Status : Đừng buồn, cậu buồn tớ cũng sẽ buồn lắm, đừng khóc, tớ khóc mất, đừng gạt tay tớ đi, tim tớ tan vỡ
Được Cảm Ơn : 76
Tiêu đề: Longfic Naruto [ Huyền thoại ]
Title: Huyền thoại Author: thelazycat (là mình) Disclaimer: Những nhân vật dưới đây, thường ko phải của tôi, nhưng có một vài nhân vật cao hứng vẽ ra thì xin thưa là phải đấy. Genre: OOC, sadfic Rating: chắc là T Length: longfic Warning: có lẽ cái gì cần cẩn thận thì mình sẽ chú ý từng chap.
Summary:
Để tôi kể cho bạn nghe, ở một nơi nọ
Có hai chị em...
Hai tính cách, hai ước mơ, hai tình yêu đẹp hơn bao giờ...
Đều là những nữ nhân có sắc đẹp tuyệt trần...
Khuynh thành đảo quốc
Câu chuyện của họ được lưu truyền
Và giờ...
Để tôi kể cho bạn nghe nhé...
Chương 1:
Sắc đỏ.
Thành đô vốn hoa lệ nay lại càng hoa lệ hơn bội phần. Trời sẩm tối kiến kinh thành mang một nét kì bí hư ảo. Màu tím huyền hoặc quyện với màu cam đỏ đượm buồn trái ngược hẳn với nét vui tươi trong lễ hội. Người người đổ ra xem náo nhiệt. Đèn lồng đỏ rực khắp phố, tiếng nói, tiếng cười của những đứa trẻ, của những thiếu nữ xinh đẹp cùng nhân tình của họ. Rộn rã khắp nơi những quầy hàng bán kẹo hồ lô, bánh táo, bánh bao… bao nhiêu loại bánh kẹo trên đời.
Lễ hội mùa xuân náo nhiệt là một phần truyền thống đẹp của Kim Quốc. Một cách để các vị quân vương khoa trương thành tựu của họ. Sự giàu có và phồn thịnh chẳng bao giờ cách đất nước giàu về tài nguyên này quá xa. Một đất nước đáng ngưỡng mộ.
Chắc hoàng đế Hirushi phải tự hào về đất nước này lắm đây. Vùng đất trải dài qua những thảo nguyên rộng lớn, giáp với biển bạt ngàn. Đất nước mà ông ta trị vì luôn hưng thịnh. Hơn cả những gì các đế vương khác thèm khát…
Ở cửa thành, một đoàn người tiến vào một cách long trọng. Họ đem theo những rương nặng trĩu châu báu, lụa là và quan trọng nhất là hương liệu và gia vị, những thứ Kim Quốc rất khan hiếm và phải nhập khẩu. Đoàn người chậm rãi bước vào thành đô hoa lệ theo con đường rắc sỏi trắng đặc biệt, con đường dành cho sứ giả các nước tiến vào hoàng cung.
Hắn cưỡi trên con ô mã, lãnh đạm và ngạo mạn, là sứ thần của Lôi Quốc, hắn ung dung tiến vào kinh thành Kim Quốc với một khí chất cao quý và dũng mãnh. Hắn lướt mắt qua lễ hội náo nhiệt, những con người đang hoan hỉ vui sướng, nhảy múa trong những điệu nhạc cổ truyền. Tiếng phách kim gõ liên hồi càng khiến cho điệu nhảy sôi nổi hơn… Giữa những nam thanh nữ tú, giữa những cảnh phồn hoa đô hội mà Hoàng đế đã khéo léo phô trương cho hắn thấy sự hùng mạnh của đất nước do ông ta làm chủ… Giữa những ánh mắt đón chào có hiếu khách, có tôn kính, nhưng vẫn ánh lên sự thách thức và ngoan cường…
Những thứ đấy chỉ dấy tham vọng của hắn lên cao nữa… Tham vọng của cuộc chiến mà hắn đã đếm đợi thời cơ, và chực chờ để có thể giành lấy đất nước cường thịnh này, để nới rộng biên cương của hắn rộng thêm khoảng trời đất bao la rộng lớn…
Khuôn mặt hắn trông thật lạnh lùng tựa hồ như gió đông, nhưng mắt hắn lại chẳng hề yên bình, rực lên một sắc đỏ khao khát…
Tiếng nhạc bỗng dưng dừng bặt, nơi đường rắc sỏi trắng óng ánh đó, mọi người xôn xao bàn tán, có vẻ mong đợi…
Hai hàng mĩ nhân tựa hồ tiên giáng trần, với những cái cười đẹp như trăng rằm, bận những chiếc váy màu trắng điểm xuyến sắc hồng phơn phớt, nhẹ nhàng xuất hiện, trên tay cầm những chiếc quạt xòe duyên dáng… Nhạc ngân lên du dương lãng đãng, dưới ánh trăng mờ ảo, khung cảnh muôn tà áo theo điệu múa chập chờn, những đôi bàn tay dẻo như cánh chim én uốn lượn, và những đôi mắt đưa tình đẩy ý tới vị tướng quân anh dũng đang nắm chắc dây cương có khuôn mặt tuấn tú. Những mĩ nhân trong váy áo thướt tha chao nghiêng như những đóa hoa nở rộ trong sắc xuân, đẹp quyến rũ nồng nàn… Hắn thắng cương ngựa đi nhẹ nhàng giữa những nữ nhân xinh đẹp đang nhảy múa, chầm chậm tiến vào con đường xếp bằng đá mài nhẵn… Con đường dẫn đến chính điện nơi vị Hoàng đế Hirushi đang đợi hắn… Hắn cười, cái cười tỏ ý thú vị…
Hoàng cung tất bật cho việc tiếp đón sứ thần Lôi quốc, nghe đồn hắn là một vị tướng tài bách chiến bách thắng, có khuôn mặt tuấn tú nhưng luôn cương quyết và lạnh lùng. Quan lại xôn xao bàn tán, bàn yến đã dọn mà hắn vẫn chưa tới,… Hoàng đế Hirushi chống tay trên bàn, mỉm cười ranh mãnh và tự tin, là một vị vua mà tuổi đời chỉ vừa cán qua mốc 25 thế nên người vẫn còn trẻ con lắm, nhưng cái sắc sảo và tài mưu lược thì ai cũng phải thán phục, khi bước lên ngai vàng, người đã mang lại no ấm cho muôn dân Kim Quốc và phục thịnh cho đất nước mà các quốc gia khác đã từng nhăm nhe giằng xé…
Người thản nhiên nhắt nho trên bàn cho vào miệng, điềm nhiêm thưởng thức vị ngọt của nho. Thái giám già tin cẩn của vua sốt ruột ghé lại nhỏ nhẹ: “ Hoàng thượng, giờ yến ấn định đã đến, tên sứ thần ngạo mạn ấy hắn …” “ Nho vùng này ngon lắm, ta rất thích…” Hoàng đế trẻ tuổi chẳng mấy quan tâm, cái mà ngài ấy đang để tâm là chùm nho mọng ngọt kia kìa. Khổ thân cho ông thái giám...
