:: Quên mật khẩu ::


 Diễn đàn NVFC
 Naruto Vietnamese Fan Club :: NINJA'S ZONE :: Nhật kí Ninja


Những tách cafe...Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Những tách cafe... Bgavat14
Những tách cafe... Bgavatar_01Những tách cafe... Bgavatar_02_newsNhững tách cafe... Bgavatar_03
Những tách cafe... Bgavat11Hizuki AikidoNhững tách cafe... Bgavat13
Những tách cafe... Bgavat15Những tách cafe... Bgavat17Những tách cafe... Bgavat18
.: NVFCer :.Hizuki Aikido 
http://nvfc.50webs.com/rank/geninkonoha.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 3755
Tổng số bài gửi : 519
Ngày tham gia : 29/08/2009
Status : Nhiệm vụ sắp đk hoàn thành. Thấy mìk hơi ác. Mà kệ nó :)) Ác sẵn rầu.
Được Cảm Ơn : 37

Những tách cafe... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Những tách cafe...

Hờ hờ, hôm nay có vấn đề nặng òi =)) chắc thức khuya wa' đầu óc hỏng rồi nên ngồi viết cái nè. Chẹp!

Những tách cafe... Vi_sao_anh_oi-76307--cafe

Chuông đồng hồ reo. Ngán ngẩm tôi với tay tắt một cách thô bạo. Mệt mỏi nhìn.

3 giờ. Những cơn mê làm tôi choáng váng. Nhức đầu. Cơ thể chẳng còn chút sinh lực.

Theo thói quen, tôi lê bước đi rửa mặt. Nước lạnh, tay khô khốc. Rát rát.

Tôi dần tỉnh, tỉnh trong cõi mộng. Có lẽ giấc mơ chưa đi phải không em? Tiếng chuông gió leng keng, gọi về những đau xót tôi đã chôn giấu dưới núi công việc quay cuồng, dưới những đêm tiệc tùng thâu đêm suốt sáng, dưỡi những giấc ngủ chán nản vì không có việc gì để làm những ngày rỗi rãi như hôm nay.

Chuông gió em tặng tôi đây mà, tôi vẫn giữ một hình bóng của em. Tôi không dám quên, tôi không cho phép mình tháo nó xuống giống cái cách tôi đã vứt bỏ em. Tôi vẫn níu giữ.. một chút gì đó, tựa hi vọng...

Tôi thay đổi, mà cũng không hẳn, tôi chỉ muốn lấp đầy cuộc sống của mình thôi.

Em đi rồi, tôi mới nhận ra em là mảng chính trong những ngày tháng cuộc đời tôi có được, em quan trọng và to lớn dường nào. Em đã vẽ lên nó, gần hết niềm vui.

" - Đi công viên đi nào, bỏ lại đống hồ sơ đó đi anh! Mai làm. Hì!

- Anh mà không đi ăn tối với em, coi chừng em đem cơm hộp tới đây ăn phá anh đó. Ka ka!

- Phim mới nè_ em nhìn tôi bằng ánh mắt tinh nghịch_ Vào xem thôi! "
.......

Trống trải, choáng ngợp trong chính căn nhà sang trọng tôi ao ước bao lâu nay. Cô đơn trong chính " hạnh phúc " tôi vẫn hằng khát khao được nắm chặt trong tay, từ những tháng năm còn là một cậu học trò.

" - Anh muốn có một cuộc sống giàu có, thoát khỏi cái nơi nhỏ bé này_ Anh đã tâm sự với em trong một chiều hè hai đứa đạp xe về, trên con đường nhỏ nâng bước từng vòng quay, từng vòng quay tròn trĩnh nụ cười hồn nhiên, chậm rãi và chân thật như thế.

Em cười, nụ cười nhẹ nhàng làm tôi vững vàng và hạnh phúc. Em luôn ủng hộ tôi, em cho tôi cảm giác an toàn ấy_ Em thích tính cách này, tự tin và cao ngạo. Em tin anh sẽ làm được. "

Tôi bật cười giữa nước mắt, tôi vui trong nỗi buồn. Những kỉ niệm cùng em, như một viên đường thả vào tách cafe cuộc đời tôi, ngọt ngọt, dìu dịu, bớt đi cái vị đắng thấm sâu nơi đầu lưỡi, nơi trái tim này.

Im lặng. Gió đi rồi, trả lại không gian cô quạnh cho tôi, trả lại sự lặng lẽ.

Bình ổn dần, tôi vô thức pha cafe, thức uống yêu thích kể từ ngày em ra đi. Một cốc cafe đen, một chút đường, một chút sữa, một chút đá. Tất cả, hoàn hảo trên chiếc bàn phủ khăn trắng lịch sự và thanh tao, bên khung cửa sổ có thể nhìn ra biển phía xa xa, hay dõi theo những chiếc xe kia, dòng người hỗn độn giờ cao điểm.

" - Anh uống cafe kiểu này cũng được nữa sao? Bộ anh không thấy chán ngắt và o ép à? AI đời uống cafe lại cứ nhâm nhi từng chút một thế kia? Mà còn không cho tí đường nào vào nữa chứ?_ Nói rồi, em lấy một cái cốc, không, phải nói đó là cái ca mới đúng, đổ cafe vào đấy, rồi cứ thế mà cho đường vô, đá thì thôi rồi, và em uống nó như uống nước lọc.

Tôi ngồi nhìn em uống mà không thể nín cười. Cái dáng đó, chỉ có em. Em kêu tôi thử một tẹo.

Không biết phải nói sao nhỉ? Ngọt với cả đắng, lẫn lộn không ra vị gì cả, còn nhạt nữa chứ, ít nhất cả cốc đá được em đổ vào đó mà. Lạnh.

- Lần đầu tiên anh thấy có người uống cafe như em. Nhưng đó không phải là cách uống. Em chưa thưởng thức được hương vị thật sự của nó đâu! "

Cốc cafe ấy, tôi không thể quên được. Nó quá đặc biệt. Giống như cafe đen, đắng từ mùi cho đến vị, từ màu cho đến từng tri giác tôi cảm nhận được. Hương đắng, màu đen đặc, rất khó uống.

Giờ tôi lại thích nó, em biết không? Thích đến chua xót.

Chỉ có vị đắng chát thẳm sâu ấy mới có thể bù đắp cho vị ngọt em đã mang đi khỏi tôi mãi mãi.

Chỉ có làm việc mới có thể vụng về trải lên lỗ hổng quá lớn em đã để lại đằng sau sự ra đi.

Những tách cafe... Cafe2

Và đó là lỗi tại tôi. Xin lỗi em!

Đêm ấy, mưa. Những hạt nước lạnh lẽo hay giọt lệ ai đang rơi rớt, hòa cùng nước mắt em ướt mi.

" - Chúng ta kết thúc đi. Anh ghét cái cuộc sống này lắm rồi, trong cái khu chung cư chật hẹp, bộn bề những lo toan nhỏ nhặt. Anh sẽ cưới con gái ông chủ, cô ấy yêu anh, có thể cho anh nhiều hơn em.


Em khóc, em van xin, em níu kéo.


Tôi vô tình, cái đích tôi mong chờ bao lâu nay đang ở trước mắt. Tôi gạt bỏ em như gạt bỏ một chướng ngại vật không hơn không kém. Tiền bạc, làm tôi lu mờ, làm tôi mù quáng.


Tôi để em ở lại đó, đằng sau cơn mưa buốt giá. Tôi quay lưng bước đi. "

Và tôi đã đồng thời để tình yêu của mình ở lại nơi ấy, nhẫn tâm, để em tan theo mây khói. Để trái tim mãi chỉ còn một nửa vỡ vụn. Một phút nông nổi đã bắt tôi trả giá quá đắt.

