Disclaimer: Mọi thứ bạn nhận ra trong fic thuộc về Kishimoto-sama. Tôi chỉ sở hữu ý tưởng và cốt truyện.
Author: LavendeRia
Title: Parrallela
Genre: Romance&Adventure
Pairing: SasuSaku
Ratting: T
Summary: Có một thế giới tồn tại song song với chúng ta và nó có tên gọi là Parallela
Warning: AU, OOC, multi-chapter
Status: Chưa hoàn thành
_o0o_
Prologue
Sakura nhìn chằm chằm vào cái mặt dây chuyền, lâu thật lâu.Đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo của cô gái lướt qua những họa tiết tuyệt đẹp trên bông hoa anh đào làm bằng bạc, không rời khỏi đó để ngước lên lấy một lần.
Anh đã bị bắt.
Chúng đang giữ anh. Chúng đang tra tấn anh. Chúng đang hành hạ anh và cô không thể làm gì để ngăn cản điều đó. Cô không thể làm gì.
Sakura nhắm mắt lại, cố ngăn cho nước mắt khỏi trào ra nhưng không thể.
Cô mới ngu ngốc làm sao, mới điên rồ làm sao. Tất cả là lỗi của cô. Là lỗi của cô. Nếu không phải vì cô, tất cả những chuyện này đã không xảy ra. Anh sẽ vẫn ở bên những người bạn của mình, cười nói và hoàn toàn vô sự.
Còn cô, cô sẽ tiếp tục cuộc sống của mình, cô đơn, không biết anh là ai và không biết đến những điều tuyệt vời mà một thế giới có anh đã mang lại. Anh sẽ không nhớ đến cô, không biết cô. Họ sẽ chưa bao giờ gặp nhau.....
Nếu điều đó đảm bao cho anh được an toàn, Sakura sẵn sàng đánh đổi. Cô sẵn sàng làm mọi thứ. Bởi vì lần đầu tiên trong đời, nhờ anh, cô được biết cảm giác được yêu thương là như thế nào. Nhờ anh, cô cảm thấy mình là một ai đó đặc biệt. Nhờ anh, cô biết rằng có người cần đến mình ở ngoài kia. Nhờ anh, cô biết rằng cô không cô đơn. Và Sakura sẽ bị nguyền rủa nếu cô để cho chúng hại anh.
Có thể có một cách.......
Nhưng liệu cô có dám làm? Liệu cô có dám hi sinh?
- Có. Luôn luôn là có – Sakura lẩm bẩm.
Bởi vì cô yêu anh.
Chap 1.
Tôi vẫn nhớ, rất rõ, chuyện đó đã xảy ra như thế nào. Rốt cục thì, sao tôi có thể quên được cơ chứ? Một điều kì diệu và tuyệt vời như vậy, sao tôi có thể quên được?
Hôm đó là thứ 5, một tuần trước khi kì nghỉ lễ giáng sinh bắt đầu, ngày tôi kí hợp đồng thu âm đầu tiên của mình. Mọi người nói rằng tôi có năng khiếu chơi đàn piano, “một thiên tài thực sự” – đó là lời của họ. Tôi không biết liệu những gì họ nói có đúng là sự thật không nhưng đối với tôi, âm nhạc đã luôn là một phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời tôi. Tôi vẫn còn nhớ, khi còn nhỏ, tôi luôn là con bé con ngồi lì bên cỗ đàn dương cầm trong cô nhi việc hàng giờ liền, hoàn toàn bị mê hoặc bởi thứ âm thanh tuyệt diệu phát ra từ nó. Và hằng đêm, khi tất cả mọi người đã chìm sâu trong giấc ngủ, tôi sẽ luôn lặng lẽ lẻn xuống phòng khách, đến bên cỗ đàn và ngắm nhìn nó, không một lần dám động tay vào những phím đàn xinh đẹp ấy với nỗi lo sẽ có ai đó phát hiện ra. Cô Meikođã phát hiện ra tôi vào một trong những buổi tối như vậy và đề nghị dạy tôi chơi đàn. Đó là cái cách mà tôi đã trở thành “một thần đồng âm nhạc” như ngày hôm nay.
Tôi vẫn nhớ buổi chiều hôm đó. Tôi chỉ vừa mới tròn mười tám tuổi, sung sướng đến tột độ khi được kí hợp đồng thu âm đầu tiên của mình. Tôi nhớ mình đã không về nhà ngay mà còn dành một nhiều giờ đồng hồ ở ngoài đường, nhảy múa giữa trời đông giá rét, trong cơn mưa tuyết lạnh đến tê người, không thể nào ngừng cười nói mặc cho có bao nhiêu người nhìn chằm chằm và tưởng tôi bị điên đi chăng nữa. Lúc đó, tôi không hề thấy lạnh. Sự thực là tôi chưa bao giờ thấy ấm áp như thế trong cuộc đời mình và tôi cứ tiếp tục đứng ở quảng trường, ngửa mặt lên trời, ngắm nhìn những bông tuyết trắng muốt, tưởng như đó là những hạt bụi thần tiên trong một câu chuyện cổ tích nào đó.
Tôi không biết vì sao mình lại vui đến như vậy. Có lẽ đó là do tôi đã thực sự đạt được một cái gì đó, lần đầu tiên trong cuộc đời mình. Có lẽ là do tôi đang tiến một bước gần hơn đến việc bắt đầu một cuộc đời của riêng mình, một điều mà tôi đã hằng mong mỏi kể từ khi còn bé xíu. Tôi luôn muốn gây dựng mọi thứ....tự gây dựng mọi thứ bằng chính hai bàn tay mình. Một sự nghiệp vững chắc, một cuộc sống hạnh phúc và một gia đình, một gia đình với những con người yêu thương tôi, cần đến tôi. Katsu là bạn thân tôi nhưng....
- Ahhhhh! – Tiếng hét của một người phụ nữ phía sau lưng cắt ngang luồng suy nghĩ của tôi. Liền sau đó, tôi nghe thấy tiếng gió, gió rất mạnh, cùng với tiếng bước chân, tiếng xô đẩy, tiếng người. Tôi vội vàng quay lưng lại và những gì tôi trông thấy khiến cho toàn bộ cơ thể tôi gần như tê liệt.
Kia, ngay gần bức tượng đài là một cái hố đen sâu hun hút, miệng hố không to lắm, ở cỡ trung bình. Tất cả mọi thứ xung quanh bán kính hai mét đều bị hút về phía nó, tất cả ngoại trừ con người.
Có cái gì đó ở thứ này khiến cho tôi cẩn trọng bước một bước lại gần hơn. Nó giống như một tiếng gọi đầy mê hoặc, lôi kéo tôi về phía miệng hố, và dù có cố gắng thế nào, tôi cũng không tài nào có thể cưỡng lại. Càng đến gần hơn, tôi càng có cảm giác như mình đang làm một điều đúng đắn. Mọi thứ xung quanh tôi trở nên mờ nhạt, nửa hư nửa thực. Tôi không còn có thể phân biệt được những đường nét của quảng trường nơi tôi đang đứng, của những tòa nhà cao lớn bao bọc bốn xung quanh, của những con người đang chạy nhanh hết sức có thể về phía ngược lại. Tất cả những cái đó cứ mờ dần, mờ dần cho đến khi thứ duy nhất còn tồn tại trong thế giới của tôi, thứ duy nhất mà tôi còn có thể nhận thức được, đó chính là cái hố đen.
Dừng lại trước miệng hố, tôi đưa tay về phía trước như thể cố gắng chạm vào một thứ vô hình nào đó. Một làn sóng của sự quen thuộc lan tỏa khắp cơ thể tôi, chạm đến từng bộ phận, từng giác quan, từng tế bào. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bản thân mình sống động đến như vậy, thực đến như vậy, đúng đến như vậy. Mọi thứ đều trở nên hợp lí, việc tôi đang làm lúc này trở nên hợp lí.
Không hề do dự, tôi bước về phía trước.
Mọi thứ xung quanh tôi tối sầm lại, thứ duy nhất còn tỏa sáng là chiếc vòng cổ của tôi. Tôi nhắm mắt lại, để cho sự bất tỉnh chiếm lấy tôi trong lúc tôi rơi xuống sâu thật sâu.
_o0o_
- Tóc hồng, tóc hồng, dậy đi.
- Đừng gọi cô ta như vậy dobe!
- Nhưng cô ấy có tóc hồng. Và nó thật là...quái dị.
- Im đi.
“Tất cả những giọng nói này....” – Tôi cằn nhằn thầm trong đầu. Tại sao họ không thể để cho tôi yên được chứ? Chúa biết tôi cần ngủ đến mức nào. Và đầu tôi thì đau như búa bổ. Có cảm giác như thể ai đó đã dùng búa nện một cú thật mạnh vào đầu tôi vậy. Hoặc nhiều cú. Rất nhiều cú.
Tôi không nghĩ là tôi quan tâm.
Và đợi đã. Những kẻ này là ai? Tôi chưa nghe thấy giọng nói của họ một lần nào trong đời. Tại sao họ lại có thể vào căn hộ của tôi được? Trừ khi Katsu để họ vào.
Dám lắm.
- Đi đi. Để tôi yên. Đi làm phiền Katsu ấy. Cô ấy mời các người đến cơ mà – Tôi lầm bầm, cầu mong họ sẽ hiểu và đi ra khỏi phòng tôi.
- Cô phải dậy, dù-tên-cô-là-gì-đi-chăng-nữa. Và Katsu là ai? - Vẫn là cái anh chàng to mồm ấy. Anh ta không thể nói bé lại một chút ư?
Chúa ơi.
Tôi mở mắt, chuẩn bị ngồi dậy và lịch sự, có lẽ là không lịch sự lắm, tống cổ những kẻ phiền phức ấy ra khỏi phòng tôi và dạy cho họ một hai điều về cách cư xử. Nhưng tất cả những ý định đó đã bay biến khi tôi nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang ở gần tôi đến thế nào.
- Ahhhh – Tôi hét lên, vội vàng lùi lại, quờ quạng xung quanh để tìm cái chăn của mình. Nhưng cái chăn không ở đó, cùng với tất cả các loại gối và khăn trải giường của tôi. Phía bên dưới tôi không phải là lớp đệm mềm mại và ấm áp quen thuộc mà thay vào đó là tuyết, trắng muốt, lạnh buốt và ướt nhẹp. Và tôi nhận ra, thay vì dựa lưng vào bức tường, tôi đang dựa vào một bề mặt gồ ghề và ẩm ướt. Gần giống như một thân cây.
Đó là lúc tôi quan sát mọi thứ xung quanh.
Và những gì tôi nhìn thấy không hề giống như mong đợi một tẹo nào.
Tôi không ngồi trên giường của mình, tôi không ở trong phòng mình và tôi khá chắc, không, tôi chắc chắn nơi này không hề gần căn hộ mà tôi chia sẻ cùng với bạn thân tôi. Tôi đang ở trong một khu rừng. Và nó không hề giống với bất cứ một khu rừng nào mà tôi từng nhìn thấy trước đây. Nó được phủ trong một màu tím xen lẫn với trắng của tuyết. Tất cả các tán cây đềy có màu tím, cả thân cây cũng là màu tím và trong không khí là những cục bông tím nhỏ xíu mà mỗi khi chạm vào một thứ gì đó, chúng đều vỡ tan ra thành hằng trăm mảnh nhỏ hơn. Bám trên cành cây là những thứ gần giống như rễ cây si, chạm đến tận mặt tuyết bên dưới, mềm mại và xinh đẹp, tất nhiên cũng có màu tím. Chúng rủ xuống xung quanh tôi, tạo thành những thứ gần giống như một loại màn che giữa cánh rừng.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy những loại cây như thế này. Tôi chưa bao giờ nghe nói đến bất cứ thứ gì như thế này. Và đó thực sự là một điều đáng tiếc bởi đây là khung cảnh đẹp nhất mà tôi từng được chiêm ngưỡng trong cuộc đời mình.
Chớp mắt, tôi hướng sự chú ý về phía hai người đàn ông trước mặt mình, cả hai đều đang chăm chú quan sát tôi. Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng, không ai nói một lời nào. Cuối cùng, tôi lên tiếng:
- Đây là đâu?
Chàng trai với mái tóc màu vàng óng nói:
- Rừng. Cô không nhận ra ư? Đây là Purpura Nix, nơi duy nhất có mấy cái thứ hoa tím như thế này.
Tiếng Latinh ư? Tuyết tím? Chắc chắn là tôi chưa bao giờ nghe nói đến nơi này.
- Purpura Nix? – Tôi hỏi lại.
- Đặt theo tên loài cây ở đây – Anh ta nói, chỉ vào những cái cây xung quanh.
Tôi thích cái tên đó. Rất đẹp và hợp. Tại sao tôi chưa bao giờ biết có một loại cây như này tồn tại?
- Các anh là ai? Và các anh làm gì ở đây? Và tại sao tôi...
Đó là lúc tất cả mọi thứ quay trở lại với tôi. Hợp đồng thu âm đầu tiên. Nhảy múa giữa cơn mưa tuyết. Cái hố đen.
Cái hố đen.
Tôi rùng mình khi nhớ đến những gì mình đã xảy ra lúc đó. Chưa bao giờ tôi cảm thấy như vậy và nó thực sự rất, rất đáng sợ. Cái cảm giác mình không có bất cứ một chút kiểm soát nào đối với bản thân mình, hoàn toàn bị lôi kéo và mê hoặc. Như thể có ai đó đã chiếm lấy toàn bộ cơ thể tôi và ép tôi làm theo ý thích của họ. Không chỉ cơ thể, không, mà còn là cả lí trí của tôi nữa. Tôi vẫn còn nhớ mình đã cảm thấy hợp lí đến thế nào, cảm thấy tất cả những gì đã xảy ra đều vô cùng đúng.
Tôi đã mất kiểm soát. Và giờ thì tôi mắc kẹt ở đây.
- Đây là đâu?
Hai chàng trai, hay ít nhất là anh chàng tóc vàng, nhìn tôi với vẻ khó hiểu. Còn Tóc đen chỉ đứng dựa lưng vào thân cây, mặt lạnh băng, hai tay đút vào túi quần.
- Tôi vừa bảo với cô....
- Không – Tôi cắt ngang, không có đủ kiên nhẫn để nghe hết câu – Đây. Nơi đây, cái thế giới này. Có phải là nước Nhậtkhông? Hoặc là một quốc gia nào đó trên Trái đất?
- Nước Nhật? Trái đất? Đó là nơi nào? – Vẫn cứ là Tóc vàng là người lên tiếng.
Họ không biết nước Nhật và không biết Trái đất là gì. Không thể nào. Đơn giản là không thể.
- Các anh đang cố tỏ vẻ ngu ngốc? Làm ơn nói với tôi đây là một trò đùa đi – Tôi nói với một chút tuyệt vọng, cầu mong rằng chỉ ngay lúc này thôi, họ sẽ phá ra cười và nói rằng tất nhiên họ biết nước Nhật chứ.
Bởi vì chuyện này không thể xảy ra được. Không thể. Không đời nào có thể xảy ra.
Tôi không biết mình sẽ làm gì nếu nó là sự thực. Nếu tất cả những thứ này, khu rừng, cái cây với tên tiếng La-tinh kì cục, cái hố đen, là sự thực thì chắc chắn tôi không ở trong nước Nhật, hay Trái đất.
- Ừm, không. Chúng tôi thực sự không biết nơi cô đang nói đến là chỗ nào.Và để trả lời cho câu hỏi lúc nãy của cô, đây là Parallela, thế giới này, nếu ý cô là vậy.
Parallela?
Song song?
Lại tiếng La-tinh nữa ư?
Và nơi này tên là Parallela? Thế giới này tên là Parallela.
Nó không phải là Trái đất. Nơi đây không phải là Trái đất. Thế giới này không phải là Trái đất.
Tất cả đều là sự thật. Tôi không nằm mơ. Tất cả đều là sự thật.
Không thể nào. Không thể nào. Không thể nào.
Tôi đang ở một thế giới khác. Có một thế giới khác đang tồn tại, tồn tại cùng với Trái đất. Và tôi đang ở đó. Điều này không thể xảy ra.
Nhận thức mới mẻ này khiến cho cả cơ thể tôi tê liệt. Làm thế nào, làm sao tôi lại có mặt ở đây?
Vì cái hố đen.
Tất nhiên rồi. Câu hỏi tiếp theo và quan trọng hơn: Bằng cách nào tôi có thể trở về Trái đất?
Cái hố đen đó.
Mọi câu trả lời đều quay lại cái hố đen. Cái hố đen là chìa khóa cho bài toán này. Chắc chắn nếu nó có thể xuất hiện ở quảng trường đó và đưa tôi đến đây, nó có thể đưa tôi trở về. Đúng không? Nó có thể, nó có thể. Và nhiệm vụ của tôi là tìm ra cái hố đen đó. Tìm ra nó.
Nhưng bằng cách nào? Làm sao tôi có thể tìm ra nó khi tôi không biết nó sẽ ở đâu, xuất hiện vào thời gian nào và như thế nào. Rất có thể, với cái vận may nghèo nàn của tôi, sẽ phải mất thêm vài ngàn năm nữa tôi mới có thể gặp được cái thứ hai. Và giả như tôi tìm được, nhỡ những dự đoán của tôi là sai. Nhỡ nó chỉ là cánh cổng một chiều, chỉ có thể đi từ Trái đất đến nơi này? Vậy thì lúc đó tôi sẽ làm thế nào? Ngồi đợi một phép màu nào đó xảy ra và đưa tôi về nhà ư?
Tôi không nghĩ thế.
Tại sao, tại sao tôi lại ngu đến mức đến gần nó? Tất cả những người khác đều đủ thông minh để chạy càng xa càng tốt khỏi cái hố đen. Chỉ duy nhất tôi là bị mê hoặc.
Chỉ duy nhất tôi là bị mê hoặc.
Tôi mở to mắt đầy kinh ngạc. Chỉ duy nhất tôi là bị đưa đến đây. Chỉ duy nhất tôi là đến gần cái hố đen và bước vào đó. Chỉ duy nhất tôi. Có bảy tỉ người trên Trái đất này và tôi là người duy nhất ở đây.
Trùng hợp ư? Không thể nào.
Mọi thứ xảy ra trên đời này đều có lí do của nó. Việc tôi bị đưa đến đây không phải là ngẫu nhiên. Điều đó tôi có thể khẳng định chắc chắn. Không phải ngẫu nhiên mà cái hố đen xuất hiện ở quảng trường vào đúng thời gian ấy, khi tôi đang có mặt ở đó. Và cũng không phải ngẫu nhiên khi chỉ có tôi là bước về phía nó. Ắt hẳn phải có một lí do nào đó cho tất cả những chuyện đã xảy ra. Tôi ở đây vì một lí do, bất kể nó là gì đi chăng nữa. Và tôi chắc chắn sẽ không đi nếu chưa tìm ra nó.
Một vấn đề đã được giải quyết. Giờ đến vấn đề thứ hai, cấp bách hơn và cần thiết hơn, ít nhất là vào lúc này. Đó là, làm sao tôi có thể tồn tại ở đây trong lúc đợi cái hố đen xuất hiện trở lại nếu tôi không biết bất cứ thứ gì về nơi này? Tôi không có thức ăn, không có nước uống, không có tiền, không có chỗ trú ngụ. Để tồn tại một hai ngày cũng đã là một thử thách nan giải. Và tôi cần phải sống.
Giải pháp của tôi? Tôi không biết. Tôi thực sự không biết. Nước uống? Tôi có thể tìm kiếm một con suối nào đó. Nhưng khả năng tìm thấy của tôi gần như là bằng không. Xét đến việc nơi đây có tuyết, tôi khá chắc rằng giờ đang là mùa đông. Và nếu cánh rừng này có bất cứ một con suối hay sông nào, chúng cũng sẽ đóng băng hết. Vậy nên trừ khi tôi có thể, bằng một cách nào đó, phá được băng, tôi không nghĩ mình sẽ có nước.
Thức ăn? Tôi không biết bất cứ thứ gì về việc săn bắn động vật hay phân biệc các loại thảo mộc, cái nào có thể ăn được, cái nào không. Và giả như tôi có may mắn kiếm được thứ gì đó, tôi cũng không biết làm cách nào để chế biến chúng vì khả năng nấu nướng của tôi là một con số không tròn chĩnh. Katsu mới là một đầu bếp tài ba, không phải tôi.
Vậy làm thế nào tôi có thể tồn tại khi không có hai yếu tố cần thiết cho sự sống là nước và thức ăn? Tôi không thể tồn tại. Nếu như tôi có thể thỏa mãn cơn khát và cái đói, tôi sẽ nhanh chóng chết cóng vì không có hơi ấm. Trong trường hợp này, tôi sẽ phải nhóm lửa. Tôi nghĩ rằng tôi có thể thử, nhưng nó sẽ không đi đến đâu. Và tìm được củi khô giữa mùa đông ư? Tôi không nghĩ thế.
Kết quả? Tôi sẽ chết đói hoặc chết khát hoặc chết cóng. Cũng có thể là cả ba.
Bất kể lí do của sự xuất hiện của tôi ở đây là gì đi chăng nữa, tôi cũng nguyền rủa nó.Tôi. Nguyền. Rủa. Nó. Nếu không phải vì nó, tôi đã không bị mắc kẹt ở đây chờ chết. Thực ra thì điều đó cũng có thể là do tôi. Nhưng nếu không phải vì nó thì tất cả những chuyện này đã không xảy ra và tôi sẽ không cần dùng đến cái kĩ-năng-sinh-tồn-không-hề-tồn-tại-của-mình. Vậy nên, tất cả là lỗi của nó.
Giờ thì tôi sẽ phải làm sao?
- Ừm, cô gái, cô là ai?
Tôi ngẩng đầu lên trước giọng nói đó và trả lời không hề do dự:
- Haruno Sakura. Và các anh là?
- Uzumaki Naruto. Và kia là Uchiha Sasuke-teme- Anh ta nói, chỉ về phía Tóc đen.
Được rồi, tôi biết là gọi người khác bằng biệt danh như vậy không hề hay ho gì nhưng giờ thì chuyện đó cũng chỉ là thứ yếu.
- Vậy cô sống ở đâu Haruno? - Cuối cùng thì Sasuke cũng lên tiếng. Và tôi phải công nhận rằng giọng nói của anh ta có gì đó rất quyến rũ, giống như vẻ ngoài của anh vậy.
- Tôi không sống ở đây. Tôi không thuộc về thế giới này...Parallela, theo cách gọi của các anh. Tôi đến từ Trái đất.
Giờ thì cả hai đều nhìn tôi với vẻ khó hiểu. Một lần nữa.
- cô luôn nói rằng mình đến từ Trái đất. Đó là nơi nào? Một thị trấn nào đó ư? – Naruto hỏi, cau mày.
Tôi lắc lắc mái đầu, nói:
- Đó là một hành tinh rất lớn. Tôi đến từ đó. Nó không phải là một thị trấn. Nó không thuộc về nơi này, giống như tôi.
- Vậy tại sao cô lại ở đây? – Sasuke lên tiếng.
- Có một cái hố đen xuất hiện. Và nó hút tôi đến đây. Tôi khá chắc đó là những gì đã xảy ra. – Tôi nói.
Naruto mở miệng, nhưng trước khi anh ta có thể nói bất cứ thứ gì, một tiếng nổ lớn đã vang lên, kèm theo một loạt những tiếng nổ nhỏ hơn, tiếng cây đổ và mùi cháy khét nồng nặc trong không khí. Hai chàng trai lập tức đứng dậy, vẻ mặt đầy cảnh giác. Họ nhìn quanh như thể sợ rằng một thứ gì đó sẽ ập đến đây bất cứ lúc nào.
Và đó chính xác là những gì xảy ra.
_o0o_
Đã từng có thời gian tôi tưởng rằng một người sống đến 120 tuổi là kì lạ. Tôi thực sự đã tưởng vậy. Hoặc một thằng nhóc mới hai ba tuổi đã là thần đồng.
Nhưng tất cả những thứ đó chẳng là gì nếu so với những gì tôi đang chứng kiến lúc này. Và đó thực sự không phải là một câu nói quá.
Từ trong bóng tối của khu rừng bước ra hai người đàn ông cao lớn, mặc áo trùm che kín người và phần lớn khuôn mặt. Thứ duy nhất tôi có thể nhìn thấy, đó là nụ cười nhếch mép đầy độc ác và kinh tởm. Nhưng đó không phải là thứ gì đó đặc biệt, cho dù tôi không thường xuyên gặp những con người như vậy. Thứ thu hút sự chú ý của tôi, đó chính là những quầng lửa sáng rực xoáy xung quanh người đàn ông phía bên phải.
Đó, bất kể nó là cái gì đi chăng nữa, không thể được coi là bình thường. Và không thể nào xảy ra được.
Nhưng, chỉ....tôi không rõ là bao lâu....một khoảng thời gian ngắn trước, tôi đã cho rằng không có bất cứ một thế giới nào ngoài Trái đất tồn tại. Và nếu thực sự nó có tồn tại thì tôi cũng sẽ không thể nào có thể đến nơi đó thông qua một cái hố đen. Đối với tôi, đó là điều không thể. Và nó đã xảy ra.
Biết đâu đấy, những gì tôi đang trông thấy thực sự có thể xảy ra.
Dù vậy, ý tưởng về việc một ai đó, một con người có thể ....điều khiển được lửa (ít nhất, tôi cho rằng ông ta đang điều khiển lửa) không phải là một thứ gì đó dễ dàng chấp nhận được. Con người không thể làm những thứ như vậy. X-men, hoặc phù thủy, có thể. Nhưng những loại người đó không tồn tại, họ chỉ có trên phim ảnh hoặc trong sách truyện. Họ không có ở đời thực. Những gì tôi đang trông thấy, nó đơn giản là không thể. Nó đi ngược lại với mọi quy luật tự nhiên mà tôi từng biết.
Nhưng những quy luật đó, có thể chúng chỉ được áp dụng cho các sinh vật trên Trái đất. Nơi đây không phải là Trái đất. Có thể mọi thứ ở đây sẽ khác, tôi không thể khẳng định chắc chắn được.
Tôi không có nhiều thời gian để suy nghĩ về những điều không thể và có thể bởi vào lúc đó, một bàn tay nắm lấy cằm tôi đầy thô bạo và kéo giật tôi về phía trước. Toàn bộ cơ thể tôi cứng đờ lại. Kẻ đứng trước mặt tôi lên tiếng:
- Chà chà, xem chúng ta có gì ở đây này.
- Tránh xa cô ấy ra – Naruto gầm lên.
Mắt chột (đó là người đang nắm lấy tôi) chỉ cười khẩy, nói:
- Không thích chia sẻ, đúng không? Lũ trẻ con chúng mày phải học cách chia sẻ, đặc biệt là với những thứ ngon lành như thế này.
Bình thường, tôi sẽ phản ứng ngay lập tức khi bị nói đến như vậy. Nhưng lúc này, tôi đang quá sợ hãi để có thể suy nghĩ tử tế, đừng nói đến việc làm bất cứ thứ gì.
- Thả. Cô. Ấy. Ra.
- Nào nào, bình tĩnh lại nhóc. Bạn tao đây chỉ muốn chơi đùa một chút thôi. – Một kẻ khác lên tiếng. Hắn ở quá xa để tôi có thể nhìn thấy bất cứ một đặc điểm đặc biệt gì.
Mắt chột kéo tôi đứng dậy, giật có lẽ là từ đúng hơn, dí sát mặt về phía tôi, nói:
- Mày có biết tao là ai không, nhóc?
Ở khoảng cách gần như thế này, tôi có thể nhìn thấy rõ từng vết sẹo mờ nhạt trên gương mặt hắn và ngửi thấy hơi thở chua lòm mùi rượu. Nuốt nước bọt, tôi lắc đầu, không tài nào có thể nói năng hay gây ra bất cứ một tiếng động nào từ cổ họng.
- Không ư? Tao là một thành viên của Akatsuki.Thấy quen rồi chứ bé con?
Không. Tôi không biết Akatsuki là cái gì và chắc chắn là nó không hề quen thuộc một tẹo nào. Nhưng có vẻ đó là một cái gì đó rất xấu, xét theo phản ứng của hai chàng trai khi họ nhìn thấy những người đàn ông này. Không nhiều, nhưng đủ để tôi suy ra một vài thứ.
Thật buồn cười, bởi khi tôi nhận ra tình thế của mình nguy hiểm tới mức nào, cũng là lúc nỗi sợ dần biến mất khỏi người tôi. Tôi đã có thể cử động trở lại và tôi chắc chắn có thể nói năng được bình thường. Đó chính là điều đầu tiên tôi làm, nói.
- Akatsukilà cái gì? – Tôi hỏi lại, giọng nói đầy tự tin, mắt nhìn kẻ đối diện với vẻ thách thức.
Tôi thường có xu hướng làm những điều ngu ngốc vào những lúc như thế này, khi tôi đang rơi vào một tình thế nguy hiểm.
- Và tại sao lại có người bị gọi là Akatsuki cơ chứ? – Tôi thêm vào. Vì Chúa, im đi, im đi, IM ĐI. – Đó là cái tên ngu si nhất mà tôi từng nghe thấy.
Trước khi tôi có thể nói thêm bất cứ thứ gì, Mắt chột đã tát tôi. Mạnh. Rất mạnh.
- Im đi con nhóc ngu ngốc. Deidara.
Đoạn cuối là cho kẻ điều khiển lửa. Ngay lập tức, lửa lao về phía tôi. Nhưng chúng không bao giờ chạm được vào tôi.
Có một thứ gì đó, một luồng khí cực mạnh, đã đẩy chúng ngược trở về phía hai kẻ mặc áo trùm. Họ buộc phải nhảy ra một bên để tránh không bị thiêu đốt thành tro. Tôi bí mật thở phào nhẹ nhõm bởi, dù cho họ có đe dọa đến tôi và hai chàng trai có mặt ở đây, tôi không muốn họ chết. Mỗi sinh mạng đều quý giá, tôi đã được dạy điều này từ khi còn rất bé.
Cùng lúc đó, Mắt chột hét liên đầy đau đớn, buông tôi ra và ngã vật xuống đất, co giật liên tục. Tôi loạng choạng lùi về phía sau, mất thăng bằng do bị thả ra đột ngột. Tôi khá chắc rằng tôi đã ngã xuống mặt tuyết phía dưới nếu không nhờ hai cánh tay rắn chắc đã đỡ lấy tôi từ phía sau.
- Ừm, cảm ơn anh. - Tôi lẩm bẩm, đứng thẳng dậy.
- Hn. - Sasuke rút tay lại, sau đó quay lưng, chạy về phía Naruto để giúp đỡ bạn mình.
Đó có được coi là một từ không chứ? Nhưng tôi cho rằng lúc này đó thực sự không phải là thứ quan trọng. Cái mà tôi cần chú ý đến, đó là trận chiến trước mặt tôi và những quầng lửa xanh đang văng tung toé khắp nơi một cách hết sức nguy hiểm.
- Cẩn thận! - Ai đó gào lên, nắm lấy tay tôi và giật mạnh về phía bên phải, vừa kịp để tráng được một quả cầu lửa lớn chỉ cách tôi độ vài phân.
Tập trung nào Sakura. Mày phải tập trung nếu không muốn bỏ mạng ở chốn này.
- Cảm ơn – Tôi lặp lại câu nói lúc nãy của mình. Naruto chỉ nhe răng cười, sau đó lại biến mất.
Tôi lùi lại phía sau, cố gắng tránh càng xa trận chiến càng tốt. Khi đã ở khoảng cách được cho là an toàn, tôi dừng chân và ngồi xuống, quan sát những gì diễn ra trước mắt mình.
Điều đầu tiên mà tôi có thể nghĩ đến lúc đó, đó là thật thần kì. Không một ai có thể tưởng tượng được những gì đang diễn ra vào lúc ấy. Nó không giống như bất kì thứ gì mà tôi từng trông thấy trước đây. Và cũng nguy hiểm hơn mọi thứ. Không có súng, đạn, không có dao, kiếm. Thay vào đó là những nắm đấm bằng tay không và những khả năng mà chỉ X-men mới có thể sở hữu, như tôi đã từng nói.
Tôi có thể nhìn thấy người đàn ông với cái tên Deidara điều khiển lửa, có thể thấy Mắt chột làm cho những con rối của mình sống dậy và tấn công mọi thứ xung quanh, có thể thấy Naruto tạo ra những cơn lốc nho nhỏ từ thinh không và Sasuke với những tia sét màu xanh bao quanh tay mình. Đẹp, tuyệt vời, diệu kì, nhưng nguy hiểm và đáng sợ không kém.
Tôi tự hỏi liệu mọi con người ở đây (họ có được coi là con người không nhỉ?) đều có những khả năng như thế này hay nó chỉ nằm trong một bộ phận nhất định? Và thứ gì có thể giúp họ làm được những thứ như thế chứ? Rốt cuộc thì sự khác biệt giữa nơi đây với Trái đất lớn như thế nào?
Nhưng đó chưa phải là thứ mà tôi cần lo lúc này. Vấn đề trước mắt và cấp thiết hơn bao giờ hết, đó là làm sao tôi có thể tồn tại ở đây. Tôi không thể làm mọi thứ một mình. Tôi cần một ai đó.
Và chỉ với một cái nhìn về phía trận chiến diễn ra trước mắt tôi, tôi đã có được câu trả lời của mình. Đó là một quyết định mạo hiểm, nhưng vào lúc này, tôi còn gì để mất chứ?
End chap 1.
11/7/2012, 6:22 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 68
Tổng số bài gửi : 32
Ngày tham gia : 20/06/2012
Được Cảm Ơn : 14
Tiêu đề: Re: Parrallela
Wow chap mở đầu rất hay đấy bạn :sm17: Mặc dù cũng là việc Sak bị hút vào hố đen nhưng cách dẫn truyện này lạ đấy, thêm việc Sak là 1 trẻ mồ côi nữa. Thế là có fic mới để đọc r` Mong chap mới nhé
11/7/2012, 7:23 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 3003
Tổng số bài gửi : 1584
Ngày tham gia : 19/06/2012
Status : Đi học điểm kém hơi nhiều :|~
Được Cảm Ơn : 210
Tiêu đề: Re: Parrallela
ồ,mem gjrl của 4rum mền có khiếu viết truyện tự chế thế nhì,có khiếu làm nhà văn đấy. p/s : cái truyện này dài quá nên đọc sơ sơ qua nhưng dùng từ cũng được đấy,hay .Để đỡ mất công post bài này mìn khuyễn mãi +1 cho chủ thớt
11/7/2012, 8:50 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 20
Tổng số bài gửi : 7
Ngày tham gia : 11/07/2012
Status : I won't say i'm in love!!!
Được Cảm Ơn : 11
Tiêu đề: Re: Parrallela
@Cogaidado: Thanks bạn. Mình cũng cố để tạo được phong cách viết riêng của mình và có được một chút ấn tượng nào đó đối với người đọc. @lazik: Nhiều người có vẻ ngại đọc dài nhỉ. Vậy thì mình sẽ rút ngắn lại một chút. Và thanks bạn vì đã com cho fic của mình.
11/7/2012, 8:53 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1215
Tổng số bài gửi : 624
Ngày tham gia : 22/12/2009
Status : Rebel Life !!!!
Được Cảm Ơn : 46
Tiêu đề: Re: Parrallela
Hay nèk +1, dạo này ta khoái xem mấy cái này gê :sm17: chap mới nào bạn
16/7/2012, 9:25 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 20
Tổng số bài gửi : 7
Ngày tham gia : 11/07/2012
Status : I won't say i'm in love!!!
Được Cảm Ơn : 11
Tiêu đề: Chap 2.
“ Tôi cần sự giúp đỡ của các anh” Đó là câu nói đầu tiên của tôi với hai chàng trai.
Họ nhướn mày nhìn tôi. Naruto đã dừng hẳn công việc băng bó vết thương của mình lại trong khi Sasuke vẫn tiếp tục, mắt không nhìn lên, nhưng tôi biết rằng anh ta đang lắng nghe lời tôi nói.
“ Chúng tôi có thể giúp gì cho cô được chứ?”
“ Tôi cần tìm đường để quay trở về thế giới của tôi. Trái Đất. Và cách duy nhất mà tôi biết, đó là thông qua cái hố đen, thứ đã đưa tôi đến đây. Nhưng vấn đề là tôi không biết cách nào để có thể tìm ra nó và nếu như có biết, tôi cũng không thể tự tồn tại giữa một nơi mà tôi hoàn toàn không biết về bất cứ một thứ gì. Vậy nên, các anh có thể giúp tôi tìm nó được không?” Tôi hỏi.
Hai chàng trai im lặng, không nói một lời nào, có vẻ như đang tiếp thu tất cả những gì tôi vừa trình bày.
“ Dobe, chúng ta cần nói chuyện” Sasuke lên tiếng và tôi nhìn theo họ bước sâu vào trong rừng.
Liệu họ có đồng ý giúp tôi không? Tôi đang mạo hiểm. Tôi đang vô cùng mạo hiểm khi tìm đến sự giúp đỡ của họ. Lí do vì sao ư? Thật rõ ràng. Hai chàng trai đó là người lạ. Tôi không quen họ, tôi không biết về con người họ, liệu họ xấu hay tốt. Nhưng tôi đang tuyệt vọng và tôi sẽ làm mọi thứ để tồn tại, bởi vì tìm đến họ có nghĩa là sẽ có cơ hội để thoát ra khỏi đây. Dù là rất nhỏ.
Có vẻ như họ đang cãi nhau, về tôi, bởi Naruto bắt đầu vung tay loạn xạ và nhăn nhó mặt mày. Sasuke vẫn đứng yên, tay khoanh trước ngực, hoàn toàn điềm tĩnh. Tôi không thể không tự hỏi liệu anh chàng đó có khả năng bày tỏ bất cứ thứ cảm xúc gì trên gương mặt mình không.
“ Được rồi. Chúng tôi sẽ giúp cô.” Họ nói một lúc lâu sau đó.
Tôi mỉm cười rạng rỡ.
“ Chúng tôi không biết cái thứ mà cô gọi là ‘hố đen’ đó là gì và làm cách nào để có thể tìm được nó. Nhưng có một người biết....không, không hẳn là biết. Tôi không rõ bà ta biết cái gì nữa. Mụ già đó biết đủ thứ quái dị trên đời, vậy nên rất có thể bà ta có câu trả lời cho cô. Bà ta là... tên là gì ý nhỉ? Sara à? Hay Samu? Hay là...”
“ Samira” Sasuke nói, sau đó lẩm bẩm “ Dobe”
“ Này!” Naruto kêu lên.
_o0o_
Ngủ ngoài trời không hề dễ chịu một tẹo nào, tôi có thể khẳng định với bạn điều đó. Đặc biệt là khi bạn đã quen với việc nằm trên một chiếc giường êm ái và ấm áp cùng với đầy đủ chăn ga gối đệm. Đó là chưa kể đến tiếng ngáy của Naruto. Làm thế nào mà Sasuke có thể ngủ, tôi không thể hiểu được.
Đó là lí do vì sao tôi dậy từ khi trời vẫn còn tối, mắt mở thao láo, chìm trong những suy nghĩ của mình.
Tôi không nên phàn nàn, bởi nếu không nhờ hai chàng trai kia, có lẽ tôi đã chẳng có được giấc ngủ nào và rất có thể đang nằm co quắp ở đâu đó chờ chết. Ít nhất với Naruto và Sasuke, tôi còn có cơ hội nào đó để quay trở về. Và dù cho tỉ lệ có là một phần trăm thì nó vẫn sẽ tốt hơn không có gì. Vẫn có thể xảy ra. Vẫn còn hi vọng. Dù rất nhỏ.
Tuy vậy, tôi vẫn không thể nào không tự hỏi liệu quyết định của mình là đúng hay sai. Liệu tin tưởng những con người này có phải là một sai lầm chết người? Liệu đi cùng họ có thực sự cho tôi một cơ hội nào đó hay chỉ đóng sầm mọi cánh cửa ít ỏi còn lại của tôi?
Tôi đã được chứng kiến khả năng của hai chàng trai đó, và tôi có thể chắc chắn một điều, tôi chẳng là gì so với họ. Nếu muốn, họ đã có thể ra tay, họ đã có thể bỏ tôi lại với những kẻ mặc áo trùm đó thay vì tốn công tốn sức cứu tôi, họ đã có thể mặc tôi giữa chốn hoang vu này chư không đồng ý giúp tôi, chia sẻ thức ăn, nước uống với tôi và nhường túi ngủ cho tôi.
Họ đã có thể làm rất nhiều thứ. Nhưng họ không làm.
Liệu tôi có thể tin họ? Liệu những chàng trai này có phải là những người mà tôi có thể trông cậy vào không?
Tôi không biết.
Họ chưa hại tôi. Không có nghĩa là họ sẽ không hại tôi. Ai biết được, có thể tất cả những hành động này chỉ là giả. Có thể họ đang toan tính điều gì đó và tìm cách để có được niềm tin của tôi, chờ đợi thời cơ phù hợp để ra tay.
Liệu tôi có sai khi nghi ngờ và cho rằng họ là những người xấu?
Không, tôi không sai. Tôi không thể tin tưởng một ai đó khi chỉ vừa mới tiếp xúc với họ. Tôi nhờ họ giúp đỡ, không có nghĩa là tôi không nghi ngờ họ.
Luôn luôn cảnh giác. Tôi không được phép tạo cơ hội cho ai đó tấn công và hại tôi, bởi bóng tối luôn rình rập và chỉ cần một giây mất tập trung thôi, nó sẽ vồ lấy tôi như một con thú háu đói. Nó sẽ tấn công vào lúc tôi không ngờ đến nhất. Và cách duy nhất để có thể bảo vệ mình, đó là giữ cảnh giác.
Nhưng, mặc cho tất cả những nghi ngờ, những băn khoăn, chúng vẫn không đủ để ngăn tôi khỏi cái cảm giác rằng quyết định đi với Naruto và Sasuke sẽ đem lại cho tôi hi vọng.
Và nó không chỉ là hi vọng tồn tại, hi vọng được quay về nhà.
_o0o_
Ngắm nhìn những bông tuyết nhỏ xíu rơi xuống trước mặt mình, tôi không thể nào không nhớ đến những buổi chiều khi tôi ngồi ở trên bậu cửa sổ và nhìn ra bên ngoài, trên tay là li socola nóng bốc khói trắng muốt, thứ đồ uống yêu thích của tôi. Cũng là mùa đông như lúc này, cũng là tuyết rơi như lúc này và cũng lạnh như lúc này đây. Nhưng cảm giác thì thật khác.
Không hiểu vì sao, tôi cảm thấy như thể tôi thuộc về nơi này, tôi là một phần của nơi này. Mọi thứ tôi nhìn thấy đều ánh lên vẻ quen thuộc, dù tôi chưa một lần nhìn thấy chúng, quan sát chúng. Tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy trong suốt 18 năm sống ở Trái đất.
Thật kì lạ. Đáng nhẽ tôi phải thấy lạ lẫm. Tôi chưa từng đặt chân đến nơi này bao giờ. Tôi nên thấy lạ lẫm.
Có gì đó trong tôi mách bảo rằng đây không phải là lần đầu tiên tôi tới Parrallela.
“ Cô lạnh?” Giật mình trước giọng nói của Sasuke, tôi ngẩng đầu lên nhìn. Có phải anh ta...đang quan tâm đến tôi không? Dù tôi mới chỉ quen biết (có nên nói là quen biết không?) anh chàng này được gần một ngày, nhưng tôi khá chắc rằng Sasuke không phải, hoàn toàn không phải là một người biết quan tâm.
Hoặc có lẽ, anh ta không giống như những gì tôi tưởng.
“ Ừm, không” Tôi đáp lại.
“ Cô đang run”
Và chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng Sasuke nói đúng. Tôi đang run. Tôi chìm sâu vào suy nghĩ của mình đến mức tôi không hề nhận ra rằng bản thân đang lạnh.
Không tốt một tẹo nào, khi mà để có thể tồn tại được ở đây, tôi luôn luôn phải tập trung cảnh giác. Và nếu tôi cứ tiếp tục mơ mộng như thế này, tôi sẽ nhanh chóng gặp nguy hiểm.
Một chiếc áo choàng được dúi vào tay tôi. Áo choàng của Sasuke.
Tôi chớp mắt, ngạc nhiên trước cử chỉ hết sức hào hiệp đó của anh và đỏ mặt.
“ Anh không lạnh ư?” Tôi hỏi lại. Anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng áo khoác da, bất cứ ai cũng sẽ thấy lạnh trong bộ trang phục như vậy khi đứng giữa thời tiết lạnh lẽo như lúc này.
“ Tôi quen rồi” Anh nói đơn giản, sau đó đi nhanh về phía trước, vượt hẳn qua tôi.
Quái dị. Nhưng dù sao thì tôi cũng biết ơn anh ta, nhất là khi tôi có cảm giác toàn bộ cơ thể mình sắp sửa đóng băng đến nơi.
_o0o_
Cái áo choàng mà Sasuke đưa cho tôi, nó không khác gì mấy so với loại áo mà con người ở thế kỉ mười tám mặc. Tôi nhận ra điều đó sau nhiều lần nghiên cứu nó, không phải vì tôi yêu thích nó hay gì hết. Tôi chỉ tò mò.
Tại sao một nơi hoàn toàn tách biệt với Trái đất mà lại có nhiều điểm chung đến như vậy? Nơi đây cũng có những sinh vật cấp cao với bộ máy sinh học giống con người, ngoại trừ những khả năng siêu nhiên ra. Nơi đây dùng tiếng La-tinh, một thứ tiếng cổ xưa của con người Trái đất, để đặt tên cho mọi sự vật. Trang phục ở nơi đây gần giống như trang phục ở thế kỉ mười tám. Và cuối cùng, những người mà tôi đã gặp ở thế giới này đều dùng chung một thứ tiếng với tôi.
Đó, không thể là trùng hợp được.
Có lẽ, Parrallela và Trái đất không hề tách biệt như tôi tưởng. Và, dù nó chẳng giúp ích gì cho tôi, tôi cũng muốn tìm hiểu xem sợi dây liên kết giữa hai thế giới là gì.
" Kể cho tôi nghe về nơi này đi" Tôi nói, bước nhanh hơn để bắt kịp hai chàng trai.
" Huh? Đây là khu rừng. Nhớ không? Hôm qua tôi giới thiệu cho cô rồi đó. Purpu...."
" Không, không phải. Thế giới của các anh. Parrallela ấy. Kể cho tôi nghe về nó. Lịch sử, đặc điểm, con người, những thứ như vậy. Tôi muốn biết"
Naruto gãi đầu.
" À, ừm, xem nào. Ờ thì nơi đây có năm quốc gia khác nhau. Xem nào. Kim quốc, Thuỷ quốc, Thổ quốc, Phong quốc và Hoả quốc. Chúng ta đang ở Hoả quốc"
Tôi nhướn mày. Những quốc gia ở đây được đặt tên theo các nguyên tố Ngũ hành ư?
" Kì cục" Tôi lẩm bẩm, sau đó hỏi " Vậy mọi người đều đó có...khả năng giống như các anh ư?"
" Ý cô là gì?"
" Họ đều làm được những trò kì cục như điều khiển lửa vậy ư?"
" Ồ, thì ra là vậy. Không phải ai cũng có biệt năng. Chỉ những Praeditus thôi. Và không phải biệt năng nào cũng giống nhau hết."
Praeditus? Tôi chưa nghe đến từ này bao giờ. Họ gọi những người sở hữu.....biệt năng là Praeditus ư? Và có vẻ như không phải ai cũng có những khả năng siêu nhiên ấy.
" Thế còn những người bình thường thì sao?" tôi hỏi.
" Họ là Rusticus"
" Vậy họ có công việc gì? Và những người như các anh thì sao?"
" Các Rusticus thuộc thành phần lao động. Họ tạo ra của cải, vật chất, thức ăn và những thứ như vậy. Còn Praeditus thuộc thành phần chiến đấu. Họ là lực lượng quân đội của các vương quốc. Họ sẽ chiến đấu trong chiến tranh, nhận các nhiệm vụ khác nhau vào thời bình và bảo vệ người dân khỏi các mối hiểm hoạ." Naruto giải thích.
" Nếu như không có chiến tranh thì có thể có mối hiểm hoạ gì chứ?"
" Cô không biết đâu"
" Vậy tại sao các anh không ở trong quan đội"
" Không phải việc của cô" Sasuke nói một cách lạnh lùng.
Không một lời nào được thốt ra sau đó.
Lại thêm một bí mật nữa. Có vẻ như mọi thứ về thới giới này đều được tạo nên từ những bí mật.
Không khác gì so với Trái đất.
17/7/2012, 12:28 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 3003
Tổng số bài gửi : 1584
Ngày tham gia : 19/06/2012
Status : Đi học điểm kém hơi nhiều :|~
Được Cảm Ơn : 210
Tiêu đề: Re: Parrallela
chap mới ra rùi kìa chú khoai ,Có vô đọc rùi tks ng` ta k thì bẻo . p/s : chap 1 chưa đọc xong mà ra chap 2 lẹ vậy
18/7/2012, 10:02 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 68
Tổng số bài gửi : 32
Ngày tham gia : 20/06/2012
Được Cảm Ơn : 14
Tiêu đề: Re: Parrallela
+1 cho chap mới cái nè :sm17: mà chap này hơi ngắn, đọc cái hết òi , vẫn chưa có gì đặc biệt từ khi Sak tới Par này ngoài việc nhờ giúp đỡ từ Sas và Nar dù gì thì cũng mong chap tiếp nhé p/s dài dài tí nha
18/7/2012, 10:17 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 3063
Tổng số bài gửi : 954
Ngày tham gia : 15/11/2011
Status : Tạt ngang thăm lại mái nhà vào một chiều 2020.
Được Cảm Ơn : 526
Tiêu đề: Re: Parrallela
Fic hay,+1...Mà nhìu bạn trong 4rum giỏi văn wa',có điều, sao chỉ toàn fic SasuSaku,sao ko ai fic về cặp đôi dễ thương NaruHina gì hết vậy,có thì cũng có vài đoạn àh.Dù cũng là fan SasuSaku nhưng đọc SasuSaku nhìu riết cũng thấy chán wa'...
19/7/2012, 7:18 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 8219
Tổng số bài gửi : 1885
Ngày tham gia : 27/04/2012
Status : Xin lồi vì cuối cùng vẫn chưa thay đổi được thế giới này.
Được Cảm Ơn : 354
Tiêu đề: Re: Parrallela
Nói chung là vote cho đọc SasuNaru đeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee, nói thế thôi chứ truyện hay lắm đó bạn p/s : quảng cáo phát http://fan.naru.to/t17908-topic
19/7/2012, 9:05 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 701
Tổng số bài gửi : 177
Ngày tham gia : 01/04/2012
Status : Oro phá đảo thế giới ảo
Được Cảm Ơn : 11
Tiêu đề: Re: Parrallela
hay thật đó bạn. Mình rất ngại đọc truyện dài nhưng truyện này đúng là rất hay thanks nhá
19/7/2012, 7:32 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 20
Tổng số bài gửi : 7
Ngày tham gia : 11/07/2012
Status : I won't say i'm in love!!!
Được Cảm Ơn : 11
Tiêu đề: Re: Parrallela
Thanks mọi người! Mình rất vui vì các bạn thích fic của mình và đã bỏ thời gian để đọc với com cho fic. Đọc com thấy thích mình cứ cười mãi thôi.
20/7/2012, 9:46 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 953
Tổng số bài gửi : 442
Ngày tham gia : 22/01/2012
Status : trượt đại học rồi :'( về chăn vịt năm sau thi lại với các em thôi =(((
Được Cảm Ơn : 100
Tiêu đề: Re: Parrallela
oh giear !!! lại thêm sasusaku nữa rồi sasusaku vô đối fic hay lém, dạo này mải đi học chả có t/g vào 4r đọc fic hum nay mới được vào nghiền ngẫm , công nhận 4r mình toàn nhà văn đọc sướng cả mắt thanks bạn phát nà
23/7/2012, 10:12 am
Hoàn Thành NV :
Ryo : 20
Tổng số bài gửi : 7
Ngày tham gia : 11/07/2012
Status : I won't say i'm in love!!!
Được Cảm Ơn : 11
Tiêu đề: Chap 3
Tôi và Sasuke không giao tiếp với nhau một lần nào sau cuộc nói chuyện đó. Tôi không nhớ anh ta và tôi hoàn toàn có thể sống nếu thiếu anh chàng ấy. Nhưng, nói gì thì nói, sau khi nghe Naruto lảm nhảm liên tù tì về đủ mọi chủ đề trên đời trong suốt một ngày liền, tôi bắt đầu yêu thích cái sự im lặng và những câu trả lời chỉ có vỏn vẹn một từ duy nhất của Sasuke.
Không có chuyện gì thú vị xảy ra đối với tôi trong những ngày này mà tôi có thể kể với bạn, ngoại trừ một lần tụt chân xuống hố tuyết và bị mắc kẹt ở đó. Trời mỗi ngày một lạnh hơn, nếu còn có thể, và tuyết rơi dày đặc đến độ chỉ bước đi được thôi cũng đã là cả một cuộc đánh vật. Có những lúc chúng tôi phải dừng lại suốt hơn nửa ngày liền, chờ cho đến khi cơn bão tuyết tan hẳn mới tiếp tục di chuyển. Trong thời tiết khắc nghiệt như thế này, nhóm lửa là hoàn toàn không thể và thứ duy nhất mà chúng tôi có thể trông cậy vào là biệt năng của Naruto để tăng nhiệt độ không khí lên. Vào ban đêm, cả ba nằm sát vào nhau hơn, đâu lưng lại và phủ lên mình nhiều lớp chăn cùng áo choàng dày để tăng thêm nhiệt độ. Quần áo tôi ướt nhẹp vì tuyết, tóc bết lại, những phần da không được lớp vải len dày che đậy đều lạnh buốt và tê tái. Tôi sớm nhận ra rằng trang phục của tôi không đủ giữ ấm vào những thời tiết như thế này. Tôi có thể dễ dàng bị cảm, nếu không phải vì tôi chưa từng mắc phải bất cứ thứ bệnh gì trong đời. Tôi có một hệ miễn dịch tốt, và tự hào về điều đó.
Naruto và Sasuke bắt đầu dạy tôi một số kĩ năng cần thiết để có thể tồn tại được ở những nơi như thế này. Không, sự thực là Naruto là người duy nhất bỏ thời gian ra để hướng dẫn tôi, còn bạn anh ta chỉ khoanh tay đứng nhìn. Thật lòng mà nói, Tóc vàng không phải là thầy giáo giỏi nhất thế giới. Anh ta khá tệ là đằng khác. Nhưng tôi cũng đã học được một số thứ gì đó có thể được coi là hữu ích. Như nhóm lửa (tôi suýt chút nữa đã nướng cháy Naruto), trèo cây (nửa đường lên đến nơi, tôi mất thăng bằng và ngã lên người Sasuke) và đánh nhau tay đôi ( tôi mới chỉ có thể đỡ được một vài cú đánh đơn giản).
Đó thực sự là một quãng thời gian đáng nhớ. Không những tôi được học nhiều kĩ năng sinh tồn khác nhau, tôi còn có cơ hội tìm hiểu và biết thêm nhiều thứ mới lạ về thế giới này. Chẳng hạn như nếu trời càng lạnh và càng có nhiều tuyết thì loài cây Purpura Nix ở đây sẽ càng mọc nhiều hoa hơn. Những bông hoa ấy sẽ to hơn, bay cao hơn và chúng sẽ chuyển thành một màu tím sẫm. Hay vào những ngày khắc nghiệt như thế này, bầu trời sẽ không vần vũ âm u như ở trên Trái đất. Nó sẽ có màu đỏ của máu và vào ban đêm, những đám mây sẽ biến thành trong suốt. Không có nhiều loài động vật ở quanh đây, nhưng rất có thể đó chỉ là do hiện giờ đang là mùa đông ở Hoả quốc. Tôi mới chỉ được trông thấy vài sinh vật mà tôi cho rằng là côn trùng nhỏ và một con Burian-một loại cáo với ba đuôi và có lông màu xám.
Và, tôi chợt nhận ra rằng sự nghi ngờ trong tôi đối với những chàng trai này đang mờ dần. Rằng tôi bắt đầu bớt cảnh giác hơn một chút. Rằng tôi đã có thể yên tâm hơn mỗi đêm khi chìn vào giấc ngủ, bên cạnh họ. Rằng Naruto và Sasuke thực sự không phải người xấu. Tôi vẫn còn có những băn khoăn, nhưng nó không còn mạnh như lúc trước hay ám ảnh tôi như lúc trước nữa.
Tôi đã bắt đầu biết tin tưởng.
Vậy tiếp theo sẽ là gì đây?
" Tôi sẽ dạy cô cách sử dụng gladio" Naruto đột ngột nói với tôi một ngày nọ.
Lúc đó đã là chiều muộn. Chúng tôi quyết định dừng lại ở đây cho đến hết buổi tối. Chỉ có tôi và Naruto ở lại lều vào lúc đó. Sasuke đang đi thám thính xung quanh và chưa quay trở về.
Tôi nhướn mày. Gladio?
" Đó là cái gì?" Tôi hỏi anh.
Naruto nhe răng cười, rút từ bên hông ra một thanh kiếm dài, nhọn và vô cùng thanh mảnh với lưỡi kiếm màu đen ánh bạc và chạy dọc thân là những đường khắc nhuộm màu xanh biển.
Vậy ra gladio là cách nơi đây dùng để gọi kiếm.
Tôi tự hỏi thứ vũ khí ấy được làm bằng loại vật liệu gì, bởi tôi chắc chắn răng tôi chưa nhìn thấy một kim loại nào có màu đen ánh bạc hết.
Có vẻ như tất cả những gì tôi làm dạo gần đây là hỏi, hỏi và hỏi.
" Nó làm bằng gì vậy?"
" Cái này ư? Bằng cladies. Bền, nhẹ và vô cùng dẻo dai. Hầu hết mọi loại gladio đều được làm bằng thứ kim loại này" Tóc vàng đáp.
Tôi vẫn không bỏ được thói quen gọi người khác bằng biệt danh.
" Tại sao bỗng dưng lại muốn dạy tôi sử dụng....cái thứ đó?"
Naruto nhún vai.
" Sasuke-teme nói rằng đi với chúng tôi không an toàn. Cô cần phải học cách để tự vệ cho bản thân"
" Sasuke?" Tôi hỏi lại.
" Oops. Đáng nhẽ tôi không được nói cái đó" Naruto lẩm bẩm.
Sasuke nói ư? Có vẻ như anh ta quan tâm đến tôi, dù chỉ là một chút.
Hoặc có thể anh ta chỉ không muốn suốt ngày phải chạy theo và cứu tôi. Tôi cho rằng lí do này hợp lí hơn cái đầu tiên. Chúng tôi chỉ mới gặp nhau. Về lí thuyết mà nói, chúng tôi là hai người hoàn toàn xa lạ. Và người lạ sẽ không quan tâm đến nhau. Anh ta không quan tâm đến tôi. Tôi không quan tâm đến anh ta.
Tại sao tôi lại có cảm giác như thể mình đang sai nhỉ?
" Được rồi" Tôi nói, nhận lấy thanh kiếm từ Naruto.
_o0o_
' Lúc đó đã là quá nửa đêm. Trời tối đen mù mịt, mưa như trút nước, những giọt mưa trong suốt, lấp lánh trong màn đêm vô vọng. Mây vần vũ, xám xịt, cuộn lại trên bầu trời.
Người phụ nữ trẻ ngước nhìn lên, đôi mắt đen đầy vẻ đau đớn và buồn khổ. Tấm áo choàng dày mà cô dùng để khoác xung quanh mình che mất toàn bộ mái tóc và một phần gương mặt, nhưng bất kì ai cũng vẫn có thể nhận ra rằng cô vô cùng xinh đẹp. Có gì đó về người phụ nữ này gợi cho tôi một cảm giác quen thuộc đến lạ lùng, như thể tôi đã quen biết cô ấy cả cuộc đời mình, dù đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô.
" Đến giờ rồi" Một giọng nói vang lên. Cả hai chúng tôi cùng quay người lại để nhìn thấy một người đàn ông trẻ với mái tóc nâu ướt đẫm và đôi mắt....
Đôi mắt màu ngọc lục bảo giống hệt như của tôi.
Không thể nào.
Người phụ nữ gật đầu. Cô rời khỏi ban công và cả hai cùng bưỡc vào trong phòng, nơi đã có một người đàn ông khác đợi sẵn ở đó.
" Bệ hạ. Nương nương" Ông ta nói, cúi chào " Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng."
Vị vua trẻ gật đầu.
" Rất tốt. Aiko? Nàng đã sẵn sàng chưa?"
Người phụ nữ trẻ không trả lời. Cô chỉ lặng lẽ đi về phía chiếc cũi xinh đẹp đặt ở giữa phòng, nơi một hài nhi đang say ngủ, và đưa tay chạm vào nó.
" Xong rồi" Aiko thì thầm, bước lùi lại.
" Sarutobi-san"
Người đàn ông với cái tên Sarutobi tiến về phía trước, đưa tay xuống và bế đứa bé lên, bọc nó cẩn thân trong một tấm chăn màu xanh dày.
Giống hệt như tấm chăn được tìm thấy cùng tôi khi tôi còn bé.
" Không.....Kyoshi, ông ta đang đưa con bé đi....con của chúng ta" Người phụ nữ lảm bẩm, nước mắt trào ra, lớp mặt nạ điềm tĩnh bắt đầu rạn vỡ. " Kyoshi, ngăn ông ta lại. Chàng hãy ngăn ông ta lại"
Nhà vua giữ lấy vợ mình, ôm chặt cô vào lòng trong lúc Sarutobi đưa đứa bé ra khỏi căn phòng. Người phụ nữ vẫn không ngừng khóc lóc, run lên bầm bật trong tay chồng mình, liên tục lẩm bẩm:
" Con của chúng ta...Saku-chan bé bỏng. Làm ơn hãy đem con bé trở lại. Kyoshi, xin chàng. Sakura-chan bé bỏng" '
Tôi mở mắt, vội vàng ngồi dậy và nhận ra mình đã quay trở lại với thực tại.
Đó là một giấc mơ.
Tất cả những gì tôi vừa trông thấy là một giấc mơ. Một giấc mơ quá đỗi sống động.
Như thể đó là một mảnh kí ức nào đó trong đầu cô, một mảnh kí ức đã bị quên lãng từ lâu, chôn vùi trong biển trí nhớ dày đặc.
Nhưng, nó không thể là kí ức. Tôi chưa gặp những con người đó một lần nào trong đời. Tôi chưa từng bước chân vào căn phòng đó.
Vậy thì tại sao tất cả mọi thứ lại thật đến thế? Lại quen thuộc đến thế?
Người phụ nữ đó, người đàn ông đó. Tôi không thể nào không có cảm giác rằng họ có quan hệ với tôi, quan hệ vô cùng gần gũi là đằng khác.
Họ là ai?
Ý nghĩa của giấc mơ này là gì?
Và còn đứa bé đó. Đứa bé mà tôi không biết mặt. Cô ta luôn mồm gọi nó là Sakura-chan. Sakura. Đó là tên của tôi.
Có sự trùng hợp ở đây chăng?
Tại sao họ phải đưa đứa bé đi? Và đi đâu? Tại sao phải tách đứa bé ra khỏi cha mẹ nó?
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Có quá nhiều câu hỏi mà tôi không thể giải đáp, quá nhiều thứ tôi cần câu trả lời. Và tôi chỉ mới đến Parrallela được một tuần.
Vào lúc đó, tôi không hề nhận rằng mình đã quên mất chi tiết khi người mẹ chạm vào đứa con và làm gì đó đối với nó, cũng như việc tôi không thể ngờ nổi tầm quan trọng của giấc mơ này lớn đến nhường nào. _o0o_
" Cô đang thực hiện động tác sai"
Tôi giật mình, nhảy dựng lên và suýt nữa thì đã chém một trong những ngón tay của mình khi nghe thấy giọng nói của Sasuke.
" Tôi tưởng anh không nói chuyện với tôi?" Tôi hỏi lại.
Không có trả lời. Sasuke chỉ tiến về phía tôi trong im lặng, cầm lấy thanh kiếm tôi đang cầm trong tay và chỉ trong một giây ngắn ngủi, ngón tay chúng tôi chạm vào nhau.
Bạn biết đấy, thường thì đối với hai người xa lạ, một tiếp xúc đơn giản sẽ không có ý nghĩa gì. Nó sẽ không thể khiến cho tôi có cảm giác như thể vừa có một luồng điện chạy qua hay tim tôi đập lệch mất một nhịp.
Chuyện này thật là điên rồ!
" Đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa" Sasuke lên tiếng, quay mặt đi chỗ khác.
Hai má tôi đỏ bừng. Không khí xung quanh chúng tôi đột nhiên nóng thêm một vài độ.
" Phải. Ừm, anh đang nói gì nhỉ?" Tôi hỏi.
" Cô phải..." Anh nói, giơ thanh kiếm lên " ...cầm nó như thế này. Và chém"
Được rồi. Không khó lắm. Tôi có thể làm được.
Hoặc là không.
" Sai rồi"
" Tôi biết" Tôi gắt lên, mất kiên nhẫn.
Đánh kiếm không hề dễ một tẹo nào, tôi có thể khẳng định với bạn.
Hôm nay sẽ là một ngày vô cùng dài.
_o0o_
Tôi không thích buổi tối, nhất là vào những đêm tôi không thể nhìn thấy sao trên trời. Đơn giản thôi, bởi bóng tối không nằm trong danh sách yêu thích của tôi. Tôi sợ nó. Tôi không thể nhìn thấy gì trong bóng tối và điều đó sẽ đưa tôi vào thế bị động. Và có Chúa biết tôi là một kẻ thích nắm giữ tình thế trong tay đến mức nào. Không được chủ động khiến tôi cảm thấy yếu đuối. Và yếu đuối....
Được rồi, tôi đang lảm nhảm và tôi sẽ dừng lại.
" Cô đang đùa với lửa đấy, cô biết không. Đi cùng chúng tôi thế này" Sasuke lẩm bẩm.
Anh ta vẫn còn thức ư?
" Tại sao?" Tôi hỏi.
" Nguy hiểm" Anh đáp lại một cách đơn giản.
Ở bên cạnh tôi, Naruto xoay người, lầm thứ gì đó không rõ ràng.
" Các anh ư? Tôi không nghĩ thế"
" Cô không biết mọi thứ đâu"
Tôi đảo mắt.
" Tất nhiên là tôi không biết mọi thứ. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi tuyệt vọng và tôi sẵn sàng mạo hiểm nếu nó giúp tôi quay trở về nhà"
Im lặng. Không có bất cứ một tiếng động nào ngoại trừ tiếng ngáy của Naruto. Tôi ngửa mặt lên trời, nhìn xoáy vào những đám mây và thở dài. Một lúc sau, tôi lên tiếng, không biết liệu Sasuke còn thức để lắng nghe không.
" Lửa đâu có tệ. Ý tôi là lửa là nguồn sống. Nó mang lại ánh sáng và sự ấm áp. Vậy thì đâu có quá tệ, đúng không?"
Sasuke quay mặt về phía tôi.
" Sakura..." Đó là lần đầu tiên anh dùng tên của tôi " cô có nghĩ tôi là lửa không?"
Tôi nhướn mày. Đó chắc chắn không phải thứ mà tôi mong đợi từ miệng anh ta.
Cô có nghĩ tôi là lửa không?
Sasuke có phải là lửa không?
" Có" Tôi thì thầm.
Và vào lúc đó, khi nằm đối diện với Sasuke và quan sát anh, tôi bắt đầu nhìn thấy những vệt sáng, nhỏ, lấp lánh như sao trời, trong đôi mắt đen huyền tăm tối ấy.
Có thứ gì đó trong tôi thay đổi.
End chap 3.
23/7/2012, 9:08 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1133
Tổng số bài gửi : 463
Ngày tham gia : 13/06/2012
Status : Chán quá
Được Cảm Ơn : 85
Tiêu đề: Re: Parrallela
Hay thật đó bạn ơi. Mà có lẽ lần này mình giựt ***ý nhỉ
26/7/2012, 6:44 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 244
Tổng số bài gửi : 145
Ngày tham gia : 06/03/2012
Status : Việc sẽ hối hận ta không bao giờ làm. Nếu đã làm tuyệt đối không hối hận.
Được Cảm Ơn : 42
Tiêu đề: Re: Parrallela
Hê hê, đọc lâu rồi bây giờ mới rảnh vào com.
Thú thật miki không thích những truyện viết theo thể loại hồi kí dùng ngôi kể thứ nhất, nhưng vì ngó phần giới thiệu thấy là Sasusaku iu quí nên mới đọc thử.
Woa, rất hay đấy. Đặc biệt mình rất thích cách bạn miêu tả về thế giới song song ấy, rất kì lạ, tưởng tượng ra có lẽ rất đẹp.
Đây là truyện viết ngôi kể thứ nhất đầu tiên mà miki chịu đọc đấy, bạn viết rất hay buộc một người ngoan cố như mình chịu phá bỏ nguyên tắc.
Chap 1 có vẻ hơi dài dòng một chút, nhưng hai chap sau bạn khắc phục được rất tốt.
Fighting!!! Ủng hộ tác giả, mau ra chap mới nha.
26/7/2012, 7:17 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1139
Tổng số bài gửi : 347
Ngày tham gia : 28/11/2011
Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Được Cảm Ơn : 79
Tiêu đề: Re: Parrallela
kakaka, sau một thời gian đọc chùa, Kiri đã có thể vào com cho bạn rồi Mình thì ngược lại với bạn Miki, Kiri rất thích đọc truyện ngôi kể thứ nhất vì nghe nó rất li kì và êm dịu, cuốn hút, dễ dàng đưa người đọc vào câu chuyện của tác giả.
Nhưng mình cũng có đôi điều cần góp ý với bạn, có gì bỏ qua nhé, vì mình cũng không giỏi văn lắm đâu
Ở chap 1 ấy, bạn dùng khá là nhiều điệp ngữ, điệp từ, thoáng qua đọc có vẻ rất hay và khiến người ta giật gân nhưng nếu dùng quá nhiều thì dễ gây phản tác dụng đấy bạn Nhưng chap 2 đã khắc phục được nên có thể coi là tạm ổn. Kiri chưa thực sự hiểu lắm về cốt truyện nên Kiri sẽ cố gắng đọc thêm nữa để hiểu hơn.
Lời cuối, bạn mau ra chap mới nhé (kakakak ,ôi mình điên quá )
Tiêu đề: Re: Parrallela
Parrallela
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]