Thái giám thấy vua chẳng để tâm tới việc ấy là bao bèn thở dài. Ông già ôn tồn, giọng lo lắng: “ Thần thấy hắn sang đây mang danh thưởng ngoạn thắng cảnh Kim quốc, nhưng thật chất chỉ là thăm dò tình hình nước ta rồi thừa cơ mà động binh. Hoàng thượng nên cẩn trọng, thái độ sứ thần thất lễ thế này quả là một lời khiêu khích ngạo mạn…”
“ Ông đừng lo lắng, hắn ta phải muộn thôi, con đường sỏi trắng hắn đi qua ngang tâm lễ hội xuân đang náo nhiệt mà…”
“ Thần thấy hắn không phải là người ham vui quên công sự vậy, e…”
“ Là vì những mĩ nữ đang quây quần bên hắn đấy… Ta đã cử tất cả những nữ nhân xinh đẹp nhất trên khắp bờ cõi ra đón tiếp hắn đấy!” Hoàng đế tay mân mê qủa táo đỏ chín, cười sảng khoái “ Tha hồ cho hắn lựa chọn đem về nước.”
“ Ồ, ra vậy…” Lão thái giám à lên, nhưng giọng điệu cẩn trọng của lão vẫn chẳng suy chuyển mấy “ Thần không nghĩ rằng Uchiha lại là loại người đam mê tửu sắc, hắn nhất định không giống Đường Minh Hoàng vì Dương Quý Phi mà để cơ đồ suy vong đâu…”
Hoàng đế nhấp môi vào ly rượu và mỉm cười: “ Anh hùng nan quá mĩ nhân quan” chất rượu thơm nồng, đậm sắc đỏ óng. “ Hắn sẽ yêu thôi, hắn cũng là anh hùng mà… J”
Trăng soi vằng vặc… Gió xuân nhè nhẹ lướt qua mang hương hoa nồng nàn đằm thắm, cái lạnh của đông vẫn còn dư âm nhưng không đậm đà nữa, khí trời khô hanh đã yên, hơi thở của gió giờ nhuốm chút ẩm ướt… Hắn tương kế tựu kế, chỉ chầm chậm tiến không vội vã, đường vào cung không còn xa lắm, chỉ là Hoàng đế muốn chờ thì hắn cho ngài ấy chờ… Những mĩ nhân kia đã lui bước sau tiếng vó ngựa vô tình của hắn, ngay cả cái nhìn hắn cũng tỏ vẻ thờ ơ, chứ đừng nói gì có thể lung lay hắn qua ánh mắt… Nữ nhi Kim Quốc xinh đẹp bốn phương ai cũng phải thẫn thờ, chỉ duy hắn trên đời không bận tâm. Lời đồn chẳng sai chẳng lẽ hai mươi năm trời hắn chưa bao giờ vướng bận vào nữ nhân?
Tâm hắn luôn lang bạt ở đâu, những trận địa máu đổ, thây phơi? Hay những áng thơ oai hùng, khảng khái… Hồn hắn ở đâu, giang san trải rộng ngút ngàn Hay giữa những án binh thư ngổn ngang
Hắn gạt bỏ mọi cảm xúc rung động trước một đóa hoa yêu kiều, diễm lệ… Có thật thế không? ---
Không, nếu không có chữ tình thế gian đã chẳng khổ
Vui là bao, rồi buồn cả kiếp người
Nhưng khi yêu
Nào ai biết được
Nào ai hay được?
