| Khi gặp một người lần đầu tiên, chúng ta không biết đó là duyên hay là kiếp nạn, chỉ có yêu nhau, làm tổn thương lẫn nhau, có được nhau rồi lại đánh mất nhau mới biết cuối cùng rốt cuộc là gì. Trong sinh mệnh có rất nhiều khách qua đường, đi đến đi lui cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Thực tế mối quan hệ giữa người với người vốn dĩ là nợ và đòi nợ, cho nên, nếu có một ngày bạn bị ai phụ, cũng đừng quá kinh ngạc, đó là bởi vì bạn đã từng mắc nợ người đấy. Nếu như không nợ, kiếp sau họ cũng nguyện kết cỏ ngậm vành, khắc cốt ghi tâm.
Suốt đời chúng ta đi tìm tình yêu, rồi buồn, không phải là không có gì để yêu, mà vì yêu quá nhiều người, nhiều thứ, nhiều nơi chốn, nhiều khoảnh khắc, nhiều câu chuyện. Yêu nhiều nhưng sao cái cảm giác thiếu nhau vẫn vương vất mãi. Chúng ta mong ước hội ngộ, tưởng tượng được ngồi với nhau một buổi thì sẽ thôi cô độc. Nhưng khi gặp nhau, mọi người nói rất nhiều, và chẳng nói được với nhau gì mấy. Cảm giác khát khao vẫn luôn quanh đây. Khi ra về, điều còn lại là một lỗ trống, một chút băng không chịu tan nơi vách của trái tim. Chúng ta yên lặng khi ngồi trước mặt nhau, và yên lặng khi trở về với căn phòng của riêng mình. Tôi lên mạng, viết một câu nhỏ nhoi gửi đi vào tumblr: “Hôm nay buồn quá”, rồi cảm thấy nói câu đó không với ai cả dễ hơn nói với người mình yêu nhất.
Với những người mình yêu, chỉ có sự yên lặng.
Với tôi, tôi thà có rồi để đánh mất còn hơn là chưa bao giờ có. Để biết rằng mình cũng từng hạnh phúc như thế đó, để khi nỗi đau lành mình có cái để nghĩ về, để mỉm cười, để trân trọng, để dành suốt đời.. Hạnh phúc rồi đau khổ còn hơn là mãi mãi đau khổ vì phải thắc mắc sao mình lại không thể có được, phải hối hận vì mình không đủ can đảm để nắm lấy. Đời người đau khổ nhiều hơn hạnh phúc, thế nên hạnh phúc một lát rồi đau khổ cả đời vẫn còn hơn là cả đời không biết hạnh phúc là như thế nào. Đúng không ? | |