Disclaimer: đa số nv thuộc về Kishi, số còn lại thuộc về StrawHat Đây là fanfic mà tôi ưa thik nhất và tôi quyết định dịch nó ( dù tôi không chắc là có ai sẽ đọc) trong khả năng mà tôi có thể, nhất là để có chuyện mà làm khi 2 fic tôi đang viết chưa hiện tìm được cảm hứng tiếp tục. Naruto-fanfic: The golden fox Chap 1: Hoài niệm
( Naruto's POV)
Konoha, còn được biết đến dưới cái tên Làng Lá, là tổ chức ninja mạnh nhất trong số năm làng ninja thuộc giới shinobi.
Nơi đó là nhà của tôi trong suốt 12 năm. Với người khác, 12 năm không phải là một thời gian quá dài, nhưng đối với tôi thì quả thực quãng thời gian ấy tưởng như vô tận. Tôi, Uzumaki Naruto, là người mang phong ấn cửu vĩ hồ ly, con quái vật mười hai năm trước đây từng tấn công Làng Lá.
Tôi thường tự hỏi, tại sao lại là tôi, tại sao tôi là kẻ được chọn chứ không phải những đứa trẻ khác? Chẳng lẽ không còn ai khác có thể sao ? Tại sao lại là tôi? Chỉ là tôi mà thôi?
Đó là câu hỏi duy nhất mà tôi muốn có câu trả lời nhưng dường như chúng ta luôn có khuynh hướng không bao giờ đạt được những thứ mà chúng ta khao khát. Trước khi tôi biết được sự thật khủng khiếp này, câu hỏi duy nhất của tôi lúc đó là tại sao mọi người lại ghét tôi đến vậy.
Chỉ đến khi Mizuki tiết lộ cho tôi sự thật phũ phàng đó, tôi mới biết rằng tôi là kẻ mang trong mình phong ấn của con quái vật mạnh nhất trong đám youkai. Sự thật cuối cùng đã được phơi bày.
Hóa ra những cái nhìn... những lời bình phẩm... giễu cợt... tất cả chỉ bởi thứ xấu xa đó. Thứ mà những người ấy đã quy kết là chính tôi.
Và những đứa trẻ ở tầm tuổi tôi dường như cũng được bố mẹ chúng đã dặn là phải tránh thật xa tôi, và hãy đối xử với tôi như tôi không hề tồn tại.
Những trò nghịch ngợm, những điều ngu ngốc tôi đã làm chẳng qua là vì muốn thu hút sự chú ý của họ. Tôi chỉ muốn một điều duy nhất là họ hãy thừa nhận tôi. Thật vô vọng, trong lòng tôi luôn âm thầm kêu gào sự chú ý của họ, sự thừa nhận của họ vậy mà...
Có lẽ bởi vậy mà Sandaime không bao giờ trừng phạt tôi về những trò điên rồ mà tôi bày ra, chắc ổng hiểu và thông cảm cho điều mà tôi cố làm, dù ông cũng chẳng giúp được gì.
Cô đơn là một địa ngục. Ở nơi ấy, tôi chẳng tìm thấy dù chỉ một tia hy vọng nơi bất kì ai. Bóng tối ấy dường như đã nuốt chửng tất cả hy vọng, niềm tin của tôi vào cuộc sống. Dẫu vậy, tôi vẫn hằng mong có ai đó sẽ cứu tôi ra khỏi chốn địa ngục ấy.
Tôi thường ngồi trên xích đu, lặng lẽ nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa với bố mẹ chúng. Và nỗi buồn cứ thế dâng lên, tôi cảm thấy mình thật cô độc.
Tôi ước tôi có thể trải qua cảm giác đó, cảm giác có cha, có mẹ được hưởng niềm hạnh phúc gia đình dù chỉ một lần trong đời.
À, tôi có thể đoán bạn nghĩ đến thầy Iruka, đúng vậy, ông luôn khuyên bảo tôi điều hay lẽ phải, đối xử với tôi bởi tôi là một con người nhìn nhận tôi dưới góc độ của một con người, không phải quái vật như nhiều kẻ đã vội vàng phán xét. Và thậm chí ông có thể hy sinh bản thân mình, đó hẳn là điều mà một người cha yêu thương con mình luôn làm.
Và người duy nhất khiến tôi cảm thấy được sự quan tâm, tình cảm của người mẹ là bà ấy. Bà đã ngoài 50 tuổi (nhưng nhìn vẻ bề ngoài của bà thì chẳng ai dám nghĩ là vậy). Bà cũng rất quan tâm đến tôi, lần đầu tiên gặp bà, tôi đã gây sự với bà vì bà đã thản nhiên nói Hokage chỉ là thứ vớ vẩn. Đương nhiên là trong trận chiến đó, tôi thua. Bà không giống kiểu người hay quan tâm đến người khác, nhưng thầy Jiraiya kể lại cho tôi rằng: bà đã sẵn sàng hy sinh bản thân mình để bảo vệ tôi khỏi lưỡi kiếm của Orochimaru. Bà cũng đã khẳng định với Orochimaru rằng tôi sẽ trở thành Hokage một ngày nào đó. Đó là điều mà một người mẹ luôn làm phải không nào?
Tôi đã vui mừng, hạnh phúc vì có ít nhất hai người quan tâm đến tôi và tôi cũng luôn hy vọng đội 7 sẽ trở thành một gia đình mà tôi luôn ao ước nhưng dường như tôi đã nhầm.
Thầy Kakashi, ông thực sự là thầy của tôi sao, hay có lẽ chỉ mình tôi là không phải học trò của ông, chẳng bao giờ ông dạy thuật nghiêm chỉnh cho tôi, ông hình như không hứng thú trong việc dạy tôi. Khi tôi chiến thắng Kiba trong kì thi sơ tuyển, ông cũng không nhớ đến việc chúc mừng tôi. Có lẽ thời gian ấy là để dành cho người học trò mà ông yêu quý nhất.
Tôi đã nhờ ông chỉ dạy nhưng ông chỉ nói rằng khả năng điều khiển chakra của tôi rất tệ và tôi cần luyện tập chakra, nhưng rốt cuộc ông cũng đâu có giúp tôi. Cho dù tôi đã tin tưởng nhưng có ích lợi gì đâu? Tôi thầm nhủ, có lẽ chuyện luyện tập cho Sasuke với thầy được ưu tiên lớn hơn nhiều. Sakura cũng chẳng khác gì, lúc nào cũng Sasuke thế này Sasuke thế kia. Thậm chí kể cả việc tôi cứu cô ấy khỏi Gaara, cô ấy cũng đinh ninh đó là Sasuke và khi biết cô ấy sự thật, thậm chí một lời cảm ơn, tôi cũng chẳng có.
Chẳng gì cả...
Tôi cũng hiểu tôi sẽ chẳng bao giờ có được tình cảm của cô ấy, rõ ràng nhất là khi tôi đưa Tsunade đến chữa cho Sasuke.
Cô ấy ngồi bên giường cậu ta, dường như chưa từng rời khỏi đó cho dù chỉ là một giây một phút.
Khi Sasuke tỉnh lại, cô ấy ôm cậu ta thật chặt, thật dễ hiểu, đó là người quan trọng nhất thế giới này với cô, điều đó đã làm tôi đau đớn. Lần này, Sasuke đã đánh bại tôi mà không cần một chút sức mạnh nào, thậm chí có lẽ cậu ta cũng không hay biết.
Tôi chưa bao giờ hiểu được Sasuke, cậu ta được hầu như tất cả mọi người trong làng ưa thích nhưng cậu ta lại lựa chọn cách tránh xa tất cả, lựa chọn sự cô độc.
Cậu ta sinh ra đã là một thiên tài, mang trong mình dòng máu của một dòng tộc tiếng tăm, thừa hưởng sức mạnh đáng sợ, và mọi cô gái đều thích cậu ta.
Và thầy Kakashi cũng chỉ luyện tập cho riêng Sasuke, dành mọi sự chú ý cho cậu ta.
Nhưng cậu ta vứt bỏ mọi thứ, để chọn lấy sức mạnh, để báo thù.
Chidori cậu ta sử dụng ngày hôm đó không chỉ tàn phá cơ thể tôi mà còn tàn phá niềm tin tưởng của tôi vào cậu ta, phá huỷ mối quan hệ giữa hai chúng tôi. Vậy mà tôi đã coi cậu ta như một người bạn, một người đối thủ và là một người anh em.
Kẻ đứng trước tôi lúc này là một kẻ sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ để đạt được sức mạnh.
Tôi đã hứa với Sakura sẽ mang Sasuke trở về nhưng tôi đã thất bại, tôi đã cố hết sức vì mong muốn của cô ấy, là nguyện vọng suốt đời của cô ấy vậy nhưng...
Trong suốt bốn ngày nằm viện, tôi mong Sakura đến nhưng cô ấy không tới.
Tôi sẽ không bao giờ quên cái ngày mà tôi ra viện. Ngày đó đã làm con người tôi thay đổi mãi mãi.
______________________________ Flashback
Cái nhìn của những người trong làng giờ đây lại càng lạnh lùng hơn bao h hết.
Tôi nghe được vài lời đồn thổi, những lời nói cay độc rằng là lỗi của tôi trong việc Sasuke phản bội làng Konoha.
Tôi giả vờ như không nghe thấy gì và tiếp tục quay về nhà.
Tôi đã rất mừng khi nhìn thấy Sakura.
Cô ấy đang tranh cãi gì đó với Ino, một kunoichi có mái tóc vàng và cũng khá xinh đẹp. Tôi bước lại và định hỏi thăm hai người đó. Tuy nhiên khi tôi gọi Sakura, cô thậm chí còn không nhận ra sự có mặt của tôi.
Tôi dừng lại khi cảm thấy cô ấy đang nhìn tôi bằng ánh mắt biểu lộ một cảm xúc không lẫn đi đâu được, sự tức giận khủng khiếp.
Tôi cười gượng, tuy không hiểu là có chuyện gì đang diễn ra nhưng tôi vẫn hy vọng có thể làm cô ấy bớt tức giận.
- Sakura.
- Cậu muốn gì, Naruto.
Tôi cúi mặt xuống, tôi cảm thấy có lỗi khi đã không thực hiện được lời hứa của mình.
- Sakura, tớ xin lỗi vì không thể đem Sasuke trở về.
Những điều cô ấy nói với tôi sau đó là điều mà tôi không bao giờ có thể ngờ đến
-Xin lỗi? Xin lỗi vì cậu đã không giữ được lời hứa đó ư? Không chính tôi mới là người phải xin lỗi, là người phải hối tiếc khi đã tin tưởng một kẻ hạng bét như cậu có thể đem Sasuke trở về.
- Sakura, tớ đã cố gắng hết sức nhưng...
- Cố gắng sao? Nhưng cậu đâu có. Tại sao cậu phải cố sức đưa Sasuke trở về? Cậu biết là tôi thích cậu ấy và tôi cá là cậu nghĩ nếu cậu ấy biến mất, tôi sẽ đồng ý đi chơi với cậu.
- Không phải vậy, Sakura. Tớ thực sự đã cố hết sức để đem Sasuke trở v..
- Đủ rồi, Naruto. Tôi muốn cậu nghe và hiểu rõ điều này: Tôi không thích cậu bây giờ và sau này cũng thế.
Ino nói, hy vọng Sakura sẽ kiềm chế lại:
-Sakura, mình biết cậu rất đau lòng khi Sasuke rời khỏi làng nhưng cậu đã đi quá xa, Naruto ko đáng để bị đối xử như thế.
Sakura nhìn Ino và nói:
- Cậu hãy đi mà quan tâm đến việc của chính cậu ấy.
Ino nhìn Sakura, có vẻ bàng hoàng. Naruto cố gắng để phân trần:
- Sakura, cho dù tớ nói hay làm gì thì Sasuke cũng ko chịu quay lại. Nhưng đừng lo tớ chắc chắn sẽ mang cậu ấy về với cậu.
- Cậu hãy rút lời hứa của cậu lại và giành nó cho người khác. Điều duy nhất tôi muốn cậu làm là đừng bao giờ nói chuyện với tôi nữa. Tôi ước gì người bỏ đi là cậu chứ không phải Sasuke.
Sakura bỏ đi, Naruto không thể chuyển động, cậu có cảm giác như thể có ai đó nói với cậu ấy người bạn trung thành nhất của cậu đã chết. Cậu cảm thấy đau đớn vô cùng. Người con gái mà cậu sẵn sàng làm bất cứ việc gì cho cô ấy đã làm trái tim cậu tan vỡ.
Ino nhìn theo Sakura, cho đến khi cô đã đi xa đến nỗi ko còn thấy được nữa, rồi quay lại, cô cảm thấy rất tiếc cho những gì vừa xảy ra. Cô nghĩ " Cậu ấy dường như rất đau đớn vì những lời nói của Sakura"
- Cậu biết đấy, mình nghĩ là Sakura chẳng qua chỉ là đau buồn nhất thời nên nói những lời đó.
-Không cậu không cần phải biện hộ cho cậu ấy đâu, Ino. Tớ đã nghĩ cậu ấy là bạn của tớ nhưng dường như tớ đã nhầm. Xin lỗi, Ino, giờ tớ cần về nhà, gặp lại cậu sau.
End Flashback
Tôi đã cho rằng không còn việc gì có thể tồi tệ hơn nhưng thực tế đã chứng minh rằng, tôi lại nhầm nốt.
Một tuần sau đó tôi bị triệu tập đến trước hội đồng.
Hội đồng buộc tội tôi rằng tôi là người chịu trách nhiệm vì những vết thương mà đồng đội của tôi phải chịu đựng.
Tôi cũng bị buộc tội vì đã không đem được Sasuke trở về
Tôi cố gắng biện hộ nhưng họ bỏ ngoài tai
Tôi cho rằng, trường hợp xấu nhất là họ sẽ ghi vào giấy ninja của tôi và là 6 tháng bị phạt nhưng họ đã làm một điều tôi không thể ngờ.
Tôi đã bị trục xuất ra khỏi Konoha
Ước mơ trở thành Hokage của tôi cũng đã chết vào ngày hôm đó
Thầy Jiraiya đã nói với họ rằng tôi là cũng là người có công trong chiến trận giữa Konoha với làng Cát và làng Âm thanh, bằng cách ngăn chặn Gaara nhưng lại một lần nữa bị họ bỏ ngoài tai. Obaa-chan không có đủ quyền lực chống lại cả hội đồng và cứu tôi khỏi cái định mệnh tàn nhẫn ấy.
Ngày tôi bị buộc phải rời làng, tôi đã đến văn phòng của Obaa-chan. Kể từ cái lúc tôi biết mình không còn hy vọng làm Hokage, tôi thấy việc giữ chiếc vòng kia là vô nghĩa vậy nên tôi trả nó lại nó cho bà trước khi ra đi.
Tôi cũng nhờ bà gửi lại cho thầy Iruka cái chứng nhận ninja ngày nào, chiếc băng quấn đầu một thời tôi khao khát.
Thầy Jiraiya đề nghị sẽ dạy tôi trong ba năm tới nhưng tôi từ chối, tôi cho rằng không cần thiết phải như vậy.
Ông vẫn khăng khăng giữ đề nghị nhưng tôi một mực từ chối và khẳng định tôi sẽ ổn. Cuối cùng, ông đành tôn trọng quyết định của tôi nhưng cũng ép tôi phải cầm theo một vài cuộn sách về nhẫn thuật.
Ông nói với tôi rằng ông cũng sắp rời khỏi Konoha và sẽ vĩnh viễn không bao giờ đặt chân trở lại đây nữa. Ero- sennin còn cho tôi biết nơi ông sẽ ở nếu tôi muốn, bất kỳ lúc nào, học thuật của các ninja cấp S cứ tới.
Hai ngày sau đó, tôi rời khỏi làng.
Tôi có thể thấy rõ cái cách mà dân làng nhìn tôi, sự hài lòng,sự thỏa mãn của họ không thể nào che giấu nổi.
Tốt thôi, tôi sẽ cho họ những gì họ mong muốn, tôi sẽ thực hiện cái điều mà họ đã mong muốn quá lâu: Tôi sẽ biến mất khỏi cuộc sống họ.
Konoha bây giờ đã không còn là nhà của tôi nữa.
Đã đến lúc tôi đi tìm chốn trú chân mới và tôi đã thề tôi sẽ trở thành ninja vĩ đại nhất thế giới.
Sáu năm trôi qua kể từ ngày tôi bị trục xuất.
Trong suốt quãng thời gian này, tôi đã được trải qua sự huấn luyện từ nhiều ninja và một dòng tộC Samurai.
Lúc mới rời khỏi làng, tôi đến Sóng quốc và gặp lại ông Tazuna và gia đình. Tôi lưu lại đó ba tháng trước khi tôi tiếp tục cuộc hành trình, đến Thuỷ Quốc.
Tôi trở thành một missing-nin dưới sự huấn luyện của Saichi Kaito, là một trong bảy tay kiếm lừng lẫy của Sương mù quốc.
Tôi đi theo ông ta khoảng hai năm và học hết khả năng của mình, tất cả các nhẫn thuật được truyền dạy.
Trong quãng thời gian đó chúng tôi đã cùng nhau làm nhiều nhiệm vụ và trở nên thân thiết không khác gì anh em
Sau hai năm ấy, tôi nghĩ đã đến lúc đi trên con đường của riêng mình Tôi vẫn còn những câu hỏi về sức mạnh và quyết định phải tiếp tục con đường của mình. Sau khi rời khỏi Kaito, tôi đến Sea Country và gặp được một dòng tộc dòng Samurai, được biết đến dưới danh xưng là gia tộc Minashu
Tôi nghĩ mình đã học tất cả những gì cần thiết về Kenjutsu nhưng tôi có vẻ đã lầm lẫm trong chuyện này.
Gia tộc Samurai đó đã thu nhận tôi và tôi được huấn luyện dưới "Heavenly Sword".
