Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Được Cảm Ơn : 79
Tiêu đề: Luân hồi(fan fic sasusaku)
First topic message reminder :
Fan fic Sasuke và Sakura
Luân hồi
_Tác giả:Kirino_chan(còn truyện gốc là của bác Kishi ^-^)
_Nhân vật:Hầu hết là các nhân vật trong Naruto và số còn lại là do mình thêm vào
_Bối cảnh:Thời chiến loạn năm thứ tư,Ngũ đại cường quốc hợp lực với nhau để dẹp yên Thập tam tiểu quốc đang xâu xé Hỏa quốc,Lôi quốc,Vân quốc,Thủy quốc và Sa quốc.Triều đình năm quốc gia lại chia thành hai phe:phe quý tộc đại thần chủ trương thương thuyết với lũ ô hợp đông như kiến cỏ ở Thập tam tiểu quốc,đồng ý nhường cho chúng một nửa lãnh thổ của Ngũ đại cường quốc,phe còn lại là đại tướng và trung thần chủ trương dẹp yên bọn phản loạn trong nước và lũ xâm lược.Trong thời chiến loạn đó,các bậc đế vương và đại tướng chủ yếu phải ở biên ải vì thế trong nước bọn thái giám,quý tộc,cường hào,địa chủ tha hồ giương oai,bóc lột bách tính.Khi quân triều đình hỏi đến thì chúng nói thường dân là gián điệp.Hoàng đế năm nước chỉ riêng việc đối phó với Thập tam tiểu quốc với mỗi tiểu quốc là 10 vạn quân,tổng cộng là 130 vạn quân thôi cũng đã đau đầu nhức óc nên những việc trong thành không thể quán xuyến.Giữa lúc đó,một vị nữ hiệp đã xuất hiện trên giang hồ…
_Nội dung:truyện xoay quanh mối thù dai dẳng giữa nhà Haruno và hoàng tộc Uchiha.Giữa cảnh chiến chinh loạn lạc,có những con người độc ác mưu mô cho lợi ích của mình,có những người trung thành đến khó tin,và có những người say trong men tình mà chết…
_Ghi chú:Trong truyện này,Sakura là nhân vật chính chứ không phải Naruto,vì thế ai là anti fan của Sakura thì có thể không đọc(mình báo trước không thì mình sợ bạn nào đó đọc xong sẽ có”dao phay bay đến cổ mình”,mình sợ lắm T-T;còn nữa,đây là lần đầu tiên mình viết truyện cổ trang nên còn có nhiều sai sót,mong các bạn thông cảm cho nha ^-^)
Ưm,mấy chap đầu thì hơi…lan man chút,các bạn thông cảm lun(à mà bạn nào rành về truyện cổ trang thì cứ góp ý thẳng thắn nhé!Mình không giận đâu!^-^)
………………………………………………………………………………………………………….
Chap1 :Sóng gió ở Hỏa quốc
Năm thế chiến thứ tư,sự tranh giành lãnh thổ đã trở nên cực kì gay gắt,Ngũ đại cường quốc thì nhất quyết không đồng ý chuyện phân chia lại ranh giới vì đối với họ,một tấc đất trong nước,một ngọn cỏ trên đất cũng không thể để mất vì chúng là do tổ tiên để lại,con cháu thừa hưởng phải giữ gìn.
Còn Thập tam tiểu quốc thì muốn phân chia lại lãnh thổ vì theo chúng,đất ở các quốc gia trong liên minh Ngũ đại cường quốc màu mỡ,phì nhiêu hơn đất trong nước của chúng.Nhưng ai mà chả biết,Thập tam tiểu quốc toàn một lũ ô hợp,tặc khấu,đi cướp của,chiếm đất của người khác bao nhiêu năm mới có được danh vọng,đất đai giàu có như bây giờ.Nếu như người khác,chúng biết lo làm ăn,cai quản đất nước thì không nói làm gì.Đằng này,bọn tiểu vương đã lên ngôi,ngồi trên ngai vàng mà vẫn còn giữ nguyên bản chất đạo tặc sẵn có trong mình,không lo sống yên bình mà còn muốn trèo cao hơn nữa,muốn có nhiều vàng,nhiều đất hơn nữa.
Thật chẳng biết nói sao.Cuộc cãi vã giữa các đại cường quốc và các tiểu quốc cứ tiếp diễn như thế,cãi qua cãi lại đã hơn năm trời vẫn không chấm dứt.
Khi chưa thống nhất quan điểm,chưa ai chịu ai thì quốc vương của Takina(vương quốc đứng đầu Thập tam tiểu quốc,quốc vương là tên béo hám tiền JuJukito)đã ra lệnh cho hải quân Bạch ưng đóng tất cả các cửa biển,không cho dân chúng Ngũ đại cường quốc đến buôn bán.Thậm chí,hắn còn hạ lệnh giết chết người nào dám bén mảng đến địa phận biển của Takina.
Không dừng lại ở đó,hắn đã lôi kéo các quốc vương của mười hai tiểu quốc còn lại thực hiện chính sách:”Cửa biển sạch trong,đất đai thêm nhiều” với mục đích chủ yếu là trói chân nền kinh tế của Ngũ đại cường quốc.Nghe đâu hắn còn cho mở hẳn một buổi yến tiệc lớn để làm các tiểu vương khác mềm lòng mà nghe theo hắn.Khung cảnh buổi tiệc như trò hề hôm đó được các thị nữ truyền miệng nhau.Nó là như thế này:
Sáng hôm ấy tại cung điện Yến vàng,người người tấp nập chuẩn bị để trang hoàng cho buổi yến tiệc.Quốc vương của bọn quan đại thần mờ mắt vì của đã ra lệnh phải trưng ra trong cung những đồ xa hoa,quí giá nhất:nào là lư hương hình con chim điểu làm bằng vàng ròng nguyên chất được nạm ngọc tinh tế như thật,bàn đá cẩm thạch khối đặc(thời đó,đá cảm thạch cực đắt,một viên nhỏ cũng mấy nghìn lượng bạc),đĩa vàng hình vuông,bên trong lòng đĩa khắc chìm một con rồng bằng vàng đặc,…Còn vô số những món đồ khác nữa cũng đắt tiền và đáng giá không kém.Giữa lúc dân tình đang đói kém mà tên vua chỉ lo ăn chơi.Lúc bấy giờ,ở Takina hiện trạng cũng không khác gì ở trong kinh thành của Ngũ đại cường quốc,chỉ có điều,dân chúng ở Ngũ đại cường quốc bị bọn tham quan bóc lột,họ vẫn được triều đình bao bọc,còn ở Takina,dân tình chủ yếu bị bọn triều đình cướp bóc.Phần lớn dân chúng đã bỏ xứ đi nơi khác nhưng còn một lượng nhỏ vẫn ở trong thành,chịu áp bức.Trong hoàn cảnh ấy mà lão quốc vương vẫn thỏa sức mà mua sắm,mà khoe khoang,nhìn lão,ai cũng nghĩ lão hào phóng lắm nhưng sự thật đâu có vậy,lão đã hám của mà còn keo.Trên người lão lúc nào cũng khoác chiếc áo lông thú đắt bằng cả một gia tài của tên địa chủ giàu có nhất thành,những buổi thiết triều hay yến tiệc,lão mặc hoàng bào sáng chói lọi,còn hơn cả ánh mặt trời.Tay thì nào là nhẫn vàng,vòng ngọc chen chúc nhau trang trí trên những nhón tay béo múp,lủng lẳng không khác gì xích chó.Khi buổi yến tiệc bắt đầu,nhạc nổi lên,du dương khắp không gian hoàng cung.Nghệ sĩ gảy đàn bằng những ngón tay điêu luyện,tấu lên khúc nhạc tiêu tương hay nhất trong mấy thế kỉ qua.Nhưng đáng tiếc,những kẻ có mặt tại buổi tiệc lại là những kẻ”mù nhạc”.Một lũ đầu trâu mặt ngựa,không xứng với cái danh”vương của một nước”đang mải mê ngắm nghía những món đồ quý ,đang mải ca tụng tên Jujukito vừa lùn vừa béo.Khỏi phải nói hắn vui thế nào.Suốt buổi tiệc,hắn cứ ngoác cái miệng to tổ bố ra mà cười lấy cười để.Nhìn cái mặt béo ú với hai bên má chảy xệ xuống mà các thị nữ phải cố nhịn cười mãi.Buổi tiệc biến thành buổi khoe khoang của các tiểu vương,trở thành bản ca”bò rống”.Nhìn lũ quốc vương nhao nhao đua nhau kể lể mà trông như lũ gà đòi ăn.Để yên như vậy còn đỡ,đằng này,tên Jujukito còn đứng lên tuyên bố với vẻ mặt rất ư là nghiêm trọng.Cái giọng sở khanh của hắn cất lên:
_Các vị quốc vương thân mến,chắc các vị đã cảm thấy thoải mái khi đến đây.Nay,chúng ta đều thấy,dân tình Thập tam tiểu quốc đói kém lắm mà Ngũ đại cường quốc vẫn không chịu chia đất.Đất của chúng thì nhiều mà chúng keo kiệt.Dân tình nước chúng ta đói kém thế này,ta xót lắm.Ta thiết nghĩ chỉ còn cách khiêu chiến thôi
Cái giọng giả nhân giả đức của hắn nghe sao mà phát ớn thế không biết.Cái gì mà”dân tình nước ta đói kém thế này,ta xót lắm”,”xót lắm”mà tháng nào hắn cũng thúc sưu,đóng thuế.Vậy mà hơi tí lại mở mồm ra kêu thương dân như con,thương quá,hắn thương dân đến nỗi dân tình oán thán đến tận trời.Hắn khoe của trong cung,mặc dân đói khát,vậy mà nói thương dân.Tên ngu đần này không biết đang tự vả vào miệng mình hay sao?
Mà nào phải mỗi dân ở Takina mới khốn khổ,dân chúng ở mười hai tiểu quốc khác cũng thế.Họ muốn bỏ nước mà đi cũng không được,ai mà dám ngo ngoe cái chân ra khỏi ranh giới quốc gia thì đầu lìa khỏi cổ ngay tức thì.
Việc tiểu quốc Takina đóng cửa biển đã làm cho Hỏa quốc-nước ngay sát Takina một phen lao đao,vì Takina là nơi buôn bán chủ yếu của thương nhân,mà thương nhân có buôn bán được thì dân chúng mới có kế sinh nhai.Giờ thương nhân đại đa số chán nản không bán được hàng hóa nên không mua thủy sản,hải sản của dân nữa khiến đời sống nhân dân trở nên khó khăn,vất vả.Lần này tên Jujukito chơi”hiểm”quá,hắn nhằm ngay lúc hoàng đế Minato ra ải Bắc chinh chiến cùng với thái tử Naruto và các tướng sĩ mà giáng đòn tử cho nền kinh tế Hỏa quốc.Trong cung còn lại mỗi hoàng hậu Kushina và tể tướng Shikaku lo toan việc trong nước.Cuộc khủng hoảng kinh tế ở Hỏa quốc đã bắt đầu lan rộng làm nhiều người chết đói.Hoàng hậu Kushina không thể giương mắt mà nhìn dân chúng chết khô,dù gì bà cũng là hoàng hậu,là bậc mẫu nghi thiên hạ.Hoàng hậu ngay lập tức cho gọi tể tướng Shikaku vào yết kiến để tìm hướng giải quyết.
Sáng sớm mà bầu trời đã âm u,mây mù giăng trắng cả mặt đất.Những đám mây đùng đục vần vũ trên nền trời mãi không dứt.Dường như đó chính là điềm báo vận rủi của Hỏa quốc.
Tại hoàng cung,không khí vốn đã ngột ngạt nay lại càng ngột ngạt hơn.Hoàng hậu Kushina trong Thiên nhu đường đứng ngồi không yên.Bà vận trên người chiếc áo nhung màu đỏ thắm,đai lưng bằng lụa ngọc.Mái tóc đỏ vấn lên cao và được cài trâm vàng hình chim phượng càng làm nổi lên khuôn mặt hiền hậu và trẻ trung.Dù bà đã ngoài ba mươi nhưng nhìn bà ai cũng nghĩ bà mới chỉ hai mấy.Hoàng hậu đi đi lại lại làm những tà áo tung bay phấp phới,khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.Lát sau,dường như sốt ruột không chịu nổi,hoàng hậu nghiêm mặt hỏi cung nữ Tiểu Tuyết-người thân tín của bà:
_Ngươi đã cho mời tể tướng Shikaku chưa hả?
Cô thị nữ với thân hình mảnh dẻ,khúm núm trong bộ áo màu xanh lục,cúi đầu đáp:
_Dạ bẩm nương nương,tiểu nữ đã cho mời tể tướng rồi ạ!
Nghe thị nữ nói,hoàng hậu hình như đã bớt lo phần nào,bà lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế gỗ.Bàn tay khẽ nâng tách trà bằng sứ tráng men trắng và đưa lên miệng.Hoàng hậu vừa chạm môi vào miệng tách thì ngoài cửa cung đã có tiếng của thị nữ vang lên:
Từ ngoài cửa,một bóng người cao lớn vận y phục quan nhất phẩm màu huyết y đặc trưng,đai lưng nạm bạc,đầu đội mũ đen bước vào.Người này có khuôn mặt nghiêm nghị,nước da vàng sạm đi vì nắng gió,đặc biệt ở mũi còn có một vết sẹo kéo dài.Nếu ai chưa được diện kiến với đại tướng quân Shikaku(bây giờ là quan tể tướng)thì sẽ không thể tin được những chiến công thần kì của ông ta.Shikaku được biết đến với một tinh thần thép không khoan nhượng trước kẻ thù,đã ra trận thì một là sống để giết quân địch,hai là chết để báo quốc.Ông tham gia vào đội Cảnh vệ năm 14 tuổi,18 tuổi trở thành người đứng đầu Cẩm y vệ,25 tuổi lên chức Trung tướng quân nắm giữ 4 vạn quân tinh nhuệ,30 tuổi làm đại tướng quân dẫn đầu trong mọi cuộc chiến.Ông đã chinh chiến ngoài chiến trường suốt 10 năm qua,không cuộc chiến nào mà không giành thắng lợi.Nhờ cái đầu thiên tài mà ông được hoàng đế Minato cực kì tin cậy.Trong một lần được phái đến Lôi quốc làm sứ thần,ông đã bất cẩn khi đánh với một người trên giang hồ có tên là Phù thủy ánh trăng định ám sát hoàng đế Fugaku.Vết sẹo đó là do một nữ quái gây ra.Từ lần đó,ông cảm thấy vô cùng nhục nhã khi thua nữ nhi,ông quyết định từ chức đại tướng quân nhưng hoàng đế Minato tiếc nuối một nhân tài như ông nên phong cho ông làm tể tướng đương triều.
Quá hiểu con người cũng như bản tính của Shikaku nên hoàng hậu Kushina vẫn luôn tin tưởng ông.Sau khi Shikaku cúi chào và chúc tục hoàng hậu theo nghi lễ truyền thống thì bà lập tức mời ông ngồi đối diện với mình để bàn kế cứu dân chúng.
Hoàng hậu Kushina lên tiếng:
_Chắc tể tướng biết ta mời ông đến đây có việc gì rồi chứ?
Tể tướng Shikaku nói bằng giọng trầm:
_Thần đã biết tình hình của dân tình trong nước và thần cũng đã nghĩ ra kế sách để đối phó,chỉ có điều…
Tể tướng Shikaku cứ chần chừ không nói làm hoàng hậu thêm lo,bà sốt sắng hỏi:
_Có chuyện gì thì tể tướng cứ nói ra đi.
Tể tướng Shikaku sau một lúc trầm ngâm cũng lên tiếng:
_Cách của thần thì cũng cứu được dân lúc này nhưng chỉ có điều không kéo dài được lâu.
_Ý thần là thế này,thưa nương nương:giờ ta không thể buôn bán thủy sản và hải sản được nữa,vậy ta có thể chuyển sang nuôi tằm và bán nhân sâm.Nhưng…theo thần biết thì nguồn cung của chúng ta chỉ cầm cự được một tháng thôi.-tể tướng chậm rãi nói
_Một tháng sao?Vậy là cũng vừa đủ thời gian để hoàng thượng về cung-hoàng hậu phấn khởi nói
_Không đủ đâu,thưa hoàng hậu.Theo thần biết thì bọn giặc cỏ ở ải Bắc đã có viện binh đến ứng cứu nên cuộc dẹp loạn sẽ kéo dài đến non hai tháng-tể tướng nói
_Cái gì?Vậy làm sao dân chúng có thể chịu cho đến lúc ấy?Thật là đáng ghét,tất cả là do tên béo Jujukito gây ra,ta không thể tha thứ cho hắn được.-hoàng hậu tức giận tột độ
_Xin nương nương bình tĩnh lại-Shikaku lo lắng nói
Gần trưa,bầu trời lại trở về với vẻ yên bình như nó vốn có.Vẫn là nền xanh trong vắt,vẫn là những đám mây trắng bông như những chú cừu non.
Hỏa quốc đã tìm được hướng giải quyết cho mình nhưng vẫn còn có nhiều sóng gió phía trước.
Liệu quốc gia nào sẽ làm con mồi tiếp theo cho chính sách tàn bạo của Thập tam tiểu quốc?
24/8/2012, 7:47 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 310
Tổng số bài gửi : 160
Ngày tham gia : 09/06/2012
Được Cảm Ơn : 25
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
Hà! Chap mới có rồi. Chap này cũng hay ghê lun. Nhưng chap này SasuSaku chưa có động tĩnh gì Kiri nhỉ. Chap mới nhanh nhanh nha chủ thớt. Công nhận Kiri viết văn hay quá trời lun.
24/8/2012, 9:55 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1133
Tổng số bài gửi : 463
Ngày tham gia : 13/06/2012
Status : Chán quá
Được Cảm Ơn : 85
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
Woa! Có chap mới, mất tem rồi. T_T Chap này chủ yếu cuộc nói chuyện giữa Haku với Temari nhể. Phong thái viết văn vẫn hay thế, +1 cho Kiri
25/8/2012, 7:35 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 68
Tổng số bài gửi : 32
Ngày tham gia : 20/06/2012
Được Cảm Ơn : 14
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
chap mới ra lò chap này chủ yếu là nói về Haku nên k bít nhận xét gì dù gi cũng hóng chap típ nhé
25/8/2012, 7:46 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1139
Tổng số bài gửi : 347
Ngày tham gia : 28/11/2011
Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Được Cảm Ơn : 79
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
e hèm, tình hình là Kiri dùng Firefox nên giờ không biết chỉnh chữ thế nào cho đẹp nữa TT^TT mình năng nổ post hết chap 16 rồi ngâm cháo cái fic cho bà con hồi hộp chơi
Câu nói của Haku khiến Temari và Kankuro không khỏi bàng hoàng. Haku nói xong, chàng quay lại mỉm cười thật tươi và nhẹ gật đầu:
_Ta phải đi rồi, mong sẽ có ngày gặp lại hai vị!
Nói rồi, chàng lặng lẽ bước đi. Và sau một hồi ngỡ ngàng, Temari và Kankuro cũng đã có thể rời khỏi ụ đất mà tưởng như họ sẽ không bao giờ có thể nhấc chân lên được nữa.
Haku khoan thai bước lại gần ngôi nhà trước mặt. Đang đi, chàng bỗng khựng lại. Như biết được điều gì đó, Haku quay đầu về phía Đài Vũ Nguyệt. Đài Vũ Nguyệt là một công trình phụ của khu Thượng Phong, nó được xây giống như những cái lầu gác son để quan khách các nước khác đến để ngắm nhìn bao quát khu Thượng Phong. Nhưng từ khi khu Thượng Phong được tu sửa lại thì Đài Vũ Nguyệt dần thu mình lại, nó trở nên thấp bé so với các dãy nhà. Và nếu đứng ở chỗ của Haku nhìn lên thì Đài Vũ Nguyệt chỉ thấy mỗi mái nhà đỏ tươi ẩn sau cành cây tua tủa.
Nhìn mái nhà đượm màu đỏ bạc vì thời gian, Haku khẽ nhíu mày.
Bỗng, gió thổi qua. Vài chiếc lá cây vàng úa rơi từ trên mái nhà nho nhỏ bay xuống phía Haku đang đứng. Ban đầu, sự ngạc nhiên cuốn lấy chàng nhưng chỉ lát sau, sự đăm chiêu đã hiện rõ trên khuôn mặt trắng trẻo kia.
“Ai đã nghe lén câu chuyện của ta lúc nãy? Kẻ này ắt hẳn có công phu rất cao”
Haku thầm nghĩ và đôi mắt không thể rời khỏi mái nhà thấp thoáng sau cành cây.
……………………………………………………………………….
Dãy nhà phía Tây- nơi nghỉ chân của thái tử Lôi quốc….
Khói nghi ngút thoát ra từ cốc trà nóng hổi. Sasuke khẽ nâng nó lên miệng nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống. Chàng có vẻ băn khoăn
_Vậy là….Thủy quốc sẽ không tham gia vào liên minh nữa ư?
_Tình hình này có vẻ rất bất lợi cho ta, thưa thái tử- Yui nhíu mày
Sasuke thoáng im lặng. Chàng có vẻ đăm chiêu.
_Vậy….người tính sao, thưa thái tử?- Jun nói và nụ cười trên môi chàng đã tắt từ khi nào
Nhếch mép cười, Sasuke đưa đôi mắt sắc bén đầy ngạo mạn nhìn vào khoảng không trước mặt. Những tiếng nói thoát ra với vẻ đầy thích thú:
_Thật thú vị làm sao!
…………………………………………………………………………………………………..
Ngôi nhà nhỏ tại rừng Umi….
Nữ nhân ngồi trên chiếc ghế gỗ thẫm màu một cách thoải mái. Nàng ngả người về phía sau và ngước mắt nhìn bầu trời đã bị phủ kín bởi màu lá cây. Có cái gì đó thật buồn, thật lẻ loi đơn độc chốn này. Trước hiên nhà gỗ đã gần như mục ruỗng theo thời gian, cây cối um tùm bát ngát một màu xanh tươi mát tràn trề nhựa sống. Tầng tầng lớp lớp cây đan xen vào nhau tạo thành những con đường ngoằn nghoèo không bao giờ chấm dứt. Khung cảnh bao la là vậy, thế mà Hayuri chỉ có thể luẩn quẩn quanh một ngôi nhà gỗ từ sáng đến tối. Sự mênh mông, rợn ngợp của không gian khiến nàng thấy có cái gì đó nhói lên trong lòng.
Một cơn gió lạnh ùa đến. Và giữa cả khoảng trời bao la đầy sắc xanh kia, một cánh hoa mỏng manh lạc lõng nơi nào chợt bay xuống. Nàng cười nhẹ. Cái cười càng khiến khuôn mặt nàng thêm nhợt nhạt. Phải chăng nàng cũng giống như cánh hoa kia? Lạc lõng và vô định?
Nàng nhắm mắt lại. Lắng nghe tiếng gió hát bên tai, tiếng lá cây thầm thì với nhau, tiếng cỏ cây đung đưa, tiếng từng giọt sương nhẹ rơi. Và nàng ngâm nga hát. Một khúc nhạc buồn để giết thời gian trước khi người đó đến.
Nhắm mắt mà cảm nhận vẻ đẹp lung linh của màn đêm!
Ngươi sẽ thấy nó là món quà của thượng đế ban tặng
Nhưng thật đáng tiếc làm sao!
Trước mắt ngươi chỉ là ảo ảnh của giấc mộng luân hồi không chấm dứt
Tình là chi? Tình có gì mà sai?
Tình như trang giấy trong đáy mắt ta
Tình trong như giọt sương lấp lánh
Hóa ra sau cùng cũng chỉ là giấc mộng phù du
Vùi dập tan nát cõi lòng người và hoa
Tàn nhẫn!!!!
“Bốp….bốp”
Tiếng vỗ tay vang lên ngắt quãng. Hayuri ngưng hát. Nàng nhẹ nhàng đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ. Nam nhân trước mặt nàng mỉm cười gượng gạo và nói:
_Giọng hát của ngươi vẫn hay như ngày nào nhỉ, Bạch Nhãn Hayuri?
Không cảm xúc. Đôi mắt xanh nhạt nhìn kẻ trước mắt như thể kẻ đó không tồn tại. Buông một câu thờ ơ, nàng đáp lại:
_Ngươi đang cố ý chế giễu ta sao?
_Ta đâu dám !- và hắn đáp lại, kèm theo một tiếng cười dài
Hắn nhìn Hayuri. Một đôi mắt đen giễu cợt. Hayuri nhìn hắn. Một đôi mắt xanh vô cảm.
Hắn giống thái tử Sasuke đến kinh ngạc. Hắn cũng có mái tóc đen nhánh ôm lấy khuôn mặt đẹp như tạc với đôi mắt đen hút hồn. Nhưng đôi mắt hắn không tỏ vẻ lạnh lùng hay ngạo nghễ như Sasuke mà trái lại, nó nhìn mọi người rất ôn nhu. Mọi người thấy vậy, còn Hayuri thì không. Nàng thấy ở con người này một cái gì đó rất giả tạo, rất dối trá, tất cả….không có cái gì là thật cả.
Im lặng. Nghe thời gian trôi qua hững hờ. Không ai nói gì cả. Họ đứng đó rất lâu và chỉ để thời gian trôi qua một cách vô vị và nhàm chán. Trong lúc tưởng như khoảng thời gian ấy cứ tiếp diễn như vậy thì…hắn chợt quay bước đi.
Và tất nhiên, miễn cưỡng, Hayuri đành phải lên tiếng:
_Ta có chuyện muốn nhờ ngươi, Huyền dực Sai !
_Có chuyện gì, ngươi mau nói đi!- Sai nói nhưng vẫn không quay mặt lại
Ngập ngừng hồi lâu, Hayuri mới có thể tiếp tục:
_Ta biết Bạch Phong Lữ đang ở chỗ ngươi! Ngươi có thể…..
_HAYURI, NGƯƠI IM NGAY!!!!
Sai hét lên giận dữ. Hắn chưa bao giờ làm vậy cả. Đối với hắn, sự ôn hòa luôn mang lại thành công và hắn kiêng kị tất cả những gì mang lại tức giận. Vậy mà bỗng dưng hôm nay…hắn lại nổi giận, thật không thể tin được.
Hayuri thật sự rất bất ngờ trước hành động của hắn. Nàng những tưởng nàng biết tất cả về con người này. Nàng những tưởng những gì về hắn chỉ có đúng một từ “giả” không hơn không kém. Nàng những tưởng hắn chỉ có thể cho người khác thấy nụ cười giả dối của hắn chứ không có gì khác. Thế mà…hắn lại có thể để lộ cảm xúc của mình sao?
Nàng sững người trong một khắc ngắn ngủi. Gió thoáng qua. Nàng nhếch môi cười nhẹ. Cái cười như thể đang tự chế giễu mình. Đến một kẻ ưa thích sự hoàn hảo như hắn mà có thể tức giận vì một người không thân thiết, không quen biết.
“Vậy còn nàng?
Nàng đã có thể vì ai mà mỉm cười chưa?
Chưa một lần nào!
Nàng có thể khóc thương cho ai đó chưa?
Chưa một lần nào!
Có bao giờ nàng thương xót cho ai khác?
Chưa một lần nào!
Vậy nàng là người hay là một khúc gỗ?
Ta…không là gì hết! Ta chỉ là một kẻ đơn độc, vô cảm không tình yêu! Không gì cả…..!”
Đôi mắt xanh thoáng chút buồn. Chút buồn nhẹ nhàng nhưng da diết. Chút buồn khẽ gợn lên mà mang đầy bi ai. Sai ngạc nhiên. Hắn chưa bao giờ thấy Hayuri nhìn hắn bằng đôi mắt đó cả.
Lại im lặng. Cả hai đối diện nhau mà mỗi người nhìn về một nơi khác nhau. Không ai dám nhìn ai cả. Và cũng không ai dám mở lời trước. Chỉ im lặng…và im lặng. Chỉ nghe tiếng gió thổi vi vu bên tai. Tiếng nhạc du dương ấy mang lại những nỗi buồn không biết xuất phát từ đâu. Không có nguyên nhân. Không rõ nguyên nhân.
“Haizz…”
Một tiếng thở dài nặng nhọc được trút ra ngoài không khí. Hayuri lấy lại đôi mắt vô cảm như ban đầu gặp mặt Sai. Nàng nhìn hắn và hỏi:
_Ta chỉ cần ngươi đưa Bạch Phong Lữ Mikino đến đây thôi! Ta sẽ không làm gì tổn hại đến con bé cả!
_Huh? “ Không làm gì tổn hại” sao? Ngươi cũng nói vậy khi bảo ta giao Chiriharu cho ngươi…-Sai nhìn Hayuri trân trối- Vậy ngươi đã làm gì?
_Chiriharu sao….???- Hayuri mở to mắt kinh ngạc. Lời nói bị bỏ dở giữa chừng. Những tiếng nói khô khốc như gãy vụn nơi cổ họng nàng.
Cái tên ấy! Nàng đã tưởng rằng mình đã quên đi cái tên ấy rồi! Nhưng không, cả nó và cả cái ngày định mệnh ấy….tất cả vẫn không hề biến mất khỏi tâm trí nàng. Chúng vẫn tồn tại. Chúng vẫn ngự trị trong đầu nàng để hành hạ nàng. Nàng đã quên? Đó là do nàng nghĩ vậy. Còn chúng, sự thật rằng chúng vẫn ở nguyên đó, trong đầu nàng, trước mắt nàng mà nàng không hề nhận ra.
Phải! Cái ngày ấy! Làm sao nàng có thể quên cái ngày ấy. Cái ngày mà cả Huyết Kiếm Hội chìm trong biển máu. Ngày mà học trò nàng yêu thương nhất đã chết ngay trước mắt nàng. Ngày mà Sakura, từ một cô gái tinh nghịch đã biến thành một sát thủ máu lạnh, một ác quỷ khát máu. Tất cả, đều như đang ùa về trước mắt nàng. Không thể quên được! Không thể xóa nhòa……Vì nó chính là quá khứ kinh khủng…!
27/8/2012, 4:37 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 68
Tổng số bài gửi : 32
Ngày tham gia : 20/06/2012
Được Cảm Ơn : 14
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
giựt tem cái nào tò mò về qk của Huyết Kiếm Hội qá, Sas Sak vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ hóng chap típ
27/8/2012, 10:31 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 310
Tổng số bài gửi : 160
Ngày tham gia : 09/06/2012
Được Cảm Ơn : 25
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
Woa! Chap này hay thế nhỉ. Tks Kiri nhá
28/8/2012, 12:24 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1133
Tổng số bài gửi : 463
Ngày tham gia : 13/06/2012
Status : Chán quá
Được Cảm Ơn : 85
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
SasuSaku chưa có động tĩnh gì cả. Tò mò mấy cái chap tiếp theo quá Kiri ơi.
28/8/2012, 7:11 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1139
Tổng số bài gửi : 347
Ngày tham gia : 28/11/2011
Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Được Cảm Ơn : 79
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
Để cho cả nhà tò mò chơi, Kiri trốn đây, Nghỉ ngơi 1 thời gian trước khi nã phát súng đầu tiên vào ba cặp đôi: SasuSaku, NaruHina và NejiTen
Thanks các bạn đã comment nhá
28/8/2012, 8:04 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 33
Tổng số bài gửi : 24
Ngày tham gia : 04/08/2012
Được Cảm Ơn : 1
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
Neh chap đã ra lâu òi mà tới giờ mới coi được, sausaku vẫn chưa có động tĩnh gì =''= KHOAN ĐÃ!!! kiri-chan lại định ngâm giấm chap mới sao!!! Neh.neh, lại phải căng cổ chờ òi, tác giả đừng ngâm lâu quá nhé
28/8/2012, 8:44 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 310
Tổng số bài gửi : 160
Ngày tham gia : 09/06/2012
Được Cảm Ơn : 25
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
Này Kiri đừng làm cho cổ chị dài ra quá nhé. Chị không mún làm hươu cao cổ đâu Đừng có ém fic đấy nhá Kiri
6/9/2012, 1:26 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 2
Tổng số bài gửi : 2
Ngày tham gia : 06/09/2012
Status : Tôi là gió và gió thì phải được tự do!
Được Cảm Ơn : 0
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
em đọc hết các chap rồi nhưng hôm nay mới vào comment được cho Kiri. Luân hồi của chị rất rất hay .Mong chap mới của chị nha^^
6/9/2012, 8:00 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1139
Tổng số bài gửi : 347
Ngày tham gia : 28/11/2011
Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Được Cảm Ơn : 79
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
Tình hình là rất tình hình, dáng lẽ Kiri sẽ đăng chap 17 hôm nay nhưng....lục tìm lại mới ngớ ra mình mới xong nửa chap Lại xin kiếu cả nhà vậy, chủ nhật tuần này thế nào cũng sẽ đăng, yên tâm nhé iu cả nhà!!!!!!!!
6/9/2012, 8:30 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 2
Tổng số bài gửi : 2
Ngày tham gia : 06/09/2012
Status : Tôi là gió và gió thì phải được tự do!
Được Cảm Ơn : 0
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
Chờ bao giờ cho đến chủ nhật để ngóng chap mới của chị Kiri nhỉ
9/9/2012, 4:16 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1139
Tổng số bài gửi : 347
Ngày tham gia : 28/11/2011
Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Được Cảm Ơn : 79
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
Chap 17: Ác mộng
Những cái bóng chập chờn…..
Những khuôn mặt người trắng và đen lẫn lộn…
Những vệt máu…đỏ thẫm, loang lổ trên nền tuyết trắng xóa….
Tất cả hòa quyện vào nhau tạo thành những ác mộng không hồi kết
Chơi vơi!
Không biết bấu víu vào đâu….
Hụt hẫng!
Vì tất cả đã buông tay….
Lo sợ!
Vì nỗi cô đơn đang cào xé…..
Ác mộng!
Giống như dòng luân hồi đang chế nhạo con người!
………………………………..
Hayuri choáng váng. Nàng như một cánh hoa úa sắp tàn, chỉ chờ một cơn gió nhẹ cuốn nàng xuống mặt đất giá lạnh. Nàng lao đao, cố vịn tay thật chặt vào thành gỗ. Bàn tay trắng tái đưa lên che đi đôi mắt đang chuyển màu. Cắn chặt răng. Nàng cố gắng không để những kí ức len lỏi trong trí não.
_Hayuri! Đừng nói với ta rằng….ngươi đã quên ngày đó!
“ Mùa đông tháng 10 ba năm trước, ngày tuyết rơi trắng xóa, tuyết rơi nhiều đến nỗi không nhìn rõ mặt người”
_Im...đi!- Hayuri thều thào
Kí ức vẫn ùa về tâm trí nàng. Nhanh như gió cuốn. Mạnh như dòng thác đổ về không cách nào kìm hãm.
“Trên ngọn đồi phủ kín màu tuyết trắng, một nữ nhi tóc nâu đang mỉm cười. Nụ cười trẻ thơ nở trên môi con bé. Tươi tắn như bông hoa vừa nở. Rạng rỡ như ánh mặt trời ban mai, ngay giữa buổi tuyết lạnh. Đôi mắt trong màu pha lê nhìn về phía nữ nhân tóc bạch kim đầy trìu mến. Con bé nói-giọng nó trong như tiếng phong linh mùa mưa:
_Sư phụ! Con quý người nhất! Dù người sai con đi đâu, làm gì con cũng làm!
_.....!”
_Dừng lại….Mau dừng lại!- Bàn tay nhỏ bé bóp chặt vào khuôn mặt đang dần dần tái nhợt. Hayuri run rẩy. Có cái gì đó đang đè nặng lên người nàng.
Sai vẫn cười. Hắn đang thỏa mãn. Hắn đang sung sướng. Hắn vui vì hắn đã có thể hành hạ nàng.
_Hãy nhớ lại đi, nhớ lại đi, Hayuri! Con bé đó chết như thế nào? Chiriharu đã chết như thế nào?
“ Tuyết vẫn rơi. Vô tình. Lạnh lẽo. Những cái xác nằm la liệt. Gươm, kiếm, đao vứt ngổn ngang. Trên ngọn đồi đó, không thể phân biệt được đâu là màu của tuyết và đâu là màu của máu. Chúng giống như đã hòa quyện vào nhau lúc nào không hay. Tất cả đã chết….Nữ nhân tóc bạch kim đã cho là vậy, bèn bảo những người còn lại xuống núi. Nhưng…”
_Hộc….hộc….! Mau…dừng lại!!!!!-Hayuri thở dốc. Khuôn mặt nàng tái xanh đi. Hơi thở thoát ra nặng nhọc kèm theo những tiếng nói ngắt quãng.
_Phải! Nó đã chết! Tất cả là do ngươi! Nếu ngươi không lầm tưởng tất cả đã chết…..Nếu ngươi không bảo tất cả xuống núi thì nó...nó đã không chết. NÓ SẼ KHÔNG CHẾT!!!-Sai hét lên. Điên cuồng
“Con bé tóc hồng lao nhanh trong màn tuyết. Nó vừa chạy….và vừa khóc. Nước mắt nó đã tuôn ra lúc nào, chính bản thân nó cũng không hay. Nó chỉ biết chạy. Chạy thật nhanh. Đến chỗ bạn của nó. Nó muốn cứu con bé tóc nâu ấy. Nó mong rằng con bé tóc nâu ấy vẫn còn có thể trụ vững. Nó mong……Nhưng nước mắt nó đã ướt đẫm hai má.
Người phụ nữ tóc bạch kim vút đi trong không gian, đi bên cạnh cô bé tóc hồng tội nghiệp. Cảnh đồi núi ngập trong xác người hiện ra trước mắt họ. Và…..đôi mắt xanh nhạt như muốn vỡ tan ra nghìn mảnh khi thấy thân hình nhỏ bé khoác áo choàng xanh rách tả tơi bị găm chặt vào thân cây anh đào bằng….chính thanh kiếm Huyết Long.
Nữ nhân bước đến gần tóc nâu. Bàng hoàng, sững sờ, không thể thốt lên dù chỉ một tiếng. Tóc hồng đang khóc. Nó gần như sụp đổ. Nó dường như đã bị cái lạnh đáng gục. À không! Bị sự thực trước mắt đánh gục. Còn nữ nhân? Vẫn ánh mắt ấy, vô hồn và không cảm xúc. Tóc nâu thì thầm điều gì đó với tóc hồng. Rất lâu. Tóc hồng chỉ biết khóc. Còn tóc nâu, nó đã yếu lắm rồi. Đôi mắt pha lê liếc sang chỗ nữ nhân. Nó mỉm cười:
_Sư….phụ!”
_Aaaaa!!!!Dừng lại……xin ngươi…..! Dừng lại đi- Hayuri cúi người như để tránh cái gì đó rất đáng sợ đang đè lên vai nàng. Đôi mắt xanh nhòa màu.
“Tuyết vẫn rơi! Tuyết nhuốm màu bi ai. Khuôn mặt tóc nâu vương đầy tuyết trắng và máu loang lổ. Nó vẫn cười. Rất tươi, rất ấm áp như ngày nào. Đôi mắt nó yếu ớt dần dần nhắm lại. Nó chỉ kịp thì thầm những lời cuối vào tai nữ nhân:
Và nó im bặt. Thân xác nó như hòa vào tuyết. Lạnh giá!! Nhưng…..trên môi nó, nụ cười vẫn hiện rõ”
_KHÔNG!!!!-Hayuri hét lên trước khi ngã xuống đất. Nàng nằm co ro giữa nền đất lạnh. Đôi mắt xanh nhạt ướt đẫm nước. Lần đầu tiên trong cuộc đời nàng, thứ chất lỏng mặn chát đó có thể tuôn rơi. Hayuri dường như mất tự chủ. Nàng đưa ngón tay quệt vệt nước không màu. Giơ nó ra trước mặt, nàng ngạc nhiên.
“_À! Thì ra nước mắt là cái thứ này sao? Nó thì có khác gì với nước thông thường đâu cơ chứ?
_Ngươi không biết cái gì về nó sao, Hayuri?-tiếng nói trong đến rợn người phát ra từ dòng suối ảo mộng bên trong cơ thể Bạch Nhãn
_Nước mắt! Nó là cái gì?
_Hayuri! Ngươi nên biết rằng….một kẻ như ngươi thì không nên có thứ tình cảm yếu đuối ấy của con người-tiếng nói ấy rên rỉ
Hayuri im lặng. Nàng đứng đối diện trước dòng suối nhỏ trong vắt. Xung quanh là bóng tối cứ cuồn cuộc chảy, giống như dòng thời gian khủng khiếp. Đôi mắt xanh nhạt từ từ nhắm lại. Một giọt nước mắt chảy xuống.
“Tõm….Choang”
Hayuri bừng tỉnh. Những giọt mồ hôi chảy ròng trên mặt nàng. Từ từ đứng dậy, Hayuri nhìn Sai với ánh mắt kiên định. Nàng nói:
_Ta….xin lỗi!
Đồng tử mở to kinh ngạc. Hắn vừa nghe thấy cái gì vậy? “Xin lỗi” sao? Lời xin lỗi được phát ra từ miệng của Hayuri sao? Liệu hắn có nghe nhầm? Có thể lắm chứ, bởi gió vẫn đang lồng lộng thổi bên tai hắn cơ mà.
Khi Sai chưa kịp lên tiếng thì một lần nữa, lời nói ấy lại phát ra mà hắn chắc chắn rằng hắn không nghe nhầm
_Ta rất xin lỗi! Ta biết….ngươi là người đã nuôi nấng Chiriharu! Ta biết khi nó chết, ngươi là người đau khổ nhất!- Hayuri nói, đôi mắt đã nhuốm màu bi ai
Sai im lặng. Hắn không làm gì cả. Không lớn tiếng quát nạt, không mỉa mai, cũng không thở dài. Hắn chỉ đứng đó. Im lặng…và lắng nghe.
_Đáng lẽ….ta không nên để Chiriharu vào Huyết Kiếm Hội. Đáng lẽ…..ta không nên gặp nó-Hayuri nói, cổ họng như bị thít chặt lại
_Giờ ngươi mới nhận ra sao? Giờ ngươi mới nhìn thấy sao? Nhưng…tất cả đã quá muộn rồi- Sai nhìn Hayuri trân trối
Hắn quay mặt bước đi.
Hayuri lên tiếng.
_Lần đầu tiên ta gặp nó, nó thực sự là một đứa trẻ nghịch ngợm và khó bảo. Khi nó biết, nó là Băng Long Nữ-hậu duệ của Thủy thần, nó đã khóc. Lần đầu tiên ta thấy nó khóc. Ngươi biết không, lúc đó nó đã nói với ta rằng: “ Con ghét sư phụ lắm! Tại sao lại là con….mà không phải ai khác? Tại sao con lại vào Huyết Kiếm Hội?”. Lúc đó, ta cảm thấy tội lỗi. Ta đã đưa nó ra khỏi ngọn đồi ấy-ngọn đồi mà sau đó….nó đã phải bỏ mạng. Và…..nó đã nhìn thấy, tận mắt chứng kiến…..cảnh chiến tranh đẫm máu, cảnh người vô tội phải chết như thế nào, cảnh những ngôi làng dần biến thành hoang mạc hoang vu không sự sống. Nó đã nói với ta….. “Con xin lỗi, con…..đã sai rồi! Sứ mệnh của con…..là giúp đỡ những con người này, và…..con sẽ làm tốt!” Nó đã cười, và…..kể từ đó, ta không một lần nào thấy nó khóc, kể cả….khi nó chết!
Sai im lặng. Hắn quay lại nhìn Hayuri. Ánh mắt ấy đã thay đổi. Thay đổi như thế nào thì chính Hayuri cũng không biết nữa.
Và….hắn lại quay mặt đi.
Hayuri tuyệt vọng.
Sai dừng bước.
Hắn quay lại và nói:
_Hai ngày nữa tại đồi Tuyết Lam sẽ gặp nhau lúc nửa đêm canh ba!
Gió thổi qua! Sững người trong giây lát. Hayuri mỉm cười.
……………………………………………………………………………………
Hỏa quốc….
_Sasuke! Cậu định đi sớm vậy sao?-Naruto tiếc nuối nói
_Biết làm thế nào được, tôi là thái tử Lôi quốc, sao có thể ở lại Hỏa quốc lâu đến vậy!-Sasuke đáp từ tốn
_Vậy tôi cũng không giữ cậu ở lại được rồi- Naruto đáp, đáy mắt xanh đã thoáng chút buồn.
Gió lạnh khẽ thổi qua. Đã sắp sang đông rồi. Cái lạnh đầu đông luôn khiến cho con người ta cảm thấy buồn, một nỗi buồn man mác không biết xuất phát từ đâu.
Sakura ngước nhìn trời. Đôi mắt xanh lục bảo bỗng trở nên mông lung khó hiểu. Phải! Nàng ghét lắm! Ghét cái mùi vị mùa đông này lắm. Nàng ghét vô cùng cái cảnh tuyết trắng sương muối. Cái cảnh nhạt nhòa một sắc trắng vô cảm. Nàng ghét nó, nàng hận nó. Bởi thấp thoáng trong cái cảnh trắng ấy….lại có máu. Máu…..của người bạn mà nàng yêu quý nhất. Máu…..của Chiriharu!
Sakura lặng lẽ cúi đầu xuống, nhìn vào sợi dây cương nàng đang nắm trong tay. Nàng biết rõ hơn ai hết, rằng nếu nàng vẫn còn tiếp tục ngắm nhìn khung trời trắng đục phủ hơi sướng muối kia thì chắc chắn nàng sẽ lại bị cuốn vào dòng kí ức kinh khủng. Kí ức đã bao phen khiến trái tim nàng đau thắt, khiến nước mắt nàng không thể ngừng tuôn rơi.
Makino nhìn Sakura, đôi mắt con bé đã ngấn nước. Nó nhớ những ngày được cùng sứ giả Thổ quốc rong chơi trong Ngự hoa viên, cùng nhau bắt chuồn chuồn và hái hoa. Nó nhớ những đêm được chèo lên mái nhà, ngắm nhìn cả bầu trời đêm đầy sao lấp lánh. Nó đã ước, giá như thời gian ngừng trôi để bảy ngày đã qua sẽ không bao giờ biến mất. Nó đã ước như vậy nhưng…..thời gian đâu có đợi ai bao giờ!
Makino bước lại gần Sakura. Con bé xoa xoa vào cổ con ngựa nâu, cúi đầu xuống để che giấu những giọt nước mắt. Cố gắng lấy giọng vui vẻ, Makino nói:
_Yoshina, huynh đến thăm Lôi quốc lần này nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
Dù con bé có cố che giấu đến thế nào thì Sakura vẫn nhận ra những âm thanh run rẩy được thoát ra cổ họng một cách khó nhọc. Nàng nhẹ cúi xuống gần chỗ Makino và thì thầm:
_Ta sẽ không quên muội đâu!
Makino ngước lên, bất chợt bắt gặp khuôn mặt đang cười của Sakura, con bé bất giác đỏ mặt và nước mắt cứ thế trào ra ướt đẫm hai má. Nó nắm lấy tay Sakura và bảo:
_Huynh nhớ đấy! Hãy trở lại Hỏa quốc thăm muội!
Nói rồi, Makino chạy một mạch vào trong thành. Nó không muốn quay lại. Nó sợ rằng nếu quay đầu lại thì nhất định nó sẽ không bao giờ để Sakura đi như vậy.
Sakura hơi ngỡ ngàng. Nhìn vào lòng bàn tay, nàng thấy một mảnh ngọc bội hình con bướm được mắc vào sợi dây màu đỏ có tua tuyệt đẹp.
Trời đã nổi gió. Sasuke quay ngựa. Đoàn khách tham dự hôn lễ cũng tấp nập rời kinh thành trù phú. Trước khi thúc ngựa đi, Sasuke quay lại nhìn người bạn của mình và nói:
_Naruto! Sống hạnh phúc nhé!
(còn tiếp)
P/S: Tác giả giữ đúng lời hứa nhá phần sau sẽ có Ten Ten xuất hiện nè, các reader thử đoán ra Kiri sẽ cho Ten Ten thân phận gì nhé (mình là mình thích chơi "độc" lắm ấy )
9/9/2012, 4:20 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1133
Tổng số bài gửi : 463
Ngày tham gia : 13/06/2012
Status : Chán quá
Được Cảm Ơn : 85
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
Ồh, yeah. Có chap mới rùi. Chap này hay quá Kiri ơi. Pó tay rùi, Rin không giỏi ba cái đoán mò nên ko đoán đc Tenten là ai đâu. Tks Kiri. Àh quên, cho mình xin cái tem
9/9/2012, 11:00 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 68
Tổng số bài gửi : 32
Ngày tham gia : 20/06/2012
Được Cảm Ơn : 14
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
chậm chân r` chịu thôi chẳng biết Kiri sẽ cho Tenten là ai nữa mau ra chap mới nhá
18/9/2012, 8:14 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1139
Tổng số bài gửi : 347
Ngày tham gia : 28/11/2011
Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Được Cảm Ơn : 79
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
Chap 17: tiếp
Dứt lời, chàng thúc ngựa đi. Cả đoàn ngựa của Lôi quốc và Thổ quốc đua nhau phi trên con đường đá sỏi. Tiếng vó ngựa nện xuống mặt đường ầm đến nỗi tưởng như đang có trận cuồng phong vũ bão.
Đoàn người đi khuất, chỉ còn để lại những lớp bụi chưa tan. Naruto, Hinata, Kiyosuke và quần thần Hỏa quốc vẫn thực hiện đúng nghi lễ, vẫy tay chào người viễn xứ để thể hiện tấm lòng hiếu khách.
Lời chúc cuối của Sasuke, Naruto vẫn chưa đáp lại. Đúng hơn thì chàng không dám đáp lại. Hạnh phúc ư? Rốt cuộc thì hạnh phúc, nó như thế nào? Chính chàng cũng không hề biết, mà có lẽ suốt cuộc đời này, chàng sẽ không bao giờ biết được. Quay gót bước đi, Naruto mông lung nhìn khoảng trời trước mặt. Phía sau chàng, người con gái tóc đen cũng mang chung một nỗi niềm như thế. Đôi mắt ngọc trai khẽ lướt qua chiếc vòng tay bạc, bất giác đáy mắt như nhòa đi bởi nước. Nàng có nên vui không? Kết hôn với Naruto rồi, nàng có vui không? Chính nàng cũng không biết nữa. Naruto, chính chàng là người khiến trái tim nàng thổn thức nhưng chính chàng cũng là người khiến tim nàng đau. Kể từ khi đến Hỏa quốc, thấm thoát cũng đã tròn một năm. Một năm tưởng ngắn mà hóa ra lại vô cùng dài với nàng. Một năm cô đơn, một năm gò bó không lối thoát. Nàng hiện giờ không biết nên oán trách hay thông cảm với Naruto nữa. Ngày tân hôn, chàng uống rượu say mềm, không về phòng một lần nào cả. À! Phải nói đúng hơn rằng trong suốt một năm qua, chưa một lần nào Naruto bước chân vào phòng nàng. Nàng mong gì đây? Nàng rốt cuộc cũng chỉ là một thái tử phi bù nhìn mà thôi. Ngay từ đầu, nàng chấp nhận cuộc hôn nhân này là vì Vân quốc chứ đâu phải vì tình yêu. Vậy nên…..Hinata! Nàng thật ngu ngốc khi có tình cảm với Naruto. Bởi rốt cuộc đây chỉ là một trò chơi mà thôi!
Đoàn người khuất dần sau cửa Ngọ Môn. Một đôi mắt xanh lam mang những tâm tư khó hiểu đang hướng cái nhìn về cổng Ngọ Môn. Kiyosuke, chàng vừa yêu mến, vừa hận nơi này, hận Hỏa quốc. Giờ chàng cũng không biết mình nên làm gì nữa. Chàng đã mất tất cả rồi. Chàng đã mất ngôi vị thái tử đáng lẽ ra thuộc về chàng. Chàng đã mất Hinata, người con gái chàng yêu. Giờ chàng còn lại gì nữa? Cười mỉa mai, cười như để khinh bỉ sự đời, cười như để chế nhạo chính mình. Kiyosuke lầm lũi bước đi.
Sau lớp áo trắng, bày tay trái của Kiyosuke quấn băng trắng chằng chịt. Không phải vô cớ, chàng lại bỏ đi trong lễ thành hôn của Naruto. Không phải vô duyên, chàng đến Ngự hoa viên vào đêm tân hôn. Đêm hôm đó, cung nữ thấy một bóng người đánh bồm bộp vào thân cây cổ thụ trong vườn hoa hoàng cung. Và khi tất cả phát hiện ra cái bóng đó là ai thì….bàn tay Kiyosuke đã gần như tàn phế.
Tình rốt cuộc là gì mà đáng sợ đến vậy?
……………………………………………………………………..
Biên giới Vân quốc….
Bóng chiều tà đổ dần trên mặt đất. Hơi sương tan dần trên vùng đất vốn quanh năm được bao phủ bởi mây và sương. Nhưng đâu đó, hơi muối lạnh buốt, mằn mặn cái vị biển vẫn lẩn quất đâu đó.
Khung cảnh rừng núi đang yên bình thì bỗng bị phá vỡ bởi một tiếng cười lớn, kèm theo những lời nói ngạo nghễ:
_Hahahaha!!! Ngươi nghĩ ta là ai hả?
Đứng trên cành cây xám đậm là một nữ nhi thân hình nhỏ bé. Nàng mặc chiếc áo trắng cài cúc lệch một bên, cổ áo được may giống như những chiếc sườn xám của những cô gái Trung Hoa. Giữa bụng thắt một sợi dây đen sậm, bên hông tua ra những sợi xích sắt nhỏ được cài ám khí. Và bên dưới, nàng vận chiếc quần rộng màu hồng nhạt. Dù đội chiếc mũ tre rộng, xung quanh viền mành đen che hết mặt nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy những lọn tóc đen hai bên tai bay phấp phơ.
Nữ nhi nhìn kẻ đứng dưới rất tự tin.
Nam nhân ngước mắt lên nhìn nàng. Và thật ngạc nhiên khi người đó chính là tướng quân Kankuro của Sa quốc.
Tại sao một tướng quân gần như thâu tóm toàn bộ quyền lực của Sa quốc lại đến Vân quốc này? Và điều đặc biệt hơn cả, đáng lẽ, hôm nay các khách mời tham gia hôn lễ của thái tử Hỏa quốc mới lên đường về nước, vậy mà Kankuro lại có mặt ở đây từ hai ngày trước. Chỉ để truy đuổi nữ nhân này thôi sao? Rốt cuộc, nữ nhân kia là người như thế nào mà phải khiến tướng quân của một nước đích thân truy lùng.
Nhíu mày khó chịu, Kankuro nói:
_Nếu ngươi còn muốn giữ cái mạng của mình thì mau đưa ta viên đá Vũ Hoa!
_Hahaha!!! Ngươi nói nghe hay thật đấy! Mất bao công ta mới lấy được mà giờ ngươi bảo trả là trả sao?-nữ nhân cười lớn, bàn tay không ngừng mân mê viên đá nhỏ màu hồng ngọc
Kankuro hình như không thể nén giận được nữa, chàng rít lên:
_Vậy ngươi đừng trách ta sao quá ác độc!
“Yaaaa!!!!”
Kankuro hét lên, đồng thời nhảy bật đến chỗ của nữ nhân. Bàn tay trái giơ ra, nữ nhân mỉm cười “ Hưm!!! Chỉ là một chiêu thức cỏn con mà đòi đánh ta sao?”
Nhưng…..ngay vào lúc đấy, một bàn tay khác lập tức xuất hiện phía sau nàng, nhanh tới không tưởng. Nó lao vun vút trong gió.
“Xoẹt….”
Nàng nghe rõ mồn một tiếng từng sợi tóc của mình bị mũi dao sắc nhọn cứa qua. Thứ chất lỏng màu tím bắn ra nhầy nhụa. Nữ nhân thở dốc. Mảnh vải che mặt đã lẹm một bên.
Con rối ba mắt từ từ tiến lại phía Kankuro. Đặt phịch nó xuống đất, Kankuro cười đắc chí:
_Sao hả? Ngươi đã biết thế nào gọi là lợi hại chưa?
Nữ nhân mỉm cười. Nàng đứng thẳng người lại, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Kankuro. Sau vết rách trên mảnh vải đen phủ từ chiếc mũ xuống, Kankuro đã nhìn thấy. Thấy đôi mắt đen điểm những vệt xanh sáng ngời. Một đôi mắt đẹp mà chàng chưa từng nhìn thấy. Đôi mắt ấy như được phủ lớp nước hồ mùa thu, long lanh sáng trong sau lớp sương mỏng. Kankuro hơi ngây người trong một khắc ngắn ngủi.
Gió chợt thổi qua. Làn sương nhẹ bay bay theo chiều gió cuốn. Lá khẽ rơi. Nhẹ nhàng. Mùa đông sắp đến. Những tán lá xanh đang dần trút bỏ chiếc áo của mình. Trên cành cây, nữ nhân vẫn đứng đó. Chỉ im lặng và mỉm cười. Còn Kankuro, chàng vẫn không thể rời khỏi đôi mắt ấy. Gió cứ thế nhẹ qua. Lá cứ thế nhẹ rơi. Không gian vẫn cứ thế nhẹ trôi. Tất cả diễn ra trong yên lặng.
Nhưng, không phải cái gì cũng cứ đứng yên như thế. Không phải lúc nào, thời gian cũng có thể ngừng trôi. Thực ra, thời gian chưa bao giờ ngừng trôi cả, hay đúng hơn là không bao giờ có thể. Viễn cảnh trước mắt khiến chúng ta cảm thấy tất cả như ngừng lại, rốt cuộc nó chỉ là viễn cảnh mà thôi. Những gì đang diễn ra chỉ là một thuật thôi miên con người, khiến ta phát sinh ra ảo ảnh mơ hồ. Cảnh vật được lặp lại theo một trình tự luân hồi không bao giờ chấm dứt. Cứ gió đến, lá lại rơi, hoa lại bay. Kẻ si tình tưởng đó là cảnh đẹp, nhưng có ai ngờ, chính nó lại báo trước cho những bi kịch sắp xảy đến. Những lời nỉ non trong màn gió, những tiếng thì thầm của lá và những tiếng than khóc của hoa, sẽ chẳng có ai nghe thấy được. Bởi mọi kẻ trên thế gian này chỉ là những kẻ ngu ngốc. Con người ngu xuẩn!
Và, cái viễn cảnh trước mắt Kankuro cũng không phải là một ngoại lệ. Gió ngưng thổi, lá ngừng rơi. Khi chiếc lá cuối cùng chao nghiêng trên không trung rồi lặng lẽ nằm yên dưới đất, nữ nhân đã biến mất khỏi cành cây. Sững người trong giây lát, Kankuro quay lại phía sau, bất ngờ nhận được cú đá móc thẳng vào mặt, nhanh đến nỗi chàng không kịp sử dụng con rối để phản đòn.
Hạ chân xuống đất, nữ nhân nhìn kẻ trước mặt và nói:
_Viên đá này….-nàng giơ viên đá ra, tung lên tung xuống trên không trung- thực sự quan trọng với ngươi đến vậy à?
Kankuro lau việt máu trên miệng mình và đáp:
_Phải! Rất quan trọng!
_Ta thấy nó chỉ là một viên đá rất bình thường- nữ nhân nói, tay ngừng tung viên đá.
Kankuro đứng dậy. Những chiếc lá úa bám đầy người chàng. Nhìn nữ nhân, chàng hỏi:
_Vậy tại sao ngươi lại đánh cắp nó?
Nữ nhân cười ngặt nghẽo. Nàng nói:
_Đơn giản vì ta thích thế!
_Ngươi thích thế? Gan ngươi cũng to đấy nhỉ? – Kankuro mỉa mai
Cười khẩy, nữ nhân đáp:
_Gan to? Đương nhiên, đạo chích thì phải có gan to chứ! Nhưng đạo chích ta đây không thích mấy thứ tầm thường!
Kankuro hơi khó hiểu lời nữ nhân.
_Trả ngươi!
Dứt lời, nữ nhân ném viên đá về phía Kankuro. Chàng đón lấy. Khi nhìn lại thì….đã không thấy nữ nhân đâu cả.
“ Rốt cuộc, nàng ta là người thế nào?”
Câu hỏi bỗng vang lên trong tâm trí Kankuro mà không hề có lời đáp trả.
Kankuro, đáng lẽ chàng không nên đến đây và lại càng không nên gặp nữ nhân đó. Bởi chàng sẽ phải chịu những đắng cay mà chính bản thân chàng chưa bao giờ có thể ngờ tới được. Nhưng, mệnh trời khó cãi. Định mệnh đã an bài. Số phận đã sắp đặt. Khó có thể cãi lại, đúng không?
Con người tự cho mình là bậc chí tôn của thiên hạ. Nhưng thật ra, con người vẫn chỉ là một loài nhỏ bé và yếu ớt. Con người đâu có thể phản lại những gì ông trời đã sắp đặt. Nhưng con người ngu dốt vẫn cố tham lam và ích kỷ. Con người rốt cuộc cũng chỉ có thế mà thôi. Con người cũng chỉ biết lao vào tình như con thiêu thân để rồi cháy thành tro bụi. Đã bảo kẻ si tình chết vì tình? Không thể biết được, tất cả chăng? Men tình thực là chất độc chết người. Nhưng càng cố rũ bỏ, nó lại càng bám sâu. Nếu biết câu chuyện tình của Itachi, hay hôn lễ gượng ép của Naruto, thì có lẽ, Kankuro sẽ không bao giờ muốn có “tình”. Nhưng….muộn mất rồi. Tình đã len lói trong lòng chàng lúc nào không hay, Kankuro đâu biết rằng ác mộng đang bủa vây mình!
Tình là gì? Tình là chi? Hỡi tình!
Muốn cho chuyện ngày qua chảy về Đông
Chảy về nơi thật xa, không còn nhìn thấy
Xa rồi lòng thấy rối như tơ vò
Rút gươm chém nước, nâng chén tiêu sầu
Mà lệ đã tuôn rơi, hòa vào rượu đắng
Cười và khóc, ranh giới ở chốn nao?
Ái Tình che lấp, liệu còn cười được?
Càng cố trút bỏ, tình càng thêm sâu
Tình sâu càng nhiều, sầu càng nhiều thêm
Nâng chén sầu, uống cho hết buồn phiền
Rượu đã cạn, đâu còn chuyện để vui!
18/9/2012, 9:27 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1133
Tổng số bài gửi : 463
Ngày tham gia : 13/06/2012
Status : Chán quá
Được Cảm Ơn : 85
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
Woa! Đã có chap mới. Chap này hay ghê đấy Kiri. Văn phong, thơ phú vẫn hay nhỉ. ^.6 Người kon gái đó là ai vậy Kiri nhỉ, Rin không nhận ra nổi Thui, +1 cho Kiri nàk. Mong chap mới nha Àh, quên...cho Rin giựt cái tem
19/9/2012, 9:00 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1139
Tổng số bài gửi : 347
Ngày tham gia : 28/11/2011
Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Được Cảm Ơn : 79
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
O_O Tenten đó Rin, không nhận ra sao
P/S: hết chap 17 sẽ có ngoại truyện nhé bà con
19/9/2012, 9:12 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1097
Tổng số bài gửi : 560
Ngày tham gia : 29/03/2012
Được Cảm Ơn : 36
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
Thanks cháu ta 1 phát Mặc dù ta ko đọc mà vẫn biết hay
22/9/2012, 10:16 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 101
Tổng số bài gửi : 54
Ngày tham gia : 20/08/2012
Status : ôi cái cuộc đời !
Được Cảm Ơn : 7
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
=.= chậm chân rùi , công nhận văn thơ của kiri hay thật đó +1 kiri nhé ^^!
25/9/2012, 7:56 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1139
Tổng số bài gửi : 347
Ngày tham gia : 28/11/2011
Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Được Cảm Ơn : 79
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
Xúc động quá!!!!!! Cảm ơn cả nhà nhá!!!!!!!! Kiri sẽ đăng ngoại truyện sớm nhất có thể nhé Iu cả nhà!!!!!!!!
26/9/2012, 7:47 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1139
Tổng số bài gửi : 347
Ngày tham gia : 28/11/2011
Status : Một bầu trời tự do rộng mở trước mắt khi ta chọn hi sinh cho người mà mình yêu quý....
Được Cảm Ơn : 79
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
Như đã hứa, hết chap 17 sẽ có ngoại truyện, Kiri post lên cho bà con đọc, đọc rồi hiểu hay không thì tùy bà con đừng đập tác giả là Ok tuốt
Ngoại truyện:
Kí ức
“Ta sẽ không bao giờ….không bao giờ tha thứ cho các ngươi! Hãy chờ đấy, sẽ có ngày, ta khiến các ngươi biến mất như chưa hề tồn tại….”
Đó là lời nói của một cậu bé sáu tuổi. Là lời nói thấm đầy nước mắt và oán hận.
…………………………………………
Hỏa quốc cuối thiên triều thứ ba….
Vương Tử Gia Kiyoshi đã tử trận. Tin tức bay về Hỏa Long Thành đúng vào lúc hoàng đế Nakito phong vua cho Kiyoshi và mình chính thức về ngôi thượng hoàng. Nhưng, người tính không bằng trời tính. Đúng cái ngày đó, thái tử Kiyoshi lại biến mất vĩnh viễn khỏi nhân gian.
Bàng hoàng, xót xa, hoàng đế Nakito dường như mất hết sức sống. Nhưng, nước một ngày không thể không có vua, còn ông thì đã quá già yếu rồi sao còn có thể gánh vác việc triều chính nữa. Cuối cùng, Nakito cũng đã ra quyết định sẽ đưa thế tử Minato lên làm vua, thay cho thái tử Kiyoshi. Điều này làm cả hoàng cung choáng váng vì ai cũng nghĩ, ngôi vị hoàng đế sẽ được trao cho Kiyosuke-con trai độc nhất của thái tử
Nghe tin ấy, Tokomiya càng thêm đau đớn. Tưởng như tất cả đã biến mất, đã quá xa tầm tay với của một thiếu phụ ba mươi tuổi. Ngay từ đầu, nàng đâu có chấp nhận cuộc hôn nhân gượng ép giữa nàng và thái tử Kiyoshi. Bởi người nàng yêu thương, người đã khiến trái tim nàng thổn thức mà phải ngân lên những giai điệu chính là thế tử Minato. Nhưng duyên trời đã định, nàng đâu thể cãi lại.
Ngồi trước hiên nhà, Tokomiya cảm nhận từng cơn gió lạnh đầu mùa thốc vào mặt đến tê tái. Giá lạnh quá! Xót xa quá! Cõi lòng nàng tưởng như đã tan nát rồi. Phải! Chính nơi này đây, chính trong khu vườn trồng đầy phong lan này đây, nàng đã gặp chàng-người con trai có mái tóc vàng rực và đôi mắt biển khơi. Ngày ấy, nàng mới mười sáu tuổi, cái tuổi đẹp nhất của đời người. Và quả thực, nàng là một nữ nhi rất xinh đẹp với đôi mắt tím biếc hiếm người có được. Đôi mắt tím ấy dường như càng trở nên long lanh hơn, sáng ngời hơn mỗi khi nhìn thấy đôi mắt xanh thẫm. Màu xanh ấy sao mà ấm áp quá! Ấm áp đến lạ lùng. Nhưng đáng tiếc, sự ấm áp mà đôi mắt xanh luôn dành cho lại là một nữ nhi khác không phải là nàng. Người ấy có đôi mắt đen thẳm và mái tóc đỏ rực. Người ấy tên Kushina chứ không tên Tokomiya. Tại sao chứ? Tại sao cuộc đời lại bất công đến thế? Rõ ràng, người gặp Minato trước là nàng, đáng lẽ người Minato yêu cũng phải là nàng chứ? Vậy mà tại sao lại…….? Tại sao?
_Bởi vì ta yêu Kushina chứ không yêu thái tử phi!
“Tại sao lại yêu nàng ta? Tại sao lại không phải là thiếp? Thiếp thì có gì thua nàng ta chứ? Chàng nói đi! Mau nói đi!!!”
_Ta yêu Kushina….vì trái tim ta mách bảo thế, còn thái
tử phi, người đã có Kiyoshi rồi, xin đừng làm huynh ấy đau khổ
“Không phải thế! Ta với Kiyoshi vốn dĩ không có tình cảm gì cả, ta lấy thái tử âu cũng vì cuộc hôn nhân gượng ép. Ta thực sự không hề yêu Kiyoshi! “
_Thái tử phi, xin người hãy giữ thể diện cho đại huynh,
nếu người ngoài nghe được sẽ không hay đâu!
“ Chàng thật sự không hiểu sao? Chàng thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu hả Minato? Người ta yêu là chàng, chính là chàng!”
Không có lời đáp lại, bóng nam nhân khuất dần sau
những đóa phong lan kiều diễm.
“Aaaa!!! Người ta yêu là chàng!!! Là chàng đấy Minato!!! Chàng có hiểu không????”
“Vù…ù…ù”
Gió thổi qua. Những kỉ niệm xưa bỗng chốc tan biến theo làn gió. Cảnh vẫn vậy, vẫn đẹp như ngày nào, vậy mà giờ người ở chốn nao? Còn gì đau đớn hơn việc phải đứng nhìn người mình yêu thành hôn với người khác? Còn gì đau đớn hơn việc mất đi người có thể nương tựa? Thật trớ trêu! Tokomiya, chính nàng lại phải chịu đựng điều đó. Nàng muốn phá hủy tất cả. Nàng muốn những kẻ khác trong hoàng tộc Uzumaki cũng phải chịu đựng nỗi đau giống nàng. Nàng hận, hận tất cả….vì chính hoàng tộc Uzumaki đã lấy đi cuộc sống yên bình của nàng.
Con người là thế đấy! Khi phải chịu tổn thương, con người dễ đi vào nơi tăm tối nhất sâu trong trái tim mình. Con người để cho những thứ tà ác điều khiển lương tri mình, không còn có thể phân biệt phải trái đúng sai nữa. Trong lúc cùng quẫn của cuộc đời, Tokomiya đã đi đến một quyết định thật ngốc nghếch. Đó là ám sát hoàng đế Nakito.
Một người như hoàng đế Nakito sao có thể dễ dàng bị Tokomiya sát hại? Người tự chuốc thêm đau đớn cuối cùng lại chính là nàng. Không ám sát thành công mà lại còn bị phá hủy nhan sắc. Đâu còn gì nữa, mất hết thật rồi! Nàng đã mất hết thật rồi. Tình yêu, nhan sắc, quyền lực, không còn thứ gì nữa. Điều duy nhất còn sót lại với nàng, niềm an ủi duy nhất chính là con trai nàng-Vương gia Kiyosuke.
Cậu bé Kiyosuke sáu tuổi có đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp và mái tóc tím lấp lánh. Vốn thông minh nên Kiyosuke học rất giỏi và ham hiểu biết. Cậu yêu cuộc sống trong hoàng cung. Bởi đây chính là nhà của cậu, là nơi bình yên nhất thế gian. Cậu yêu vẻ đẹp yên bình của mặt hồ mỗi độ thu về, yêu tiết trời xuân ấm áp, yêu vườn thượng uyển đầy hoa thơm. Cậy quý mến tất cả mọi người, quý nhất vẫn là hiền đệ Naruto. Cứ chiều đến, giống như một thông lệ, một lẽ tất nhiên, Kiyosuke và Naruto lại cùng chơi trò đấu kiếm và thả diều trong nội cung.
Nhưng, không phải cái gì cũng yên bình như thế. Nhất là trong chốn hoàng cung đầy thị phi này. Mọi việc diễn ra nhanh hơn ta tưởng. Mới ngày hôm qua thôi, ta còn cười thật vui. Vậy mà hôm sau, nước mắt đã lăn dài.
Một buổi chiều mùa đông giá lạnh, Kiyosuke ngạc nhiên khi phải theo mẹ vào chốn lãnh cung ảm đạm. Cậu những tưởng đây chỉ là một cuộc dạo chơi. Sang ngày mai, cậu lại được trở về Đông cung. Kiyosuke ngốc! Cậu đâu biết rằng cậu không thể trở về Đông cung được nữa không? Có biết rằng cậu sẽ phải sống hết đời ở chốn buồn tẻ này với mẹ không? Một thằng nhóc sáu tuổi ngây thơ vô tội thì làm sao biết được điều đó?
Nhiều lần Kiyosuke thắc mắc. Tại sao cứ mỗi khi cậu chạy ra nội cung, mọi người lại nhìn cậu với ánh mắt lạ như thế? Ánh mắt đầy sợ hãi xen lẫn cả sự khinh ghét. Ánh mắt nhòm ngó của tất cả mọi người. Họ cứ nhìn chòng chọc vào cậu, dõi theo từng bước chân của cậu. Kiyosuke cảm thấy khó hiểu. Và điều khiến cậu ngạc nhiên hơn, rằng từ khi cậu vào nơi lãnh cung lạnh lẽo đó, các quan văn không ai dạy cậy nữa. Mỗi khi đến lớp, các thầy nhìn cậu rồi bảo ra về. Kiyosuke muốn hỏi cũng không được, muốn nói cũng không được.
Đêm đêm, cậu nằm trong vòng tay của mẹ. Và cậu thấy mẹ khóc. Ngày nào mẹ cũng khóc. Mẹ cứ ôm chặt lấy cậu mà khóc. Mẹ khóc một cách câm lặng. Đêm nào cậu cũng thấy vai áo mình nóng hôi hổi, nóng vì những giọt nước mắt mặn chát. Kiyosuke không ngủ được. Cậu thương mẹ vô cùng. Nhưng mỗi lần cậu hỏi, mẹ lại nhìn cậu với đôi mắt oán khổ bi ai và nói bằng giọng run run:
_Con phải trả thù cho cha con… phải rửa hận cho mẹ,
Kiyosuke, con hãy nhớ lấy….đừng bao giờ quên
Một thằng nhóc sáu tuổi thì biết gì đến hận thù mà trả thủ hận? Kiyosuke không biết điều đó. Nhưng cậu lại biết một điều rằng hoàng cung không thực sự là nhà của cậu. Nơi đây không hề bình yên phẳng lặng như cậu vẫn tưởng. Bởi vì Kiyosuke đâu còn có thể ngắm hồ nước trong veo nữa, đâu còn có thể ra vườn thượng uyển thưởng hoa, đâu có thể vui cười như trước. Sáu tuổi, cái tuổi đáng lẽ phải được sống trong yên bình hạnh phúc, phải được thỏa sức vui chơi. Nhưng với Kiyosuke lại không, sáu tuổi, cậu đã biết thế nào là hận, thế nào là đau, thế nào là bị mọi người khinh bỉ. Những đêm trời lạnh, Kiyosuke lại ngước mắt nhìn trời mà khắc sâu mối hận hoàng tộc.
………………………………………..
Mười năm, đúng mười năm, Kiyosuke phải sống trong tủi nhục, trong sự bẽ bàng. Có lẽ, chàng sẽ chấp nhận cuộc sống như vậy. Bởi chàng không muốn dấy lên sóng gió trong hoàng cung, hơn nữa, chàng không muốn hại Naruto. Kiyosuke hận hoàng tộc thật đấy, căm ghét tất cả thật đấy nhưng chàng không thể ghét Naruto mà xuống tay với hiền đệ của mình. Mối thù của cha chàng, nỗi hận của mẹ chàng, chàng chưa phút nào quên. Nhưng chàng không muốn vì chuyện cũ ấy mà đánh đổi bao sinh mạng vô tội. Đáng lẽ chàng sẽ chấp nhận nó, chấp nhận cuộc sống này, nếu không có sự xuất hiện của Hinata. Lẽ ra, người thành hôn với Hinata phải là chàng chứ không phải Naruto. Nếu Vương Tử Gia Kiyoshi-cha cậu không chết ngoài sa trường thì cậu đã là thái tử Hỏa quốc, đã là phu quân của công chúa Hinata. Vậy mà tại sao, tại sao ông trời lại nhẫn tâm đến vậy? Tại sao lại đối xử với chàng như vậy?
Người luôn quan tâm đến Hinata là chàng. Người bên cạnh nàng ấy lúc buồn cũng là chàng. Vậy mà tại sao người thành hôn với Hinata lại không phải là chàng? Tại sao?
Hoàng tộc Uzumaki đã cướp đi cuộc sống thái tử vốn dĩ của chàng. Đã biến người mẹ hiền thục thân thương của chàng thành một người đàn bà độc ác đầy dã tâm. Đã khiến chàng phải ôm mối tương tư sầu, yêu người con gái đáng lẽ thuộc về chàng nhưng rốt cuộc, chàng lại không thể làm gì để dành lại nàng cả.
Kiyosuke hận. Chàng hận hoàng tộc đã cướp đi quá nhiều những thứ thuộc về chàng. Chàng hận Naruto đã cướp đi Hinata. Và chàng hận cả thái phi Tokomiya vì chính bà đã gieo rắc, đã dồn đẩy mối hận thù vào trong lòng chàng.
Kiyosuke cảm thấy bị tổn thương. Cảm thấy nỗi đau không thể chữa lành cứ chốc chốc lại nhói lên trong tim. Thật không công bằng! Ông trời thật quá bất công! Chàng đâu có tội tình gì, cớ sao lại phải đọa đày chàng như thế?
Kiyosuke thật sự không hiểu. Tại sao những kí ức đẹo đẽ của chàng lại chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn ngủi như vậy? Tại sao những gì chàng yêu thương nhất lại biến mất nhanh đến vậy, nhanh tới nỗi chàng chưa kịp vung tay ra giữ lại!
Trước ngày Kiyoshi xuấn trận……
_Con trai yêu của ta, ta ôm một cái nào!!!!
_Phụ thân à! Người đừng làm thế, con xấu hổ quá!
_Có gì mà con phải xấu hổ nào! Ta ôm con thế này, đánh trận chắc chắn sẽ thắng
_Phụ thân hứa nha!
_Hahaha, ta hứa!
“Nói dối, phụ thân là kẻ dối trá nhất!!!!”
Một ngày mùa đông, Tokomiya ôm lấy Kiyosuke, ngậm ngùi, chua xót mà rằng:
_Hãy trả thù cho cha con!
_....!
_Hãy rửa hận cho mẹ!
_...!
_Con và mẹ đều giống nhau, chỉ là thứ đã bị hoàng tộc ruồng bỏ!
_....!
“Bịa đặt, con không phải là thứ bị ruồng bỏ, mẫu thân chỉ bịa đặt thôi!!!”
Một buổi chiều mưa phùn nhẹ rơi, Kiyosuke trốn sau bức tường gạch…..
_Thị nữ Mako, hôm qua cô đến lãnh cung thăm mẹ con thái phi đúng không?
_Phải, mà có chuyện gì vậy?
_Cô mới vào cung nên không biết, đừng có đến đó!
_Tại sao vậy?
_Thái phi là người đã ấm sát tiên hoàng Nakito đấy,nghe nói bà ta còn dụ dỗ hoàng đé Minato nữa kia
_Thật sao? Không thể tin được. Nhưng tôi thấy cậu nhóc Kiyosuke đâu có gì đáng sợ.
_Nó không đáng sợ bây giờ nhưng sau này sẽ có, ai mà biết được, nó là con thái phi mà, mẹ nào con nấy, tốt nhất nên tránh xa nó ra
_Cô nói kể cũng đúng
“ Tại sao lại căm ghét ta? Ta đã làm gì các người hả? Tại sao lại đối xử với ta như vậy?”
Kiyosuke không thể quên được. Không bao giờ! Những năm tháng tuổi thơ của chàng đã bị chôn vùi trong nước mắt, trong hận thù khổ đau. Chàng không thể quên cảm giác đó. Cảm giác bị mất tất cả, vĩnh viễn không thể lấy lại. Kiyosuke không phút nào, giây nào sống trong bình yên. Còn Naruto thì sao, Naruto đã có được tất cả những gì thuộc về chàng. Vậy mà Naruto lại không biết giữ lấy, Kiyosuke căm ghét Naruto. Chàng nguyền rủa cả hoàng tộc Uzumaki. Chàng đã thề, sẽ có ngày đánh đổ vương triều này bằng chính hai bàn tay chàng.
Chàng không bao giờ quên lời thề đó.
Định mệnh thật quá tàn ác. Số phận sao quá nhẫn tâm. Một đứa trẻ yêu mến tất cả mọi thứ xung quanh như thế mà lại phải chịu nỗi đau khôn cùng. Tại sao cứ phải đẩy người ta vào bước đường cùng thì ông trời mới hả hê? Tại sao không cho người ta một lối thoát? Không thể có lối thoát nào trong cuộc đời này. Con người phải tự tạo lối thoát cho mình. Nếu không thể làm được, con người tất sẽ đi vào lối mòn, vào nơi xấu xa nhất trong con người mình.
Kiyosuke không ác, nhưng chàng khổ quá rồi. Có người nào chịu đựng bao đau khổ suốt mười năm như chàng mà quên được đâu! Vậy nên Kiyosuke luôn tự dằn vặt mình, luôn luẩn quẩn trong cái vòng đời luân hồi không chấm dứt. Chàng chỉ biết thu nhặt những mảnh vỡ kí ức vương vãi khắp nơi trong hoàng cung để rồi thêm một lần nữa nước mắt nhỏ máu.
Tình và thù, muôn đời vẫn là vậy. Vì yêu mà hận, vì hận mà yêu càng nhiều hơn, yêu nhiều thù nhiều gấp đôi. Luân hồi đã là thế, ngàn đời đã vậy, biết trách ai đây? Con người đâu có thể kháng lại mệnh trời. Chỉ trách sao ta quá ngu ngơ mà tự mình dấn thân vào con đường đau khổ, đến khi biết thì đã quá muộn màng, đâu còn có thể quay đầu lại được nữa.
Kiyosuke! Chàng không thể nào quên đi tất cả cho dù có cố gắng thế nào đi nữa. Cố quên để rồi đêm đêm lại mơ thấy, thấy những hồi ức xưa cũ, những kí ức không hoàn thiện. Mỗi một ác mộng lại là một mảnh vỡ. Những mảnh vỡ kí ức ấy tựa như mảnh vỡ tâm hồn mà chàng không thể chữa khỏi.
Ôm lấy kí ức buồn đau để rồi lại mang mối hận sâu đậm.
Đau.
Nhớ.
Thương.
Ngậm ngùi.
Chua xót.
Để rồi cuối cùng….
Vĩnh viễn không bao giờ thoát khỏi sự ràng buộc giữa tình và thù
“Ta sẽ không bao giờ….không bao giờ tha thứ cho các ngươi! Hãy chờ đấy, sẽ có ngày, ta khiến các ngươi biến mất như chưa hề tồn tại….”
Lời thề đó có lẽ Kiyosuke sẽ không bao giờ quên cho đến khi chàng biến mất vĩnh viễn.
26/9/2012, 7:50 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1097
Tổng số bài gửi : 560
Ngày tham gia : 29/03/2012
Được Cảm Ơn : 36
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
Ôi 1 lần nữa ko đọc mà vẫn nói hay Danna thanks cho này
26/9/2012, 8:21 pm
Hoàn Thành NV :
Ryo : 1133
Tổng số bài gửi : 463
Ngày tham gia : 13/06/2012
Status : Chán quá
Được Cảm Ơn : 85
Tiêu đề: Re: Luân hồi(fan fic sasusaku)
Oa oa! Chap mới đã ra. Phần ngoại truyện hay đấy chứ. Toàn cảnh có liên quan máu me nhìu ấy chứ nhỉ. Hận thù nhìu mà sâu sắc quớ. Nói chung chap mới hay ghê Tks Kiri 2 cái nhé P/s: Tại sao lại là Cáo Suna giựt ***==
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]