Tiêu đề: ÁNH ĐÈN VÀNG TRONG ĐÊM MƯA[bộ ba làng Cát fanfic]
Thể loại: Family/Hurt/Comfort/Non-SA
Tóm tắt: Sau khi Gaara bị Akatsuki bắt, chết đi sống lại, mối quan hệ giữa Kankuro và Gaara thay đổi, chấp nhận điều đó không hề đơn giản, Gaara băn khoăn trước những ước muốn của mình, Kankuro còn phải đối diện với nhiều vấn đề nghiêm trọng hơn, trong đó có việc đi tìm lí do anh ta tiếp tục làm ninja.
ÁNH ĐÈN VÀNG TRONG ĐÊM MƯA
Sau màn sương trắng, mặt trời giống như con mắt lờ đờ đang cưỡng lại cơn buồn ngủ, những đám mây dày ngày càng nhiều hơn, trôi ngang nguồn sáng đó làm không gian lập lờ nhá nhem. Chẳng bao lâu cuộc giằng co đã đến hồi kết thúc, mặt trời ngả mình xuống sau rặng núi, chìm vào giấc ngủ. Khoảnh khắc cuối cùng còn thức tỉnh, mặt trời soi sáng màu xanh thẫm không thể phai nhạt và đường nét kiên vững, sắc bén của rặng núi.
Gaara bắt kịp khoảnh khắc mặt trời chấp nhận từ bỏ nghị lực, niềm kiêu hãnh, tinh thần tự cường để về nghỉ ngơi sau cái tạo vật quá nhỏ bé so với nó. Chứng kiến khoảnh khắc đó giống như nhìn thấy Atlas nghiêng mình để thiên đường mà ông vác trên vai trượt xuống đôi bàn tay của một gã người trần mắt thịt, vì quá xót xa cho triệu năm gắng sức của Atlas mà tình nguyện để ông chuyển gánh nặng qua cho mình. Đó là khoảnh khắc mà gã người trần yếu đuối tìm thấy dũng cảm phi thường từ tình cảm của hắn, và thần Titan khổng lồ tìm thấy can đảm lạ lùng khiến thần dám đối diện với giới hạn của bản thân.
Tầm nhìn của Gaara giảm đi nhanh chóng đến mức cậu phải kinh ngạc. Mới đó cậu còn có thể phóng tầm mắt qua khỏi thị trấn, tới rặng núi phía xa, mà bây giờ tất cả những gì hiện ra trong tầm mắt cậu chỉ còn là ánh đèn leo lét của quán trọ đối diện. Gaara quay vào trong phòng, Temari kiếm được một cuốn tạp chí lạ và chúi mũi đọc suốt trong khi Kankuro đang nằm ngáp ngắn ngáp dài. Không khí ở đây dễ làm người ta buồn ngủ. Gaara nhìn ra thị trấn tối tăm phía dưới quán trọ, cái ban công lúc nãy giúp vui được chút ít bây giờ cũng trở nên vô dụng, một người quen với nếp sống bận rộn như cậu không thể chịu đựng cảnh ngồi bó gối nhìn thời gian trôi đi. Gaara bước ra khỏi phòng.
_Đi hả?- Kankuro ngóc dậy hỏi trước khi Gaara khép cửa lại.
Gaara gật đầu và đi nhanh khỏi đó.
Gaara chán nản nhìn con đường chạy ngang quán trọ. Mặt đường trải một lớp nước mỏng nhớp nháp, và cứ thế, con đường ướt át uốn éo luồn vào giữa những dãy nhà, hun hút vào trong đêm tối, chỉ thỉnh thoảng để lộ mình dưới ánh đèn đường hoặc ánh sáng hắt ra từ cửa hàng hiếm hoi nào đó.
Thị trấn này tên là Ánh Sáng Phía Tây, có lẽ đó là một cái tên giễu cợt, Gaara nghĩ khi thả bước. Công việc của Gaara kết thúc khi vừa hết ngày nên Temari và Kankuro bảo cậu nghỉ lại thị trấn nhỏ ven làng Mưa này cho đến sáng hôm sau. Nghỉ ngơi nhiều khi chỉ gây thêm mệt mỏi. Gaara không muốn nghỉ, nhất là tại một nơi như thế này, tâm trạng không-được-tốt-lắm của cậu bây giờ đã lộ nguyên hình.
Gaara vừa đi vừa đếm bước chân của mình, song hành với mỗi bước chân là những cảm xúc mà cậu đang cố nắm bắt. Gaara ngước lên khi cậu đi qua bóng đèn đường. Ánh sáng mờ tịt của nó giống như ánh sao sắp chết, ở tít trên cao, nó chỉ có thể soi tỏ một góc trời xa xôi, còn thị trấn dưới này ngày càng tối hơn khi những ngôi nhà nối đuôi nhau đi vào giấc ngủ.
Ngu ngốc, bực tức, thiếu thốn, bất mãn, bối rối và sợ hãi, Gaara không thực sự hiểu điều gì gây ra những cảm giác đó. Không tìm ra nguyên nhân, Gaara thấy mình đang phải đối diện với vấn đề không có khả năng giải quyết.
Trước đây, trước khi Gaara chưa trải nghiệm cái chết, ước muốn làm tốt vai trò kazekage và phấn đấu vì điều đó hoàn toàn lấp đầy cuộc sống của cậu. Ngày nào còn mục tiêu đó thì Gaara không sợ bất kì thứ gì, không điều gì làm cậu gục ngã được. Nhưng bây giờ, sau khi trở về từ chuyến đi ngắn ngủi đó, điều trước đây giữ cho Gaara kiên định và bình tâm không còn đủ sức làm tròn nhiệm vụ của nó nữa. Có những khoảng trống xuất hiện và Gaara không thỏa mãn với những gì mình đang có và cố gắng để có. Có thứ gì đó Gaara rất muốn có được, nhưng hiện tại cậu không biết đó là gì và cũng không biết làm cách nào để có được nó, cậu chỉ lờ mờ nhận ra rằng đó là thứ mà cậu có cố gắng thế nào cũng không thể có được. Nó hoàn toàn nằm bên ngoài tầm với của Gaara.
Gaara dần nhận ra điều đó khi quan sát những thay đổi ở Temari và Kankuro từ sau ngày hôm đó. Thoạt đầu hình như họ buồn hơn, Gaara nghĩ vậy, sau đó họ đều phấn đấu để giúp cậu nhiều hơn. Họ làm tốt hơn những nhiệm vụ đã rất xuất sắc rồi, họ không để ra một phút nào trống mà không làm gì đó có ích cho làng, đồng thời luôn chắc chắn rằng Gaara đang ở trong tình trạng tốt nhất. Temari bây giờ đã trở thành chuyên gia trong những việc đó và có vẻ như còn tiếp tục phấn đấu hơn nữa. Temari nhìn về phía trước, mặc kệ những gì xảy ra trong quá khứ và những vướng mắc còn ở hiện tại, Temari không biết lùi bước, chỉ có tiến tới và đánh bại tất cả, đó là cách Temari trả lời những khúc mắc trong lòng. Với cách đó, Temai trở thành người duy nhất trong ba người không rơi vào tâm trạng khó chịu từ sau ngày Gaara sống lại.