Một năm kể từ khi tôi học cách điều khiển kiếm, tôi đã tạo được một phong cách riêng của mình.
Sau khi tôi hoàn thành quá trình tập luyện, có lẽ là tôi hơi tự mãn nhưng tôi tin chắc là mình hẳn phải nằm trong "top ten" của ninja mạnh nhất thế giới.
Năm tiếp theo tôi luyện tập cùng Jiraiya, nhằm hoàn thiện về Taijutsu và ninjutsu và bắt đầu làm nhiệm vụ sau một năm luyện tập cùng với các thành viên trong tộc Minashu.
Tôi cũng đã học cách điều khiển và nắm vững một vài thuật genjutsu từ trong những cuộn sách ( tất nhiên cũng có sự chỉ dạy của thầy Jiraiya)
Trải qua những năm tháng khổ luyện, kỹ thuật của tôi ngày một nâng cao. Tôi đã không còn là tên hạng bét hay một gã ngốc nghếch to mồm ngày xưa.
Trong thế giới ninja, tôi được biết đến dưới cái tên " Golden Fox" . Tôi cho rằng biệt danh này là bởi mái tóc vàng và những vết tích trên gương mặt tôi.
Cùng thời gian này, Konoha đã hạ được làng Âm Thanh và cuối cùng đã giết được Orochimaru. Akatsuki cũng phải chịu thất bại trước làng Konoha không lâu sau đó.
Có thể nói tôi đã góp một phần không nhỏ đến kết quả ấy
Tôi dù sao cũng đã giết ba thành viên Akatsuki, điều đó làm chúng suy yếu. Điều ấy đã đưa đến cơ hội cho làng Konoha và Suna.
Sasuke đã báo được thù, giết được anh trai của mình.
Tôi nghe nói rằng dân làng chấp nhận sự quay lại của cậu ta sau sự phản bội ấy.Theo thông tin mà tôi nhận được, cậu ta cũng phải trải qua một năm thử thách. Hiện giờ Sasuke đang là một Jounin và cũng là đội trưởng đội ANBU.
Hai năm sau sự thất bại của Làng Âm Thanh và Akatsuki, làng Mây tuyên chiến với làng Lá không rõ nguyên cớ.
Điều đó chẳng làm tôi vướng bận. Tôi hiện sống ở Sun Country cùng với vợ chưa cưới của tôi và mẹ cô ấy.
Năm 17 tuổi, tôi gặp Yumi. Tôi còn nhớ ngày hôm ấy khi lần đầu tiên chúng tôi gặp gỡ. Tôi đã cứu nàng thoát khỏi một lũ côn đồ. Khi tôi nhìn cô ấy, tôi đã bị mê hoặc bởi mái tóc dài màu nâu, cặp mắt xanh và sự hấp dẫn tiềm ẩn của con người ấy. Ngay sau đó, nàng nài nỉ mời tôi ăn tối cùng mẹ mình để cảm ơn, và tôi đồng ý.
Khi gặp mẹ nàng, Mai, tôi nhận ra nàng đã thừa hưởng những vẻ đẹp từ mẹ mình. Bà cũng đã chấp nhận tôi một cách niềm nở, thân tình. Từ lúc đó tôi và Yumi sống hạnh phúc bên nhau.
Mọi chuyện trở nên yên ổn và hạnh phúc, nhưng tôi biết sự yên ổn ấy sẽ không kéo dài, không bao giờ như vậy đối với tôi.
Một ngày nọ, tôi lại nhận ra sự có mặt của những người đó, bên ngoài căn nhà nhỏ xinh đẹp nơi tôi đã sống yên bình với Yumi và mẹ cô ấy.
Sự hiện diện của họ sẽ chấm dứt quãng thời gian êm đềm của tôi. Tôi không thể nhầm, tôi chắc chắn năm người đó đều là ninja và cũng biết họ là những người mà tôi quen biết trước đây.
Tôi không cảnh báo Yumi vì lo cô ấy sẽ sợ hãi
Năm giây sau...
Năm Shuriken bay về phía tôi và Yumi.
Kawarimi no Jutsu
Trong chớp mắt, tôi ở ngay đằng sau một ninja. Kề sát chiếc kunai vào cổ họng hắn và rồi đột nhiên tôi nhận ra mình không thể cử động được nữa.
Đó là thuật Kage Mane
Chỉ có duy nhất một người tôi biết có thể sử dụng loại thuật này. (End Naruto's POV)
End chap 1 Chỉ là post thử ở đây nên nếu không ai thik đọc thì tôi nghĩ mình sẽ dừng lại ở đây
13/9/2012, 8:51 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 52
Tổng số bài gửi : 7
Ngày tham gia : 02/09/2012
Status : đag đi học giúp đỡ nha!
Được Cảm Ơn : 1
Tiêu đề: Re: [fanfic] the golden fox
CHAP 2: Hồi hương Part 1
- Shikamaru, cậu có thể giải phóng cho tôi ngay bây giờ được rồi. Tôi đâu có ý định làm hại mọi người. Cả Shino, Neji và Ten Ten nữa, hãy gọi họ ra đi.
Ngay sau đó, Ten Ten, Neji và Shino cùng xuất hiện.
Lúc này, họ đang hạ mặt nạ xuống và Naruto có thể nhìn rõ từng người. Shikamaru cũng đã giải thuật Kage Mane.
Cậu nói với người ninja đang bị mình uy hiếp
- Cả cậu nữa Ino, cậu cũng nên bỏ mặt nạ ra luôn chứ?
Và Ino nghe theo. Yumi và mẹ cô ấy tiến lại gần, họ muốn biết cậu có bị thương không.
Shikamaru là người đầu tiên lên tiếng.
- Naruto, Tsunade-sama yêu cầu chúng tôi phải tìm bằng được cậu. Tôi đã nói là điều này rắc rối thế nào nhưng bà ấy vẫn không chịu đổi ý.
Neji tiến tới trước và nói:
- Naruto, Tsunade- sama yêu cầu cậu quay lại Konoha cùng với chúng tôi.
Cậu nhìn Neji rồi cười nhạt - Bà ấy yêu cầu tôi quay trở lại? Vậy thì hãy về và nói với bà ấy rằng, tôi đã không còn là một shinobi của làng Lá nữa. Điều đó cũng có nghĩa là tôi cũng không có nghĩa vụ phải thực hiện những điều mà bà ấy nói.
Ino nói với cậu.
- Naruto, đại nhân bảo chúng tôi đưa cậu về, làm ơn hãy đi cùng với chúng tôi.
- Hãy nói cho tôi biết, Ino, bà ấy muốn gì ở tôi cơ chứ? Bà ấy đã không muốn liên quan gì đến tôi sáu năm về trước. Vậy sao bây giờ lại đột ngột muốn tìm tôi về đến vậy?
Shino lên tiếng, giọng cậu ta vẫn chẳng thay đổi chút nào.
- Uzumaki Naruto, Godaime-sama mong muốn cậu gia nhập cùng chúng tôi trong cuộc chiến chống lại làng Mây.
Naruto quay lưng lại, vượt qua họ và hướng về phía người vợ chưa cưới đang lo lắng nhìn cậu. Rồi cậu dừng lại và nói.
- Thay vì cố gắng lôi tôi vào trận chiến của Konoha, các người tốt nhất là hãy quay về để chuẩn bị cho những đợt tấn công sắp tới của các ninja Làng Mây. Chuyển tới Obaa- chan lời chúc may mắn dùm tôi.
- Naruto, sao cậu có thể quay lưng lại với làng, với nhà của mình như vậy? Cậu có bổn phận phải bảo vệ nó, đúng ko?- Ten Ten nói với Naruto dường như cô đang mất bình tĩnh
- Nơi ấy không phải nhà tôi, chưa bao giờ là nhà của tôi cả. Nơi đó đối với tôi chỉ là địa ngục. Tất cả dân làng đều căm ghét tôi. Tôi thậm chí còn bị trục xuất khỏi làng vì cái hội đồng đó. Hãy trả lời tôi, Ten Ten, cô sẽ gọi nơi đã buộc cô phải tha hương, phải lưu lạc là nhà chứ?
Tất cả chìm trong yên lặng. Cuối cùng một giọng nói nhỏ không có sức thuyết phục vang lên
- Tôi nghĩ vậy.
- Hãy nói với Obaa- chan rằng cách duy nhất để tôi chiến đấu vì Konoha là bà ấy phải trả phí dịch vụ cho tôi, và cái giá phải trả thì không rẻ đâu. Gửi lời đến bà ấy là tôi muốn được trả 70,000,000 ryou cho phí dịch vụ và 20,000,000 để trả cho những điều vụn vặt khác có thể đi kèm. Hãy nói với bà ấy như vậy và quay lại cho tôi biết quyết định của bà ấy.
Ino thốt lên kinh hãi.
- Đó là cái giá khổng lồ.
- Chà, chẳng phải tôi đã nói là giá để thuê tôi không rẻ rồi sao? Tuy nhiên tôi cũng chắc rằng làng Mây sẵn sàng chấp nhận mức giá đó.
Shikamaru thở dài: - Nếu đó là những gì cậu muốn, tốt thôi, hãy gói ghém đồ đạc lại và chúng ta sẽ lên đường quay về Konoha càng sớm càng tốt.
- Cậu có nghiêm túc không đó, Shikamaru? Khoản tiền đó là quá lớn cho... Ino lên tiếng
- Chẳng phải Tsunade- sama đã nói là chúng ta phải đưa cậu ta về bằng bất cứ giá nào sao?- Neji ngắt lời
- Cậu thực sự nghĩ rằng đây là điều mà đại nhân muốn sao, Neji?- Ten Ten hỏi đầy nghi ngờ
- Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là đưa Uzumaki Naruto trở về Konoha, những chuyện sau đó không thuộc bổn phận của chúng ta - Shino điềm tĩnh nói
- Vậy cậu sẽ đi cùng chúng tôi chứ? - Shikamaru quay sang hỏi Naruto.
Naruto nói.
- Với một điều kiện nữa.
- Gìơ thì cậu muốn điều gì nữa hả, Naruto?- Ino tức tối nói.
Naruto quay về phía vợ chưa cưới và mẹ vợ của cậu.
- Họ phải đi cùng tôi. Một khi biết tôi tham gia cùng với làng Lá thì làng Mây sẽ dùng họ làm con tin để uy hiếp tôi. Ít nhất khi họ họ ở làng Lá, tôi biết chắc rằng họ sẽ an toàn.
" Thật phiền nhiễu", Shika nghĩ. Cậu ta nhắm mắt lạsuy tínhvà khi mở mắt ra cậu ta nói.
- Cũng được, nhiệm vụ của chúng tôi chỉ là đưa cậu về, tôi không quan tâm xem cậu dẫn theo những ai.
Naruto mỉm cười, nói với tất cả mọi người:
- Tốt, vậy mọi việc đã được quyết định. Chúng ta sẽ khởi hành trong hai giờ tới.
End part 1 chap 2
13/9/2012, 9:00 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1404
Tổng số bài gửi : 742
Ngày tham gia : 04/07/2012
Status : Anyone here ? Remember me ?
Được Cảm Ơn : 124
Tiêu đề: Re: [fanfic] the golden fox
StrawHat đã viết:
CHAP 2: Hồi hương Part 1
- Shikamaru, cậu có thể giải phóng cho tôi ngay bây giờ được rồi. Tôi đâu có ý định làm hại mọi người. Cả Shino, Neji và Ten Ten nữa, hãy gọi họ ra đi.
Ngay sau đó, Ten Ten, Neji và Shino cùng xuất hiện.
Lúc này, họ đang hạ mặt nạ xuống và Naruto có thể nhìn rõ từng người. Shikamaru cũng đã giải thuật Kage Mane.
Cậu nói với người ninja đang bị mình uy hiếp
- Cả cậu nữa Ino, cậu cũng nên bỏ mặt nạ ra luôn chứ?
Và Ino nghe theo. Yumi và mẹ cô ấy tiến lại gần, họ muốn biết cậu có bị thương không.
Shikamaru là người đầu tiên lên tiếng.
- Naruto, Tsunade-sama yêu cầu chúng tôi phải tìm bằng được cậu. Tôi đã nói là điều này rắc rối thế nào nhưng bà ấy vẫn không chịu đổi ý.
Neji tiến tới trước và nói:
- Naruto, Tsunade- sama yêu cầu cậu quay lại Konoha cùng với chúng tôi.
Cậu nhìn Neji rồi cười nhạt - Bà ấy yêu cầu tôi quay trở lại? Vậy thì hãy về và nói với bà ấy rằng, tôi đã không còn là một shinobi của làng Lá nữa. Điều đó cũng có nghĩa là tôi cũng không có nghĩa vụ phải thực hiện những điều mà bà ấy nói.
Ino nói với cậu.
- Naruto, đại nhân bảo chúng tôi đưa cậu về, làm ơn hãy đi cùng với chúng tôi.
- Hãy nói cho tôi biết, Ino, bà ấy muốn gì ở tôi cơ chứ? Bà ấy đã không muốn liên quan gì đến tôi sáu năm về trước. Vậy sao bây giờ lại đột ngột muốn tìm tôi về đến vậy?
Shino lên tiếng, giọng cậu ta vẫn chẳng thay đổi chút nào.
- Uzumaki Naruto, Godaime-sama mong muốn cậu gia nhập cùng chúng tôi trong cuộc chiến chống lại làng Mây.
Naruto quay lưng lại, vượt qua họ và hướng về phía người vợ chưa cưới đang lo lắng nhìn cậu. Rồi cậu dừng lại và nói.
- Thay vì cố gắng lôi tôi vào trận chiến của Konoha, các người tốt nhất là hãy quay về để chuẩn bị cho những đợt tấn công sắp tới của các ninja Làng Mây. Chuyển tới Obaa- chan lời chúc may mắn dùm tôi.
- Naruto, sao cậu có thể quay lưng lại với làng, với nhà của mình như vậy? Cậu có bổn phận phải bảo vệ nó, đúng ko?- Ten Ten nói với Naruto dường như cô đang mất bình tĩnh
- Nơi ấy không phải nhà tôi, chưa bao giờ là nhà của tôi cả. Nơi đó đối với tôi chỉ là địa ngục. Tất cả dân làng đều căm ghét tôi. Tôi thậm chí còn bị trục xuất khỏi làng vì cái hội đồng đó. Hãy trả lời tôi, Ten Ten, cô sẽ gọi nơi đã buộc cô phải tha hương, phải lưu lạc là nhà chứ?
Tất cả chìm trong yên lặng. Cuối cùng một giọng nói nhỏ không có sức thuyết phục vang lên
- Tôi nghĩ vậy.
- Hãy nói với Obaa- chan rằng cách duy nhất để tôi chiến đấu vì Konoha là bà ấy phải trả phí dịch vụ cho tôi, và cái giá phải trả thì không rẻ đâu. Gửi lời đến bà ấy là tôi muốn được trả 70,000,000 ryou cho phí dịch vụ và 20,000,000 để trả cho những điều vụn vặt khác có thể đi kèm. Hãy nói với bà ấy như vậy và quay lại cho tôi biết quyết định của bà ấy.
Ino thốt lên kinh hãi.
- Đó là cái giá khổng lồ.
- Chà, chẳng phải tôi đã nói là giá để thuê tôi không rẻ rồi sao? Tuy nhiên tôi cũng chắc rằng làng Mây sẵn sàng chấp nhận mức giá đó.
Shikamaru thở dài: - Nếu đó là những gì cậu muốn, tốt thôi, hãy gói ghém đồ đạc lại và chúng ta sẽ lên đường quay về Konoha càng sớm càng tốt.
- Cậu có nghiêm túc không đó, Shikamaru? Khoản tiền đó là quá lớn cho... Ino lên tiếng
- Chẳng phải Tsunade- sama đã nói là chúng ta phải đưa cậu ta về bằng bất cứ giá nào sao?- Neji ngắt lời
- Cậu thực sự nghĩ rằng đây là điều mà đại nhân muốn sao, Neji?- Ten Ten hỏi đầy nghi ngờ
- Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là đưa Uzumaki Naruto trở về Konoha, những chuyện sau đó không thuộc bổn phận của chúng ta - Shino điềm tĩnh nói
- Vậy cậu sẽ đi cùng chúng tôi chứ? - Shikamaru quay sang hỏi Naruto.
Naruto nói.
- Với một điều kiện nữa.
- Gìơ thì cậu muốn điều gì nữa hả, Naruto?- Ino tức tối nói.
Naruto quay về phía vợ chưa cưới và mẹ vợ của cậu.
- Họ phải đi cùng tôi. Một khi biết tôi tham gia cùng với làng Lá thì làng Mây sẽ dùng họ làm con tin để uy hiếp tôi. Ít nhất khi họ họ ở làng Lá, tôi biết chắc rằng họ sẽ an toàn.
" Thật phiền nhiễu", Shika nghĩ. Cậu ta nhắm mắt lạsuy tínhvà khi mở mắt ra cậu ta nói.
- Cũng được, nhiệm vụ của chúng tôi chỉ là đưa cậu về, tôi không quan tâm xem cậu dẫn theo những ai.
Naruto mỉm cười, nói với tất cả mọi người:
- Tốt, vậy mọi việc đã được quyết định. Chúng ta sẽ khởi hành trong hai giờ tới.
End part 1 chap 2
Fic đã không được ủng hộ nhiều rồi thì bạn không nên đào lên làm chap mới nghen . cmt 2 lần liên tiếp kìa == . Nội quy ơi ==
16/9/2012, 9:57 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 52
Tổng số bài gửi : 7
Ngày tham gia : 02/09/2012
Status : đag đi học giúp đỡ nha!
Được Cảm Ơn : 1
Tiêu đề: Re: [fanfic] the golden fox
Xin lỗi! nhưng tôi không hề đọc hết cái Nội quy lắm đâu. Lâu lâu mới lên mà cũng bị những câu như vậy thì chán lắm đấy.
16/9/2012, 10:03 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 52
Tổng số bài gửi : 7
Ngày tham gia : 02/09/2012
Status : đag đi học giúp đỡ nha!
Được Cảm Ơn : 1
Tiêu đề: Re: [fanfic] the golden fox
Thôi! Bây giờ tôi cho ra chap mới làm ơn dừng nói đi nhé!
Chap 2/ Part 2 Naruto nhìn Yumi. Naruto cảm nhận được nỗi buồn cùng sự lo lắng qua nét mặt cô. cảm thấy cô có vẻ buồn và lo lắng.
Yumi thực ra không muốn Naruto tiếp tục làm ninja bởi nỗi lo sợ một ngày nào đó sẽ mất anh. Dẫu vậy, cô hiểu rằng anh là một ninja và điều đó không thể thay đổi vậy nên dù cho anh có quyết định thế nào đi nữa, cô cũng vẫn tôn trọng điều đó.
Naruto tiến lại cạnh Yumi, kéo cô lại gần mình. Cậu nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, để cô đối diện với cậu và nhìn sâu vào mắt cô.
- Em đừng lo, anh hứa là sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với chúng ta. Thôi nào, chúng ta sẽ chuẩn bị đồ đạc và lên đường nhé.
Rồi cậu nắm tay Yumi và họ cùng các ninja làng Konoha ( theo lời mời của mẹ Yumi) bước vào nhà.
Hai giờ sau, họ đã sẵn sàng lên đường.
Toàn thân Naruto gần như được phủ bởi màu đen bởi bộ quần áo cậu mặc. Naruto cũng quấn những lớp băng trắng giống Kakashi trước kia ở chân. Cậu đeo một thanh kiếm phía sau lưng. Tuy không thể nhìn rõ nhưng căn cứ vào sắc đen và vàng nơi chuôi kiếm cùng dấu hiệu den khắc chữ ‘ golden fox’ trên đó. Thanh kiếm này dường như có thể cắt ngọt bất kì thứ gì.
Cậu đã nhận thanh kiếm này từ Minashu Ryuho, người đứng đầu dòng họ Samurai, nơi mà cậu đã từng luyện tập.
Yumi mặc bộ một chiếc áo sơ mi dài tay màu nâu cùng màu với đôi xăng đan mà cô mang và mặc một chiếc quần len.
Mai là chiếc áo dài xanh đậm hợp cùng một chiếc quần màu đen và đôi xăng đan bà đi cũng màu đen.
Naruto cõng Yumi theo còn Neji thì cõng mẹ Yumi, những người khác mang đồ đạc mà ba người mang theo. Họ nhanh chóng di chuyển xuyên qua khu rừng, tuy vậy cũng mất đến một giờ để họ đến bến cảng. Một chiếc thuyền đang đợi sẵn họ ở đó, một chuyến đi kéo dài hai tiếng, cuối cùng họ đã đến Konoha...
Ba tiếng đồng hồ sau, tại Konoha.
Trong văn phòng Hokage, một người phụ nữ 56 tuổi, nhưng nhìn bề ngoài, ai cũng nghĩ hẳn đó chỉ là một cô gái mới ngoài 20, đang bộn bề với núi công việc giấy tờ. Bà đã kiệt sức trước cuộc chiến sắp tới đã vậy lại thêm các nhiệm vụ cứ nối tiếp nhau.
Bà cố gắng tìm mọi cách để chấm dứt chiến tranh, cố gắng thương thuyết với Raikage. Nhưng cố gắng của bà đã không được đáp lại. Suốt 8 tháng kể từ khi cuộc chiến nổ ra, hai bên vẫn trong thế giằng co, không ai chiếm ưu thế hơn ai.
Bà không biết mục đích của cuộc chiến này là vì cái gì, nhưng bà tin tên nhóc Raikage kia làm vậy chỉ nhằm chứng tỏ thế lực của làng Mây mạnh hơn làng Lá. Đó có lẽ là cách giải thích tốt nhất. Điều bà làm chỉ là cố sức để bảo vệ cho làng của mình mà thôi.
Trong lúc bà đang đang đau đầu vì suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên và Shizune, trợ lí của bà, bước vào. Cô thông báo:
- Tsunade- sama, đội Shikamaru đã về cùng với Naruto, họ đang trong phòng đợi.
- Shizune, để họ vào.
Đội của Shikamaru cùng Naruto và hai người nữa,bà không nhận ra họ là ai, bước vào phòng. Khi trống thấy Naruto, bà phải cố kìm nén những nước mắt lại rồi lên tiếng:
- Naruto, ta rất vui vì cậu chấp nhận quay lại và giúp đỡ Konoha. Ta đã tưởng cậu sẽ từ chối lời đề nghị của ta.
Tsunade nói, giọng bà xúc động vì hạnh phúc.
- Thực sự là tôi đã từ chối lời đề nghị đó, lý do duy nhất khiến tôi ở đây là vì khoản tiền mà tôi sẽ được trả cho việc này.
Naruto đáp. Tsunade khẽ cau mày.
- Tiền? Chẳng lẽ cậu làm điều này không nhằm giúp làng Lá sao?
Naruto cười khẩy rồi trả lời câu hỏi của bà:
- Bà thực sự nghĩ là tôi sẵn sàng chiến đấu vì ngôi làng này, sau tất cả những gì mà họ đã đối xử với tôi sao, Tsunade? Không, tôi không đến đây để bảo vệ ngôi làng của bà, tôi đến đây vì 90,000,000 ryou mà tôi sẽ được nhận trong công việc này.
Tsunade cảm thấy nhói lòng khi cậu gọi bà bằng tên thay vì Obaa-chan, bà đã biết rằng mối quan hệ giữa họ đã đổi thay, bà tự trách bản thân mình vì điều đó và bà đang nổi điên trước sự thật là cậu ta đang chiến đấu chỉ vì tiền.
Bà nói bằng giọng giận dữ:
- Vậy, bây giờ cậu chiến đấu chỉ vì tiền thôi sao? Chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ chiến đấu vì những người quan trọng của mình? Chẳng lẽ cậu đã quên điều đó rồi sao?
Cậu mỉm cười và vòng tay quanh Yumi.
- Tôi vẫn chiến đấu vì những người quan trọng của mình. Điều đó đã, đang và sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng ở cái làng này, chẳng có ai là người quan trọng với tôi hết, vậy lý do gì khiến tôi phải chiến đấu vì họ? Nếu bà không định trả khoản tiền đó, thì tôi sẽ ra đi, sẽ quay lại cuộc sống bình thường của mình. Vậy bà sẽ quyết định thế nào?
Tsunade thở dài:
- Được thôi, Naruto, nếu cậu đã nhất quyết muốn vậy. Nhưng trước hết cậu phải đến trước hội đồng để chứng minh cho họ thấy khả năng của mình. Neji, hãy đưa những vị khách của Naruto đến khách sạn, được chứ? Còn Naruto, cậu hãy theo ta.
Naruto hôn tạm biệt Yumi.
- Anh sẽ gặp lại em ngay sau khi anh hoàn thành mọi việc, được chứ?
Yumi gật đầu chấp nhập và rời khỏi phòng. Mai và Yumi đi theo Neji còn Naruto thì đi cùng với Tsunade đến phòng hội đồng. Tsunade bắt đầu nói chuyện với Naruto, người giờ chỉ còn kém Jiraiya vài ba inch về chiều cao.
- Vậy Naruto, giờ cậu có thể cho ta biết hai người đó là ai, được không?
- Đó là vợ chưa cưới của tôi và mẹ của cô ấy.
Căn cứ vào giọng nói, Tsunade có thể đoan chắc rằng Naruto không muốn nói chuyện nhưng bà vẫn tiếp tục hỏi về cô gái đó và quãng thời gian suốt 6 năm kể từ khi Naruto rời khỏi làng. Bà biết cậu rất mạnh. Chỉ riêng việc nhắc đến tên cậu ở làng đến Đá, làng Mưa, làng Sương Mù và Làng Cỏ đã gây ra sự sợ hãi thế nào đã đủ chứng minh điều đó. Người đang đi cạnh bà, có lẽ đã trở thành một trong số những kẻ đáng sợ nhất trong giới ninja. Bà tiếp tục với những câu hỏi của mình.
- Hai người đã gặp nhau như thế nào, Naruto?
Naruto trả lời. Cậu vẫn tránh không nhìn sang bà:
- Tôi cảm thấy là bà đang muốn biết sâu hơn về cuộc sống của tôi và tôi cảm thấy không cần thiết phải trả lời.
Tsunade không bao giờ tưởng tượng được rằng Naruto lại có thể trở nên lạnh lùng đến vậy. Bà vốn hiểu sau với những gì đã xảy ra sáu năm về trước, Naruto rất có khả năng sẽ trở nên khinh miệt bà và cả ngôi làng này nhưng bà hi vọng cậu sẽ không như vậy. Từ tận đáy lòng, bà hi vọng Naruto sẽ cảm thấy hạnh phúc khi được quay về làng nhưng giờ thì bà hiểu, đó chẳng qua chỉ tồn tại trí tưởng tượng của bà mà thôi.
Một phút sau đó, họ đã tới trước phòng hội đồng trong toà Hokage. Một căn phòng rộng lớn. Trong phòng có một bàn vuông dài gồm 14 chỗ ngồi. Ánh sáng đủ để những người trong đó nhận ra những ai ở xung quanh, căn phòng giống như một cái hang lớn. Trên tường treo những bức hình mà Naruto nhận ra là các Hokage đời trước.
Tsunade ra hiệu cho Naruto ngồi xuồng. Còn bà đi về chỗ của mình và ngồi xuống, đối diện với cậu. Có 13 người ngồi khác đã yên vị, theo thứ tự như sau:
Bên trái Naruto là : Yamanaka Inochi ghế thứ nhất, Nara Shikaku, ghế thứ hai, Akimichi Chouzua ghế thứ 3,Aburame Shibi ghế thứ tư, và cuối cùng, ghế thứ 5 là Jin Wei.
Bên phải cậu: ghế thứ nhất là Inuzuka Tsume , tiếp đó Hyuuga Hiashi , ghế thứ ba Howaido Tsuki,Kirai Koi ở ghế thứ 4 và Kataki Waga , ghế thứ 5.
Ở trung tâm của bàn là Tsunade, Mitokado Homura bên phải bà và bên trái là Utatane Koharu .
Tsunade là người đầu tiên lên tiếng:
- Naruto, cậu biết tại sao bọn ta gọi cậu trở về làng Lá chứ?
Naruto khoanh tay và nhìn đi chỗ khác.
-Tôi ở đây vì shinobi của làng Lá tỏ ra yếu ớt và các vị cần tôi cứu họ.
Tất cả hội đồng ngoại trừ Tsunade đều nhìn Naruto với ánh mắt tức giận. Tsunade chỉ thở dài trước câu nói của Nar. Koharu tiếp tục lên tiếng:
- Uzumaki Naruto, ở trước hội đồng, cậu phải thể hiện sự tôn trọng của mình. Cho dù sự hiện diện của cậu, quả thật rất cần thiết, nhưng chúng tôi yêu cầu cậu hãy tỏ thái độ tôn trọng những người ở đây.
Naruto nhìn bà ta đó và cười khẩy:
- Bà đang nói với tôi như thể tôi là một Shinobi của làng Lá các người. Tôi không cần phải thể hiện bất kỳ sự tôn trọng với bất kì ai ở đây. Các người chẳng qua chỉ muốn có sự giúp đỡ của tôi. Hơn nữa, sự tôn trọng được hình thành qua quá trình chứ không phải là thứ cho không.
Koharu tức giận và định nói thêm điều gì đó thì Hiashi lên tiếng:
- Làng Lá có những ninja tài năng. Ta chẳng qua nghĩ là ngươi sẽ quý trọng cơ hội mà bọn ta dành cho ngươi.
Naruto nhìn Hiashi với đôi mắt hiếu kỳ.
- Cơ hội? Ông đang nói đến cơ hội nào vậy? - Một lần nữa được là shinobi của Konoha.- Tsunade trả lời.
Naruto nhìn Tsunade và nói:
- À, ra đó là cơ hội mà ngài Hyuuga đã đề cập đến, chà tôi thực sự không biết phải nói gì.
Naruto nói điều đó với sự mỉa mai, châm biếm nhưng có vẻ không ai trong ban hội đồng nhận ra điều đó.
Tsuki, một phụ nữ tuổi trung niên với mái tóc xám bạc, đôi mắt màu nâu nhìn kẻ mang trong mình Kyuubi rồi nói trong một nụ cười.
- Cậu không cần phải nói gì cả, chúng tôi sẽ phục hồi lại chức vụ cho cậu là một ninja làng Lá và thăng cấp làm Jounin. Với việc được nhìn nhận là ninja thuộc cấp S trong sổ Bingo thì khả năng của cậu của cậu chẳng có gì để nghi ngờ. Cậu sẽ lại sống ở làng Lá như trước đây đã từng.
Naruto nhìn Tsuki như thể cậu sắp khóc vì vui mừng.
- Tôi chỉ muốn nói...
Hội đồng đều mỉm cười, họ biết rằng người thanh niên đang ngồi trước mặt họ đây, sẽ sẵn sàng chiến đấu vì họ một khi họ dành cho cậu ta cơ hội quay trở lại. Không đời nào cậu ta lại từ chối lời đề nghị này. Nhưng riêng Tsunade, bà chợt nhận ra ý định của cậu. Bà nhìn cậu và biết điều gì sắp xảy ra.
- ...hãy đợi cho đến khi địa ngục đóng băng!
Cả hội đồng há hốc miệng trong cơn sửng sốt. Họ nhanh chóng quan sát tay ninja tóc vàng đang ngồi trước mặt họ.
- Các người đuổi tôi đi vì các người kết luận rằng vì tôi của tôi nên mọi người mới bị thương khi cứu Sasuke và cũng tại tôi vì sự ly khai của cậu ta. Tôi chắc rằng chúng ta ở đây đều hiểu lý do thật sự trong việc trục xuất tôi khỏi cái làng này. Nhưng tôi ko có ý định quay lại đây. Trở thành Shinobi của làng này một lần nữa ư, cảm ơn ý tốt của các người nhưng tôi không cần.
Inoshi nói:
- Naruto, hãy tỏ ra biết điều đi. Thế còn ước mơ của cậu thì sao? Trở thành shinobi làng Lá, cậu sẽ một lần nữa có cơ hội trở thành Hokage.
- Ước mơ đó đã chết vào cái ngày tôi bị đuổi khỏi cái làng này. Ngày đó cũng là ngày sinh ra của một ước mơ khác.
- Vậy ước mơ đó là gì?- Tsunade hỏi.
- Trở thành ninja mạnh nhất trên thế giới; hồi đó là điều này không tưởng còn giờ nó đã là thực tế, và tôi không còn ước mơ nào khác nào thêm nữa.
Tiếng cười lan ra khắp bàn hội đồng. Kataki Waga, một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc màu xám, đôi mắt đen lạnh lùng và một vết sẹo dài trên gò má, nói:
- Ngươi có thể mạnh, nhóc, nhưng ngươi không phải là ninja mạnh nhất thế giới này đâu. Đó vẫn là Jiraiya và Tsunade. Không chỉ vì mang sức mạnh của con cáo đó mà người trở thành ninja mạnh nhất thế giới được đâu.
Hiashi chế nhạo:
- Đó chỉ là sức mạnh đi mượn, đừng có ở đó mà tự phụ nhóc con.
- Ai nói về việc sử dụng sức mạnh của Kyuubi vậy? Đúng là tôi có thể lợi dụng sức mạnh đó nhưng tôi đã không dùng đến nó kể từ năm tôi 12 tuổi. Tôi nói mình là ninja mạnh nhất thế giới vì tôi có đủ khả năng làm điều đó mà không cần sự giúp đỡ từ năng lượng của con cáo đó. Tất cả các người đều không thể hiểu tôi muốn nói gì.
Tsunade kết thúc cuộc tranh cãi.
- Naruto không còn muốn trở lại thành shinobi của làng Lá nữa, mặc dù điều này thật đáng tiếc nhưng tôi tôn trọng quyết định của cậu ta. Naruto yêu cầu được trả 90,000,000 ryou nếu muốn cậu ấy tham dự cùng chúng ta trong trận chiến này.
Mitokado Homura giận dữ:
- Chúng ta sẽ không để bị xỏ mũi bởi cái thằng nhãi hỗn xược này. Đó là một con số quá sức tưởng tượng, Tsunade.
Những mạch máu nơi thái dương Tsunade như căng lên:
- Không tranh luận nữa Homura, cho dù đó là một con số khổng lồ, chúng ta thực sự đã tìm đến sự giúp đỡ của cậu ta. Hơn nữa, vớibổn phận của Naruto với làng Lá và sự danh tiếng của cậu ấy có thể khiến làng Mưa sẽ buộc làng Mây phải ký hiệp ước hoà bình.
Hội đồng biết những điều bà nói đúng. Họ cũng biết Naruto gây ra sự khiếp hãi đến thế nào cho làng Mưa, mà họ lại là đồng minh với làng Mây trong trận chiến này. Họ cũng hiểu đó là lý do Tsunade đề nghị để Naruto một lần trở thành shinobi của làng Lá. Mặt khác cũng có thể là do cảm tình của bà với người này. Tsunade lên tiếng.
- Những ai ở đây đồng ý sẽ trả khoản tiền trên cho Uzumaki Naruto.
Tất cả đều giơ tay chấp thuận. Tsunade mỉm cười nói với Naruto:
- Chà Naruto, bọn ta giữ lời hứa của mình, còn cậu, đến lượt cậu thực hiện những gì cậu đã nói. Chúng ta sẽ bàn bạc về việc thanh toán này trong một buổi họp sau. 9 giờ sáng mai, cậu hãy đến văn phòng ta để nhận sự phân công một đội, bao gồm cả Chuunin và Jounin.
