:: Quên mật khẩu ::


 Diễn đàn NVFC
 Naruto Vietnamese Fan Club :: NINJA'S ZONE :: Nhật kí Ninja


Tuổi 15 tôi mơ...Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tuổi 15 tôi mơ... Bgavat14
Tuổi 15 tôi mơ... Bgavatar_01Tuổi 15 tôi mơ... Bgavatar_02_newsTuổi 15 tôi mơ... Bgavatar_03
Tuổi 15 tôi mơ... Bgavat11thelazycatTuổi 15 tôi mơ... Bgavat13
Tuổi 15 tôi mơ... Bgavat15Tuổi 15 tôi mơ... Bgavat17Tuổi 15 tôi mơ... Bgavat18
.: NVFCer :.thelazycat 
http://nvfc.50webs.com/rank/geninakat.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 394
Tổng số bài gửi : 222
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Đừng buồn, cậu buồn tớ cũng sẽ buồn lắm, đừng khóc, tớ khóc mất, đừng gạt tay tớ đi, tim tớ tan vỡ
Được Cảm Ơn : 76

Tuổi 15 tôi mơ... Vide10

Bài gửiTiêu đề: Tuổi 15 tôi mơ...

15 tuổi, tôi khóc... Khóc thật nhiều. Vào ngày hôm nay. 29 tháng 5 tôi chính thức trở thành cựu học sinh của ngôi trường 4 năm gắn bó.

15 tuổi, tôi biết buồn, một nỗi buồn vời vợi khi tôi phải đi xa. Xa bạn bè, những đứa bạn mà tôi yêu qusy nhất. Xa những con người đã giúp tôi sống thực với chính bản thân mình không hề e ngại. Tôi cảm nhận được nỗi buồn đong đầy trên khoé mắt của mỗi đứa. Sau cái bắt tay chắc nịch, như không bao giờ muốn buông ra. Tôi chỉ muốn nắm lấy những bàn tay ấy thêm một lần nữa... Rồi tôi muốn khóc, như một đứa con nít vậy đó. Tôi hoảng sợ nhận ra chúng tôi sẽ mỗi người một phương , rồi biến mất khỏi cuộc đời của nhau... Tôi hoảng sợ.

Tôi thấy những đứa con trai lì nhất lớp tôi ứa nước mắt... Mấy tên siêu quậy ngày thường tíu tít vui vẻ giờ khóc bật thành tiếng. Đến nỗi tụi hắn phải quay lưng vào tường giấu đi những giọt nước mắt ướt nhẹp trên khuôn mặt. Con gái tụi tôi đứa nào cũng khóc, khóc như vừa mất đi cái gì đó quý giá lắm vậy ấy! Có lẽ là gia đình thân yêu... Cái gia đình bình yên mà ngày nào tôi đặt chân tới lớp cũng phải cười đến ngặt nghẽo... Cái gia đình mà tôi tự hào, khi toi là 1 thành viên trong đó. Tụi tôi ko nổi bật trong trường là những hot boy hot girl, nhưng chúng tôi gắn kết với nhau bởi những thứ tình cảm bền chặt... Bởi vậy, chúng tôi tự hào về điều đó!

Tôi luôn nhớ những cái ngày tôi khóc sướt mướt khi bị điểm thấp, mấy đứa con trai vuốt nước mắt cho tôi, có tên còn giả là ông bụt đứng hỏi tại sao con khóc, đúng lúc thầy vật lý đi vào làm cả lớp cười vỡ bụng. Còn thafy thì mặt như nhìn thấy kì quan thế giới, anh nhỏ thì đứng quê một cục... Đến tôi phải bật cười dù khuôn mặt tèm nhem nước mắt... Ngày trước nhớ đến kỉ niệm đó là tôi phải ôm bụng cười bò, giờ viết những dòng này là nước mắt cứ ứa ra... Chảy mãi.


Tôi sao quên được duyên phận tôi biết đến naruto là nhờ mấy huynh đệ của lớp này mà ra cả. Thế là tôi trở thành đứa con gái độc nhất ngồi vào hội bàn đào và chém gió truyện tranh với mấy lão tướng, và tôi tìm thấy mối tình đầu của mình cũng đơn giản. Thế đấy!

Và tôi sẽ vẫn ngang nhiên là con gái của hai ông ba... Rất là bá đạo nhưng cũng rất tình cảm. Những người luôn làm tôi cười đau ruột, khi buồn lại tìm đến tôi ngồi lặng đi hàng giờ... Tôi yêu họ rất nhiều. Tôi luôn biết ơn họ, vì họ đã là một phần của cuộc sống trong tôi...

Tôi còn phải cảm ơn hai tên ngồi bên cạnh nữa, vì đã chịu đựng tính khí thất thường hay hờn dỗi trẻ con và làm tôi cảm thấy vô cùng bình yên khi đến lớp. Tôi yêu lắm cái tổ bá đạo của mình. Từng cái tổ chức mà tôi trải qua 4 năm nay đều ảnh hưởng đến tôi, dù thế nào cũng khiến tôi luôn cảm thấy bầu trời thật trong xanh và nắng vàng luôn nhẹ dịu.

