Status : Phế Vật Cũng Nỗ Lực Để Đánh Bại Thiên Tài (=^-^=)~
Được Cảm Ơn : 15
Tiêu đề: Dấu ấn tuổi 17
Ngồivà ngẫm nghĩ về hồi ức đã qua. Những ngày tháng đó đều nhàn nhạt và không có lấy 1 đấu ấn. Như 1 bộ phim hoạt hình buồn tẻ được bao trùm bởi 1 màu chủ đạo: Màu Trắng. Tớ đã sống 17 năm như 1 nhân vật thừa thãi trong chính bộ phim của đời mình. Dù tớ xuất hiện cũng chỉ như 1 cái bóng màu đen mà thôi...
Tớ 1 con bé học hành cực kì bình thường và gần như vô hình trong lớp học..
Tớ xấu xí và nói chuyện không duyên
Tớ không có sở trường còn sở đoản thì vô số...
Có nguời hỏi tớ rằng :" Trái ngược với yêu thương là gì ?". Không cần phải suy nghĩ , như 1 phản xạ tự nhiên ai cugx có thể thốt lên rằng :" Là ghét ". Nhưng sự thật trái với yêu không phải là ghét mà là Sự lãng quên. Nếu ai đó ghét tớ và 50 năm sau gặp lại mà còn nhớ tớ và bảo rằng " ngày xưa đi học tớ rất ghét cậu". Như thế có được coi là 1 may mắn? Nhưng 1 người mà 50 năm sau không nhận ra tớ, không biết tớ, như tớ chưa từng tồn tại. Rằng tớ vô hình đến nỗi bị người khác quên lãng như vậy. Điều đó chẳng phải đâu đớn gấp trăm ngàn lần bị người khác ghét bỏ hay sao ??? Nếu tớ cứ sống như 1 cái bóng thế này, vài năm nữa chẳng ai còn nhớ tớ đã từng tồn tại à?
Tớ đã từng xem 1 bộ phim, nhân vật trong phim đã nói :" Trong cái xã hội này kẻ mạnh đặt ra quy tắc và kẻ yếu phải tuân theo. Kẻ yếu tuân theo là vì họ nhu nhược và ngu ngốc, taij sao người đặt ra quy tắc không phải là kẻ yếu. Kẻ mạnh có mạnh thực sự như chúng ta tưởng." Như Hinata đã nghĩ :" Càng thất bại lại càng phải kiên cường làm lại, đó mới là kẻ mạnh thật sự". Chẳng phải chính những kẻ yếu kém như tớ không có gan đứng lên hay sao ?
Như 1 quy luật tất yếu :" Này, tại sao không mạnh mẽ đứng lên cho người ta thấy. Mình không phải là 1 kẻ yếu đuối, đừng xem thường mình". Đã bao lần tớ nhắc nhở bản thân đứng lên. Đừng trở thành 1 vật trang trí, 1 món đồ chơi vô dụng nhưng tớ đã không làm được. Cứ mỗi lần cố gắng là 1 lần làm trò cười cho bọn học giỏi, như 1 con rối mua vui. Có lẽ trái tim tớ chưa đủ mạnh mẽ. Tớ không có quyết tâm, nỗ lực....
Nhưng tớ của bây giờ và khoảnh khắc này đã khác. Tớ đã luôn ghi nhớ câu nói này của Itachi: " Người chấp nhận bản thân và thấu hiểu chính mình. Đó mới là kẻ mạnh".Tớ thấy bản thân mình mờ nhạt đủ rồi. Tớ sẽ là nhận vật chính trong bộ phim của tớ,dù là ngốc nghếch nhưng ít ra tớ còn có cảm giác rằng mình đang tồn tại thật sự.Con đường tớ đi dù là gam màu gì đi nữa thì nó sẽ vẫn tồn tại màu xanh, màu của niềm tin và hi vọng.
Uzumaki Naruto trước khi biết cậu tớ chỉ sống thế thôi. Sống qua ngày và không có mục đích nhất định. Sống trong thế giới bóng tối của riêng tớ. Nó sẽ thật sự không có ánh sáng nếu thiếu cậu...
Tớ thật sự cảm ơn cậu...
Dù chuyện gì xảy ra thì tớ vẫn tin tưởng vào bản thân mình làm được... Giống như cậu vậy...
Cậu mang đến cho tớ sự tự tin rằng thất bại chẳng qua chỉ là đòn bảy giúp tớ kiên cường hơn
Cậu cho tớ niềm tin vào ước mơ
Cho tớ thấy cậu biến sở đoản của mình thành sở trường như thế nào...
Cám ơn thật nhiều vì rằng giờ đây có cậu, chỉ cần nhìn thấy nụ cườ của cậu tớ sẽ tự nhủ bản thân sẽ k để thua kém cậu..
Tớ tuyệt đối sẽ không để người khác xem thường mình nữa...như 1 phép màu khi cậu xuất hiện...
Tớ thề mình sẽ thật sự mạnh mẽ, quyết tâm nỗ lực hết vì ước mơ của mình...
Trung thành với trái tim của mình
Nói được làm được
Đây cũng chính là nhẫn đạo của tớ.....
Tự tạo cho tuổi 17 dấu ấn....Như 1 cách cảm nhận sự tồn tại của bản thân...
Nhân vật chính trong chuyện là chủ thớt à ,văn chương hay .Nội dung đọc lôi cuốn phết + thêm các nhân vật naruto nữa,phong phú đấy cho chủ thớt 1 thank
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]
16/9/2012, 6:09 pm by lazlik