Status : Có lẽ e nên bước đi để ko bao giờ có thể khóc vì anh. Xin lỗi, em yêu anh
Được Cảm Ơn : 2
Tiêu đề: Sasuke, một ngày nào đó tôi sẽ khóc vì cậu
Tôi đoán là cậu sẽ chẳng buồn làm điều gì cả.
Tôi đoán là cậu sẽ chỉ ngồi một mình nơi bờ sông mà cậu từng cố hết sức thi triển hoả thuật lúc còn nhỏ, nơi mà lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cậu nge được câu nói "Đúng là con trai ta" từ miệng cha mình.
Tôi đoán là cậu sẽ chỉ nhìn về phía chân trời đằng xa đó và cố hồi tưởng những kí ức tốt đẹp mà cậu đã từng nắm giữ nhưng rồi buộc phải đứng nhìn nó vụt khỏi tầm tay.
Tôi đoán là cậu sẽ nghĩ về những con người luôn khen cậu tài giỏi, đẹp trai và cái cảm giác tự mãn lẫn xem thường sẽ hiện lên trên khuôn mặt cậu. Họ vốn chỉ nhìn thấy một Sasuke xuất sắc trong mọi việc, một sự thật hiển nhiên mà họ tự đinh ninh. Họ đã bỏ quên cậu bé Sasuke bị ám ảnh bởi cái chết của gia tộc. Họ đã bỏ quên một Sasuke yếu đuối cả về mặt thể chất lẫn tinh thần. Họ giống như cậu, đều là những người đã quên đi cách nhìn bằng trái tim thay vì đôi mắt.
Tôi đoán là trong đôi mắt cậu sẽ chỉ phản chiếu một nỗi đau thương vô định. Cậu nhớ nhà. Cậu nhớ ba, nhớ mẹ và cả người anh đã nhẫn tâm mang đi ước mơ, hy vọng, niềm tin của cậu về một nơi rất xa mà có lẽ cậu sẽ không bao giờ với tới. Cậu nhớ tất cả, nhớ nụ cười của mẹ, nhớ sự hà khắc của cha, nhớ vòng tay ấm áp của anh mình. Và vì nỗi nhớ ấy quá lớn, khoảng trống trong lòng cậu càng chẳng thể nào được lấp đầy.
Tôi đoán là cậu sẽ ở đó cho đến khi ngày dài kết thúc. Làm bạn với cậu sẽ chỉ có bầu trời xanh thẳm, những cơn gió nhẹ khẽ thoáng qua, những bụi cỏ xanh mướt đầy sức sống và con sông êm ả ngày ấy. Tất cả đều trôi qua trong im lặng.
Thế nhưng tôi biết cậu sẽ không khóc.
Tôi đoán là cậu cũng sẽ chẳng buồn làm điều gì cả.
Tôi đoán là cậu sẽ lại một lần nữa chìm trong những hồi tưởng về quá khứ, thứ mà cậu đã bỏ lại sau lưng.
Tôi đoán là cậu sẽ nhớ về ngôi làng Konoha nơi có những tán cây xanh ngắt, con đường tràn ngập tiếng nói cười, những đứa trẻ đang hăng say tập luyện để trở thành những ninja cừ khôi trong tiếng khen chê của thầy cô giáo.
Tôi đoán là cậu sẽ nhớ về những người mà cậu đã từng thân quen. Cậu sẽ nhớ một Ino tóc đuôi gà hay thích sáp lại gần cậu, một Chouji háu ăn, một Shikamaru thông minh nhưng lười nhác, một Kiba lỗ mãng nhưng luôn hết lòng vì bạn bè, một Hinata nhút nhát nhưng cũng đầy kiên cường. Cậu sẽ nhớ một Neji tài giỏi, một Rock Lee nhí nhố, một Ten Ten có tính cách như con trai, một Shino luôn âm trầm sau lớp áo kín mít.
Tôi đoán là cậu sẽ nhớ về những ngày tháng cực khổ nhưng thật vui khi cậu còn trong đội 7, khi mà cái tên Sasuke còn gắn liền với thầy Kakashi, với Sakura và với cả Naruto. Những ngày tháng đó đã cho cậu biết, chí ít, cảm giác được người khác quan tâm là như thế nào, cảm giác liều mình bảo vệ ai đó là như thế nào và cảm giác cố gắng hết sức mình vì điều gì đó là như thế nào.
Tôi đoán là cậu sẽ nhớ về Naruto, một kẻ to mồm nhưng lại là người duy nhất cậu xem trọng và trải lòng ra. Cậu sẽ nhớ khoảnh khắc hai người lao vào nhau dưới đáy Thung lũng của sự kết thúc. Cậu sẽ nhớ nỗi bi thương nơi đáy mắt và lời hứa không bao giờ từ bỏ của cậu ta. Cậu sẽ luôn nhớ rằng cậu ta là người duy nhất đến phút cuối cùng cũng không chịu buông tay cậu ra.
Tôi đoán là cậu sẽ tự hỏi liệu Sasuke bây giờ họ nhìn thấy là ai? Có lẽ cũng như ngày xưa ấy, họ chỉ thấy một Sasuke đã phản bội bạn bè, quay lưng lại với nơi cậu đã sinh ra. Họ cũng đã bỏ quên một cậu bé Sasuke vẫn mãi bị vây hãm bởi nỗi đau trông quá khứ, không thể tự mình tìm thấy lối ra. Làm sao họ có thể cứu cậu khi họ chẳng thể nào hiểu thấu được những gì mà cậu phải chịu đựng? Họ giống như cậu, đều là những người đã quên đi cách nhìn bằng trái tim thay vì đôi mắt.
Và rồi trong đôi mắt cậu cũng sẽ chỉ phản chiếu một nỗi đau thương đã được ẩn giấu rất sâu. Cậu nhớ nhà. Cậu nhớ ba, nhớ mẹ và cả người anh đã nhẫn tâm mang đi ước mơ, hy vọng, niềm tin của cậu về một nơi rất xa mà có lẽ cậu sẽ không bao giờ với tới. Cậu nhớ tất cả, nhớ nụ cười của mẹ, nhớ sự hà khắc của cha, nhớ vòng tay ấm áp của anh mình. Và vì nỗi nhớ ấy quá lớn, khoảng trống trong lòng cậu càng chẳng thể nào được lấp đầy. Nó sẽ chỉ càng lớn dần hơn theo thời gian mà thôi.
Tôi đoán là cậu sẽ ở đó cho đến khi ngày dài kết thúc. Làm bạn với cậu sẽ chỉ có bầu trời đã nhạt màu, những cơn gió nhẹ khẽ thoáng qua mang theo một mùi vị mặn đắng và những cảnh vật hoàn toàn xa lạ. Tất cả đều một lần nữa trôi qua trong im lặng.
Thế nhưng tôi biết cậu sẽ không khóc.
Tôi đoán là cậu sẽ lại một lần nữa chẳng buồn làm điều gì cả.
Tôi đoán là cậu sẽ lại nhớ đến Konoha nhưng hình ảnh nơi ấy giờ đây chỉ còn lại một màu tro tàn. Thay thế tiếng cười là những giọt nước mắt còn chưa kịp khô. Con đường tràn ngập bóng người kia sẽ chỉ còn lại một mảnh vắng lặng, đìu hiu.
Tôi đoán là cậu sẽ lại nhớ đến những người cậu đã quen và đội 7 nhưng trong cậu sẽ chỉ còn sự dửng dưng thờ ơ và lạnh nhạt.
Tôi đoán là trong đôi mắt cậu sẽ chỉ phản chiếu một mảnh trống rỗng. Cậu nhớ nhà. Cậu nhớ tất cả, nhớ nụ cười của mẹ, nhớ sự hà khắc của cha, nhớ vòng tay ấm áp của anh mình. Và vì nỗi nhớ ấy quá lớn, khoảng trống trong lòng cậu càng chẳng thể nào được lấp đầy, nó sẽ chỉ được thay thế bằng nổi xót xa và hối hận mỗi khi cậu nghĩ đến việc chính tay mình đã giết chết người anh mà tận sâu trong đáy lòng cậu vẫn luôn yêu quý. Người đã lặng thầm hy sinh hết tất cả để bảo vệ cậu trong suốt thời gian qua. Nỗi đau ấy vĩnh viễn sẽ dằn vặt trái tim cậu cho đến tận những phút giây cuối cùng.
Tôi đoán rồi cậu sẽ nghĩ đến Naruto, tên ngốc xua mãi chẳng chịu đi. Cậu sẽ giận dữ vì sao tên ngốc ấy cứ cản đường cậu. Cậu sẽ cười nhạo cái sự cố chấp đến hoang đường của cậu ta. Cậu sẽ quyết tâm đánh bại cậu ta chỉ để chứng minh thế giới này không có chỗ cho kẻ yếu và rằng cậu chẳng cần ai ban bố sự thương hại. Cậu sẽ cho cậu ta thấy có những thứ dù ta cố níu kéo hay nắm chặt cách mấy, nó vẫn sẽ cứ thế trượt khỏi tầm tay.
Tôi đoán cậu sẽ thôi nghĩ về cái cách người khác nhìn nhận cậu thế nào. Cậu bé Sasuke của ngày xưa đã chìm trong quên lãng, trong mắt của họ sẽ chỉ một lần nữa nhìn thấy tên ác ma Sasuke. Họ giống như cậu, đều là những người đã quên đi cách nhìn bằng trái tim thay vì đôi mắt.
Tôi đoán là cậu sẽ ở đó cho đến khi ngày dài kết thúc. Làm bạn với cậu sẽ chỉ có bầu trời đỏ rực màu máu, không khí khô cằn, xung quanh chỉ là một màu xám tro lạnh ngắt. Tất cả đều một lần nữa trôi qua trong im lặng.
Thế nhưng lần này tôi biết cậu sẽ khóc.
Tôi sẽ nghĩ đến cậu. Tôi sẽ nhớ về cậu.
Tôi sẽ cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi, vì đã để tôi nhận ra mình may mắn như thế nào khi những người tôi yêu thương vẫn còn bên cạnh tôi, vì đã cho tôi thấy được cuộc sống chỉ có thù hận đau khổ và mệt mỏi đến nhường nào.
Tôi đã từng muốn trách cậu, muốn ghét bỏ cậu nhưng tôi không làm được.
Vì đối với tôi cậu là người mạnh mẽ nhất so với bao nhiêu người khác, cậu đã và đang sống cho dù ý nghĩa của sự sống ấy đã bị tước đi.
Và cũng vì đối với tôi cậu là người đáng thương nhất so với bao nhiêu người khác, cậu không được may mắn như họ bởi họ có thứ mà cậu đã đánh mất: những hoài bão, những khát khao tốt đẹp để thúc đẩy cậu tiến về phía trước.
Thế nên. Sasuke Uchiha.
Trong im lặng một ngày tôi sẽ khóc cho cậu. P/s : nguồn tớ cũng ko dám chắc nữa, because bài này là tâm huyết của tớ nhưng đg nhiên là cũng cop ý nhiều. Nói chung Nguồn : google
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]