Trong ngày cưới, khi tay trong tay dẫn người con gái tôi không hề có chút cảm tình vào lễ đường, trên tấm thảm đỏ, trước hàng trăm cặp mắt của hàng ngàn con người, trước cái nơi linh thiêng sẽ cắt đứt tôi khỏi em, đưa tôi chạm vào cuộc sống no đủ, nơi tình yêu đam hoa kết trái. Một cái gì đó hụt hẫng, một cái gì đó nhói đau. Một chút sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt chứa chan hi vọng của người con gái kia, khuôn mặt hạnh phúc giả tạo từ " tình yêu " của tôi. Nhẫn... tôi nhớ em.

Tôi đã thế mà chạy khỏi lễ đường, bỏ mặc những khuôn mặt sững sờ với hai tiếng " XIn lỗi ".

Tôi tìm em, như kiếm tìm lại vị ngọt của những hoài niệm xưa cũ, những tiếng cười trong trẻo bên dưới ánh nắng yêu thương. Tôi tìm em, tuyệt vọng trong căn nhà trống trơn.

Em biến mất như chưa từng bước vào cuộc đời tôi, chẳng để lại một dấu vết ngoài làn sương tình mờ ảo ôm lấy tâm hồn này.

Không ai biết em đã đi đâu, em đi cùng ba mẹ. Em cho bản thân một cơ hội quên tôi. Cũng phải thôi.

Cafe đắng như cuộc đời, không bao giờ có thể ngọt ngào như thuở xưa cũ, mất một lần và mãi mãi.

Từng hớp cafe chảy vào con tim, tôi ngước nhìn lên bầu trời ngoài kia, nắng còn vương. Tôi cầu mong em hạnh phúc. Nhất định nhé.

Tôi sẽ giữ lấy những viên đường trắng, sẽ giữ em một kí ức. và sẽ tiếp tục những tách cafe đen...

Những tách cafe... 2673422016_7f9ed12f21

Tài sản của Hizuki Aikido

Item
Item:

Chữ ký của Hizuki Aikido


Những tách cafe... :: Comments

S-Kage
Re: Những tách cafe...
Bài gửi 6/3/2010, 10:04 pm by S-Kage
Bỏ thật nhiều đường nhưng cafe vẫn đắng
Đắng lúc đầu nhưng càng lúc càng thấy ngọt
cho đến khi cafe như tan chảy .....
Lúc đó ta mới cảm thấy sự ngọt ngào của cafe đằng sau vị đắng
Hizuki Aikido
Re: Những tách cafe...
Bài gửi 6/3/2010, 10:15 pm by Hizuki Aikido
" Cho đến khi cafe như tan chảy.. " Đó là những từ ngữ em tìm mà không ra khi muốn nói về cafe, sự hòa quyện giữa ngọt và đắng.

Trích dẫn :
Lúc đó ta mới cảm thấy sự ngọt ngào của cafe đằng sau vị đắng

Nhưng đó là khi em có đường để bỏ vào, khi em không có thì cafe đen sẽ mãi chỉ có vị đắng mà thôi, phải không chị S? CÓ nhiều thứ, không phải chỉ do em quyết định mà được.

Cảm ơn chị!
Anonymous
Re: Những tách cafe...
Bài gửi 6/3/2010, 10:30 pm by Khách v
Chị S nghĩ thế có thể do chị S nhà ở Lâm Đồng. Chắc từ nhỏ, chị S đã được uống cà phê của quê mình.... nên mới có cảm giác thân quen, ngọt trong lòng. Còn vị thì vẫn đắng thôi....

Mrs.Sasuke nói cũng hay đấy, toàn người giỏi văn không ? Crying or Very sad
S-Kage
Re: Những tách cafe...
Bài gửi 6/3/2010, 11:06 pm by S-Kage
Mrs.Sasuke đã viết:


Nhưng đó là khi em có đường để bỏ vào, khi em không có thì cafe đen sẽ mãi chỉ có vị đắng mà thôi, phải không chị S? CÓ nhiều thứ, không phải chỉ do em quyết định mà được.

Cảm ơn chị!

Không có đường cafe vẫn ngọt .... ấy là tại vì em chưa cảm thấy ngọt sau khi nhấp ít cafe !! có lẽ sau này em sẽ hiểu !!
Hizuki Aikido
Re: Những tách cafe...
Bài gửi 6/3/2010, 11:13 pm by Hizuki Aikido
Hiểu? Phải dùng tới lí trí...

Vậy nghĩa là bây giờ không thể, nếu nó ngọt thật thì vị giác của em, cho dù là lúc nào cũng sẽ cảm nhận được. Lưỡi em bình thường nha. Hì!

Phải, sau này trải qua nhiều chuyện rồi cảm giác của em có lẽ sẽ thay đổi với thức uống này. Em hi vọng mình có thể một lần thấy được vị ngọt ấy, trong một tách cafe đen không đường. ^^
S-Kage
Re: Những tách cafe...
Bài gửi 6/3/2010, 11:19 pm by S-Kage
Ban đầu chị cũng không tin lắm ... bảo cafe đen vị ngọt ... thật sự thì 1 mình ngồi trong quán đâu đó nhấp nháp một li cafe cùng với chiếc laptop bên cạnh khung cảnh thơ mộng ... mọi stress đều mất đi để lại 1 vị ngọt cho dù chỉ là thoáng qua trong cái vị đắng đó
Hizuki Aikido
Re: Những tách cafe...
Bài gửi 7/3/2010, 2:58 pm by Hizuki Aikido
Lại tiếp tục viết những dòng nhật kí chả giống ai với ai =))


" Ngoài trời mưa vẫn rơi, như bức tranh mang theo nhiều ưu phiền.

Lạnh bờ vai nhớ ai, mang hết tâm tư trong đêm buồn mưa.

Dù rằng mưa sẽ tan, nhưng có tan đâu bao nhiêu nỗi buồn.

Cố đem những kỷ niệm theo màn mưa.

Ngày tháng cứ trôi qua đi. Yêu thương có phải màu đi.

Từng giây phút khi chia ly, vẫn như hằn sâu vào tâm trí.

Lời hứa lúc xưa bên anh,

Sao như giấc mơ trôi qua thật nhanh,

Để trong tim vấn vương một nỗi nhớ.

Vì sao anh cố chấp yêu một người để chia tay với một người,

Để rồi em lại quên mau từng yêu thương mình trao nhau,

Để rồi em xa anh như anh từng xa.

Một người yêu lúc trước,

Đã yêu anh chờ anh từng ngày mỏi mòn.

Mà giờ đây chỉ còn nỗi nhớ theo hạt mưa.

Từng ngày anh vẫn nhớ,

Đêm lại chờ tình yêu rồi sẽ quay về,

Một người đã từng yêu anh để rồi anh lại yêu em,

Mà tại sao đôi ta không chung đường đi.

Để giọt mưa cứ mãi,

Cứ như trôi vào tim mình đang lắng đọng,

Chỉ còn đây, từng nỗi nhớ rớt theo hạt mưa. "


Trời mưa, lất phất những hạt mưa bay bay bên ngoài khung cửa sổ gỗ trắng.

Chiều muộn. Đường vắng, mưa đã hai giờ rồi mà. Chỉ thấp thoáng đâu đó dưới kia một vài bóng áo mưa vội vã chạy khỏi rồi biến mất trước tầm nhìn tôi.

Mưa dai dẳng.

Tôi lặng ngồi bên, tựa đầu vào thành cửa sổ còn vương hương, ừ, hương kỉ niệm. Co ro. Gió lạnh ùa về, cùng mưa, hắt vào mặt. Như ngày xưa... Tôi nhìn... nhìn ai đó... hình ảnh nào đó... ở đâu đó...

Những tách cafe... 1195366169.img

Buồn, hai cánh cửa nhỏ mở rộng, cho tôi chút không khí trong lành ngoài ấy, bầu không gian được mưa thanh tẩy nhẹ nhàng. Bao nhiêu bụi vẩn đục tan theo từng giọt mưa rơi vỡ, từng giọt, từng giọt,... tan vào dòng nước héo tàn...

