| Bật bài này nghe nhé http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=HkF3z3en6i
Giọt Lệ Mỹ Nhân Ngư
Disclaimer: Tất cả các nhân vật trong fic đều thuộc quyền sở hữu của Kishimoto-sama Author: Thỏ Ngọc Category: Oneshort, Fantastic, SE Rating: 15+ Parings: SasuSaku Status: Completed Warnings: AU Summary:
Như đã đến một giới hạn nào đó, bỗng chốc, thân thể cô chợt sáng rực lên, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi cả một góc biển, như một vì sao sáng giữa màn đêm, rối từ từ, thân thể cô hóa thành những hạt bụi lấp lánh ánh sáng, bay lên không trung, theo làn gió cuốn thẳng lên trời đêm vời vợi.
Bay tới một nơi nào đó, rất xa...
###
Đã từ rất lâu, khi đất trời vừa mới được khai mở, khi con người chỉ biết đến vũ trụ thông qua cái nhìn hạn hẹp của mình, một truyền thuyết đã xuất hiện… Truyền thuyết kể rằng… Nơi đáy biển sâu thẫm kia, tồn tại một chủng tộc rất giống với loài người trên đất liền Nhưng… Họ lại có thể thở dưới nước Có thể sống dưới biển sâu vạn trượng Có thể bơi lội bằng chiếc đuôi tuyệt đẹp của mình Và người ta gọi họ là.. Nhân ngư
Tương truyền rằng... Mỗi khi nhân ngư cất tiếng hát thì sẽ có vô số người vì âm thanh đó mà bỏ mạng dưới biển sâu Bất cứ ai nhìn thấy dung mạo của nhân ngư thì sẽ bị sắc đẹp mĩ lệ đó mê hoặc Máu của nhân ngư sẽ mang lại sự trường thọ cho bất cứ ai uống được nó Và thứ quý giá nhất – nước mắt của nhân ngư Sẽ mang lại sự sống, sự hồi sinh từ cõi chết !
Ngày nay, khi con người đã có thể điều khiển được cả thiên nhiên Thì truyền thuyết đó, liệu có còn tồn tại ?
###
Đêm lạnh, trên bầu trời ánh trăng sáng vằng vặc, điểm xuyến vài vì sao lấp lánh. Trong đêm tối, chỉ nghe tiếng sóng biển từng đợt vỗ vào bờ, in thành những vệt dài trên nền cát trắng, tiếng gió ào ạt thổi rát vào mặt, khô lạnh, mang theo vị mằn mặn đặc trưng của muối biển – hương vị của biển cả.
Xa xa, từ trong màn đêm đen đặc, một thân ảnh trắng muốt dần xuất hiện, bước đi nhẹ nhàng dọc theo làn sóng dạt vào bờ, để lại những dấu chân xinh xắn trên nền cát mịn, rồi phút chốc, sóng biển đã chồm tới, nuốt gọn dấu chân ấy, cuốn phăng đi không để lại vết tích gì.
Là một cô gái.
Ánh trăng chiếu vào người cô khiến thân thể mảnh mai gần như trở nên trong suốt, phản chiếu trên làn da trắng tuyết, toát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, mái tóc màu đào dài quá thắt lưng xõa tung ra, bị làn gió cuốn bay ngược về phía trước, lướt nhẹ qua đôi má ngọt ngào, qua cánh môi anh đào ngọt lịm. Ánh mắt sáng màu lục mơ hồ nhìn về phía trước, phản phất một sự mê đắm và tò mò.
Gió thổi lạnh buốt, táp vào thân thể nhỏ bé chỉ độc một chiếc áo trắng mỏng manh, nhưng dường như, cô gái ấy không cảm thấy lạnh, đôi chân vẫn tiếp tục bước đi cứ như bị thôi miên, hướng về một nơi nào đó.
Trong tiếng gió, truyền đi một âm thanh thánh thót, du dương, nghe thật buồn.
Trên tảng đá to nằm gần bờ biển, có một người đang ngồi đấy, suy tư, chiếc kèn hamonica trên tay không ngừng di chuyển trên làn môi bạc, phát ra những âm thanh nghe như nức nở, chạm vào tận đáy tâm hồn, chắc hẳn, người thổi kèn đang có tâm sự.
Bước chân của cô gái dừng lại cách mỏm đá vài mét, cô hướng mắt nhìn về phía người kia, bởi vì hắn quay mặt về phía biển nên không nhận thấy sự hiện diện của một người xa lạ vào lúc này, tiếng kèn vẫn cứ tiếp tục bay bổng trong không khí.
Và cuối cùng, nó cũng dừng lại.
Cứ như tất cả mọi buồn bã trong khúc nhạc ấy đã biến mất, cứ như mọi thứ chưa từng xảy ra, trở lại vị trí ban đầu của nó, nhưng không, nó đã xảy ra, và đó là lí do tại sao cô lại đứng ở đây, sắp chạm mặt với một ‘con người’ – điều mà cô không muốn và cũng không được phép làm.
Cho đến khi, hắn quay đầu lại, và ánh mắt của hai người chạm nhau...
“ Tiếng kèn rất hay, nhưng...thật buồn.” Cô buột miệng khen ngợi, không một chút suy nghĩ, đắn đó, không quan tâm việc bắt chuyện với một ‘con người’ là một việc làm rất ngu ngốc, chỉ là, cô muốn nói như thế, hay ít nhất nghe được giọng nói của hắn, thế thôi.
Người con trai ngồi trên mỏm đá kia, cao lớn, mạnh mẽ, hoàn toàn khác biệt so với những kẻ đã từng bị hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài của cô. Hắn lạnh lùng, hắn cao ngạo, hệt như một vị thần, ánh mắt sâu thẫm như biển đêm chiếu thẳng vào người cô, một chút kinh ngạc thoáng qua, rồi rất nhanh, chìm sâu vào màn đêm vô tận.
Hắn im lặng, chỉ chăm chăm nhìn cô, nhưng, đó không phải là một cái nhìn mê đắm, chỉ có sự lạnh lẽo và xa lạ.
“ Đừng nhìn tôi như vậy, bộ anh chưa bao giờ nhìn thấy con gái đi dạo trên biển hay sao ?” Cô đỏ mặt, trong lòng không khỏi cười nhạo câu hỏi chẳng ra đâu vào đâu này, thế nhưng cô vẫn không chịu thua kém, rất kiên cường đón nhận ánh mắt đang nổi lên chút hứng thú của hắn.
Làn môi bạc ẩn ẩn nét cười, hắn rời khỏi mỏm đá, tiến dần về phía cô, dường như hắn rất thích màu đen, quần áo trên người đều độc một màu đen cả, hoàn toàn đối lập với màu trắng tinh khiết của cô. Hắn đứng đối diện với cô, cao hơn hẳn một cái đầu, khiến cô cảm giác mình bỗng trở nên thật nhỏ bé trước mặt hắn.
“ Không phải tôi chưa từng nhìn thấy con gái, chỉ là…” Giọng nói hắn khàn khàn, ánh mắt chẳng biết vô tình hay cố ý lướt qua khuôn mặt cô, rơi xuống chiếc áo ngắn cũn cỡ để lộ đôi chân thon dài trắng nõn “ Cô đúng là một cô gái kì lạ.” Hắn nói, lộ rõ ý cười cợt, rồi rất thản nhiên đưa tay đút vào túi quần, quay người bước đi.
Cô đỏ mặt, trong lòng bỗng dưng trào lên một ngọn lửa giận, khẽ cúi nhìn chiếc áo mình đang mặc rồi lại nhìn về phía bóng lưng hắn, hậm hực nghĩ, cô mặc vậy thì đã sao chứ, chẳng phải ‘loài người’ các ngươi lúc nào cũng mặt bikini với…cái đó đi qua đi lại cả ngày trên bãi biển hay sao, còn sexy gấp cái áo cô đang mặc cả trăm lần ấy chứ !
Trong lúc đang bận lên án cách ăn mặc mà cô cho rằng chả-khác-gì-cô lúc dưới biển là bao, thì từ lúc nào, hắn đã quay đầu lại, mọi cử chỉ đấm tay dậm chân của cô đều lọt vào trong mắt, bất chợt, hắn mỉm cười, nụ cười vừa có chút bông đùa lại như phản phất một chút ngưỡng mộ.
