| Chap 2: Di tản
Sau cuộc chiến đấu sống còn với bọn zombie tại ngôi trường của chính mình,họ đã nghĩ phải vào một nơi nào đó an toàn để trú ẩn trong đêm nay
-Stuna: Ta biết phải vào đâu đây?Nơi nào cũng có zombie,và chúng ta còn không có súng nữa
-Kyoko: Tớ nghĩ nên vào nhà tớ đi,nhà tớ không có ai và còn một số loại súng của bố mình để ở trong nhà đấy !
-Haruke: Vậy tốt quá,cậu hãy dẫn đường cho Sohaki nhé
Đi đâu cũng thấy cảnh người chết,xe cháy,không còn người sống...Tới nhà,mọi người lần lượt tắm,còn Kyoko vẫn rất sợ về cái sự việc ở trường và trong thành phố này...
-Haruke : Cậu ổn chứ Kyoko,tớ thấy cậu có vẻ lo lắng cho người thân à?
-Kyoko: Không...Mình đang rất sợ những thứ ngoài kia,những thứ mình nghĩ chỉ là một sản phẩm tưởng tượng của con người (Khóc)
-Haruke: Cậu đừng quá lo lắng,có chúng tớ ở đây...Chúng ta sẽ sát cánh và bảo vệ nhau cho tới khi chết...Được chứ!
-Kyoko: Cảm ơn cậu ^_^
Tiếng nói vọng từ hành lang... -Sohaki: Các cậu,nhìn phía cầu Hogaka kìa,mọi người có vẻ đang cố di tản sang đó,nếu chúng ta sang được đó,bọn zombie sẽ không sang được đâu!Bởi lẽ tớ nghe nói chúng không thể qua cầu bằng cách lội được...Nhanh lên,ta sẽ qua cây cầu đó
-Stuna: Cậu chắc chứ,hiện giờ là buổi tối,ta rất khó cho việc đi lại,sẽ có thể có người hy sinh đấy...
-Haruke: Stuna,đừng lo,ta có súng kia mà,với lại mai qua cũng được mà.
Tối hôm đó,ai cũng rất khó ngủ,riêng Kyoko,cô rất yên tâm với lời an ủi của Haruke
Sáng hôm sau,không ngờ cây cầu đã đóng cửa,chặn mọi hướng đi vào thành phố,con đường duy nhất mọi người có thể đi qua là..."con sông"
-Haruke: Cái quái gì vậy?chẳng lẽ họ đã đóng sớm vậy ư???
-Stuna: Việc này nằm ngoài dự đoán của ta mà Haruke,đừng quá tức giận
-Sohaki: Thôi được rồi,tớ nghĩ chúng ta nên về nhà tớ,cha tớ là một quan chức nhà nước và là một kiếm sĩ Samurai,có lẽ ta có đủ an toàn khi tới đó...
-Haruke: Vậy ta phải đi nhanh thôi
Vậy là cuộc di tản của họ lại tiếp tục với nhiều trông gai phía trước...Nhưng với lòng tin và tình bạn...Họ sẽ tìm ra nguyên nhân sự việc và bắt kẻ đó phải hứng chịu vì đã gây ra sự việc này...
-Kyoko: Woa!Nhà cậu đẹp thật đấy Sohaki,đã vậy còn rất nhiều vệ sĩ và cửa ngăn chặn zombie nữa
-Haruke: Có lẽ đây sẽ là điểm trú ẩn tiếp theo để ta có thể tìm được 1 phương tiện đi qua cây cầu
Sohaki gặp lại mẹ và cha cậu ấy,nhưng vẻ mặt của cha Sohaki rất dữ dằn bởi vì ông là một đại tá khi ra trận chỉ dùng Kusanagi.
Qua 2 ngày ở nhà Sohaki,mọi người đã khá bình tâm lại,đỡ sợ hãi và lo lắng...Bất chợt 1 tiếng ầm lớn,một chiếc xe ô tô lao thẳng mạng vào cánh cổng kiên cố,làm nó lung lay và đổ xuống
Một đám Zombie lao vào,tấn công tất cả chúng có thể.Khi tình hình ngày càng xấu đi,zombie ngày càng đông hơn,nhóm bạn được trang bị một số vũ khí cần thiết để đối phó.Bọn thoái
-Cha Sohaki: Sohaki,con và các bạn hãy lấy chìa khóa chiếc xe bọc thép phía sau nhà đi đi,ta và mẹ con sẽ cố thủ cho các con có thể vào được xe,NHANH LÊN!
-Mẹ Sohaki nói với chồng: Có lẽ đây là trận chiến cuối cùng em chiến đấu cùng anh(cười mỉm)
-Cha Sohaki: Dù có chết chúng ta cũng phải giết tất cả lũ cặn bã này!
Cuối cùng họ cũng đi khỏi cảnh cổng đó,cha mẹ Sohaki đã không thể trụ nổi trước khi Sohaki và nhóm mình lên được xe...Họ dùng xe bọc thép đi qua con sông đó,mặc dù khó khăn nhưng vẫn có thể lánh được zombie một thời gian...
Đón xem chap 3: Kinh hoàng | |