Rating:Ai muốn đều có thể đọc Category: Hurt-comfort/Faminly/Romance. Warning: little OCC Category:Hurt/comfort-Family-Romance Pairing:Naruhina Status:On going Note:Fic buồn và rất nhẹ nhàng.Về phần mình dịch có vẻ hơi cứng,kinh nghiệm mình lại không có rất rất mong các bạn thông cảm.
Summary:Going from mere acquaitances to close friends,and then something more…(naruhina) Chapter 1 Lần đầu tiên Hyuga Hinata nhìn thấy Uzumaki Naruto là vào một buổi chiều thu,khi cô bé lên năm tuổi. Cô vốn là một người sống nội tâm và hơi trầm tính,chỉ nói khi thực sự cần thiết.Hơn nữa,cô ấy cũng vô cùng yếu ớt.Cô yếu về thể lực-một điều không thể chấp nhận được ở một trưởng tộc,và cha cô không bao giờ quên nhắc nhở cô về điều này. “Ngươi thật yếu ớt”Cha cô đã nói với cô như vậy sau khi chứng kiến cô thể hiện kém trong mỗi lần luyện tập.Cha cô không bao giờ nói to.Nhưng sự thất vọng và cả sự giận dữ trong ánh mắt ông còn tệ hơn.Giọng nói của ông vô cùng lạnh lùng,băng giá:”Ngươi là sự sỉ nhục của gia tộc này”. Cô đã bị đối xử như vậy.Thực ra,đó là cách cô ấy bị đối xử từ trước đến nay và có lẽ là thời thơ ấu. Cô luôn luôn chịu đựng…… Nhưng thật ra,từ sâu thẳm trong tim,cô vẫn biết rằng mình đáng được đối xử tốt hơn.
Cô dang ngồi một mình khi nghe thấy tiếng một cậu nhóc.Đưa mắt về nơi phát ra những tiếng la hét,cô thoáng bắt gặp một cậu bé tóc vàng.
“Chúng là của ta!”-Cậu bé-cũng chạc tuổi cô-hét lên với một cậu con trai lớn tuổi hơn đang liệng đồ của cậu bé xuống đất-“Trả lại đây ngay,chúng là của ta. Nhưng cậu con trai lớn tuổi hơn chẳng buồn để tâm tới cậu bé,tiếp tục trò đùa của mình sau khi bỏ đi.
Hinata cảm thấy mình lặng lẽ tiến lại gần cậu bé.Nếu những việc đó xảy ra với cô bé,có lẽ cô đã òa lên khóc,nhưng cậu bé chỉ bực dọc và rủa thầm trong khi nhặt những thứ bị rơi trên đất.Khi thấy cô,cậu bé cười:”Chào bạn” Tại sao vậy?Hinata chẳng thể hiểu nổi,sao cậu ta có thể lạc quan như thế sau những gì đã xảy ra? “Mình…mình”Cô lắp bắp.Cô ấy luôn nói lắp-“Ch..chào…” Cậu bé lại cười.Cô bé lại tự hỏi sao cậu ta có thể làm được như thế. Thu hết can đảm,cô bé đã hỏi. “Chúng là lũ ngốc.Dù sao mình cũng sẽ là hokage một ngày nào đó,mình sẽ cho chúng thấy….” “Hokage?”-Cô bé không dấu nổi sự ngạc nhiên. “Phải”-Cậu bé gật đầu một cách hào hứng,nhưng ngay sau đó cậu bé nheo mắt lại:”cậu không nghĩ vậy sao?” “Ồ không,bạn sẽ là một hokage tốt” Mắt cậu bé sáng lên:”Ah,mình thích bạn đấy,bạn tên gì vậy?” Cô bé ghét phải nói tên cho người khác biết.Khi họ nghe thấy cái họ hyuga,mọi người đều cho rằng cô bé rất mạnh mẽ và là một chiến binh,trong khi cô bé….. “Huh,bạn không thể cho mình biết sao?” “Là hinata hyuga”-Cô bé nói nhỏ tới mức cậu bé khó khăn lắm mới nghe thấy. “Hinata huh,cái tên đẹp đấy chứ!” Cô bé khẽ đỏ mặt:”cảm ơn” “Ồ,mình là naruto uzumaki”-Cậu bé đưa tay ra. “Uzumaki-san-Cô bé khẽ nắm lấy tay cậu bé. “Không,không phải uzumaki san,gọi mình là naruto,hoặc naruto kun,nếu bạn muốn” “Ồ”-Cậu bé này khiến cô bé cảm thấy thật ấm áp và gần gũi-“Đư..-được,naruto kun.” Và thằng bé nở nụ cười sáng nhất,thoải mái nhất mà hinata từng thấy,một cách nào đó nó khiến cô bé cảm thấy thực sự ấm lòng.