- Hãy cho tôi biết tôi sẽ làm nhiệm vụ cùng với những ai, và tôi yêu cầu được biết ngay bây giờ.
- Chà, cậu sẽ làm việc với một đội bao gồm cả Jounin và Chuunin- Tsunade nhắc lại.
- Tôi muốn biết họ là ai, không phải cấp bậc của họ, vì sự thành bại của nhiệm vụ, tôi nghĩ mình cần biết những người đó và khả năng của họ.
Tsunade tựa mình vào thành ghế rồi nói:
- Thôi được. Các thành viên trong đội của cậu là Sarutobi Konohamaru, Udon, Hyuuga Hanabi, Hyuuga Hinata, Haruno Sakura và Uchiha Sasuke, với chức danh đội trưởng.
Naruto hỏ:.
- Có đến tận hai Hyuuga sao? Theo tôi nghĩ, một người thôi là đủ rồi. Hinata, theo ýe kiến của tôi thì thích hợp hơn. Người còn lại không cần thiết.
Mọi người đều thấy rõ cơn giận của Hiashi. Ai cũng biết ông đánh giá cao Hanabi thế nào và việc Naruto đánh giá Hinata cao hơn Hinabi là không thể chấp nhận. Hiashi nói:
- Hanabi là ninja giỏi nhất trong tộc Hyuuga, và thêm vào đó, nếu có ai không cần thiết thì người đó chính Hinata. Nó quá yếu. Nếu cậu muốn nói đến những người tộcHyuuga, được thôi, nhưng đừng bao giờ đề cập đến kẻ yếu nhất.
Naruto lắc lắc đầu tỏ vẻ tán đồng với Hiashi:
- Ông nói đúng.
Hiashi cười nhạt, Naruto đáp lại nụ cười đó và tiếp tục:
- Vì Neji mới là người mạnh nhất dòng họ sao không để cậu ta thay thế cả hai người họ?
Shikaku thực sự mỉm cười. Ông biết Naruto đang cố tình xoáy vào điểm yếu của Hiashi. Ông cũng thấy vui thích khi Naruto đã đề cập nỗi hờn lớn nhất của Hiashi, rằng Neji, phân gia lại mạnh hơn người thừa kế của bổn gia.
Tsunade muốn bật cười nhưng vẫn tiếp tục nói:
- Naruto, ta chắc rằng cả hai Hyuuga đó đều có đủ khả năng, Neji không thể có mặt trong đội vì ta cần cậu ấy ở nơi khác. Đội ta đã chọn lựa, chắc chắn có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
- Được rồi, vậy hãy cho tôi biết kỹ năng của họ- Naruto nói thêm.
-Taijutsu của Konohamaru khá xuất sắc, ninjutsu của cậu ta ở mức độ trung bình còn genjutsu thì ở mứcởthong thường. Udon là một nhà quân sư tài năng. Cậu đã từng làm việc với Shikamaru rồi và Udon là người xuất sắc thứ hai sau cậu ta, còn về kỹ thuật của cậu ta thì cũng bình thường.
- Udon có lẽ cũng giỏi nhưng tôi luôn tin vào những kế hoạch của Shikamaru hơn, dù sao đi nữa thì tiếp tục đi.
- Hanabi được đánh giá là Chuunin xuất sắc nhất của làng Lá, Taijutsu của cô ấy rất xuất sắc, khả năng xuyên thấu genjutsu rất tốt. Hinata về cơ bản thì tương tự nhưng về taijutsu của Hanabi có phần trội hơn. Sakura là ninja về y thuật, cô ấy sẽ không tham gia vào việc chiến đấu nhưng đừng lo về việc bảo vệ cô ta. Ta đã huấn luyện Sakura đủ tốt để có thể tự bảo vệ mình. Sasuke là ninja giỏi nhất làng Lá, cậu ta không có thiếu sót gì trong các nhẫn thuật cả.
- Được rồi, tôi nghĩ thế là ổn rồi.
Chouza cuối cùng cũng lên tiếng:
- Bây giờ thì cậu đã biết hết khả năng của họ nhưng còn cậu thì vẫn chưa ai được biết.
Tsunade tươi cười với người đàn ông "khá" to lớn đó, rồi quay sang Naruto:
- Vậy Naruto, khả năng của cậu?
Naruto đáp:
- Chà, theo ý kiến cá nhân, Taijutsu của tôi hiện đứng thứ hai so với... không ai cả, ninjutsu có thể nói là xuất sắc, mặc dù tôi không phải bậc thầy về genjutsu tôi cũng có vài khả năng đặc biệt với nó và kenjutsu của tôi chỉ sau duy nhất có một người.
Tsunade nhìn Naruto, bà muốn hỏi cậu thêm vài điều nhưng biết chắc rằng sẽ không nhận được câu trả lời nên bà quyết định kết thúc buổi họp
- Cuộc họp chấm dứt. Naruto, chín giờ sáng mai phải có mặt ở văn phòng của ta. Tại đó, ta sẽ cho cậu biết tổng quan nhiệm vụ.
Naruto đứng dậy và rời khỏi văn phòng hội đồng. Sau khi ra khỏi toà nhà Hokage, cậu quyết định sẽ về khách sạn để xem tình hình của Yumi và mẹ cô ấy. Tuy nhiên cậu chợt ngửi thấy thứ mùi hương của một món ăn mà đã lâu cậu không dùng. Ichiraku Ramen, Naruto đi vào và kiếm một ngồi. Ông già chủ quán đang bận rộn trong quầy thanh toán, ông nghe thấy ai đó đi vào. Tuy nhiên, ông không có thời gian để quay lại mà chào đón người khách.
- Chào mừng đến với Ichiraku, quý khách muốn dùng món gì vậy?
- Ông chủ, ông có thể bắt đầu bằng cho khách hàng số một của ông một tô miso ramen cỡ lớn.
Ông vội quay người lại khi nghe người khách nhận mình là khách hàng số một của ông. Khi thấy người thanh niên tóc vàng đang ngồi đó, ông tỏ ra rất vui mừng:
- Naruto, rất mừng vì gặp lại cháu, nơi này đã không còn là nó khi không có cháu.
- Chà, cháu không thể làm được điều gì với chuyện đó, nhưng dù sao, giờ cháu đang ở đây và chờ đợi một tô mì ngon lành mà đã 6 năm nay cháu không được thưởng thức.
- Đừng lo, có ngay đây, ta rất mừng vì cháu đã trở về.
Naruto mỉm cười và nhìn theo ông chủ quán, cậu rất vui được quay trở lại nơi này, đây giống như chốn thiên đường, là nơi an toàn duy nhất khi cậu còn ở làng Lá. Naruto nhìn quanh nhưng ko thấy được người mà cậu muốn tìm.
- Ông chủ này, Ayame-nee-chan đâu rồi ạ?
- Cậu đang tìm tôi hả?
Naruto quay lại phía có giọng nói cất lên, cậu thấy Ayame đang đứng dựa vào cửa, cầm, ôm một đống thứ lặt vặt có lẽ là sắp đem vào nhà kho. Chị không có gì thay đổi nhiều so với trí nhớ của Naruto và nếu có thì có lẽ là bây giờ chị trông xinh hơn là cậu nhớ.
- Ayame-nee-chan, em rất nhớ chị và ông già đó.
Ayame mỉm cười:
- Chị cũng nhớ em, Naruto- kun, mà điều gì khiến em quay lại làng vậy?
Mặt Naruto trở nên nghiêm túc:
- Chỉ là vấn đề công việc thôi ạ. Em cũng không biết em sẽ ở lại đây bao lâu nhưng ngay khi hoàn thành nhiệm vụ em sẽ lại ra đi.
- Thật là tệ, bố chị và chị rất nhớ em. Chà, Naruto, bây giờ chị còn rất nhiều việc cần làm, lần sau em phải quay lại để chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn nhé. Naruto mỉm cười đáp lại:
- Đương nhiên rồi ạ.
- Gặp em sau nhé.
Cô vẫy tay và đi về phía nhà kho ở sân sau của quán.
- Gặp lại chị sau, Ayame-nee-chan.
Khi Naruto ăn mì, ông chủ quán nói với cậu:
- Nó nói đúng, mọi thứ đều khác đi so với lúc cháu còn ở đây, ta đã nghe những gì diễn ra, nếu có bất kỳ điều gì ta có thể làm điều gì đó để giúp cháu...
Cậu ngắt lời ông:
- Đừng lo về chuyện đó. Cháu biết rằng nếu có thể ông sẽ làm... chà, giờ cháu phải đi rồi, cảm ơn ông về tô mì ngon lành nhất mà cháu được thưởng thức.
Naruto đứng dậy và đi về hướng khách sạn. Trong lúc đi, Naruto có thể nhận ra rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cậu. Đó không phải là những ánh mắt lạnh lùng mà là những ánh mắt của sự hiếu kỳ. Nhưng cậu chắc nó sẽ không bao lâu khi tiếng đồn về cậu lan ra. Naruto dừng lại, cuối cùng cậu cũng đã đến nơi, sau khi hỏi quầy tiếp tân về phòng nghỉ của Mai và Yumi, cậu đi về phòng. Mai ở ngay phòng bên cạnh Yumi. Naruto gõ cửa, Yumi, cô gái xinh đẹp nhất mà cậu từng thấy, mở cửa cho cậu.
- A, anh yêu- Yumi ôm Naruto và khi sau đó, cả hai vào phòng. Yumi nói trước:
- Naruto-kun, anh ổn chứ, em rất lo cho anh.
- Anh ổn mà, mà trong lúc anh không có ở đây, em đã làm gì những vậy? Yumi đi tới và ngồi xuống giường.
- Không có gì nhiều lắm,em chờ anh trở về và cùng em đi dạo quanh đây. Ý em là... nếu anh thấy ổn...
Cô biết về quá khứ của Naruto và cũng không muốn ép cậu phải làm những điều anh không muốn.
Naruto, đang dựa lưng vào tường, nghe vậy bèn bước về phía Yumi và ngồi xuống cạnh cô.
- Được thôi, nếu em muốn anh sẽ đưa em đi một vòng, với lại, anh cũng muốn em gặp một người.
Cô nhìn cậu với ánh mắt tò mò:
- Người đó là ai vậy anh?
- Iruka-sensei, lâu rồi anh không gặp thầy và anh thấy nhớ ông.
Cô mỉm cười:
- Đương nhiên rồi, vậy em nghĩ chúng ta nên đi trước khi trời tối.
- Thế còn mẹ thì sao, có lẽ bà muốn đi cùng chúng ta- Naruto gợi ý.
- Bà nhờ người thanh niên có đôi mắt trắng chỉ chỗ cho bà đến phòng tắm nhưng cô gái tóc vàng tình nguyện làm thay.
Naruto đoán chắc đó là Ino, và cũng đoán là Ino sẽ không bỏ qua cơ hội để hỏi Mai nhiều điều về cậu. Cậu không lo lắng gì nhiều về điều đó; Mai không biết gì về những gì cậu đã làm trước khi gặp Yumi và bà. Ino sẽ chỉ như đi câu trong một chiếc ao mà không có con cá nào thôi. Cậu cười thầm khi biết cô gái đó có lẽ sẽ tức lắm lên khi không nhận được những thông tin mà cô ta muốn...
Hai người rời khỏi khách sạn. Naruto nắm tay Yumi khi họ dạo qua con phố đông đúc. Naruto cảm thấy mình bị theo dõi. Căn cứ vào sự lanh lẹ của người đó, cậu nhận ra đó hẳn là thầy giáo Jounin đã từng hướng dẫn cậu. Cậu dừng lại, Yumi tò mò, nhìn Naruto.
- Naruto-kun, sao anh lại dừng lại, có chuyện gì không ổn ư?
Naruto nhìn xuống Yumi- người thấp hơn Naruto tầm một cái đầu- và mỉm cười:
- Không, không có chuyện gì cả, chúng ta đang bị theo đuôi, nhưng đừng lo, chẳng có gì nguy hiểm cả đâu.
Vừa dứt lời, Naruto ngẩng mặt lên và nói lớn:
- Kakashi, Asuma, Kurenai, và Gai các vị có thể ra đây được rồi.
Asuma xuất hiện ngay phía trước Naruto, Gai bên trái Yumi, Kurenai bên phải cậu còn Kakashi thì nằm trên cây, giả vờ đọc sách như thường lệ.
- Yo, Naruto.
- Ông muốn gì đây, Hatake?
Điều này không nằm ngoài dự đoán của Kakashi. Kurenai đang nhìn Naruto và ngạc nhiên trước sự trưởng thành của cậu ta, cô nghĩ nếu cậu lớn tuổi gấp đôi và cô không gặp Asuma, thì có lẽ cô sẽ cân nhắc đến chuyện hẹn hò với cậu ta. Gai nói với dáng điệu dường như không thay đổi so với trước đây:
- Chà, Naruto, thật tốt khi được GẶP LẠI EM, EM HẲN ĐANG HƯỞNG THỤ QUÃNG ĐỜI TUỔI XUÂN TƯƠI ĐẸP NHẤT. Thật tuyệt khi em lại trở lại thành một shinobi của làng Lá.
Naruto nói một cách rõ ràng:
- Tôi không phải là một shinobi của làng Lá.
Asuma nói, và ông cảm thấy sửng sốt:
- Cái gì? Ta cứ nghĩ hội đồng định sắp xếp cho em một vị trí trong làng.
- Đúng, họ có ý định như vậy nhưng tôi đã từ chối- Naruto quay lại phía Asuma.
- Tại sao em lại từ chối Naruto?- Kurenai hỏi
- Cô thật sự nghĩ là tôi sẽ chấp nhận quay về, chiến đấu vì cái làng này sau những gì đã xảy ra 6 năm về trước sao? Không, tôi không quay lại đây bởi tình yêu hay lòng trung thành, tôi có mặt tại đây để hoàn thành theo một thoả thuận.
- Thoả thuận nào lại có thể khiến em chấp nhận quay trở lại?
Kakashi hỏi:
- 90,000,000 ryou cho nhiệm vụ này và khi mọi việc đã hoàn tất, tôi sẽ rời khỏi đây.
Naruto đáp lại với chán ghét.
Kurenai sửng sốt trước cái giá mà cậu ta yêu cầu và càng kinh ngạc hơn khi biết hội đồng lại chấp nhận cái giá ấy.
Lúc này, Naruto cảm thấy bị làm phiền, cậu nói:
- Kakashi nếu không còn việc gì nữa thì có thể để cho tôi yên được chứ.
Kakashi nhìn Naruto rồi đến cô gái đang nắm chặt tay cậu.
- Người đang đi cùng em là ai vậy, Naruto, bạn em ư?
- Cô ấy là Yumi, vợ chưa cưới của tôi.
Kurenai cũng nhìn cô gái. Cô bất giác nghĩ đến cô học trò của mình, hẳn cô gái ấy sẽ đau lòng lắm khi biết Naruto đã đính hôn. Cô biết rõ tấm lòng của cô bé đó đối với với Naruto, cũng biết rằng cô ấy đã đau buồn và thất vọng đến thế nào khi Naruto bị ép phải ra đi. Kurenai nhớ rằng, cô bé đó đã mất đến một năm mới có thể thoát khỏi nỗi đau buồn đó.
Gai nói, vẫn trong cái tư thế, cử chỉ như trước giờ: - Naruto, có vẻ như em đã TÌM ĐƯỢC MỘT BÔNG HOA TUYỆT MĨ ĐỂ CÙNG SẺ CHIA TUỔI THANH XUÂN.
Naruto chỉ ậm ừ cho qua:
- Ừm.. cảm ơn thầy Gai.
Asuma lên tiếng:
- Naruto, cái tên của em đã trở nên thực sự rất nổi tiếng trong thế giới giới ninja. Khi nãy em hỏi thầy Kakashi là các thầy muốn gì... chà lý do để các thầy xuất hiện ở đây là... Naruto cắt lời:
- Để kiểm tra khả năng của tôi. Tôi biết là Tsunade sẽ cử ai đó đến. Cũng được thôi, nhưng mấy vị sẽ không tìm hiểu được gì đâu, bởi tôi cũng không muốn tốn sức trong chuyện này.
Kakashi nhìn Naruto một cách hiếu kì, ông thắc mắc liệu Naruto đã tiến xa đến mức nào mà lại tuyên bố như thể sẽ đánh bại được bốn Jounin của làng Konoha, Asuma cắt ngang dòng suy nghĩ của ông.
- Thầy không nghĩ là các thầy sẽ bị dễ dàng đánh bại đến vậy đâu.
- Vậy hãy để kết quả chứng minh, được chứ? Tôi đã hứa sẽ đi Yumi đi một vòng quanh đây- Naruto nói.
Kakashi quyết định.
- Gặp bọn ta ở sân tập của đội 7 trước đây.
Và rồi cả bốn Jounin đều biến mấ. Naruto quay sang Yumi và nói:
- Em đi dạo quanh một lúc được không, anh sẽ quay lại ngay khi anh xong việc.
-Anh định đi trong bao lâu?
- 5... 10 phút gì đó.
- Được rồi nhưng anh nhớ về đúng giờ đấy, anh biết là em rất ghét khi anh trễ hẹn, đúng không?
Yumi nhìn Naruto, ánh mắt có vẻ đe doạ. Người thanh niên tóc vàng nuốt nước miếng, cậu thà đối mặt với cả một đoàn quân của Hokage còn hơn là khuôn mặt cau có của Yumi.
- Đừng lo, anh sẽ về đúng giờ, anh hứa.
Naruto hôn nhẹ lên má cô gái rồi biến mất.
Trong khu vực có rất nhiều cửa hiệu. Yumi vẫn tiếp tục đi cho đến khi trông một cửa hàng quần áo.
Bãi tập đội 7
Một phút sau khi Kakashi, Kurenai, Asuma và Gai đến nơi, Naruto xuất hiện.
Cậu đứng ở trung tâm, bị bao vây bởi bốn Jounin, Kakashi đã nâng dải băng quấn đầu để lộ ra con mắt Sharingan. Cả Kurenai và Gai đều đang đứng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Asuma đã rút vũ khí đặc biệt của thầy ra.
Kakashi và Gai hiện đứng trước còn Kurenai và Asuma đứng sau lưng Naruto. Kurenai bắt đầu bằng cách sử dụng ảo thuật. Naruto rất ấn tượng trước khả năng của cô, những người đứng xung quanh cậu đều biến mất, tất cả những gì cậu thấy là một vùng đất đai cằn cỗi và trống rỗng.
Cậu biết lúc này thị giác đang đánh lừa mình nên cậu rút ra một mảnh vải đen và băng quanh mắt.
Kurenai ẩn thân vào cây sau khi nhẫn thuật của cô bắt đầu có hiệu quả. Cô nhìn và suy đoán tại sao Naruto lại làm vậy và rồi nhận ra, cậu ta đang tự ngăn chặn tầm nhìn của chính mình. Cô không tin cách này có hiệu quả với ảo thuật.
Hơn ai hết cô biết rõ những người đã bị rơi vào ảo thuật này thì cả thính giác lẫn khứu giác cũng sẽ bị ảnh hưởng. Những người có thể phá vỡ thuật này chỉ có thể là người của tộc Uchiha, Hyuuga và những bậc thầy về genjutsu mà thôi.
Naruto rất ấn tượng. Cậu biết đây không phải là loại genjutsu bình thường và hiểu những gì mà thính giác và khứu giác truyền đến cho cậu chỉ là đánh lạc hướng khỏi mục tiêu thực sự.
Tuy nhiên, dù loại genjutsu này thật sự rất đặc biệt, nó cũng không có tác dụng gì với cậu. Cậu đã quyết định xong mục tiêu đầu tiên của mình.
Naruto biến mất khỏi tầm quan sát của những Jounin quanh đó.
Kakashi đã nhận ra Naruto đang đi đâu, mắt thầy mở lớn khi thầy nhìn về cái cây mà Kurenai đang ẩn nấp.
- Kurenai, cẩn thận.
Đó cũng là khi cô quay lại và đối diện với người ở sau lưng cô, đen và vàng có lẽ là điều cuối cùng mà cô có thể thấy.
Naruto chặt nhẹ vào gáy cô sau đó đặt lại thanh kiếm sau lưng.
Rồi, Naruto nâng Kurenai lên và rời khỏi nơi mà cô ẩn nấp, hạ xuống bãi tập rồi nhẹ nhàng đặt cô lên bãi cỏ. Những Jounin còn lại vẫn tiếp tục dõi theo cậu. - Genjutsu này thực sư là một trong những thuật mạnh nhất tôi từng đối mặt. Có điều, không có một genjutsu nào có tác dụng với tôi đâu. Tôi có lẽ không thành thạo trong việc sử dụng chúng nhưng tôi biết cách phá vỡ tất cả. Chúng ta tiếp tục chứ? Naruto nói trong lúc tháo chiếc băng bịt mắt ra. Asuma vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến Naruto phá vỡ được nhẫn thuật mạnh nhất của Kurenai. - Sao em có thể làm được điều đó? Không một ai ngoại trừ những người thuộc dòng tộc Uchiha và Hyuuga có thể làm phá vỡ được nhẫn thuật này.
Naruto nhìn Asuma và nói:
- Mắt không phải là nơi duy nhất có thể nhìn, có một thứ mà không một ninja nào có thể che giấu dù họ có cố đến đâu đó. Đó chính là chakra của họ, tôi biết rõ vị trí của các người vì tôi cảm nhận chakra đó. Bây giờ thì thầy hiểu làm thế nào mà tôi phá vỡ được nhẫn thuật đó, và giờ thì thầy muốn tiếp tục nữa không?
Kakashi tạo ấn rồi hô:
Katon: Housenka no jutsu
Naruto tránh được một quả cầu lửa xém chút nữa chạm vào cậu và nhảy tạm lên một cành cây. Chỉ lúc đó, cậu mới phát hiện ra rằng Asuma đang đứng ngay sau lưng cậu.
Asuma tung một cú đá vào chân trái Naruto.
Cậu tránh và hạ xuống sân tập. Nhưng ngay lúc đó, Gai đã xuất hiện bên phải cậu và tung một cú đấm vào bụng cậu, và trước khi Naruto có thể phá giải tình hình, cậu trông thấy hai cây kunai lao thẳng vào chỗ cậu từ bên trái, trúng vào điểm chết của Naruto.
Gai lùi lại khi thấy Naruto đã bị thương.
- Kết thúc rồi, Naruto.
Naruto nhìn ông và cười:
- Rất tiếc nhưng thầy Gai, tôi không phải là bản thật.
Và rồi ảnh phân thân của Naruto biến mất.
Kakashi là người đã tung ra những chiếc kunai nọ. Ông mở lớn mắt vì ngạc nhiên khi nhận ra loại thuật Naruto đã dùng. Nếu có ai đó có khả năng nhìn xuyên qua lớp mặt nạ ấy, họ có lẽ sẽ thấy ông đang mỉm cười.
Gai nhìn Asuma từ trên cây đổ xuống. Thầy đã hoàn toàn bị hạ gục. Naruto xuất hiện ngay bên cạnh Asuma khi ông rớt xuống.
- Vậy bây giờ sẽ chỉ còn hai người. Trước khi chúng ta tiếp tục, Gai, thầy có thể giải phóng sức mạnh của thầy không? Tôi muốn đấu với thầy khi thầy đã dùng hết sức của mình.
Gai nhìn Nar, tươi cười: - Nếu em đã yêu cầu lịch sự như vậy thì tại sao lại không chứ?- và ông giải phóng sức mạnh.
Kakashi xuất hiện cạnh Gai, thầm thì, để Naruto không thể nghe được:
- Nghe này Gai, thằng nhóc đã mạnh hơn so với những gì tôi nghĩ, hãy cẩn thận.
Gai làm điệu bộ như đã hiểu. Thầy lao tới trước đối mặt với Naruto.
Gai tung một cú đá bằng chân phải, Naruto cản được. Gai di chuyển quá nhanh đến nỗi Naruto chỉ cách là phòng thủ chắc. Cậu vốn biết là Gai rất nhanh nhưng tốc độ này quả kể cũng khó tin. Naruto tiếp tục cản được một đòn khác nhưng cậu không gặp may trong đòn kế.
- Chà, Naruto, taijustsu của ta mạnh hơn em. Ta có thể nói là em rất có tài có điều đáng tiếc em lại thiếu sót nhiều về tốc độ.
Naruto cười:
- Vậy thì tôi có thể lấy khối nặng tôi mang ở chân, tôi cũng có thể bỏ bớt những phần còn lại, nhưng dựa trên tốc độ của thầy khi bỏ hết chúng, tôi nghĩ điều đó không cần thiết.
Rồi cậu tháo hai mảnh sắt đang mang trong đôi xăng đan của mình, cậu nhìn Gai trước khi hình ảnh của cậu mờ dần và rồi đột ngột, Nar xuất hiện trước mặt Gai, tung một cú đá vào bụng người đàn ông này. Gai trông có vẻ rất sửng sốt trước khi ngã vật xuống, hai tay ôm bụng. Bây giờ, Naruto quay về phía Kakashi.
Hai người phóng về phía nhau trên không trung, Kakashi tung một cú đấm về phía Nar nhưng cậu dễ dàng cản được khiến nó trật hướng về phía một cái cây. Ngay khi chạm đất, Ninja- coppy quăng về phía cậu ít nhất là 7 chiếc shuriken, Naruto đã tránh được toàn bộ.
Nhưng hành động của Naruto chính là đều mà ninja tóc trắng đang hy vọng. Ngay khi Naruto nhận ra sai lầm của mình thì cũng là lúc những sợi dây đã trói chặt cậu vào thân cây. Kakashi bước về phía Naruto.
- Em rất xuất sắc nhưng em đã thất bại vì đã không nhận ra cái hàm ẩn phía sau.
Naruto nhìn Kakashi:
- Không, tôi có nhìn đó chứ. Tôi nghĩ ông mới là người nên làm vậy.
Naruto đang nói với ông biến thành một khúc gỗ.
Điều tiếp theo Kakashi cảm thấy từ dưới chỗ thầy đang đứng có ai đó đang nắm lấy hai chân mình, và trước khi Kakashi có thể chuyển động, ông cảm thấy một lưỡi kiếm đã kề nơi cổ họng mình
- Kết thúc rồi Kakashi, các người đã thất bại. Nếu đây là nhiệm vụ thật sự, có lẽ các người đã chết.
Kakashi sửng sốt vô cùng, cuối cùng thầy cũng thốt lên được một câu.
- Em tạo ra một ảnh phân thân từ khi nào?
- Kể từ khi tôi nhìn thấy ông sử dụng shuriken, tôi đã dùng Kawarimi, và tôi sắp xếp một phân thân từ dưới mặt đất để giữ ông, chừng đó là đủ thời gian để tôi ở ngay sau ông.
Và rồi Naruto tra thanh kiếm vào bao. Kakashi quay lại đối diện với người học trò cũ của mình:
- Em thật sự mạnh hơn rất nhiều. Ta đã nghe những lời đồn về em nhưng ta không ngờ em lại có thể mạnh như vậy.
- Chà, kể từ khi rời khỏi đây tôi đã luyện tập rất chăm chỉ. Dù sao thì thật vui khi đánh bại tất cả các người trong...- Naruto xem lại đồng hồ- ... 7 phút. Tôi thực sự cần phải quay lại chỗ Yumi, gặp lại ông sau. Cùng những lời đó, Naruto biến mất.
Dưới một tán cây cách đó không xa, Tsunade theo dõi toàn bộ trận chiến một cách kinh ngạc. Bà vừa chứng kiến Naruto đánh bại bốn Jounin xuất sắc của làng Lá mà không đổ đến một giọt mồ hôi. Bà buột miệng thốt ra suy nghĩ của mình:
- Làm thế nào mà cậu ta lại trở nên mạnh như vậy?
- Nó đã luyện tập qua giới hạn của một con người mà.
Bà ngước nhìn sang phải và thấy một người mà đã gần 6 năm rồi bà không gặp lại. Từ duy nhất bà có thể thốt ra là:
- Jiraiya...
End chap 2
18/9/2012, 2:21 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 52
Tổng số bài gửi : 7
Ngày tham gia : 02/09/2012
Status : đag đi học giúp đỡ nha!
Được Cảm Ơn : 1
Tiêu đề: Re: [fanfic] the golden fox
Chap 3 Người yêu, bạn bè và đối thủ.
Tsunade nhìn đồng đội cũ của mình. Theo trí nhớ của bà thì ông vẫn không có gì thay đổi. Jiraiya vẫn mặc cái bộ đồ giống hệt bộ hồi ông rời khỏi làng và thề sẽ không quay trở lại nơi này. Bà không biết ông liệucó còn coi bà là bạn hay chỉ là một kẻ phản bội, chẳng phải đó là cách mà Naruto đã nhìn nhận bà sao.
Jiraiya phá vỡ sự yên lặng:
- Cũng khá lâu rồi không gặp bà, Tsunade.
- Đúng, khá lâu rồi. Vậy điều gì đã khiến ông quay trở lại?
Bà hỏi. Jiraiya dựa lưng vào thân cây chuyển ánh mắt đang nhìn bà lên khoảng không.
- À, đã 6 tháng nay tôi không gặp học trò của mình nên tôi nghĩ sẽ thật tốt nếu được gặp nó.
Tsunade có vẻ buồn.
- Đó là lý do duy nhất ư?
Ông nhìn vào mắt bà, đáp: - Không.
Tsunade bắt đầu tỏ ra hiếu kỳ:
- Vậy thì lý do khác là gì?
- Lý do khác khiến tôi ở đây là để khuyên bà đừng có làm vậy.
Bà biết Jiraiya đang định đề cập đến điều gì. Jiraiya hơn bất kỳ ai, hiểu rõ bà nghĩ như thế nào, cảm thấy như thế nào về Naruto. Tsunade vốn cũng hiểu, lý do tại sao ông lại khuyên bà không nên làm như vậy, nhưng bà vẫn đặt câu hỏi.
- Tại sao tôi ko nên làm chứ? Hãy cho tôi một lý do đúng đắn xem. Đôi mắt của ông ánh lên sự tức giận.
- Lý do ấy hả? Tôi có thể cho bà cả đống lý do nhưng chỉ cần một lý do là đủ. Lần đầu tiên trong đời nó, nó cảm thấy hạnh phúc, làm ơn đừng có phá hoại thứ hạnh phúc mỏng manh đó.
Tsunade nhìn xuống dưới chân bà.
- Jiraiya, thằng bé thuộc về nơi này, đây là nhà của nó, tôi phải cố làm cho nó hiểu điều đó. Tôi chỉ mong...
Tiên nhân cóc cắt ngang trước khi bà có thể nói hết.
- Bà chỉ mong là bà có thể sửa chữa sai lầm của mình, không giống như Dan và Nawaki,những người đã ở nơi mà bà không còn có thể làm gì được nữa- Tsunade cảm thấy đau buồn khi nhớ về em trai và người yêu – còn với Nar thì bà có thể điều khiển lại được theo ý mình.
Tsunade biết những điều Jiraiya nói là đúng, bà đã có thể buộc hội đồng từ bỏ ý định đó nhưng thay vì vậy, bà lại đồng ý để họ trục xuất Naruto. Nhưng bà không hề có ý định biến điều đó trở thành mãi mãi, bà đã dự định một vài năm sau đó sẽ tìm Naruto trở về và nói cho mọi người biết về thân thế thực sự của cậu. Bà cho rằng nếu biết điều đó họ sẽ chấp nhận cậu.
Nước mắt lăn dài trên gò má bà.
- Tôi đã làm những việc tôi cho là tốt nhất cho Naruto và dân làng khi ấy. Tôi cho rằng để Naruto ra đi và rồi đến một lúc nào đó, dân làng sẽ vượt qua những định kiến của họ về nó. Tôi đã cử vài người bạn của nó đi tìm thằng bé ba năm sau đó nhưng họ không bao giờ tìm được, dù chỉ là một dấu vết về nó. Thằng bé đã giấu kín tung tích rất giỏi. Tôi đã dự định sẽ nói cho dân làng về thân phận của thằng bé khi nó trở về.
Bà quay sang Jiraiya, không gì có vẻ ngăn được dòng nước mắt của bà.
- Jiraiya, làm ơn hãy hiểu là tôi không muốn làm nó bị tổn thương, tôi yêu quý thằng bé đó như thể nó con trai của mình vậy, nó là lý do duy nhất khiến tôi trở thành Hokage. Mục đích của tôi là muốn tất cả người dân làng Lá này thoát ra khỏi những định kiến sai lầm của họ về nó. Jiraiya, tôi sợ là mình đã bỏ lỡ cơ hội để sửa sai. Thật quá đau đớn khi nhận ra chính tôi lại là người gây cho thằng bé sự tổn thương lớn nhất. Jiraiya, bây giờ tôi chẳng biết làm gì nữa.
Người phụ nữ tóc vàng đưa hai tay lên bưng mặt để cố gắng kiềm nén cơn xúc động. Jiraiya rời khỏi cành cây ông đang đứng để đến bên bà và an ủi bà.
Ông ôm bà vào lòng và để bà nức nở khóc trên vai mình.
- Tôi cứ nghĩ bà muốn thằng bé phục vụ cho làng Lá bởi khả năng của nó mà không hề biết bà làm tất cả vì lợi ích của nó. Bây giờ thì tôi hiểu bà vẫn rất quan tâm đến thằng bé.
Jiraiya nói. Tsunade nhìn Jiraiya rồi hỏi:
- Jiraiya, làm sao để giữ thằng bé ở lại? Ngôi làng này cần nó, một đứa trẻ mang trong mình ý chí của lửa.
- Rất khó để đứa trẻ đó chịu quay lại. Bà nên ngồi lại với nó, nói chuyện một cách thẳng thắn và giải thích cho nó hiểu tại sao bà lại để những chuyện như vậy xảy ra với nó. Tôi biết bà rất quan tâm đến Nar nhưng với nó hành động khi ấy của bà không khác gì một sự phản bội. Thành thật mà nói, tôi cũng từng nghĩ như vậy nhưng bây giờ biết lý do bà lại làm như vậy, bà đã làm việc bà cho là tốt nhất với Naruto; cho dù đó là một quyết định sai lầm.
Tsunade gạt nước mắt và hỏi Jiraiya:
- Ông đã bao giờ cho thằng nhóc biết về cha ruột của nó chưa?
Jiraiya thấy bà không còn khóc nữa nên buông bà ra.
- Năm nay, tôi định sẽ nói cho nó về biết điều đó. Thằng nhóc đó đoán rằng, sau khi nó qua đời, kẻ thù của nó chắc chắn sẽ làm hại đứa con. Vậy nên cậu ta muốn Naruto biết được sự thật năm nó 18 tuổi. Đứa trẻ đó cho rằng, khi ấy, con trai của nó đã đủ sức bảo vệ bản thân mình. Nó đã nhờ tôi và thầy Sarutobi nói cho Naruto biết khi đến thời điểm thích hợp. Tôi cũng hơi tò mò... làm sao bà biết được Yondaime là cha ruột của Naruto?
- Tôi đã xem về thông tin cá nhân của các Hokage đời trước. Cũng mất một thời gian tôi mới khám phá ra điều này. Nhưng thầy Sarutobi cũng thật thông minh khi đã đổi họ cho thằng bé. Cho dù họ có giống nhau đi nữa mọi người cũng sẽ không nghi ngờ gì vì họ không mang cùng họ.
Bà trả lời.
