Artist: Vishiha Sakura (:hihi:), và có sự góp ý của bạn Jiji.
Genre: Romance
Character: Neji, Hinata, Tenten, Naruto,…
Warning: Đừng đánh tác giả. Unhappy.
Rating: 1+
18, độ tuổi đẹp nhất của đời con gái, cái tuổi bắt đầu của cuộc sống, vừa với tay đến tình yêu đẹp nhất.
Cô gái với mái tóc màu xanh đen, làn da trắng nõn, và đôi mắt trắng ấy đã giã từ tình yêu đầu đời của mình.
Và cũng như bao cô gái khác, cô đối mặt với tình cảm của bản thân, đối mặt với người con trai cô yêu mến.
Nhưng liệu tình yêu của cô có được chấp thuận..
Khi cô lại là một Người Kế thừa, một kunoichi vĩ đại của tộc Hyuga?
Yêu một người lại khổ như thế sao?
Khi người mà cô yêu mến là một người vô cảm lạnh lùng, không biết đến thứ gì gọi là tình yêu, theo suy nghĩ của cô.
Nhưng cô có biết chăng là người ấy cũng rất yêu cô và luôn chờ đợi cô từng ngày từng giờ…
Cho đến một ngày
Họ biết được tình cảm thật của nhau.
Đó phải chăng là giây phút hạnh phúc nhất? Giây phút mà hai con tim hướng về nhau, và đôi tình nhân cùng nhau trải qua những tháng ngày hạnh phúc?
Hai người đứng trên đồng cỏ, cùng nhau ngắm hoàng hôn. Cái phong cảnh ấy thật lãng mạng. Và để có thể vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp đó, cô gái đã phải mất biết bao nhiêu công sức để thay đổi chàng trai tóc dài và đôi mắt oải hương vô hồn.
Họ đã cùng nhau trải qua biết bao thăng trầm của tình yêu, trải qua biết bao đau thương để có thể đến được với nhau.
Nhưng cho đến một ngày…
Tình yêu ấy kết thúc vĩnh viễn một cách vô lí…
- Otou-san! Con thật sự yêu Neji-nii-san mà! – Cô gái quì mọp xuống, khóc nức nở. Nhưng cô khóc không vì đau đớn do bị hành hạ về thể xác, mà khóc vì phải giã biệt tình yêu của mình.
Người đàn ông tức giận, ném mạnh chiếc kunai xuống đất, la lớn:
- Cái đứa con trời đánh này… Mày nên nhớ mày là Người thừa kế! Nếu có muốn thay đổi thì cũng không được đâu!
- Otou-san! Nhưng con rất yêu Neji-nii-san! Tại sao cha không thay Hanabi? Nó tài giỏi hơn con nhiều mà? Otou-san…Hãy cho con theo anh ấy…
Ông cầm chiếc gậy, đập mạnh xuống đất, giận dữ:
- Nếu mày còn ngoan cố thì cứ rời khỏi cái nhà này đi! Cứ đi theo cái tình cảm vô nghĩa đó theo ý mày đi!
Hinata gục ngã xuống.
Cô như không còn chút sức lực nào để chống chọi với cái số phận nghiệt ngã này, để đối diện với tình cảm của chính mình.
Và trong vài phút bất thần, cô đã định rời khởi ngôi nhà này, quyết định nhường ngôi vị thừa kế cho em gái cô… Và cô đã chuẩn bị tất cả mọi thứ và đã dự định sẽ làm thật, để thoát khỏi cái định mệnh này…
Nhưng chàng trai đã cản lại.
- Hinata-sama. Tôi xin lỗi, nhưng xin Sama đừng làm thế vì tôi!
Hinata nắm chặt lấy vai áo của chàng trai, đôi mắt đẫm nước:
- Tại sao? Nhưng mà chúng ta thật sự yêu nhau mà…
Neji quay đi, cố tránh cái ánh mắt đau khổ của cô gái. Anh rất yêu mến cô, nhưng không còn cách nào khác. Nếu theo anh, cô sẽ phải đau khổ. Và đối với anh, chỉ cần cô được hạnh phúc, là quá đủ…
Chỉ cần cô có được hạnh phúc..
- Hinata-sama! Sama hãy tìm người khác đi! Tôi cũng không thể mang lại cho sama hạnh phúc đâu, xin đừng theo tôi.
Neji cố nén cái nhói lên trong tim mình khi nói ra câu ấy. Anh thật sự không muốn rời xa, nhưng… anh không thể đem lại hạnh phúc cho cô? Đó chỉ là sự lẩn tránh, trốn tránh thực tế.
- Neji-nii-san! Xin anh… - Hinata quỵ xuống, ôm mặt khóc. Nước mắt cô rơi lã chã – Hãy cho em đi theo… Hãy cho em đi theo… Em rất yêu anh! Thật sự rất yêu anh… Em không muốn rời xa anh… Hãy cho em đi theo…
Neji xoay người lại. Đã cố lắm rồi, sao mà không thể dứt dạc được… Cái cảm giác này là sao? Anh…
Chàng trai ôm cô gái trong vòng tay. Cái hương thơm dịu dàng này… thật chỉ có ở Hinata, người mà anh yêu mến nhất trên đời…
Anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn nồng thắm… Và đó chính là nụ hôn cuối cùng của cuộc tình đau khổ này. Cái hương ngọt ngào và cay đắng của nụ hôn này…trong cái khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp này…
Sẽ mãi khắc sâu trong trí nhớ của hai người.
Hoàng hôn nó vẫn cứ đẹp như thế, cứ lãng mạng như thế. Và bất kì cặp tình nhân nào cũng đều thích ngắm hoàng hôn – mặt trời lặn. Nhưng đáng tiếc, nó cũng là tượng trưng cho một sự chia ly, một sự kết thúc buồn bã.
- Ne…Neji-nii-san…- Giọng cô gái nhỏ dần, và ngất lịm đi.
Neji đặt cô gái lên băng ghế đá, rồi trao cô một chiếc hôn chia tay lên trán.
- Xin lỗi, Hinata-sama.
Neji dần biến mất , để lại cô gái một mình trong cái bóng tối đáng sợ này…
Một mình đối mặt với cuộc đời không có anh…
Hoàng hôn hôm nay buồn bã lạ thường…Chỉ còn mình cô đứng trên cánh đồng cỏ ngày nào.
Kể từ ngày hôm ấy, cô không còn gặp Neji nữa. Chẳng biết chàng đã đi đâu về phương nào, chỉ biết, chàng đã biến mất khỏi cuộc đời của cô.
Mất bao nhiêu nước mắt để cô có thể chôn giấu tình yêu này?
Cô cũng không thể đếm được, không thể đo lường được, bởi dù cô có cố đè nén nó xuống tận đáy của trái tim, nó vẫn cứ trồi lên, cứ khắc lên trong trí óc nhỏ bé.
Hình ảnh của người con trai ngày nào đã cùng cô tập luyện, dạy cho cô những chiêu thức mới, rồi cùng cô ngắm hoàng hôn, cùng cô uống món trà thanh thơm ngon, sao mà vẫn hiện hữu ngay trước mắt.
Cô hận, rất hận
Nhưng không phải vì ông trời chia cắt hai người
Không pải vì cô sinh ra là một Người Kế thừa, buộc cô với cái số mệnh khắc nghiệt
Cô hận vì ông trời đã sinh cô ra,
Đã để cô gặp Neji
Để cô mãi ôm mối tình này trong lòng
Với nỗi đau mà có ai biết được rằng
Nó đau hơn bất kì thứ gì trên đời, hơn cả khi phải lãnh trọn Hasangeki
Hôm đó là một ngày vô cùng đẹp trời, với không khí torng lành và muôn hoa đua nở. Mấy cành Sakura cũng đã rộ lên trông thấy. Hôm đó là ngày đầu năm mới, cũng là lần đầu tiên, nữ kế thừa được Hokage chọn làm thầy phụ trách một tiểu đội.
- Em là Nara Nisato! – Một thằng nhóc nhanh nhảu.
Hinata, hiện là thầy phụ trách của tiểu đội 13, cười mỉm.
- Em là con trai của Temari-san và Shikamaru, đúng không?
- Vâng! – Tên nhóc nhà Nara gật đầu. Nó có vẻ khá thích cô giáo này đây. Vì cô giáo này vừa hiền dịu mà vừa xinh đẹp, chẳng bù mẹ nó, nữ Kazekage đệ V của Suna dữ dằn, bản lĩnh lúc nào cũng la mắng nó.
Một thằng nhóc khác giơ tay lên:
- Hinata-sensei! Em là Uzumaki Sakurano! Chắc là Sensei cũng có biết em chứ!