***** Bảy năm sau,cô bé không thay đổi gì nhiều.Cô vẫn yếu ớt,vẫn là nỗi hổ thẹn đối với người cha.Người thừa kế duy nhất theo ông ta thấy phù hợp nhất là em gái cô :Hanabi.Một lần nữa,cô chẳng là gì cả.Lí do duy nhất cha cô không đuổi cô đi vì cô ấy vẫn là thành viên trong tộc,vẫn mang dòng máu hyuga. Cô bé không có bạn. Kiba và shino là đồng đội của cô,và họ chờ đợi cô cũng chỉ vì lí do đó.Nhưng họ không hoàn toàn là bạn cô.Họ chỉ đơn giản là đồng đội,làm việc với nhau vì sự bắt buộc.Nhưng cô tôn trọng họ,vì thế họ cũng tôn trọng cô.Cô bé vui vì điều đó,và sẵn sàng tham gia bất kì nhiệm vụ nào với họ,miễn sao tránh xa được cái nơi u ám ngập tràn nỗi buồn mà cô gọi là nhà này. Cô bé sẽ thấy vui mừng hơn nếu được đến trường thay vì ở nhà,nơi mà mọi người luôn nhìn cô với sự thất vọng,rỉ tai bàn tán nhau rằng đứa bé quá yếu ớt để trở thành trưởng tộc. Nhưng ở trường,chẳng ai nói chuyện với cô.Các bạn gái đã lập thành những nhóm riêng,còn cô bé thì cứ thui thủi một mình,và dĩ nhiên không đủ can đảm bắt chuyện với những cậu con trai. Cô giống như một chú vịt xấu xi,nhưng không giống như trong truyện,cô sẽ không bao giờ có thể trở thành một con thiên nga xinh đẹp,mà sẽ mãi mãi chỉ là một con vịt xấu xí.Mọi người đều nói với cô như vậy,và cô bé bắt đầu tin vào điều đó. ----- Cậu là một thằng bé hay gây sự.Vì lẽ đó,cậu cũng có thể hiểu tại sao bọn trẻ cùng trang lứa đều không ưa cậu,và có lẽ cả một số giáo viên cũng vậy.Nhưng cậu không hiểu tại sao họ luôn ném về cậu cái nhìn đầy ác ý,như thể cậu là một quái vật. Mọi nơi cậu bé đi đến dều chỉ nhận được cái nhìn đầy giận dữ.Cậu bé thực sự không hiểu mình đã làm gì sai.Những trò đùa của cậu chưa bao giờ quá nghiêm trọng,thậm trí còn chẳng ảnh hưởng tới cuộc sống của ai. Ở trường học lũ trẻ trêu chọc,bắt nạt,cô lập cậu bé,còn không cho cậu ngồi cùng bàn ăn.Cậu bé luôn đi một mình,ngồi một mình,và chơi một mình.Tan học,cậu lén nhìn theo những đứa trẻ được bố mẹ đưa đi đón về,nhìn chúng ríu rít kể về một ngày của chúng ở trường. Bên trong,trái tim cậu bé rạn nứt.Cậu bé cảm thấy vô cùng đau đớn,vô cùng cô đơn.Bên ngoài,cậu bé cố hết sức phủ nhận,cố gắng che dấu bằng những trò nghịch ngợm,phá phách. Cậu sẵn sàng đối mặt với bất kì điều gì,sự trừng phạt,chỉ trích.chỉ cần mọi người chú ý đến cậu,công nhận sự tồn tại của cậu. Nhưng không ai thực sự để ý đến cậu.Thầy kakashi có vẻ để ý tới sasuke nhiều hơn,Sakura cũng để ý nhiều đến sasuke hơn.Còn sasuke có lẽ chỉ để ý đến bản thân.Thầy Iruka yêu quý cậu như một cậu em trai,cậu bé biết điều đó,nhưng giờ cậu cũng không thường xuyên gặp thầy như trước. Trên thực tế không ai thích cậu. Nhưng vì một lí do nào đó,trong thế giới cô đơn ấy,cậu bé vẫn nhớ về một cô bé năm tuổi,người đã lắng nghe về mơ ước của cậu,người đã ủng hộ cậu,đã mỉm cười vô cùng dịu dàng với cậu. Một phần cậu tin cô bé ấy là thật,tin rằng vẫn có người muốn chơi cùng cậu,người bạn không bao giờ chế nhạo mơ ước của cậu. Nhưng mặt khác trong tâm hồn,cậu lại cho rằng cô bé dó không có thật,rằng mọi người đều ghét cậu,không ai quan tâm đến cậu,và cô bé ấy chỉ là một ảo ảnh,một điều gì đó cậu tưởng tượng ra chỉ để xoa dịu đi sự cô đơn cảu chính mình. Những khi thấy buồn,cậu sẽ nghe theo giọng nói thứ hai.Họ ghét bỏ cậu bé,và cậu nghĩ rằng điều này liên quan tới cái ấn kì lạ trên bụng mình.Cậu đã nhiều lần hỏi các,trưởng lão,nhưng đều không nhận được câu trả lời. Còn những khi cậu có tâm trạng tốt,cậu sẽ nghe theo giọng nói thứ nhất.Cô bé ấy có thể là thật,ai mà biết chứ?Có lẽ cô ấy là thiên thần hộ mệnh của cậu,giống như một trong những câu chuyện mà thầy