh, từ lâu lắm rồi.






Một ngàn năm.

Than ôi…






Sao tôi lại yêu một người nhiều đến thế?



Sao lại yêu anh nhiều đến thế?







Một ngàn năm.






Một ngàn năm.






Một ngàn năm.



Yêu thương ơi…tại sao lại dằn vặt nhau đến thống khổ tan nát?







Một ngàn năm.






Là vì cái gì? Vì cái gì đây?

Đã yêu anh đến hóa thành quỷ dữ.

Rồi bị anh khinh rẻ như một con quỷ dữ.






Một ngàn năm.






Có lẽ tôi chẳng nên mong đợi gì nữa. Có phải không?






Dù là ngàn năm trước.

Hay vạn năm sau đi nữa.

Anh vẫn ghê tởm một con quái vật như tôi.



Có phải không?



Sasuke…?





sasuke_kun
06-08-2009, 11:26 PM
“Ngươi từ đâu đến? Tại sao lại đến đây?”



“…Tôi ư? …Tôi…vẫn luôn luôn ở đây mà…”



“Để làm gì?”



“Chờ đợi.”



“…”




“…đợi người tôi yêu…”




~*~




Mũi tên phong ấn cắm ngập sâu nơi lồng ngực bên trái, ghim chặt thân thể con yêu hồ vào gốc cây đại thụ, khiến cho tuyết rơi lả tả xuống phủ trên mái tóc vàng óng của nó.




Rạn vỡ.




Mũi tên xé gió đặt một dấu chấm hoàn hảo cho trái tim không còn muốn đập.




~*~





“Tại sao ngươi không chống cự?”




“Để làm gì chứ?”




“Ngươi muốn chết theo người mình yêu?”




“Tôi…muốn chôn mối tình đó theo tôi…”




~*~




Họ trói chặt con hồ ly vào gốc cây và chất củi xung quanh nó. Theo lời của nữ pháp sư, muốn thiêu hủy hoàn toàn cả linh hồn lẫn thể xác của nó, chỉ có cách là phong ấn vĩnh viễn yêu lực ngàn năm rồi hỏa thiêu thân xác.




Con yêu hồ đã như một cái vỏ không hồn. Máu chảy ra thay cho nước mắt. Vài sợi tóc lất phất qua gương mặt trắng bệch như tuyết.




~*~




“Ngươi thật sự muốn chết sao?”



Cậu chạy, chạy, chạy như bán mạng sống của mình cho lớp tuyết lạnh đến tàn bạo dưới chân.



“Tôi còn sống để làm gì?”



Con đường mới chỉ bỏ quên vài ngày tuyết mà đã mờ mịt như trăm ngàn năm chưa qua lối đó.



“Vậy tại sao ngươi tu thành yêu quái hại người?”



Lấp ló sau màu trắng là mái của ngôi nhà, nơi cậu vừa rũ bỏ và tàn nhẫn quay lưng.



“Tôi đâu muốn hại người…Chỉ là vì…”







“NARUTO!!!!!!!!”






Tiếng gọi thất thanh xuyên thủng qua khoảng không mờ đục buốt lạnh. Bóng màu đen lao mình qua đám đông ồn ào hốt hoảng, hiến mình cho ngọn lửa đỏ đang cháy ngùn ngụt thiêu đốt một góc trời.




Từng sợi dây trói bục ra, bục ra, và thân thể con cửu vỹ hồ trong lốt cậu thiếu niên xinh đẹp đổ gục xuống, nằm gọn trong một vòng ôm. Từng giọt, từng giọt mặn chát rơi vội vã xuống làn da tái nhợt. Mái đầu đen ép môi mình lên đôi môi hồng đang tứa máu. Vòng tay siết càng thêm chặt quanh thân thể đã ghim đầy những mũi nhọn. Hơi ấm lan nhẹ qua từng vết thương rỉ máu âm thầm. Ánh sáng tràn khẽ vào trong đôi nhãn cầu xanh màu biển.




Run nhẹ.



Khi thức tỉnh khỏi bao ảo mộng,
tôi thấy người phản chiếu trong một ảo ảnh sáng lung linh…





“Tại sao…quay lại?”



“Vì cậu.”




“Tôi chỉ là một…con quái vật…đáng ghê sợ…”




“Dù là người hay là quái vật. Tôi cũng vẫn yêu cậu.”




“…”




“Muộn quá rồi, đúng không?”




“Tôi muốn nói…với anh…”




Cười nhẹ.




“Vậy hãy chờ…”



“…”




“…đến khi chúng ta tan vào nhau, nhé?”







.



.



.






Tuyết tan chảy bên ngọn lửa rừng rực cháy.




Lửa dữ dội ào ạt uốn mình trên lớp tuyết tan.






Khuất sau bóng lửa đỏ rực, một khoảng trời xanh đến lạ kì ló ra từ sau tầng mây trắng đục.





Đâu cần trời đổ cơn mưa
Tuyết vẫn tan.
Lửa vẫn tàn.



Khi chúng hòa vào nhau








~*~




Ở ven núi có một ngôi làng lạ kì. Từ đó cũng xuất hiện nhiều thứ lạ kì.




Dân làng Konoha hay rỉ tai nhau một câu chuyện hư hư thực thực. Ai lên núi mà đi lạc, thì nhất định đến chiều tối sẽ đều tìm đến được một ngôi nhà cổ trên sườn núi. Ngôi nhà vắng chủ, nhưng đầy hơi ấm. Người nào tìm đến đó cũng đều thấy trong nhà có ánh nến cháy mãi không tắt. Họ cũng tìm thấy đồ ăn và chỗ ngủ qua đêm.




Nhưng…




Nếu ai qua đêm ở đó, thì đến khi trăng lên đến đỉnh, đều sẽ thấy một chuyện li kì.




Cứ đến nửa đêm, trong ngôi nhà vang lên những tiếng gọi tên. Có hai cái tên được thốt ra bằng âm điệu ngọt ngào âu yếm như đôi tình nhân xa cách lâu ngày gặp lại trong nỗi hân hoan vui mừng. Để rồi dưới ánh bàng bạc mờ ảo của trăng, tiếng cười trong trẻo lảnh lót vang lên, đan vào những lời yêu thương hứa hẹn. Đôi tình nhân quấn quýt dưới ánh sáng của màn đêm ngọt, khiến tuyết như muốn tan ra cùng hòa với tình yêu nồng ấm đó…







Ngàn năm.


Vạn năm.


Hay bao lâu đi nữa.


Trời vẫn xanh trong nắng.


Ta vẫn bên em.




End.

Chữ ký của NhacPhi


Hồ ly [SasuNaru]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang

Similar topics

+
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Naruto Vietnamese Fan Club :: CHUYÊN MỤC NARUTO :: Fanfic Naruto-
 Hồ ly [SasuNaru] Botmai10 Hồ ly [SasuNaru] Botmai11
 Hồ ly [SasuNaru] Bot0211
NARUTOFC.COM
NVFC Official Vietnam Fan Site.
Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed
Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox
BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên.
Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]
   
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất