| Tôi có cảm giác cuộc đời tôi mới bắt đầu khi lên cấp II.Khi mới bước chân vào trường THCS Nguyễn Trường Tộ, tôi còn bỡ ngỡ, còn đang suy nghĩ xem nên làm gì để bố mẹ vui, để được mọi người yêu quý.Tôi quyết định từ đầu năm đã phải cố gắng,phải làm mọi việc thật tốt! Tôi cứ tưởng, đã lên cấp II rồi, là tôi là người lớn, là tôi hiểu được mọi lẽ đời. Nhưng mà đâu phải vậy!
Vào lớp 6, tôi có chơi được với 1 nhóm bạn, họ là những người bạn tốt, rất tốt. Tôi chơi với họ, tôi bắt đầu biết cách phán xét 1 con người,biết trách móc, mắng nhiếc, biết nhiều thứ về cuộc sống hơn! Chúng tôi còn suốt ngày ghét bỏ 1 người trong nhóm, mặc dù chỉ vì 1 số việc nhỏ nhặt. Nghĩ lại, tôi thấy có lỗi lắm! Tôi trở nên kiêu căng, vênh váo, và tôi nói với mọi người hãy gọi mình là đại ca (tất nhiên chỉ cho vui). Có vài người hưởng ứng, nên tôi càng vui, càng muốn chơi tiếp.
Chúng tôi từ bỏ 1 người trong nhóm, và thêm 1 lần nữa, tôi cảm thấy có lỗi. Tôi nói xấu bạn, làm đủ kiểu để đỡ tức, để ra vẻ ta đây. Và cuộc sống của tôi bắt đầu chìm trong thù ghét, sự ngỗ nghịch của bản thân. Tôi nghĩ là cứ ghét nhau, chia bè lập phái, là tôi pro. Haizzzz! Bước vào trường là tôi cảm thấy nhàm chán, tôi .... đến trường cho xong.....
Ngày 13/12, ngày chúng tôi thi học kì 1. 1 bạn nam trong nhóm nói với tôi rắng bạn thích bạn gái trong nhóm.Thật là tuyệt! Đó là cảm giác đầu tiên tôi có khi nghe điều đó. Vì bạn gái đó cũng thích bạn kia, nên tôi cố gắng cho 2 người lại gần với nhau. Và tôi thành công! Nhưng yêu đâu có dễ thế ha. Tình yêu tuổi mới lớn....Qua nhiều khó khăn, 2 người chia tay. Tôi lại buồn, buồn.... buồn.....Chán nản khi nghĩ 2 người bạn mình buồn. Rồi tôi cảm thấy các bạn trong nhóm đang ghét bỏ tôi, đang muốn loại tôi ra. Tôi đã hiểu được cảm giác của người bị loại. Ngày 25/1, hôm đó lớp chúng tôi liên hoan chúc mừng năm mới. Và ngày đó tôi không thể quên được, chắc chắn rồi! Sau khi liên hoan xong, họ hẹn tôi ra và nói: "bây giờ trở đi, chúng ta không còn là bạn nữa!" Và họ đi, tôi nhìn theo họ, như thể tôi đang dần dần mất đi 1 thứ quý giá nhất mà tôi có thể tìm được. Tôi về nhà, khóc và khóc. Không hiểu sao tôi không ngừng khóc được. Ngày hôm sau tôi đến lớp, tôi bị các bạn chửi đểu, bị nói xấu các kiểu. Đến ngay cả thần tượng của tôi, các bạn í còn đem ra trêu. Tôi không chấp! Tôi không thèm nghe! Tôi chán lắm rồi! Họ nói chỉ tổ tốn nước bọt thôi! Đã không còn là bạn bè gì nữa thì thôi!Dù suy nghĩ như thế, nhưng thực tâm tôi muốn lại gần các bạn, cùng chơi bài, cùng nói cười.....Tôi cảm thấy có lỗi.... Lỗi nhiều lắm! Lúc đó, phải nói là tôi muốn cảm ơn N rất nhiều! Bạn í vẫn chơi với tôi, vẫn chia sẻ với tôi, theo 1 khía cạnh nào đó thôi....
Tôi chỉ muốn ra xin lỗi họ, xin lỗi nhưng không cần nhất thiết phải tha lỗi. Tôi chỉ muốn họ biết rằng tôi hối hận chừng nào. Nhưng tôi không có cơ hội,tôi bị ghét thật rồi. Khi nghĩ đến họ, tôi chỉ biết khóc, khóc thôi! Nhìn các nơi có tên giống họ, lòng tôi lại đau nhói, cố kiềm lòng, không nhớ tới họ nữa!
Cả 3 tháng hè, lúc nào tôi cũng nghĩ , tôi cũng đau. Tôi muốn sửa đồi mình, muốn là 1 con người mới.Và tôi mong, năm lớp 7 này, tôi sẽ không làm buồn, và cũng không để ai làm mình buồn Và tớ muốn gửi lời này tới N, C, V: Các cậu cho tớ xin lỗi nhé. Tớ chỉ mong các cậu biết là tớ hối hận lắm, thế là đủ các cậu àh. Tớ sẽ cố gắng không để ai buồn nữa đâu....Tớ sẽ không quên những ngày làm Best Friend Forever của nhau đâu.... | |
16/10/2011, 11:25 am by Nghệ Thuật