- Ah! Là Sakurano-kun, con của Haruno-chan và Naruto-Hokage-sama chứ gì!
Tên nhóc cười khì. Nó rất hay đến Hyuga phủ quậy phá khắp nơi, và lục tung cả thư viện Hyuga phủ. Nhiều lần, bị Hanabi và Kou bắt, nó giãy tử, nằm vạ, hệt như cha nó lúc nhỏ.
Và cuối cùng là một cô bé tóc búi hai bên, nhưng lại có một đôi mắt màu hoa oải hương. Nhưng không giống với Hyuga tộc hoàn toàn, màu mắt của cô nhóc có màu cà đậm hơn. Trông ánh mắt của cô có vẻ gì đó rất tinh lanh và nhí nhảnh.
- Em là Hyuga Fubuki!
Hinata ngạc nhiên:
- Hyuga? Sao ta không biết em? Em là con của ai?
Fubuki trả lời, vẻ đầy tự hào:
- Sensei không biết Tenten-okaa-sama à? Thành viên của nhóm Akatsuki hiện nay đó!? ( Xin nói sơ qua: Akatsuki này là một tổ chức làm nhiệm vụ mật, và hoàn toàn tốt, không giống với Akatsuki do Tobi điều khiễn nhé!)
Hinata gật đầu, nhưng vẫn chưa hết thắc mắc:
- Ta có biết đến mẹ con. Nhưng còn cha con?
- Hyuga Neji! Chắc là Sama không quen đâu!
“ Ne…Neji… Là anh ấy…”
- Anh ấy, à không, cha em đang ở đâu? Hãy cho ta biết đi! Ông ấy đang ở đâu? – Hinata hớt hãi.
- Cha em đang ở nhà, trong khu rừng ven bờ Konoha. Nhưng làm gì…
Không để Fubuki nói hết câu, Hinata đã phóng đi. Trông cô có vẻ gì đó rất gấp gáp. Gặp được anh ấy, cô sẽ nói gì?
Đơn giản là.. “ chào anh”?
Nhưng hơn bất kì lúc nào khác, cô rất muốn gặp Neji, muốn được nhìn thấy anh ấy… Chỉ muốn gặp anh ấy một lần…
Và chỉ lúc sau, cô đã đến nơi.
Bên ngoài, căn nhà chỉ lợp đơn sơ bằng mấy tấm tranh và những cây cột bằng gỗ lim chắc chắn, nhưng bên trong thì rất đầy đủ tiện nghi, không thiếu bất kì thứ gì. Nhưng nếu nhìn kĩ thì cũng có thể biết rằng chúng hoàn toàn được làm bằng thủ công, và chủ yếu là bằng sắt, rất công phu.
Có tiếng người con gái vọng ra:
- Otto! Mau lên mau lên! Nếu không, lại chậm trễ nữa bây giờ!
Hinata ghé mắt vào, nhìn xem có chuyện gì xảy ra. Một cô gái từ cánh cửa buồng bước ra. Nhìn sơ qua ngoại hình cũng biết, đó là Tenten. Dù đã 28-29, nhưng khuôn mặt, mái tóc, lẫn ngoại hình của cô không khác gì lúc trước. Có lẽ đó là thuật Bất lão của Tsunade đã dạy.
Lúc sau, cánh cửa buồng lại một lần nửa được mở ra. Và bước ra từ đó, chính là…
“ Neji-Nii-San!! Anh ấy..”
Người con trai ngày trước vẫn giữ cái dáng dấp ấy, vẫn tuấn tú và lực lưỡng như ngày nào. Nhưng sao…
Cái cảm giác ấy khác quá…
Tim cô đập thật mạnh, cả người nóng ran lên. Và không hiểu trong khóe mắt có gì đó muốn chảy ra… Lồng ngực cô… nhói lên từng đợt.
Anh ấy có còn yêu cô như ngày trước không?
Liệu anh có biết, cô vẫn còn yêu anh, vẫn sẽ mãi yêu anh hơn bất kì ai khác trên đời này?
Bây giờ anh đã có Tenten, có Fubuki bên cạnh.
Anh đã có được một gia đình ấm cúng và hạnh phúc..
Nhưng cô vẫn luôn tự hỏi
Liệu anh vẫn còn nhớ đến cô, nhớ đến 1 Hinata nhút nhát rụt rè nhưng vì anh mà cô đã trở nên mạnh mẽ, kiên cường hơn..
Cô vẫn luôn yêu anh
Mãi mãi yêu anh
Yêu anh đến hết cuộc đời này…
Yêu bằng cả con tim nhỏ bé này…
Sao mà.. cái cảm giác này khác quá..
Đám cây cối thật là phiền phức! Sao mà chúng cứ lao xao hoài, khiến tai cô như ù đi, không nghe được gì nữa… Gió cũng đáng ghét quá, cứ làm tóc cô rối tung lên, che mất đôi mắt cô, làm cô không nhìn thấy được gì cả…
Cạch.
Cánh cửa cổng mở ra. Hinata giật mình, và đứng trước mặt cô, đó là Neji và Tenten, tay quải hai túi vũ khí và tay thì cầm một tấm bản đồ nhiệm vụ.
- Hi…Hinata? Nãy giờ sao lại đứng đây mà không vào nhà?
Hinata ấp úng, không nói nên lời. Neji chen vào.
- Hinata! Đã lâu không gặp. Nhưng thật ngại quá, bây giờ chúng tôi phải đi làm nhiệm vụ. Nếu được, khi khác em đến chơi nhé!
Ơ hơ… Cái gì vậy? Cảm giác gì đây? Tại sao mình…có cảm giác như là anh ấy chưa từng yêu mình vậy?
À mà phải rồi! Anh ấy đã có vợ, và hiển nhiên anh ấy chỉ dành tình cảm cho vợ của mình – Tenten thôi! Nhưng…
Mình đã mong anh ấy sẽ nói gì khi gặp mình?
Chẳng phải chỉ là câu “ chào em” hay sao?
Nhưng sao khi anh ấy cất tiếng, câu nói ấy bỗng dưng khiến ngực mình đau nhói…
Mình… trở nên ích kỉ từ khi nào vậy?
Mình…
- Vâng, cũng được! Em chỉ ghé ngang qua đây thôi, chứ cũng không có ý định vào! – Hinata nói, gắng gượng cái gì đó…
Cô cố cho nước mắt không chảy ra..
Nhưng sao mà khó quá vậy?
Neji đi lướt qua Hinata, nhẹ thoảng như cơn gió. Có cảm giác như rằng hai người không hề quen nhau. Và đôi vợ chồng tiến sâu vào trong khu rừng, bắt đầu tiến hành nhiệm vụ khẩn cấp của họ.
Còn Hinata thì ngồi khụy xuống, và mỉm cười, dõi theo hai người.
Nhưng trong khóe mắt, tại sao…vẫn có nước?
Nó đang chực trào ra…
Đã khóc bấy nhiêu đấy năm, nhưng nước mắt thì vẫn cứ chảy.
Neji-nii-san…
Xa quá…
Sao mà xa vời quá vậy?
Mãi mà không thể với tới…
Có một điều mà cô, một kunoichi tài giỏi với huyết kế giới hạn tuyệt đỉnh, không biết…
Neji vẫn chưa hề quên cô…
Và cũng mãi mãi yêu cô hơn bất kì ai khác…
Nhưng…
Nếu bên cạnh cô, anh thật sự rất sợ..
Và chính sự sợ hãi ấy đã khiến anh rời xa cô…
Có thể đó là mãi mãi
Nhưng hai con tim vẫn hòa chung nhịp đập, vẫn cùng ngân nga câu hát…
Trong tình yêu, có lúc, đợi chờ cũng là hạnh phúc. Và sự chờ đợi ấy, có khi là chỉ trong một thời gian, và cũng có lúc, nó là mãi mãi, kéo dài vô tận. Nhưng hai con tim vẫn luôn hướng về nhau, như thế cũng đã quá đủ cho một tình yêu chân thành.
The Last Kiss 2
- Sensei! Sao sensei lại ngồi đây khóc? Có chuyện gì sao?
Hinata ngạc nhiên, ngước đầu lên. Ra là Fubuki. À, phải rồi! Ban nãy cô đã để đám nhóc ở đó mà chạy đến đây mà!
- Không có gì. Cảm ơn em đã hỏi thăm. Chỉ là bụi bay vào mắt thôi.
Fubuki cười. Trông nó rất tinh ranh, và không kém phần nhí nhảnh. Nghĩ đi nghĩ lại, nó với Tenten trông như hai mẹ con ấy ( nhắc lại lần nữa: Tenten không có con đâu nhá! Tội nghiệp sama lém!). Hinata khẽ vuốt cho ngay lại mái tóc rồi tạm biệt cô nhóc. Cho đến lúc này, Hinata vẫn chưa biết được sự thật về gia đình của Neji.
Hinata băng qua những hàng cây với tốc độ thoăn thoắt và trở về nhà.
Nhưng trong khóe mắt của cô vẫn đọng những giọt nước mặn chát cay đắng.
Gặp lại người mà cô yêu quí nhất trên đời, nhưng sao cô lại cảm thấy đau như vậy…? Cái cảm giác đau nhói này, cứ khiến cô như muốn chết đi sống lại.
Neji-nii-san!
Đêm đó, Hinata về nhà, và trằn trọc cả đêm. Cô không hiểu sao mà cứ khóc mãi, khóc mãi. Khóc đến khi nước mắt cũng dần cạn, chiếc gối nằm cũng đẫm nước. Dù muốn dừng lại nhưng sao những giọt lệ vẫn cứ tuôn như mưa.
10 năm qua..
Không phút giây nào, cô quên được Neji.
Nhưng chẳng lẽ, cô chỉ có thể chôn giấu tình cảm ấy mãi?
Và cô đã suy nghĩ một chuyện.
Và cô cũng đã quyết định.
Cho dù chuyện này có nguy hiểm đến đâu, thậm chí còn đe dọa tính mạng của Người Thừa kế, nhưng Hinata vẫn quyết định phải làm. Lí do chỉ đơn giản là vì cô muốn được ở bên cạnh người ấy, người con trai mà cô yêu quí nhất – Hyuga Neji, người đã rời khỏi tộc Hyuga và tự phá vỡ dấu phong ấn của gia tộc.
Ánh bình minh cũng đã hé mở. Nó như một sự khởi đầu tuyệt hảo của một cái bi kịch đáng sợ.
Cạch!
Cánh cửa phòng Hokage mở ra. Naruto và Sakura đang ở trong đó, xoay ghế hướng về phía cửa sổ. Hinata, trang phục chỉnh tề như mọi khi, trông rất nghiêm túc. Cô nói, vẻ rất kiến quyết, ánh mắt đầy sự quyết tâm:
- Naruto-Hokage-Sama! Sakura-sama! Tôi có một yêu cầu!
Naruto quay lại. Cả hai vô cùng bất ngờ khi thấy Hinata đến văn phòng Hokage vào lúc sáng sớm như thế này, lại có vẻ rất nghiêm túc.
- Chuyện gì? – Sakura thắc mắc.
Hinata nhìn thẳng vào mắt của Naruto.
- Tôi muốn xin gia nhập Akatsuki!
Cả hai lại càng ngạc nhiên. Nhưng nhìn vào ánh mắt đầy sự nghiêm túc, quyết làm đến cùng của Hinata, Naruto đành gật đầu đồng ý. Cái tính vội vã của Naruto vẫn thế, nhưng mà bây giờ, cả Sakura cũng không cản. Vì cái ánh mắt màu cả đó, muốn cản cũng không được.
- Thôi được! Nhưng mà, gia nhập Akatsuki là một chuyện rất nguy hiểm đấy, cả tớ cũng không chắc bảo vệ được tính mạng của cậu đâu! – Naruto cười, nhấc chiếc nón viết chữ “Hi” của Hokage làng Konoha lên.
Và bắt đầu từ ngày đó, Hinata vào tổ chức Akatsuki, và trở thành thành viên thứ 16 của tổ chức. Trong tổ chức, chỉ có 3 người là dân làng Konoha. Không giống như trước kia, các thành viên này đều là những shinobi mạnh nhất nhì làng nhưng không có tiền án nào. ( không nói thì bị hiểu lầm Neji, Tenten và cả bé Hin iu dấu của chúng ta là người xấu mất!)
Hãy cho con được cùng anh ấy chiến đấu như trước kia
Chỉ cần như thế là quá đủ…
Nhưng đã gần 3 tháng, Hinata vẫn chỉ nhìn Neji từ xa. Nhìn Neji và Tenten cùng nhau làm nhiệm vụ, và khắn khít với nhau, mà không làm được gì hơn.
Ích kỷ chăng?
Cô cảm thấy, cứ mỗi lần thấy Neji và Tenten gần bên nhau, là cô lại cảm thấy ngực mình đau nhói.
Nhưng cô có biết được sự thật rằng, tất cả chỉ là vở kịch của người con trai đó, để tránh mặt cô.
Sự thật vẫn cứ ở đó
Nó chỉ đợi cô với tay đến và chộp lấy, nhưng sao cô không hề nhìn đến nó mà lại quay sang hướng khác. Nó vẫn trước mặt cô kia mà? Hay phải chăng là vì người con trai mà cô yêu đã làm một Ketsu?
Làm sao mà có thể làm Ketsu cho một thứ mà người bình thương không thể thấy?
Neji vẫn giữ mãi tình cảm đó, chưa bao giờ đánh mất nó giây nào.
Và anh luôn đợi một ngày được trở lại với cô. Nhưng sao, khi đối diện vơi cô gái ấy, anh lại rất sợ hãi.
Cho đến một ngày…
Cơ hội đã đến…
Đó là một ngày trời mưa tầm tã. Trời đen mù mịt. Và hôm đó cũng là ngày mà Neji và Tenten lên đường làm nhiệm vụ, và cũng gần kết thúc. Nhưng không, đối thủ lần này không phải là vừa, đã đặt cạm bẫy và đưa hai “ vợ chồng” đến gần chỗ chết.
Với thông tin nhạy bén từ Kirikiri, Temari, người lãnh đạo của Akatsuki lúc bấy giờ, huy động thêm một nhóm hai người nữa và bắt đầu nhiệm vụ giải cứu. Nhưng đang phân vân không biết chọn ai đi cho phù hợp, vì nhiệm vụ lần này vừa nguy hiểm, nhưng chỉ có thể huy động một người để.
- Tôi sẽ đi! – Hinata lên tiếng, không chần chừ giây phút nào – Tôi sẽ đi một mình! Nhiệm vụ này, chỉ tôi đi là được, vì càng nhiều người, càng khó khăn hơn.
- Nhưng mà… - Kasano, đồng đội của Hinata lên tiếng ngăn cản.
Hinata quay sang cậu, nói với vẻ cương quyết:
- Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ trở về, Kasano-kun!
Temari ôm mặt, thở dài:
- Hinata-chan! Cái vẻ cương quyết đó của em luôn làm ta phải chịu thua đấy! Thôi thì lần này, em đi một mình vậy. Và phải hứa là chiến thắng trở về đấy!
Hinata gật đầu, vẻ như nắm chắc trong tay phần thắng. Nhưng cái phần thắng này, chính là cô phải cứu được Neji.
Chắc chắn cô phải làm được!
Hinata choàng chiếc áo đi mưa mỏng manh qua người, và phóng nhanh, đi qua các dãy rừng. tay cô vẫn nắm chặt như thế.
Neji-nii-san! Em sẽ cứu anh! Em tin vào sức mạnh của bản thân!
Chỉ một lúc sau, cô đã đến nơi. Trụ sở chính của tên đâu xỏ làng Iwa. Hinata xông vào, và dùng những đòn Jyuuken của mình, đánh tan những tên đàn em một cách nhanh chóng.
Cô đánh tung cánh cửa bằng sắt, và xông vào căn phòng mà tên đầu xỏ đang ở. Và ngay trong đó, Neji và Tenten cũng đang bị nhốt.
- Neji!! Tenten!! – Hinata như gào lên khi thấy cảnh hai người đang dính đầy máu me, bị hành hạ như chết đi sống lại mấy hồi.
Chuyện gì vậy? Sao mà…
Nước mắt mình lại chảy?
Mình lại nghĩ về cái gì vậy? Chuyện đó hoàn toàn không thể nào xảy ra mà!
Mình phải…
Phải…
BẢO VỆ HỌ!!!!!!
Hinata nhảy xông lên, và tấn công tới tấp vào tên đứng đầu Tsuki. Trong đầu cô lúc này, chỉ hy vọng một điều.
Mình phải cứu thoát cho Neji-nii-san! Vì…
Anh ấy là niềm hy vọng duy nhất để mình sống, niềm hy vọng duy nhất để mình có thể tiếp tục mạnh mẽ hơn. Và mình…
Rất yêu quí anh ấy!!!
Anh ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình!!
Tsuki đá một phát thật mạnh vào Hinata, làm cô bị văng ra xa, thổ huyết. Xong, hắn phóng chiếc shuriken tẩm độc sượt qua tay Hinata. Nhưng ánh mắt của cô vẫn không thay đổi. Nó vẫn mạnh mẽ và kiên cường hư ngày nào.
Mình phải bảo vệ Neji-nii-san!!!
Hinta niệm ấn thuật, rồi đưa hai tay ra.
Hakke Hasangeki!!!!!!!! ( Jutsu này quen quá nhỉ)
Lập tức, một luồng xoáy thật mạnh cuốn bay tên Tsuki. Hinata lập tức chạy đến, mở trói cho Neji và Tenten.
- Hai người không sao chứ?
Tenten lập tức dùng chakra của mình, chữa trị cho vết thương của Neji.
- Tớ thì không sao! Nhưng Neji thì rất nguy kịch! Cậu giỏi ijutsu hơn tớ, nhờ cậu chữa trị cho cậu ấy nhé! – Tenten nói với Hinata với vẻ hốt hoảng.
Hinata hốt hoảng, liền đỡ Neji dậy, và niêm thuật, chữa trị. Neji cũng bắt đầu hồi phục được ý thức. Nhưng…
Ở phía sau…
- Hinata-sama!!!! – Chợt, Neji như la lên, đẩy Hinata ra phía sau.
Ở phía sau…
Hinata quay người lại, xem có chuyện gì. Trong phút bất cẩn, cứ ngỡ mình đã thắng, Hinata đã quên bật Byakugan…tên Tsuki đã cầm thanh kiếm lên từ lúc nào, phóng đến…
Ở phía sau…
Xoẹt!!
Thanh kiếm…đâm qua người…
- NEJI-SAN!!!! – Hinata thét lên, con tim như muốn vỡ tung ra. – Không thể nào…Tại sao… tại sao…Lại đỡ cho em… Neji-san…huhu…
Chàng trai mỉm cười, thều thào với một giọng rất nhỏ:
- Bảo vệ sama là trách nhiệm của tôi! 10 năm qua, tôi đã không làm tròn trách nhiệm đó, nên bây giờ tôi phải thay sama lãnh lấy thanh kiếm…
Hinata gục đầu xuống khóc nức nở, Tenten rưng rưng nước mắt, đưa tay lau nước mắt liên tục. Neji lại nói tiếp những lời trăn trối cuối cùng.
- Tenten! Rất cảm ơn cậu đã cùng theo tớ suốt 30 năm qua. Tớ cũng rất trân trọng những giây phút chúng ta được làm bạn thân. Tớ chưa thấy cô gái nào gan lì như cậu, không bao giờ khóc, kể cả lúc này… ( trong manga lẫn anime, chỉ có Tenten là không bao giờ khóc đóa!)
- Neji-kun… - Tenten bụm miệng, một giọt nước mắt chảy xuống.
Neji lại quay sang Hinata. Ánh nhìn thật trìu mến…
- Hinata-sama! Hãy nghe tôi nói…
Cái cảm giác này là sao nữa?
Hỗn loạn quá…
Mình…
Như muốn chết đi ngay tức khắc…
Mình tệ hại thật, không xứng làm một kunoichi chút nào! Neji-san!!! Xin anh… Đừng đi!!! Em xin anh…
Hinata rơi lã chã những giọt nước mắt. Cô dùng hết sức lực để chữa trị, nhưng vẫn không thể. Nội thương 4 chỗ…
Không xong rồi…
Không thể nữa rồi…
Mình.. bất lực hoàn toàn…
- Neji-san… Thật ra.. em…
- Hinata-sama! Đến bây giờ, tôi mới có thể nói với sama sự thật này… Đó là… - Neji hấp hối, và gượng từng giây từng phút – Tôi rất yêu Hinata-sama… Cả mười năm qua, chưa bao giờ tôi quên đi tình cảm đó… Tôi chỉ muốn một lần gặp lại sama… Dù chỉ là trong giấc mơ…
- Neji-san… Em cũng vậy.. Xin anh.. Đừng đi… Em xin anh.. Em thật sự rất yêu anh.. rất yêu anh… Vì thế, nên đừng đi… Xin anh… Neji-nii-san…Em xin anh…
Hinata nức nở.
Tại sao anh không nói ra trước đó? Để bây giờ… những lời nói hạnh phúc đó đã trở thành một tấn bi kịch?
Neji-nii-san…
Neji ngướng người lên, và choàng qua cổ Hinata.
Nụ hôn này…dành cho em… Người tôi yêu nhất trên đời…
Xin lỗi em, Hinata-sama.
Nụ hôn trong nước mắt.. Sẽ là nụ hôn cuối cùng, và cũng là vĩnh cửu. Nó chỉ thấm mặn vị muối của nước mắt và đau thương, không mang chút ngọt ngào nào của tình yêu. Nhưng có lẽ, đây sẽ là nụ hôn hạnh phúc nhất… của hai chúng ta…
Neji nhắm nghiền đôi mắt lại và không bao giờ mở ra nữa. ( trong truyện của Kishi thì thế nào cũng có thoai, hehe… )
Vĩnh biệt em, Hinata-sama…
Xin lỗi vì những gì anh đã gây cho em…
Xin lỗi vì đã để em phải đau khổ vì tên bất tài này…
Vĩnh biệt em, Hinata..
Anh sẽ mãi…
- NEJI!!!!!!!!!!
Hinata gục xuống bên xác Neji mà gào lên khóc.
Tại sao lại như thế này chứ!? 10 năm mới gặp lại…
Chẳng lẽ anh bỏ mặc em như thế sao? Neji-san!!!
Em…
Em…
Không thể để anh chết như thế!
Chuyển sinh nhẫn thuật!!!!!
- Hinata!!!? Chả lẽ… - Tenten kinh ngạc trước hành động của Hinata.
- Vâng! Em thì chẳng còn gì, nhưng Neji-san thì còn có cậu, và Fubuki! Em không muốn anh ấy chết như thế.
Hinata tiếp tục ninjutsu, nhưng…
Chết tiệt, không đủ chakra rồi…
Chẳng lẽ dừng lại ở đây sao?
- Cứ dùng chakra của tớ! – Tenten đặt hai bàn tay của mình lên và vận chakra lên tay. – Chị đã từng thấy một người dùng ninjutsu này rồi! Bà ấy đã hi sinh vì cả làng đấy!
Hinata xúc động, quay sang Tenten. Lần đầu tiên, cô thấy Tenten cười như vậy. Vẻ mặt buồn bã ấy… đâu thương ấy… nhưng chỉ rơi đúng một giọt nước mắt. Người luôn cười đâu phải là người đang hạnh phúc nhỉ!
- Tớ và Neji không phải vợ chồng như cậu nghĩ đâu! Chỉ là bạn thân như bình thường, nhưng vì nhiệm vụ nên phải trở thành vợ chồng! Còn Fubuki là trẻ mồ côi, được chúng tôi đem về nuôi đó! Không nhận ra hả? - Tenten nói với vẻ tươi cười đau khổ. – Neji chung tình lắm! Cậu là người duy nấht cậu ấy yêu thương đó!
Hinata ngạc nhiên trước những lời của Tenten. Ra là vậy! Sao mình không nhận ra được nhỉ!
Quá muộn rồi…
- Khục! khục! – Hinata ho, thổ huyết một lần nữa.
- Hinata!! Chẳng lẽ…
Hinata mỉm cười.
Sao mà nụ cười ấy lại có vẻ hạnh phúc như vậy nhỉ! Trông như một thiên thần! Cái nụ cười hạnh phúc này là sao?
- Thất bại rồi! Tớ thua rồi! – Hinata thều thào – Nhưng mà được chết cùng anh ấy, tớ không hề hối tiếc đâu!
Hinata nhắm mắt lại.
Ở phía chân trời ấy, bóng ai đó đang vẫy gọi.
Thân thương quá…
Mặt trời hôm nay đẹp thật đấy! Nó đỏ thẫm, ban cho muôn loài một thứ anh sáng gì đó thật diệu kì!
Hinata chạy theo tiếng gọi. Cô nhận ra ngay đó là người àm cô yêu quí nấht trên đời – Hyuga Neji.
- Cuối cùng, em cũng được bên cạnh anh, Neji!
- Em không hối tiếc sao?
- Không! Em chỉ cần có anh là đủ! Thiên đường hẳn là đẹp lắm, anh nhỉ! Em cũng muốn mau đến đó xem thử!
- Thế thì chúng ta cùng đi!
Hai con người cùng nhau đi về một khoảng không vô tận, và mãi mãi không bao giờ trở về.
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
NARUTOFC.COM NVFC Official Vietnam Fan Site. Powered by phpBB® Version 2.0.0 Licensed Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên. Hiện tại có tất cả :lượt truy cập [Từ 21/05/11]