| *Author: Sake
*Pairing: SasuNaru
~*|~*|~*|~*|~*|~
Chiều tà..............
Ánh hoàng hôn rực rỡ trên bầu trời..............
Đỏ như màu của máu....
Những tia nắng yếu ớt len lỗi qua đám mây dày nhảy nhót trên bãi cát trắng.........
Gió miên man thổi từ biển vào đất liền, đưa hương mặn mà thấm nhuần vào không khí..........
Lang thang với đôi chân trần dính đầy cát........
Lòng đau nhói nhớ về người...
Xa xâm nơi chân trời, đôi mắt xanh khẽ rơi lệ.....
Sóng biển nhẹ nhàng hôn lên đôi bàn chân trắng.
Lạnh . . Buốt
Trái tim của chàng trai tóc vàng khẽ rung lên.
Đã 10 năm rồi
10 năm từ khi cậu rời bỏ nơi này sang Canada
10 năm từ khi bóng tối đã mang anh đi
Bây giờ, cậu quay trở về....cái nơi đã chứng kiến lỗi lầm của cậu....
Mọi thứ vẫn như trước.....
Nước biển xanh mát........thành phố nhộn nhịp tiếng người...
Ánh nắng ấm áp cùng mùi thơm của ly cà phê đen đắng ngét...
Nhưng đã thiếu mất một bóng người.............
Anh không còn ở đây..........anh đã đi đến một nơi xa.....mang theo chiếc thuyền giấy vàng cam mơ ước.......
Ký ức tràn về........................
~*|~*|~*|~*|~*|~
Món quà vô giá
..............Con thuyền mơ ước..............
Tuổi 16.......cái tuổi đầy yêu thương nhất của tuổi học trò
“Anh xếp những chiếc thuyền này làm gì thế, Sasuke”-Naruto tròn mắt.
“Hì, thì để thả đi chứ làm gì, em đúng là Dobe”-Sasuke cười nhẹ-“Tất cả đều thả đi hết, chỉ trừ chiếc màu vàng cam mà chiếc màu xanh dương này”.
“Còn anh là Teme ấy! Sao anh không thả hết?”
“Hai chiếc này, chiếc màu xanh em giữ, chiếc màu vàng cam anh giữ! Một khi chúng ta lạc mất nhau thì em hãy thả chiếc thuyền này đi tìm anh và anh cũng thế”.
“Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa đâu, phải không Sasuke?”-Naruto cười tươi.
“Anh hy vọng là thế”-Sasuke ôm Naruto vào lòng, cả hai chìm đấm trong niềm hạnh phúc bất tận.
Quen nhau từ hồi còn bé, hai chú nhóc suốt ngày cứ cãi cọ với nhau. Một đứa thì ngốc nghếch, hậu đậu, học chẳng vào đâu, chỉ được ở cái tính vui vẻ và khuôn mặt với ba vệt mèo cực dễ thương. Một đứa thì thông minh, đẹp trai, học giỏi nhưng lạnh lùng, sắt đá. Ai cũng nghĩ hai người này kiếp trước là khắc tinh của nhau hay gì ấy mà cứ cãi nhau hoài. Nhưng cái gì cũng có cái cớ của nó.
Đời người thường nói: Ghét của nào trời trao của ấy.
Qủa thật không sai. Sau kỳ nghỉ hè năm lớp 8, đùng một phát, hai đứa tuyên bố là bồ bịch với nhau. Trong lớp ai cũng ngỡ ngàng, mấy nàng thì ghen tị cứ hức hức mãi còn mấy chàng thì luôn miệng chúc phúc. Không ai biết trong kỳ nghỉ hè đã xảy ra sự kiện trọng đại gì nhưng âu đó cũng là một cái kết có hậu. Dù tuyên bố cặp bồ nhưng cả hai vẫn cãi nhau đơm đốp trong lớp, rằng là cãi nhưng nó vẫn toát lên hơi hướm của yêu thương.
Cuối năm lớp 9, Sasuke ra sức ôn tập cho Naruto để thi vào lớp 10. Bằng mọi sự nỗ lực (thật ra là không muốn xa người yêu=))) nên Naruto đã đỗ chung trường với Sasuke. Hai người họ lại cùng nhau sánh bước đến trường mới, học cùng một lớp, cực kỳ hạnh phúc làm ai ai cũng ngưỡng mộ.
Yên bình được nửa học kỳ thì sự sắp đặt của số phận đã làm cho tinh yêu của họ điêu đứng. Vào học kỳ 2, có một học sinh chuyển trường học cùng lớp với Sasuke và Naruto. Cô nàng rất xinh đẹp tên Sakura với mái tóc màu hồng phấn và đôi môi hình trái tim quyến rũ. Cô làm quen với Naruto và đã mau chóng trở thành bạn thân. Lúc nào Sakura cũng theo gót Naruto, ngay cả khi hẹn với Sasuke, Naruto cũng dẫn cả cô đến. Điều này làm Sasuke rất không vui.
“Tối hôm qua là buổi hẹn riêng của chúng ta, sao em lại dẫn bạn em đến?”-Sasuke nhíu mày.
“Có sao đâu, tại Sakura mới về nước, bạn ấy nhờ em đưa đi chơi vòng vòng nên sẵn tiện hẹn với anh nên em đưa bạn ấy đến.”-Naruto vừa cười vừa nói.
Sasuke chỉ biết im lặng. Anh cho rằng Sakura không chỉ có ý định đi chơi thôi đâu, chắc chắn là có mục đích khác. Dần dần, Naruto có vẻ như không gặp anh thường xuyên nữa. Còn ánh mắt của Sakura nhìn anh trở nên trìu mến hơn, nó làm anh rợn người. Có lẽ cô ta thích anh.
Đến dịp hè, Naruto phải nghỉ mát cùng gia đình nên đã từ giã Sasuke rồi đi. Cả hai sẽ liên lạc với nhau qua điện thoại và ymail. Đây là dịp may hiếm có, Sasuke chỉ có một mình, cô đơn, lẻ lôi, cần có người tâm sự. Ngay lúc đó, chuông cửa nhà Sasuke vang lên. Một cô gái tóc hồng xuất hiện, là Sakura. Đại diện cho nhóm Sinh học, Sakura đến mời Sasuke tham dự chuyến đi chơi của nhóm. Lúc đầu Sasuke lưỡng lự nhưng rồi cũng đồng ý.
Cấm trại vui vẻ trong 4 ngày ở khu rừng cuối thành phố, tinh thần của Sasuke tốt hẳn, anh cười nhiều hơn. Anh thường cùng Sakura đi len qua các con suối để bắt cá, lúc đó cánh cửa trái tim anh đã dần hé mở, một thứ khác đã được sinh ra.
Mặt khác, trong đám hành lý, điện thoại đã nhận được khoảng ba mươi mấy cuộc gọi nhỡ còn cái laptop thì nhận được chục ymail, người gởi không ai khác là Naruto. Không phải vì Sasuke không quan tâm mà vì anh đang ở trong rừng nên sóng yếu nên anh không biết. Đổi lại cho những từ “anh không biết” vô tình đó là sự lo lắng của Naruto, cậu đã xin ba mẹ đón xe trở về Konaha.
Tại nhà, Sasuke đã cùng nhóm Sinh mở tiệc ăn uống no say. Khoảng 3h mọi người về hết, chỉ còn Sakura ở lại chăm sóc cho Sasuke. Sáng, Naruto về đến trước cổng căn nhà xanh dương quen thuộc. Trong căn phòng đầy mùi bia, Sakura ân cần lấy khăn lạnh lau mặt cho Sasuke. Đầu anh giờ nhức lắm, tay chân nhất lên không nổi. Một phút hai khuôn mặt chạm vào nhau, Sakura đỏ mặt, cô tiến lại gần thêm. Một nụ hôn. Sasuke không kiểm soát được cánh tay nên không thể đẩy Sakura ra. Cánh cửa phòng mở ra, chàng trai với mái tóc vàng xuất hiện.
Bịch
Món quà xinh xắn màu xanh nước biển rơi xuống đất. Tiếng nước nhỏ giọt tách tách xuống sàn nhà. Chính mắt chứng kiến người yêu mình mà cô bạn thân đang hôn nhau, Naruto chẳng biết làm gì, chỉ đứng khóc. Sasuke thấy Naruto liền lấy ay đẩy Sakura sang một bên, lòng anh đau đớn khi thấy nước mắt của Naruto lăn trên má. Anh định bước đến chỗ Naruto nhưng Naruto đã quay lưng chạy vụt ra đường. Sasuke định đuổi theo nhưng Sakura nắm áo anh lại.
"Anh không yêu em à? Chẳng lẽ em không bằng cậu ta? Những ngày chúng ta vui vẻ bên nhau anh quên rồi à?"
"Xin lỗi! Thật lòng tôi cũng có cảm giác mến cô, nhưng đó chỉ là thoáng qua còn Naruto, cậu ấy đối với tôi quan trong hơn bất kỳ người nào!"
Sakura khóc nhòe cả hai mắt, tay vẫn không chịu buông áo của Sasuke. Chẳng còn cách nào, anh đành xé rách áo mình rồi đuổi theo Naruto.
Rượt đuổi nhau cứ như Tom và Jerry đến bãi biển cạnh thành phố. Trớ trêu thay, đây là biển Eternal Love và anh đã cùng cậu thả những chiếc thuyền ước mơ ở đây. Dừng lại trước mặt biển xanh, Naruto định phóng vào khu nhà hàng nằm gần đó nhưng bị Sasuke cản lại. Cuộc cãi vã bắt đầu. Sasuke đã giải thích đó chỉ là hiểu lầm nhiều lần nhưng Naruto chỉ tin vào cặp mắt của mình mà thôi. Chính mắt cậu nhìn thấy và nó không đánh lừa cậu.
"Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Chúng ta chia tay đi"
Naruto hét lên. Sasuke như chết đứng. Cậu bỏ đi với tiếng nấc nhẹ, bỏ lại mình anh một mình đau khổ không tin nổi vào những điều vừa mới nghe. Ngày hôm đó là một ngày dài đối với Sasuke lẫn Naruto. Hai người-hai nơi khác nhau-hai tâm hồn-hai cảm xúc. Buồn, tuyệt vọng. Đau khổ, tim tan nát. Mọi thứ đáng sợ nhất của thế giới như vừa xảy ra với Sasuke và Naruto. Cậu bật khóc. Anh ôm ngực, đôi mắt nhìn lên mặt trăng bị khuyết mất một nửa, giống như trái tim anh.
Không còn đôi bàn tay mềm mại, đôi mắt xanh trong sáng và nụ cười thiên thần nữa.
Không còn bờ vai vững chắc, đôi mắt đen ấm áp và những câu đùa vui nữa.
Mọi thứ đêu không còn.
Đỗ vỡ theo thời gian.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Gió thoang thoảng, lạnh lẽo, giá buốt.
Chỗ khuyết của trái tim không bao giờ hàn gắn lại được. Một đêm mất ngủ của hai mảnh vỡ trái tim.
Sáng hôm sau, Sasuke vẫn ngồi lặng lẽ trong phòng, một cái xác vô hồn, mắt cứ nhìn thẳng vào bầu trời xanh thẵm. Màu xanh làm anh liên tưởng đến đôi mắt của Naruto. Ngây thơ, hồn nhiên, tươi sáng. Đôi con ngươi to tròn, xanh biếc, như chứa đựng cả bầu trời và biển cả. Phập………..Đau đớn. Nỗi nhớ như những nhát dao đâm vào ngực anh, càng nhớ, con dao ấy càng đâm mạnh vào.
Đi trên con đường quen thuộc, Sasuke ghé vào một tiệm bánh. Bất giác, cả người như không còn sức sống. Naruto cũng từ tiệm bánh bước ra, tay cầm hộp bánh ngọt mà như anh nhớ đó là chiếc bánh đầu tiên anh đã mua cho Naruto. Lướt qua như chưa hề quen biết. Sasuke chỉ biết mỡ to con ngươi ra mà ngạc nhiên. Cậu đã cố kiềm nén lắm khi đi ngang Sasuke, thật sự rất muốn ôm anh vào lòng như Naruto không thể, cậu không thể chấp nhận một người đã phản bội cậu.
Sasuke quay lại nhìn Naurto. Dáng cậu nhóc gầy gò, tướng đi vẫn chẳng dễ nhìn như ngày xưa. Anh chỉ biết thở dài rồi ngồi xuống bàn gần cửa kính, nhấm nhấp một chút vị đắng của cà phê đen.
.…Cà phê đắng…. …Đắng như lòng của anh...
Tản bộ trong công viên gần nhà. Kỷ niệm tình yêu lại trở về bên anh. Nó cứ bay đến, hết cái này đến cái khác, lẫn kỷ niệm vui đến kỷ niệm buồn, đầu anh rối bời, anh chưa từng yêu ai sâu đậm như yêu cậu, cậu là thứ không thể thiếu trong đời anh.
Trời bắt đầu tối. Lại một ngày nữa qua đi. Anh nằm trên chiếc giường ấm áp, nhưng thật ra nó chỉ ấm áp khi có Naruto ở đây thôi. Sasuke kéo hộp tủ cạnh giường, cầm một chiếc hộp màu đỏ bọc vải nhung mềm. Anh từ từ mở nắp chiếc hộp. Không rực rỡ nhưng về mặt thủ công thì rất tinh xảo, chiếc nhẫn hình trái tim có khắc tên hai người. S-N. Sasuke-Naruto. Lúc trước, khi đi qua tiệm nhẫn, Naruto đã tỏ ra rất thích chiếc nhẫn này, nhưng vì chỉ là học sinh nên cha mẹ không cho mua nhẫn trái tim. Vào buổi tối hôm đó, anh đã đi mua rồi đặt thợ khắc tên lên mặt của chiếc nhẫn. Anh còn định dùng nó để cầu hôn cậu khi cậu học xong lớp 12. Không ngờ cơ hội đó chẳng còn. Chỉ mình anh cô đơn cùng chiếc nhẫn vô chủ.
Reng........reng........reng......
Tiếng chuông điện thoại cất lên. Sasuke choàng tỉnh dậy.
“Alô? Có chuyện gì mà gọi vào lúc sáng sớm vậy, aniki?
“Trời đất! Naruto sắp đi Canada rồi mà giờ này còn ngủ nướng nữa hả?”
“Nani??? Itachi, có thật không? Sao anh biết?"
"Hơ, anh mày làm tổng giám đốc của hãng hàng không quản lý các sân bay sao mà không biết được. Chính ba mẹ của Naruto đã nhờ anh mua dùm vé máy bay sang Canada trong nửa tiếng nữa đấy."
"What?? Sao anh không cản?"
"Chuyện tụi bây, anh đây không hứng xía vào! Đến lẹ đi!"
Tút...tút.....
"Ông anh quái gỡ"
"Đúng là Dobe, sao lại bỏ đi chứ"
Sasuke vội thay đồ, chải tóc rồi cầm theo hộp nhẫn, anh quyết định sẽ cầu hôn Naruto, hy vọng cậu ấy sẽ ở lại. Phóng lên chiếc xe hơi màu bạc-là quà sinh nhật của cha mẹ-chạy nhanh ra đường cao tốc. Với tốc độ chạy thấy bóng không thấy xe, Sasuke đã gần đến chỗ sân bay. Anh cẩn thận lấy chiếc nhẫn trái tim ra và ngắm nhìn nó.
"Thật đẹp! Mày sẽ đẹp hơn khi đeo vào tay của Naruto"
Tin................Tin............Tin
Tiếng còi xe inh ỏi vang lên làm Sasuke giật bắn người. Một chiếc xe tải chạy ngược chiều bị lạc tay lái phóng thẳng về phía anh. Tốc độ quá nhanh, Sasuke không thể dừng lại, anh liều mạng quẹo xe tông vào hàng rào ngăn cách giữa thành phố và bãi biển để tránh. Vẫn không tránh khỏi, chiếc xe tải tông vào đuôi xe anh làm người lẫn xe đâm thẳng xuống bãi biển.
Quay hết 3 vòng, chiếc xe dừng lại, móp méo khắp nơi. Người lái xe cũng không gì hơn. Máu chảy loang khắp người, lăn trên khuôn mặt tái xanh. Màu đỏ thấm nhuần với màu đen của tóc. Anh cố gắng mở mắt ra nhìn nhưng có lẽ anh quá buồn ngủ nên đã nhắm nghiền mắt lại. Một giấc ngủ ngàn thu, chẳng bao giờ tỉnh. Tay anh nắm chặt. Chiếc nhẫn trái tim đẫm máu anh để lại cho Naruto.
Nghe tin, Naruto liền rời khỏi phi trường đến thẳng bệnh viện. Khuôn mặt trắng xanh cùng đôi mắt nhắm nghiền.
Cậu bật khóc.
Qúa muộn rồi.
Giá như cậu nghe anh nói.
Giá như cậu không giận anh.
Giá như cậu không rời bỏ nơi này.
Giá như tất cả không xảy ra........
................Đã quá muộn màng........... Không phải cái kết nào cũng có hậu cả..................
10 năm sau.........
Cậu quay về nơi này cùng chiếc nhẫn trái tim trên ngón tay.
Mặt trời khẽ đưa mình lặng xuống biển.
Cậu nhẹ nhàng vén ống quần rồi bước xuống biển.
Chiếc thuyền màu xanh dương đậm từ tay cậu được thả ra.
"Một khi chúng ta lạc mất nhau thì em hãy thả chiếc thuyền này đi tìm anh nhé"
Cười bùn.
Bao năm chờ đợi chiếc thuyền của anh, tuyệt vọng, dù biết điều đó chỉ là ảo tưởng.
Chiếc thuyền màu xanh trôi bồng bềnh theo những con sóng từ từ ra xa.
"Tìm và mang anh ấy về đây nhé!"
Cười....vị đắng xọc lên cổ hộng.
Chiếc thuyền xa dần, xa dần, mang theo ước mơ của chàng trai đi xa dần.
Nước sinh ra là để chảy.
Nắng sinh ra là để sưởi ấm.
Gió sinh ra là để thổi.
Cậu sinh ra là để yêu anh.
Anh sinh ra là để yêu cậu.
Cả hai sinh ra là để hạnh phúc bên nhau.
Dù biết đó là không thể.
Anh không thể quay về.
Nhưng cậu vẫn cứ chờ đợi.
Chờ đợi con thuyền đưa anh về.
Chờ đợi chiếc nhẫn có đôi có cặp.
Chờ đợi mảnh vỡ trái tim trở nên hoàn thiện.
Chờ đợi anh và cậu mãi mãi bên nhau.
................Bóng tối buông xuống..........
............Lòng đau đớn.........
......Cậu đã đánh mất món quà ông trời ban cho cậu....
END | |