Kankuro và Gaara thì không được như vậy. Đặc biệt là Kankuro, Gaara không hiểu gì về tình trạng của mình trong khi Kankuro thì hiểu rõ, chính vì vậy những gì Kankuro phải đối diện có vẻ còn tệ hơn Gaara nhiều. Và hình như, Gaara nhớ lại, chính Kankuro là người lây cho cậu tâm trạng này. Nó bắt đầu từ khi Gaara phát hiện ánh mắt Kankuro nhìn cậu, không thường xuyên lắm, chỉ vài lần khi họ ngồi nghỉ trên đường đi, khi Gaara phát biểu trong các dịp lễ ở làng và khi trận đánh của họ với kẻ địch vừa kết thúc. Đó là cái nhìn mà Gaara chưa từng thấy trước đây, chưa ai từng nhìn cậu như vậy. Thoạt đầu Gaara hoàn toàn ngỡ ngàng, cậu không thể hiểu Kankuro muốn nói gì qua cái nhìn đó. Dù đã trải qua những nỗi đau mà trên đời ít người trải qua, Gaara vẫn không đủ kinh nghiệm để thấu hiểu ý nghĩa của cái nhìn đó. Cậu chỉ biết rằng, ánh mắt đó có chứa sự giận dữ, đau khổ và căm ghét nhưng đó không phải là tất cả, đó chỉ là ba biểu hiện mà Gaara có thể đọc ra trong rất nhiều điều chất chứa qua vài giây Kankuro nhìn cậu.
Và Gaara bắt đầu suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong cuộc đời trước đây của mình. Như một nỗ lực để hiểu được Kankuro, Gaara đi tìm vị trí của Temari và Kankuro trong cuộc đời thứ nhất của mình. Và Gaara phần nào hiểu được cảm giác không thể thỏa mãn đang quấy rầy cậu từ đâu ra.
Gaara, Temari và Kankuro đã trở nên thân thiết hơn nhiều từ sau cuộc thi Chunnin ở làng Lá, họ dường như là đồng đội hoàn hảo nhất trên chiến trường, là bộ ba ăn ý trong tất cả mọi việc. Temari và Kankuro cũng là người mà Gaara chia sẻ nhiều nhất, họ là những người thân thiết nhất của cậu. Nhưng bây giờ, khi cuộc đời mới này bắt đầu, Gaara không hài lòng với những gì cậu có với Temari và Kankuro trước đây. Gaara muốn nhiều hơn, nhưng lại sợ nếu quá tham lam sẽ mất cả những gì mình đang có. Gaara như đứng giữa ngã ba, sợ rẽ thì sẽ gặp phải ngõ cụt còn nếu đi tiếp lại sợ sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi con đường cũ.
Gaara không thể hiểu nổi mình, cậu không hi vọng có thể hiểu được Kankuro. Thời gian gần đây, Kankuro nỗ lực giúp đỡ Gaara, nhưng lại hạn chế tiếp xúc với cậu. Gaara nhận ra rằng cả hai đang tự cô lập mình vào trong những vướng mắc không thể giải quyết được. Gaara bị vây bởi nỗi sợ trong khi Kankuro chìm vào đau khổ.
Thị trấn này nằm trên sườn núi, mọi con đường ở đây đều dốc đến nỗi người ta phải chúi người về phía trước mà đi. Chỉ có vài người đi ngược chiều với Gaara khi cậu thả bước trên con dốc quanh co. Những bóng người xám xịt vừa đi vừa chăm chăm cúi đầu như đang tìm nơi nằm ngủ vĩnh viễn của mình trong lòng đất, hơi thở của họ vẽ ra những đám sương trắng vờn quanh mặt như đang hút sinh khí của chính họ.
Khi Gaara đến cuối con dốc, cậu nhìn thấy ba người thanh niên lững thững đi ở phía trước. Khi nhìn thấy Gaara, họ khựng lại vài giây rồi tiến thẳng về phía cậu. Thị trấn này hầu như không có ninja và bằng cách quan sát bước chân của ba người này, Gaara biết họ không phải là những chiến binh. Khi họ tiến gần thêm vài bước nữa, Gaara thấy rõ sự khiêu khích trong đôi mắt lờ đờ của họ. Say rượu. Gaara quay lưng leo ngược trở lại con dốc.
Gaara không nên vướng vào chuyện vớ vẩn này, cậu có thể biến khỏi đây nhanh đến nỗi bọn người này tưởng họ nhìn thấy ma. Nhưng điều gì đó đã khiến Gaara không đưa mình khỏi rắc rối. Có thể lớp nước bẩn trên đường làm vướng chân hay không khí u mê của thị trấn này đã ngấm vào cậu, hoặc cũng có thể, nỗi lòng đang làm nặng cả tâm trí lẫn bước chân Gaara.
Ba cái bóng đen tiến tới sau lưng, Gaara quay lại nhìn họ. Ba người này chỉ độ khoảng 20, vóc dáng linh hoạt nhưng đôi mắt khờ dại một cách đáng tội nghiệp.
_Đây không phải là nơi mày nên đến một mình, biết không nhóc?-một gã mặc áo sọc hất mặt lên hỏi.
Có vẻ như sự buồn chán làm Gaara muốn biết tiếp theo bọn người này sẽ làm gì để giúp vui cho cậu. Nhưng mong muốn của Gaara bị dập tắt ngay khi cậu nhận ra sự hiện diện của người thứ năm ở khúc quanh vắng vẻ đó. Theo ánh mắt Gaara, ba gã vô lại cũng phát hiện ra Kankuro.
Đứng ở bên kia đường, mặc toàn màu đen như thường lệ, mái tóc nâu bị ánh sáng mờ ảo làm cho ngả sang màu gỗ bụi bặm, Kankuro hiện ra như một con chồn săn rắn: lầm lì, câm lặng và đôi mắt sáng quắc.
Trong tất cả những cảm xúc của loài người, sợ hãi là dễ lây lan nhất và tức giận là dễ nhận biết nhất. Gaara có thể cảm thấy chakra của Kankuro đang dồn xuống hai cánh tay khi anh từng bước băng qua con đường hẹp. Ba tên say rượu đứng quanh Gaara tuy không thể nhận thấy những dấu hiệu đó nhưng họ có thể cảm nhận đầy đủ sự tức giận qua ánh mắt của kẻ lạ mặt. Kankuro nhìn vào cái gì đó, một thứ mà anh oán giận cực độ. Gaara không rời mắt khỏi gương mặt Kankuro, sửng sốt trước những biểu hiện mà cậu không thể hiểu được. Cơn tức giận này kinh khủng như thứ thịnh nộ của một người đang triền miên đau khổ chợt thấy kẻ đã đầy đọa mình đang ở trước mắt.
Cảm thấy mình vừa dính vào phiền phức, ba gã say rượu nhanh chóng bỏ lại Gaara và Kankuro, rút lui về nơi họ xuất hiện. Gaara và Kankuro nhìn theo ba cái bóng cho đến khi họ mất hút vào khóm nhà xiêu vẹo ở cuối đường. Gaara vẫn chưa hết ngạc nhiên và khó hiểu khi theo Kankuro leo ngược lên con dốc. Thay vì yêu cầu câu trả lời ở Kankuro, Gaara tự mình tìm kiếm nó. Cả hai hoàn toàn bận rộn với suy nghĩ của mình cho đến khi Kankuro chợt bật cười.
_Mặc dù sự thực là em cực kì mạnh, bề ngoài nhìn em vẫn hơi…-Kankuro nhìn Gaara trong khi tìm từ thích hợp.-…dễ bị bắt nạt?
Bị ngắt ngang khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn, Gaara không kịp hiểu ngay lời Kankuro nói.
_Em hơi ốm lại hơi lùn hơn mấy đứa cùng tuổi.-Kankuro giải thích thêm.
_Còn anh thì dù bề ngoài to khỏe nhưng thực ra lại không mạnh lắm.-Gaara nhanh chóng tìm ra lời đáp thích đáng cho nhận xét của Kankuro.
_Đúng là không mạnh lắm, nhưng anh có thể đi đằng sau kazekage một đoạn dài mà không bị phát hiện.- Kankuro nhướn mày.
Quả thực là vậy, Gaara thừa nhận, đây không chỉ là xao nhãng mất tập trung mà còn hơn cả thế, các giác quan của cậu bị mụ đi trong cái buổi chiều hôm nay.
Gaara phân vân không biết có nên hỏi Kankuro về phản ứng khó hiểu ban nãy hay không. Một mặt Gaara rất muốn biết điều gì khiến Kankuro tức giận như vậy, một mặt lại sợ câu hỏi đó sẽ khơi mào cho rất nhiều câu hỏi mà cả hai không ai trả lời được. Cái tâm trạng chênh vênh bất định những ngày qua ngay lập tức đe dọa Gaara, sợ mọi chuyện sẽ tệ hơn nữa, cậu nghĩ rằng mình nên cất câu hỏi đó vào một góc.
_Lúc bọn nó tới gần, anh tưởng em sẽ đi nhanh khỏi đó chứ?
Thì ra Kankuro cũng có một câu hỏi tương tự. Gaara biết rằng chỉ cần im lặng Kankuro sẽ không hỏi thêm nữa.
Một đợt sương nhẹ trôi ngang qua con đường làm ánh sáng bị nhòa đi, trong phút chốc, đường nét của mọi vật mờ dần rồi như thể tất cả đều tan vào lớp sương đục, Gaara chẳng còn nhìn thấy thứ gì nữa. Chỉ có bóng người đi bên cạnh và tiếng bước chân nhẹ nhàng là còn hiện hữu.
_Em cũng đang thắc mắc tại sao lúc đó anh lại…tức giận như vậy.
Kankuro phủi phủi những giọt nước li ti bám trên tóc khi sương tan đi.
_Anh dồn chakra vào tay như để đập chết ba con voi, em có thể nhận ra.-Gaara quay sang nhìn Kankuro.-sao anh lại mất bình tĩnh? Đó chỉ là mấy tên say rượu vớ vẩn.
Kankuro chau mày, lắc đầu:
_Nếu anh mất bình tĩnh thật sự thì ba tên đó đã bỏ mạng rồi. Anh không tức giận vì bọn chúng.-Kankuro quan sát vẻ mặt của Gaara và mỉm cười.- anh nghĩ nguyên nhân khiến em cư xử bất thường và anh phản ứng kì lạ hôm nay chỉ là một.
Gaara thừa nhận mình không phải là người nhạy bén, thấu hiểu tâm tư của người khác khó hơn cậu nghĩ. Bây giờ thì đầu óc Gaara hoàn toàn trống rỗng.
Bước chân thong thả của Kankuro trở nên ngập ngừng rồi chậm đến nỗi Gaara vượt lên phía trước vài bước, cậu phải khựng lại chờ.
_Anh biết là thời gian qua anh đã gây phiền phức cho em, anh đã khiến em phải bận tâm về vấn đề của anh.
_Không,- Gaara lắc đầu.- không liên quan gì đến anh.- Gaara nhớ đến những ước mơ tham lam của mình khi khẳng định với Kankuro điều đó.
_Gaara…-Kankuro tiến lên phía trước, đầu cúi xuống.- em không hiểu điều anh nói rồi. Em đang vừa ước muốn lại vừa tự ngăn cản ước muốn của mình, em đang lo sợ, băn khoăn và cực kì bất an. Chính anh là người khiến em rơi vào tình trạng đó. Không phải anh là người tác động đến em hay gì hết, ý anh là…-Kankuro nói chậm hơn.- em buồn và lo sợ như vậy hoàn toàn là lỗi của anh, nếu không có anh em sẽ không phải chịu bất kì cảm giác nào mà em đã vật lộn trong suốt mấy tuần qua. Anh là nguyên nhân khiến em phiền lòng đến nỗi xao lãng không nhận ra anh đi sau em và mất tỉnh táo đến nỗi đối đầu với ba gã say rượu tối nay.
Gaara mất vài giây sửng sốt khi nhận ra Kankuro biết rõ những gì cậu phải đối diện.
_Vậy…- Gaara nói và tiếp tục đi lên con dốc-em muốn biết anh đã gây ra phiền phức cho em như thế nào.
Lẽ thường tình Gaara sẽ không để Kankuro nói những điều đó, tất cả những gì mà cuộc đối thoại này đề cập đến đều nên được quên đi, nên gạt bỏ đi, đó là điều cả hai đều biết. Gaara sợ rằng sự phá lệ của mình sẽ không được ủng hộ.
Kankuro kịp bước theo Gaara trước khi khoảng cách giữa hai người quá xa.
_ Anh nghĩ là…-Kankuro đi sau, nhìn Gaara hướng vào con đường không có lấy một bóng người trước mặt.- người ta thực sự biết cái gì là cái gì khi người ta đã hoàn toàn mất nó chứ không phải trong khi người ta đang có nó.