Iruka đã kể. Nhưng nếu cô ấy là thật,vậy thì giờ cô ấy đã đi đâu? Cậu bé nhớ lại một quãng thời gian cô ấy luôn đến với cậu,rồi cô ấy cũng phải đi,nhưng cô ấy luôn quay lại.Luôn luôn. Nhưng rồi có một ngày,cô bé nói tạm biệt và không bao giờ quay trở lại. Đó là mơ,hay là thực? Cậu bé ước đó là thực,vì ít nhất cậu đã từng có một người bạn. Nhưng hiện tại,cậu bé vẫn tiếp tục cô đơn,dứng một mình dưới trời mưa,ướt nhẹp,nhìn những người cha người mẹ ân cần đưa cho con những chiếc ô,bảo vệ chúng khỉ bị ướt dưới trời mưa. ---- Hinata lặng lẽ đứng trước cổng trường,chờ em gái hanabi.Cô bé vừa luyện tập xong với cô kurenai,và đang mong có thể chở về cùng với cha và em gái.Nắm chặt chiếc ô trong tay,cô khẽ nhăn mặt trước những đợt sấm chớp và tiếng mưa tí tách. Và kia rồi!Đằng sau trường,là Hanabi,đang trở về nhà cùng với cha.Dưới chiếc ô lớn mà cha cô cầm ,cha cô dịu dàng đặt một tay lên vai Hanabi,che trở cho con bé khỏi cơn mưa.Hinata chợt giật mình nhận ra rằng,cha chưa bao giờ làm điều đó với cô. Vì cô chỉ là kẻ yếu ớt. Ông ấy còn không thừa nhận cô. Cô bé run rẩy,gạt nhanh đi những giọt nước mắt chực trào ra,chuẩn bị cho một quãng đường dài trở về nhà-một mình-trước khi một điều gì đó đập vào mắt cô bé. Chỉ một giây phút thôi,một chi tiết gần như vô hình,cô khó có thể trông thấy,nhưng trong tiềm thức cô bé có cảm giác rằng có người đang ngồi đó. Thông thường cô bé sẽ không quan tâm,nhưng một giọng nói thúc giục cô tiến về phía đó. Cô bước những bước nhỏ,trước khi ngày một tiến lại gần cậu bé.Cô đã nghe nhiều về cậu ta-một cậu bé hay gây rắc rối với những trò nghịch ma quái-nhưng cô không biết tên cậu ta.Cô cắn môi-những trò nghịch của cậu ta thực ra chưa bao giờ đem đến một tác hại thực sự nào. “Um--..um” Cậu bé khẽ ngước lên,và trong một khoảnh khắc,bắt gặp ánh mắt xanh sâu thẳm của cậu,cô khẽ giật mình. “Cậu là ai”-Cậu bé hỏi. “Mình…--mình là hinata hyu—ga-Cô bé trả lời,khẽ ngập ngừng trước chữ hyuga. Một cái gì đó ánh lên trong mắt cậu bé,cậu nhìn cô chằm chằm… “Còn bạn” “Uzumaki naruto”-Cậu bé nói đầy tự hào-“và tôi sẽ là hokage đừng quên điều đó” “Ah,mình sẽ không quên,uzumaki-san” “Không,đừng gọi như thế,gọi tôi là naruto” “Ồ”-Điều này có một chút gì đó rất quen thuộc với cô bé,cô không chắc nữa.Nhìn chằm chằm vào cậu bé:”Naruto…kun?” Cậu ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt trắng buồn bã của cô bé. Chưa ai từng gọi cậu như thế cả. “Mình xin lỗi,chỉ naruto thôi nhé!” “Không..không như vậy ổn rồi mà,mình gọi bạn là hinata nhé? Cô khẽ gật đầu. “Hinata…chan” Lần này đến cô bé giật mình,chẳng ai gọi cô như vậy cả,ngay cả cha cô bé.Nhìn vào đôi mắt của cậu bé,cô chợt nhận ra cái nỗi đau mà cô đã trải qua trong cả thời thơ ấu. Khi cô ngẩng lên,cậu bé nở nụ cười sáng nhất,thoải mái nhất mà hinata từng thấy. Và phép màu của họ bắt đầu từ đó…
23/3/2013, 11:31 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 185
Tổng số bài gửi : 46
Ngày tham gia : 22/03/2013
Status : Naruhina forever love together
Được Cảm Ơn : 8
Tiêu đề: Re: Naruhina fanfic His and her fairy tale.
Chapter 2 Cô bé lắng nghe cậu bé nói về ước mơ trở thành Hokage một ngày nào đó và mọi người sẽ phải thừa nhận cậu,lắng nghe cậu kể về sự lạnh lùng của những dứa trẻ khác,và chúng không bao giờ để cậu cùng chơi đùa,về mong ước được gặp lại cha mẹ mình,dù họ là ai,họ ở đâu.
Cô ngưỡng mộ cậu….
Giống như cô,cậu cũng phải hứng chịu những định kiến,ghét bỏ,và sự ghẻ lạnh.Nhưng không giống cô,cậu luôn cố gắng để dược thừa nhận.Còn cô khó có thể làm được điều đó.Cô luôn cúi gằm mặt xuống và tránh cho người ta chú ý đến mình.
