Toàn bộ bài dựa trên cảm xúc thật khi mơ hồ trong mộng mị nhớ về một (vài) người con gái, nhưng em gội đầu nắn bóp (1 vài chỗ hiểm) xong thành ngáo ngơ nên...
Ngắn thôi, để dễ đọc.
Này em.
Khi ngồi trên ghế nhà trường, cái việc học viết văn của người Việt Nam chắc em vẫn nhớ : đó là mở bài vòng vo từ to lò dò mò dần vào nhỏ, đi theo đường xoắn ốc mới đến chủ đề cần nói.
Nhưng tại sao khi em hiện lên trong ký ức của anh, em như một cái dùi đông ky sốt đâm thẳng và xuyên thủng lớp tường băng giá dựng lên bởi bao nhiêu năm thời gian ? Em không hay uốn éo điệu đà như đàn bà quá lứa , không cầu kỳ và nổi bật như con lật đật, em sống nội tâm như con câm và khép kín như đang nín...rất khó có thể nắm bắt. Ngoài em tỏ ra lúc nào cũng hồn nhiên lý lắc như con tắc ị vẫn hằng đánh thức anh đêm đêm ở bên kia mái ngói...nhưng bên trong thì như một thảo nguyên trơ đất xanh ngát yên bình...
Hình ảnh của em hiện lên mỗi lúc lơ mơ không tròn giấc, chợt đến và chợt đi, trùng khớp với những lần muối đớp. Cái cảm giác hình bóng ấy tan biến nó quá quen thuộc rồi, không còn đau nhói từng cơn như mọi khi nữa, chỉ còn một quá khứ bứt rứt và xáo trộn, ngứa ngáy dai dẳng đến về sau. Ngày xa em, khuôn mặt em trong tâm trí anh vuông như chiếc màn hình. Từng dòng chat, từng câu chữ anh tuôn ra tựa dòng lệ nghẹn ngào lúc cắn nhầm phải ớt xào quá đát. Xưa khi bên em, mỗi lần nước mắt em rơi anh lại chạnh lòng rút ví... rõ là vì đàn ông con trai chẳng bao giờ mang theo khăn ướt. Giờ xa nhau rồi, mỗi lần lau nước mắt cho em anh chỉ có thể dùng Screen cleaner.
"Ngồi bên em nghe gió ru êm đềm, ngồi bên em mưa rơi không ướt vai", bến bus về đêm thật tĩnh lặng, yên ả đến lạ thường. Từng cơn gió rít qua khe đít xếp thành một bản tình ca lãng mạn, thiếu em rồi giờ chỉ toàn âm thanh của sự khốn nạn mà thôi (anh bị bệnh sợ ma di truyền em ạ)...Còn đâu bờ vai để anh tựa mỗi lần chờ bus 45 phút ? ... Em đã từng hỏi "tại sao anh cứ tựa vào vai em mà không cho em tựa vào vai anh". Anh chỉ mỉm cười với sự ngốc nghếch đó : "một mét bốn mốt bẻ đôi phân khuyến mãi cũng chưa ngỏng tới mà dựa", nhưng rốt cuộc anh mới là thằng ngốc với mỗi lần 45 phút vẹo cổ ở mọi tư thế khác nhau. Thật sự cái hạnh phúc thì có, nhưng lãng mạn nó xa xỉ quá em ạ.
Tâm sự cũng đã dài, thực ra là cũng vì chả nhớ em là ai nên tính đường kết thúc. Đầu bài anh vào đề thẳng tuột như con chuột, giờ anh xin phép xoắn ốc đi ra.
Em là ai, cô gái hay nàng tiên ? là con điên hay hâm dở thất thường ? dù có thế thì anh cũng mặc kệ em là ghệ, chứ cóc phải vợ anh
Gửi người con gái trong mơ hồ ký ức.
Quán gội đầu, số nhà không nhớ, ngõ 161 Thái Hà ký bút Lê Hạo Nguyên
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]
23/9/2012, 11:50 am by KennyBlack