Gaara nhận ra ánh mắt Kankuro lúc này chính là cái nhìn đã khiến cậu tự hỏi điều gì đang thay đổi trong mối quan hệ giữa hai người.
_Khi em chết, em hiểu ra sinh mạng của em, cuộc sống của em thực sự là gì, nó có ý nghĩa gì với em, em phải làm gì với nó, em có thể lấy được gì từ nó cho bản thân em. Cũng vậy, khi em hoàn toàn biến mất khỏi thế giới mà anh đang sống, anh mới hiểu ra vai trò của em…
Ngay giây phút này, Gaara nhận ra cậu đang đối diện với những điều trước đây cậu chưa từng trải qua, những thứ nằm bên ngoài kinh nghiệm của cậu. Gaara thấy mình đang nhìn vào những thứ hoàn toàn mới mẻ, xa lạ, có thể tất cả mọi người đều quen thuộc với điều này, nhưng Gaara thì không. Như đứa trẻ mở to mắt quan sát, chực bỏ chạy nếu cảm thấy nguy hiểm và sẵn sàng tiến tới nếu cảm thấy an toàn, tất cả những gì Gaara làm trong lúc này là chờ đợi Kankuro lượng giá sự tồn tại của cậu, với tất cả sự cảnh giác lẫn trông mong.
_Anh có vài người bạn, vài đồng đội và thượng cấp đã qua đời nên anh biết cảm giác khi mất họ thế nào. Nhưng lúc đó… cảm giác của anh hoàn toàn không giống cảm giác khi mất bạn bè, đồng đội hay người chỉ huy… Đó là cảm giác anh chưa bao giờ trải qua…đó là lần đầu tiên anh biết cảm giác mất đứa em ruột của mình...
Gaara không dám nhìn cái gì ngoài mặt đường ướt át, đột nhiên cảm thấy như mình đi quá nhanh, hoặc quá chậm.
_Khi em quay về, anh nhận ra suốt mười lăm năm qua, em ở bên cạnh anh mà anh hoàn toàn không hay biết gì về sự tồn tại của em. Anh lần lượt nhớ lại những gì em đã trải qua, khi cha tách em khỏi anh và Temari, khi em sống với Yashamaru và những năm sau đó nữa, anh nghĩ đến những gì em đã phải đối mặt rồi anh nhìn lại mình trong khoảng thời gian đó…
Kankuro tặc lưỡi, và im lặng hồi lâu.
_...rồi sự vô tư của anh khi nghe em nói về những điều Naruto giúp em hiểu ra, về ước muốn trở thành kazekage.
_Anh đã ủng hộ.
_Anh đã ủng hộ như một người bạn. Anh em nên là bạn của nhau, nhưng nếu một người anh mà chỉ là bạn của em mình thì kẻ đó không xứng đáng là anh mà cũng chẳng xứng đáng là bạn.
Không cần thêm lời giải thích nào nữa, Gaara đã hoàn toàn hiểu sự đau khổ, tức giận và căm ghét trong ánh mắt của Kankuro. Kankuro rất ghét bị xem thường, trong thế giới mà giá trị của con người được đo lường bởi sức mạnh, Kankuro dường như không gặp may khi luôn phải tồn tại cạnh Gaara. Cho dù có thu gom được bao nhiêu chiến thắng đi nữa thì Kankuro vẫn bị che khuất bởi tiếng vang của những cái tên Shusaku và Kazekage đệ ngũ. Kankuro chưa bao giờ ghen tị với Gaara, nhưng cũng chưa bao giờ hài lòng với vị trí mà người ta xếp cho mình. Luôn bị coi là đối thủ nhẹ kí, là kẻ dễ bị đánh bại hơn trong mọi trường hợp, Kankuro hiểu rõ cảm giác bị xem thường. Kankuro luôn cố gắng chứng minh giá trị của mình, buộc người ta phải nhìn nhận đúng về anh. Kankuro không bao giờ thỏa hiệp với những kẻ coi rẻ anh. Lần này, Gaara nhận ra, kẻ khinh rẻ Kankuro lại chính là bản thân anh.
_Và còn khi anh không thể làm gì lúc Sasori và Deidara bắt em đi.
_Đó không phải là lỗi của anh.
_ Lúc anh đuổi theo, thầy Baki có dặn anh chỉ nên bí mật bám đuôi bọn chúng chứ không nên động thủ. Anh không biết lựa chọn nào tốt hơn.- Kankuro cười khì,- chắc chẳng có cái nào khá hơn cái nào.
Gaara nhớ đến trận chiến với Deidara, nhớ đến cảm giác trước khi bất tỉnh, khi nhận ra sức lực thì đã cạn kiệt mà thứ mà mình phải bảo vệ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm. Biện minh rằng đã làm hết sức không có giá trị gì, cả Gaara và Kankuro đều hiểu điều đó. Lỗi là do anh chưa đủ mạnh, đó là lời buộc tội hoàn toàn xác đáng.
_Những gì anh vừa nói Temari cũng trải qua, chỉ khác cách đối diện với nó. Temari đang làm em ngày càng yên tâm hơn, còn anh lại làm em lo lắng.
Kankuro dừng lại một lát như để suy nghĩ. Điều Gaara muốn nhất trong lúc này lắng nghe mọi lời Kankuro nói.
_ Khi em có cơ hội thứ hai, bắt đầu cuộc sống mới, cũng như anh, em sẽ muốn có những cái mà cuộc đời trước đây em đã bỏ lỡ, đó là điều tự nhiên.-Kankuro nhấn mạnh,- Em đang bắt đầu cuộc đời của mình lần thứ hai, lần trước em đã khởi đầu mà không có cái hầu hết mọi người đều có, nên lần này em muốn có nó. Nhưng em lại không biết liệu điều em muốn có đến với em như đến với mọi người không.
Kankuro dường như đang lôi tất cả những rối rắm đã hành hạ Gaara suốt mấy tuần qua ra, điều đó đối với Gaara chưa phải là sự giải tỏa, nó khiến cậu vừa hi vọng vừa lo lắng.
_Thứ đầu tiên mà hầu hết mọi người có trong đời, thứ tốt nhất cho sự khởi đầu cuộc đời một người, anh cũng nghĩ là gia đình…-Kankuro nhìn người đi phía trước, sẵn sàng đối diện nếu Gaara quay lại.
Nhưng dứt khoát Gaara sẽ không quay lại, lúc nào chứ không phải lúc này. Không nên nhìn vào kết cục khi nó chưa thành hình, Gaara biết điều đó.
_Đáng ra anh phải bảo đảm với em là em không cần lo lắng, như Temari đã làm, nhưng vật lộn với những vướng mắc trong quá khứ làm anh mất khá nhiều thời gian, khiến em chịu khổ oan.
Kankuro bước tới, đặt tay lên vai để Gaara quay lại.
