| Từ khi còn bé xíu cho đến bây giờ đã khi nào bạn nghĩ bạn ghét mẹ chưa? Có thể bạn ghét mẹ vì mẹ thất hứa, mẹ bắt bạn học, mẹ không cho bạn những thứ bạn đòi và mẹ chẳng bao giờ kể cho bạn nghe những nỗi buồn, khó khăn mẹ gặp phải, trong khi mẹ muốn nghe tất cả về bạn. Bạn thấy thật bất công khi mẹ có thể làm tất cả còn bạn thì phải làm những gì mẹ bảo. Nếu có những giây phút như thế, thì bạn đáng trách thật. Nhiều khi tôi cũng có ý nghĩ tương tự, và nhiều người cũng nói rằng tôi đáng trách. Tôi chưa hiểu tại sao tôi lại có lỗi, tại sao người sai lại là tôi. Cho đến khi, tôi nghe một câu chuyện từ một người đáng tin. Có thể câu chuyện là hư cấu. Nhưng...
“ Một cô bé sống ở một vùng quê nghèo, học ở một ngôi trường nhỏ và lớp học chỉ khoảng hơn chục học sinh. Hầu hết nông dân đều nghèo, bố mẹ phải vào hạng nhất của vùng thì con mới được đi học. Cô bé mồ côi cha từ khi 3 tuổi. Mẹ cô may áo ở nhà kiếm sống. Hai mẹ con không bao giờ đi chung với nhau, và cũng không bao giờ bà mẹ đưa con đi học, dắt bàn tay nhỏ bé của con. Bạn bè của cô bé luôn tỏ vẻ tò mò:
- Hiền này! Mẹ của mày là ai?
- Chả biết.
Nó chỉ trả lời có thế. Trong lòng nó luôn giấu một bí mật có lẽ nó không bao giờ muốn biết. Mẹ nó chỉ có một mắt. Nó có rất ít bạn và nó không muốn mất đi những người bạn đó chỉ vì mẹ nó. Nó ghen tị với những đứa có cả ba lẫn mẹ. Nhiều khi nó gào lên: “Ông trời! Con đã làm gì sai mà bao nhiêu đau buồn lại đổ xuống đầu con?”. Nhìn đứa con nít với một bờ vai vững chắc để tựa của người ba, nó thấy tị với con bé:
- Ba ơi!
- Con này! Kem đây!
Nó thèm có que kem ấy, thèm có giọng nói trìu mến của ba nó, thèm có những gì nó không có
- Con không muốn ăn kem! Con muốn kẹo cao su cơ!
- Kẹo cao su! Cao s... u... u... u!
Nó ước nó được nũng nịu như thế. Nhưng dường như điều đó chỉ có trong suy nghĩ của nó. Một chiều đi bộ cùng đám bạn đang cười nói vui vẻ, chợt mẹ nó đứng trước ngõ, khuôn mặt rạng ngời niềm vui. Ánh mắt bà mẹ như tìm thiên sứ của riêng mình.
- Chúng mày! Mẹ ai đấy?
- Chả biết! Hiền, mày biết không?
Nó giật thót, đôi mắt đảo quanh tìm chỗ giấu mặt
- Tao… tao không biết!
Mặt nó tái xanh. Nhìn nó như bị ốm
- À! Tao hiểu rồi! Mẹ con Hiền! Tụi bay ạ!
Lũ bạn ồ lên cười lớn
- Thì ra mẹ mày có một mắt thôi à? Thảo nào mày chả nói gì cho tụi này!
- Mẹ mày sao xấu thế?
Tiếng cười cứ ngày một to, và nó thì mỗi lúc một thẹn. Nó ước mơ sao mẹ nó chưa từng xuất hiện trên cõi đời, để nó không bị biến thành trò cười như thế. Lũ bạn đã đi xa, nhưng sự xấu hổ thì vẫn còn nguyên vẹn. Nó gào lên với mẹ:
- Con ghét mẹ! Vì mẹ, mà con bị tất cả châm chọc, bị bạn bè xa lánh! Từ bây giờ mẹ đừng nhìn con nữa.
Và từ đó, nó cố gắng học hành. Năm năm sau, Hiền nhận được suất học bổng của trường, được lên Hà Nội học. Nó thở phào nhẹ nhõm, vì không phải nhìn mặt mẹ nữa.
Hai tư tuổi, Hiền kết hôn và có con, có một gia đình hạnh phúc. Hiền mua cho mẹ một căn nhà nhỏ và mỗi tháng gửi về một ít tiền. Cô nghĩ như thế là đủ bổn phận.
Hiền coi như không có mẹ. Cô không bao giờ đưa con về quê, không muốn cho con gặp mẹ. Những khi bà gửi quần áo tự may lên cho cháu, thì dù nó có đẹp đến mấy, cô cũng giấu đi không cho con mặc. Đứa bé tội nghiệp chỉ biết đến ông nội, bà nội, và Hiền thì chẳng bao giờ nói cho cô bé về bà ngoại:
- Con à! Con chỉ có một ông một bà mà thôi! Ba và má có chung một bố mẹ
Cô bé tin vào mẹ. Cô bé cứ tin như thế, rằng ba và mẹ mình là hai anh em, và bà ngoại của mình không tồn tại, dù bạn cùng lứa, ai cũng có một bà ngoại hiền từ, luôn kể chuyện hằng đêm cho cháu nghe, đưa cháu đi học.
Cuộc sống của Hiền cứ tiếp diễn. Thời gian cứ vội trôi qua. Ngày họp lớp cũ đã đến.
- Mẹ Hiền khỏe không?
Cô lúng túng trong giây lát rồi buột miệng :
- Mình không biết. Có lẽ bây giờ bà vẫn đang sống vui vẻ, hạnh phúc.
- Sao Hiền không về nhà đi? Có lẽ mẹ nhớ Hiền lắm đấy!
Và chỉ vì đám bạn rủ, Hiền mới chịu về nhà mẹ
Khi cô đẩy tay mở cửa, căn phòng khách trống vắng, không một bóng người
- Có lẽ mẹ tôi đi chợ rồi!
- Gọi đi! Nhỡ bà vẫn ở nhà thì sao?
- Nhưng mà….
- M... ẹ… mẹ ơi! Con…
Hiền chưa nói được nửa câu, thì nhìn lên bàn thờ, bức ảnh của một người phụ nữ mặt thoáng buồn, và người phụ nữ ấy chỉ có một mắt.
Mẹ cô đã qua đời.
Hiền chưa từng nghĩ mẹ đã như vậy. Khi tìm về căn nhà, cô nghĩ mẹ sẽ vẫn ngồi bên chiếc máy khâu, bàn chân đạp, bàn tay đưa tấm vải thật nhanh. Vậy mà bây giờ, chiếc máy khâu đã bám bụi, căn nhà vắng đi một ai đó.
Hiền đến bên bàn thờ. Nhìn bức ảnh một cách ngạc nhiên.
Và một bức thư đặt trên bàn thờ:
“Hiền à! Mẹ đây con!
Đến giây phút này, mẹ vẫn luôn hối hận vì đã khiến con xấu hổ với bạn bè. Mẹ chỉ mong rằng con có đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả mà trưởng thành. Mẹ không mong sự tha thứ nơi con.
Con biết không? Con được sinh ra khi ba con trở về từ chiến trường, cho dù con có như thế nào, thì ba vẫn nói là ba sẽ vẫn yêu thương con vì ba con nhiễm chất độc màu da cam.
Con không có mắt. Không có một con mắt nào…
Mẹ và ba chẳng thể làm gì được. Ba, mẹ bán hết đồ đạc trong nhà và lấy tiền phẫu thuật cho con. Mẹ cho con một con mắt, ba cho con một con mắt để con được là một con người hoàn hảo. Và cũng chính cái gọi là chất độc màu da cam ấy đã cướp đi ba của con... Khi con lập gia đình và sinh con, mẹ rất mừng vì cháu của mẹ lại hoàn toàn bình thường. Do ông Trời đã nghe thấu lời cầu nguyện của mẹ?
Đến bây giờ, Hiền à? Mẹ vẫn luôn tự hào về con, biết con chẳng bao giờ tự hào về mẹ. Mẹ xin lỗi vì khiến con xấu hổ. Nhưng con à! Cảm ơn con vì con- đã nhìn cả thế giới này cho ba và mẹ! Cảm ơn vì tất cả! Con yêu!”
Đến đó, Hiền như câm lặng. Trước kia, cô đã nghĩ gì thế? Căm hận? Ghen tị? Hờn tủi? Đôi mắt trào lệ. Đôi mắt – là tình yêu từ cả ba lẫn mẹ dành cho con. Giờ đây đôi mắt đó là thứ duy nhất mà Hiền nhận từ ba và mẹ, và cả tình yêu từ bà mẹ vĩ đại ấy nữa!
Giờ thì cô đã biết, cô có những gì, những thứ mà có lẽ lũ trẻ nhà giàu không có được. Đó là tình yêu.
Hiền tự hối hận vì đã ghét mẹ, ruồng bỏ mẹ và xa lánh mẹ.
Bạn nghĩ nhân vật Hiền sẽ kể cho con về bà ngoại của cô bé chứ? Hay Hiền sẽ cho con mặc những chiếc áo do chính tay mẹ của Hiền may?
Điều đó không quan trọng.
Quan trọng là sau khi đọc xong câu chuyện này, bạn hiểu được tình yêu của ba mẹ dành cho con. Tình yêu ấy, không đơn giản là cho bạn tiền, hay đưa con đi chơi. Tình yêu ấy luôn có sẵn trong tim bất kì bà mẹ nào. Một bà mẹ nào đó thậm chí có thể đổi mạng sống của mình cho bạn. Một bà mẹ làm việc tối ngày để kiếm tiền hay một bà mẹ nào đó ngồi trên xe lăn và nhìn bạn lớn lên - có thể đó là việc duy nhất bà có thể làm. Bạn đừng nghĩ mẹ bạn không làm những điều lớn lao như bà mẹ vĩ đại trong câu chuyện, hãy nghĩ rằng tất cả các bà mẹ đều yêu con mình. Họ sống vì con mình, hy sinh cho con mình. Không có con, thì cuộc sống mới thật sự là địa ngục của họ.
Hãy ví mẹ nuôi bạn, giống như bạn nuôi một chú mèo.
Khi mèo không chịu ăn, bạn có lo không?
Khi mèo đi từ sáng đến tối, bạn có sốt ruột không?
Nếu bạn thật sự yêu mèo thì dù mèo đen hay trắng, mèo vàng hay tam thể, bạn vẫn quý nó chứ?
Đừng nghĩ mẹ không yêu bạn mỗi khi mẹ mắng bạn. Bạn không làm bài tập, giống như mèo bậy vào gầm giường. Bạn trốn học đi chơi, giống như mèo ăn vụng. Bạn thật sự cần phải hiểu rằng: “ Tình yêu mẹ dành cho bạn không bao giờ cạn kiệt”. Mẹ muốn bạn dành thời gian học hành. Muốn thế, mẹ sẽ nói: “ Ở nhà nhớ học bài đấy! Đừng la cà ở đâu, không về chết với mẹ”. Câu nói ấy có thể hơi quá lời. Nhưng muốn bạn làm theo, thì mẹ phải nói thế.
Cho đến khi bạn trưởng thành và rời xa mẹ, xin hãy quý trọng những giây phút bên mẹ. Sau này lớn lên và làm ba làm mẹ, lúc ấy bạn mới thấy trách nhiệm ấy không đơn giản là mắng, là quát. Bạn sẽ cảm thấy quí giá hơn hết những giây phút bên mẹ. Bạn sẽ ước có ai đó vuốt ve, âu yếm bạn vào lòng. Bạn sẽ thấy nhớ mẹ biết bao. Bạn sẽ muốn về quê để được nép vào lòng mẹ như xưa, cố kìm thời gian lại để mẹ mãi bên bạn. Và khi bạn có con, bạn sẽ rất buồn khi chúng không hiểu nỗi lòng bạn. Và đừng chần chừ gì nữa! Bạn hãy đi mua hoa tặng mẹ, ôm mẹ vào lòng, và nói CON YÊU MẸ! Để mẹ thấy bạn hiểu một phần nào đó tình yêu mà mẹ dành cho bạn. Hãy làm việc đó ngay vào ngày 8-3 này, và đừng để khi quá muộn rồi đấy nhé! | |
13/3/2011, 9:51 am by oOo_(MaBu)_oOo