Zombie fiction-Diaster- Written by Kawaguchi Asuka chap 1
7/9/2010, 3:57 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 2944
Tổng số bài gửi : 608
Ngày tham gia : 15/09/2009
Status : Thriller 2- Dark Alter đã trở lại với chap mới.
Được Cảm Ơn : 82
Tiêu đề: Zombie fiction-Diaster- Written by Kawaguchi Asuka chap 1
Hiện nay tớ đang làm project Viet Nam Holic War nên chưa có thời gian viết Zombie fic tiếp nên up cho mọi người bộ này đọc. Xin mời thưởng thức.......
Title: Diaster Author: Kawaguchi Asuka Genre: Horror, Psychological, Adventure, Drama, Action, Sj-A Rating: 16+ Summary: Trung là một chàng trai 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học chuyên ngành Công nghệ thông tin, trong khi chờ đợi phản hồi từ công ty cậu ta nộp đơn dự tuyển, Trung xin làm thêm tại một nhà hàng lớn trong thành phố Hồ Chí Minh. Nhưng tai họa đã ập đến, những điều khủng khiếp mà từ trước đến nay Trung chỉ nhìn thấy trên phim ảnh giờ đây đang thực sự diễn ra và nó đã cướp đi những thứ quý giá nhất của anh.
[Chap 1]
Trung lừ đừ mở mắt, toàn thân ê ẩm, cậu cảm thấy có vật gì đó đè nặng lên chân mình.
- Ư...mình đang ở đâu đây.....- Trung toan ngồi dậy nhưng cơn đau chợt nhói lên sau lưng, cậu nằm vật xuống sàn.
Buổi chiều hôm ấy, Trung nhớ lại,những hình ảnh hiện lên trong tâm trí một cách rõ ràng
- Đúng rồi,mình đang ở chỗ làm thêm mà....
Trung phóng xe như bay trên đường, giờ chiều nên đường xe tấp nập
- Chết, sắp trễ giờ rồi, phải nhanh lên mới được. - Trung nghĩ trong khi phóng xe qua ngã tư, đèn vàng đã chuyển sang những giây cuối, mọi người đều dừng lại, duy chỉ có Trung cố chen lên để vượt qua.
Trung là một sinh viên vừa tốt nghiệp chuyên ngành công nghệ thông tin, hiện tại cậu ta đang nộp đơn xin vào làm tại một công ty chuyên về lĩnh vực đó. Trong thời gian chờ đợi, Trung đi làm thêm tại một nhà hàng lớn trong thành phố Hồ Chí Minh.
- Cho qua, làm ơn cho qua - Trung chạy nhanh vào thang máy - Cám ơn
Nhà hàng cậu ta làm việc nằm trên tầng 15 của một cao ốc, mấy hôm nay trời mưa nhiều nên quản lý đã đóng cửa khu ngoài trời và tập trung chủ yếu vào sảnh trong - như vậy tốt hơn - Trung nghĩ. Đừng xen vào trong lúc tôi đang nói >_<
7 giờ 30 phút tối
Hầu hết các bàn đều đã có người ngồi, Trung tất bật với thực đơn và bưng bê các thứ
- Một phần Bào ngư lát hầm chân ngỗng bàn 20 - viên quản lý gọi với vào bếp, Trung nhanh chóng cầm khay đi ra.
Trên đường đến bàn được gọi, Trung chợt nhìn ra ngoài, một vệt sáng xẹt ngang bầu trời. Tự nhẩm rằng đó chỉ là một ngôi sao chổi bình thường, cậu ta quyết định không để tâm đến nó.
- Bào ngư của anh chị đây ạ, chúc anh chị ngon miệng - Để hai phần ăn lên bàn cho khách, một lần nữa Trung nhìn ra ngoài. Lần này, Trung không thể không để tâm đến vệt sáng lúc nãy.
Những vệt sáng đua nhau xé toạc bầu trời đêm, Trung đứng sững người trước cảnh tượng đó, cậu không dám tin vào mắt mình.Bỗng
Một tiếng động lớn vang lên, tòa nhà rung ầm ầm như đổ sập xuống, tất cả mọi thứ chìm trong bóng tối, Trung ngất đi...
Cố gắng nhấc chân mình lên nhưng vô ích, vật nặng đó đã đè lên chân cậu một thời gian khiến chân của Trung tê dại. Trung cố gắng dùng tay đẩy nó sang bên trái vì bên phải cậu là một chiếc bàn lớn nằm chắn ngang, nhưng có vẻ nó đã bị một thứ gì đó khá mềm chặn lại. Trong bóng tối, Trung dùng tay sờ vật đè lên chân mình, nó cứng, có đầy bụi và một vài thanh kim loại trên đó
- Chắc là miếng bê-tông trên trần nhà - Trung nghĩ thầm - Có ai khôôôôông......cứu tôi với....tôi đang bị kẹt ở đây.... - Trung la lớn, nhưng không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng gió lùa vào phòng, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Trung nằm đó thở một cách nặng nhọc.
Nằm một lúc, Trung hít một hơi thật sâu rồi dùng hết sức đẩy miếng bê-tông lăn qua vật mềm đó. - Thật khó khi phải đẩy một vật nặng trên cái “nền” mềm như vậy - cậu nghĩ. Cộp...âm thanh của mảng bê-tông chạm xuống sàn, Trung thở hổn hễn, đôi chân đã được giải phóng, cậu cảm thấy một sự thoải mái kỳ lạ chạy dọc từ nửa thân dưới xuống tận các ngón chân. Nhưng đột nhiên Trung nín thở, tay cậu chạm phải một vật gì đó...
- Một...hai...ba...bốn...năm... - Trung run rẩy, mồ hôi ướt đẫm không phải vì mệt mà là vì ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu mình. Cậu không dám nghĩ đến vật mềm đang nằm kế bên cậu là gì, Trung cố gắng dịch người sang bên phải, sát vào chiếc bàn rồi từ từ ngồi dậy. Xung quanh tối đen như mực, một sự yên lặng đáng sợ bao trùm lấy căn phòng mà mới khi nãy, trong trí nhớ của Trung thì nó tràn ngập tiếng nói cười dưới ánh đèn trần vàng dịu.
Trung cử động các ngón tay, ngón chân để chắc chắn rằng mình vẫn ổn và không bị gãy một cái xương nào. Xong, Trung tựa vào chiếc bàn sau lưng, gắng đứng dậy. Từng đợt gió lạnh lùa vào phòng, tấm kiếng đã vỡ ra từng mảnh nhỏ, Trung lê bước về phía cửa kiếng, cố gắng tránh những thứ đang nằm trên sàn. Cậu đứng đó, nhìn ra bên ngoài, dưới đường phố, xung quanh chỉ có một màn đêm thăm thẳm không một ánh đèn, duy độc nhất ánh trăng trải lên toàn thành phố. Đâu đó tiếng la hét, than khóc của con người.
- Không....không thể nào....cái gì đang diễn ra vậy....chuyện này không thể nào là sự thật- Trung lầm bầm rồi quay vào phòng.
Lúc này mắt của cậu ta đã khá quen với bóng tối, trong phòng, mọi thứ như bị xới tung lên bởi một bàn tay khổng lồ. Bàn, ghế, đèn, dĩa....tất cả mọi thứ vốn ngăn nắp từ khi Trung bắt đầu vào làm, giờ đây chỉ còn là một đống hỗn độn. Nhưng hơn hết.....toàn bộ khách và các nhân viên khác đang nằm bất động trên sàn, một thứ nước màu sẫm - dưới ánh trăng - chảy lênh láng. Người thì nằm dưới bàn, người thì bị những mảng bê-tông lớn đè lên, những người ngồi gần cửa sổ thì giờ đây không thể phân biệt được phần nào là mặt, phần nào là mảnh vỡ thủy tinh....
Trung bước cẩn thận khắp phòng, cậu cố gắng tìm xem có ai đó vẫn còn sống không, nhưng......vô vọng....Cái mùi khét của những thứ bị cháy do chập điện, mùi thức ăn khi nãy trộn lẫn với mùi máu từ những cái thây nằm bất động, nó tạo nên một thứ mùi kinh khủng mặc dù gió bên ngoài đã phần nào làm dịu bớt. Trung mệt mỏi ngồi bệt xuống góc tường, hai tay ôm lấy đầu gối, cúi mặt...
- Đây chỉ là một giấc mơ....đây chỉ là một giấc mơ thôi....tỉnh lại đi Trung....mày chỉ đang gặp ác mộng thôi....- Trung cố gắng tự trấn an mình. Cậu ngồi đó, co ro trong góc phòng, run rẩy khi nhìn thấy xung quanh mình hàng tá xác người nằm ngổn ngang. Trời mỗi lúc một tối, bầu không khí mỗi lúc một tĩnh mịch, đâu đó tiếng dơi hòa lẫn vào tiếng những con chim đang chực chờ ăn xác thối bên ngoài. Có lẽ Trung đã thiếp đi một lúc.
- Má ơi anh Trung ăn hiếp con- cô em họ dễ thương của Trung vừa la chạy vào nhà, Trung đứng bên ngoài cười theo, tiếng cô bé nhỏ dần, nhỏ dần rồi mọi thứ trở nên tối sẫm - Ê Trung, sắp tới sinh nhật mày rồi, mày có định tổ chức đi đâu chơi không ? - Trung giật mình, thằng Khánh - đứa bạn thân học chung hồi cấp 3 đang đứng kế bên, cười, nói với cậu. Nhưng rồi tiếng của Khánh cũng nhỏ dần, nhỏ dần đến khi Trung không còn nghe thấy, xung quanh cậu bây giờ chỉ còn lại màn đêm....
Trung giật mình tỉnh giấc - mấy giờ rồi ? - Đưa tay nhìn đồng hồ, 10:35 pm.
- Mình phải làm cái gì đó thôi, ngồi đây không phải là cách giải quyết- Trung nói thầm rồi đứng lên, nhìn một lượt xung quanh. Cảnh tượng kinh khủng ban nãy, giờ đây đã phần nào bớt tác động đến Trung, nhưng nhìn thấy người chết nhiều như vậy thì đúng là một điều không đẹp đẽ gì. -ánh sáng, trước hết mình cần một cái gì đó thắp sáng được - Trung nghĩ, trong khi tay lần mò xung quanh.
- Một người đàn ông, chỉ có đàn ông mới hút thuốc...trong túi chắc chắn sẽ có bật lửa - cậu bắt đầu tìm trong túi những người đàn ông nằm trên sàn. Bỗng, một bàn tay chụp lấy cổ tay Trung, cậu hoảng hốt nhảy lùi về phía sau. Bàn tay đó rơi phịch xuống sàn rồi bất động, để lại Trung ngồi đó, khuôn mặt mất hồn của cậu ta trắng bệch không còn chút máu. Ngồi chờ một lúc, thấy không có động tĩnh gì, cậu ta run rẩy dùng chân chạm vào bàn tay lúc nãy, nó nằm im không nhúc nhích.
Thở phào nhẹ nhõm, Trung tiếp tục việc tìm kiếm của mình.Cuối cùng, cái mà cậu đang tìm cũng đã thấy được trong túi quần một người đàn ông trung niên đang nằm dưới mảng bê-tông lớn.
- Xoẹt....xoẹt... - ngọn lửa nhỏ cháy lên, tỏa sáng khắp phòng. Cảnh tượng mà ban nãy Trung nghĩ rằng mình đã có thể quen được với nó dưới ánh lửa trở nên khùng khiếp hơn bội phần. Vết máu văng tung tóe trên tường, những khuôn mặt đau đớn, hoảng sợ đập vào ánh mắt Trung. Phải khó khăn lắm cậu ta mới không làm rơi chiếc bật lửa trên tay. Trung run rẩy, một tay bịt lấy miệng mình cố ngăn cho tiếng khóc phát ra, nước mắt chảy dài trên mặt.
Trung đứng đó, như có những bàn tay vô hình nắm lấy chân cậu khiến Trung không thể cử động được, nước mắt ứa ra từ hai khóe mắt, miệng rên lên những tiếng lí nhí...
- Rầầầầầm.... - tòa nhà đột nhiên rung chuyển, Trung mất thăng bằng ngã nhào xuống sàn, chiếc bật lửa rơi khỏi tay Trung, văng vào cạnh thi thể của một người đàn bà khá mập. Trần nhà kêu răng rắc, tưởng chừng như cơn chấn động vừa rồi chỉ mạnh thêm một chút nữa thôi thì nó sẽ đổ sập xuống, đè lên tất cả mọi thứ bên dưới nó. Cơn rung chuyển nhẹ dần rồi qua đi, trả lại sự tĩnh lặng cho căn phòng.
- Chuyện này...không thể nào là sự thật được....chết tiệt....cái quái gì đang xảy ra đây... - Trung nắm chặy tay đấm xuống sàn, cơn đau ở tay phần nào giúp cậu lấy lại được bình tĩnh. Trung chồm lên, với tay lấy chiếc bật lửa đang nằm đó.Bỗng, phía sau thi thể của người phụ nữ đó, một vật gì đang chuyển động, nhè nhẹ....
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]