Phận mình rồi sẽ về đâu
Hoa phiêu du
Gió lãng mạt,
Hoa rồi sẽ tàn, gió sẽ đi mất
Chút tình nào còn vương vấn
…
Tiếng hát trong vắt, mang đậm chất hồn buồn bã, cô độc đến mức khiến cho tên mặt sắt phải ngây ra. Tiếng đàn tha thiết, thê lương như khiến gió đông kéo về giữa mùa xuân, khiến cho người nghe não ruột, bất giác rùng mình vì cái bi ai trong ngón cầm, ai oán trong giọng hát…
Trăng thanh, gió ngọt, lá xào xạc bất giác xuất hiện một bóng hồng. Người đang ôm cầm trên thân cây cao ngút, giữa ánh trăng bàng bạc nửa mơ nửa thực phủ kín khắp vạn vật, chỉ có mình nàng đỏ rực lên như ngọn lửa, cháy lên trong mắt đen của ai. Nàng nhón chân, mũi giày vải bật nhẹ, nàng tung mình vào không trung nhẹ tựa lông hồng, tà áo lụa đỏ thắm khiến cho nàng nổi bật lên giữa cảnh sắc u uất… Trong một phút bất giác, hắn đã lao ngựa đến để đón lấy thân nàng đang rơi xuống, như đón một vệt sáng giữa màn đêm dày đặc trong mắt hắn. Nàng nằm trọn trong vòng tay đỡ của hắn, đôi mắt lục bảo sáng thứ ánh sáng ma mị nhìn thẳng vào hắn mê hoặc, hắn như chìm thẳng vào một cánh rừng bạc ngàn đầy gió. Hắn như bị lôi đi giữa mùi hương hoa tỏa ra từ thân hình nhỏ bé trong vòng tay, trong mái tóc màu đào mềm đang xõa qua bờ vai trắng ngần hờ hững một vạt áo mỏng manh. Lụa áo đỏ rực như lụa ngày hỉ, nàng là tân nương đẹp nhất hắn từng thấy, ôm cây cầm trong tay, nàng giống thần tình ái hơn là một ả đào nương… Nàng xuất hiện như được sinh ra từ ánh trăng bàng bạc bi thương xinh đẹp giữa màn đêm cô quạnh. Tách biệt hẳn với không khí náo nức ngoài kia, nàng khiến người ta lạc vào một mê cung trầm mặc, và buồn bã…
Nàng cười e lệ, đôi môi đỏ mọng như quả chín nói thỏ thẻ : « Ngài đâu cần phải làm thế » cái đầu xinh đẹp nghiêng nghiêng « Không có ngài, tiểu nữ cũng chẳng ngã đâu. » Hắn ta hắng giọng, mặt không có chút bối rồi, giọng nam trầm, rắn rỏi : « Ta cứ nghĩ rằng nàng không thể bay. » hắn đưa đôi mắt đen của mình nhìn lướt qua khuôn mặt xinh đẹp « Có thể ta đã nhầm…. »
« Ngài đã nhầm rồi. » nàng nhảy khỏi ngựa của hắn, động tác dứt khoát nhưng mềm mại. « Tiểu nữ có thể đấy… » Nàng quay lại cười với hắn, nụ cười như men nồng khiến hắn cũng nhếch mép, như vừa mới thử xong một lọai rượu ngon. « Mời ngài theo tôi. » Nàng ta quay lại, đôi bàn tay tự lúc nào đã xuất hiện một chiếc lồng đèn đỏ. « Sự chậm trễ của ngài đã khiến Hoàng thượng sốt ruột rồi đấy. » « Đó là lí do nàng tới đây sao ? Để thúc giục ta ? » Hắn nhướng mày. « Không. » Người dẫn đường phía trước vẫn chẳng quay đầu lại « Là để đón người đấy chứ »
Hắn im lặng, chẳng hiểu sao, người đi trước lại nhanh đến vậy, nàng ta không hề chạy, không hề. Vậy mà chỉ cần hắn rời mắt khỏi chiếc đèn lồng đỏ, thì bóng áo đã khuất hẳn một đoạn rồi. Hắn nhíu mày trước sự kì lạ, có chút ma mị nào trong cái bóng áo đỏ lả lướt kia chăng? Hay sự lừa phỉnh nào đó mà trong màn đêm này hắn vẫn chưa tìm ra được, có một chút bực bội trỗi dậy trong lòng hắn, như rằng hắn đang để một cô nương xỏ mũi.
Đoàn tùy tùng vẫn theo con ô mã bở hơi tai, chả mấy chốc họ đã đặt chân vào sảnh chính của hoàng cung mà chẳng hay biết. Ánh sáng đỏ lập lờ đã làm họ hoàn toàn chú tâm vào, không ngó ngàng gì đường đi nữa. Đến bậc thang dẫn vào chính điện, hắn đưa mắt nhìn người đã dẫn hắn đến, tuyệt nhiên không thấy. Hắn chỉnh lại y phục, khuôn mặt hắn chẳng lay chuyển, xuống ngựa, bước đến chính điện, từng bước hiên ngang.
Có ánh mắt xanh lục bảo nhìn hắn, đôi môi xinh đẹp thoáng cười ẩn ý. Bóng áo đỏ ma mị biến mất vào màn đêm u tối, không chút dấu vết…
10/2/2014, 9:37 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1139
Tổng số bài gửi : 347
Ngày tham gia : 28/11/2011
Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Được Cảm Ơn : 79
Tiêu đề: Re: Longfic Naruto [ Huyền thoại ]
yeah!! cúi cung thì mèo cũng ra fic cho Kiri đọc r >w< yay yay yay, chap 1 dc đó, rất dc đó nha. Viết tiếp đê nào!!!!!! >w<
15/2/2014, 8:27 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 394
Tổng số bài gửi : 222
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Đừng buồn, cậu buồn tớ cũng sẽ buồn lắm, đừng khóc, tớ khóc mất, đừng gạt tay tớ đi, tim tớ tan vỡ
Được Cảm Ơn : 76
Tiêu đề: Re: Longfic Naruto [ Huyền thoại ]
Chap 2:
Cái chết
Gió ngoài trời rét căm căm, mùa đông nơi Kim Quốc khắc nghiệt, không chỉ bởi gió dội từng hồi, rít lên như cầm thú, mà còn vì những trận mưa như roi quất vào người, những đòn tái da thịt. Trên mảnh đồi vắng, cây cối không chịu nổi gió mưa nữa, đổ rạp mình. Đất lởm chởm, đỏ quạch.