“ Cô…tốt nhất là nên về nhà đi !” Chẳng hiểu sao, hắn lại buột miệng nói lên điều đó, cảm giác quan tâm đến một ai đấy – điều mà từ lâu rồi hắn đã không còn nhớ rõ nữa, nay lại hiện rõ trong từng tế bào, chảy qua từng mạch máu trong cơ thể hắn, khiến hắn giật mình.
Một kẻ như hắn, có tư cách quan tâm đến người khác sao ?
Như để cười nhạo mình, hắn cười khẩy một tiếng, lạnh lùng quay người bước đi, không ngoái đầu lại một lần, thân ảnh đen tối nhanh chóng hòa vào màn đêm vô tận. Chỉ còn cô gái tinh khiết ấy, thân hình bất động, ánh trăng chiếu vào đôi mắt đẹp đang tràn ngập ngỡ ngàng, bao phủ lấy gương mặt mĩ lệ nhưng thất thần của cô, lát sau, từ bờ môi ngọt lịm, khẽ thoát ra một câu nói...
“ Anh lo lắng cho tôi sao…”
Rất nhẹ, hệt như gió thoảng, phút chốc đã bị cuốn theo tiếng sóng biển ào ạc vỗ bờ, dài bất tận.
..
…
Kể từ đó, cô luôn vô thức tìm kiếm bóng dáng hắn.
Bất kể là lúc nào, chỉ cần màn đêm vừa buông xuống, cô liền biến thành một thiếu nữ xinh đẹp đi dọc theo bờ biển nọ, mong được một lần nữa nhìn thấy hắn. Mặc dù cũng có vài lần gặp phải ‘con người’, nhưng sau khi mê đắm nhan sắc của cô, rồi lại chợt nhận ra cô là một cô gái kì lạ không hề nói chuyện, thì họ đều ái ngại mà bỏ đi mất. Cô cũng chẳng để tâm, thậm chí còn vui vẻ vì điều đó, bởi lẽ bây giờ, ngoài hắn ra, cô không muốn gặp gỡ với một ai khác.
Ông trời cũng rất biết điều, không uổng công cô đi đi lại lại trên bãi biển sắp mòn cả chân, chai cả mặt với mấy tảng đá, đến ngày thứ bảy, cô cuối cùng cũng gặp được hắn.
Vẫn chỗ cũ, trên mỏm đá hôm nọ, hắn ngồi đấy, trên tay cầm chiếc kèn hamonica thổi lên khúc nhạc buồn, ban đầu nhìn thấy cô, hắn rất sửng sốt, nhưng sau đó lại thản nhiên quay đi, tiếp tục thổi kèn, mặc cho cô ngang nhiên trèo lên mỏm đá, ngồi cạnh hắn, hắn cũng chẳng nói gì, chỉ liếc nhìn cô kì lạ, nhưng cũng chẳng bỏ đi.
Hai người cứ ngồi cạnh nhau như thế, cho đến khi khúc nhạc kết thúc.
Những lần sau đó, cô lại tìm thấy hắn ở những địa điểm khác nhau, có khi hắn nằm trên bãi cát, ngẩng đầu nhìn trời, có khi lại ngồi dưới một gốc cây dừa, bàn tay thô ráp chỉ qua vài động tác đã biến phiến lá xanh mướt thành một con châu chấu hay cào cào gì đó (cô cũng không rõ, bởi dưới biển đâu có mấy con này). Mỗi lần như vậy, cô luôn rất bạo dạng đến gần hắn, nếu hắn nằm ngửa mặt nhìn trời, cô cũng sẽ nằm cạnh hắn, bất kể trời âm u hay quang đãng, sẽ luôn miệng chỉ cho hắn những chòm sao mà mình biết, có khi phát hiện ra một hình thù gì độc đáo từ các ngôi sao, cô cũng sẽ hào hứng chỉ cho hắn thấy, chẳng quan tâm hắn có để ý hay không. Nếu hắn ngồi dưới gốc cây xếp lá dừa, cô cũng sẽ mon men lại gần ngắt một phiến lá, rồi nhìn hắn mà tập làm, chỉ đáng ghét một chỗ là mỗi lần cô không biết làm chỗ nào, hỏi hắn, hắn lại cứ làm ngơ như chả phải chuyện của mình, làm cô tức chết !
Dù hắn rất ít khi nói chuyện với cô, rất ít khi nhìn đến cô, cũng chẳng bao giờ quan tâm đến cô (y hệt một hòn đá cứng ngắc, và cô thực sự muốn đá phăng hắn xuống biển cho rồi), thế nhưng, chỉ cần ở cạnh hắn, cô lại cảm thấy thật yên bình, cứ như có một dòng nước ấm áp luôn không ngưng tuôn chảy từ tận đáy lòng – điều mà khi ở bên dưới dòng nước lạnh lẽo kia, cô không bao giờ cảm nhận được.
Cô ở cạnh hắn, ngày qua ngày, dần dần thấy được sự thay đổi chậm chạp của hắn, ban đầu chỉ là những lời đáp cụt lũn kiểu như ‘uhm’, ‘ừ’, ‘ờ’, lúc sau thì thay bằng những câu như ‘đồ ngốc’, ‘cô hâm à ?’, ‘nhảm nhí’, ‘phiền phức’ (mặc dù chỉ toàn những lời khó-lọt-lỗ-tai nhưng đối với một tảng đá trơ trơ thì thế là đã có tiến bộ lắm rồi), hắn cũng dần dần biết nhìn đến cô, lắng nghe cô nói chuyện, quan tâm đến cách ăn mặc mà hắn cho rằng là y như không mặc của cô (cô thề rằng mỗi khi gặp hắn là cô luôn mặt chiếc áo sơ mi hôm nọ, chỉ khác là nó luôn ướt nhẹp mà thôi), và mỗi lần nhìn thấy cô như thế, hắn luôn cau mày, rồi như mọi lần lại ném chiếc áo khoát đen của mình cho cô.
Cô và hắn, tựa như đã ngầm giao ước với nhau, không ai quan tâm đối phương là ai, đến từ đâu, chỉ biết rằng, nếu hắn thổi kèn thì cô sẽ cất cao giọng hát mê ly của mình hòa nhịp cùng tiếng kèn ấy, nếu hắn im lặng nhắm mắt thì cô cũng sẽ im lặng nằm cạnh hắn, khẽ đan bàn tay nhỏ bé của mình vào bàn tay to lớn đầy những vết chai sạn của hắn.
Bàn tay ấy…thật ấm áp, cứ như mọi hơi ấm trên cơ thể đã dồn vào đấy, sưởi ấm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.
..
…
“ Tên…tôi..có thể biết tên của anh không ?”
Cho đến một ngày, khi cô không kìm được thốt lên câu hỏi ấy, thì thật bất ngờ, hắn thực sự đã trả lời.
“ Uchiha Sasuke.”
Đó là tên của hắn.
Bất giác, một niềm vui sướng như sóng biển trào lên trong lòng cô, ào ạc không ngừng.
Mọi chuyện, cứ mãi như thế thì tốt quá...
..
...
Trong đêm tối u ám, gió bấc từng cơn nổi lên, như một con ác thú điên cuồng gào thét cùng sóng biển, dưới cơn mưa rào liên miên không dứt, một bóng người hiện ra bên cạnh vách đá, toàn thân ướt sũng, dường như sắp bị màn mưa trắng xóa phủ chụp lên, nuốt chửng.
“ Cô…là nhân ngư ư ?” Giọng nói khản đặc của hắn vang lên trong tiếng mưa, bị sóng đánh bạt đi, không sót lại chút vết tích nào, nhưng cho dù như thế, cô vẫn có thể nghe rõ ràng từng lời từng chữ hắn nói, hệt như ngàn mũi dao đâm vào tim cô, đau nhói cùng buốt lạnh.
Cô câm lặng, không trả lời, chỉ có thể ngồi đó, bất động, nửa thân người chìm trong nước, cảm nhận sự đau đớn truyền tới từ chiếc đuôi tuyệt đẹp của mình – thứ hiện giờ đang bị đè nghiến bởi một tảng đá to tướng nặng trịch, ngửi thấy mùi máu đang dần truyền đi trong gió biển.
Chỉ là một sơ xuất nhỏ, chỉ là lỡ trượt chân rơi xuống đầm nước này thôi, cô đã để hắn phát hiện ra bí mật lớn nhất của mình, bí mật mà cho đến lúc này, cô không thể và cũng không bao giờ muốn hắn biết.
Rằng, cô – là một nhân ngư.
Không thể giải thích, cũng chẳng thể nói gì.
Có thể nói gì đây ?
Vì mọi chuyện, đã hiện rõ trước mắt rồi.
Cô cúi gầm mặt, không dám nhìn vào mắt hắn, bởi lẽ, cô sợ rằng, chờ đợi cô, chỉ có sự kinh hoảng, kì thị cùng khinh thường, hoặc tệ hại hơn là sự chán ghét !
Trái tim nhỏ bé của cô, một lần nữa lại chảy máu đầm đìa. Đau đớn, sợ hãi, thực sự sợ hãi vì cô không có can đảm đối mặt với sự chán ghét của hắn.
Giữa hai người, một tràn im lặng kéo dài, chỉ còn những hạt mưa nặng trĩu táp vào mặt bỏng rát cùng tiếng gió rít từng cơn.
Bất chợt, một cơn đau điếng từ phía đuôi truyền đến khiến cô giật bắn mình, ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy thân thể cao lớn của hắn đang ở trước mặt, cánh tay mạnh mẽ hất văng tảng đá đè trên người cô đi, rồi rất nhanh, hắn đến bên cạnh cô, nhấc bổng cô lên một cách nhẹ nhàng, rời khỏi đầm nước tiến về phía bờ biển. Cô chẳng kịp phản ứng gì, chỉ ‘a’ lên một tiếng, cánh tay mau lẹ bám vào vai áo hắn, chiếc đuôi ánh vảy hồng phút chốc lại biến trở về đôi chân người, bắp chân vẫn đang rỉ ra vài giọt máu.
Cô hoang mang nhìn gương mặt không rõ xúc cảm của hắn, trong đôi mắt chợt ánh lên một chút hi vọng.
Có khi nào...hắn, hắn sẽ chấp nhận con người thật của cô chăng ?
Nhưng, cô đã sai rồi, sai một cách trầm trọng.
Bởi lẽ, ngay khi hắn vừa thả cô vào biển nước mênh mông, thì đón chờ cô, lại là một ánh mắt hoàn toàn xa lạ, không có một chút ôn nhu, cũng chẳng có một chút ấm áp.
Cứ như thể nhìn một người không quen biết !
“ Từ nay, cô đừng bao giờ đến đây nữa.” Hắn đứng trong mưa, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn vào đôi mắt tràn ngập bi thương của cô, chậm rãi cất tiếng.
“ Tại sao...” Cô yếu ớt hỏi hắn.
“ Vì cô thật ghê tởm !”
Cô chết lặng.
Cứ như toàn bộ tế bào trên cơ thể chợt đóng băng, cứ như bị hàng ngàn mảnh băng buốt giá găm sâu vào người, từng tấc từng tấc một. Mỗi nhát đều là vết thương chí mạng, tứa máu.
Nỗi đau thấu đến tận tâm can, không lời nào diễn tả.
Trước mắt, mọi vật dường như trở nên nhạt nhòa, cô nhìn thấy, hình ảnh hắn quyết liệt quay lưng rời đi, chẳng ngoái đầu lại một lần, nhìn thấy bóng dáng hắn dần dần tan biến vào trong màn đêm vô tận, không còn chút vết tích.
Mưa rơi rớt trên gương mặt trắng bệch của cô, hiện lên một nỗi đau thương tuyệt vọng, rồi từ đôi mắt không còn chút sắc màu đó, những giọt nước trong suốt từ từ rơi xuống, cũng chẳng biết đó là nước mưa hay chính là nước mắt nữa.
..
...
Kể từ lần đó, dù cô có đi dọc bờ biển tìm kiếm bao nhiêu lần đi nữa thì hình bóng hắn vẫn không hề xuất hiện trong tầm mắt.
Cho đến một đêm nọ...
Cô ôm một chút niềm hi vọng cuối cùng, tiếp tục xuất hiện trên bãi biển, tìm kiếm, chờ đợi hắn. Bỗng dưng, những con người lạ mặt không biết từ đâu ập đến, bao vây lấy cô. Rồi một cảm giác đau nhói từ phía sau gáy chợt ùa đến, khiến cô bất tỉnh. Và rồi, khi tỉnh dậy, cô lại thấy mình ở đây, trong một căn phong tối om, chỉ le lói một chút ánh sáng mờ nhạt từ ô cửa nhỏ phía trên căn phòng, tay cô bị trói chặt vào cây cột sau lưng, kinh hoàng hơn là nửa thân người dưới của cô chìm trong hồ nước, và chiếc đuôi cá cứ thế hiện ra trước mắt !
Hóa ra, những lời mà mẹ nói với cô đều có thật, rằng, con người là những sinh vật tàn bạo, họ sẽ không ngần ngại giết hại một nhân ngư, vì họ thèm khát máu thịt của nhân ngư, thèm khát sự trường sinh vĩnh cửu.
Cô đã từng tin tưởng vào con người, tin tưởng vào thế giới mà cô cho là rất thú vị này, tin tưởng vào hắn...
Nhưng cuối cùng, cô nhận được gì ?
Chẳng có gì hết.
Nếu có, thì chỉ là sự bội ước, khinh bỉ, chán ghét, và phải trả giá bằng cả tính mạng của mình !
Đau xót hơn, khi cô phát hiện ra, người mà cô từng tin tưởng, người mà cô đã đặt cả trái tim của mình trong đó, Uchiha Sasuke, hắn, lại là một thợ săn – những kẻ khát máu chuyên săn đuổi nhân ngư !
..
...
“ Tại sao lúc đó, anh không giết tôi ?” Trong bóng tối, ánh mắt lục bảo dường như lóe lên tia sáng, cô hỏi hắn, thật chậm rãi, không một chút kích động, cũng không một chút buồn bã hay vui sướng, cứ như một câu trần thuật chẳng có tí xúc cảm nào hết.
Hắn im lặng, thân hình bị bao phủ bởi bóng tối, chỉ còn lại những đường nét mờ nhạt.
“ Anh có từng xem tôi…xem tôi là bạn không ? Một người bạn đặc biệt...” Cô vẫn tiếp tục hỏi, trong giọng nói thoáng một chút run rẩy, cũng thoáng như có gì đó vỡ vụn.
Trong không gian tĩnh lặng, truyền đến một tiếng thở nặng nhọc.
Rốt cuộc, hắn vẫn không trả lời.
Và rồi, hắn bằng một cách nào đó, êm thắm đưa cô thoát khỏi căn phòng tối om kia, thoát khỏi những kẻ lạ mặt đó, và trả cô về với biển cả. Đối diện với gương mặt mà cô dường như đã nhìn cả trăm lần, một chút niềm hi vọng nào đó lại nhen nhóm trong tim, bùng cháy thành ngọn lửa mãnh liệt, khiến cô bạo dạng thốt lên câu hỏi.
Rằng, hắn thích cô, phải không ?
Nếu không, tại sao lại nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng đó ? Tại sao lại không giết cô khi biết cô là nhân ngư ? Và tại sao lại mạo hiểm cứu cô ra khỏi đó, dù biết rằng chính mình sẽ gặp nguy hiểm ?
Nhưng đến cuối cùng, tận đến khi cô hòa mình vào dòng nước lạnh lẽo, quay trở lại biển khơi, rời xa hắn, rời xa mọi kí ức tuyệt đẹp trên bãi biển, cô vẫn không nhận được câu trả lời.
Một sự trống rỗng, mang theo hơi lạnh tràn vào trong tim, lạnh buốt, mọi xúc cảm dường như đã không còn.
Chỉ là, cô không hề biết được, đôi mắt đen thẫm của hắn từ trong màn đêm đã dõi theo cô rất lâu, cho đến khi trước mặt chỉ còn là biển cả mênh mông, hắn mới khe khẽ nói “ Tôi thích em, mãi mãi như vậy…”
..
...
Điều mà cô lo sợ nhất, cuối cùng, cũng xảy ra.
Hắn bị thanh trừ.
Một thợ săn như hắn, lại làm trái với nguyên tắc, đem trả tự do cho một nhân ngư thì những kẻ độc ác kia, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Cô tận mắt chứng kiến, trên boong tàu, chúng tàn nhẫn ra tay bắn hắn không một chút thương xót, viên đạn như tia sáng lao về phía hắn, găm sâu vào ngực, máu bắn lên trong không trung, lóe lên sắc hồng quỷ dị, phút chốc, khoảng áo trước ngực hắn đã ướt đẫm, mùi máu dần lan trong không khí.
Hắn khụy xuống, và cô gần như không còn chút cảm giác.
Hơi thở như bị ai đó bóp nghẹn, trái tim như không còn nhịp đập, cứ như thân thể này đã mất đi, không còn là của cô nữa. Rồi chợt, cảm giác đau đớn tột cùng ập đến, xấu xé từng tấc cơ thể.
Cô không thể làm gì cả ! Không thể làm gì cả ! Chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng lấy đi sinh mạng của hắn, nhìn chúng nhẫn tâm đá phăng thân thể bất động đó xuống biển sâu !
Như một người điên, cô điên cuồng bơi đến đó, không quan tâm rằng mình có bị phát hiện hay không, chỉ biết rằng, cô không thể để hắn phải nằm lạnh lẽo dưới biển sâu, không thể để hắn phải ra đi một mình. Cô lao đến, ôm lấy thân thể lạnh lẽo của hắn, lấy hết sức lực còn sót lại, cố đưa hắn vào một hòn đảo gần đấy.
Ánh chiều tà rán đỏ cả vòm trời rộng, mang theo một sắc buồn man mác.
Dòng máu đỏ tươi thấm đẫm vào nền cát trắng mịn, sắc đỏ rực đập vào mắt cô, đau nhứt, hắn nằm trên cát, bất động, thân thể dần dần lạnh đi trong gió biển, lòng ngực ướt đẫm gần như không còn một hơi ấm, khuôn mặt vốn đã từng rất ngạo nghễ nhìn cô giờ đã trắng bệch như tờ giấy, lạnh lẽo.
Một nỗi sợ hãi không tên chợt dâng lên trong lòng, ánh mắt cô tràn ngập kinh hoảng nhìn hắn không rời, đôi tay run rẩy cố lay lất hắn, “ Không..không thể nào..anh tỉnh dậy đi, đừng cố đùa tôi nữa, tỉnh dậy đi…” miệng cô không ngừng lầm bẩm trong vô thức, trí óc dường như trống rỗng, mọi thức trước mắt đều là giả, là giả cả, đúng không ? Tất cả chỉ là ảo giác thôi, hắn...một người như hắn sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu, đúng không ?
Nhưng...
Mùi máu, hơi lạnh từ những ngón tay và khuôn mặt trắng toát của hắn, mọi thứ đang hiện rõ trước mắt cô.
Mọi thứ, chỉ là để dối gạt chính bản thân mình mà thôi.
“ Anh tỉnh dậy đi !!!!!!!” Cô gào lên, tiếp đó là những tiếng nấc nghẹn.
Đau quá. Trái tim, thật đau quá. Nỗi đau như khi mất đi một phần thân thể của mình.
Cô phải làm gì đây ?
Cô không thể trơ mắt tiếp tục nhìn sự sống đang dần rút đi trong cơ thể hắn.
Cô muốn hắn được sống ! Được sống !
Dù cho hắn có chán ghét cô, có dối lừa cô đi chăng nữa, thì dù có phải mất đi mạng sống của mình, cô vẫn muốn hắn được sống.
Vì hắn, là tất cả của cô.
Là hơi ấm,
niềm vui,
trái tim,
cơ thể...
Là tất cả.
Rất nhanh, mọi thứ trước mắt dần trở nên nhạt nhòa, đôi mắt lục bảo tuyệt đẹp dưới ánh chiều tà lại càng trở nên lóng lánh hơn, lấp lánh ngàn ánh nước, một tia sáng hạnh phúc hiện lên trong mắt cô, môi anh đào khẽ mỉm cười, rồi thật nhẹ nhàng, cô cúi xuống, đặt nhẹ đôi môi mình lên đôi môi đã lạnh của hắn.
Trong lòng, bỗng như có thứ gì đó vỡ òa.
Cuối cùng, cô đã có thể thực hiện điều mà mình muốn làm từ lâu rồi...
Hàng mi dày khẽ run nhè nhẹ, rồi từ từ, một giọt lệ trong suốt như sương mai trào ra, rơi xuống gương mặt lạnh lẽo của hắn, giọt lệ lóng lánh như pha lê động lại trên má hắn, rồi như một phép màu, nó hóa thành những hạt nước ti ti phát ra ánh sáng trắng lấp lánh, thấm dần vào trong, biến mất...
“ Sakura, con hãy nhớ rằng… Chúng ta là những sinh vật được thượng đế ban cho một khả năng kì diệu Một khi con tìm thấy được người mà con có thể hi sinh cả tính mạng vì người ấy Thì hãy dùng nước mắt của con để trao cho người ấy sinh mạng của mình.. “
Điều kì diệu đã xảy ra.
Hắn như một cây khô được tưới nước, cô có thể cảm giác được sự sống đang dần quay lại cơ thể hắn, thân thể ấm áp hơn, nhịp thở mạnh dần và trái tim đập mãnh liệt.
Hắn đang sống !
Những vết thương trước ngực như có phép màu, chúng dần dần khép miệng lại, từ vết thương tản mát ra một luồng kim tuyết sáng lấp lánh, bay lên không trung rồi tiêu biến, mỗi lần như thế vết đạn lại nhỏ hơn một chút rồi biến mất không còn chút vết tích nào.
Nhịp thở đều đặn truyền đến trong không trung, cô nhìn gương mặt lúc này đã có phần hồng hào của hắn, mỉm cười vui sướng, mắt lục bảo lại lấp lánh ánh lệ.
Hắn đã sống, cô còn mong điều gì hơn nữa ?
Bỗng dưng, toàn thân cô chợt sáng lên, một ánh sáng trắng bạc bao phủ lấy cô, rực rỡ như một thiên thần tái thế. Và rồi, thân thể từ từ trở nên trong suốt. Càng trong suốt, ánh sáng phát ra càng mạnh mẽ hơn, chói lóa, gần như lấn áp cả sắc trời lúc chạng vạng.
Như một ngôi sao băng xẹt qua trên bầu trời đêm, không để lại một chút dư ảnh, nhưng lại khiến lòng người luyến tiếc.
Cô nhìn thân thể trong suốt của mình, khuôn mặt xinh đẹp không một chút động, chỉ nhìn hắn, gương mặt hắn lúc này chợt ôn nhu hơn bao giờ hết, khác hẳn vẻ lạnh lùng bình tĩnh mà cô vẫn thường thấy. Cô nhìn thật chăm chú, đôi tay trong suốt khẽ chạm vào gương mặt hắn, dường như muốn lưu lại hình ảnh ấy mãi mãi trong tâm khảm của mình.
Vì cô sắp đến một nơi xa, rất xa...
Tự hỏi, nếu như cô biến mất, nếu như cô không còn ở bên cạnh hắn nữa, thì, hắn vẫn sẽ nhớ đến cô chứ ?
Hai dòng lệ lại lăn dài trên má...
Như đã đến một giới hạn nào đó, bỗng chốc, thân thể cô chợt sáng rực lên, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi cả một góc biển, như một vì sao sáng giữa màn đêm, rối từ từ, thân thể cô hóa thành những hạt bụi lấp lánh ánh sáng, bay lên không trung, theo làn gió cuốn thẳng lên trời đêm vời vợi.
Bay tới một nơi nào đó, rất xa...
Trong không gian, tựa hồ chỉ còn đọng lại nụ cười rực rỡ trong làn nước mắt của cô gái.
Nếu có ai hỏi rằng : Có hối hận không ?
Thì cô sẽ không ngần ngại trả lời :
Không
Cô mãi mãi không bao giờ hối hận
Vì người cô yêu..
Chính là hắn
..
...
Trên bãi cát, hắn vẫn nằm đó, chìm vào mộng mị.
Một giấc mơ kì lạ.
Hắn thấy mình đang đứng tại một nơi nào đó, vô cùng vô tận, xung quanh chỉ toàn một màu trắng tinh khiết. Và cô gái ấy lại hiện ra trước mắt hắn.
Vẫn mái tóc màu đào dài qua eo, vẫn gương mặt kiều mị làm hắn động tâm phách, vẫn đôi mắt lục bảo luôn nhìn hắn thật dịu dàng và vẫn chiếc áo sơ mi như lần đầu gặp gỡ.
Mọi thứ, tưởng như chưa từng thay đổi.
Chỉ là, ngay khi hắn định mở miệng nói điều gì đó, thì cô gái ấy đã nở một nụ cười rực rỡ tuyệt đẹp, tựa ảo mộng, tựa sương khói.
Và cô ấy khẽ nói “ Tạm biệt, Sasuke.”
The end.
| |