Những tách cafe... Mua3

Chắc là mưa nhỏ thôi, người nhỉ! Mưa rào không bao giờ lâu như vậy, mưa rào đến và qua đi nhanh lắm, chỉ để lại một sự nuối tiếc, để lại sự nhớ nhung. Vì một lẽ đơn giản, mùa hạ mới có mưa rào, mưa ướt lạnh xua đi cái nóng chói chang như thiêu như đốt con người. Mưa đem nước, mưa đem sự sống về với tôi, với người, với cỏ cây, với vạn vật đất trời...

Khó quên, những trải nghiệm hạnh phúc bình thường đến nao lòng.

Tôi thèm những đợt mưa dữ dội ấy quá, một nốt nhạc lạc dòng giữa bản nhạc chầm chậm nhạt nhẽo, lạ lẫm và thích thú. Giống như ai đó... Phải không? Ai đó đã đến vào những ngày mưa như thế, và ra đi trong một mùa mưa nặng hạt.

Nhưng mưa nhỏ, có bao giờ làm tôi nhức buốt và tái tê thế này không? Mưa, vỡ òa trên làn da, trên bàn tay, trên tóc tôi... Những hạt nước lành lạnh bỏ lại dấu vết mỏng manh sẽ biến mất trong phút chốc, không cho tôi cơ hội khắc sâu vào tim những cảm nhận một ngày mưa, mưa mùa đông...

Tôi im lặng nhìn thật chăm chú, nhìn thật kĩ giọt nước đó, ngay giữa lòng bàn tay tím tái này, rõ ràng... Nỗi nhớ!

[imghttp://www.xaluan.com/images/news/Image/2008/03/04/Van_ngo_nhu_la2_.jpg[/img]

Tôi không dám chạm vào, nó vẫn sẽ vỡ thôi, vỡ thành trăm mảnh. Thế thì chạm vào để làm gì? Để cho tôi một chút yên bình vì đã cố gắng hết sức để có được một thứ không thuộc về mình sao? Nực cười! Nó sẽ vỡ ngay lập tức đấy! Tôi không đủ can đảm để làm vậy đâu người ạ.

Xin đừng tan vỡ nhé, ít nhất là đừng vỡ trên tay tôi. Hãy cứ như thế! Let it be... Ok??

Biết rằng níu giữ sẽ chỉ thêm thương tổn thì cớ chi phải níu kéo?

Tôi muốn nhưng không thể níu kéo nó ở lại. Không bao giờ có thể! ^^

Xào xạc, lá cây lả tả buông mình trong gió ướt thẫm mưa, những kỉ niệm rơi không ngừng, không kịp nắm chặt. Đi rồi! Trước mắt tôi!

không quay trở về, mãi mãi...

Không bao giờ dừng lại đâu, được và mất, là một vòng tròn khép kín không ai cắt đứt được mà.

Được rồi lại mất.

Mất rồi lại được.

Như những cơn mưa thuở nào...

Những tách cafe... 111

Người nhỉ!

Tôi lại nhớ về bóng dáng một người đã xa trong hôm nay, lại nhớ về 3 tháng ngắn ngủi trong một cơn mưa chiểu thoáng chốc.

Dựa vào khung cửa, nếm trải vị mưa. Buồn, vị mưa buồn lắm. Buồn đến thổn thức.

Luôn luôn như thế thôi, người biết mà!

Những tách cafe... Rain

Hôm nay, tâm trạng giống như câu truyện kia của mình, giống một tách cafe sữa. Đắng đầu môi, ngọt trong lòng. Ngọt kỉ niệm, đắng hiện tại... Dịu dàng một buổi chiều lộng gió ( mà theo ba mẹ là lạnh ==" ). Yên ổn...
Hizuki Aikido
Re: Những tách cafe...
Bài gửi 8/3/2010, 11:19 pm by Hizuki Aikido
Những tách cafe... 4416092637_5800c45257_o

Chuông gió... Vũ khúc của phong, những rung động từ con tim vô hình, những rung cảm sà vào lòng người tha hương, những tiếng gọi vọng về từ kí ức đã cũ, âm vang.... âm vang... vào tâm trí tôi.

Trống trải và phẳng lặng tựa mặt hồ ngủ yên trong giấc mộng ngàn năm, chờ một chàng hoàng tử, à không, có lẽ chỉ alf chờ một viên đá được ai đó ném xuống, phá tan cái tĩnh lặng bao trùm, giải thoát cho một con bé cô độc giữa bóng tối ngây dại, tự cuộn tròn mình, tự ủ ấm, tự sinh tồn, tự diệt vong.

Chỉ một mình tôi thôi!

Chuông gió!

Những lời nói, những tình cảm mà không phải ai cũng hiểu và cảm nhận được từ sự va chạm lạnh lẽo, đáng sợ của những thanh kim loại, hay tiếng lạch cạch tẻ nhạt của những mảnh gỗ... Những giai điệu không lời!

Chuông gió!

Những tách cafe... Chuong%20gio

Mang theo tình yêu của những thiên thần, ánh mắt quan tâm dõi theo từ sâu thẳm xa xa của những con người đã rời bỏ nhân gian, những vuốt ve dịu dàng của những linh hồn trong cát bụi sa mạc...

Những tách cafe... Nguoc_chieu_gio


Vô tình, lạnh băng, trơ trụi, lẻ loi...

Và hôm nay, chỉ là một cốc cafe bình thường cho tôi cái bình yên giản đơn đến nhẹ nhõm, cái thanh thản không cần vất vả theo đuổi và lo sợ đánh mất, không cần cố gắng vắt kiệt sức lực bảo vệ, ráng tới mức mụ mị... và rồi đau đớn nắm lấy hư ảo...

Chỉ là một cốc cafe nóng, một chiếc ghế gỗ, và một khung cửa sổ mặc cho gió lùa bay mái tóc, bỏ lại tất cả, nhắm chặt mắt, một ngụm cafe... và cảm nhận trong từng giác quan một hương vị riêng của gió, qua những hồi chuông lanh lảnh bên tai...

Những tách cafe... U16_coffe
S-Kage
Re: Những tách cafe...
Bài gửi 9/3/2010, 10:17 pm by S-Kage
Trích dẫn :

Chỉ là một cốc cafe nóng, một chiếc ghế gỗ, và một khung cửa sổ mặc
cho gió lùa bay mái tóc, bỏ lại tất cả, nhắm chặt mắt, một ngụm cafe...
và cảm nhận trong từng giác quan một hương vị riêng của gió, qua những
hồi chuông lanh lảnh bên tai...
Khung cảnh mộng mơ và êm đềm ... mọi buồn phiền trong cuộc sống đều tan biến
S thích nhất khúc nầy !! Chúc em luôn vui vẻ và đừng buồn nữa nhé em !
Konan
Re: Những tách cafe...
Bài gửi 10/3/2010, 9:43 pm by Konan
Hày lâu wá không ghé, công nhận Mrs.Sasuke viết hay wá.
P/S Mrs.Sasuke: à Mình xin lỗi vì lỡ post bài này bên NFF mà chưa xin phép bạn nì.^^. Cậu cho mình post bên đó nha. Nếu không thì mình sẽ xóa nó liền. Những tách cafe... 755140
S-Kage
Re: Những tách cafe...
Bài gửi 11/3/2010, 9:37 am by S-Kage
Konan đã viết:
Hày lâu wá không ghé, công nhận Mrs.Sasuke viết hay wá.
P/S Mrs.Sasuke: à Mình xin lỗi vì lỡ post bài này bên NFF mà chưa xin phép bạn nì.^^. Cậu cho mình post bên đó nha. Nếu không thì mình sẽ xóa nó liền. Những tách cafe... 755140

Em nhớ trích dẫn nguồn và tên tác giả link bài viết vào ^^
P/s Công nhận là Mrs.Sas viết rất cảm xúc. ...
Hizuki Aikido
Re: Những tách cafe...
Bài gửi 12/3/2010, 1:13 am by Hizuki Aikido
Chậm rãi, giai điệu của bài hát " Forever " não nề phủ trùm lên những đợt gió xám xịt bỗng ùa về Hà Nội trong những ngày trước hè đầy nắng này. Gió trái mùa, những ngày lạnh cuối cùng của thành phố cổ, trở về gợi cho con người
ta nỗi buồn bâng quơ, và cả những kỉ niệm dấu yêu, những suy nghĩ mông lung và xa vợi. Tôi nhớ em, tôi để mình ngẫm về những quy luật của dòng đời đỏ đen, cho mình nhớ để quên em.



