| Nó biết là chuyện tìm bạn mới thì dễ thui, nó có thể từ bỏ tất cả sở thích của nó và chạy theo mấy anh Hàn Quốc. Nó có thể mà. Nhưg nó không biết tại sao lại khó khăn tới thế. Nó vẫn còn giữ lại mối quan hệ vs cái Phượng, bởi vì h đây, Phượng là cô bạn duy nhất mà nó có đc. Nhưg cho dù cái Phượng có cố gắng thế nào để nó trở thành 1 lớp phó học tập vs ánh mắt hình tên lửa nữa thì nó vẫn chẳng hiện đc chút cảm xúc quái quỉ nào trên gương mặt của nó. Hôm nay, vẫn thế, cái Phượng lại động viên nó: - Trâm Anh, tháng sau trường mình tổ chức cắm trại đó. Bà đi dự đi, nghe nói là vui lắm. Ở đó, tui sẽ tìm cho bà 1 món quà tặng cho cái thằng dở hơi dở hồn của bà. Mặc dù Phượng biết rằng nó làm j` có tình cảm vs thằng nào, mọi hôm mỗi khi trêu nó vs cái thằng có đôi mắt rất Omachi (orochimaru) đó thì nó lại nổi khùng lên và cho một tràng nào là có mà bà iu nó, rùi là tui cắt đứt quan hệ vs thằng đó rùi và bla bla bla thứ nữa. Thế mà lần này, nó chỉ quay lại vs 1 đôi mắt hình viên đạn, thế thôi. Cái Phượng ngồi xuống cạnh nó và lại tiếp tục: - Tôi biết là chuyện cái Trag bà không quên đc, nhưg bà hãy nhìn lại bà mà xem, bà cũng có khác j` nó đâu. Trâm Anh, đứng dậy đi, bà không thể thế này mãi đc. Hãy nhìn lại kết quả thi đua lớp mình đi. không có bà, thấy chưa, lớp mình xếp thứ 8 toàn khối (thì khối có đúng 8 lớp). Bà không vui, tôi biết, nhưg bà không thể kéo theo cả lũ buồn theo bà đc. Nói rồi, cái Phượng đứng lên và lộ rõ vẻ khó chịu. Nhưg 1 bàn tay nắm lấy cánh tay trắng cực kì của Phượng và 1 giọng nói quen thuộc bỗng dưng lại ngân vang: - Bà cũng biết đấy, chuyện đó làm tôi shock lắm. Bà không hiểu đâu. Thằng đó có thù vs tôi. Mà tôi lại mới phát hiện ra rằng nhà nó ở sát nhà tôi, nó mới chuyển tới tháng trc. Điều này làm tôi còn shock hơn nữa. Nó tên là Thành. Bây h, tôi không hiểu sao tôi rất thích màu trắng. Bà cũng biết rằng tôi thì thích màu vàng đó chứ nhỉ. Phượng hơi ngạc nhiên trc lời nói của nó. Nhưg cũng miễn cưỡng nghe nó nói hết. Và cái Phượng liền vội vã tới nhà nó ngay hôm đấy. Cạch, cửa phòng nó mở toang. Nó sững sờ khi Phượng mắt tròn mắt dẹt nhìn nó. - Tại sao lại thế này, tại sao? Phòng của bà...những bức ảnh chụp chung của chúng ta đâu hết rồi? Trâm Anh, nói đi - Cái Phượng cố gắng kéo nó về hiện tại. Nó nhìn quanh phòng 1 lần rồi nhìn cái Phượng. Nó lặng đi và có vẻ buồn lắm lắm. Nó lấy lại tinh thần và hỏi Phượng: - Bà vào đây bằng cách nào? Mẹ tôi mở cửa cho bà ak? Phượng khẽ gật đầu. Và ngồi xuống nghe nó giải thích nhưg kết cục là chẳng hiểu j` cả. Sau khi Phượng về, nó ngồi 1 mình trong phòng, nhìn ra cừa sổ và nhớ lại cái căn phòng phải gọi là cực phá cách của nó. Những bức tường dán nhằng nhịt poster Inuyasha, Naruto, 7 viên ngọc rồng... Màu sơn thì phải gọi là xanh đỏ tím vàng chơi tuốt. Nhưg nền chính vẫn là màu vàng. Rồi góc học tập của nó thì hàng tá ảnh dán lung tung mà mỗi cái là 1 kỉ niệm của nó vs Phượng và Trag. Nhưg bây h thì sao, không còn như thế nữa rồi. Từ khi nó phát hiện thằng Thành mà đc cái Phượng ghép cái tên cực đẹp là Suzuki vừa đi vừa đẩy, nó bắt đầu đòi mẹ mua 1 đống quần áo trắng toát, rồi là sơn lại phòng cũng trắng nốt. Mẹ nó thì đi công tác rồi, để lại hàng tá tiền cho nó tân trag lại cái phòng vì khi nó gào lên là muốn sửa lại phòng thì mẹ nó vui dã man. Đại học năm thứ 3 rồi chứ ít ỏi j`. Mẹ nó tính kiếm cho nó 1 anh chàng nào đó để nó lớn lên nhưg mà vs cái tính cách của nó thì thằng nào thích đc chứ. Phòng nó đượm 1 vẻ cực kì ghê rợn, trắng toát mà theo ngôn ngữ của nó và bạn nó thì còn trắng hơn cả Orochimaru nữa. Nó không muốn mệt mỏi nữa, nhưg ngày nào cũng thấy thằng nhãi dắt xe ra rồi lại dắt xe vào. Và rồi, nó thấy bước chân "lạch bạch" đi vào phòng nó. Theo phản xạ, nó quay ra và đá 1 phát giữa mặt. Cuối cùng thì nó học võ cũng có tác dụng và nó kịp nhần ra là thằng Thành. Nó xách cổ thằng bé lên và hỏi nó: - Nhóc, tới đây làm j`, tại sao vào đc, mẹ ta vừa đi xog vào thế nào đc. Khai mau Thằng nhóc ngồi im và sợ hãi, rồi cuối cùng cũng chịu khai là nó vào từ lúc cái Phượng tới. Nó lại càng tức, đấm cho nhóc quả nữa. Nó cảnh cáo và đẩy thằng bé ra khỏi phòng mà thực chất là ra khỏi nhà. Nó quyết định lên 1 kế hoạch mới để tống khứ cái thằng này ra khỏi đầu nó, và bắt buộc, nó phải trở lại con người như xưa. Nó lại hì hục dán mấy cái poster rồi là ảnh lên tường và bàn. Nó lại nhìn mọi thứ vs ánh mắt cực kì giống tên lửa. Và hơn hết, nó trở thành 1 con người thực sự độc ác. "Trâm Anh, mày phải cố lên. Tống khứ nó ra khỏi lớp và đầu óc mày. Mày phải cố lên" Nó cười rất kinh khủng và lên ngay 1 kế hoạch để nhóc đó thật sự vừa đi vừa đẩy | |