| M y B i r t h d a y
Đã lâu lắm rồi, tôi vẫn nhớ rõ mồn một giấc mơ ấy - giấc mơ xuất hiện người đàn ông với mái tóc vàng như ánh chớp...
------<<☺>>------
-Author- Leo Potter
-Disclairmer- Nhân vật là của Kishimoto-sensei, nhưng hành trình của họ là do tác giả định đoạt
-Rating- K
-Category- Drama, Fluff, Comedy, Fantasy
-Status- Finished
-Length- One-shot
-Warning- Không war hay spam nha các bạn.
Nếu có thắc mắc thì xin vào pro5 của mình, mình sẽ giải quyết vấn đề cho các bạn
Nhân vật dựa trên bộ manga nổi tiếng của họa sĩ Kishimoto: Naruto
-Summary- Một cuộc gặp gỡ nhỏ giữa Naruto và cha của cậu - Minato, đủ để cho cậu biết rằng, vẫn luôn luôn có hai người - ít nhất là hai người - sát cánh bên cậu, sưởi ấm trái tim của Naruto.
------<<☺>>------
Tôi ngồi trên nóc nhà hình nón với những đường rãnh dọc xuống mái, miệng xì xụp món miso buổi sáng một cách ngon lành. Chà, quá tuyệt để bắt đầu một ngày mới!
Không, không phải ngày mới, tôi nói nhầm.
Mà là SINH-NHẬT-TÔI!!! HUUUU-RAAAA!!!
Mặt hửng lên để đón hương vị của buổi sáng mùa đông (ối ối, gió thổi qua mặt vừa rát vừa lạnh), tôi thoải mái ngả người xuống nóc nhà, dẹp cốc mì rỗng và đôi đũa tre sang một bên. Hai mắt nhắm nghiền thành hai đường thẳng. Nhầm, đoạn thẳng. Mà đường thẳng có khác gì đoạn thẳng đâu ta? Đều thẳng cơ mà...
Dù sao thì, CHÚC-MỪNG-SINH-NHẬT-TÔI!!! HUUUU-RAAAA!!!
Phải, sinh nhật vui vẻ, Naruto...
[size]
Tôi bỗng mở bừng mắt. Nhổm hẳn người dậy, tôi ngờ vực ngó nghiêng quanh mình, nói to:
- Ai đó?
Chẳng có tiếng trả lời nào, ngoài những làn gió đông vù vù bên tai và hàng dãy nóc nhà mọc lên như nấm dưới ánh sáng dìu dịu của mặt trời. Tôi mím môi đầy thắc mắc. Rõ ràng, vừa nãy chính tai tôi nghe thấy một giọng nói khác...
Ê, mà thôi kệ, hôm nay là sinh nhật tôi, mắc mớ gì tôi phải suy nghĩ nhiều?
Đứng hẳn người lên, tôi nhòm ra xa. Chà chà, nhà của Sakura-chan ở đằng kia, hừm... cũng không xa lắm. Hôm nay là sinh nhật tôi, chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý đi chơi với tôi rồi! Tiến lên, Naruto!
Tôi chợt để ý đến ngọn núi sừng sững đằng xa đang khoác một luồng sáng đến là sáng quanh mình, ánh mắt chợt trở nên ngưỡng mộ. Ngọn núi đó chính là núi Hokage, nơi mà mặt và tóc của Hokage các đời đều được khắc lên đầy hiên ngang. Đệ Nhất này, đệ Nhị này, ông bác đệ Tam này, chà, đệ Tứ nhìn trông đẹp trai không kém! Tôi ước mơ một ngày, chính Naruto tôi cũng sẽ được khắc khuôn mặt handsome của mình lên đó! Lúc ấy, tôi sẽ vô cùng nổi tiếng, còn nổi hơn cả các Hokage đời trước! He he, nghĩ đến mới thật tuyệt vời làm sao!
Tôi vút đi trong những dải suy nghĩ đẹp như mây bay, và không may... đâm sầm vào cột điện.
- Gyahhhh!! Đau quá-tteba... - Tôi hét lên, to đến mức cả làng Lá đều nghe thấy. Nhưng khi nghĩ ngay đến việc Hokage tương lai sẽ chẳng bao giờ rú lên như một thằng điên, tôi vội ngậm miệng lại, cố nén đau và băng qua những nóc nhà, thẳng tiến đến chỗ Sakura-chan.
Bạn ấy đang nói chuyện với con nhỏ tóc bạch kim ở ngưỡng cửa nhà. Nhìn nó trông quen quá...
Tôi nhớ ra rồi! Nó chính là con nhỏ mồm to cổ vũ cho cái tên Sasuke chết dẫm trong trận đấu giao hữu của tôi và Sasuke! Hừm hừm, sao lại vậy chứ, sao Sakura-chan lại có thể kết bạn với nó được nhỉ, thật khó hiểu quá đi!!! Tôi vội nấp vào cây cột điện gần đó, tai cố vểnh lên xem hai đứa nó đang bàn tán chuyện gì mà con nhỏ tóc bạch kim có vẻ hớn hở như thế. May thay con nhỏ đó thuộc loại to mồm, vừa cất tiếng phát đã suýt làm thủng màng nhĩ của tôi:
- Sakura-san, cậu có tưởng tượng được không, có một lần Sasuke-kun lướt qua người tớ, tớ lập tức cảm nhận được khí chất lạnh lùng toát ra từ cậu ấy... Sasuke-kun thật hấp dẫn quá đi!!!
Bên cạnh nó, Sakura-chan nhìn trông hơi do dự. Tôi cười thầm, chắc chắc điều bạn ấy đang nghĩ trong đầu sẽ ngược lại hoàn toàn với lời nói của con nhỏ kia!
Nhưng ai ngờ... Sakura-chan lại cười tươi, gật đầu lia lịa đồng tình. Tôi há hốc mồm nhìn bạn ấy, cái gì, Sa-su-ke-mà-đẹp-trai-á?! Có... có mà kiết lị!!! (Dù thằng nhóc đó có vẻ trông hơi... nhiều chất đẹp trai hơn tôi, ừm, nhưng tôi sẽ không chấp nhận suy nghĩ này đâu) Tôi lập tức bỏ đi, chắc hai đứa nó còn buôn dưa lê lâu nữa...
Mặt hồ Konoha phủ một lớp áo long lanh hơn thường ngày (Hừm, có phải là do hôm nay là sinh nhật tôi không nhỉ?). Khuôn mặt nhăn nhúm như mặt khỉ của tôi in lên màn nước trong lung linh, trông chả vui vẻ gì trong khi hôm nay là sinh nhật tôi. Đúng, vui vẻ gì chứ, khi bạn đang cười đến nỗi rộng ngoác cả mang tai thì đúng lúc đó, bạn lại nghe phải tin tốt của kẻ thù! Tôi chán nản chỉnh lại cặp kính trên trán. Đoạn tôi định quay ngoắt để đi đến chỗ quán ramen Ichiraku, thì tự nhiên một bàn tay to chợt đẩy tôi xuống mặt hồ với một lực rất mạnh. Tôi không kịp phản ứng, cũng không hét lên được một tiếng kêu cứu; chỉ biết xung quanh tôi bắt đầu rộ lên những tiếng cười hiểm độc. Chết tiệt, đến một cái vung tay để tát vô mặt thằng đang cười sao tôi cũng không làm được thế này? Nước hồ bắn tung tóe lên khi tôi rơi xuống nước. Mọi cử động đều vô hiệu...
Đang là mùa chuyển tiết, tắm ướt một tí cũng chẳng sao nhỉ? Á á, nước hồ mát quá, làm tôi run hết lên rồi này.
Mọi thứ xung quanh tôi cứ mờ dần.
Tôi chỉ kịp nhìn thấy một vài quả bóng nước lõm bõm trong miệng đang nổi lên trên mặt hồ long lanh.
Ý, cặp kính của tôi, đâu mất rồi...
[/size] Naruto, Naruto, tỉnh lại nào...
[size]
A! Cái giọng nói đó, vang vang, xa xa, y hệt giọng nói sáng nay tôi nghe được lúc nằm trên nóc nhà. Hắn là ai? Sao lại biết tên tôi? Có phải chính hắn là người đẩy tôi xuống hồ không? Tôi cố mở mắt, nhưng đậm đặc trong không gian chỉ là một khoảng không trắng xóa, và... một ánh vàng bỗng xẹt qua mắt tôi. Cái gì vậy? Tôi nâng cánh tay đang run rẩy lên, cố nắm lấy ánh vàng đó, nhưng nó đã nhanh chóng vụt khỏi tầm với vủa tôi.
[/size]Naruto, hì hì, tỉnh rồi hả...
[size]
Cái vàng vàng đó... nó... nó nói kìa!
[/size]Naruto, con bất cẩn quá, tự nhiên rơi xuống hồ, có biết ta lo lắm không?
[size]
Tôi... tôi không cố ý! Rõ ràng là có người đẩy tôi xuống mà!
[/size]Hả, con ú ớ gì thế? Ngồi dậy nói cho ta xem nào?!
[size]
Cảm thấy như cả người bị hai cánh tay nhấc bổng lên khỏi mặt đất, tôi hơi sờ sợ, cố gào lên nhưng trong cổ họng chỉ thoát ra mấy tiếng khàn khàn. Vệt vàng đó lại gần khuôn mặt tôi, rõ dần, rõ hơn, rồi xuất hiện khuôn mặt với nụ cười hiền hậu của người đàn ông có mái tóc vàng như ánh chớp. A, hóa ra là mái tóc. - Th... Thả tôi xu... ống...
[/size]Hm? Con thấy khó chịu à? Ok ok...
[size]
Cả thân người của tôi đáp xuống dưới nền một cách nhẹ nhàng. Người đàn ông, vẫn nụ cười hiền hậu đó, nhìn tôi với ánh mắt trìu mến. Tôi hơi sững lại. Từ trước tới nay, chưa người nào có thái độ với tôi như vậy. Họ coi tôi như một thứ năng lượng hắc ám, một con quái vật khổng lồ đang gồng mình dưới cái lốt của thằng bé không nhà... Những ánh mắt đó - cay nghiệt, lạnh lùng, mỉa mai, làm tôi cảm thấy khó chịu và muốn đáp trả lại tồi tệ hơn thế. Nhưng đôi mắt của người đàn ông này... không ác ý, không mỉa mai, không lạnh lẽo. Một màu xanh lơ của bầu trời ẩn trong đôi mắt của ông ta chợt khiến tôi thấy an bình, và dễ chịu.
Sao cũng được, nhưng có vẻ ông ta đang cố lừa tôi vào một cái bẫy với nụ cười và đôi mắt đó. Cho nên tôi sẽ không mắc lừa ông ta đâu - ttebayo. Tôi mấp máy miệng, sao khó thế này.
- Ông là... ai? - ttebayo...
[/size] Ha ha, hóa ra con cũng bị mắc cái tật đó hả...
[size]
- Tật gì chứ? Tôi... tôi chỉ bị... tật đẹp trai thôi... Mà nói đi... Ông... là ai?...
[/size]Ta á? Ta là ai ư? Ta tưởng con biết rồi chứ nhỉ?
[size]
Ừm... Đúng là ông ta nhìn quen thật... Mái tóc đó, đôi mắt đó... Tôi thấy ở đâu nhỉ... Arghhh...!!!
- Đúng là... trông ông rất quen... Nhưng tôi không thể nhớ ra...
[/size]Rồi, không nhớ cũng không sao... Naruto, ta đến gặp con là để chúc mừng sinh nhật mà...
[size]
- Hả? Ông biết... hôm này là... sinh nhật tôi ư?
[/size]Tất nhiền rồi... Naruto, ta đã tích đủ năng lượng tự nhiên trong tám năm, nên hôm nay mới được gặp con trong hình hài này... Chúc mừng sinh nhật lần thứ 8 của con...
[size]
Bao nhiêu câu hình thành trong đầu tôi để phản lại người đàn ông kia bỗng chốc tan biến hết, chỉ để lại một cảm giác nao nao. "Chúc mừng sinh nhật" ư? "Tích năng lượng tự nhiên để gặp tôi" ư? Từ bao giờ tôi thành người quan trọng đến vậy? Từ bao giờ sinh nhật của tôi lại có ý nghĩa trong mắt người khác như vậy? Từ bao giờ? Từ bao giờ? Tôi thấy rằng cuộc sống của mình không hẳn quá vô nghĩa đối với người khác, dù con số mới chỉ là một? Tôi khẽ nhắm mắt, để không cho cái bồi hồi xen lẫn vui mừng trào ra khỏi tròng.
[/size]Naruto? Naruto, con làm sao vậy? À, hì hì, tại ta phải không, ta xin lỗi nha, sinh nhật mà không tặng quà thì còn gì là sinh nhật nhỉ?
[size]
Ông ta đỡ tôi ngồi dậy, rồi bắt đầu tập trung vào lòng bàn tay trái. Một khối cầu màu xanh lá sáng xuất hiện, to dần rồi to dần, bao bọc xung quanh là những quầng sáng nho nhỏ. Định... định làm gì tôi vậy? Này này, đừng có nói là ổng định giết tôi nha! Không được đến gần, không được đến gần mà!!!
[/size]Băng Tinh Thủy Ấn - Giải
[size]
Một luồng sinh lực bỗng tràn vào cơ thể tôi, lan ra khắp các tế bần... tế bào của cơ thể. Tôi như được tiếp thêm một năng lượng khổng lồ, hét cử động tay lại đến đạp đạp chân liên tiếp. Tuyệt quá!!!
- Cám ơn ông bác - ttebayo! Ông bác làm thế nào mà tài vậy?
[/size]Hm... Có vẻ một kẻ đã cố hãm hại con bằng cách dùng Băng Tinh Thủy Ấn - ấn chú có ký hiệu là hình tình thể tuyết nhỏ ở sau gáy. Ấn chú này làm giảm hoạt năng của cử động chân tay, đến khi xuống nước sẽ bị tê liệt hẳn. Dù sao thì, dùng trò này với một đứa trẻ cũng ác độc thật...
[size]
Tôi nghe chẳng hiêu gì cả, nhưng cũng hào hứng đáp lại.
- Thủy Ấn ư? Thảo nào tôi vừa đụng chân vào nước phát đã chẳng cử động được rồi! Sao ông bác biết được mấy trò hay vậy - ttebayo?
[/size]Mẹ con đã dạy ta một số ấn thuật cơ bản hồi ta và mẹ con còn...
[size]
Tôi như bị kích động, vội đứng bật dậy, hét tướng lên. Văng vẳng khắp không gian trắng xóa là hàng loạt câu hỏi của tôi.
- MẸ... MẸ TÔI?! ÔNG BIẾT MẸ TÔI!? Mẹ tôi trông như thế nào? Mẹ có đẹp không? Mẹ có hiền không? Ba và mẹ tôi có hòa thuận với nhau không? Mẹ tôi...
Tôi không nói thêm được nữa, bởi cổ họng đã nghẹn lại. Chết tiệt. Đừng chảy mà, đừng chảy ra...
Nước mắt tôi rơi như mưa. Long tong, long tong lẫn với tiếng nấc cụt. Ông bác nhìn tôi bối rối, nhưng khuôn mặt ổng đã sớm nhòa đi bởi làn nước mỏng che mắt tôi.
[/size]Naruto... Ừm, bình tĩnh lại nào. Đúng là ta có biết mẹ con... Naruto, Naruto, nín đi, ngồi xuống, ta sẽ kể về mẹ cho con nghe.
[size]
Tôi dần bình tĩnh lại. Không hiểu mình vừa làm gì, nhưng nước mắt cứ rơi lã chã, chảy xuống miệng, xuống cằm. Mặn chát.
[/size]Mẹ con có mái tóc màu đỏ rất dài. Đó là nét ta thấy đẹp và đặc biệt nhất ở cô ấy. Sao nữa nhỉ, à ừ, đôi mắt của mẹ con. Một đôi mắt kiên cường, đôi mắt mà mỗi khi ta nhìn vào chúng, chúng luôn cho ta những cảm giác an toàn. Mẹ con thực sự rất đẹp, đẹp như một mỹ nhân. Hiền á, hah hah, cái này ta cũng không chắc...
[size]
Ông bác nhìn tôi với vẻ ngập ngừng, ánh mắt bỗng hiện lên một nét cười ấm áp. Tôi bất giác mỉm cười theo ông ấy. Ông bác, đừng lo, tôi vẫn nghe rõ mồn một những gì ông bác vừa nói.
[/size]Gia đình của mẹ con rất hòa thuận, rất vui, và ấm cúng...
[size]
Tôi nghĩ tới cảnh đầm ấm giữa ba mẹ tôi và tôi, nụ cười trên môi cứ dính chặt mãi.
[/size]Naruto, con...
[size]
Tiếng gọi làm tôi sực tỉnh. Tôi ngẩng lên, giọng nói dường như vẫn đắm chìm vào mộng tưởng kia:
- Hả?...
[/size]Con... đã nhớ ra ta là ai chưa?
[size]
Tôi chợt bần thần. Mái tóc vàng ấy, rất giống của tôi... Đôi mắt ấy, cũng thăm thẳm màu xanh lơ sáng. Là ai đây? Là ai đã khiến tôi có cảm giác quen thuộc đến thế? Trong đầu tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ, nhưng tôi không đủ can đảm để nói lên nó. Nhưng, có lẽ vẫn phải thử. Tôi nuốt nước miếng khan.
- Có phải... là...
Một cảm giác ấm áp bỗng len lỏi khắp các đầu ngón tay.
- Là...
Ánh mắt đó vẫn chờ đợi tôi với vẻ trìu mến.
- B... a...
Đúng lúc đó, một vật nặng khẽ đè lên trán tôi. Sờ lên, tôi vui mừng reo:
- A! Cặp kính...
Câu nói của tôi bị bỏ dở giữa chừng, bởi bàn tay to của người đàn ông kia đang xoa xoa mái đầu vàng chóe của tôi một cách âu yếm. Tôi như bị đông cứng. Giọng người đàn ông đó vẫn vang vang, xa xa, và... xa dần...
[/size]Naruto, xin lỗi con, đã đến lúc ta phải đi rồi. Chúc mừng sinh nhật con ... Con biết không, ta và mẹ con, sẽ luôn ở trong trái tim con, sưởi ấm nó và che chở cho nó. Thế nên, đừng vì hiện tại quá tàn nhẫn mà quên đi chúng ta nhé...
[size]
Trong khoảnh khắc đó, những con bướm xanh bỗng từ đâu xuất hiện, bay ngợp trời. Người đàn ông đó tan biến dần, rồi trở nên trong suốt. Tôi hét lên, dù biết rằng có lẽ ông ấy sẽ chẳng bao giờ nghe thấy được...
- Ba! Ba ơi!!! Con biết mà, con biết người đó chính là ba!!!
Cánh bướm xanh che rợp mắt tôi, mang tôi trở về hiện thực.
Tôi tỉnh dậy, trong một góc tường tối mọc đầy cỏ, nơi mà người ta chẳng bao giờ để ý đến. Đầu tôi ong ong. Tôi cố ngồi dậy, và việc đó thật dễ dàng, không như cái đầu của tôi lúc này. Nhưng bây giờ, tôi lại chỉ muốn bình yên một lúc. Và thế là, tôi lại nằm xuống. Mùi cỏ cùng với mùi sương ẩm thấm đẫm vào nhau, bay bổng xung quanh trí óc tôi cùng với những lời của ba.
[/size] Naruto, ta đã tích đủ năng lượng để được gặp con trong hình hài này...
Chúc mừng sinh nhật lần thứ 8 của con...
Sinh [i][i]nhật mà không tặng quà thì còn gì là sinh nhật nhỉ?[/i][/i]
Mẹ con [i][i][i]thực sự rất đẹp, đẹp như một mỹ nhân.[/i][/i]
[i][i][i]Gia đình của mẹ con rất hòa thuận...[/i][/i][/i]
[i][i][i][i]Naruto, con...[i] đã nhớ ra ta là ai chưa?[/i][/i][/i][/i][/i] [/i] Con biết không, ta và mẹ con, sẽ luôn ở trong trái tim con, sưởi ấm nó và che chở cho nó...
Đôi mắt ấy có màu xanh lơ sáng.
Mái tóc ấy, là ngẫu nhiên hay cố ý đây?
Tôi bất giác mỉm cười.
Sẽ luôn ở trong trái tim con để sưởi ấm và che chở nó...
Cho nên, đừng vì hiện tại quá tàn nhẫn mà quên đi chúng ta nhé.
Naruto, con không còn cô đơn nữa rồi...
----Hết----
| |