“Nhưng tại sao….”Sau vài gặp cậu bé một vài lần,Hinata đã cảm thấy thoải mái hơn,có thể nhìn thẳng vào cậu để nói chuyện.”…Cậu muốn trở thành Hokage? “Vì trở thành Hokage nghĩa là người mạnh nhất.Nếu mạnh mẽ,mọi người sẽ chú ý tới mình,biết dến tên mình. “Còn mình lại không muốn người ta chú yas đến mình quá.Những lúc như vậy họ chỉ nhìn thấy sự yếu ớt của mình” “Hinata,bạn không được tự tin lắm thì phải” “Chẳng ai quan tâm hay yêu thương mình,ngay cả cha mình,vì mình quá yếu ớt” Sắc mặt Naruto chuyển từ ngạc nhiên sang giận dữ:”Đừng nghe họ nói,họ chỉ là lũ ngốc” Hinata giật mình:”Na—naruto-kun…” “Hinata-chan hoàn hảo theo cách của riêng bạn.Mình không quan tâm bạn mạnh hay không,mình rất thích bạn.” Hinata cảm thấy ấm áp vô cùng,từ trước giờ chẳng ai nói với cô bé như vậy cả:”Thật không?” “yeah”-Cậu gật đầu,đôi mắt xanh lấp lánh-“Ý mình là…Bạn sẵn sàng lắng nghe những gì mình nói mà không hề cười nhạo mình như những đứa trẻ khác.Bạn rất tốt bụng,và mình thích bạn.” Cô bé rất ngạc nhiên và không biết nói gì,nhưng khi nhìn thấy nụ cười ấm áp của cậu bé,cô khẽ đáp lại:”Mình cũng thích bạn,naruto-kun.” “Thật chứ?” “Ừ,dĩ nhiên rồi.Bạn cũng luôn luôn lắng nghe mình,nụ cười của bạn cũng thật ấm áp,nó luôn khiến mình thấy thoải mái.” “Ồ”-Cậu bé ngượng ngịu-“vậy mình sẽ cười nhiều hơn nhé” Cô bé cũng đỏ mặt và gật đầu. --- “Em làm tốt lắm,hinata”-Kurenai nhẹ nhàng trấn an trong khi cô bé siết chặt chiếc kunai trong đôi tay run rẩy. “cảm ơn cô”-Cô bé thì thầm trước khi cố gắng bắt kịp đồng đội.Đây không phải là nhiệm vụ khó.Cô vui mừng vì nó không hề nguy hiểm,chỉ bắt lại một con chim bị sổng. “Argh”-Đồng đội của cô,Kiba,có vẻ mất kiên nhẫn-“Tìm lại một con chim mà khó khăn vậy sao?” Shino liếc nhìn cậu ta,nhưng tiếp tục di chuyển mà không nói gì.Hinata không bao giờ biết cậu ta đang nghĩ gì bởi cặp kính và chiếc cổ áo gần như che kín cả khuôn mặt cậu ta. “Kiba-kun,đừng lo”-Cô nhẹ nhàng-“Chúng ta sẽ sớm tìm ra nó thôi” Mắt cậu ta dịu lại,rồi quay về phía chú chó cưng:Mày có ngửi thấy gì không,Akamaru?” Akamaru sủa đáp lại,và quay đầu sang bên trái,và cả nhóm cùng đi theo hướng đó. Một lúc sau,họ tìm ra con chim đó,Shino chụp lấy nó trước khi con chó cắn phải!!!!!!!!!!! “Có phải con chim này không?” Kurenai nhìn qua con chim đang vùng vẫy có thoát ra:”Chính là nó,các em làm tốt lắm” Cô cười với Hinata khi nói điều này,Hinata cảm nhận được sự khuyến khích từ cô giáo…Nhưng dẫu sao nó vẫn không thay đổi được sự thật,rằng cô là kẻ yếu ớt,và luôn được đồng đội bảo vệ. Đó là tâm trạng cô khi cô cho tay vào túi,lặng lẽ bước đi nhưng cúi gằm mặt xuống. Đang là mùa thu,những chiếc lá bắt đầu chuyển màu và thời tiết bắt đầu lạnh hơn. Và cô ấy ở đây,hoàn toàn cô đơn. --- Naruto ngồi với thầy Iruka một lúc trước khi thầy nói phải đi.Naruto cố gắng xin thầy ở lại,nhưng cuối cùng thầy vẫn từ chối vì còn bận khá nhiều việc. Vậy đã làm sao?Cậu chán nản tự nhủ.Cậu luôn cô đơn,chẳng phải vấn đề gì to tát. Trong khoảnh khắc ấy,cậu ngẩng mặt lên và bắt gặp mai tóc đen ngắn của của cô ấy trong chiếc áo khoác ngoài.Ồ,chỉ có cô ấy ăn mặc như thế. Cậu giơ tay lên và gọi thật to:”Hinata-chan” Cô giật mình khi nghe tiếng gọi trước khi nhìn quanh để tìm xem ai vừa gọi. “Nào,Hinata-chan,lại đây ngồi với mình.” Cô từ từ gật đầu và tiến về phía cậu.Cậu để ý thấy cô ấy luôn chậm rãi,do dự,chẳng bao giờ vội vã,khác hoàn toàn với cậu. “Uhm…Chào” “A,mình quên không cảm ơn vì đã ở lại với mình trong cơn mưa hôm đó.” “O..Oh,không có gì đâu,cậu đâu cần phải cảm ơn về việc đó.” “Có chứ,bạn đã ngồi lại với mình.Trước giò chưa ai làm như thế cho mình cả.” “Ồ”-Cô bé cắn môi-“Chỉ là đó cũng là diều mà mình muốn ai đó làm cho mình” “Vậy sao?” “Ừ” “Nhưng..Hinata-chan,bạn khá là tốt bụng,mình đoán bạn phải có nhiều bạn chứ.” “Hinata cười buồn:”Không.Cũng không hẳn.” “Eh,tại sao chứ?” Đôi mắt cô bé trở nên xa cách,như nhớ về một kí ức rời rạc nào đó:”Vì mình yếu ớt” “Yếu ớt?’ “Cha mình đã nói vậy” “Bạn không hề yếu ớt.Bạn hơi trầm,và hơi kì lạ,nhưng bạn thực sự rất tốt bụng.Bạn không hề yếu đuối.” Hinata không biết phải nói gì thêm,nhưng cảm thấy lòng đã nhẹ nhàng hơn,cô bé cười:”Cảm ơn” Và đó cũng là lần đầu tiên có người an ủi cô như vậy. Họ thật khác biệt.Naruto luôn tìm thấy hình ảnh của mình khi nhìn thấy những người xung quanh.Sakura cũng khá là ồn ào,giống như cậu.Sasuke luôn luyện tập,cũng giống với cậu.Kể cả thầy Kakashi-người luôn cố gắng bảo vệ những người quan trọng với mình-giống như cậu. Nhưng với Hinata,cô ấy hoàn toàn khác với cậu.Cô ấy rất trầm tính,trong khi cậu ồn ào.Cô ấy luôn cúi gằm mặt xuống,trong khi cậu luôn ngẩng cao đầu đối diện với thế giới. Cậu nhớ lại lời thầy Iruka,nói về những thiên thần hộ mệnh xinh dẹp với những đôi cánh lấp lánh,luôn ở cạnh bảo vệ những người họ yêu quý.