Tiếng khóc trẻ con văng vẳng từ căn nhà nhỏ liêu xiêu dưới gió bão. Trong nhà,dưới ánh nến yếu ớt người mẹ trẻ đã trút hơi thở cuối. Hai đứa nhỏ đã trở thành mồ côi, cha mất, mẹ mất. Tất cả những gì còn lại, là chị em chúng. Chị tầm mười tuổi, dáng vóc nhỏ bé, gầy gò, nhưng nước da trắng. Mái tóc màu hồng đào của nó bết bẩn bởi đất cát, đôi bàn tay nó thô chai vì những công việc nặng nhọc quá sức một đứa trẻ mười tuổi. Em gái nó đang ôm chặt lấy bàn tay của mẹ khóc nức nở, đôi bàn tay lạnh giá của người đã khuất… Nó nhìn em và mẹ với vẻ thương xót và đau đớn vô hạn… Nó chỉ còn mình em là đứa em mà nó thương yêu nhất trên trần đời. Nó thắt ruột khi nghĩ đến những ngày tháng bữa đói bữa no của hai chị em nó tiếp theo, em nó chỉ mới sáu tuổi.
Trời chỉ sáng hơn một chút, mưa vẫn không chịu ngưng, nương theo gió tựa hồ những mũi kim. Hai chị em bận cho mẹ bộ quần áo đẹp nhất, vấn kiểu tóc mà người thích nhất, khuôn mặt người trông vẫn điềm nhiên và hiền hậu, như người chỉ đang ngủ, một giấc ngủ thật bình yên. Quấn mẹ trong chiếc chiếu, nó và em nâng mẹ ra xe, một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Em nó ôm lấy mẹ lần cuối, nó hôn vào vầng trán của mẹ, chuẩn bị cho giây phút lìa xa.
Nó kéo xe phía trước, em kéo đằng sau. Con đường hoang vắng qua đồi Nguyệt vừa gồ ghề vừa lởm chởm. Chẳng biết bao nhiêu lâu rồi không có ai lai vãng? Đồi Nguyệt hoang vu và linh thiêng đến kì lạ.
Nó cắt chặt môi không bật ra tiếng khóc, tiếng khóc ấm ức của một đứa trẻ đã phải chịu quá nhiều đau thương. Cha nó mất, ba mẹ con nó đã phải đến mảnh đồi hoang kia để sinh sống. Vì người ta khinh, người ta mắng nhiếc mẹ nó, người mẹ mà nó yêu thương, rằng bà là thứ kĩ nữ lầu xanh, là kiếp vợ của vạn người trong thiên hạ. Bọn họ thật xấu xa, quá khứ đã bao nhiêu lâu, sao còn làm cho mẹ khổ. Từng đêm nó thấy mẹ ru nó và em trong bài ca ai oán và sầu muộn, nó thấy mẹ khóc ướt cả gối. Vậy mà mẹ vẫn cười, cười với chúng nó một cách thanh thản, mẹ hôn vào trán chúng và yêu thương chúng hết mực. Dù nhà chẳng giàu có gì, nhưng căn nhà của ba mẹ con nó luôn tràn ngập tiếng cười, tiếng cười sót lại giữa mảnh đời tưởng chừng như vỡ nát.
Mẹ đã từng nói là, mẹ yêu thương chúng nhất trên đời, vì chúng là tài sản quý giá nhất của mẹ, là kết tinh tình yêu của đời mẹ.
Rồi vì thế mà mẹ, đã hy sinh mình, để bảo vệ những gì mà mẹ yêu thương nhất…
Nó và em chọn một nơi cao có thể nhìn được bao quát cả núi non. Chúng đào đất, chôn mẹ… Mưa rơi ngày một thêm nặng, đất bết, lởm chởm đá, tay chúng yếu mà vẫn cắn răng đào. Mẹ ơi… Khi khuôn mặt và thân ảnh mẹ đã chìm hẳn trong đất, chúng dựng một tảng đá gần đấy làm bia và ngồi xuốn bên cạnh mộ mẹ, và chúng hát, khúc ca ai oán sầu thảm, ngày ấy mưa miêm man, phủ trời đất trong cái sắc trắng tang tương, trong cái uất hận mà trời không thấu hết… Đời mà ngập trong miền hận, miền đau…
Nó còn nhớ rõ lằm chứ, cái ngày tai vạ đó, nó và em đang chờ mẹ hái củi về, mẹ về toàn thân hơi run. Mẹ lẩm bẩm một tiếng gì đó, đôi mắt mẹ ánh lên vẻ đau thương và oán hận. Mẹ ôm chặt nó và em vào lòng, hôn và trán hai đứa âu yếm và dặn, giọng mẹ lạc đi: “ Hai đứa phải đi ngay.” “ Tại sao vậy mẹ” Em nó hỏi, giọng ngạc nhiên. Đôi mắt bàng bạc của em long lanh lên. Tiếng nói nhẹ nhàng của nó đang dần chuyển sang khóc “ Có chuyện gì phải không?” Mẹ vuốt nhẹ mái tóc màu xanh đậm của em và mỉm cười: “ Không sao đâu con, giờ các con phải đi ngay.”
