| Tôi thích gọi Yunho là “Mắt Nâu”. . Mắt Nâu ngày xưa hay cười lắm, mắt híp tịt vào.
Bây giờ cũng hay cười, nhưng chẳng còn vô tư nữa.
Mắt Nâu bây giờ buồn nhiều, thương lắm. . Người ta cứ nghĩ Mắt Nâu là đứa mạnh mẽ nhất trên đời này, nên tội lỗi đâu đâu cũng cứ nhằm Mắt Nâu mà trút lên.
Mắt Nâu chẳng nói gì cả. Chẳng càm ràm, chẳng than vãn.
Nhưng người ta thì vẫn ngoan cố cho rằng, đó là bởi Mắt Nâu vốn là một kẻ “tội đồ”, nên mới không dám lên tiếng mà thôi.
Có nhiều điều người ta không hiểu, không biết, mà có khi người ta cũng chẳng muốn tìm hiểu làm gì.
Sự độc ác, ích kỉ và tức giận vô cớ đã khiến người ta quay lưng lại với Mắt Nâu rồi. .
Khoảng thời gian dài thật dài ấy, tôi cảm thấy sự cô đơn mỗi lần Mắt Nâu đứng trên sân khấu một mình.
Cái dáng cao cao, nghiêm túc đó, cái gương mặt cười nói đó,…
Xa rất xa, mà gần cũng rất gần.
Tôi chỉ muốn biết, Mắt Nâu nghĩ gì, cảm nhận điều gì, thế thôi. Nếu có cơ hội được hỏi, tôi sẽ chỉ hỏi vậy, rằng “Cậu sống tốt k? Và cậu đừng suy nghĩ nhiều quá nhé!”. Những điều Mắt Nâu không nói, tôi chẳng còn quan tâm nữa. Vốn dĩ Mắt Nâu không phải một đứa trẻ con, hay một kẻ giả dối và ích kỉ, nên có cần phải tra cứu không? . Mắt Nâu của tôi, bây giờ hay cười, nhưng “chẳng có nụ cười nào là thành thật”.
Cười trong khi nỗi đau khổ phải giấu nhẹm vào trong.
Đâu đó có những lần trong giấc mơ, tôi thấy Mắt Nâu khóc.
Và đâu đó khi đi trên đường, tôi cảm tưởng như cái dáng cao cao đó đang lặng lẽ bước đi, với tai đeo headphone, với một chiếc khăn len ấm áp to xụ… .
Ngày comeback, cái ngày mà Mắt Nâu, hơn ai hết, chờ đợi.
Và…
Mắt Nâu bị cảm.
Tôi dường như nhìn thấy trong đôi mắt long lanh ấy những nỗ lực không thể gọi tên, những đam mê nghệ thuật và khao khát được đứng trên sân khấu, được vây trong tiếng gọi của fans không thể diễn tả bằng lời…
Tôi khóc.
Vì những gì Mắt Nâu đã bỏ ra.
nhiều năm qua, Mắt Nâu đã làm những gì?
Rồi hy sinh những gì?
Yêu thương trao đi là bao nhiêu?
Tại sao nhìn lại, thấy đau đớn thế? .
Tôi cảm nhận như trước mắt mình là hình ảnh cậu bé mười tám tuổi ngày nào, tự đập tay vào tường và khóc trong im lặng vì những dồn nén quá lớn…
Rồi…
cả như thấy được Mắt Nâu bây giờ, tự trách bản thân sao lại ốm vào đúng thời điểm này, tự cảm thấy bất lực, rồi lại đứng lên và nỗ lực hơn bao giờ hết…
Sao tôi cứ thấy thương con người đó quá như vậy?
Vinh quang nhiều, hạnh phúc được bao nhiêu mà đau khổ nhiều thế?
Chỉ vì Mắt Nâu chẳng thể nói ra những nỗi khổ tâm, những dằn vặt trong lòng mà bị người ta quay lưng lại thế. Có đáng không?
Tôi có thể nói “Các người nói gì thì nói, tôi mặc kệ, tôi không quan tâm!”.
Tôi vốn có thể làm thế.
Và tôi biết, Mắt Nâu không thể vậy.
Tổn thương nhiều, tôi cảm thấy chúng tôi cứ như những con nhím, đang xù lông lên để tự bảo vệ chính mình và hạnh phúc của mình vậy.
Bên ngoài không đau, nhưng trong lòng…
Đau đến nỗi…không thể nào ngừng rơi nước mắt. .
Mắt Nâu hay cười, hay nói, hay buồn một mình ơi :”)
Chúng ta, hãy cùng mỉm cười nhé :”) | |