Tiêu đề: [Code Geass] - Zero, anh mãi là huyền thoại.
Chưa bao h tôi khóc như lúc này, khóc vì 1 manga, 1 anime! Zero, chỉ 1 cái tên thôi, 1 cái tên nhưng thay đổi số mệnh, khiến người ta từ tốt thành xấu, rồi lại là người tốt, và để cuối cùng, còn lại gì?
Thật sự, tôi ko biết phải bắt đầu từ đâu, bế tắt, cái cảm giác bế tắt ngột ngạt đến chán chường, cái cảm giác uất nghẹn ko thốt thành lời với những gì vừa trải qua. Lelouch đã chết, đã là 1 người chết, không hơn, không kém. 1 con người mà trong suốt cuộc đời chỉ có đấu tranh, chiến thắng, đấu tranh rồi lại chiến thắng. Tôi tự hỏi, có khi nào thất bại lại tốt hơn với anh, ít ra anh vẫn còn dc sống, còn dc cười vui và trở thành 1 người bình thường như bao người khác. Nhưng anh ko biết đến thất bại, chỉ có chiến thắng và chiến thắng mà thôi, chiến thắng trên 1 chuỗi đau thương và vật vờ của người khác, chiến thắng với suy tính cùng năng lực mạnh mẽ của mình. Lelouch, người ta gọi anh bằng Zero, 1 đấng chúa trời, 1 huyền thoại. Lelouch lớn lên trong thù hận, và Zero bắt nguồn từ Lelouch, từ cái chuỗi hận thù triền miên, từ những đau thương hằn sâu trong kí ức. Zero, chỉ là 1 cái tên, nhưng cái tên của số mệnh, cuộc đời, cái tên đớn đau dằn xé. Chỉ là 1 cái tên, nhưng cũng vì cái tên mà có người phải chết. Tôi muốn gào lên! Lelouch! Tại sao chứ? Muốn 1 người được sống, khó như vậy sao?
Britannia của anh còn đó, thế giới tươi đẹp của anh còn đó, anh bỏ lại tất cả mà đành lòng sao? Với 1 người sống như đã chết, với những ánh mắt căm hờn. Lelouch, anh ra đi thật sao? Anh hứa rằng sẽ mang đến cho Nunnally 1 thế giới tươi đẹp, vì Nunnally mà xuống tay vứt bỏ Euphie, vì Nunnally mà trở thành con người khát máu, và rồi, anh để lại cho Nunnaly những gì? Tôi ghét Nunnally, không thật sự tôi rất muốn ghét Nunnally, nhưng tôi ko thể! Suy cho cùng, ai là người đau khổ nhất, Lelouch, Suzaku, hay C.C? không ai cả! không ai có thể đau khổ như Nunnally, ko ai có thể nếm trải những đắng cay mà cô phải chịu. Tôi đã cố dằn lòng, tôi đã bảo mình ko dc khóc, nhưng ko thể ngăn dc cảm xúc khi Nunnally gào lên "Why? Nii-sama? It's so unfair!! Why?"
Lelouch, anh là ai? Là Lelouch Lamperouge, là Lelouch vi Briannia hay anh là Zero? Anh là ai sau tất cả mọi chuyện? Lelouch, tôi chỉ có thể gọi anh là lelouch, bạn bè? không. Người yêu? không. Tình thân thuộc? không. Anh luôn 1 mình, luôn cô độc và lặng lẽ. "Kẻ nói dối là những người cô đơn". Ừ, có lẽ... Bởi vì anh là Lelouch, 1 kẻ dối trá, lừa gạt bạn bè, người thân, 1 kẻ vô hồn ko còn nơi tin cậy, 1 kẻ luôn luôn chỉ có 1 mình. Lelouch, muốn 1 người được sống khó đến vậy sao?
C.C, Lelouch, 2 con người, 2 kẻ dối trá, 2 mảnh ghép khít lại với nhau để thoải mãn ước nguyện của nhau. C.C, không ai biết cô là ai, cũng ko ai quan tâm cô từ đâu đến hay sẽ đi về đâu, người ta chỉ biết về cô như 1 biểu tượng của Geass, 1 con người bất tử, 1 mụ phù thủy điên cuồng, 1 kẻ vô danh bí ẩn. Và Lelouch, người ta biết đến anh nhiều hơn C.C, cũng hiểu về anh nhiều hơn C.C, thậm chí còn căm ghét anh hơn C.C gấp bội lần. Tôi cũng đã căm ghét anh, bất nhẫn nhìn anh giết chết Euphie, khóc òa khi Rolo hy sinh vì anh trong khi bao nhiêu lần anh muốn hạ sát cậu. Tôi đã ghét, đã từng ghét anh. Nhưng rồi, sau tất cả những gì anh làm, sau cái gã mang tên Lelouch là một con người thật sự, 1 con người với những cảm xúc rất đỗi bình thường. Anh có gia đình, 1 cô em gái đáng yêu, anh có bạn bè, những con người dễ mến, anh có cha mẹ, đức vua và nữ hoàng tối cao, anh có tất cả, nhưng rồi anh từ bỏ tất cả, từ bỏ luôn niềm vui cùng hạnh phúc của mình để tìm vào 1 thế giới mới, 1 nơi chỉ có mênh mông khoảng lặng yên bình, 1 nơi ko còn niềm đau thống khổ, 1 nơi có anh cùng tất cả cảm xúc mà anh trân trọng, 1 cõi yên bình....1 cõi chết. Lelouch, anh thật sự muốn chết đến vậy sao?
Tôi biết chứ, giết người phải đền mạng, gây ác phải gánh chịu hậu quả nặng nề. Lelouch mà tôi biết đã không còn là Lelouch ban đầu, đã không còn là Lelouch Lamperouge, Lelouch mà tôi biết đã bị lớp vỏ nhẫn tâm bao bọc cùng chiếc mặt nạ tối đen, lạnh lùng. Lelouch mà tôi biết đã không còn sống từ khi anh xuống tay giết chết Euphie, Lelouch mà tôi biết đã ra đi vĩnh viễn. Có lẽ, tôi ngỡ rằng Lelouch đã ra đi vĩnh viễn. Nhưng rồi anh trở lại, trở lại vào phút giây đau khổ nhất, trở lại chỉ để mỉm cười 1 lần và ra đi mãi mãi. Lelouch mà tôi biết, là như vậy sao? "Destroy the world. Create the world" Châm ngôn của anh? Anh sống vì châm ngôn đó? Trớ trêu thật! Đến cuối cùng, anh vẫn chỉ là 1 kẻ dối trá mà thôi, anh dối trá tất cả, dối trá mọi người. Tại sao tôi lại khóc vì 1 kẻ dối trá như thế? Tại sao chứ?! Tại sao? Tôi ko hiểu, tôi ko muốn hiểu! Cái mà anh hủy hoại ko phải thế giới này! Dối trá! Thứ mà anh hủy hoại là cả 1 tượng đài, cả một huyền thoại, hủy hoại huyền thoại để tái sinh huyền thoại, chết đi để huyền thoại sống mãi trong lòng người. Vậy cuối cùng, nói đi Lelouch, anh là ai? Là Lelouch Lamperouge, là Lelouch vi Britannia hay vẫn là Zero huh Lelouch?
Tôi ghét anh, tôi ghét cái cách anh ra đi như thế, tôi ghét nhìn C.C phải khóc vì anh, tôi ghét hình ảnh con mèo Arthur ngồi trc ngôi mộ Suzaku trong cái cô tịch quạnh quẽ. Tôi ghét anh, Lelouch! Tôi ghét phải nhìn anh chết! Lelouch! Đến cuối cùng, anh vẫn là kẻ dối trá, 1 kẻ dối trá không hơn ko kém, 1 kẻ dối gạt mọi người, dối gạt thế giới! Anh tạo ra hận thù, thắt chặt hận thù, làm sự căm hờn sục sôi mạnh mẽ, trong mỗi con người, trong mỗi cá nhân, nỗi hận thù ấy lớn lên theo năm tháng nhắm thẳng vào anh, sống trọn trong anh. Lelouch hay Zero đã không còn quan trọng, khi mà người ta chỉ còn biết anh, kẻ đang trên ngôi cao giáo hoàng là 1 ác quỷ xấu xa độc ác, là sự kinh tởm đến căm hận. Anh chỉ cần như thế, tất cả, chỉ có thế...
Lelouch, anh đã chết, chết dưới tay người bạn thân nhất, Suzaku Kururugi trong lớp mặt nạ Zero, chết giữa những tràn pháo tay reo hò "All hail Zero!", chết giữa sự hả hê của con người trên toàn thế giới. Anh đã chết, để Zero được sống. Vậy cuối cùng, anh là ai huh Lelouch? Là Lelouch Lamperouge, là Lelouch vi Britannia hay một Zero bất tử? không ai biết, không ai có thể biết ngoại trừ anh, một người đã chết. Một cái kết như thế liệu có công bằng, liệu có là những gì mà anh xứng đáng phải nhận?
Code Geass, anime đầu tiên khiến tôi đau lòng đến thế, xem trọn phim rồi, đã qua nhiều giờ rồi, tôi vẫn ko giải tỏa dc ức chế, vẫn chưa nguôi nỗi đau âm ỉ từ cái kết còn quá ngỡ ngàng. Có lẽ, Lelouch đã đúng, mỗi con người đều mang trên mình những chiếc mặt nạ khác nhau, có tốt, có xấu, có những buồn, vui, cảm xúc. Người ta nhìn vào chiếc mặt nạ ấy mà đánh giá lẫn nhau, mà buộc tội, khinh ghét nhau. Những chiếc mặt nạ không bao h bị gỡ bỏ... Nhưng tôi đã thấy, ở giây phút cuối cùng của cuộc sống không có phép nhiệm màu, Lelouch đã tháo bỏ lớp mặt nạ của chính mình, anh đã cười. Liệu anh có thật sự hạnh phúc với cái cách mà anh ra đi? Cần 1 nụ cười, khó như vậy sao, Lelouch?
Code Geass, ai đúng, ai sai, không ai cần biết. Một bộ phim ko đơn thuần mang tính chất đấu tranh viễn tưởng, mà còn chất chứa cả bầu trời cảm xúc trong tim. Xem trọn Code Geass mới hiểu hết thế nào là đau thương mất mát, thế nào là khốc liệt của chiến tranh. Khi chiến tranh xảy ra, người ta dám đứng lên chiến đấu, dám hy sinh ko phải vì quốc gia hay sắc tộc, mà vì những điều quan trọng đơn giản nhất đối với mình, vì người mình yêu thương đang ở đấy, vì mình phải bảo vệ những gì trân quý, vì mình phải đứng lên. Tình yêu thương giúp người ta mạnh mẽ. Có lẽ vậy. Xem Code Geass, biết rằng đó là kẻ thù, biết rằng họ đang chống lại main characters, nhưng vẫn ko thể ghét họ, bởi họ có lý tưởng chiến đấu, bởi họ bảo vệ điều quan trọng của mình, bởi họ sẵn sàng chấp nhận tất cả, phản bội tất cả chỉ để yêu thương và được yêu thương. Lelouch, phải chăng anh cũng thế? Đến cuối cùng, anh vẫn chỉ một mình, vẫn là con người lạc lõng giữa triệu triệu người, vẫn cô đơn, trơ trọi, vẫn nhìn thế giới với màu mắt tím ngắt, vẫn ko quan tâm mọi người nghĩ gì về mình, vẫn là anh, rồi ra đi mãi mãi.
Giá như Shirley đừng chết... Giá như Rolo đừng gục xuống giữa chiến trường... Giá như Lelouch... Nhưng giá như là những điều ko thật, dù cuộc sống, manga hay anime, người chết mãi ko thể sống lại, kẻ ra đi phải mãi mãi ra đi.
"Plz, let me be ur tool till the end!".
Rolo, tôi muốn viết về cậu, chỉ 1 chút thôi trong những dòng cảm xúc tuông trào. Rolo, cậu ác lắm, cậu rất ác, cậu có thể giết người chỉ với 5s, cậu có thể vì lạnh lùng ích kỷ mà hại chết Shirley, nhưng, cậu vẫn là con người. Và dù biết trc Rolo sẽ chết, nhưng tôi vẫn ko ngăn đc mình nấc lên khi khoảnh khắc ấy ập đến. Cậu hy sinh tất cả, hy sinh Geass, hy sinh bản thân để bảo vệ người cậu gọi là anh trai, để bảo vệ người anh hết lần này đến lần khác muốn giết cậu. Tôi nhớ cái cách cậu nhìn chằm chằm vào mặt hồ rồi reo lên “Welcome back, brother!" tôi nhớ ánh mắt cậu nghẹn lại khi nghe Lelouch gọi tên Nunnally, tôi nhớ mọi cử chỉ đáng yêu của cậu, nhớ cả lần cậu vựt dậy Lelouch và giúp anh sống tiếp. Tôi, bất chợt, nhớ Rolo đến thế…
It’s almost trouble, ne? Shirley’s memories had all returned, she followed u w a gun.
So, u killed Shirley?
Yes. I’d like to kill all ur enimies
Rolo…
What’s the matter, brother?
No. Well done, Rolo.
Có lẽ, ích kỷ là 1 phần trong tình yêu và cuộc sống. Rolo vì ích kỷ mà giết Shirley, vì muốn chiếm hữu Lelouch cho riêng mình, cậu bất chấp thủ đoạn. Ừ thì cậu tàn độc đấy, lạnh lùng, cay nghiệt đấy, nhưng tất cả cũng chỉ vì cậu yêu Lelouch, yêu anh trai hơn cả bản thân mình. Thật sự, thật sự tôi đã nghĩ Lelouch sẽ gầm lên, sẽ nhặt súng giết chết Rolo ngay khi biết cậu hạ sát Shirley, nhưng anh không làm thế, Lelouch nén nước mắt, quay lại với 1 cái nhếch môi “Well done, Rolo”. Tôi lạnh người trước sự dối trá độc đáo của Lelouch, trước lớp mặt nạ dày đặt được đeo lên để tiếp tục lợi dụng Rolo, lợi dụng triệt để và rồi, giết chết Rolo.
Nhưng cuộc đời, làm sao đoán được…
Khi Lelouch không còn ai bên cạnh, khi Kallen cũng buộc phải rời xa, anh cô độc, anh chờ chết thì người mà anh muốn giết nhất lại đến cứu anh. Rolo xuất hiện, tôi biết, cậu sẽ xuất hiện. Dù cho cả thế giới này phản bội Lelouch, cậu vẫn sẽ bên cạnh anh cho đến phút cuối cùng, bởi anh là anh trai cậu, bởi anh trai cậu là Lelouch, chỉ có 1 Lelouch chứ không phải Zero, chỉ duy nhất 1 Lelouch mà thôi.
I won’t let them kill u. Never!
Và rồi, chiếc điện thoại rơi vỡ, khúc hòa ca bất chợt vang lên, tôi rùng mình ám ảnh bởi tiếng ca huyễn hoặc, rùng mình bật khóc òa lên.
“When I just can’t find my way. U were always there for me. When I all out of my way. U were always there for me…”
Rolo đã tin, đã tin đến giây phút cuối cùng, đã tin và hy sinh tất cả. Cậu lạnh lùng nhưng dễ tin, vì cậu quá cô đơn nên phải bám víu vào niềm tin để sống, vì cậu quá sợ hãi nỗi quạnh quẽ nên phải níu chặt những gì đang có dù đó là dối trá hay lọc lừa.
Why, Rolo? I’ve always been someone’s tool.
Stop, Rolo! For someone like me, why r u saving me? I’ve been using u, Rolo?
I was the tool of the OrderThen I became ur tool. Yes… I might’ve been just ur tool in the end, brother.
Cậu biết mình bị lợi dụng, cậu chấp nhận sự lợi dụng ấy vì cậu không muốn tin, cậu không muốn tin sự thật. Cậu không phải Lelouch, có đủ sức mạnh mà vượt qua nỗi cô đơn, cậu cũng không phải Lelouch, có thể sử dụng Geass một cách tinh tế, cậu chỉ là cậu, một thằng bé được sinh ra để trở thành sát thủ, được sinh ra như cỗ máy giết người. Cậu chỉ là công cụ, một công cụ vô cảm không biết đến nhân từ, người ta sợ cậu, bởi cậu có Geass, cậu có khả năng chặn đứng thời gian và cướp đi sinh mạng, bởi cậu lạnh lùng, bởi cậu chưa bao h chùng tay hạ sát.
But the time I spent w u was genuine. Thanks to that memory. I’m finally a human! So now, I’m not a tool anymore. That’s my … own will!
Nhưng rồi, sau tất cả, cậu muốn làm người, muốn được xem như 1 con người vì thế cậu chấp nhận trở thành công cụ của Lelouch, công cụ đắt lực, tận tâm nhất trong suốt cuộc đời thơ trẻ của mình. Rolo biết, đâu đó trong cậu gào thét rằng cậu đang bị lợi dụng, nhưng cậu vẫn lặng im, chấp nhận, bởi cậu tin vào lời dối trá, bởi cậu tin Lelouch luôn xem mình như em trai, bởi cậu phải bám víu vào niềm tin để sống, bởi cậu không dám buông tay khỏi chiếc phao cứu sinh duy nhất của mình. Cậu mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện, cuối cùng cậu đã bảo vệ được Lelouch, đã cứu được anh trai thoát khỏi vòng hiểm nguy. Cuối cùng, ước mơ đã thành sự thật, cậu nằm đó với bàn tay Lelouch nắm chặt lấy mình…
Rolo, why did u save me? I used u…
Brother, u’re a liar… U lied… right? Saying stuff like wanting to kill me… that u hated me…
I see. U saw through my lies. U r indeed my brother.
That’s right… I know everthing about…u… brother…
That’s right. Ur brother is a liar.
" Ur brother is a liar" người anh trai cậu dùng trọn vẹn cuộc đời để bảo vệ đã nói thế. Ừ, nói dối, Lelouch lừa dối cậu, cho đến phút giây cuối cùng của cuộc đời, anh vẫn lừa dối cậu, nhưng có lẽ đó là lời nói dối đẹp nhất, chân thành và cảm động nhất. Rolo, cậu vẫn mãi là 1 đứa trẻ, dù cậu tốt hay xấu, dù cậu đáng thương hay đáng ghét, cậu vẫn là 1 đứa trẻ, dễ tin người, dễ bị dối gạt, nhưng cậu biết không? Vì dễ tin người nên cậu phải chết, nhưng cũng vì dễ bị dối gạt nên cậu đã có thể ra đi trong an bình, không dằn vặt, không đớn đau, ra đi trong vòng tay của người mà cậu thương yêu nhất, ra đi vĩnh viễn.
Cám ơn anh, Lelouch, vì ít nhất Rolo cũng có thể mỉm cười. Cám ơn anh, Lelouch, vì dù sao anh cũng đã làm 1 kẻ nói dối trọn vẹn cho đến phút cuối cùng, và cám ơn anh vì đâu đó trong ký ức, anh mãi không bao h quên cậu bé.
Khúc ru ca trong món quà sinh nhật trên tay cậu vẫn ngân vang, vọng lại, vẫn gõ vào tim những nhịp đập thổn thức, vẫn khiến 1 người phải khóc vì tiếc thương...
In my dying heart I hear you call me. And to reach out to carry me away. No one can save my soul. Only you. Like a bird in the sky. You set me free you give me one heart. Like a star in my night. You’ll always be a part of me.
Yên nghỉ nhé, Rolo. Cậu đã có 1 gia đình, cậu đã có 1 trái tim, cậu đã có 1 người tiếc thương cho sự ra đi của cậu. Yên nghỉ nhé, Rolo, cuối cùng cậu cũng có thể chắp cánh bay đi, trên bầu trời kia còn biết bao khát vọng, tương lai kia, còn biết bao đón chào. Cậu không còn là công cụ nữa, cậu đã được tự do, cậu đã được làm người, cậu đã được yêu thương, dù cảm xúc ấy chỉ diễn ra ở 1 khoảnh khắc ngắn ngủi duy nhất trong đời, nhưng cậu đã được yêu thương. “ Ur brother is a liar. Ur brother…” và, cuối cùng cậu đã thật sự là Rolo Lamperouge.
When I just can’t find my way You are always there… You are always there… You are always there… for me….
Vẫn biết rằng người chết ko thể sống lại, tôi chỉ hy vọng đâu đó trên quãng trời xa xăm, Lelouch sẽ cùng C.C tìm vào cuộc sống thanh bình, không chiến tranh, không dối trá. Chỉ có anh và cô, chỉ 2 người trong những khoảng lặng vắng ngắt xa xăm. C.C mãi là người hiểu anh nhất, cô không yêu anh một cách say đắm đến quên cả hận thù như Shirley, không cứng nhắc, khó chịu như Kallen, cô cũng chưa bao h nói rằng cô yêu anh, nhưng chỉ cần cô luôn bên anh, thế là đủ. Lelouch, anh cũng ko nói rằng mình yêu cô, nhưng anh là người duy nhất biết đến quá khứ, tên thật của cô, là người duy nhất hiểu cô, như cô hiểu anh. 2 con người giảo hoạt, sống và tồn tại trong dối trá lại thật nhất khi ở cạnh nhau, trong 1 khoảnh khắc nào đó của cuộc đời, 1 khoảnh khắc thiêng liêng giao nhau của số phận, 1 khoảnh khắc cho mãi mãi mai sau.
Chiến tranh, thù hận, hòa bình, độc lập, bạn bè, anh em, bằng hữu, sự thật, dối lừa, tất cả đọng lại trong Code Geass, trong cái kết quá đổi đau lòng và khúc nhạc ru hồn vang lên réo rắc, tựa hồ xa xăm vỡ nát vọng về.
Xây dựng huyền thoại, rồi dùng huyền thoại để hủy diệt chính mình.
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]