Tôi phải biết ơn nhiều những tỉ muội tốt của tôi. Những người luôn thương yêu tôi. Cho tôi một vòng tay, tha thứ cho tôi bao lỗi lầm dù tôi có sai đến thế nào, luôn luôn ủng hộ quyết định của tôi. Họ là người đã tốn hàng giờ để nghe tôi kể về những câu chuyện tình của mình. Vui co buồn có. Họ ôm lấy tôi khi tôi bị người ta bỏ rơi, khi mối tình đầu sứt mẻ, khi tôi mới phẫu thuật và không thể tự mình làm gì, khi tôi buồn thật buồn trên giường bệnh, họ mang tới cho tôi những câu chuyện, và những cuốn truyện tranh cho tôi không phải nghĩ ngợi lung tung. Họ ngăn cản tôi khi tôi muốn quay lại với kẻ đã làm tổn thương mình và thở dài đồng ý khi biết tôi chỉ vui khi ở bên kẻ đó.

Kỉ niệm mà nói, chúng chất đầy trong tim tôi đến mức không thể kể xiết, mà giờ chỉ có thể thành nước mắt rớt xuống khi ngay chia tay đến và chúng tôi xa nhau mỗi người một phương.

Tôi tìm lại những mảnh vụn, thời gian làm cho chúng tôi trưởng thành, và làm cho chúng tôi phải xa nhau. Tôi buồn nhiều, nhớ nhiều... Cho cái ngày hôm nay. Ngày cuối cùng khi chúng tôi là học sinh của ngôi trường đáng tự hào. P.C.T

Chúng tôi là 1 thế hệ đặc biệt, khi chúng tôi bước vào ngôi trường này, nó tròn 20 tuổi, khi chúng tôi ra khỏi đây, trường nhận huân chương lao động hạng nhất. Thế nên lễ khai giảng năm ấy, và lễ tổng kết bây giờ đều được tổ chức công phu. Có lẽ đó là thứ chúng tôi nên nhìn lại. Một chặng đường cấp hai, sao mà tôi cảm giác nó quá lớn trong tim, như không thể vượt qua. Ngày chia tay đến, chúng tôi bật khóc,... Những tấm hình mặc áo trắng quần xanh, vui tươi và hồn nhiên, nghịch ngợm và quậy phá. Chúng tôi yêu những giây phút ấy, chân thành vô cùng.

Mai này, khi lên cấp 3 trở thành nữ sinh với tà áo dài, liệu có còn ngày trèo cổng, đuổi bắt mấy trên con trai láu cá, chống nạnh hét om sòm khi bị giật đồ, cấu véo nhau, chửi nhau như chó với mèo. Mai này khi gặp lại nhau, chúng ta có còn tình cảm như năm nào, hay lướt qua nhau với câu chào hỏi vô tình. Đừng bạn nhé vì khi ấy tôi sẽ cảm thấy rất đau...


Tôi mơ sáng sớm tỉnh dậy, ngày tổng kết này chỉ là 1 giấc mơ. Tôi nhận ra mình đã trễ học và đấy là sáng thứ hai. Tôi cuống cuồng thay đồ và sắp xếp sách vở, chạy vội vào lớp thấy mọi người đang xôn xao ra sân chào cờ. Có một người đang giữ ghế cho tôi và búng vào trán tôi vì cái tội đi trễ. Mấy cô bạn thân thì trách móc và ngoắc tay vào tôi. Tôi cười khì khì xí xoá. Hai ông ba chạy đến phán vài câu xanh rờn làm tôi cười hỉ hả. Hưng nhắc tôi ra chào cờ nhanh nhanh. Tôi chạy ùa ra sân thấy bầu trời trong xanh và đầy nắng... Tôi thấy cái nắm tay của người ta chạm nhẹ. Tôi thấy con bạn đang ôm siết eo tôi. Và tôi thấy xung quanh tôi là những gương mặt nhìn hoài. Và đó là một ngày sáng thứ hai quá đỗi bình thường, và ngày tổng kết vẫn còn là cái gì xa lắm...

15 tuổi, tôi mơ...

Tài sản của thelazycat

Chữ ký của thelazycat


Tuổi 15 tôi mơ... :: Comments

Miarin
Re: Tuổi 15 tôi mơ...
Bài gửi 30/5/2013, 9:08 am by Miarin
Buồn quá Mèo ơi, chia tay lớp tớ thấy hụt hẫng quá. Chia tay lớp cố gắng cười để không đứa nào phải buồn nhưng rồi tớ cũng đã phải khóc. Nhìn lớp mình khóc mà không thể nào nhịn nổi. Chỉ có thể lại ôm cậu, các thành viên trong lớp, bắt tay chúc thi tốt, chúc thành công mà thôi. Bây giờ xem lại video hình lớp mình mà nước mắt cũng muốn trực trào...Tớ vẫn còn chưa làm xong điều mong muốn cơ mà, thế mà lại không còn cơ hội nữa rồi. Còn một vài người tớ muốn ôm và nói câu chúc mừng nhưng tớ chưa làm được. Cậu đi về trước cũng có người buồn lắm đấy. Đừng có quên nhau<3
kiemthancong
Re: Tuổi 15 tôi mơ...
Bài gửi 31/5/2013, 10:19 am by kiemthancong
Phải chăng không tim như ta đấy có phải là sẽ không đau , đúng không nào, mặc dù sẽ không biết những cảm giác có bạn bè thầy cô yêu thương là sao. anh hùng
Re: Tuổi 15 tôi mơ...
Bài gửi  by Sponsored content
 

Tuổi 15 tôi mơ...

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Naruto Vietnamese Fan Club :: NINJA'S ZONE :: Nhật kí Ninja-
Tuổi 15 tôi mơ... Botmai10Tuổi 15 tôi mơ... Botmai11
Tuổi 15 tôi mơ... Bot0211
NARUTOFC.COM
NVFC Official Vietnam Fan Site.
Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed
Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox
BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên.
Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]
   
Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất