:: Quên mật khẩu ::


 Diễn đàn NVFC
 Naruto Vietnamese Fan Club :: CHUYÊN MỤC NARUTO :: Fanfic Naruto


Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
28/3/2012, 11:03 pm
Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Bgavat14
Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Bgavat19Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Bgavat21Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Bgavat22
Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Bgavat11Rey1000Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Bgavat13
Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Bgavat15Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Bgavat17Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Bgavat18
.: NVFCer :.Rey1000 
http://rank.naru.to/jou.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 2944
Tổng số bài gửi : 608
Ngày tham gia : 15/09/2009
Status : Thriller 2- Dark Alter đã trở lại với chap mới.
Được Cảm Ơn : 82

Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Vide10

Bài gửiTiêu đề: Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World

Chap 19: Cái tôi trong thế giới chêt́

10:30 AM

-Từ từ đã….máu của thằng nhóc này…hồng cầu và bạch cầu có vài tế bào khác….nhưng chúng khác hẳn những người bị nhiễm…

Bà ta quay lại nhìn chằm chằm vào mặt nó, rồi lấy cây bút bi trong túi áo ra và ghi vào một tờ đơn trên bàn, bà ta kéo kính xuống, nói tiếp:

-Không sốt, không chảy máu mắt, không có biểu hiện khác thường, chỉ có vài tế bào hơi lạ trong máu, cần THEO DÕI SÁT SAO….- bà ta nhấn mạnh từng chữ rồi đưa tờ giấy cho sĩ quan bên cạnh. – Các cậu có thể được đi. Anh Thanh, tôi giúp anh thêm lần này thôi nhé.
-Vâng !!! Hẹn gặp lại cô vào bữa trưa.

Anh Thanh kéo cả bọn đi khỏi trạm kiểm soát và dẫn ba đứa đi về phía tòa nhà màu trắng phía trước. Một tiếng động cơ xa xa, Khôi đưa tay che mắt, một chiếc máy bay dân dụng bay thẳng về phía trước, xa dần và chìm vào làn mây trắng xa xa. Khôi chạy về phía trước kéo vai anh Thanh:

-Anh có biết ba mẹ em ở đâu không, kể từ ngày bùng phát dịch em chưa liên lạc được về nhà?

-Anh không rõ, lúc chuyện xảy ra, ba anh, chú Tiến đã chạy qua nhà em xem thử nhưng nhà không có ai. Sau đó ba mẹ em đã liên lạc và bảo sẽ về nhà trước rồi sẽ rời khỏi đó xuống bến cảng. Nhưng anh thật sự không biết ba mẹ em đã rời khỏi thành phố chưa.

Vậy là sao, ba mẹ nó không biết sống chết ra sao, đã ra khỏi thành phố hay là chưa, nhưng với tình cảnh hiện nay, lòng nó quyết tâm sẽ đi vào thành phố để tìm họ. Anh Thanh quay lại nói ngay lập tức:

-Đừng nghĩ tới việc quay vào thành phố tìm họ, ba mẹ em đã dặn là nếu em quay về, hãy giữ em tránh xa khỏi thành phố, bảo vệ và đưa tới safe zone.

-Anh nghĩ sao thế- Khôi gào lên nắm lấy cổ áo anh Thanh – Ba mẹ còn ở trong đó, sao em có thể ích kỉ phận mình mà rời khỏi đây được.

-Mày điên à !!! Khi mất liên lạc với mày, cô với chú đã đau khổ đến chừng nào, họ quyết đợi ở nhà, dù lũ thây ma vây quanh, đợi mày trở về. Họ từ chối đi chuyến tàu mà họ đã được chỉ định và quyết tâm đi chuyến cuối cùng rời khỏi thành phố Nha Trang.

-Đó là chuyến tàu nào !!!!

-Khởi hành chiều mai, vào 3:30 chiều. Nhưng mà cả ba không được rời khỏi đây khi chưa được sự cho phép của doanh trại chỉ huy.

- Nhưng….

-Không nhưng nhị gì cả, nếu ba mẹ em thoát được ra khỏi thành phố thì họ sẽ đi ngang qua đây, lúc đấy em sẽ được gặp. Đi tiếp thôi !!!!

Anh Thanh không nói gì nữa, đi tiếp về phía trước, Khôi cũng không biết nói gì hơn, cậu quay lại nhìn chị Phúc và Arturia, ánh mắt của hai người như muốn nói:” Tất cả sẽ ổn thôi”. Đi thêm một quãng, anh Thanh nói tiếp:

-Anh sẽ cố gắng tìm vé cho cả ba rời khỏi đây, có thể bằng đường biển hoặc máy bay. Nhưng anh không biết, số người chờ đợi đang lên cả trăm người, hi vọng xét vào phương diện thân nhân bộ đội thì mấy em sẽ có cơ hội rời khỏi đây.

-SAFE ZONE là ở đâu anh?

