:: Quên mật khẩu ::


 Diễn đàn NVFC
 Naruto Vietnamese Fan Club :: CHUYÊN MỤC NARUTO :: Fanfic Naruto


Fanfic Naruto

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
22/4/2012, 6:18 pm
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11meoluoimiruFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.meoluoimiru 
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 51
Tổng số bài gửi : 32
Ngày tham gia : 28/01/2012
Được Cảm Ơn : 5

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Fanfic Naruto

First topic message reminder :

Fic title:( Đang cập nhật)
Author: Mèo lười
Disclaimer: Các nhân vật trong tác phẩm này đều không thuộc về mình mà thuộc về Kishimoto-sensei. Có một vài nhân vật là của mình
Rating: không biết nữa
Paring: SasuSaku, NaruHina,... Sẽ tùy hứng tác giả^^
Status: Chưa hoàn thành
Notes: Tính cách nhân vật có thể sẽ thay đổi cho nó phủ hợp với bối cảnh của câu chuyện. Thế nên các bạn không nên shock hay gì đó. Nếu dị ứng với thể loại lãng mạn xin đừng vào, tôi không muốn tháy những comment như sến quá hay gì đâu. Rồi mời các bạn thưởng thức nhé!^^
Summary: Câu chuyện ở bối cảnh hiện đại và... tự tìm hiểu^^



Chap 1: Xa biển

Naruto đứng đó, cảm nhận cái luồng gió mát lạnh thấu da thịt và mùi mặn nồng của biển. Cái hương vị thân thuộc mà cậu được cảm nhận hàng ngày, và giờ đây, cậu sẽ chẳng mấy khi được ngửi thấy nó nữa…
Gió thổi tung mái tóc của cậu, giờ này ngoài biển chỉ còn mình cậu với tiếng sóng vỗ rì rào vào bờ cát trắng, những tàu dừa cọ vào nhau nghe sột soạt. Trời vẫn chưa sáng, bầu trời màu xanh đậm không có đến một tầng mây nhưng vẫn còn âm u của buổi tối. Trên đường chân trời mới chỉ vài vệt mây ửng hồng, mặt trời vẫn chưa mọc… Và khi mặt trời ló dạng, cậu sẽ rời xa nơi này.

Có chăng là sai lầm khi cậu quyết định rời khỏi nơi đây, quê hương cậu để lên Tokyo, có đúng không khi cậu nhận học bổng của Wings và rời xa mọi người, mọi thứ thân thuộc để sống một mình ở một nơi xa lạ. Giây phút này sao cậu thấy yếu lòng quá… Nhưng còn con đường phía trước, một mơ ước điều hành một công ty lập trình nổi tiếng thì sao? Điều gì thì mới là đúng đây? Cậu thở dài, đôi mắt xanh biếc của cậu lấp lánh, nó đẹp như đại dương, sâu thẳm…

Đang miên man suy nghĩ, bỗng cậu giật mình. Một bàn tay đặt lên vai cậu. Một bàn tay quen thuộc và ấm áp, chai sạn và cứng cáp. Bàn tay của ông, người đã nuôi cậu lớn kể khi ba mẹ qua đời. Ông là người thân duy nhất còn sống của cậu.

- Con còn đang phân vân chuyện vào Wings có phải không?

- Vâng thưa ông.- Giọng cậu chùng xuống- con không biết…


- Đừng lo, đó là một quyết định đúng đắn. Không có gì sai cả vì con cần ngôi trường đó để thực hiện ước mơ của mình cơ mà. Ông tin vào quyết định của con – Giọng ông vững chắc đầy tin tưởng và động viên bỗng ngập ngừng – Và ông cũng muốn con đến Tokyo nữa…

- Tại sao hả ông? – Naruto hỏi, cậu khá ngạc nhiên với câu nói của ông. Và càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của ông. Một nụ cười nhưng sao buồn quá, có cái gì đó mà cậu không thể hiểu được. Và cậu chợt nghe thấy tiếng ông thở dài.

- Rồi con sẽ biết thôi, cũng sắp đến lúc rồi…

Naruto dù vẫn còn thắc mắc nhưng cậu không hỏi gì thêm. Cậu quá rõ tính ông rồi. Có hỏi nữa cậu cũng chỉ nhận được sự im lặng. Chỉ còn vài phút nữa là cậu sẽ xa ông rồi nên cậu cũng không muốn có sự căng thẳng. Cậu im lặng nghe tiếng sóng và gió cảm thấy lòng mình thanh thản lạ kì. Ông cũng im lặng khoác vai cậu, bóng hai ông cháu tựa vào nhau chảy dài trên cát…

Cậu khoác chiếc balô lên người và tới chào ông. Ông cười xoa đầu cậu. Rồi ông dặn dò cậu đủ thứ chuyện như con nít. Rồi ông đưa cậu ra khỏi cổng và đứng tiễn cậu. Naruto leo lên thùng xe của bác hàng xóm để đi nhờ ra bến tàu. Cậu đứng vẫy ông và hình như cậu chợt thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt đã ở tuổi tứ tuần ấy. Cậu chợt muốn khóc lắm nhưng cậu vẫn cố nén những giọt nước mắt sắp chực trào ấy. Cậu muốn ông yên tâm vì thấy cậu đã lớn rồi, đã trưởng thành và có thể tự lo cho mình…

Ông vẫy cậu đến khi chiếc xe khuất xa sau làn bụi mờ. Giọng nước mắt từ khóe mi lăn trên những nếp nhăn của tuổi già. Ông vào nhà và đến bên chiếc kệ cũ kĩ, tay ông run run lôi từ trong xấp giấy tờ được xếp gọn gàng nhưng đầy bụi, có lẽ đã lâu không ai đụng vào chúng. Một chiếc khung ảnh, trong đó là một tấm ảnh của một đôi vợ chồng trẻ, Ông đưa đôi bày tay nhăn nheo của mình rờ rẫm từng đường nét trên khuôn mặt hai người. Những giọt nước mắt lại rơi xuống chiếc khung ảnh. Đôi mắt ông đỏ hoe, giọng run run khản đặc:”Thời gian trôi qua nhanh quá! Các con có thấy không, Naruto nó đã lớn rồi đấy, nó đã khôn lớn đến vậy rồi…”

“ Quý khách lên chuyến tàu đến Tokyo xin chuẩn bị rời bến…” Tiếng loa thông báo vọng đến, cậu vội bước lên tàu và chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. Tàu khởi hành, những bánh xe lăn xình xịch, tiếng còi hú vang. Bỗng cậu ngoái đầu ra cửa sổ, cậu muốn nhìn biển lần cuối cùng… Giờ này, bình minh đang lên. Những màu sắc của mây trời biển hòa quyện vào nhau rất tinh tế, một màu sắc hoàn hảo nhất mà cậu từng thấy. Mặt biển lấp lánh rạng ngời hơn bao giờ hết. Đẹp lắm, rất đẹp.

Lòng cậu bỗng dấy lên những cảm giác vụt mất, luyến tiếc vỡ òa trong tim cậu. Cậu hét lên thật lớn.”Tạm biệt! Tôi sẽ quay lại! Nhất định quay lại!” như để tất cả đều nghe thấy cảm xúc của của cậu. Và những giọt nước mắt của cậu trào ra. Gió cuốn chúng đi, những giọt nước mặn chát lấp lánh dưới ánh bình minh rực rỡ về với biển… Và cậu đã xa biển với lời hứa sẽ quay về trong một ngày không xa…

Chap 2: Nhà mới

Naruto đưa người vào lại toa tàu. Cậu bỗng bắt gặp những ánh mắt của mọi người nhìn về phía cậu. Một vài bà cô tủm tỉm cười khiến cậu ngượng chín người, đôi má có ba vệt râu mèo ửng đỏ. Rõ là cái hành động của cậu kì quặc mà, nhưng hồi nãy cậu chẳng suy nghĩ gì hết, Giờ lại vướng phải cái tình huống này, kì thực cậu không biết phải làm thế nào. Đang luống ca luống cuống, bỗng có một bàn tay trắng mịn khẽ đưa cho cậu một chai nước và một giọng nói dịu dàng thoáng chút bẽn lẽn vang lên êm ái.

“ Ưm… anh uống chút nước nhé!”

Cậu quay sang phía đối diện. Thoáng chút ngạc nhiên, một cô gái trạc tuổi cậu nhìn cậu mỉm cười dịu dàng. Mặt cô ấy thoáng đỏ lên khi đôi mắt màu xanh biển cứ nhìn cô chằm chặp. Điều đáng chú ý ở đây là cô ấy rất xinh. Phải là rất rất xinh mới đúng. Và Naruto lại thoáng bối rối, cậu vụng về đưa tay đón chai nước nhưng thế quái nào, cậu lại làm rớt nó. Cậu vội vàng cuối xuống nhặt chai nước nhưng cái động tác “ như gà mắc tóc ấy” khiến cậu trông đến là buồn cười. Cô gái ấy nhìn thấy điệu bộ ấy cũng phải cười, tiếng cười trong trẻo và nụ cười đẹp mê hồn càng khiến Naruto chết mê. Cô dịu dàng nhặt chai nước lên và ấn nó vào tay cậu.

“ Của cậu đây…Ưm…Đừng làm rớt nó nữa nha” Naruto gật gật đầu, mắt cậu tránh sang chỗ khác, rồi cậu mở nắp chai nước ra tu ực.

Đúng là dòng nước mát lạnh ấy đã hạ nhiệt cho cậu nhiều từ mớ rắc rối mà cậu gặp phải từ lúc lên tàu đến giờ. Đóng nắp chai lại, cậu nhẹ đặt lại bên cạnh cô vì không muốn phá vỡ cái khoảnh khắc cô ngắm cảnh. Cậu cũng yên vị và kê đầu vào thành cửa kính nhìn ra ngoài. Cả hai im lặng, thỉnh thoảng cậu lại lén đưa mắt nhìn trộm cô gái, mái tóc xanh bay nhè nhẹ trong gió, ánh mắt bạc lơ đễnh nhìn lên nền trời xanh, đôi môi nhẹ vẽ lên một nụ cười, tuy chỉ mỉm thôi nhưng trông tươi tắn quá, làn da trắng nõn và mịn màng như lụa, chiếc áo màu kem mỏng tang rõ là tôn lên ve đẹp dịu dàng của cô ấy. Cả cái dáng người của cô cũng toát lên sự thanh cao, thoáng chút yếu đuối, đẹp dịu dàng thuần khiết như một đóa bồ công anh. “Như một thiên thần – ánh mắt Naruto thoáng ngẩn ra trước vẻ đẹp của nàng trong nắng – Nhưng cậu lại lắc đấu nguầy nguậy – Chết thật, sao mình lại có mấy cái ý nghĩ lung tung như thế”…

Cô quay sang anh bạn đang đồng hành của mình, cô cười hỏi

“ Ưm… Sao anh lắc đầu thế? Tôi có gì khiến anh không hài lòng chăng?” Naruto đang lắc đầu bỗng nghe thấy thế thì bối rối trả lời

“ Đâu có gì đâu, cô đừng để ý”

Rồi cậu nở một nụ cười chống chế. Nhận thấy không còn dịp nào tốt hơn để bắt chuyện, cậu vui vẻ mở lời

“ À, hình như cô là khách đến thị trấn biển này đúng không?”

Đôi mắt cô gái có phần thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cô mỉm cười

“ Vâng, Mà sao anh biết?”

“Thì tôi là dân vùng này mà, hiển nhiên tôi phải biết.”

Naruto cười, ánh mắt xanh bỗng lấp lánh. Và chợt, đôi mắt ấy khiến cô gái ấy thoáng đỏ mặt và ngoảnh ra ngoài cửa sổ. Giọng cô bối rối

“ Ưm, vậy anh phải xa quê sao?”

“ Ừm! Tôi có chút chuyện. – giọng của cậu bỗng trầm xuống và lạc hẳn”

Cô gái biết đã chạm phải chuyện không nên liền tươi cười chen lời vào khoảng chuyện còn dang dở.

“ Tôi thì về đây để làm đề luận báo cáo cho thầy, tôi nghe nói đây là vùng biển rất đẹp và rất độc đáo.”

Và cô bỗng nghe chất giọng ấm áp của cậu vang lên

“ Thế thì cô chọn đúng nơi rồi đấy!”

Một nụ cười như nắng, ấm áp pha lẫn chút lém lỉnh nghịch ngợm ẩn trong đôi mắt xanh màu trời tháng bảy. Và bỗng trái tim cô lỗi một nhịp, cô bối rối đưa một cuốn sổ ghi chép ra.

“Ưm, Anh là dân vùng đó, vậy anh có thể giúp tôi hoàn thành một số thông tin còn thiếu được không? Thời gian gia hạn ngắn quá nên tôi vẫn chưa kịp đi tìm hiểu thêm.”

“Tất nhiên rồi!” Giọng Naruto vui vẻ.

Cô bắt đầu những câu hỏi của mình, cậu trả lời một cách rành mạch, rồi cả hai cùng thảo luận về một số vấn đề địa phương. Cô thỉnh thoảng lại cuối xuống ghi chép, trong lòng cũng thán phục chàng trai này lắm, Những con số về số liệu chính xác với thông số cô tìm được và cậu ấy cũng tốt bụng xem và chỉnh sửa cho cô những số liệu sai và những số liệu mới nhất. Và cậu cũng thuộc làu làu những câu chuyện, truyền thuyết ở xứ biển đó. Thế là cô cũng chẳng mấy khó khăn khi những chỗ trống thiếu được điền một cách đầy đủ, thậm chí bài luận của cô còn phong phú thêm nữa.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua chóng vánh với cuộc nói chuyện của họ. Cuối cùng, cô vẫn phải xuống bến. Cô bước xuống tàu lòng vấn vương. Khi tàu chạy khỏi, cả hai mới đều giật mình nuối tiếc. Họ thậm chí còn quên hỏi tên của người kia là gì… Thở dài, cả hai đều hi vọng một ngày nào đó sẽ có duyên gặp lại…

Naruto đang đứng trước cửa một ngôi nhà lớn. Không không, Chính xác phải là một ngôi biệt thự mới đúng. Một ngôi biệt thự lớn. Cậu nhìn đi nhìn lại cái số nhà để chắc chắn rằng mình không nhầm nhà. Sau khi lòi con mắt ra để nhìn không biết bao nhiêu lần, cậu lấy hết can đảm ra bấm vào chiếc chuông trước cổng. “Kính koong” tiếng chuông vang lên như dội vào đầu cậu.

Khoảng hai phút sau, một ông già bước ra trước cổng. Ông ta mặc bộ đồ vét màu đen, trông ông ta khá là lịch sự và nghiêm trang. Ông ta nhìn cậu một lượt rồi hỏi cậu bằng cái giọng đều đều:

“ Tôi là quản gia nhà Haruno, Xin hỏi cậu là…?”

“ A! Cháu là Uzumaki Naruto, cháu…”chưa để cậu nói hết, ông quản gia vội mừng rỡ

“ Ôi, thì ra là thiếu gia Uzumaki, Tiểu thư và ông bà chủ đợi cậu mãi. Mời cậu vào!” Ông ta vội lệnh cho người mở cửa và hộ tống cậu vào.

Naruto đi theo lão, mắt ngỡ ngàng vì khu vườn rộng lớn tuyệt diệu ở nhà Haruno, quả là bất ngờ đấy! Ông ta mở cửa mời cậu vào và nhẹ nhàng bảo cậu đợi lão ấy một lát. Cậu mỉm cười gật đầu. Ông lão vội đi lên lầu, còn mình cậu đứng ở đó. Cậu đi lòng vòng xung quanh và nhẹ nhàng sờ vào bức tượng cẩm thạch màu trắng đặt trang trọng giữa phòng khách.

- Ôi! Naruto-kun, cậu đến rồi đó àk? Lâu lắm không gặp. – Giọng một cô gái trẻ mừng rỡ vọng từ trên lầu xuống. Naruto quay lại mỉm cười:

- Ồh! Chào cậu Sakura-chan. Trông cậu vẫn dễ thương như ngày nào nhỉ?

Sakura lao tới ôm chầm lấy Naruto. Cô siết chặt lấy cậu bạn thân ơi ởi là thân của mình rồi xoa đầu cậu, chạm vào cái mái tóc vàng óng đó. Đã 2 năm rồi cô chưa gặp lại cậu. Cũng vì vào Wings mà cô bận rộn quá, không thể về thăm cậu như ngày nào. Giờ thì tốt rồi, vì cậu sẽ ở lại nhà cô mà. Cô ngắm nghía cậu và ngạc nhiên:

- Ồh! Naruto ơi xem này, cậu cao hơn tớ rồi đấy, mà hơn cả khúc luôn mới tệ chứ!

- Tất nhiên rồi tiểu thư của tôi ạ! Tớ tới lúc cũng phải trưởng thành chứ! Còn cậu cũng xinh đẹp quá còn gì, Nè, có thống kê được là bao nhiêu chàng theo không thế hả?

- Hehe, tất nhiên là xếp hàng dài như sông Amazon ấy!
- Ô, đến thế cơ đấy! Tớ cứ tưởng là…

- Tưởng là có chỗ để xếp hàng chứ gì, không có đâu – Sakura hất khuôn mặt xinh đẹp đầy kiêu hãnh lên đắc thắng.

- Không, tưởng là chẳng ai theo một bà chằng lửa như cậu.

- Á cậu dám… Sakura đấm thùm thụp vào lưng Naruto mặc cho cậu bạn cười ha hả.

- Thưa tiểu thư, trà và bánh đã xong rồi đấy ạ! Tiếng ông quản gia cất lên.

- Vâng cháu ra ngay. – Sakura đáp lại lễ phép.

Sau khi đã yên vị ở chiếc ghế sopha êm ái, Sakura nhấp ngụm trà thư thái. Trông cô chẳng giống với con của một kĩ sư giỏi và uy tín nhất trong công ty Honoka, mẹ cô ấy lại là giảng viên giỏi trong một trường đại học danh tiếng ở Tokyo.

Nghe ông nói rằng ba mẹ của Sakura có quan hệ rất thân với gia đình của Naruto, thế nên, hè nào họ cũng tới thăm Naruto và ông, có khi dành cả kì nghỉ xuân để về chơi nữa. Vì vậy, Naruto và Sakura cũng rất thân nhau, ba mẹ cô ấy cũng yêu thương cậu chẳng khác nào con trai ruột. Hồi bé, có lần ba mẹ Sakura đã nói với ông muốn đưa Naruto lên Tokyo và nhận làm con nuôi trong gia đình luôn nhưng hồi ấy chẳng hiểu sao mà ông lại gạt phắt đi.

Cũng vì thế, Naruto cũng rất coi trọng và quý mến nhà Haruno, cậu coi đó như gia đình thứ 2 của cậu. Sau khi đã trò chuyện hàn huyên xong, Sakura đã tự mình đưa Naruto lên phòng của cậu, cô còn vui vẻ bảo cậu cứ tự nhiên như ở nhà, có gì muốn hỏi cứ tới gặp cô. Ba mẹ cô nghe tin cậu dọn lên đây ở cũng đã vui lắm, nhưng lại bận việc đột xuất nên không thể đón cậu được.

Naruto thả mình xuống chiếc giường êm ái. Cậu nhìn lên chiếc đồng hồ, đã 10h trưa rồi chứ đâu còn sớm nữa. Chuyến đi dài khiến cậu mệt quá, mà cứ nhớ đến chuyến đi là cậu lại nhớ đến cô gái ấy. Cậu đập đầu vào gối trách mình ngu ngốc, thế là đến cả một cái tên của cô ấy cậu cũng ko biết. Hình bóng của cô lại hiện về, mờ dần với nụ vười như nắng. Thoáng qua đâu đây là mùi mặn nồng của biển. Cậu mỉm cười, mí mắt khép lại, cậu thiếp đi…

- Dậy, dậy cho tôi! – Giọng nàng tiểu thư khiến cậu ko tài nào ngủ tiếp. – Lồm cồm bò dậy, cậu dụi dụi mắt và ngoáp oáp rõ to.

- Ngậm miệng ếch vào đi! Cùng tớ đi đến trường hoàn tất thủ tục hồ sơ để mai đi học. Mà cậu còn phải mua thêm một số vật dụng cá nhân và sách vở cần thiết nữa.

- Giờ mới là một giờ trưa thôi. Tớ ngủ thêm một lát đã! – Giọng Naru lèm bèm, xem ra cậu vẫn còn ngái ngủ lắm.

- Không, đi sớm về sớm, tối nay chúng ta còn phải ăn tối với ba mẹ tớ. Đừng có quên! – Giọng Sakura quyết liệt lắm, cô lôi mạnh cái chăn của Naruto ra khiến cậu phải ngán ngẩm ngồi dậy. Sakura mỉm cười hài lòng và ra khỏi phòng Naruto, không quên dặn cậu rằng cô đang đợi ở dưới.

Naruto đứng dậy. Cậu lục lọi ba lô và lôi ra một cái áo thun màu trắng. Thêm một chiếc quần jean, ok, bây giờ cậu sẵn sàng ra ngoài. Cậu vào phòng tắm, mở vòi nước và rửa mặt. Cái cảm gíac man mát dễ chịu chạy rần rần khắp mặt, cậu lấy tay vuốt lại mái tóc của mình và đi xuống cầu thang, nơi Sakura đang đợi.

Sakura diện một chiếc váy đơn giản nhưng rất dễ thương, trông cô nàng thanh lịch trong chiếc váy màu kem. Và bỗng Naruto lại chợt nhớ đến cô gái gặp trong chuyến tàu. Naruto mỉm cười khen:

“ Xinh lắm, Sakura.”

“Ồh, cảm ơn.” Sakura mỉm cười, trên mặt cô không có tí ti nào gọi là ngượng ngùng cả. “ Bây giờ chúng ta đi chứ?”

Naruto nhún vai như ý nói“ Dĩ nhiên rồi” và cả hai ra ngoài. Đến trước một chiếc xe máy, Sakura nhìn Naruto hỏi:

“ Cậu có đi dược xe máy không?”

“ Tất nhiên. Nhưng tớ không rành đường ở Tokyo” Naruto trả lời. Mắt chăm chú nhìn vào con xe mà hình-như-cậu-sắp-được-lái thì phải. Một chiếc Vespa màu cam. “Tuyệt chưa kìa” Naruto nghĩ.

“ Tớ sẽ chỉ đường, giờ chúng ta đi thôi” Sakura giục. Cô nàng nhìn đồng hồ và tỏ vẻ như nghiêm trọng. “ Mà làm quái gì cô ấy phải quan trọng thế.” Naruto nghĩ nhưng cậu cũng chả nói ra. Thêm phiền chuyện thôi. Cậu nhảy lên xe và nổ ga, chiếc xe lên máy khá êm và chạy ngon phết. Sau vài vòng lái thử quanh sân, Naruto phóng con Vespa theo chỉ dẫn của Sakura đến ngôi trường mà cậu sắp học….

Wings không hổ danh là ngôi trường dành cho thiên tài. Nó rất lớn và đẹp khiến Naruto choáng trong chốc lát. Cậu tưởng như lạc vào công trình khiến trúc nào bên châu âu rồi ấy, chẳng còn ở Nhật nữa. Mà trường gì mà tự do thế nhỉ. Phòng học của các lớp trống và có rất thất thường. Kì lạ ghê, Naruto khẽ nghiêng người hỏi nhỏ:

“ Sakura, các lớp này sao trống hết kì vậy?”

“ Ờ, có lẽ họ đang học các môn cần chuyển phòng hay là nghỉ để làm luận báo thôi mà. Chuyện thường thôi.” Sakura trả lời, họ vẫn đang đi trên cái hành lang dài ngoằng tưởng như vô tận và Naruto cũng chẳng biết đích đến ở đâu. Câu trả lời của Sakura cũng khiến cậu ngạc nhiên.

“ Nghỉ làm luận báo.”

“ Ừ, không phải đi học để tìm hiểu tài liệu,v.v, rồi hoàn thành bài luận và nộp cho thầy cô. Ở Wings đó được coi như là một bài tập về nhà thông thường thôi.”

“ Êh, làm sao họ có thể theo kịp chương trình với cái kiểu học cà giựt đó chứ?”

“ Ở Wings chẳng có một chương trình nào hết. Việc học là do học sinh tự quyết định thôi, cậu được quyền tự chọn môn thế mạnh và theo học theo các trình độ khác nhau. Cơ bản – Nâng cao – Cao cấp. Tự do chọn thôi, qua một bài test kiểm tra trình độ, đạt thì cậu được vào cùng chương trình. Cơ bản thì không cần test, bất cứ ai vào được Wings đều có thể học cơ bản. Cậu có thể chọn trình độ cho chính mình và lựa chọn tiếp tục học cao hơn hay không vì hoàn thành xong một trình đọ thì đã được cấp bằng tốt nghiệp cấp ba và giấy chứng nhận trình độ rồi.

“ Thật là một luật lệ kì quái! Ừm, ở đây có thi cử gì không?”

“ 1 tháng một lần kiểm tra, để xếp loại ấy mà.”

“ Ừm, Sakura, trình độ của cậu giờ là gì?”

“ Toán – Cao cấp, ngành luật – nâng cao, mĩ thuật – cao cấp. Tại tớ định nối nghiệp bố làm kiến trúc sư, À! Cậu có thể tham gia các CLB nếu thích.”

“ CLB??”

“ Ừm, biết đâu lại tìm đc cô gái trong mộng nhỉ?” Sakura cười khúc khích. Naruto định to tiếng phản bác nhưng thôi ngay khi thấy cô nàng giơ hiệu Suỵt. Cô nàng thẽ thọt nói:
“ Tới phòng hiệu trưởng rồi đấy! Theo tớ vào nhé!”

Naruto gật đầu. Cậu cũng hơi ngạc nhiên khi thấy Sakura có vẻ hơi hồi hộp, nhưng chẳng việc gì phải thế. Cậu ung dung đứng nhìn Sakura mở cửa và đi vào căn phòng. Căn phòng giống như tách khỏi ngôi trường vậy, kiểu trang trí thoáng đãng không rươm rà cầu kì phảng phất nét phương đông. Mặt ngoài của phòng được ốp kính nên dễ dàng nhìn thấy khung cảnh phía dưới. Phòng hướng về phía ngọn đồi sau vườn nên ánh sáng đủ mà không cần đèn. Một thiết kế thông minh, căn phòng còn có cả cây xanh nưa khiến không khí trong phòng dễ chịu tự nhiên mà không cần đến máy điều hòa. Các bức tường khác là kệ sách, những kệ sách chạy dài khắp phòng và trên đó khín sách. Có một bàn làm việc ở giữa căn phòng đó, Naruto cảm thấy đây giống thư phòng hơn là một phòng làm việc. Một người phụ nữ với mái tóc vàng nhạt ngồi chăm chú vào đống tài liệu ngổn ngang trên bàn. Khuôn mặt thanh tú nhưng sắc sảo của bà ta khiến người ta cũng chẳng đoán ra bà bao nhiêu tuổi. Sakura chào bà ta bằng giọng điệu nhẹ nhàng, kính trọng. Rõ là bà ta có sức ảnh hưởng lớn lắm. Sau khi nghe Sakura trình bày gì đó, bà ta gỡ cặp kính ra nhìn cậu, bà ta có chút bất ngờ thoáng ngạc nhiên. Trong mắt bà ta còn có điều gì nữa ấy. Một chút xúc động chăng. “Nhưng tại sao chứ?” Naruto nghĩ và đang phân vân thì bà ta mỉm cười:

“ Học sinh mới đây sao?, Cậu giới thiệu một chút về mình đi?”

“ Tôi tên là Uzumaki Naruto, 17 tuổi. Các thông tin về tôi đã có đầy đủ trong hồ sơ rồi mà.” Naruto trả lời, ánh mắt màu xanh ấy nghiêm nghị nhưng hình như lời nói lại hơi xấc xược thì phải.

“Thế cậu có tài lẻ không hay yêu thích một hoạt động nào đó chẳng hạn?” HIệu trưởng mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt có hơi thách đố.

“ Các môn thể thao như bơi lội, lướt ván hay chèo thuyền tôi đều chơi ở mức độ khá. Còn yêu thích thì có lẽ là thiên văn học. Nhưng chúng chỉ để giải trí thôi.”

Bà ta gật đầu ra chiều đồng ý. Bà ta lôi trong hộc tủ của mình một xấp giấy tờ rồi dặn dò gì đó với Sakura. Cô nàng cúi đầu lễ phép rồi kéo cậu ra ngoài nhưng cậu cố nán lại hỏi:

“ Tôi chưa được biết bà cơ mà, bà phải giới thiệu lại chứ?”

Bà ta có vẻ ngạc nhiên trước lời đề nghị đó. Bà nhìn vào đôi mắt màu xanh đầy ngỗ ngáo đó mỉm cười trả lời:

“ Ta là Tsunade, hiệu trưởng của Wings. Thế đã đủ chưa?”

Mắt Naruto ánh lên sự không hài lòng nhưng rồi cậu ta cũng gật đầu đồng ý. Cậu ta thò tay vào túi quần và đi ra ngoài. Ánh mắt của hiệu trưởng nhìn theo cậu đến khi cậu đi khuất. Tsunade lôi từ ngăn kéo ra một chiếc đồng hồ quả lắc, trong đó có một cậu bé đang đứng khoác tay một người thanh niên cười rất tươi. Và cậu bé trông rất giống Naruto. Tsunade im lặng không nói gì, từng giọt nước mắt của bà rơi xuống. Bà đang khóc…

Sakura hình như muốn nói gì với cậu nhưng đang phân vân hay sao ấy. Cậu nhìn cô với ánh mắt khó hiểu nhưng không hỏi. Cậu không phải người muốn bắt ép người ta nói ra điều mà người đó không muốn. Sakura chỉ đường và cậu đi theo, cậu ngạc nhiên khi thấy Sakura đưa cậu đến một cửa hàng điện máy và vào quầy hàng mua điện thoại:

“ Êh, tớ vào đây làm gì?

“ Mua điện thoại.” Cô nàng đáp, tỉnh như ruồi.

“ Tiền đâu ra?” Naruto dãy nãy lên, cậu không muốn Sakura lôi cậu ra làm trò đùa Nhưg hình như chuyện là thật vì cô này đã cầm một chiếc điện thoại Nokia lên xem xét rồi.

“ Cái đó ba mẹ tớ lo, ba mẹ tớ đã ra chỉ thị đưa cậu đi mua mấy thứ này mà. Ngay cả con xe Vespa màu cam ấy cũng là của cậu lun. Tớ chọn đấy, nếu cậu không thích thì giờ chúng ta đi chọn lại.Ok? Nhưng chọn cho xong điện thoại đã, mà cậu cũng cần mua thêm áo quần nữa.”

“ Thôi, tớ không nhận đâu, ba mẹ cậu sao lại làm vậy chứ? Tớ không thích chút nào hết” Naruto quầy quậy lắc đầu.

Sakura ngán ngẩm, cô rút chiếc điện thoại của mình ra và :

“ Alô, con đây ba. Naruto cậu ấy nói là…”,

“ Khoan, rồi mình sẽ mua mà, đừng nói với ba cậu.”

“ Có thế chứ!” Sakura mỉm cười đắ thắng

“ Thôi khôg có chuyện gì đâu ba.”rồi cô cúp máy.

Naruto thở dài, cậu chẳng muốn nhận mấy món quà lớn thế này nhưng lại càng không muốn phải nói chuyện với bác trai thế nào. Mấy chuyện này, bác trai sẽ luôn biết cách làm cậu cảm thấy tội lỗi nếu không làm theo ý bác ấy.

Cậu khẽ liếc nhìn những chiếc điện thoại xinh đẹp sang trọng đang bày trên tủ. Dưới ánh đèn màu lấp lánh. Trông chúng thật tuyệt. Cậu đưa mắt nhìn những cái màu trắng thanh lịch. Màu xanh trông cũng thật lịch lãm ấy chứ. Sao chẳng có cái nào màu cam nhỉ, thế mới phá cách, đó cũng là màu yêu thích của cậu mà. Tiếc là chẳng có. Đang nhìn tới nhìn lui, cậu bỗng phát hiện ra một chiếc điện thoại màu bạc. Một chiếc điện thoại Samsung tuyệt vời. Các tính năng khá đầy đủ và cậu được tặng thêm một thẻ nhớ và cả đầu đọc nữa. Và màu xám bạc này giống với màu mắt của cô gái hôm trước nữa. Cậu mỉm cười hài lòng rồi chỉ Sakura chiếc điện thoại ấy. Cô cứ tấm tắc khen chiếc điện thoại đẹp và sự lựa chọn trên cả chính xác. Naruto chỉ cười không nói gì.

Sakura còn đưa cậu đến vài cửa hàng quần áo nữa và cậu cũng có thêm vài bộ sơmi với quần jean, chẳng điệu đà gì hết, đơn giản lịch sự nhưng cá tính. Kết quả là đến hơn 4h rưỡi cậu mới về đến nhà. Cậu thả mình ra giường nằm lăn qua lăn lại cho bớt mỏi. Tiếng gõ cửa vang lên, ông quản gia bảo cậu chuẩn bị ăn tối. Cậu dạ lại uể oải rồi vớ lấy một bộ đồ thoải mái ở nhà để đi tắm. Dòng nước ấm áp chảy qua người cậu dễ chịu, gột rửa đi bao muộn phiền, lo lắng. Cậu mặc nhanh bộ đồ vào ròi xuống ăn tối. Bác trai và bác gái ôm cậu thắm thiết. Cậu nhận ra trong vòng tay họ, cậu cũng thật ấm áp. Không như vòng tay cứng cáp vững chãi của ông nhưng cậu biết họ là những người cậu có thể tin tưởng Trong phút giây ấm cúng của buổi tối thân mật ấy cậu biết rằng, cậu đã tìm được nhà mới, một ngôi trường mới, một gia đình mới và một cộc sống mới cùng với những người yêu thương và tin tưởng cậu.

Đêm, cậu ngồi nhìn ra khu vườn tĩnh mịch dưới ánh dèn vườn mờ ảo. Gió thổi vào lồng lộng như ru cậu ngủ. Và cậu thiếp đi cho kí ức tràn về. Hình như, cậu đã từng đến Tokyo rồi. Thóang đâu đây nghe lời hát của biển. Dịu êm với tiếng sóng vỗ rì rào. Không phải biển ở Miyara nhưng quen thuộc lắm. Nơi ấy thật êm đềm với vòng tay của ai đó, với tiếng cười của ai đó mà cậu không thể nhớ ra được. Cậu rơi vào cơn mơ, nơi miền kí ức….

End chap 2

Chữ ký của meoluoimiru

30/5/2012, 8:58 pm
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11thelazycatFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.thelazycat 
http://nvfc.50webs.com/rank/geninakat.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 394
Tổng số bài gửi : 222
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Đừng buồn, cậu buồn tớ cũng sẽ buồn lắm, đừng khóc, tớ khóc mất, đừng gạt tay tớ đi, tim tớ tan vỡ
Được Cảm Ơn : 76

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

Hehe! Mèo đây, bây giờ mới mò mặt lại vào fic, tội lỗi với mọi người quá! alien

Nói chung là cái chap 5 nguyên dài quá nên bù lại chủ nhật này mèo chỉ đăng phần 1, 2, 3 chap 6 lên đọc cho đỡ ớn! anh hùng một phần là mèo cũng đang lười viết cực ( Chỉ thích đi đọc fic của mí bạn khác thui, hối người ta nhanh lên còn mình thì chẳng viết gì Laughing ) Chap 6 chủ nhật này sẽ đăng nếu ko có j thay đổi

Chữ ký của thelazycat

30/5/2012, 9:27 pm
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11Yune_chanFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.Yune_chan 
http://nvfc.50webs.com/rank/geninakat.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 897
Tổng số bài gửi : 416
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Lâu lắm mới về 4rum :3
Được Cảm Ơn : 36

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

== Vậy là vẫn chưa có chap mới hả mèo ==!

Chữ ký của Yune_chan

31/5/2012, 7:43 am
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11thelazycatFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.thelazycat 
http://nvfc.50webs.com/rank/geninakat.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 394
Tổng số bài gửi : 222
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Đừng buồn, cậu buồn tớ cũng sẽ buồn lắm, đừng khóc, tớ khóc mất, đừng gạt tay tớ đi, tim tớ tan vỡ
Được Cảm Ơn : 76

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

không có USB để cop qua máy lớn Crying or Very sad Thông cảm cho mewfo chút đi Suspect

Chữ ký của thelazycat

4/6/2012, 6:14 pm
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11thelazycatFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.thelazycat 
http://nvfc.50webs.com/rank/geninakat.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 394
Tổng số bài gửi : 222
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Đừng buồn, cậu buồn tớ cũng sẽ buồn lắm, đừng khóc, tớ khóc mất, đừng gạt tay tớ đi, tim tớ tan vỡ
Được Cảm Ơn : 76

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

Em hèm, trễ hẹn đã lâu, thành thật xin lỗi :sm17:

Mèo hum nay quay lại mang chap mới đến đây, mong mọi người đừng giận nha! Tội mèo lúm á!

Chap mới đây mọi người, xin mời. Nhớ thanks với comment nhìu nhìu cho Mèo có động lực viết nhé! lol!

Dạo này mèo lười quá! Hix hix Crying or Very sad



Chap 6:

Phần 1: Tạm biệt hai nhóc.

Mới sáng sớm, Sasuke đã lái xe đưa Naruto đến tang lễ của ông Bono và Ken.

Trời mưa, mưa trắng xoá cả trời đất, tiếng gió gào thét cuốn theo những chiếc lá vút lên những tầng mây mù mịt.

Bên vạt đất mới, những bông cúc trắng được trồng vội vàng, hoa như không chịu nổi sức mưa, những cánh hoa yếu đuối tả tơi.

Và hai đứa bé đứng dưới trời mưa tầm tã, đôi mắt chúng dại lại, khuôn mặt không một nét cảm xúc. Chúng đứng vậy dù ba chúng, dì chúng gọi chúng lại chiếc xe thế nào chúng cũng không nghe. Mưa như phủ một lớp vải trắng xoá, trắng đến nỗi như không ai có thể nhìn thấy chúng, như cô lập chúng lại bên nấm mồ cùng những bông cúc…

“ Về thôi, hai đứa!” Naruto nhẹ đến gần chúng, ôm chúng thật chặt. Hơi cậu truyền qua hai cậu nhóc…ấm áp…trong làn mưa lạnh lẽo. Cậu thì thầm “ Chúng ta về thôi!”

“ Không về được, ở đây lạnh lắm, không thể để ông nằm một mình nơi lạnh lẽo này được.” Bono và Ken trả lời, giọng chúng lạnh lẽo.

Naruto ôm chặt chúng, cậu cố nén những giọt nước mắt lăn xuống. Cậu nhẹ nhàng cúi xuống, ve vuốt những bông cúc trắng, chúng vẫn ở đó tưởng chừng như bị vùi dập bởi cơn mưa. “ Không sao, những bông cúc trắng này sẽ bảo vệ cho ông. Chúng sẽ thay các em chăm sóc mộ ông, vì lúc còn sống, ông đã yêu thương chúng, vì vậy khi ông về với chúng, chúng sẽ yêu thương ông.”

“ Không, chúng yếu đuối lắm, chúng sẽ không làm được đâu.”

“ Có chứ, chúng sẽ xin thượng đế cho ông đến cõi vĩnh hằng, ông sẽ trở thành một vì sao, ông sẽ dõi theo hai đứa, vậy nên đừng lo gì nữa nhé!” Giọng Naruto nghẹn lại nhưng ấm áp đến kì lạ.

Cậu chợt cảm thấy những giọt nước ấm áp rơi xuống vai mình, khác hẳn với những giọt mưa lạnh lẽo, tiếng chúng thì thầm, thổn thức nhẹ nhàng: “ Vâng.”
Tiếng khóc chúng nhỏ bé trong gió thổi, mưa mang nước rửa trôi những giọt lệ mặn chát, cuốn đi nỗi phiền muổn trong hai tâm hồn nhỏ bé. Ở trên kia, ông chúng hẳn đang cười…

“ Chiều nay tụi em bay sang Anh rồi, không biết khi nào mới về lại Nhật” Ken và Bono buồn thiu.

“ Không sao, nhớ anh thì liên lạc qua điện thoại với email!” Naruto xoa đầu hai đứa cười rõ tươi.

“ Vâng ạ!” Hai đứa đồng thanh. Ken nhìn trộm Sasuke một cái rồi kéo Naruto xuống nói nhỏ cái gì đó. Naruto gật đầu đồng ý rồi cả hai anh em cười khúch khích thích thú làm cho Bono đến tò mò và Sasuke đang đứng một góc cũng phải ngoái lại nhìn.

********************

Chiếc xe đưa hai đứa đi tới, một người đàn ông đứng tuổi dáng người chững chạc ra đón chúng. Ken và Bono leo lên xe, vẫy tay tạm biệt cả hai, Naruto và cả Sasuke.

Chiếc xe khởi động máy, chuẩn bị lăn bánh. Bỗng, Bono quay lại hét thật to: “ Nè! Naruto, sao anh biết là ông của em rất thích hoa cúc trắng chứ, chưa ai nói cho anh cả cơ mà!”

Naruto lắc đầu cười lớn: “ Ông đã nhắn lại cho anh đấy!”

Bono ngạc nhiên, rồi nó cười một nụ cười thật mãn nguyện, khẽ gật đầu rồi nó biến mất cùng với bóng chiếc xe.

……………………………..

“ Hài lòng chưa? Đồ phiền phức!!” Sasuke quay qua hỏi Naruto với bản mặt cau có khó chịu. Anh đang đánh xe chở cậu về.

“ Vâng vâng, tớ hài lòng rồi! Đội ơn cậu lắm!” Naruto cười trong gió, giọng cậu có chút nhún nhừơng lại pha thêm chút giễu cợt.

“ Giờ về đâu?” Sasuke hỏi, giọng quay trở lại với vẻ lạnh lùng.

“ Nhà Haruno, đêm qua không về rồi, không về sợ bị mắng lắm.” Naruto vẫn cười vô tư, cậu giơ một ngón tay nghịch nghịch như muốn quấn lấy ngọn gió quanh ngón tay mình. Rồi hồn nhiên cười, mái tóc vàng óng bay trong gío. Cậu đã quen với mùi gió thành phố nhưng đâu đó, cậu vẫn muốn tìm lại mùi gió ở Miyara.

Và cậu không để ý thấy rằng, Sasuke đã liếc trộm mình và khẽ nhếch miệng cười. Khuôn mặt khó đoán, chẳng biết cậu ta nghĩ gì nhưng chắc là… cậu ta đang vui.


Nhà Haruno.

“ Tới rồi đó, xuống đi!” Sasuke nói như ra lệnh, mặt lạnh băng.

“ Ôi trời, cậu không thể tử tế hơn sao?” Naruto ngăn nhó bước xuống xe nhưng cậu cũng không quên cười thật tươi “ Cảm ơn cậu!”

“ Nhớ trả tôi bộ lễ phục đấy!” Sasuke bim còi để báo hiệu cho lão quản gia Nezumi chạy ra. Rồi cậu vặn chìa khoá khởi động xe.

“ Này lạnh lùng quá đấy!” Naruto cười rồi bất giác cậu xoa xoa đầu Sasuke, rồi ngay lập tức bỏ chạy trước khi Sasuke kịp nhận thức ra để trả đũa.

“ Ôi, thiếu gia Naruto, cậu về rồi…” Lão Nezumi mới vui mừng khi thấy Naruto thì đã thấy Naruto hộc tốc chạy về phía mình miệng la lớn “ Vào nhà, vào nhà đóng cửa lẹ ông ơi!” và cậu ta chạy thẳng vào trong nép sau lưng ông. Lão nhòm ra thì thấy Sasuke chuẩn bị, chuẩn bị bùng nổ. Kinh nghiệm lẫn linh tính mách bảo ông mau mau đóng cửa nếu không muốn gặp hoạ ( Chuẩn ghê ấy ^^)

Ông liền đóng sập cửa lại. “ Rầm” Hai ông cháu thở hổn hển. Ngoài cánh cửa vẫn còn nghe tiếng lầm bầm “ Rồi cậu sẽ phải trả giá, Naruto!!!”


********************

“ Cậu mới dầm mưa à? Sao người ướt hết thế kia? Mau đi thay đồ không thì cảm đấy!” Lão Nezumi lo lắng.

“ Con không sao đâu ông.” Naruto cười nhẹ. Cậu bước vào nhà. Căn nhà vắng lặng, không có ai ở nhà. “ Mọi người đi đâu hết rồi ông?”

“ Ông chủ đã đến công ty, bà chủ phải đến giảng đường từ sớm rồi ạ! Còn cô chủ hôm nay có lớp thiết kế nên đã đến trường rồi. Có lẽ trưa nay họ không về nên nếu cậu đói hãy nói với tôi để tôi nấu đồ nhé!”

“ Vâng, con cảm ơn ông!” Naruto đáp, rồi cậu đi thẳng lên lầu.


“ Sập.” Cậu đóng cửa phòng mình lại. Cậu cởi chiếc áo khoác của bộ lễ phục ra rồi vứt đại ra sàn nhà. Cậu quăng mình xuống giường ngay lập tức. Cậu bỗng thấy chóng mặt. Lạnh buốt, giờ cậu mới cảm thấy rằng nước mưa đã thấm vào mình, đầu cậu như có ai đang phăng mạnh vào. Cậu mệt mỏi, giấc ngủ tràn về mang theo cơn mơ mờ ảo…

***************************

Phần 2: Giấc mơ.

“ Mikoto, Fugaku, tụi mình đến chơi nè!” Kushina mới bước đến biệt thự nhà Uchiha bấm chuông đã ầm ĩ, thật đúng với tính cách của cô nàng.

“ Ồ, Minato, Kushina đến đúng lúc quá, mình mới hẹn nhà Haruno đến chơi và đang điện gọi địên cho Minato đây.” Mikoto bước ra mở cửa, cô rất vui khi thấy hai người bạn của mình.

Và chưa để ba mẹ mình bước vào, cậu nhóc tóc vàng hiếu động đã chạy ù vào sân nhà Uchiha hét lớn: “ Sasuke. Mình đến rồi nè!”

Ngay lập tức từ một cửa sổ tầng hai, một cậu nhóc tóc đen thò đầu ra hét ầm đáp lại: “ Đến rồi à! Mình xuống ngay đây!”

Và cậu ta chạy như bay xuống sân. Hai thằng nhóc gặp nhau mừng quýnh lên. Khoe nhau đủ thứ, nào là mẹ tớ mới mua nước ngọt hương cam ở trong tủ lạnh nhiều lắm, tí nữa mình tha hồ uống, nào là ba tớ mới cho tớ cho tớ một trò chơi chiến đấu vừa lập trình thử nghiệm hay lắm, cậu là khách hàng thứ hai sau tớ đấy nhé, tí nữa vào thi với tớ không. Rồi tíu tít hỏi nhau đủ chuyện, nào là vườn cà chua sau nhà cậu đã chín chưa, nào là kì thi vừa rồi cậu xếp loại mấy….

Minato và Fugaku thấy hai thằng nhóc chân chưa bước tới nhà mà đã “ trên trời dưới đất” thì cười lớn. Hai ông bố cũng hàn huyên vui vẻ, họ nhẹ nhàng gác chuyện công ty sang một bên.

Trong bếp, Mikoto cũng đang tám chuỵên gia đình với Kushina và cùng nhau chuẩn bị thịt và đồ uống để ra ngoài nướng.

“ Pính pong! Pính pong!” Tiếng chuông cửa vang lên. Và mọi người trong nhà cùng À! lên.


Fugaku sốt sắng ra mở cửa và màn chào hỏi đầu tiên của ông là cái đập bộp vào vai ông bạn thân. “ Khoẻ không?”

“ Sau cái đập của ông thì tôi hết khoẻ rồi!” Yukaku Haruno, rên rĩ rồi cười thật to với ông bạn.

“ Hai ông phải vào giúp tôi sửa soạn với chứ, đứng đó mà cười mãi!” Minato đang sắp xếp lò nướng nói giọng trách móc.

“ Ôi xin lỗi ông bạn yêu qúy của tôi!” Yukaku đến gần Minato cười đểu giả. “ Tôi biết ông tốt nên làm hộ tụi tôi luôn đi nhé!” Yukaku huỵch tay Fugaku và ông ấy gật đầu cái rụp.

“ Mấy người bắt nạt chồng tôi quá đó nha!” Giọng Kushina vọng đến làm Yukaku giật nảy mình.

“ Ôi, Kushina, lâu quá mới gặp cậu.” Giọng Midori Haruno vang lên mừng rỡ. Kushina vội đặt chiếc khay đồ uống xuống chiếc bàn rồi ôm chầm cô bạn thân. Rồi cô lườm Yukaku “ Ông có chăm sóc Midori của tôi cẩn thận không thế??”

“ Vâng vâng vâng!” Yukaku giơ tay theo kiểu đầu hàng. Rồi mọi người cười lớn.

“ Ơ! Dì Mikoto ơi, cho con hỏi. Sasuke với Naruto đâu rồi ạ?” Giọng nhỏ xíu, nhẹ nhàng của một cô bé xinh xắn vang lên.

“ Ôi, Sakura! Con đây rồi. Dễ thương quá. Kushina nhìn Sakura đang rụt rè mỉm cười.”

“ Dì Kushina đừng khen con quá, con…” Cô bé ngượng ngùng.

“ Con mới đến mà đã tìm hai thằng nhóc đó rồi à?” Yukaku trêu cô con gái bé nhỏ.

“ Ơ… con…con…” Cô bé lúng túng

“ Con thích đứa nào, con nói dì nghe coi.” Kushina nháy mắt.

“ Con…con…” Cô bé ngập ngừng, mặt đỏ au.

Cô không biết đâu trên lầu có hai thằng nhóc đang căng tai lên nghe cô trả lời. Nếu biết cô đã không nói ra… xấu hổ lắm.

“ Sao con?” Midori thấy thế cũng sốt ruột.

“ Con nói chú nghe coi nào?” Fugaku động viên, ông cũng tò mò lắm.

Chỉ có duy nhất Minato là điềm nhiên lau chén bát, đơn giản anh nghĩ, Naruto không có cơ hội đâu.

“ Con…con thích Naruto!” Cô bé đỏ mặt trả lời.

Câu trả lời khiến tất cả lặng im. Sau đó, Kushina cùng Mikoto mỉm cười. Fugaku đập vai Minato bộp bộp cười bảo “ Con trai anh thật có bản lĩnh!” Trong khi Minato không tin vào tai mình rồi mỉm cười theo kiểu đúng-là-chuyện-gì-cũng-có-thể-xảy-ra!

Trên lầu Sasuke và Naruto im lặng khi nghe câu trả lời của cô bạn mình. Naruto mặt đỏ au, còn Sasuke thì bình thảm như chưa có chuỵên gì xảy ra. Sau đó, hai cậu nghe tiếng mẹ mình gọi xuống nhà dưới. Naruto liền lấy lại vẻ tinh nghịch “ thuở nào” Cả hai cư xử như chưa nghe chuyện gì.

Cả hai cậu lại tiếp tục đùa nghịch vui vẻ, lại giành nhau cái này cái kia, cả hai kéo nhau ra vườn chăm sóc cà chua rồi nghịch đất, nghịch nước luôn. Naruto rất vui trước câu trả lời của cô bạn thân mà cậu mến, nhưng cậu biết Sasuke hình như không vui. Cậu biết Sasuke cũng mến Sakura nhưng không biểu hiện ra thôi.

Cậu muốn cậu vẫn thân với Sasuke, muốn mọi thứ không có gì thay đổi. Và như vậy, mọi thứ hãy ở nguyên ở vị trí của nó, hãy là bạn thôi…


********************

Phần 3: Ốm!!

‘ Ring ring ring ring’

“ Thưa thầy, em là Hyjuga đây ạ!”

“ Hyjuga đấy àk? Thầy rất hứng thú với bài luận vừa rồi của em! Thế nên em có thể tìm kiếm thêm cho thầy một số dữ liệu về vùng Miyara được ko?”

“ Ơ, vâng ạ!”

“ Cảm ơn em, thầy nhờ em đấy nhé!”

“ Vâng thưa thầy”

‘Rụp’

“ Ôi, vậy là mình phải đến tìm anh Naruto sao?” Hinata khó xử, nhưng cô đã nhận lời với thầy rồi. Đành phải tới nhà Haruno thôi.

******************

“ Pính pong, pính pong”

“ Vâng, cô là…?” Lão Nezumi ra mở cửa, vẫn cái giọng đều đều của lão đối với người lạ.

“ Dạ, cháu là Hyjuga Hinata! Cháu đến tìm anh Naruto ạ!”

“ Ồh, Thiếu gia có nhà đấy! Mời tiểu thư vào!”

“ Vâng cảm ơn ông.”

Cô bước theo lão quản gia vào nhà và ngồi đợi ở Sopha. Nhưng quá nửa tiếng vẫn chưa thấy Naruto, cô nóng ruột hỏi lão quản gia.

“ Vâng thưa ông, Sao anh Naruto vẫn chưa ra vậy ạ?”

“ À, cậu ấy ở trong phòng không biết làm gì, tôi gọi không trả lời.” Lão Nezumi lắc đầu.

Do dự một chút, cô đứng dậy hỏi phòng của Naruto ở đâu, và bước đến. Cô hít một hơi thật sâu và mở cửa phòng. Cô gọi nhẹ “ Anh Naruto ơi.”

Và mặt cô đỏ lựng khi thấy Naruto đang cởi trần nằm ngủ ngon trên gường. Từng nét trên cơ thể anh rõ mồn một, những đường cơ rắn chắc, làn da rám nắng, mái tóc vàng óng. Khuôn mặt hiền lành, ba vệt râu mèo dễ thương.

Cô định bước ra khỏi phòng nhưng anh khẽ gọi “ Mẹ ơi!” rất buồn làm cô quay lại. Cô ngồi bên giường và thấy khoé mi anh ướt đẫm, một giọt nước mắt lăn trên gò má. Cô bối rối nhưng rồi nhẹ nhàng lau nước mắt trên má anh và nhận ra má anh nóng hổi. Cô lo lắng đặt tay lên trán anh, nóng lắm. Khuôn mặt anh đang đỏ bừng lên vì sốt. Thỉnh thoảng lại ho khẽ.

“ Anh sốt rồi.” Cô thầm nghĩ. Cô định đứng dậy giặt khăn đắp trán cho anh nhưng anh níu tay cô giữ lại. Mắt anh nhè nhẹ mở ra, anh thều thào trong hơi thở khó nhọc “ Không, đừng đi mà.”

“ Nhưng mà em phải đi giặt khăn, anh sốt cao lắm!...”

“ Không!” Anh cố gắt lên trong hơi thở yếu ớt, rồi anh ho khan. Anh cố gắng dùng chút sức của mình, kéo mạnh cô lên giường, nằm cạnh anh. Mặt cô đỏ au, nhưng anh không quan tâm. Anh ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô thều thào: “ Nằm đây với anh lột lát, chỉ một lát thôi!”

Cô nhẹ nhàng đáp “ Vâng ạ!” Rồi cô co mình trong vòng tay vững chãi của anh và hình như cô nghe thấy anh mỉm cười.

Anh siết chặt vòng tay mình, cảm giác dễ chịu khi có một thiên thần trong tay mình. Cơn sốt như từ từ hạ bớt.

Cô ở trong vòng tay anh, nóng, ấm đến kì lạ ( À! Do nó đang sốt đấy Hinata^^ , nó đang sốt nên mới thế đấy ^o^) Tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực, một cảm giác bình yên tràn về tâm hồn và rồi, cô nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.

“ Ủa, cô bé đó sao lâu xuống thế nhỉ?” Lão Nezumi tự hỏi rồi bước đến phòng Naruto.

‘ Cạch’ Cửa phòng mở ra, lão Nezumi ngó vào, lão đỏ mặt. Đóng cửa lại lão mỉm cười “ Thật đúng là tuổi trẻ.”

*******************

P/s : Gửi lời cảm ơn của Mèo tới độc giả đọc fic, những người đã bỏ chút thời gian đọc cái fic này *cảm động* Mọi người đã mất công vào đọc thì xin hãy com một tiếng nha! :> Mèo iu mọi người

Chữ ký của thelazycat

5/6/2012, 6:00 pm
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11hanazora mikiFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.hanazora miki 
http://nvfc.50webs.com/rank/geninkonoha.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 244
Tổng số bài gửi : 145
Ngày tham gia : 06/03/2012
Status : Việc sẽ hối hận ta không bao giờ làm. Nếu đã làm tuyệt đối không hối hận.
Được Cảm Ơn : 42

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

Chậc, lâu lắm mới thấy Mèo post chap mới đấy, đợi dài cả cổ.

Hì hì, chap này cũng rất hay đó.

Êh, nhưng hồi nhỏ Sakura thích Naruto sao?? Vậy sao lúc lớn lên lại đi thích Sasuke được nhỉ?

Còn Naruto cũng khôn phết đấy, không biết là do bị ốm hay có ý đồ gì mà ôm chặt con gái người ta không cho đi.

Càng lúc càng thắc mắc nhiều về quá khứ của 3 người. Chắc phải đợi nhiều chap nữa mới giải đáp được.

Hóng chap mới của Mèo nha, đừng lười nữa đó. Dạo này hè nhiều người lười dễ sợ (bao gồm cả Miki), Fanfic Naruto cũng trầm, thế thì Miki biết lấy gì để đọc đây.

Chữ ký của hanazora miki

6/6/2012, 1:43 pm
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11thelazycatFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.thelazycat 
http://nvfc.50webs.com/rank/geninakat.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 394
Tổng số bài gửi : 222
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Đừng buồn, cậu buồn tớ cũng sẽ buồn lắm, đừng khóc, tớ khóc mất, đừng gạt tay tớ đi, tim tớ tan vỡ
Được Cảm Ơn : 76

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

Cảm ơn Miki nhiều vì đã vào com cho Mèo nha. Vui vẻ

Tất nhiên rùi, câu trả lời của Sakura sẽ phải thay đổi, vì Mèo muốn nó thay đổi hahaha Super ( Giỡn thôi, phải có nguyên do đàng hoàng nếu ko mèo bị chém chết. Crying or Very sad )

Haha, Naruto ngốc mà Basketball ( không bik thật hay giả, ẻm này cũng nguy hiểm lắm) chắc là do ốm nên ko kìm chế đc mình và có một tí tì ti cố ý nữa, hì hì :sm17:

Sau một đêm ngủ dậy, Mèo đã có ý tưởng cho chap mới, anh hùng chắc chắn sẽ đặt thêm nhiều dấu chấm hỏi cho độc giả. Hì hì. Đón xem nha. lol!

Mèo sẽ cố gắng ko luời nữa vì sắp phải đi học thêm rồi, huhuhuhu Crying or Very sad

Chữ ký của thelazycat

6/6/2012, 9:14 pm
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11tho ngocFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.tho ngoc 
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 239
Tổng số bài gửi : 87
Ngày tham gia : 01/12/2011
Status : kakaka, ta thành nữ sinh ùi!!!!!
Được Cảm Ơn : 37

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

kaka, ta vừa mới đọc xong nì mèo ạVui vẻ
ta thích nhất khúc nói về tuổi thơ của sas sak và nar ý, đặc biệt là lúc sak nói mình thích nar Bấm loạn tưởng tượng cái mặt bí xị của sas lúc đó là ta đã thấy khoái rồi Tinh vi (cho bớt tính kiêu kì lúc lớn nhak cưng mịa )
quan hệ giữa 3 nhà uchiha, uzumaki và haruno xem ra đã bắt đầu từ thời ba mẹ rùi, và đến đời con cũng như thế, chỉ tiết là lúc lớn thì họ lại ko còn nhớ dk là bao. ta nghĩ đã có chuyện gì xảy ra rất kinh khủng đối với nhà uzumaki và uchiha nên họ mới chết, còn sas và nar có lẽ do quá sock nên bị mất đi kí ức lúc còn nhỏ, chỉ còn sak là nhớ thôi, và có lẽ chuyện đó cũng làm quan hệ giữa ba nhà rạn nứt ^^ , còn cụ thể là chuyện gì thì phải chờ mèo zậy Sleep

mà nar thật cũng biết tranh thủ quá đi, bệnh gùi mà cũng cố 'ăn đậu hủ' của hina, làm bé hina nhà ta mặt đỏ tim đập như thế Basketball

nàng viết tốt nhen:D buổi tối zz

Chữ ký của tho ngoc

7/6/2012, 5:08 pm
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11Yune_chanFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.Yune_chan 
http://nvfc.50webs.com/rank/geninakat.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 897
Tổng số bài gửi : 416
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Lâu lắm mới về 4rum :3
Được Cảm Ơn : 36

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

Ái chà chà :]~ Thế là không đk đâu nhé Hinata =]~ Cả naruto nữa =]~

Người ta bảo cái gì là làm ngay =]~ Đúng là bé ngoan mà =]~

Chap nì hay lắm bạn :]~ Fighting

Chữ ký của Yune_chan

8/6/2012, 10:38 pm
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11thelazycatFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.thelazycat 
http://nvfc.50webs.com/rank/geninakat.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 394
Tổng số bài gửi : 222
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Đừng buồn, cậu buồn tớ cũng sẽ buồn lắm, đừng khóc, tớ khóc mất, đừng gạt tay tớ đi, tim tớ tan vỡ
Được Cảm Ơn : 76

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

Vì đã hứa với Miki là không lười, nên Mèo ko dám lười. ( Hì hì ^^)

Hôm nay lại khệ nệ mang chap mới lên cho mọi người đây. Hy vọng cái chap này sẽ làm mọi người, có thêm nhiều nghi vấn về mấy cái thân phận lộn xộn của những nhân vật trong truyện. Còn bạn nào nhờ cái chap này hiểu chuyện thì...cũng hông sao hết. Hy vọng mọi người tiếp tục theo dõi nhá!

Hy vọng mọi người không nói chap này chuyển biến hơi nhanh, nhất là phần 3. Hahaha

Chúc mọi người zui zẻ hem

À, lời in nghiêng thường là mơ hay quá khứ. Riêng phần 3 chap này thì đặc cách chút nhé^^


Chap 7 Cô bé Tsunami, thực ra em là ai?


Phần 1 Tạm biệt Kyoto.


“ Tsunami Minekaze” Tiếng thầy hiệu trưởng gọi đã thức tỉnh Tsubaki ra khỏi suy tư. Cô cúi đầu chào thầy bước căn phòng. Ông lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế của mình. Thở dài, ông mở lời:

“ Tsunaki, con thật sự muốn rời khỏi ngôi trường Elizabeth này đến thế sao? Ngôi trường này không thua gì Wings cả, Elizabeth cũng tập hợp những nhân tài trên Kyoto và toàn nước Nhật mà. Hơn nữa…”

“ Con xin lỗi vì đã phụ lòng thầy, nhưng nhất định con nhất định phải chuyển đi. Con có việc phải làm ở Wing.” Cô bé bối rối nhìn thầy, trong phút chốc cô cảm thấy mình thật có lỗi.

“ Thật đáng tiếc, con là một thiên tài, vậy mà con lại quyết định đến Wings. Con sống ở đây đã 6 năm rồi, vậy mà con nỡ dứt áo ra đi khỏi Kyoto này sao? Con suy nghĩ kĩ chưa?” Thầy hiệu trưởng phóng ánh mắt mình nhìn xa xăm. Giọng đầy tiếc nuối. Và buồn bã.

Cô bé Tsunami nở một nụ cười khó hiểu, giọng cô nói chắc chắn: “ Việc đến Wings không phải là sở thích mà là bổn phận thưa thầy, mong thầy hiểu cho con.”

Hiệu trưởng ngước nhìn cô bé 12 tuổi trước mặt mình, ông mỉm cười, nụ cười tiếc nuối, ông phải buông xuôi thôi: “ Thầy hiểu rồi, thầy đồng ý chuyển cho con đi.”

Cô bé cúi đầu thì thầm: “ Cảm ơn ba.” Cô lấy tập hồ sơ trên bàn rồi quay bước đi.

Khi cô học trò yêu qúy của mình đi mất, hiệu trưởng khẽ mỉm cười, ông nhẹ nhàng nói “ Chúc con may mắn, con yêu.”


*****************

“ Alô, ba ạ. Con, Tsunami đây.”

“ Con quyết định lên Wings thật ư?”

“ Vâng.”

“ Xin lỗi con nhiều lắm, Tsunami.”

“ Ba không phải lo cho con đâu, con nhất định sẽ tìm ra anh hai của con.”

“ Hì hì, con gái của ba. Dựa vào đâu mà con chắc nịch thế?”

“ Linh cảm gia đình thôi! Con nghĩ là anh sẽ giống ba, mẹ nói anh có đôi mắt xanh rất đẹp và mái tóc màu vàng óng. Mặt giống mèo, hì hì. Con nghĩ chả có mấy người có đặc điểm giống thế đâu.”

“ Ừm, hy vọng là con có thể tìm ra anh con nhanh.”

“ Ba ơi…”

“ Gì vậy con?”

“ Bệnh mẹ lại tái phát nữa phải không?”

“….”

“ Mẹ sẽ không sao chứ?”

“ Mẹ sẽ ổn thôi, tất cả chúng ta sẽ bình an cho đến ngày đoàn tụ.”

“ Con cũng muốn vậy.”

“ Tsunami này…”

“ Dạ vâng.”

“ Ba mẹ xin lỗi con.”

“ Không phải lỗi của ba mẹ đâu.”

“ Chúc con may mắn, xin lỗi vì không thể giúp gì cho con.”

“ Ba ơi…cẩn thận nhé, con yêu ba.”

“ Ừm con gái, ta cũng yêu con.”

‘ Píp, tít tít tít tít…’

Tách…tách…Từng giọt nước mắt rơi xuống, khuôn mặt của Tsunami ướt đẫm lệ. Cô bé khóc oà nức nở. Trong lòng cô lúc này đang ngổn ngang bao nhiêu mối lo, ai nhìn vào cũng không thể tin rằng, cuộc sống của cô bé mới 12 tuổi này có bao nhiêu gánh nặng. Cô khẽ thì thầm trong tiếng nấc nghẹn ngào “ Con xin lỗi mẹ, xin lỗi ba, có phải con thực sự là một Tsunami không?”

*****************

5 tuổi.

Cô vẫn sống trong tình yêu thương của ba mẹ mình, là một cô bé bình thường, lễ phép, xinh xắn. Được mọi người thương yêu.

Vậy mà đến năm 6 tuổi, cô buộc phải một mình đến Kyoto sống. Một mình. Phải, một cô bé sáu tuổi phải sống một mình ở một nơi xa lạ. Trước khi đi, mẹ cô đã khóc hết nước mắt, bà không đành lòng nhìn con của mình phải ra đi như vậy. Nhưng cô vẫn phải đi, đơn giản là nếu đi cô còn có thể sống, còn ở lại cùng ba mẹ, cô sẽ phải chết.

Khi cô đang co ro dưới cơn mưa lạnh lẽo. Bộ quần áo rách tươm vì lũ trẻ bụi đời đã đánh cô, dành giật túi quần áo vốn đã không có gì của cô. Trên mặt, trên người cô đầy những vết bầm xước, cô lấm lem, xấu xí, với cái bụng đói cồn cào. Và khi cô tưởng như mình sẽ chết, hiệu trưởng đã đón cô về nhà.

Ông đã nhờ hàng xóm tắm cho cô, tự mình băng bó vết thương, lau đầu cho cô bằng chiếc khăn mềm mại. Ông không có vợ con nên đã nhận cô làm con nuôi, chăm sóc cô từng tí một, dạy dỗ nuôi nấng cô.

Để báo đáp công ơn của ông, cô đã vào trường Elizabeth học và mang về cho trường nhiều thành tích tiếng tăm.

Gần một năm nay, cô đã tìm ra được cách liên lạc lại với gia đình thật của mình. Cô vẫn chưa có thể về lại nhà, gặp lại ba và mẹ. Nhưng, ba đã nói người anh trai của cô, người anh trai chưa một lần cô thấy mặt đang học ở Wings. Và cô quyết định về Wings để tìm anh trai mình.

Và thế là cô…
Đã mang theo mình một bổn phận…

***************

Tsunami nhìn lại thành phố Kyoto cổ kính một lần nữa, nhìn lần nữa ngôi trường Elizabeth quen thuộc, nhìn lại ánh hoàng hôn rực rỡ ở Kyoto, một giọt nước mắt rơi xuống.

“ Tạm biệt, Kyoto.”

**************************

Phần 2: Cuộc gặp không mong đợi.

“ Xin chào Hiệu trưởng Tsunade. Em là Tsunami Minekaze.” Tsubaki đứng trước mặt hiệu trưởng, cô khẽ cúi đầu.

“ Vậy ra em là con gái của Minekaze.” Tsunade nhìn chằm chặp vào cô bé trước mặt mình.

“ Vâng thưa hiệu trưởng.” Tsunami tiến đến, đưa lên cho bà một sợi dây chuyền.

“ Haizz, Minekaze có cẩn thận quá không, còn đưa cho con vật chứng nữa.” Tsunade thở dài.

“ Nhưng không phải vì thế bà mới tin tưởng con sao?” Tsunami đưa mắt nhìn bà.

“ Tại sao con lại nói vậy?” Tsunade ngạc nhiên, cô bé đoán được ý nghĩ bà muốn dấu đi.

“ Vì bà đã xưng là con, không xưng là em nữa.”

“ Ta xin lỗi, Tsunami, không phải ta không tin tưởng con nhưng mà…”

“ Bà không có lỗi Tsunade” giọng cô bé trầm buồn “ Con biết chứ, nếu người đứng ở đây không phải là con thì, cả nhà con đều đã chết.”

“ … Tsunami, ta hứa sẽ giúp con hết sức mình.”

“ Con cảm ơn.”

*********************

“ Hôm nay có tiết ngoại ngữ đúng không?” Naruto hỏi Sakura trong bữa ăn sáng. Bác trai và bác gái đều đã đi từ sớm.

“ Ừ, vậy là chiều nay gặp lại mọi người trên lớp rồi. Ino và Hinata chắc rảnh. Rủ họ đi chơi không?” Sakura vui vẻ.

‘Hinata ư?’ Naruto thầm nghĩ. Cậu nhớ ra việc hôm trước và đỏ mặt. May mà hôm đó Sakura về muộn, nếu không cậu chết chắc rồi.

“ Này, suy nghĩ vẩn vơ gì thế? Có muốn đi không thì tôi rủ?” Sakura hỏi, cái giọng bực mình.

“ Thôi, tớ nghĩ là không nên đâu!” Naruto xua xua tay

“ Cái cậu này kì thế… Hum bữa thì nằng nặc, giờ lại…” Rồi Sakura như chợt nghĩ ra điều gì, cô nàng sặc sụa “ Đừng nói chấm nàng khác rồi bỏ rơi Hinata nhé!”

“ Làm gì có chớ!” Naruto phản ứng quyết liệt, thấy vậy Sakura cũng yên tâm.

“ Mà ăn lè lẹ đi ông tướng, trễ giờ bây giờ.” Sakura nhìn đồng hồ rồi hối Naruto, cậu ta buộc phải hộc tốc xử lí bát mì của mình và chạy theo cô bạn thân.


Cả hai phóng xe như bay ngoài đường dù chưa trễ lắm. Vừa đi vừa cầu đừng gặp công an giao thông.

“ Phù, tới rồi.” Cả hai nhanh chóng quẹo xe của vào bãi đỗ và tình cờ bắt gặp cảnh chiếc xe ôtô của hiệu trưởng đỗ vào trường. Bước ra khỏi xe là một cô bé nhỏ, đang mặc đồng phục Wings, cô chào Hiệu trưởng khá lễ phép rồi bước đi.

Naruto nhíu mày “ Cô bé đó là ai vậy?”

*****************

Tsunami cúi chào hiệu trưởng Tsunade rồi bước nhanh vào trường học, buổi học đầu tiên “ Tiết ngoại ngữ cao cấp.” Sau khi xem sơ đồ trường, cô bé vội vàng tìm dãy phòng học. Vốn ham thích “ khám phá” và mạnh dạn, cô bé chỉ cần xác định được căn phòng mình sắp học là đã đi muốn đi dạo quanh trường rồi.

Cô đi dạo quanh khuôn viên trường, xem xét những điều cần thiết. Đi dạo thế nào cô lại lạc qua dãy nhà hoạt động thứ 3 của trường. Và sự thú vị về một câu lạc bộ chiếm trọn tầng 5 đã lôi cô lên đó. Câu lạc bộ thiên văn.

****************

“ Đây rồi” Cô bé reo lên thích thú. “ Trông thật tuyệt, trường chuẩn của thủ đô có khác.”

*Ngó qua, Ngó lại* “ Không có ai, sắp vào học rồi mà” Cô bé nhìn vào đồng hồ “ Không sao, chỉ vào ngó một chút thôi, chỉ vào xem một chút thôi mà.” Cô bé tự nghĩ thầm, sự tò mò lại xui khiến, cô vặn nắm khoá cửa.
“ Không khoá sao, có đùa không vậy?” Tsunami ngạc nhiên. Cô nhè nhẹ mở cửa. Căn phòng vắng lặng, không có ai ở trong cả. Cô nhẹ nhàng đi vào trong.
“ Nhìn đẹp quá, không giống câu lạc bộ lắm. Giống phòng sinh hoạt của một gia đình kết hợp với phòng nghiên cứu hơn” Tsunami thầm nghĩ

Cô bước đến bức tường nơi đính những tấm ảnh và những dòng chữ, chữ kí.

“ Cô là ai, đang làm gì vậy?” Một giọng nói lạnh đến đáng sợ vang lên sau lưng cô trước khi cô kịp chạm vào một bức ảnh.

“ Ơ?” Cô hơi sợ quay lại, người đó đã đứng trước mặt cô. Mặt cô bỗng tái mét lại. Đôi mắt đỏ huyết ấy, đôi mắt mà cô không bao giờ quên được. Cô run lên sợ hãi, khẽ nói: “ I…Itachi-sama…”

“ Cái gì?” Sasuke bỗng gằn giọng, “ Con bé này là ai? Nó biết Itachi sao?”Sasuke thầm nghĩ. Cậu bỗng tức giận, đôi mắt đỏ ấy hằn lại, cậu siết chặt tay cô, nói giọng như hét lên “ Cô là ai hả, sao cô biết được hắn ta? Nói đi!”

Nước mắt Tsunami chợt ứa ra, ướt cả khuôn mặt. Cô hét lên “ Buông ra, người mau buông tôi ra. Buông tôi ra đi…”

“ Sasuke, có chuyện gì vậy?” Sakura đi tới.

“ Sakura…” Sasuke quay lại.

Đôi tay Sasuke nới lỏng ra, Tsunami vội chạy vụt đi. Con đường trước mắt cô mờ đi trong làn nước mắt. Kí ức tràn về, ngay khi cô sáu tuổi. Cái kí ức không thể quên.

*********************

“ Đó là ai vậy?” Sakura ngạc nhiên, nhìn theo bóng cô bé đang chạy đi.

“ Không là ai cả, con bé đó tự nhiên xông vào đây, anh chỉ hơi nổi giận tí thôi.” Sasuke thở dài, giọng điệu mệt mỏi.

“ Ừm, cà phê nè anh. Em phải đi đây, sắp muộn giờ rồi.” Sakura quàng tay qua vai ôm Sasuke.

“ Ừ, yêu em, lát lên đây gặp anh nhé!” Sasuke quay lại, đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào.

Sakura mỉm cười, cô bước đi.

Sasuke ngồi lại trên chiếc ghế bành, cậu nhắm mắt lại. “ Tại sao chứ? Tại sao?”

******************

“ Sasuke, đó là anh trai cậu đấy. Tên anh ấy là Itach.” Sakura mỉm cười dắt tay cậu đến trước mặt một người lớn hơn cậu.

Khuôn mặt trông rất giống cậu, và anh ta cũng có một đôi mắt đen như cậu. Một cảm giác thân thuộc tràn về.

“ Anh…anh hai ơi.” Sasuke chạy đến, ôm chầm lấy ông anh của mình.

“ Sasuke, Sasuke của anh” Itachi run run ôm lấy hình hài nhỏ bé của cậu em trai mà mình thương yêu.


“ Anh ơi, anh đi đâu vậy?” Sasuke khóc nức nở, cậu cố gắng níu bước chân của người anh, người thân duy nhất của cậu còn sống.

“ Tránh ra Sasuke, đừng cản đường ta.” Itachi lạnh lùng, hất cậu em của mình ra. Giọng cậu, sắc thái của cậu không một chút thương hại. Tàn nhẫn, tàn nhẫn vô cùng.

“ Anh ơi, đừng đi mà, em xin anh đấy.” Sasuke gào lên, nước mắt hòa lẫn với mưa, mặn chát. Đôi mắt cậu mờ đi trong màn mưa trắng xóa, trong dòng nước mắt vỡ òa. Bóng người anh cậu cứ xa dần, xa dần. Mưa vẫn rơi, và anh cậu đã biến mất.


Đúng vậy, người anh đó đã bỏ cậu đi, bỏ cậu lại trong bóng tối cô độc. Cậu như đã quên đi người anh trai đó rồi. Đúng vậy, cậu hận, cậu hận, hận lắm. Hận người đã bắt cậu sống trong cô độc, hận kẻ khiến cậu bị coi là kẻ không gia đình.

Người anh trai duy nhất của cậu…
Cậu cứ ngỡ là người đó đã mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời cậu.
Vậy mà bây giờ…
Tại sao...?

*******************

Phần 3: Em gái.

“ Hộc hộc…hộc hộc…” Tsunami cắm đầu cắm cổ chạy vào lớp, sau một hồi định thần lại, cô mới nhớ lại, cô còn một tiết học nữa và cô muộn rồi. Cô lẩm bẩm “ Trời ơi tên sao chổi đáng ghét, ngày đầu tiên đi học của tôi tiêu tùng rồi.”

“ Thưa thầy cho em vào lớp ạ!” Cô cúi đầu chào thầy giáo.

Ông thầy ngạc nhiên, đưa mắt nhìn cô từ đầu tới chân.

“ Cô bé có đi lạc không vậy, đây không phải là trường trung học cơ sở Tomoeda đâu!”

Mọi người trong lớp xì xào, có những tiếng cười vang lên nữa.

Cô bé đỏ mặt, bẽn lẽn, nhưng rồi cô mạnh dạn.

“ Không đâu thưa thầy, em có giấy giới thiệu của hiệu trưởng đây.”

Thầy giáo cầm lấy tờ giấy cô bé đang giơ ra, ông ngạc nhiên.

Tsunami thấy vậy vội cúi đầu nói:

“ Em chỉ mới đến Wings, còn nhiều thiếu sót, xin thầy bỏ quá cho và giúp đỡ ạ!”

“ Được rồi, em vào đi, chọn chỗ ngồi em thích.”

“ Vâng ạ” Cô bé đáp rồi nhanh nhẹn chọn một chỗ giữa hàng chục con mắt đang dán chặt vào thân hình bé nhỏ của cô. Cô bé lúng túng, bỗng, có một giọng nam vui vẻ:
“ Sao em không ngồi đây này, ở đây còn trống.”

Quay người lại, cô cố kìm chế sự mừng rỡ, chỉ nhẹ mỉm một nụ cười biết ơn.

“ Cảm ơn anh.” Cô nhẹ ngồi bên cạnh anh và lôi 1 cuốn sổ ra. Và loay hoay loay hoay .

“ Chết thật, quên mang bút rồi, cái ngày gì mà đen như mực thế này.” Cô lầm bầm.

“ Quên bút hả nhóc, bút nè em.” Naruto giơ cho cô bé bên cạnh mình một cây bút.

“ Cảm ơn anh lắm, biết lấy gì trả ơn đây?” Cô bé nhìn anh, mắt long lanh cảm động.

“ Có gì to tát chứ!” Naruto cười nhẹ.

“ Này Naruto, đây là giờ học, không phải lúc làm quen đâu nhé!” Thầy giáo khẽ ho rồi lườm hai nguời.

“ Vâng thưa thầy, em xin lỗi” Tsunami bẽn lẽn nói. Sự dễ thương của cô bé làm thầy giáo mềm lòng. Ông ta nhẹ giọng.

“ Ta chỉ nói vậy thôi, tập trung vào.”

“ Dạ.” Cô bé cười khúc khích. Và mấy chàng trai xung quanh thoáng đỏ mặt.


Ở đằng xa, Hinata bỗng thấy hơi khó chịu. Naruto đang mỉm cười, nụ cười như nắng với cô bé mới đến. “ Cô bé đó là ai vậy?”

Cả Sakura cũng bất ngờ, khi cô bé ấy xuất hiện, đập vào mắt cô là mái tóc màu đỏ đó. Tuy không thấy mặt nhưng màu tóc đó khiến cô khẳng định, cô bé đó chính là người khiến Sasuke giận dữ. “ Cô bé đó, là ai vậy nhỉ?” Một câu hỏi cứ hiện lên trong cô khi nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu đang cười. Có phải là gương mặt đó không? Cô hình như đã thấy những giọt nước mắt từ khuôn mặt đó. Tại sao Sasuke lại tức giận đến vậy? Cô bé này có điều gì không bình thường…


Naruto viết gì đó ra giấy, rồi anh huỵch tay cô bé ( Tên này lì ghê, không từ bỏ à? ==") ( Chữ in nghiêng lúc này là lời viết ra giấy nhá!)

Em tên là gì vậy?

Cô bé nhìn rồi viết câu trả lời

Tên em là Tsunami Minekaze, còn anh?

Minekaze, anh là Uzumaki Naruto.

Cô bé nhăn mặt, cô viết

Không, gọi em là Tsunami đi, còn em sẽ gọi anh là Naruto, anh Naruto nhé.

Naruto ngạc nhiên, nhưng rồi cậu mỉm cười thân thiện

Tất nhiên rồi.

Tsunami mỉm cười, một nụ cười dễ thương. Cô chợt nghĩ ra điều gì đó, cô ghi vào giấy.

Anh Naruto này, nhận em là em gái nhé!

Hửm??

Naruto ngạc nhiên.

Có được không?

Ừm, tất nhiên rồi. Anh vui lắm, em gái của anh ạ!

Tsunami cười, một nụ cười thật hạnh phúc.

( Còn tiếp)

P/s: Nhớ thanks và comment cho Mèo nha brick , đừng đọc chùa và thanks miệng, mèo buồn lắm. Suspect

Chữ ký của thelazycat

9/6/2012, 10:09 am
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11Yune_chanFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.Yune_chan 
http://nvfc.50webs.com/rank/geninakat.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 897
Tổng số bài gửi : 416
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Lâu lắm mới về 4rum :3
Được Cảm Ơn : 36

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

Chap nì hay àk nha ^^~

Nhưng mèo ơi ==" Chap nì thấy nó dễ gây hiểu lầm àk nha ^^~

Lúc đầu nếu không tưởng tượng ra naruto qua việc tả mấy cái râu mèo thì mình cứ nghĩ là nvật nào cơ đấy ^^~

Chẳng biết cô nhóc này có giành Sasuke với Sakura không nữa ... Hồi hộp

Chữ ký của Yune_chan

10/6/2012, 8:01 am
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11thelazycatFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.thelazycat 
http://nvfc.50webs.com/rank/geninakat.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 394
Tổng số bài gửi : 222
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Đừng buồn, cậu buồn tớ cũng sẽ buồn lắm, đừng khóc, tớ khóc mất, đừng gạt tay tớ đi, tim tớ tan vỡ
Được Cảm Ơn : 76

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

Em hèm, ưu tiên trả lời cho người đầu tiên thăm fic nhá! lol!

Chap này mục đích chính của nó là gây sự nhầm lẫn mà, nếu không nhầm lẫn thì mất hay rồi. Hehehe. Super

Vì mục đích là mình muốn cho bạn nhận ra Nar đó thui. Hè hè. ss

Cô nhóc đó khá là ma mãnh đấy, bạn nói đúng 50% ở câu cuối cùng, vì hành động của cô nhóc này không chỉ đơn thuần là dành Sasuke âu, mà cũng không cố ý dành, cứ đọc bạn sẽ biết Tinh vi

Chữ ký của thelazycat

10/6/2012, 7:14 pm
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11hanazora mikiFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.hanazora miki 
http://nvfc.50webs.com/rank/geninkonoha.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 244
Tổng số bài gửi : 145
Ngày tham gia : 06/03/2012
Status : Việc sẽ hối hận ta không bao giờ làm. Nếu đã làm tuyệt đối không hối hận.
Được Cảm Ơn : 42

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

Khá khen cho Mèo đã giữ đúng lời hứa => thưởng một cái Thanks
Lúc đầu cứ tương Dad and Mom của Naruto chết hết rùi ngờ đâu vẫn còn sống khỏe, lại còn xuất hiện thêm cô em gái nữa chứ. Càng ngày càng thú vị + diên đầu rồi đấy.
Mau ra chap mới nữa nha. Hóng tiếp

Chữ ký của hanazora miki

10/6/2012, 8:38 pm
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11CherryBlossomsFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.CherryBlossoms 
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 10
Tổng số bài gửi : 9
Ngày tham gia : 09/04/2012
Được Cảm Ơn : 0

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

Ấn tượng đầu tiên về nhân vật Tsunami của bạn, mình có thể tóm tắt trong hai từ 'thấy ghét' Fanfic Naruto - Page 2 663828
Chả hiểu sao mình lại thấy ác cảm với cái nhân vật này, mặc dù đọc fic thì thấy cũng được cho là người tốt, nhưng cứ nghĩ đến là lại thấy giống 'cáo giả nai' Fanfic Naruto - Page 2 821436
Có vài vấn đề rất ngứa tay để c.m cho bạn Fanfic Naruto - Page 2 41352
1. Fic cũng đã đến chap 7, mình thấy cũng đến lúc mở ra một chút cái quá khứ rất chi là bi thảm và bí ẩn rồi. Chứ từ đầu đến giờ, mình chả thấy có tí tị tì ti tiến triển nào. Phải công nhận là bí ẩn thì mới hấp dẫn nhưng bí quá thì lại nản Fanfic Naruto - Page 2 801495
2. Mình thấy có Saku-chan kết nối Naru và Sasu đã là quá đủ rồi, giờ lại lòi ra một Tsunami được phỏng đoán là em gái Naru, mà chả hiểu có dúng không nữa (cái này chắc hồi sau sẽ rõ). Tsunami này lại liên quan đến cả Sasu nữa. Chốt một câu là càng ngày càng khó hiểu, mà càng khó hiểu thì lại càng càng chả muốn hiểu Fanfic Naruto - Page 2 1879776063
3. Cái này là ý kiến cá nhân, Mèo có nói Tsunami không chỉ dành Sasu của Saku không thôi, mà cũng không cố dành Sasu. Vậy nghĩa là chính Sasu có chút rung động với nhỏ đó à Fanfic Naruto - Page 2 739465. Dù Sasu chỉ dành một xíu của một xíu tình cảm cho người khác ngoài Saku hay chỉ là rung động nhất thời, thì mình cũng đành đau lòng xin một vé anti Sasu Fanfic Naruto - Page 2 288946. Saku nhà mình đã bị bác Kishi hành đủ trong truyện rồi, giờ trong fic mình không muốn thấy Hime đau lòng nữa Fanfic Naruto - Page 2 351134
Dẫu sao thì vẫn hóng chap sau Fanfic Naruto - Page 2 1879776063

Chữ ký của CherryBlossoms

10/6/2012, 10:48 pm
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11thelazycatFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.thelazycat 
http://nvfc.50webs.com/rank/geninakat.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 394
Tổng số bài gửi : 222
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Đừng buồn, cậu buồn tớ cũng sẽ buồn lắm, đừng khóc, tớ khóc mất, đừng gạt tay tớ đi, tim tớ tan vỡ
Được Cảm Ơn : 76

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

Hehe, Mèo lên hầu chuyện với các bác đây!

@ Miki: Cảm ơn Miki nha! lol! Hì hì, Miki đừng yên tâm quá với những cái mà Mèo viết ra, hahaha Basketball bởi Mèo không bao giờ chắc chắn về số phận của nhân vật trong truyện. Có thể họ sống hôm nay đấy, nhưng họ chết lúc nào thì không biết được đâu Tinh vi . Mèo không hứa được ai sẽ sống được đến cuối truyện đâu. lol!

@ Cherry: Hì hì, cũng hơi thất vọng vì bạn đã thấy ghét Tsunami đấy Suspect . Dẫu gì thì mình cũng thấy cô bé khá đáng thương mà, sao lại thế nhỉ? Crying or Very sad

1. Ừm, nếu không nhờ bạn nhắc nhở thì mình cũng đã kéo fic dài quá đáng anh hùng , có lẽ nên đi vào sự kiện chính thì hơn. Mèo thật sự xin lỗi. Suspect

2. Bạn ơi, Tsunami có liên quan đến Nar thật :sm17: , vì sau này con bé chính là người kéo anh nó đi tìm sự thật Wink . Riêng cái vấn đề mà Tsunami liên quan đến Sasu thì xin hãy coi lại Suspect , cô bé này chỉ liên quan đến Itach thôi, chưa biết đến Sasu đâu, nếu không cô bé sẽ không bất ngờ thế. anh hùng

3. Rung động thì có nhiều cách, Laughing đâu nhất thiết cứ là người yêu đâu cơ chứ, cô bé chỉ dành được một chút quan tâm thôi... :sm17:

Bật mí tí xíu nha: Tsunami lúc đầu không định được đặt cho cô bé này đâu :sm17: , đáng
lẽ cô bé phải là Tsubaki Wink . Nhưng, mình lại chọn cái tên Tsunami vì con bé này chính là khơi nguồn của sự thật anh hùng , nó xuất hiện là quãng đời bình yên của mấy nhân vật sắp hết rồi. Suspect Chính vì vậy mình mới chọn cái tên này cho con bé lol! .

Tsunami là thảm họa, là cơn sóng thần, khi nó xuất hiện thì nó sẽ cuốn đi tất cả. ss Cả vui lẫn buồn nên mọi người hãy xem con bé này sẽ làm gì nhé! mịa

Chính vì ý nghĩa của cái tên nên mới có đoạn này đây geek

" Cô khẽ thì thầm trong tiếng nấc nghẹn ngào “ Con xin lỗi mẹ, xin lỗi ba, có phải con thực sự là một Tsunami không?”

Dù gì Mèo cũng thành thạt cảm ơn mọi nguời đã thanks và com nhé, nhờ đó Mèo mới rút kinh nghiệm được. Mong mọi người đón đọc chap mới.

Chữ ký của thelazycat

14/6/2012, 9:01 pm
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11thelazycatFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.thelazycat 
http://nvfc.50webs.com/rank/geninakat.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 394
Tổng số bài gửi : 222
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Đừng buồn, cậu buồn tớ cũng sẽ buồn lắm, đừng khóc, tớ khóc mất, đừng gạt tay tớ đi, tim tớ tan vỡ
Được Cảm Ơn : 76

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

Xin chào, Mèo quay trở lại đây. Vui vẻ Chap mới của mọi ngươi đây, mọi người đọc vui vẻ nha! :sm17: Đừng đem Mèo ra chém tơi bời nha. bó bột

Chap 8: Khi sóng gió bắt đầu

Phần 1: Đe dọa

“ Tsunami, con về rồi đấy à?” Tsunade nhếch cặp kính lên nhìn cô con gái nuôi của mình cười hiền.

“ Con chào mẹ.” Tsunami bước về nhà, cúi chào Tsunade một cách lễ phép.

“ Kết quả học tập của con tháng qua rất tốt.” Tsunade hài lòng nói, bà nhấp một ngụm trà.

“ Vâng, cảm ơn mẹ.” Cô bé mỉm cười, nhẹ nhàng nói. “ Tối nay mẹ cứ ăn cơm trước đi, con hơi mệt nên lên trên nằm nghĩ tí nhé!”

“ Ừm, con nên chú ý sức khỏe hơn đấy! Mẹ nghe Shizune nói con ăn uống thất thường lắm. Hay về muộn nữa.” Tsunade nói, giọng bà có chút quở trách.

“ Con xin lỗi, con sẽ chú ý hơn. Giờ con xin phép.” Cô bé cúi đầu. Tsunade thở dài rồi gật đầu.


Tsunami nhẹ đóng cửa phòng lại, cô bé thở dài.

Đã hơn ba tháng qua rồi, cô đã ở thành phố Tokyo hoa lệ được ba tháng rồi. Cô vẫn không nhận được tin nhắn hay bất cứ cú điện thoại nào của ba, cô cũng chẳng biết được tình trạng của mẹ. Cô đang phải sống trong nỗi lo lắng, nỗi lo sợ rằng cô sẽ mất ba mẹ bất cứ lúc nào.

Hằng ngày, cô vẫn phải cười vui vẻ, vẫn phải đóng một vở kịch hoàn hảo rằng mình đã an phận với cuộc sống ở đây, để Tsunade không phải lo lắng đến cô, đó là việc tốt nhất cô phải làm hiện giờ.

Cô biết, trong thâm tâm cô, chưa bao giờ ngừng khao khát việc được trở về bên ba mẹ mình, được sống trong vòng tay của mẹ, trong sự nuông chiều của ba. Sự hạnh phúc của một gia đình bình yên. Phải, cô thèm khát điều đó, thèm khát sự hạnh phúc đó. Có phải là một mơ ước quá đáng không? Cô chỉ mới 12 tuổi thôi mà…

Cô tự hỏi, mình tồn tại trên đời này liệu có mục đích không nhỉ? Lúc nào cô cũng cười cay đắng với cái câu hỏi đó. Ba mẹ luôn muốn bảo vệ cô dù hy sinh cả tính mạng… Tại sao chứ?

Mẹ cô đã không thể phẫu thuật chữa bệnh chỉ vì bà mang thai cô, để bây giờ bà phải chịu từng cơn đau hành hạ thất thường, thậm chí tử thần có thể đến lấy mạng bà đi…
Vậy mà bà đã kiên quyết giữ cô lại, và sinh cô ra cái thế giới này.
Chỉ vì cô...

Ba đã quyết định để cô trốn đi dù ông và mẹ cô có phải chết,
Chỉ vì cô…

Và bây giờ, cô lại được gửi đến cho Tsunade để được sống trong an toàn, Để mặc ba mẹ cô cho những tên khốn truy đuổi.
Chỉ vì cô…



Chắc chắn rồi, nếu từ đầu cô không tồn tại
Ba và mẹ sẽ không thế này…
Đúng vậy, Tsunami à
Mi chính là cơn sóng tai họa đấy
Chính mi, mi sẽ cuốn đi tất cả những gì của người mà mi thương yêu…



12h

Tsunami đã ngã người xuống chiếc giường êm ái, trên vạt gối ướt đẫm nước mắt về những đêm cô suy nghĩ, tự trách bản thân mình, trong những đêm đầy tâm trạng lo lắng và nỗi sợ hãi…



Cô vẫn để đèn, ánh sáng mờ mờ ấy bao quanh cả căn phòng phần nào xua đi nỗi hiu quạnh trong cô.

Cô sợ bóng tối, rất sợ bóng tối, cái thứ đặc quánh muốn nuốt chửng cô, cái màu của bọn khốn khiến cô luôn trốn chạy…

Cô sợ bóng tối, cái màu đen luôn khiến cô nhớ đến màu đỏ lỏng của máu, mùi tanh nồng đáng sợ…

Và cô yêu nó, bóng tối lạnh lẽo mù mịt như góc vuông để cô có thể ẩn mình, một vỏ ốc nội tâm chẳng ai có thể kéo cô ra…

Cô yêu bóng tối, vì có một người luôn mang theo bóng tối, đã bảo vệ cô…


Nhạc báo tin nhắn vang lên, thật kì lạ, một tin nhắn đến khuya như vậy sao.
Linh cảm không hay. Cô nhổm người dậy, quơ tay lấy chiếc điện thoại.
Số lạ.
“ Tsunami, con chuột nhãi yêu quý của ta, cô trốn ở đâu thì hãy về Osaka đi. Ta không có nhiều thời gian đùa giỡn với cô đâu. Mau về đưa cái mạng của cô đây để đổi lấy mạng của ba mẹ cô kìa. Ta biết cô sẽ không để ba mẹ mình chết dưới tay ta phải không nào? Về Osaka mau, ta cho cô một tuần đấy! Không thì đừng trách ta.”


Tsunami kinh hoàng, không thể nào, tính mạng ba mẹ cô đang ở trong tay hắn ta sao. Hắn ta là một người không biết đùa. Cô run rẩn, đôi tay nhỏ bé của trở nên lạnh cóng. Cô nắm chặt đôi bàn tay của mình, ánh mắt đanh lại. Cô khoác chiếc khoác mỏng, lục trong tủ ra một số tiền dành dụm được từ việc đi làm thêm. Cô mang đôi giày vào, nhẹ nhàng rời khỏi nhà hiệu trưởng. Cô sẽ đón chuyến tàu sớm nhất về Osaka.

“ Xin lỗi mẹ nuôi, con không thể ở đây được nữa.” Cô bé cúi đầu trước cửa nhà hiệu trưởng.

Khi cô cắm đầu chuẩn bị chạy đi, bỗng một đôi bàn tay rắn nắm lấy cổ tay cô. Cô quay lại, khuôn mặt ấy tái mét lại, cô run run: “ Itachi-sama”

“ Em còn nhớ ta sao?” Itachi nhoẻn miệng cười, nụ cười cay đắng khi thấy sự sợ hãi tràn đầy trong ánh mắt tím.

“ Ngài…tại sao ngài lại ở đây?” Tsunami cứng giọng, cô hỏi Itachi, giọng lạnh lùng.

“ Ta phải ở đây là điều hiển nhiên. Để ngăn em lại trước khi em làm điều gì đó ngu ngốc.” Itachi đưa đôi mắt đen huyền hoặc nhìn đôi mắt tím trong veo. Tsunami quay đi, tránh cái ánh nhìn đó. Itachi gằn giọng “ Như là trở về Osaka chẳng hạn.”

“ Tại sao ngài biết?” Tsunami mở to đôi mắt, ngạc nhiên.

“ Ta cũng ở trong Akatsuki, ta biết.” Itachi đáp gỏn lọn. Rồi hắn ta thở dài “ Vẫn xưng là ngài sao?”

“ Vâng” Tsunami cuối đầu đáp, rồi cô bé thở mạnh, giọng đanh lại: “ Ngài đã biết mục đích của em rồi, vậy hãy cho em đi, em không có hứng thú đứng đây nói chuyện với ngài, xin đi cho.”

“ Con bé này! Em học ở đâu ra cái tính ương bướng ngang ngược đó!” Itachi gằn giọng. Hắn ta tiến lại gần và siết chặt cổ tay cô bé, ánh mắt hắn chuyển sang màu đỏ huyết. “ Hãy ngoan ngoãn như 6 năm trước đi!”

“ Không.” Tsunami lấy hết can đảm quát lên. Nước mắt trào ra, cô bé khóc nấc lên. Itachi vội buông cổ tay cô ra, hắn ta hỏi, giọng có chút lo lắng

“ Đau à, ta xin lỗi.”

“ Em đau lắm, không thể chịu nổi. Em ngồi đây để cái cảnh 6 năm trước lại tái diễn sao? Tại sao chứ? Tại sao mọi người cứ bảo vệ em như vậy? Hết ba mẹ rồi đến ngài. Ngài hãy quay về đi, chẳng phải nếu ở Akatsuki lộ ra rằng ngài đang phá hoại họ, bảo vệ gia đình em, ngài sẽ chết sao? Hãy để em chết một lần, mọi chuyện sẽ ổn và tất cả chấm dứt, không phải tốt hơn sao?” Tsunami như hét lên, tất cả mọi thứ mà cô dồn nén, những thứ luôn làm cô tổn thương, đau khổ…

“ Em đau khổ sao? Hãy tiếp tục chịu đựng đi. Muốn chết sao? Ngu ngốc! Em tưởng hắn sẽ để yên cho ba mẹ em sao? Mẹ em sẽ sống thế nào khi em chết đi hả, em thử nghĩ đến cảm giác của mọi người xung quanh một chút đi, đừng có cứng đầu như vậy.” Itachi nói, chất giọng nhuốm màu bực bội, một biểu hiện chẳng bao giờ thấy ở con người như hắn. Lạnh lùng và bình tĩnh.

Tsunami chợt sững lại, tim cô đau nhói. Đúng vậy, cô chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của ba và mẹ, biết được cô nghĩ thế này, họ sẽ thất vọng lắm. Cô còn chưa nghĩ đến Tsunade, đến chị Shizune. Đến Naruto, Hinata, Sakura và cả tên sao chổi Sasuke chết tiệt nữa. Nhưng làm sao đây, tính mạng của ba mẹ cô, làm sao cô ngồi yên được ở Tokyo này chứ.

Đôi mắt tím trong veo, vỡ ra từng giọt lệ trong suốt, lấp lánh, tan biến trong màn đêm dày đặc. Cô ngồi bệt xuống đường, mái tóc đỏ xõa dài, nước mắt vẫn không ngừng rơi, đôi mắt tím trong veo ấy rối bời. Như tâm trạng cô hiện giờ vậy…

Itachi nhìn Tsunami, hắn thở dài. Đôi bàn tay chai sạn ấy xoa xoa đầu cô bé, hắn nói giọng bực dọc:
“ Em thật đúng là một con bé phiền phức. Lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng. Tự học cách bản thân mình đi. Ba và mẹ em nhất định không phải loại người dễ bị khống chế cỡ đó đâu.” Và Itachi mỉm cười, nụ cười nhanh như gió, trong một lát, giọng hắn ấm lên “ Ta sẽ bảo vệ ba mẹ cho em, được chưa?”

Tsunami ngước đôi mắt tím trong veo lên nhìn Itachi, đôi má ửng hồng lên vì khóc nhiều quá, cô bé sụt sùi đưa ngón tay út nhỏ nhắn lên trước mặt Itachi.

“ Ngoắc tay hứa với em đi nào.”

“ Ta không làm mấy trò trẻ con đó.”

Tsunami vẫn đưa ngón tay ra chờ đợi. Cuối cùng, Itachi cũng đưa ngón tay út của mình ra, hắn thở dài:

“ Em là một con nhóc phiền phức.”

“ Hì hì, cảm ơn ngài.” Tsunami cười, một nụ cười thoải mái. Một vẻ thánh thiện, một chút ngây thơ, và cái gì đó trong sáng như ánh nắng mặt trời.

“ Giờ thì ngủ đi, con bé phiền phức.” Itachi đưa tay lên cổ Tsunami và ngay lập tức, cô bé ngất lịm. Hắn ta nhẹ nhàng bế cô bé rồi nhảy phóc lên chiếc cửa sổ phòng cô. Hắn nhẹ đặt cô vào giường và vén chăn đắp lại cho cô bé. Trong vô thức, cô bé gạt chiếc chăn ra, miệng lẩm bẩm.

“ Không đâu, nóng lắm ba ơi.”

Itachi mỉm cười “ Con bé này sao mà giống…” Rồi nụ cười trên khuôn mặt Itachi vụt tắt. Hắn nhanh chóng biến khỏi ngôi nhà. Nhẹ nhàng như một con mèo. Khiến người ta không hề biết rằng, hắn đã ở đây.

Cô bé con còn thì thầm cái gì đó, và một nụ cười hiện ra trên môi.



“ Tsunade-sama, sao người dậy sớm vậy ạ?” Shizune ngạc nhiên khi thấy Tsunade bước xuống bếp.

Tsunade mỉm cười bà cầm lấy cốc cà phê trên bàn, nhấm nháp rồi nói.

“ Shizune, hôm qua nhà ta có trộm đấy!”

“ Gì cơ ạ???” Shizune hoảng hốt

“ Ngươi đừng lo, chắc ta nhầm.” Tsunade mỉm cười, một nụ cười khó hiểu trên gương mặt của bà. Thoáng qua như gió, nhẹ như mây.

********************

Phần 2: Buổi làm thêm cuối tuần.

“ Tsunami, Tsunami, cô dậy đi.” Shizune lay lay người Tsunami.

“ Chị Shizune, chiện j vậy =_=, em đang ngủ ngon mà.”

“ Cô dậy đi, chẳng phải cô dặn tôi đánh thức cô sớm sao?” Shizune mỉm cười nhìn khuôn mặt ngái ngủ của cô bé.

“ Ờ, ừm, cảm ơn chị nhiều nha!=o=” Cô bé dụi dụi mắt, cô lơ mơ nhìn cái đồng hồ trên tường. Và….

“ Á, á, á, á, á, á! Chết rồi, trễ mất rồi!” Tsunami hét lên, cô bé luống cuống nhảy xuống giường. Làm vệ sinh cá nhân thật nhanh, rồi mặc lẹ một bộ váy đơn giản cực kì vào, thậm chí còn không chịu chải lại mái tóc của mình, cô bé bay ra khỏi nhà với tốc độ ánh sáng, Tsunade chỉ nghe thấy được duy nhất câu: “ Chào mẹ con đi”

Tsunami đạp chiếc xe mini nhật, cô cố vòng vèo qua mấy cây cổ thụ trước nhà, cô nhóc hít hà cái nắng buổi sáng và nói thật vui vẻ

“ Tuyệt quá, sắp đến mùa xuân rồi.”

*******************

“ Chào mấy chị!!” Tsunami bước vào một quán cà phê và chào mọi người thật to.

“ Em hèm, đi trễ à nghen. Muốn bị trừ lương không hả? ” Chị chủ quán cốc đầu cô bé.

“ Hôm nay quán mình làm chủ đề gì vậy ạ??” Cô nhóc đánh trống lãng.

“ Là Lolita, chị chủ quán rất thích ngày này trong năm đấy!” Chị Asami hồ hởi đẩy Tsunami vào phòng thay đồ.

‘ Ngày Lolita sao?’ Tsunami tự hỏi.

*******************

“ Tuyệt chưa kìa, sắp đến mùa xuân rồi.” Naruto hồ hởi nói khi nhìn những tán cây lấp lánh nắng.

“ Có cần vui vẻ đến thế không? Đồ ngốc.” Sasuke lạnh lùng, cái không khí ấm áp những ngày cận xuân hình như chẳng ảnh hưởng chút xíu nào đến cái tính cách mãi mãi mùa đông ấy ấy.

“ Đừng vậy Sasuke, hôm nay là một ngày tuyệt vời để đi chơi mà.” Sakura mỉm cười nhìn bộ mặt nhăn nhó của Sasuke.

“ Con nhóc quấy rối kia đâu rồi?” Sasuke bây giờ mới lên tiếng hỏi.

“ Tớ có rủ Tsunami rồi nhưng con bé bận đi làm thêm.” Hinata nhẹ nhàng nói.

“ Buổi đi chơi hôm nay may mắn nhất điều này.” Sasuke lầm bầm trong đầu.

“ Nhưng giờ chúng ta đi đâu đây??” Sakura vui vẻ hỏi.

“ Tôi muốn đi cà phê, sáng ra đã bị kêu dậy, chưa kịp nhấm nháp cái gì.” Sasuke bực dọc.

“ A! Nghe nói có một quán cà phê hay lắm. Cũng ở gần đây thôi.” Naruto chợt nhớ ra một quán cà phê rất thú vị mà cậu chưa có dịp đi thử.

“ Thú vị thế nào??” Sakura ngạc nhiên.

“ Nghe nói đó là một quán cà phê người hầu đấy. Khách hàng sẽ được nhân viên gọi là chủ nhân. Bây giờ là cuối tuần chắc là họ đang có coplay đấy. Chúng ta đến đó chơi rồi chụp vài tấm hình luôn!”

“ Ưm, nghe cũng thú vị quá ha!” Hinata mỉm cười nói.

“ Tớ cũng nhất trí!” Sakura vui vẻ, cô cũng muốn được coplay, hehe

“ Thế còn cậu thì sao, Teme?” Naruto đánh ánh mắt nhìn đến Sasuke.

“ Đâu cũng được, miễn sao có cà phê.” Sasuke nói, giọng lạnh lùng, cậu không thích mấy trò này, cậu gọi chúng là phiền phức. Nhưng dẫu sao tên ngốc kia cùng mọi người khá là thích thú, nhất là Sakura trông có vẻ hồ hởi. Thôi kệ, đành phung phí cuối tuần này vào những trò con nít vậy.

*****************

“ Keng.” Tiếng chuông cửa kêu nhẹ lên.

Chị chủ quán nhìn Tsunami ra hiệu ‘ Có khách tới kìa’. Cô bé vội chạy ra tươi cười.

“ A! Chủ nhân đã về rồi.”

“ Tsunami????” bốn giọng đồng thanh đầy ngạc nhiên.

Tsunami ngước lên nhìn và

“ Ế?? Là mọi người sao??”

Trán Sasuke nổi gân xanh, giật giật. Cậu bực bội nói

“ Tôi về đây!”

“ Đừng anh, đằng nào cũng đến đây rồi.” Sakura kéo tay Sasuke lại.

Chị chủ quán thấy vậy vội đến tươi cười:

“ Xin lỗi chủ nhân, ngài có điều gì không vừa ý sao ạ? Cô bé hầu này mới đến chưa được bao lâu, xin người bỏ qua cho.” Và chị ấy liếc mắt nhìn Tsunami. Biết ý, cô bé vội cúi đầu xin lỗi:

“ Xin lỗi chủ nhân, xin người hãy bỏ qua cho em.”

Nể lời năn nỉ của Sakura, Sasuke mới chịu ngồi lại. Hắn lầm bầm:

“ Con ranh đáng ghét.”

Và nhờ phúc của Sasuke, Tsunami đã bị chị chủ quán “giáo huấn” một trận vì tội “ không làm hài lòng chủ nhân” và dọa sẽ trừ lương. Con bé ấm ức trong bụng “ Đồ sao chổi xui xẻo.”



“ Chủ nhân có muốn ai phục vụ riêng không ạ?” Chị chủ quán đon đả, và chị cũng không ngờ đến câu trả lời của vị khách khó tính mới đòi về lúc nãy.

“ Để con bé tóc đỏ ấy phục vụ là được rồi.” Sasuke mỉm cười gian xảo.

“ Hì” Tsunami cố gắng mỉm cười nhưng thực chất cô đang lạnh đến tận chân tóc, cái nụ cười kinh khủng.

“ Ngồi đi.” Sasuke chống cằm, khuôn mặt lộ rõ vẻ thích thú.

Tsunami nuốt nước bọt, ngoan ngoãn làm theo.

“ Ha ha, Sasuke, tha cho con bé đi, được không??” Naruto cười gượng, quả thật khuôn mặt của tên Teme lúc này rất đáng sợ. Tsunami xui rồi.

“ Chủ nhân, người có sai bảo gì đặc biệt chăng?” Tsunami cố nặn một nụ cười nhưng khuôn mặt lại méo xệch như mếu. Những lời đe dọa trừ lương cứ lởn vởn xung quanh nếu không, cô đã đứng dậy đá cho hắn một đá ra khỏi quán cà phê này rồi. Nội cái xưng hô có kính ngữ với tên sao chổi này đã làm cô sởn hết da gà da vịt lên rồi. Hắn muốn cô làm trò cười gì đây chứ.

“ Bộ Lolita hợp với ngươi lắm.” Sasuke đưa ngón tay quệt quanh thành cốc cà phê, rồi đưa đôi mắt đen lên nhìn Tsunami. “ Sao ngươi không hát thánh ca cho mọi người nghe.”

“ Phải rồi ha! Thánh ca rất hợp với bộ đồ em đang mặc đấy Tsunami, em thử hát xem nào!” Sakura hồn nhiên, không biết chuyện đang xảy ra với Tsunami là gì.

Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán và cổ vũ cô bé hát. Chị chủ quán cũng quay sang nhìn cô vẻ mặt khích lệ.

Chỉ riêng hai người ngồi trong bàn là hiểu, tại sao Tsunami đang chần chừ ngần ngừ với khuôn mặt đau khổ.

Thứ nhất là người bày trò, Sasuke. Chẳng là lúc trước, có lần cậu phải quay lại trường sau giờ tan học. Tình cờ nghe được giọng hát “ trời đánh” của Tsunami và tiếng ông thầy dạy thanh nhạc nguyền rủa cô bé. Lúc đấy là do Tsunade đã đẩy cô vào CLB nhạc ( Vì con bé này quá lười, không tham gia CLB nào nên bị bắt ép.)
Thế nên cậu ta mừng hơn bắt được vàng, điểm yếu thứ nhất của “ con ranh xui xẻo.”

Và người thứ hai là Hinata. Số là ngay sau khi dạy dỗ mãi không được, ông thầy đã tống cổ Tsunami qua cho Hinata để cô muốn làm gì thì làm. Và thế là hai chị em thân nhau từ đấy.

Quay trở về với thực tại đau thương.

Tsunami đang khổ sở với cái yêu cầu quái quỷ của vị chủ nhân “ đáng kính” này. Không biết làm thế quái nào nhưng hình như hắn nắm thóp mất điểm yếu của cô rồi. Chết tiệt. Cô lầm bầm chửi rủa tên khốn nạn đã làm cho cuộc đời cô bi đát. Nhưng đây là chỗ nào, không phải lúc cãi nhau. Nhịn, phải nhịn.

Cô bé thở nhẹ rồi cười với khuôn mặt tươi tắn nhất:

“ Chủ nhân, xin lỗi ngài, hôm nay tôi hơi đau họng, không thể hát cho người nghe được. Ngài thứ lỗi cho.” Cô bé ngọt ngào hy vọng tên ngồi trước mặt rủ lòng từ bi không làm khó cô lần này.

Nhưng không như mong đợi, hắn ta lắc đầu.

“ Đâu nào, ta thấy giọng ngươi vẫn trong veo thế cơ mà. Chắc là hát hay lắm đó. Với lại, ta muốn nghe thánh ca.” Sasuke nhấn nhá giọng điệu.

Tsunami siết chặt tay lại, cô sắp không nhịn nổi khi thấy cái điệu bộ kênh kiệu đó rồi. Nhưng cô cố ngọt ngào thầm rủa hắn rồi sẽ biết tay cô:

“ Không được rồi chủ nhân à, thật xin lỗi, nhưng để tạ lỗi tôi sẽ đàn thánh ca có được không? Tôi đàn cũng không tồi.”

Sasuke đang định làm khó thì Hinata chợt đứng dậy. Cô ngại ngùng nói:

“ Ừm, cậu muốn nghe thánh ca thì mình hát cho nhé! Còn Tsunami thì đàn nha.”
Và chưa để Sasuke đồng ý thì Tsunami đã kéo Hinata vào trong với lí do “ thay đồ”.

( Còn nữa)

Dạo này lười viết kinh khủng, xin lỗi mọi người nha. Suspect

Chữ ký của thelazycat

15/6/2012, 8:02 pm
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11MiarinFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.Miarin 
http://rank.naru.to/geninkumo.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 1133
Tổng số bài gửi : 463
Ngày tham gia : 13/06/2012
Status : Chán quá
Được Cảm Ơn : 85

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

Nội dung fic của mèo làm tò mò về phần quá khứ quá. Tks mèo nha. Chờ phần tiếp theo của fic đó mèo ạ :sm17:

Chữ ký của Miarin

15/6/2012, 9:11 pm
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11AkatsunaFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.Akatsuna 
http://nvfc.50webs.com/rank/geninakat.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 1097
Tổng số bài gửi : 560
Ngày tham gia : 29/03/2012
Được Cảm Ơn : 36

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

Fic của mèo hay lắm, thanks mèo nhìu nha Fanfic Naruto - Page 2 496192

Chữ ký của Akatsuna

5/7/2012, 3:22 pm
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11thelazycatFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.thelazycat 
http://nvfc.50webs.com/rank/geninakat.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 394
Tổng số bài gửi : 222
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Đừng buồn, cậu buồn tớ cũng sẽ buồn lắm, đừng khóc, tớ khóc mất, đừng gạt tay tớ đi, tim tớ tan vỡ
Được Cảm Ơn : 76

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

Mèo mò mặt lên đây Vui vẻ . Giờ mò mặt lên thì có bị đánh không? bó bột

Dù bị đánh hay ném gạch vhọi đá thì cũng phải đăng chap mới thui. :sm17: Quá lâu với bà con cô bác rồi mà lị Wink . Hy vọng mọi người lại vào ủng hộ, Com thanks nhiệt tình cho cái vui cửa vui nhà. Bặm bụi bám quá rồi đây. Suspect

Cái fic này càng viết thấy càng đáng chém, nhưng biết sao giờ, phải thế mới có chuyện mà kể. Suspect

Lần này đăng lên không dài, chưa chắc đã hay, sẽ có nhìu người bức xúc nhưng mà Mèo muốn mọi người vào đọc rồi chém cho mèo vài câu để còn định hưóng nhớ, dù đã viết xong cái cốt truyện nhưng vẫn chưa biết nên kết thúc vui hay buồn choa nên... Laughing

Không phải nói nhiều nữa ( vì đã nói đủ rồi.) Post chap lên thui! alien

Phần 3: Bản chất và số phận.


“ Thoát chết!” Tsunami thở phào nhẹ nhõm. Cô bé lấy tay vuốt nhẹ ngực cho qua cơn “ giận tức sợ” Mà tên sao chổi đáng ghét đã khiến cô chịu đựng.


Chị chủ quán bước vào hối thúc Tsunami thay đồ cho Hinata vì chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn cô vừa công bố mới nãy nữa. Tsunami bấy giờ quay lại ôm chầm lấy “ ân nhân” cao cả của mình.


Cô bé thích thúc chọn cho Hinata một bộ váy. Chị Hin mặc Lolita chắc dễ thương lắm! Mới nghĩ tới thôi, nhỏ đã sướng run lên rồi.


Cô bé đương nhiên nghĩ ngay đến màu trắng. Phù hợp với cái tính cách khá là rụt rè nhưng trong trắng của chị ấy. Với đôi mắt màu bạc lấp lánh và với nụ cười thanh kiết đó. Bởi thỉnh thoảng, khi ngắm Hinata cười, cô bé thường liên tưởng đến hoa bồ công anh.


Cô nhóc còn tự tay chải tóc cho Hinata nữa, nhóc khe khẽ ngân lên một giai điệu nào đó trong khi mái tóc dài xanh mượt lướt qua tay. Những đồ trang sức tạo ra cho Hinata một vẻ đẹp qúy tộc, tựa như một thánh nữ vậy.


***************

Hinata ngắm bóng mình trong chiếc gương, cảm nhận cái cảm giác đôi bàn tay nhỏ nhắn chải nhẹ mái tóc mình, cài lên đó những chiếc kẹp bạc lung linh. Khuôn mặt của cô bây giờ thật xinh đẹp. Đã bao lâu rồi cô quên đi cái cảm giác này. Cái cảm giác được người ta chải chuốt, hầu hạ. Khi khuôn mặt, con người luôn phải cao quý trước kẻ khác, phải đeo một cái một cái mặt nạ lạnh lùng làm người khác nể sợ.


Cái cảm giác làm tiểu thư dòng họ Hiyuga. Cái bổn phận đó, cô tưởng đã mình quên rồi, vậy mà không, cô không thể. Và cô cũng không được vùi dập cái sứ mạng đó. Cô là người của tông gia.


Cái cảm giác bị giam cầm ấy
Vẫn nằm trong tâm hòn cô
Rõ mồn một
Cô như con chim xinh đẹp
Bị giam hãm, ngăn trở
Cô thèm khát sự tự do ấy
Khi mà cô được giải thoát
Khỏi cái số phận của cô



Tsunami đã thay đồ, trút khỏi người bộ váy Lolita dễ thương, cô mặc một bộ màu đen, trông huyền bí và già dặn hơn. Cái màu mà cô yêu quý nhất, và cái màu mà cô sợ hãi nhất. Đôi môi đỏ và đôi mắt tím lấp lánh mờ ảo sau màn che màu đen, trông khuyến rủ đến kì lạ.


Trông Hinata và cô giống như một thiên sứ và một ác quỷ vậy.


Tsunami bước ra, mọi người trầm trồ, có những người bỗng thấy mặt nóng ran và tim đập thình thịch khi nhìn vào đôi mắt tím trong veo đó. Cô nhẹ ngồi xuống như con mèo nhỏ, bàn tay trắng mềm mại lướt trên những phím đàn, cao và thánh thót. Ngọt ngào đầy mê hoặc. Và giọng hát trong vang lên, mơ hồ, như cuốn người ta vào chốn nào, không gian bỗng chốc như lắng đọng lại, yên tĩnh. Chỉ có tiếng đàn cùng tiếng hát vang lên.


Dưới đôi mắt bạc đầy mê hoặc, và sắc trắng của thánh thần, người ta không thể dứt mắt ra khỏi cái sắc đẹp của cô, bỗng chốc, cô ngỡ như có đôi cánh trắng tựa như một thiên sứ vậy.


Naruto đứng dậy cậu bỏ lại tiền thanh toán cốc cà phê rồi bỏ về.


Tsunami kết thúc. Cô đưa ngón tay nhá một nhịp, mọi người chợt tỉnh và những tràng pháo tay vang lên. Những người lên khen ngợi cô và tặng cô những bông hồng đỏ thắm. Hinata lại quay trở về với cái sự bối rối và xấu hổ, nhưng mà lạ kì, người mà cô mong đợi lại không tiến đến. Cô đưa mắt tìm kiếm, mái tóc vàng óng cùng đôi mắt đại dương xanh biếc. Không có, không có ở đây. Anh đã đi đâu rồi, trong khi cô vẫn còn chìm say vào những giai điệu mê hoặc. Anh đã bỏ đi…


Hinata lui vào trong, cô thay bộ đồ đi chơi ban nãy. Nhưng đã khéo léo từ chối cuộc vui cùng mọi người. cô đang thở dài, không biết tại sao nữa. Cái cảm giác bị bỏ rơi bắt đầu vùi dập cô trong đám hoài nghi mơ hồ. Sắp đến mùa xuân rồi mà trong cô tồn tại cái cảm giác lạnh lẽo. Đã lâu rồi, anh mới cùng cô đi chơi, vậy mà anh lại bỏ về giữa chừng. Cô cảm thấy buồn và thất vọng nhiều lắm. Nước mắt lại tràn xuống gò má, lạnh buốt. Cơn gió thổi qua cuốn giọt nước mắt đi, để lại trên khuôn mặt xinh xắn cái cảm giác lành lạnh


Cười nhẹ rồi cô vùi mặt chiếc khăn quàng to sụ đang quấn quanh cổ, che gần hết gương mặt chỉ chừa lại cái sống mũi và đôi mắt bạc ươn ướt vì tâm sự.


Có chút nắng soi xuống chiếc ghế đá. Cô đang ngồi trong công viên. Nhẹ nhắm nhìn cây cối xung quanh mình đang nhú mầm, chờ mùa xuân tới. Màu xanh non dịu dàng, ngọc ngà, mà non nớt, lại tràn đầy sức sống. Chẳng giống như cô, luôn yếu đuối.


Bỗng nhiên cô lại đem mình ra so sánh với cái loại cây này, chúng luôn tự do và mạnh mẽ. Chúng vươn minh lên bầu trời xanh vờ vợi còn cô chỉ là cái gì đó yếu ớt, mặc số phận đưa đẩy ra sao thì ra. Cô còn chẳng dám mở miệng nói câu yêu thương với người mà cô luôn mong nhớ, để rồi thời gian qua, mùa thu, mùa đông rồi chuẩn bị sang xuân, cơ hội mong manh cũng chuẩn bị theo gió mà bay mất…


“ Cà phê hay sữa chị?” Hinata ngạc nhiên, Tsunami đang đứng trước mặt cô giơ hay lon cà phê với sữa. Nụ cười trên môi tươi tắn và đôi mắt tím vẫn long lanh.


“ Chị lấy cà phê.” Hinata cười nhẹ rồi lấy lon cà phê.


Tsunami đến ngồi cạnh cô và khui lon sữa. Cô bé uống một ngụm rồi chép miệng.
“ Loại này ngon quá!”


“ Ừ” Hinata cũng nhấm một chút cà phê. Cái vị đắng đã giảm do sữa nhưng vẫn khiến cho tay cô khẽ run, cô không quen uống đồ đắng nhưng trong lúc này thì phải nói… Nó rất ngon.


“ Chị đang buồn chuyện gì kể em nghe với nào?” Tsunami cúi xuống nhìn khuôn mặt cô. Hinata cười gượng


“ Đâu có.”


“ Bình thường chị thường lấy sữa, mà hôm nay lại lấy cà phê. Chứng tỏ là chị đang buồn. Với lại lúc nãy em thấy sắc mặt chị hông tốt lắm.” Cô bé nhịp nhịp chân, khuôn mặt vẫn cười.


“ Nè, kẹo đây!” Cô bé đưa ra một viên kẹo. “ Nào, chị thấy viên kẹo này giống gì nào?”


Hinata cầm viên kẹo lên, cô bỗng đỏ mặt nói nhỏ “ Giống…giống mắt Naruto”


“ Haha, đúng là bà chị, hở cái là Naruto liền hà. Câu trả lời của em là viên đá ở Iceland nhưng mà… thôi kệ” Tsunami cười vui vẻ làm cho Hinata ngượng đỏ mặt.


Cô đổi lon cà phê về phía mình và đưa lon sữa qua cho Hinata, rồi nháy mắt:
“ Em biết là chị buồn về chuyện anh Naruto nhưng mà… đừng có buồn nữa. Vui lên đi nha!”


“ Chị đâu có buồn.” Hinata nở một nụ cười tươi tắn, cặp mắt bạc của cô vẫn ươn ướt nhưng đã tươi tắn lên nhiều.


“ Ừ, Mà Hinata này!” Tsunami bỗng đứng lên nhìn Hinata.


“ Sao?”


“ Chị thích Naruto phải không?” Tsunami hỏi, cô bé cười.


“ Ơ, ơ, …Ừm” Hinata đỏ mặt như cà chua chín. Cô gật đầu.


“ Vậy thì phải chăm sóc và giúp đỡ anh ấy cẩn thận.” Tsunami đưa khuôn mặt mình lại gần khuôn mặt Hinata. “ Anh ấy còn rất trẻ con.” Và cô nhóc nở một nụ cười.


“ Vậy nhé!” Và Tsunami nhảy lên chiếc xe đạp, phóng vụt đi.


Hinata ngồi một mình cô nhớ lại khoảnh khắc khi khuôn mặt của Tsunami, nụ cười của con bé, đó có phải là cười không nhỉ? Và đôi mắt tím lúc đó. Nó không còn trong veo nữa.


*************************


Chap 9: Thành phố biển tuyệt với Shizuoka.


Tháng 4, Tại Tokyo.


“ Tuần sau, con hãy về đi!” Giọng một người đàn ông nhẹ nhàng, nhưng lại lạnh lùng.


“ Con…con…” Giọng cô gái bên này ngập ngừng, cô chần chừ.


“ Không chần chừ nữa đâu, con về đi, cũng đã lâu rồi…” Giọng ông nghiêm nghị.


“ Dạ… Con sẽ về.” Cô gái đáp lại. Giọng cô có phần quyết đoán.


“ Được. Khi nào con sẽ về?”


“ Ngay chiều nay con sẽ bắt tàu về.”


“ Cả nhà sẽ chờ con.” Giọng ông dễ chịu, nhưng vẫn giữ cái sự lạnh lùng đó.


“ Vâng.”


“ Tít, tít, tít,…” Cô gái gác chiếc điện thoại lên. Cô thở dài, đôi mắt bạc phóng ánh nhìn về phía cửa sổ.


Gió vẫn thổi, tiết trời hôm nay đầy nắng…

Nhưng sao chúng man một nỗi buồn nhè nhẹ

Thoáng qua trong gió

Tản mạn trong mây

Và dâng đầy trong ánh mắt


************************

Phần 1: Câu trả lời.


Thư viện học viện Wings. Buổi tối.


Trong một không gian rộng lớn, chỉ còn có một bóng dáng nhỏ bé loay hoay với những chống sách. Mớ giấy tờ ghi chép lộn xộn và một chiếc máy tính xách tay. Mái tóc dài màu đỏ như bị cuốn vào màn đêm mộng mị. Trong một khoảng không gian lắng đọng lại. Thời gian như ngừng trôi, trong đêm khuya tĩnh mịch, những cuốn sách cũng trở nên thần bí hơn dưới ánh đèn mờ ảo. Đôi mắt tím biếc vẫn long lanh chăm chú.



Quá nửa đêm rồi. Chiếc đồng hồ điểm lên những tiếng êm đềm. Và thân hình nhỏ bé gục nhẹ người xuống bàn, thiếp đi vì mệt mỏi. Ánh đèn vẫn hắt lên những trang sách, và cả mái tóc đỏ kia nữa.


Naruto nhẹ bước vào thư viện. Những bước chân cậu khẽ, nhè nhẹ như con mèo đến bên bóng dáng nhỏ bé ấy. Dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt trắng, mái tóc đỏ nổi bật. Trông cô bé như đóa đỗ quyên đang sắp đến lúc khoe sắc. Làn da trắng trẻo xanh nhợt, và vết thâm quầng dưới mắt. Cô bé đang mệt mỏi… Có quá sức với một con bé mới chỉ 13 tuổi không? Khẽ liếc qua những chồng sách và số tài liệu ngổn ngang. Cậu phì cười ‘ Chăm chỉ làm bài quá đó nhỉ?’ Cậu cởi chiếc áo khoác của mình ra, và choàng nhẹ lên cô bé.


Tsunami chợt tỉnh dậy. Đôi mắt tím mơ hồ mệt mỏi, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt xanh dương ấy, cô khẽ mỉm cười. Ưỡn người ra cho đỡ mỏi, cô bé cất tiếng hỏi:
“ Giờ này anh còn mò đến đây làm gì?”


“ Khó ngủ, đến đây thôi!” Naruto cười nhẹ, giọng nói trầm ấm. Cậu xoa đầu con bé nói, giọng có vẻ trịnh thượng và khen ngợi: “ Mà cũng giỏi ghê, thức khuya làm bài cơ đấy!”


“ Haizz, còn phải coi lại những chỗ chưa hiểu nữa chứ! Em dù có thế nào cũng không khỏi bỏ sót kiến thức. Phải coi lại, rồi học, làm bài tập mới mong nó vô đầu.” Cô bé nói, tay sờ sờ những trang sách láng mượt nhưng giọng lại có vẻ ngán ngẩm.


“ Sao không đi hỏi Sasuke ấy, cậu ấy giỏi lắm! Hỏi Sakura với Hinata nữa. Nếu cần thì vác sách qua anh bày lại cho.” Naruto kéo ghế xuống ngồi một chỗ cạnh bên con bé.


“ Thôi, anh cũng bận lắm mà. Từ đầu năm tới giờ ngoài giờ học có thấy mặt anh đâu. Anh bận thấy mồ, toàn lằm khảo sát cho đề tài rồi còn nghiên cứu phần mềm đồ họa bên Konoha sắp tung ra thị trường. Tùm lum chuyện. Chị Sakura cũng bận lắm, thấy chị ấy lo kí tá hợp đồng gì nữa mà.” Cô bé mỉm cười hơi chút buồn. Và giọng cô bé chuyển cho chán ngán, khuôn mặt cũng rộ lõ vẻ bất mãn. “Còn thần đồng Sasuke ấy hả, vâng thần đồng gì giảng như thánh ấy. Đố ai hiểu được. Em với ông thần ấy mới gây nhau sáng nay.”

Rồi cô bé lại thở dài: “Mà ổng cũng lo việc công ty. Sắp tới nữa là cuộc thi bên câu lạc bộ thiên văn rồi nên ổng với chị Hinata bận rộn suốt. Chị Hinata mới thi nghệ thuật cho trường xong luôn nên không còn thời gian rảnh nữa.” Rồi cô bé trách móc “ Anh là đồ đáng chết, chị ấy đi thi như vậy, biết bao nhiêu người quan tâm còn anh thì… không đến dự nữa. Thật hết nói nổi anh mà, anh có yêu chị ấy thật lòng không vậy?”


“ Anh biết, nhưng anh bận lắm. Với lại gần đây anh hơi mệt.” Giọng Naruto trầm xuống, đôi mắt xanh biếc biến mất vẻ vui tươi mà thay vào vẻ ưu tư buồn bã.


“ Tuyệt! Vậy thì hay quá rồi, chị ấy cũng đi rồi, sẽ sớm thôi chị ấy sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh.” Con bé cười nhạt, chút buồn trong ánh mắt tím long lanh “ Lúc đó anh tha hồ bận.” Rồi con bé cầm cốc cà phê quay đi.


“ Đứng lại.” Anh nói, giọng ngạc nhiên, pha vào sự quyết đoán. Anh nắm lấy cổ tay con bé.


“ Nói đi.” Con bé nói, nhạt lạnh, con bé đang giận. Và nó coi thường ông anh nó trong giờ phút này. Nó chẳng thèm xỉa đến kính ngữ. Một câu yêu cần trống không, trọc lốc.


“ Em nói chị Hinata đi đâu?” Naruto nuốt nước bọt, đôi mắt xanh chăm chú nhìn vào đôi mắt tím.


“ Đi đâu liên quan gì đến anh.” Con bé nói, đôi mắt giận nhìn anh và quay đi.


“ Trả lời Tsunami.” Anh gằn giọng.


“ Em hỏi anh một câu, trả lời đúng em sẽ nói. Trả lời sai thì thôi vậy.”


“ Em nói đi.”


“ Trong mắt anh… Anh nhìn thấy… Chị Hinata là hiện thân của thứ gì?”



Một câu hỏi có ngàn câu trả lời. Có vô vàn thứ khiến cậu nhớ đến Hinata. Cậu im lặng. Khoảng khắc như đứng lại. Đôi mắt tím vẫn tìm câu trả lời. Anh nhắm mắt lại. Câu trả lời của anh, nó sẽ đúng, nó sẽ giúp anh đi tìm người con gái mà anh yêu thương. Để anh có một cơ hội để nói với cô rằng anh yêu cô.


Khoảng lặng, thời gian vẫn tích tắc trôi. Ngắn đó mà dài tựa cả thiên kỉ.


Đôi môi cậu thì thầm. Ánh mắt xanh kiên định nhìn thẳng, và anh nhìn thấy cô bé con mỉm cười gật đầu. Con bé ném cho anh chiếc chìa khóa xe hơi đậu trước thư viện và quay lưng bước đi nói “ Thành phố cảng Shizuoka. Tìm chị ấy đi.”


“ Cảm ơn” Naruto hét lên rồi chạy vụt đi.


Trên bức tường hắt bóng chỉ còn một người.


“ Đi tìm chị ấy đi, vì đó là cô gái dành cho anh.” Một nụ cười thoáng qua, đôi mắt lấp lánh lại nhìn ra cửa sổ “ Tháng 4 tới rồi, những mầm cây cũng đã đủ mạnh mẽ để vươn lên bầu trời rồi.” Trong đầu nghĩ đến màu xanh tràn đầy nhựa sống, cô bé ưỡn người “ Tiếp tục làm việc thôi nào! Cà phê tối nay ngon thật đấy.”

*********************


Phần 2: Trở về.


Cô trở về trên chuyến tàu buổi ban trưa. Dù đã nói với cha – Hiashi Hyuga là cô sẽ về buổi chiều. Cô định hẹn Naruto ra để nói lời từ biệt, nhưng số máy của anh không liên lạc được nên cô bắt luôn chuyến tàu sớm nhất có thể để về nhà. Cũng lâu lắm rồi cô không về đó… Nơi mà cô sinh ra trong cái gia tộc Hyuga, là trưởng nữ của tông gia.


Mất 1 tiếng rưỡi đồng hồ ngồi tàu cao tốc. Cô trở về, bước tới vùng này, cô mới cảm nhận lại được cái quen thuộc của biển nơi đây. Yên bình. Cảm giác ùa về dễ chịu. Cô dạo quanh nơi đây.


Vẫn như vạy đó, khác với cái nhịp sống hối hả ở Tokyo, nơi này tách biệt ra để một khoảng bình lặng. Những mái ngói đỏ cổ xưa vẫn còn đó, người dân vẫn sống nhẹ nhàng, thanh thản. Shizuoka chầm chậm, ngưng đọng với thòi gian. Chắc vì thế mà nó được mệnh danh là ốc đảo bình yên…


Cô thong dong đi bộ về nhà, khuôn viên của gia tộc nhà Hyuga to lớn và rộng. Mọi người luôn kính nể nơi đó, như với cái gia tộc quyền lực và giàu có nhất Shizuoka.


“Tiểu thư. Cô về sớm hơn dự định à?”


Một giọng nam vang lên thức tỉnh cô về với hiện thực. Cô quay lại, mỉm cười và ôm chầm lấy người con trai đó:


“ Neji, cuối cùng cũng gặp lại anh rồi.”


“ Tôi cũng rất vui được gặp lạ tiểu thư. Mời cô vào nhà.” Neji mỉm cười. Hinata nhìn theo bóng anh, anh vẫn vậy, cái cách nói khách sáo như ngày nào, trong lòng gợi lên một nỗi buồn khó tả. Cô không khỏi thở dài. Đôi mắt ấy buồn bã…


******************


Hinata bước chầm chậm lên những bậc thềm gỗ dẫn đến gian chính của nhà. Trong bộ Kimono và mái tóc vấn cao. Ừk, cô đã quay trở lại làm một cô tiểu thư danh giá và cao quý rồi. Cô phải trở về với khuôn mặt lạnh lùng này. Phải giấu diếm đi sự sợ hãi e dè nhút nhát của mình, sự cần được chở che, nhỏ bé. Cảm xúc của cô khi trở về nơi này luôn phải giấu kĩ.


Có buồn không?
Khi chính gia đình
Ngôi nhà của mình
Vứt bỏ mình
Khiến mình chai sạn cảm xúc
Đau khổ
Nước mắt
Sự sợ hãi
Đều bắt đầu từ đó cả…

Có buồn không?
Khi luôn sống trong giả dối
Cố gắng cứng cỏi làm j
Rồi sẽ đổ sập xuống thôi
Tồi tệ

Đóa bồ công anh
Yếu đuối và mỏng manh
Cô đơn
Hoa chịu vùi dập
Vùi dập trên chính mảnh đất hoa sinh ra.




Cô cúi đầu hành lễ, cha cô đang ngồi nghiêm nghị trên bậc ngự cao nhất. Hai bên là những người có gia thế cao trong dòng tộc. Họ cúi chào cô, và đáp lại là một gương mặt lạnh băng không cảm xúc. Cô ngồi ở giữa, đối diện với người cha khắc nghiệt của cô.


Gương mặt xương xương nhưng nghiêm nghị và uy quyền. Cô cúi đôi mắt xuống thềm, không ngửng mặt lên nhìn ông dù chỉ lấy một lần. Lòng cô chợt tê tái, cô có còn la con gái của ông không. Cô nhìn qua sập thất bên cạnh, Hinabi đang ngồi nghiêm nghị nhìn cô. Cô cười nhẹ mà chợt khóc trong lòng, cô đã muốn quên đi rồi mà, vậy mà cô vâzn trở về đây, và đối diện với cái số phận của mình.


“ Thưa cha, cha cho gọi con về phải chăng có chuyện hệ trọng?” Cô hỏi giọng trong trẻo, nhưng lạnh lùng đáng sợ.


“ Không việc gì khác ngoài việc đưa con lên tập quản lí công ty của gia tộc chúng ta. Byakugan”


Thoáng ngạc nhiên nhưng cô vẫn tiếp tục: “ Con không có khả năng đảm đương nổi công việc đó thưa cha.” Rồi cô tiếp tục “ Vị trí này nên dành cho Neji hay Hinabi mới đúng.”


“ Hỗn xược.” Ông quát lên. “ Ai cho con quyết định như vậy.” Rồi ông nghiêm giọng. “ Con là trưởng nữ, phải tiếp tụ kế tục, không thể hủy hoại truyền thống dù bất cứ lí do nào.” Ông đứng dậy quay lưng bước đi “ Con chuẩn bị tinh thần đi.”


“ Vâng.” Cô đáp lại, cúi đầu hành lễ trong khi ông quay đi, tiếng “vâng” yếu ớt.


*********************


Cô chạy nhanh về phía dãy nhà phía trái khuôn viên. Cô chưa nhìn thấy mẹ của mình từ khi về đến nhà. Đã lâu lắm rồi, cô không được nhìn thấy bà, lao vào vòng tay của bà và khóc lên nức nở.


Cô ngạc nhiên, căn phòng đó đã bị khóa từ lúc nào, căn phòng của mẹ cô thường hay ở.


“ Cô kia, lại đây.” Hinata gọi một nữ hầu đến.


“ Vâng thưa cô chủ.” Cô hầu sợ sệt.


“ Phu nhân Yuri đâu? Chủ nhân căn phòng này đâu hả?” Hinata giận dữ quát lên, đôi mắt bạc long lanh ngấn nước.


“ Phu nhân…phu nhân ở bên kia.” Cô hầu run rẩy.



Hinata đi theo cô hầu, lòng cô nóng như lửa đốt, căn phòng vốn dĩ là của mẹ lại bị dọn dẹp như vậy. Còn lối đi này là dành cho người hầu cơ mà. Cô đứng trước một căn phòng nhỏ. Cô mở cửa bước vào, mẹ cô đang ngồi thêu dưới ánh nến vàng. Căn phòng tù mù không lọt nổi chút ánh sáng mặt trời dù đã là giữa trưa…


Cô vẫn im lặng đứng nhìn người mẹ thương yêu, bà đã gầy đi nhiều so với trí nhớ của cô. Bà vẫn cặm cụi với chiếc khăn thêu mà không biết cô đang đứng đó. Nước mắt lại rơi trên gò má. Cô run run gọi: “ Mẹ…mẹ…ơi”


Bà ngước lên nhìn, và ánh mắt bà vui mừng khi nhìn thấy cô con gái bé nhỏ của mình. Cô sà vào lòng bà rồi òa lên khóc nức nở. Bà vẫn hiền từ dịu dàng vuốt tóc con gái thật nhẹ nhàng, nỗi vui mừng khi được gặp lại con mình làm bà trào nước mắt. Đã lâu lắm rồi bà không gặp lại con bé, giờ thoắt một cái đã thấy cô lớn lên, xinh đẹp, ra dáng một thiếu nữ, có người mẹ nào không vui không?


Hinata nắm lấy bàn tay gầy gầy của mẹ, cô nấc lên từng hồi nghẹn ngào. Nhìn mẹ khác quá, mẹ đã già hơn rồi, những nếp nhăn bắt đầu xuất hiện trên gương mặt sắc nước hương trời ấy, đôi mắt cũng đã nhẹ thấm màu thời gian, nhưng không thể nào che đi nét hiền hậu của bà. Cô như con mèo nhỏ bên cạnh mẹ, để cho hơi ấm của mẹ lan qua mình, thật ấm áp và dễ chịu nhưững ngày xưa ấy. Bao nỗi niềm của cô vỡ òa. Ngày bị ba ruồng bỏ, cô đã không còn thiết tha với cái họ của mình nữa rồi, nhưng mẹ cô, bà là người mà số phận níu giữ cô lại khong cho cô tự do, bắt cô mọt ngày phải trở về dòng họ này dù có thế nào đi nữa. Nếu cô bỏ đi mà không quay lại, mẹ cô sẽ là người bị trừng phạt vì cô. Cô đã thấy bà khổ như thế nào những ngày còn bé. Bị dòng tộc Hyuga xỉ vả vì một con bé vô dụng… Người mà cô yêu thương nhất lại phải chịu những điều tủi nhục như vậy.


**********************



“ Con không được làm như thế! Con phải biết cách cư xửa của một người sắp thừa kế gia tộc chứ. Con quá yếu mềm, phải biết những việc con nên làm chứ.” Hiashi quát mắng cô con gái của mình thậm tệ.

“ Con… xin lỗi.” Cô bé cúi gằm mặt nức nở. Những dòng nước mắt lại lăn ra trên đôi mắt bạc của cô bé. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô phải nghe cha la mắng thế này. Nhưng cô không bao giờ phản kháng lại cha, chỉ im lặng nghe những lời cha trách mắng. Và đắng lòng khi cha cô bỏ mặc cô mà buông một câu:

“ Đồ vô dụng.”

Cô chạy đi, tìm về một góc vườn và khóc nức nở, nức nở. Mặc cho nước mắt ướt đãm cả khuôn mặt, bết tóc lại vào thái dương. Mặc kệ đi, còn gì quan trọng nữa đâu chứ, cô là đồ vô dụng cơ mà, ai cần đến cô nữa cơ chứ.

Cô nhìn về phía cái hồ trong veo chỉ cách đó một khoảng, có lẽ nếu cô biến đi thì tốt hơn đấy. Ừ, nếu vậy cha sẽ vui hơn còn gì. Cô mỉm cười và bước tới cái hồ như bị thôi miên vậy.

“ Dừng lại đi.” Một giọng nói vang lên. Một cánh tay nắm lấy cổ tay cô thật mạnh bạo lôi ngược cô lại.


( Còn tiếp nhớ mấy bồ^^)

P/s: Đố biết ai cản và phần sau đảm bảo sẽ hay ho hơn. Chắc chắn đấy^o^

Chữ ký của thelazycat

5/7/2012, 11:09 pm
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11MiarinFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.Miarin 
http://rank.naru.to/geninkumo.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 1133
Tổng số bài gửi : 463
Ngày tham gia : 13/06/2012
Status : Chán quá
Được Cảm Ơn : 85

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

Mèo ơi chap này hay lắm đó. Hóng chap mới
Tò mò rút cục ai ngăn Hina lại thế, Nar à hay Neji
Thanks Mèo ha

Chữ ký của Miarin

8/7/2012, 4:51 pm
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11cogaidadoFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.cogaidado 
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 68
Tổng số bài gửi : 32
Ngày tham gia : 20/06/2012
Được Cảm Ơn : 14

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

Theo mình đoán thì là Neji hoặc là mẹ Hin chứ đây là cảnh qk r` nên sẽ k là Nar đâu chap này viết thấy tội nghiệp cho hin qá đi Sad
Mong chap sau nhé

Chữ ký của cogaidado

16/2/2013, 8:45 am
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11thelazycatFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.thelazycat 
http://nvfc.50webs.com/rank/geninakat.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 394
Tổng số bài gửi : 222
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Đừng buồn, cậu buồn tớ cũng sẽ buồn lắm, đừng khóc, tớ khóc mất, đừng gạt tay tớ đi, tim tớ tan vỡ
Được Cảm Ơn : 76

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

Lâu lắm mới viết tiếp cho cái fic này...

Cảnh trên mình xin được kể sau, giờ mình chuyển cảnh đã nhá!


Phần 3: Hạnh phúc đến khi nào?



Mắt tím long lanh buồn, mưa rơi nặng hạt...


Im lặng, nghe tiếng mưa tí tách
Tí tách
Trong không gian tĩnh mịch
Chỉ còn tiếng mưa
Và tiếng hát nghêu ngao vậy thôi


Buồn không em?
Trong ngần đó cuộc đời
Đắng không em
Giọt lệ thấm trên môi
Chát một khoảng kí ức đỏ
Mặn một khoảng trời chia xa
Biết đến khi nào
Em mới được thấy
Nắng mai trải đầy thềm


Tím biếc trong khóm hoa dại
Tím trong veo nỗi buồn đôi mắt em


Lệ ơi!
Rơi đến bao giờ?




Tsunami hờ hững nhìn trời mưa, những giợt mưa rơi vỡ tan tành, ngàn mảnh vở trong veo. Mưa buồn quá nhưng đẹp quá. Mưa nhắc nhóc nhớ đến ngày nhóc gặp đôi mắt huyết sắc ấy. Nhớ hơi ấm người ấy bế nhóc trong màn mưa trắng xóa mịt mù như cuộc đời con bé không lối thoát, mùi máu và xác người tanh tưởi.



Hơi lạnh ùa vào người làm nhóc thoáng rùng mình. Nhóc vẫn chờ, chờ người ấy quay lại và thực hiện lời hứa mong manh ấy cho nhóc.



******************


Hinata ngồi trong bậc thềm, tay hứng nhẹ những hạt mưa rơi rớt. Tự nhủ lòng rồi lại nhớ da diết. Nắng hôm nay không ghé qua, cô mường tượng ra hình ảnh anh đang chống cằm bên bàn làm việc. Đôi mắt xanh lim dim, mái tóc vàng rối bù. Cô im lặng, đôi mắt bạc mờ đi vì nước mắt, là nước mắt cho anh hay cho cô.


" Sama, người đang có chuyện gì phiền não sao?" Neji từ khi nào đã đến bên cạnh cô.


" Anh đâu cần phải đa lễ. Anh là người hiểu em nhất trong gia đình ta còn gì..."
Giọng Hinata nhẹ bâng như gió thoảng, hiền dịu và ấm áp. Cô đưa tay ra ngắt đóa đổ quyên. Đoạn mỉm cười nhẹ, nụ cười như nước mưa mát lành.



" Những đóa hoa này là do Neji chăm sóc đúng không?"



" Vâng."



" Mẹ vẫn thích loại hoa này như thế phải không?"



" Vâng."


Cô thở nhẹ, mân mê từng cánh hoa mỏng manh vương những giọt mưa.
Long lanh. Cô thấy mẹ yêu loại hoa này như thế nào mà. Từ khi còn bé... Và chỉ cô và Neji biết tại sao mẹ cô yêu những đoá mẫu đơn này... Tuổi thơ của cô bên những đoá mẫu đơn kiều diễm trong vườn nở rộ.



Neji từng so sánh mẹ cô với những đoá mẫu đơn này, bà đẹp như chúng vậy, một sắc đẹp quý phái và có phần ngọt ngào. Đúng vậy, có lẽ vẻ ngoài bà yếu ớt như đoá hoa kia nhưng trong lòng bà thì có phải như vậy đâu... Bà mạnh mẽ hơn nhiều, mạnh mẽ để vượt qua hết miệng lưỡi thế gian để bứơc vào gia đình này, cũng đủ mạnh mẽ để bảo bọc cô và Neji lớn lên tránh đi những tổn thương nhìeu nhất có thể... bà yêu ba cô với một tình yêu lặng lẽ đấy, nhưng lớn lao lắm, có lẽ đời bà vì ông mà lắm thăng trầm, một đời bà bên ông chăm sóc và là chỗ dựa... Một đời làm phu nhân của dòng họ này, bao nhiêu là nước mắt... Đắng và cay...




Neji im lặng, nhìn Hinata thật lâu. Anh yêu quý cô em gái này nhiều lắm. Người mà anh cùng lớn lên, cùng cười ríu rít chơi đùa dứơi những đoá mẫu đơn,... người anh yêu, một tình yêu còn hơn cả tình yêu của một người anh trai dành cho em gái...
Rồi một ngày, anh cũng phải để cô đi, buông tay cô để cô bước đến tokyo học. Anh biết tại sao cô phải đi, anh biết rõ lắm chứ... Vậy mà ngày ấy trong anh thật kinh khủng, anh giằng xé với nỗi đau và sự ích kỉ của mình. Anh muốn cô mãi thuộc về anh, muốn được bảo bọc đoá hoa yếu ớt kia.



Nhưng Ảo tưởng thì cũng chỉ mãi là ảo tưởng. Mù quáng và mơ hồ. Một tình yêu chưa từng tồn tại đã chết đi bởi nghịch cảnh của nó. Anh đã buồn, nhiều hơn anh nghĩ, trái tim cũng đã đau và tưởng chừng như vô cảm, nhưng cô lại về như mưa giữa mùa đông buốt giá khô cằn, khiến cho cây cỏ trong tâm hồn anh như một lần nữa được sống lại.



Mối tình đầu chết đi rồi, trong anh vẫn còn những kỉ niệm đẹp lắm. Nhưng tình cảm anh dành cho cô chẳng còn như thuở nào. Không còn là một tình yêu nữa, chỉ đơn thuần là người anh yêu thương em gái của mình... Bởi lẽ, anh đã tìm được hạnh phúc của chính mình, anh đã tìm được người con gái mà anh yêu thương, người khiến hình bóng cô mờ nhạt dần trong tâm thức, một người có đôi mắt nâu hiền dịu và nụ cười giống với mẹ anh khi xưa... Người đã yêu anh vô điều kiện, người mà anh gọi là vợ... Là Tenten.



Mưa vẫn rơi, rả rích và buồn. Màn đêm tĩnh mịch. Một ngày đã qua...


*************************

Naruto lái chiếc xe với vận tốc nhanh nhất có thể. Nhưng mà vẫn chậm quá, lòng anh như có lửa đốt, đối với anh bây giờ, thời gian trôi sao mà chậm, sao quãng đường từ Tokyo đến Shizuoka lại xa quá thế? Anh sợ, lòng anh sợ cô sẽ như cơn gió, vút bay khỏi tầm mắt. Là anh sai, là anh hoàn toàn sai. Ngốc như anh sao giờ mới hiểu, sao đến khi cô đi rồi anh mới thấy sợ. Gió thổi luồn vào xe vun vút, xôn xao, nôn nóng. Mắt anh cay xè, mùi mặn của biển thấm vào gió, màu của biển lấp lánh như thuỷ tinh. Xanh ngời. Lộng lẫy.


Sắp tời rồi, lòng anh nôn nao.


Từng giọt nắng vàng pha quyện với màu đỏ chạm xuống mặt biển lấp lánh, kì vĩ. Mặt trời tròn trĩnh chìm dần xuóng biển từ xa như quả cầu lửa khổng lồ. Núi non mờ dần theo nét tím huyền ảo. Mơ hồ ngọt ngào. Hinata bỗng thấy lòng mình xao xuyến, cảnh đẹp kia hiện hữu trước mặt cô mang nét buồn thanh đạm. Gió mang vị mặn của biển chạm đến khoé môi. Làn mi lay động, giọt lệ bất giác rơi, long lanh và tan biến vào không gian bao trùm bởi ánh sáng cuối cùng của ngày. Sóng vỗ, liếm láp bờ cát vàng, vồ vập lấp đôi chân trần nhỏ bé của cô. Sóng nôn nao, sóng bình thản. Bọt biển xô vào bờ trắng xoá. Cô nhớ ai lạ kì.



Cô nhìn biển yêu thương vô hạn, màu biển chan chứa màu mắt người cô yêu... Có xa mới biết nhớ, thấy biển, thấy nắng, lòng cô chợt nức nở lên như đứa trẻ con vừa phát hiện ra mình mất thứ đồ chơi qúy giá nhất.



Sóng vỗ về an ủi, biển rì rào hát...


Cô mấp môi, ngân nga bài hát... Giọng trong treo và ngọt ngào....


Anh là bình minh của em
Là nắng mai soi rọi vào cuộc đời của em
Nụ cười của anh làm em run lên
Con tim em, ngốc nghếch, cứ hát và hát
Rằng anh là bình minh của em
Rằng niềm vui của em là anh đó
Ngẩn ngơ mãi như ngọn gió
Lướt qua môi em ngọt ngào...


Anh là hoàng hôn của em đó
Đêm về ngập tràn trong hư ảo
Và em biết thế nào là buồn, là giận
Con tim em ngốc nghếch cứ hát và hát
Rằng anh là hoàng hôn của em đó
Rằng nỗi buồn của em là anh đó
Vô tình mãi như ngọn gió
Lướt qua môi em mặn đắng


Thổn thức, thổn thức.
Con tim em ngốc nghếch cứ hát và hát
Em yêu anh...


HINATA!
Cô quay người lại. Là anh. Đứng đó với nụ cười rạng rỡ. Anh lao tới và ôm chầm lấy cô. Cái ôm thật chặt. Thật chặt. Ấm áp và nồng nhiệt đến nghẹn ngào.
Cô im lặng, cả người cô tê cứng trong niềm hạnh phúc. Không phải là mơ chứ. Anh đứng đây, rõ ràng, không phai là một ảo giác.

Cô thổn thức... Cô khóc, nức nở trên vai anh rộng và cứng cáp.

Anh thì thầm.

Anh yêu em.

The end.


Viết tiếp phần ngắn ngắn này thôi, mèo cũng chưa hứa hẹn gì hết nhá. Góp ý thoải mái nhá. :">

Chữ ký của thelazycat

17/2/2013, 8:47 pm
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11cogaidadoFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.cogaidado 
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 68
Tổng số bài gửi : 32
Ngày tham gia : 20/06/2012
Được Cảm Ơn : 14

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

tưởng Mèo bỏ fic này lun r` chứ

Chữ ký của cogaidado

17/2/2013, 8:49 pm
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11thelazycatFanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.thelazycat 
http://nvfc.50webs.com/rank/geninakat.swf
Hoàn Thành NV : NV D
Ryo : 394
Tổng số bài gửi : 222
Ngày tham gia : 13/05/2012
Status : Đừng buồn, cậu buồn tớ cũng sẽ buồn lắm, đừng khóc, tớ khóc mất, đừng gạt tay tớ đi, tim tớ tan vỡ
Được Cảm Ơn : 76

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

Ko, chỉ là mèo cõ vấn đề một chút thôi

Chữ ký của thelazycat

Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat14
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat19Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat21Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat22
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat11Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat13
Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat15Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat17Fanfic Naruto - Page 2 Bgavat18
.: NVFCer :.Sponsored content 

Fanfic Naruto - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Fanfic Naruto

Chữ ký của Sponsored content


Fanfic Naruto

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang

Similar topics

+
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Naruto Vietnamese Fan Club :: CHUYÊN MỤC NARUTO :: Fanfic Naruto-
Fanfic Naruto - Page 2 Botmai10Fanfic Naruto - Page 2 Botmai11
Fanfic Naruto - Page 2 Bot0211
NARUTOFC.COM
NVFC Official Vietnam Fan Site.
Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed
Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox
BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên.
Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]
   
Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất