| 11:00 AM
-Mệt lắm rồi !!!! Dừng xe nghỉ đi !!!! – Chị Minh quát tháo ầm ỹ trong chiếc hummer.
Khôi cũng đã thấm mệt vì trận quần thảo với lũ thây ma tối qua và lái xe cả 6 tiếng đồng hồ để thoát ra khỏi đó. Sau khi xuống tới đồng bằng, họ đã đi không ngừng nghỉ, định vị trên xe báo nơi họ đang đi qua là khu vực Phước Diêm, gần Phan Rang, cách Cảng quân sự Cam Ranh chừng 100km. Khôi buộc lòng phải dừng xe lại trên đường giữa 2 cánh đồng lúa tít tắp 2 bên, bước xuống đường nghỉ xả hơi với sự cảnh giác cao độ, chuẩn bị đi tiếp vào nội thành Cam Ranh. Nó ngồi trên nóc xe, gặm ít cơm nguội những người lính của trại đã bỏ lại trên xe. Phúc và Minh xuống xe liền chạy ra bên đường để giải quyết nổi buồn. Lát sau, Arturia nhảy lên trên nóc xe ngồi cùng Khôi, cô bảo:
-Em không biết nữa, anh thấy lúc ở trại của lão Sơn, vì sao họ không xuống đây cầu viện mà sống trên đó hơn 2 tuần rồi. Dù rằng đại dịch thậm chí đã bùng phát trước ngày 21 nhưng mới chỉ có hơn 1 tuần trôi qua mà quân đội đã dời đi rồi sao.
-Anh cũng thấy lạ, lẽ nào họ quyết tâm bỏ rơi chúng ta thật. Nhưng dù gì, chúng ta phải tới nơi đó để tìm hiểu kĩ câu chuyện.
-Anh có định tìm gia đình mình không.
-Có lẽ thế, anh sẽ đưa mọi người tới cảng, hy vọng sẽ nhận được sự hỗ trợ của quân đội. Còn anh, có thể anh sẽ đi vào nội thành tìm ba mẹ. Haizzzz.
Khôi ngước nhìn lên trời, ánh nắng vàng rực rỡ của nhiệt đới rọi xuống đầu họ qua những làn mây, tất cả cảnh vật im ắng xung quanh làm mọi thứ trở nên yên bình, cậu vẫn cảm giác như thế giới chưa bị hủy diệt hoàn toàn.
-Arturia này, em nghĩ vẫn có nơi nào trên thế giới yên ổn chứ?
-Em tin vào điều đó, tất cả chưa chấm dứt….
-Và Emberland sẽ đền tội, chúng sẽ diệt vong.
Một con gió mạnh thổi qua, Khôi đột ngột lao xuống dưới đất ho khù khụ. Arturia nhảy xuống:
-Anh không sao chứ?
-Uhm, chắc bị cảm. – Cậu chùi vết máu trên tay mình xuống đường.
Đúng như Khôi nghĩ, thứ thuốc cậu được tiêm trên tàu chỉ có tác dụng ngăn chặn dịch bệnh phát triển nhanh thôi, chứ không hoàn toàn chữa được nó, không muốn làm mọi người lo lắng, câu đứng dậy, hít thở mạnh và sâu, để chứng minh mình vẫn khỏe mạnh. Sau chừng 30p nghỉ, cả 4 người ngồi trên nóc xe. Khôi bắt đầu: -Để chúng ta sống sót, chúng ta phải hợp tác với nhau, vì thế tôi muốn hỏi mọi người rằng mọi người cần phải làm gì sắp tới ? Phúc nói:
-Bố mẹ anh đã mất trong 1 tai nạn, bà anh cũng vừa mất gần đây nên có lẽ anh không còn nơi nào để đi tiếp.
-Má tui là diễn viên điện ảnh, đang quay 1 bộ phim ở Nhật, còn ba tui là 1 thợ kim hoàn ở Thụy Sĩ, nên chẳng bao giờ về nhà, có lẽ tôi sẽ đi cùng mọi người thôi. –Chị Minh nói.
-Em là du học sinh nên sẽ đi cùng với anh Khôi – Arturia bảo.
-Em có gia đình – Khôi nói – nên em sẽ đi vào thành phố Nha Trang để tìm họ. Sắp tới, chúng ta sẽ tới quân cảng Cam Ranh, hi vọng quân đội còn ở đó. Nếu thế, có ai trong 4 chúng ta định di tản không.
Cả 4 người nhìn nhau, cuối cùng, chị Minh nói:
-Chắc là chị sẽ giúp hai đứa thôi. ^^
-Anh có lẽ sẽ giúp, nhưng khi anh tới nơi, có lẽ họ sẽ bắt anh quay lại quân ngũ. Nên anh không hứa, có lẽ sẽ có người cần sự bảo vệ của anh hơn mấy đứa nhóc quỉ này – Hắn cười hì hì.
-Uhm, anh còn nghĩa vụ phải làm. Vậy quyết định vậy đi ha.
Nhất trị, cả 4 quay vào xe để tiếp tục cuộc hành trình. Nhưng khác với những gì họ nghĩ, khi đến gần thành phố Cam Ranh, họ đã thấy khói đen bốc ra rất nhiều. Đột nhiên, cậu thấy bóng người phía trước trong làng khói. Ra hiệu cho Phúc leo lên canh khẩu súng máy, Khôi tiếp tục lái xe băng qua. Hai bên nhà cửa dần hiện ra, họ đã vào gần nội thành, những bóng người xung quanh ngày càng nhiều, Arturia thì thầm:
- Anh…..
Chị Minh tiếp lời:
-Họ là những người ti nạn.
Đúng như thế, khi mặt trời chiếu qua, Khôi mới phát hiện họ vừa băng qua 1 barrie đổ nát, nhiều xe cứu hỏa, xe công an đậu bên đường. Có lẽ nó vốn là 1 hàng phỏng thủ nhưng đã bị phá vỡ do người tị nạn hoặc zombie. Những dòng người tiến chầm chậm về phía trước thất thểu, quần áo rách nát, họ đưa những ánh mắt đờ đẫn khi chiếc xe đi qua. Phần đông họ là những người trung niên, già yếu, hoặc phụ nữ….khi những người khỏe mạnh chạy thoát thận, họ đã không theo kịp. Phía trước càng ngày càng đông, một số người trẻ tuổi còn sót lại đang đập phá các cửa hiệu xung quanh như thú tiêu khiển và để vơ vét đồ đạc.
Ầm
Một gã đập cửa sổ chống đạn của chiếc Hummer:
-Tụi mày kiếm đâu ra cái l*n này thế hả, bước xuống đưa cho bố.
Những người xung quanh bắt đầu bu lại chiếc xe, họ kêu khóc, rên rỉ, cầu xin hay cho họ theo cùng, thậm chí là dọa nạt. Tên to con, xăm trổ đầy mình kia tiếp tục đập ầm ầm cửa xe bằng 1 cái móc lốp, quát:
-Tụi mày đéo mở cửa ra tao đám chết con mẹ tụi mày bây giờ.
Phúc ngồi sau, móc con dao ra:
-Có cần tớ cho hắn 1 phát không?
-Bình tĩnh đừng manh động, họ chỉ quá tuyệt vọng thôi.
Thấy đập phá chiếc xe bọc thép vô hiệu, hắn nhìn xung quanh. Bất ngờ hắn xô 1 đứa bé ra đường, dù xe đang đi rất chậm nhưng Khôi phải dậm thắng 1 cách bất ngờ. Sau lưng tên côn đồ là một đám tay chân chíp hôi. Chúng vây xung quanh chiếc xe, dùng gạch, cây sắt đập phá. Tên côn đồ tự nhiên nhìn lên nóc xe:
-Ế, tụi mày có cây hàng nóng to phết, hèn chi đã sống sót được.
Hắn nhảy lên mui xe và đi về phía khẩu súng máy.
- Nguy to.
Phúc nhảy lên chỗ cầm súng định chống trả nhưng bị ngay 1 đá thằng vào mặt. Tên côn đồ nắm cổ áo kéo Phúc ra khỏi lỗ súng, nhưng bị chị Minh kéo lại. Tên này rất to con, gấp 2 lần Phúc, cao chừng 1m90, nặng đến mức làm cho chiếc xe nghiên về 1 bên. Hắn nhìn xung quanh, thấy những người tị nạn đang chăm chú theo dõi:
-Tụi mày nhìn cái con c*c gì vậy. Phắn ngay, đàn em bố cho tụi mày ăn cức hết bây h.
Dòng người lại lủi thủi đi, bỏ lại gần 20 thằng cốt đột quây xung quanh chiếc xe.
-Mày thật yếu đuối như một con đàn bà.
Hắn cầm cổ áo Phúc bằng tay phải và đấm liên tục vào bụng cậu.
-Ặc – Những cú đấm vào vùng bụng làm Phúc nôn ra cả dịch dạ dạy.
-Mày chỉ là một con người.
-Còn đây là viên đạn đấy….
ĐOÀNG
Tiếng súng đanh gọn nổ lên, tên côn đồ bất ngờ, miệng súng vẫn kê vào tim hắn. Phúc đã rút khẩu súng từ trong thắt lưng ra và bắn. Máu chảy đầm đìa trên lưng gã to con. Hắn buông Phúc ra, quị xuống và ngã qua 1 bên chiếc xe. Sự việc quá bất ngờ làm cho mọi người lặng thinh, không ai dám nói lời nào, lũ đàn em chíp hôi đứng như trời trồng, Khôi hỏi gắt:
-Anh làm gì thế??? Anh không được bắn người bừa bãi. –
Cậu chợt nhận ra, trong cái thế giới điên loạn này, ai cũng trở về với bản năng nguyên thủy của chính mình, họ làm tất cả vì sự sống sót của bản thân, kể cả cậu, cậu đã sát hại khá nhiều người “sống” để cứu bạn bè…Từ trại Emberland ở Biên Hòa, tới những kẻ côn đồ cậu đã giết ở trạm xăng đó để cứu Arturia và những người cậu đã hạ chết ở trại Trường Sơn. Một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng cậu. Liệu những gì cậu đang làm là đúng, giết hại hàng chục người chỉ để cứu vài người…….
Phúc lặng thinh, đứng ở trên lỗ súng nhìn xung quanh, mọi người nhìn theo chiếc xe với 1 ánh mắt run sợ, y như là một con quái vật khổng lồ vậy.
AAAAAAAAAAA…….
Tiếng hét của 1 tên côn đồ đàn em hét lên, hắn cầm 1 chai bom xăng trong tay bước tới chiếc xe. Minh hét lên khi nhìn thấy nó bay về phía xe :
-Phúc, coi chừng.
Ầm
Chai Molotov nổ tung trên nóc xe, ngay trước mặt Phúc. Một tiếng rú khủng khiếp nghe nhức đến tận xương.
-AAAA…..aaaaa…..đau quá.
Minh kéo Phúc vô trong, cô gắng dập lửa nhưng quá khó khăn, khói từ quần áo bốc cháy và mùi thịt cháy khét tỏa đầy xe. Khôi đạp thắng, lao ra sau cởi áo khoát mình ra và trùm lên người anh Phúc. Tiếng gào thét phát lên điên loạn từ trong xe, người Phúc co giật vì nóng. Vài phút sau, lửa tắt dần, Phúc rên rỉ vì đau đớn, cả 3 ngước nhìn lên trên, 1 tên bịt mặt kín, cầm 2 chai rượu và 1 cái hộp quẹt đã bật lửa.
-Bước ra khỏi xe ngay, hay là chết. – Hắn đổ 2 chai rượu vào bên trong xe.
Bây giờ, súng cũng không thể cứu họ, chỉ cần 1 tia lửa nhỏ là cả xe sẽ bốc cháy. Hết đường lui, Khôi nói:
-Nghe rồi, chúng tôi ra đây.
Mở khóa cửa tài xế, cậu đưa 2 tay lên đầu, đối mặt với 5 tên du côn với dao và rìu trên tay. Tên bịt mặt ở trên nói:
-Đưa bạn mày đi, cút khỏi mắt bọn tao ngay.
-Tụi mày không tính trả thù cho boss tụi mày à?
-Tên to còi ấy à – Hắn cười nhếch mép- chỉ là 1 thằng súc sinh tứ chi phát triển, bọn tao đéo phải đàn em của hắn. Giờ thì biến. – Hắn ta nhấn nút cốp xe.
Khôi mau chóng chạy tới đỡ Phúc ra khỏi xe. Cả 3 người quay đầu lại, nhìn lũ côn đồ từ từ kéo vào trong xe và ngồi trên nóc, sau đó, chúng nổ máy và chiếc xe bọc thép dần biến mất trong làn khói mịt mùng. Những người tị nạn xung quanh, ai cũng nhìn họ rồi lại tiếp tục cắm cúi đi về phía trước. Cả 4 người đứng đó, không còn súng ống, không còn lương thực, chỉ có 2 thanh kiếm và 2 con dao, còn Phúc đã bị thương nặng, hỏng mất thị giác, và nếu chuyện đó xảy ra trong thế giới này, thì đó sẽ là một bản án tử hình. Arturia nhìn Khôi, cậu nhìn về phía trước:
-Giờ chúng ta sẽ ra sao?
2:00PM Location: Cam Ranh military Port | |