| Disclaimer: Tất cả nhân vật trong truyện này thuộc về Kishimoto-san. Mình chỉ sở hữu fic dưới đây và hai nhân vật ngoại lệ ( ai mà các bạn không biết tên ấy ^^). Fic của mình có lồng một số cảnh trong manga. Fic này được post trên FanFiction và YuMe cũng bằng nick này. http://www.fanfiction.net/s/5543388/Late_Confession/1 http://blog.timnhanh.com/yuriko_ootamu/comment/35CC8B72 Author: yuriko_ootamu Warning: Chắc là không có. Rating: K+( T ở một số chap sau) Category( Genre): Romance/Tragedy. Summary: ...Đôi khi là quá muộn để nhận ra ta yêu ai đó.... ...Nhưng còn muộn hơn để có thể thú nhận với lòng, với người... Pairing: SasuSaku. Status: Completed. Notes: Đây là fic đầu tay của tớ, chần chừ mãi cuối cùng nhắm mắt đánh liều post lên đây, hy vọng không quá đáng chê trách. Mọi người góp ý nhé. Beta reader: yukihana_yukino.^^
PROLOGUE
...Chạy... ...Đôi chân buốt giá vì tuyết lạnh... ...Vẫn chạy... Cô gái choàng tỉnh dậy, người ướt đẫm. Nét đau đớn và kinh hoàng vẫn hằn in trên khuôn mặt đầm nước mắt.
...Gió vô tình... ...cứa vào da thịt... ...tựa như lời nói vô tình... ...cứa sâu vào trái tim... Người con gái ngồi bó gối, run rẩy. Nước mắt trào tuôn. Chưa bao giờ cô thấy tuyệt vọng như thế này. Một giấc mơ quá hãi hùng.
...Chạy... ...để níu kéo cậu... ...hay một chút gì đó... ...đã từng thuộc về cậu... Không, đó không phải giấc mơ. Đó là sự thật. Vì chưa bao giờ cậu bỏ mặc cô như vậy, gạt cô ra khỏi cuộc đời cậu.
...Vì cậu là ánh sáng duy nhất... ...để cứu cô khỏi vực thẳm... ...Nhưng cậu đã đi rồi... ...Bóng tối nhấn chìm cô... ...Cô vẫn cảm thấy ớn lạnh... ...Khi đôi mắt màu máu vô cảm dõi theo... ...nhưng không làm gì để cứu... Có lẽ, cậu quên cô thật rồi. Sao phải tự huyễn hoặc mình, từ lâu cô đã biết, câu quên cô từ khi rời khỏi làng. Nhưng điều đó không bao giờ được thừa nhận. Có thể đây là dấu chấm hết cho tất cả.
Cứ như thế, cô ngồi tới sáng, dưới ánh trăng lạnh lùng. ---------------------- Ba giờ sáng, Oto.
...Lạnh... ...Khu rừng chìm trong tuyết... ...Cây cối trơ trụi... ...Nhưng cuối con đường mòn là một cây anh đào... ...nở hoa rực rỡ một khoảng trời... Cậu mở choàng mắt. Lạ thật. Sống nhiều năm ở Oto không cho phép cậu tỏ ra ngạc nhiên hay xúc động, nhưng thế này thì lạ thật. Chưa bao giờ cậu lại mơ như vậy.
...Người con trai nhìn cây anh đào... ...bằng ánh mắt vô cảm... ...Thanh Kusanagi đâm thẳng vào thân cây... ...Chidori được phóng ra... Không bao giờ thừa nhận, nhưng hàng đêm, Ký ức về Đội 7 vẫn quay lai ám ảnh cậu. Hay đúng hơn là một cô gái mang tên hoa anh đào. Nhưng chưa bao giờ cậu lại có ý nghĩ giết chết cô.
...Sau đòn tấn công, cây hoa vẫn đứng vững... ...Một bông hoa đẹp nhất rơi xuống... ...Khi cánh hoa hồng nhạt chạm mặt tuyết... ...Tuyết nhuốm màu đỏ máu... ...Màu đỏ lan ra khắp nơi... ...Tất cả trở nên nhạt nhoà... ...Chỉ còn cây anh đào ở đó... Không, đây không phải giấc mơ. Đó là tương lai. Cậu cười đau đớn. Rồi bàn tay này cũng phải giết cô thôi. Bằng chính thanh Kusanagi. Cùng với đòn Chidori. Như giấc mơ, à không, điềm báo vậy.
Mà chẳng phải cậu bỏ đi để trở nên mạnh mẽ hơn sao? Chính vì vậy, cậu đã cắt đứt mọi sợi dây liên hệ, những thứ không cần thiết, để ra đi mà không vướng bận. Vậy thì tại sao cậu lại ngần ngại trước ý nghĩ phải giết người con gái đó? Hình ảnh Itachi vụt qua mắt người con trai. Cặp Sharingan đỏ máu tối sầm. Nếu muôn giết anh trai thì cậu không được phép mềm yếu như vậy. Để thanh Kusanagi này đâm được anh, nó cần được rửa bằng máu. Kể cả khi đó là máu của cô. Dưới ánh trăng lạnh, có hai người đang nghĩ về nhau.
END PROLOGUE | |