Mẹ nhìn nó lưỡng lự rồi quyết định kéo nó ra một góc. “ Sakura, mẹ tin tưởng con. Hãy dắt em lên núi trốn nhé, mang theo cả bánh nướng ăn dọc đường. Ba, bốn ngày sau hãy quay về.” “ Mẹ ơi có chuyện gì thế?” Con bé lo lắng hỏi mẹ. Linh tính mách bảo có điều gì chẳng lành. “ Tên trọc phú,… hắn bảo đây là đất của hắn, đồi của hắn” mẹ con bé giọng lạc hẳn đi, nghèn nghẹn “Mẹ không thể lo được tiền trả cho hắn. Hắn sẽ không tha cho mẹ con ta.” Mặt nó hoảng hốt, nó biết tên phú hộ là kẻ tàn nhẫn, việc tha cho mẹ con nó là một điều không thể. “ Hắn sẽ giết mẹ mất” Nó hoảng sợ tột độ.
“ Mẹ mau trốn đi, với chúng con.”
“ Không được con ơi, tên cầm thú ấy sẽ xới tung quả đồi này lên, hắn sẽ không để cho mẹ thoát đâu.” Rồi mẹ nó, run run ôm nó vào lòng “Nhưng các con thì khác, các con còn bé lắm, các con phải sống.”
Tiếng người ngựa như đã gần lắm, người mẹ khốn khổ hôn vội hai đứa con của mình như một lời từ biệt, bà đẩy chúng qua lối cửa sau thông đến một cánh rừng vắng và thì thầm:
“ Bảo trọng.”
Sakura dắt em chạy vội vào cánh rừng, tay cầm gói bánh nướng và lòng lo sợ, nỗi lo sợ ám lấy tâm trí của nó, một đứa trẻ tội nghiệp. Em nó hoảng hốt, nhưng biết trong nhà có biến, nó không hỏi nhiều, chỉ cắm lặng chạy theo chị. Đôi mắt màu ngọc trai ầng ậc nước, nó mím chặt môi và nén tiếng khóc bật ra.
Trên đồi cao Sakura ngước mắt nhìn về phía nhà của mình, ngôi nhà nhỏ đang bị đập nát bởi những kẻ bất nhân, và mẹ nó chắc cũng chịu chung số phận. Nước mắt trào ra, nó nảy ra một quyết định, làm một việc mà nó chưa bao giờ nghĩ tới, và muốn làm….
Cái hang nhỏ này, là nó và em tìm được khi cả hai trốn mẹ vào rừng chơi, nó nhớ rất rõ cái hang đó phía sau là một con suối, kín đáo và khó tìm. Nó dặn em trốn vào đó, đưa cả phần bánh của mình cho em ăn.
“ Chị sẽ quay lại, nhất định đấy!”
“ Chị nhớ nhé…”
“ Chị hứa.”
Cô em gái nhỏ dù sợ sệt nhưng cũng gật nhẹ đầu tin tưởng, chị nó trước giờ chưa hứa suông bất cứ điều gì. Cô bé đưa mắt ra nhìn chị của mình, vụt chạy đi giữa cánh rừng bạt ngàn… Tuy không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cô bé vẫn tin rằng chị làm đúng. Đôi mắt trắng ngân ngấn nước: “ Chị đi thật mau nhé!” Nó chạy, đến không còn nghĩ được gì rõ rệt hơn nữa. Chỉ còn có con đường dẫn vào làng hiện hữu, nó chạy bằng chính sức mạnh mà nó nghĩ mình không thể nào có được, chạy vòng qua đồi khiến thời gian lâu hơn xuất phát từ nhà chạy tới, nhưng chẳng còn chọn lựa nào khác. Nó sắp phải đâm đầu vào làng, cái nơi mà nó căm ghét không bao giờ muốn ghé lại, nó cắn môi muốn bật máu. Ánh ráng chiều xuống buồn bã mà vô tình, nó ngừng lại và tưởng như tim mình muốn vỡ ra vì đập quá nhanh, bụng nó đau quặn, nó thở dốc, cố lên, phải ra khỏi rừng trước khi trời tối.
Nó băng qua bãi tha ma, lòng sợ đến mức muốn ngất đi giữa cái chốn lạnh lẽo ấy. Tự nhủ chạy qua khỏi rừng được là đã may lắm rồi, nếu không nó sẽ lạc trong rừng. Đến được nơi này là đã đi dược quá nửa đường, cứ thế thì tới sáng may sẽ tới làng. Nó chạy thục mạng, phần vì sợ những ngôi mộ âm u kia, phần vì sợ mẹ ở nhà không biết sống chết thế nào. Nó lại chạy, chẳng nghĩ đến bụng không có một chút thức ăn nào, còn cổ thì đang khát cháy lên, sức của một con bé như nó cứ dần kiệt đi sau mỗi bước chạy… Gió lạnh thổi tới tấp, tấp vào người nó như quất đòn roi, được cái vẫn chưa tới ngày mưa, nếu không thì muốn chạy cũng không được. Nó thầm nghĩ rồi mím môi chạy, chạy qua màn đêm lạnh giá tưởng chừng vô tận,…
Sáng muộn, nó tới được làng, nó nhắm vào dinh thự của lão trọc kia mà tới. Nó van vỉ, nó cầu xin, ăn vạ cũng không được vào nói mấy lời với bà lớn. Tại sao mấy người lạnh nhạt với mạng sống mẹ tôi như vậy? Tại sao chứ… Nó bắt đầu khóc và gào lên như thế, một đứa trẻ chịu ấm ức bất quá khóc lên như xả nỗi cực hờn. Người trong làng tụ tập lại xem, có người biết chuyện đem ra kể cho những người đang tụ tập. Không chút tình thương nào, họ đang lấy nó ra làm trò mua vui. Xỉ vả nó, mắng nhiếc nó. “ Hứ, cái đồ con hoang, mẹ ngươi là gái lầu xanh, có nói cho ngươi cha ngươi là ai chưa?” “ Haha, nó mà cũng đòi vào gặp bà lớn à, bẩn mắt thế ai mà cho gặp.” “ Rách rưới bẩn thỉu người ta còn thương, ngươi có biết mẹ ngươi làm cái nghề nhục lắm không hà?” “ Gớm, thương mẹ thế sao ngươi không bán thân đi, giống như mẹ ngươi ấy.” … Nó nghiến răng, bàn tay bấu chặt muốn tóe máu. Hận, hận cùng cực, những lời này găm vào tim nó, đâm vào tim nó, đau đớn, nhục nhã đến ê chề. Nó chưa bao giờ thấy hổ thẹn vì mẹ nó, bà dẫu trước kia có là gì, thì cũng đã sinh nó ra, và yêu thương nuôi nấng nó. Nó chỉ cảm thấy nhục, vì phải ở đây cầu xin mấy đồng tiên nhơ nhuốc, cuối xuống van vỉ những con người nhơ nhuốc kia mà thôi. Cúi đầu sao mà đau đớn quá. Mẹ ơi, mẹ ơi.
Giọng nó run run, tay bấu chặt xuống đất, nén nước mắt, nó cúi đầu mình dập lạy: “ Xin các người hãy cứu lấy mẹ tôi, xin các người.” Giọng cười đó đến khi xuống mồ rồi nó cũng chẳng quên được, nó run người bần bật. Đá, mấy thằng nhóc tì dựa hơi cha mẹ ném đá nó… Nó vẫn quỳ phủ phục. Cầu xin chút lòng thương hại… Máu bắt đầu rỉ ra từ trán nó, tay chân bị ném bắt đầu tím bầm lại. Cam chịu, nhẫn nhục… Mẹ ơi, mẹ ơi, ráng đợi con…
Tiếng đằng hắng nghiêm nghị của một người già. Tất cả lũ trẻ con và người lớn đều im lặng sau cái xua tay của người kia. Tất cả im lặng cúi đầu. “ Hiyoshi, xin lão đừng bận tâm, chỉ là…” Một thằng bé chạy tới ông. “Im lặng. Không ngờ các người lại tàn nhẫn với một đứa trẻ như vậy.” Ông từ tốn, nhưng cái uy vẫn khiến người ta nể sợ. “Cái thứ xuất thân từ kĩ viện đó thì đâu có đàng hoàng gì, Lão ơi.” “Có là kĩ nữ, người ta vẫn là người.” Ông lão cuối xuống lau đi lấm lem trên khuôn mặt nó. Ông thở dài nhẹ khi nhìn thấy những vết thương, xót xa. “Có gì chứng minh mạng của các ngươi quý hơn mạng của gia đình họ chứ?” Tất cả mọi người nín lặng. Ông ta nói: “Ta đến đây chữa bệnh dạy học, mong mọi người nơi đây nhân từ với đời, sống cho thiện…Vậy mà, bao nhiêu năm qua công ta thành công cốc.” Ông lão đỡ nó đứng dậy, giọng ông hiền từ: “ Đứng lên con” Ông dắt nó về nhà ông. Bảo nó đứng ngoài chờ. Rồi đem ra cho nó. Nó cầm trên tay mà run run không tin nổi, cái bọc nặng trịch. Số tiền lớn quá đến mơ cũng không thấy. “ Đây là 6 lượng.” Ta có chừng đó, hy vọng là đủ. Giờ con cầm lấy tiền này, ông kêu một người đánh xe tới đưa anh ta mấy đồng rồi bảo nó ngồi lên xe về cho kịp chuyện. Nó rơi nước mắt vì cảm động. Nó quỳ sụp xuống chân ông để tạ ơn. Rồi leo lên xe... Xe phóng đi nhanh mà nó còn thoáng bần thần, nó sẽ ghi nhớ cái ơn này, ghi nhớ cho đến ngày nó nhắm mắt...
Nó mất hai canh giờ về tới nhà, nó rụng rời, nhà cửa tan tác, ruộng vườn nát bươm, mọi thứ đổ vỡ như có trận gió bão mới quét qua. Những con người độc ác đó đã đi hết rồi, chỉ còn mẹ nằm thoi thóp, khổ sở dưới sàn nhà, máu còn vương trên trán người, đau đớn quá, mẹ ơi. Lũ khốn nạn, đánh đập mẹ, cưỡng bức mẹ. Mẹ nó nằm đau đớn ngước mắt lên nhìn nó, nụ cười nở trên gương mặt tàn úa của người góa phụ. Bà đã chẳng còn gì để mất, bà đã bảo vệ được hai đứa con thoát khỏi nanh vuốt của thú dữ. Giờ, bà về với hai người đàn ông mà bà yêu thương, chỉ còn vương vấn nỗi chưa nuôi dạy hai con thành người... Bà thều thào: “Sakura, em đâu...?” “ Con sẽ đi đón em về với mẹ, mẹ phải chờ tụi con về đó, nhất định thế!” Nó đỡ mẹ lên giường, kê gối chăn xong xuối rồi lật đật đi đón em về.
Em nó, vẫn ngoan ngoãn ngồi trong hang, dù đêm tối làm cô bé nhút nhát phải bật khóc vì sợ hãi, vì tiếng tru của lũ sói nghe vọng về thật rùng rợn, càng sợ hơn khi mẹ và chị chẳng có bên cạnh. Cô sợ, nhưng chỉ dám thút thít, gọi lẩm bẩm chị ơi. Và đợi, khi thấy chị về, nước mắt ầng ậc như thế, một đứa trẻ cô bé cũng đã hiểu chuyện không lành. Chạy về nhà, cô bé khóc òa trước mặt mẹ, không một chút nín nhịn nữa...bao nhiêu sợ hãi tuôn trào trong những giọt nước mắt lóng lánh. Hai chị em vẫn còn nhỏ quá. Sóng gió đời sao mà tàn nhẫn... Mẹ rớt nước mắt, bà ho ra máu. Hai đứa trẻ hoảng sợ khóc to hơn... Vuốt tóc con, bà nói, những lời cuối cùng... “Sống trên đời đừng để người ta khinh, phải để trăm người phục tùng mà cúi đầu, đừng giống mẹ... đau đớn lắm...” Rồi bà cười, nụ cười thanh thản và nhắm mắt...
Mẹ ơi...
21/4/2014, 11:48 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 394
Tổng số bài gửi : 222
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Đừng buồn, cậu buồn tớ cũng sẽ buồn lắm, đừng khóc, tớ khóc mất, đừng gạt tay tớ đi, tim tớ tan vỡ
Được Cảm Ơn : 76
Tiêu đề: Re: Longfic Naruto [ Huyền thoại ]
Chap 3 Tin dữ.
“Non xanh nước biếc, cảnh thiệt là lãng đãng trữ tình, Hỏa Quốc phải cái hơi nóng, chứ mọi thứ thật là tuyệt hảo” Cậu trai tóc vàng mắt xanh cười tươi roi rói, vuốt ve chú cáo bên cạnh mình “huh? Kyubi” Cậu ta ăn mặc rất ư là dân thường, duy chỉ có mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh biếc của cậu ta là trông có vẻ quý tộc, còn lại thì đúng chất “nông dân”, làn da ngăm, quần áo lấm lem. Cậu ta trông ngổ ngáo ngớ ngẩn, nhưng lại có nét gì đó rất lãng tử phong lưu. Con cáo đỏ rực như đốm lửa bên cạnh cậu ta là một loài cáo quý, đặc biệt nhất… Nó biết NÓI. Ngồi vắt vẻo bên bờ câu cá, nước trong veo, nước mát lạnh, đàn cá quẫy đuôi dưới hồ trông thật giống những tiểu thư xúng xính váy áo, đẹp và rất kiêu. Cậu ta gãi đầu cười, hôm nay chắc không ăn cá rồi, trời đổ nắng trưa, cái buổi mà ranh giới giữa trưa và sáng tí nữa thì gãy nứt. Cậu ta chẳng vội, tàn tàn đi giữa ngàn cây lá xanh um mát mẻ. Căn nhà của cậu ta không phải là quá nhỏ, tuy có hơi bừa bộn đôi chút, nhưng mà cuộc sống của cậu ta vô tư vô lo, an nhàn câu cá, săn bắn, có gì ăn nấy, rừng giàu thế chẳng lí nào không dung nổi thân ta, cứ thế mà sống, chẳng ám ảnh thứ gì. Thật là một con người hiếm có. Sống một mình rồi cái gì cũng qua, nấu ăn tệ cũng chả phải là cái gì quá to tát. Chỉ cần chăm chỉ đi hái lượm củi hay hoa quả gì đó, hoặc bắt mấy con cá lúc nào đó may may, chịu khó đi bộ xuống quán lưng lửng chân núi, sẽ có mì ăn ngay. Kyubi sống cùng với cậu chủ cẩu thả kia chặp rồi cũng quen, nó là người bầu bạn cho cậu ta thấy có tiếng người, cuộc sống trốn tránh của cậu ta, thanh liêm thật nhưng hẳn cũng khiến cậu ta đôi lúc nghĩ ngợi mà phiền muộn … Người có tài có đức, có một thân trai với một trí tuệ sáng suốt và một tâm hồn nhân hậu… Vậy mà chẳng làm gì được cho nước cho dân, cậu ta buồn nhiều nó biết chứ. Nhiều đêm ngồi bên cạnh chủ, ngắm sao trời giữa đêm đen… Nó thấy mắt cậu ta chứa bao nhiêu oán tình, giận người ganh thua mà bao lời bịa đặt, vì ghen tức mà không từ thủ đoạn, giận mình trai tráng, vậy mà bỏ lại sau lưng tiếng khóc muôn dân, lững thững lên đây sống mình mình cuộc sống an nhàn… Nén trong lòng uất ức, cậu thật tình chẳng muốn về lại chốn quan trường… Nhưng níu giữ cậu là gia đình, là giang sơn xã tắc. Vì giận lũ tiểu nhân, mà mình cũng thành kẻ tiểu nhân. Vì không trụ được với miệng lưỡi độc địa mà quay lưng như con rùa rụt cổ. Cậu ghét chốn áo gấm, áo hoa, nơi tiền bạc làm biến chất con người. Mặc dù vị vua đang trị vì có sáng suốt anh minh, cùng nhiều vị quan đang nỗ lực, nhưng vẫn còn bao kẻ nhăm nhe yên bình đất nước, những kẻ mà chẳng quan tâm đến mạng máu muôn dân… Ôi, giận thay…Hận thay Cha cậu, là em trai của tiên đế, chú ruột của đế vương hiện tại… Cha đang dốc hết sức mình để Hỏa Quốc mà cha tự hào không thua kém bất kì đâu,… Cha thật đáng ngưỡng mộ. Cậu thầm nghĩ bao lần về cha. Văn võ song toàn, tài đức hơn người, lấy được người mà mình yêu thương. Mẹ trước là tiểu thư của một dòng họ cao quý, sau cùng cha dựng nên cơ đồ, giúp dân, giúp nước, được bao người kính phục… Cậu là phận làm con, lại chẳng như vậy… Cậu vác bó củi đi sau, con cáo đi trước ngo nguậy chín cái đuôi đỏ bông trông thật là thích mắt. “Này Kyubi, lông ngươi đẹp thật đó!” Naruto cười sang sảng “Còn phải nói, mấy con linh vật chẳng con nào đẹp bằng ta đâu.” “Ngươi là con đực hay cái hả Kyubi?” “Còn phải nói, ta là…” “Á, Naruto, cậu đây rồi…” Cô gái tóc nâu làm ở chỗ hàng mì chạy tới chỗ cậu... Khuôn mặt tươi cười khi thấy đống củi. “Cậu tới đúng lúc lắm Naruto, nhà đang lúc đông khách cần củi, cậu vào giúp nhà tôi luôn, tôi sẽ tăng tiền công cho.” Cô gái tóc nâu cười tươi, cố gắng thuyết phục Nar. “Được mà, kiếm thêm bữa ngon cho Kyubi nên không phải chuyện gì quá tệ.” Naruto cười đồng ý và khiêng bó củi lớn vào gian bếp và bắt đầu công việc...bồi bàn bất đắc dĩ. Trước đây anh cũng làm phụ thế này rồi, công việc này cũng chẳng có gì đáng phàn nàn. Khách đông, luôn miệng hối thúc khiến cho anh xong như chong chóng nhưng bù lại mì ở quán rất ngon, thực khách ai nấy đều vui vẻ, thấy được niềm vui của mọi người, Naruto cảm thấy mình cũng có chút gì bình yên. Xong việc, anh quay lại lấy tiền công của mình và cùng Kyubi về nhà. Một ngày của Naruto, thật sự rất ư là đơn giản, không vương toan tính, đạm bạc và thanh cao. Ai mà nghĩ hoàng thân quốc thích lại đi sống ẩn dật ở cái nơi hoang sơ heo hút này chứ... Về tới nhà, Kyubi lập tức vào nhà và sửa soạn lại bàn ghế, chuẩn bị cho bữa ăn, trong khi Nar tắm rửa sạch sẽ. Con cáo lập tức nhìn thấy một con chim ưng đang đậu lại ngay cành cây vươn vào cửa sổ. Là con chim yêu quý của đại nhân Minato Namikaze đây mà, sao nó lại ở đây nhỉ? Kyubi tự hỏi và nó húyt sáo, con chim ưng lập tức bay lại gần nó. “ Có chuyện gì vậy Hayabusa?” Kyubi lên tiếng trước. “ Đại nhân đang bệnh nặng… căn bệnh khiến ngài chết dần trong đau đớn.” “ Cái gì? Đại nhân đang lâm nguy?” Kyubi kinh ngạc. Nó bắt đầu lo lắng dữ dội. “ Cha không phải tự nhiên mà lâm trọng bệnh như thế phải không?” Tiếng nói của người sau lưng làm nó giật mình. Naruto đang đứng phía sau, ánh mắt tối sầm lại, lo lắng. “ Thuộc hạ nghĩ chắc chắn có kẻ đứng sau.” Con chim ưng lên tiếng. “Nhưng thời gian cấp bách đã đến, thái y viện đều đã bó tay, đại nhân đang phải chống chọi với cơn đau…Xin cậu hãy về gặp ngài ấy, sợ có điều…” “ Ngươi về đi, ta sẽ về sớm, nhất định chăm sóc cha ta kĩ càng, ta sẽ tìm cách cứu ông ấy.” Con chim ưng nhìn cậu chủ, sau đó nó tung cánh bay lên bầu trời xanh thẳm. Naruto đứng im lìm, người cậu choáng váng trong tin dữ vừa nhận được. Màu xanh biển sững sờ, tức giận len vào đôi mắt đang dậy sóng: “ Bọn gian thần khốn kiếp, dám bày trò hạ độc cha ta.” Cậu thở mạnh “ Dám làm vậy với cha sao?” “ Cậu phải sáng suốt quyết định bây giờ nên làm gì. Không được để sự tức giận lấn át lí trí…” “ Ta hiểu mà.” Naruto thở hắt, cố kiềm đi những suy nghĩ rồi mù mịt trong lòng. Chợt một cái tên lướt nhanh qua cậu, chỉ lo lắng không biết bao lâu người đó không còn liên lạc với cậu nữa, từ bức thư được gửi từ… …Từ Núi Bắc “Chúng ta sẽ đi về Núi Bắc” “ Ta hiểu rồi, sáng hôm sau lên đường.” Kyubi gật đầu.
Trăng sao hôm nay lặn đi đâu mất cả… Điềm tai vạ gì chuẩn bị đổ ập lên gia đình của cậu đây?
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]