Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Được Cảm Ơn : 79
Tiêu đề: Haku! Em mãi là đồng đội tốt của anh
“Haku ngốc! Em mãi là đồng đội tốt của anh!”
Bài viết cảm nghĩ về nhân vật Haku(lấy lời kể của Zabuza, mình thêm vào một số chi tiết để Zabuza kể về quá khứ của Haku, không biết có lạc đề không nữa, thôi thì cứ đăng lên cho vui cửa vui nhà vậy)
Đêm buông xuống. Lạnh giá. Tuyết rơi nhẹ. Những hạt tuyết trắng trong khẽ buông mình theo từng đợt gió thoảng. Khắp bầu trời đêm huyền bí nổi lên những chấm li ti màu trắng. Không chỉ có bầu trời mà tất cả,phải, tất cả đều bị bao phủ bởi lớp tuyết dày.
Ta bước chậm trên nền đất lạnh. Cây cối xung quanh đượm một màu buồn u tối của tuyết trắng mùa đông. Gió thổi hiu hắt. Không một bóng người qua lại. Dường như tất cả đều trở nên mờ nhạt trong màn tuyết.
Tất cả những gì trước mắt ta lúc này chỉ là một thứ vô sắc, mỏng manh tới nỗi như sắp tan biến vĩnh viễn khỏi thế gian này. Vắt ngang qua con sông trong suốt là một cây cầu gỗ phủ đầy tuyết. Dường như chỉ có nó là còn giữ lại chút hơi tàn của sự sống trong mùa đông. Ta bước lại gần cây cầu.
“Lộp cộp….”
Tiếng gỗ kêu lên đều đều, vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Và trong lớp tuyết trắng phủ đầy, một bóng hình nhỏ bé hiện lên. Trong màn đêm lạnh như thế này, trong cơn tuyết dai dẳng này, liệu có còn một thứ gì có thể sống sót? Cái bóng đó, là do ta bị hoa mắt chăng? Ta bước nhanh hơn. Ta muốn tới gần đó để xác thực. Ta không tin rằng đôi mắt của Zabuza tiếng tăm lại sai được.
Và….. Trong màn đêm hiu quạnh, dưới trời tuyết rơi tựa như đang mưa, ta đã gặp một thằng bé. Nó ngồi co ro trên sàn cầu, co hai cái chân gầy khẳng khiu vào sát mình và cúi gằm mặt xuống. Tuyết vẫn cứ rơi. Lặng lẽ như vô tình. Tuyết lấp đầy mình nó. Gió hòa cùng màu tuyết buồn như muốn giết chết thằng nhóc trong đêm tối.
Ta muốn đi tiếp. Ta không muốn dừng lại. Dừng lại để làm gì chứ? Cứu vớt nó ư? Trong cái thế gới ninja rộng lớn này, có nhiều đứa trẻ mồ côi không cha mẹ hoặc bị vứt bỏ là chuyện quá thường tình. Bởi vì sao ư? Vì đây là thế giới của chiến tranh chứ không phải hòa bình. Không bao giờ có hai từ” hạnh phúc” ở đây!
Gió vẫn thổi. Tuyết vẫn rơi. Im lặng. Nghe thời gian trôi chậm chạp. Ta vẫn đứng đó. Ta muốn đi nhưng tại sao chân ta lại không nghe theo ý muốn của mình? Kì lạ thật! Và ta bước lại gần chỗ thằng nhóc đang ngồi. Ta nhìn nó. Dường như cảm nhận được tiếng chân người bước đến, nó cũng ngước mặt lên nhìn ta. Ta đưa đôi mắt đen sắc lạnh nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng trẻo đầy những vết xước chằng chịt. Gió lại thổi. Thời gian như ngừng lại. Đôi mắt nâu to tròn của thằng bé nhìn ta. Ban đầu là ngạc nhiên và sau đó là trìu mến. Nó đã nói với ta một câu. Chỉ một câu duy nhất. Một câu nói đủ để ta hiểu nó và nó hiểu ta:
_Anh có đôi mắt giống với em!
Ta sững người. Khoảnh khắc đó, giây phút đó, trái tim ta như đóng băng trong đêm tuyết lạnh. Lần đầu tiên có người gặp ta mà không nói với ta hai từ “ác quỷ”. Với cái dung mạo này, cái dung mạo người không ra người mà quỷ không ra quỷ này khiến ai cũng nể sợ. Nhưng ta ghét nó. Ta ghét chính ta. Bởi thế ta quyết định quấn băng trắng từ sống mũi xuống tận cổ. Để làm gì? Để che đi cái bản chất ác quỷ này. Che được khuôn mặt nhưng ta lại không bao giờ che đi được đôi mắt của kẻ sát nhân không ghê tay. Ai cũng ghét ta, vậy mà thằng nhóc này…..nó lại nói rằng đôi mắt nó giống đôi mắt của ta.
Ta đưa nó theo. Dù biết nó sẽ làm vướng chân vướng tay ta nhưng…ta lại không thể bỏ mặc nó được. Thêm một cái kì lạ phải không? Có phải là ta-Zabuza này đã quá nhu mì rồi không?
Một kẻ phản bội Thủy quốc như ta có thể sẽ bị truy sát tới cùng trời góc bể. Thân ta còn lo chưa xong, giờ lại dẫn thêm một thằng bé. Liệu có ổn không đây?
Đi hết cây cầu, ta dừng lại. Trước mặt ta là một lũ chó hoang đang giương nanh trắng và gầm gừ những tiếng man rợ. Bọn nó hình như không nhìn ta mà đang nhìn thằng bé ấy. Ta liếc mắt nhìn nó. Nó không hề sợ hãi. Đôi mắt nó, sao mông lung quá? Ta đoán chắc những ngày qua nó đã sống rất khổ cực. Những đứa trẻ lang thang thường phải chui rúc trong những xó xỉnh, lục thùng rác tìm thức ăn hay đánh nhau với lũ chó hoang giành miếng cơm thui. Nhìn bộ quần áo lem nhem, ngắn cũn cỡn và rách tả tơi mà nó đang mặc, ta có thể chắc chắn những điều ta đoán là đúng.
“Gâu….grừ….gâu”
Bọn chó sủa đinh tai. Lông con nào con nấy dựng đứng cả lên. Ta quắc mắt nhìn bọn chúng. Chỉ với một cái nhìn lạnh hơn băng, bọn chó đã cong đuôi bỏ chạy. Thằng bé quay sang ta. Nó nhìn ta và mỉm cười. Tóc mái lờm xờm che gần hết đôi mắt nó. Ta không biết nó có đang nhìn ta hay không nhưng miệng nó đang cười. Chắc nó vui!
Ta dẫn nó theo. Giờ ta không gọi nó là thằng nhóc nữa. Nó cũng có tên. Tên nó là Haku. Một cái tên tuy không có ý nghĩa gì đặc biệt cho lắm nhưng nó rất nổi tiếng trong Thủy quốc. Haku được nhiều người biết đến không giống như một anh hùng mà giống như một con quỷ đội lốt người. Ta có nghe những người ở làng nói về nó. Nói nó như một kẻ sát nhân đáng ghê tởm.Haku sống trong gia tộc Yuki. Huyết kế giới hạn Băng độn của gia tộc Yuki quả thực rất lợi hại. Nhưng cũng chính vì nó quá lợi hại nên những người đứng đầu Thủy quốc quyết định đưa những người có khả năng dùng nó ra chiến trường đấu tranh như những công cụ. Thật bất hạnh cho thằng bé Haku, nó cũng có khả năng dùng Huyết kế. Ta không biết thực sự đã xảy ra chuyện gì với gia đình nó nhưng cha mẹ nó đều bị giết chỉ trong một ngày. Ngôi nhà nhỏ bé lợp rơm đã bị những khối băng nhọn xuyến thủng. Và nghe đâu, cha của Haku đã chết do bị băng nhọn xuyên qua người. Ta nghĩ nó đã dùng năng lực của mình giết chết cha.
Tội nghiệp nó! Không gia dình, không người thân. Một kẻ đã mất tất cả, lang thang khắp nơi, chịu sự vò xé tâm can, bắt buộc phải chấp nhận số phận khắc nghiệt. Nó thực sự rất giống ta.
Chẳng biết tạo sai ta lại quyết định dạy dỗ nó. Ta dạy nó trở thành một ninja giỏi. Nó rất nghe lời ta. Tuy là con trai nhưng ta chả hiểu tại sao Haku lại thích để tóc dài mà không chịu cắt. Ta hỏi nhưng nó chỉ mỉm cười. Mỗi lần học xong, nó lại chạy chơi với bọn thỏ. Nhiều lúc ta tự hỏi, liệu nó có thực là con trai không?
Thời gian thấm thoắt trôi, Haku tiến bộ trông thấy. Giờ nó đã trở thành một ninja giỏi. Một vũ khí lợi hại của ta. Nhiều lúc ta nghĩ, ta coi nó là vũ khí liệu có đúng không? Ta yêu cầu nó trở thành vũ khí của ta như thế liệu có tốt? Ta không biết nữa. Những câu hỏi đến và đi tựa gió thoảng mây bay. Lâu dần ta cũng quên. Nhưng có một điều lạ là ta chưa bao giờ nghe Haku phàn nàn gì về việc trở thành vũ khí của ta cả. Và ta cũng chưa từng nghe nó kể về giấc mơ của mình. Nó lúc nào cũng cười. Phải chăng nó đã quên đi quá khứ đau buồn của mình rồi?
Để chuẩn bị cho cuộc đảo chính lần hai, ta trở thành một sát thủ đánh thuê và làm việc cho Gato. Lão yêu cầu ta phải giết được kĩ sư cầu đường ở Sóng quốc. Vậy là ta lại lên đường. Chuyện giết người hình như đã trở thành quá tầm thường với ta rồi thì phải. Và ta không thể ngờ rằng lần tới Sóng quốc này, ta lại gặp phải đối thủ khó chơi-Kakashi làng Lá. Nếu không nhờ có Haku dùng nhẫn thuật giả như ta đã chết thì có lẽ ta khó mà thoát khỏi bàn tay Tử thần.
Một tuần trôi qua, ta và Haku tới cây cầu ở Sóng quốc, giữ lời hứa sẽ tái đấu với nhóm Kakashi. Ta giữ chân tên tóc bạc đáng ghét đó. Còn Haku đánh nhau với hai thằng nhãi chạc tuổi nó. Ta rất yên tâm giao cho Haku xử lí hai đứa đấy. Bởi xét về tốc độ hay kĩ năng, thằng nhóc Haku đều giỏi cả. Nó dùng chiêu sở trường của mình”Gương băng”
Sương mù từ đâu bỗng bao phủ quanh ta. Một thoáng im lặng. Ta đối mặt với Kakashi. Tuyệt chiêu nào ta sử dụng được thì hắn cũng vậy. Nhưng trong một phút bất cẩn, ta đã bị lũ chó của Kakashi từ mặt đất chồm lên cắn xé. Bọn chó kìm chặt chân tay ta. Một con đại bự nhảy lên vai, nó dùng hai hàm răng nhọn hoắt cắn vào da thịt ta. Đau buốt! Cơn đau đang dần hành hạ ta. Ta cố gắng gượng. Và lúc ấy, ta nghe thấy tiếng”choang” rất to. Có phải nhẫn thuật của Haku đã bị phá vỡ rồi không? Không thể nào, nó rất giỏi mà, làm gì có chuyện đó.
“Rẹt…..rẹt”
Những tia lửa xanh sáng lên trong không gian. Trên tay Kakashi là một quả cầu xét. Thôi rồi! Ta mà lĩnh trọn cú này của hắn thì ta tiêu là cái chắc. Lúc này, cơ thể ta lại không nhúc nhích được. Khốn thật!
Tên tóc bạc hét lớn:
_Chidori!!!!!
Máu bắn ra. Tung tóe. Máu bay lên không trung rồi lao thẳng vào người ta. Thân thể ta đầy máu, mùi máu tanh nồng đến khó chịu. Lần đầu tiên trong cuộc đời ngập ngụa màu máu, ta cảm thấy kinh sợ cái mùi tanh ấy. Ta mở to mắt. Đồng tử của ta như sắp vỡ ra trước cảnh tượng đang xảy ra. Trước mặt ta, một thân hình nhỏ bé đứng chắn như một cái khiên vững chắc. Thằng nhóc Haku….chính là nó. Nó đã lao ra đỡ đòn cho ta. Thằng nhóc ngốc nghếch ấy. Ta cắn chặt răng để kìm nén thứ gì đó đang trào dâng trong cơ thể. Nhưng ta lại che lấp cái cảm xúc đó bằng những lời nói lạnh tanh của kẻ vô tình:
_Đúng là ta đã có một món đồ tốt, không ngờ tới phút cuối ngươi lại đỡ cho ta một đòn chí mạng.
Vung đao lên. Ta chém về phía Kakashi và về phía….Haku.
Kakashi lao lên không trung, tay hắn ôm chặt thằng bé. Khi hạ đất, hắn đặt thằng bé nằm xuống và vuốt đôi mắt nâu to tròn ấy. Đôi mắt đẹp, trong như pha lê. Đôi mắt khiến ta phải mủi lòng.
Ta đứng đó như một kẻ vô hồn. Không làm gì cả. Đôi mắt của ta đã trở thành quỷ dữ từ lúc nào. Nó vô cảm. Nó không có màu sắc của tình thương. Lúc này, trận chiến giữa ta và nhóm Kakashi coi như kết thúc. Vào lúc ấy, lão Gato đã đến. Lão già khốn khiếp đó đã giở mặt. Hắn không muốn trả tiền cho ta mà muốn giết ta. Tên khốn! Vì cái hợp đồng ngu xuẩn giữa ta và hắn mà….mà…Haku….nó đã chết!
Ta đứng lặng người nghe những lời nói bẩn thỉu của lão. Ta không biết nên làm gì lúc này nữa. Vào giây phút đó, thằng nhóc tóc vàng chóe đã hét lên với ta:
_Cậu ấy…cậu ấy thật lòng quý mến ông….quý ông như vậy…nhưng mà ông lại xem thường. Ông thực sự không có cảm giác gì sao? Không lẽ….trở nên mạnh mẽ như ông sẽ mất hết tình cảm à? Cậu ấy hy sinh vì ông….từ bỏ luôn giấc mơ của mình, hy sinh như một công cụ giết người của ông!
Khoảnh khắc đó, trái tim ta như bị muôn vàn mũi kim xuyên thấu. Phải! tại sao ta lại trở nên như vậy? Haku, nó rất yêu quý ta! Tại sao ta lại không nhận ra những cử chỉ trước kia của nó….
Lặng lẽ ngước nhìn bầu trời, ta buông một tiếng thở dài _Điều anh cần không phải là sự an ủi cổ vũ mà là… _Em sẽ ủng hộ anh, xin hãy yên tâm….
“Và nó cười. Lúc nào cũng vậy, trái tim giá lạnh của ta luôn được sưởi ấm bằng nụ cười hồn nhiên đó. Haku! Em thực sự là một cậu bé ngoan…!”
_Anh đã cứu mạng em, em sẽ trở thành vũ khí của anh chứ? _Vâng!
“Và nó lại cười. Lúc nào cũng vậy, không một lời than thở dù ta đã đưa ra một đề nghị khó chịu. Haku! Em luôn luôn là một cậu bé ngoan…!”
Gió thổi qua. Thứ gì đó làm mắt ta cay xè. Và lần duy nhất trên khuôn mặt chai sạn này, nước mắt đã có thể tuôn rơi. Từng giọt nước mắt đắng ướt đẫm mặt ta. Ta run run nói trong màn nước mặn:
_Nhóc con….ngươi không cần….phải nói thêm bất cứ điều gì nữa. Ta biết…Haku, nó rất tốt. Giờ đưa phi tiêu cho ta!
Ngậm chặt phi tiêu trong miệng, ta lao vào giết chết lão già Gato. Những mũi dao nhọn xuyên qua ta đau buốt. Nhưng ta mặc kệ. Còn gì quan trọng hơn với ta lúc này là được trả thù cho Haku-người đồng đội của ta? Máu tuôn chảy. Như lệ ta đang tuôn. “Haku, em mãi luôn ở cạnh anh, phải vậy không?”
Hơi thở nặng nhọc thoát ra khỏi phổi ta. Cuộc đời tối tăm của Zabuza này đã sắp kết thúc rồi. Tiếng chân người đến gần ta. Là Kakashi. Ta dồn hết sức lực nói với hắn:
_Ngươi…có thể giúp ta…một chuyện được không?
_Chuyện gì?
_Ta muốn…nhìn thấy Haku….lần cuối!
_Được rồi!
Hắn đưa ta lại gần Haku. Đưa đôi mắt mỏi mệt nhìn trời, ta chợt thấy những hạt tuyết trắng nhẹ rơi. “Haku, em đang khóc phải không?” Ta khẽ cười. Phải, quang cảnh này…giống….giống lắm, giống ngày đầu tiên ta gặp Haku.
Nằm cạnh thằng bé, ta cố đưa mắt nhìn nó. Nó đang ngủ. Yên bình. Ta đưa bàn tay thô sần lên, chạm nhẹ vào má nó. Lạnh lắm. Nó giống như bông tuyết trắng trong. Và….một giọt nước từ khóe mắt nó rơi. Nhẹ nhàng. Êm dịu. Lăn từ từ xuống tay ta. Ta gắng gượng, cố thì thầm với nó bằng chút sức lực cuối cùng:
_Nếu có thể…..anh muốn…..được ra đi…cùng em!
Ta khẽ nhắm mắt lại. Trong giây phút mơ hồ ấy, ta đã thấy, thấy những tia nắng ban mai nhẹ dịu xuyên qua tầng mây chiếu rọi xuống khuôn mặt trắng trẻo của Haku. Một màu sắc lung linh nhất mà ta từng biết. Mãn nguyện rồi! Cuộc đời đau khổ. Cuối cùng, ta đã tìm thấy hai từ “hạnh phúc” nơi thế gian khốn cùng này.
Thằng bé đưa đôi mắt nâu to tròn nhìn ta
_Anh có đôi mắt giống với em!
“Haku ngốc! Em mãi là đồng đội tốt của anh”
11/6/2012, 6:09 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 10147
Tổng số bài gửi : 2894
Ngày tham gia : 07/03/2010
Status : Hokage nóng tính, rất dễ ăn ban nếu trêu.
Được Cảm Ơn : 634
Tiêu đề: Re: Haku! Em mãi là đồng đội tốt của anh
Nghe nó gay gay sao ấy bạn
11/6/2012, 7:03 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1097
Tổng số bài gửi : 560
Ngày tham gia : 29/03/2012
Được Cảm Ơn : 36
Tiêu đề: Re: Haku! Em mãi là đồng đội tốt của anh
Bài viết hay lắm, thanks bạn một phát nha
11/6/2012, 11:01 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 135
Tổng số bài gửi : 78
Ngày tham gia : 11/02/2012
Được Cảm Ơn : 3
Tiêu đề: Re: Haku! Em mãi là đồng đội tốt của anh
chả biết Haku là trai hay gái nữa theo mình là gái Nhưng trong mấy ep Viétub gần đây Thấy naruto gọi Haku là anh
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]