Người ta hay nói rằng:

" Có mất đi mới nhận thức được và biết quý trọng giá trị của cái bị mất với bản thân ta.

Có cô đơn, buốt lạnh mới cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay, trái tim yêuthương đằng sau những lớp áo khoác của một người, dù chỉ một người bên cạnh thôi, cũng đủ làm vầng thái dương tỏa nắng rực rỡ trong đêm đông
vô tận.

Có khóc, mới ý thức được hạnh phúc của nụ cười.

Có đau, mới hiểu hai chữ " bình yên ". "

Và hàng ngàn, hàng vạn những câu nói khác, về " mất " và " được " trong cuộc đời dài đằng đẵng của một con người.

Mất là được. Được là mất.

Một vấn đề, luôn luôn có hai mặt tốt và xấu, tốt với người này, xấu với
người khác. Người này vui thì người kia buồn. Đó đã là quy luật hiện
hữu rồi.

Một con dao hai lưỡi, quả không ngoa khi nói " Chẳng
có hạnh phúc nào là trọn vẹn cả, vì hạnh phúc của người này được xây
dựng trên đau khổ của người khác. "

Thì cuộc sống mà, đâu ai chọn được một gam màu nhất định để nói về tình cảm của mình trong suốt ngần ấy năm đâu. Phải bỏ một số thứ để có một số thứ.

Thay đổi, là điều tất yếu cho sự sinh tồn của vạn vật.

Thay đổi, đôi khi là bắt đầu cho một cánh cửa và con đường mới, đồng thời
cũng là kết thúc cho một đoạn đường cũ đã xa xăm, mịt mùng giữa quá khứ.

Và thay đổi, làm người ta tê dại trong nước mắt và máu, vô hình, rơi trong
tim nào ai thấy để cùng chia sẻ đâu, nào ai hiểu để cho tôi một lời an
ủi đâu. Lâu rồi, quen rồi, những cảm nhận chai lì, và lặn sâu vào lòng,
hình như không đau nữa, không buồn nữa, không khóc nữa. Phải không? Ừ,
có lẽ thế... Thì nhìn riết vào gương cũng nhận biết được rằng khuôn mặt đang trầm tư già dặn kia là của tôi, tình cách " lạnh lùng " kia là
của tôi, chiếc mặt nạ bình thường kia là của tôi.

Mọi thứ, cũng dần đi vào quỹ đạo mà nó phải đi.

Mọi thứ, cũng dần phai nhòa theo ngày tháng.

Có nhiều thói quen sẽ theo ta mãi mãi, cũng có nhiều thói quen, rồi sẽ mất đi.

Không còn ở lại một người con trai đã từng lạc quan ngồi nhâm nhi cafe trong
quán nhỏ ấm cúng đó nữa. Cái nơi đã cho tôi gặp người con gái ấy, bốn
bức tường gạch nâu theo phong cách cổ điển và trang nhã của những thế
kỉ trước, lúc nào cũng tạo được trong lòng người ta một cảm giác gần
gũi của châu Âu truyền thống mà kiêu kì và quý phái, những chiếc bàn gỗ
tròn với những chiếc ghế sofa, ghế tựa, sa-lông, đủ loại nhưng cùng
tông trầm, hồ như tôn mà hồ như chìm trong nhau. Khung cảnh bừng lên
dịu dàng khi em, một cô bé phụ vụ tươi cười vui vẻ, trao chút sức sống
cho cái quán nhỏ đẹp u buồn, cao sa, và tao nhã vốn chỉ hợp với những
quý ông, quý bà, hay với những con người đang chất chồng tâm sự trong
tim.

Như tôi, lúc bấy giờ.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi về em. Em không xinh như những cô gái tôi từng gặp, hay đang quen khi đó, em không đẹp, thật lòng là không hề. Nhưng giọng nói của em, mảnh, cao, và thi thoảng dày, chín chắn và trưởng thành đến kì lạ. Em tin không? Tôi, sinh viên năm cuối của một trường đại học mĩ thuật, một người sinh ra, lón lên và dạn dày với biển miền Nam, đã ấn tượng về em, một người xa lạ chỉ vì giọng nói ấy đấy, tôi nhớ mãi chất giọng ngọt ngào khó nghe đó, cô gái Hà thành duyên dáng.

Ai biết được ngoài định mệnh, rằng đó là khởi đầu cho đau khổ của tôi bây giờ chứ? Chỉ có em, và những chứng nhân vô hình mà thôi.

Những ngày sau đó, tôi đến sớm hơn, về khuya hơn, để được gặp và nghe em nói nhiều hơn, dù đó chỉ là những lời hỏi về thức uống bình thường của bất kì nhân viên nào khác. Phải chăng tình cảm, nảy nở từ một rung động quá đỗi nhỏ nhoi nên tồn tại cũng chỉ mỏng manh như kiếp hoa dại, không bao giờ có thể vươn lên để làm chủ cả cánh đồng? Có thể lắm chứ!

Kỉ niệm, chỉ thật sự được viết lên những dòng chữ đầu khi em và tôi, có cùng sở thích cafe muối. Ừ, muối, chứ không phải sữa, hay cafe đen, cafe nâu. Là cafe muối.

Mặn và đắng. Hai vị đối lập nhau hoàn toàn, chẳng thể nào hòa quyện với nhau để tạo nên một hương vị hoàn hảo cho một tách cafe được cả. Hai chúng ta đều rõ, nhưng em vẫn cứ thích cafe muối, và tôi thì vẫn cứ im lặng thưởng thức. Lại là một trải nghiệm về cuộc sống. Cuộc sống đưa cho ta những gia vị mà bản thân không thể, không được phép tự lựa chọn để thêm nêm cho tách cafe cuộc đời mình. Phải tập làm quen với những thức uống như vậy.

Sau đó những lần chúng ta gặp nhau tăng dần, cười nhiều hơn, vui nhiều hơn, hạnh phúc nhiều hơn, gần gũi hơn. Và rồi, em chính thức trở thành bạn gái tôi. Em không biết được cảm giác của tôi khi ấy, khoảnh khắc tôi hồi hộp, tim dộng bình bich vào lồng ngực như muốn vỡ tan thành trăm ngàn mảnh vì lo lắng, chân run nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh vì lòng tự trọng của một
người đàn ông, khoảnh khắc sung sướng như đã có được cả thế giới trong tay khi em nói " Em cũng yêu anh. " Em không biết, vì em vốn là một người vô tư, không đa cảm như tôi. Em sống nhẹ nhàng , đôi phần khiến
người ta thấy hời hợt, đôi phần khiến tôi tự hỏi là em vô tư hay vô tâm.

Hình như chính vì đối lập nhau mà ta thích nhau phải không?

Em trẻ con, nghịch ngợm, như cái tuổi còn quá nhỏ của em. Tôi già dặn, dày sóng gió cuộc đời nên có chút trầm tĩnh.

Em bướng bỉnh, ngang ngạnh, không bao giờ chịu nhận mình sai. Tôi thường nhận lỗi về mình, vì tôi không muốn em buồn.

Em hiếu thắng, quyết đoán và hấp tấp. Tôi cẩn thận, phân tích và suy nghĩ kĩ trước một sự lựa chọn nào đó.

Em muốn tình yêu của chúng ta thật chậm, luôn là những buổi chuyện trò chỉ
có riêng tôi và em. Tôi bận bịu với những bài tập và công việc làm thêm rối bời, luôn cắt ngang những cuộc hẹn với em.

Giờ nhìn lại, tôi và em quá khác biệt thì tại sao khi đó em và tôi lại yêu nhau và đồng ý tiến xa hơn như thế? Để giờ cái còn sót lại không chỉ là một hoài niệm, tổn thương mà là cả một mối tình đầu mặn nồng.

" Tình yêu bắt đầu bằng những nụ cười, được nuôi dưỡng bằng những nụ hôn, và kết thúc bằng nước mắt. "

" Nhìn thoáng qua tình yêu là những hạnh phúc bất tận trải dài đến bạt ngàn.

Nhìn từ trong đó thì tình yêu là những cung bậc cảm xúc tinh tế nhất, ngọt
ngào nhất, khó lường nhất của cây đàn cuộc đời. Hm..., một cuộc phiêu lưu, một quãng đường, một chiếc thuyền vượt đại dương,...

Nhìn từ phía sau dĩ vãng thì tình yêu chỉ còn là nỗi nhớ vẫn vấn vương, những ngốc nghếch tự trách, những bài học thu được từ những lầm lỗi_ những dư âm dư vị ở lại. Khi bạn không còn đau nữa, khi bạn có những suy nghĩ trên thì khi đó, hãy nói rằng bạn đã khép được mối tình ấy lại, thực sự đó.

Chỉ còn là một người đã qua bờ biển bên kia mà thôi. "


" I'm standing alone in the darkness
The winter of my life came so fast
Memories go back to childhood
Todays I still recall


All how happy I was then
There was no sorrow, there was no pain
Walking through the green fields
Sun shine in my eyes


I'm still there every where
I'm the dust in the wind
I'm the star in the northern sky
I never stay anywhere
I'm the wind in the trees
Would wait for me forever?


Would you wait for me forever?
Will you wait for me forever?
"


" Would " và
" Will "...
Em
có thể đợi tôi mãi mãi không? Một lời đề nghị yếu đuối của một người đàn ông. Ừ, tình yêu mà, chẳng còn gì trong mắt ngoại trừ em.
Em sẽ đợi tôi, mãi mãi chứ? Một hi vọng đến mức tội nghiệp. Thương xót cho chính tôi nữa, em nhỉ!
Hizuki Aikido
Re: Những tách cafe...
Bài gửi 16/3/2010, 11:15 pm by Hizuki Aikido
Những tách cafe... 4437821143_388baa56af_o

Rất nhiều, rất nhiều chuyện muốn nói, nói ra cho nhẹ lòng. Rất nhiều, rất nhiều thứ còn đang dở dang. Rất nhiều, rất nhiều...

Hôm nay chẳng muốn viết gì cả, 5 tháng còn không thể hết thì huống chi 1 trang giấy, những hàng chữ... tối nay.
Hizuki Aikido
Re: Những tách cafe...
Bài gửi 30/3/2010, 5:24 pm by Hizuki Aikido
Những ước mơ có bao giờ là xa vời đến thế chưa nhỉ? Nó nhớ nó đã từng mơ ước rất nhiều, cố gắng khá là.... " nhiều " ( ui chà! ==" )

Tình yêu, có bao giờ là điều xa xỉ tới mức chỉ còn là mộng mơ cuối đời nó không nhỉ? Yêu á, nó yêu nhiều hơn một người đàn ông rồi chứ ( ba nè, anh trai nè, chú nè, ông nè,... ^.^ ), nhưng yêu thật sự... Hm, một lần thôi, và sẽ chỉ có duy nhất một lần trong đời! Đúng không Vũ?

Tình bạn, có bao giờ lại ấm áp và rộng mở đến thế cho từng ngày của nó ngập tràn những lời chúc, những lời quan tâm? Và cả những giọt nước mắt trách móc, oán hờn rồi giận dữ để sau đó nó lại rối rít cười xòa ca bài " Sorry sorry "... khuôn mặt dịu dàng rạng ngời... đẹp như thiên thần, đi mãi vào kỉ niệm ngày sau của bạn bè. Nhất định sẽ như vậy, phải không? ^^

Có những con đường chạy về niềm mơ ước
Và những ngọn đồi ngập tràn kỷ niệm dấu yêu
Ngày ấy em bên anh thơ ngây như làn mây
Tay nắm tay nhau nguyện cầu cùng chong chóng

Không có con đường nào trải dài xa mãi
Không có chuyện tình nào trọn vẹn hỡi em
Chỉ có trái tim ta trao nhau thật hơn
Chong chóng ngập tràn ngọn đồi của chúng ta

Ngập tràn ngọn đồi chong chóng
Mình nhìn sâu trong mắt nhau
Và tình yêu như lấp lánh thoáng chút khung trời mộng mơ
Khẽ nắm tay nhau mình hát
Chong chóng bay lên trời cao
Nhắm mắt đôi ta cùng ước giữ mãi khung trời trong tim
Từng vòng quay của chong chóng
Từng vòng quay của giấc mơ
Chẳng làm đôi ta lìa xa
Như nỗi đau ngày hôm qua
Nhờ gió mang bao điều ước
Chắp cánh bay lên trời cao
Và chong chóng yêu ngày đó
Nguyện sẽ mãi mãi đi cùng đôi ta

Em ước mơ về một ngọn đồi chong chóng
Chong chóng mang mình trở về thời ấu thơ
Chong chóng khi xưa như em vẫn thường mơ
Chong chóng bây giờ chỉ còn là nỗi nhớ

Anh vẫn mơ về một ngày mình bên nhau
Anh vẫn mơ về một ngày mình có nhau
Như lúc xa xưa em bên anh đùa vui
Cho gió quay về để chong chóng bay
Ngập tràn ngọn đồi chong chóng
Mình nhìn sâu trong mắt nhau
Và tình yêu như lấp lánh thoáng chút khung trời mộng mơ
Khẽ nắm tay nhau mình hát
Chong chóng bay lên trời cao
Nhắm mắt đôi ta cùng ước giữ mãi khung trời trong tim
Từng vòng quay của chong chóng
Từng vòng quay của giấc mơ
Chẳng làm đôi ta lìa xa
Như nỗi đau ngày hôm qua
Nhờ gió mang bao điều ước
Chắp cánh bay lên trời cao
Và chong chóng yêu ngày đó
Nguyện sẽ mãi mãi đi cùng đôi ta

***
Bay lên muôn ngàn vì sao
Bay lên hạnh phúc trên cao
Bên mây và gió thắm thiết
Cùng ngàn ước mơ diệu kỳ
Đôi ta mong mãi không rời xa
Ngàn chong chóng yêu hôm nào
Và ngọn đồi chong chóng
Sẽ mãi là của chúng ta

Và tình yêu đôi ta
Đẹp như muôn giấc mơ
Ngàn điều ước lấp lánh
Bay đến tận phương trời
Hòa cùng với gió ấm áp
Hòa cùng với mây dịu dàng
Xinh như ngàn nụ hoa
Xinh như tiếng em cười

****
Chong chóng bay
Và ta mãi luôn
Có nhau


Đôi mắt tròn, có dài và sâu ko nhỉ, có lẽ là ko... Tóm lại là một đôi mắt lưu luyến, hiền dịu chưa bao giờ nó từng có trong đời đang hướng rangoài khung cửa sổ trắng. Gió thổi bay những tấm rèm trắng lấp ló những khuôn mặt ngộ nghĩnh nó đã vẽ ( bác sĩ mà thấy, nó thề chắc nó đập đầu vào tường quá! Phá hoại tài sản công cộng mừ ~.~ Í ẹ! ).

