| Hờ hờ, hôm nay có vấn đề nặng òi =)) chắc thức khuya wa' đầu óc hỏng rồi nên ngồi viết cái nè. Chẹp!
Chuông đồng hồ reo. Ngán ngẩm tôi với tay tắt một cách thô bạo. Mệt mỏi nhìn.
3 giờ. Những cơn mê làm tôi choáng váng. Nhức đầu. Cơ thể chẳng còn chút sinh lực.
Theo thói quen, tôi lê bước đi rửa mặt. Nước lạnh, tay khô khốc. Rát rát.
Tôi dần tỉnh, tỉnh trong cõi mộng. Có lẽ giấc mơ chưa đi phải không em? Tiếng chuông gió leng keng, gọi về những đau xót tôi đã chôn giấu dưới núi công việc quay cuồng, dưới những đêm tiệc tùng thâu đêm suốt sáng, dưỡi những giấc ngủ chán nản vì không có việc gì để làm những ngày rỗi rãi như hôm nay.
Chuông gió em tặng tôi đây mà, tôi vẫn giữ một hình bóng của em. Tôi không dám quên, tôi không cho phép mình tháo nó xuống giống cái cách tôi đã vứt bỏ em. Tôi vẫn níu giữ.. một chút gì đó, tựa hi vọng...
Tôi thay đổi, mà cũng không hẳn, tôi chỉ muốn lấp đầy cuộc sống của mình thôi.
Em đi rồi, tôi mới nhận ra em là mảng chính trong những ngày tháng cuộc đời tôi có được, em quan trọng và to lớn dường nào. Em đã vẽ lên nó, gần hết niềm vui.
" - Đi công viên đi nào, bỏ lại đống hồ sơ đó đi anh! Mai làm. Hì!
- Anh mà không đi ăn tối với em, coi chừng em đem cơm hộp tới đây ăn phá anh đó. Ka ka!
- Phim mới nè_ em nhìn tôi bằng ánh mắt tinh nghịch_ Vào xem thôi! " .......
Trống trải, choáng ngợp trong chính căn nhà sang trọng tôi ao ước bao lâu nay. Cô đơn trong chính " hạnh phúc " tôi vẫn hằng khát khao được nắm chặt trong tay, từ những tháng năm còn là một cậu học trò.
" - Anh muốn có một cuộc sống giàu có, thoát khỏi cái nơi nhỏ bé này_ Anh đã tâm sự với em trong một chiều hè hai đứa đạp xe về, trên con đường nhỏ nâng bước từng vòng quay, từng vòng quay tròn trĩnh nụ cười hồn nhiên, chậm rãi và chân thật như thế.
Em cười, nụ cười nhẹ nhàng làm tôi vững vàng và hạnh phúc. Em luôn ủng hộ tôi, em cho tôi cảm giác an toàn ấy_ Em thích tính cách này, tự tin và cao ngạo. Em tin anh sẽ làm được. "
Tôi bật cười giữa nước mắt, tôi vui trong nỗi buồn. Những kỉ niệm cùng em, như một viên đường thả vào tách cafe cuộc đời tôi, ngọt ngọt, dìu dịu, bớt đi cái vị đắng thấm sâu nơi đầu lưỡi, nơi trái tim này.
Im lặng. Gió đi rồi, trả lại không gian cô quạnh cho tôi, trả lại sự lặng lẽ.
Bình ổn dần, tôi vô thức pha cafe, thức uống yêu thích kể từ ngày em ra đi. Một cốc cafe đen, một chút đường, một chút sữa, một chút đá. Tất cả, hoàn hảo trên chiếc bàn phủ khăn trắng lịch sự và thanh tao, bên khung cửa sổ có thể nhìn ra biển phía xa xa, hay dõi theo những chiếc xe kia, dòng người hỗn độn giờ cao điểm.
" - Anh uống cafe kiểu này cũng được nữa sao? Bộ anh không thấy chán ngắt và o ép à? AI đời uống cafe lại cứ nhâm nhi từng chút một thế kia? Mà còn không cho tí đường nào vào nữa chứ?_ Nói rồi, em lấy một cái cốc, không, phải nói đó là cái ca mới đúng, đổ cafe vào đấy, rồi cứ thế mà cho đường vô, đá thì thôi rồi, và em uống nó như uống nước lọc.
Tôi ngồi nhìn em uống mà không thể nín cười. Cái dáng đó, chỉ có em. Em kêu tôi thử một tẹo.
Không biết phải nói sao nhỉ? Ngọt với cả đắng, lẫn lộn không ra vị gì cả, còn nhạt nữa chứ, ít nhất cả cốc đá được em đổ vào đó mà. Lạnh.
- Lần đầu tiên anh thấy có người uống cafe như em. Nhưng đó không phải là cách uống. Em chưa thưởng thức được hương vị thật sự của nó đâu! "
Cốc cafe ấy, tôi không thể quên được. Nó quá đặc biệt. Giống như cafe đen, đắng từ mùi cho đến vị, từ màu cho đến từng tri giác tôi cảm nhận được. Hương đắng, màu đen đặc, rất khó uống.
Giờ tôi lại thích nó, em biết không? Thích đến chua xót.
Chỉ có vị đắng chát thẳm sâu ấy mới có thể bù đắp cho vị ngọt em đã mang đi khỏi tôi mãi mãi.
Chỉ có làm việc mới có thể vụng về trải lên lỗ hổng quá lớn em đã để lại đằng sau sự ra đi.
Và đó là lỗi tại tôi. Xin lỗi em!
Đêm ấy, mưa. Những hạt nước lạnh lẽo hay giọt lệ ai đang rơi rớt, hòa cùng nước mắt em ướt mi.
" - Chúng ta kết thúc đi. Anh ghét cái cuộc sống này lắm rồi, trong cái khu chung cư chật hẹp, bộn bề những lo toan nhỏ nhặt. Anh sẽ cưới con gái ông chủ, cô ấy yêu anh, có thể cho anh nhiều hơn em.
Em khóc, em van xin, em níu kéo.
Tôi vô tình, cái đích tôi mong chờ bao lâu nay đang ở trước mắt. Tôi gạt bỏ em như gạt bỏ một chướng ngại vật không hơn không kém. Tiền bạc, làm tôi lu mờ, làm tôi mù quáng.
Tôi để em ở lại đó, đằng sau cơn mưa buốt giá. Tôi quay lưng bước đi. "
Và tôi đã đồng thời để tình yêu của mình ở lại nơi ấy, nhẫn tâm, để em tan theo mây khói. Để trái tim mãi chỉ còn một nửa vỡ vụn. Một phút nông nổi đã bắt tôi trả giá quá đắt.
Trong ngày cưới, khi tay trong tay dẫn người con gái tôi không hề có chút cảm tình vào lễ đường, trên tấm thảm đỏ, trước hàng trăm cặp mắt của hàng ngàn con người, trước cái nơi linh thiêng sẽ cắt đứt tôi khỏi em, đưa tôi chạm vào cuộc sống no đủ, nơi tình yêu đam hoa kết trái. Một cái gì đó hụt hẫng, một cái gì đó nhói đau. Một chút sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt chứa chan hi vọng của người con gái kia, khuôn mặt hạnh phúc giả tạo từ " tình yêu " của tôi. Nhẫn... tôi nhớ em.
Tôi đã thế mà chạy khỏi lễ đường, bỏ mặc những khuôn mặt sững sờ với hai tiếng " XIn lỗi ".
Tôi tìm em, như kiếm tìm lại vị ngọt của những hoài niệm xưa cũ, những tiếng cười trong trẻo bên dưới ánh nắng yêu thương. Tôi tìm em, tuyệt vọng trong căn nhà trống trơn.
Em biến mất như chưa từng bước vào cuộc đời tôi, chẳng để lại một dấu vết ngoài làn sương tình mờ ảo ôm lấy tâm hồn này.
Không ai biết em đã đi đâu, em đi cùng ba mẹ. Em cho bản thân một cơ hội quên tôi. Cũng phải thôi.
Cafe đắng như cuộc đời, không bao giờ có thể ngọt ngào như thuở xưa cũ, mất một lần và mãi mãi.
Từng hớp cafe chảy vào con tim, tôi ngước nhìn lên bầu trời ngoài kia, nắng còn vương. Tôi cầu mong em hạnh phúc. Nhất định nhé.
Tôi sẽ giữ lấy những viên đường trắng, sẽ giữ em một kí ức. và sẽ tiếp tục những tách cafe đen...
| |
6/3/2010, 10:04 pm by S-Kage