_ Em không cần lo lắng về chuyện đó nữa.
Gaara tự hỏi làm sao Kankuro biết chính xác cậu cảm thấy thế nào, mong muốn điều gì và lo sợ điều gì, làm sao Kankuro biết nỗi sợ của Gaara xuất phát từ đâu? Liệu Kankuro có hiểu hết hay không khi Gaara chưa hề giải thích lời nào, có khi nào anh ấy hiểu những điều diễn ra trong lòng cậu theo cách khác và lời bảo đảm kia không hoàn toàn dành cho những gì Gaara muốn?
Khao khát thì tạo ra ảo ảnh còn lo sợ thì khiến sự thật bị từ chối, đó là hai cảm xúc tiêu diệt khả năng phân biệt thật giả của con người. Gaara đồng thời phải chịu sự quấy nhiễu của cả hai, như một phản ứng tự vệ, lí trí lệnh cho cậu phải hoài nghi. Gaara muốn có thêm bằng chứng hoặc sự lí giải để chắc chắn Kankuro hiểu đúng ý muốn của cậu, nhưng không biết cách nào để đòi hỏi điều đó, Gaara quay mặt đi, nhất quyết không nhìn lại khi Kankuro nhìn cậu.
_Gaara,- giọng Kankuro cương quyết và có phần nóng nảy,- anh đang nói về cái chết của em, đó là điều hoàn toàn có thật, không phải là tưởng tượng hay nằm trong suy nghĩ! Nên những gì anh nói không phải do anh suy diễn, mà là sự thật anh nhìn thấy.
Gaara chợt nhớ ra rằng cái chết của cậu không chỉ tác động đến một mình cậu, nó khiến cả Temari và Kankuro phải thay đổi. Điều gì Gaara phải đối diện, họ cũng phải đối diện. Họ cũng muốn trở thành gia đình của cậu, không phải chỉ hợp tác và hỗ trợ như đồng đội, không phải chỉ chia sẻ và giúp đỡ như bạn bè, mà là gắn bó với Gaara trong mọi biến cố, suốt đời. Và Kankuro cũng đã sợ quá khứ sẽ khiến họ không bao giờ trở thành một gia đình bình thường, sợ rằng đã quá muộn để lấp đầy những khoảng trống đó, Kankuro đã sợ sẽ không bao giờ có thể thực sự là anh em với Gaara.
“ …nguyên nhân khiến em cư xử bất thường và anh phản ứng kì lạ hôm nay chỉ là một.”
Gaara gật đầu, với chính mình hơn là với Kankuro, thừa nhận không lí gì Kankuro không hiểu cậu. Gaara im lặng nghe nỗi phiền muộn trong lòng chết đi, tận hưởng cảm giác mọi thúc bách và kìm nén dần rời khỏi cậu. Và bởi vì cả hai phải đối mặt cùng một khó khăn, nên Gaara muốn bảo đảm với Kankuro điều cậu đã được bảo đảm.
_ Kankuro…những lần kết thúc trận đấu mà em bất tỉnh, cạn kiệt chakra, nếu có anh và Temari ở đó thì em không lo sợ gì nữa.
Bàn tay Kankuro siết chặt vai Gaara, vừa đủ lâu để Gaara biết là anh đã hiểu và ghi nhận những gì họ trao đổi cho nhau. Mọi nỗi băn khoăn, lo sợ đều không còn, đã đạt được điều ước muốn nhưng Gaara không cảm thấy mừng rỡ như được tặng một món quà, cậu cảm thấy yên lòng, thõa mãn và hơi tự trách bản thân vì nhận ra thứ mình ao ước hóa ra đã thuộc quyền sở hữu của mình mà không biết.
Một âm thanh khe khẽ nhẹ đột ngột đánh động thính giác của Gaara và Kankuro. Hình như trong khu vườn của ngôi nhà gần đó có người đang đi lại, tiếng bước chân làm cả hai ngẩng lên.
_Ồ.-Kankuro kêu lên, giọng thì thầm.- cái gì vậy?
Một tàn cây lớn vượt lên khỏi bức tường rào của khu vườn, tán cây đen kịt làm nổi bật những đốm đỏ to bằng nắm tay, ẩn hiện trong đám lá rậm rạp. Một vài cành gần như chìa ra khỏi bức tường và để ý một chút thì rõ ràng là cái cây đang tỏa mùi hương rất lạ.
Tiếng bước chân lại vang lên lần nữa phía bên kia bức tường, bước đi rất chậm và nặng nề. Kankuro thoắt cái đã ở trên mái của ngôi nhà đối diện với khu vườn có cái cây lạ. Gaara theo sau đó một giây. Từ trên cao, Gaara có thể nhìn qua bên kia bức tường, khu vườn khá rộng nhưng chỉ có cái cây kia là cây lớn duy nhất. Gaara nhanh chóng nhận ra chủ nhân của tiếng chân ban nãy: một ông già nhỏ con cầm trên tay cây gậy gỗ. Ông già chậm chạp ngồi xuống hiên nhà, gác cây gậy sang bên và nhìn về phía đám quả đỏ trên cây.
_Dữ ghê, có người canh gác đàng hoàng.- Kankuro cười thích thú khi ngắm ông già bắt đầu gật gà gật gù.
Kankuro duỗi bàn tay ra và Gaara cảm thấy như không khí tĩnh lặng xung quanh đột nhiên gợn sóng. Gaara nhìn về phía cái cây to, chờ đợi.
_Ừm…-Kankuro nhíu mày.- quả nào đây ta?
Bằng cách nén và phóng chakra qua mười đầu ngón tay, Kankuro giống như có đôi tay dài vô tận. Gaara nhìn hai quả màu đỏ bị hái khỏi cành, lơ lửng giữa không trung rồi trôi từ khu vườn, băng qua đường về phía mái nhà cả hai đang ngồi, cuối cùng nằm gọn trong tay Kankuro.
_Không ngờ cái chỗ chó ăn đá gà ăn muối này cũng có món ngon.- Kankuro nói khi đưa thứ trái cây hơi tròn hơi dẹt, đỏ rực cho Gaara. Cả hai vừa cắn miếng đầu tiên vừa nhìn ông già vẫn còn lim dim trên hiên nhà.
_Trời!-Kankuro tròn mắt nhìn cái trái không biết tên gì trên tay mình.
_Hèn chi phải canh kĩ .- Gaara tiếp lời, cũng phải nhìn kĩ lại thứ quả màu đỏ trên tay mình để ghi nhớ hình dạng của nó.
_Đây có phải là trái cây không? Mùi vị thật là kì lạ.-Kankuro nói và cắn thêm vài miếng.- thường thì mấy thứ trái ngửi thấy thơm nhìn thấy đẹp ăn không bao giờ ngon nhưng cái này…
_Mấy nhà xung quanh đây không nhà nào có cây này.-Gaara quan sát.
_ Đúng là hàng hiếm rồi.- Kankuro nói và nhanh nhẹn đưa tay ra lần nữa.- hái cho Temari một quả.
_Không biết nó tên gì.-Gaara nói khi tiếp tục ăn thứ quả kì lạ.
_Em muốn qua hỏi ông già không?
_Kankuro, hình như…-Gaara hướng sự chú ý của Kankuro về phía đoạn tối nhất của con đường.
_Đúng là ba thằng đó.-Kankuro chụp gọn khi quả đỏ trôi vào tay mình, đồng thời liếc nhìn ông già trên hiên nhà.
Ông già vừa thức dậy, đi về phía cái cây, hai tay chắp sau lưng, ông ta di chuyển vòng quanh cái cây, ngắm nghía ở mọi góc độ.
_Ông ta đang đếm.-Gaara có thể nhận ra điều đó qua bộ dạng chăm chú cực nhọc của ông già.
_Đúng là ông già lẩm cẩm, làm sao đếm được, nhưng công nhận giữ kĩ kinh khủng.-Kankuro nói rồi đưa mắt nhìn ba kẻ sắp đi ngang qua khu vườn của ông lão, cái áo sọc của thằng đi sau cùng không thể lẫn đi đâu được.
Đột nhiên Kankuro cười như một tên láu cá, rồi ngay khi ba gã thanh niên đi tới bên dưới cái cây quý, Kankuro vung tay bắt bọn chúng. Không kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, cả ba đã ở trong tư thế đứa này công kênh đứa kia trên vai, đứng ngay dưới những quả đỏ quý báu của ông già.
Ông già hét lên một tiếng chói lói, ở bên này đường còn thấy điếc tai. Kankuro xô hai thằng phía trên nhào qua bức tường, tên cuối cùng đang đứng dưới đất, Kankuro phải dùng sức nhấc hắn lên, liệng qua bức tường để hắn nhập bọn với hai thằng đang ở trong khu vườn với ông già.
_Bây giờ mới vui nè!-Kankuro vừa nói vừa cười.
Ông già đứng đối diện với ba tên thanh niên, cả bốn người đều ngơ ngác, ông già không hiểu sao bọn trộm chỉ đứng như trời trồng còn bọn đột nhập không hiểu cái quái gì làm chân tay mình như bị trói chặt. Ông già vơ vội lấy cái gậy, cảnh cáo ba tên trộm. Kankuro nghe thấy bọn chúng vội vã phân bua.
_Tôi không có ăn trộm!- thằng áo sọc vừa dứt câu nói, Kankuro nhích ngón trỏ buộc thằng này vươn thẳng cánh tay lên khỏi đầu, bàn tay xòe ra chỉ cách một chùm quả vài phân.
Ông già trợn mắt kinh ngạc rồi không còn đắn đo nữa, ông ta giơ gậy lên. Cây gậy vụt xuống nhưng Kankuro thả cho tên áo sọc cử động tự do, hắn chụp được cây gậy dễ dàng. Nhận ra mình đã trở lại bình thường và người tấn công mình chẳng qua chỉ là ông già yếu ớt, gã thanh niên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
_Ông già nghe đây, không có ai lấy gì của ông hết!-Kankuro và Gaara thấy hắn nắm chặt một đầu gậy, hai bên xô đẩy một lát thì hắn buông tay làm ông lão loạng choạng suýt ngã.
Không hề nao núng, ông già lại xông vào lần nữa. Tuy nhiên cây gậy liên tiếp bị gã thanh niên chặn lại dễ dàng, cứ mỗi lần ông ta nhào tới lại bị hắn xô ra, cảnh tượng như một con gà cố đá chết một con ngựa.
_Ông già khá thật!-Kankuro nhếch môi cười, thả cho cả ba tên được tự do khi thấy chúng bắt đầu cười lớn và thích thú đùa cợt ông lão.
Kankuro quay sang kết nối những sợi dây chakra với cơ thể của ông chủ vườn cây. Ông già bây giờ đã thở hồng hộc, cả người run lên vì mệt và tức, khi thấy ông lão cố đưa cây gậy lên cao lần nữa, bọn thanh niên phá lên cười. Tên áo sọc vừa đưa cổ ra vừa liếc nhìn cánh tay yếu ớt run bần bật của ông lão, thái độ giễu cợt trên mặt hắn làm đồng bọn thích thú hú họa theo. Ông già càng uất bao nhiêu thì bọn chúng càng hả hê bấy nhiêu.
_Đây, quật một cái đi cho hả dạ! Đánh đi, ông già, đánh đi!
Hắn vừa dứt lời, Kankuro ngoắc cổ tay, cánh tay của ông lão với sức mạnh của Kankuro giáng xuống, tên láo xược mắt trợn trắng ngay đơ trên nền đất.
Gaara bật cười.
Hai tên còn lại lẫn ông lão đứng như trời trồng mất mấy giây. Sau đó mới là trận chiến thực sự, ông lão như có thêm sức mạnh từ chiến thắng vừa rồi, hừng hực khí thế trong khi đối thủ của lão tức giận vì tự ái bị động chạm bởi một ông già thở không ra hơi.
Lúc đầu Kankuro chỉ điều khiển ông lão tránh đòn và phản công, để cho hai gã thanh niên mặc sức tung hoành nhưng hai tên này nhát gan kinh khủng, chỉ mới ăn vài gậy đã kiếm đường chạy trốn. Kankuro bắt chúng quay đầu lại, tên này giữ lấy tên kia. Chúng vừa cật lực vùng vẫy vừa la hét ỏm tỏi, Kankuro để cho ông lão dạy chúng bài học thích đáng thêm vài phút nữa, khi anh trả lại quyền điều khiển cơ thể cho tất cả bọn họ, tên áo sọc cũng lồm cồm ngồi dậy, cả ba thằng nháo nhào trèo qua bức tường, vắt giò lên cổ chạy biến vào trong đêm tối.
_Dám cá từ nay về sau không thằng nào có gan bén mảng đến khu vườn này nữa.-Kankuro nói khi nhìn ông lão đứng trong mảnh đất của mình, cây gậy nắm chặt trong tay.
Ngay lúc đó Temari đáp xuống sau lưng Kankuro và Gaara.
_Náo nhiệt quá đó.-Temari nói khi nhìn về phía cái cây có nhiều quả đỏ hấp dẫn.
_Trễ mất màn kịch hay rồi, Temari.-Kankuro nói.
_Nhưng vẫn còn cái này.- Gaara đưa cho Temari trái cây Kankuro đã hái.
Cả Kankuro và Gaara đều chờ đợi vẻ mặt của Temari khi ăn thứ trái cây kì lạ đó, và quả nhiên là không uổng công, cái vẻ kinh ngạc đó thậm chí còn giúp vui hơn cả màn kịch ban nãy.