Ánh nắng chiều nhạt nhòa, không gay gắt lắm. Nóng nhẹ mơn man mái tóc mảnhlưa thưa, soi đường cho lọ điều ước lấp lánh hàng trăm màu sắc với hàng ngàn ngôi sao, hàng ngàn cánh hạc, hạc đôi nì, hạc đơn nì... nổi bật lên giữa căn phòng bệnh chỉ toàn màu trắng thanh khiết u buồn.

Những tách cafe... Nang

Đó là
những ước mong, lời chúc cho nó, cho tương lai và cuộc sống của nó. Nó
rất quý chiếc hộp ấy, ba hộp là ba lần tưởng như nó đã chết mà may mắn được bác sĩ kéo trở về từ Quỷ môn quan, dù nó vẫn đang thoi thóp.

Leng keng leng keng....

Những tách cafe... Chuong%20gio

Ui chuông gió Vũ tặng! Nó mỉm cười bước thật chậm ra ban công.

Nó không sợ như Vũ vẫn sợ tiếng chuông gió, lạnh lẽo và rợn người.

Nó thích âm thanh vui vẻ ấy. Giúp nó nhận ra nó vẫn sống, nó vẫn còn teen chán, mới 16 chứ bao nhiu mà kêu già ( tụi bạn đáng ghét à, cả anh trai
nó nữa. Ghét ghê! *lêu lêu*
Những tách cafe... 561200 Những tách cafe... 561200 <~ mặt con bé dài ra, miệng thì nhăn nhúm lại để cái lưỡi nhỏ thè ra, trông như rắn. Nguyên văn lời Hạnh, bạn thân của Thiên nhé ^_^ ) >"

" - Thiên thay đổi nhiều quá! Nhưng Vũ thích Thiên bây giờ hơn! ^^! Vẫn mạnh mẽ, cá tính và dịu dàng... để sau này Vũ còn bắt nạt chứ!

- Gì hử? Lâu rồi Vũ chưa ăn đá nên nhớ hả?

- Uhm, Vũ muốn thấy Thiên rời khỏi giường bệnh và đá Vũ như ngày xưa. vũ sẽ im lặng, không chạy như ngày xưa... "

Bất chợt, nó dừng lại. Hình như nắng chói quá làm nó khóc đúng ko? Hay bụi rơi vào mắt?

Những hạt lệ rơi trên bờ mi. Ướt át... Nức nở...

" Vũ ơi, Thiên xin lỗi cho một câu truyện còn chưa bắt đầu đã sắp phải kết thúc rồi!

Hạnh ơi, tao xin lỗi mày! "

Nếu được trở về lúc trước, nó sẽ không để thời gian vụt đi không chút tiếc nuối, sẽ sống trọn vẹn và yêu thương, không để sau này phải hối hận như bây giờ đâu. Khi mà bệnh tật đến quá đột ngột, thời gian còn lại chỉ tính theo ngày. Nó đâu được biết trước tương lai, nó đâu có thể thấy trước ngày mai cho mình.

Nếu được trở về lúc trước, nó sẽ trân trọng khi còn có ngày hôm nay. Cho dù ngày mai vẫn cứ đến, vẫn sẽ diễn ra như muôn vạn ngày khác trong cuộc đời 16 năm của nó. Nhưng ai khẳng định được rằng ngày mai nó có bị tai nạn giao thông không? Có lỡ trượt chân xuống cống mà ra đi như những nữ sinh tội nghiệp dưới trời mưa ngày nào ở Hà Nội không?

Không ai có thể, phải không?
Những tách cafe... 61449

Nó không biết!

Hãy sống như không có ngày mai.

Giờ nó hiểu rồi! Muộn quá phải không?

Những tháng ngày vô tâm làm tổn thương bạn bè, bướng bỉnh làm ba má buồn, tự cao làm Vũ mệt mỏi, gạt bỏ lương tâm đi qua những người ăn xin nghèo khổ buồn bã giơ những cái nón lá tả tơi mong một nghìn, hai nghìn cho cuốc sống tạm bợ. những lần cằn nhằn, trách móc gia đình chỉ vì không chiều theo một hai ý thích thoáng qua của nó.

Những khi nó ghen tị và mong ước có một cuộc sống khác, ví dụ như một cuộc sống " giang hồ " với một chàng bạch mã hoàng tử như trong những tiểu thuyết kiếm hiệp mang đậm sắc màu cổ tích. Nó mong những điều_viển_vông trong khi, nó biết không, những người sống cuộc đời đó lại mong muốn có một con đường bình lặng như nó đang có. Chém giết mệt mỏi lắm chứ? Mà cổ tích thì không phải là cuộc sống thực tế. Đã bao giờ thấy ai giàu có mà không phải trả giá bằng mồ hôi, công sức và đôi khi bằng cả máu chưa?

Những lần nó tự hỏi tại sao không ai yêu thương nó, không ai hiểu nó, không
ai sẻ chia với nó. Hm, nó luôn giấu kín tất cả vì lòng tự trọng, nó không bao giờ nhờ vả ai để được nắm lấy một bàn tay mà đứng lên. Nó thỉnh thoảng, lạnh lùng và xa cách. Nó không nói thì liệu ai biết được tâm trạng của nó? nó không gửi gắm cho những người tin tưởng thì ai có thể giúp đỡ nó? Phải gieo nhân mới mong gặt được quả chứ nhỉ? Sẽ có người cười nó khi nó muốn cho mọi người và cho bản thân cơ hội được xích lại gần nhau bằng những nỗi buồn ( niềm đau. Cái này ai hiểu đc thì hiểu nhé! ^.< ) của mỗi đứa sao?

Những mùa đông vui vẻ trên những tấm áo không vẹn toàn của bao người lam lũ vật lộn với đời. Những ngày mưa mùa đông thanh thản đằng sau đôi môi ai tím tái, tê buốt dưới cái rét thẳm sâu... Những cái gọi là " cách sống, quy tắc " trẻ con của một cô nhóc vô tình, đáng mỉa mai và chỉ trích.

Ừ, nếu là ngày xưa, nó sẽ cất cái chuông gió đi, không thèm đụng vào. Vì cái gì hả? Vì sĩ diện cuả một đứa con gái " đầu đội trời chân đạp... dép " như nó chứ sao. Vì cái nó vẫn thường tưởng tượng sau những bộ phim tình cảm sướt mướt. Nó nhất định sẽ chờ một chú gấu bông to bằng nó, hay ít nhất là một lần Vũ đạp xe đèo nó đi dưỡi mưa mới lãng mạng. Ai đời chỉ tặng nó cái chuông gió bao giờ ko? ( mặc dù thật lòng thì nó thích chuông gió lắm lắm í!
Những tách cafe... 135208 Những tách cafe... 135208 Những tách cafe... 135208 Những tách cafe... 135208 )

Và thế là nó đã chính thức đánh mất hạnh phúc bình dị cho những hạnh phúc cao sang có thể không bao giờ đến!

Đừng làm gì để cho mình phải hối hận!

Yêu thương khi còn có thể. Khi yêu không có chỗ cho lòng tự tôn ảo của bản thân, cho những toan tính. Hãy yêu bằng cả con tim. Yêu đời, yêu bạn bè, yêu gia đình, và yêu cả.. ai đó nữa! Mỗi người chỉ có một lần được sống thôi mà! ^^

Có thể bạn không phải là một người chi tiêu hay tiết kiệm giỏi, không phải một học sinh chuyên Toán để có thể tận dụng khoa học tiền bạc, với những con số chính xác đáng khâm phục. Nhưng hãy là một người mua giỏi với cuộc đời nhé! Biết mua những gì không bán. Biết sử dụng những gì đã mua. Rồi bằng một cách nào đó, những gì bạn đã cho đi sẽ trở về nguyên vẹn. Nha!

Những ngày cuối cùng này, nó sống cho điều đó! Biết không? Nó vui vẻ lắm! Nó cười suốt, và cũng khóc ướt đẫm những đêm dài.

Giờ nó thức khuya lắm! Nó sợ ngủ rồi sẽ không được nhìn thấy dáng vẻ ân cần chăm sóc của ba mẹ nữa, sợ ngủ rồi sẽ không được nhìn thấy nụ cười dấu yêu trên môi Vũ, sợ không được ngồi nhìn lũ bạn tám rầm trời, cười rộng ngoác đáng iu mỗi chiều tạt qua đây thăm nó nữa... Nó sợ! Sợ lắm!

Nhưng có ai đó đã từng bảo nó, về nụ cười. Bạn đẹp nhất khi cười, cười lên cho cuộc sống thêm tươi sáng, vì bạn biết không, bạn có thể đau khổ tột độ nhưng có khi bạn lại hạnh phúc hơn hàng tỉ người trên thế giới này đấy!

Những tách cafe... Giai-ma-nu-cuoi-1


Enlarge this imageReduce this image
Những tách cafe... Smile_by_xxbcxx

Bạn có một mái nhà trú thân, hơn những trẻ em lang thang đường phố hay trong bạo loạn chiến tranh.

Những tách cafe... Smile33

Bạn có thể cười vang. Sao lại giới hạn niềm vui của mình. Ít nhất là nụ cười hài lòng, bạn hạnh phúc mà! Và nó cười bình yên.

Bạn có thức ăn, nước uống đầy đủ là hơn hàng chục quốc gia ở châu phi. Biết không?


Enlarge this imageReduce this image
Những tách cafe... Chibamusic_Just_Smile_by_Lithium__x

Nó cười. Một nụ cười đủ.

Và lúc này, bên hàng cây xanh mướt những giây phút cuối cùng của cuộc đời, nó sẽ cười. Cười thật tươi, cười thật vui để mọi người thêm mạnh mẽ khi nó ra đi...

Những tách cafe... Nu_cuoi_1

Nhé bạn tôi!

Mai là nó sẽ đi phẫu thuật. Không biết có rủi ro gì không? Có hiệu quả gì không? Hay lại thêm một lần đớn đau và thể xác và tinh thần cho nó, cho những người yêu thương nó....

Leng keng leng keng....

Chuông gió lại reo...


Enlarge this imageReduce this image
Những tách cafe... Kq

Mọi người sắp tới thăm nó rồi!

Những tách cafe... Beauty


Câu truyện chưa khép lại, vì vẫn chưa đến phút cuối cùng. Cái này còn phụ thuộc vào một người anh trai của Mrs, ổng sẽ viết nốt cái kết cho câu chuyện này. Đồng thời, đây cũng là câu truyện Mrs đã muốn viết từ lâu cho lòng ngưỡng mộ một người chị không bao giờ được gặp mặt_ chị N! ^^!

P/s: đừng ai hỏi về những dòng cuối!

Hm, truyện gửi cho bạn bè, và đặc biệt là ai đó của Mrs! ^^
†Jiraiya _sama†
Re: Những tách cafe...
Bài gửi 30/3/2010, 5:42 pm by †Jiraiya _sama†
e hèm tớ ko hiểu cho lắm Exclamation
nhưng ngồi viết cái này tốn thời gian quá == dành thời gian để học thì tốt hơn
với cả hình như cậu.... tự kỉ rồi đấy :afro:
Hizuki Aikido
Re: Những tách cafe...
Bài gửi 30/3/2010, 5:46 pm by Hizuki Aikido
==" Tui viết cho cậu đọc đâu trời? Laughing Cho những người thật sự hiểu đọc kìa! Mà đang học chứ bộ ngồi chơi à! Chẹp chẹp! ( cái này chắc chỉ có V hỉu, U hỉu, chị N hỉu wa' Những tách cafe... 968676 Những tách cafe... 968676 Những tách cafe... 968676 Những tách cafe... 968676. Trong 4rum chắc chỉ có 1 ng` hiểu đc! ^.< )
P/s: Tự kỉ á, đấm vỡ mặt h chứ? Hỏi lại những ai ta quen koi ta có tự kỉ ko? Arrow
Hizuki Aikido
Re: Những tách cafe...
Bài gửi 2/5/2010, 10:53 pm by Hizuki Aikido
3 ngày nghỉ liền nhau. Không phải dậy sớm, vật lộn với cái đồng hồ báo thức. Không phải tất bật học bài, nhét lấy nhét để vào đầu mấy công thức hóa học lằng nhằng, hay những bài sinh dài lê thê mà nó nhìn như ru ngủ,... Không sợ ba má la rầy vì thức khuya tới 2, 3 giờ sáng. Nó cảm thấy an bình và thanh thản vì sẽ có tới 72 giờ để nghĩ về hàng tá chuyện dồn nén trong đầu chưa giải quyết được do thiếu thời gian, hay suy ngãm về một vài người, cảm nhận lại về một vài quyết định.... Nói chung là giống như một cái ô tô được đưa đi bảo dưỡng vậy. Kiểm tra và chấn chỉnh lại mọi thứ trước mùa chơi.

Theo thói quen mới có, à không, tên chính xác cô Sinh đã dạy tụi nó trong cái bài về phản xạ lần trước trên lớp ( thề nó chả nghe thấy cô nói gì, còn mải ngủ. Hix ), đó là theo " phản xạ có điều kiện mới thành lập nhờ ức chế phản xạ cũ ", nó chỉ thấy mi mắt sụp xuống vào lúc 3h15'. Rồi tiếc nuối tắt phụt cái máy tính, leo lên giường nghe nhạc, duỗi mình giống một con mèo nhỏ nũng nịu, mơ màng, mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ... Không gian thoáng, tĩnh mịch. Bầu trời yên bình quá!...

12h, " Reng....reng... "_tiếng chuông ( chết tiệt ) xé rách giấc ngủ ngọt ngào mà nó thèm thuồng suốt cả tuần đã thức khuya dậy sớm học ôn cho mấy chục bài thi cuối kì. Ngái ngủ + vài lời rủa thầm tên nào rảnh thế:

- A...lô .... Oápppp. ai đấy?- nó ngáp ngắn ngáp dài, uể oải hỏi.

- Con bé này, tao nè! Giờ còn chưa tỉnh ngủ hả mày? Nhìn cái đồng hồ dùm tao mấy giờ ùi. Thiệt tình.... Thảo nào mày không cao lên được, chắc tối qua lại thức tới 3, 4 giờ chứ gì? Giờ người ta chuẩn bị dậy mày mới đi ngủ, còn giờ mày ngủ là lúc người ta đi làm. Chả hiểu mày làm cái gì mà thức khuya dữ? - một tràng liên hoàn tuôn xối xả vào tai làm nó giật suýt nảy tưng tưng.

Là thằng Cương. Má ơi! Xém quên chiều nay có hẹn đi chơi với nó, mai nó đi chơi với cả nhà rồi!

- Mày có cần quát tao như thể tao vừa mới chạy ra từ cửa hàng đá quý với một đống ngọc trai vàng bạc trên tay không? Hôm nay ba má về quê, có dịp tao mới ngủ thả ga. Nhờ phước của mày mà tao không được thấy mặt chàng bạch mã hoàng tử kìa. Đang mơ tới đoạn gay cấn, tự nhiên....

- Lạy người, thế mày nhớ chiều nay có hẹn với tao không?

- Đương nhiên là có, vậy nên tao mới.... ngủ lấy sức đó chứ! Hì... - nó cười trừ với thằng bạn thân.

- Ờ ờ, ngủ lắm thành heo đừng trách tao không báo mày nha Nguyên. - Cương cười một điệu cười khả ố mà nếu có ở đây, 100 (+1)% sẽ bị Nguyên lườm một cái lác mắt cho coi.

Và blah...blah...blah hàng tỉ thứ chuyện khác nữa của tụi học sinh cuối cấp lại bắt đầu được đưa ra cho hai đứa mổ xẻ, buôn mãi không hết. Ừ, lớp 9 rồi mà! Nhìn đâu đâu cũng ra kỉ niệm, hay ít nhất là đào ra được chuyện để huyên thuyên nghe tiếng của nhau.

******

4 h chiều, nắng nhạt ngoài đường đem cái ấm dìu dịu đầu hè xuyên qua lớp lá non, xuyên qua không gian có gì đó còn vương vấn của mùa đông, rung lên một vài tiếng chuông gió, tỏa niềm vui lên tâm hồn Nguyên.

Nguyên đang xúng xính trong... chiếc quần bò rách rất bụi, chiếc áo phông rộng thùng thình bên ngoài thân hình bé nhỏ, cái vòng cổ hình thánh giá màu đen Cương tặng trong lần sinh nhật vừa rồi... Đúng chất dân hip hop chứ nhỉ! Nó vốn chẳng ưa mấy loại giày búp bê với cả quần bó gì gì đó của tụi con gái bây giờ, nó không phải tiểu thư. Chưa kịp để nó " tự sướng " thêm vài câu kiểu như " Được ùi đấy nhỉ! "... hay v..v...vv thì thằng Cương đã nhấn chuông ầm ĩ ra chiều sốt ruột lắm, 5-phút-nữa-mày-mà-không-xuống-tao-đập-cửa-cho-xem ấy! Haizzzzzzz...

- Đây đây, đợi tao tí, khóa cửa đã!

- Nhanh lên, tao sắp chết vì kiệt sức ngoài này rồi mày ơi!

Lại cười, nụ cười làm hòa tít mắt của nó làm Cương nén cười tới sặc nước. Hai đứa còn í ới chửi nhau vài câu nữa mới chịu nguôi. Ra đến đường lớn rồi. Hôm nay vắng lạ. Có lẽ người ta đã về quê hay đi du lịch hết.
Nguyên, tự dưng hôm nay lại thích đến nao lòng cái yên tĩnh này. Thỉnh thoảng một chiếc xe máy phóng qua, rít ga ầm ĩ, khói ùa tới và cũng tan nhanh để lại cái nhìn hờ hững của hai đứa. Con đường với đôi hàng cây xanh hôm nay sao bình yên quá! Hè! Ừ, một mùa hè nữa sắp đến rồi!

Những tách cafe... StaticView

" Lại một ngày mới đến... " - nó ngân nga hát theo giai điệu " Điều kì diệu từ anh " trong cái Ipod iu wy'



Không khí trầm xuống. Đôi lúc, dân hip hop ưa sôi nổi và ồn ào nhộn nhịp như hai đứa nó cũng thích im lặng. Cuộc sống nhiều cung bậc, và hôm nay như trầm xuống đột ngột vậy. Kì nhỉ!

Cương im lặng không nói gì. Nguyên cũng chả muốn vặn vẹo, vì cả hai đứa đều biết, chỉ 3 tháng nữa thôi, hết mùa hè này, hai đứa sẽ không còn được gặp nhau nhiều như thế này nữa, sẽ khó có một chiều yên ả để hai đứa đèo nhau đi dưới nắng vàng, nhìn nhau và cãi nhau nữa. Mỗi đứa một ước mơ, mỗi đứa một con đường, một lựa chọn cho tương lai của mình.

Đã có lúc, Nguyên nghĩ hay là cứ vào chung trường với Cương đi. Đằng nào nó cũng khá thích môn Vật Lí sở trường của Cương mà. Cũng chẳng sao nếu... nếu nó từ bỏ đam mê của mình hả?

Đã có lúc, Cương nghĩ hay là cứ cố gắng học thật giỏi Văn đi, nó biết nếu mình cố gắng cũng sẽ được gần bằng con bạn mình mà. Rồi cấp III nó sẽ lại được sáng sáng đèo nhỏ đi học, chí chóe và hạnh phúc nhìn nhỏ cười mỗi ngày. Cũng chẳng sao nếu.... nếu nó từ bỏ cơ hội đi theo môn học nó yêu thích hả?

Chắc là " Uhm! "

- Mày ơi, hay cấp III tao vào chuyên Lý với mày nhé! - mắt Nguyên hướng về đâu đó xa xăm phía đường chân trời, cao hơn những mái nhà của thành phố Hà Nội ngột ngạt, cao hơn những cánh diều và bóng bay đứt dây tung mình bay cùng gió, cao hơn những tán cây xanh ôm ấp tháng năm trung học đầy sóng gió và đổi thay... Cao lắm, đâu nơi tương lai thì phải...

Những tách cafe... 28432-flower28%5B1%5D

Nó nhẹ đưa tay đón những cánh hoa bồ công anh mỏng manh...

Những tách cafe... 4a7aa3f3_5e95834c_4916f1c7_013

Những tách cafe... Dandelion_blowing_in_wind_1

Thằng bạn gắt gỏng:

- Mày thấy hoa bồ công anh chứ? Hoa rời cành phiêu du bạt ngàn cùng gió, để gió nâng những cánh hoa tìm về nơi đất lành mà lớn lên, tìm một chốn trú thân giữa dòng đời, tìm về ước mơ, tìm tới tự do. Phát tán khắp mọi miền. Cành hoa không níu kéo, chẳng lẽ tao lại không bằng cái cành hoa bé xíu ấy à! Mày không sinh ra để học Lý, đừng có gây khó khăn cho cô Lan, phải dạy một đứa mù Lý như mày chứ. Không cô lại lôi tao ra giáo huấn. Thôi ngay cái ý tưởng vớ vẩn ấy đi.

- Nhưng tao... tao nhớ mày!- Cương thấy vạt áo mình giật giật. Là Nguyên.

Cương ấp úng- Tao... tao cũng nhớ mày mà Nguyên. Tụi mình vẫn sẽ liên lạc, chỉ là... Chẳng có bữa tiệc nào không tàn, cũng đến lúc hai đứa phải nhận thêm những điều mới, bắt đầu một quãng đường mới chứ nhỉ! Mày mà dám quên tao, dễ tao tới tận trường cho mày một trận lắm đó.

Cả hai bật cười. Đã bớt đi cái rưng rưng, nhưng vẫn khó chịu...

Ước gì con đường dài ra mãi, nó sẽ ở sau lưng Nguyên để thằng bạn đèo. Yên bình, nó tìm được yên bình trong khoảnh khắc này. Một phút lắng mình...

Ước gì, nó sẽ mãi mãi học cấp II thì tốt biết bao. Lên cấp III nghĩa là nó lớn rồi, nó sẽ lớn nữa, sẽ phải bước chân vào xã hội. Nghĩ tới đã sợ.

- Mày.... - Nguyên mỉm cười quay đầu lại.

- Ừ! - Nguyên dịu dàng, và 30s sau đấm cho thằng bạn một phát muốn gãy lưng- Mày đang đèo tao đấy, tập trung lái xe đi. Lêu lêu - nó tinh nghịch lè lưỡi nhìn thằng bạn tức nổ mắt nhưng chả nói được gì...

Chiều tà, bóng hai đứa trải trên con đường rộng...

Những tách cafe... 090921113318-207-295
Re: Những tách cafe...
Bài gửi  by Sponsored content
 

Những tách cafe...

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Naruto Vietnamese Fan Club :: NINJA'S ZONE :: Nhật kí Ninja-
Những tách cafe... Botmai10Những tách cafe... Botmai11
Những tách cafe... Bot0211
NARUTOFC.COM
NVFC Official Vietnam Fan Site.
Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed
Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox
BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên.
Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]
   
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất