| Cứ cho rằng đây là một dòng cảm nghĩ linh tinh được viết lung tung đi nhá mọi người ^^ Nhưng Mr sẽ hỉu, phải kô anh, hỉu những gì em thật sự muốn nói đằng sau những con chữ lộn xộn bao suy tư này ??? ^^ ....................... - Đơn giản, tại vì anh chán em rồi. Cái anh muốn em đã không thể cho anh, anh cần một cô bạn gái phù hợp với hoàn cảnh gia đình mình_ đôi mắt anh vẫn lạnh lùng, băng giá trước những giọt lệ đang dần dâng lên trong đôi mắt tròn, long lanh u buồn của cô gái phía trước....... "Tách", có lẽ đó là tiếng vỡ của một giọt nước mằn mặn, lăn dài trên đôi má hồng còn vương hơi ấm bàn tay anh hôm nào của cô....Đắng, và xót..... hay đó là tiếng vỡ cuả một mảnh trái tim, từ ngôi nhà nhỏ trong sâu thẳm đáy lòng cô gái....... _ Dù sao anh cũng muốn nói lời xin lỗi, cứ coi mọi chuyện giữa chúng ta_anh thoáng dừng lại, một chút bối rối, một tiếng nấc khẽ làm đôi bờ vai kia run ư?? Nhanh chóng, anh lấy lại vẻ tĩnh lặng của mình_ chỉ là một giấc mơ mà thôi! Em sẽ sớm quên thôi! Tạm biệt....._anh nở một nụ cười thật tươi, nhưng Dương biết, đó là một nụ cười gượng gạo..... Chàng trai, vội quay lưng, lạnh lùng bước đi, trong cơn mưa tuyết trắng xóa trên một con đường nhỏ ở đất nước Anh rộng lớn này..... "Pé tí teo àk.... Anh xin lỗi, mong em hạnh phúc bên người em thương, một người tốt hơn anh, yêu em hơn anh, nhé!!"_ anh chàng nhẹ buông những câu nói cuối cùng, trong niềm đau, từng chữ, chỉ nhỏ như một cơn gió heo may, khẽ lùa qua tóc mà thôi....Không ai nghe thấy cả, cũng giống khi không ai có thể thấy được Duy đã phải cố gắng thế nào để nén nước mắt, để có thể diễn vở kịch chia tay với người anh yêu nhất trên thế gian này một cách hoàn hảo như vậy....Đau lắm, một chữ là một lưỡi dao, sắc ngọt đâm vào trái tim anh.... Anh vội đi, bởi anh sợ, sợ Dương sẽ nhìn thấy được sự giả dối trong lồng ngực của anh, con tim anh loạn nhịp, từng nhịp đập tựa tiếng chuông gió vang lên giữa mùa đông buốt giá, thật rõ ràng..... Anh sợ, sợ sẽ không thể tiếp tục kìm nén bản thân không chạy lại ôm chầm lấy Dương trong vòng tay mình và xin lỗi cô..... "Làm..... thế sẽ........ tốt cho em ..........hơn", Duy gắng nói giữa dòng lệ nhẹ rơi, như những hạt mưa bụi tuôn dài trên khuôn mặt đẹp trai mà phảng phất nỗi sầu, cùng niềm đau chôn giấu..."Khục", và cả giữa máu nữa chứ, lần thứ tư rồi thì phải, lần thứ tư anh nôn ra máu trong ngày hôm nay rồi..... Chỉ còn lại khoảng một tuần thì phải...... Duy mỉm cười yếu ớt, nhợt nhạt, tim nhói, giờ thêm cả cái cơ thể héo tàn này nữa..... "Sắp kết thúc rồi", duy nói, dần gục xuống bên đường....lạnh.....anh mê man, mơ về dáng hình một cô gái, nhỏ nhắn, không xinh, nhưng ấm áp, cô mặc một chiếc váy trắng bồng bềnh, của một thiên sứ..... "Dương".... ......................................... Dương lặng người, cô không thể hiểu những gì Duy vừa nói...."Tạm...biệt....quên........em không thể cho anh những gì anh cần......anh...chán em rồi....." Dương lặp lại, như để khẳng định cái sự thật phũ phàng vừa xảy ra, và nói với chính bản thân mình..... Ánh mắt cô, trái tim cô, đông cứng trong không gian từ lúc anh bước đi, đầu óc Dương quay cuồng, cô khó nhọc chấp nhận từng chữ, từng chữ một, chậm chạp và đau khổ.... nước mắt thì cứ rơi, cô không biết mình đã đứng đó bao lâu và đã rơi bao nhiêu nước mắt.... Đó không phải những giọt lệ đầu tiên và cũng không phải những giọt lệ cuối cùng cô rơi vì Duy, chắc rồi....... 5 phút....10 phút....rồi 15 phút...., tiếng xe cứu thương vang lên inh ỏi, len lỏi vào lòng cô một nỗi lo, mạnh mẽ mà không thể giải thích...... Nhưng rồi Dương cũng quên nó đi, làm sao mà có chuyện gì được chứ, chắc chỉ xảy ra một vụ tai nạn thôi ...."Hi vọng họ bình yên qua khỏi", đôi mắt ngấn nước hướng về phía phát ra âm thanh đã phá tan sự im lặng, phá tan bóng tối mà cô đang một mình lê bước, nặng nhọc, mệt mỏi...... và rồi lại trả cho cô cái yên tĩnh đến xé lòng, cô đơn....... Dương chỉ biết khóc, khóc thật lâu, nhưng hình như cho dù có rơi hết những giọt nước mặn chát niềm đau, nỗi nhớ đó thì vết thương vẫn còn, vẫn rỉ máu, từ từ và xót xa, nhẹ nhàng vò nát tâm hồn bé nhỏ của cô...... Không đỡ được... vẫn rất, rất khó thở...... ..."Anh Duy", hai chữ duy nhất mà bất kì ai có thể nghe giữa tiếng khóc nghẹn ngào của Dương.......... Đêm dần chìm vào bóng tối, sâu hơn, dài hơn theo từng bước chân dài hun hút của gió vô tình, mặc sức quật ngã, thét gào giữa con đường vắng lặng........ Chỉ lẻ loi hai bóng người, à không, gần nhau mà không thể thấy nhau thôi, một bên máu chảy dài trên cả thể xác lẫn trái tim, một bên nước mắt cứ lăn dài, không ngớt giữa đêm vắng..... Máu hòa cùng nước mắt, quyện chặt thành từng giọt huyết lệ của một mối tình buồn của nước anh cổ kính, trong một ngày mà chỉ mọt tuần nữa thôi, Noel sẽ về...... ..............7 ngày, lặng lẽ trôi đi trong niềm thương khôn nguôi, nỗi nhớ da diết, tình yêu cứ thế khắc sâu, đậm nét hơn trong con tim cả hai, và ngọt ngào cùng kỉ niệm những ngày đầu yêu nhau, những khi hai người hờn dỗi, những khoảnh khắc khó quên của người ấy, ..... và cũng lặng lẽ, huyết lệ rơi, niềm đau lặn vào tim.......... "We wish you a Merry Christmas....", cả ngày hôm nay, Dương đã nghe thấy giai điệu ấy, đã âm thầm đau đớn, đã để nước mắt rơi, khô thật, không ướt vì nước mắt lặn vào niềm đau, rơi ngược vào căn nhà nhỏ nơi đáy lòng mà..... Chẳng ai thấy, môi Dương nở nụ cười thật hạnh phúc nhưng trong lòng cô, mưa tuyết đang hắt lạnh buốt đến từng ngóc ngách, rất trống vắng........ một tuần rồi, một tuần Dương không thể liên lạc với Duy, Duy chuyển nhà rồi, thay số điện thoại, nghỉ học ở trường nữa...... dương không biết nên bám víu vào đâu để có thể nghe thấy giọng nói của Dương, dù chỉ một lần thôi........ Dương lấy lí do mệt, cô trốn những cuộc vui của bạn bè, cô thật sự, chỉ muốn vùi mình trong chiếc chăn bông Duy đã tặng vào ngày tròn một tháng, anh yêu Dương..... Dương thèm ngủ, có thể khi tỉnh dậy, Duy sẽ lại gọi điện cho cô và đánh thức cô như mọi ngày, biết đâu đấy, lúc đó, cô sẽ lại được Duy bảo vệ, và anh sẽ cốc đầu cô nói rằng đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi... Biết đâu đấy.... Dương lang thang trên con đường lớn ở Anh, tâm trí vô định, bước chân không hồn, chẳng hề suy tính trước.... Vậy mà sao cô lại đi đến nơi ngày đầu tiên cô gặp Duy thế này???? dương định trở về, nhưng rồi, một chút níu kéo, một phút yếu đuối đã níu cô ở lại..... "Nếu chỉ có thể ở bên anh trong hoài niệm, trong dĩ vãng một vùng kí ức, thì em nguyện sống giữa quá khứ, mãi mãi....... Em sẽ không sống cho ngày mai, sống cho tương lai, cho phía cuối con đường rạng ngời ánh mặt trời ám áp nữa, em sẽ sống vì kỉ niệm ngọt ngào đôi mình ĐÃ_TỪNG có, nơi em có thể tìm thấy nụ cười của anh, tìm thấy bóng hình anh, Duy à...."_Dương vừa nói, vừa trèo lên thành cầu, ngồi ở đó như cái đêm ấy cô đã ngồi, mới chỉ 3 tháng trước mà thôi....... Phóng tầm mắt ra xa...Ôi đêm ở London, sao mà đẹp đến lạ, thành phố lên đèn lấp lánh mờ ảo giữa những bông tuyết trắng thanh thoát, trong sắc xanh của cây thông Noel, trong những ngôi sao, những món quà đủ màu sắc, đắm mình trong giai điệu cổ điển, dịu dàng hay tha thiết, lắng đọng, trầm mà rộn ràng, vui vẻ mà cũng thật buồn..... của đường phố....... và hơn hết, tình yêu thương mới thật đẹp làm sao!!!!!! Chợt nhìn bên cạnh, chỉ có khoảng không trống trải bên Dương..... - Anh Duy, tại sao anh lại làm thế với em???? Chẳng lẽ anh không yêu em sao????_lại câu hỏi này, vang lên không ngớt trong tâm trí của Dương, từ cái lý trí bé nhỏ....... - Không, đó không phải là Duy mà mi yêu, Dương àk..... Kể từ phút giây mi xác định rằng trọn đời trọn kiếp này, mi sẽ chỉ yêu mình anh Duy thì mi phải biết rõ, con người ấy sinh ra là dành cho mi....... Mi đã yêu thì phải tin vào những gì mi đã thấy bằng con tim chân thật của mình ở người con trai đó.... Tin vào cảm nhận tự sâu thẳm con tim mình, cảm giác không bao giờ đánh lừa một con người.... Mi đã nhìn thấy ở Duy, một tâm hồn mạnh mẽ, một trái tim khát khao yêu thương và chung thủy, một chàng trai sống vì người khác, một chàng trai biết hi sinh, tha thứ và chấp nhận, yêu mãnh liệt, yêu cả đời, một cậu nhóc nghịch ngợm..... đã thấy trong duy mảnh đất bình yên dành riêng cho mi, thì hãy tin vào nó......_một giọng nói khác, kiên quyết, chắc chắn, Dương nghe rõ ràng, vọng lên từ chính con tim mình....... "Liệu em có nên tin không???"_ Dương bật cười mỉa mai_" Ngốc lắm chứ, mù quáng khi tin một điều mà thực tế đã phủ nhận nó, không quyết liệt nhưng rõ nét, và chẳng dễ gì mà xóa mờ lời nói của anh cái đêm hôm ấy......." Dương đút bàn tay đã tê dại vì lạnh vào chiếc áo khoác mỏng, mong tìm một chút hơi ấm vô tình từ chiếc áo cũ, đương nhiên, nó cũng vô tình...... Bất giác, bàn tay dương chạm phải mọt cái gì đó, đã nát rồi, nằm sâu dưới đáy cái túi rộng thùng thình..... Dương từ từ lấy ra, đó là một mẩu giấy nháp, đã vàng úa, nhưng còn rõ nét chữ nghiêng nghiêng mềm mại trên đó, là chữ của ...Duy..... Dương mở ra, và chậm chạp đọc từng dòng..... Hai hàng nước mắt, rơi theo mỗi con chữ....... Nước mắt, ước gì nó dừng lại nhỉ, muối mặn trong những giọt lệ, xát vào con tim còn rướm máu của cô một nỗi xót xa đến tận cùng..... Bức thư tình đầu tiên anh trao Dương đây mà.... Từng lời mặn nồng..... ...."Có thể em không tin, nhưng anh đã yêu em, ngay từ cái nhìn đầu tiên... Anh vốn không biết thế nào gọi là tình yêu sét đánh, để rồi một tình yêu tự nhiên như thế lại đến với anh....^^ Anh không giải thích được, và anh hiểu, em cũng không cần nghe, phải không Dương???? Vì em biết rõ, anh yêu em, không phải là mãi mãi, chẳng có thứ gì là mãi mãi trong cuộc đời đầy rối ren, đầy những trái ngang, bất công và đau khổ này cả.... Nhưng anh sẽ yêu em, yêu cho tới khi vũ trụ này biến mất, cho tới khi gió ngừng thổi, cây ngừng yêu lá, trời ngừng yêu sao, khi anh không còn biết viết chữ D_ư_ơ_n_g bằng tình yêu ngập tràn trái tim này như thế nào nữa, khi mưa không còn rơi mỗi khi hè về ( em đã từng kể cho anh nghe về những cơn mưa rào ở bờ biển Nha trang thơ mộng mà ^.^), khi tuyết không còn phủ trắng thành phố London vào dịp Noel,........và cho tới khi tất cả những điều không thể trên thế gian này xảy ra........thì anh vẫn yêu em....... Tin anh nhé, bé ngốc àk ..."......... "Phải rồi, em đã quên mất những lời này của anh, Duy"_ Dương lau nước mắt, hít một hơi căng lồng ngực không khí mà Dương biết, Duy cũng đang hít vào, y như cô vậy_" em xin lỗi, em tin anh, em sẽ không ngồi chờ phép màu xảy ra nữa..... Đợi em, em sẽ đi tìm anh , hãy giải thích mọi chuyện cho em nhé.."_ cô ôm chặt lá thư vẫn còn vương hương hoa hồng, nhè nhẹ ru cô trong bình yên, lần đầu tiên trong vòng một tuần qua......_nếu bây giờ trời mưa, em sẽ chạy ngay tới bưu điện và hỏi số điện thoại của mẹ anh..... Kì lạ làm sao, một giọt nước rơi xuống từ bầu trời đen thăm thẳm phía trên đầu cô..... Mùa đông, mưa rơi ở nước Anh ư??? Mưa lạnh xuyên qua lớp áo mỏng, và mang lại cho Dương nắng ấm áp của mùa hè..... Ấm lắm..... *********** Nhưng Dương nào có hay, mưa trong veo, mưa lạnh lẽo, và mưa lần này đem theo cả vị đắng, và chát....bởi đó là nước mắt của một thiên sứ..... Một chàng trai trẻ ngoài 20, vừa rời khỏi phòng bệnh trong sự tuyệt vọng cuả bố mẹ, sự bất lực cuả bác sĩ, và trong sự nuối tiếc, đau đớn bao phủ cả nỗi lòng từng ấy con người..... Cậu bay lên, biến thành một vì sao trời, cậu đã ước như vậy trước khi ra đi...... là sao, chàng trai đó có thể ngắm nhìn, dõi theo từng bước chân của người cậu yêu cháy bỏng, người mà cậu không yên tâm nhất, và không nỡ bỏ lại nhất, người con gái ấy chính là Dương...... Cậu sẽ trở thành thiên thần hộ mệnh cho cô, bảo vệ cô, yêu thương cô.... Yêu thầm lặng, yêu trong bóng đêm......, giúp cô cười, dù con đường phía trước không có bóng cậu đi chăng nữa...... Bố mẹ cậu còn có Phong, Phong sẽ thay cậu chăm sóc họ.... nhưng còn Dương thì sao???? Chàng trai đó không khỏi quặn thắt khi nghe những lời cầu nguyện trong sáng vừa rồi của cô bé ấy....... Đôi cánh thiên thần của cậu ẩn hiện đằng sau một vì sao mờ nhạt giữa bầu trời London..... Nhẹ rung vì đau..... Lặng lẽ nhìn, âm thầm đau, mưa tuôn rơi.... Hay lệ ngập con đường đôi mình cùng sánh bước Sao em lại khờ dại vậy, tin anh để rồi buồn khổ Tin anh để rồi chìm sâu trong nỗi nhớ..... ................. **************** Kết thúc của truyện...một mùa Noel buồn......... P/s Mr: tính đến hôm nay là tròn 3 tháng 2 ngày tụi mình yêu nhau rồi anh nhỉ!!! Dù sao, em vẫn mong anh hiểu, em yêu anh nhiều ^^ | |