_Đừng hỏi,-Kankuro chậm rãi đứng dậy,-không ai biết nó là giống gì đâu. Mà chị ra đây làm chi?
_Trời sắp mưa,- Temari chìa ra hai cây dù mượn ở quán trọ,- với lại, chị phát hiện ra thị trấn này có nhiều chỗ không thể không ghé qua.
_Có giỡn không đó?-Kankuro nói rồi nhảy xuống theo Temari và Gaara.
Temari đoán không sai, khi cả ba đặt chân xuống đường cũng là lúc những hạt mưa đầu tiên xuất hiện. Trời đứng gió nên nước mưa không bị thổi tạt thành từng đợt quét qua mặt đường, hạt mưa cũng không lớn đến nỗi làm văng đất lên cao, cơn mưa đêm nay chỉ như phần tồn đọng của một trận mưa rào đầy sức sống đang âm thầm chảy xuống từ mái ngói bên hiên nhà, nỉ non không dứt.
Kankuro bước trên mặt đường loang loáng nước mưa, mắt không rời khỏi hai người đi phía trước, Gaara cầm cây dù còn Temari thì dò tìm trong cuốn tạp chí. Những đám hơi lạnh đang dần tích tụ và lớn lên chiếm ngự không gian, hệt như nỗi buồn vừa mới tản đi trong lòng Kankuro nay đã thành hình trở lại.
Điểm khác biệt giữa gia đình và bạn bè, Gaara, có lẽ phải một thời gian nữa em mới nhận ra, đó chính là trách nhiệm. Khi một người bạn làm điều gì cho em, cậu ta làm điều đó vì cảm giác hạnh phúc khi giúp được em. Dần dà khi cảm giác hạnh phúc đó đã quen thuộc với cậu ta, bạn em sẽ cảm thấy đau khổ khi không thể làm gì cho em lúc hoạn nạn. Chính những cảm xúc đó thúc đẩy một người bạn hi sinh vì em… Gia đình thì khác. Khi anh làm được điều gì tốt đẹp cho em, anh cảm thấy yên tâm và tự hào nhiều hơn là hạnh phúc, động lực lớn nhất thúc đẩy anh hi sinh vì em là nỗi đau, nỗi sợ chứ không phải niềm vui. Trước ngày em bị Akatsuki bắt đi, anh cho rằng trải nghiệm đáng sợ nhất của đời mình là lần nhìn thấy Shusaku thoát khỏi cơ thể em khi Yashamaru qua đời. Bây giờ nghĩ lại, thật là buồn cười, nó chẳng là gì so với nỗi sợ khủng khiếp lúc đối đầu với Deidara và Sasori.
Bắt đầu từ giây phút em trúng đòn và rơi vào tay kẻ địch, anh bắt đầu cảm thấy bất an. Và khi thầy Baki khuyên anh không nên đối đầu với chúng, anh thoáng nhìn thấy viễn cảnh không thể dành lại em. Bất an bắt đầu chuyển thành nỗi sợ và cảm giác đó cứ lớn dần lên cho đến khi anh đối đầu với bọn chúng. Em bất tỉnh, hoàn toàn không còn khả năng tự đấu tranh cho bản thân mình. Chúng sắp bắt em đi, chúng sẽ giết em hoặc làm điều gì anh không lường được. Anh sợ điều đó xảy ra đến mức không còn nhớ sự thực trước mặt anh là hai kẻ cực kì lợi hại, đã chuẩn bị cho cuộc tấn công này từ trước còn anh thì chẳng hiểu gì về kẻ địch và hoàn toàn đơn độc. Nỗi sợ đó lớn đến nỗi nó huy động mọi khả năng chống chọi trong con người anh. Anh đã nghĩ là sẽ đánh bại Sasori rồi đuổi theo Deidara khi hắn mang em rời khỏi cuộc chiến, không phải anh đánh giá thấp đối thủ nên nghĩ vậy, mà vì trận chiến đó không còn là trận chiến thông thường, khi bị ép đến đường cùng, người ta chẳng còn quan tâm đến mạnh yếu hay liệu mình có thắng nổi không. Tương tự như khi mạng sống bị đe dọa, người ta làm mọi cách để được sinh tồn, không ai còn nghĩ đến chuyện kẻ sắp giết mình mạnh đến mức nào, lợi hại ra sao. Lúc đó để thắng được bọn chúng, không có cái giá nào là đắt. Làm gì cũng được, cách nào cũng được, miễn là đừng để điều đó xảy ra, khi anh nhớ lại trận đấu đó, anh biết rằng chính nỗi sợ thúc đẩy anh chiến đấu…
Anh bị ràng buộc bởi trách nhiệm, trách nhiệm với an toàn và hạnh phúc của em. Anh sẽ phải chịu đau khổ nếu em đau khổ, đó là sự trừng phạt cho anh khi không hoàn thành trách nhiệm. Và anh chưa từng sợ điều gì như sợ hình phạt đó.
Nước mưa từ trên cao liên tục rớt trúng lớp vải dù, có thể nghe thấy âm thanh của sự va chạm và cả tiếng lầm rầm khi giọt nước vỡ ra, tóe thành những giọt nhỏ hơn. Rồi một lúc sau, giọt nước tụ lại, nhưng không còn rơi nhanh như khi là mưa nữa, nó chảy dài trên mặt vải và cuối cùng, lã chã nhỏ giọt khắp xung quanh Kankuro.
Trách nhiệm của anh không phải bắt đầu khi em từ bỏ hận thù và quyết định thay đổi bản thân, cũng không phải từ khi em chết và được bà Chiyo cứu sống, mà là từ khi em sinh ra. Khi anh nhận ra bổn phận của mình cũng là lúc anh biết mình đã lãng quên và không làm tròn trách nhiệm trong mười lăm năm. Bây giờ anh phải đối diện với điều đó…
Vì chứng kiến người cha nuôi lớn con mình bên cạnh một con quái vật, hi vọng lớn lên nó sẽ có được sức mạnh không phải của loài người, anh đã sớm biết chúng ta sống trong thế giới tàn nhẫn và khốc liệt. Gaara, mặc dù không hề tham lam, độc ác hay ngu xuẩn, nhưng cha vẫn đẩy em vào con đường khủng khiếp, tất cả bởi vì ông là một ninja và thế giới mà ông sống buộc ông phải lựa chọn như vậy. Thế giới này có đủ quyền năng buộc bất kì ai, trong đó có anh và em, làm những điều đáng sợ như cha đã làm.
Đau khổ mà em phải chịu đựng khiến anh tức giận và căm hận, ước gì cơn thịnh nộ của anh có thể dành chết cho cha, nhưng anh biết không thể quy trách cho bất kì con người cụ thể nào về nỗi khổ của em. Rất nhiều người đã cùng tấn công em trong quá khứ, gây ra vết thương đến bây giờ vẫn còn dấu, nhưng đó là điều đương nhiên, vì họ chỉ là những con rối bị thúc đẩy bởi sức mạnh không thể cưỡng lại, lũ lượt lộ diện trong cuộc đời em và hành xử hợp với ý muốn của tự nhiên. Đôi khi tức giận, anh chỉ muốn đánh trả ngay lập tức, nhưng anh biết, không thể thắng được nếu chỉ phá hủy con rối mà không giết được người điều khiển nó.
Kankuro đã leo đến đỉnh, phía bên kia con dốc, đường đi thoai thoải hơn, khác với những nơi vừa đi qua, chỗ này bằng phẳng hơn hẳn, không bị chia cắt thành những dải đất nhỏ cheo leo bên cạnh con đường vừa dốc vừa quanh co khi nãy. Có lẽ Temari đang dẫn cả ba đi tới khu vực nằm trên nền đất cao nhất của thị trấn. Kankuro quay đầu lại nhìn đoạn đường mình vừa chinh phục, từ trên này, có thể phóng tầm mắt đi xa, nhưng vì trời tối nên chỉ có thể nhìn thấy nét ngang và nét xiên của những mái nhà vươn đủ cao để hứng được ít ánh sáng. Dường như cả nước và bóng đêm đang mưa xuống cùng lúc, nước chỉ trải một lớp mỏng, nhưng bóng đêm đã dâng lên rất cao, bên dưới kia thị trấn vừa ướt vừa ngập tối tăm. Kankuro rời mắt khỏi thế giới im lìm dưới con dốc, đi theo Temari và Gaara.
Kankuro có thể nghe thấy ở đằng trước, Temari đang hỏi Gaara về món nướng và món lẩu, vừa nói vừa chỉ vào cuốn tạp chí.
Là ninja, nghĩa là thế giới của chúng ta nhiều đắng cay, nhiều đến nỗi không ai tránh khỏi, ai cũng phải trải qua không chỉ một mà rất nhiều lần đau khổ. Vì vậy đừng có nếm cái gì quá ngọt, vì đắng cay sẽ đến ngay sau đó và vị ngọt đã nếm chỉ làm cho cái đắng càng đắng hơn mà thôi. Lời khuyên đó được lập đi lập lại và anh cũng biết đối với ninja đó là đúc kết khôn ngoan…Những gì chúng ta đang làm không hề giúp chúng ta thích nghi tốt hơn trong thế giới khắc nghiệt này… Đến mức như vậy mà vẫn còn nhiều kẻ không từ bỏ con đường đau khổ này sao.
Cả ba đang đi giữa hai lô nhà, bức tường thấp chạy suốt hai bên con đường nhỏ. Mặc dù trời chỉ mưa rả rích nhưng đi một lúc lâu cây dù của Kankuro cũng đẫm nước, cán dù bằng sắt bắt đầu tỏa hơi lạnh. Mưa rơi trúng mấy vũng nước đọng trên đường làm bắn ra những tia nước nhỏ bám vào chân, nên dù không lội nước nhưng bàn chân đi sandal của Kankuro như bị nhúng nước liên tục. Đã núp dưới cây dù, mưa không thể chạm đến nhưng Kankuro có thể nhận thấy hơi nước ngày càng nhiều đã làm ẩm và ướp lạnh không khí. Cơn mưa quyết không để cho ai khô ráo, Kankuro thu người lại, cảm thấy như đi giữa một đám mây trong suốt và lạnh lẽo.
Cái dù đen suýt nữa làm Kankuro đi qua ô cửa sổ còn sáng đèn hiếm hoi của khu phố mà không biết. Khi ngước lên thì anh gần như đã ở ngay dưới khung cửa sổ để mở. Từ trên tầng hai của ngôi nhà ven đường, ánh đèn vàng rọi qua ô cửa trông khác hẳn thứ đèn đường lờ lờ hắt hiu, màu vàng của nó làm Kankuro nhớ đến mấy cái đèn lồng đốt bằng nến, có điều vì nó là ánh sáng đèn, nên mạnh hơn và không bị lay động như ánh nến. Nó giống như là nắng, giữa bóng tối và tiếng mưa rả rích bao trùm ngôi nhà.
Làm ninja đầu tiên là vất vả cực nhọc rồi tiếp đến là đắng cay đau khổ. Cuộc đời của ninja là sự chịu đựng không ngừng, phải bám vào chữ nhẫn mà sống. Vậy nên, nếu không có lí do thì chẳng ai trụ nổi trong cuộc hành trình quá gian truân này. Chỉ khi một ninja tìm ra nhẫn đạo cho riêng mình thì anh ta mới có thể theo đuổi con đường đã chọn.
Gaara, chúng ta đã không cùng chơi đùa lúc nhỏ, nhưng chúng ta sẽ cùng làm việc, cùng chiến đấu mọi ngày kể từ bây giờ đến khi không còn chút sức lực nào nữa. Kể từ bây giờ, lí do anh không than vãn khi phải sống với gian khổ, lí do anh không ngại cực nhọc để ngày càng mạnh hơn, lí do anh không rút lui dù đau khổ anh phải chịu khủng khiếp đến mức nào đi nữa là vì anh biết, nhiệm vụ mà em đã chọn rất to lớn và nặng nề, sẽ có lúc em mệt mỏi. Có lẽ anh không thể thay em gánh vác, nhưng anh có thể đứng vào vị trí của em trong khi em nghỉ ngơi. Anh muốn trở thành ninja xuất sắc, anh sẽ không bao giờ vắng mặt nơi chiến trường khốc liệt này, vì sẽ có lúc, em cần đến anh để hoàn thành nhiệm vụ của em.
Chúng ta đã không khởi đầu như hầu hết mọi gia đình, vì vậy chúng ta sẽ có những điểm khác họ. Hạnh phúc và bất hạnh của họ trải đều suốt cuộc đời, còn chúng ta, cứ coi như đã trải qua khá nhiều bất hạnh trong quá khứ rồi.
Kankuro bước nhanh hơn để đuổi kịp Temari và Gaara, trước khi bị cằn nhằn cái tật lề mề.
Mưa không hề ngớt, bóng tối chưa tới hồi tan đi và ánh đèn vàng Kankuro nhìn thấy vẫn còn sáng. Từ trong ngôi nhà, qua khung cửa sổ nhỏ, ánh đèn rọi vào đêm mưa như nước róc rách chảy vào cánh đồng nứt nẻ, như mật tí tách nhỏ xuống trước mắt kẻ đi rừng đói khát, gợi cảm giác thèm không thể cưỡng lại.
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]