- Đúng vậy, để bảo vệ cho Naruto, thầy ấy đã quyết định đặt tên đứa con theo họ mẹ. Chỉ có thầy Sarutobi và tôi biết mẹ thằng nhỏ là ai. Minato không cho ai biết chuyện này, và không ai có thể đoán ra, tất cả đều được giữ kín một cách hoàn hảo. Tsunade lại nói:
- Không hẳn là hoàn hảo, bởi có một người cũng đã khám phá ra bí mật này.
Jiraiya cảm thấy sửng sốt, ai thông minh đến mức có thể khám phá ra bí mật này chứ.
- Thật vậy ư? Người đó là ai?
- Một nhà quân sư thiên tài của làng Lá.
- Tên cậu ta?
- Nara Shikamaru.
Nơi nào đó trong thị trấn... - Ahaaachuua
Một người thanh niên trẻ, luôn suy nghĩ một cách biếng lười.
" Mình lại bị dị ứng bởi cái gì đó đây. Rắc rối quá chừng. "
Quay lại địa điểm gần bãi tập luyện đội 7.
Jiraiya hỏi:
- Làm sao cậu ta khám phá ra chuyện đó được?
- Cậu ta nói cậu ta đã gắn kết hai việc lại với nhau. Hai tuần sau khi Naruto bị trục xuất, Shikamaru có đến văn phòng của tôi
Flashback
Tsunade đang làm việc trong văn phòng mình như thường lệ, bà đang cố vượt qua cảm giác khó chịu do quyết định mà bà đã thực hiện hai tuần trước. Lúc đó, trợ lí của bà, Shizune bước vào, trên tay ôm một con heo hồng rất dễ thương.
- Tsunade-sama, Nara Shikamaru đến đây và xin được gặp đại nhân.
Godaime ra hiệu cho cô để Shikamaru vào. Nara Shikamaru đứng trước mặt bà trong bộ đồ của một Chuunin, bà ra dấu cho phép cậu ta ngồi xuống.
- Ngọn gió nào đã đưa cậu đến đây vậy, Shikamaru?
- Tôi muốn hỏi đại nhân về một câu hỏi mang tính cá nhân.
Bà nhíu mày, chống cằm bằng khủy tay và nhìn cậu ta.
- Vậy câu hỏi của cậu là gì?
- Tại sao mấy người lại đuổi Naruto đi như không hề biết đến sự hi sinh của cha cậu ta để bảo vệ ngôi làng này?
Bà quyết định đề cập lại câu chuyện từ trước đó là Naruto không hề có cha mẹ và chắc sẽ khiến cậu ta không tiến xa hơn trong câu chuyện này.
- Cậu đang nói chuyện gì kì vậy, Naruto không có cha mẹ, cậu ta vốn là trẻ mồ côi.
Shikamaru nhìn bà nghiêm túc:
- Bà muốn giả vờ không hiểu cũng được thôi nhưng tôi đã biết sự thật. Bà nói đúng, Naruto là trẻ mồ côi nhưng tôi luôn tự hỏi là tại sao dân làng lại ghét cậu ta đến vậy. Tôi muốn nói đúng là cậu ấy là một kẻ nghịch ngợm nhưng cho dù thế cũng không thể giải thích được sự căm ghét đến khó hiểu của dân làng này với cậu ta. Và tôi đã bắt đầu sắp xếp các dữ kiện lại với nhau.
Tsunade biết cậu ta sắp nói gì. Bà cầu mong là mình đã đoán lầm.
- Vậy hãy nói cho ta biết, cậu đã tìm ra được điều gì?
- Ban đầu, tôi nhớ lại thời bọn tôi còn ở trường. Cha mẹ tôi và hầu như cha mẹ của những đứa trẻ khác, không, nói đúng hơn là tất cả bọn họ, đều bảo bọn tôi phải tránh xa cậu ta ra. Họ nói rằng cậu ta chỉ là một thứ rắc rối. Tôi còn nhớ đã nghe một người đàn ông lớn tuổi gọi là cậu ta là đồ quái vật vô tích sự. Tại sao họ lại gọi cậu ấy như vậy?
Hokage hỏi:
- Câu chuyện này chính là cái giả thuyết mà cậu đã tìm ra ư?
Gã chuunin lười biếng lại tiếp tục.
- Những ngày gần đây, tôi bắt đầu suy nghĩ về điều ấy, tất cả trở nên thật rối rắm. Và rồi tôi tìm ra được sự thật. Đầu mối để ghép tất cả mọi mảnh ghép của sự thật vào với nhau là ngày sinh nhật của Naruto. Cũng chẳng mấy bất thường khi ai đó sinh ra vào mùng 10 tháng 10 nhưng thời điểm mà cậu ta được sinh ra lại trùng với lúc Kyuubi tấn công làng Lá. Tôi biết sinh nhật của cậu ta do tình cờ nghe được Hinata hỏi thầy Iruka về điều đó. Tôi không hiểu cô ấy định làm gì, rồi cho đến khi tôi lại tình cờ nhận thấy vào một buổi sáng, khi tới trường, Naruto đeo một cặp kính thể thao và nói với thầy Iruka là có ai đó đã tặng cậu ta nhân ngày sinh nhật.
- Cậu thật quá dông dài, Nara.
Tsunade nói có vẻ buồn chán.
- Tôi đoán vậy, nhưng đây, tôi đang đi vào vấn đề chính. Đệ Tứ đã không thể nào giết được Kyuubi.
- Cậu đang nghi ngờ khả năng của Đệ Tứ sao?
- Không, chỉ căn cứ vào thực tế, tôi đã tiến hành một cuộc điều tra. Tôi hỏi chị gái Garra về con quái vật phong ấn bên trong cậu ta. Tôi đã hỏi tại sao họ không giết nó như Hokage đệ Tứ đã làm với Kyuubi. Cô ấy đã cười nhạo tôi và nói điều đó không thể, con người không thể nào giết được những con quái vật đó. Cô ấy cho rằng hẳn Hokage đệ Tứ đã phong ấn con quái vật vào đâu đó. Tôi cũng được biết con quái vật trong người Garra là nhất vĩ Shukaku. Tôi cho rằng thật rắc rối khi cứ tranh cãi về việc Hokage đệ Tứ đã giết con quái vật đó như thế nào. Nhưng những điều cô ấy nói làm tôi băn khoăn, làm thế nào để giết con quái vật đó? Tôi tiến hành điều tra về những con quái vật. Cô ấy nói đúng, không có cách nào có thể để giết một con quái vật. Hơn nữa, Kyuubi lại là cửu vĩ, con quái vật mạnh nhất, cách duy nhất để đánh bại nó là phong ấn nó vào đâu đó. Không thể đặt ấn đó vào người lớn vì họ sẽ chết ngay lập tức. Giải pháp duy nhất là phong ấn nó vào một đứa trẻ sơ sinh, để chakra của quái vật và đứa trẻ hòa trộn cùng nhau. - Vậy rốt cuộc, cậu đã khám phá được những gì?
Tsunade nói, dường như bà đang dần mất đi sự kiên nhẫn.
- Naruto bị tất cả dân làng này căm ghét. Ngày sinh của cậu ấy trùng với ngày cửu vĩ tấn công ngôi làng này. Thứ chakra màu đỏ bí hiểm mà cậu ấy đã sử dụng để đánh bại Neji trong cuộc thi Chuunin. Những gì mà tôi khám phá ra là cơ thể Naruto là nơi phong ấn Kyuubi và cậu ta cũng là con trai của Yondaime.
Bầu không khí im lặng kéo dài trong vài phút.
- Làm sao cậu biết?- Tsunade hỏi.
- Biết việc cậu ấy là con trai của Đệ Tứ sao?
- Đúng vậy, làm thế nào...?
- Sau khi tôi khám phá ra cậu ta là người mang phong ấn Kyuubi, mọi việc bắt đầu vào trật tự của nó. Mọi người đều nói Hokage đệ Tứ là một người đáng kính trọng, vì vậy không đời nào ông yêu cầu dân làng phải hy sinh con của họ. Và tôi đoán là ông sẽ hy sinh chính con ruột của mình, mái tóc vàng, đôi mắt xanh đó là những truyền lại từ người đã hy sinh nơi con trai của mình.
Godaime nói:
- Ngoài cậu ra còn biết gì nữa?
- Chà, đây là điều tôi hơi băn khoăn. Tôi biết tên thật của Yondaime là Namikaze Minato, theo lịch sử Hokage chưa bao giờ thấy đề cập đến vợ và con trai ông ta, vì vậy tôi tra tìm họ Uzumaki trong hồ sơ lưu trữ và tìm thấy một người phụ nữ mang tên Uzumaki Kushina, tôi đoán bà ta là mẹ Naruto và vợ của Hokage đệ Tứ.
- Cậu đã biết quá nhiều thứ, vậy cậu còn băn khoăn điều gì?
- Tại sao ông ta lại phải che dấu tung tích của vợ và con trai.
Tsunade đứng dậy, đi về phía cửa sổ, chắp tay sau lưng và bà ngước nhìn lên bầu trời.
- Ta không biết tại sao cậu ta lại giấu tung tích về người vợ của mình, nhưng ta đoán là để bảo vệ cô ấy trước kẻ thù. Còn về Naruto, ta nghĩ Sadaime đã giấu đi sự thật về dòng máu của cậu ta, với lý do, ta đoán cũng như với mẹ cậu ta vậy.
- Điều này có vẻ hợp lý. Yondaime có khá nhiều kẻ thù trong cuộc chiến tranh giữa Iwa và Konoha, không có điều gì trả thù một người đàn ông thâm độc hơn là tấn công vào gia đình anh ta.
Gã Chuunin lười biếng đáp.
- Cậu đã biết tất cả những điều mà ta đã biết, với việc trục xuất Naruto, ta cho rằng ta đã làm việc tốt nhất cho cậu ta. Dân làng này căm ghét cậu ấy, ta cho rằng nếu để cậu ấy đi một thời gian, cậu ấy sẽ mạnh lên nhiều. Tôi biết chắc là Jiraiya sẽ liên lạc với cậu ấy, điều đó đảm bảo cho sự an toàn của Naruto. Đến đúng thời điểm, tôi sẽ nói cho cậu ấy và cả làng biết sự thật. Nếu mọi việc đã hết thì cậu có thể rời khỏi đây.
Tsunade nói với Shikamaru, cậu ta đứng lên và rời khỏi văn phòng.
End of flashback
- Bà cũng hiểu tôi đấy.
Tiên nhân cóc nói với Tsunade
- Tôi biết là ông sẽ không để thằng bé chết.
- Chà, đúng là tôi có liên lạc với nó, nhưng tôi không đi cùng đứa trẻ đó. Nhưng dù vậy, có thể nói là tôi có ảnh hưởng đến quá trình luyện tập của thằng nhóc nhiều hơn nó nghĩ.
- Thế là sao?
- Chà, tôi cùng nó đến Sóng Quốc, ở đây tôi gặp lại ông bạn cũ của tôi, Saichi Kaito. Jiraiya trả lời.
- Một trong bảy tay kiếm của làng Sương mù ư? Lần cuối tôi nghe đến hắn thì hắn là một tay missing- nin ác độc.
- Không, hắn rời khỏi làng vì hắn nhận ra sự thối nát của nó và của Mizukage. Hắn nợ tôi nên tôi nhờ hắn truyền cho Naruto kỹ năng về kiếm thuật đồng thời dạy cho thằng bé cách điều khiển chakra tốt hơn cùng một số thuỷ thuật. Hắn đã đồng ý. Hai năm sau, thằng bé rời khỏi Kaito và làm nhiệm vụ một mình.
- Đợt chút, khi đó thằng bé mới có 14 tuổi, vậy thì nó làm những gì trong những năm tiếp theo? - Chà, nó tới Sea Country, biết được nó đi đâu, tôi nhờ một người bạn cũ của tôi là Ryuho giúp nó hoàn thành kĩ năng kiếm thuật- Tiên nhân đáp lời.
- Không thể nào, đó không phải là samurai giỏi nhất thế giới đó chứ, người đó dạy cho một ninja về kiếm thuật của hắn sao?- Tsunade sửng sốt.
- Cậu ta cũng trả ơn, nhưng không phải vì ta, Minata đã giới thiệu vợ chồng họ và có lẽ ông ta nghĩ cách duy nhất để trả ơn là giúp đỡ con trai Minato, ta cũng nhắc với ông ấy là dòng máu của Naruto vẫn là một bí mật. Chúng ta thỏa thuận là ông ấy sẽ dạy Naruto về kiếm thuật. Thằng bé đã thành công. Dưới sự huấn luyện và thanh kiếm mà Ryuho tặng, chẳng mấy chốc Naruto đã thành một bậc thầy trong kiếm đạo.
Công chúa cờ bạc nhận định
- Vậy là cậu ta đã không ngoa khi nói về kiếm thuật cậu ta chỉ đứng sau một người duy nhất.
- Ừm, đứa trẻ đó quả là một tay kiếm tài năng. Ngày nó rời khỏi tộc Minashu, tôi chờ sẵn nó và nói đã đến lúc hoàn thành quá trình tập luyện. Năm tiếp đó là thời gian thằng bé luyện tập cùng với tôi. Khi Naruto hoàn tất và ra đi, tôi không nghi ngờ gì khi nói rằng cậu ta đã trở thành một chiến binh giỏi nhất thế giới này.
Jiraiya khẳng định một cách tự tin.
- Tôi biết là ông sẽ bảo vệ thằng bé, và tôi đã rất vui mừng khi nó được bảo vệ khỏi Akatsuki và làng Âm Thanh, tôi không biết mình sẽ làm gì nếu thằng bé bị chúng bắt. Jiraiya nói ngay:
- Chà, thằng bé đó là lý do tại sao làng Lá lại có thể dễ dàng đánh bại Akatsuki đến vậy.
- Sao ông lại nói như vậy?
Vẻ hiếu kỳ lộ rõ trên khuôn mặt của bà.
- Chà, thằng bé đã hạ gục ba trên bốn chủ lực của Akatsuki. Kazuya Aang mệnh danh là ‘Gem Stone’ của Iwa, Bai Hoshu của làng Mưa và thủ lĩnh của Akat Sucho Tosku, " Red Lighting” của làng Mây.
- Jiraiya, trong số năm ninja cấp S nguy hiểm nhất bị truy nã trong sổ Bingo, ông vừa đề cập đến ba kẻ. Ngay cả đến chúng tôi cũng khó đối phó với chúng.
Tsu nói.
- Những kẻ đáng giá nhất trong số chúng là Red Lighting’, Orochimaru, và Itachi.
- Giờ thì tất cả bọn chúng đã chết. Những người giá trị nhất bây giờ của chúng ta có thể nói là Sasuke và Naruto- Tsunade nhận định
- Vậy là Sasuke đã giết Itachi? Bà biết là Orochimaru để tâm đến thằng bé đó vì hắn không thể đánh bại Itachi- Jiraiya nói.
- Chà, có lẽ vậy, dù gì thì có lẽ chúng đã mạnh hơn cả hai chúng ta.
Jiraiya cho rằng Tsunade sẽ sớm nghỉ hưu. Ông biết là bà bạn mình muốn để lại vị trí cho Naruto, nhưng từ khi Naruto không còn là shinobi của làng Lá nữa, bà hẳn đã dự tính sẽ phải chọn một người làm Rokudaime. Jiraiya lên tiếng:
- Bà đã chọn ai thay thế bà giữ chức Hokage chưa?
Tsunade đáp lại ngắn gọn:
- Chưa.
Một khoảng lặng không mấy dễ chịu, gió bắt đầu thổi. Tóc và áo choàng của cả hai người cùng bay trong gió.
- Vậy bà định để trống vị trí đó hay sao?- Jiraiya hỏi.
- Tôi đã nói rõ với hội đồng là tôi sẽ không chọn ra người kế vị tôi, vậy nên hội đồng quyết định sẽ chọn Uchiha Sasuke, còn người mà tôi muốn ở vị trí đó, chắc ông đã biết là ai rồi.
Jiraiya cười một cách vui vẻ, vỗ vỗ vai bà:
-Đương nhiên là tôi biết, thôi, chúng ta hãy rời khỏi đây và hãy đi làm một chầu chứ?
- Một kế hoạch hay đấy.
Hai người rời khỏi đó rồi hướng về phía quán rượu. Naruto vừa hoàn thành cuộc kiểm tra với các Jounin, bây giờ cậu đang tìm Yumi nhưng vẫn chưa thấy cô ấy đâu cả. Cậu xem lại đồng hồ, 10 phút sắp trôi qua.
Nghĩ xem Naruto, cô ấy có thể ở đâu được nhỉ?
Và ngay sau đó, cậu đã tìm ra. Cậu chạy đến cửa hàng quần áo gần nhất. Naruto bước vào và nhìn thấy Yumi đang ở trong đó, cậu thở phào, rón rén tiến lại sau lưng cô, và bịt mắt Yumi.
- Đoán xem là ai nào?
Yumi mỉm cười, đương nhiên đó chỉ có thể là người mà cô yêu, Naruto.
- Tôi cho rằng anh là Naruto- kun nhưng anh ấy đã nói là trở về trong 5 phút, à nhưng hình như anh nói là 10 phút là tối đa mà. Chắc mấy người đó phải giỏi lắm mới giữ anh được hơn 5 phút hoặc anh sẽ là một ninja không giỏi chút nào.
Naruto từ từ rời tay khỏi mắt Yumi, cô quay lại nhìn vào mắt Naruto. Cậu nói:
- Em thật quá đáng Yumi, nhưng anh sẽ cho em thấy anh là một ninja vĩ đại như thế nào.
Yumi nhướn mày.
- Ngài sẽ chứng mình thế nào, Uzumaki-sama?
Nụ cười của Naruto trở nên ranh ma.
- Như thế này.
và bắt đầu thọc lét Yumi, cô không thể làm gì ngoài khác ngoài việc cười khúc khích. Cuối cùng, Naruto dừng lại và nở một nụ cười đầy ngạo nghễ.
- Uzumaki Naruto là người dành chiến thắng.
Cô tiến lại và ghé sát vào tai cậu thầm thì:
- Anh có thể thắng trận chiến nhưng chung cuộc người thắng sẽ là em.
- Anh biết rồi, anh đoán có lẽ anh sẽ không bao giờ đánh bại được em mất.
Naruto nói, cố mang giọng điệu của người thua trận. Cô gái lại đi đến cạnh một quầy quần áo, rồi quay lại, nở một nụ cười và một sự thích thú rõ ràng.
- Đương nhiên là không bao giờ rồi. Naruto đưa tay gãi gãi lưng, một thói quen từ khi cậu còn là gennin tổ 7,
- Chà, anh đoán là anh có thể chịu đựng được điều đó, à, em đã xong chưa, anh muốn đi thăm thầy Iruka
- Em xong rồi, chỉ là đang đợi anh thôi- Yumi đáp.
- Vậy ư, vậy mấy thứ em mua đâu cả rồi?- Naruto hỏi. - Em đã thuê một đứa bé đưa chúng về khách sạn hộ em, lúc về, em sẽ lấy chúng từ quầy lễ tân.
- Vậy thì chúng ta đi thôi.
Naruto nắm tay Yumi dẫn cô rời khỏi cửa hàng và đi phía trường ninja. Chiều muộn, các lớp học đã tan. Nhưng Naruto biết thầy Iruka còn lo một số công việc giấy tờ nên chắc vẫn còn ở trường.
Naruto nhìn xung quanh và hồi tưởng lại quãng thời gian cậu từng ở đây, mặc dù thời thơ ấu của cậu gần như là toàn niềm đau nhưng không phải là không có những lúc vui vẻ. Cậu nhớ có lần Chouji, Shikamaru, Kiba và cậu đã trốn tiết trong khi đáng lẽ phải nghe bài giảng của thầy Iruka. Cậu bước vào phòng nhưng không thấy ai cả. Trên bàn làm việc là một tô mì ramen cùng với một đống giấy tờ lộn xộn. Cho rằng thầy Iruka đi đâu đó, cậu tranh thủ quan sát căn phòng một chút.
Mọi thứ dường như không thấy đổi, cậu nhận ra chỗ mà Choji và cậu thường ngồi và chia sẻ bánh snack, chỗ ở cuối lớp nơi cậu và Shikamaru thường ngủ gục trong lớp.
Quãng thời gian đó thật tuyệt.
Một người đàn ông cột tóc giống như hình quả dứa, và một vết thẹo sượt ngang qua mũi bước vào, lúc này ông mới nhân ra có người đang ở trong phòng.
Iruka hỏi.
- Xin lỗi tôi có thể giúp gì hai bạn?
Yumi chuyển đôi mắt đang nhìn qua cửa sổ để hướng sự chú ý vào người vừa mới vào phòng, tuy nhiên, Naruto vẫn chưa quay lại, cậu nhắm mắt lại và mỉm cười.
- Lâu rồi không gặp thầy, Iruka-sensei.
Naruto quay lại để đối mặt với người mà cậu luôn coi như cha ruột. Iruka sửng sốt đến mức không thốt ra được lời nào. Thầy không tin nổi vào mắt mình, sau khi nhìn thật kỹ và chắc chắn đó là Naruto, một nụ cười lan toả trên gương mặt thầy.
- Naruto, thật sự là em sao?
- Chẳng lẽ còn có ai khác trông giống Naruto sao?- Cậu đáp lại.
Cả thầy Iruka và Naruto đều chạy lại phía nhau, ôm nhau thân thiết bù cho khoảng thời gian dài đã xa cách. Trông hai người chẳng khác gì cha con, cảnh tượng đầy xúc động. Một lúc sau, Iruka buông Naruto để nhìn cậu kĩ hơn, thầy nói:
- Naruto, em đã ở đâu vậy, thầy lo lắng phát ốm khi không biết em đi đâu, em có ổn không?
- Từ từ rồi em sẽ trả lời thầy- Naruto đáp- Em vẫn ổn, thực ra là rất tốt, với lại thầy có nhận được thư em gửi không?
- Thầy nhận được tất cả nhưng thầy mong giá như em để lại địa chỉ cho thầy để thầy có thể gửi thư cho em- Người thầy trả lời.
Iruka nhìn Naruto và chợt nhận ra sự hiện diện của cô gái sau lưng cậu.
- Naruto, cô gái này là bạn của em à?
- À, quên chưa giới thiệu, thầy Iruka đây là Yumi, Yumi, đây là thầy Iruka.
Naruto giới thiệu và hai người bắt tay nhau.
- Chà vậy đây là Yumi mà em đã nói đến trong thư, Naruto, em có một người bạn gái vô cùng xinh đẹp- Iruka nhận xét.
Yumi đỏ mặt:
- Dạ, cảm ơn ngài.
’ Và sắp tới đây sẽ là vợ’ - Naruto lẩm bẩm và không ai có thể nghe thấy cậu nói gì.
- Coi nào, gọi ta là thầy Iruka thôi.
Naruto nói trước khi tất cả lại chìm trong im lặng.
- Thầy Iruka, em cho rằng điều Obaa-chan đề nghị với em có lẽ cũng từ ý của thầy thì phải.
Iruka có vẻ định xin lỗi nhưng Naruto cắt ngang trước khi dòng suy nghĩ của ông bật thành tiếng:
- Đừng lo về điều đó, em hiểu là thầy sẽ không làm thế nếu thầy biết là họ muốn làm tổn thương em.
Iruka lên tiếng:
- Thầy làm thế chỉ là do họ nói sẽ nhận em lại thành shinobi làng Lá, thầy biết là ích kỷ nhưng thầy muốn em quay về làng, để thầy trò mình có thể gặp nhau thường xuyên.
- Đừng lo, em sẽ ở đây một thời gian và em nghĩ chắc chắn chúng ta sẽ có nhiều thời gian mà.- Ninja với biệt danh "Golden Fox" đáp
Naruto và Yumi rời khỏi phòng, Iruka quay trở lại bàn làm việc của mình. Thầy mở ngăn kéo để ngắm một chiếc khăn đầu được để rất cẩn thận, thầy mỉm cười, sau đó đóng ngăn kéo và quay trở lại công việc.
Tại tiệm thịt nướng
Xung quanh bàn,với một cái lò nướng ở giữa, là 12 người, 12 Jounin. Họ bao gồm:
Gai đang kể lại cho những người khác về cuộc đụng độ giữa bốn người họ ới Naruto, rằng cậu ta dễ dàng đánh bại họ như thế nào. Mọi người trừ Kurenai, Asuma và Kakashi đều vô cùng sửng sốt.
Anko lên tiếng:
- Không thể nào, cậu ta không thể đánh bại cả bốn người.
- Tôi cũng ước đó là sự thật nhưng cậu ta đã biến chúng tôi trở thành những tân binh không hiểu rõ về vị trí của mình- Asuma đáp với một điếu thuốc trên tay.
- Cậu ta thực sựu rất mạnh, Anko, cậu đã phá vỡ genjutsu mạnh nhất của tôi.- Kurenai bổ sung thông tin.
Những người còn lại càng thêm sửng sốt, nhất là Genma. Kurenai là bậc thầy về genjutsu của làng Konoha, Naruto có thể đánh bại nhẫn thuật của cô quả là một bất ngờ lớn.
Shikamaru lên tiếng:
- Tôi cá là Hokage đã đặt mấy thầy vào tình huống rắc rối để thử sức Naruto.
- Tôi cũng nghĩ vậy.Thành thực mà nói, tôi không ngờ thằng bé lại tiến bộ như vậy. Tôi nghĩ... khả năng của nó giờ phải được ngang với Sasuke- Kakashi nhận định.
- Chắc vậy.- Ebisu tán đồng
Neji chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi đặt cốc trà xuống, lên tiếng:
- Tôi không rõ cậu ấy đã tiến bộ thế nào nhưng chắc chắn là rất mạnh.
Rồi cậu quay sang Ten Ten và Shikamaru.
- Hai người hẳn nhận ra điều đó trong lần chúng ta được phái đi tìm và đưa cậu ta trở về.
Tenten chưa hiểu ý Neji.
- Cậu muốn nói gì vậy, Neji?
Shikamaru trả lời thay:
- Neji muốn nói là khi cậu ta vòng ra sau kề dao sát cổ Ino mà cô ấy không hay biết, thành thật mà nói, tôi không nghĩ thuật bóng của tôi có thể giữ được cậu ấy nếu cậu ta nghiêm túc. Cậu ta thậm chí còn biết rõ chúng ta là ai, cậu ta gọi tên tất cả chúng ta, nhớ chứ?
Asuma nhớ lại những điều mà Naruto đã nói sau khi hạ gục Kurenai, thầy nói:
- Cậu ta quả thật có đề cập đến việc mắt không phải là nơi duy nhất có thể nhìn được.
Lee hỏi:
- Thầy nói thế là sao?
Kakashi trả lời:
- Thằng bé nói nó có thể cảm thấy chakra của chúng ta, chắc nó dùng cách ấy để đánh bại Kurenai.
Anko hỏi:
- Tôi đang suy đoán ai mạnh hơn... Naruto hay Sasuke?
Ten Ten đáp:
- Đương nhiên là Sasuke, cậu ấy có thể hạ gục Itachi, kẻ thậm chí còn mạnh hơn Orochimaru.
Anko nhìn Ten Ten, đồng tình:
- Tôi cũng nghĩ như cô, Sasuke sẽ làm Hokage, cậu ấy biết vô số jutsu.
Neji không cho rằng Sasuke mạnh hơn, cậu cho rằng Naruto chẳng qua chỉ đang đùa giỡn với cậu và mọi người khi còn ở Sun Country. Khi nhìn vào mặt người thanh niên ấy, Neji nhận ra cậu ta còn giấu rất nhiều điều.
Shikamaru nói:
- Chà, đến lúc chứng kiến trận đấu sớm muộn sẽ diễn ra giữa hai người đó, chúng ta sẽ biết, mà chẳng phải họ sẽ làm một nhiệm vụ cùng nhau vào ngày mai đó thôi.
Ten Ten đáp:
- Tôi không nghĩ là họ sẽ gây chiến với nhau, họ là đồng đội cơ mà.
Kakashi cắt ngang.
- Em nhầm rồi, chúng là đối thủ, mặc dù chúng luôn phối hợp với nhau rất tốt trong tình huống bắt buộc nhưng chúng luôn cố để hạ gục đối phương. Ta nghĩ Naruto là lý do để Sasuke mắc sai lầm đầu tiên.
Kurenai thắc mắc:
- Thầy đang nói chuyện gì vậy?
- Sasuke luôn là học sinh đứng đầu trong lớp còn Naruto ngược lại, luôn xếp hạng bét. Và rồi một ngày Sasuke nhận thấy sự tiến bộ của Naruto quá nhanh và nghi ngờ chính bản thân mình, cho rằng mình không những không tiến bộ, mà còn trì trệ đi. Cái ngày mà Tsunade trở về tôi đã chứng kiến trận đánh của chúng trên mái nhà, tôi đã phải xen vào để ngăn không cho chúng giết lẫn nhau. Sasuke với Chidori bên tay trái đấu với Ransengan của Naruto bên tay phải.
- Naruto biết Ransengan ư?
Anko kêu lên, phần lớn mọi người đều sửng sốt, một số bối rối vì không biết đó là gì.
- Rasengan là thứ gì?
Choji hỏi, trong khi đang nhồm nhoàm thức ăn.
- Tôi nghĩ đó là một quả cầu chakra xoay tròn được nén trên tay, đúng không, thầy Kakashi?- Shikamaru lên tiếng.
- Đúng vậy, nhưng sao cậu biết về thuật đó?
Shikamaru giải thích.
- Cậu ta đã sử dụng nó với một ninja làng âm thanh trong nhiệm vụ đưa Sasuke trở về.
Kurenai nói thêm.
- Đó là một nhẫn thuật đạt cấp A, chỉ có Jiraiya và Yondaime biết sử dụng thuật đó.
- Trận chiến giữa hai đứa nó là không tránh khỏi.- Kakashi nhận định.
Tenten lên tiếng:
- Nhưng Sasuke đã đánh bại Garra, kẻ mang trong mình phong ấn của Shukaku, nên tôi cho rằng Sasuke mạnh hơn, cậu ấy sẽ đánh bại Naruto.
- Cậu nhầm rồi.-Shikamaru nói.
- Nhầm về khả năng đánh bại Naruto của Sasuke ư?- Ten Ten hỏi lại.
- Không, cậu đã nhầm về chuyện Sasuke đã đánh bại Garra, Naruto mới là người làm việc đó.
Những người ngồi quanh bàn lại trải qua một cơn sửng sốt nữa. Kể cả Kakashi, ông luôn cho rằng Sasuke là người đánh bại Garra. Tất cả dân làng đều cho rằng người đó là Uchiha thiên tài của họ.
Shikamaru là một trong số ít người biết được sự thật.
- Temari đã chứng kiến toàn bộ trận đánh đó, cô ấy nói Naruto đã cứu Sasuke khỏi sự sát hại của Garra. Cô ấy đã nói thế này: khi Garra lại chuẩn bị tấn công Sasuke lần nữa, Sakura vội chặn phía trước để che cho Sasuke, Garra liền hất cô ấy văng vào một cái cây, rồi dùng một bàn tay cát khổng lồ để giữ cô ta ở đó, đồng thời cũng làm cô ta bất tỉnh. Cô ấy cũng nói là Naruto đã sử dụng ít nhất là 1000 kage bunshin. Khi Naruto dành ưu thế, Garra biến thân thành Shukaku còn Naruto lại triệu hồi ra một con cóc khổng lồ.
- Naruto có thể triệu hồi được Gamabunta sao?
Kurenai hỏi, mắt cô mở lớn vì ngạc nhiên.
- Không có gì đáng ngạc nhiên lắm, tôi biết Jiraiya- sama là người đã huấn luyện cậu ta cho kỳ thi thứ ba kì thi tuyển chuunin.- Ebisu lên tiếng.
- Tôi tưởng là anh mới là huấn luyện nó.- Kakashi hỏi.
- Tôi cũng đã định như vậy, tôi đưa nó đến hồ tắm nước nóng để nó có thể học thuật đi trên mặt nước. Tôi cho rằng cách đó giúp nó tiếp thu nhanh hơn.
- Chắc đó là lý do hả, đồ háo sắc.
Genma nói, thúc khủy tay và sườn Ebisu và cười toe toét.
- Tôi không phải kẻ háo sắc, tôi làm thế vì lợi ích của thằng bé đó, dù sao, chúng tôi gặp Jiraiya và ông ấy đã quyết định huấn luyện cho nó.
- Chà như tôi đã nói đó, Naruto triệu hồi một con cóc khổng lồ để đánh nhau với hoá thân của Garra. Nói ngắn gọn là người đánh bại Garra là Naruto chứ không phải là gã Uchiha quan trọng của mấy người.
Shika kết thúc.
- Cậu muốn nói gì hả?
Anko lên tiếng có vẻ tức giận. Nhưng Shikamaru đã đứng dậy.
- Rắc rối để giải thích lắm, dù sao tôi cũng có nhiệm vụ phải làm, gặp mọi người sau.
Shika rời khỏi quán ăn.
Naruto và Yumi di dạo một vòng rồi quyết định quay về khách sạn vào lúc hoàng hôn. Đột nhiên Naruto nghe thấy tiếng một cô gái đang gọi mình, Yumi quay lại trước tiên và nhận thấy một cô gái có là da ngăm ngăm là người đã lên tiếng, trên người cô ta chẳng có gì ngoài những đám mây hồng bay xung quanh những chỗ riêng tư.
Naruto mỉm cười còn Yumi có vẻ sắp nổi điên lên, rồi cô gái đó biến thanh một cậu thanh niên, một chuunin làng Lá.
- Naruto-nii-san, anh thấy thuật vừa rồi thế nào?- Cậu thanh niên lên tiếng.
Nar mỉm cười rồi đáp:
- Konohamaru tôi không còn là một đứa trẻ và tôi cấm cậu không được sử dụng loại thuật hạ cấp đó nữa.
Yumi nghĩ
’ Đó là loại nhẫn thuật ghê tởm nhất mà mình từng thấy, loại làm sỉ nhục phái nữ, chỉ có những kẻ hư hỏng mới sử dụng và thik thú loại nhẫn thuật này. May mắn là Naruto- kun của mình không phải hạng đó.’
Cô rất hài lòng về người chồng tương lai của mình. Naruto nắm chặt tay lại và nói lớn:
- BÂY GIỜ, ANH SẼ CHO EM THẤY ĐỈNH CAO CỦA NHẪN THUẬT, CHƯA AI TỪNG ĐẠT TỚI, THUẬT ORIOKE(SEXY) NO JUTSU.
Nhận ra những điều mà Naruto vừa nói, Yumi ngay lập tức đập thật mạnh vào lưng cậu.
- “BAKA! NẾU ANH ĐỂ TÔI BẮT GẶP ANH SỬ DỤNG LOẠI THUẬT GHÊ TỞM ĐÓ, ĐỪNG MONG NGHĨ ĐẾN CHUYỆN CHẠM VÀO TÔI NỮA.
Naruto tỏ ra nghiêm túc hơn rồi quay sang chào hỏi Konohamaru:
- Hey, Konohamru, dạo này em thế nào?
- Cực kỳ ổn đại ca, mà em nghe nói chúng ta sẽ cùng nhau làm một nhiệm vụ vào ngày mai. Điều này quá tuyệt khi được thực hiện cùng với anh. Em cá là anh đã học được cả tấn thuật siêu đỉnh.- Konohamaru nói với vẻ phấn khích.
-Ừ, anh học được cũng kha khá, khi nào rảnh anh sẽ chỉ em một vài thuật.
Naruto nói và Yumi lườm cậu.
- Hy vọng nó không phải là cái loại thuật ghê tởm mà anh đã nói hay cái gì đó tương tự với nó.
Naruto vội xua tay, phân trần.
- Không, khác hoàn toàn mà.
Konohamaru lại lên tiếng:
- Này đại ca, bà chị hấp dẫn này là ai vậy? Có phải là...- cậu ta giơ ngón tay út của mình chỉ về phía Yumi và liếc qua phía Naruto. Naruto toe toét:
- Đúng rồi, thấy anh khá không? Còn em Konohamaru, đã có cô gái đặc biệt nào chưa?
- Chà, em thích Hyuuga Hanabi, nhưng em không nghĩ là cô ấy có thể quý mến bất kỳ ai, cô ấy luôn hành động như thể em không cùng đẳng cấp với cô ấy, nhưng không hiểu sao em vẫn cứ thích cô ấy.
Konohamaru bộc bạch nỗi niềm của cậu ấy với Naruto về tình cảm dành cho người thừa kế của dòng họ Hyuuga.
- Đừng lo, Konohamaru, đa phần những người thuộc dòng họ Hyuuga thường kiêu kỳ như vậy. Nếu cô ấy không nhận ra sự tuyệt vời của em thì đó là tổn thất lớn cho cô ta.
Naruto an ủi, cả hai cùng cười. Bất chợt cả hai người đều cảm thấy có một thứ gì đó đang lao về hướng họ, 5 kunai đang phóng đến từ bên phải. Trước khi Yumi biết có chuyện gì, Naruto đã ôm lấy cô và đưa cô tránh xa khỏi đó. Konohamaru cũng đã tránh kịp.
Naruto và Konohamaru đã tránh ra và những chiếc kunai trật mục tiêu đều cắm xuống đất. Naruto nhìn về hướng mà từ đó những cây kunai được phóng ra. Trên mái nhà là một thanh niên trong bộ vest của Jounin, một chiếc áo dài tay màu đen cùng những dải băng quấn quanh. Trên vai áo cậu ta có biểu tượng của dòng tộc Uchiha.
Naruto nhíu mày, cậu đã nhận ra kẻ đó là ai, giọng cậu có vẻ tức giận:
- Uchiha... Sasuke
Sasuke xuất hiện ngay trước mặt Naruto và cậu ta cười khẩy- một nụ cười hiếm thấy.
- Vẫn còn chậm lắm, dobe ạ.
Naruto đáp lại:
- Cậu muốn gì, Sasuke?
Yumi nhìn Sasuke, cô đã được nghe Naruto kể về trận chiến ở “Valley of the End” nhưng Naruto không nói rõ chi tiết, chỉ nói là anh đã thất bại.
- Chỉ tới để kiểm chứng lời đồn thôi- Sasuke đáp.
- Và lời đồn đó là...- Naruto nhướn mày.
- Rằng cậu đã trở về làng và cậu đã đánh bại Kakashi, Gai, Kurenai và Asuma. Vậy cũng không tồi đâu, dobe.- Sasuke trả lời.
Naruto cười nhạt:
- Nhiều thứ thay đổi và ngay cả cậu cũng không thể địch lại được tôi đâu, Sasuke-chan .
Sasuke cau mày, cậu ta cảm thấy bị sỉ nhục. Naruto biết những lời châm chọc đó sẽ làm Sasuke nổi giận, đó là điều cậu muốn. Sasuke lấy lại bình tĩnh:
- Bạn gái cậu có vẻ hấp dẫn đấy, có được cô ta có lẽ là điều duy nhất cậu đã làm tốt được, phải không dobe?
Naruto bắt đầu cảm thấy nóng mặt, cậu hiểu Sasuke đang làm gì bởi vì đó cũng chính là những điều mà cậu đang làm.
- Tôi không biết là cậu cũng để ý đến các cô gái cơ đấy, Sasuke-chan. Cậu chẳng phài luôn từ chối các fan nữ cơ mà, tôi cứ tưởng cậu thuộc một giới khác chứ.
Konohamaru và Yumi có thể cảm thấy sự căng thẳng giữa hai người. Cả hai đang cố làm cho đối phương tức điên. Yumi kéo tay Naruto về phía khách sạn.
- Naruto, chúng ta đi thôi.
Naruto gật đầu và cùng Yumi bước đi.
- Để bạn gái bảo vệ mình sao, chẳng khác gì với những gì tôi đã nghĩ, dobe ạ.
Naruto ngừng phắt lại, lần này thì cậu cảm thấy bị sỉ nhục thực sự và cậu sẽ không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng. Naruto quay người, đối diện với Sasuke, không để tâm đến sự can ngăn của Yumi.
- Cậu biết không Sasuke, tôi không thích dùng võ mồm đâu, cậu nghĩ sao nếu chúng ta động chút chân tay.
Sasuke cười khẩy, đây chính là điều mà cậu ta mong đợi.
- Cách đây chừng một dặm có một sân tập, nếu như cậu muốn, chúng ta có thể đến đó “ nói chuyện” tiếp.
Sasuke chỉ vào Yumi.
- Nhớ mang cô ta theo, tôi muốn cho bạn gái cậu xem sự thảm bại của cậu lắm.- Và Sasuke tới sân tập trước.
Naruto quay sang Konohamaru đang đứng bên cạnh cậu.
- Khi chúng ta đến đó, hãy bảo vệ cô ấy dùm anh.
Konohamaru lo lắng cho Naruto, cậu biết Sasuke được xem là ninja mạnh nhất làng Lá.
- Naruto-niisan, em nghĩ anh không nên quyết đấu với Sasuke.
- Và tại sao anh không nên làm vậy?- Naruto nhướn mày.
- Vì anh ta sắp trở thành Rokudaime.- thằng nhỏ nói.
Bây giờ thì Naruto thực sự cảm thấytức giận trước thông tin này, cậu tiếp tục nghĩ xem tại sao tất cả mọi thứ luôn về tay Sasuke. Cho dù cậu có cố gắng đến đâu thì mọi thứ cậu muốn lại luôn thuộc về hắn. Ở trường, Sasuke luôn là người đứng đầu. Hắn có được tình cảm của người con gái mà cậu đã từng rất thích, người thầy của bọn họ thì cũng ưu tiên luyện tập cho mình cậu ta, và bỏ mặc cậu. Và giờ đây, Sasuke lại sắp đạt được điều mà cậu hằng ao ước, ước mơ cậu đã cố gắng chôn giấu thật sâu nơi đáy lòng. Tất cả đều thật không công bằng.
Naruto nhìn Konohamaru.
- Chà, vậy anh sẽ để em thấy sức mạnh của anh ở cấp độ của các Kage. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đó nhé.
Naruto nói rồi hướng đến sân luyện tập của đội 7.
Sasuke đang chờ trong sân. Naruto và Sasuke nhìn nhau một cách cẩn trọng, chú ý từng động tác của đối phương. Năng lượng phát sinh từ họ lúc này hẳn phải tương đương như trong trận quyết đấu giữa Orochimaru và Sandaime năm nào.
Trong hai phút, họ chỉ đứng đó, yên lặng quan sát đối thủ.
Konohamaru đi cùng với Yumi, họ còn cách đó một quãng.
Từ trong quán, Kakashi cùng những người còn lại cảm thấy những luồng sức mạnh đáng sợ đang phát ra và họ cũng hướng đến đó để kiểm tra.
Bây giờ họ đang đi bên cạnh đến bên cạnh Konohamaru, đội Anbu cũng đã xuất hiện khi họ cảm thấy sức mạnh của Sasuke và một thứ sức mạnh không bình thường, sức mạnh của Naruto. Họ đang bao vây quanh Naruto.
Sasuke nói với các Anbu:
- Đứng yên đó.
Một người đàn ông mang một chiếc mặt nạ gấu nói:
- Sasuke-sama, chúng tôi có nhiệm vụ bắt những người chống lại các shinobi của làng Lá.
- Ta nói cứ đứng đó, đừng can thiệp dù bất cứ chuyện gì xảy ra.
Cậu ta nói mắt vẫn không rời Naruto. Đội Anbu quyết định đứng đó để theo dõi tình hình trận chiến, Jiraiya và Tsunade cũng đang tiến lại.
- Chuyện gì đang diễn ra ở đây?- Tsunade hỏi.
- Naruto-niisan chuẩn bị đánh bại Sasuke.
Konohamaru đáp.
Hanabi đang luyện tập cùng Hinata thì cảm nhận được những nguồn năng lượng đó. Họ đến vừa kịp lúc để nghe những lời tuyên bố của Konohamaru, Hanabi quyết định nhận định lại lời nhận xét mà cô cho là cực kỳ vớ vẩn, điên khùng đó.
- Cậu là đồ ngốc, monkey boy. Naruto không thể đánh bại Sasuke- sama, ngài sắp trở thành Rokudaime, và sẽ không đời nào thua.
Naruto liếc sang bên trái và thấy khá đông ninja đang quan sát cậu và Sasuke, cậu đã trông thấy Konohamaru và Yumi. Cô là người duy nhất mà cậu kiếm tìm, tuy nhiên ánh mắt cậu lại chợt bắt gặp người mà sáu năm về trước, đã làm tan vỡ trái tim cậu.
Mắt cậu nheo lại khi thấy kunochi tóc hồng đi đến bên Tsunade. Dường như Sakura chẳng có gì thay đổi mấy so với trước đây. À cũng không hẳn, cô ta đã cao hơn, quần áo cũng thay đổi, màu hồng đậm hơn, chiếc váy len đi cùng một chiếc quần ngắn màu đen và một đôi dép cao, màu đen.
Naruto mỉm cười đắc ý, một cơ hội tốt khi đánh bại Sasuke trước mặt Kakashi, Sakura và tất cả những kẻ khác.
Cậu quay lại nhìn Sasuke, vẫn tiếp tục mỉm cười. Điều này khiến Sasuke trở nên tò mò.
- Đang cười gì vậy, dobe?
- Chỉ là vì tôi sắp chỉ cho tất cả những người này thấy cậu yếu đến thế nào thôi, Sasuke-gay.
Sasuke nhíu mày, hắn gọi cậu là Sasuke-chan là một chuyện, nhưng nói cậu như thể cậu thuộc giới đó thì đã vượt quá giới hạn chịu đựng, Sasuke đứng tư thế trong quyết đấu, nói:
- Vậy cho tôi xem cậu làm điều đó như thế nào.
- Rất hân hạnh.
Ấn tay mà hai người tạo ra nhanh đến nỗi không ai có thể theo kịp và cùng một lúc, cả hai hô lớn:
Katon: Ryuka no Jutsu
Hai con rồng lớn thoát ra từ miệng cả hai, khi chúng va vào nhau, chúng phá hủy lẫn nhau, không ai có thể nhìn thấy điều gì xảy ra tiếp theo vì khi đó những lớp bụi bắn tung toé đã che mờ tầm nhìn của họ.
Tsunade định ngăn cản trận chiến nhưng Jiraiya ngăn bà:
- Đừng can thiệp, chúng còn một số vấn đề cần giải quyết. Hãy ngồi xuống và theo dõi trận chiến vì có lẽ chúng ta chẳng còn cơ hội nào để xem được một trận đấu như thế này.
Sakura cố quan sát, cô không thể thấy chuyện gì đang diễn ra. Khi thấy sự lo lắng của cô, Neji tường thuật lại những gì vừa diễn ra.
- Hai người đó đang chiến đấu bằng tajutsu , không ai hơn ai cả.
Lớp bụi dần lắng xuống, là lúc họ thấy thấy hai đấu thủ đang tung ra cho đối phương những cú đấm và đá. Sasuke tung một cú đấm mạnh và Naruto văng vào một cái cây gần đó. Tất cả người theo dõi trong sự kinh ngạc.
Naruto xoa cằm.
Khỉ thật hắn ta quả thật rất giỏi, mình không muốn làm điều này nhưng dường như mình không còn sự lựa chọn nào khác.
Naruto đi về phía Sasuke, người đang đứng đó với tư thế tấn công. - Đá hay lắm, nhưng đùa giỡn thế đủ rồi. Sao cậu không tháo bỏ những khối nặng của cậu cũng như tôi sẽ làm bây giờ và chúng ta sẽ tiếp tục trận đấu đang dang dở sáu năm trước.
Naruto lên tiếng.
Sasuke nói, giọng chế giễu:
- Cậu chắc đó là điều cậu muốn chứ? Bởi nếu tôi làm vậy, trận đấu sẽ kết thúc nhanh chóng.
Naruto nói, chán ngán.
- Cứ làm như vậy đi.
Cả hai tháo bỏ những vật nặng không cần thiết, Sasuke thì tháo bỏ những khối nặng trên cổ tay, cổ chân, và áo, còn Nar thì tháo những mảnh sắt trong giày, một vài vật gì đó gắntrong cổ tay, áo cùng những thứ giắt quanh quần.
Naruto đã sẵn sàng, rồi trong thoáng chốc cả hai đều biến mất khỏi tầm quan sát của mọi người, Kakashi vô cùng kinh ngạc. Anko hỏi:
- Họ... đã đi đâu vậy?
- Họ di chuyển với tốc độ cực nhanh, tôi có thể nhìn thấy họ nhưng không rõ lắm, hiện họ đang tung những cú đấm về đối phương.- Lee nói.
Trong tất cả, chỉ có Jiraiya và Tsunade là có thể quan sát điều gì đang thực sự diễn ra. Kakashi, Lee, và Gai cũng có thể theo dõi trận chiến nhưng không rõ lắm. Jiraiya quan sát trận đấu chăm chú và rồi, mỉm cười. Ông biết điều gì vừa diễn ra, Sasuke đã trúng một cú đá vào mặt.
Tất cả mọi người, trừ những ai có thể quan sát được trận chiến, chỉ có thể nhìn thấy Sasuke lao thẳng vào một cái cây. Neji cười nhạt:
- Có vẻ như là Uchiha đã dính đất rồi.
Đa phần các ninja quanh đó đều ko thể tin được những điều mà họ vừa nghe thấy. Sasuke được xếp cùng đẳng cấp với Godaime cơ mà. Khi phần lớn ninja và các fan của Sasuke, nhìn thấy Sas lâm vào tình trạng khó khăn, quá ngạc nhiên đến nỗi không thể thốt lên được lời nào.
- Không thể nào, tôi chưa từng thấy ai có đủ khả năng để đánh lại Sasuke- sama- Một Anbu nói.
Một chuunin lên tiếng và đó là một cô gái, một trong những fan Sasuke:
- Hắn nghĩ hắn là ai chứ, dám làm Sasuke-kun bị thương?
- Đó là Naruto- kun của tôi, Sasuke của các người không đời nào có thể đánh bại được anh ấy -Yumi nhìn cô gái và sẵng giọng.
Hinata ngay lập tức hướng về phía người con gái vừa lên tiếng, niềm hạnh phúc của cô vì sự trở lại của cậu ấy đã chết ngay vào lúc đó.
Đáng lẽ hồi ấy mình phải nói ra những cảm xúc của mình với cậu ấy.... đáng lẽ mình nên nghe theo trái tim và đi cùng cậu ấy khi trông cậu ấy rời khỏi làng... mình ước gì...
Suy nghĩ của cô bị cắt đứt khi một Anbu mang mặt nạ cóc lên tiếng, ông ta đang nhìn Yumi:
- Cô muốn nói đó là Naruto, kẻ được mệnh danh là “Golden Fox”.
Cô quay lại nhìn Naruto, người vẫn đang đợi đến lúc Sasuke có thể đứng dậy.
Cuối cùng thì Sasuke cũng đứng được lên, môi cậu ta đang chảy máu, cậu ta quệt máu rồi mỉm cười.
Dobe khá hơn nhiều rồi nhưng ko có vấn đè gì, ta vẫn sẽ hạ cậu ta.
Sasuke tạo ấn rồi tay phải cậu ta nắm lấy cổ tay trái, nơi vừa hình thành hình dạng của Chidori. Naruto cũng đã tạo lên một Ransengan trên lòng bàn tay phải.
- Lần trước tôi đã không dốc hết sức Sasuke, nhưng lần này sẽ không như vậy, lời hứa của tôi với Haruno đã không còn có tác dụng, tốt nhất cậu hãy sử dụng tất cả những gì cậu có trong trận chiến này.
Sakura nghe Naruto gọi cô bằng họ thay vì gọi tên như cậu đã từng, cô cảm thấy đau lòng nhưng hiểu sau những gì cô đã làm với cậu ấy, cô không có đủ tư cách để trách cứ gì cả.
Bây giờ cô chỉ hy vọng hai người đó đừng bị thương. Cô nhìn sang cô gái đã khẳng định rằng Naruto- kun của cô ta sẽ không thua Sasuke và đoán đó có lẽ là bạn gái của Naruto.
Sasuke biết Naruto hoàn toàn nghiêm túc, cậu luôn biết Naruto đã không dốc toàn lực trong trận chiến đó nhưng không hiểu là vì lí do gì. Bây giờ cậu đã hiểu, vì Sakura. Sasuke nhìn Naruto trừng trừng:
- Tôi cũng đang định làm việc đó.
Hai người nhìn nhau trong một giây, và khi một giây tưởng chừng như kéo dài vô tận ấy kết thúc, cả hai lao về phía đối phương với hai loại nhẫn thuật đáng sợ nhất từng được sáng tạo.
Những người đang theo dõi trận chiến đều bàng hoàng chờ đợi điều sẽ xảy ra diễn ra tiếp theo.
End cha
p 3
18/9/2012, 2:29 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 8219
Tổng số bài gửi : 1885
Ngày tham gia : 27/04/2012
Status : Xin lồi vì cuối cùng vẫn chưa thay đổi được thế giới này.
Được Cảm Ơn : 354
Tiêu đề: Re: [fanfic] the golden fox
Bạn tự xem lại hành động đáng nực cười của bạn qua hai link này nhé http://vnfiction.com/viewstory.php?sid=2511 http://truongton.net/forum/archive/index.php/t-843010.html Mình ko còn từ ngữ nào để nói nổi sự trơ trẽn của bạn rồi !
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]