-Anh không rõ, nghe nói là một khu trục hạm của Mỹ ở đâu đó hay một hòn đảo ở Thái Bình Dương…

Cả bốn bước vào một căn nhà, một cô y tá bước ra chào anh Thanh. Hai người trao đổi một lúc, rồi anh Thanh đưa những tờ giấy xét nghiệm cho cô ta xem, rồi cô ta đi vào bên trong quầy lấy một chùm chìa khóa ra và hướng dẫn tụi nó đi theo. Leo hết ba tầng lầu, Khôi được giao cho một căn phòng nhìn quay ra sân bay, còn Arturia và chị Minh được đưa căn phòng bên cạnh. Sắp xếp xong xuôi chỗ ngủ và nhận chìa khóa, anh Thanh nói:

-Anh phải quay lại ca gác, hai đứa xuống dưới có chỗ ăn uống và cung cấp những thứ thiết yếu.- Anh ta bước ra khỏi phòng, rồi quay lại – À mà hãy đừng lãng phí nước, chúng ta sắp hết sạch rồi. Ok, bái bai.

Chị Minh và Arturia, quyết định quay về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị xuống ăn trưa. Khôi nằm trên chiếc giường chiếu, rộng chừng nửa mét và dài chừng hai mét. Cậu nhìn lên cánh quạt quay nhè nhẹ ở trên trần, suy nghĩ mông lung, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

-Khôi, Khôi, dậy đi ăn nào.

Cậu bật dậy, thấy Arturia và chị Minh đang đứng bên cạnh. Xoa xoa hai mắt, cậu ngái ngủ, nhìn chiếc đồng hồ con để trên cái bàn bên cạnh, nó chỉ mười hai giờ trưa, bụng nó rên lên vì đói vì từ tối qua đến giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng. Sau vài phút chỉnh chu, nó đi xuống dưới nhà ăn. Tầm 50 người đang ngồi ở đó, tiếng người cười nói oang oang, tụi nó có cảm giác như bước chân vào một tiệm ăn hồi trước. Arturia nói:

-Có vẻ yên bình nhỉ ?

-Nhưng họ đâu biết rằng, phía bên hàng rào kia, chuyện gì đang xảy ra. – Minh nói.

Khôi không có lời nhận xét nào, phần vì đói, phần vì chẳng muốn khơi dậy cái kí ức kinh hoàng kia. Tụi nó đi tới bàn lấy thức ăn để đưa chiếc thẻ cho nhân viên rồi mới được nhận khẩu phần của mình. Nhưng tất cả gì mà chúng có được là một bát cơm xấu khô khốc, hai con cá bé xíu chiên lạc thếch cùng với dĩa rau nhỏ xíu và một li nước nhỏ xíu như ly uống trà. Cả ba bưng khay đồ ăn ra và ngồi cùng nhau tại một cái bàn cạnh cửa sổ. Khôi nhìn xuống bữa ăn và nhìn hai người kia, miệng cười cười:

-Cố gắng vậy!!! Mời cả nhà ăn cơm !!!! Itedakimasu!!!

Cả ba tạm thời dẹp mệt mỏi và những mối lo lắng qua một bên, họ nói chuyện, kể về quá khứ vui vẻ của mình, những trò đùa nghịch phá phách thời trung học, những kỉ niệm vui buồn thời học trò.

-Cơm cá gì mà kì thế này !!!!!

Một giọng nam trẻ vang lên, tất cả mọi người im lặng. Khôi quay lại sau lưng, thấy một gã tóc chải gọn gàng, mặc đồ hiệu cùng đồng hồ đắt tiền đứng dậy hất đổ mâm cơm xuống dưới đất. Hắn ta chẳng buồn nhặt cái chén con lăn lóc dưới đất lên, cầm cái mâm cơm đi tới chỗ nhân viên, đập khay xuống bàn cái rầm và nói:

-Mấy người làm ăn kiểu gì thế này. Tôi đã trả rất nhiều tiền, thế mà ăn uống chỉ có cái con c*c thế này thôi hả.

Mọi người xung quanh thì thầm bàn tán về sự hách dịch cùng độ khoe mẽ đáng ghét của gã công tử bột. Một bà, hình như là bếp trưởng chạy ra nói:

-Cậu nghĩ gì thế ??? Khẩu phần ăn của ai cũng thế, những người lính ngoài kia còn phải chịu đói vài hôm để hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ các cậu. Lương thực đã ít rồi mà còn phải chia cho nhiều người. Đừng ỷ mình có tiền mà làm trò như thế ở bếp tôi.

Hăn ta ngẩn mặt lên trời, nở một nụ cười khinh bỉ, quay lại nhìn chằm chằm vào bà bếp trưởng:

-Bà biết tôi là ai không??? Tôi là cháu của tướng N, một trong những người chỉ huy quân đội nhân dân Việt Nam. Chú tôi cứu sống và cung cấp thức ăn cho các người mà các người đối xử với tôi thế này đấy hả. Ba tui là một sĩ quan cấp cao trong quân đội còn má tôi là chủ một doanh nghiệp giàu có ở đây, họ mà về đây là tui sẽ bảo họ đuổi các người ra ngoài kia hết.

Khôi bóp gãy đôi đũa, cậu đứng dậy.

-Khôi !!!! Cậu đi đâu thế?

Nó đi tới, cầm nguyên cái khay thiếc phang vào đầu thằng công tử. Hắn ta ngả bật ngửa, lấy tay ôm mặt rên đau đớn. Khôi gầm lên:

-Thằng chó !!! Mày đéo biết trân trọng gì hết à, mày đã sống thử ngoài kia chưa, bên kia hàng rào – Nó đè lên ngực tên kia, nắm áo- Ngoài đó là địa ngục đó thằng chó, mày còn may mắn biết rằng cha mẹ mày an toàn, sống trong sự bảo vệ của mọi người, được ăn đủ 3 bữa một ngày, liệu mày có biết những người ngoài kia đang chết dần không.

Thằng công tử rên rỉ:

-Mày là thằng nào…..tao mách bố tao….

- Mày đéo cần biết, tao dạy cho mày rằng, hãy trân trọng những gì mày đang có ở đây, chứ một khi ra tới ngoài kia, là cái chết…cái chết đó, đuổi theo mày từng giây phút….Khi mày mất đi tất cả, mày mới biết quí những gì mày có ở đây. Nhớ lời tao đó…

Arturia chạy tới lôi Khôi ra khỏi người tên kia, vừa lúc những người lính bảo vệ ập vào:

-Có chuyện gì xảy ra ở đây ???

Tất cả mọi người im lặng, quay lại bữa ăn của mình. Thấy không ai trả lời, mấy anh lính đỡ thằng công tử dậy và kéo đi trước sự chống cự vô ích của nó. Khôi không quay lại bàn ăn mà rời khỏi đó, Arturia và chị Minh nhìn nhau mà không biết hành xử ra sao bây giờ. Arturia sau khi hoàn thành nhanh chóng bữa ăn của mình, chạy ra ngoài tìm Khôi. Cuối cùng nó thấy cậu ta đang ngồi trên bờ đá quay mặt nhìn hướng ra cửa đầm. Khôi ngồi thở dài, thảy những cục đá dẹt trên mặt nước làm nó nhảy tưng tưng trước khi chìm vào dòng nước. Arturia đến và ngồi bên cạnh Khôi, cô nói:

-Em biết anh lo lắng cho gia đình mình, nhưng chúng ta không thể làm gì nhiều từ đây.

-Anh cũng không biết nữa, anh rất muốn vào thành phố, tìm ba mẹ, và còn giúp em nữa.

-Em biết, em cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức mà. Nhưng Khôi – Arturia nắm tay cậu – Anh đừng lo nghĩ quá nhiều nữa, lúc anh đánh thằng khốn kia….khác hẳn anh mà em biết, một người vui vẻ, hòa đồng, tràn đầy quyết tâm và nhiệt huyết, luôn lạc quan tiến về phía trước. – Cô tựa đầu vào bờ vai của Khôi.

- Haizzzz

Cả hai nhìn lên bầu trời, những áng mây trôi lờ lửng che lấp mặt trời lấp ló tỏa nắng vàng, tự vỗ về cho nhau. Bỗng dưng, Khôi giật mình, một dòng điện chạy dọc xương sống của cậu. Trên bầu trời, ba tia sáng xuất hiện tự hướng biển và tiến thẳng vào đất liền, nhưng một cái gì đó đã chặn đứng tia sáng đó lại, một vụ nổ xảy ra trên không trung, có lẽ ngay phía trên căn cứ. Khôi đứng dậy nhìn lên hướng vụ nổ trên trời, một quầng sáng lang tỏa ra và từ từ rơi xuống đất. Nó bặm môi:

-Chuyện gì nữa đây….

2:00PM

Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Scaled.php?server=816&filename=1306584184zombiekidbyre

Những tia sáng kì lạ xuất hiện trên bầu trời, liệu sẽ là một điều kì diệu hay ẩn chứa một thảm họa mới...đón xem chap sau

Chữ ký của Rey1000

29/3/2012, 12:45 pm
Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Bgavat14
Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Bgavat19Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Bgavat21Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Bgavat22
Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Bgavat11sharingan00Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Bgavat13
Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Bgavat15Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Bgavat17Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Bgavat18
.: NVFCer :.sharingan00 
http://rank.naru.to/geninsuna.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 156
Tổng số bài gửi : 59
Ngày tham gia : 05/02/2012
Status : /̵͇̿̿/̿̿"̿̿̿̿̿ ̿̿̿̿ Một con vịt xoè ra hai cái súng nó kiêu rằng nếu muốn sống thì đầu hàng (._.)
Được Cảm Ơn : 10

Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World

gửi toàn truyện zombies đọc khiếp quá Choang

Chữ ký của sharingan00


Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang

Similar topics

+
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Naruto Vietnamese Fan Club :: CHUYÊN MỤC NARUTO :: Fanfic Naruto-
Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Botmai10Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Botmai11
Zombie fiction-Written by Rey1000-Dark Alter- Chap 19: The "me" in DEAD World Bot0211
NARUTOFC.COM
NVFC Official Vietnam Fan Site.
Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed
Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox
BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên.
Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]
   
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất