| Cả 4 người lao ra cổng chính, ở đó đã có 1 chiếc xe jeep chặn đầu. Thiếu úy Sơn hét lên: “Hạ chúng đi!!!”. Lập tức khẩu súng máy trên xe nhả đạn ầm ầm. Tiếng còi hụ và tiếng súng ầm ầm vang cả 1 khu vực. Khôi nói:
-Tệ thật, chúng ta bị chặn rồi!!!
-Theo em, em biết nơi thoát ra!!!
- Đi thôi.
Vừa chạy vừa bắn yểm trợ, họ lao về phía sân khấu phát biểu. Khi họ tới nơi, đám lính của ông Sơn cũng rượt kịp. Khôi đá 1 cái bàn về phía trước tạo chỗ nấp những làn đạn tới. Arturia xé toạc bức màng sân khấu, để lộ 1 cái nhà vệ sinh ngồi xổm nhỏ thó trong hốc đá.
-Đây là lối thoát sao?
-Tin em đi, nó sẽ dẫn ta xuống chân núi. – Cô kê chân đạp tung cái bệ xí, để lộ ra 1 đường ống cống vừa đủ 1 người chui lọt.
-Thế này không ổn rồi, liệu chúng ta bị kẹt sao.
-Bọn chúng tới kìa. – bà chị lớn hét lên khi những tên lính tràn lên sân khấu. Tiếng súng đã ngưng.
-BẮT SỐNG CHÚNG CHO TAO- Thiếu úy Sơn gào thét.
Tên lính đầu tiên lao lên bị nhận 1 đá vào ngực văng thẳng xuống dưới. Khôi, Arturia, Phúc và bà chị cùng lao ra khỏi chỗ nấp, tả xung hữu đột giữa vòng vây quân thù. Arturia cố gắng sử dụng con dao của mình chống trả nhưng không gây những vết thương trầm trọng cho họ. Nhưng chẳng mấy chốc, sức người có hạn, họ đã thấm mệt trước gần 300 lính vũ trang đầy mình. Khi tên lính cuối cùng bị hạ bởi 1 cú vật tay của chị Phúc, họ nhận ra họ đã bị bao vây. Hàng chục khẩu AK và M4 chĩa vào người. Tên hạ sĩ Tín lao ra trong đám quân hỗn tạp, ra lệnh:
-Bỏ hết vũ khí xuống, đưa tay lên đầu, đầu hàng đi!!!!!!
Hỏng việc, cả 4 người bỏ hết súng và dao trên tay xuống đất, cắn răng chờ đợi phán quyết của lão già Sơn. Lão ta bước ra từ bóng tối, cầm khẩu anaconda 6 viên quen thuộc trong tay, nói:
-Kế hoạch hay lắm lũ nhóc con. Tao dek tin được là chỉ 1 lũ nhóc chừng 20 tuổi mà lại dám chống trả lại bọn tao và quậy tưng khu này lên.
-Thôi đi lão già, tôi biết tất cả những gì ông làm, tôi sẽ nói với tất cả những người dân ở đây.- Arturia hét lên.
-Vậy thì nói đi, tao không cản....
-Vậy là sao?
Hắn tiến tới gần sát mặt của Arturia, gầm lên:
-Ở đây, TAO LÀ LUẬT!!!!!!
-Thằng khốn, khi quân đội trở lại đây, ông sẽ không thoát khỏi chuyện này đâu. Ông sẽ bị buộc tội giết người, tổ chức hãm hiếp, hành hung và tra tấn người khác.- Bà chị lớn nói:
-Ha....họ sẽ quay lại sao? Như thế thật sao....Mày có nhớ hôm trên con tàu chó chết đó, lúc bọn tao yêu cầu hỗ trợ từ sân bay ngoài biển. – Hắn cười nhếch mép- Họ đã bỏ rơi chúng ta, với cơn đại dịch đáng nguyền rủa này.
Bỗng dưng, 1 cảm giác lạnh sống lưng kì lạ hiện ra trong đầu Khôi. Nó thấy 1 hình ảnh chập chờn trong đầu, trong 1 đường hầm tối om. Có 1 tia sáng vàng dịu ở trên, đột nhiên, không phải Khôi, nhưng cậu ta cảm giác thấy có gì đó....hay chính mình...đang bò lên 1 cái hố với tiếng gừ hồng hộc nặng nề. Nó quay qua nhìn Arturia, cô bỗng dưng cũng toát mồ hôi. Và cả 2 đều hiểu sắp chuyện gì xảy ra, trong khi thiếu úy Sơn tiếp tục lăn tăn với những thứ của hắn.
-Hê hê, ngươi biết không thằng nhiễm bệnh. – Thiếu úy Sơn chĩa khẩu súng vào đầu Khôi. – Tao quá tốn công với mày rồi, mày không còn giá trị lợi dụng nữa. Tao định sẽ biến mày trở thành vật tế nâng cao quyền lực tao ở đây, nhưng mà chắc không cần nữa. Chịu chết đi, có gì cần nói nữa không?
-Có- Khôi cắn môi- ông sắp tiêu rồi? Cả cái trại này? Hãy đi ra khỏi đây, nhanh lên.
-Mày nói cái gì cơ, tao nghe không rõ.
-Mọi người đi khỏi đây mau, nơi đây không còn an toàn nữa....hự – Thiếu úy Sơn tung 1 đấm vào dạ dày Khôi làm nó quỵ xuống nôn thốc. Có tiếng xì xào vang lên từ những người dân đang đứng xung quanh sân khấu.
-Mọi người không cần lo lắng, hắn ta đã nhiễm bệnh, bị sốt nên sủa lảm nhảm thôi. Bây giờ, tôi sẽ nhân danh công lý, trao cho kẻ nhiễm bệnh này 1 cái chết êm ái. – Hắn quay về phía người dân, tỏ vẻ uy quyền.
Grào.....
Thiếu úy Sơn quay lại. Từ trong cánh cổng hố xí mới mở kia, 1 con thây ma lao ra. Khôi đẩy Arturia dạt qua 1 bên, con zombie lao thẳng vào thiếu úy Sơn, cắn thẳng vào cổ của gã.
- AAAAAAAAAARRRRRRRRRRRGGGGGGGGHHHHHHHHHH!!!!!!
Sự việc diễn ra quá nhanh, không ai có thể kịp trở tay, lũ lính xung quanh cũng không kịp bóp cò. Lợi dụng vài giây quí giá đó, cả 4 nhặt vũ khí của mình lên, Khôi cắm phập con dao vào đầu con Zombie đang ăn ngấu nghiến cái thi thể của thiếu úy Sơn. 1 con nữa lao ra từ trong cánh cửa liền bị 1 viên đạn vào đầu từ Phúc. Một người lính gác chạy vào hét lên:
-Có thây ma, chúng đang vào trong từ cổng chính, anh em ngoài đó chống hết nổi rồi!!!!!!!
Tất cả lính nhìn nhau rồi họ quay đầu chạy thẳng ra hỗ trợ cho cổng chính, chỉ còn ông Tín và vài người khác. Phúc quăng khẩu súng lục của mình cho Khôi và nã 1 phát đạn vào đầu ông Sơn, đảm bảo hắn đã chết “hẳn”. Khôi hét lên:
-Hãy để cho chúng tôi đi, tôi không có ân oán gì với ông cả.
Suy nghĩ 1 hồi, Tín hạ súng xuống, và nói:
-Đi ngay, trước khi ta thay đổi quyết định. – Dứt lời, hắn quay đi và lao vào đống người đang giẫm đạp lên nhau tìm lối thoát.
Graoooooooo
2 con zombie bị hạ ngay khi nó tiến vào khu vực khán đài. Tình hình trong trại hiện nay rất rối loạn, những người bị cắn lại ngay lập tức ngồi dầy và cạp cạp người xung quanh, không kể con cháu, gia đình, bạn bè gì cả. Bà chị lớn nói:
-Chúng ta cần được trang bị để đi tới điểm cuối cùng... À quên, tôi tên Minh, Hồng Minh. Hãy đi theo tôi.
Khôi nói tiếp:
-Tôi đã gặp chị ấy ở trên Đà Lạt lúc cơn đại dịch mới bùng nổ, chị ấy đã giúp tôi thoát khỏi thành phố.
Không có thời gian để tán rão thêm, cả đám cùng chạy tới 1 khu vực cũ, vừa chạy vừa bắn yểm trợ và hạ những con zombie xung quanh.
-Chết tiệt thật, tôi không thể phân biệt đâu là người đâu là quỷ nữa.
-Khu vực cổng chắc bị hạ rồi, ta phải đi nhanh lên.
Trong 1 cái chòi gác, cách khu trại chính chừng vài chục mét, họ để Phúc và Arturia canh bên ngoài. Minh vô trong, kéo cái bàn trong góc phòng ra giữa, đứng lên trên nó và lôi 1 bao vũ khí từ trên trần xuống. Cô nói:
-Số vũ khí này tôi đã tích góp được trong những trận đi càng những thị trấn xung quanh, giờ hi vọng nó có ích.
Cô lôi 1 khẩu shotgun ra và ném cho Khôi, nói:
-XM1014, súng shotgun của Mỹ, 1 ổ có 6 viên đạn, semi-automatic, khá nặng, nhưng thích hợp cho những người chuyên cận chiến như cậu.
-Arturia, cô giữ khẩu Cheytac Intervention này, thích hợp với việc tỉa với chế độ liên thanh. Khá nặng tay, chừng 15kg nhưng rất chắc chắn và chính xác, hàng cực hiếm. Và cô cũng cầm luôn khẩu súng lục Desert Eagle này đi.
-Phúc, 2 khẩu M12s này là dành cho cậu, ổ 30 viên với tốc độ gần 50 viên mỗi giây giúp cậu trở thành 1 kẻ tiên phong vững chắc. Khẩu súng bán tự động- tự động này có khả năng hạ mục tiêu rất cao nhưng hay hết đạn nên hãy sử dụng chắc chắn.
-Tôi sẽ dùng khẩu AK-101- scope tiến hóa này để đánh tấn công hiệu quả nhất cùng với lưỡi lê trên đầu.
Sau 2p chuẩn bị, cả 4 đi ra khỏi nơi đó, Arturia nói:
-Cứu ai được thì cứu, còn không chúng ta chịu thôi.
Người dân chạy hỗn loạn trong khu cắm trại, nhiều lều bốc cháy ngùn ngụt, tiếng súng, tiếng gào, la hét vang lên khắp mọi nơi, Khôi dẫn đầu đoàn cùng với khẩu lục trong tay, hạ các mục tiêu tiến tới. Dù mọi chuyện rất khủng khiếp, nhưng cả bọn đều đã làm quen rồi. Khôi đã thấy những con thây ma tấn công, và bị chúng cắn. Arturia cũng đã trải nghiệm qua từ khi cơn dịch bắt đầu. Chị Minh là 1 con người cứng rắn, không dễ dọa nạt còn Phúc là 1 quân nhân nên cậu ta rất tĩnh tâm để đối phó với các tính huống.
1 con zombie lao từ trong lều lao ra, nhảy thẳng vào Khôi, ngay lập tức, nó bị lưỡi kiếm nhật của Arturia xiên thẳng vào đầu. Ra tới cửa ngõ, họ thấy 1 mớ hỗn độn giáp lá cà giữa những người sống sót, lính và lũ thây ma. Khôi ra hiệu ngồi xuống sau 1 căn lều, quan sát chuyện gì xảy ra. Lũ zombie xung quanh vì tiếng súng và còi báo động nên tập trung tất cả về đây, tấn công căn cứ này. Khôi chỉ vào cái xe jeep đã bắn họ lúc họ cố gắng thoát bằng cửa chính lúc nãy.
-Chúng ta sẽ leo lên chiếc xe đó, chắc chắn chìa vẫn nằm trong ổ. Sau đó, ta sẽ đi thẳng về Cam Ranh, tránh bất cứ sự rắc rối nào trên đường.
-Rõ.
- 1,2,3 đi thôi.
Cả 4 người băng qua khoảng sân nhuốm máu và đây sát người. Khôi giết 1 con zombie bằng khẩu súng của mình trước khi lao vào trong ghế tài xế của chiếc xe bọc sắt. Lũ zombie bắt đầu vây quanh cái xe khi tất cả mọi người đã vào trong. Chúng bò lên nóc, cố gắng cắn qua tấm kính, cào cấu vào thân xe. Thật không may, chiếc chìa khóa đã không còn trong ổ. Khôi nhìn qua tấm kính mờ mờ vì màu, cậu nhận ra cái chìa khóa đang nằm trong tay 1 cái xác cách họ chừng vài mét.
-Khôi, quá nguy hiểm, có hơn chục con đang bao vây cái xe này, anh muốn chết sao?
- Chúng ta phải lấy, lũ zombie đang tới ngày càng đông, và nó cũng là cách duy nhất chúng ta thoát khỏi đây.
-Làm sao bây giờ?
-Phúc, anh có thấy khẩu súng máy trên nóc không?
-Có.
-Khi em ra hiệu hãy mở cửa nắp trên xe jeep, dùng súng máy thu hút sự chú ý của lũ zom, còn em sẽ chạy ra lấy chìa khóa xong rồi về ngày.
-Quá nguy hiểm – Arturia nói- Anh đã bị đánh suốt 2 ngày rồi, lỡ ra đó chết luôn sao.
Khôi cười, nói: -Anh đã hứa sẽ bảo vệ em, vả lại anh cũng bị cắn rồi mà- Khôi chỉ lên về thương trên tay , cười hì hì.
Anh quay lại quan sát bên ngoài 1 lúc và nói;
- 3, 2,1 vô.
Cửa nắp trần của xe mở ra, Phúc leo lên, cầm 2 khầu m12s quét 1 vòng để hạ gục những con đang bám trên nóc xe. Sau đó, cậu ta chụp lấy khẩu súng máy, mở khóa an toàn, và bắt đầu.....
Tak tak tak tak tak......- Lũ zombie xung quanh xe chết như ngả rạ.
Khôi lao ra khỏi xe, cậu chạy như bay tới cái xác, chụp lấy cái chìa khóa trong tay cái xác.
Grao.......- Cái xác biến thành 1 con zombie.
Nó quay lại có gắng táp Khôi, nhưng cậu né kịp và bang luôn 1 báng súng vào đầu nó. Con zombie lảo đảo, rồi quay lại tấn công. Sau lung Khôi, 1 vài con thây ma dưới núi cũng chạy về phía cậu.
-Khôi coi chừng.
Cậu né được 1 đòn tấn công của con zombie mới xuất hiện, cả 2 liên tục lao tới cắn bậy và tìm cách ăn thịt con mồi. Khôi tìm cách bắn hạ, nhưng mỗi lần cậu quay súng ra là chúng lại lao vào với 1 tốc độ khủng khiếp.
Bốp
1 con zombie vung tay đánh tạt khẩu súng shotgun bay về phía chiếc xe, Phúc nhắm vào cả 3 nhưng không dám bắn vì sợ đạn lạc trúng người Khôi. Mất vũ khí, Khôi bất ngờ...
Đoàng ......đoàng......- 2 con zombie trước mặt Khôi gục xuống tai chỗ. Đằng sau lưng 2 con zombie là hạ sĩ Tín, đã bị 2 vết cắn trên tay và trên vai, máu chảy đầm đìa. Khôi cúi xuống chụp lấy cái chìa khóa.
-Chạy đi......- Tín hét lên trước khi bị 3 con zombie tấn công và xé xác.
Chưa tới nửa giây suy nghĩa, Khôi rút khẩu súng lục ra và nhắm thẳng vào đầu Tín, ông ta nói:
-Xin cảm ơn....
Đoàng
Xong việc, Khôi lao lên xe, kê chìa khóa vô máy và lao xuống núi. Vài phút sau khi xuống núi, cả đám nhìn lại ở trên. Cả khu trại cháy bùng lên, đỏ rực 1 góc trời. Minh nói:
- Tệ thật....chúng ta....
-Im lặng!!!!- Khôi nói
-Gì cơ?
-Im lặng...
Khôi nghe được 1 tiếng rít trong không khí, rất quen, cậu leo lên nóc xe, nhìn ra hướng ngoài biển, 2 chấm đỏ rực đang tiến tới. Tiếng động cơ và tiếng xé gió càng ngày càng gần....
-Nằm xuống!!!!!!!- Cả 4 chụp tai và cúi đầu xuống dưới.
Ầm
Hai chiếc phi cơ chiến đấu vút qua và đánh bom hủy diệt toàn bộ khu trại, tiêu diệt toàn bộ người sống sót và zombie đang ở đó. Sóng xung kích mạnh đến mức làm chiếc xe jeep nghiêng sang 1 bên. Ngồi dậy, không nói gì, Khôi nổ máy, hỏi thăm mọi người, rồi chiếc xe bắt đầu lăn bánh tiến về phía bắc, cảng quân sự Cam Ranh, nơi hi vọng cuối cùng của họ.
7:00 AM
| |