| Chap 18: Vượt qua cây cầu chết chóc
Date: 29/12/2012 – Cam Ranh City 4:30A.M
Phúc nằm trên một chiếc chiếu trong một gian thờ, nhìn mông lung lên trần nhà, anh suy nghĩ rất nhiều về những gì đã xảy ra trong ngày hôm qua. Phúc giơ tay lên trên cao, mắt anh không còn thấy rõ được nữa, tất cả chỉ là hình ảnh nhòe nhoẹt vì võng mạc đã bị tổn thương trong vụ cháy. Anh thở dài, đưa tay xuống trên bụng và kéo chiếc mền xuống rồi ngồi dậy nhìn bình minh đang lấp ló ở chân trời.
Ngoài những sư đang tụng kinh trong điện thờ chính, tất cả mọi người đang ngủ say. Anh nhìn sang bên trái, thấy balo và súng mình đang được đặt trên một chiếc bàn ở góc nhà. Mùi thơm của khói nhang thoang thoảng, tiếng tụng kinh lầm rầm vang vọng trong không trung. Phúc đứng lên loạng choạng, rồi anh giữ được thăng bằng và bước ra ngoài, nhìn lên bầu trời mây vần vũ….
6:00 A.M
-Chị Minh, dậy mau lên
Chị Minh bật dậy sau 2 tiếng gọi, mắt nhìn xung quanh cảnh giác. Khôi đang quì bên cạnh chị, cậu nói trong giọng khẩn cấp nhưng rất nhỏ, đủ để không đánh thức những người xung quanh dậy:
-Anh Phúc đâu rồi chị?
-Hả, anh ta nằm ở trong gian điện thờ bên kia cơ mà?
-Em biết, nhưng anh ấy không còn ở đó nữa.
Lúc này thì chị Minh đã tỉnh hẳn, Arturia cũng dụi mặt ngồi dậy bên cạnh, chị Minh hoảng hốt:
-Em check hết xung quanh chưa?
-Em đã kiểm tra hết rồi, phòng tắm, nhà vệ sinh, sau vườn, thậm chí ngoài đường cái, không thấy anh ấy đâu cả.
Chị Minh bật dậy chạy ngay tới nơi mà anh Phúc đã nghỉ ngơi trước đó: không có gì, ngoài chiếc chiếu dưới đất và tấm mền được xếp gọn gàng. Chị vội vàng bước tới góc phòng, trên chiếc bàn con, có để một tờ giấy viết:
“ Cảm ơn mọi người !!! Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại..”
Cả ba người im lặng nhìn nhau, mãi một lúc sau, Khôi cất tiếng nói:
-Anh ấy đã bỏ đi rồi …
-Tại sao lại thế ?– Arturia nói với giọng buồn bã
- Anh ấy biết mắt của mình đã bị thương rất nặng nên anh ấy đã bỏ đi để tránh cho chúng ta khó xử ….
Chị Minh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hai tay ôm đầu, đau đớn và thất vọng. Dù không ai nói với ai, nhưng mọi người đều biết, ở thế giới này, bị thương chính là lời nguyền khủng khiếp nhất. Nhưng với anh Phúc, việc này gần như là một bản án tử hình ở ngoài kia. Năm phút sau, chị Minh ngồi trên ghế, mắt nhìn xa xăm vô định, còn Khôi và Arturia ngồi dưới đất cạnh nhau, cuối cùng, Khôi đứng dậy nói:
-Thôi được rồi, chúng ta ngồi đây chỉ mất thêm thời gian thôi. Hãy lấy vũ khí và tiếp tục di chuyển nào.
Ầm ầm
Tiếng nổ xa xa làm cho tất cả mọi người giật mình, Arturia nói:
-Quân đội đang đánh bom, chắc sắp tới đây rồi.
-Chúng ta phải di chuyển thôi. – Chị Minh đứng dậy, rời khỏi đó và đi thu dọn đồ đạc. Khôi và Arturia nhìn nhau rồi cả hai cùng nhau đi thu xếp đồ đạc, tiếp tục cuộc hành trình.
9:00AM
Sau khi từ biệt sư trụ trì và mọi người, cả ba lại lên đường tiến về phía cây cầu nối đất liền với bán đảo nơi có sân bay Cam Ranh. Vịnh Cam Ranh được bán đảo này bao bọc với đất liền, tạo thành một quân cảng có lợi thế rất lớn. Và chiếc cầu họ sắp tới chính là chiếc cầu duy nhất nối đất liền với sân bay Cam Ranh. Họ hòa vào dòng người xung quanh, những con người tuyệt vọng đi tìm kiếm một niềm hi vọng mới. Lâu lâu có vài chiếc ô tô và xe chở hàng chạy giữa đường làm cho mọi người phải né ra một bên. Theo những gì tụi nó nghe được từ những người xung quanh, thì thành phố Cam Ranh vốn là một SAFE ZONE trước khi quân đội được lệnh bỏ phòng tuyến và rút về phía sau cây cầu. Dù lũ thây ma trong thành phố đã bị tiêu diệt khi họ rút đi, nhường chỗ lại cho những người sống sót, nhưng chưa có gì chắc chắn khi những con thây ma từ phía nam đang tiến về phía Bắc, tới nguồn thức ăn mới của chúng.
Cả ba đi ngang qua một người phụ nữ đang gục khóc trên vỉa hè trên xác của một cậu bé, có vẻ rằng cậu bé đã bị đánh vào đầu cho tới chết, trên tay nó là một vết cắn. Khôi giật mình nuốt nước bọt, kéo tay áo xuống che về thương bên tay phải. Người dân đã quá tuyệt vọng rồi, họ có thể phát điên lên và chống trả tới cùng nếu bị tấn công hoặc cảm thấy có mối đe dọa sự sống của họ. Cuối cùng, cây cầu đang ở trước mắt, nhưng không chỉ có thế, một đoạn đường dài hơn 3km bị kẹt xe, người tị nạn đông lên, họ chen chúc nhau, đánh nhau để tìm cách tiếp cận cây cầu. Chị Minh nhìn thấy đám đông và nói:
-Chúng ta khó lòng mà qua được nơi này.
Đúng thế, trên nóc nhà hai bên đường, nhiều xạ thủ đã sẵn sàng trên đó, chỉ cần có biến, họ sẽ bắn bất kể dù sống hay đã chết. Cả đám nhích dần lên trên, Khôi trông thấy nhiều người đã mất được người thân khiêng ra bên vệ đường và phủ chiếu lên. Có lẽ họ đã chết vì ngộp thở, vì bị dẫm đạp, hay tệ hơn là bị đánh chết hoặc bị bắn. Sau khi chen chúc qua hàng người đông nghịt, chúng cũng tới ngay trước chiếc cầu.
Một lớp dây thép gai đã được chắn ngang cầu, một lớp bê tông phòng thủ của quân đội được dựng lên. Sau đó là một chiếc xe tăng, 2 chiêc xe cảnh sát. Lính quân đội đứng khắp nơi, liên tục phóng loa bảo mọi người tránh xa chiếc cầu:
“ Hiện nay giao thông trong thành phố đang được kiểm soát nghiêm ngặt. Ai dám vượt qua cầu khi chưa có sự cho phép sẽ bị trừng trị thích đáng. Mọi nỗ lực vượt sông cũng sẽ bị coi là vi phạm pháp luật, xin nhắc lại…” Ở bên phải của cây cầu có một trạm kiểm dịch được bảo vệ rất gắt gao, đó là nơi những người tị nạn được kiểm tra sức khỏe trước khi được cho phép qua cầu, tới quân cảng hoặc sân bay. Nhưng những người tị nạn chen lấn nhau, không xếp hàng, họ sẵn sàng đánh đập người đi trước để cướp chỗ hoặc tìm cách thoát ra khỏi đây nhanh nhất. Trước đó quân đội đã bị những người tị nạn tấn công, nhưng sau khi bắt được những kẻ cầm đầu, thiết quân lệnh được lập ra, những ai có hành vi chống đối, không xếp hàng sẽ bị bắn không ngần ngại.
Khôi, Arturia và chị Minh đứng ở một bên đường, nhìn dòng người đang xô đẩy tiến về phía trước, bỗng:
-Tí, phải mày đó không ????
Tiếng gọi tên thân mật của nó từ đâu đó vang lên, Khôi nhìn xung quanh nhưng vẫn không xác định được. Một anh lính nhảy qua hàng rào, chạy về phía nó:
-Trời đất !!! Ông Thanh, ông làm gác nơi này hả????
-Đéo tin nổi, mày con sống hả???
Thanh là ông em họ của nó, dù lớn hơn tuổi nhưng theo vai vế trong gia đình thì ông ấy phải kêu Khôi bằng anh, nhưng vì kêu vậy khó chịu quá nên nói chuyện bình thường là tốt nhất.
-Đây là Arturia, một cô du học sinh em đã cứu được trên đường, còn đây là chị Minh.
-Xin chào !!! Nào chúng ta phải đi thôi.
-Liệu có qua được không, em thấy phải xếp hàng, kiểm tra gắt gao lắm cơ mà.
-Tư lệnh quân đội hiện nay đã ban lệnh cho phép lính bảo lãnh gia đình qua cây cầu này, nhưng các em vẫn phải kiểm tra sức khỏe.
-Vâng được, đi thôi.
Khôi quay qua bắt gặp ánh mắt chị Minh, cô nhìn xuống cánh tay nó, lo lắng. Nó nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu tất cả sẽ ổn thôi. Anh Thanh dẫn tụi nó tới nói chuyện với sĩ quan quân y, anh Thanh đưa giấy chứng minh thân nhân ra điền vào, rồi cuối cùng họ sẽ được kiểm tra sức khỏe. Khôi có thể cảm thấy những ánh nhìn thù ghét từ những người tị nạn ở trên đường, họ phải đợi 2,3 ngày để qua được, còn chúng nó chỉ cần tới nơi đã được cho khám liền.
Arturia và chị Minh đã qua được việc khám sức khỏe một cách dễ dàng, tới lượt Khôi ngồi vào ghế đối diện với bác sĩ:
-Nào, cậu cặp cái nhiệt kế này vô nách rồi tôi sẽ thử máu. Mở mắt to ra nào?
Bà bác sĩ soi đèn vào mắt, mũi, miệng và tai Khôi. Thấy miếng băng trên vai, bà ta yêu cầu mở nó ra và hỏi:
-Cậu đã bị gì vậy?
-Tôi bị cắt đứt tay khi đang chặt củi trong rừng trên đường từ Nha Trang lên Đà Lạt.
May mắn cho Khôi, vết thương không có chảy mủ, cũng không có máu, nó có vẻ như đang lành. Vị bác sĩ nhìn nó chằm chằm, rồi cuối cùng lấy một cái ống tiêm ra và lấy máu trên tay nó. Sau đó, bà ta nhỏ máu lên một tấm mica nhỏ xíu, ép chặt lại rồi để lên chiếc kính hiển vi điện tử sau lưng. Cả 3 người hồi hộp chờ đợi kết quả, Khôi nghe thấy tiếng tim đậy thình thịch trong lồng ngực, mồ hôi chảy ra ướt đẫm vai cậu ta. Vị bác sĩ đang nhìn vào trong chiếc kính hiển vi, đột nhiên thốt lên:
-Có một cái gì đó trong máu cậu ta……
Hai người lính hai bên rút súng lục ra chĩa thằng vào Khôi, tim nó như đứng lại.
Cuộc xét nghiệm bắt đầu, liệu họ có nổ súng, chuyện gì xảy ra trong chap tiếp theo
www.ledinhhoangkhoi.wordpress.com | |