Cậu cũng muốn có một thiên thần hộ mệnh.
“Hinata-chan này,bạn có bao giờ nghe về những thiên thần hộ mệnh không? “Thiên thần hộ mệnh?Không…Mình..mình chưa nghe.” Cậu bé cười,quay lại đối mặt với Hinata:”Thầy Iruka đã kể với mình,rằng họ có những đôi cánh,họ tỏa sáng,và luôn theo sát ,bảo vệ những người quan trọng với họ,không bao giờ để họ phải đau buồn.” Hinata cười,và naruto bắt đầu cảm thấy thích nụ cười dịu dàng ấy:”Nghe hay quá nhỉ” “Phải”-Cậu bé hoan hỉ:”Thầy Iruka đã nói rằng ai cũng có một thiên thần hộ mệnh” “Thật sao?”-Hinata có vẻ ngạc nhiên,mặt cô bé xịu xuống:”Mình đoán là mình không có” “Huh” “MÌnh…mình chưa bao giờ được bảo vệ.Có lẽ mình không có” Naruto nhăn mặt:”Ai cũng có mà” “Bạn có không?’ “Có lẽ,mình không chắc.Cuộc đời đúng là rất tệ,nhưng mình cũng đã tiến tới mức này.Tốt nghiệp genin,đang trên con đường trở thành Hokage.Mình nghĩ chắc là có.” “Bạn có thấy họ không?” “Không,dĩ nhiên rồi.Thầy Iruka nói rằng họ không bao giờ xuất hiện.Nhưng họ luôn nhìn theo bạn,và mình tin bạn cũng có.” Hinata lắc đầu nghi ngờ:”Nhưng…” “Mình biết mà”-naruto ngắt lời-“Nếu không mình sẽ là thiên thần hộ mệnh của bạn.” Hinata giật mình ngạc nhiên.Nhưng Naruto đã chẳng còn để ý:”Như thế bạn sẽ tin chắc là bạn cũng có phải không?Mình sẽ là thiên thần hộ mệnh của bạn,nhìn theo bạn,bảo vệ bạn.Ngoại trừ việc mặc đồ trắng,và mình cũng không có cánh,cũng không thể bay,nhưng bạn vẫn có thể chắp nhận được,phải không?” “Nhưng mình chưa bao giờ giúp gì được cho bạn…” “Có chứ”-Naruto cười-“Bạn ở bên cạnh mình,nhìn nhận mình trong khi chẳng ai làm vậy.Đó cũng là tất cả những gì mình cần.” Hinata có vẻ vẫn chưa bị thuyết phục:Nhưng….” Mặt cậu bé xịu xuống:”Bạn không muốn sao?” “Có chứ”-Hinata nói to hơn bình thường vì sợ làm cậu bé buồn-“Mình chỉ…” “Vậy là được rồi,mình sẽ thiên thần hộ mệnh của bạn.” Cô bé nhận thấy cái nhìn bướng bỉnh đầy quyết tâm của cậu bé.Có nghĩa là dù cô có nói gì cũng không thể thay đổi quyết định của cậu.Và cô sẽ chấp nhận,đó là một phần của cậu ấy.Và đó cũng là những gì cô thích ở cậu. Nhưng có một điều nữa cô cần hỏi. “Nhưng..tại sao?” “Vì…Bạn cũng thật cô đơn,giống như mình.Và mình không muốn phải cô đơn nữa,mình chắc bạn cũng vậy. Cô bé quá ngạc nhiên để có thể thốt lên điều gì.Họ chỉ mới quen nhau gần đây,nhưng sao cậu ấy lại hiểu cô đến vậy!
23/3/2013, 11:31 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 185
Tổng số bài gửi : 46
Ngày tham gia : 22/03/2013
Status : Naruhina forever love together
Được Cảm Ơn : 8
Tiêu đề: Re: Naruhina fanfic His and her fairy tale.
Chapter 3 Flashbach Vậy là cô bé đã quen với việc đến chơi cùng cậu nhóc.Đó cũng là một bí mật nho nhỏ của bọn trẻ.Vào mỗi buổi chiều,vào tầm giờ đó,hai đứa trẻ thường gặp nhau,và chúng chỉ đơn giản trò chuyện về những gì chúng nghĩ đến ngay lúc đó. “Hinata-chan này,gia đình bạn như thế nào vậy?” Hinata hít một hơi thật sâu,cô biết rằng sẽ phải nói cho cậu ấy một ngày nào đó:”Họ…khá là tốt.” “Vậy còn mẹ bạn,hoặc cha bạn?” Hinata nhìn xuống:”Mẹ mình không còn” “Ồ”-Naruto đập tay vào đầu mình vì vô tình làm cô bé buồn-“Mình..Mình xin lỗi.Mình chưa hề có gia đình,nên mình không thực sự hiểu cảm giác ấy,cảm giác…khi mất một người ấy” “Không sao đâu”-Cô bé gượng cười. “Vậy còn cha bạn” “Cha ghét mình” “Gì chứ”-Bức tranh gia đình trong đầu Naruto là những nụ cười hạnh phúc của cha mẹ,những người dành cho con cái tất cả tình thương yêu và vị tha.Nhưng “ghét” chưa bao giờ có trong bức tranh ấy-Nhưng…tại sao? “Bạn biết không,vì mình rất yếu đuối”.Điều này đối với cô không khác nào một điệp khúc tự nhiên và quá quen thuộc.Cô-Hinata hyuga-yếu đuối-một đứa con gái bị cha mình ghẻ lạnh và không thừa nhận bởi sự yếu đuối của cô ta.”Mình đã từng nói với bạn rồi,nhớ không? “Nhưng đó đâu phải việc gì lớn.Nếu là cha bạn,ông ấy sẽ yêu thương bất kể bạn như thế nào chứ?-Naruto thực sự không hiểu. Hinata lắc dầu:”Cha mình thì không vậy.Cha nói nhà hyuga rất đặc biệt.Ai cũng phải thật mạnh mẽ.Mình còn là trưởng nữ,phải trở thành người kế thừa. Thế nhưng cậu bé vẫn không hiểu rõ… “Cha bạn thật lạnh lùng” “Ừ”-Cô bé dường như thấy mình trưởng thành hơn-“Nhưng không phải lúc nào ông ấy cũng như vậy” “Ý bạn là…ông ta thay đổi…hay gì đó đại loại?” “Phải.Ngày mẹ mình còn sống,cha rất tốt bụng và dịu dàng và ấm áp vô cùng.Cha thường ôm mình,chúc mình ngủ ngon,và rồi những thứ đại loại như thế nữa…Nhưng sau đó mẹ mình…và ông ấy thay đổi dần.” Naruto thực sự không biết nên làm gì.Cậu không quen với những tình huống như thế này.Cuối cùng,cậu khẽ nói:”Mình rất tiếc” Hinata ngẩng mặt lên,và naruto có thể thấy rõ những cảm xúc đau buồn mệt mỏi trong đôi mắt ấy.Chợt ánh mắt cô thay đổi,mở rộng ra đầy sợ hãi. “Naruto-kun,cha mình đang ở đây.”-Cô ấy thì thầm. “Ồ”-Naruto không hiểu tại sao trông cô ấy có vẻ lo lắng như thế-“Vậy mình sẽ bảo ông ấy đối xử với bạn tốt hơn.” “Không được đâu,cha mình nghiêm khắc lắm,và rất mạnh…” “Mình cũng rất mạnh mà,mình sẽ là Hokage” Hinata chợt khẽ mỉm cười,nhưng chợt giật mình khi thấy cha mình bước đến. “Hinata”-Giọng nói băng giá của người đàn ông vang lên. Hinata cúi đầu:”Cha..” “Ai dây?”-Ông ta hỏi,mặc dù nghe giộng có thể thấy rõ ông ta biết cậu bé là ai. “Tôi là Uzumaki Naruto”-Cậu bé nói đầy tự hào. “Ta cũng đoán là vậy”-Hiashi có vẻ không hài lòng.Ông không muốn con gái mình,yếu ớt như vậy,lại ở gần thằng bé đó.Có một lí do khiến dân làng thù ghét thàng bé.Nó mang phong ấn con quái vật trong người,không chỉ vậy nhìn thấy nó còn gợi nhắc đến cho người ta những đau thương mất mát họ đã tùng phải trải qua.Cho rằng kyubi sẽ giữ phong ấn không còn lâu trong người thằng bé,Hiashi không muốn đứa con gái yếu ớt ,nhưng vẫn mang dòng máu và huyết thống của mình,trở thành vật hi sinh.”Hinata,ta cấm con không được gặp và nói chyện với cậu ta nữa” Hinata đông cúng người lại,còn Naruto nắm chặt tay giận dữ:”Ông không thể vo lí như thế” “Ta có thể”-Ông ta thẳng thừng.”Con bé là con gái ta,sống trong nhà của ta,phải tuân theo luật lệ của ta” “Nhưng cô ấy là bạn tôi” “Và nó không được cho phép gặp cậu nữa”-Người đàn ông lặp lại “Không được”-Naruto đạp mạnh chân xuống,không muốn tin vào điều này,đây là người bạn đầu tiên và duy nhất của cậu,không thể để người cha độc ác của cô ấy đem cô ấy đi:”Không được đem Hinata-chan đi” Hiashi nhìn cậu một cách khinh bỉ rồi kéo tay con gái dắt đi.Hianta cắn chặt môi,dù không muốn thế,nhưng ngay từ bé,bất kể những gì cha nói đều là lệnh. “Cha”Cô níu lấy tay cha,khẽ giật mình khi bắt gặp ánh mắt lạnh giá của người cha.”Con…con muốn nói lời tạm biệt” “Không cần phải làm mấy cái việc đó” Thông thường cô bé sẽ nghe ngay,nhưng lần này không hiểu cso một cái gì đó hối thúc cô tiếp tục:”Làm ơn đi cha”Cô nhìn thẳng vào đôi mắt người đàn ông,điều mà cô không bao giờ dám làm trước đây Hiashi giật mình,trong một giây phút thoáng qua,con bé giống hệt mẹ. “Đi di,một phút thôi đấy” Hianta chạy vội tới bên cậu bé lúc này đang giận dữ. Mắt bé sáng lên:”Hinata-chan”,nhưng rồi ngay lập tức chúng tối lại:”Mình không thích người dàn ông đó” “Đó là cha mình,Naruto-kun” “Mình không quan tâm.Chúng ta là bạn,bạn sẽ không đi đâu phải không ?” Cô cố gắng lảng tránh ánh mắt cậu:Mình phải đi….” “Tại sao chứ” “Mình phải nghe lời cha”-Hinata thì thầm,điều này khiến cô đau đớn hơn những gì cô đã chuẩn bị “Nhưng…chúng ta là bạn cơ mà” “MÌnh biết”Cô cắn môi,luc lọi trong túi,lấy ra một cái gì đó rồi đưa nó cho Naruto:”Đây,cái này cho bạn” “Cho mình?”.Naruto đón lấy nó,đó là một chiếc vỏ sò trắng với những dốm nâu nâu “Nó là của mẹ mình,nó rất đặc biệt” “Ồ”-Mắt cậu bé mở to.”Mình sẽ giữ nó thật cẩn thận”.Nói rồi cậu cho nó vào túi,sau đó cũng lấy ra một viên đá thô lấp lánh dưới ánh nắng:”Cái này cũng là dành cho bạn” “Mình sẽ giữ nó cẩn thận” “Rồi một ngày nào đó,chúng ta sẽ gặp lại nhau”-Đôi mắt cậu bé tràn đầy hi vọng Hinata khẽ cười:”Ừ ,chắc chắn rồi” Đó là bảy năm trước đây trước khi họ đường ai nấy đi.Bảy năm,đầy những nỗi cô đơn,dau đớn,khó khăn.Nhưng cũng qua thời gian bảy năm ấy,tình bạn ấy chìm dần vào quên lãng,cho đến khi nó chỉ còn là một giấc mơ không hơn không kém… ------ Cậu cuối cùng đã trở thành một chuunin.Mười bốn tuổi,sau hai năm luyện tập,cậu cuối cùng đã đạt được cái mà cậu mong muốn. Thầy Iruka đã mời cậu đến quán Ichiraku,là chính mình,cậu nhận lời.HỌ cũng mời rất nhiều người.Kakashi-sense,Sasuke,Sakura,Shikamaru,Ino,Choji,Lee,Shino,Kiba,Neji,Tenten,….nhưn cậu nhận thấy rằng thiếu mất một người. “Hinata-chan?” Cậu tự hỏi cô ấy có thấy tổn thương,hay thất vọng không.Cậu cần phải tìm cô ấy,cần nói chuyện với cô ấy.Cậu không ngừng tự hỏi tại sao,nhưng cso một cái gì đó theo bản năng,mà theo cậu là cần phải làm ngay. Nhảy ra khỏi ghế của mình,len lỏi qua đám người,và chợt cau mày khi thấy trên thực tế mình không quen biết đến một nửa trong số họ. Làn gió mát mẻ khẽ đập nhẹ và mặt cậu,thở phào khi thấy một cố gái tóc tối màu đứng cách đó không xa. “Ở đó”Cậu tự nhớ lại,là cô gái mà cậu đã thề sẽ bảo vệ.Và cậu đã hứa sẽ là thiên thần hộ mệnh của cô ấy.Cậu đã hứa với cô ấy như vậy,và cậu sẽ không bao giờ thất hứa,không bao giờ… “Hinata”-Cậu gọi to,và cô gái quay đầu lại mỉm cười “Naruto-kun”-Cô ấy dịu dàng-“Chúc mừng nhé” Từ lúc nào đó,cô đã không còn lắp bắp khi ở gần cậu nữa.Cô cũng không còn quá trần tính,bắt đầu biết đóng góp ý kiến và chia sẻ quan điểm trong những cuộc thảo luận “Cảm ơn,bạn vẫn ổn đấy chứ?” Cô gượng cười:”Dĩ nhiên rồi’ Cậu nhìn cô ấy thật kĩ,quen biết cô ấy khá lâu,cậu có thể đoán ra nếu cô ấy có nói dối không:”Thôi nào,đùng nói dối mình” Nụ cười của cô ấy nhạt dần:”Mình cũng không biết nữa,Naruto-kun,mình không nói dối mà” “Không sao đâu,minh đã thấy lúc bạn chiến đấu,bạn làm tuyệt lắm” Hinata lại mỉm cười,nhưng Naruto không hề nói dối,cậu thực sựu cho rằng cô đã làm rất tốt,cô ấy đã cải thiện lên rất nhiều… “Mình thực sự không để ý lắm,mình đã từng là sự thất vọng.Là mình lo lắng về cha thôi.” “Cha của bạn?”Naruto nhớ rằng mình chưa từng gặp cha cô ấy Hinata khẽ gật đầu:”Trước giờ cha mình vẫn cho rằng mình yếu ớt.Giờ mình mười bốn tuổi rồi,và vẫn chỉ là một genin,Ngay đến em gái Hanabi còn mạnh hơn mình. Một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ hiện lại trong trí nhớ Naruto-sân chơi,những hộp cát,3h chiều hôm đó….Nhwung cậu nhanh chóng gạt ngay những suy tưởng ấy khỏi đầu.”Cha cậu có vẻ…” “Ông ấy rất nghiêm khắc.Mình có thể hiểu điều đó.MÌnh là người nhà Hyuuga,mình đáng lẽ phải mạnh mẽ,vì mình còn là con trưởng,sẽ trở thành người kế thừa.Nhưng vì mình quá yếu ớt,nên cha không thèm nhìn đến,chỉ tập trung vào Hanabi” Vì một lí do nào đó,Naruto thấy bất bình vô cùng,Hinata luôn cố gắng hết sức.Thật không công bằng cho cô ấy khi cha cô ấy thậm trí còn không thèm nhìn đến. “Đừng nghe họ nói.Ai cũng bảo mình vô dụng,giờ nhìn mình đi” Hinata mỉm cười,một nụ cười hơi gượng gạo:”Với một số sựu giúp đỡ nho nhỏ,phải không?-Nói rồi cô liếc nhìn xuống bụng cậu bé,nơi cô biết có tồn tại phong ấn. “Ehe,bạn biết mà”-Naruto gãi đầu.Hinata là một trong nhũng người biết về phong ấn trên người cậu.Cậu hiểu là những người lớn đều biết điều này,nhưng những người bạn trạc tuổi cậu vẫn chưa biết,và cậu cũng thấy chẳng có lí do nào để phải nói ra. “Có lẽ,một số người sinh ra đã yếu ớt.cũng như một số người sinh ra cso thể trở thành ca sĩ hay vũ công giỏi” “Uhm..”-Cậu nhún vai-mình lại cho rằng,về vũ ca sĩ hay vũ công thì cólí,nhung còn về việc bạn yếu ớt,chỉ cần bạn cố gắng quyết tâm chăm chỉ luyện tập,bạn sẽ trở nên mạnh mẽ.Bạn cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn,bạn không thấy vậy sao? “Bạn thực sự nghĩ vậy sao?”-Hinata hỏi đầy hi vọng Naruto hào gứng gật đầu “Vậy thì lần sau mình sẽ trở thành chuunin” “Dĩ nhiên rồi” “Ồ”-Hinata liếc về phía quán Ichiraku-“Bạn không ở trong đó với mọi người sao,tiệc của bạn mà” “Mình không biết nữa,mình thấy chán và đã bỏ ra ngoài.Dù sao mình cũng muốn đứng với bạn hơn.Vả lại,ở đso cũng có nhiều cô gái,mình thấy không thoải mái lắm” “Ồ,nhưng sao lại thấy thoải mái khi ở với mình?” Naruto ngạc nhiên,việc ấy mà cô ấy cũng hỏi ư:”Mình là thiên thần hộ mệnh của bạn,không nhớ sao?Một thiên thần hộ mệnh sao có thể thấy không thoải mái khi đứng trước người anh ta cần bảo vệ” Hinata chớp mắt,đó là câu trả lời mà,cô thấy mình thật ngớ ngẩn khi hỏi một câu như vậy.Rồi sau đó cả hai cùng phá lên cười….
23/3/2013, 11:32 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 185
Tổng số bài gửi : 46
Ngày tham gia : 22/03/2013
Status : Naruhina forever love together
Được Cảm Ơn : 8
Tiêu đề: Re: Naruhina fanfic His and her fairy tale.
Các bạn coi xong nhớ thank nha
23/3/2013, 4:29 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 629
Tổng số bài gửi : 350
Ngày tham gia : 20/09/2011
Được Cảm Ơn : 10
Tiêu đề: Re: Naruhina fanfic His and her fairy tale.
đọc xong chắc lé con mắt lun quá , thanks nhá
23/3/2013, 4:30 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 185
Tổng số bài gửi : 46
Ngày tham gia : 22/03/2013
Status : Naruhina forever love together
Được Cảm Ơn : 8
Tiêu đề: Re: Naruhina fanfic His and her fairy tale.
bạn chưa thank à
23/3/2013, 4:34 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 629
Tổng số bài gửi : 350
Ngày tham gia : 20/09/2011
Được Cảm Ơn : 10
Tiêu đề: Re: Naruhina fanfic His and her fairy tale.
quên sorry nhá
Tiêu đề: Re: Naruhina fanfic His and her fairy tale.
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]